luan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...

Long:

Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem...Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.

Tiểu Phương

Ngày 19 tháng 5

Long:

Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã tuèng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...

Tiểu Phương

Ngày 26 tháng 5

Long:

Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: " Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : " Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng...tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?

Yêu anh

Ngày 1 tháng 6

Long:

Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: " Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: " Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: " Vậy thì anh hãy lấy em đi." Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về...Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.

Vợ anh

Ngày 7 tháng 6

Long:

Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng BĂNG ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu...Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...

Tiểu Phương

Ngày 20 tháng 6

LONG:

Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói " Anh yêu em.."

Chờ đợi một người không hồi âm là một việc rất đau khổ....

2//Lần đầu tiên

Khi anh nhìn thấy em, anh hiểu rằng: em sinh ra là để dành cho anh, riêng mình anh mà thôi. Anh cũng không thể nhớ được bằng cách nào mà anh đã làm quen được với em, hẹn em đi chơi..v..v... Anh chỉ biết rằng đó là quãng thời gian khó khăn đối với anh. Nhiều lúc anh cảm thấy "nản" vô cùng nhưng anh không thể dừng lại được vì anh đã yêu em thật nhiều mất rồi. Anh gần như nghẹt thở khi cầm tay em và nói "Anh yêu em". Lúc đó em không nói gì mà chỉ ngồi im lặng khiến cho anh thấy lo lắng và hoảng sợ vô cùng. Anh sợ em sẽ nói không, anh lo sẽ mất em... Anh còn nhớ mãi cảm giác khi anh chở em về và em khẽ vòng tay qua ôm và dựa vào lưng anh. Tim anh lúc đấy gần như muốn "bắn' tung ra khỏi lồng ngực. Anh "run" đến mức gần như không làm chủ được tay lái. May sao vẫn đưa được em an toàn về nhà. Cả tối hôm đó anh không thể ngủ được vì hạnh phúc. Hết đứng lại ngồi, cứ lảm nhảm hát như thằng khùng. Em đã là của anh rồi...

Hai tháng

Những cảm xúc ngọt lịm cứ theo anh suốt cả ngày. Chưa bao giờ anh thấy vui và hạnh phúc đến thế. Em biết không, trong mắt anh cái gì cũng đẹp và tuyệt vời. Hôm trước, khi anh "hun" em, anh đã "phải chuẩn bị tinh thần" rất nhiều đấy! Và sau đó, làm gì anh cũng chỉ muốn nhanh nhanh để được gặp em thôi. Anh muốn ngày nào cũng được thì thầm vào tai em : "Anh yêu em nhiều lắm." Nhưng anh vẫn thấy lo lo, kể từ lúc hai đứa mình yêu nhau đến giờ, anh vẫn chưa bao giờ nghe em nói "em yêu anh" cả. Chắc tại con gái hay mắc cỡ đây mà? Thôi được rồi, anh sẽ cho em "nợ" đấy "cún" à.

Dù biết em yêu anh, nhưng anh vẫn muốn em thốt lên thành lời...

Sáu tháng

Oa, nhanh thật đấy! Mới đây mà bọn mình đã yêu nhau được 6 tháng rồi. Tối nay bọn mình sẽ đi "ăn mừng" ngày đặc biệt này. Em bảo sẽ tặng cho anh một món quà thật bất ngờ làm cho anh hồi hộp mãi. Chắc "cún" sẽ lấy hết can đảm để nói "yêu anh" có phải không? À, sau đó "cún" sẽ "hun" anh nữa... hehe. "Cún" có biết, vừa nghĩ anh vừa tủm tỉm cười làm cho thằng Hà "ngố" nó bảo anh bị hâm đấy...

Nhưng rồi anh đã đoán "trật lất" về món quà của "cún". Tuy anh rất thích cái vòng và thiếp "cún" tặng, dù hôm nay bọn mình đã đi chơi rất vui, film cũng rất hay, vậy mà chẳng hiều sao anh lại thấy hơi buồn buồn? Có lẽ vì "món quà" anh chờ em tặng nhất lại không thành hiện thực.

Một năm

Dạo này thỉnh thoảng bọn mình hay cãi nhau. Toàn những lí do vớ vẩn thôi. Những lúc em "xịu" mặt xuống và rơm rớm nước mắt anh thấy ân hận vô cùng. Anh lại làm cho em buồn rồi. Những lúc như thế anh chỉ biết ôm em thật chặt thôi.

Dạo này, em cũng hay đặt cho anh những câu hỏi kì cục: "Nếu mai sau anh yêu người khác thì sao? Nếu người ta xinh hơn em, giỏi hơn em thì sao?". Làm sao có chuyện như thế xảy ra được, vì anh chỉ yêu em thôi, một mình em thôi. Có lần anh cũng đã nói với cún: "anh không bao giờ rời xa em đâu vì anh yêu em thật nhiều và vì em cũng yêu anh thật nhiều, đúng không?" Điều này không cần nói ra thì hai đứa mình cũng tự hiểu. Nhưng anh vẫn muốn nghe "cún" nói. Chỉ cần em gật đầu và nói "vâng" là được mà. Nhưng em vẫn chỉ im lặng, tại sao thế nhỉ? Hay tình cảm của em dành cho anh vẫn chưa đủ lớn để em có thể nói? Vậy thì anh sẽ chờ...

Hai năm

Thực ra thì chưa được đến 2 năm đâu, anh "làm tròn" nó đấy. Bây giờ, mới được 1 năm 8 tháng thôi.

Thằng Sơn "híp" nó bảo rất "ghen tị" với chuyện "tình củm" của hai đứa mình. Còn anh thì lại "ghen tị" với thằng Hà ngố. Lần trước, (vô tình thôi nhé) anh đọc được tin nhắn của "người iu" nó: " Anh ngố dậy chưa vậy? Anh nhớ ăn sáng... blah, blah (giống những câu em dặn anh ấy) Em iu anh nhiều lắm ý...". Đọc đến đấy anh cảm thấy buồn. Từ lâu lắm rồi, anh chờ đợi em nói "yêu anh". Nhưng hình như đối với em điều đó không quan trọng?

Ừ, thực ra nó cũng chỉ là hình thức thôi...

Nhưng anh vẫn mong được nghe...

3//khi em biết buồn em chỉ biết khóc , khi em cô đơn em chỉ biết nhớ, dù nổ nhớ chỉ dầy vò em đến tột cùng của nổi đau. Anh rút cuộc củng chỉ là cơn gió nhẹ và vô tình thổi qua c/đ em, còn em đâu phải là đám mây trời cơ chứ? em chìm vào trong nhũng ảo mộng , nò ru em ngủ rất êm đềm và dịu dàng , chê dấu đi c/d thực trong mắt em , anh chính là gấc mơ đó , anh suốt đời chỉ là giấc mơ trong em , em hiểu đó h/p đối với mình thật mong manh. Khi cô đơn em nhớ ai?", em ko biết nửa anh ah , khi co đơn em em nhớ h/p của mình , nhớ nổi đau của mình. nhớ nhũng gì ko còn thuộc về em , sao anh vô tình và lạnh lẽo vậy , anh là côn gió và anh mang trong tim chúy băng giá của c/đ , em có h/p khi gặp anh ko? chắc ko đâu anh nhỉ , nếu bất hạnh làm sao em biết được niềm vui khi ở bên anh , có dược sử ấm áp khi được anh ôm vào lòng , thấy được nụ cười mình rất tươi và đẹp lung linh như nắng ban mai chứ. Em chỉ cảm thât nó đén và đi nhanh quá , ko cho em được tận hưởng được cảm nhận và được mãn nguyện. Anh mãi mãi là bóng hình vô tận nhất , là vì sao tít trên trời cao. đếm với em rất đổi tình cờ. Đôi khi em tự hỏi , nó đọng lại được bao nhiên trong trái tim anh chứ? khi biết em là người yếu đuối và đa cảm. Sao anh lại rơi xuông bên em chỉ ít giây như vậy? chỉ là khoảng khac nhỏ bẹ Phải chăng tình yêu và c/s trêu cợt em , dạy em phải biết mạnh mẽ hơn , anh đang chỉ cho em thấy c/d đầy rẩt nhũng chông gai và cay đắng anh đang mang đén cho em thấy nhũng đắng cay hờn tủi vậy anh? em nhớ anh nhiều lắm. nhớ rất nhiều nên em khóc nhiều lắm khóc và giận anh lắm? Sao anh lại lặng lẽ như vậy? trái tim anh bằng đá hay sao? anh là 1 kẻ thật đọc ắn và tàn nhẫn lắm. Anh có trái tim bằng đá và tâm hồn của quỷ dữ nếu anh ko hiểu trái tim em khắc khỏng nhường nào vì nồi nhở anh? Anh à em sai ở chổ nào mà trong mắt anh toàn là nhũng hoai nghi về em?

Những kỉ niêm về anh chất đầy trong tim em , vậy mà trong tim anh , em trở nên trống rổng , anh thật độc ắn. Tâm hồn em chai vì toàn là những toan tính lùa lọc của c/đ raaif sao bắt nó chai đi nửa tước anh? Nhớ anh , muốn gọi điện cho anh nhung rồi em chẳng biết phải nói gì em sợ mình phải khóc anh à , khóc sẽ làm mình trở nên yếu đuối hơn thôi phải ko anh? Thế mà anh lại làm em khóc? làm em khóc và làm em cay đắng. Anh của nhũng ngày trước đâu rồi , sao anh ra đi nhanh đến thế và vội vằng đén thế , chẳng cho em khắc ghi hình ảnh của ngày hôm qua. Thay đổi rồi

phương ^_^ is offline Trả Lời Với Trích Dẫn

4//Người ta cứ nói tình yêu không cần lý do, nhưng em lại luôn biết chắc chắn những khoảnh khắc nào làm nên tình yêu của chúng mình...

Vì có một buổi sáng anh đã tặng em một cái bánh bao... hơi méo và nói với em rằng: "Em biết không, khi làm cái bánh bao này, người ta muốn nó phải thật tròn trịa. Nhưng khi nó ra đời thì nó không được đẹp đẽ như những chiếc bánh khác, vậy mà người ta vẫn vui vẻ ăn, chẳng chê bai gì cả, bởi nó vẫn rất ngon. Em cũng thế, không cần phải hoàn hảo, anh cũng như tất cả mọi người vẫn yêu thương em thật nhiều". Và từ đấy em bỏ được tính quá cầu toàn của mình, chiếc váy này không nhất thiết phải đi với đôi giày kia, 1 bài viết không nhất thiết phải hoàn toàn sạch sẽ không vết gạch xoá. Em dám làm những thứ mình thích nhiều hơn, sống thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.

Vì có lần em đã phạm một sai lầm, anh rất giận và buồn nữa, em cũng tự trách chính bản thân mình. Em có thể sẽ đánh mất anh, đánh mất tình yêu của mình một cách ngu ngốc nhất. Thế mà anh đã đem đến cho em một cây bút chì và một cục tẩy: "Mọi sự sai lầm đều được viết bằng bút chì, chỉ cần một cục tẩy để xoá nó đi, miễn là sau đó mình sẽ viết ra những điều hay hơn trên trang giấy đã tẩy xoá là được". Em đã cám ơn anh biết bao.

Em luôn hạnh phúc với tình yêu của anh!

Vì anh đã huỷ một cuộc hẹn với em để ở nhà chăm sóc mẹ ốm, dù hơn một tháng rồi chúng mình mới gặp nhau. Em thích một người hết lòng yêu thương em, chỉ biết có em, nhưng em cũng cần một người để em kính trọng, nể phục nữa. Nếu anh để mẹ ở nhà một mình và đi với em, biết đâu một ngày nào đó anh lại chẳng bỏ em một mình để bỏ đi cùng bạn bè lúc em cần anh nhất?

Vì anh đã đưa cho em một chiếc cặp tóc rất đẹp nhưng quá "già" so với em. Trong lúc em đáng chán nản vì "mắt thẩm mỹ" quá... kém của anh, thì anh thủ thỉ : "Anh thấy chiếc cặp tóc này rất hợp với mẹ em". Em ngỡ ngàng và hạnh phúc. Hạnh phúc hơn cả một chiếc cặp đẹp và thời trang dành cho em.

Bởi vì có một ngày anh tặng em một con Khỉ bông vô cùng xấu xí, đến mức em nghĩ rằng anh nhặt được nó ở... "thùng rác bảo tàng". Nhưng đính kèm với con Khỉ là tấm thiệp: "Em sẽ y như thế này nếu một ngày em không còn yêu anh, he he". Bây giờ con khỉ ấy được treo trang trọng ở tủ gương của em, để em nhắc nhở chính mình rằng "Anh làm em tốt đẹp lên rất nhiều"

Bởi vì anh đã mày mò gấp 1000 con Hạc giấy cho em... đốt. Nhìn cảnh một người con trai lóng nga lóng ngóng gấp Hạc, rồi nhường điều ước lại cho em sao mà lung linh và ấm áp đến thế? Và tất nhiên, em đã ước một cái kết thật đẹp cho tình yêu của chúng mình!

Và, em yêu anh còn là bởi, duy nhất một mình anh, vừa mới yêu em đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng: "2012 nhé, anh sẽ cưới em cho bằng được".

5/Trước khi quen em, ý nghĩ đầu tiên của anh khi ngủ dậy là: "Lại muộn học rồi". Còn bây giờ là: "Cầu trời mọi điều tốt đẹp đến với em ấy hôm nay".

Trước khi quen em, ý nghĩ cuối cùng của anh trước khi ngủ là... chẳng kịp nghĩ thì đã ngủ khì mất. Còn bây giờ, hết quay trái, quay phải, hết tắt điện đi rồi lại bật điện lên chỉ vì phải đánh vật với câu hỏi mà anh biết thừa chả bao giờ có câu trả lời: "Trong giấc mơ của em, có anh... không?"

Trước khi quen em, ngày nào anh cũng than vãn vài chục lần câu "cuộc đời thật buồn bởi anh chẳng có nổi một lý do nào để buồn". Bây giờ, thì anh không thể hét nổi nữa bởi anh đã tìm được hàng vạn lý do... Chẳng hạn... có lẽ mạng bị lỗi nên tin nhắn đến muộn. Nghe thì cái lý do này thật vô lý nhưng em cứ thử thích anh đi, em sẽ biết ngay là anh nói sai hay nói đúng.

Thế ví dụ...em cũng thích anh đi. Thì sao nhỉ? Chỉ ví dụ thôi nhé:

Ví dụ... em thích anh nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào anh cũng cười rất nhiều cho mà xem. Trên đời làm gì có ai buồn khi người mình thích cũng thích mình cơ chứ. Cuộc sống sẽ tràn ngập niềm vui. Chẳng phải những niềm vui còn được mang tên là "hạnh phúc" đó sao?

Ví dụ... em thích anh nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào anh cũng dịu dàng đi cho mà xem. Anh sẽ chẳng bao giờ chí choé, cãi nhau ầm ĩ với mấy thằng bạn nữa, sẽ nói năng thật dễ thương. Em không tin anh làm được đúng không? Thế thì phải thử mới biết được chứ.

Ví dụ... em thích anh nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, lúc em buồn có thể anh sẽ chẳng làm cho em vui lên được. Nhưng anh có thể buồn cùng em đấy. Mà một người buồn thì thật... chán. Hai người buồn chắc hẳn sẽ... vui hơn.Em có tin vào điều ấy không? Nếu không thì cũng phải thử mới biết được.

Ví dụ... em thích anh nhé, chỉ là ví dụ thôi, có thể em thấy lắm lúc anh nói nhiều kinh khủng. Nhưng vào lúc em muốn có một người lắng nghe, thì anh vẫn có thể ngồi cạnh anh im lặng. Có thể,anh sẽ chẳng làm được gì cho em cả. Nhưng: I'll be there for you, this five word I swear to you . Em lại không tin à? Thế thì em hãy một lần... thử đi.Emsẽ biết kết quả ngay mà.

Ví dụ... em thích anh nhé, chỉ là ví dụ thôi ấy, có thể như em thấy đấy - anh là một thằng nhóc rất bình thường đôi khi còn ngốc nghếch nữa. Nhiều cái chẳng biết gì. Tại em rất là thông minh còn anh thì thi cử rớt lên rớt xuống . Nhưng nếu một lúc nào đó em cảm thấy mệt mỏi... thì anh sẽ dắt em đến một nơi mà anh đảm bảo chẳng có ai biết đâu. Một nơi không có nỗi buồn, không có điều gì khiến con người phải mệt mỏi. Em cứ thử... thích anh đi, rồi em sẽ biết anh nói dối hay nói thật.

Và cuối cùng... nếu em thích anh, không ví dụ đâu nhé! Đang nói thật đấy. Thì anh rất muốn nói với em một điều, một điều mà khi nào ví dụ thành sự thật anh sẽ nói cho riêng mình em nghe......

Cứ cho đi mà chẳng cần nhất thiết được nhận lại.

Cứ hy vọng đi để rồi có thể phải thất vọng.

Chẳng phải "có một việc để làm - có một điều để hy vọng- có một người để chờ đợi" đã là hạnh phúc rồi đó sao????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#luân