Chương 17 : Đụng Chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Trịnh Tần cùng Victor quay lại phòng bệnh chăm sóc đem theo thức ăn và quần áo cho Trịnh Chấn, họ vừa bước vào đã nhìn thấy nam nhân này đang dùng khuôn mặt không chất chứa một chút cảm xúc nhìn ra hướng ánh sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào. Đôi mắt nam nhân vẫn là màu xanh đó nhưng hiện tại lại vô cùng lạnh lùng, quả thật cho người khác cảm thấy đáng sợ.

Anh thở ra một hơi thở buông xuôi, quay mặt lại nhìn về phía anh trai cùng Victor đang đứng đó, anh cất giọng nói trầm khàn.

"Tạm thời em muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai em sẽ đi qua Pháp khoảng vài ngày sẽ trở về. Anh giúp em cai quản Hắc Long, được chứ?"

Trịnh Tần nhìn lại em trai mình thập phần buồn bã, y vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh gật đầu, y cùng Victor tiến đến bên cạnh Trịnh Chấn giúp anh ngồi dậy dùng thức ăn.

Victor suốt buổi im lặng không nói gì, chỉ cảm giác được cảm xúc cứ dâng trào khi nhìn thấy ông chủ cao cao tại thượng của mình khó khăn nuốt từng chút, từng chút cháo. Đôi khi cháo lại dính trên khoé môi, làm cô không ngại bẩn dùng tay lau đi vết cháo trên mặt anh.

Hiện tại thứ cô muốn làm nhất cho anh chính là tìm Trương Hiên nói hết tất cả sự thật nhưng cô không được phép. Bởi cô biết nếu bản thân làm như vậy sẽ gây hậu quả vô cùng lớn. Cô sao có thể để Trịnh Chấn một lần nữa đứng giữa bờ vực sự sống và cái chết? Cô không hề muốn như vậy.

Sau khi Trịnh Chấn ăn xong thì cũng ngay lập tức nghỉ ngơi, an ổn nhắm mắt, lúc này cô mới trở về biệt thự, đặt cơ thể hoàn mỹ cân xứng nằm lên trên giường đầy mệt mỏi.

Cô vừa nằm vừa nhớ lại cảnh tượng hôm đó cô cùng Trịnh Chấn lần đầu tiên gặp mặt nhau, chính anh cứu giúp Thẩm gia và nuôi sống hai anh em của cô. Đối với cô, Trịnh Chấn không khác gì người cha thứ hai tuy anh vẫn còn rất trẻ tuổi, không lớn hơn cô là bao.

Hằng ngày cô đều muốn làm mọi việc thật hoàn hảo để có sự khen thưởng từ Trịnh Chấn, được đón nhận nụ cười kia và sự ấm áp như ánh nắng mùa thu đó cũng làm cô rung động .

Ngay lúc hai hàng nước mắt sắp chảy ra khỏi khóe mắt, một nữ nhân dung mạo xinh xắn dịu dàng diện trên cơ thể là chiếc váy trắng tinh khôi đẩy cửa đi vào, trên tay đem theo một ly nước cam vắt.

Nữ nhân hướng về Victor mỉm cười ngồi xuống giường, y đỡ cô ngồi dậy vô tình khiến cô ngã trên người y đầy thân mật. Nữ nhân lẫn Vicror đều đỏ mặt ngồi bật mình dậy.

"Diệp Tử.. Cô vào đây làm gì?" Đôi chân mày xinh đẹp có chút nhíu lại nhìn nữ nhân dịu dàng kia đều đối ngược với mình.

"Em nghe nói chị đã trở về nên đem theo nước cam vắt lên cho chị. Chị uống đi."

Diệp Tử cười nhẹ nhàng đẹp tựa thiên tiên, vươn tay nâng ly nước cam vắt đưa cho Victor, cô gật đầu lấy ly nước cam uống cạn rồi nhìn sang người nữ nhân ngồi bên cạnh.

"Cảm ơn."

Victor cảm ơn, một mạch uống sạch ly cam vắt rồi mệt mỏi nằm xuống giường, kéo chăn lên nằm ngủ không quan tâm đến nữ nhân kia sẽ đối với mình chán ghét hay khinh thường. Chỉ an tâm ngủ một giấc thật ngon.

Về phần Diệp Tử, y cũng chỉ cười không hề có chút cảm giác khó chịu. Y đứng dậy đem ly cam vắt đã cạn ra ngoài, giữ yên lặng cho nữ nhân xinh đẹp kia ngủ.

---------------

Một tháng nữa lại trôi thật nhanh qua, tâm trạng của Trương Hiên lẫn tình cảm đều vô cùng tốt. Cùng đồng nghiệp trò chuyện hoặc đi du lịch khi công ty tổ chức vào cuối tháng. Mọi chuyện đều suôn sẻ không một chút bụi trần, khó khăn bám lấy.

Cậu nghĩ rằng có kẽ bản thân cậu thật sự đã thoát khỏi Trịnh Chấn, hoàn toàn quên đi thứ gọi là máu lạnh giết người hay đau khổ dày vò.

Nhưng thật sự là cậu vẫn đang trong sự bảo bọc của Trịnh Chấn, nếu không cậu làm sao có thể dễ dàng xin vào công ty này như vậy? Làm sao có thể an nhàn hưởng thụ khi bọn chó săn vẫn còn ghi hận, muốn trả thù vì cậu có mối quan hệ "thân mật" với một ông trùm Hắc Long Hội? Chung quy vì cậu đã được anh giúp đỡ đẩy lên, nếu không hiện tại xác cậu đã phân hủy hoặc sống cũng không bằng chết.

Đêm nay cậu vẫn như mọi ngày, vệ sinh rồi lên giường ngủ nhưng cũng có không khí ấm áp một chút vì cậu vừa nhận nuôi một chú chó con từ một người bạn.

Hằng ngày chú chó ngoan tự giác lên trên giường nằm ngủ cùng cậu, chú chó có bộ lông dày màu xám mềm mại như một con sói hoang dã, nó được cậu vỗ béo rất tốt nên khi cậu về, nó đều chạy chậm chạp ra mừng với bộ dáng đáng yêu đến mức chết người.

Khi trời vừa vặn vào lúc mười hai giờ ba mươi đêm, điện thoại cậu bỗng dưng reo lên ồn ào, phá tan không khí yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng.

Chú chó lẫn chủ đều đồng loạt thức dậy trong mệt mỏi, cậu khó khăn vươn tay lấy điện thoại nghe nhưng giọng nói đều chứa sự chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ.

"Hm...Ai đó..?"

"Xin lỗi có phải ngài Trương hay không?" Giọng nam tử bên kia nhẹ nhàng truyền qua, kèm theo là âm thanh của nhạc sôi động ồn ào khó nghe.

"Haizz... Là tôi." Cậu chống tay ngồi dậy, theo quán tính nhìn sang đồng hồ đã điểm trời khuya, tâm trạng hơi bực mình nhưng vẫn điềm tĩnh đáp lại.

"Tôi là quản lý của Club Sexy Word, bạn của anh tên là Lê Phóng hiện tại đã say không có tiền thanh toán cho chúng tôi. Phiền anh có thể đến chứ?"

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến đó ngay."

Cậu thở một hơi dài, bước chân xuống giường thay một bộ quần áo đơn giản là chiếc quần bò cùng áo thun màu trắng, vì trời lạnh nên cậu cũng mặc thêm một lớp áo ấm chống lạnh cộng thêm nột chiếc khăn choàng.

Sau khi chuẩn bị xong, cậu cũng nhanh chóng lái xe đi đến nơi mà người bên điện thoại kia nói.

"Club Sexy Word? Hình như mình từng nghe qua nó."

Cậu đạp ga chạy đến trước Club sang trọng to lớn rồi dừng lại. Bước xuống xe chạy vào bên trong, khi cậu bước vào thứ cậu ngửi được chính là mùi thuốc lá nồng nặc pha lẫn với mùi rượu mạnh.

Khi cậu vừa bước vào thì không ít cặp mắt hướng về phía cậu quan sát chăm chú, bàn tán xì xầm như thể họ biết cậu từ trước.

Đôi mắt cậu khó khăn lắm mới nhận biết được chỗ nào có thể đi được. Bởi vì nơi này đều đông ngập người, đủ thể loại già trẻ lớn bé.

Cậu tìm đến bàn phục vụ hỏi mới biết được phòng rượu của Lê Phóng. Điều khiến cậu lo lắng rằng đây là phòng dành cho giới thượng lưu. Cậu hiện tại cũng không có nhiều tiền, suy đi nghĩ lại đến đau đầu vẫn không có cách nào chỉ đành thiếu nợ hoặc lưu lại người.

Nhưng điều khiến cậu cảm thấy lạ là tại sao Lê Phóng có thể đến được nơi này? Lúc cậu muốn tìm anh ta thật sự khó khăn muốn chết, tra hỏi không khác gì tội phạm mới có thể đi vào. Theo như người phục vụ nói, có lẽ phải có thẻ gì đó chứng minh là hội viên đặc biệt mới có thể vui vẻ ra vào nơi này.

Cậu thở ra một hơi dài đi theo phục vụ, đi vào thang máy rồi đến dãy phòng VIP đắt đỏ nhất, mỗi khu vực ở cửa phòng là những bảo an đứng bên ngoài canh gác vô cùng nghiêm nghị, nhưng nhìn những người này thật sự thập phần quen thuộc. Có lẽ đã gặp ở đâu đó?

Cậu nắm chặt tay lại thành nắm đấm, mồ hôi lạnh chảy không ít vì không biết nên làm thế nào.

Cậu dùng tấm thẻ phòng mà nhân viên đưa quẹt vào khe máy kiểm soát, rất nhanh cửa phòng đã mở ra. Cậu cắn cắn môi bước vào trong căn phòng so với nhà cậu còn lớn hơn.

Cậu nhìn thấy một nam nhân quen thuộc thân cận đang nằm lê lết trên ghế sofa màu đen, miệng cứ lẩm bẩm không khác gì người mất hồn. Cơ bản vì anh ta thật sự một tia lí trí cũng không có. Hoàn toàn bị con sâu rượu nuốt lấy không chịu nhả ra.

Người quản lý mặc bộ đồ dành cho người đặc biệt của Club, tuy nhiên phần ngực của áo gile hiện lên một biểu tượng của một bang hội mà cậu không thể nào quên được.

"Trương tiên sinh, anh đến rồi."

Cậu sợ hãi run rẫy trước nụ cười đến tít mắt của người quản lý, thật sự nụ cười này làm cậu vừa sợ vừa lo, chỉ muốn ngay lập tức trở về nhà.

Biểu tượng con rồng đen đang dùng cơ thể mềm dẻo uốn lượn lại thành một vòng. Hình ảnh làm cậu ngay lập tức nhận ra lý do vì sao cậu cảm thấy nơi này quen thuộc như vậy.

Đơn giản vì nó là của một người mà cậu luôn muốn quên, muốn hoàn toàn xóa anh ta ra khỏi ký ức hoàn toàn là một màu đen, không hề có lấy một tia sáng của hạnh phúc hay vui vẻ.

Người quản lý thấy cậu biểu hiện như vậy không khỏi có chút thấy lạ, y kiên nhẫn mỉm cười hỏi lại một lần nữa.

"Trương tiên sinh, anh ổn chứ?"

"Tôi....tôi ổn. Tiền thanh toán là bao nhiêu, tôi muốn trả."

"20 vạn tệ thưa tiên sinh."

"Cái gì? 20 vạn tệ... Anh.. Anh có tính lầm hay không?"

Cậu cả kinh suýt chút nữa hồn đã lìa khỏi xác. Hai mươi vạn tệ? Hai mươi vạn tệ?

Cậu thật sự không tin được, cứ nghĩ bản thân đã nghe lầm nhưng thật sự không phải, cho đến khi quản lý lấy hóa đơn ra thì cậu muốn ngay lập tức chết đi cho xong.

Số tiền này làm sao cậu có để mà trả chứ? Cậu nhìn hóa đơn mà muốn thổ huyết ngay lập tức.

Đều là thứ rượu đắt tiền muốn chết người, đã vậy còn thêm những món sơn hào hải vị. Một món đã hơn một nghìn tệ? Còn cả tiền trả cho các phục vụ nữ.

Trời ơi? Làm sao đây...

Cậu rất lâu không nói từ gì thì quản lý cũng biết được sự tình hiện tại, không nhanh không chậm đi đến nhìn cậu.

"Nếu Trương tiên sinh không trả được thì có thể về, tôi sẽ báo với ông chủ việc của Lê tiên sinh."

A.. Có thể về? Nhưng cậu làm sao có thể bỏ Lê Phóng ở lại nơi này? Tình cảm đồng nghiệp bấy lâu nay...

"Có...có thể thiếu nợ hay không?"

Quản lý bật cười lắc đầu không đồng ý, y lấy điện thoại ra gọi ai đó nói về vụ việc này, mồ hôi lạnh của cậu tuôn ra như mưa nhưng làm sao có thể giải quyết việc này đây?

"Trương tiên sinh mời ngồi, ông chủ của tôi đang dùng rượu bên cạnh sẽ đến đây ngay."

Cậu nghe được câu này không khỏi choáng váng muốn ngất đi ngay, đôi tay vì lo sợ mà lạnh lên run rẩy cực độ. Cậu nhấc chân khó khăn đi từng bước ngồi xuống ghế sofa mềm mại cao cấp làm từ da thật, nó cũng không làm cho cậu thoải mái bao nhiêu, thậm chí càng lo lắng hơn.

Trong đầu liên tục hét lên !

Chết rồi, làm sao đây !... Mình không có nhiều tiền... Chết rồi.. Nơi này đắt tiền sang trọng như vậy làm sao cậu có thể trả nổi đây? Hai mươi vạn tệ quá lớn...

Cậu hận không thể ngay lập tức đem con người đang say bí tỉ trời đất cũng không nhận ra kia đập một trận cho thỏa mãn tâm trạng.

Không lâu sau cánh cửa kia mở ra một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cậu dậy lên một nổi niềm lo âu đến cực điểm, chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Cậu thở ra từng hơi thở nặng nề đưa mắt ngước nhìn người bước vào kia.

Một nam nhân thân thể cường tráng diện trên người là chiếc quần bò và chiếc áo thun đơn giản không quá cầu kì. Nhưng người này lại có trên mặt một vết sẹo dài, ngũ quan cau lại vì khó chịu, đôi mắt hướng về phía cậu không khác gì một con hổ đói rình rập con mồi. Anh ta miệng ngậm điếu thuốc, đôi chân mày càng thập phần cau lại trầm giọng đầy đáng sợ.

"Người nào đến đây không muốn trả tiền?"

Cậu giật mình ngay lập tức nhận ra anh ta là ai vì khi ở cùng Trịnh Chấn, anh ta không ít lần chạm mặt cậu, sợ hãi nối tiếp sợ hãi. Cậu đứng dậy run rẩy toàn thân nói lại.

"Là...là tôi."

Sở Luân căn bản biết Trương Hiên từ khi vừa bước vào trong căn phòng này, nhưng anh chỉ nhếch môi không quan tâm. Anh lấy điếu thuốc thả xuống sàn rồi dùng chân được phủ bởi dày da bóng loáng đạp tắt.

"Hừm, quy luật ở nơi này khi đã đến phải có tiền. Trương tiên sinh, ngài đừng nói muốn tôi đem ngài bán để lấy tiền?"

Sở Luân khoanh tay nhìn cậu bằng ánh mắt sát thủ, giọng nói lạnh lẽo nhưng lại đáng sợ khiến ai nghe thấy đều phải giật mình hoảng hốt, muốn quỳ xuống cầu xin anh.

"Tôi...tôi sẽ trả."

"Được, ngài có thể thanh toán bằng tiền mặt hoặc dùng thẻ."

"Nhưng..hiện tại tôi ... Tôi không có tiền.. Có thể cho thời gian hay không?"

Sở Luân nghe thấy không khỏi buồn cười nhưng cũng nhanh chóng đáp lại.

"Luật ở đây là không có tiền trả sẽ phải hầu các thương gia hoặc ông chủ một đêm. Tôi không thể kháng lệnh."

"Cái gì? Hầu... Các người thật kinh tởm."

Cậu tức giận không thể khống chế bản thân, ngay lập tức mắng vào mặt Sở Luân với giọng điệu đầy khinh miệt.

"Kinh tởm? Có phải là ngài khen tôi hay không?"

"Các người... Tôi sẽ báo cảnh sát."

Nghe đến câu này thoát ra từ miệng Trương Hiên khiến cho Sở Luân cùng quản lý được một trận cười to, họ xem thường nhưng bỗng dưng từ đâu lại phát ra âm thanh vỗ tay khen thưởng.

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, tiếng bước chân cũng từ từ tiến vào bên trong căn phòng, lộ ra hình ảnh một nam nhân trên cơ thể vẫn là chiếc quần âu đen và áo sơ mi cùng màu với quần. Trước ngực áo được thêu dệt tinh xảo hình dáng một con bạo long uy phong, càng khiến nam nhân toát ra khí chất của một người lãnh đạo.

"Trương tiên sinh, cậu muốn báo cảnh sát sao?"

Từ khi nam nhân này bước vào đều khiến cho không khí trở nên ngột ngạt khó thở cực độ. Cậu thở cũng không dám thở, chỉ biết đơ người nhìn nam nhân đã từng yêu cậu đến mức có thể hi sinh mọi thứ vì cậu.

Cậu run sợ, theo quán tính lùi lại một bước nhưng không lâu sau nam nhân tiến đến ghế sofa mềm mại, anh đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Lê Phóng đã say không biết trời đất. Anh vươn ngón tay chai sần chạm lên gương mặt Lê Phóng, từ từ vuốt nhẹ một đường dài xuống cổ.

Anh tiếp tục âm trầm nhìn sâu một lúc, sau đó đứng thẳng lại nhìn Trương Hiên bằng ánh mắt lạnh lùng như thể chưa từng quen biết từ trước.

"Luật ở đây nếu không có tiền phải dùng thân hoán trả. Người này cũng không tệ, đem hắn ta xuống phòng vệ sinh sạch sẽ rồi phục vụ cho tôi."

Cậu bất ngờ khi nghe câu nói này của nam nhân, trong đầu ngay lập tức hiện ra hình ảnh người bạn của mình bị Trịnh Chấn dùng đủ cách chiếm hữu, như cách đã từng làm với cậu hay ôn nhu hôn lên môi cậu.

Không hiểu vì sao trong lòng cậu lại khó chịu đến mức có thể giết người bằng ánh mắt, cậu không suy nghĩ gì đã ngay lập tức đáp lại.

"Tôi...có thể thay thế cho anh ấy..."

Trong phòng hiện tại bỗng dưng im bặt đi, không hề có một tiếng động, Trịnh Chấn kinh ngạc nhướn đôi chân mày nhìn Trương Hiên rồi cũng nhếch môi cười nhạt ra lệnh.

"Nếu cậu đã muốn thì tôi không ép. Sở Luân, đem vị khách kia đến khách sạn nghỉ ngơi. Tất cả đi ra ngoài."

Cậu thở cũng bắt đầu khó khăn, con tim từ sâu trong lồng ngực truyền lên cảm giác hồi hộp đập mạnh.

Cho đến khi người quản lý, Sở Luân cùng Lê Phóng đều rời khỏi phòng. Hiện tại chỉ còn lại sự hiện diện của nam nhân uy phong cùng cậu đang mặt đối mặt, một câu cũng không nói ra, chỉ bảo trì im lặng nhìn nhau.

Không quá mười phút sau, nam nhân thở ra một hơi, anh đặt thân ngồi lên trên ghế, hai tay gác lên trên thành ghế sofa. Đôi mắt màu xanh đó vẫn hướng về phía cậu nhìn ngắm sau đó lạnh nhạt hạ lệnh.

"Tới đây. Ngồi lên."

"Ừm..."

Cậu ngây người chỉ biết nghe theo lời nói của Trịnh Chấn mà đi tới, xấu hổ ngồi lên trên đùi nam nhân, hai cơ thể dính sát nhau không chừa một khoảng cách, chỉ cần một chút nữa là hai bờ môi của anh hoàn toàn có thể chạm vào môi cậu.

Hơi thở nóng của Trịnh Chấn và Trương Hiên như hòa làm một, từng tấc da thịt của cậu đều cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của anh đang truyền qua. Anh không nói gì, chỉ vung tay dùng một chút sức lực ôm cậu vào trong lồng ngực đang tỏa ra âm thanh của trái tim vì yêu mà đập thình thịch không ngừng.

Cả hai cứ như vậy mà ôm nhau nhưng hiện tại tâm trạng cả hai đều rối loạn.

Một người si tình đang khao khát chiếm hữu cậu một lần nữa nhưng lại lo sợ tổn thương cậu.

Một người vì Trịnh Chấn mà mọi chuyện trước đây muốn quên đều ùa về, cậu nhớ tới lúc anh ôm cậu thật chặt lúc ngủ, vì cậu mà phí cả một năm dài đầy rẫy sóng gió.

"Quỳ xuống, mút cho tôi "

Trịnh Chấn rất nhanh trấn an lại lí trí đang loạn, trầm giọng ra lệnh cho Trương Hiên, chung quy cũng vì Trương Hiên muốn thay thế cho người nam nhân kia. Tự mình nhận tất cả dù không làm việc gì sai trái.

Dòng nước mắt nóng ấm mặn chát không hiểu vì sao từ từ lăn xuống từ đôi mắt màu bạc tuyệt đẹp của cậu. Cậu thở ra một hơi dài, ngoan ngoãn đứng dậy rồi gập chân quỳ xuống trước mặt Trịnh Chấn.

Trương Hiên không quá khó hiểu khi nghe nam nhân lại nhanh chóng thay đổi tâm trạng như vậy, cậu làm cũng vì bản thân tự chuốc lấy sao có thể trách ai được đây?

Cậu vươn tay không nhanh không chậm gỡ bỏ thắt lưng của nam nhân, dùng ngón tay tháo nút quần rồi kéo quần xuống để có thể dễ dàng "hầu hạ" anh.

Đôi tay run lên khi vô tình chạm lên cự vật đang nằm im bên trong quần lót, Trương Hiên hít thở sâu, mặc kệ nước mắt vì đau thương mà chảy xuống. Cậu nhanh chóng lấy cự vật ra khỏi quần lót từ từ vuốt ve nhẹ, không khác gì một kẻ nô lệ đang hầu hạ cho chủ nhân của mình.

Trịnh Chấn mặc dù không nói gì nhưng từ lúc vào phòng đến giờ, anh hoàn toàn không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây. Mặc dù được cậu phục vụ nhưng trong tâm lý dù một chút vui sướng cũng không có. Chỉ có nhớ nhung lẫn buồn bã, anh chỉ muốn gắt gao ôm cậu vào lòng nói lớn rằng anh thật sự rất yêu cậu, yêu đến mức không thể nào rời xa khỏi cậu chỉ một phút.

"Nhanh lên."

"Ừm..."

Trương Hiên hít thở sâu há miệng ngậm lấy cự long thô to nóng hổi, trước kia nó đã từng dày vò cậu đến chết đi sống lại. Vẫn là mùi hương nam tính không thể quên này, tuy nó rất quen thuộc nhưng cậu chỉ cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ nam nhân, ánh mắt chất chứa nhiều suy nghĩ đó hiện tại chỉ là cái khiến cậu hoảng sợ, bản thân thật muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Cậu thở dốc nhắm mắt lại, vụng về dùng khoang miệng nóng ẩm của mình co lại mút mát đầu dương vật đều đặn từ trên xuống dưới, đầu lưỡi mềm ướt linh hoạt khuấy đảo, liếm láp không chừa một chỗ khiến nó bóng loáng ướt đẫm bởi nước bọt.

Trịnh Chấn không ngừng quan sát bộ dạng đầy dâm dục hiện tại của Trương Hiên. Đôi môi vì mút đến mức bóng hồng ngọt ngào, đôi mắt đọng nước đỏ lên đầy ướt át nhưng vẫn vì yêu cầu mà mút đến say mê.

Lửa dục trong cơ thể anh cũng bắt đầu bùng lớn, khí huyết dâng trào làm cho dương vật phía dưới vì sảng khoái mà tăng lớn thêm một vòng, khiến cho khoang miệng càng đầy ắp khó thở.

"Ah... Hum..." Trương Hiên không chịu được sức nóng mà rên rỉ nhỏ, tích cực mút mát liếm láp hầu hạ nam nhân không hề lơ là.

Mãi đến sau nam nhân mới thở dốc đạt cao trào, Trịnh Chấn dùng bàn tay ấn sâu đầu cậu vào khiến cự vật càng tiến sâu vào cổ họng. Một cỗ tinh dịch nóng hổi trắng đục bắn đầy vào bên trong miệng cậu, cậu hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể giãy giụa khó khăn nuốt xuống rồi mới được nam nhân buông tha rút dương vật ra khỏi miệng cậu.

Trịnh Chấn hô hấp có chút vội vàng, không lâu sau lấy lại bình tĩnh chỉnh quần áo thật nghiêm túc. Nhếch môi nhìn bộ dạng của cậu.

Trương Hiên kiệt sức thở dốc không ngừng, cậu mệt mỏi ngồi rạp xuống sàn lạnh. Đôi mắt ướt át nhắm nghiền lại, vô tình tựa đầu lên chân của anh nhưng lại ngủ quên đi từ lúc nào không biết.

Trịnh Chấn dùng mắt quan sát thấy môi Trương Hiên, nó còn đọng lại tinh dịch ở khóe môi nên anh đã rút khăn giấy ôn nhu lau đi cho cậu. Anh đứng thẳng dậy đem cậu bế lên đem ra ngoài.

Tự mình lái xe đem cậu về nhà.

-----------------

Sáng Hôm Sau

Ánh nắng chói mắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào mắt Trương Hiên, khiến cậu đang chìm sâu trong giấc ngủ phải mệt mỏi từ từ tỉnh dậy.

"Hm.. Sao mình lại ở nhà..."

Cậu khó khăn chống hai tay ngồi dậy vì quá mệt, cậu nhìn lại bản thân đang mặc bộ đồ ngủ mềm mại ngay lập tức nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Trương Hiên hốt hoảng lấy điện thoại trên bàn, ngay lập tức bấm số gọi cho Lê Phóng nhưng rất nhanh nhận được phản hồi từ bên kia đầu dây.

"Lê Phóng, anh không sao chứ?" Cậu lo lắng hỏi.

"Tôi không sao, đêm qua thật cảm ơn cậu đã giúp tôi trả số tiền ở Club."

"Haizz... Không sao, vậy anh nghỉ tiếp đi."

"Ừm."

Trương Hiên thở dài tắt điện thoại nằm trở lại giường, bao nhiêu kí ức đêm qua đều ùa về không thiếu một chi tiết. Cậu xấu hổ nhắm chặt mắt, một lát sau lại ngồi dậy xuống giường mở cửa đi ra ngoài phòng khách, phòng bếp đều không có ai. Chỉ có tờ giấy ghi chú màu vàng được dán trên cửa tủ lạnh.

"Cuối tuần 10 giờ đêm đến Club gặp tôi."

Cậu cười nhạt xé tờ giấy quăng vào sọt rác. Bắt đầu nấu bữa sáng rồi chuẩn bị đi mua hoa đến mộ Diệp Hiểu Ân và Tiểu Hạo.

Trương Hiên đi đến mộ cúi người đặt hoa xuống, cậu lại bắt tay vào dọn dẹp mộ vợ con mình thật sạch không có một lớp bụi, đem số hoa cũ đi bỏ rồi cắm vào hoa mới.
Như thường lệ, Trương Hiên sẽ ở đó đến chiều mới trở về nhưng trong lúc ngồi cậu lại vô tình nhìn thấy một nữ nhân dáng vẻ không khác gì Diệp Hiểu Ân, trên tay đang bế một đứa trẻ đi đến trước mộ của ai đó thăm.

Cậu giật mình cả kinh nhìn nữ nhân đó nhưng lại hoàn toàn không nhìn rõ. Đã thế cô ta dùng nón che đi hết một nửa khuôn mặt.

"Ân Ân..."

Ngay lúc Trương Hiên muốn đứng dậy đi đến hỏi thăm người nữ nhân kia nhưng lại có một người ở phía sau dùng lực mạnh kéo cậu lại, bàn tay rất nhanh bịt miệng cậu tránh cậu la hét bậy bạ.

Người phía sau trầm giọng nói nhỏ thì thầm vào vành tai của cậu.

"Im lặng."

Giọng nói này, âm thanh này, hơi ấm này... Là Trịnh Chấn

Trương Hiên mở to mắt xoay người lại nhìn, quả thực chính là Trịnh Chấn nhưng trên gương mặt anh đang tồn tại một tia lo lắng đem cậu ôm thật chặt núp ở phía sau một tấm bia cho đến khi nữ nhân trên tay bế đứa con kia đi thì anh mới thả lỏng tay buông cậu ra.

Trời hiện tại cũng đã dần dần sập tối, Trương Hiên phát cáu đẩy mạnh Trịnh Chấn ra vô tình khiến đầu anh va chạm lên tấm bia đá.

Đầu Trịnh Chấn ngay lập tức truyền lên cảm giác đau nhức nhưng anh vẫn kìm chế đứng dậy, khó khăn căn dặn Trương Hiên.

"Cậu.. Đừng đi theo cô ta..." Thấy vẻ mặt cự tuyệt của Trương Hiên như vậy làm Trịnh Chấn không khỏi buồn bã, nói xong thì anh cũng tự giác xoay người đi nhưng vô cùng khó khăn, anh hiện tại không hề thấy gì chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn an toàn đi ra ngoài xe rời đi.

Trương Hiên hừ lạnh xem thường xoay người đi ra xe ngồi xuống nghỉ mệt một chút rồi khởi động xe chạy đi.

Chạy được một lúc cậu mới nhận ra nam nhân vừa rồi đi loạng choạng như kẻ say, nói cũng vô cùng khó khăn nhưng cậu lại rất nhanh trấn an bản thân không quan tâm.

"Hừ, chỉ là diễn kịch."

-------------------
Còn Tiếp ===>

20 vạn tệ gần bằng một 100 triệu VND.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro