Chương 39: Thử Thách Cuối Cùng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Hoan nhàm chán nâng khẩu súng ngắm lên, một bên mắt nhắm lại xác định mục tiêu rồi bóp mạnh cò súng. Con chim xa xa kia trên bầu trời trúng đạn liền phun máu tươi trên bầu trời, bắt đầu rơi tự do xuống đất.

Ông thở ra một hơi ngẩng đầu dậy, vừa cất giọng nói với người đàn ông đang đứng bên cạnh vừa nạp đạn vào.

"Ông cho Trịnh Chấn đi như thế không cảm thấy lo lắng à?"

Trịnh Nguy khoanh tay đứng quan sát suốt quá trình bắn con mồi của Dương Hoan, ông nhếch môi cười nhạt tháo kính mát xuống. Như thật như đùa mà nói.

"Tôi đang tạo điều kiện cho nó mà thôi, cũng lâu rồi không chơi lớn phi vụ nào không phải sao?"

Nghe thấy lời nói như cợt nhã kia làm Dương Hoan không khỏi khó hiểu, ông không nói gì tiếp tục nhắm bắn con chim ưng đang bay trên trời kia. Dù sao đi cùng người đàn ông này từ lúc còn là hai thiếu niên mười mấy tuổi, đến bây giờ cũng đã ngoài 60 nên ông thừa biết mọi sự việc Trịnh Nguy làm đều có chủ đích bên trong, ông cũng không quan tâm lắm chỉ là lo cho Trịnh Chấn, đứa trẻ đáng thương ấy.

Đùng một phát con chim ưng xấu số kia trúng đạn, tiếp tục rơi tự do xuống giữa bầu trời xanh ngát. Dương Hoan nhìn cảnh tượng này bỗng dưng hiểu ra gì đó, mặt ông nhẹ nhăn lại, vội ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Nguy một cách bất ngờ lẫn không thể tin được.

Trịnh Nguy hiểu ra thái độ thay đổi đột ngột của Dương Hoan, ông hạ mắt chăm chú nhìn đối phương, môi dần nở ra nụ cười chất chứa đầy ẩn ý.

-------------------

"Trịnh Chấn!"

Trịnh Tần mang bộ dáng khó ở đi nhanh đến khu tập súng, toàn thân toả ra sát khí ngút trời, trên mặt cũng hiện lên ba đường hắc tuyến như thể đang rất tức giận. Mắc liếc nhìn thấy Trịnh Chấn cùng Trương Hiên tình ý ngọt ngào thế kia, trong lòng không khỏi cồn cào bực bội.

Trịnh Chấn nhướn mày nghiêng người lại chưa kịp phản ứng gì thì Trịnh Tần đã nhào tới, mạnh bạo đưa tay xách cổ áo sơ mi anh lên gầm giọng nói.

"Sở Luân còn đang bị thương, em cho cậu ấy đi dự bữa tiệc như thế có phải đang cố ý chống lại anh hay không?"

Đột nhiên bị rơi vào tình huống này làm Trương Hiên giật mình không biết phải làm như thế nào, cậu luống cuống đưa tay lên vịnh lấy một bên vai Trịnh Tần, hạ giọng khuyên nhủ.

"Anh bình tĩnh đã, làm như thế này sẽ không hay lắm."

Trịnh Chấn đưa tay lên dùng lực gỡ tay Trịnh Tần ra, vỗ nhẹ lên vai anh, bình tĩnh hô hấp đều đặn.

"Anh thả em ra cái đã."

"Hừm...."

Trịnh Tần thả ra cơ thể Trịnh Chấn, vẫn không giảm đi chút bực mình nào trái lại càng trông khó chịu hơn, mày cau chặt, thở ra một hơi thở mạnh khoanh tay lại chờ đợi giải thích.

Anh đưa mắt quan sát bộ dáng của anh trai mình rồi cất giọng bình thản nói, lúc nói sẽ đôi khi liếc nhìn Trương Hiên một cái xem chừng, tay cũng đưa lên chỉnh lại âu phục đang có chút không chỉnh tề.

"Không phải em cố ý chống lại anh, mà là lần giao dịch với lão Dane đó không có Sở Luân theo bên cạnh nên ông ta sẽ không thấy cậu ta quen thuộc, sẽ không làm vỡ kế hoạch bí mật đem theo người của em."

Trịnh Tần nghe thấy lời giải thích này cũng dịu đi chút ít nào đó, nhàn nhạt đáp lại.

"Hắc Long chúng ta không thiếu người."

"Vì Sở Luân là sát thủ bắn tỉa được đào tạo chuyên nghiệp, cũng luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ nên em mới làm như vậy."

"Tại em mà Sở Luân bị tên nhóc Phương Vũ kia bám lấy, bây giờ lại đưa cậu ấy đi tham dự tiệc thế này."

Trịnh Chấn cười cười dang tay khoác lên trên vai của Trịnh Tần, anh như dỗ ngọt mà nói, lúc nói sẽ đưa đôi mắt đầy tình ý nhìn Trương Hiên làm cậu có chút ngại ngùng mà đưa một tay lên giả bộ ho nhẹ.

"Em còn đưa Trương Hiên đi theo bên em, khoe khoang cho đám thượng lưu đó biết thì sao anh phải sợ Sở Luân gặp nguy hiểm? Còn có đội ngũ thuộc hạ luôn túc trực bảo vệ, Tự Thiên cũng đi theo bên cạnh Sở Luân. Anh không cần quá lo lắng."

"Nhưng...."

Chưa kịp để Trịnh Tần trả lời phản đối thì anh đã áp vào tai đối phương nói nhỏ điều gì đó, làm Trương Hiên đứng bên cạnh bọn họ cũng nheo mắt lại khó hiểu. Chỉ biết sau khi nghe xong thì Trịnh Tần liền dịu xuống như chưa có gì xảy ra, còn cười cười hết sức hài lòng, mắt cũng híp lại vô cùng hứng thú.

Nói xong hai người đàn ông cười cười rất quỷ dị như thể rất thấu hiểu nhau, Trương Hiên nhìn thôi cũng đủ nổi da gà rồi, nhất thời xuất hiện cảm giác muốn thông báo cho Sở Luân để cảnh giác với hiểm nguy sắp đến.

Trịnh Tần ho nhẹ vỗ vỗ ngực Trịnh Chấn.

"Khụ... Được rồi, anh cho em cơ hội này thôi. Không có lần sau đâu đấy!."

"Vâng."

"Vậy anh đi đây."

"Được rồi anh đi đi."

Sau khi Trịnh Tần xoay lưng rời đi, Trương Hiên khoanh tay bước chân đến đứng ngay bên cạnh anh, đưa mắt nhìn tấm lưng anh trai Trịnh Chấn đang dần một xa kia, cậu nhẹ thúc tay vào tay anh, khó hiểu cất giọng hỏi.

"Anh nói gì với anh ấy thế?"

Trịnh Chấn đột nhiên bật cười hạ mắt xuống nhìn Trương Hiên, nụ cười anh tuy rất đẹp nhưng lúc này thứ Trương Hiên nhìn thấy chỉ là sự biến thái trên mặt anh, cười hả hê như thế làm Trương Hiên đen cả mặt lại, ngẩng đầu vô cảm nhìn anh.

Anh vừa nói vừa cố che đi nụ cười của mình.

"Bí mật."

"Khỏi nói cũng biết hai người bày trò hạ lưu rồi."

Mọi câu nói của Trương Hiên đều một phát đâm mạnh vào trái tim đen của đối phương, cậu nhếch môi cười như thể biết hết mọi âm mưu của bọn họ, khi nãy xúc động vì anh bao nhiêu bây giờ lại muốn đem con người này nhốt lại không cho hại những người đáng thương như Sở Luân bấy nhiêu.

Tuy vậy nhưng trong lòng Trương Hiên đều rất vui vẻ, càng nhìn anh chỉ càng muốn yêu anh hơn, bên cạnh anh ngắm nhìn anh mỗi ngày.

--------------

Hai tuần sau, sau bữa tiệc của Dane Dimitri tổ chức.

Trịnh Chấn ngồi tựa lưng lên trên chiếc ghế sofa mềm mại, anh bắt chéo chân híp mắt quan sát lão phạm nhân bị đánh đập vô cùng đáng thương trước mặt, tay đưa lên lấy điếu thuốc lá đặt vào trong miệng, thuận tiện lấy bật lửa đốt điếu thuốc.

Ánh lửa bật cháy lên trong không gian u tối, xung quanh căn ngục chỉ có ánh đèn nhỏ leo lét đủ để thấy rõ đối phương, bên cạnh là cái lò lửa đang nung thanh gậy sắt nóng đỏ.

Anh đặt bật lửa lên trên cái bàn nhỏ cạnh tay ghế sofa, nhẹ rít một hơi thuốc lá rồi phà dòng khói trắng đục vào trong không khí đầy mùi máu này. Cổ anh ngửa ra phía sau như thể rất thư giãn, mắt nhắm lại để tịnh tâm một chút.

Đột nhiên Trịnh Chấn trầm giọng ra lệnh.

"Đem ông ta giữ thẳng dậy, chưa gì đã gục rồi."

Giọng nói của anh hoàn toàn lạnh lẽo, chứa đầy uy nghiêm bày tỏ sự tức giận bên trong từng câu chữ. Chu Hắc và Chu Bạch đứng phía sau lão phạm nhân ấy, sau khi nghe lệnh họ liền cúi người, mỗi người đều giữ một bên tay lão ta kéo mạnh giật ra phía sau tạo tư thế quỳ gối trước mặt Trịnh Chấn.

Tay lão ta vì bị đánh gãy nên khi họ giật kéo mạnh như thế đều khiến ông ta đau đến mức hét lên, đầu gối trầy trụa rỉ đầy mủ vàng và máu lê lết dưới mặt sàn lạnh lẽo, mái tóc bạc rũ rượi phủ xuống trông vô cùng bê bết, đầu không còn sức ngẩng lên chỉ gục xuống thở ra từng hơi thở yếu ớt, đến cả nước bọt cũng chảy lòng thòng xuống vươn theo máu tanh.

Hiện tại Trịnh Chấn chẳng khác gì một đấng tối cao đang xét xử tội đồ của mình, anh hạ mắt quan sát rồi bật cười thành tiếng, tiếng cười đầy thoả mãn pha lẫn sung sướng cứ vang dội trong căn ngục ẩm thấp này. Trên mặt anh chẳng còn nét ôn nhu thường thấy, bây giờ anh chính là Trịnh Chấn thật sự, người sẵn sàng giết chết kẻ nào nếu như cảm thấy ngứa mắt.

Huống chi lão già đáng thương trước mặt lại làm ra đại tội đối với anh.

Buông ra hơi thở nhẹ nhõm, Trịnh Chấn đứng dậy tiến đến từng bước đứng trước mặt lão già ấy, anh buồn cười đưa tay xuống giật mạnh đầu lão lên, môi nở nụ cười thích thú khi ngắm nhìn tác phẩm của mình tạo ra.

Dường như anh cảm thấy thiếu thiếu gì đó, anh lấy điếu thuốc lá vừa đốt khi nãy vẫn còn đang cháy đỏ nhìn một lúc. Đột nhiên Trịnh Chấn đưa một tay bóp cằm lão thật mạnh, gương mặt sưng tấy bầm đỏ vì đau phải mở miệng to ra.

Bên trong miệng vì bị đánh đập quá nặng mà chỉ còn vài cái răng lưu lại, có vài cái còn ánh cả vàng nhưng đều nhuộm đỏ bởi máu tanh. Anh nuốt xuống ngụm nước bọt, hạ giọng nói, càng nói lại càng bóp chặt cằm lão mạnh đến mức cả gân tay đều hiện rõ lên cánh tay anh.

"Đau đớn lắm phải không? Hửm?"

Lão ta thở ra từng hơi thở khó khăn, đưa đôi mắt chảy đầy nước mắt nhìn Trịnh Chấn, khuôn miệng khó khăn cử động từng chút một như đang muốn nói điều gì đó. Anh nhướn mày cúi đầu xuống muốn nghe điều lão nói, nghe xong liền bật cười giễu cợt.

"Cho tao chết đi...."

"Haha, ông muốn chết? Được thôi, nhưng trước khi chết tôi phải cho ông nếm chút mùi vị cuộc sông cái đã."

Nói xong anh như một kẻ điên mà thúc mạnh chân vào trong ổ bụng đang rỉ máu của lão, cơn đau dữ dội truyền nhanh khiến lão đau đến mức ho khan ra máu, dịch dạ dày đều nôn ra vô tình vươn lên trên giày của anh.

Trịnh Chấn không ngại dơ bẩn, đưa tay bóp mạnh cằm lão nâng lên khiến lão lại há to miệng ra, nước bọt và máu chảy ra miệng hắn trượt xuống cằm, nhỏ từng giọt xuống sàn, dính lên trên tay của anh.

Anh lấy điếu thuốc đỏ hồng nhét vào trong miệng lão rồi ép lão khép miệng lại, Trịnh Chấn trừng mắt tức giận, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ đến mức làm lão run rẩy toàn thân, không dám phản kháng chỉ ngậm chặt điếu thuốc trong miệng.

Điếu thuốc đốt cháy khoang miệng của lão rồi rất nhanh bị nước bọt trong miệng dập tắt, anh buông thả lão ra xoay người đi đến sofa ngồi xuống, vừa trầm giọng giọng ra lệnh vừa xem bao tay da của mình xem bị bẩn đến mức độ nào.

"Các cậu lấy ma túy tiêm vào cho lão ta đi."

"Vâng."

Chu Hắc đi đến bàn, thuận tay mở vali ra lấy lọ thuốc như vaccine bắt đầu lắc nhẹ, xé bỏ bao bì của kim tiêm rồi úp ngược lọ thuốc, đâm kim tiêm vào bơm chất thuốc trong lọ đến một phần nửa của ống kim.

Lấy thuốc xong y xoay lưng lại đi tới bên ngay chỗ lão già đáng thương ngồi xổm xuống, lão sợ hãi dùng sức lực cuối cùng của mình điên cuồng giãy dụa. Chu Bạch dùng lực khống chế lão nằm yên nhưng lão lại hét lớn lên, đưa đôi mắt đáng thương nhìn Trịnh Chấn, thành khẩn khóc than cầu xin một cách yếu ớt.

"Trịnh Chấn, tôi xin cậu.... Niệm tình tôi là cha vợ của Trương Hiên, ông nội của Tiểu Hạo... Đừng tiêm ma túy vào tôi... Tôi xin cậu, tôi xin cậu..."

Trịnh Chấn nghe những lời này cảm thấy hết sức nực cười, anh nhướn mày nhìn lão rồi cười cười nói.

"Khụ... Ông nói lời này không thấy hổ thẹn ư? Ông nhìn lại xem ông đã làm những gì hửm?"

"Xin cậu.... Tôi cầu xin cậu..."

"Tiêm nhanh cho ông ta."

Chu Hắc đưa tay bắt lấy cánh tay bị đánh gãy của lão kéo ra, đem đầu kim tiêm đâm vào da thịt lão mặc kệ lão có giãy dụa đến đâu, y bắt đầu ấn đầu bơm đem toàn bộ số thuốc tiêm vào cơ thể lão ta.

"Aaaaaaaa......"

------------------
Còn tiếp ===>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro