Chương 4: Gặp lại Mễ Nhiệt. phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân. Vạn vật thức tỉnh, tôi còn đang cuống cuồng hết chân tay.

Phải rất lâu mới bắt được taxi, nên tôi tôi liên tục giục lái xe vượt tốc độ, nhưng anh ta lại dành cho tôi cái nhìn khinh thường. Đến khi tới được Bán Đào Hoa thì người đã sớm rời đi, trà đã nguội lạnh, không thấy bóng dáng Gia Nhĩ và Vĩ Đình đâu nữa.

Tôi lo lắng toát mồ hôi, chạy đến mức thở hồng hộc mà vẫn không cam lòng. Tôi ngoái cổ lại nhìn một vòng thì vô tình nhìn thấy người mà tôi không muốn gặp nhất.

            .Mễ Nhiệt.

Ba tháng không gặp, dưới cặp kính kia vẫn là đôi mắt cười dịu dàng trong kí ức. Không cần đoán tôi cũng biết, nụ cười ấm áp đi vào lòng người này rất khiến bạn hận không thể lên núi thắp hương tạ trời cao đã để cho bạn gặp được người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này.

Thật ra ông trời đang bán cốc chén trên trang web Taobao, ông ấy làm sao có thể lương thiện như vậy được?

Mễ Nhiệt thoạt nhìn cái gì cũng tốt, nụ cười như ánh bình minh, nhưng anh ta lại là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo một cách hà khắc. Làm bạn gái của anh ta không được như thế này, không được thế kia nên đám bạn tôi nói, người đàn ông soi mói như Mễ Nhiệt có thể chịu đựng được cô nàng nào bừa bộn như tôi thì đúng một kỳ tích.

Theo lời Trịnh Sảng, tôi và Mễ Nhiệt đầu óc đều có vấn đề, còn việc chia tay chứng tỏ là chúng ta cuối cùng đã bình phục.

Vì vậy, việc tôi bị Mễ Nhiệt bỏ rơi một năm sau đó là điều mọi người đã đoán trước được, trừ bản thân tôi. Biết tin, ai cũng cười với vẻ" đã biết rồi mà".

Người cười hạnh phúc nhất lại là cô em họ của tôi, Ngô Thiến.

Lúc này Ngô Thiến đang hạnh phúc ngồi đối diện Mễ Nhiệt giống như một đôi tình nhân hoàn hảo. Cô ta cười như một đóa hoa sơn trà.

Thẳng thắn mà nói thì dáng người của cô em họ không bằng tôi, nó gầy như tấm ván giặt quần áo. Nhưng cũng may con bé có một khuôn mặt ngây thơ nhưng tâm hồn thì không ngây thơ chút nào.

Lúc 15 tuổi tôi là cô nàng tomboy, lúc nào cũng đấm đá thì con bé lúc nào cũng tỏ ra vẻ dịu dàng, đáng yêu.

Điều làm con bé vui nhất là nửa năm trước tôi và Mễ Nhiệt chia tay. Bác sĩ Mễ Nhiệt đã quen với thói ăn nói thô nỗ của tôi, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một cô gái bé nhỏ, dù người còn gầy hơn hoa cúc nhưng tính tình lại có thể so sánh với cừu non. Nó giống như việc bạn đã quen ăn quẩy, đột nhiên có người đưa đến một bát cháo nhẹ nhàng thanh đạm, bạn sẽ thấy thứ này có lợi cho dạ dày, dần dần không tách ra được.

Trong mối quan hệ này, thật sự Ngô Thiến cũng có cố gắng rất nhiều. Không được vào làm y tá khoa Nhi, nó tìm mọi cách tạo quan hệ để xin vào được khoa Ngoại nơi Mễ Nhiệt làm việc. Cổ nhân có câu" không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền". Ngô Thiến đã dựa vào quyết tâm mà có được Mễ Nhiệt...

Tình yêu thầm kín nhiều năm của Ngô Thiến đã thành sự thật, nó tự cho mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm Đài Loan. Nó giống như thủ môn quyết bảo vệ khung thành đến chết và cuối cùng cũng có thể giữ vững cho đến lúc tiếng còi thắng lợi vang lên. Còn tôi, nhân vật phụ kiêu ngạo với đôi mắt mù trong tiểu thuyết tình cảm lại trở thành trò cười trong câu chuyện của người thân vì chộp được gã đàn ông tốt nhưng lại để anh chạy mất dép. Cũng may Ngô Thiến là người trong nhà, chung quy người đàn ông tốt đó vẫn rơi vào túi người trong gia đình.

Mợ tôi luôn cay nghiệt với tôi. Bà ta từng" mang súng mang gậy" ra mặt thay cô con gái cưng đến mắng nhiếc tôi:

" Không phải Ngô Thiến nhà chúng tôi chèo tường khoét vách. Mấy người nhìn xem, Ngô Thiến từ bé đến lớn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, muốn trách phải trách số Nhiệt Ba không may mắn. Cô nhìn xem, sinh ra đã không có ba, mà Băng Băng không dạy nó. Tính tình như thế thì đàn ông nào chịu nổi, lúc trước không biết Tiểu Nhiệt làm sao lại thích nó nữa. Nó bắt được đàn ông mới lạ, nó không có phúc lấy chồng tốt rồi!"

Mấy lời này không may bị tôi đứng ở ngoài cửa nghe được. Lúc ấy tôi thật sự không nén được cơn giận, lập tức đẩy cửa vào cười cười rồi nói:

" Mợ đúng là càng ngày càng có tài đấy, ngay cả đến vận số của cháu có tốt hay không mợ cũng xem được. Nói đi nói lại thì số của mợ vẫn là tốt nhất, nếu không có cô cháu họ con rệp này, mợ cũng không có được cậu con rể vàng đúng không? Mặc dù số cháu không tốt nhưng mợ cũng đừng quên cảm ơn cháu nhé!"

Nói mấy lời này càng làm tăng thêm kịch tính cho vở kịch hai chị em tranh nhau một người đàn ông, quan hệ của tôi và bà mợ trở nên khá căng thẳng, gần ba tháng nay tôi không đến nhà bà chơi.

Mấy việc đó mẹ tôi đều biết, tính bà còn nóng hơn tôi nhưng bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Năm đó mẹ tôi trở thành quả phụ được cậu tôi giúp đỡ không ít, bây giờ già rồi có muốn bảo ông ấy đứng ra làm trung gian thì cũng không biết mở lời thế nào nên tôi cũng dừng lại ở đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro