Quý Giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thơ con viết chẳng văn hoa mềm diệu...
Mà thơ con là điệu hát buồn thương...
Con biết rằng đời vô thường lắm mẹ....
Biết mây trời, rồi nó sẽ về đâu...
Con không biết bao nỗi sầu mẹ giữ...
Bao tâm tư mẹ chôn giấu riêng mình....
Biết mẹ buồn, sao mẹ chứ lặng thinh???
Sao chẳng nói, sao một mình mẹ giữ...??
Con biết rằng, con vẫn cứ đi...
Có vấp ngã, uh thì còn có mẹ...
Con vẫn đi dù bao nhiêu ngã rẽ....
Để con biết, đời con còn tuổi trẻ...
Cái thứ mà, mẹ đánh mất vì con...
Nhưng một thứ dù non mòn biển cạn...
Mà một đời, người chẳng quản gian nan...
Là lòng thương và muôn ngàn yêu mến...
Là một đời.. Là một kiếp mẹ ơi....
Dù mai này con ở nơi xứ lạ...
Nhưng quê nhà, có mẹ sao quên...
Mẹ là trời, làm nền cho mấy trắng....
Là biển đời, vắng lặng diệu êm...
Là khúc hát êm đềm giấc ngủ...
Là bầu trời hay tiếng lá mùa thu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vohau