Kết cục + PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109

Trong Thục Sơn mênh mang, Dẫn Linh trận khổng lồ dị thường của Lý Quân bày suốt mười ngày ròng rã.

Bày trận không như đào mương, dọc đường hắn không dám có một chút sai lầm nào, sợ không cẩn thận hại đến một phương.

Chuyến này phàm là còn thở thì đều bị hắn sai quay vòng vòng, có kẻ dẫn đường, có kẻ cướp đoạt linh thạch khắp nơi, có kẻ giúp đỡ tính toán bày trận, sau hơn mười ngày đều đã sức cùng lực kiệt, càng không cần nói bọn Hàn Uyên thay phiên ngăn cản thuật hiến tế.

Tất cả đan dược tùy thân của đoàn người đổ hết vào bụng Hàn Uyên và Thủy Khanh.

Thủy Khanh khi mới nuốt yêu đan cảm thấy mình sẽ bị thứ này căng nổ, trước mắt lại cảm thấy ba ngàn năm căn bản không đủ dùng, phải ba vạn mới được!

Sát na Lý Quân tuyên bố "trận thành", Hàn Uyên khó có thể tiếp tục thân thể ma long nữa, khoảnh khắc đã biến thành hình người, dở chết dở sống ngã xụi lơ xuống đất, hao tổn quá mức, trên mặt hắn cơ hồ toát ra tử khí gần như bệnh nguy kịch.

Dẫu vậy, đại ma đầu thoi thóp vẫn đang thân tàn chí kiên giơ tay lên, liều mạng túm chân Lý Quân, thều thào: "Huynh... đừng quên... Chân Long kỳ..."

Lý Quân không rảnh trào phúng hắn, lập tức tháo giày, một chân trần ngự kiếm mà lên.

Hắn ngự kiếm như gió, truy đuổi thuật hiến tế gào thét đi dọc theo Dẫn Linh trận, vô cùng căng thẳng, vì thứ này mà túi trữ vật vốn tài đại khí thô của Lý Quân đã sạch trơn, các loại linh vật, phù chú toàn bộ tiêu hao sạch sẽ, dù thế hắn vẫn đã đánh giá thấp sức mạnh của thuật hiến tế này.

Dẫn Linh trận năm lần bảy lượt suýt rò rỉ, mỗi khi trận pháp có chỗ thủng, nhóm tu sĩ này liền phải hò la như người kéo thuyền ở bờ sông, ùa hết lên, lớp sửa, lớp chặn, dáng làm việc khí thế ngút trời như muốn đào núi lớn Thục Trung ra một hào sâu.

Trưởng lão Bạch Hổ sơn trang bị quỷ ảnh đả thương, chật vật không ra hình người, còn nhất định phải xông lên trước nhất. Lão ngự kiếm ngồi xổm trên trời, hai tay đặt trên đầu gối buông xuống, há miệng thò cổ, từ cự ly gần chứng kiến thuật hiến tế kia xuôi dòng như thác, thuận tay xách Niên Đại Đại như ruồi nhặng không đầu suýt nữa đụng vào người mình đặt qua bên, lẩm bẩm: "Vậy mà thành..."

Lý Quân thấy thế, lập tức từ xa làm một tín hiệu, ra sức phất tay, yêu cầu tất cả những người đang ngự vật hạ xuống hết.

Ngay lập tức, một tiếng nổ như núi lở từ đất bằng sinh ra, tất cả những người còn đang ngây ra trên trời bị lan đến, nhao nhao từ trên binh khí của mình lăn xuống.

Trong thuật hiến tế kia phảng phất chứa đựng vô số u oán, nổi giận, thù hận và tuyệt vọng, từ trên cao chảy xuống, như ngân hà lật úp, rơi xuống đất thành hồ, đổ ồ ồ, vô số núi hoang bị san phẳng, hình dạng mặt đất ban đầu hoàn toàn thay đổi, vách núi sâu không lường được lộ ra khe rãnh dữ tợn.

Trời...

Địa chấn do thuật hiến tế dẫn đến giằng co khoảng một ngày rưỡi mới kết thúc, Lý Quân một chân không đi giày, đứng dáng Kim Kê Độc Lập, sững sờ lẩm bẩm: "Vậy mà cũng ngăn được một giờ ba khắc... Hàn Uyên, tiểu tử ngươi thật là khá."

Hàn Uyên thoi thóp không nói lời nào, trông như đã gặp vòng tay âu yếm của liệt tổ liệt tông rồi.

Thủy Khanh vội la lên: "Huynh ấy sao vậy?"

Lý Quân khom lưng ngắm nghía Hàn Uyên giây lát, lắc lư đầu nói: "Ôi, như vậy xem ra, chân long cốt kia ta cũng không nhất định có thể xin cho ngươi, thiếu một long cốt còn như thế, nếu đủ hết, ngươi chẳng phải là muốn lật trời?"

Hàn Uyên vốn gần chết nghe vậy lập tức sống lại, giãy giụa như hồi quang phản chiếu, ra sức đập giày của Lý Quân tới: "Ngươi dám! Ta bất cộng đái thiên với ngươi!"

Trưởng lão Bạch Hổ sơn trang bớt ra một tay, liên lạc mấy đại môn phái Thục Trung, bao quát Minh Minh cốc.

Các đại môn phái cũng có mắt, hôm sau liền lũ lượt đưa tới các loại thuốc trị thương và tiếp tế, đoàn người nghỉ ngơi ở Thục Trung hơn nửa tháng mới tiếp tục về Nam.

Hàn Uyên tự thấy đã dẹp được Đường Chẩn và Biện Húc, dưỡng thương khỏi càng ngông cuồng tự đại hơn, chủ động lần theo vài ma tu cả gan tạo phản, sạch sẽ lưu loát giết một răn trăm.

Chờ khi họ đến Nam Cương, đám ma đầu do Cửu Thánh chết mà sinh ra dị tâm cơ bản đã bị Hàn Uyên chấn nhiếp, nhất thời nhao nhao ngủ đông.

"Vùng chướng khí chặn đường phía trước chính là chỗ của Yểm Hành Nhân." Hàn Uyên nói, "Nơi này không chào đón danh môn chính phái các ngươi, hãy cút đi."

Thủy Khanh ở phía sau hắn thò đầu dòm, hết sức tò mò về ma quật đệ nhất thiên hạ này, hỏi: "Tứ sư huynh, ma tu các huynh sẽ cướp tiền cướp sắc chứ?"

"Cướp," Hàn Uyên nhìn nàng một cái, đầy miệt thị mà cười khẩy nói, "Nhưng cướp sắc chỉ cướp người, không cướp sáo đuôi dài, ngươi khỏi cần lo lắng."

Thủy Khanh phẫn nộ phun lửa vào gáy hắn.

"Đừng quên đem Chân Long kỳ đến cho ta." Hàn Uyên khoát tay hóa giải đốm lửa nhỏ của nàng, nói xong liền rảo bước đến hang ổ Yểm Hành Nhân.

Hắn giũ tay áo, một đạo sơn môn khổng lồ bỗng sinh ra, phía trên một chữ "Yểm" rồng bay phượng múa như quái vật ngoác cái miệng đáng sợ, ma khí tối đen lạnh lẽo tung bay trên dưới, hòa làm một thể với khí độc trong rừng, trông hiểm ác không nói nên lời.

Một khối bát quái đồ màu máu bay từ trong tay áo bàn long bào đã rách bươm của Hàn Uyên ra, đánh thẳng vào bên cạnh chữ "Yểm", lập tức thành một ấn ký mang theo huyết khí.

Vết máu này như giọt nước nhỏ vào dầu sôi, nhất thời trong sơn cốc Yểm Hành Nhân lên xuống vô số ánh mắt rình mò, dè dặt nhìn vị đại ma đầu trở về.

Hàn Uyên mặc quần áo rách nát như khất cái, nhưng bước đi lại như đế vương trở về sân rồng, thân ảnh không coi ai ra gì xông vào quê cũ quần ma.

Đáng tiếc đi chưa được mấy bước đã bị phá hoại – Thủy Khanh mới rồi còn muốn đốt khô hắn, lúc này nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại bỗng quạnh hiu, không khỏi kêu to: "Tứ sư huynh, về sau bọn muội sẽ tới chơi với huynh!"

Hàn Uyên: "..."

"Chơi cái đếch," Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, "Mất mặt quá."

Long ảnh khổng lồ lóe lên phía sau Hàn Uyên, như thương long nhập hải chui đầu vào chướng khí Nam Cương, không ngoảnh lại nữa.

Hắn sẽ trấn thủ nơi này cả đời.

Đoàn người từ đây biệt ly, Du Lương sau việc Thiên Diễn không nơi để đi, Lý Quân theo hứa hẹn của Nghiêm Tranh Minh với Ngô Trường Thiên, quyết định đưa hắn về Phù Dao sơn.

Niên Đại Đại thì báo một tiếng rồi một mình đến Đông Hải tìm kiếm chuyển thế của Niên Minh Minh.

Nhưng biển người mênh mang, tìm một bé trai tầm thường dễ dàng lắm chắc? Huống chi Hàn Uyên chỉ mách cho gã một phương hướng đại khái, chuẩn hay không còn chờ bàn sau.

Niên Đại Đại đi quanh Đông Hải mấy ngày, không cam tâm lắm, muốn tìm chỗ ở một thời gian, rồi chậm rãi tìm kiếm.

Gã giả làm phàm nhân, hỏi thăm nơi rẻ rẻ để ở trọ, được một ngư dân dẫn tới một nơi hết sức hẻo lánh bên bờ Đông Hải. Nơi đó có một gốc cẩu kỷ to muốn thành tinh, cành lá lỉa chỉa như có dã tâm chọc trời, đeo từng hàng quả đỏ như huyết châu, dưới tàng cây tọa lạc một tiểu viện đổ nát.

Chỗ cổng dùng mấy tảng đá lớn quây thành một chuồng heo, cạnh cửa có một bộ câu đối, bên trái là "ba đồng một đêm", bên phải là "thích ở thì ở".

Niên Đại Đại bị khí phách bực này dọa, một lúc lâu mới ngại ngùng gõ cửa, không dám gõ lớn tiếng, y như chuột cào cửa vậy.

Cào một lúc lâu không ai trả lời, Niên Đại Đại đã chuẩn bị đi rồi, liền nghe "két" một tiếng, một hán tử cao lớn vạm vỡ đi ra, rõ ràng là phàm nhân, mà toàn thân lại có loại khí phái bất nộ tự uy.

Tráng hán kia trừng Niên Đại Đại mà quát: "Ngươi chưa ăn no à? Có biết gõ cửa không vậy? Rốt cuộc có ở không!"

Niên Đại Đại bị khí phái không cách nào hình dung của phàm nhân này hù, thuận miệng nói: "Ở... ở, tiền, tiền bối, ta ở."

"Tiền bối?" Tráng hán kia nhướng mày, giọng như chuông lớn, "A, hóa ra ngươi còn là một tu sĩ, ta chưa gặp tu sĩ nào hèn nhát không nên thân như ngươi, trả tiền, lăn tới đây!"

Niên Đại Đại không dám mảy may dị nghị, lăn tròn vào.

Mà Niên Đại Đại ở Đông Hải đến hơn hai tháng, ma khí của sơn xuyên mới dần dần lắng đọng tiêu tan-

Bất Hối đài mười vạn tám ngàn bậc kia khiến hai vị đại năng đương thời bôn ba suốt gần ba tháng.

Mình mẩy hai người có vô số vết thương lớn nhỏ, dù là Trình Tiềm, nháy mắt khi nhìn thấy đỉnh, chân cũng không nhịn được hơi lảo đảo, suýt nữa quỵ xuống.

Quá gian nan, kiếm quang của Sương Nhẫn đều bị mài tối đi, Trình Tiềm quả thực chỉ muốn lăn thẳng từ đây xuống, chẳng tài nào nghĩ ra Đồng Như năm xưa đi lên bằng cách nào.

Trên Bất Hối đài không tịch túc sát, Nghiêm Tranh Minh đi đằng trước chợt dừng chân.

Trình Tiềm mệt mỏi hỏi khàn khàn: "Sao vậy?"

Nghiêm Tranh Minh: "Ngươi xem đi."

Trên Bất Hối đài có một dấu chân nhuộm huyết sắc, hiện giờ vết máu đã thành màu rỉ sắt mốc meo, lại bị Bất Hối đài trung thực bảo tồn, mấy trăm năm chưa hề phai mờ.

Chỉ nhìn dấu chân kinh tâm động phách này, là có thể tưởng tượng ra cảnh năm đó Đồng Như một mình xông lên, ông bước một chân lên Bất Hối đài, một chân khác còn ở trên bậc đá, bị thương khắp người.

Chắc lúc ấy ông là nỏ mạnh hết đà, không còn sức mà nặng nề chống tay lên đầu gối mình, mới để lại một dấu chân rõ như vậy.

Khi ông dùng nốt một chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu nhìn tảng đá Muốn Sao Được Vậy rực rỡ phát sáng kia, liệu có như đang nhìn một giấc mộng xa xôi không thể chạm tới?

Không ai cùng ông thay phiên cầm kiếm, bảo vệ nhau, ông một mình gánh ý nghĩ không an phận không chỗ giãi bày, dưới hai tầng khảo vấn của tâm ma và lương tâm, rời bỏ trần thế, giẫm máu mà đến.

Vừa nghĩ như vậy, làm tiểu bối tuy biết rõ ông vì tư dục bản thân mà tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến bao nhiêu tai họa, bỗng nhiên lại chẳng cách nào nói ra lời trách móc nặng nề.

Dấu ban đầu của tảng đá Muốn Sao Được Vậy chính giữa Bất Hối đài còn đây, hai người nghỉ ngơi chốc lát, rồi ba chân bốn cẳng lấy Băng Tâm hỏa ra.

Tảng đá kia phảng phất có linh, chỉ cần người đẩy nhẹ liền tự về vị trí, vừa khít mà lắng đọng lại.

Phù quang lưu động bên trong nó chớp mắt liền ngưng trệ, ma khí thủy chung dây dưa không ngớt xung quanh như biến thành một nắm bụi, đột nhiên tan thành mây khói.

Trên Bất Hối đài không nhiễm một hạt bụi, cũng không thấy một phù chú, nhưng nó cứ mang đến một cảm giác yên tĩnh cực đoan, tựa hồ các loại dã tâm xa vọng trong lòng người tới nơi đây rồi đều không tự chủ được bình yên, trở về sự sạch sẽ bản chất của con người.

Nơi đây bôn ba mười vạn tám ngàn bậc, như một chốn về vượt qua mười vạn tám ngàn kiếp nạn.

Trình Tiềm nghe thấy tiếng khóc và tiếng la, tiếng cười và tiếng hô lộn xộn, chúng cách xa y, tựa một mộng cảnh đắm chìm nhiều năm đi đến cuối, trái tim nhất thời minh mẫn chưa từng có, giống như lại lần nữa nghe thấy thiên đạo xa vời trong càn khôn.

Chân y hơi tê, loạng choạng một chút, liền dứt khoát thuận theo bản năng, ngửa mặt nằm xuống, nghe tâm ma họa loạn bốn phía dần dần im lặng ngoan ngoãn, cảm giác mình chẳng còn một tẹo sức lực nào.

Nghiêm Tranh Minh cũng chẳng hơn gì y, đè quá nửa trọng lượng của mình lên Sương Nhẫn, đứng ở bên cạnh ngây ra, đột nhiên hỏi: "Năm đó sư tổ Đồng Như hứa nguyện với tảng đá Muốn Sao Được Vậy, nguyện lấy trăm vạn oan hồn làm tế... Thế hiện tại thì sao? Tính là thế nào?"

Trình Tiềm nhắm mắt lại, nói rất khẽ: "Chẳng thế nào cả, tảng đá kia kỳ thực cũng không hề cho ông ấy muốn sao được vậy mà?"

Huyết mạch Phù Dao phái vẫn đứt, Mộc Xuân sư phụ vẫn chết.

Các cố nhân vẫn lần lượt quyết tuyệt mà đi, nhân gian vẫn bị kéo vào một loạn cục dai dẳng...

Đến nay mới ngừng.

Kiếp nạn như đại hỏa đốt qua bình nguyên, vô tình và không cách nào ngăn cản mà càn quét, thiêu đốt hết thảy thành tro tàn.

Chỉ có cỏ dại chồi non, sau tĩnh mịch, vẫn im lặng bắt đầu nảy mầm trong gió xuân.

"Khô mộc phùng xuân", như một mở đầu, cũng có lẽ là một kết cục.

Nghiêm Tranh Minh đứng yên giây lát, nói: "Chờ chúng ta trở về, chừng nào rảnh ngươi dẫn ta đến Vong Ưu cốc một chuyến, ta hơi muốn gặp sư phụ và sư tổ."

Trình Tiềm nói không kiêng dè: "Đi khoe khoang công tích vĩ đại ngăn cơn sóng dữ chấn hưng môn phái của chưởng môn sư huynh trăm năm qua?"

Nghiêm Tranh Minh: "..."

Cảm giác bị sư đệ nhìn thấu thực không sảng khoái chút nào.

Y thẹn quá hóa giận nhấc chân cho Trình Tiềm một đạp: "Bảo ngươi dẫn đường thì ngươi dẫn đường đi, lắm lời quá!"

Đáng tiếc chuyến đi đã tính toán kỹ càng này định trước là không như ý người.

Hai tháng sau, Nghiêm Tranh Minh ngậm một mảnh "chướng mục diệp", khó khăn giấu đi sinh khí của mình, vào lúc hoàng hôn cùng Trình Tiềm trà trộn vào Vong Ưu cốc, hai người xuyên qua quỷ vực, quen đường tìm đến nơi Đồng Như vùi xương.

Ai ngờ thi cốt vốn ở đó lại không thấy đâu nữa.

Hai người tìm tại chỗ vài vòng mà chẳng thu hoạch được gì, Trình Tiềm cơ hồ hoài nghi mình nhớ lầm nơi, cho đến khi sau cùng đào ra một đồng tiền rỉ sét loang lổ dưới đại thụ.

Bấy giờ mới nhớ Đồng Như từng nói với y, lần sau đến sợ rằng không thể gặp lại.

Đại khái là người nọ đã mãn hạn thi hành án, tội lớn đã chuộc, rốt cuộc đi cùng sơn xuyên thảo mộc rồi.

Hai người lần đường cũ rời khỏi Vong Ưu cốc trước khi trời sáng, lúc này Nghiêm Tranh Minh mới phun ra chướng mục diệp, hỏi: "Hồn phách sư phụ và sư tổ tiêu tan rồi sao?"

Trình Tiềm nghĩ một chút, đáp: "Không bằng nói là phi thăng rồi."

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hẳn.

Phiên ngoại 3

Đồng Như cả đời chỉ nhận hai đồ đệ, một là Tưởng Bằng, hai là Hàn Mộc Xuân.

Tưởng Bằng mang nghệ tòng sư, vốn không phải là môn hạ đệ tử, được một vị lão hữu đã quy tiên nhờ trông nom hộ. Tưởng Bằng không muốn bỏ sư phụ ban đầu, chỉ vào môn hạ làm đệ tử trên danh nghĩa, hàng năm có đến hơn nửa năm là đi du lịch các nơi, tư chất bình bình, khá thành thật chất phác, không có tâm tư hại người, cũng chẳng giỏi phòng người lắm, rất tôn kính Đồng Như, nhưng cũng không hề thân cận.

So với vị sư huynh trên danh nghĩa này thì đồ đệ chính quy Hàn Mộc Xuân nổi bật hơn nhiều.

Lắm lúc Đồng Như nghĩ, nếu đời này mệnh số của Hàn Mộc Xuân bình yên hơn, thiếu thời bớt mấp mô đi, không cơ duyên xảo hợp bái vào môn hạ mình, chưa biết chừng y có thể xuất tướng nhập tướng ở thế gian, hoặc chí ít cũng có thể trở thành hồng nho một thời. Ý nghĩ này dù có một phần là do Đồng Như xem trọng đồ đệ bảo bối, song cũng không phải là ăn không nói có.

Hàn Mộc Xuân năm mười hai tính theo tuổi mụ đã đề danh trên bảng thi hương, đỗ Giải nguyên, cũng coi như là chấn động một thời, truyền đến cả tai thánh.

Năm sau vốn nên lên kinh thi hội, nhưng chẳng may phụ thân bệnh nặng qua đời. Mẫu thân mất sớm vì sinh khó, từ nhỏ y đã cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, thế nên y chẳng còn tâm tư thi cử nữa, dẫn mấy gia nhân về chịu tang. Trên đường bất ngờ gặp giặc cỏ làm loạn, gia nhân bị bọn giặc giết hết, Hàn Mộc Xuân đang thoi thóp hơi tàn, thì vừa vặn được Đồng Như đi hái thuốc ngang qua cứu.

Lão bách tính trước đây từng có cách nói, rằng có một loại người thông minh lanh lợi quá mức, là nhân tinh, nhân gian không giữ được, tất phải sớm quay về chốn cũ – có thể là Hàn Mộc Xuân trời sinh yểu mệnh, được Đồng Như tiện tay cứu cũng chỉ như đi một lối rẽ nho nhỏ thôi, rồi trăm năm sau vẫn phải quay về quỹ đạo bạc mệnh.

Hàn Mộc Xuân mười ba mười bốn tuổi được dẫn về Phù Dao sơn, bái nhập môn hạ Đồng Như, từ đó được biết thêm về sự bất đồng của tu sĩ và phàm nhân, liền chẳng còn ham công danh chi nữa. Một đứa trẻ vất vả học hành nhiều năm mà nói bỏ là bỏ, ngay cả Đồng Như cũng không nhịn được hỏi y.

Hàn Mộc Xuân chăm hoa ngoài Bất Tri đường vừa cao vừa tốt, lúc ấy vừa xắn ống quần tưới cây, vừa hờ hững trả lời: "Tu sĩ và phàm nhân chỉ có thể chọn một để làm, sao có thể chiếm trọn cả hai được?"

Đồng Như hỏi: "Có gì mà không thể?"

Hàn Mộc Xuân đáp: "Phàm nhân và tu sĩ khác biệt một trời một vực, nếu tu sĩ thần thông quảng đại đều muốn nhúng tay vào việc trên thế gian, phàm nhân há không phải chỉ như sâu kiến, nhân gian há không đại loạn? Phàm nhân loạn lạc có ích lợi gì cho tu sĩ, tu sĩ chẳng ai làm việc, dẫu tích cốc ngự vật, chung quy vẫn phải mặc quần áo, thỉnh thoảng vẫn phải hưởng thụ xa hoa lãng phí một chút chứ? Luyện khí cũng cần các loại vật liệu, nếu có thể mua được thì ai lại tự mình tìm kiếm khắp trời nam bể bắc làm gì? Nếu tu sĩ cũng giống phàm nhân, vậy mọi người nhất định phải chia ra tam giáo cửu lưu, nhất định có tranh chấp, tạo sát nghiệt đó để tất cả cùng tẩu hỏa nhập ma à?"

Đồng Như chưa bao giờ biết y còn âm thầm nhọc lòng thay thiên hạ như vậy, quả thực phải nhìn đồ đệ lông bông này bằng ánh mắt khác.

"Cho nên," Hàn Mộc Xuân ngâm nga một khúc hát, nói, "Việc chung đụng nhau đối với ai cũng chẳng có lợi ích gì... Đều nói đại năng biết phi thăng, con thấy trong Cửu Tầng kinh lâu cũng chẳng ghi lại ai bay được, sư phụ à, người nói 'phi thăng' liệu có phải chính là một củ cải không?"

Đồng Như: "... Là, là cái gì?"

Hàn Mộc Xuân: "Thì củ cải, treo trước mũi lừa, các tu sĩ đều là con lừa chạy theo củ cải kia, có củ cải phi thăng này, tất cả tu sĩ đành phải chuyên tâm đuổi theo, cũng chẳng còn thời gian để gây họa cho nhân gian nữa."

Đồng Như nghe y nói càng lúc càng quá đáng, rốt cuộc đập đầu y một phát: "Nói vớ nói vẩn, chỉ biết bịa chuyện lung tung – công pháp ta bảo con tu, con tập luyện sao rồi?"

Hàn Mộc Xuân đắc ý dương dương hẩy giọt bùn trên tay: "Con học nhàu sách luôn rồi!"

Đồng Như nổi cơn tam bành: "Cho dù 'học nát sách', con không chăm chỉ tu luyện thì hữu dụng cái rắm, khốn nạn!"

Hàn Mộc Xuân thông minh tuyệt đỉnh, cơ mà lười – y học hành như mài đao vậy, toàn ở trên đường giới hạn mà Đồng Như có thể miễn cưỡng bỏ qua, quyết không chịu dùng thêm một chút sức. Chỉ riêng việc đo lường "thượng ý" này, chẳng biết đã phải phí bao nhiêu tâm tư, nhưng dường như y thà phí tâm tư còn hơn là phí sức.

Khiến Đồng Như vốn tưởng rằng mình "được dạy anh tài" phải sầu muốn chết.

Thế nhưng Tưởng Bằng thường niên vắng mặt, chỉ có một đồ đệ bảo bối như thế, Đồng Như nhìn y từ một thiếu niên choai choai lớn lên thành dáng vẻ chi lan ngọc thụ, cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, đôi khi nhàn rỗi không nhịn được nhắc y vài câu: "Tiểu Xuân, người tu đạo chúng ta, như đi ngược dòng nước vậy, suốt đời được đại đạo dẫn dắt, bị thọ số đuổi theo, không dám mảy may lười biếng – tư chất của con người quả thật chia ba bảy loại, thiên tư của con quả cũng có chỗ đáng khen, nhưng đi lâu trên con đường này, con sẽ hiểu, kỳ thực vận may và tâm tính quan trọng hơn xa tư chất."

Hàn Mộc Xuân ngoan ngoãn pha trà dâng lên, trên mặt vẫn là vẻ cợt nhả: "Sư phụ, uống trà đi ạ."

Đồng Như khuyên bảo hết nước hết cái lại bị y coi là gió thoảng qua tai, không thèm nhận chén trà, cầm quyển sách giải trí bên cạnh đập đầu y một phát: "Cử nhân lão gia, sách thánh hiền gì đó dạy ngươi thành cái nết này hả?"

Đồng Như không hề đánh thật, Hàn Mộc Xuân cũng không hề trốn thật, chỉ hơi rụt cổ, cười nói: "Đâu phải là con muốn đọc sách, kỳ thực con vẫn muốn làm một người trồng hoa bình thường, nhưng mà cha con thân thể không khỏe, luôn nói chỉ sợ không nhìn thấy con lớn lên thành tài, con mới muốn khảo công danh sớm cho ông ấy yên tâm... Bây giờ cha con cũng không còn nữa, con chỉ còn một thân nhân là sư phụ thôi."

Hàn Mộc Xuân nói đến đây liền cúi xuống nhìn mặt nước hơi lăn tăn trong chén trà, khuôn mặt ánh trên đó không rõ lắm.

Đồng Như nghe hai chữ "thân nhân" mà lòng rung động.

Hàn Mộc Xuân cười tít mắt: "Con đương nhiên phải hiếu thuận với sư phụ rồi, chờ..."

Y vốn định nói "Chờ người già rồi con sẽ chăm sóc người", sau đó lại nhớ, dường như sư phụ sẽ chẳng bao giờ già, thế là kịp thời chữa lại: "Chờ xuân đến, người nhìn trên Phù Dao sơn rực rỡ sắc màu, tâm tình tốt, tu hành cũng có thể làm ít công to đó!"

... Nói cả buổi rốt cuộc vẫn muốn làm một người trồng hoa.

Đồng Như không thể nhân nhượng, nhưng lòng lại mềm, chẳng biết đáp gì, đành phải trợn mắt nhìn y.

Mùa xuân năm ấy đến, trên Phù Dao sơn quả nhiên náo nhiệt vô cùng, hoa rừng rực rỡ, lá vờn thành đàn, bách điểu trong Yêu cốc kinh ngạc, đua nhau đến xem. Hàn Mộc Xuân xắn ống quần bên cao bên thấp, ngồi trên một cái cuốc lơ lửng đằng xa, vui vẻ vẫy tay gọi Đồng Như: "Sư phụ, xem con trồng hoa khắp cả ngọn núi cho người này!"

Đồng Như vẫn luôn cảm thấy hình như mình mệnh phạm cô tinh, nhiều năm qua không phải tu luyện thì là luận bàn với đạo hữu, còn chưa từng có ai thân cận với mình không kiêng dè gì như vậy.

Nhìn cái người vẻ mặt lấy lòng ấy, ông lập tức liền tha thứ cho "việc nhỏ" là tên đồ đệ bại gia mấy hôm trước dám trộm đem phù chú đi bán lấy tiền uống rượu.

Sống dựa vào nhau, là không phải thê lương nữa.

Cuối xuân đến, hoa cỏ sắp tàn, Đồng Như tiếc rẻ muốn dùng pháp thuật giữ lại, song bị Hàn Mộc Xuân ngăn cản: "Tàn thì cứ kệ nó tàn đi, sang năm còn nở nữa mà, mùa xuân ra hoa, mùa thu kết trái, bóng xanh và tuyết trắng luân phiên nhau đều là chuyện thường tình, mỗi cái đều có điểm tốt của riêng mình, đừng vì cái này mà làm lỡ cái kia."

Các đại năng phi thiên độn địa, không tránh khỏi sinh ra kiêu ngạo, cảm thấy vạn vật duy ngã độc tôn. Đồng Như nghe luận điệu này, vừa cảm động vừa tự giễu mà nghĩ thầm: "Cũng phải, tôn đến cô độc như vậy làm gì chứ? Lâu ngày không buồn chán sao? Chẳng có ích lợi gì!"

Sở dĩ chờ mong "sang năm", chính bởi vì có khô vinh thịnh suy.

Những đóa hoa tàn được Hàn Mộc Xuân nhặt lại, bỏ thêm mật ong, ủ mấy chục vò bách hoa tửu, chôn dưới tàng cây, vì chúng mà Hàn Mộc Xuân để lỡ việc học phù chú bảy tám ngày liền, bị Đồng Như phạt trồng chuối.

Rồi sau đó một quý qua đi, dưới gốc cây đã ủ thành mỹ vị nhân gian, nhắm với cua béo dưới dòng sông nhỏ sau núi, quả so được với giai ngẫu thiên thành.

Ai cũng muốn sống lâu hơn, nhưng nếu sống là chịu tội, thân hữu không có, gối giáo chờ sáng, chẳng được an bình giây lát, vậy thì còn gì là thú vị?

Đạo lý này trước kia Đồng Như chưa bao giờ nghĩ tới. Từ khi có ấn tượng tới nay, ông vẫn ở trên Phù Dao sơn, ngày đêm tu hành, không mùi không vị đã quen, cả ngày như uống nước lã vậy, chẳng biết ngọt là gì, mà đắng là gì.

Cho đến khi có Hàn Mộc Xuân.

Mấy trăm năm vội vã như bóng câu qua khe, chỉ được nếm mỗi một chút mùi vị này, liền khiến ông điên đảo thần hồn.

Ngọt là vị bách hoa tửu, đắng là khi ba hồn của ông bám trong đồng tiền, nhìn Phù Dao sơn cỏ hoang um tùm, lại chẳng còn ai trồng hoa nữa.

Đồng Như nhìn Tiểu Xuân của mình náu trong thân thể một con chồn, mỗi đêm khuya đều tĩnh tọa rất lâu trong Bất Tri đường đèn lồng chập chờn, đôi mắt bé tí khép hờ, như đang tham thiền đạo mà người khác không hiểu, lại như đang đắm chìm trong ký ức của chưởng môn ấn lâu năm vậy.

Đồng Như không biết mình có lưu lại gì bên trong chưởng môn ấn hay không, cũng không biết Hàn Mộc Xuân có nhìn thấy hay chăng, càng không thể nào thăm dò ra, nếu y biết... thì nên có cảm tưởng gì.

Dường như ngọt ngào chỉ được một chớp mắt, mà đắng chát lại rất nhiều năm.

Gặp lại lần nữa, là ở Vong Ưu cốc nơi người sống không thể đến, Hàn Mộc Xuân dùng nguyên thần ngắc ngoải, vây một hồn còn sót lại của ông ở Vong Ưu cốc.

Kỳ thực, chỉ hạn chế phạm vi hoạt động thôi – dẫu cho nguyên thần tiêu tan, chỉ còn lại tàn hồn, Đồng Như cũng là người từng vấn đỉnh Bắc Minh, nếu muốn thoát thân thật, tu vi thủy chung lơ lỏng của Hàn Mộc Xuân chưa chắc có tác dụng gì.

Nhưng dù thiên đao vạn quả, Đồng Như cũng cam nguyện chịu đựng, ông hơi kinh sợ tiếp nhận kết cục hình vu thiên địa, hồn phi phách tán, bởi vì đồng sinh cộng tử với ai đó, quả thực là cầu còn không được.

Chỉ là, không còn bách hoa tửu nữa.

Trước kia Đồng Như luôn cảm thấy đồ đệ bảo bối này quá ôn hòa, có phần nước chảy bèo trôi, sau mới biết, phàm nhân hay tu sĩ đều vậy, cả đời chỉ cần có vài việc cửu tử vẫn không hối hận như thế là đủ rồi, những việc nhỏ nhặt còn lại thì cứ mặc kệ đi.

Từ đầu chí cuối ông không hỏi một câu, "ngần ấy năm qua, con nhìn thấy gì trong chưởng môn ấn".

Cho đến khoảnh khắc hồn quy thiên địa.

Khoảnh khắc ấy, Hàn Mộc Xuân bỗng nhiên thân mật nắm lấy tay ông, trong ánh mắt nhìn ông như có một dải ngân hà mênh mông vậy.

Trực đạo tương tư liễu vô ích, vị phương trù trướng thị thanh cuồng. (Vô đề – Lý Thương Ẩn)

Chắc hẳn, nếu có thể chết mà không hối tiếc, thì cũng xem như là phi thăng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro