Chương 41: Cậu ta đã liếm đầu vú em phải không, đồ đê tiện! (ngược Tiểu Ngôn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alicia

Beta: Mol

Chính mình đã vắt óc tìm trăm phương ngàn kế để che dấu tâm can bảo bối, cuối cùng vẫn bị người khác phát hiện.

Ôn Tồn hiện ra hận ý.

Cặp mắt báo của Ôn Tồn như có thể cắn nuốt hết thảy, nhìn Lục Lạc đang dâm loạn không chịu nổi, dùng tay vuốt ve nhè nhẹ lên đầu vú Lục Lạc, từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ về lên vết thâm tím trên bề mặt. Tựa như sợ Lục Lạc đau, động tác vỗ về thật cẩn thận, tay xẹt qua đầu vú đỏ bừng dựng đứng, vuốt ve nhè nhẹ, nhè nhẹ, đáy mắt đau đớn khôn nguôi: "Bị người ta bóp đến nỗi bầm tím, sưng to, có đau không?"

"Không..."

Lục Lạc thấy bộ dáng Ôn Tồn đau lòng chính mình mà ôn nhu vuốt ve, định trả lời cậu chủ không đau nhưng còn chưa nói xong, bàn tay to của Ôn Tồn đã dùng sức siết chặt đầu vú Lục Lạc. Nhũ thịt đầy đặn bị tay Ôn Tồn nắm đến biến hình, hung tợn chà đạp xoa nắn, giống như muốn niết chảy ra sữa tươi dâm đãng, lại giống như muốn xóa hết những dấu vết ân ái của người khác trên người Lục Lạc.

"Đồ đê tiện! Tao vú bị người ta đùa bỡn sưng to bầm tím đến như vậy! Tao mẫu cẩu! Em không biết em là của riêng tôi sao! Tao huyệt của em cũng là của tôi! Vú dâm đãng này cũng như thế, vậy mà em lại dám để cho người khác làm?"

Ôn Tồn giận dữ không chịu nổi gầm nhẹ.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Úy Trì Hoạch dùng sức luận động làm Lục Lạc, chà đạp cặp vú to lớn của cô. Nghĩ thế đôi mắt lập tức nhiễm sự thù hận điên cuồng như gió lốc không thể khống chế được. Ánh mắt phát ra tia sáng lạnh băng phản xạ trong đồng tử Lục Lạc.

Lục Lạc bị dọa run lên bần bật, sự tương phản to lớn thay đổi nhanh chóng làm cô nhất thời không phản ứng lại kịp, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, ăn đau hô nhỏ.

"A.. Đau quá..."

"Thế nào? Còn biết đau? Bị người khác làm có phải rất sướng hay không? Có phải dùng tao huyệt chật hẹp kẹp chặt lấy dương vật của Úy Trì Hoạch không buông? A? Dâm tiện! Có phải ở dưới thân cậu ta dâm đãng kêu to? Muốn người làm chết tao huyệt của em à?!"

Đáy lòng đột nhiên dâng lên một trận đau đớn khó có thể chịu đựng, bàn tay to dùng sức đánh lên ngực Lục Lạc. Nơi đầy đặn bị bàn tay to đánh bạch bạch rung động, nhiều vết đỏ mới nổi lên loang lổ, làm ra từng đợt nhũ sóng dâm dật, cũng làm cho Ôn Tồn đỏ mắt.

Ôn Tồn hung mãnh cúi đầu, dùng đầu lưỡi khảy đầu vú đứng thẳng đỏ tươi, tùy ý gặm cắn hai bên vú của Lục Lạc, không ngừng liếm mút. Hai vú đều bị ướt dầm dề, đầu vú đỏ tươi như trái dâu tây tươi mới, bị liếm đến ướt át kiều diễm, anh vừa liếm cắn cuồng dã không kiềm chế vừa tà tứ dùng mắt bắt giữ lấy đôi mắt cô.

"A.. Hô.. cậu chủ.. Đừng cắn.."

Lục Lạc bị liếm đến ý loạn tình mê, thở gấp liên tục.

"Đầu vú cứng quá, đồ đê tiện! Có phải ai liếm em cũng đều như vậy?"

Ôn Tồn trong cơn giận dữ,

"Úy Trì Hoạch có liếm em không? Hả? Nói chuyện!"

"Không có a.... cậu chủ... Ô ô.."

Lục Lạc lắc đầu nguầy nguậy, lúc này mà nói có chẳng phải chính là không muốn sống sao?

Nào biết, ngay sau đó lại là bị bàn tay to hung tợn đánh vào đỉnh vú tròn trịa, Ôn Tồn lửa giận ngập trời, đầy hận ý đố kị: "Còn nói dối?! Tiện nữ! Tôi hỏi lại một lần nữa! Úy Trì Hoạch có liếm đầu vú em không?!"

m thanh anh trầm thấp khàn khàn mang theo một tia đau đớn!

"Nói đi! Có hay không!! Dâm phụ! Có hay không!!"

"Ô ô ô... Có.. Có.. cậu chủ. Đừng như vậy...." Lục Lạc bị đau kêu to, tiếng khóc nức nở không thể kiềm chế...

"Dâm đãng! Dụ dỗ gã hoang dâm liếm đầu vú em, em thiếu làm lắm sao?"

Bàn tay Ôn Tồn siết chặt cằm Lục Lạc, ngón tay dùng sức!

Anh siết mạnh đến nổi môi cô chu lên, phần xương cằm vang lên tiếng răng rắc!

Anh muốn cô đau! Càng đau càng tốt!

Anh muốn cô phải chịu sự đau đớn như mình!!

Lục Lạc bị siết đau khiến sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, nước mắt sợ hãi trong nháy mắt ào ào nhỏ xuống,

"Em sai rồi.. cậu chủ, em sai rồi... A a. Em biết lỗi rồi..."

Ôn Tồn mở đùi Lục Lạc ra, bàn tay to lập tức sờ soạng dưới háng, nơi đó thối nát không thôi, quân lính tan rã, tao thủy dâm loạn cộng thêm tinh dịch màu trắng vẩn đục của Úy Trì Hoạch róc rách chảy ra, tao huyệt bị làm vừa hồng vừa sưng, màu sắc cánh hoa bị làm đến đậm hơn, tao huyệt lúc đóng lúc mở hô hấp, để lộ ra chất lỏng hỗn hợp của cô với người khác!

Ôn Tồn thấy thế, đôi mắt mở to đỏ sọc, đáy lòng từng đợt đau đớn như bị bóp mạnh, ngón tay anh nhanh chóng moi ra.

"Bị tinh dịch bắn vào đây mấy lần? Hử? Tao hóa? Tại sao lại còn nhiều nước như vậy? Không có lúc nào là không muốn bị làm có phải không? Tao huyệt tham lam như vậy?"

***
Lời tác giả:
Tiểu Ngôn: Lục Lạc bị Úy Trì Hoạch bắt cóc một ngày một đêm. Nói cách khác, tôi một ngày một đêm không làm Lục Lạc. Tôi muốn làm cô ấy.
Lục Lạc: Vâng.. cậu chủ ngài nói gì em cũng sẽ làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro