Chương 59: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Em muốn bị anh ta làm như vậy, nhìn cho rõ người đang cắm tao huyệt em là ai (thịt)

Edit: Alicia

Beta: Mol

"Thật sướng.. Sao có thể sướng như vậy! Lục Lạc.. Thật muốn mỗi ngày đều có thể cắm tao huyệt của em! Tao vú lớn dâm đãng! Chơi hư em!! Anh rất nhớ em.. muốn cứ như vậy mà cắm chết em!"

Úy Trì Hoạch mãnh liệt va chạm Lục Lạc, dùng côn thịt thô cứng đâm vào nơi sâu nhất trong nhục huyệt cô. Côn thịt vừa cắm xuống đã bị nhục huyệt cắn chặt, mút vào. Lại thọc vào rút ra, nhục huyệt liền róc rách chảy ra dâm thủy.

"Thật chặt! Cho dù cắm bao nhiêu lần cũng đều chặt như vậy! So với xử nữ còn chặt hơn! Lục Lạc, anh rất yêu em! Rất yêu em! Cắm chết em! Làm chết tiểu mẫu cẩu dâm đãng! A! A! Sướng hay không? Chồng làm em sướng hay không?"

Tốc độ cắm rút của côn thịt càng ngày càng nhanh, tấm lưng thẳng tắp va chạm mạnh mẽ như đóng cọc.

Một cổ dâm dịch nóng bỏng từ hạ thể Lục Lạc phun ra ngoài, dòng nước hung hăng cọ rửa quy đầu của anh. Thân thể cô theo sự ma sát của côn thịt mà xẹt qua một tia khoái cảm tê dại.

Toàn thân cô gái hôn mê co rút, run rẩy không thôi. Cơ thể bắt đầu thức tỉnh mà lung tung vặn vẹo, tiếng rên rỉ trong cổ họng phát ra ngày một lớn, tựa hồ lập tức sẽ tỉnh lại.

"Phun thật nhiều nước! Thật sướng! Lục Lạc! Làm chết em! Làm chết em! Chồng cắm em có sướng không? Có thích chồng làm em không? Hử?"

Một tay Úy Trì Hoạch cầm chặt lấy đùi cô, một tay khác chơi đùa vuốt ve đầu vú sưng huyết của cô, tận lực chà đạp nơi no đủ to lớn.

Côn thịt dưới thân một trận lại một trận đâm vào, quy đầu hung ác ma sát vách thịt mẫn cảm bên trong, kịch liệt mà cọ sát. Lục Lạc đang hôn mê bỗng nhiên ngẩng đầu lên lung tung lắc, miệng tuôn ra một chuỗi rên rỉ dâm đãng, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở xin tha.

"Cậu chủ.. Đừng cắm.. Đau quá... Cậu chủ chậm một chút.. Ô ô ô.. Không được a a a.. Muốn chết. Đừng... A.."

Lục Lạc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, ý thức mông lung không rõ, chỉ cảm thấy nhục huyệt chính mình bị một cây cự vật thô dài hung ác thọc vào rút ra, tốc độ va chạm càng lúc càng mau, càng lúc càng sâu, gần như làm tới tử cung của cô. Nhục huyệt bị đâm chọc tạo ra từng trận khoái cảm tê dại lan tràn khắp người.

"Bị anh làm tỉnh? Em tốt nhất là nhìn cho rõ hiện tại người đang cắm tao huyệt của em là ai! Anh không phải cậu chủ nhà em! Đồ đê tiện! Nhìn cho rõ ràng! Là Úy Trì Hoạch anh đang làm em!!"

Úy Trì Hoạch thấy cô gái bị mình làm tới tỉnh, ý thức mơ hồ nhưng vừa mở miệng chính là Ôn Tồn, trong mắt tràn ngập tức giận đầy trời, mang theo sự đố kỵ mãnh liệt.

Tay phải nhanh chóng đem chân cô đặt trên vai chính mình, thân hình cao lớn trầm xuống, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô gái đang tỉnh lại dưới thân, côn thịt cứng rắn thô to lại càng cắm nhanh hơn, phốc phốc phụt ra tiếng thân thể va chạm.

Lục Lạc gian nan mở ra mắt đẹp mông lung, đầu đau quá, giống như bị kim châm cắm vào vậy, đau đớn khó nhịn. Đôi mắt hơi mở dần thấy rõ người đàn ông đang thọc vào rút ra trong nhục huyệt chính mình.

"A.. Úy Trì Hoạch.. Sao lại là anh.. Đừng cắm nhanh như vậy.. Không được.. Thật sướng a a.. Anh. Tại sao.. Lại là anh.. Không được a a chậm một chút.. Sao lại là anh.."

Lục Lạc bị côn thịt Úy Trì Hoạch va chạm dâm kêu liên tục, hơi thở phát ra phì phò, cổ họng đau rát như muốn rách không thể nói liền mạch.

"Không lẽ nhất định phải là cậu chủ nhà em? Em muốn anh ta làm lắm sao? A? Vì sao lại không thể là anh! Cắm chết em cái tao hóa này! Làm hư tao huyệt của em! Vừa tỉnh đã nhớ tới người đàn ông khác!"

Đúng vậy, Úy Trì Hoạch ghen ghét Ôn Tồn, ghen ghét anh ta gặp được Lục Lạc sớm hơn chính mình, ghen ghét Lục Lạc vừa mở miệng đã gọi Ôn Tồn, ghen ghét với vị trí của Ôn Tồn trong lòng Lục Lạc.

"Tôi.. Không cần cắm..! Úy Trì Hoạch.. Anh lại.. Bắt cóc....tôi? A không cần cắm vào nơi đó.. Thật sướng.. Đừng nhanh như vậy a.. Thật sướng.. Muốn ra.."

Thân thể Lục Lạc đầy thống khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, tiểu huyệt chặt chẽ bị cự vật của người đàn ông cắm vào muốn nứt ra, tao huyệt tích tụ khoái cảm ngày càng nhiều, ngày càng nhanh, quân lính sắp tan rã. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro