Chương 8: Trời sinh ra tiểu tao hóa em là để bị tôi thao chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Sa

Beta: Thỏ

Biệt thự nhà họ Ôn.

Sáng sớm, một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu vào bên trong.

Tống Lục Lạc tỉnh lại chỉ thấy đau đầu, hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn. Côn thịt của cậu chủ còn cắm ở trong dâm huyệt của cô, cậu chủ thích cắm trong dâm huyệt của cô rồi cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ. Ôn Tồn mở mắt, đồng tử anh yên lặng mà thần bí giống như đêm tối, bên trong ánh mắt là tâm tư khiến người ta khó bắt được, lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Bàn tay to bắt lấy đầu vú của Tống Lục Lạc, khóe miệng nhếch lên.

"Ngủ thêm một chút."

"Nhưng... Em phải đi học, nếu không thì sẽ muộn...."

Ôn Tồn dùng sức cắm côn thịt vào chỗ sâu nhất trong dâm huyệt rồi thành thạo mà thọc vào rút ra: "Thời gian tới tạm đừng tới trường."

"Vì sao?"

"Phát sinh loại chuyện đó, em cho rằng tôi sẽ để cho em tiếp tục được đi học sao?" Ôn Tồn liếm mút đầu vú của Tống Lục Lạc, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng gặm cắn, giống như muốn hút ra sữa. "Có phải lại lớn hơn rồi không?"

"Ân...." Nhưng cô thực sự rất thích đi học, còn nhớ rõ lúc trước cô đau khổ cầu xin cậu chủ rất lâu, cậu chủ mới đồng ý cho cô đi học. Chỉ có điều, cậu chủ lại đưa ra yêu cầu rất kỳ quái, không thể để bộ dáng như bình thường đi học, thế cho nên mỗi ngày cô đều phải làm theo lời cậu chủ nói là mặc quần áo rộng cùng mắt kính dày đi học.

Chuyện đó kỳ thật Tống Lục Lạc không để bụng, chỉ cần có thể đi học là tốt rồi, có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác là được, nhưng sự xuất hiện của Úy Trì Hoạch lại xáo trộn mọi thứ.

Ôn Tồn bắt lấy nhũ thịt của cô, côn thịt phình to lại kêu gào, dùng sức đâm thọc.

"Lẳng lơ, cắm em như thế nào cũng đều không đủ, dâm phụ thiếu làm."

Không nghe được Tống Lục Lạc trả lời, Ôn Tồn có chút tức giận mà đánh vài cái lên nhũ thịt của cô, nhũ thịt trong nháy mắt ửng đỏ lên.

"Bị tôi làm còn suy nghĩ cái gì?"

"A... Không có a... Cậu chủ, đừng đánh... Đau quá, nhũ thịt đau quá a."

"Chính là muốn làm em đau. Có phải em rất muốn không? Đầu vú cứng như vậy, muốn tôi liếm em sao?"

"Đúng vậy... Em rất muốn... Côn thịt của cậu chủ làm... Cứng quá, cậu chủ liếm đầu vú đi a, rất ngứa...."

"Tôi thật thích cắm tiểu mẫu cẩu em, làm chết tiểu tao hóa em, vì sao là chặt như vậy, trời sinh chính là để bị tôi làm... A... Làm chết em... Làm chết tao huyệt của em..."

"Cắm vào đi cậu chủ... Em là tiểu mẫu cẩu của cậu chủ. A thật thoải mái...." Côn thịt tiến vào sâu bên trong tao huyệt, mật dịch theo đó mà chảy ra, người đàn ông thở gấp gáp không ngừng mắng cô, Tống Lục Lạc yêu kiều rên rỉ, âm thanh càng lúc càng lớn, càng dâm đãng.

Tống Lục Lạc bị anh đâm đến hai chân run rẩy, tao huyệt co rút liên tục liều mạng cắn chặt côn thịt lớn của anh.

"Nhẹ chút... Cầu xin anh... Em không chịu nổi, thật giỏi..."

"Thật nhiều nước, em có nghe tao huyệt của em bị tôi đâm đến kêu lên không, có nghe thấy không!! Làm chết em!! Làm chết em!" Ôn Tồn di chuyển eo càng thêm cần mẫn cày cấy, nơi giao hợp thấm ướt mật dịch, chất lỏng chảy xuống khăn trải giường, làm cho cô dục tiên dục tử.

Ôn Tồn mê muội cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp, hai mảnh cánh hoa phấn hồng bao vây lấy côn thịt của anh.

Đột nhiên hung hăng đâm vào tử cung của cô, nhìn cánh hoa bị kéo ra, anh tìm đúng góc độ nhắm ngay khối thịt mềm trong tao huyệt mà mạnh mẽ đâm vào, quả nhiên Tống Lục Lạc thét chói tai.

"Đừng đâm nơi đó!! A a... Ân... A thật thoải mái, cậu chủ, tao huyệt sắp không chịu được rồi, muốn cắm xuyên!!!"

Ôn Tồn nghe tiếng rên của cô, xương cốt run rẩy một trận, thật đúng là mẫu cẩu dâm đãng.

Lao tới đâm chọc nhục huyệt của cô, điên cuồng đè mông cô xuống mà thọc vào rút ra.

"Cứ dâm đãng như vậy! Nga... tao huyệt thật chặt, cắm xuyên em, lại dâm đãng thêm một chút, kêu lớn lên! Cầu tôi làm em, cầu tôi ngày ngày đâm huyệt em, mau!"

Tống Lục Lạc dục hỏa đốt người liên tục bị cắm vào mà vui sướng hé miệng: "Cầu anh... Cầu cậu chủ cắm em, làm chết tiểu tao hóa... Thật thoải mái, cậu chủ dùng sức làm Lục Lạc! Tao huyệt của Lục Lạc chảy thật nhiều nước! Không được! Em không được... A a a, cậu chủ đừng! Chậm một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro