CHƯƠNG 2:PHẢN BỘI 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tít Tít!!”- Tiếng còi xe chói tai đập vào màng nhĩ, những chiếc ô tô đi ngang qua cô không ngừng gào thét, nhưng cũng không khiến cô sợ hãi chùng bước.

Những chiếc xe sẽ không vì người con gái thất tình mà dừng lại, họ vẫn duy trì tốc độ.

Tiếng thắng xe vang vọng phía chân trời, cô hoảng hốt bước xuống làn xe đi về trước mà không hề chú ý, một chiếc xe Lamborgini đen bóng vì nàng mà đạp thắng.

Trong phút chốc, tiếng còi huyên náo, tiếng xe cảnh sát phá vỡ sự yên tĩnh sau giữa trưa, tất cả thật hỗn tạp, Mẫn Nhu vẫn lạnh như băng phong bế trái tim của mình.

SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ

..

Trong phòng trọ tối đen, “rầm” ánh sáng bên ngoài cánh cửa cũng bị ngăn lại.

Trên người Mẫn Nhu vết thương chồng chất, hai mắt nhắm lại, cuối cùng không còn khí lực giúp cô tiếp tục bước đi, trong bóng tối tịch liêu, trượt xuống ván cửa, giống như con chó nhỏ bị chủ mình vứt bỏ, một thân một mình, thấp giọng khóc nức nở, liếm láp vết thương của mình.

Từng giây phút trôi qua, đồng hồ treo tường chậm rãi từng bước dịch chuyển, càng làm tăng sự tĩnh mịch của căn phòng.

“Không đuổi theo, không có đuổi theo..”- Giọng nói khàn khàn thì thầm không ngừng lập lại, có biết bao nhiêu đau đớn khổ sở.

Điện thoại không hề kêu lên, nó được giữ chặt trong lòng bàn tay, màn ảnh tối đen, không xuất hiện dãy số quen thuộc cũng không có một tin nhắn nào gửi tới…

Thất tha thất thểu tựa vào vách tường đứng dậy, cảm giác ngất đi tràn tới, Mẫn Nhu khó chịu dựa trở lại vào tường, trên gương mặt xinh đẹp lúc này trừ nước mắt còn cả sự tuyệt vọng, mái tóc dài hỗn loạn, túi xách quăng sang một bên, không hề bận tâm.

Bàn tay cứng ngắc đặt lên chốt, mở đèn, nhìn căn phòng trống rỗng, trái tim nàng nàng cũng trống rỗng, giống như bị một tảng đá ép tới mức nàng không thở nổi.

Cả căn nhà này, là cô vì anh mà chuẩn bị, nhưng anh chưa hề tới lần nào, ngay cả dưới lầu cũng chưa xem qua, nước mắt tràn ra, giống như kẻ điên cười to.

Ngay cả lần đầu tiên đưa cô về cũng không có thì làm sao đến dưới lầu? Tất cả chẳng qua là lừa mình dối người, mọi thứ tốt đẹp đều do nàng ảo tưởng, đều là ảo tưởng của mình nàng.

Cô giống như cái máy không có linh hồn, như vô số đêm, đi tới bên ghế salon, bình thản ngồi xuống, mở tivi lcd, âm lượng điều chỉnh lớn nhất, đôi mắt tuy nhìn hình ảnh trên đó nhưng không hề để tâm, dáng người nhỏ bé như đứa trẻ trốn vào một góc trên ghế salon.

Bên tai không phải tiếng từ tivi thoát ra mà là tiếng rên rỉ của người con gái trên chiếc giường, trong mắt không phải hình ảnh trên tivi mà là đôi nam nữ nóng bỏng kia.

Đồng tử co lại, bướng bỉnh nhấn nút tắt tivi, remote rơi xuống bàn phát ra tiếng va chạm chua chat, khung đựng khay trà không run lên nặng nề rơi xuống, thủy tinh nát vụn dưới đất.

Mẫn Nhu như con thú non không tìm thấy cảm giác an toàn, muốn từ trên ghế salon đứng dậy, nhưng do rất lâu không cử động, nên tứ chi đều tê cứng, không cẩn thận té xuống.

Cô khó khăn bước tới bên khung hình, làm như không nhìn thấy mảnh thủy tinh đang ghim trên tay, dùng ngón tay trắng nõn với về phía tấm hình. Đó là tấm ảnh duy nhất giữa cô và anh, cô rất hạnh phúc nhưng cô không hề biết rằng anh lại rất lạnh lùng.

Đầu ngón tay đau nhói, chất lỏng màu đỏ từng giọt rơi xuống sàn, cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm tấm hình, đôi mắt thâm tình ngắm người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đó, dù biển cạn đá mòn thì vẫn như thế.

Đầu ngón tay vuốt nhẹ khung hình, áp nó vào gần sát tim, không hề để tâm đến ngón tay đang chảy máu, chỉ muốn cho người trong hình biết, cô rất yêu anh, là thật lòng yêu anh.

Cô cười tự tin, đưa tay về phía anh: “Em tên là Mẫn Nhu, còn anh?”

Cô mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn gò má đơn độc của anh: “Để em làm bạn gái của anh, em sẽ không bỏ anh đi, sẽ không khiến anh đau lòng”

Cô nhìn sâu vào mắt anh: “Một ngày nào đó, em sẽ khiến cho Kỷ Mạch Hằng anh yêu Mẫn Nhu”

Mọi ký ức về anh đều hiện lên, vì sao, cô chỉ nhớ rõ đôi mắt lạnh lùng kia, ngoại trừ nó ra, anh không để lại cho cô, tại sao cô không nghĩ ra?

Khóc tức tưởi, cho đến khi không còn sức nữa, cô mới ngã xuống thảm, mơ màng ngủ thiếp đi.

Nắng sớm xuyên qua lớp màn chiếu vào mặt Mẫn Nhu, theo bản năng cô mở mắt ra, trong đầu hỗn loạn, muốn mở to mắt nhưng không thể.

Hai mắt sưng đỏ khô khốc, có lẽ hôm qua khóc quá nhiều nên hôm nay cảm thấy khó chịu, nhìn không rõ mọi vật.

Mẫn Nhu chống tay đứng lên, tay vẫn không quên cầm hình của anh, ngay cả việc làm rơi hình anh trên mặt đất cô cũng không dám.

Đôi chân trần bước đi trên sàn nhà làm bằng gỗ, cảm giác lạnh lẽo khiến cho cô nhận ra tất cả đều không phải mơ, mọi thứ đều thật đến tàn nhẫn. Tóc dài rối tung, xõa trên gương mặt tiền tụy, khô cằn, quần áo xốc xếch, không còn dáng vẻ chỉn chu của một ngôi sao, chỉ có hình ảnh của một người con gái bị phản bội thất tình

Lay lắt ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay thon dài nhấn nút tin nanh ở điện thoại bàn, một giọng nói vang lên nhưng không phải là người đó…

“Nhị tiểu thư, là Dì Lý đi, sáng nay đại tiểu thư đã từ Ý trở về, ông chủ và phu nhân muốn cô về cùng ăn cơm chiều…”

Ngón tay nhấn nút tắt tin nanh, vô lực tựa lưng vào ghế sô pha, hai bên thái dương đau đớn, đầu ngón tay xoa trán nhìn về phía đồng hồ treo tường, bảy giờ ba mươi lăm.

Mười mấy tiếng đã trôi qua, anh không hề an ủi hay xin lỗi cô, Kỷ Mạch Hằng, anh lợi dụng việc cô ỷ lại vào anh, muốn dùng cách này để thoát khỏi cô? Cảm giác ủy khuất, hao phí ba năm qua mà không hề được đáp lại, Kỷ Mạch Hằng, trái tim của anh làm bằng sắt sao?

Tay cầm lấy điện thoại, gọi về nhà.

“Ai đó?”- Tiếng phụ nữ vang lên bên đầu dây kia, giọng nói chứng tỏ bà là người thông minh giỏi giang.

Trong chớp mắt, mũi Mẫn Nhu đau xót, muốn gào khóc thật to, nhưng tiếng “mẹ” chưa kịp thốt ra, chưa kịp bày tỏ mọi ủy khuất thì giọng nói phụ nữ đã ngắt ngang lời cô.

“Là con phải không? Đúng rồi, hôm qua dì Lý có gọi cho con, bảo con về, không có việc gì thì nên về”

Bàn tay cầm điện thoại trở lạnh cứng ngắc, Mẫn Nhu nhìn màn hình tivi mơ hồ nhìn thấy bóng người, người con gái đó với gương mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, dáng vẻ suy sút, giống như con chó lang thang.

Điện thoại cũng không còn tiếng vang lên, chỉ nghe tiếng thở yếu ớt, đối phương cũng không kiên nhẫn cộp một tiếng cúp điện thoại.

Mẫn Nhu ngây ngốc giữ chặt chiếc điện thoại, âm thanh Đô Đô không ngừng vang lên, sao cô lại ngốc như thế, mẹ của cô mà lại đến an ủi đứa con gái bị thất tình này sao!! Tình thương của mẹ, ngoại trừ sự lạnh lùng, cô đâu còn cảm nhận được gì?

Mãi đến khi đồng hồ đổ chuông 8 giờ, Mẫn Nhu lấy lại tinh thần, buông điện thoại bàn xuống, cầm lấy chiếc di động bị cô ném lung tung xuống đất vào hôm qua.

“Chân Ni, hôm nay, mình muốn bắt đầu chụp tiếp “Ly biệt”, cậu nói với đạo diễn một tiếng dùm mình”

Giọng nói khàn khàn khô ráp, không còn kiêu ngạo như xưa, sau một đêm, thế sự thay đổi, trầm trọng không ít.

“Được rồi, Seoul, chiều gặp ở sân bay”

Cố ý lảng tránh câu hỏi quan tâm của Chân Ni, Mẫn Nhu sắp xếp công việc xong liền ngắt điện thoại.

Nhìn căn phòng thoáng mát nhưng trống trải, Mẫn Nhu lần đầu tiên đối mặt với sự vô tình của Kỷ Mạch Hằng, cô lựa chọn trốn tránh.

Cho bản thân một cơ hội đứng lại thở, cũng là cho mình cơ hội hiểu rõ mọi việc, cuối cùng Kỷ Mạch Hằng có ý nghĩa thế nào với cô?

oOo

Một tháng yên lặng trôi qua, Kỷ Mạch Hằng đứng trước cửa nhìn bóng người đang cuộn tròn, dáng người cao ngất anh tuấn liền ngẩn ra, sau đó khôi phục sự lạnh lùng như trước.

Mẫn Nhu mơ mơ màng màng lắng nghe tiếng bước chân, đôi mắt mở ra, ngẩng đầu nhìn, là Kỷ Mạch Hằng đang đứng trước cửa, trong tay vẫn còn mang theo công văn.

Một tháng không gặp, anh vẫn đẹp như vậy, bộ tây trang đen bóng, áo sơ mi màu trắng, đôi mắt lạnh đạm thâm sâu, sống mũi cao thẳng, lông mày thon dài, cô gần như bị ngũ quan của anh làm cho say mê.

Gương mặt nhỏ nanh tiền tụy nở nụ cười mừng rỡ, giống như gặp được người mình yêu nhất.

Nét mặt Kỷ Mạch Hằng mất tự nhiên, ánh mắt hai người giao nhau, trong nhất thời chỉ có sự ngại ngùng và trầm mặc.

Từ Seoul quay về, cô định để rạng sáng mới quay lại, nhưng cuối cùng lại thay đổi lịch chụp, cô không kịp thu dọn mọi thứ liền trực tiếp chạy tới sân bay, mua vé máy bay sớm nhất bay về thành phố A để có thể ở bên cạnh anh.

“Có bỏ qua mới biết lúc đầu mới là tốt nhất, cuộc đời như bộ phim, đến phút cuối, nam và nữ chính mới hiểu được tình yêu chân thật, nếu cô không muốn hối hận vậy thì đi tìm anh ta đi”

Lời khuyên của đạo diễn, cùng ánh mắt cỗ vũ đã khiến cô ngộ ra rất nhiều điều. Cô vẫn không quên Kỷ Mạch Hằng, cho dù anh có làm chuyện có lỗi, cô vẫn yêu anh, dù ở trong mộng, vẫn nhớ rõ lỗi lầm của anh.

Cô lựa chọn tha thứ, chuyện xảy ra trước đó, cô nhân nhượng, im lặng, chỉ cần anh ở bên cô là được.

“Ba!” Chìa khóa mở cửa nhà, Mẫn Nhu trầm lặng đi theo anh vào trong nhà, nhìn cách trang trí đơn giản, được quét dọn, trái tim không khỏi đau nhói.

Không có cô, anh vẫn rất tốt, ăn cơm, ngủ, đi làm, không hề có chút gì đau khổ. Nhưng còn cô, không có anh cô sẽ không khỏe, sẽ như người điên, quay phim mà không tập trung, cuộc sống rối tinh.

Một tháng không gặp, chẳng lẽ giữa hai người chỉ có im lặng!

Cô ngây ngốc nhìn anh để cặp công văn xuống, cởi bỏ tây trang, tháo cà vạt, đi tới bên tủ lạnh, lấy nước uống, một loạt hành động tựa như đã thành thói quen.

Không có cô, anh quả thật sống rất tốt.

Nhận thức được điều này khiến cô rất bất an, Mẫn Nhu tháo giày, yên lặng đi đến bên ghế sô pha, cầm lấy áo khoác cùng caravat vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh khiến cô yêu đến say đắm.

Từ trên lầu bước xuống, Mẫn Nhu nhìn thấy anh ngồi trên bàn ăn, im lặng ăn bữa tối lấy ra từ tủ lạnh, cảm giác xót xa tràn tới, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nói: “Để em nấu cơm cho anh”

Ngón tay thon dài khựng lại, lông mi dài run lên, nhưng ánh mắt lại bình thản: “Không cần”

Tiếng chiếc đũa chạm vào thành chén, Mẫn Nhu co quắp lại, áp chế cảm giác bất an trong lòng, khóe môi giãn ra, thoải mái nói: “Hằng, một tháng qua em đi Seoul quay phim, có khả năng bộ phim này sẽ tham gia giải Holywood, anh có đi xem không?”

Động tác cầm đũa như nước chảy mây trôi không hề ngừng, anh im lặng ăn cơm, giống như không nghe cô ấy. Hai tay trắng toát bối rối đặt trên thành ghế tựa, không khí như đóng băng, Mẫn Nhu từ trên nhìn xuống, hơi thở đè nén, đôi mắt ửng đỏ.

Khi anh vừa ăn xong, cô chủ động đi lên giữ lấy chén đũa bỏ vào bồn rửa, không nhìn thấy thần sắc của anh, cô liền bước nhanh vào phòng bếp, mở vòi nước, tiếng nước ồn ào chảy vào trong, để cho bản thân có thời gian bình tĩnh lại.

Mở tủ lạnh, bên trong trừ bỏ nước khoáng còn lại không có đồ ăn, những thứ đồ cô mang tới lần trước đều không có. Chẳng lẽ người phụ nữ đó không chăm sóc anh? Một suy nghĩ hiện lên, hay anh và cô ta cãi nhau?

Nỗi thấp thỏm trong lòng được an ủi, có phải nó chứng tỏ, anh đã hối hận, hối hận vì đã phản bội cô, đã vạch rõ giới hạn cùng cô gái kia.

Sự trầm mặc lúc nãy có phải anh không giận chẳng qua vì cô không nói câu nào, mà cố tình gây sự, một tháng qua không liên lạc với anh điều đó khiến anh không vui?

Nghĩ như vậy, tâm trạng Mẫn Nhu cũng tốt lên, đôi môi màu tường vi khẽ cong lên, dù có vô số phụ nữ vây lấy, anh cuối cùng cũng hiểu, chỉ có cô thích hợp với anh nhất, chỉ có cô, thật tâm đối xử tốt với anh!

Thu dọn xong bàn ăn, Mẫn Nhu lau khô tay, đôi mắt tìm kiếm Kỷ Mạch Hằng. Anh đang nằm trên ghế sô pha xem tin tức, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, không biết đang nghĩ gì.

“Hằng”

Mẫn Nhu ngồi xuống cạnh anh, theo mắt anh nhìn về tivi, là đài truyền hình lớn nhất, là tin tức liên quan đến công việc, cô không có hứng thú, mọi sự chú ý lại dồn về người bên cạnh.

Cô không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng, cùng anh xem tin tức, có lẽ sau khi nghĩ thông suốt một số việc, ngồi bên cạnh anh hơn một giờ cũng không còn cảm xúc bất an.

Khi phòng khách điểm chín giờ, cô đứng lên, cô không có thói quen ở qua đêm cùng anh. Mỗi lần đến tối dù trễ cô cũng về, anh cũng chưa từng giữ cô lại.

“Hằng, em về trước”- Giọng nói ôn nhu, cô tha thiết nhìn anh, hy vọng anh nói “đi đường cẩn thận”

Khớp xương ngón tay của Kỷ Mạch Hằng càng rõ ràng khi cầm remote, tắt tivi, thong thả từ trên ghế đứng dậy, nhàn nhạt nhìn cô, hơi vuốt cằm, kèm theo một tiếng hừ mũi rất nặng “Ừ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro