Luc tieu phung2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 1

Hảo Tâm Cứu Mỹ Nhân

Cảnh đêm cuối thu, con hẻm dài tăm tối, vắng lặng không bóng người, chỉthấy có một ngọnđèn. Đó là một chiếc lồng đèn cũkỹ, vốn mang màu trắng nhưng lâu ngày đã sạmthành màu xám, được treo hờtrước một khung cửa hẹp ở cuối hẻm. Phía dưới chiếc lồng đèn có treo tiếp một chiếc ngân câu sáng tinh, giống như loại móc câu dùng để câu cá. Ngân câu đong đưa trong gió thu, tiếng gió chừng nhưthan thở, "cớ sao trên đời có lắm kẻ tình nguyện bị ngân câu này câu dẫn ?"

Từngoài trời sương lạnh ẩmướt, Phương Ngọc Phi bước vào sòng bạc Ngân Câu, bên trong đèn sáng huy hoàng. Chàng cởi áo choàng sẩm màu, để lộ ra bộy phục rất vừa thân mình, làm bằng hàng ngân đoạn thượng hạng. Mỗi ngày đến lúc này, chính là lúc chàng thấy tinh thần thoải mái nhất, đặc biệt là hôm nay. Bởi vì hôm nay có Lục Tiểu Phụng bên cạnh chàng. Từtrước đến nay người bạn mà chàng mến chuộng và kính trọng nhất vẫn là Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy rất sảng khoái, vì chàng là Lục Tiểu Phụng!

Đại sảnh của sòng bạc được bày biện rất hoa lệ, tràn ngập vẻ ấm cúng hoan lạc. Hương rượu hòa lẫn hương phấn sáp thơm tho. Những nén bạc ném xuống chạmvào nhau, phát ra những âm thanh trong trẻo vui tai. Trên thế gian tưởng chừng không có loại âm nhạc nào sánh bằng. Lục Tiểu Phụng thích nghe những âmthanh này, cũng nhưđại đa số những kẻ khác trên đời, chàng thích hưởng thụ.

Sòng bạc Ngân Câu quả là một nơi rất xa hoa, bất cứ lúc nào đều có đủ cách giải trí cho đủ các loại khách đến tìm vui. Trong số các kiểu giải trí, phung phí nhất tất nhiên là đánh bạc. Người nào người nấy đều đang tập trung tinh thần vào canh bạc của mình, thế nhưng lúc Lục Tiểu Phụng và Phương Ngọc Phi bước vào, mọi người không khỏi ngửng đầu lên nhìn. Có những người ở giữađám đông vẫn nổi bật, Lục Tiểu Phụng và Phương Ngọc Phi đều thuộc về hạng người này.

Có người hỏi:

- Hai thanh niên khí phái bất phàm kia là ai vậy ? Một người ốm nhom, đã đánh thua sạch tiền, trả lời:

-Người mặc áo ngân đoạn là tiểu cửu của chủ nhân sòng bạc này.

- Y là em trai của vịtân phu nhân của Lam Hồ Tửphải không ?

-Đúng, y là thân đệ đệ!

- Y có phải được gọi là Ngân Diêu TửPhương Ngọc Phi đó chăng ?

-Đích thị là y.

- Nghe nói y cũng là một công tử ăn chơi có tiếng, tứ đổ tường hết thảy đều tinh thông, khinh công cũng không kém.

- Bởi vậy cũng có nhiều người nói y là một tặc tửhái hoa! Người thua bạc mỉm cười nói tiếp:

- Thật ra, y có cần nữnhân chỉ việc đưa ngón tay câu dẫn một cái là có liền, đâu cần làm trò nửa đêm leo tường hái hoa.

- Nghe đồn chị của y, Phương Ngọc Hương, cũng là một mỹ nhân trứ danh. Một người lim dim con mắt, thởra một hơi, đáp:

- Nhưđóa hoa biết nói, nhưphiến ngọc tỏa hương. Dùng chữmỹ nhân để diễn tảnàng nào đủ, phải nói là một vưu vật khuynh thành khuynh quốc!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Còn gã trẻ tuổi bên cạnh Phương Ngọc Phi là ai ? Tại sao lại để hai bên ria mép nhỏ xíu, giống nhưhai hàng chân mày ?

- Nếu tôi đoán không lầm, y nhấtđịnh phải là "Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày"!

- Lục Tiểu Phụng ?

Có những người khi đang sống đã trởthành nhân vật truyền kỳ, Lục Tiểu Phụng thuộc về loại người này. Nghe nhắc đến tên của chàng, ai cũng quay lại nhìn thử, chỉ có một người chẳng buồn để ý đến.

Người này hóa ra là một nữ nhân. Nàng mặc một chiếc áo màu táo xanh làm bằng lụa mềm rũ, trông nhẹ nhưtơ. Chiếc áo lụa vừa vặn ôm lấy thân thểthanhtú đương độ xuân thì của nàng. Mỹ nhân này có nước da trắng mịn nhưbạch ngọc, có lúc trông tựa nhưbăng tuyết, cơhồtrong suốt. Trên mặt nàng không chút phấn son, chỉ có đôi mắt thật trong sáng điểm tô cho gương mặt. Chỉ riêng đôi mắt ấy cũng đủ là niềmước ao của bao nhiêu nữ nhân khác.

Mỹ nhân vẫn chẳng thèm liếc nhìn Lục Tiểu Phụng, nhưng chàng lại nhìn nàng trân trân. Phương Ngọc Phi bỗng cười, lắc đầu nói:

- Trong đây tính ra cũng có bảy, tám người đẹp, tại sao ngươi chỉ nhìn một mình nàng ?

- Tại vì nàng không nhìn ta!

- Bộ ngươi tưởng nữ nhân nào nhìn thấy ngươi cũng quì xuống hôn chân ngươi sao ? Lục Tiểu Phụng cất tiếng than:

- Nhưng mà ít nhất nàng cũng nên nhìn ta một cái, ta trông cũng đâu đến nỗi xấu trai lắmđâu.

- Ngươi muốn nhìn cứnhìn, nhưng tốt nhất tránh xa nàng một chút!

- Tại sao ?

Phương Ngọc Phi hạthấp giọng:

- Nữnhân này là một khối băng sơn, ngươi muốn đụng đến nàng, coi chừng bịtê cóng hưtay! Lục Tiểu Phụng chỉ mỉm cười, nhắmngay khối băng sơn bước tới. Bất luận núi cao cỡnào chàng cũng đã thử qua, bây giờ chỉ muốn thửtrèo lên băng sơn này.

Có chút hương dìu dịu, thoảng trong không khí, chẳng phải hương phấn sáp, càng không phải hương rượu, mà là mỹ nhân hương. Có những nữ nhân tựa như đóa hoa tươi, tựthân thể tỏa hương, mà băng mỹ nhân kia đúng là thuộc về loại này. Lục Tiểu Phụng bây giờtrông giống như con ong mật, ngửi thấy hương hoa là cắm cổbay đến bên đóa hoa. Cũng may chàng chưa say, chỉ đến sau lưng nàng thì dừng lại.

"Băng sơn" chẳng hề quay đầu lại. Trên bàn tay mềm mại nuột nà của nàng là một chồng thẻ đặt bạc, xem ra nàng đang suy tính nên đặt số lớn hay số nhỏ ? Lúc này nhà cái bắt đầu lắc hột súc sắc, rồi đập mạnh tráp xuống bàn, miệng hô:

-Đặt mau rồi cất tay!

Thấy "băng sơn" còn lưỡng lự, Lục Tiểu Phụng cuối xuống ghé vào tai nàng nói nhỏ:

- Chuyến này nên đặt nhỏ.

"Băng sơn" lập tức đặt chồng thẻ xuống, nhưng lại đặt qua bên số lớn.

- Mởnắp!

Nhà cái hô xong liền mởnắp tráp, chỉthấy mặt sốtrên ba hột súc sắc cộng lại không quá bảy điểm, bèn nói:

- Bảy điểm, số nhỏ. Ăn lớn, chung nhỏ.

"Băng sơn" sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại lườm Lục Tiểu Phụng một cái thật sắc rồi bỏ đi. Lục Tiểu Phụng chỉ biết cười trừ. Chàng nghĩ chắc "băng sơn" thuộc loại ưng đối nghịch, nhất là đối với

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

nam nhân.

"Băng sơn" len lỏi qua đámđông để bước ra ngoài, nhìn dáng đi của nàng cũng rấtđặc biệt. Lục Tiểu Phụng tựnhủ:

"Một nữnhân nhưvầy thật hiếm, nếu lỡmất cơhội này thật uổng, ta màkhông theo nhất định sẽ hối hận sau này!"

Trước nay chàng rất biết nghe lời chính mình, nên vội vàng đuổi theo nàng. Phương Ngọc Phi bước ra đón ngang, chậm rải nói:

- Ngươi thật muốn trèo băng sơnư ?

- Ta không sợbị cóng chết đâu! Phương Ngọc Phi vỗvai chàng:

- Nhưng ngươi nên cẩn thận là hơn, băng sơn rất trơn trượt, không khéo coi chừng ngươi té xuống đó!

Lục Tiểu Phụng hỏi vặn:

- Vậy ngươi đã thử qua mấy lần ?

Phương Ngọc Phi cười, tất nhiên là cười gượng, đợi khi Lục Tiểu Phụng bước ra khỏi cửa, chàng vừa than vừa nói nhỏ:

- Trèo lên khối băng sơn này màbịté xuống, nhiều lắm cũng chỉté được một lần, bởi vì chỉ một lần duy nhất cũng có thể chết như chơi.

Bên ngoài trời đã khuya, con hẻm dài vẫn một màu tăm tối. Một cỗ xe ngựa dừng ở đầu hẻm. Bất kể là ai, muốn đến sòng bạc Ngân Câu đều phải tự đi qua con hẻm tối này. Bởi thếvị trí sòng bạc thêm phần thần bí, càng kích thích và thu hút người ta. Ngân câu vẫn đong đưa trong gió, mà số người bị chiếc câu này dụ đến, có lẽ còn nhiều gấp mấy lần số cá màngư ông câu được.

Dưới cảnh trời tăm tối, dưới ánh đèn mù mờ, "băng sơn"đang đi phía trước, trên mình có choàng thêm chiếc áo chắn gió màu xanh nhạt. Lục Tiểu Phụng bước theo sau, mải nhìn vạt áo choàng bay nhẹ dưới ánh đèn, chàng giống nhưđứa trẻthích mơ mộng, đang theo đuổi một áng mây bay.

Con hẻm tối thật dài, vắng vẻkhông một bóng người. "Băng sơn"đột nhiên quay lại nhìn Lục Tiểu Phụng chằm chằm, ánh mắt nàng sắc lạnh, lạnh hơn cả ánh sao. Lục Tiểu Phùng đành dừng bước, nhìn nàng cười. "Băng sơn" bỗng hỏi:

- Công tửđi theo tôi làm gì ? Lục Tiểu Phụng cười trả lời:

- Tại hạ hại cô nương thua bạc, trong lòng cảm thấy rất khó xử, cho nên ...

- Cho nên công tử muốn đền bù cho tôi ? Lục Tiểu Phụng gậtđầu ngay.

- Công tửđịnhđền bằng cách nào ?

- Tại hạbiết trong thành có một quán ăn khuya mở suốt đêm, món ăn cũng khá, bây giờkhuya rồi, hẳn cô nương cũng hơi đói!

"Băng sơn" chớp chớp mắt:

- Nhưvậy không hay, tôi có cách hay hơn nữa.

- Cách gì ?

"Băng sơn" nởnụ cười, bảo:

- Công tửđến gần đây, tôi sẽ nói cho nghe.

Lục Tiểu Phụng dĩnhiên phải bước đến gần. Chàng không ngờkhối băng sơn này cũng có lúc tan.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Càng bất ngờhơn nữa, khi chàng vừa bước đến gần, một cái bạt tai giáng vào mábên trái, tiếp theo một cái nữa vào máphải.

"Băng sơn" xuất thủthật nhanh, chẳng những nhanh mà còn khá nặng tay. Lục Tiểu Phụng có lẽ không phải là không tránh kịp, nhưng vì chàng không ngờnàng ra tay nặng nhưvậy. Nói gì thì nói, chàng quảthực lãnh trọn hai bạt tai, đến ngẩn người ra.

"Băng sơn" miệng vẫn cười, nhưng là nụ cười lạnh lùng, lạnh còn hơn băng:

- Hạng nam nhân như công tửtôi gặp đã nhiều, tựa như là ruồi muổi sâu bọ, nhìn là phát tởm! Lần này nàng quay lưng bỏ đi, Lục Tiểu Phụng dù có mặt dầy cách mấy cũng không có cớgì đi theo, chỉ đành giương mắt nhìn áng mây đẹp đẽ ấy bay xa dần.

Con hẻm rất dài, mà nàng bước đi không nhanh lắm. Bỗng nhiên, từtrong bóng tối có bốn hán tử xông ra, hai gã nắm lấy tay nàng, hai gã kia tóm lấy chân nàng. "Băng sơn" hoảng kinh la lên một tiếng, cũng muốn bạt tai những kẻ này. Nhưng bọn họ chẳng phải nhưLục Tiểu Phụng biết thương hương tiếc ngọc. Cảbốn người chẳng phí sức đã nhấc bổng nàng lên.

Lục Tiểu Phụng mặt còn đau rát, vốn chẳng muốn xen vào chuyện này, nhưng khổ nỗi chàng có tính trời sinh thích gánh chuyện thiên hạ. Nếu bắt chàng đứng nhìn bốn gã đàn ông ăn hiếp một cô gái, còn khổ sởhơn là chính chàng bị mất mạng.

Bốn hán tửvừa nhấc bổng "băng sơn" lên, chợt phát hiện có một người có ria mép giống đôi chân mày, đến trước mặt họ, lạnh lùng nói:

- Mau bỏ vị cô nương này xuống, rồi bò đi đi, ai không nghe, ta đánh bể mũi.

Bọn hán tử dĩnhiên đâu phải hạng dễbảo, nhưng sau khi hai người trong bọn quảthực bị đánh bể mũi chảy máu, cảbọnđành ngoan ngoãn bò dưới đất cho đến khi ra khỏi con hẻm! Thủy chung cảbốn người không nhìn ra được Lục Tiểu Phụng xuất thủbằng cách nào.

Lúc này "băng sơn" có vẻ bắt đầu tan rảthật sự, bởi nàng sợ quá mức, đếnđộ lên tiếng cầu cứu Lục Tiểu Phụng:

- Nhà thiếp ở gần đây, công tử có thể đưa dùm thiếp về nhà chăng ?

Chỗ nàng ở cũng chẳng gần, nhưng Lục Tiểu Phụng không phiền chi. Sựthật là chàng mong nàng ở càng xa càng tốt. Bởivìtừ lúc lên xe nàng đã ngã vào lòng chàng, nhưthể sợ quá ngồi cũng không vững. Cũng may là cửa sổ trên cỗ xe đều đóng kỹ, cảmàn cũng kéo kín.

Xe ngựa chạy được gần nửa giờ, trong lúc đó hai người đã bắt chuyện sơsơ. Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên lên tiếng trước:

- Tại hạkhông phải ruồi muổi, cũng không phải sâu bọ, tại hạhọ Lục, gọi là Lục Tiểu Phụng. "Băng sơn" nởnụ cười, lần này là cười thật sự:

- Thiếp họ Lãnh, gọi là Lãnh Nhược Sương.

Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, chàng cảm thấy cái tên này quả là đúng với người ngọc.

- Cô nương có nhận ra bốn người khi nãy chăng ? Lãnh Nhược Sương lắc đầu.

- Bọn họtại sao muốn bắt cô nương ?

Lãnh Nhược Sương hình như muốn nói, nhưng rồi lại cuối đầu đỏ mặt. Lục Tiểu Phụng chẳng hỏi nữa. Nam nhân ăn hiếp nữnhân, có nhiều lúc chẳng cần lý do. Vả lại, một cô gái quyến rủ nhưvậy, tự bản thân đã là lý do chính, đủ để cho rất nhiều nam nhân muốn đến "ăn hiếp" nàng.

Xe ngựa chạy không nhanh lắm, bên trong cỗ xe rất êm, người ngồi có cảm giác như đang ngồi xích đu vậy. Trên mình Lãnh Nhược Sương toát ra mùi hương tựa nhưhoa lan, lại phản phất hoa quế, thanh

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

nhã nhưng dễ say lòng người. Nếuđược đi đoạn đường này đến ba ngày ba đêm, Lục Tiểu Phụng chắc chắn không chê là dài quá.

Lãnh Nhược Sương bỗng lên tiếng:

- Nhà thiếp ở hẻm Vĩnh Lạc, là căn nhà đầu tiên bên trái.

- Hẻm Vĩnh Lạc nằm ở đâu ?

- Lúc nãy chúng ta đã đi qua rồi!

- Nhưng mà cô ...

- Thiếp không bảo xe dừng lại, vì đêmnay thiếp không muốn về nhà!

Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác ra tim mình đang đập nhanh hơn bình thường gấp hai ba lần.

- Tối nay thiếp đánh bạc thua mãi, thiếp muốnđổi chỗ xem vận khí có đổi chăng ?

Đang cao hứng, Lục Tiểu Phụng bỗng nhưbịtạt gáo nước lạnh. Từ lâu lắm rồi chàng đã tự cảnh cáo mình, đừng bao giờtựtác đa tình, nhưng cái tật này vẫn không sao sửa được.

- Công tử có biết nơi đây còn có sòng bạc Kim Câu chăng ? Lục Tiểu Phụng không hề biết, cũng chưa từng nghe đến tên đó.

- Công tử ở xa đến, dĩnhiên không biết!

- Nơi đó bí mật lắm sao ?

Lãnh Nhược Sương liếc nhìn chàng, bỗng hỏi:

- Tối nay công tử có dựtính gì khác không ? Lục Tiểu Phụng tất nhiên trả lời "không".

- Công tử có muốn thiếp dẫn công tửđếnđó xem cho biết chăng ?

- Muốn chứ!

- Nhưng màthiếp đã hứa với chủ nhân nơi đó là tuyệt đối không dắt người lạ mặtđến đó. Nếu công tử muốnđi thì phải chịu mộtđiều kiện của thiếp.

- Cô nương cứnói.

- Công tửphải chịu để thiếp lấy khăn bịt mắt, và phải hứa là không được nhìn lén.

Lục Tiểu Phụng vốn đã muốn đi theo, bây giờnghe vậy càng không thểkhông đi, bởi chàng bẩm sinh hiếu kỳ, thích những chuyện thần bí mạo hiểm. Nên chàng không nghĩngợi gì cả, lập tức đồng ý. Chàng nhìn bộ áo mong manh trên người Lãnh Nhược Sương, mỉm cười bảo:

-Tốt nhất là cô nương nên dùng vải dầy một chút để che mắt tại hạ, có lúc đôi mắt của tại hạ nhìn xuyên thấu hết!

"Một người nếu như cả ngày đêm, hết nămnày tháng nọ đều sống trong bóng tối, không biết trong lòng cảmgiác ra sao ?"

Lục Tiểu Phụng bất giác nghĩđến Hoa Mãn Lâu. Chàng cảm thấy Hoa Mãn Lâu quảthực hơn người. Mặc dù không còn thấy ánh sáng, Hoa Mãn Lâu chẳng những không than trời trách đất, mà đối với thế nhân vạn sựvạn vật trên đời, chàng vẫn có cái nhìn bao dung và lạc quan. Muốn làm được chuyện này không dễ chút nào!

Lục Tiểu Phụng thở dài, chàng bị bịt mắt chỉ mới có một chốc mà đã cảm thấy như sắp chịu hết nổi. Chàng cố lắng tai, nghe ra có tiếng người nói và tiếng nước chảy. Xe ngựa hình như đi qua một khu chợđêm, sau đó lại đi qua khe nước chảy.

Lúc này xe đã dừng lại, Lãnh Nhược Sương nắm lấy tay Lục Tiểu Phụng, nói khẽ:

- Công tử cứtừtừ đi theo thiếp, thiếp cam đoan nơi này sẽ không làm công tửthất vọng. Bàn tay của nàng rất nhỏ bé, rất mịn, rất mềm.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Cả hai người dường như đang đi xuống phía dưới, nghe trong gió có tiếng côn trùng rỉ rả, hiển nhiên vùng phụ cận là nơi hoang dã. Lục Tiểu Phụng nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng mở cửa. Qua khỏi cửa, hình như chàng đang đi dọc theo một hành lang. Hành lang không dài lắm, chẳng bao lâu đã đến cuối đường, chàng có thể nghe văng vẳng tiếng hô đặt bạc, tiếng súc sắc rơi trong tráp, tiếng bạc leng keng cùng với tiếng vỗtay, kể cảtiếng người cười.

Lãnh Nhược Sương nói:

-Đến rồi!

Lục Tiểu Phụng thởphào một hơi:

- May quá!

Lại nghe phía trước có tiếng gõ cửa, mở cửa. Cửa vừa mởra, những âmthanh bên trong bây giờ nghe rất rõ. Lãnh Nhược Sương dắt chàng đi vào, bảo:

- Công tử xin đợi ở đây, thiếp đi tìm chủ nhân của nơi này đến gặp.

Lục Tiểu Phụng cảm thấy nàng bỏ tay chàng ra, chỉ nghe hương thơmbay xa dần. Bỗng nhiên, "ầm" một tiếng, như có người dùng sức đóng cửa lại. Những tiếng người cười nói, tiếng súc sắc rơi, tiếng đập của thẻ đặt bạc bỗng im bặt! Không gian chợt trởnên một màn tĩnh lặng.

Lục Tiểu Phụng có cảmgiác nhưđang sống màbỗng nhiên rớt vào một phần mộ.

- Lãnh cô nương, Lãnh Nhược Sương!

Chàng nhịn không được lên tiếng gọi, nhưng chẳng có ai trả lời, trong phòng có nhiều người như vậy, chẳng lẽtoàn bộ đã bịbịt miệng cả sao ?

Lục Tiểu Phụng kéo miếng vải bịt mắt xuống, chợt cảm thấy toàn thân cứng đờ nhưbị đông lạnh. Trong gian phòng vốn chẳng có ai cả! Những người lúc nãy đi đâu ? Nếu nói bọn họtrong thoáng chốc đãđi sạch, thật không thể tin được!

Căn phòng không lớn lắm, có kê một chiếc giường, một chiếc bàn. Trên bàn còn để rượu và thức ăn, chưa ai dùng qua. Lục Tiểu Phụng bất giác rùng mình, chàng bỗng khám phá ra là căn phòng vốn không thể chứa nhiều người nhưvậy.

Quảthực, bất luận ai cũng thấy được là căn phòng này khi nãy không thể nào có người, một người cũng không có đừng nói chi nhiều người. Nhưng rõ ràng chàng nghe có rất nhiều tiếng người! Nếu chàng tin vào những gì hiển hiện bây giờ, thì không thể tin những gì chàng nghe lúc nãy, nhưng tai chàng vốn rất thính, chưa nghe lầmbao giờ.

Nếu nói căn phòng không có người, màtựnhiên phát ra những tiếng như chàng đã nghe, thì càng không thể có chuyện này được. Không lý đây là một căn nhà có quỉ ? Không lý ông trời thấy chàng gặp chuyện lạ chưa đủ, còn muốn cho chàng gặp quỉ một lần sao ?

Lục Tiểu Phụng bỗng bật cười: "Hãy tìm cách thoát khỏi nơi này trước rồi tính sau!"

Nhưng ... tìm hoài không có chỗ ra. Căn phòng này không có cửa sổ, bốn bên đều là tường bao bọc, mà là tường sắt dầy mấy tấc.

Lục Tiểu Phụng lại cười. Gặp chuyện phải thúc thủ, chàng cũng cứ cười. Chàng tự hào đây là một trong những thứ mà chàng đã lão luyện. Cười không những làm cho người khác vui lây, mà cũng có thể làm cho chính mình nhẹ nhỏm, thoải mái. Nhưng lúc này làm sao chàng còn thoải mái nổi ?

Trên bàn có bốn món ăn, một dĩa là cơmgà nhân hạt thông, một dĩa là cua đồng nhúng nước tương, lại còn gỏi chân ngỗng, và thịt hấp bốc hơi nghi ngút, toàn là những thứ Lục Tiểu Phụng bình sinh thích ăn. Người xếp đặt kếbắt sống chàng, hẳn biết rất rõ tập quán sinh hoạt hàng ngày của chàng.

Bên cạnh mấy món ăn có để một vò rượu, là loại Giang Nam NữNhi Hồng cất lâu năm, còn lớp đất sét bọc chung quanh. Bên dưới vò rượu có để một mảnh giấy với hàng chữ:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

"Mời chàng uống tạm một chung rượu Nơi này giữ chàng là cố nhân."

Cố nhân có nghĩa là bằng hữu, thậm chí phải là bạn thân, mới hiểu rõ chàng nhưvậy. Nhưng Lục Tiểu Phụng nghĩkhông ra trong đámbạn thân của mình, có ai dám làm trò này với chàng ?

Bên cạnh hàng chữ còn có thêm hai câu, chữviết rất thanh tú: "Giữ chàng ba ngày tạmnghĩngơi

Sau ba ngày, sẽtrở lại gặp."

Tuy không ký tên, nhưng có thể đoánđược là do băng sơn Lãnh Nhược Sương viết để lại. Hình như nàng đã tính trước Lục Tiểu Phụng thế nào cũng bị lừa. Bọn họ liệu việc tinh tường nhưvậy, lại bày ra cái màn gạt gẫmnày, chỉ để giữ chàng tại đây ba ngày thôi sao ?

Lục Tiểu Phụng không tin, nhưng lại không đoán ra được mục đích của họ. Bởi thế chàng đành ngồi xuống cầmđũa gắp thức ăn cho vào miệng. Đôi đũa làm bằng bạc, trong thức ăn cũng không có độc, bọn họ hẳnđã biết muốn dùng độc thủtiêu Lục Tiểu Phụng không phải dễ.

Khi chàng nhấc vò rượu lên, đưa tay bóp bể lớp đất bùn bọc vò rượu, chợt nghe "phù" một tiếng, một làn khói nhẹ từtrong lớp đất xì ra. Lại nghe "xoảng" một tiếng, vò rượuđã rớt xuống đất vỡ toang. Lục Tiểu Phụng nhìn giòng rượu chảy dưới đất, có muốn cười cũng cười hết nổi. Sau đó chàng ngấtđi.

Sương mù đã tan, bầu trời hiện rõ ngàn sao, nghe trong gió có tiếng côn trùng rỉ rả, mặtđất thấm hơi sương còn đọng dấu nước ...

Y phục của Lục Tiểu Phụng ướt đẩm. Lúc chàng tỉnh dậy, cũng vừa nhìn thấy phương đông bắt đầu le lói ánh sáng, vạn vậtđang dần dần thức giấc. Chàng đứng dậy nhìn quanh, thấy xa xa có dãy núi, cây cối um tùm, nghe trong gió tiếng lá xào xạc. Khí núi bốc lên mờmờ, chung quanh chàng chẳng có nhà dân giả chi cả.

Nếuđây là nơi tối hôm qua chàng dừng xe, vậy căn phòng có bốn bức tường sắt ở đâu ra ? Nếu đây chẳng phải chỗtối hôm qua chàng đến, thì chàng làm sao lại đến chỗ này ? Những người tốn công xếp đặt âm mưu này để gạt chàng, chỉ để tống chàng ra ngoài đồng ngủmột đêmthôi sao ?

Lục Tiểu Phụng không đoánđược mục đích của họ. Nghĩhoài chưa ra, chàng bèn cởi chiếc áo ướt trên mình, vắt lên vai, rảo bước đi vô thành. Chàng trọtại NgũPhúc khách điếm ở nội thành. Bánh bao nhân thịt chỗ này cũng khá, mì gà cũng ngon, phòng ngủ chăn nệmđều sạch sẻ. Bây giờ chàng chỉ muốn về quán trọ, việc đầu tiên là tắm rửa sạch sẻ, ăn một bụng cho thống khoái, ngủ một giấc cho đã, sau đó mới suy nghĩnhững nghi vấn này.

Từxa nhìn thấy tấm bảnđề bốn chữvàng "Ngũ Phúc Khách Ðiếm", Lục Tiểu Phụng đã quên hết những chuyện bực mình tối hôm qua, bởi vì những thứ sảng khoái đang chờ chàng ở trong quán. Ai ngờbên trong quán có hai lưỡi kiếm, bốn ngọn đao, bảy cây giáo có ngù đỏ, và một sợi xích đang chờ sẳn.

Lục Tiểu Phụng vừa bước qua ngưỡng cửa, chỉ nghe một tiếng hét lớn, có mười ba người xông ra vây quanh chàng. Tiếp theo đó, có tiếng gió vun vút, một sợi dây xích sắt nhắmngay cổ Lục Tiểu Phụng lao vào. Sợi xích sắt trông rất thô, rất nặng, màthủpháp của người sử dụng nó lại rất linh hoạt, thuần thục.

Lục Tiểu Phụng giơhai ngón tay ra kẹp một cái, lập tức sợi dây xích bị tiệnđứt ra hai khúc, một khúc rơi xuống đất, kêu "xoảng" một tiếng. Người cầmkhúc dây xích bịtiện đứt kia thối lui vài bước rồi khuỵu xuống. Y sợxanh mặt, run run đưa tay chỉ Lục Tiểu Phụng:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ngươi ... ngươi dám kháng cự ?

- Kháng cự ?!

Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc mũ có tua đỏ trên đầu y, nhíu mày hỏi:

- Các người là người trong nha môn ? Người này gậtđầu, bên cạnh có người la lớn:

- Vị này là Dương bộ đầu của nha phủ, ngươi dám kháng cự, tức là mang tội phản nghịch!

- Các vị đến bắt ta ư ? Ta đã phạm tội gì ? Dương bộ đầu cười nhạt:

- Người ngay không bao giờnói láo. Có nhân chứng tang vật rành rành nơi đây, ngươi còn giả ngộ gì nữa ?

- Nhân chứng đâu ? Tang vật đâu ?

Ðằng sau quày chưởng quản có bảy, tám người ngồi, ăn mặc rất sang trọng, nhưng sắc mặtđều khó coi. Họ chỉ vào Lục Tiểu Phụng, nhao nhao la:

- Ðúng là hắn rồi!

- Tối hôm qua, chính tên ác tặc có bốn chân mày này đã cưỡng hiếp vợtôi! Lục Tiểu Phụng giựt mình. Lại nghe Dương bộ đầu nghiêm giọng nói tiếp:

- Tối hôm qua, nội trong một đêmngươi đã gây ra tám đại án, nhân chứng là đây.

Một quan sai khác, cũng đội mủtua đỏ, chỉvào mộtđống bao bị để dưới đấtđằng sau quầy, bảo:

- Còn những đồ này đã lấy được từtrong phòng của ngươi, tang vật là đây. Lục Tiểu Phụng cười bảo:

- Nếu ta quảthực lấy trộm của thiên hạ, chẳng lẻ lại dại dột đếnđộ ngang nhiên chứa của ấy trong phòng hay sao ?

Dương bộ đầu cười nhạt:

- Nói như ngươi vậy, không lý còn có người dám mạo hiểmđi cướp nhiều của nhưvậy đemvề trao cho ngươi ?

Lục Tiểu Phụng không nói được câu nào. Ðột nhiên có một giọng lạnh lẽo cất lên:

- Giết người cướp của, cưỡng hiếp phụnữ, đều không đáng kể, nếu chúng ta bỏ qua chuyện này, thì ngươi vẫn có thể tiêu diêu pháp ngoại, tự do tựtại.

Thì ra giọng nói phát ra từgóc phòng ở đằng xa. Chỗ ấy có kê một chiếc bàn vuông, trên bàn có thức ăn, rượu trà đầy đủ. Khách ngồi tại bàn là ba ông già mặc trường bào sẩmmàu xanh lục có thêu hoa. Hai người đang uống trà, một người uống rượu, mà người vừa cất tiếng chính là người đang cầm chén rượu. Có lẽ kẻ uống rượu so ra có phần nói nhiều hơn chăng ?

Lục Tiểu Phụng lại cười:

- Giết người cướp của, cưỡng hiếp phụnữ, đều không đáng kể sao ? Vậy chuyện gì mới là đáng

kể ?

Ông già uống rượuđảo đôi ngươi, trong mắt tinh quang rực lên, chiếu thẳng vào Lục Tiểu Phụng:

- Bất luận ngươi làm chuyện gì cũng không đáng kể, nhưng đúng ra ngươi không nên day vào chúng ta.

- Các vị thuộc môn phái nào ?

- Ngươi không nhận ra ư ?

- Tại hạkhông nhận ra!

Ông già áo xanh nâng chén rượu lên từtừnhấm một ngụm. Những ngón tay cầm chénrượu của lão

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

vừa gầy vừa khô đét như chân chim, lại để móng tay dài bốn, năm tấc, móng nào cũng sẩmmàu xanh lục.

Lục Tiểu Phụng làm nhưkhông thấy gì. Ông già áo xanh hỏi:

- Bây giờngươi vẫn không nhận ra ư ?

- Tại hạkhông nhận ra.

Ông già áo xanh cười khô khốc một tiếng, từtừ đứng dậy. Mọi người trông thấy trên ngực áo của lão có thêu một khuôn mặt người, mi thanh mục tú, tựa như một thiếu nữtuyệt sắc. Ðến khi lão đứng thẳng dậy, mọi người mới nhìn rõ ra hình thêu trên áo là một quái thú mặt người thân rắn, lại có cánh và móng vuốt như chim. Tuy không ai biết lai lịch quái thú này, nhưng nhìn hình thêu to lớn rất sinh động, mọi người bất giác ớn lạnh rùng mình.

Lục Tiểu Phụng vẫn làm nhưkhông thấy gì. Ông già áo xanh lại hỏi:

- Bây giờnhận ra chưa ?

- Vẫn chưa nhận ra.

Sắc mặt ông già áo xanh cơ hồ cũng biến thành màu xanh sẩm. Ðột nhiên lão vươn tay ra cắm xuống mặt bàn. Chỉ nghe "xoạt" một tiếng, nămngón tay của lão đã cắm sâu vào mặt bàn. Ðến khi lão rút tay ra, trên mặt bàn gỗ dầy ba tấc kia đã thủng vào năm lỗ. Lại nghe "loảng xoảng" mấy tiếng, thì ra Dương bộ đầu nhìn thấy cảnh này sợ quá đánh rơi cảkhúc dây xích y còn cầmtrong tay.

Trong phòng chợt im lặng ngột ngạt. Lục Tiểu Phụng không thể giảbộ không thấy gì được nữa, rốt cuộc cất tiếng than:

- Hảo công phu!

Ông già áo xanh cười nhạt:

- Ngươi cũng nhận ra chỗ hay của công phu này sao ?

Lục Tiểu Phụng cười gậtđầu. Thật ra chàng đã sớm nhận ra lai lịch của ba lão nhân quái dị này, nên ngoài mặt tuy cười, nhưng bàn tay chàng cũng bắtđầu đổ mồ hôi.

Ông già áo xanh bỗng nhắm mặt, ngước mặt lên trời, chậm rãi ngâm:

- Cữu thiên thập địa, chưthần chư quỷ, khiếp sợbổn môn, vâng mạng phục tùng! Lục Tiểu Phụng lại than:

- Bây giờtại hạkể nhưđã biết được các vị là ai rồi. Nhưng tại hạvẫn chưa hiểuđã đắc tội với các vị lúc nào ?

Ông già áo xanh nhìn chàng chăm chăm, bỗng khoát tay một cái. Có tiếng sáo quái dịtrổi lên từ phía hậu viên, nghe ai oán như oan hồn kêu khóc giữa đêmkhuya. Sau đó có bốn đại hán khiên vào một tấm phản gỗ rất lớn, trên phản phủ đầy những hoa cúc sẩm màu xanh lục. Những đại hán này để mình trần, trên ngực cắmđầy kim châm, nhưng không bị chảy máu. Mắt họ nhìn trừng trừng, như dại như say, nét mặt chẳng có vẻ gì đauđớn, mà ngược lại còn nởmột nụ cười vừa quỉ bí vừa đáng sợ.

Hai ông già đang uống trà lúc này cũng đứng dậy, cùng với ông già áo xanh, ba người bước đến trước tấm phản gỗphủ đầy bông cúc sẩm màu, vừa chắp tay vái vừa niệm:

- Cữu thiên thập địa, chưthần chưma, cùng về hộ giá, đồng đăng cực lạc!

Lục Tiểu Phụng không nhịnđược bèn bước đến cầm lên mộtbông cúc .... bỗng cảm thấy tay lạnh

toát. Bên dưới bông cúc chàng vừa cầm lên, có một con mắtđang mởnhìn chàng trừng trừng. Con mắt này có tròng trắng nhiều hơn tròng đen, tròng mắt lồi hẳn ra, như ẩn chứa một nỗi kinh hoàng khủng khiếp không diễn tả được.

Lục Tiểu Phụng thối lui mấy bước, thởra một hơi thật dài, hỏi:

- Người này là ai ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ông già áo xanh lãnh đạmđáp:

- Bây giờđã là người chết rồi.

- Lúc còn sống, người này là ai ?

Ông già áo xanh lại nhắm mắt, ngước mặt lên trời, chầm chậm ngâm:

- Cữu thiên thập địa, chưthần chi tử, gặp nạn hóa kiếp, thần makhóc hờn. Lục Tiểu Phụng biến sắc mặt:

- Ðây là con trai của giáo chủ quí giáo ?

- Phải!

- Chẳng lẽ y bị chết dưới tay tại hạ ?

- Sát nhân giảtử!

Lục Tiểu Phụng lùi lại hai bước, thởra một hơi, đột nhiên cười nói:

- Một bên muốn bắt tại hạđemvề xét xử, một bên muốn tại hạ đền mạng, tại hạ chỉ có một người, biết tính làm sao ?

Ông già áo xanh đưa mắt nhìn Dương bộ đầu, hỏi:

- Ngươi nhấtđịnh phải đemhắn ra xét xử ? Dương bộ đầu lắp bắp:

- Không ... không ... không nhấtđịnh!

Vừa nói xong, y sợ quá nhủn người té lăn ra dưới đất. Lục Tiểu Phụng cất tiếng than:

- Xem ra chuyến này tại hạ chắc phải chết rồi! Ông già áo xanh nói:

- Nhưng ta cũng biết trước khi ngươi chết, hẳnđã định liều chết đấu một phen. Lục Tiểu Phụng đáp:

- Không sai!

Chàng bất ngờxuất thủ, đoạt ngay một thanh kiếm, một ngọn đao. Tay trái cầmđao, tay phải cầm kiếm, chàng nhắmvào ông già áo xanh đánh liền ba chiêu quái dị.

Ông già áo xanh cười nhạt:

- Ngươi dám múa búa trước cửa Lỗ Ban à ?

Lối đánh hai tay cùng xử dụng binh khí, vốn là tuyệt kỹ độc môn của lão. Lục Tiểu Phụng vừa xuất ra ba chiêu, lão đã nhìn ra cách phá, tựtin rằng trong ba chiêu sẽ đánh văng cả đao kiếm trong tay Lục Tiểu Phụng.

Ðúng lúc ấy, chợt nghe "chát" một tiếng, Lục Tiểu Phụng lấy ngọnđao bên tay trái chém mạnh vào thanh kiếmbên phải. Ðao kiếmđập vào nhau, cùng bịtiện đứt. Ông già áo xanh còn chưa hiểu chiêu thức kỳ quặc này, đã thấy hai lưỡi đao kiếm bị chém đứt bay thẳng vào người lão. Lục Tiểu Phụng thừa cơphóng lên không trung, dùng lực tung ra hai cây đao kiếm gẩy trên tay, người thì lộn vòng ngược ra sau.

Mọi việc xảy ra trong nháy mắt, nhanh không thể tưởng tượng, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không ngờmình phảnứng mau nhưvậỵ Bản năng sinh tồn của mỗi người vốn có tiềm lực khó ai lường được.

Gió thổi bên ngoài cửa. Lục Tiểu Phụng lộn thêm một vòng, nương theo chiều gió đáp xuống khung cửa nhà đối diện.

Ông già áo xanh không đuổi theo, chỉ nghe giọng nói thê lương của lão vọng ra:

- Ngươi đã giết con trai chưthần, dù lên trời xuống đất cũng không thoát khỏi cái chết đâu.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng không thăng thiên, cũng chẳng độn thổ. Chàng lại đến trước con hẻm dắt vào sòng bạc Ngân Câu, mướn một cỗ xe ngựa, đi trở lại chỗ sáng nay chàng thức dậy.

Chàng bắtđầu nghiệmra là bọn người kia lừa chàng ra vùng hoang dã ngủ một đêm, mục đích để giá họa, bắt chàng lãnh tội. Những chuyện xẩy ra với chàng từtối qua đến nay, nói ra cũng không ai tin. Người đẹp "băng sơn" kia chắc chắn không bao giờ làm chứng dùm chàng, còn chưa kể bây giờ nàng đã biệt dạng, biếtđâu mà tìm! Chỉ có cách tự chàng tìm ra bằng chứng, mới có thể minh oan cho mìnhđược.

Xe đi được mộtđoạn đường, quả có đi qua một khu chợđêm, sau đó lại đi qua khe nước, rồi mới đến nơi chàng thức dậy sáng nay. Chẳng lẽtối hôm qua chàng quảthực đi qua con đường này ? Chẳng lẽ đây là chỗtối qua Lãnh Nhược Sương nắmtay chàng xuống đi bộ ? Nhưng nơi đây là một vùng đồng trống hoang dã, đến một cái chòitranh cũng không có, ở đâu ra một sòng bạc Kim Câu ?

Lục Tiểu Phụng đến bên một cây đại thụ, lá cây đã vàng khô cả. Chàng nằm dưới gốc cây, nhìn lá vàng từng chiếc theo gió rơi rụng xuống, rớt trên người chàng. Mặtđất hãy còn ẩmướt. Chàng tỉnh táo suy nghĩ:

"Rõ ràng là mìnhđi qua con đường này để đến sòng bạc Kim Câu, nhưng nơi đây chẳng có nhà cửa gì cả. Rõ ràng mình nghe trong phòng có tiếng người, nhưng chẳng thấy người nào. Trên tờgiấy có nói giữ mình ở đây ba hôm, nhưng vừa qua đêmđã tống mìnhđi."

Chàng càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, cả chàng cũng thấy khó tin, huống hồ là người khác ? Chàng không có cách chứng minhđược hành tung của mình, không lý phải chịu để người ta giá họa mãi mãi sao ? Chàng than dài, lúc này quảthực là cười hết nổi.

Ðằng sau gốc cây có tiếng chim kêu tíu tít cảbuổi chưa ngớt. Lục Tiểu Phụng nhíu mày, vỗ vào thân cây, lá rơi lảtả, nhưng vẫn còn tiếng chim kêu. Con chim này quả là dạn dĩ, chẳng sợbay đi. Lục Tiểu Phụng nhịn không được, bèn ngóc đầu lên định nhìn phía sau thân cây, bỗng nghe tiếng chim chí chóe đột nhiên biến thành tiếng "gâu gâu" chó sủa.

Ðang ngạc nhiên, Lục Tiểu Phụng bỗng thấy đằng sau thân cây ló ra gương mặt của một thằng nhỏ, đang thè lười nhăn mặt chọc quê chàng. Thì ra tiếng chó sủa, chim kêu, đều là do thằng nhỏ này giả tiếng. Hiển nhiên thằng nhỏ này khá thông minh, giảgiống hệt tiếng thật.

Thằng nhỏ nháy mắt với Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi còn biết giảtiếng chó đực chó cái cắn nhau, ông cho tôi hai đồng, tôi làm cho nghe.

Lục Tiểu Phụng vụt sáng mắt ra, nhảy dựng lên ôm thằng nhỏ hôn cái chụt, lại lấy ra mộtđĩnh bạc lớn dúi cho hắn, miệng không ngớt nói:

- Cảm ơn nhóc con, cảm ơn nhóc con! Thằng nhỏkhông hiểu, chớp mắt hỏi:

- Ông cho tôi nhiều tiền vậy, còn cảm ơn tôi nghĩa là sao ? Lục Tiểu Phụng đáp:

- Bởi vì ngươi vừa cứu mạng ta.

Nói rồi chàng cười lớn, nhại theo hai tiếng chó sủa, lộn vèo một cái, đãđi xa hai trượng. Thằng nhỏtrố mắt nhìn theo, không hiểu sao Lục Tiểu Phụng lại vui mừng nhưvậy.

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 2

Căn Hầm Bí Mật

Sòng bạc Ngân Câu chỉ mở cửa về đêm. Trời chưa tối thì chưa gầy sòng, trời gần sáng thì sòng đã dẹp. Ban ngày là lúc người ta đi kiếm tiền, phải để cho họ đi kiếm ratiền, tối lại mới có tiền phung phí. Nếu muốn người ta tiêu tiền hoài hoài, phải tạo cơhội cho họ vung tiền thoải mái, nhưng cũng phải để họ có lúc đi kiếm tiền. Ðây là nguyên tắc làm ăn của Lam Hồ Tử.

Lúc này trời chưa tối. Lục Tiểu Phụng đi qua con hẻm dài vắng lặng, khi bước vào sòng bạc Ngân Câu, các bàn đánh bạc đều chưa mở. Cửa vào sòng bạc tuy mở, nhưng những khách quen đều biết quy củ, trời chưa tối thì chẳng có ai vào.

Lục Tiểu Phụng đẩy cửa bước vào, vừa cởi áo choàng và giỡnón ra, có hai đại hán lực lưỡng bước đến chậnđường. Sòng bạc nào cũng phải có thủhạbảo vệ, riêng nơi này mướn cũng khá nhiều tay, Ðại Ngưu và Hạt Tử (người đui) là hai tên đáng gờm nhất trong đám.

Hạt Tửthật ra chẳng phải bị mù, chỉ là chột mắt. Hắn ngó Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói:

- Ngươi có tới đây lần nào chưa ? Lục Tiểu Phụng gật đầu:

- Có tới rồi.

- Ðã từng đếnđây, thì phải biết quy củnơi đây!

- Sòng bạc cũng có quy củ ?

- Chẳng những có quy củ, mà còn khắt khe hơn chốn nha môn nữa. Lục Tiểu Phụng bật cười.

Ðại Ngưu trừng mắt:

- Trời chưa tối, dù là thiên vương đến đây, chúng ta cũng mời đi chỗ khác. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Ta vào coi một chút cũng không được sao ?

- Không được!

Lục Tiểu Phụng than một tiếng, cầm lấy áo choàng dợm bước ra, bỗng chàng quay lại nói:

- Ta dám cá năm trăm lượng bạc là ngươi không giỡnổi cộtđá nàỵ

Bên trong cửa dọc theo lối đi, có xếp bốn cột đá khá lớn, xem ra chẳng nhẹ gì. Ðại Ngưu cười nhạt, chỉ dùng một tay đã nhấc bổng một cột đá lên. Gã quả có sức mạnh nhưtrâu, bởi thế mới có tên Ðại Ngưu.

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Xem ra ta thua mất rồi, năm trăm lượng này trao cho ngươi.

Chàng rút ra tờngân phiếu năm trăm lượng, kẹp giữa hai ngón tay đưa cho Ðại Ngưu. Năm trăm lượng không phải là ít. Hai người đi kỹ viện uống rượu, chơi gái cả đêm, cũng dùng không quá hai chục lượng.

Ðại Ngưu hãy còn do dự, Hạt Tử đã đưa tay đón lấy tờngân phiếu. Gã nhìn thấy tiền, con mắt bị chột cũng nhướng lên, mởto ra. Tấm ngân phiêu quả là đồ thật, chẳng phải giả. Hạt Tửnởnụ cười:

- Bây giờtrời cũng gần tối rồi, khách quan ra ngoài dạo một vòng rồi quay lại, tiểu nhân sẽtìm cho khách quan vài tay đánh bạc sành nghệ, đánh một trận cho đã.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta ở đây đi vòng vòng không được sao ? Ðại Ngưu xen vào:

-Không được!

Lục Tiểu Phụng sa sầmnét mặt:

- Ðã nói trời chưa tối chưa cho đánh bạc, tại sao ngươi lại đánh cá với ta lúc nãy ?

- Ta không có!

-Ngươi không đánh cá với ta, tại sao nhận năm trăm lượng ?

Ðại Ngưu đỏ mặt, nghẹn lời không biết cãi sao. Ðấu lý không thắng, thì chỉ có nước dùng sức mạnh trấn áp. Ðại Ngưu vừa thu tay thành quả đấm, bỗng thấy Lục Tiểu Phụng dùng ngón tay chỉ vào cộtđá gã vừa nhấc lên lúc nãy, chỉ thấy cộtđá bị đâm lủng một lổ. Ðại Ngưu tái mặt, nắmtay từtừbuông lõng.

Hạt Tửho khan hai tiếng, dùng tay hích nhẹ Ðại Ngưu, cười nói vuốtđuôi:

- Bây giờ cũng sắp tối rồi, vị khách quan này đã một lòng đến đây, chúng ta nếu thật sự đuổi người ta đi thì thật là không biết điều.

Ðại Ngưu lập tức gật đầu, nói:

-Vả lại chúng ta nơi đây không xài hột súc sắc đổ chì, cũng không chứa nữ nhân lõa thể, để cho người ta đi vòng vòng xem cũng không sao!

Hắn nhìn tuy thô kệch ngốc nghếch, nhưng kỳ thực chẳng ngu chút nào. Lục Tiểu Phụng mỉm cười vỗvai hắn bảo:

-Ðược lắm, đáng làm bạn! Ðánh bạc xong ta dẫn hai người đi Hạnh Hoa Các uống rượu.

Hạnh Hoa Các là kỹ viện cao cấp nhất trong thành, nhưng khí phái vẫn không bằng nơi này, cách trần thiết không xa hoa bằng sòng bạc Ngân Câu. Ðảo mắt nhìn một vòng, có thểthấy đại sảnh sòng bạc thật nguy nga tráng lệ. Ðến nơi đây có thua vài trăm lượng cũng không tiếc, bởi các bàn đánh bạc nơi đây có đủ loại đủ kiểu.

Cảbốn bên tường đại sảnh có treo những bức họa nổi tiếng. Thế nhưng bức tranh sơn thủy lớn nhất treo ngay chính giữa nhìn giống như do một kẻvô danh tiểu tốt vẽ nên, vì cảnh núi xa xa khuất trong sương mùbị vẽthành một khối hỗn loạn, giống nhưbị vấy mực. Bức tranh này nếuđể chỗ khác cũng chẳng nói chi, đằng này lại được treo ngay trong đại sảnh chung với các bức danh họa khác, trông bất cập khiến ai nhìn vào cũng khó hiểu.

Lục Tiểu Phụng như đặc biệt bị thu hút, đứng trước bức tranh ngắm tới ngắm lui, ra vẻ chẳng muốn đi chỗ khác. Ðại Ngưu và Hạt Tử đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt có vẻ kỳ dị. Hạt Tử đảo tròng mắt, lên tiếng:

- Bức tranh này do đại cữu vẽ, thật là xấu hơn tiểu nhân vẽ nữa! Bên kia có bức tranh của Giang Namđệ nhất tài tửÐường Giải Nguyên, mới đúng nghĩa là tranh sơn thủy!

Ðại Ngưu vội tiếp lời:

- Ðểtiểu nhân dẫn khách quan qua bên kia thưởng lãm, xem xong khách quan sẽ thấy bức tranh bên này chỉ là đồ bỏ!

Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta muốn xem đồ bỏ.

- Tại sao ?

Lục Tiểu Phụng cười bảo:

- Bởi vì tranh sơn thủy đi đâu cũng thấy được, còn tranh đồ bỏ lại rất hiếm thấy!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðại Ngưu chưng hửng, đỏ cảmặt. Hạt Tửnháy mắt ra hiệu với gã, cảhai len lén đến sau lưng Lục Tiểu Phụng, bất ngờ cùng lúc xuất thủ, mỗi người một bên, ghìm chặc lấy chàng. Lục Tiểu Phụng chẳng có phảnứng gì cả.

Hạt Tử cười nhạt nói:

- Tiểu tửnày đáng nghi ngờ, chẳng phải tốt lành gì, không nên tha hắn! Ðại Ngưu đáp:

- Ðúng vậy, chúng ta mời hắn ra ngoài, phếbỏ đôi tay của hắnđi rồi tính sau!

Hai người ra tay đắc thủ, đang dương dương đắc ý, bỗng cảm thấy người Lục Tiểu Phụng nhưnặng trì xuống, mà cả hai lại bị nhấc bổng lên. Lục Tiểu Phụng đập hai tay vào nhau, chỉ nghe "cốp" một tiếng lớn, cái đầu của Ðại Ngưu tông vào đầu của Hạt Tử, cả hai té xuống ngấtđi.

Lục Tiểu Phụng bỏ hai người xuống, ngửng đầu lên nhìn bức tranh, lắc đầu lẩm bẩm:

- Các ngươi nói chẳng sai, bức tranh này đúng là đồ bỏ!

Ðột nhiên chàng đưa tay kéo bức tranh xuống, thấy lộ ra một khung cửa ngầm trêntường. Lục Tiểu Phụng mắt sáng lên, mỉm cười:

- Tranh tuy là đồ bỏ, nhưng đồ bỏthật sự, xem ra hãy còn ở đằng sau cánh cửa này.

Chàng nhắm mắt, dùng một ngón tay sờtheo mép cửa trên tường, dò được hai lần, bỗng dùng lực nhấn mạnh, miệng hô khẽ "mởra!"

Cánh cửa ngầm quả nhiên mởra, bên trong lộ ra mười mấy bậc thềmđá, dắt xuống phía dưới đến một địađạo. Ðịa đạo có thắp đèn, dẫnđến một cánh cửa. Trước cửa có hai đại hán cầm đao đứng canh. Hai người này mắt nhìn trừng trừng nhưngười gỗ, Lục Tiểu Phụng đứng sờ sờtrước mặt hai người, mà họ như chẳng thấy gì.

Lục Tiểu Phụng ho nhẹ một tiếng, hai người cũng không nghe. Bỗng "cách" một tiếng, cánh cửa ngầmbên trên đóng sầm lại. Lục Tiểu Phụng thửbước tới, chỉ thấy hai đại hán kia vẫn im lìm bất động, không ngăn cản gì cả. Chàng đưa tay đẩy cửa mởra, bên trong đèn sáng rực rỡ, có hai người ngồi, trong đó có một người chàng nhận ra được.

Một người là một nữnhânđang để tay bên má, trong tay cầm chén thủy tinh có chứa mỹ tửu màu hổ phách. Nàng lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, hỏi:

- Sao mãi đến bây giờ công tử mới đếnđây ?

Thì ra là người đẹp "băng sơn", tay cầm chén rượu, mình mặc áo màu xanh nhạt, đang ngồi đối diện với Phương Ngọc Phi. Chàng đang mỉm cười, nâng chén rượu mời Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng cũng cất tiếng cười thật lớn. Phương Ngọc Phi nói:

-Nghe nói Lục Tiểu Phụng càng giận càng cười nhiều. Lục Tiểu Phụng vẫn cười chưa dứt.

Phương Ngọc Phi cười gượng:

- Ta biết ngươi đang giận ta, nhưng rõ ràng là ta có khuyên ngươi trước mà! Lục Tiểu Phụng đáp:

- Ta cũng nhớ có một người bạn khuyên ta không nên trèo băng sơn, tên là Phương Ngọc Phi, ngươi có đúng là hắn không ?

- Tavốn cũng muốn cải trang thành người khác, nhưng lại sợgiảkhông giống.

-Ngươi vẫn có thể cải trang thành Lục Tiểu Phụng.

Phương Ngọc Phi biến sắc, nụ cười gượng cũng tắt. Lục Tiểu Phụng quay qua "băng sơn" hỏi:

- Cô nương có phải tên thật là Lãnh Nhược Sương chăng ? Phương Ngọc Phi xen vào:

- Nàng này không phải họ Lãnh!

-Bộ ngươi biết nàng là ai ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta biết rõ hơn bất cứ ai khác, vì lúc nàng mới sinh ra, có ta đứng bên cạnh.

- Thì ra nàng là em gái của ngươi!

-Ðúng vậy, em gái ta có tên là Phương Ngọc Hương.

Người thứba, ngồi giữa hai anh em họ Phương, là một namnhân tuổi độ trung niên, có dáng vóc thư sinh, ăn mặc rất chải chuốt. Gương mặt y thuộc loại mithanh mục tú, răng trắng môi hồng, lúc trẻ hẳn không ít người đã bảo y giống như con gái. Y xem ra đã đứng tuổi, nhưng trông vẫn có nét nữ nhân. Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Nếu cô nương kia là Phương Ngọc Hương, thì các hạ hẳn phải là Lam Hồ Tử (gã râu đen). Nhưng ta thật không hiểu một người như các hạtại sao tựxưng là Lam Hồ Tử ?

-Một người có ngoại hình nhưtại hạ, vốn không nên làm cái nghề mở sòng bạc này, chẳng qua vì mở sòng bạc không phải là chuyện dễ, nếu bề ngoài có dáng dấp văn nhân tú khí thì rất dễ bị lấn áp. Bởi vậy tại hạphải nghĩra một phương kế đặc biệt.

-Kế gì ?

Lam Hồ Tửkhông trả lời ngay, y quay đầu sang bên dùng ống tay áo che mặt. Khi y quay đầu lại thì khuôn mặt đã biến hẳn, hóa ra một gã răng hô mặt tái, mày thô mắt trợn, lại có thêmmột bộ râu rậm rạp đen láy phủ quanh miệng.

Lục Tiểu Phụng sửng người nhìn, rồi phá cười lớn:

- Ta hiểu ra rồi, Lam Hồ Tử quả nhiên có ngón nghề, không làm ta thất vọng. Lam Hồ Tử mỉm cười, đáp:

-Lục công tử cũng không hổ danh là Lục Tiểu Phụng, không làm tại hạthất vọng.

- Ta chưa hiểu ?

- Chúng tôi đã đoán chắc sớm muộn gì Lục công tử cũng tìm đến nơi đây! Lục Tiểu Phụng than:

- Tavốn không nghĩsẽ tìm ra được chỗ này.

-Nhưng công tử đã tìm đến nơi.

-Ðó chẳng qua là nhờvận may, ta gặp một thằng nhỏ biết giảtiếng chó sủa.

- Trẻ nít thiếu gì đứa biết giảtiếng chó sủa ?

-Nhưng có những người chỉ nhờvào cái miệng, có thể tạo ra đủ thứtiếng, chứkhông riêng gì tiếng chó sủa.

Lam Hồ Tử cười khà khà, tiếp lời:

- Tại hạ còn biết có một người có thể giảtiếng nước chảy, tiếng xe qua cầu, thậm chí cảtiếng nhiều người mua hàng trảgiá nữa.

- Xem ra người này chẳng những cái miệng có tài, mà còn biết thuật phúc ngữ!

-Lục công tửkhông ngờ cũng biết ngón nghề này.

- Trong một trăm thứ, hết tám chục thứta biếtđến. Một người nhưtađây vốn phải rất dễ phát tài, chỉtiếc là ta có một cốtật!

- Tật gì ?

- Ta thích nữ nhân, màthường hay thích đúng những người không nên thích. Bởi vậy ta tuy thông minh, thạo việc, nhưng thường bị gạt hoài!

Lam Hồ Tử cười:

- Nam nhân nào chưa bị nữnhân gạt qua một lần, thì chẳng phải nam nhân thứthiệt! Lục Tiểu Phụng than:

- Cũng bởi ta là một nam nhân chân chính, nên mới tự nhận anh hùng, tự nguyện đi hộtống nội nhân của các hạ, để ngồi trên xe với nàng đi hết một vòng, mà còn khờ dại ngoan ngoãn để cho nàng bịt mắt.

-Lúc đó Lục công tử hẳn không ngờNgọc Hương sẽ đưa công tử đến đây ?

-Mải đến lúc ta gặp thằng nhỏbiết nhại tiếng kia, mới chợt nghĩra tối hôm qua, những âm thanh

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

của khu chợđêmvà tiếng nước chảy màta nghe được, thật ra chỉ là do một người tạo ra. Lam Hồ Tửđắc ý:

-Người này chẳng những biết giảtiếng, mà còn biết đánh xe ngựa nữa.

-Vậy những âm thanh của sòng bạc màta nghe được trong căn phòng trống kia, cũng là do hắn

tạo ra ?

-Không phải do hắn! Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên:

- Chẳng phải do hắn ? Có lý nào tự căn phòng lại phát ra tiếng ? Lam Hồ Tửgiải thích:

- Căn phòng đó nằmngay bên dưới sòng bạc, chỉ cần mở cửa ngầmtrên nóc phòng thì có thể nghe được rất rõ những âm thanh bên trên vọng xuống.

- Hèn gì ta nghĩhoài không thông, làm sao Ngọc Hương đi ra khỏi căn phòng đó được.

-Lục công tử có đoán ra được tại sao chúng tôi phải làm nhưvậy chưa ?

-Bọn các hạ cốý lừa ta thấtđiên bátđảo, chẳng biếtđêm qua đã đi đâu, lại giả dạng ta đi gây án mạng, mục đích để bắt ta lãnh họa dùm chứgì!

-Không phải vậy! Chúng tôi không muốn giá họa cho công tử, mà là muốn nhờ công tử làm dùm một việc!

Phương Ngọc Phi tiếp lời:

- Chỉ cần việc này hoàn tất, bọn ta sẽ lập tức minh oan cho ngươi, chẳng những thế mà ngươi muốn sao cũng được!

Lục Tiểu Phụng cười nhạt:

- Ta muốn ngươi làm anh vợta (đại cữu) ngươi có chịu không ? Lam Hồ Tử chen vào:

-Ðược! Bạn bè nhưtay chân, vợnhư áo quần, áo quần lúc nào cũng có thể thay được! Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Thế các hạthay mấy lần rồi ? Lam Hồ Tửđáp:

- Chỉ mới thay một lần, dùng bốnđổi lấy một! Lục Tiểu Phụng bật cười dòn:

- Thật không ngờ loại người như các hạ cũng sống được trong nghề buôn bán.

Trên chiếc giá sách để sát tường đằng sau Lam Hồ Tử có để mấy bức tranh cuộn lại, y bước đến lấy ra một bức, đưa cho Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng cầm lấy, hỏi:

- Tranh này ai vẽ ? Lam Hồ Tửđáp:

- Do Lýthầnđồng vẽ!

-Lý thần đồng là một nhân vật nhưthế nào ?

-Lúc trước y là tiểu cữu của tại hạ!

Lục Tiểu Phụng đang tính mởtranh ra xem, nghe nói thế vội cuộn lại:

- Tranh của ai khác ta đều muốn xem, nhưng tranh của vị nhân huynh này ta thật không dám lãnh

giáo.

Lam Hồ Tử cười:

- Thì Lục công tử cứ mởra xem đi, tranh tệ cởnào cũng đâuđến nỗi làm sợ chết người.

- Ta không phải lo bị sợchết người, mà là không muốn bịtức chết đi!

Tuy nói vậy, nhưng chàng cũng mởbức tranh ra xem. Tranh vẽ bốn nữnhân, trong đó có ba người trẻ hơn, kẻ thì hái hoa, người thì bắt bướm. Người thứtưtrông lớn tuổi hơn, ra dáng một mệnh phụ nghiêm khắc, đường hoàng ngồi bên bồn hoa, nhưthể đang giám thị ba cô gái kia.

Lam Hồ Tử lên tiếng:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Bốn người này vốn đều là nội nhân của tại hạ.

Lục Tiểu Phụng nhìn người trong tranh, lại nhìn qua Phương Ngọc Hương, miệng lẩm bẩm:

- Thì ra các hạ dùng bốn đổi một cũng không phải là lỗ! Lam Hồ Tửnói tiếp:

-Lý thần đồng trước giờchẳng biết sợ ai, duy chỉ sợ chị của hắn. Lúc vẽ bức tranh này, đương nhiên hắnđâu dám làm cho chị hắn khó nhìn, đành phải vẽ những người khác xấuđi một chút. Nếu chiếu theo hình này, thì dù Lục công tử có tìm ra bà ấy, cũng khó lòng mà nhận ra!

Lục Tiểu Phụng trố mắt:

- Tại sao ta phải đi tìm bọn họ ?

-Bởi vì tại hạ cần nhờ công tử đi kiếm họ!

-Không lẽ các hạ muốn đemvợ cũ của mình tống cho ta ?

- Tại hạ chỉ muốn nhờLục công tửtìm họ, để đòi lại một vật.

-Làvật gì ?

- La Sát bài.

Lục Tiểu Phụng nhíu mày, mặt cũng hơi biến sắc. Chàng chưa bao giờnhìn thấy La Sát bài, nhưng đã có nghe qua.

La Sát bài là một miếng ngọc bài, loại ngọc cổ ngàn năm, tương truyền có thể sánh với viên Hòa thị Bích mà năm xưa Tần Vương đã không tiếc đất, dùng mười tám thành Yến Vân để đánh đổi lấy. Ngọc bài không lớn lắm, mặt chính có khắc hình bảy mươi hai vịthiên ma, ba mươi sáu vị địa sát. Mặt trái của miếng ngọc có khắc một bộ kinh chữPhạn, nghe nói từ đầuđến cuối ngót hơn một ngàn chữ.

Lam Hồ Tửnói tiếp:

-Miếng ngọc bài chẳng những tự nó đã có giá trị liên thành, mà còn là bảo vật của Tây Phương Ma Giáo. Phàm đệ tửMa Giáo dưới gằm trời này, hể nhìn thấy miếng ngọc bài này thì cũng như chính giáo chủ giá lâm!

Lục Tiểu Phụng đáp:

- Ta biết chứ!

- Công tử đương nhiên cũng biết!

-Ðiều ta không hiểu là làm sao các hạ lại có miếng ngọc bài này trong tay ?

- Có người chơi bài thua cháy túi, đem miếng ngọc bài ra đổi với tại hạ, để lấy năm mươi vạn lượng chơi tiếp, và rồi qua một đêm cũng thua sạch luôn!

-Người này quả là số xui!

- Trong vòng mười ba năm qua, kẻthua bạc nhiều nhất tại sòng bạc Ngân Câu này phải kể là người này!

-Lúc đó ngươi vẫn chưa biết y là ai ?

- Tại hạ lúc đó chỉbiết hắn tên là Ngọc Thiên Bảo, không bao giờngờđược hắn là con trai của Tây Phương Ngọc La Sát.

Tây Phương Ngọc La Sát là một người nhưthế nào ? Là nam hay nữ ? Ðẹp xấu ra sao ? Chẳng ai biết cả! Chưa có ai trông thấy bộ mặt thật của y. Tuy nhiên ai cũng tin rằng gầnđây trong chốn võ lâm, y là một nhân vật thần bí, đáng sợnhất! Thân thế y hoàn toàn bí mật, võ công bí hiểm, lại lập ra một giáo phái rấtđáng sợ, đó là Tây Phương Ma Giáo.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Lúc ấy Ngọc Thiên Bảo đến một mình à ? Lam Hồ Tửđáp:

- Chẳng những đi một mình, mà hình như là lần đầu tiên đến Trung Nguyên.

Những người trẻ tuổi sống nơi quan ngoại, hầu hết đều muốn đến thămđất Trung Nguyên hoa lệ. Lục Tiểu Phụng than:

- Có lẽvì lầnđầu tiên đếnđây, hắn chưa có kinh nghiệmnên mới xẩy ra chuyện không may! Lam Hồ Tửkể tiếp:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Tại hạ nhận ra lai lịch của hắn, nên không dám nhận miếng ngọc bài của hắn đưa ra, nhưng hắn cứmột mực đòi đổi cho bằng được!

- Chắc là hắn sốt ruột muốn gở lại năm mươi vạn lượng.

- Tại hạ nhận miếng ngọc màtrong lòng cứ sợphập phồng, không biết nên cấtđâu cho ổn.

-Vậy rồi các hạgiấu chỗ nào ?

- Tại hạ đem dấu dưới giường, trong một cái tủ đựng tiền bằng sắt.

- Thế bây giờđâu rồi ? Lam Hồ Tửthan dài:

-Miếng ngọc đã không cánh màbay mất!

- Các hạ có biết ai lấy chăng ?

- Chỉ có hai người có thể mởđược cái tủ sắt ấy.

-Ngoại trừ các hạ là một, còn ai nữa ?

- Còn Lý Hà!

- Có phải là người đàn bà ngồi bên dàn hoa trong bức họa chăng ?

- Tại hạ cưới bà ta làm vợđã hơn mười năm, chưa bao giờthấy bà lấy một vật gì, thậm chí là một cuốn sách!

-Bà ấy lấy ngươi đã mười mấy năm, vậy mà ngươi gạt sang một bên dễ dàng vậy sao ?

- Tại hạ có cho mỗi người họ năm vạn lượng!

-Dùng năm vạn lượng bạc để mua lấy tuổi xuân trong mười mấy năm trời của một người đàn bà, cái kiểu mua bán này hay nhỉ!

- Tại hạ cũng biết là bốn người họ rất bất mãn, nên mới ...

-Nên họ mới đánh cắp luôn miếng ngọc bài cho hã giận! Lam Hồ Tửgượng cười:

-Nhưng màbà ta làm nhưvậy thì quá ác độc, vì bà ta biết rõ tại hạ nếu không có ngọc bài đưa ra, thì môn hạ của Tây Phương Ma Giáo nhấtđịnh sẽ không buông tha tại hạ!

Lục Tiểu Phụng đáp:

- Thì càng yêu nhiều, càng hận sâu, cũng có thể bà ấy muốn lấy mạng các hạ.

-Nhưng màtại hạkhông muốn lấy mạng bà ta, tại hạ chỉ muốnđòi lại ngọc bài màthôi!

- Các hạbiết họ đi đâu không ?

-Bọn họ đã xuất quan, ban đầu hình như địnhđi về hướng bắc, không hiểu sao đến ngang sông Tùng Hoa, ngay vùng phụ cận Lao Sô bèn dừng lại, nhưthể là chuẩn bị trú nơi đó qua mùađông.

-Bây giờ là tháng mười, bộ các hạthật sựmuốn bắt ta vượt vạn dặm, đến cái chỗ lạnh cóng người kia để tìm bọn họ sao ?

- Công tử có thể đi mua áo da dê chuẩn bị trước khi đi! Lục Tiểu Phụng làm thinh.

Lam Hồ Tử lên tiếng:

- Công tử có cao kiến gì xin nói ra để chúng ta thương lượng.

- Ta chỉ muốn nói hai chữ!

- Là hai chữgì ?

- Cáo từ!

Nói xong Lục Tiểu Phụng đứng dậy bỏ đi.

Lam Hồ Tửđiềmnhiên không ngăn cản chàng, lại mỉm cười bảo:

- Công tửđi thật sao ? Vậy thì tại hạxin thất lễ, không tiển vậy!

Y có muốn tiển cũng không kịp, vì Lục Tiểu Phụng đã lao ra khỏi cửa như con thỏ đang bị rượt đuổi. Bên ngoài cửa, hai đại hán đứng sửng như người gổvẫn còn đó, chỉ nghe tiếng Phương Ngọc Phi vọng ra:

- Tiệc rượu bày ra ngon lành vậy mà chẳng uống một chén đã bỏ đi, thật là uổng phí! Tiếng Phương Ngọc Hương lạnh lùng tiếp theo:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Có những người trời sinh căn cốt hèn mạt, rượu thưởng không chịu nhận, lại đòiuống rượu

phạt!

Lục Tiểu Phụng giả điếc làm ngơ. Nội trong tháng này chàng đã gặp chuyện rắc rối quá nhiều, nên định bụng nghĩngơi một thời gian, không lo đến chuyện người khác nữa. Vả lại, Âu Dương Tình vẫn còn ở kinh thành, một mặt dưỡng thương, một mặt ở chơi với tân phu nhân của Tây Môn Xuy Tuyết đang chờngày nởnhụy khai hoa. Lục Tiểu Phụng đã hẹn với họ là khi trời đổ tuyết, chàng nhất định sẽ đến kinh thành thăm hai người. Chàng nghĩđếnđôi mắt chan chứa nhu tình của Âu Dương Tình, bèn quyếtđịnh sáng sớmngày mai sẽkhăn gói lên đường về kinh đô.

Mười tám bậc thang, Lục Tiểu Phụng bước vài bước đã lên đến bậc trên cùng. Chàng vừa mởhé cánh cửa ngầm, thì nghe bên ngoài có tiếng người cười nói:

- Lão nhân gia muốn uống rượu, đánhbạc, cứnói tiểu nhân một tiếng là xong ngay! Lại nghe người kia lạnh lẻo đáp:

-Nóivới ngươi ? Ngươi là cái thá gì hử ?

Giọng nói người này như xoáy vào tai, ra vẻ tự cao tự đại, mởmiệng là mắng người.

Lục Tiểu Phụng than thầm, không cần nhìn cũng biết người này là ai. Nhưng chàng cũng không nhịnđược, lấy ngón tay khẽ vạch bức họa treo ngoài tường sang bên một chút, liền nhìn thấy ông già áo xanh có thêu hình quái thú trên áo, đang đứng ngay cửa chắp hai tay sau lưng, đảo đôi mắt sáng quắc nhìn vòng vòng đại sảnh. Người đứng sau lưng lão cười nói vuốtđuôi, chính là viên quan Dương bộ đầu. Lại nhìn sang bên cạnh, chàng thấy hai ông già kia cũng đếnđây, sắc mặt cũng nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt cũng sắc bén đáng sợ, hai bên huyệt Thái Dương nhô cao, chứng tỏ nội công của họ thâm sâu không lường được.

Ba lão quái này đến lúc nào ?

Lục Tiểu Phụng thở dài, nhè nhẹ đóng cửa lại, lộn một vòng nhảy xuống mấy bậc thềmđá, để đi trở lại. Hai đại hán nhưngười gỗ kia nhìn chàng quay lại, trong mắt hình như có ý cười chế diễu.

Lần này Lục Tiểu Phụng ngang nhiên bước vào, lớn tiếng:

- Các người mau chuẩn bị rượu đi, kẻkhông chịu uống rượu thưởng, chỉthích uống rượu phạt đã đếnđây!

Anh emhọ Phương và Lam Hồ Tử đứng nhìn chàng uống một hơi hết mười ba chén! Chàng lại uống thêm ba chén nữa, mới khà một tiếng rồi hỏi:

-Uống nhưvậy đủ không ? Lam Hồ Tử cười:

-Rượu phạt xem ra còn ngon hơn rượu thưởng phải không ?

- Chỉ cần có rượu màkhông mất tiền mua là ngon rồi!

Lục Tiểu Phụng ngồi phệt xuống ghế, chăm chăm nhìn Lam Hồ Tử, chợt hỏi:

-Ngươi thật sự sợNgọc La Sát ư ?

-Phải!

-Nhưng ngươi lại có can đảmđi giết Ngọc Thiên Bảo ?

- Tại hạkhông có gan dường ấy đâu, hắn không phải chết dưới tay tại hạ. Nhưng tại hạbiết hung thủ là ai, chỉ cần công tửgiúp tại hạ lấy lại La Sát bài, tại hạ sẽ giúp công tửbắt hung thủgiao cho Tuế Hàn TamHữu!

- Tuế Hàn Tam Hữu ? Có phải là Tuế Hàn Tam Hữu ở trên đỉnh Côn Luân trong động Thiên Long đó chăng ?

Sát.

-Họ ẩn cưtrong đó đã hơn hai mươi năm, không ngờ công tử cũng biếtđến danh họ!

- Ta không ngờhọvẫn còn sống.

- Công tử chắc còn không ngờbây giờhọ đều là hộpháp trưởng lão của Tây Phương Ngọc La

- Y có thể thu phục được ba lão quái này, xem ra bản lãnh chẳng phải tầm thường!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Cũng may tại hạ còn một cách đối phó với y!

- Cách gì ?

- Trước hết phải tìm ra La Sát bài trao lại cho y, sau đó tìm ra hung thủ giết chết con trai của y, rồi tìm nơi nào trốn cho xa, vĩnh viễn không gặp lại y nữa!

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Xem ra chỉ có cách duy nhất này thôi! Lam Hồ Tửtiếp lời:

-Bởi vậy công tử nên nhân lúc trời chưa lạnh quá, mauđến Lao Sô đi!

-Ngươi có chắc chắn là Lý Hà ở đó không ?

- Bà ta nhấtđịnh có ở đó!

- Làm sao ngươi biết ?

- Tại hạ đương nhiên có cách để biếtđược chứ.

-Ðến nơi đó rồi, ta chắc chắn sẽtìmra bà ấy ?

- Chỉ cần công tử chịuđi, thì dù tìm không ra bà ta, cũng sẽ có người dắt công tử đi kiếm.

-Là ai ?

-Ðến lúc đó, tự nhiên sẽ có người liên lạc với công tử.

- Ba lão quái còn ở ngoài kia, làm sao ta đi ra ? Lam Hồ Tử cười nhẹ:

-Hang thỏ lúc nào cũng có ba ngách hang, nơi đây đương nhiên không phải chỉ có một lối ra! Y quay người lại, kéo tấm màn thêu trên tường sang bên, để lộ ra một khung cửa ngầm.

Lục Tiểu Phụng không nói câu nào, đứng dậy đẩy cửađi ra. Lam Hồ Tửnói thêm:

- Công tửkhông cần sợba lão ấy đuổi theo. Nếu họ biết công tửđi tìm La Sát lệnh, tuyệtđối sẽ không động đến một cái lông chân của công tử.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên quay lại hỏi:

-Ngọc Thiên Bảo là con trai của Ngọc La Sát, dĩnhiên chẳng phải kẻ ngu đần, vậy ai đã thắng năm mươi vạn lượng bạc của hắn ?

Phương Ngọc Hương lên tiếng:

-Làtôi!

Phương Ngọc Phi nói tiếp:

- Tiền đến dễ mà đi cũng dễ, không đầy hai ngày, hắn lại thuatiếp 50 vạn lượng.

- Thua ai ? Lam Hồ Tửđáp:

- Thua tại hạ!

Lục Tiểu Phụng bật cười lớn:

- Cái này phải gọi là rồng xứng với rồng, phụng xứng với phụng, cũng nhưgiun xứng với dế! Chàng nói xong bước đi thẳng ra ngoài. Bên ngoài còn một lần cửa nữa, chàng đưa tay gõ thử, nghe tiếng "coong", quả nhiên là cửa sắt. Lại đi qua một đường hầm, bước lên mười mấy bậc thang, thì lên đến mặtđất, có thể nhìn thấy sao sáng đầy trời.

Ðêmđã khuya, một cơn gió tạc qua. Lục Tiểu Phụng bất giác rùng mình, cảm thấy thật lạnh, vì chàng nghĩđến ngày mai phải đi xa thật xa, nghĩđến Tùng Hoa giang, nơi băng đóng quanh năm, nghĩ đến khu Lao Sô nằm trênmặt băng. Chàng tưởng như có thể cảmđược cái rét khủng khiếp kia, màbây giờ chỉ mới là cuối thu.

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 3

Diễm Phúc Trời Ban

Ai cũng biết Lục Tiểu Phụng là một lãng tử. Tính lang bạt cũng là một tật bệnh, giống như chứng ung thư, muốn trịthì khó, muốn nhiễmkhông dễ. Bởi vậy bất luận là ai cũng không thể nào một sớm một chiều trởthành lãng tử. Nhưng nếu có người đột nhiên biến thành kẻ lang bạt kỳ hồ, hẳn phải có nguyên do rất đặc biệt. Có người kể rằng Lục Tiểu Phụng vào năm mười bảy tuổi, đã gặp phải chuyện buồn đến độ có thể nhảy sông tựtử, mà chàng không nhảy sông, chỉ vì chàng đã biến thành một lãng tử. Ðã là lãng tửthì chàng chẳng còn muốn nhảy sông, trừphi lúc ấy nước sông ấm áp, lại có cô gái đẹp đang tắm, mà chàng cũng thông thạo thủy tánh!

Phàmnhững lãng tửthường không thích ép mình chịu khổ, bởi vì họ biết rõ là trên thế gian chỉ có mỗi mình họbiết chăm sóc cho chính mình. Lục Tiểu Phụng từtrước đến nay rất biết tự chiếu cố chính mình. Nếu có xe đi, chàng quyết chẳng đi bộ, nếu có đủ tiền ở tại quán trọ giá năm lượng mỗi ngày, chàng quyết chẳng ở chỗ rẻ hơn.

Lục Tiểu Phụng đang nằm trên giường. Chàng đã tắm rửa, ăn cơm tối no nê, lại uống đủ hai cân Trúc Diệp Thanh. Trong lúc này hẳn ai cũng muốn nhắm mắtđánh một giấc. Chàng đã nhắm mắt nhưng chưa ngủđược, vì có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ. Chuyếnđi kỳ này có chỗkhông ổn, nhưng chàng chưa nghĩra không ổn chỗ nào.

Mỗi lần nhắm mắt lại, trong trí chàng lại hiện ra hình ảnh hai nữnhân. Một người mặc chiếc áo lụa xanh mềm rũ, nhẹ bay như sương khói, gương mặt xinh đẹp không chút phấn sáp, nhưng lạnh nhưmột khối băng sơn. Còn người kia tựa ánh nắng mùa xuân, như dòng suối chảy êm dưới ánh dương quang ấm áp, vừa ôn nhu, ủy mị, lại dịu dàng. Nhất là đôi mắt của nàng, khi nhìn ai là tưởng chừng nhưhớp hồn người đó được. Lục Tiểu Phụng chưa bị hớp hồn, là vì nàng chưa thật sự chạm mắt với chàng. Nhưng mà chàng thì vẫn luôn để ý đến nàng. Chẳng những thế, cả hai ngày nay lúc nào chàng cũng trông thấy cô gái này. Nàng đi theo sau Lục Tiểu Phụng, nhưthể có sợi dây vô hình trói nàng kéo theo.

Lục Tiểu Phụng đã từng đi theo dõi người khác, cũng từng bị người ta theo dõi, nhưng đây là lần đầu tiên chàng bị ba nhóm khác nhau bám theo đuôi cùng một lúc. Cô gái kia kể như là một. Nhóm thứ hai có năm người, bao gồmđủ cao thấp già trẻ. Tất cả đều cởi ngựa cao to, lưng đeo trường kiếm hoặc đại đao, người nào người nấy mặt mày hung dữ, ra vẻ chẳng coi Lục Tiểu Phụng vào đâu. Lục Tiểu Phụng cũng vờnhưkhông biếtđến họ. Thật ra, chàng không biết họ là ai, tại sao đi theo chàng. Nhóm thứba gồm có ba lão học sĩmặc nho phục, lưng đeo đai vuông, ngồi trong cỗ xe lớn có thư đồng theo hầu, lại mang theo bình trà chung rượu, nhưthể đang đi du sơn ngoạn thủy. Lục Tiểu Phụng đã nhận ra ba ông già này. Cho dù họ có cải trang thế nào đi nữa, vẫn không biến đổi được vẻ mặt ngạo mạn lạnh lùng, xem thường thế nhân. Ba người này dĩnhiên chính là Tuế Hàn Tam Hữu, hộ pháp trưởng lão của Tây Phương Ma Giáo.

Lục Tiểu Phụng trọtại Thiên Phúc khách điếm, hai nhóm người này có theo vào chung một quán trọ chăng ? Bọn họ định đối phó với chàng nhưthế nào ? Có phải chuẩn bị đêmnay động thủ chăng ? Chàng than thầmtrong bụng, chẳng phải sợngười ta đến kiếm chuyện, nhưng cứ nằm giương mắt chờ người đến sinh sựthì quả là khó chịu.

Ngay lúc chàng than thầm, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Ðến rồi! Rốt cuộc cũng đến rồi! Nhưng là phe nào đây ? Nên chuẩn bị ra sao ?" Lục Tiểu Phụng nằm dài trên giường, chẳng thèm lên tiếng hỏi, chàng lớn giọng nói:

-Vào đi!

Cửa mởra, thì ra chỉ là một gã chạy việc bưng bình nước vào. Lục Tiểu Phụng thởphào nhẹ nhõm,

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

nhưng chàng không khỏi cảm thấy thất vọng, vì chàng đang mong người ta đến kiếm chuyện sớm một chút.

Gã chạy việc lấy cớmang nước vào pha trà, nhưng nhìn có vẻ nhưđang toan tính chuyện gì. Vừa pha trà, gã vừa bắt chuyện:

-Trời lạnh dữ, y như đến tháng chạp vậy.

Lục Tiểu Phụng nhìn hắn, chờnghe thử hắn nói thêm gì nữa. Quả nhiên hắn nói tiếp:

- Thời tiết rét nhưvầy, một mình muốn ngủthật khó! Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Có phải ngươi muốn giúp ta tìm một nữnhân ngủ chung cho ấm ? Gã chạy việc cũng cười nói:

- Khách quan có muốn không ?

-Nữnhân thì muốn chứ, nhưng còn phải xem là người nhưthế nào ? Gã chạy việc cười tít mắt:

-Người khác thì tiểu nhân không dám nói, nhưng cô gái này thì bảo đảmkhách quan sẽ hài lòng, bởi vì ...

-Vì sao ?

Gã chạy việc cười cười, hạthấp giọng ra vẻ bí mật:

- Cô gái này không phải dân địa phương, cũng không phải hành nghề này, trừkhách quan ra, cô ấy xem ra chuẩn bị không tiếp ai khác nữa.

- Chẳng lẽ là nàng ấy bảo ngươi đến tìm ta ? Gã chạy việc gật đầu.

Lục Tiểu Phụng mắt sáng lên, chàng đang liên tưởng đến hình ảnh cô gái dịu dàng như dòng suối mùa xuân. Chàng đoán chẳng sai. Gã chạy việc quả nhiên dắt đến nàng ấy.

-Vị này là Ðinh cô nương, Ðinh Hương Di, còn vị này là Lục công tử. Hai vị hẳn có nhiều chuyện để nói, tiểu nhân xin lui bước.

Nói xong, gã cười một cách ám muội, lui ra đóng cửa lại.

Ðinh Hương Di đứng cuối đầu, tay mân mê chéo áo. Nàng không nói gì, Lục Tiểu Phụng cũng chẳng mởmiệng. Chàng muốn xemthử cô gái này định giởtrò gì.

Ánh đèn chiếu rõ dáng mỹ nhân. Nàng vẫn không nói gì, nhưng đột nhiên đưa hai ngón tay kéo nhẹ dải áo. Dải áo tuột ra, áo cũng rơi theo, bộ ngực trắng nhưtuyết ngọc có hai điểm hồng bỗng nhiên hiện ra trước mắt Lục Tiểu Phụng. Chàng giựt mình, không ngờy phục của nàng chỉ dùng một sợi thắt lưng cột lại, lại càng không tưởng tượng được là dưới lớp y phục đó nàng chẳng mặc gì cả, ngay đến một sợi thắt lưng cũng không. Loại y phục này quả là còn dễ trút bỏ hơn là tã của trẻ nít. Lúc nãy còn là một thục nữ e lệ, màbây giờđột nhiên giống nhưtrẻ sơ sinh, trên người không một mảnh vải.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cô nương làm chuyện khác có thẳng thắng mau mắn nhưvậy không ? Ðinh Hương Di lắc đầu, đáp:

-Lúc thiếp chơi trò trốn tìm, thì thích vòng vo chứkhông thích đi thẳng. Nàng mỉm cười, mởto đôi mắt ngây thơnhìn vào mắt Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

-Nhưng công tử mong thiếp đếnđâu phải để chơi trốn tìm! Lục Tiểu Phụng thừa nhận:

-Ðúng vậy!

Ðinh Hương Di cười nụ:

- Thiếp cũng chẳng phải đến đây để chơi trốn tìm. Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Tại hạ cũng nhận ra điềuđó. Ðinh Hương Di êm giọng nói tiếp:

- Công tửđã biết mục đích đếnđây của thiếp, thiếp cũng biết công tử muốn gì. Vậy tại sao chúng

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

ta phải giảvờvòng vo làm gì ?

Nét cười của mỹ nhân thật quyến rũ, nhưng càng quyến rũ hơn nữa, chẳng phải chỉ ở khuôn mặt của nàng, mà là những chỗ được phô bày ra, những chỗ mà namnhân không nên nhìn nhưng vẫn muốn xem!

Lục Tiểu Phụng cảm thấy tim đập thình thình, máu nóng phừng phừng, cổ họng nhưkhô cả lại. Ðinh Hương Di hiển nhiên nhìn ra những phảnứng khác thường của chàng. Nàng từtừbước đến bên giường, đột nhiên chui tọt vào trong chăn với chàng, tựa như con cá lội dưới nước, rất uyển chuyển, rất tựnhiên. Nhưng thân thể của nàng dĩnhiên không giống cá. Bất luận trong sông, hồ, hay biểnđều không thể nào có được một thân cá trắng muốt, êm ái, và ấm áp như con cá này. Chàng than thầm, chuẩn bị đầu hàng trước sự cám dỗ đáng yêu này.

Lục Tiểu Phụng vừa đưa tay lên, bỗng "vút, vút, vút" ba tiếng xé gió, từngoài cửa sổ bay vào cùng một lúc ba cây kim thoa, ba ngọn phi đao, và ba mũi tụtiễn, nhắmngay phía hai người phóng đến, nhanh như điện chớp. Ðinh Hương Di thất sắc, chưa kịp kêu thành tiếng, thì chín món ám khí kia đang trên không trung tự nhiên rớt xuống cả, mỗi mónđều bị gãy thành hai đoạn.

Ðinh Hương Di đang há hốc miệng chưa kịp hoàn hồn, bỗng nghe "binh" một tiếng, một người cầm cương đao tung cửa xông vào. Người này mặc khinh trang bó sát thân, trông khí thế dũng mãnh, động tác chính xác, hiển nhiên là một ngoại gia cao thủ. Nào ngờvừa xông vào, y lại ngã ngược trởra, tựa như có bàn tay vô hình từđằng sau nắm cổy kéo giật ngược ra.

Lại "binh" một tiếng nữa, cửa sổ mởtoang, có một người múa song đao, vừa hét lớn vừa phi thân vào phòng, kế tiếp lại vừa la lớn vừa nhào qua khung cửa sổ đối diện, té nhào trên sân đá. Ðinh Hương Di nhìn không chớp mắt, chẳng hiểu là chuyện gì ?

Ngay lúc ấy, từngoài cửa lại có người xông vào, lao đếnđầu giường, trong tay cầm quỷ đầu đao giương lên cao, trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, gằn giọng:

- Ta phải chémngươi, cái tên ...

Hắn mới nói được nửa câu, đột nhiên ngã quị xuống, tứ chi co quắp lại, sắc mặt đen xạmđi, làm nhưbị trúng tà, y co giựt dưới đất rồi lăn ra khỏi cửa.

Một trận gió thổi qua, cửa phòng và cửa sổbị mởtoang tựđộng đóng lại. Lục Tiểu Phụng vẫnđiềm nhiên nằmđó, không động đậy gì cả. Ðinh Hương Dithất kinh nhìn chàng, đưa tay sờtrán chàng, lại sờtim chàng.

Lục Tiểu Phụng cười bảo:

- Tại hạ còn đây, chưa chết vì sợđâu! Ðinh Hương Di thởphào, nói:

-Kiếp trước chắc công tửthi ân không ít, nên bây giờgặp dữhóa lành, lúc nào cũng có quỉ thần phò hộ!

-Phải đó, cửu thiên thập địa, chưthần chưma, đều ngấm ngầm bảo vệtại hạ! Ðinh Hương Di chớp mắt cười nói:

- Ðã có quỉ thần phò hộ công tử, thì thiếp chẳng sợnữa, vậy chúng ta hãy ... Nàng đưa tay toan ôm Lục Tiểu Phụng, nhưng chàng giựt mình kinh hãi nhìn nàng:

-Vừa rồi xẩy ra từng ấy chuyện, mà cô nương vẫn có hứng sao ?

Ðinh Hương Di cười mơn, dùng động tác thay thế câu trả lời. Lúc ấy ngọnđèn bỗng tắt rụi, cảgian phòng rơi vào bóng tối. Trong căn phòng tối nhưthế, chuyện gì cũng có thể xẩy ra.

Lục Tiểu Phụng ngủ rất ngon, đã lâu lắm chàng mới được ngủngon như lần này. Chàng không phải thánh nhân, Hương Di cũng chẳng phải. Lúc chàng thức giấc, bên gối còn dưhương của nàng, nhưng người thì không thấy đâu cả. Lục Tiểu Phụng thẩn thờnhìn lên trần nhà:

"nàng ấy cứ đi theo đuôi ta, không lẽ chỉ muốn cùng ta ..." Chàng vội xua đi ý nghĩđó, không muốn vẽ chuyện mơ mộng.

Ánh nắng sáng ngoài cửa sổ len vào phòng, tiết trời trong rấtđẹp. Khi trời tốt thì Lục Tiểu Phụng

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

cũng cảm thấy khoan khoái. Nhưng vừa mởrộng cửa sổ, chàng thấy ngay chuyện không vui. Chàng nhìn thấy năm cỗ quan tài mới tinh, được mười người khiên đi ngang qua sân ra khỏi cổng chính. Trong quan tài hiển nhiên là xác của năm người thuộc nhóm cởi ngựa cao lớnđã đi theo chàng. Bọn họ là ai ? Tại sao theo dõi chàng ? Tại sao muốn giết chàng ? Lục Tiểu Phụng không biết; chàng chỉbiết năm người kia hẳn là chết dưới tay của ba lão học sĩ. Chàng cũng biết ba lão già chẳng phải bảo vệ chàng, mà chỉvì muốn chàng đi tìm lại miếng ngọc quí giá kia.

Lục Tiểu Phụng nhìn qua phòng đối diện, thấy ba lão học sĩđang lạnh lùng nhìn mình, hai người uống trà, một người uống rượu. Trong mắt họ như ẩn chứa lời cảnh cáo:

"không tìm được La Sát bài, sẽ mất mạng dưới tay ta! "

Chàng đóng cửa sổ, mới phát hiện ra những ámkhí bị đánh rớt xuống đất tối hôm qua đã biến mất, chỉ còn lại tám, chín mảnhđá bể.

Ðinh Hương Di lại xuất hiện. Nàng bước vào phòng, tay bưng một bát canh bốc hơi nghi ngút. Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, Hương Di nởnụ cười dễ thương nhưthiên sứ, nhỏ nhẹ nói:

-Emđoán chắc giờnày chàng đã thức giấc, nên xuống nhà bếp nấu một bát canh gà cho chàng, mau dùng đi kẻo nguội.

Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không có phảnứng gì cả. Hương Di ngó chàng một lúc, cười nói:

- Chàng nhìn thấy em, xem ra rất ngạc nhiên, có phải chàng cho là em nên bỏ đi rồi mới phải ? Lục Tiểu Phụng không phủnhậnđiều này. Hương Di ngồi xuống, liếc nhìn chàng cười nói tiếp:

-Nhưng mà em chưa muốn đi thì sao ?

Nụ cười của Hương Di phảng phất một vẻthần bí, kỳ quặc. Lục Tiểu Phụng bất chợt nghĩra, có những chuyện làm xong rồi phải trảtiền. Nhưng cũng cùng là một chuyện, nữ nhân làm xong rồi thường chờngười khác trảtiền. Nàng đi theo chàng đã hai ngày, có thểvì nàng biết chàng là một tay hào phóng, nên muốn lấy hầu bao của chàng.

"Cũng may ta không suy nghĩlung tung, dệt mộng vẽ vời!"

Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa tự mãn là đã nhận ra điều này nhờkinh nghiệm của chàng. Một người khi cảm thấy tự mãn, thường trởnên rộng rải đối với người khác, mà chàng vốn không phải người hẹp lượng.

Lục Tiểu Phụng hình nhưhãy còn bốn, năm tấm ngân phiếu, trị giámỗi tấm một ngàn lượng, nhưng đến lúc thò tay vào bọc mới biết chỉ còn lại hai tấm. Chàng rút ra một tấm, đưa đến trước mặt Ðinh Hương Di. Nàng nhìn tấmngân phiếu, lại nhìn chàng:

- Cái này là chàng cho em đấy à ?

Lục Tiểu Phụng gậtđầu. Ðinh Hương Di lại cười, cười rất khó hiểu. "Hay là nàng ấy chê ít ?"

Lục Tiểu Phụng rút ra tấm ngân phiếu cuối cùng, đây là toàn bộ tài sản của chàng trong lúc này, xài hết rồi biết làm sao ? Chàng chẳng nghĩđến chuyện đó! Hương Di nhìn tấmngân phiếu, lại nhìn qua chàng, bỗng đưa tay vào trong áo lấy ramột xấp ngân phiếu, mỗi tấm cũng là một ngàn lượng, màtối thiểu cũng có bốn năm chục tấmtrong xấp ngân phiếuđó.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cô cho ta ?

-Ðưa hết cho chàng chi dụng!

Lục Tiểu Phụng khựng lại, vẻ mặt trông giống nhưmột người đang ngáp màbị nhét vào miệng một cái bánh bao. Trong đời chàng đã gặp qua nhiều chuyện lạ lùng, nhưng chưa bao giờbị kinh ngạc như lần này.

Ðinh Hương Di chợt lên tiếng hỏi:

- Chàng có biết tiếng "ăn cháo nhuyễn" có ý nghĩa gì không ? Lục Tiểu Phụng lắc đầu.

- Chàng có biết cách kiếm tiền xưa nhất trên thế gian này là gì không ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng gậtđầu.

-Nữnhân dùng cách kiếm tiền này thường gọi là hành nghề bán hoa. Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Vậy thì nam nhân làm nghề này bị gọi là "ăn cháo nhuyễn" ? Ðinh Hương Di cười nói:

-Embiết chàng là người thông minh, nói sơđã hiểu!

Lục Tiểu Phụng đỏ mặt, ra vẻ ngượng nghịu khó coi nhưthể bịbắt phải nuốt trứng vịt thối. Ðinh Hương Di nhìn chàng, cất tiếng cười khanh khách:

- Em tuy không có sắc đẹp hơn người, nhưng từtrước đến nay chưa phải nuôi "tiểu sinh bạch diện" (chàng mặt trắng).

Lục Tiểu Phụng lúc này không phải mặt trắng, mà là mặtđỏ gấc! Ðinh Hương Di nói tiếp:

-Mặc dù chàng cho là em thuộc loại bán hoa, nhưng embiết chàng không phải hạng "ăn cháo nhuyễn".

Lục Tiểu Phụng thởra nhẹ nhỏm.

-Năm vạn lượng bạc này không phải em cho chàng. Lục Tiểu Phụng nhịn không được bèn hỏi:

- Là ai cho ta ?

-Làbiểu tỉ của em.

-Biểu tỉ của cô là ai ?

-Biểu tỉ của em là vợ của Lam Hồ Tử, emgái của Phương Ngọc Phi. Lục Tiểu Phụng kêu lên:

-Phương Ngọc Hương ?

-Nàng ấy còn có một tên khác, gọi là Hương Hương. Biểu tỉbiết chàng tiêu xài rộng rải, nên sợ chàng thiếu tiền, lại sợtối chàng không ngủ được, bởi thế ...

Hương Di cắn môi, khẽ liếc Lục Tiểu Phụng một cái:

-Bởi thế, biểu tỉbảo em đến với chàng. Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười gằn:

- Chứ cô ấy không phải kêu cô đến giám thị ta hay sao ? Ðinh Hương Di than:

-Embiết nhất định chàng hiểu lầm biểu tỉ đó thôi; biểu tỉ ngoài mặt tuy lạnh lùng băng giá, nhưng kỳ thực là một người rất có nhiệt tình, đặc biệt là đối với chàng ...

-Ðối với ta thì sao ?

Ðinh Hương Di lại cười một cách bí ẩn:

-Hai người đi chung một cỗ xe quá nửa đêm, biểu tỉ đối với chàng nhưthế nào, chàng không biết hay sao mà lại hỏi em ?

Lục Tiểu Phụng nhếch môi cười nhạt, nhưng chẳng hiểu sao cũng cảm thấy dễ chịu trong bụng. Chính cái cảm giác ngọt ngào dễ chịu này đã làm không ít các nam nhân camtâmtình nguyệnđútđầu vào dây thòng lọng.

Thế là khi Lục Tiểu Phụng bước ra khỏi Thiên Phúc khách điếm, trong mình đã có thêmnăm vạn lượng bạc, mà nhóm người đi bám đuôi chàng cũng vơi đi sáu người. Năm người đã vào nằmtrong quan tài, một người thì chui vào lòng chàng. Hai sựviệc này tuy không phải do chàng cố ý tạo nên, nhưng chàng cũng chẳng có cách nào tránh khỏi; và cũng như đa sốthiên hạ, có lợi thì hưởng chứ chàng chẳng muốn tránh né làm chi.

Nếu ai đã từng bị người khác theo đuôi, ắt sẽ hiểuđược cảmgiác nhẹ nhỏm khoan khoái khi biết được cái đuôi gồm chín người đã giảm xuống thành ba người. Rất tiếc là Lục Tiểu Phụng chẳng hưởng được lâu cái cảm giác nhẹ nhỏmnày!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Qua đến ngày hôm sau, chàng phát hiện ra cái đuôi bám theo đã biến từba người thành ra mười người. Vì không muốn bị mất ngủ, Lục Tiểu Phụng chỉ có cách giả làm ngơ, quyết không quay đầu lại nhìn.

Phần Ðinh Hương Di thì trái lại, nàng cứ quay đầu lại, nhìn qua ô cửa sổ đằng sau xe. Nhịn không được Hương Di lên tiếng hỏi:

-Mấy người đằng sau đi theo chàng phải chăng ? Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩgật đầu.

-Bọn họ hình nhưtối hôm qua đã bắt đầuđi theo. Chàng có biết họ là ai không ?

-Không biết!

Ðinh Hương Di đóng ô cửa sổ lại, bỗng sà vào lòng Lục Tiểu Phụng, ôm chặt lấy chàng, thân nàng tuy ấm nhưng đôi bàn tay lạnh ngắt.

dữ.

-Em sợ!

- Sợ cái gì ?

- Trong sốbảy, tám người đi theo chúng ta, có một kẻ khuyết mất phân nửa, tướng nhìn rất hung

-Khuyết mất phân nửa là nghĩa gì ?

-Khuyết mất phân nửa là ý nói, người này bị chột mắt trái, mất tai trái, bàn tay trái được thế bằng móc câu sắt, còn chân trái cũng được thay bằng khúc gỗ. Nhưng đáng sợhơn nữa, là nửa bên phải không bịkhuyết của hắn, tất cảmắt, mũi, miệng đều bị méo lệch, bị lồi lõm biến dạng.

Ðinh Hương Di nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng, nói tiếp:

-Hắn trông giống như con rối bằng vải bị nhúng nước nên co rút lại, còn bị lột mất lớp vải bên

trái!

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Sao lại giống con rối bằng vải ?

-Bởi vì tuổi hắn không lớn lắm, vốc người rất nhỏ con, gương mặt vốn nhìn giống y nhưkhuôn mặt tròn tròn của con rối, nhưng màbây giờ ...

Nói đến đây Hương Di nhìn thấy vẻ ghê tởmtrong ánh mắt Lục Tiểu Phụng, nên ngưng lại không diễn tảthêm, nàng hỏi:

- Chàng có biết hắn là ai không ?

-Biết!

- Chàng có quen hắn ?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu. Hình như chàng không muốnđề cập đến kẻ này, cũng tựa như chàng không muốn dẫm chân lên con rắn độc. Hương Di cứhỏi tiếp:

-Nhưng mà chắc chắn chàng phải biết nhân vật này chứ ? Lục Tiểu Phụng than dài, miễn cưỡng đáp:

-Hắn vốn có biệt hiệu là Âm Dương Ðồng Tử, sau khi gặp TưKhông Trích Tinh, thì đổi thành Âm Ðồng Tử.

Ðinh Hương Di cười chớp mắt nói:

-ÂmDương Ðồng Tử ... Chắc là hắn vốn là một kẻ bán nam bán nữ, nhưng đã bị Tư Không Trích Tinh hủy đi phân nửa nam giới của hắn, nên bây giờhắn chỉ mang danh Âm Ðồng Tử.

xa ?

- Chắc vậy!

- Tại sao TưKhông Trích Tinh không thẳng tay giết hắn luôn ?

- Tại vì TưKhông Trích Tinh trước nay rất hiếm khi giết người!

- Hay là TưKhông Trích Tinh cảm thấy nửa phần nữgiới của hắn không có làm chuyện gì xấu

- Cũng có thể!

Tại Cát Tường khách điếm, trong phòng trọ, Lục Tiểu Phụng đang chăm chú xem xét một chiếc

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

hòm nhỏ làm bằng gỗ đàn hương. Chiếc hòm được đặt trên bàn trước mặt chàng, trên mặt hòm có khắc hoa văn rất tinh xảo, bốn góc hòm được bịt vàng, trông tựa như loại rương nhỏ dùng để đựng châu báu của các giađình giàu có.

Ðinh Hương Di từngoài bước vào, vừa cười vừa nói:

- Quántrọ này có phòng tắm rộng rãi mà chẳng có ai khác xài cả. Lúc nãy đúng ra chàng nên đi tắm một lượt với em cho tiện!

Lục Tiểu Phụng im lặng không trả lời. Ðinh Hương Di quay qua, nhìn thấy chiếc hòm gỗ, liền hỏi:

- Cái hòm này ở đâu ra vậy ?

- Do gã chạy việc mang đến!

- Ai sai hắnđemđến ?

- Ta không biết!

- Trong hòm chứa cái gì ?

Lục Tiểu Phụng cũng không biết. Hương Di bước đến hỏi:

- Sao chàng không mởxem ? Hay là chàng sợbên trong sẽ có con rắnđộc nhảy ra ?

- Ta chỉ sợbên trong lại nhảy ra một nữ nhân như cô vậy! Ðinh Hương Di liếc mắt nhìn chàng một cái:

- Em thì mong bên trong có một nam nhân nhảy ra, nhất là một nam nhân như chàng vậy!

Ðinh Hương Di bước đến mởnắp hòm ra xem, nụ cười trên môi bỗng đông cứng. Trong hòm gỗ chứa toàn những chiếc răng trắng nhởn, khoảng hơn một trăm cái, ngoài ra còn có năm chiếc dây thắt lưng màuđen.

Những chiếc dây thắt lưng nhuốmmáu! Lấy răng trảrăng, lấy máu trả máu ... Ðinh Hương Di răng đánh cầm cập, lắp bắp nói:

-Ðây ... đây là ... răng người ... phải không ? Lục Tiểu Phụng gậtđầu, sắc mặt tái đi.

Ðinh Hương Di hỏi:

-Năm chiếc dây đai thắt lưng này để vào đây là dụng ý gì ?

-Không biết. Hương Di than:

-Hìnhnhư chuyện gì chàng cũng không biết.

- Ta chỉ biết một việc. Tốt hơn hết là cô không nên hỏi nhiều!

Lần này Ðinh Hương Di ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống im lặng, chẳng qua là vì nàng quá sợ. Ðợi đến khi hoàn hồn lại, nàng lên tiếng:

-Emnhớ là bảy người đi theo sau chàng ngày hôm nay, trên lưng họ đều thắt đai đen!

Lục Tiểu Phụng nghiêm mặt, nhưng không khỏi thầm bội phục khả năng quan sát rất tinh tường của Hương Di. Nàng lại hỏi:

?

- Theo chàng nghĩ, bảy người đó có phải là cùng một bọn với năm người chết tối hôm kia không

Lục Tiểu Phụng nhìn Hương Di:

- Cô quyếtđịnh xen vào chuyện của ta sao ?

- Chúng ta nào phải người xa lạnữa đâu!

-Nếu vậy, ta nhờ cô làm một chuyện.

- Chuyện gì ?

Hương Di tỏvẻ thích thú, hai gò máửng hồng, tựa nhưmộtđứa bé vừa nghe người lớn sắp dẫnđi xem lễ hội. Ðây là lần đầu tiên Lục Tiểu Phụng nhìn thấy mặt nàng ửng hồng. Chàng chợt nhận ra khi mặt nàng ửng hồng, đôi mắtủy mị mê hồn của nàng, bỗng trởnên ngây thơnhư một cô bé con. Chàng nhìn sửng Hương Di một lúc lâu, mới nhớra chàng chưa trả lời nàng, bèn tằng hắng, dùng một giọng hết sức bình thản đáp:

- Ta nhờ cô đem chiếc hòm này đưa qua căn phòng đối diện.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðinh Hương Di kêu lên:

- Chàng nói gì ?

- Ta nhờ cô đem chiếc hòm này qua bên đó, vì hung thủ giết năm người này, nhất định ở tại phòng đó.

Ðinh Hương Di kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phụng, sắc mặt trởnên trắng bệch nhưtờgiấy. Lục Tiểu Phụng bình tĩnh nói:

- Chỉ có chút chuyện nhưvậy mà cô không dám làm, thì đừng hòng xen vào chuyện của ta! Ðinh Hương Di nghiến răng, vung chân đá "bình" một tiếng, đóng nắp hòm lại, nàng nhắm mắt nhấc chiếc hòm lên vùng chạy ra khỏi cửa.

Lục Tiểu Phụng cố ý không nhìn theo, chàng chợt nhận ra lòng dạmình bây giờthật sự cứng rắn hơn ngày xưa, đối với một kẻ giang hồ lãng tử như chàng, đây là mộtđiểm tốt. Tuy thế, chàng vẫn có chút áy náy. Bảo một cô gái khiên chiếc hòm chứađầy răng của người chếtđi đưa cho ba kẻ hung thủ tàn độc thật là một chuyện nhẫn tâm.

"Nhưng ta bắt buộc phải cho họbiết chuyện này!" Chàng tự an ủi: "Ba lão quái vật ấy tựbiết thân phận mình, chẳng thể nào ra tay bắt nạt một cô gái".

Ðợi cho lương tâm lắng xuống, Lục Tiểu Phụng bắtđầu suy nghĩnhững chuyện đã xảy ra.

"Những người này có thâm thù đại hận gì với ta ? Tại sao ngày đêm cực khổtheo dõi ta, mà nhất định ép ta vào cửa tử ? Tại sao mỗi người trong bọn đều mang dây thắt lưng đen ? Họ thuộc tổ chức bí mật nào ?"

Ðai đen, thắt lưng đen! Lục Tiểu Phụng liên tưởng đến Hồng Yên Tử, Thanh Y Lâu. Những quá khứkinh hồn động phách ấy, bây giờnghĩ lại cũng chẳng có gì ghê gớm nữa. Hiện tại đáng gờm nhất là nhóm đai đen (Hắc Ðái Tử), vì ngay cảÂmÐồng Tử cũng trởthành môn hạ của tổ chức này.

Lục Tiểu Phụng đang cố lục lọi trí nhớ xem có manh mối nào về tổ chức này chăng, thì thấy Ðinh Hương Di tay không đi trở lại.

-Hòmđã đưa rồi!

-Họ có nói gì không ?

- Chẳng nói gì cả!

Ðinh Hương Di nghiêm mặt nói tiếp:

-Bởi vì bọn họ chẳng có ai có mặt bên đó cả, nên tôi giao cái hòm cho tên thư đồng.

- Thư đồng cũng không biết họ đi đâu sao ? Ðinh Hương Di lắc đầu, bỗng cười gằn:

-Bất kể công tử có đem cái hòm đó đưa đi đâu, thì kẻ Âm Dương kia cũng sẽ đến tìm công tử!

-Hắn chắc chắn sẽ không đến tìm ta!

-Vì sao ?

- Vì bây giờta sẽ đi tìm đến hắn trước!

Ðinh Hương Di giựt mình, tuy vẫn muốn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng ánh mắt lộvẻ lo lắng:

- Công tử có biết bọn họ có bao nhiêu người chăng ?

-Bảy người.

-Bảy người tức là có mười bốn bàn tay, nhưng mà công tử chỉ có mộtđôi tay.

-Một đôi bàn tay đôi khi vẫn hữu dụng ngang với mười bốn bàn tay.

Ðinh Hương Di thấy Lục Tiểu Phụng quay lưng bước ra đến cửa, nàng bỗng hỏi:

- Công tử có chắc là mình sẽ sống sót trởvề chăng ? Ðược mấy phần tin chắc ? Lục Tiểu Phụng cười cười hỏi:

- Tại sao cô hỏi kỹvậy ? Ðinh Hương Di lạnh lùng đáp:

-Nếuđến nửa phần cơhội sống sót cũng không có, thì công tử nên để lại xấp ngân phiếu kia. Nếu tôi phải làm quảphụ, tôi muốn mình phải là một quảphụ có tiền!

Lục Tiểu Phụng nhìn Hương Di một lúc lâu, từtừmóc ra xấp ngân phiếu đặt trên bàn, cười bảo:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Cô đừng lo, kiếp này cô sẽkhông bao giờthành quảphụ!

- Sao công tửbiết ?

- Vì ta bảo đảm trênđời này không ai dám cưới cô làm vợ cả.

Nói xong Lục Tiểu Phụng bỏ đi, tùy tiện bước ra như đi tản bộ, cả áo cũng chưa chỉnh tề. Tại sao chàng để lại xấp ngân phiếu ? Có phải vì chàng không chắc mười phần sẽ sống sót trởvề ? Gã Âm Ðồng Tửkia thật sự là một người đáng sợđến mức nào ?

Ðinh Hương Di nhìn đống ngân phiếu trên bàn, đột nhiên nói nhỏ nhỏ:

-Nếu ngươi không trở lại, ta tuy không làm quảphụ, nhưng có người sẽ thành kẻ góa vợ.

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 4

Biển Ghen Nổi Sóng

Cát Tường khách điếm có bốn khu, bọn Âm Ðồng Tửhình như ở tại khu thứtư, chiếm hết khuôn viên quanh phòng trọ. Khi nãy Lục Tiểu Phụng chừng như nghe có tiếng nữnhân cười nói ca hát, nhưng bây giờ im lặng cả, không nghe thấy gì. Chàng vào sân bằng cổng sau, trong sân tuy có thắp đèn nhưng tuyệt nhiên không một bóng người!

Lục Tiểu Phụng nhún gót nhảy lên đầu tường ngó quanh quất, cảm thấy trong không khí có mùi hương phấn sáp lẫn mùi rượu thịt. Mới lúc nãy trong sân này hẳn có bày bàn tiệc, bởi có những người lúc nào cũng phải có rượu và nữ nhân. Nhưng bọn họ đi đâu cả rồi ?

Một cơn gió thổi ngang, Lục Tiểu Phụng bỗng nhíu mày. Ngoài mùi rượu thịt, hương phấn sáp, trong gió hình nhưphảng phất một mùi rấtđặc biệt, chỉ ngửi thấy trong các lò sát sinh. Chàng cốý ho nhẹ, nhưng trong phòng vẫn không có động tịnh nào. Ðang dụ dự chưa biết nên xông vào hay không, chàng bỗng nghe một tiếng thét thảm thiết. Tiếng kêu như xoáy vào tai, không giống thanh âm con người. Nếu nói do người phát ra, thì người này nhất định là một quái vật tàn phế.

Lục Tiểu Phụng liên tưởng đến con người "khuyết mất phân nữa". Hay là Tuế Hàn Tam Hữu lại đến trước chàng một bước ? Chàng men theo tường, nhảy qua nóc phòng, thân ảnh nhẹ như làn khói. Tiếng kêu phát ra từphía sau, từngoài nhìn vào, ánh đèn trong hai căn phòng phía sau này có phần u tối ảm đạm hơn phía trước, hai cánh cửa sổvà cửa chính dường như chỉ đóng hờ.

Mùi máu tanh càng nồng hơn.

Lục Tiểu Phụng phi thân đến trước cửa bèn đáp xuống, dùng hai ngón tay đẩy nhẹ cửa mởra. Bên trong lập tức có tiếng người cười nham hiểm:

- Quả nhiên đến rồi, ta biết chắc là đưa cái hòm đó qua là các hạ sẽ đến ngay, mời vào mời vào! Lục Tiểu Phụng không bước vào. Không phải chàng không dám vào, mà là không nỡvào. Cảnh tượng trong phòng so với cảnh lò sát sinh còn kinh khủng hơn gấp mấy lần. Có ba thiếu nữ nhỏtuổi, thân thể chưa hoàn toàn phát triển, đang bị treo lơ lững bên giường nhưnhững con dê trắng. Trên những tấm thânmảnh khảnh trắng bệch ấy, máu vẫn chảy, chảy xuôi theo cặp chân mềm mại, nhỏ ròng ròng xuống đất. Một người "khuyết mất phân nửa", đang ngồi dựa vào đầu giường, tay mân mê con dao nhỏ bằng bàn tay, mũi nhọn của con dao có vấy máu.

Hắn rít lên, âm thanh chát chúa nhưtiếng cú đêm:

-Vào đi, ta bảo ngươi vào, ngươi phải mau bước vào, nếu không ta sẽphanh thây ba con nha đầu hôi hám này ra tám mảnh.

Lục Tiểu Phụng nghiến răng mím chặt môi, rán nhịn cơn buồn nôn. Âm đồng tử cười khanh khách:

- Ba con nhỏ này tuy chẳng có liên hệ gì với ngươi, nhưng rất tiếc ngươi lại đúng là người hay thương hương tiếc ngọc, không thể nào làm ngơđể chúng chết trước mặt ngươi được!

Gã quái vật ác độc này bắt trúng nhược điểm của Lục Tiểu Phụng. Trái tim chàng không cứng rắn được như chàng tưởng, dù biết ba thiếu nữkia sớm muộn gì cũng không tránh khỏi cái chết, chàng vẫn không nỡnhìn họ chết ngay trước mắt mình. Chàng chỉ có cách liều bước vào.

Âm Ðồng Tửphá cười lớn:

-Bọn ta vốn chẳng muốn giết ngươi, nhưng đúng lý ngươi không nên ...

Tiếng cười của hắn đột nhiên ngưng ngang, bởi có ba điểm sáng như hàn tinh xuyên lủng cửa sổ xẹt vào, lóe lên trong khoảnh khắc đã ghim ngay yết hầu của ba thiếu nữ.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Âm Ðồng Tử rống lên, phi thân xông ra, nhưng không phải nhắmphía Lục Tiểu Phụng, mà là muốn đuổi theo kẻ đứng ngoài cửa sổphóng ám khí. Nhưng Lục Tiểu Phụng nào để cho hắnđi, ba thiếu nữ kia đã chết, nên chàng không úy kỵ gì nữa.

Âm Ðồng Tử nghiêng mình trên không trung, dùng chiếc móc sắt bên tay trái móc vào cây xà ngang trên trần nhà, cảthân hình quay tít vòng vòng như con vụ, cái chân giảbằng thép tinh phát ra tiếng gió rít ác liệt.

Dùng chiêu thức quái dị này thì khó ai đến gần hắn được. Lục Tiểu Phụng cũng không đến gần được, đành giương mắt xem hắn quay vù vù không ngừng. Ðột nhiên Âm Ðồng Tửthu móc sắt, cả thân hình mượn lực ly tâm bay vút qua cửa sổ, nhanh nhưtên bắn. Hắn không muốn đấu, mà chỉ cầu thoát thân, hiển nhiên hắn đã tự lượng sức, biết mình không phải đối thủ của Lục Tiểu Phụng.

Chỉ rất tiếc hắn đánh giá Lục Tiểu Phụng quá thấp.

Âm Ðồng Tửvừa bay ra, Lục Tiểu Phụng bỗng giơhai ngón tay ra chỉ nhẹ, chỉ nghe "cong" một tiếng, thân hình của hắn rớt xuống đất bên ngoài cửa sổ, cái chân sắt quẹt ngang mặt đất, xẹt lửa bay tứ phía. Lục Tiểu Phụng không muốn giết Âm Ðồng Tử, nên chỉ điểmhuyệt hắn, mục đíchđể tra hỏi ý đồ và lai lịch tổ chức của hắn.

Ngoài sân lại lóe lên mộtđiểm sáng lạnh, ghim ngay yết hầu Âm Ðồng Tử.

-Ai ?

Ðêmtối mù mù, không trăng không sao, nào thấy bóng người, nếu không thấy làm sao đuổi theo được ? Lục Tiểu Phụng than thầm, lẩm bẩm:

- May là bọn họ có bảy người, bây giờvẫn còn lại sáu người để dò hỏi được. Vừa nói xong, sau lưng chàng bỗng có giọng nói lạnh lẽo:

- Chỉtiếc là bây giờđến nửa người sống cũng không còn nữa rồi. Tuế Hàn Tam Hữu!

Lục Tiểu Phụng từtừ quay lại, cười gượng:

- Sáu người kia chết cảrồi sao ?

-Bọn chúng mà còn sống, thì ngươi không dễ gì thoát ra khỏi căn phòng này đâu.

Sáu người kia hẳnđã mai phục chung quanh, chờLục Tiểu Phụng đếnđưa đầu vào bẩy, nhưng không ngờ lại bị âm thầm giết chết. Họ hẳn phải là cao thủ, muốn giết chẳng phải dễ, huống chi là giết đồng loạt sáu người màkhông ai hay biết, càng không phải là chuyện dễ làm. Võ công của Tuế Hàn Tam Hữu quả là ghê gớm, xuất thủ chính xác lại độc địa, thật đáng sợ. Lục Tiểu Phụng tự cảnh cáo mình không được khinh động.

Lão già kia trong tay vẫn còn cầm chén rượu, trong chén hãy còn rượu, trừ Cô Tùng tiên sinh ra, có mấy ai trong thiên hạ dùng một ngón tay mà có thể lấy mạng người trong khoảnh khắc ?

Cô Tùng tiên sinh nhấp chút rượu, cười gằn:

- Chúng ta vốnđịnh để lại nửa con người sống, chỉ rất tiếc ngươi tuy có thủpháp giết người, nhưng không đủ bản lãnh cứu người.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Vừa rồi chẳng phải các vị ra tay sao ? Cô Tùng tiên sinh ngạo mạn đáp:

-Ðối với đống sắt phếthải đó, lão phu đã nhiều nămkhông thèm đụng tay đến.

Ám khí ghim ngay yết hầu của Âm Ðồng Tử, là cây Tam Lăng Thấu Cốt Châm rất tinh xảo, ba thiếu nữkia cũng bị giết bởi loại châm này. Lúc này mặt của họ đã biến sắc đen, thân thể co quắp lại, hiển nhiên trong mũi châm có chứa chất kịchđộc.

Lục Tiểu Phụng cũng biết Tuế Hàn Tam Hữu quyết không dùng loại ám khí này. Một người khi đã luyện nội công đến mức trong vòng trăm bước, có thể dùng hoa, lá đả thương kẻ địch, hoặc tùy tiện dùng mảnh đá ném ra để tiện đứt phi đao của kẻ khác, thì đâu cần dùng loại ám khí tẩm chất độc. Chàng hỏi thử chẳng qua vì nhất thời không nghĩra ai đã hạ độc thủ ?

Cô Tùng tiên sinh lạnh lùng nhìn chàng:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Lâu nay ta đã nghe danh ngươi là một tay lợi hại tinh tế nhất trong đám cao thủ hậu bối, nhưng ta chưa thấy ngươi tài chỗ nào!

Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười:

-Nhiều lúc tại hạnhìn trong gương, cũng thấy thất vọng với chính mình lắm.

- Trên đường đi lắm chuyện khó lường, ngươi phải cẩn thận là hơn.

- Tại hạ chưa tìm ra La Sát bài, nên chưa chết được đâu.

Cô Tùng tiên sinh cất tiếng cười lạnh lẽo, ống tay áo bỗng cuộn lên, chỉ nghe "vù vù" mấy tiếng, những thân cây trong sân nghiêng xào xạc, lá thu bay khắp nơi, ba người họ đã biến đi mất.

Lục Tiểu Phụng dùng hai ngón tay gắp một chiếc lá rụng lên xem, miệng lẩm bẩm:

-Lá đã khô cả rồi, đi theo hướng bắc thêm hai ngày nữa, chắc trời sẽ đổ tuyết, ai không sợ lạnh thì cứ đi theo ta.

Trong phòng Lục Tiểu Phụng đèn vẫn còn. Lúc nãy trước khi chàng đi, đèn vốn rất sáng, bây giờđã lu mờbớt đi. Chàng bỗng nghĩđến mộtđiều màtrước giờ chàng chưa bao giờnghĩđến. Ban đầu chàng hy vọng Ðinh Hương Di sẽ đi càng mau, càng xa càng tốt, nhưng bây giờnếu nàng quảthực đã đi, chàng sẽ cảm thấy đôi chút hụt hẩng. Dù sao đi nữa, nếu ta biết có người đang ở trong phòng chờ ta, ít nhiều gì cũng cảm thấy ấm lòng. Cảmgiác này giống như một người thợ săn cô độc giữa trời đông lạnh giá, khi trởvề nhà thấy có người đã nhóm lửa cho mình, thì anh ta sẽkhông còn cảmgiác lạnh giá nữa.

Chỉ có hạng lãng tử nhưLục Tiểu Phụng mới hiểuđược cảmgiác này đáng quí đến mức nào. Bởi thế, lúc chàng đẩy cửa bước vào phòng, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. Ngay lúc này chàng thật không muốn một mình bước vào căn phòng trống lạnh lẽo.

Trong phòng còn người, có lẽ chưađi. Nàng ngồi bên ánh đèn, quay lưng ra cửa, mái tóc đen huyền mềm mại xỏa dài trên vai. Nàng đang dùng một chiếc lược bằng gỗ mun chầm chậm chải tóc. Nhìn thấy cảnh này, Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy như ánh đèn cũng trởnên sáng hơn. Dù sao có người bầu bạn vẫn hơn. Chàng chợt phát hiện ra hểtuổi đời càng chồng chất, thì càng khó chấp nhận sự cô đơn. Tuy thế, chàng chỉ để bụng những suy nghĩnày, ngoài mặt chàng lên tiếng:

- Ta cũng sống sót trởvề được. Nàng không quay đầu lại, chỉ đáp:

-Vâng.

- Ta chưa chết, nàng cũng chưa đi, xem ra hai chúng ta chưađến lúc phải chia tay. Nàng vẫn không quay lại, nói nho nhỏ:

- Có phải chàng mong là chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia tay ?

Lục Tiểu Phụng không trả lời, vì chàng bỗng phát giác ra nữnhân ngồi trong phòng đang chải tóc kia không phải là Ðinh Hương Di. Hình như nàng đang cười mĩa, bàn tay cầm lược trông trắng muốt, móng tay để rất dài. Nàng càng chải càng giằng mạnh tay, nhưthể đang dùng tóc mình chải cho hả giận.

Lục Tiểu Phụng chợt sáng mắt ra, kêu thất thanh:

-Là cô ?

- Công tửngạc nhiên lắm à ?

- Tathật không ngờ!

- Thiếp cũng không ngờ công tửthuộc loại đa tình, gặp ai yêu nấy.

Rốt cuộc nàng quay đầu lại, gương mặt trắng xanh, sóng mũi dọc dừa, đôi mắt sáng như ánh sao lạnh giữa trời đêmthu. Lục Tiểu Phụng than dài, cười gượng:

-Lần này ta không muốn trèo băng sơn, màbăng sơn lại đến kiếm ta à ? Phương Ngọc Hương đỏ mặt, liếc nhìn Lục Tiểu Phụng một cái thật sắc:

- Công ... công tửtrước giờkhông biết nói tiếng người à ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta cũng biết mộtđôi câu, nhưng chỉ khi gặp người mới nói. Phương Ngọc Hương nghẹn lời, mởto mắt nhìn tức tối.

Nàng muốn hỏi: "chứta không phải người sao ?", nhưng dĩnhiên nàng không hỏi. Lục Tiểu Phụng lại cười, nói tiếp:

- Cách đâu mấy hôm ta nghe có người nói, tánh cô tuy dữ, mà thật ra là một người rất nhiệt tình, chỉ rất tiếc ta nhìn hoài chưa thấy được điểmđó.

- Có người nói thiếp nhiệt tình sao ?

-Phải!

-Ai nói ?

- Cô phải biết là ai chứ. Phương Ngọc Hương cười nhạt:

- Có phải là cô biểu muội đa tình của thiếp không ?

Lục Tiểu Phụng ho nhẹ hai tiếng thay câu trả lời, chàng bỗng có cảmgiác hơi đỏ mặt. Tâm địa chàng không dửng dưng như chàng nghĩ, da mặt cũng chưa đến mức dày nhưmình tưởng tượng, nên vẫn có chút cảmgiác khó chịu.

Phương Ngọc Hương lạnh lùng nhìn chàng, lại hỏi:

-Mấy ngày nay hẳn là cô ả đi chung với công tử ? Lục Tiểu Phụng chỉ có nước gậtđầu thừa nhận.

-Vậy bây giờ cô ả đâu rồi ? Lục Tiểu Phụng chưng hửng, đáp:

- Cô cũng không biết cô ấy đi đâu à ?

- Thiếp mới đến, làm sao biết được ? Lục Tiểu Phụng than:

- Có thể cô ấy sợ là khi ta trở lại cũng sẽbiến thành một quái vật thiếu mất một bên mắt mũi, nên không nỡnhìn cảnh ấy màbỏ đi trước.

-Nó đúng là lòng dạyếu mềm, lúc nào giết người cũng nhắm mắt không dám nhìn. Bên ngoài bỗng có tiếng người cười khanh khách:

-Biểu tỉ quảnhiên hiểu muội quá rành, lần trước cũng tại nhắm mắt lúc giết người, nên muội mới không tránh kịp bị vấy máu đầy áo.

Vừa nghe tiếng cười trong trẻo, đã thấy Ðinh Hương Di lướt vào, thân ảnh nhẹ như chim én bay. Tiếng nàng cười nghe ngọt ngào, nhưng nhìn dáng có phần xơxác, cả áo cũng có chỗ rách, trông giống nhưmột con chim én mới bị thợ săn bắn tên trúng đuôi.

Phương Ngọc Hương sa sầmnét mặt:

- Ta không ngờbiểu muội còn dám quay lại đây. Ðinh Hương Di cười đáp:

-Muội biết biểu tỉ còn đây, thì phải quay lại, làm sao bỏ đi được. Phương Ngọc Hương cũng cười rất tươi:

- Có lúc ta cũng giận muội, nhưng ta nghĩdù sao đi nữa muội vẫn là cô em họ rất tốt với ta.

-Rất tiếc chúng ta ít có cơhội gặp nhau, biểu tỉ ngày nào cũng thích ở bên cạnh biểu ca, bỏ mặc muội thui thủi một mình à!

-Muội tuy nói cho tội nghiệp vậy, chứta đã biết muội đã quên bẳng mất chúng ta rồi!

- Ai nói vậy ?

Phương Ngọc Hương mỉm cười liếc Lục Tiểu Phụng:

-Hai người thân với nhauthế, làm gì còn nhớđến ta và biểu ca nữa!

Hai chị em đối đáp qua lại rất ngọt dịu, nhưng Lục Tiểu Phụng càng nghe càng thấy không ổn. Giữa những tiếng cười lảnh lót như chuông reo, bỗng nghe "cách" một tiếng, chiếc lược chải tóc trong tay Phương Ngọc Hương đột nhiên biến thành một loạt phi tiêu bắn ra. Một chiếc lược ít nhất cũng có bốn, năm chục răng lược, bây giờbiến thành bốn, năm chục ám khí nhắmvào Ðinh Hương Di

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

bắn như mưa. Trong tay Ðinh Hương Di lúc ấy cũng có bảy điểmhàn tinh xẹt ra, nhắm vào bảy yếu huyệt trên ngực của Phương Ngọc Hương.

Cảhai nàng khi xuất thủđều dùng đòn sát thủtrí mạng, cả hai đều muốn trong khoảnh khắc dồn đối phương vào tử địa. Hai người đều không nhắm mắt, nhưng Lục Tiểu Phụng lại nhắm mắt không dám nhìn. Ðến lúc chàng mở mắt ra xem, chỉthấy trên bức tường đối diện có ghim bảy điểm hàn tinh, Phương Ngọc Hương ngã nằmtrên giường, còn Ðinh Hương Di đã phóng ra xa ngoài bảy, tám trượng. Chỉ nghe tiếng nàng xa xa vọng lại trong đêmtối, chứa đầy nỗi oán hận:

-Ngươi nhớđấy, ta sẽ không tha ngươi đâu!

Vừa nói xong, chợt nghe tiếng Hương Di kêu lên kinh hoàng rồi im bặt, sau đó chẳng còn tiếng động gì nữa cả.

Màn đêmtĩnh mịch, sương thu mờ lãng đãng, gió thổi rất nhẹ, rất êm.

Phương Ngọc Hương vẫn nằm bấtđộng trên giường, đến tiếng thở cũng không nghe thấy được. Lục Tiểu Phụng đến bên cạnh, nhìn lồng ngực của nàng, bỗng cười nhẹ, nói:

- Ta biết cô chưa chết mà.

Ngực của người chết chẳng thể nào nhìn quyến rũnhưvậy, nhưng Ngọc Hương y như người chết, không có phảnứng gì cả. Lục Tiểu Phụng ngắmnàng một lúc, rồi bước đến nằm xuống bên cạnh nàng, cũng lặng im bất động như một người chết thứhai. Lúc này người chết thứnhất lại sống dậy, bàn tay nàng bắtđầu di động, tìm kiếm. Lục Tiểu Phụng vẫn nằm im.

Phương Ngọc Hương chợt cười thành tiếng:

- Thiếp biết công tử cũng chưa chết.

Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng phảnứng, chàng bắt lấy bàn tay của nàng.

- Chàng sợgì chứ ? Thiếp nào phải là người vợ danh chánh ngôn thuận có cưới hỏi của Lam Hồ Tử, mà chàng cũng chẳng phải bạn của hắn. Hay là chàng ngại Ðinh Hương Di ? Thiếp biết chắc lần này nó sẽ không quay lại nữađâu.

Lục Tiểu Phụng than thầm, chàng e rằng Ðinh Hương Di nếu lần này còn trở lại được, có thể đã biến thành người thiếu mắt thiếu mũi. Nhưng chàng cũng không áy náy gì, bởi vì chàng đã nhận ra bảy điểmhàn tinh ghim trên tường, chính là Tam Lăng Thấu Cốt Châm. Chàng hỏi:

- Cô ấy tìm đến ta, có phải là do cô sai đến chăng ?

- Công tửvới thiếp không thù oán, thiếp đâu có lý gì muốn hại công tử ?

-Hại ta ?

-Bây giờHương Di cũng như một tòa hỏa diệm sơn có thểbộc phát bất cứ lúc nào, nó đi theo ai thì người ấy đều có nguy cơbị hại chết.

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Xem ra ta cũng có số hên, gặp được hai nữnhân, một là băng sơn, hai là hỏa sơn.

-Hỏa sơn so ra nguy hiểm hơn băng sơn rất nhiều, đặc biệt là một hỏa sơn có chứa ba mươi vạn lượng vàng.

- Ở đâu mà có nhiều vàng nhưthế ?

- Của trộmđấy!

- Ở chỗ nào mới có nhiều vàng để đánh cắp nhưthế ?

- Trong kho bạc của Hắc Hổ Ðường. Lục Tiểu Phụng nói nho nhỏ:

-Hắc Hổ Ðường, Hắc Ðái Tử ... Phương Ngọc Hương gậtđầu:

- Không sai, các đường chủtrong Hắc Hổ Ðường đều mang trên mình dây thắt lưng màu đen. Hắc Hổ Ðường tuy là một ban phái mới nổi lên trong giang hồ, nhưng thanh thế rất lớn, nghe đồn còn hơn Thanh Y Lâu, về mặt tài lực cũng rất hùng hậu, cả Cái Bang và Ðiểm Thương cũng không bì kịp. Cái Bang trước nay vẫn là giang hồ đệ nhấtđại bang, còn môn hạphái Ðiểm Thương toàn là phú

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

gia tử đệ, trong núi lại có kho báu, nên cả hai bang phái này được xem như có nhiều tiền hơn cả. Nhưng Hắc Hổ Ðường lại trội hơn, hể có tiền thì quỉ cũng sai khiến được.

Lục Tiểu Phụng nói:

-Nghe nói điểmđáng sợ của Hắc Hổ Ðường là tài lực lớn, kho chứa tiềnđương nhiên là nơi trọng yếu của họ, phải phòng thủ rất nghiêm mật.

- Chắc chắn là vậy!

- Qua hai ngày này ta phát hiện ra là Hắc Hổ Ðường có rất nhiều cao thủbố trí khắp nơi, Ðinh Hương Di làm sao có khả năng vào trộmkho bạc của họ được ?

- Chỉ nhờvào mộtđiểm làđủ.

- Sao ?

Phương Ngọc Hương hỏi lại:

- Tổng đường chủ của Hắc Hổ Ðường là ai ? Lục Tiểu Phụng đáp:

- Là Phi Thiên Ngọc Hổ.

-Hương Di chính là vợ của Phi Thiên Ngọc Hổ. Lục Tiểu Phụng giựt mình.

Phương Ngọc Hương nói tiếp:

- Nghe nói Phi Thiên Ngọc Hổ gầnđây không có mặt tại tổng đường, nên Ðinh Hương Di mới nhân cơhội đánh cắp tiền trong kho bạc, rồi bỏtrốn cùng với mộtđứa thưđồng của Phi Thiên Ngọc Hổ.

- Xem ra gã thư đồng này cũng có bản lãnh khá, mới khiến Hương Di mạo hiểm nhưvậy.

- Công tửđang ghen hay sao ? Lục Tiểu Phụng nghiêm mặtđáp:

rồi.

- Ta muốn xem thửhắn là người nhưthế nào.

-Rất tiếc bây giờ công tửkhông thể nào gặp hắn nữa.

- Tại sao ?

-Vì hắnđã bị Liêu thịNgũ Hùng chémra làmtám miếng, bỏvào hòm chởvề Hắc Hổ Ðường

Liêu thịNgũHùng đương nhiên là năm người đi theo dõi Lục Tiểu Phụng ban đầu. Bây giờLục Tiểu Phụng mới vỡ lẽ ra là bọn họkhông phải đi theo chàng, mà là đi theo Ðinh Hương Di. Phương Ngọc Hương lại nói:

mà ...

- Gãthư đồng chết rồi, Hương Di mới biết Hắc Hổ Ðường đã đuổi theo đuôi cô ả, nên ả mới sợ

- Thế nên cô ấy mới bám theo ta.

- Giang hồ ai mà chẳng biết Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày là người khó day vào, đến cảthiên tử cũng có giao tình với y, ngay nhưBạch Vân Thành Chủvà Nghiêm Ðộc Hạc đều bịtiêuđời về tay y, Hương Di mà có được người bảo hộ với bản lãnh nhưthế thì Hắc Hổ Ðường đương nhiên sẽ chẳng dám vọng động.

-Nhưng họ chắc không ngờta lại được ba vị cao thủ lợi hại hơn nữa đi theo bảo vệ.

-Bởi thế bọn họtổng cộng có mười ba người đi theo, màđã chết mất mười hai người.

- Còn một người là ai ?

- Là Phi Thiên Ngọc Hổ. Lục Tiểu Phụng chú ý hỏi:

-Y cũng đến rồi à ? Y đang ở đâu ?

- Lúc nãy y cũng có mặt bên ngoài, nhưng bây giờ chắc đãđi về rồi.

- Tại sao thế ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Bởi vì y đã kiếmđược người y đang đi kiếm. Trước nay y làm chuyện gì cũng ân oán phân minh, y hẳn cũng biết công tử chẳng qua là bị Hương Di lợi dụng làm bia đỡ đạn, nên y không đến kiếm chuyện với công tử đâu.

Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:

- Cho nên ta bây giờ có thể an tâm, vì Phi Thiên Ngọc Hổvõ công quá cao, bản lãnh quá tài, nếu y tìm đến ta thì ta chết chắc, phải không ?

Phương Ngọc Hương cười:

- Thiếp biết công tửkhông sợy, nhưng mấy chuyện phiền phức ấy nên tránh được là hơn. Lục Tiểu Phụng quay đầu nhìn Phương NgũHương một lúc, bỗng hỏi:

-Việc trong Hắc Hổ Ðường, xem ra cô biết rõ hơn cả Ðinh Hương Di nữa ? Phương Ngọc Hương cất tiếng than:

-Nóithật ra, là thiếp giới thiệu Hương Di cho y, bởi vậy cô ả làm chuyện không phải này, thiếp cũng cảm thấy mất mặt.

- Có phải vì y không thích cô, lại đi cưới Ðinh Hương Di, nên cô trong lúc tức giận bỏ đi đánh bạc, mới gặp Lam Hồ Tử ?

Phương Ngọc Hương gật đầu, nói nho nhỏ:

-Bởi thế giữa Lam Hồ Tửvà thiếp không có cảm tình ...

Là nam nhân hay nữnhân gì cũng thế, khi thất tình hay đi uống rượu say, hoặc đi đánh bạc trảthù, rồi sau đó tùy tiện kiếmđối tượng ưng đại, đến khi tỉnh giấc thì hối hậnđã không kịp nữa. Ðó là chuyệnđáng tiếc, nhưng cũng là chuyện hay xảy ra. Namnhân ở bên ngoài công việc quá bận, nữ nhân ở nhà cô đơn buồn chán, mới dễ lén lút quen người khác, thậm chí rủnhau bỏtrốn. Ðó cũng là chuyện dễ xảy ra trên đời.

Ðinh Hương Di vì sợLục Tiểu Phụng biết được chân tướng sẽ bỏ mặc nàng, nên nàng không để cho Âm Ðồng Tử có cơhội nói, ra chiêu tiên hạthủvi cường, giết người bịt miệng. Nàng thấy Phương Ngọc Hương đến, bèn định len lén đi tránh, nhưng vừa ra thì nàng phát hiện có dấu hiệu của Phi Thiên Ngọc Hổ, nên đành quay trở lại, màkhông ngờ lại bị Phương Ngọc Hương đánhđuổi trởra. Giải thích nhưvậy rất hợp tình hợp lý, nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Không hiểu sao chàng cứ có cảmgiác là bên trong nhấtđịnh có ẩn chứa những âm mưu hoặc bí mật mà chàng chưa biếtđược.

Chàng hỏi:

- Chẳng ai biết rõ Phi Thiên Ngọc Hổ là người nhưthế nào, nhưng cô hẳn là ngoại lệ, chắc chắn là cô đã gặp qua y.

Phương Ngọc Hương thừa nhận:

- Thiếp gặp y đã nhiều lần. Tuổi y tuy trên bốn mươi, nhưng nhìn cỡba mươi sáu, ba mươi bảy màthôi. Gần đây trong chốn giang hồ, ai cũng công nhận là có hai người bí mật và đáng sợnhất, là y và Ngọc La Sát, gọi chung là Tây Bắc Song Ngọc.

- Y tên họ là gì ?

- Thiếp không rõ, chỉ biết hình nhưy có một quá khứrất khốn khó, nên ít khi nói đến tên mình, cảthiếp cũng không biết!

Bàn tay Phương Ngọc Hương bỗng bắt đầu di động. Lục Tiểu Phụng vẫn nằmyên. Nàng nói nhỏ nhỏ:

-Bây giờmọi chuyện công tử đã rõ, còn sợgì nữa ? Lục Tiểu Phụng không có phảnứng gì cả.

- Ðêm khuya lắm rồi, ngoài trời gió lớn, không lẽ công tửnhẫn tâm đuổi thiếp ra ngoài ?

Giọng nói của Phương Ngọc Hương rấtủy mị, ngọt ngào, bàn tay của nàng lại lợi hại hơn thế nữa ... Lục Tiểu Phụng cuối cùng thởra, lên tiếng:

- Ta đương nhiên không làm sao đuổi cô ra được, nhưng ... Chàng giữtay nàng nằm yên, và hỏi:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta muốn biết rõ một chuyện!

- Chuyện gì ?

-ÐinhHương Di đến với ta vì muốn mượn ta làm bia đỡ đạn, còn cô thì sao ?

-Không lẽ chàng cũng nghĩ là thiếp lợi dụng chàng ?

- Ta cũng hy vọng cô đến tìm ta vì cảm mến, chỉ tiếc là ta không tin được.

- Chàng muốn biết rõ mục đích thì thiếp sẽ nói, chuyến này thiếp đến đây là muốn thương lượng với chàng.

- Thương lượng chuyện gì ?

-Dùng người thiếp đổi lấy La Sát bài, thiếp trao thân cho chàng trước, sau này chàng tìm được La Sát bài thì trao lại cho thiếp.

Nàng mỉm cười, nói tiếp:

- Thiếp là vợ của Lam Hồ Tử, chàng đưa La Sát bài cho thiếp, cũng xem như đã đúng như giao hẹn, bởi vậy chàng chẳng phẳi lỗ gì cả.

-Nếu ta tìm không được thì sao ?

- Thì xemnhưthiếp cam tâm tình nguyện, chẳng thể trách chàng. Nàng nhỏ giọng thủthỉ:

-Ðêmđã khuya, gió bên ngoài lớn lắm, thiếp không dám ra ngoài đâu. Lục Tiểu Phụng than:

- Ta có nói, ta quyết không đuổi cô ra ngoài, nhưng ta vẫn có thể tự đuổi mình ra ngoài.

Chàng nói xong, bèn đứng dậy bước ra khỏi cửa, đột nhiên nghe "rắc" một tiếng, chiếc giường gỗto lớn chắc chắn bị sụp xuống.

Nghe tiếng Phương Ngọc Hương chửi mắng, Lục Tiểu Phụng cười khoan khoái:

- Cô không để cho ta ngủyên, thì ta cũng không để cho cô nằm yên.

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 5 Thảm Biến

Cả đêm qua Lục Tiểu Phụng ngủtrên nóc nhà, nên bị gió thổi đến khô cả người. May màNgọc Hương đã bỏ đi, bởi chẳng ai muốn nằm ngủtrên chiếc giường đã gãy đổ. Chàng bước vào phòng, muốn thay áo, mới phát hiện ra bao nhiêu y phục đã bị xé rách, còn một cái áo duy nhất còn nguyên vẹn, thì có mấy hàng chữviết:

"Lục Tiểu Phụng, ngươi nhát còn hơn gà nữa, từ nay đổi tên đi, đổi thànhLục Tiểu Kê là đúng hơn! "

Lục Tiểu Phụng bật cười, vừa xoa xoa mặt vừa lẩm bẩm:

- Ta mà có làm gà, cũng chẳng thể nào làm tiểu kê được.

Lục Tiểu Phụng vừa ăn uống no nê, đang cảm thấy khoan khoái vô cùng, tuy là thân thể có hơi mỏi. Rất tiếc cảmgiác sung sướng ít khi được hưởng lâu. Bên ngoài có người đưa vào cho chàng một phong thư. Giấy rấtđẹp, chữviết rất khéo:

"Con hồ ly đó đi chưa ? Em không dám tìm chàng, chàng có dám tìm em chăng ?"

Xemthư, chàng đã biết là Ðinh Hương Di viết, nàng còn sống hay sao ? Lục Tiểu Phụng hỏi gã hầu

bàn:

-Ai nhờngươi đưa thưnày ?

-Làvị cô nương họ Ðinh, người tối hôm qua cùng đếnđây với khách quanđó.

Lục Tiểu Phụng đứng dậy đi theo gã hầu bàn, bao nhiêu mệt mỏi trong người dường nhưbiếnđi đâu mất.

Ðến trước cửa phòng đang đóng kín, chàng vừađẩy cửa bước vào thì ngửi thấy một mùi hương tựa hoa quế. Trong phòng không có chưng hoa, nhưng có người, một người đang nằmtrên giường. Lục Tiểu Phụng chẳng phải lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương này, đây chính là mùi hương của Ðinh Hương Di.

Ánh dương quang soi ngoài khung cửa sổ, trong phòng yên tĩnh u nhã, mang đến cho người cảm giác đầm ấm vui tươi. Người nằmtrên giường chính là Ðinh Hương Di. Nàng nằmtrên giường, mình đắp một tấm chăn bông có thêu hình đôi uyên ương giỡn nước. Tấm chăn có nền màuđỏ, đôi chim thêu màu xanh rất sinh động. Gương mặt Hương Di cũng ửng màu hồng, mái tóc đen óng mượt, hiển nhiên là nàng đã chuẩn bịtrước, có ý đợi chàng.

Lục Tiểu Phụng chợt thấy ấm lòng, nhưng chàng cốý làm nghiêm:

- Cô tìm ta có chuyện gì ? Có phải định đemtrả lại ta năm vạn lượng bạc chăng ? Ðinh Hương Di cốý nhắm mắt không trả lời chàng. Lục Tiểu Phụng cười gằn:

-Một người nếuđã có ba mươi vạn lượng hoàng kim, thì năm vạng lượng bạc có nghĩa lý gì ? Ðinh Hương Di vẫn mặc kệ chàng, nhưng đôi mắt nhắmkín kia bỗng có hai hàng lệtừtừ chảy xuống. Giọt lệ trong nhưthủy tinh lăn trên gò má hồng hào của nàng, giống nhưhạt sương sớmđọng trên cánh hoa hồng.

Lục Tiểu Phụng cảm thấy chùng xuống, chàng chậm rải bước đến, định dịu giọng nói chuyện. Chàng không nói được câu nào, bởi vì chàng bỗng phát hiện ra mộtđiều kỳ lạ. Thân mình của Ðinh Hương Di trông hình nhưngắn lại, phần thân dưới tấm chăn hình nhưtrống không. Chàng không dám nghĩtiếp, đưa tay giỡgóc chăn lên xem, cả người bỗng nhưrớt vào hồ nước lạnh, toàn thân cứng đờ ra.

Ðinh Hương Di vẫn toát hương thơm, vẫnđẹp, thân thể vẫn mềm mại quyến rủ, nhưng đôi tay và đôi chân của nàng đã không còn nữa!

Ánh dương quang vẫn soi ngoài khung cửa nhưban nãy, nhưng tia nắng bây giờsao chói mắt! Lục

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Tiểu Phụng nhắm mắt lại, mường tượng được một gương mặt nhọn ốm, có cặp mắt cú vọ chứa đầy thù hằnđộc ác, đang cười nham hiểm nói với Hương Di:

- Ta cắt đứtđôi tay của cô, xem cô còn dám đánh cắp vàng của ta không! Ta chặtđứt cặp chân của cô, xem cô còn chạy đi đâu nữa!

Mỗi nam nhân đều có quyền đuổi theo người vợbỏtrốn. Lục Tiểu Phụng chưa bao giờhận Phi Thiên Ngọc Hổ, khi biết được Hương Di bị người bắt về, trong lòng chàng chỉ cảm thấy đôi chút áy náy. Nhưng bây giờthì khác. Không ai có quyền hành hạ người khác nhưvầy, chàng cămghét những kẻ sử dụng bạo lực nhưthế, cũng nhưnhà nông thù ghét sâu bọvậy.

Khi chàng mởmắt ra, mới biết Ðinh Hương Di đang nhìn chàng, đã nhìn nãy giờkhá lâu. Trong mắt nàng không có sựphẫn nộ, chỉ có nỗi bi thương, nàng bỗng khẽ nói:

-Mauđi đi!

Nàng kêu chàng đến, mà sao bây giờmới gặp đã bảo đi ? Có phải nàng không muốn chàng nhìn thấy tình cảnh bi đát của nàng ? Hay là nàng sợPhi Thiên Ngọc Hổthình lình xuất hiện ? Cũng có thể lá thưkia là do Phi Thiên Ngọc Hổ bức bách nàng phải viết. Cũng có thể đây là một cái bẫy. Lục Tiểu Phụng khẽ buông góc chăn, kéo ghế đến ngồi bên giường, đáp gọn:

- Ta không đi!

Bất kểvì sao Hương Di muốn chàng đi, Lục Tiểu Phụng đã quyết định ở lại bên cạnh nàng. Chàng biết bây giờ chính là lúc nàng cần người bầu bạn nhất, lúc trước chàng đang cô đơn, nàng chẳng đã tìm đến bên chàng đó sao ? Chàng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, dù người khác có chỗkhông phải đối với chàng, chàng cũng mau quên, chỉ nhớ lúc họ tốt với chàng màthôi.

Ðinh Hương Di dĩnhiên hiểu ý chàng, trong mắt lộvẻ cảm kích:

-Bây giờhẳn chàng đã biết chuyện của em. Nàng nói rất khẽ, như sợbị ai nghe:

-Dĩnhiên em không có cách nào mang trên mình ba mươi vạn lượng vàng kia ... Hắn vì muốn bức bách em trao vàng, nên hành hạ em nhưvậy.

Lục Tiểu Phụng nghĩthầm: "

"bây giờcô dĩnhiênđã trả lại cho hắn số vàng kia, nhưng tại sao cô phải chờđến lúc hắn hành hạ cô đến mức này mới chịu đưa ra ? Vàng vốn của hắn, cô phải trả cho hắn mà ?"

Chàng im lặng không hỏi, vì chẳng muốn làm nàng thêm đau lòng.

Gió bên ngoài thổi từng chiếc lá rơi bên khung cửa sổ, giống như một bàn tay mệt mỏi đang vuốt từng giây đàn cũkỹ, tuy có phát ra âm thanh, nhưng nghe tịch mịch u buồn còn hơn sự im lặng. Biết nói gì bây giờ ? Anủi cũng là điều dưthừa, bởi anủi thế nào cũng không xoa dịu được nỗi đau của nàng.

Trầm mặc một lúc lâu, Hương Di hỏi:

- Chàng biết tại sao em phải đánh cắp ba mươi vạn lượng vàng đó chăng ? Lục Tiểu Phụng lắc đầu, vờkhông biết.

Câu trả lời của Ðinh Hương Di lại rất bất ngờ:

-Em cũng vì La Sát bài. Nàng nói tiếp:

-Embiết Lý Hà đemtheo La Sát bài, cũng biết bàta đãđi về Lão Ốc. Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Lão Ốc ?

-Lão Ốc tức là Lao Sô, Lao sô là tiếng địa phương, có nghĩa là nhà cũ (lão ốc).

- Cô có biết Lý Hà không ?

Hương Di gậtđầu, trên mặt bỗng lộ ra vẻ kỳ quái, dụ dựmột lúc lâu, nàng mới nói khẽ:

-Bà ấy vốn là kế mẫu của em.

Câu trả lời càng làm Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên. Hương Di nói tiếp:

- Lý Hà khi xưa lúc chưa lấy Lam Hồ Tửvốnđi theo cha em. Bây giờtuy cha đã mất, nhưng em

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

và Lý Hà vẫn có liên hệ mật thiết.

Lục Tiểu Phụng chợt cảm thấy quan hệ giữa ba nữnhân này quá phức tạp: Lý Hà là kế mẫu của Hương Di, Phương Ngọc Hương thì ra là biểu tỉ của nàng, biểu tỉ lại đi cướp chồng của kế mẫu, nhưng chính chồng của Hương Di là do biểu tỉ của nàng giới thiệu.

Hương Di buồn bả nói tiếp:

-Phái nữ là kẻ yếu, có rất nhiều phụnữ gặp toàn chuyện bất hạnh, bịbắt buộc phải làm những chuyện họkhông muốn làm, các nam nhân chẳng những không hiểu mà còn xem thường nữ nhân nữa. Lục Tiểu Phụng than:

- Ta ... ta hiểu. Ðinh Hương Di nói:

-Lần này tuy em không đồng ý cách làm của Lý Hà, nhưng em thông cảm với bà ấy. Lục Tiểu Phụng nghĩthầm:

"bà ấy đánh cắp La Sát bài của chồng, còn cô đi trộmvàng của chồng, cũng là cùng một kiểu làm, dĩnhiên cô thông cảm với bà ấy rồi!"

Chàng không nói ra điều này, nhưng Hương Di nhìn ra lối suy nghĩcủa chàng bèn nói tiếp:

- Em nói bà ấy làm không đúng, không phải là vì bà lấy đi La Sát bài. Một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ, có dùng thủđoạn nhưthế cũng không có gì quá đáng. Nhưng bà ấy đúng ra không nên đồng ý đemLa Sát bài bán cho Giả Lạc Sơn.

Lục Tiểu Phụng đổi nét mặt:

- Là Giang Nam Giả Lạc Sơn ?

Chàng biết con người này. Giả Lạc Sơn là một phú hào trứ danh tại Giang Nam, được tiếng hiền sĩ vang khắp vùng. Chỉ có một số rất ít người mới biết rõ thân thế y, ngày xưa vốn là một tay hải tặc hoành hành bốn bể, kể cảbọn Oa Khấu ở biểnđông cũng bị y chi phối một phần. Oa Khấu (giặc lùn, chỉ những đảng cướp gốc Nhật) vốn rất hung tàn, không biết sợ chết, tính tình phản phúc vô thường, mà Giả Lạc Sơn chế phục được bọn chúng, đủ chứng tỏy là một tay lợi hại đến bực nào.

Ðinh Hương Di nói:

-Embiết Lý Hà đã bàn chuyện riêng với thủ hạ của Giả Lạc Sơn bí mật phái đến Trung Nguyên, đã thỏa thuận giá cả, họ hẹn gặp nhau tại Lao Sô để trao tiền lấy của.

-Ðãthảo luận tại đất Trung Nguyên, tại sao họphải hẹn gặp nhau ở một thịtrấn hẻo lánh xa xôi

?

-Ðây cũng là một trong những điều kiện của Lý Hà, bà ấy biết Giả Lạc Sơn là tay thủđoạn ác độc, bà cũng sợbịy khống chế, nên nhất địnhđòi đến Lao Sô mới giao hàng.

- Tại sao ?

-Vì nơi đó là chỗ ở khi xưa của cha em, Lý Hà cũng ở đó được mười năm, bất luậnđịa bàn hay dân cư, bà đều thông thạo, nếu Giả Lạc Sơnđếnđó cũng không dám làmgì bà.

- Xem ra Lý Hà là một nữnhân hết sức tinh tường lợi hại. Ðinh Hương Di than một tiếng:

-Bà ấy không thể không cẩn thận, vì đã từng bị nam nhân gạt gẩmkhông ít.

- Thế màbà ấy lại nói cho cô nghe bí mật này ?

-Embiếtđược bí mật này, bởi vì khi Lý Hà vừa lấy được La Sát bài, em là người đầu tiên bà tìm đến. Bà ấy hứa với em là chỉ cần em đưa cho bà hai chục vạn lượng vàng nội trong năm nay, thì bà sẽ trao La Sát bài cho em ...

- Tại sao cô cần La Sát bài ?

-Bởi vì em muốn trảthù! Hương Di nghiến răng nói tiếp:

-Emđã sớm biết Phi Thiên Ngọc Hổ có nữ nhân khác bên ngoài, mà ả ta đương nhiên cũng ghét em, chỉvì ngày nào em còn sống thì ả sẽ vĩnh viễn không thểtheo danh chánh ngôn thuận màtrởthành ban chủphu nhân của Hắc Hổ Ðường được.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Chẳng lẽ bọn họ định âm mưu giết cô ?

-Nếu không nhờ em đề cao cảnh giác thì chỉ e đã sớmtiêu đời về tay bọn họ. Nhưng nếu em có được La Sát bài, họ sẽ chẳng dám đụng đến em đâu.

Một nữnhân dám bỏ ra hai chục vạn lượng vàng để mua một miếng thẻ bài, ắt phải có nguyên do. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Tại sao ?

- Vì có trong tay La Sát bài, em dĩnhiên trởthành giáo chủ La Sát giáo, dù là Phi Thiên Ngọc Hổ, đối với giáo chủLa Sát giáo cũng phải nhún nhường ba phần.

Ðôi mắt mệt mỏi, đau buồn của Hương Di bỗng sáng lên, nàng kể ra một bí mật không ngờ. Tây phương Ngọc La Sát đã chết, bị bạo bệnh chết lúc con trai y vừa nhập quan nội. Tây phương Ngọc La Sát sợrằng khi mình chếtđi, đệ tửmôn hạvì tranh dành chức giáo chủ sẽ sát hại lẩn nhau, gây ra cảnh tương tàn trong giáo phái, thì bao nhiêu cơđồ của y sẽtan tành cả. Thế nên lúc ban đầu y ra qui định như sau:

"ta trao La Sát bài cho ai, thì người đó sẽ trởthành giáo chủkế nhiệm, nếu có ai bất phục chống đối sẽ mang họa diệt thân, bị xửtheo giáo qui."

Sau đó y mới truyền La Sát bài cho con trai mình. Chỉtiếc là Ngọc Thiên Bảo thuộc loại công tử ăn chơi đàng điếm, không biết quí La Sát bài, nên mới để thất thoátđi.

Lục Tiểu Phụng thởra một hơi dài, bây giờ chàng mới hiểu rõ tại sao có nhiều người không từbất cứthủ đoạn nào để tranhđoạt La Sát bài.

Ðinh Hương Di kể tiếp:

- Các hộ pháp trưởng lão và chúng đệ tửtrong giáo một mặt ráo riết truy tầm La Sát bài, một mặt chuẩn bị lễbái nhậmtân giáo chủ, đã quyếtđịnh vào mồng bảy tháng giêng sang năm sẽtụtập trên đỉnh núi Côn Luân để cử hành đại lễ. Nếu người nào cầmLa Sát bài trong tay xuất hiện tại đại lễ hôm đó, đương nhiên sẽtrởthành tân giáo chủ, không ai dám phảnđối.

Thế lực La Sát giáo bao trùm khắp thiên hạ, bất luận ai trởthành giáo chủ, đều lập tức biến thành người có quyền uy nhất thiên hạ. Bởi thế đa số ai cũng bị lòng tham quyền thế danh lợi cám dỗ mà chạy theo La Sát bài.

Lục Tiểu Phụng than dài, chàng cảm thấy sựtình mỗi lúc thêmphức tạp, mục tiêu của chàng càng lúc càng xa thêm, khó mà đạtđược. Tuy nhiên chàng có điểm chưa thông:

- Lý Hà tại sao không tựđem La Sát bài lên đỉnh Côn Luân ? Ðinh Hương Di đáp:

-Vìbà ấy sợ sẽbị giết chết trước khi lên đến đỉnh núi. Từ giờđến mồng bảy tháng giêng sang năm, ai mang La Sát bài trong tay cũng như cầm hỏa dược, pháo có thể nổtán mạng bất cứ lúc nào. Lý Hà đã tính toán trước, nên chọn phương pháp an toàn nhất là bán La Sát bài lại cho người khác. Bà ấy sống đến nửa đời mà cũng cứ long đong không nơi nương tựa, nên muốn có thật nhiều tiền để sống an nhàn, bởi thế ...

Lục Tiểu Phụng tiếp lời:

-Bởi thế bà ấy tuy có liên hệ đặc biệt với cô, nhưng vẫnđòi cô xuất hai mươi vạn lượng vàng để trao đổi.

Hương Di ảmđạmnói:

-Nhưng bây giờ em còn thảm hơn bà ấy nữa, em mới đích thực không còn gì cả. Lục Tiểu Phụng miễn cưỡng cười nói:

- Ít ra cô cũng còn một người bạn.

-Là chàng ?

Lục Tiểu Phụng gật đầu, trong lòng bỗng có cảm giác khó tả, giữa hai người vốn không phải tình bạn, quan hệ của đôi bên còn thân hơn tình bạn, thế màbây giờ ...

Ðinh Hương Di nhìn chàng, trong mắt như ẩn chứa một thứtình cảmkhó diễn tả, không rõ là bi thương ? là cảmkích ? Qua một lúc lâu, nàng bỗng hỏi:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Chàng có thể hứa với emmộtđiều không ?

- Cô cứnói.

- La Sát bài đối với em bây giờ cũng vô dụng thôi, nhưng emvẫn có hy vọng được nhìn thấy nó, bởi ... bởi em vì nó mà mất tất cả, nếu cuối cùng vẫn không thấy được tấm ngọc bài đó, thì em không cam tâm.

- Cô hy vọng ta tìm được La Sát bài, đemđến cho cô xem qua ư ? Hương Di gật đầu, chăm chú nhìn chàng:

- Chàng hứa không ?

- Ta đồng ý, chỉ có điều tìm được La Sát bài tối thiểu phải mất thêm một tháng nữa, đến lúc đó cô có còn ở đây chăng ?

-Em sẽ ở đây ... bây giờ em chỉ là phế nhân, chết hay sống đâu đáng cho bọn họ quan tâm. Hương Di ứa lệ nói tiếp:

-Vả lại, một người như em bây giờ, còn có chỗ nào để đi đâu ?

Trăng đã lên cao, bên ngoài không gian rất tĩnh lặng, những lữkhách phải lên đường đã đi cảrồi. Lục Tiểu Phụng dùng tay áo khẽ lau nước mắt cho Hương Di. Lại một lúc lâu sau, nàng nói nhỏ:

- Chàng cũng nên đi đi!

- Cô muốn ta đi ? Hương Di cười nhẹ:

- Chàng đâu thể nào ở mãi bên em được.

Nàng tuy đang cười, nhưng nét cười trông thê lương còn hơn lúc nàng đang khóc. Lục Tiểu Phụng muốn nói, nhưng lại im lặng.

Hương Di hỏi:

- Chàng muốn hỏi em điều gì ?

Lục Tiểu Phụng biết có những điều không nên hỏi nàng vì chàng không muốn khơi lại nỗi đau của nàng, nhưng không thểkhông hỏi:

-Phi Thiên Ngọc Hổthật sự là người nhưthế nào ?

Câu trả lời của Hương Di cũng giống như Phương Ngọc Hương, nàng cũng không biết thân thế và tên thật của Phi Thiên Ngọc Hổ, hành tung của y rất bí ẩn. Khổ người y vừa ốm vừa nhỏ, mắt sắc như chim ưng, y không tín nhiệm bất cứ ai kể cảvợy, nhưng võ công y rất cao, chưa từng gặp đối thủ. Lục Tiểu Phụng lại hỏi:

- Lao Sô là một vùng đất ra sao ?

-Nơi đó cũng giống như con người Phi Thiên Ngọc Hổ, thần bí mà đáng sợ, dân vùng đó rất hẹp hòi, hay có thái độ thù địch đối với khách ở xa đến, chỉtrừhai người ra, còn lại chàng không thể tin ai được cả.

-Hai người nào ?

-Một người tên là lão Sơn Dương, là bạn thân của cha em, một người tên là Trần Tịnh Tịnh, sống với em từnhỏ đến lớn, hai người đó nếu biết chàng là bạn của em, nhất định sẽ tận tâm giúp đỡ chàng. Qua tiết trung thu, nơi đó trở lạnh rất mau, đến giữa tháng mười là mặt sông đóng băng.

Lục Tiểu Phụng cũng từng nghe rằng Tùng Hoa giang đóng băng xong, nhìn như một con đường bằng phẳng rộng lớn.

Hương Di nói tiếp:

-Nơi đó lạnh kinh khủng, ai chưa đến thì chưa tưởng tượng ra đâu, lạnh đếnđộ nước mũi chảy ra cũng đông thàng băng, hơi thởra cũng kết thành băng sương.

Lục Tiểu Phụng than thầm trong bụng, bất giác kéo áo kín một chút.

-Embiết chàng thường ở Giang Nam, rất sợ lạnh, nên chàng tốt nhất hãy nhân lúc này trời chưa quá lạnh, mau đi đến nơi đó, phải chuẩn bị vài chiếc áo lông mới đủ.

Lục Tiểu Phụng trầmngâmgiây lát rồi hỏi:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ngọc La Sát chếtđi, nội bộ La Sát giáo hẳn có phần rối loạn, nhưng cái chết của y hẳn còn được bảo mật, làm sao cô biếtđược ?

-Rất ít người biếtđược bí mật này. Trong Hắc Hổ đường có chia ra ba đảng: Bạch Cáp, Hối Lang, Hoàng Khuyển. Hoàng Khuyển phụtrách truy tầm, Hối Lang phụtrách bắt giết, Bạch Cáp phụ trách bí mật thu thập tin tức các lộ. Trong giang hồ có những ai hữu danh, thì chi tiết về thân thế, diện mạo, võ công môn phái, sởtrường tuyệt kỹ của họ đềuđược ghi chú cẩn thận giữtrong Bạch Hạc phân đường. Bởi thế lúc em chưa gặp chàng, đã biết chàng là một người nhưthế nào.

?

Có phải nàng biết rõ nhược điểm của chàng là nữ nhân, nên mới định đem chàng ra làm mộc đỡ tên

Ðinh Hương Di bỗng cười chua xót:

- Trong Hắc Hổ Ðường, em vốn có hai chức vị, em chẳng những là chỗ xả hơi của tổng đường chủ, mà còn là đường chủphân đường Bạch Cáp.

Lục Tiểu Phụng cuối cùng đã đi. Ðinh Hương Di nói đúng, chàng không thể nào ở đây bầu bạn với nàng mãi mãi được.

Khí trời vẫn trong, ánh dương quang vẫn tươi sáng, mà Lục Tiểu Phụng không còn thấy sảng khoái như lúc sớm khi đang ăn. Nghĩđến những gì phải làm trong những ngày sắp đến, những nghi vấn chưa tìm ra manh mối, mà chàng thấy ngán ngẩm.

Ngoài sân lá rụng đầy, đã quá nửa thu ...

Một cô gái nhỏ chừng mười ba, mười bốn tuổi đứng nép dưới cây bách, trông dáng gầy đến ngởnhư gió thổi cũng bay. Trong tay cô cầm một phong thư, đôi mắt sợ sệt len lén nhìn Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng bước đến cười hỏi:

-Emnhỏ đợi ta phải chăng ?

Cô gái nhỏ giựt mình, lùi ra sau, lắp bắp nói:

- Ông ... ông có phải là Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày đó không ?

-Ðúng rồi, còn em là ai ?

- Tiểu nữ là Thu Bình.

Trông dáng vóc ốm yếu, vẻ mặt khiếp sợ của cô gái, hẳn là cuộc đời của cô cũng nhưbèo trôi vậy (phù bình). Nữ nhân là phận yếu, rất nhiều cô gái có thân thế rất tội nghiệp, gặp toàn những chuyện đau buồn.

Lục Tiểu Phụng nhìn dáng điệu sợ sệt của cô gái, chàng thở dài, nhỏ giọng hỏi:

- Có phải Phi Thiên Ngọc Hổ bảo em đến đây chăng ? Thu Bình gậtđầu.

- Có phải y bảo em đemthư đến cho ta chăng ?

Thu Bình lại gật đầu, đôi bàn tay vừa trắng vừa nhỏ, cầmphong thưkhép nép trao cho Lục Tiểu Phụng. Cảgiấy và mực viết thưđều thuộc loại đẹp mắt sang trọng, chữviết cũng rất khá:

"Tiểu Phụng tiên sinh,

Tiên sinh là bực đại hiệp đương thời, một kỳ nam tửtuyệt thế, tiểuđệ ngưỡng mộ anh danh đã lâu, chỉ hận vô duyên chưa được gặp mặt đàmđạo. Tiện nội Hương Di, may được tiên sinh yêu mến, đệ đành dứt tình nhượng lại để tỏ tấc lòng thành, mong tiên sinh vui lòng nhận cho. Ngày sau hữu duyên, sẽ hâm rượu bày tiệc, cùng tiên sinh uống say mười bữa. Chi phí ăn ở chỗ này đệ đã trảtrước dùmđến cuối tháng, có kèm theo giấy biên lai; lại đính theo đây giấy từvợ, nay xong thủtục, trình tiên sinh ghi nhận."

Bên dưới ký tên, quả là Phi Thiên Ngọc Hổ.

Lục Tiểu Phụng bình tĩnhđọc hết tờthư. Chàng đột nhiên cảm thấy công phu hàm dưỡng của mình đã có tiến bộ, không đến nỗi phải xé nát bức thư. Thu Bình đứng bên dương to đôi mắt nhìn chàng, ra chiều thích thú với nam nhân anh tuấn có bốn chân mày này.

Lục Tiểu Phụng nởnụ cười, hỏi Thu Bình:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Emnhỏ đang chờta hồi âm phải không ?

Thu Bình gật đầu, Phi Thiên Ngọc Hổ ắt muốn biết phảnứng của Lục Tiểu Phụng nhưthế nào, sau khi đọc bức thư của y. Chàng nói:

-Vậy em hãy về nói với hắn, lễ vật hắn tặng cho ta, ta rất cảm ơn, nên ta cũng có một vật tặng lại cho hắn.

- Có phải là đưa tiểu nữ mang về không ?

- Em không có cách nào mang về được, món quà này phải đích thân hắnđến mới nhận được. Thu Bình lộ vẻ lo sợ:

-Nhưng mà ...

-Nhưng màta có thể nói trước cho em nghe, để em về nói lại cho hắn nghe. Thu Bình thởphào nhẹ nhỏm, hỏi:

- Ông chuẩn bị tặng ông ấy món gì ?

- Tặng cho hắn một cái trung tiện vào mặt!

Thu Bình chưng hửng. Cô không hiểu, cũng không dám hỏi lại, cô muốn cười, mà lại không dám cười.

________________ 竹葉桃

Hồi 6

Tay Trắng Hóa Giàu

Từtrong khách sạn bước ra, rảo bước trên con đường bốc đầy bụi đất, mới đi được một quãng, Lục Tiểu Phụng phát hiện ra hai chuyện không vui. Một là ngoại trừ Tuế Hàn Tam Hữu và chàng ra, trên đường hầu nhưkhông thấy ai khác cả, mà cũng không có ai khác đi theo chàng nữa. Chuyện thứhai là tính lại trong túi, chàng đã hết sạch tiền, chỉ còn lại một ít bạc lẻ vốn dùng để thưởng vặt.

Lục Tiểu Phụng bình sinh thích cảnh náo nhiệt, chàng thích giao tiếp với đủ loại người, dù biếtđôi lúc có người có ý gian, chàng cũng mặc kệ, chẳng lo. Tuy nhiên, điều mà chàng sợnhất trên đời này là nỗi buồn cô đơn.

Bần cùng có phải là một loại cô đơn chăng ? Lẻ loi chẳng phải thường đi theo cái nghèo hay sao ? Khi người ta có tiền, thì dễ lắp khoảng trống cô đơn, nhưng đến khi không còn đồng nào trong túi, người ta mới thấy cô đơn cũng giống như cái bóng bám mãi theo mình. Lục Tiểu Phụng thởra, lần đâu tiên chàng cảm thấy cái lạnh thấu xương của cơn gió thổi tạc ngang mặt.

Buổi trưa, Lục Tiểu Phụng chỉ ăn một bát canh nấu tạp nhạp, hai cái bánh xốp, trong khi ba lão già kia gọi bốn cân thịt dê, năm, sáu món đồ xào, bảy, tám cái bánh bao trắng mới hấp chín, còn uống thêm mấy bình rượu. Lục Tiểu Phụng cơhồkhông nhịnđược, muốn chạy qua nói với họ:

"người lớn tuổi ăn nhiềuđồ có dầu béo, dễ bị sình bụng."

Bữa ăn trưa này thậtđạm bạc, vốn không cần cho thêm tiền thưởng vặt cho hầu bàn, chỉ khổ một nỗi người đã quen tính đại gia công tử, dù bị rỗng túi, tính hào phóng vẫn không sửa được. Bởi thế, sau khi trảtiền xong, sốtiền còn lại trong túi Lục Tiểu Phụng rất ít ỏi!

Ðất Lao Sô còn xa tít bên trời chưađến được, mà chàng chẳng thể đi trộm cắp, lừa người để kiếm tiền, càng không thể đi xin ăn. Nếuđổi lại người khác, quãng đường này hẳn hết cách đi tiếp. Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng chẳng phải người khác, gặp chuyện khó khăn cỡnào, rốt cuộc chàng cũng nghĩ ra cách giải quyết.

Buổi chiều hoàng hôn xuống, gió càng thêm lạnh, trên đường tuyệt nhiên không bóng người. Lục Tiểu Phụng chắp hai tay sau lưng ung dung thẳng bước, tựa nhưvừa ăn no xong và đã nhấmvài tuần rượu, đang đi tản bộ chốn kinh thành. Mặc dù trong bụng chàng cái bánh xốp kia đã tiêu hóa sạch từ đời nào, nhưng chàng vẫn cười thầm, bởi vì chàng có đi chậmđến mức nào thì Tuế Hàn TamHữu vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng.

Ai cũng biết Lục Tiểu Phụng tinh hơn quỉ, luồn lách còn hơn cá dưới nước, chỉ cần lơđểnh một chút là chàng có thể trốn mất ngay, thế nên chàng không dừng lại ăn tối, ba ông già kia dĩnhiên cũng không dừng lại được. Nhưng mà cứ mang bụng đói đi hứng bụi, chịu gió hoài thì thật khó chịu. Tuế Hàn TamHữu trước nay có khi nào phải chịu qua cảnh này!

Cô Tùng lão rốt cuộc không nhịn được phất tay áo bào một cái, phóng mình ra phía trước mặt Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười hỏi:

- Tiên sinh sao lại chậnđường tại hạ ? Hay là tại hạđi quá nhanh ? Cô Tùng lão giận tím mặt, nói:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu! Ngươi có biết bây giờ là giờgì không ? Lục Tiểu Phụng chớp chớp mắt:

-Hìnhnhư đến giờ ăn rồi.

-Ngươi đã biết vậy, tại sao không mau kiếm chỗ ăn ?

- Tại vì tại hạkhông có hứng.

- Không có hứng cũng phải ăn no.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng thởra:

- Chuyện cưỡng hiếp người, cướp đoạt của, tại hạtừng nghe qua, chỉ chưa từng nghe chuyện ép người khác ăn.

-Bây giờngươi đã nghe!

- Tại hạ có ăn hay không, có liên hệ gì đến tiên sinh ?

-Là người ai cũng phải có lúc ăn, không lý ngươi chẳng phải là người ?

-Ðúng vậy, ai cũng phải ăn, nhưng có một loại người không thể ăn được!

-Loại nào ?

-Những người không có tiền muađồ ăn. Cô Tùng lão hiểu ra, trong mắt ẩn nét cười:

-Nếu như có người đãi ăn thì sao ?

- Cái đó phải tùy tình thế.

- Tùy thế nào ?

-Phải xem thửngười đãi ăn có lòng thành mời tại hạ chăng.

-Nếu nhưtathật lòng mời ngươi, ngươi có đi không ? Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

-Nếu tiên sinh đã mời, dĩnhiên tại hạ đâu dám chối từ. Cô Tùng lão trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng:

-Ngươi không có tiền ăn cơm, muốn người khác đãi mình, lại nhất định không chịu mởmiệng hỏi ta, mà còn bắt ta phải mời ngươi à ?

- Tại hạ đoán chắc thế nào tiên sinh cũng lên hỏi, bây giờtiên sinh đã hỏi, thì chẳng những đãi ăn màbao luôn chỗ ở nữa.

Cô Tùng lão nhìn chàng trừng trừng một lúc, cuối cùng thở dài:

- Trong giang hồ nói quảkhông ngoa, muốn lui tới với Lục Tiểu Phụng không phải dễ.

Ðồ ăn ngon, rượu ngon, trà cũng ngon. Cô Tùng lão hỏi:

-Ngươi uống rượu chăng ? Lục Tiểu Phụng nói:

-Không uống ít.

-Phải chăng muốn uống là phải uống cho đã ?

- Chẳng những phải đã, màphải nhanh thật nhanh nữa!

Lục Tiểu Phụng nói xong, rót một bát rượu đầy, ngửa cổ đổ vào miệng uống cạn. Chàng thật ra chẳng phải "uống" rượu theo kiểuđưa chén lên môi, mà là đổ rượu vào miệng. Cô Tùng tiên sinh nhìn chàng, lần thứ hai trong mắt lộ vẻ cười, lão cũng rótđầy một bát rượu, đổ vào miệng "uống" một hơi. Lão lộvẻ đắc ý nói:

-Uống rượu chẳng những phải nhanh, màphải cho thật đã. Lục Tiểu Phụng:

- Thế nào mới đã ?

-Muốn uống đã thì nămba chén nào thấmgì.

- Tiên sinh uống được bao nhiêu ?

-Uống bao nhiêu cũng không đáng kể, uống không say mới thật có bản lãnh. Lão già cao ngạo này khi nói đến rượu, nhưbiến thành con người khác.

Lục Tiểu Phụng cười hỏi:

- Tiên sinh có thể uống bao nhiêu màkhông say ?

-Không biếtđược.

- Chẳng lẽ trước nay tiên sinh chưa hề say ? Cô Tùng lão không phủnhận, chỉ hỏi ngược:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ngươi có thể uống bao nhiêu màkhông say ?

- Tại hạ chỉuống một chén là hơi say rồi, màuống thêm ngàn chén cũng vậy thôi. Cô Tùng lão lần thứba lộ nét cười trong mắt, nói:

- Cho nên trước giờngươi cũng chưa thật sự say qua ?

Lục Tiểu Phụng không phủnhận, ngửa cổ đổ thêmmột bát rượu nữa.

Kỳ phùng địch thủ là mộtđiều hứng thú, uống rượu gặp đối thủ cũng thế. Kẻ không uống rượu, nhìn thấy cảnh này lại thấy nhạt nhẻo, vô bổ. Hai lão Thanh Trúc, Hàn Mai chẳng buồn nhìn Cô Tùng lão và Lục Tiểu Phụng, chậm rãi đứng dậy bỏ ra ngoài, trên mặt vẫn bình thản, chẳng lộvẻ gì cả. Ðêm lạnh tĩnh mịch.

Hai người đứng chắp tay sau lưng, ngước mặt nhìn trời, một lúc lâu sau, Thanh Trúc lão hỏi:

-Lão đại đã bao lâu rồi chưa say ? Hàn Mai lão đáp:

-Năm mươi ba ngày. Thanh Trúc lão thởra:

- Ta đã sớm nhận ra hôm nay lão đại nhất định muốn say khướt một chuyến. Lại một lúc lâu sau, Hàn Mai lão thởra, hỏi lại:

-Huynhđã bao lâu rồi chưa say ? Thanh Trúc đáp:

-Hai mươi ba năm. Hàn Mai nói:

- Từ sau lần ba chúng ta đồng túy lúy một trận, huynh quảthực không hề uống thêm giọt nào.

- Trong ba người, phải có một người giữtỉnh táo thì chúng ta mới có cơtrường tồnđược.

-Hai người tỉnh càng hay hơn.

- Cho nên lão đệ đã hai mươi năm chưa nếm mùi rượu.

- Là hai mươi mốt năm mười bảy ngày. Thanh Trúc lão khẽ cười, nói:

-Kỳ thực tửu lượng của lão đệ so với lão đại còn cao hơn. Hàn Mai lão cũng cười nói:

- Tửu lượng cao nhất chính là huynh.

-Nhưng màta biết, trên đời này chẳng có ai uống mãi không say. Hàn Mai lão gật đầu:

-Ðúng vậy, chỉ cần uống là sẽ say.

Câu nói này từxưa đến nay vẫn không thay đổi, bởi thế nên Lục Tiểu Phụng cũng say. Chàng ở trong căn phòng có đốt lò sưởi, đang nằm trần mình trên một chiếc giường lớn. Bất luận ai uống rượu say, cũng sẽ ngủvùi, chàng cũng thế, chỉ có điều chàng tỉnh mau hơn người khác.

Bây giờngoài song cửa mànđêmtối mù, trong phòng cũng vậy, nhưng Lục Tiểu Phụng đã tỉnh. Chàng nằmtrong bóng tối trầm trầm, suy nghĩxuất thần. Chàng nghĩđến rất nhiều chuyện, những chuyện không thể nói cho người khác nghe, thậm chí chính chàng cũng không dám nhắc đến. Có thể vì muốn quên những chuyện này, chàng mới cố ý thách uống rượu với Cô Tùng lão, chàng muốn say. Nhưng bây giờ chàng đang mởmắt thao láo, trong trí lại nghĩđến những chuyện đó! Những chuyện đáng quên tại sao không quên được, những chuyện muốn nhớ, tại sao không nhớnỗi ?

Lục Tiểu Phụng khẽ thở dài, rón rén ngồi dậy, chừng như sợ làm thức giấc người bên cạnh. Bên cạnh chàng nào có ai ? Có phải chàng sợkinhđộng chính mình ?

Ðúng lúc đó, chàng bỗng nghe một tiếng thở dài nhè nhẹ, bên cạnh chàng không có ai, nhưng trong phòng lại có người. Trong bóng tối, có thể thấy được một bóng người mờmờ, đang ngồi bất động trên chiếc ghế đối diện, chẳng biếtđến từ lúc nào, đã ngồi đó bao lâu.

Người này cất tiếng nói:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Người ta nói nhập cõi say sẽthấy đường khó hóa dễ, gồ ghềbiến ra bằng phẳng, nhưng đi mãi con đường này cũng chán lắm.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

- Thật không ngờ các hạ cũng hiểu rộng nhưthế.

- Không dám, chẳng qua xúc cảnh ngẩu hứng, không dằn được mới thốt ra mấy lời. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Các hạ đương đêmđến đây, chỉ để nói mấy câu nhưvậy cho ta nghe sao ?

- Còn mấy lời nữa.

- Ta nhất định phải nghe ?

- Xem ra bắt buộc phải nghe.

Thái độ của y tuy ôn hòa, nhưng giọng nói có vẻkhiêu khích. Lục Tiểu Phụng nghe xong ngã ngửa ra, nói:

-Bịbắt nghe chuyện, ắt chẳng phải chuyện tốt lành gì, có thể nằm nghe được, cũng còn đỡ hơn phải ngồi nghe.

Người kia nói:

-Nằm xuống nghe, chẳng phải xem thường khách chăng ? Lục Tiểu Phụng đáp:

- Các hạkhông giống khách của ta, thậm chí mặt mũi các hạ ra sao ta cũng chưa hềthấy.

-Muốn thấy ta, rất dễ!

Y nói xong, ho nhẹ một tiếng, cánh cửa phía sau bỗng mởra, có ánh lửa xẹt, sau đó đèn sáng lên. Một người vận khinh trang màuđen, che mặt bằng miếng vải đen, ốm như cây sậy từtrong bóng tối hiện ra. Trong tay người này là cây đèn bằng đồng đen, trên lưng y đeo kiếm, vỏ cũng màu đen. Hình thù cây đèn thuộc kiểu cổ xưa nhưng rất tinh xảo, kiếm cũng thế, nên nhìn y giống như một u hồn bị giam cầmtrong địa ngục bao nămnay, bỗng nhiên hiện ra theo lời thần chú ma quái để giáng tai họa xuống nhân gian. Ánh đèn leo lét mang màu xanh biếc, tạo một bầu không khí âm u trong phòng.

Ðèn đến gần hơn, soi sáng người ngồi trên ghế. Áo của y rực rỡ, sang trọng, trông y có vẻ cao quý thanh nhã, đôi mắt sáng hữu thần ẩn chứa uy nghiêm. Thế nhưng con người y toát ra vẻ âm trầmđáng sợhơn cả người áo đenđứng sau lưng y.

Lục Tiểu Phụng cười bảo:

- Quảnhiên không tệ.

-Không tệ ? Ta nhìn được mắt ?

-Dung mạo các hạ ngoài đời không khác trong trí tưởng tượng của ta lắm.

-Ngươi đã biết ta là ai ?

- GiảLạc Sơn ? Y thởnhẹ, hỏi:

-Ngươi đã từng thấy ta ? Lục Tiểu Phụng lắc đầu.

-Nhưng ngươi lại nhận ra ta. Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

- Trừ Giả Lạc Sơn ra, còn ai chịu gió lạnh đến chốn này tìm ta ? Còn ai có tùy tùng là một võ lâm cao thủđeo cổ kiếm nhưthế ?

Giả Lạc Sơn phá cười lớn:

- Quảkhông hổ danh Lục Tiểu Phụng, nhãn lực có hạng. Lục Tiểu Phụng trả miếng:

- Không dám, chẳng qua xúc cảnh ngẩu hứng, không dằnđược mới thốt ra mấy lời. Giả Lạc Sơnđột nhiên ngưng cười, nhìn chàng một lúc lâu rồi hỏi:

-Ngươi cũng biết ý định của ta ?

-Ðược nghe các hạ giải bày vẫn hơn.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta muốn ngươi đi về đi.

-Ðivề ? Về đâu chứ ?

- Trởvề thế giới hoa lệ, có đèn hồng rực rỡ, có tửu lâu đổ trường, có mỹ nhân ôm ấp, đấy mới là chỗ của Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng thở dài:

-Ðúng vậy, ta cũng muốn trởvề lắm, chỉ ngặt nỗi ... GiảLạc Sơn cắt ngang:

- Ta biết gầnđây ngươi không tiện phóng tay, cho nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ lộ phí đi đường. Y lại ho một tiếng, thì thấy một lão già tóc bạc trắng dẫn hai đại hán khiêng vào một cái rương lớn. Trong rương chứa đầy vàng bạc lóa mắt.

Lục Tiểu Phụng nhíu mày hỏi:

-Những đồ này từ đâu mà có, đem nhưvậy không sợphiền phức sao ? Giả Lạc Sơnđáp:

- Ta cũng biết ngân phiếu tiện lợi hơn, nhưng dùng vàng bạc bày trước mắt dụngười thì dễ có công hiệu hơn.

- Có lý!

-Ngươi chịu lấy không ?

- Tàivật sờ sờra đấy, dại gì không lấy ?

-Ngươi chịuđi về không ?

-Không về!

Chàng nhếch môi cười, nói tiếp:

-Nhận hay không là một chuyện, về hay không là chuyện khác, hai chuyện không có liên quan đến nhau.

ít.

GiảLạc Sơn cười nhẹ:

-Ðây chỉ mới là một thứ. Ta cũng biết chỉ dùng tài vật dụ ngươi chưa đủ.

- Các hạ còn chuẩn bị thứgì nữa ?

-Dụkhông được, dĩnhiên phải uy bức. Lục Tiểu Phụng đáp:

-Hay lắm!

Người áo đen bỗng xen vào:

- Không hay chút nào!

- Sao không hay ? Người áo đen đáp:

- Các hạvang danh thiên hạ, bằng hữu vô kể, ta màgiết một người nhưthế thì phiền phức không

-Vậy túc hạkhông muốn giết ta ?

- Không muốn!

- Ta cũng không muốn chết.

- Chỉ ngặt mộtđiều là kiếm của ta mà rút khỏi vỏ là phải đổ máu.

- Túc hạ đang dọa ta đấy à ?

-Ðây chỉ mới cảnh cáo thôi.

- Cảnh cáo rồi thì sao ?

Người áo đen từtốnđặt cây đènđồng xuống, chậm rãi đưa tay lên, chỉ nghe xoạt một tiếng, kiếmđã ra khỏi vỏ. Kiếm sáng trắng, nhưđang khao khát chờuống máu tươi của kẻ thù.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói:

- Thật là một vũkhí sắc bén hiếm thấy.

-Ngươi đang thở dài cho mình phải chăng ?

-Không phải. Ta than dùm cho túc hạ.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Tại sao ?

- Túc hạthân mang cổ kiếm lợi hại nhưthế, mà lại làm nô tài cho một kẻ như Giả Lạc Sơn. Các người từ Giang Namđến đây, may mà chưa gặp một bằng hữu của ta đấy.

-Nếu gặp bằng hữu của ngươi thì sao ?

-Nếu có gặp, thì thanh kiếmnày bây giờđã là của người đó, còn túc hạthì đã chôn xuống đất. Người áo đen cười nhạt:

-Khẩu khí của ngươi quảkhông nhỏ.

- Ðây không phải là ta, mà là khẩu khí của người đó.

-Hắn là ai ?

- Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết! Tà áo trắng như mây lay động, một giọt máu tươi ở mũi kiếm từtừnhỏ xuống ... kiếm quang xẹt như ánh chớp, đôi mắt sánh lạnh như ánh sao.

Tay cầm kiếm của người áo đen xiết chặc đến nổi gân xanh, mắt y lim dim:

- Chỉ rất tiếc ngươi không phải Tây Môn Xuy Tuyết!

Ngay lúc ấy, kiếm của y xẹt ra, kiếm quang lượn nhưthân rắn, kiếmkhí bức người, kình lực và tốc độ thật đáng sợ!

Lục Tiểu Phụng vẫn nằm im, chỉthấy một bàn tay từtrong chăn đưa ra, hai ngón tay kẹp nhẹ một cái, kiếm quang chợt biến mất!

Cũng cùng lúc ấy, trên nóc nhà một chỗ ngói bỗng bị giỡra, một người đu ngược xuống nhưkhỉ, hay tay vung ra, lập tức có hai mươi bảy đạo hàn tinh nhắmvào Lục Tiểu Phụng bắn ra nhưmưa. Chiêu này quá bất ngờ, ngoài dự liệu của mọi người.

Chỉ nghe "phập, phập" một chuổi tiếng động, hai mươi bảy mũi ám khí đụng vào tấm chăn Lục Tiểu Phụng đang đắp, liền bị dội ngược ra, rơi lảtả xuống đất.

Người áo đen nhìn kẻ đang cầm kiếm của mình, lại nghe người đu ngược từtrần nhà than thở:

- Từ lâu đã nghe Lục Tiểu Phụng có Linh Tê Nhất Chỉ diệu tuyệt thiên hạ, nhưng không ngờnội gia công phu ghê gớm vậy.

Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Kỳ thực ta cũng không ngờ, chắc là khi người bị dồnđến lúc bán mạng, sức lực tự nhiên mạnh hơn bình thường.

Người áo đen đột nhiên nói:

- Ðây không phải sức trâu, mà là lực của chân khí. Lục Tiểu Phụng bảo:

- Chân khí cũng là sức lực, không có sức, lấy đâu ra chân khí. Chàng đưa tay vuốt nhẹthân kiếm, tắc lưỡi khen:

-Hảo kiếm! Người áo đen hỏi:

-Ngươi ...

- Ta không phải Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vậy kiếmnày trả lại túc hạ, tính mạng cũng trả lại. GiảLạc Sơn hỏi:

-Dụbằng tiền không được, uy bức không xong, ngươi bảo ta phải làm sao ?

- Sao các hạkhông về đi ?

GiảLạc Sơn làm nhưkhông nghe, lại nói:

-Người ta nói: anh hùng nan quá mỹ nhân quan, các hạ cũng là một anh hùng, đâu thể thiếu mỹ

nhân.

Mỹ nhân nơi đâu ? Mỹ nhân quảthực có ở ngoài cửa. Một cơn gió thoảng qua, có mùi hương nhẹ bay vào phòng.

Lão già để móng tay rất dài kia dùng một chiếc móc bạc khêu đèn sáng lên, soi rõ từbên ngoài cửa, có một nữ nhân tuổi trung niên mặc đồ giản dị, đỡ một thiếu nữ áo tím bước vào. Nữ nhân kia dáng vẻ

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

phong lưu, tóc đen huyền chải theo nếp ngay ngắn, dưới ánh đèn da trắng cũng nhưthiếu nữ, ai nhìn cũng có thể liên tưởng đến thuởxuân hẳn là một mỹ nhân, nay tuy đến tuổi trung niên, nhưng vẫn có sức thu hút nam nhân không kém. Ðối với nam nhân, những nữ nhân nhiều kinh nghiệmđôi khi so với các thiếu nữ còn hấp dẫn hơn nhiều. Tuy thế, đứng bên cạnh thiếu nữ áo tím, sức hấp dẫn của mỹ phụ trung niên kia trởnên bình thường, không có gì đáng chú ý.

Vẻ đẹp của thiếu nữgây cho người những xao xuyến khó mà diễn tả được, cũng giống nhưkhó ai hình dung được những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ khi gió xuân thổi qua lần đầu. Nàng cuối đầu bước vào, im lặng đứng đấy, từtừngước mặt lên chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng. Ðôi mắt của thiếu nữ phảng phất như có ánh lửa, loại lửa châm mồi dục vọng của nam nhân. Lục Tiểu Phụng cảm thấy trong lòng có những biến đổi kỳ lạ, ngay cảthân thể chàng cũng vậy. Nhìn nàng, Lục Tiểu Phụng nghiệm ra được tại sao có những nữ nhân được xem là vưu vật trời sinh.

Giả Lạc Sơn tựa bên ghế một cách nhàn tản, y thích thú ngồi ngắm những thay đổi trên mặt Lục Tiểu Phụng:

- Nàng tên là Sở Sở, ngươi xem nàng có hấp dẫn không ? Lục Tiểu Phụng thừa nhận.

Giả Lạc Sơn thởra nhè nhẹ, nói tiếp:

-Ðược lắm, vậy ngươi muốn về lúc nào cũng được, nàng ấy có thể đi theo ngươi, đem luôn chiếc rương vàng bạc này theo luôn.

Lục Tiểu Phụng cũng thởra, nói:

-Nếu vậy các hạ hãy bảo nàng chờta ở đây.

- Bao giờngươi mới chịu về ?

- Tìmđược La Sát bài, ta sẽ lập tức đi về. Giả Lạc Sơn biến sắc mặt:

-Ngươi còn muốn gì nữa ?

Lục Tiểu Phụng đảo tròng mắt, đáp:

- Tavốn không cần gì cả, nhưng bây giờta lại muốn có một thứ.

- Thứ gì ?

- Ta muốn cái mũi của TưKhông Trích Tinh. Giả Lạc Sơn khựng lại, hỏi:

-Ðưa vàng bạc mỹ nữ ngươi không chịu, tại sao lại đòi cái mũi của hắn.

-Bởi vì ta muốn xem thử mất mũi rồi, hắn có còn giảthần lộng quỉ đi hù người chăng.

Giả Lạc Sơn nhìn chàng, đột nhiên ngửa mặt cả cười lớn. Tiếng cười của y cũng biến đổi, trởnên hào sảng thoải mái:

- Hay, hay lắm tiểu tử, chẳng ngờ chuyến này ta vẫn không lừa ngươi được, làm sao ngươi nhìn

ra ?

Nói ra câu này, hiển nhiên gã đã tự nhận mình là TưKhông Trích Tinh. Lục Tiểu Phụng điềmnhiên đáp:

- Ta ngửi ra cái mùi ăn trộm của ngươi.

- Ta mà có mùi trộm cắp ?

-Bất luận kẻ trộm lớn hay trộm nhỏ, trên mình đều có mùi trộm cắp, ngươi là vua ăn trộm, dĩ nhiên phải nặng mùi hơn, vả lại ...

-Vả lại sao ?

- Ta dù có say đến bất tỉnh nhân sự, thì trừ những kẻ cắp nhưngươi ra, kẻ khác đừng hòng lẻn vào phòng đánh cắp y phục của ta.

Y phục của Lục Tiểu Phụng vốn để đầu giường, bây giờđã không cánh màbay mất cả. TưKhông Trích Tinh cười nói:

-Bất quá ta chỉ cho ngươi cái cớđể nằmtrong chăn, chứ ai thèm mấy bộy phục của ngươi ?

-Ngươi cũng không muốn lấy đầu của ta ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ðầu ngươi lớn quá, mang trên mình thêm nặng, để trong nhà cũng tốn chỗ.

-Vậy ngươi muốn gì ?

-Muốn ngắm ngươi.

-Bộ ngươi ngắm chưa đủ à ?

-Nếu ngươi tưởng là ta muốn ngắm ngươi thì lầm to rồi, ta chỉ nhìn ngươi một lần cũng đủ ớn lắm rồi.

-Vậy ai muốn ngắm ta ?

-Là Giả Lạc Sơn.

- Giả Lạc Sơn thật ?

Tư Không Trích Tinh gật đầu:

-Y muốn xem thử quái vật có bốn chân mày là một người nhưthế nào, lợi hại đến mức nào. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Tại sao y không đến đây ?

-Ðã đến rồi đấy chứ.

-Y ở trong phòng này sao ?

-Ðúng là ở trong phòng này, xem thử ngươi có nhận ra y chăng.

Trong phòng tổng cộng có chín người. TrừLục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh ra, còn người áo đen đeo cổkiếm, tay phóng ám khí từ nóc nhà xuống, lão già để móng tay thật dài, thiếu nữ áo tím, trung niên mỹ phụ, và hai đại hán khiên chiếc rương. Trong bảy người còn lại, ai là Giả Lạc Sơn thật ? Lục Tiểu Phụng ngắm người áo đen một lúc rồi bảo:

- Túc hạthânđeo cổ kiếm, võ công không thấp, lại không dám lộ mặt thật, vậy có phải là Giả Lạc Sơn chăng ?

Người áo đen không trả lời.

Lục Tiểu Phụng bỗng lắc đầu nói:

-Không thể được.

Người áo đen không nhịnđược lên tiếng:

- Tại sao không thể được ?

-Bởi vì kiếm pháp của túc hạtuy nhạy bén, nhưng thiếu bá khí (ngang ngược).

- Làm sao biết chắc GiảLạc Sơn có bá khí ?

-Nếu không có bá khí, làm sao khi xưa y có thể xưng bá bốn bể, sai khiến quần hào. Người áo đen không nói nữa.

Lục Tiểu Phụng lại ngắm tới lui, nhìn qua ám khí cao thủ, lập tức lắc đầu nói:

- Túc hạ cũng không phải là y.

-Vì sao ?

-Bởi vì với cung cách của Giả Lạc Sơn, không thể nào treo ngược từ nóc nhà xuống nhưkhỉ. Người này cũng làm thinh không hỏi nữa.

Kế đến là lão già để móng tay dài. Lục Tiểu Phụng nói:

-Với thân phận nô bộc của lão, đâu được để móng tay dài nhưthế, còn chiếc móc bạc lão dùng để khêu tim đèn, chẳng những chế biến tinh vi, mà vốn là để khách giang hồ dùng để thửđộc. Nhãn thần của lão sung mãn, bước đi vững vàng mà nhẹ nhàng, chứng tỏ nội công không kém.

Lão già sắc mặt không đổi, hỏi lại:

-Ngươi nghĩlão phu là Giả Lạc Sơn ? Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Lão cũng không phải.

- Tại sao ?

-Bởi vì lão không xứng. Lão già biến sắc:

-Không xứng ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Giả Lạc Sơn năm xưa xưng bá trên biển, bây giờ là một đại hào một cõi, đồ ăn của y có độc hay không, đương nhiên đã có tay chân của y thử qua, tựbản thân y đâu cần đemtheo đồ thử độc dư thừa kia.

Lão già ngậm miệng không nói nữa.

Hai đại hán khiên rương kia cũng không giống Giả Lạc Sơn, bọn họ chân tay thô kệch, tuy cao lớn nhưng không đủ uy, ai nhìn vào cũng thấy không phải.

Bây giờLục Tiểu Phụng chăm chú nhìn thiếu nữ áo tím. TưKhông Trích Tinh hỏi:

-Ngươi nghĩnàng ấy có thể là GiảLạc Sơn chăng ?

- Nàng cũng có thể là y. TưKhông Trích Tinh kêu lên:

-Nàng cũng có thể sao ?

-Với sắc đẹp của nàng, đủ khuynh đảo các nam nhân cam tâm tình nguyện để cho nàng sai khiến, gần trăm năm nay trong số các đại đạo xưng hùng trên biển, cũng có một vị là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành khuynh quốc, chỉ có điều ...

-Ðiều gì ?

- Chỉ hiềm nỗi nàng này tuổi quá nhỏ, cao lắm cũng chỉ là con gái Giả Lạc Sơn. Tư Không Trích Tinh nhìn Lục Tiểu Phụng, trong mắt bắt đầu lộ vẻ bội phục:

-Vậy bây giờ chỉ còn lại một người. Còn lại là mỹ phụtrung niên.

- Chẳng lẽ bà ấy là GiảLạc Sơn ?

-Dĩnhiên là không thể được. Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

-Ba mươi năm trước Giả Lạc Sơn đã xưng hùng trên biển, bây giờ ít ra cũng đã năm, sáu chục tuổi, mà mỹphụ này nhìn không quá bốn mươi. Lại nghe nói Giả Lạc Sơn chẳng những trời sinh thần lực, uy dũng vô cùng, mà mỹphụ này nhìn rất nhã nhặn, yếu đuối.

Tư Không Trích Tinh mỉm cười:

- Giả Lạc Sơn là đàn ông, mỹphụ này là đàn bà, làm sao là y được ? Lục Tiểu Phụng đáp:

-Ðiểmnày không quan trọng. Hiện nay trong giang hồkẻ tinh thông thuật dị dung cũng nhiều, nam giả nữ, nữgiả nam cũng dễ thôi.

- Nói gì thì nói, ngươi cũng thấy bà ấy không thể nào là GiảLạc Sơn được. Lục Tiểu Phụng thừa nhận.

- Nhưng màta biết chắc Giả Lạc Sơn có mặt trong căn phòng này, cảbảy người họ đều không thể là Giả Lạc Sơn, vậy y là ai ?

Lục Tiểu Phụng cười nhẹ:

- Ðúng ra ngươi không nên nói câu đó. Chính ngươi cũng biết, thế sự cũng nhưván cờ, biến hóa ra bao nhiêu thế, những chuyện không thể xảy ra cũng đã từng xảy ra, làm sao đoan chắc được ? Cho nên bà này vẫn có thể là Giả Lạc Sơn.

-Ngươi nói là y giả nữnhân à ?

-Ðúng vậy!

- Giả Lạc Sơn có khi nào nhìn thanh tú nhưvậy ? Nếu thật vậy quần hào năm xưa làm sao chịu phục y ?

-Ngươi quên mất ngoại hiệu năm xưa của y sao ? Thuở ấy y có ngoại hiệu là Thiết Diện Long Vương, bởi vì y lúc nào cũng mang mặt nạbằng đồng đen.

TưKhông Trích Tinh làm thinh.

Mỹ phụtrung niên thở dài, lên tiếng:

-Hảo nhãn lực!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng đáp:

- Không hay lắm, chỉvừa vừa thôi. Mỹphụtrung niên lại nói:

- Không sai, ta là Giả Lạc Sơn, chính là Thiết Diện Long Vương năm xưa, nay là Giang Nam Thiện Sĩ.

Vừa nói đến mấy chữ "GiảLạc Sơn", vẻ phong lưuủy mị trên mặt y chợt biến thành nét lạnh băng; thốt rabốn chữ "Thiết Diện Long Vương", mắt y lóe lên ánh sắc như dao. Nói xong cả câu thì y như biến ra một người hoàn toàn khác. Y phục dung mạo của y vẫn nhưtrước, nhưng phong cách hoàn toàn biếnđổi, trởnên giống như một lưỡi kiếmbénđã xuất khỏi vỏ. Lục Tiểu Phụng cơhồ cảm thấy được sát khí của y.

Giả Lạc Sơn nhìn Lục Tiểu Phụng một lúc rồi hỏi:

-Nhưng ta nghĩkhông hiểu ngươi làm sao đoán ra được ? Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

-Là nhờ cô nương này.

Chàng nhìn nàng Sở Sởđáng yêu, như đang chiêm ngưỡng nét quyến rủ của nàng. Trong mắt Giả Lạc Sơn toátra những hồ nghi và giận dữ:

-Nhờ Sở Sở ? Là nàng ấy ám thị cho ngươi à ?

Nhìn vẻ mặt Giả Lạc Sơn, Lục Tiểu Phụng càng cười thoải mái:

- Các hạ muốn nghĩnhưthế cũng chẳng sao, bởi vì nếu không có nàng ở đây, thì nhất định ta sẽ không bao giờđoán ra các hạ là Giả Lạc Sơn.

Bàn tay Giả Lạc Sơnđang đỡ Sở Sởđột nhiên nắm chặt, làm Sở Sở lộ vẻ đau đớn. Lục Tiểu Phụng than thầmtrong tâm, đến ngay lúc này chàng mới xác địnhđược mối liên hệ giữa hai người: một bên là lão hồ ly độc ác hẹp hòi, một bên là chú thỏ con hiền lành xinh xắn.

Chàng không nỡthấy nàng đau thêm, nên lập tức giải thích:

-Một cô gái nhưvầy, đi đến đâu cũng sẽ có nam nhân ngắmnhìn. Thế nhưng các nam nhân trong phòng này lại chẳng để ý cô ta, thậm chí nhìn lén cũng không dám. Nữ nhân phần đông thích được các nam nhân ngắm nghía, màbọn họkhông dám nhìn Sở Sở, dĩnhiên không phải vì sợnàng giận, mà là sợ các hạ, bởi thế ...

-Bởi thế sao ?

-Bởi thế ta tự hỏi, những gã đàn ông trong này đều chẳng phải hạng dễ day vào, tại sao tất cả lại sợ các hạ ? Hay các hạ chính là Giả Lạc Sơn giết người không chớp mắt ?

GiảLạc Sơn bỗng cười lớn:

-Ðược lắm, phán đoán rất hay, nói rất hay!

- Các hạvốnđến đây không phải để nghe ta kể chuyện, mà để ngắmxem ta là một người nhưthế nào, bây giờxem qua rồi, các hạthấy ra sao ?

-Ngươi là một người thông minh, chẳng những thông minh, mà còn có ý chí kiên cường. Bất luận chuyện gì cũng khó mà lung lạc được ngươi. Ngươi là một hảo bằng hữu, nhưng cũng là một đối thủđáng sợ.

GiảLạc Sơn nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chăm bằng một ánh mắt sắc như dao:

- Chỉ rất tiếc ngươi không phải là bằng hữu của ta, cho nên ngươi chỉ có nước chết mà thôi!

- Chỉ có mộtđường là chết ?

-Ngươi phải chết!

Ðêmđã khuya, gió càng thêm lạnh.

Người áo đen vẫn sừng sững đứng đó như cây nêu, lão già tóc bạc trắng lại móc từtrong áo ra một cái dũa nhỏ để dũa móng tay. Kẻ móc ngược thân mình từnóc nhà chẳng biết lúc nào đã tuột xuống đất, mà chẳng gây ra tiếng động nào cả.

GiảLạc Sơn lên tiếng:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ngươi quả là không nhìn lầm, ba người này đúng là chẳng phải dễ đối phó. Lúc nãy ngươi tuy chận được một kiếm sát thủ của lão tam, một chưởng mãn thiên hoa vũ của lão nhị, nhưng bây giờ thêm lão đại nữa thì tình thế đã khác.

Lục Tiểu Phụng nhìn sang lão già tóc bạc phơ, hỏi:

-Lão đại là lão trượng ?

Lão già tóc trắng cười nhạt một tiếng, chìa bàn tay ra, chiếc móng tay dài ba tấc trên ngón tay giữa cuộn vòng lại, tưởng nhưrất mềm. Ðột nhiên móng tay lão búng ra, chỉ nghe "vù" một tiếng như gió bay vèo qua, lớp giấy dán cửa sổ cách lão bảy, tám thước đã bị chỉphong của lão đục lủng một lỗ nhỏ. Móng tay này nếu quảthực điểm phải thân người, không biết hậu quảtới đâu ?

Lục Tiểu Phụng buột miệng khen:

- Hay, hay quá! Một phát Ðàn Chỉthần thông, quảkhông hổ là Hoa Sơn tuyệt kỷ. Lão già lạnh lùng đáp:

-Nhãn lực ngươi cũng không đến nỗi tệ. Lục Tiểu Phụng thởra:

- Sát ThủKiếmphái Không Ðộng, Mãn Thiên Hoa Vũ củađệ tử Tân Thập Nương, lại thêm Ðàn Chỉ Thần Thông của Hoa Sơn, xem ra hôm nay ta chỉ còn có tử lộ màthôi!

Tư Không Trích Tinh bỗng cười bảo:

-Người khác nói ngươi có nhãn lực khá, theo ta thì mắt ngươi chẳng tinh chút nào.

- Sao vậy ?

-Ngươi chỉ nhìn thấy lai lịch võ công của ba người kia, nhưng lại quên mất trong phòng này còn có hai tay đáng sợkhác.

- Ta không có quên.

-Ngươi không kể luôn ta sao ?

- Ta không kể ngươi, bởi vì trong mắt ta, ngươi chẳng những không đáng sợ chút nào, mà còn đáng yêu nữa.

TưKhông Trích Tinh mỉm cười.

-Ngươi không ngờta lại nói ngươi đáng yêu.

- Ta cũng không ngờngươi có thể nhìn ra chỗ đáng sợ của Sở Sở cô nương. Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Tathấy nàng rất khả ái mà.

Khả ái, cũng có thể là đáng sợ chăng ? TưKhông Trích Tinh lại nói:

- Có một câu nói chắc chắn ngươi chưa nghe qua: sở sởmê nhân, đoạt mạng truy hồn. Lục Tiểu Phụng quay qua nhìn Sở Sở, lắc đầu bảo:

- Tathật không tin cô nương có bản lãnh truy hồnđoạt mạng. Sở Sở cười nụ:

- Thiếp cũng không tin.

Nụ cười của Sở Sởnhưhoa xuân chớmhé, giọng nói của nàng tựa hoàng oanh buổi sáng sớm, thế nhưng tay của nàng còn độc hơn rắn! Nụ cười chưa tắt, Sở Sởđã xuất thủ, chỉthấy ánh kim quang xẹt thẳng vào yết hầu của Lục Tiểu Phụng. Vũkhí của nàng chính là chiếc kim thoa cài trên tóc.

Lục Tiểu Phụng đã đưa tay chuẩn bị kẹp lấy cây trâm, bỗng lập tức tay thu về, vì ngay lúc ánh kim quang lóe lên, chàng chợt phát hiện ra trên thân kim thoa có đính vô số gai nhọn nhỏ xíu, mảnh như lông trâu. Chàng mà đưa tay ra kẹp thì chiếc kim thoa sẽ gãy hai, nhưng những mũi gai nhọn kia chắc chắn sẽ đâmvào tay, màgai dĩnhiên sẽ có tẩm chấtđộc.

Lục Tiểu Phụng rút tay về, nghiêng người vừa kịp né tránh kim thoa bay sát ngang cổ họng. Sở Sở xoay cổtay, vung ra một chiếc kim thoa khác. Thoa vừa ngắn vừa nhỏ, nên nàng biến chiêu cực nhanh, trong chớp mắtđã sử đến hai mươi bảy chiêu, chiêu nào cũng đâmvào chỗtrọng yếu, khó tránh.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Cây kim thoa của Sở Sở cũng đáng sợ chẳng kém một vũkhí thực thụ. Chỉ rất tiếc đối thủ của nàng là Lục Tiểu Phụng. Nàng xuất thủđã nhanh, Lục Tiểu Phụng tránh né càng lẹ hơn. Sở Sởxuất hai mươi bảy chiêu, Lục Tiểu Phụng tránh được hai mươi sáu chiêu, đột nhiên trởtay nắm lấy cổtay Sở Sở. Chàng không nỡbẻ gãy tay nàng chỉ nắm nhẹ màthôi.

Sở Sở quay mình tung cước đá vào hạbộ Lục Tiểu Phụng. Một cô gái không nên sử dụng chiêu thức này, thật không ngờtrông dáng yểu điệu khả ái nhưthế, mà vị cô nương này không từ chiêu thức độc địa nào.

Rất may Lục Tiểu Phụng nhưđoán biết được, khi tay Sở Sởvừa xoay ngang, cũng là cùng lúc nàng tung cước, chàng liền vung tay ném thân người Sở Sở lộn một vòng trên không, rơi đúng vào lòng Giả Lạc Sơn.

GiảLạc Sơn nhíu mày hỏi:

- Nàng có bị thương chỗ nào không ?

Câu hỏi tỏ vẻ lo lắng quan tâm. Sở Sở lắc đầu, từtừngồi dậy, bỗng nhiên trởtay đâmkimthoa xuyên lồng ngực Giả Lạc Sơn. Thật là một chưởng trí mạng không ai ngờ!

GiảLạc Sơn vẫn còn đủ sức đưa tay nắm cổ Sở Sở. Nàng sợtái mặt, trong cổ họng phát ra tiếng "ặc ặc". GiảLạc Sơn bóp chặt tay, cười gằn:

- Tiện nhân, ta bắt ngươi ...

Nói chưa dứt lời, "vù" một tiếng, một cái móng tay dài ba tấc đã điểmvào huyệt Ngọc Sơphía sau đầu của y. Ðây cũng là một đòn trí mạng. Giả Lạc Sơn buông tay, quay người gầm lên, nhào đến lão già tóc bạc trắng. Nhưng y vừa quay lại, có mười ba đạo hàn tinh xé gió bay đến cắmvào lưng, một đường kiếm trắng bạc nhanh như chớp đâmvào hông.

Cảbốn người vừa xuất thủ xong, lập tức lui vào một góc phòng.

Máu tươi phun ra, Giả Lạc Sơn vẫn chưa ngã xuống, gương mặt vốn rất đẹp của y co dúm lại, mắt trợn trừng, nhìn trân trân bốn người, lạc giọng nói:

- Các ngươi ... cái ngươi tại sao ...

Người áo đen nắm chặc kiếm, mubàn tay nổi gân xanh, các ngón tay nắm chặt quá đến trắng bệch, mà người không ngớt run rẫy, lão già và tay phóng ám khí cũng thế. Họ không nói được câu nào. Người lên tiếng lại là Sở Sở. Nàng nghiến răng cười nhạt nói:

-Ngươi tựbiết lấy tại sao chúng ta làm nhưvậy.

- Ta ... ta không hiểu ...

GiảLạc Sơn thều thào, đến chữthứtư chỉ còn hơi chẳng còn tiếng nữa. Y không hiểu, chết đi vẫn không hiểu.

Ánh đèn dần dần tối bớt. Trong phòng không có một tiếng động, đến tiếng thởvà tiếng tim đập dường như cũng ngưng lại. GiảLạc Sơnđã ngã xuống giữa vũng máu của chính mình. Y đến bất ngờ, chết càng bất ngờhơn.

Lục Tiểu Phụng từtừthả lỏng tay, mới hay lòng bàn tay mình đổ mồ hôi. Sở Sở quay sang đối diện với Lục Tiểu Phụng:

- Công tửhẳn không ngờbọn thiếp dám giết hắn. Lục Tiểu Phụng thừa nhận.

- Công tử chắc cũng không biết tại sao bọn thiếp muốn giết hắn ?

Lục Tiểu Phụng không đáp, nhưng đoán là cái gì ép buộc thì sẽ tạo nên bi kịch. Chàng không nói vì muốn nghe Sở Sởkể ra.

Sở Sở lộ vẻvừa đau khổvừa căm giận:

-Hắn dùng bạo lực cưỡng chiếm thiếp, biến thiếp thành mónđồ chơi của hắn, lại nắmđược nhược điểm của ba người họ, ép họ làm nô tài cho hắn. Bọn thiếp muốn giết hắn từ lâu, nhưng chưa có cơhội.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Vậy lần này hóa ra ta giúp các vị có cơhội sao ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 12

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Sở Sởgật đầu:

-Bởi vậy bọn thiếp rấtđội ơn công tử, chẳng những thế bọn thiếp muốn báo đáp công tử. Lục Tiểu Phụng bật cười. Chữbáo đáp do một nữnhân thốt ra, thường có ý khác.

Tuy thế, thái độ của Sở Sởrất nghiêm túc, nàng nói:

- Công tửđi tìm La Sát bài, mà chưa chắc được gì. Bọn thiếp cũng đi tìm La Sát bài, so về thực lực thì điều kiện của bọn thiếp trội hơn công tử nhiều. Nếu công tửbằng lòng, bọn thiếp sẽ giốc toàn lực trợgiúp.

Sở Sở chỉ chiếc rương chứađầy vàng bạc nằm dưới đất:

- Cỡrương này, trên xe bọn thiếp hãy còn mười hai cái, mà Lý Hà không thể nào biết được Giả Lạc Sơn đã chết, cũng chưa bao giờthấy mặt thật của hắn, cho nên ...

Lục Tiểu Phụng tiếp lời:

- Cho nên ta nếu giảmạo GiảLạc Sơn, dùng mớvàng này đi mua La Sát bài trong tay Lý Hà, thật dễ nhưtrởbàn tay, chẳng phí chút sức lực nào.

-Ðúng vậy, công tử quả là người thông minh!

-Nhưng ta vẫn không hiểu làm nhưvậy các vị có lợi gì ? Sở Sởtrầmngâmgiây lát rồi đáp:

-Bởi vì bọn thiếp không muốn cho người khác biết Giả Lạc Sơn bị bọn thiếp giết chết.

- Các vị sợ con cháu y đến báo thù à ? Sở Sởmỉm cười:

- Chẳng có ai báo thù cho hắn đâu, chẳng qua ...

- Chẳng qua y là một người có nhiều tiền, để lại di sản không ít, nếu người ngoài biết y chết rồi, thì kẻ giết y khó mà giữ lại tài sản của y. Các vịkhông nắm chắc có thể giết chết ta để bịt miệng, lại sợ bí mật này bị lộ ra ngoài, nên chỉ có cách là dụta.

Sở Sở chớp mắt:

- Công tửkhông bằng lòng điều kiện này sao ?

- Chỉ rất tiếc người có mắt không chỉ riêng ta, kẻ có miệng không chỉ riêng ta.

- Trong phòng này toàn là người trong cuộc bọn thiếp, chỉ có TưKhông đại hiệp ... Tư Không Trích Tinh xen vào:

- Ta không phải đại hiệp, ta là đại thâu. Sở Sởnói:

- Tư Không đại thâu là hảo bằng hữu của Lục công tử, Lục công tửbằng lòng, thì Tư Không đại thâu chắc chắn sẽkhông tiết lộ bí mật.

- Ta không phải bạn tốt của Lục Tiểu Phụng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể bán rẻ hắn, chẳng qua ta không thích vướng chuyện phiền phức, nhất là loại phiền phức này, cho nên ...

- Cho nên TưKhông đại thâu cũng đồng ý rồi.

-Nhưng ta có điều kiện.

Sở Sở liếc nhìn TưKhông Trích Tinh:

-Ðiều kiện gì ? Chẳng lẽ Tư Không đại thâu muốn thiếp cùng qua đêm sao ? Tư Không Trích Tinh phá cười lớn:

-Người như cô nương mà ngủbên cạnh ta, ta có đang ngủ cũng bị sợ quá màthức giấc. Ta chỉ muốn là khi nắmđược La Sát bài trong tay, hãy tha cho bốn nữnhân kia.

-Làbọn Lý Hà bốn người đó chăng ?

-Phải.

Sở Sở lại chớp chớp mắt, hỏi:

- Tại sao TưKhông đại thâu lại quantâmđến các nữ nhân đó ? Họ có ngủ chung với đại thâu rồi

sao ?

Tư Không Trích Tinh nhìn Sở Sở, cười gượng lắc đầu:

- Cô nương xem ra ngoan hiền, mà sao nói câu nào câu nấy sống sượng vậy ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 13

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Sở Sở làm duyên:

-Bởi vì mỗi lần thiếp nói chuyện, đều cảm thấy cần phải có gì đặc biệt kích thích. TưKhông Trích Tinh than dài:

- Ta chỉ muốn hỏi, cô nương có chịu điều kiện của ta chăng ?

- Thiếp dĩnhiên chấp nhận.

TưKhông Trích Tinh lập tức đứng dậy, quay sang vẫy tay với Lục Tiểu Phụng:

- Ta đi đây.

Lục Tiểu Phụng kêu lên:

- Còn y phục của ta đâu ?

- Trong phòng có một nữnhân nhưvậy, ngươi còn đòi y phục để làm gì ? Tự nhiên sao ngươi hóa ra đần độn vậy ?

TưKhông Trích Tinh cười lớn, nói chưa dứt câu đã phóng qua cửa sổ, trong chớp mắtđã nghe tiếng cười văng vẳng ngoài xa hơn hai chục trượng.

Trong phòng không biết từ lúc nào chỉ còn lại hai người, Lục Tiểu Phụng trên giường, Sở Sởđứng đầu giường. Nàng tỏ vẻ rất ngoan, rất dịu dàng, bỗng nhiên hỏi một câu khiến ai cũng giựt mình:

- Công tử có muốn thiếp cùng ngủ chung không ?

-Muốn!

Lục Tiểu Phụng trả lời ngay không chớp mắt. Sở Sởhé miệng cười, nói nhỏ:

-Vậy thì công tử cứtừtừ nằmđó mà muốn nhé!

Nói xong nàng quay lưng bỏ đi, ra đến cửa mới vẩy tay bảo:

-Hẹn mai gặp.

"Bình"một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.

Lục Tiểu Phụng giương to mắt nhìn lên trần nhà, nghĩthầm:

- Tại sao ta cứgặp toàn những người kỳ quái, những chuyện lạ lùng hoài ?

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 7 Chuyện Lạ XứBăng

Nơi họ sắp đi đến không phải ở chân trời, mà ở bên Tùng Hoa giang. Tùng Hoa giang nằm giữa vùng núi quanh năm tuyết phủ ở địa phận Hắc Long Giang. Lao Sô tọa lạc phía nam Tùng Hoa giang, cái tên có nghĩa là nhà xưa, ý nói mái nhà xưa thân thương của một người đi xa lâu ngày trởvề. Thế nhưng kỳ thực vùng đất này là một nơi hoang sơ, lạnh lẽo. Mỗi nămđến khoảng tết trùng cửu (mồng chín tháng chín), nước sông bắtđầuđóng băng, mải đến tiết thanh minh sang năm mới bắtđầu tan. Tính ra có đến sáu, bảy tháng trường giòng sông đóng băng. Tuy thế cư dân đất Lao Sô rất mong đợi đến bảy tháng băng đóng này, bởi vì chính trong thời giannày cuộc sống của họ mới trởnên phong phú đa dạng, thêm nhiều màu sắc hơn.

- Lao Sô thật sựtọa lạc ở đâu ?

- Ngay trên sông Tùng Hoa.

- Trên sông làm sao có thịtrấn được ?

-Nói đúng ra, không phải nằmtrên sông, mà là trên băng.

- Trên mặt băng ?

Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng chứng kiến nhiều chuyện lạ, mà chưa bao giờthấy một thịtrấn trên băng. Ai chưađến Lao Sô thì khó tin chuyện này, nhưng thịtrấn quảthực là ở trên mặt băng. Mặt sông ở khúc này không rộng lắm, chừng độ hai, ba chục trượng, khi nước sông đóng băng thì dày đến hơn mười thước.

Những dân cư ở Lao Sô đã lâu, thường có những dự cảmđặc biệt mà đoánđược lúc nào sông sắp đóng băng, nhưthể ngửi trong hơi gió, nhìn trên sóng nước mà canh được thời điểm băng đông lại. Bởi thế, trước đó vài ngày, họ đemnhững cây gỗ đã chuẩn bị trước thảxuống sông, dùng dây cột lại cho khỏi trôi đi. Sau khi băng đóng cứng, khúc sông này đã biến thành một đại lộ thủy tinh, vừa dài, vừa rộng. Lúc này những cây gỗthả nổi trên mặt nước bị đông giữa băng, biến thành nền tảng để xây nhà lên trên. Dựng cột dọc ngang, trải ngói lợp mái nhà, lại dùng đất cát trộn nước đắp tường, chỉ nội một đêm là mọi thứđông cứng, chắc nhưđá vậy. Thế là bao nhiêu căn nhà nhỏ lớn, đủ kiểuđủ loại mọc lên trên sông, chừng vài ngày sau là vùng đất này biến thành một thịtrấn náo nhiệt, thậm chí xe lớn có tám ngựa kéo cũng qua lại trên băng thoải mái. Kế đến là các tiệmbuôn bán cũng khai trương tấp nập, bên ngoài nhà tuy lạnh cắt da, nhưng bên trong thì ấm áp nhưtiết xuân.

Lục Tiểu Phụng nghe kể về Lao Sô, giống như nghe truyện thần thoại.

- Trời lạnh nhưvậy, làm sao bên trong nhà lại ấm áp ?

- Ðó là nhờtrong nhà có đốt lửa, giường ngủ làm bằng gạch hoặc đắp bằng đất, bên dưới cũng đốt bếp lửađể sưởi ấm.

-Ðốt lửa trên mặt băng à ? Không sợbăng tan sao ?

-Băng vẫn hoàn băng, chẳng hề hấn gì.

Băng chỉtan vào tiết thanh minh sang năm, lúc ấy ai ai cũng đem "nhà" dọn trở lên bờ, chỉ còn lại trơvơnhững cột nhà, và những đồ phế thải, theo con nước tan màtrôi đi. Cả một thịtrấn phồn hoa trên mặt băng, chớp mắt biến mất như một giấc mộng.

Lục Tiểu Phụng đến Lao Sô đúng vào thời điểm mặt sông đóng băng, cũng là lúc lạnh nhất trong năm. Dĩnhiên chàng không phải đi một mình, vì bây giờ chàng đến đây dưới một cái tên khác, mà dung mạo cũng có hơi khác đôi chút. Vốn có sẳn hàm ria mép mảnh nhưhai chân mày, nay chàng để thêm chòm râu dưới cằm. Nếu là khuôn mặt người khác, thì chẳng có gì khác biệt lắm. Nhưng đặc điểm của chàng là bốn chân mày, mà để thêm râu thì đã che bớt ria mép, nên chàng nhưbiến thành một

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

người khác, biến thành Giang Nam đệ nhất cựphú Giả Lạc Sơn. Chàng có mộtđoàn tùy tùng đông đảo theo hầu, mình choàng áo lông báo trị giá ngàn vàng, ngồi trong một cỗ xe lớn êm ái, ấm áp, nhìn vào đúng là một tay phú hào coi trời bằng vung.

Sở Sở choàng áo lông cáo trắng muốt, như chú chim bồ câu nép bên mình Lục Tiểu Phụng. Cô gái này hay giỡ chứng bất thường, có lúc ngoan không thể tưởng được, có lúc xem ra có thể sẳn sàng qua đêmvới chàng, nhưng khi chàng muốn tìm nàng thì nàng lĩnh đi đâu mất. Cho nên mấy hôm nay Lục Tiểu Phụng không vui mấy. Cả ngày có một cô gái nhưthế đeo theo, mà đếnđêmthì chỉ có một mình chàng nằm giương mắt ngắm trần nhà, chẳng trách tâm tình chàng không thoải mái.

Tuế Hàn Tam Hữu vẫn đi theo đằng sau cách xa xa, không ngăn cản hành tung của Lục Tiểu Phụng. Mục tiêu duy nhất của họ là hy vọng Lục Tiểu Phụng lấy lại La Sát bài, Lục Tiểu Phụng có biến thành GiảLạc Sơn, hay Chân Lạc Sơn, họ đều không quan tâm.

Từtrong xe nhìn ra, đã thấy một con đường lớn có màu trắng sáng rực rỡ. Sở Sởthởnhẹ:

- Chúng ta sắp đến nơi rồi.

Lục Tiểu Phụng cũng thởnhẹ, bất luận con đường dài, gian khổ đến đâu, khi thấy được mục đích của mình trong tầm mắt, thì trong tâm sẽ cảm thấy rất hài lòng. Gã phu xe cũng thấy phấn khởi, raroi giục ngựa chạy mau hơn, chỉ tội nghiệp những con ngựa thởra khói trắng, sùi bọt mép mà cố sức chạy. Những nóc nhà trong băng trấn dần dần hiện rõ.

Màn đêmbuông xuống. Ở nơi biên giới cực lạnh này, đêmthường đến rất mau, rất bất chợt, lúc nãy chưa đến hoàng hôn, màtựnhiên bóng đêmvụt đến bao trùm cảvùng. Trên con đường thủy tinh đã tắt ánh dương quang, có một ánh đèn sáng lên, lại một ánh đèn khác sáng lên, chẳng mấy chốc cả một thị trấn tối mờmờbiến thành một vùng đèn sáng huy hoàng. Ánh đèn soi xuống mặt băng được phản chiếu lại, từxa nhìn đến tựa như đền đài thủy tinh cung, dựng trên thế giới pha lê, ai nhìn thấy cảnh này lầnđầu tiên đều mê mẩn tâm thần.

Lục Tiểu Phụng cũng thế. Cả đoạn đường phiền phức nhức đầu, có lúc cũng nguy hiểmđến tính mạng, nhưng ngay lúc này chàng cảm thấy thậtđáng giá, nếu phải đi ngược thời giantrở lại sòng bạc Ngân Câu, chàng vẫn sẽ chọnđi đến nơi này. Sau khi trải qua nhiều gian khổ, khoái lạc mới thật có ý nghĩa, có giá trị.

Lục Tiểu Phụng bất giác than:

-Nơi này nếu ở gần, tùy hứng đều đến được, có lẽ sẽ không đẹp nhưvậy. Sở Sởgật đầu.

Cảnh đêm của băng trấn quả rực rỡ, đèn trong nhà, cộng thêm đèn ngoài trời, lại thêm ánh phản chiếu từmặt băng, nên trông cảvùng lấp lánh ánh sáng, dù là nơi kinh đô náo nhiệt cũng không có vẻ lộng lẫy bằng. Ðường đi vào trấn không hẹp, hai bên có đủ các loại cửa tiệm, khách bộ hành và xe ngựa qua lại luôn luôn, lại thêm tiếng người cười nói vang ra từtrà lâu tửu điếm. Nhìnnhững người ở nơi đây giữa một thế giới thủy tinh, Lục Tiểu Phụng cơhồ không phân biệtđược đây là nhân gian hay là cõi trên.

Vừa bước trên con đường này, Lục Tiểu Phụng chú ý đến một tiệm rượu nhỏ, bởi vì ngay dưới tấm bản gỗ đề "Thái Bạch Di Phong", có một cô gái mặc áo ấm màutím có viền lông, ánh mắt nhìn chàng như ẩnước có nét cười. Cô gái này không thuộc loại đại mỹ nhân, nhưng có nụ cười rất tươi dễ gây hảo cảm, có khuôn mặt tròn tròn, lúc cười lên lộ ra hai cái lúmđồng tiền rất sâu, có đôi mắt lúc không cười cũng có vẻ nhưđang cười. Ðôi mắt ấy đang nhìn Lục Tiểu Phụng.

Sở Sởhừ nhẹ, cười nhạt nói:

- Xem ra cô ả rất có ý với công tử. Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta nào quen biết nàng ấy.

- Công tử dĩnhiên không quen, nhưng thiếp biết cô ấy. Cô ấy họ Ðường, tên Khả Khanh, ai gặp cô ấy cũng có cảmgiác thân thiện, công tử xem ra cũng thế.

Lục Tiểu Phụng cười đáp:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Hìnhnhư cô biết cũng không ít chuyện về nàng.

-Dĩnhiên rồi!

-Nhưng nàng xem ra không nhận ra cô ? Sở Sở chớp chớp mắt, trả lời:

- Công tửđoán xem, làm sao tôi biết cô ấy ?

- Ta đoán cũng không ra, mà cũng lười đoán.

- Giả Lạc Sơn làm việc rất kỹ lưỡng, chưa đến nơi đây y đã cho người điều tra cảbốn nữ nhân kia rất chi tiết, lại kiếm người vẽ hình họ nữa.

Lục Tiểu Phụng nhíu mày:

- Chẳng lẽ nàng là một trong bốn nữ nhân của Lam Hồ Tử ?

- Cô ấy là người vợthứba của Lam Hồ Tử.

Lục Tiểu Phụng không nhịnđược, bèn quay đầu để ngắm cô gái kia thêm lần nữa, nhưng lại nhìn thấy một nữ nhân khác. Người này vừa từtrong tiệm thuốc chuyên trị trật đả, ngoại thương ở phía đối diện, bước vào tiệm rượu của Ðường Khả Khanh. Nàng mặc toàn màu đen, dáng vốc vừa gầy vừa nhỏ, mặt có vẻ lạnh lẽo khó chịu, nhưthể ai cũng thiếu nợnàng. Nói chung nàng không phải loại người dễ gây hảo cảm, thế nhưng chính vì thế mà làm cho nhiều người chú ý. Nàng và KhảKhanh là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau, nhưng cả hai xem ra là bạn thân.

Sở Sởhỏi:

- Công tử có phải cũng đang để ý nữnhân này ? Lục Tiểu Phụng cười gượng:

-Nhưng ta cũng không quen nàng này.

- Thiếp biết, cô ấy họ Lãnh, tên Hồng Nhi, vốn là vợthứtư của Lam Hồ Tử. Lục Tiểu Phụng hỏi:

-LamHồ Tửthật là người kỳ lạ, đã cưới cô vợthứba hòa nhã thân thiện, tại sao lại nạp thêm cô thứtư lạnh lùng khó ưa nhưthế ?

-Người lạnh lùng dĩnhiên cũng có chỗ hay riêng của họ, nếu có cơhội công tử nên thử cho biết. Lục Tiểu Phụng lại quay lại xem nữa, chỉthấy có hai đại hán dìu một người bịté gẫy chân đến trước cửa tiệm thuốc, lớn tiếng gọi:

-Lãnhđại phu đâu rồi ? Làm ơn ra giúp dùm mau lên.

Thì ra vị Lãnh Hồng Nhi này là một thầy thuốc chữa trật khớp và ngoại thương, mà cũng chính là chủnhân tiệm thuốc.

Lục Tiểu Phụng bật cười:

- Thì ra nàng này cũng đa tài, còn có nghề này nữa! Sở Sở chớp chớp mắt, nói tiếp:

- Thật ra trong bốn người vợ của Lam Hồ Tử, người đẹp nhất chính là Trần Tịnh Tịnh. Lục Tiểu Phụng chợt nhớ lại lời của Ðinh Hương Di dặn trước khi đi:

"Người đất Lao Sô khí lượng hẹp hòi, hay có thái độ thù địchđối với khách ở xa đến, chỉ trừ hai người ra, còn lại chàng không thểtin ai được cả ... Một người tên là Lão Sơn Dương, là bạn thân của cha em, một người tên là Trần Tịnh Tịnh ..."

Chàng không ngờ Trần Tịnh Tịnh cũng là một trong mấy người vợ của Lam Hồ Tử. Sở Sở liếc nhìn chàng, nói tiếp:

-Nếu công tử muốn gặp Tịnh Tịnh, thiếp có thể dắt công tửđi.

- Cô biết Tịnh Tịnh ở đâu sao ?

- Tịnh Tịnh là bạn thân của Lý Hà, nhấtđịnh là ngụtại sòng bạc để giúp đỡ Lý Hà.

- Sòng bạc ? Sòng bạc gì ?

- Sòng bạc Ngân Câu.

- Chốn này cũng có một sòng bạc Ngân Câu ? Sở Sởgật đầuđáp:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Lý Hà hẹn với chúng ta sẽ gặp mặt tại sòng bạc Ngân Câu.

Lục Tiểu Phụng không hỏi thêm, vì chàng đã nhìn thấy một chiếc ngân câu sáng lấp lánh đang đong đưa trong gió. Ðến nơi, chàng đẩy cửa mởra, từbên ngoài gió lạnh thấu xương bước vào bên trong ấm áp như mùa xuân. Chàng cởi áo choàng ra, tiện tay đặt xuống chiếc ghế kê gần cửa, vừa nhìn quanh vừa hít vào một hơi thật sâu.

Không khí bên trong đầy mùi thuốc hút của nam nhân, mùi rượu, mùi phấn sáp của nữ nhân, mùi nước hoa ... Không khí này không thích hợp cho người thường hít sâu vào, nhưng nó có mùi vị quen thuộc với Lục Tiểu Phụng. Tư Không Trích Tinh nói quảkhông sai, chàng đích thực là thuộc vềthế giới này. Chàng thích sống xa hoa, ưa kích thích, ham hưởng thụ, những nhược điểm này trước nay chàng vẫn tựnhận.

Sòng bạc này tuy không lớn bằng sòng bạc của Lam Hồ Tử, khách đánh bạc cũng không ăn mặc chỉnh tề bằng, nhưng nơi này cũng có đủ các loại bài.

Lục Tiểu Phụng không chờ Sở Sởbước chung, chàng ưỡn ngực bước đến phía trước. Chàng biết mìnhđang được mọi người chú ý, họ nhìn vào y phục, phong độ của chàng mà đoán đây là một hào khách chơi sang. Những người nhưvậy thường nghếch mặt lên trời không thèm nhìn ai, cho nên Lục Tiểu Phụng cũng nghinh mặt thật cao. Tuy thế chàng vẫn thấy được một người vừa cười vừa đi đến phía chàng.

Lục Tiểu Phụng vốn không để ý đến ai, nhưng dáng điệu người này thật là quá kỳ quái, ăn mặc lạ lùng, cả chính chàng cũng hiếmkhi gặp một quái nhân nhưthế. Người này mặc một chiếc áo bào rộng màu đỏ, trên áo thêu đầy những đóa hoa đủ loại, có cái màu vàng, có cái màu xanh lam, có cái xanh lục. Kỳ hơn nữa, là đầu hắnđội một cái mũ màu xanh lục có chóp thật cao, trên mũthêu sáu chữmàu đỏ khá lớn: "Thiên Hạ ÐệNhất Thần Ðồng"!

Lục Tiểu Phụng nởnụ cười, chàng nhận ra người này là cậu em yêu quí của Lý Hà, Lý thần đồng. Nhìn thấy chàng cười, Lýthần đồng cũng cười theo, vẻ mặt trông ngờnghệch như người điên. Hắn bước đến trước mặt Lục Tiểu Phụng xá một xá, nói:

- Chào huynh.

Lục Tiểu Phụng nhịn cười, đáp:

- Chào các hạ.

- Xin cho biết quí danh ?

-Họ Giả.

Lý thầnđồng nheo mắt ngắm Lục Tiểu Phụng rồi đáp:

- Giảhuynh từphương xa đến đây ?

-Phải!

-Không biết Giảhuynh muốn chơi bài gì ?

Hắn xem có vẻ hơi điên, nhưng thực chất nói chuyện khá tỉnh táo, bình thường. Lục Tiểu Phụng chưa kịp mởmiệng, đằng sau có người lên tiếng trả lời thế:

-Vị Giả đại gia này không phải đếnđánh bài, mà đến tìm người.

Giọng nói vừa ấm vừa dịu, rõ ràng mạch lạc, là một giọng nữnhưng không phải giọng Sở Sở, mà thuộc về một nữ nhân rất đẹp, nhìn thái độ rất ôn hòa. Sở Sởđang đứng phía sau lưng nữ nhân này nháy mắt với Lục Tiểu Phụng.

Nữ nhân này có phải là Trần Tịnh Tịnh chăng ? Lục Tiểu Phụng điềm nhiên nói:

- Cô nương đã biết ta đến tìm người, hẳnđã biết ta là ai ? Trần Tịnh Tịnh gật đầuđáp:

-Xinmời theo tôi.

Ðằng sau khu đánh bạc có một gian phòng nhỏ, bày biện khá tỉ mỉ, nhưng không thấy ai cả. Lục Tiểu Phụng ngồi xuống một chiếc ghế lớn chế bằng trúc có trải tấm da cáo, hỏi:

-Lý Hàđâu ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Trần Tịnh Tịnhđáp:

-Ðại thơkhông có đây.

Lục Tiểu Phụng sa sầmnét mặt:

- Ta không từ ngàn dặmđến đây tìm Lý Hà, màbà ấy không có đây sao ? Trần Tịnh Tịnh cười nhã nhặn, nhỏ giọng đáp:

-Vì đại thơbiết Giả đại gia đến, nên mới đi. Lục Tiểu Phụng giận dữ hỏi:

-Nhưvậy là ý gì ?

-Bởi vì tạm thời đại thơkhông thể gặp mặt Giả đại gia được.

- Tại sao ?

-Ðại thơđi rồi. Nhưng đại thơsẽ quay lại, vì đại thơkhông muốn làm phật lòng đại gia, mà chắc chắn sẽ đemLa Sát bài đến nữa.

- Lý Hà nhắn nhưthế à ?

-Ðại thơmong là Giả đại gia đưa tài vật cho tôi, chờtôi đưa qua bên kia xong, thì đại thơ sẽ lập tức đến gặp đại gia ngay.

Lục Tiểu Phụng vỗ bàn, giận dữnói:

-Làm ăn kiểu gì lạvậy ? Chưa thấy mặt hàng mà đòi ta giao tiền trước à ? Trần Tịnh Tịnh vẫn dịu dàng cười đáp:

-Ðại thơcòn nhờtôi nhắn đại gia, nếuđại gia không chấp nhậnđiều kiện này thì vụmua bán này coi nhưbất thành.

Lục Tiểu Phụng vừa chồm người đứng dậy, lại từtừ ngồi xuống. Trần Tịnh Tịnh mỉm cười nói:

- Theo ý tôi, Giả đại gia cứtheo ý đại thơ chấp nhận điều kiện này đi, bởi vì đại thơđemLa Sát bài giấu ở một nơi cực kỳ bí mật và an toàn, ngoại trừđại thơtuyệt đối không có một người thứ hai nào biết cả. Nếu đại thơkhông chịuđem lệnh bài ra, thì cũng không còn ai tìm ra được.

Lục Tiểu Phụng sáng mắt:

-Bà ấy sợta bức bách giao La Sát bài, nên ta vừađếnđây là bà ấy đi trốn mất. Trần Tịnh Tịnh không phủnhậnđiều này.

Lục Tiểu Phụng cười nhạt:

- Không lý bà ấy tưởng ta không tìm được hay sao ? Trần Tịnh Tịnh mỉm cười đáp:

-Ðại gia không tìm được đại thơđâu, khi nào đại thơkhông muốn gặp người, đố ai tìm được đại

thơ.

Nụ cười của Tịnh Tịnh tuy ôn hòa, nhưng trong mắt chứa đầy niềm tựtín, xem ra nàng cũng là một nữnhân có ý chí kiên cường.

Lục Tiểu Phụng chăm chú nhìn Tịnh Tịnh một lúc, lạnh lùng nói:

- Ta không tìm được, ta vẫn có thủ đoạn bắt cô nương đi tìm cho ta. Trần Tịnh Tịnh lắc đầu:

- Tôi biết Giả đại gia có nhiều thủ đoạn cao minh, chỉ tiếc là tôi cũng không biết La Sát bài giấu ở đâu, cũng không rõ Lý đại thơđi đâu, nếu không đại thơđểtôi lại đây để làm gì ?

Thái độ của nàng rấtbình tĩnh, giọng nói thản nhiên, ai cũng thấy nàng không nói dối. Lục Tiểu Phụng thởra:

-Nói nhưvậy, ta muốn được La Sát bài thì chỉ có nước theo điều kiện này ? Trần Tịnh Tịnh cũng thở dài đáp:

-Lý đại thơ làm việc rất chu đáo tỉ mỉ, chúng tôi cũng ....

Nàng không nói hết câu, nhưng nghe trong tiếng thở dài cũng có thể đoán biết nàng và những thủ hạ khác cũng bị Lý Hà xử ép nhiều.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta đưa tiền xong, lỡbà ấy không chịu đưa hàng thì sao ?

-Ðiều này tôi cũng không có cách gì bảo đảm, vì vậy Giả đại gia nên đắn đo cho kỹ, tôi có sai người chuẩn bị chỗ ở cho Giả đại gia.

Lục Tiểu Phụng đứng bật dậy, lạnh lùng đáp:

-Không cần, ta tựđi tìm.

- Giả đại gia lầnđầuđến nơi này, một người quen cũng không có, làm sao đi kiếmphòng ở ? Lục Tiểu Phụng rảo bước ra ngoài, ngửng mặt lên đáp:

- Ta tuy không quen ai, nhưng ta có nhiều tiền.

Sở Sởnãy giờđi theo chàng, hai người vừađi rakhỏi sòng bạc Ngân Câu, nàng cười vỗ tay nói:

- Hay, hay quá chừng! Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Chuyện gì màhay ?

-Bộ dạng của công tử giả hay quá, giống hệt nhưphong độ một đại phú ông. Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Thật rata cũng biết Giả Lạc Sơn xử sựthâmtrầm kín đáo, không có kiểu bạo phát giận dữnhư vậy, nhưng ta giảkiểuđó không xong.

-Nhưvậy đã hay lắm rồi, nếu thiếp không biết GiảLạc Sơn, nhất định cũng khiếp sợ.

-Nhưng mà Trần Tịnh Tịnh xem ra không đơn giản chút nào, Lý Hà nhất định còn lợi hại hơn, ta không biết có dọa được bà ấy không ?

-Dọa được bà ấy hay không cũng chẳng sao, bà ta chỉ biết tiền, không cần biết người mà! Lục Tiểu Phụng cười không nói nữa. Chàng nghĩbụng: Trần Tịnh Tịnhđã gặp, nhưng trong tình huống này chàng không thể thố lộ thân phận thật của mình, càng không thể nói ra chàng là bạn của Ðinh Hương Di. Còn Lão Sơn Dương ở đâu ?

Ðang lúc suy nghĩ, bỗng có một người từtửu lâu bên đường bị đá văng ra ngoài, "thịch" một tiếng, té trên mặt băng, lại trượt thêm bảy, tám thước, đến đúng ngay trước mặt Lục Tiểu Phụng. Người này mặc áo da dê, đầu đội mũ da dê, trên mũ còn có hai cái sừng sơn dương, cộng thêm bộ mặt vừa ốm vừa vàng vỏ, vừa già, và chòm râu dê lưa thưa, nhìn y giống hệt một lão sơn dương.

Lục Tiểu Phụng thản nhiên nhìn lão, thậm chí mắt cũng không chớp. Lão Sơn Dương nằm thởmột lúc, mới ráng ngồi dậy, miệng lẩm bẩm:

- Quân khốn kiếp, dù lão gia không có tiền uống rượu, cũng đâu làm gì đến nổi chúng mày đá người nhưthế kia!

Lão Sơn Dương vừa chửi vừa khập khểnh bước đi xa dần. Lục Tiểu Phụng hạ giọng dặn Sở Sở:

-Bảo Tân lão nhị đi theo dõi Lão Sơn Dương.

Tân lão nhịtức là người chuyên phóng ám khí, màkhinh công cũng không kém, y chính là đệ tử mấy đời của Hoa Vũ Tân Thập Nương năm xưa. Còn người áo đen mang kiếm cổ họ Bạch, đứng thứ ba. Hai người cùng ông già tóc bạc, môn hạphái Hoa Sơn, kết bái huynh đệ, thuởxưa chỉvì một chuyện sơxuất màbị Giả Lạc Sơn câu thúc, bấtđắc dĩphải chịu làm thuộc hạ của y hết bảy, tám năm ròng rả màkhông thoát được. Những điều này bọn họtự nói ra, Lục Tiểu Phụng chỉ nghe vậy, chàng có thật sựtin hay không cũng chẳng ai rõ.

Thiên Trường Tửu Lâu thật ra không có lầu, nhưng kể ra là một căn nhà khá lớn, được trang bịkhá đầy đủ. Bây giờ căn nhà này đã thuộc về Lục Tiểu Phụng, chàng chỉ nói vài câu là xong chuyện:

-Một ngày các ngươi kiếmđược bao nhiêu tiền ?

- Ngày nào có khách nhiều, thì được cỡtừba đến năm chục lượng bạc.

- Ta xuất cho các ngươi một ngàn lượng bạc, hãy nhường chỗ này cho ta, đến khi ta đi sẽ trả lại chỗ cho các ngươi, nhưvậy chịu không ?

Dĩnhiên là chịu, chịu gấp!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Thế là tấm biển treo trước cửa bị hạ xuống, tiệm cũng đóng cửa, nửa tiếng sau cả giường ngủ chăn nệmđều chuẩn bị xong xuôi. Người có tiền làm việc thường suôn sẻ hơn chăng ?

Tiện lợi nhất là nơi này vốn có sẳn rượu và đồ ăn, đầu bếp rất khéo nữa.

Ngồi bên lò sưởi hừng hực lửa, đã có vài chén rượu ấm bụng, Lục Tiểu Phụng tưởng chừng như đã quên mất bên ngoài trời vẫn lạnh khủng khiếp. Chàng uống đến bình rượu thứba, mới thấy Tân lão nhị chạy về. Chờy nghỉ một chút, chàng mới hỏi:

- Thế nào ?

Tân lão nhịbực tức đáp:

-Lão ấy phải gọi là lão hồ ly chứkhông phải Lão Sơn Dương. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Các hạbị lão lừa à ?

-Lão đã biết tôi đi theo lão, nên cốý dắt tôi đi mấy vòng trên băng hà, mới quay đầu lại hỏi có phải công tửkêu tôi đi kiếm lão chăng ?

- Các hạtrả lời ra sao ?

-Lão đã biết hết rồi, tôi nghĩkhông thừa nhận cũng không xong.

-Bây giờLão Sơn Dương đâu rồi ?

-Ðang đứng ngoài chờ công tử, lão còn nói, không cần biết công tử là ai, không cần biết công tử tìm lão có chuyện gì, chỉbiết nếu công tử có chuyện cần tìm lão thì phải đích thân đi tìm.

-Lão hồ ly này cũng khá cứng đầu.

Lão Sơn Dương ưỡn ngực thẳng người đi phía trước, Lục Tiểu Phụng đi theo sau. Xem chừng lão chẳng những vừa cứng đầu, mà da cũng dầy nữa, chẳng biết lạnh là gì. Ði ra khỏi con đường này, phía ngoài là một khoảng băng tuyết mênh mông, băng hà mang màu trắng bạc trải rộng ra phía trước, hai bên bờtối mờmờ, không nhìn rõ được cảnh vật.

Từ chỗ đèn sáng lung linh ra đến thế giới lạnh lẽo hắc ám nhưvậy, cảm giác thật khó chịu. Lục Tiểu Phụng muốn lặng im, chờxemLão Sơn Dương tính bày trò gì, nhưng bây giờ chàng không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Các hạ định dắt ta đi đâu ?

Lão Sơn Dương chẳng quay đầu lại, miệng đáp:

-Dắtđến nhà của ta.

- Tại sao phải đến nhà các hạ ?

-Bởi vì là ngươi muốn tìmta, chứkhông phải ta muốn tìm ngươi. Lục Tiểu Phụng đành chịu thua, cười gượng nói:

-Nhà của các hạ ở đâu ?

- Ở trong bồn nước lớn.

Bồn nước lớnđúng nghĩa là một cái bồn chứa nước rất lớn. Lục Tiểu Phụng chưa bao giờthấy một cái bồn nước lớn nhưthế. Bồn nước có chiều cao tối thiểu hơn hai trượng, nhìn giống nhưmột căn phòng hình tròn, hay nhưmột căn lều tròn, nhưng không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ, chỉthấy một sợi dây thừng từtrênmiệng bồn thả xuống đất.

Lão Sơn Dương đã nắm lấy dây thừng leo lên đếnđỉnh, đang đứng phía trên ngoắc tay nói:

-Ngươi leo lên được không ? Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta leo lên để làm gì ? Ta không phải Tư Mã Quang, có cần uống nước cũng đâu phải leo vào bồn nước nhưvậy.

Miệng tuy nói thế, nhưng chàng cũng leo lên theo.

Trong bồn nước không có một giọt nước nào cả, chỉ có rượu, loại rượu chỉ hớp một ngụmđủ cay đến chảy nước mắt, được chứa trong một chiếc túi da dê thật lớn. Lão Sơn Dương uống vào một hớp,

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

đôi mắt chợt trởnên sáng quắc. Dưới nền của bồn nước trải la liệt các loại da thú, Lão Sơn Dương ôm túi rượu khoan khoái ngồi xuống, thởra một hơi:

-Ngươi có bao giờthấy cái bồn nước lớn nhưvầy chưa ?

- Chưa.

-Ngươi có gặp qua ta chưa ?

- Cũng chưa!

-Nhưng ta hình như có thấy mặt ngươi rồi. Ngươi là Giả Lạc Sơn Giảđại gia ?

-Ðúng vậy.

Lão Sơn Dương bỗng cười, lắc đầu nheo mắt nói:

-Ngươi không phải là y.

- Ta không phải Giả Lạc Sơn sao ?

- Chắc chắn không phải!

-Vậy ta là ai ?

-Mặc kệ ngươi có là Trương Tam, Lý Tứhay gì đó nữa, ta chỉbiết ngươi không phải Giả Lạc Sơn, vì lúc trước ta đã thấy mặt lão khốn kiếp ấy một lần rồi.

Lục Tiểu Phụng cũng cười theo. Chàng không muốn cười màvẫn không nhịn được, chàng chợt cảm thấy lão già này thật lý thú. Lão Sơn Dương giương mắt ngắm chàng, nhưthể cũng cảm thấy chàng là một con người đầy thú vị.

Lục Tiểu Phụng lên tiếng:

- Ta muốn hỏi ...

Lão Sơn Dương đột nhiên ngắt lời chàng:

- Lý Hà là một người kỳ quặc, Ðinh lão đại còn quái dị hơn, chỉ vì thích uống nước mưa mùa hạ, chẳng tiếc công của, mất hết hai năm mới xây xong hai cái bồn nước lớn.

-Ðinh lão đại có phải là chồng trước của Lý Hà, cha của Ðinh Hương Di chăng ? Lão Sơn Dương gật đầu:

-Bây giờLý Hà tuy biến mất, nhưng chắc chắn chưa rời khỏi địa phận này, ta có thểbảo đảmbà ấy nhấtđịnh còn trốn trong thị trấn này, nhưng nếu ngươi muốn hỏi ta trốn chỗ nào thì ta cũng không biết.

- Làm sao các hạbiết ta muốn hỏi thăm về chuyện này ?

-Không đúng hay sao ?

- Các hạ cũng đã biết ta là ai ?

- Ta không cần biết, cũng không muốn biết, ngươi là ai đều không liên hệ gì đến ta cả. Lão Sơn Dương nheo mắt lại, ánh mắt ẩn ý cười bí mật:

- Ta cảm thấy ngươi không đến nổi đáng ghét, nên mới dắt ngươi đến nơi đây nói cho nghe vài điều, nếu ngươi muốn hỏi chuyện khác thì nên tìm người khác mà hỏi.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi:

- Các hạ nói là bồn nước lớn nhưvậy có đến hai cái phải không ?

-Phải.

- Còn một cái nữa ở đâu ?

-Không biết!

- Chuyện gì khác các hạ đều không biếtư ? Lão Sơn Dương thở dài:

- Ta đã già rồi, già đến mức họtên muốn quên cả rồi, trong trấn người trẻ tuổi khá nhiều, các cô gái trẻ càng nhiều hơn nữa, ngươi muốn hỏi tin tức gì thì nên tìm họ mà hỏi.

Lão nhắm mắt lại, uống một hớp rượu, khoan khoái nằm xuống, nhưthể đã nói xong, không thèm nhìn Lục Tiểu Phụng thêm nửa mắt, không thèm nói thêm nửa câu.

Lục Tiểu Phụng bật cười:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Các hạbiết ta không phải là Giả Lạc Sơn, lại biết ta quen con gái Ðinh lão đại, nên lúc ta nói đến tên của nàng các hạ cũng không hề ngạc nhiên, thậm chí các hạbiết Lý Hà chưa rời trấn, vậy mà các hạ cứnói chuyện gì cũng không biết.

Chàng lắc đầu nói tiếp:

- Tân lão nhị nói chẳng sai, các hạkhông nên lấy tên Lão Sơn Dương màphải gọi là lão hồ ly. Lão Sơn Dương bỗng nhìn Lục Tiểu Phụng nháy mắt một cái:

-Ngươi gặp lão hồ ly nhưta cũng chưa sao, ta chỉ mong ngươi chớgặp phải mấy con hồ ly tinh.

Quán rượu của Ðường Khả Khanh có tên gọi là "bất túy vô qui" (chưa say chưa về). Trời tuy tối đã lâu nhưng chưa đến giờkhuya, lúc Lục Tiểu Phụng đi trởvề trên đường vẫn còn đèn sáng, quán "bất túy vô qui" cũng chưa tắt đèn. Quán rượu này nhìn tạmđược, cô chủ quán người cũng dễ nhìn, nhưng không hiểu vì sao bên trong vắng ngắt chẳng thấy người khách nào.

Bởi vậy Lục Tiểu Phụng vừa bước đến là nhìn thấy ngay cô gái có nụ cười quyến rủ này. Nàng vẫn đứng bên dưới tấm bản gỗ đề bốn chữ "Thái Bạch di phong", tủm tỉm cười nhìn Lục Tiểu Phụng, tựa nhưđang chờ chàng. Nụ cười của nàng nửa nhưmê hoặc, nửa như mời gọi.

Lục Tiểu Phụng trước nay hiếmkhi cựtuyệt kiểu mời mọc này, vả lại chàng nghĩrằng cô gái nào hay cười thì chắc dễ bắt chuyện, hể chịu nói chuyện thì thế nào cũng dễ thố lộ bí mật của kẻ khác. Vì thế chàng cũng nởmột nụ cười từtừbước đến, còn chưa biết mở lời bắt chuyện nhưthế nào, Ðường KhảKhanhđã lên tiếng trước:

-Nghe đồn là đại gia đã mua lại Thiên Trường Tửu Lâu. Lục Tiểu Phụng cười thật sự:

- Tin tức nơi này truyền ra mau thật! Ðường KhảKhanh nói:

-Nơi này nhỏ hẹp, ít khi thấy mộtđại nhân vật như đại gia. Nụ cười của nàng ngọt ngào quá, có vẻ rất giống hồ ly tinh. Lục Tiểu Phụng ho nhẹ hai tiếng, vờhỏi:

-Bất túy vô qui, ai vào đây uống rượu đều bắt buộc phải say mới được về à ?

-Phải rồi, ai vào đây uống rượu màkhông say là đồ chết nhát cả.

-Nếu say rồi thì sao ?

- Say rồi thì là quân vô dụng. Lục Tiểu Phụng cả cười:

- Thành ra ai vào đây uống rượu, không bị chê là đồ chết nhát, thì cũng bị mắng là quân vô dụng, chẳng trách không ai dám vào!

-Ðại gia rõ ràng đã mua lại tửu lâu mà còn muốn đến đây uống rượu, đại gia không sợbị chê là đồ chết nhát vô dụng, vậy đại gia vào đây để làm gì ?

Không hiểu sao nhìn nàng càng lúc càng giống hồ ly tinh. Lục Tiểu Phụng bỗng nắm lấy tay Ðường KhảKhanh hỏi:

- Cô đoán thửvì sao ta vào đây ? Ðường KhảKhanh chớp chớp mắt:

- Chẳng lẽ là vì tôi ?

Lục Tiểu Phụng không trả lời, chỉ nắm tay nàng thật chặc. Bàn tay của nàng vừa nhu nhuyễn vừa đẹp, nhưng lạnh toát nhưbăng. Chàng nói:

- Ta muốn cô ngồi tiếp rượu với ta, cô muốn ta say cũng được, không say cũng được, tùy ý cô. Ðường KhảKhanh cười duyên:

-Vậy là tôi muốn đại gia làm đồ chết nhát hay vô dụng, đại gia cũng chịu à ? Lục Tiểu Phụng nheo mắt đáp:

- Cái đó phải xem cô có chịu không đã ? Ðường Khả Khanh đỏ mặt:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ðại gia buông tay tôi ra, để tôi đi lấy rượu.

Lục Tiểu Phụng chợt thấy tim đập mạnh. Chàng tựnhủ: "ta chẳng phải thật sự háo sắc, chẳng qua là để nghe ngóng tin tức, phải sử dụng "mỹ nam kế". Chàng buông tay Ðường KhảKhanh, nghĩthầm cảnh đêmvắng lặng, chỉ có hai người ngồi nhắm rượu ...

Ðường KhảKhanh bất ngờ dang tay tát mạnh vào mặt Lục Tiểu Phụng. Rất may chàng tránh kịp, nhưng không khỏi giựt mình.

- Cô làm gì vậy ?

Ðường KhảKhanh giận xanh mặt, cười nhạt:

- Ta làm gì à ? Ta đang muốn hỏi ngươi, ngươi muốn gì ? Ngươi xem ta là hạng người gì ? Cứ tưởng có mớtiền hôi thối ấy là tùy tiện khinh khi nữ nhân à ? Nói cho ngươi biết, chỗ này ta chỉ bán rượu chứkhông bán thứkhác.

Ðường KhảKhanh càng nói càng giận dữ, đến độ nhảy lên:

- Cút đi! Ngươi mau cút đi! Lần sao còn dám vào đây, ta sẽ lấy gậy đánh què chân ngươi!

Lục Tiểu Phụng bị mắng đến ngẩn người, trong bụng đã hiểu ra tại sao không ai dám đến quán này. Thì ra cô gái này xem ra ngọt ngào thân thiện, kỳ thực nàng cay cú nhưtrái ớt, lại có một tật kỳ lạ là chuyên môn thích ngược đãi nam nhân, phải nhìn thấy họ chịu khổthì nàng mới thỏa thích. Bởi vậy nàng cứđứng trước cửa dụ các nam nhân đi qua, đợi đến khi họ mắc câu, thì nàng thẳng tay trừng trị nhưngười ta đập muổi vậy. Chốn này hẳn không ít nam nhân đã bị nàng làm khốn đốn, Lục Tiểu Phụng kể ra cũng may, còn nguyên vẹn bước ra ngoài. Lúc nãy chàng bước vào quán, ra vẻ dương dương tựđắc của một tay nhà giàu háo sắc, bây giờgiống nhưmột gã ngố bước ra.

Lục Tiểu Phụng than thầm:

-Nữnhân ... trên đời này tại sao có nhiều nữnhân chết người nhưthế nhỉ ?

Chàng chưa kịp nghĩtiếp là nếu trên đời này không có nữ nhân thì sẽ ra sao, bỗng nghe tiếng người kêu rống lên.

Tiếng kêu phát ra từtiệm bán thuốc đối diện bên kia đường, là tiếng của một nam nhân. Lục Tiểu Phụng vội vảbước qua, nhìn thấy Lãnh Hồng Nhi đang đè một nam nhân xuống ghế, một tay ấn vào đường gân vai, một tay bẻ cánh tay của y, lạnh lùng hỏi:

-Ngươi bịbong gân chỗ nào ? bịtrật xương chỗ nào ? Nói đi chứ! Namnhân nghiến răng đáp:

- Tôi ... tôi không có ...

-Vậy ngươi đếnđây làm gì ? Có phải muốn bóp gân cốt ta phải không ?

Namnhân chỉ có nước gậtđầu, cũng không dám chối. Lãnh Hồng Nhi cười nhạt một tiếng, đột nhiên vung tay một cái, nam nhân kia bị ném văng ra ngoài cửa, "thịch" một tiếng té nằm trênmặt băng vừa lạnh vừa cứng lại vừa trơn. Lần này y bịté đến bong gân trật cốt thật sự, nhưng chỉ có nước lết về nhà tìm vợxảhơi.

Lục Tiểu Phụng trong bụng cười gượng, lần này chàng thật không phân biệtđược là nam nhân này có tật ? Hay là nữ nhân này có tật ?

Lãnh Hồng Nhi đứng trước cửa lãnh đạmnhìn Lục Tiểu Phụng, hỏi:

- Có phải ông cũng có bệnh cần nhờtôi chữa không ?

Lục Tiểu Phụng miễn cưỡng cười, quay đầu bỏ đi. Trong ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, chàng bỗng nhận ra nữ nhân chốn này đều không đụng vào được.

Chẳng ngờLãnh Hồng Nhi bỗng bước ra chận đường, nói:

- Ông đếnđây làm gì ? Tại sao không nói ? Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Tại sao ta phải nói ?

Lãnh Hồng Nhi cắn môi, nhìn chàng:

- Ông không nói tôi cũng biết, trong bụng ông nhất định cho là tôi là một người vừa lãnh đạm vừa dữ, lại có tật.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta không nghĩvậy.

Lần này chàng nói dối, vì trong bụng chàng đang nghĩy nhưvậy.

Lãnh Hồng Nhi vẫn cắn môi nhìn chàng, trong đôi mắt lạnh băng bỗng ứa ra hai giòng lệ. Một nữnhân nhưthế cũng khóc được sao ? Lục Tiểu Phụng giựt mình hỏi:

- Cô sao vậy ?

Lãnh Hồng Nhi cúi đầu, ứa nước mắt nói:

- Không ... không có gì, tôi ... tôi chỉ cảm thấy buồn.

- Cô ... buồn ?

- Ông từ xa đến, chưa rõ những namnhân nơi này nhưthế nào đâu, bọn họthấy tôi ở một mình, cứ cố nghĩra đủ cách làm nhục tôi.

Nàng vốn đã ốm, lúc này nhìn dáng đang khóc càng có vẻ yếuđuối, nét hung dữ lúc nãy hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hình ảnh một cô gái nhỏbị điều gì oan ức. Lãnh Hồng Nhi nói tiếp:

-Nếu tôi chịu bị họ ăn hiếp một lần, thì sẽ chẳng bao giờngẩn mặt nhìn ai được, bởi vì người khác sẽ không trách họ, mà ngược lại sẽ nói tôi dụ dỗ họ, bởi vậy tôi chỉ có cách làm ra kiểu lãnh đạmnày. Nhưng mỗi lúc đêmkhuya lại, tôi ... tôi ...

Nàng không nói hết lời, cũng không cần tiếp. Ðêm khuya một mình phòng không, cảm giác thê lương cô đơn tịch mịch kia, nàng không nói Lục Tiểu Phụng cũng hiểu. Chàng bỗng cảm thấy cô gái ốm yếu trước mặt chẳng còn đáng sợ, chỉ có đáng thương.

lạ.

Lãnh Hồng Nhi len lén chùi nước mắt, gắng gượng cười nói:

- Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, đúng ra tôi không nên nói những chuyện này trước mặt người

Lục Tiểu Phụng vội trả lời:

- Không sao, ta cũng có nhiều tâm sự, đôi khi ta cũng muốn tìmngười lạthố lộ cho họ nghe. Lãnh Hồng Nhi ngước mặt lên nhìn chàng, do dựhỏi:

- Ông nói cho tôi nghe được không ?

Ngấn lệ trênmặt nàng còn in dấu, đứng trước mặt chàng, nàng trông càng giống một cô gái nhỏyếu đuối. Lục Tiểu Phụng có muốnđi cũng không nỡbỏ đi. Nước mắt có lẽ càng dễ làm xiêu lòng hơn nụ cười chăng ?

Thức ăn vừa nấu xong bốc hơi nghi ngút, rượu Trúc Diệp Thanh cũng hâm vừa đủ ấm.

-Rượu này là tôi đemtừ ngoài đếnđây, lâu nay không nỡuống. Lãnh Hồng Nhi lăng xăng bày bàn ăn, nói tiếp:

-Mỗi tối, tôi lại một mình uống rượu. Tửu lượng của tôi không cao lắm, nhưng màtôi phải uống say mới ngủ được. Cũng có lúc say rồi màkhông ngủđược, những lúc ấy tôi lại chạy ra ngoài, ngồi trên băng hà chờtrời sáng. Có lần tôi còn nhìn thấy một con gấu, tôi nghĩđó là gấu vì nó có bộ lông đen rất dầy.

Tửu lượng của Lãnh Hồng Nhi thật không cao, mới uống hai chén, mặt nàng đỏ ửng lên. Lục Tiểu Phụng nhìn nàng màthan thầm, một cô gái nhưvậy mà ngồi một mình trên băng chờtrời sáng, thật là một chuyện đáng buồn. Chợt nhìn thấy tay nàng để trên bàn trước mặt chàng, Lục Tiểu Phụng bất giác cầm lấy tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn, nhưng nóng như lửa.

Trong phòng ấm áp nhưtiết xuân, khác hẳn cảnh trời bên ngoài, gió đang thổi vù vù. Lãnh Hồng Nhi cảm thấy tim nàng đập thật nhanh. Bỗng nhiên nàng ngã vào lòng Lục Tiểu Phụng, tấmthân có vẻ ốm yếu nhưng lại nóng như một ngọn đuốc.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng vỗ tay.

Lý thầnđồng đang đứng ở ngưỡng cửa, nhìn hai người cười hì hì:

-Hai vị làm ơn diễn tiếp đi chứ, đã lâu tại hạ chưa được xem màn kịch nào hay nhưthế, hai vị diễn cho tại hạ xem thêm chút nữa, ngày mai tại hạnhấtđịnh mua kẹo thưởng hai vị.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng muốn bước đến đấm vào mặt gã điên này mấy cái. Chàng chưa kịp làm gì, thì Lãnh Hồng Nhi đã xông ra, cô gái nhỏ nhắn có vẻ yếuđuối này đột nhiên trởnên hung dữnhư một con sói cái, xuất thủđộc ác đến không ngờ. Lục Tiểu Phụng biết nàng biết võ, nhưng bây giờmới hay tài nghệ của nàng không kém, ra tay mau lẹ ác hiểm. Nàng sử dụng thủpháp phân cân thố cốt, nằmtrong bảy mươi hai đường tiểu cầm nã thủ, nếu Lý thầnđồng bị chụp trúng, chắc chắn sẽbị gẩy nát xương.

Thế nhưng Lãnh Hồng Nhi không đụng được đến cả chéo áo của Lý thần đồng. Tranh của gã tuy vẽ rất dỡ, y phục của gã tuy quái dị, nhưng võ công của gã không tệ chút nào. Một người nhưvậy tại sao lại có vẻ khùng điên, chịu để cho đại thơ của gã sai vặt ? Không lý võ công của Lý Hà còn lợi hại hơn gã sao ?

Lục Tiểu Phụng nhìn thấy tay của Lý thần đồng từtrên ngực của Lãnh Hồng Nhi rút về, nàng bỏ chạy ra khỏi cửa khóc tấm tức. Lục Tiểu Phụng cảm thấy bực tức, chợt nắm chặt bàn tay, chàng muốn dạy cho gã một bài học.

Lý thầnđồng lắc đầu cười:

-Huynhđừng đến gần, đệ biết mìnhđánh không lại huynh, đệ cũng biết huynh là ai. Huynh che mắt người khác, chứkhông che mắtđệ được, huynh có để râu dài ra thêm cũng vô ích, đệ vẫn biết huynh là Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày.

Lục Tiểu Phụng dừng bước. Chàng đến nơi đây không đầy vài giờ, gặp qua năm người, người nào người nấy cũng có những điều khiến chàng không ngờđến. Người nơi này quả là không đơn giản, muốn lấy La Sát bài đi về xem ra không dễ chút nào.

Lý thầnđồng cười khoái trá:

-Nhưng mà huynh cứyên tâm, đệ không nói lộbí mật này đâu, vì đệ với huynh cùng một phe mà, đệ chờhuynh tới đây đã lâu lắmđó.

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên:

- Các hạbiết ta sắp đến ?

-LamHồ Tử có nói sẽ tìm huynh cho bằng được, lời của y đệ trước nay vẫn rất tin tưởng. Lục Tiểu Phụng giờmới vỡ lẽ ra, chàng nhớ lại lời của Lam Hồ Tử:

"... Công tử có tìm không ra manh mối, cũng sẽ có người dắt công tử đi tìm, đến nơi đó sẽ có người liên lạc với công tử .."

Lý thầnđồng cười nói tiếp:

-Huynhhẳn không ngờđệ lại bán rẻ đại thơ, làm nội gian cho Lam Hồ Tử. Lục Tiểu Phụng lạnh nhạt đáp:

- Ta cũng không ngạc nhiên lắm, loại người như các hạ có chuyện gì mà chẳng dám làm. Lý thầnđồng than:

- Chờ lúc huynh gặp đại thơthì huynh sẽ biết tại sao đệ làm chuyện này.

- Ta phải làm sao mới gặp bà ta được ?

- Chỉ có một cách là đemđưa hết mấy cái rương huynh đemtheo.

- Các hạ cũng không biết bà ta trốn ở đâu sao ?

-Ðệ cũng không biết. Gã cười nói:

-Ðại thơchỉbiết bạc trắng với vàng ròng chứ đâu thèm biết ai. Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn gã:

-Ngươi có muốn bị ăn đòn không ? Lý Thần Ðồng dĩnhiên không muốn.

-Vậy ngươi mau dọn hết những đồ ăn thừa này, phải ăn cho hết, nếu không thì liệu hồn!

Lý Thần Ðồng nhăn mặt cúi mình xuống đất thu dọn những đồ ăn rớt bừa bải. Lục Tiểu Phụng từtừ bước ra ngoài, bên tai còn nghe tiếng gã nôn mửa.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 12

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðêmđã khuya, đèn trong trấn đã tắt, băng trấn huy hoàng chìm vào bóng đêm lạnh giá. Gió lạnh thổi qua, văng vẳng từxa nghe như có tiếng bầy sói tru, tiếng kêu thê lương, ai nghe cũng phát rùng mình.

Lãnh Hồng Nhi chẳng biết chạy đi đâu ? Hay là lại đi ra mặt sông ngồi chờ con gấuđen đi qua ? Trong thâm tâm nàng, có phải con gấuđen tượng trưng cho dục vọng nguyên thủy của con người chăng ?

Lục Tiểu Phụng cảm thấy khó chịu, chẳng những khó chịu dùm Lãnh Hồng Nhi, mà còn khó chịu cho mình. Tại sao con người mãi mãi bị hành hạbởi dục vọng của chính mình ?

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 8

Ma Nữ Ðộng Tà Tâm

Thiên Trường tửu lâu vẫn còn thắp đèn sáng, lại có mùi thơm nồng. Lục Tiểu Phụng nhíu mày, chàng biết phía bên trong lại có một bàn rượu thịt và một cô gái kỳ quái đang chờ chàng. Tự dưng chàng bỗng thèm được chạy ra mé sông chờxem con gấu đen.

Ngay lúc ấy, đột nhiên có một bóng người từphía sau Thiên Trường tửu lâu lẻn ra, trong chớp mắt biến mất vào màn đêm. Lục Tiểu Phụng nhận thấy khinh công của kẻ này không kém chàng, chẳng rõ nơi này có ai thân thủ cao cường nhưvậy ?

Cửa mởra, mộtđôi mắt biết cười nhìn Lục Tiểu Phụng, nàng cười khanh khách nói:

- Công tử còn nhớđường về, thiếp tưởng chàng gục tại chỗ cô ả đó rồi ...

Lục Tiểu Phụng cơhồ không nhịn được, muốn quay lưng bỏtrốn. Cũng cùng kiểu rượu thịt và nữ nhân đã làm chàng ngán sợ, huống hồ chi cách nói cử chỉ của họ cũng giống hệt nhau. Nàng nói tiếp những gì, chàng chẳng nghe thấy, đột nhiên chàng kêu lên:

- Mau kêu người đưa đi, mau lên! Sở Sở chưng hửng:

-Ðưa cái gì đi ? Ðưa đi đâu ?

-Ðưa mấy cái rương đến sòng bạc Ngân Câu.

Lục Tiểu Phụng nằm trênmột chiếc giường lớn trong căn phòng rộng nhất của tửu lâu, đang đắp một cái mền rất dày, thế mà vẫn thấy lạnh khủng khiếp. Ai cũng có lúc chán nản, chàng cũng thế. Những lúc nhưvầy, chàng thường cảm thấy mình thật vô tích sự, làm đâuhư đó, muốn tự đánh mình mấy cái cho tỉnh người.

Bên ngoài có tiếng người dời rương. Lục Tiểu Phụng trởmình, chỉ muốn mau ngủ, nhưng khổ nỗi giấc ngủ cũng giống nhưnữ nhân, càng muốn gặp ngay, nàng lại càng đến trễ, chuyện đời lắm lúc cũng vậy phải chăng ?

Ðột nhiên bên ngoài có tiếng đổ rầm rầm, tiếp theo là tiếng người la hoảng. Lục Tiểu Phụng vọt dậy, khoát áo choàng, không kịp mang giày, chàng chạy ra xem, chỉ thấy mấy đại hán khiên rương đứng nhìn sửng ra.

Rương đã rớt xuống đất, mởbung ra, những đồ bên trong bị đổ ra la liệt, nhưng không phải là vàng, cũng chẳng phải bạc, mà chỉ là một đống gạch vụn.

Lục Tiểu Phụng cũng ngẩn người ra. Ðây là lần thứ sáu trong tối hôm nay mà chàng bị ngẩn người, lại thêm tức giận, vì chàng có cảm giác bị lường gạt.

Sở Sởkhông đổi sắc mặt, lãnh đạmnói:

- Các ngươi đứng đó làm gì ? Còn không mau gài kỹ rương lại đưa đi. Lục Tiểu Phụng lạnh nhạt hỏi:

-Ðưađi đâu ?

-Dĩnhiên là đưa đến sòng bạc Ngân Câu.

- Cô muốn dùng một đống gạch vụn đổi lấy La Sát bài à ? Bộ cô tưởng ai cũng ngu hết sao ?

-Bởi vì vị Trần cô nương này không ngu chút nào, nên thiếp mới đưa rương qua nhưthế này, nếu Trần cô nương biết món hàng này, thì sẽ không nói gì đâu.

-Mấy cái rương kia cũng chứa toàn gạch vụn sao ?

- Cũng toàn là một đống gạch vụn, chỉ có điều ...

-Ðiều gì ? Sở Sở cười đáp:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Trong rương chứa toàn gạch vụn, nhưng rương lại làm bằng vàng, chúng ta đemnhiều vàng đi xa nhưvậy, nên phải đặc biệt cẩn thận.

Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa, chàng bỗng cảm thấy kẻ ngu duy nhất ở đây hình như là chính chàng. Những chiếc rương còn lại đã được đưa đi, màLục Tiểu Phụng hãy còn đứng ngẩn người ra đó. Sở Sởnhìn chàng nũng nịu nói:

- Thiếp biết công tửđang giận thiếp.

Nàng bước đến tựa vào lồng ngực Lục Tiểu Phụng, hai tay ôm eo chàng kề tai nói nhỏ:

-Nhưng tối nay thiếp sẽ không làm công tửgiận nữa.

Lục Tiểu Phụng cuối đầu nhìn mái tóc của Sở Sởmột lúc lâu, bỗng nói:

- Chuyện gì khiến cô đổi ý ? Sở Sởnói nhỏ:

- Thiếp chỉ làm chuyện gì mình thích làm, lúc trước thiếp không thích, nhưng bây giờ ...

-Bây giờ cô thích phải không ? Sở Sởgật đầu.

Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng bồng nàng lên đưa về phòng nàng, thả mạnh xuống giường, quay lưng bỏ đi.

Sở Sởngồi bật dậy kêu lên:

- Công tử làm gì vậy ?

Lục Tiểu Phụng không quay đầu, lạnh nhạt đáp:

- Cũng đâu có gì, chuyện này phải cả hai cùng thích, bây giờtuy cô muốn nhưng ta lại không

thích.

Tối hôm đó Lục Tiểu Phụng tuy ngủ một mình nhưng chàng ngủrất ngon. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chàng cảm thấy đói bụng, tưởng như nuốt cả con cá lớn cũng được.

Tuy đã gần trưa màvẫn không thấy bóng dáng Sở Sởđâu cả, chắc nàng còn trốn trong phòng, không biết còn ngủ, hay đang giận.

Sòng bạc Ngân Câu vẫn không có tin tức gì cả.

Lục Tiểu Phụng ngấu nghiến ăn xong bữa cơm, chàng cảm thấy tinh thần phấn chấn thoải mái, bèn ghé xuống bếp khen đầu bếp:

-Nếu ngươi vào nội địa mởtiệm cơm, ta bảo đảm nhấtđịnh ngươi sẽ giàu to.

Lồng đèn tuy chưa được thắp, nhưng chiếc ngân câu vẫnđong đưa lấp lánh trong gió. Lục Tiểu Phụng rảo bước đi vào sòng bạc Ngân Câu, chàng cảm thấy hôm nay mình sẽ gặp may. Chàng đi đến trước một gian phòng có đề mấy chữ "không phận sựxin miễn vào", lập tức có hai đại hán bước đến chận đường.

Một người chỉtay vào tấm bản gỗ, sa sầmnét mặt hỏi:

-Ngươi có biếtđọc chữkhông ?

- Ta cũng biếtđọc vài chữ, nhưng ta có việc đến tìm người.

Nói xong chàng bước qua. Ðại hán vừa đưa tay định ngăn cản, chợt cảm thấy tê rần ở ngang hông, cả người như nhủn ra, muốn nhấc ngón tay cũng không nổi.

Trần Tịnh Tịnh quả có ở trong phòng, Lý thầnđồng cũng có mặt. Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, hai người cùng nởnụ cười gượng gạo.

Lục Tiểu Phụng cũng cười:

- Sáng sớmghé thăm cô nương. Trần Tịnh Tịnhđáp:

-Bây giờkhông còn sớm nữa.

- Cô đã biết không còn sớm, tại sao chưa đưa tin cho ta hay ? Trần Tịnh Tịnh ho nhẹ haitiếng, đáp:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Bọn tôi đang địnhđi mời Giả đại gia tối nay qua đây dùng bữa cơmđạm bạc.

- Ta chưa hề ăn cơmđạm bạc, chỉ ăn tiệc rượu linh đình màthôi. Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng cười nói:

-Dĩnhiên sẽ có tiệc rượu đầy đủ, đến lúc đó Lý đại thơ cũng sẽ có mặt.

- Ta bây giờđã đến, nên muốn ăn tiệc bây giờ.

-Vậy làm sao kịp ?

-Dễ lắm, cô đi báo cho Lý đại thơlàta đãđến, nếu bà ấy không chịu ra gặp ta, thì ta sẽ cắt bỏ hai cái tai và mũi của em trai bà ấy.

Lý thầnđồng biến sắc mặt, Trần Tịnh Tịnh nói:

-Rất tiếc là bọn tôi cũng không biếtđại thơ ở đâu, làm sao báo cho đại thơbiết được ?

- Các người không biết Lý Hà ở đâu, nhưng ta biết một điểm: nơi này đúng ra có hai cái bồn nước lớn, bây giờngoài kia còn lại một cái, còn cái kia đi đâu ?

Trần Tịnh Tịnh hình nhưhơi biến sắc mặt:

-Ðại gia nói gì tôi không hiểu ?

- Cô phải hiểu chứ, trừngười điên ra, chẳng ai dám bán nhà mua hai cái bồn nước thật lớn chỉ để hứng nước mưa.

Trần Tịnh Tịnhđồng ý điểmnày.

-Nhưng Ðinh lão đại không phải kẻ điên, lão làm nhưvậy đương nhiên phải có mục đích chứ. Lão cùng Lý Hà trốn ra đến đây, sợngười khác đuổi theo, mới làm ra hai cái bồn nước lớn, chuẩn bị khi nào cần kíp thì vào bồn nước ẩn thân.

Trần Tịnh Tịnh hỏi:

-Bồn nước cũng là chỗtrốnđược sao ?

-Dĩnhiên để nhưthường thì không trốnđược, nhưng nếu đem bồn nước dìm xuống sông chờ đóng băng lại, thì tự nhiên sẽtrởthành một chỗ ẩn thân tuyệt hảo, không ai nghĩđến chuyệnđi tìm người dưới băng hà.

Trần Tịnh Tịnh có muốn cười cũng không cười được nữa. Lý thần đồng xen vào hỏi:

- Huynh có biết cái bồn nước đó nằmđâu không ? Lục Tiểu Phụng gậtđầu, dậm chân xuống sàn gỗ, nói:

- Ở ngay đây.

Trần Tịnh Tịnh nhìn Lý thầnđồng, Lýthần đồng nhìn lại Trần Tịnh Tịnh, cả hai chưa kịp nói gì, bên dưới sàn gỗ bỗng có một giọng nói khàn khàn lên tiếng:

- Công tửđã biết tôi ở dưới này, sao còn chưa xuống ?

Bồn nước cao hơn hai trượng được ngăn thành hai tầng, tầng dưới trải đầy những lông thú mềm mại, nằm ngủ rất êm. Một chiếc cầu thang nhỏ dắt lên tầng trên, là nơi ăn uống sinh hoạt, có bày bàn ghế, bốn bên đều treo thảm rất dầy, lại có một cây đèn bằng đồng kiểu rất cầu kỳ.

Lục Tiểu Phụng thầmthan, chàng đang tưởng tượng nếuđược cùng cô gái mình thích ở lại đây vài ngày, chắc là một giấc mộng rấtđẹp.

Một nữnhân cỡtrung niên đang ngồi đối diện ngắm Lục Tiểu Phụng. Nữ nhân này trông không đến nổi xấu lắm, mái tóc chải thật bóng theo nếp ngay ngắn, một khuôn mặt vuông vức, lưỡng quyền cao, đôi môi khá dầy, lông mày rậm, tuy nhiên thái độ rất nghiêm nghị nên không thể nói có điểmnào ưa nhìn. Người khác có thể bảo rằng nữnhân này không xấu, có thể chỉ vì đôi mắt của bà khi nhìn ai thì phảng phất như có vẻ mông lung xa vời. Nếu chưa gặp tận mặt, không ai ngờmột đôi mắt nhưthế mà đi đôi với khuôn mặt nhưvậy.

- Phu nhân là Lý Hà ?

- Công tử dĩnhiên là GiảLạc Sơn. Lục Tiểu Phụng gậtđầu.

- Công tử có biết người khác gọi công tử là lão hồ ly chăng ?

- Tavốn là hồ ly mà.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Nhưng công tử nhìn không già chút nào. Lục Tiểu Phụng cười cười nói tiếp:

-Bởi vì ta biết có một cách giữ cho nam nhân trẻ hoài.

- Là cách gì ?

-Nữnhân.

Trong mắt Lý Hà chừng như ẩn vẻ cười:

- Cách này nghe cũng hay. Lục Tiểu Phụng ngắm Lý Hà:

- Phu nhân nhìn cũng không già, vậyphu nhân dùng cách gì để bảo tồn tuổi xuân ? Lý Hà sa sầm nét mặt, cười nhạt nói:

- Công tửtưởng cách của tôi là dùng nam nhân à ? Lục Tiểu Phụng điềmnhiên nói:

- Chỉ cần phu nhân chớxài ta là được, riêng phu nhân xài cách gì cũng không liên quan đến ta. Lý Hà lại nhìn Lục Tiểu Phụng, trong mắt như có vẻ gì kỳ lạ, bỗng bà gọi lớn:

-Người đâu, dọn rượu ra đây. Lục Tiểu Phụng đáp:

- Ta đến đây không phải để uống rượu.

-Nhưng công tửbắt buộc phải uống, vì tôi muốn công tửuống, lại nữa, vật mà công tử muốn lấy, đang nằm trong tay tôi.

Lục Tiểu Phụng chợt ngửi thấy một mùi thơm rất quen thuộc: lại là mùi rượu và đồ nhắm. Chàng cơ hồ muốn ngấtđi! Hơi nóng bốc nghi ngút, Trúc Diệp Thanh hâm vừa độ ấm.

Lý Hà chưa nói gì, Lục Tiểu Phụng đã tranh nói trước:

-Rượu này đương nhiên là của phu nhân đemtừ ngoài vào đây, vì tiếc nên ít khi dám uống. Chàng tưởng rằng Lý Hà sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, vì làm sao chàng lại nói đúng lời bà định nói. Nào ngờLý Hà lắc đầu nói:

- Công tử sai rồi, rượu này là do nữ nhân của công tửđưa đến, tôi cũng chưa uống thửvì sợtrong rượu có độc.

Lục Tiểu Phụng cười gượng gạo, đã là con người hẳn cũng có lúc bị hố, chàng hỏi:

-Bởi vậy phu nhân muốn ta thửtrước ?

Lý Hà không phủnhận, nhìn Lục Tiểu Phụng đưa chén lên uống cạn. Chàng có một khả năng thiên phú là cảm quan linh mẫn hơn đa số người khác, rượu có độc hay không, vừa đưa lên môi chàng đã cảm biết được, nếu không chắc chàng đã bị hạđộc chết mấy trăm lần.

Lý Hà bỗng hỏi:

- Nghe nói nữnhân của công tử nhan sắc rất khá, tên là gì ?

- Sở Sở.

Lý Hà lạnh nhạt nói:

- Công tử đã có một nữ nhân đẹp nhưvậy, mà còn theo bên đông đuổi bên tây, đến vợngười cũng không từ sao ?

Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Hồng Nhi và Khả Khanh hình nhưkhông còn là vợngười, màta bình sinh vẫn thích nữ nhân. Lý Hà đột nhiên cười cười, nói:

-Bây giờtôi cũng không còn là vợngười, tôi cũng là một nữ nhân.

- Chỉ rất tiếc trong mắt ta, phu nhân chỉ là người mua bán với ta.

-Bây giờvụmua bán này đã xong chưa ?

-Hìnhnhư chưa xong, vì ta đã đưa tiền, màphu nhân chưa trao vật.

- Công tử an tâm, công tử muốn lấy đồ, sáng sớm mai tôi sẽ trao.

- Tại sao phải chờđến sáng mai ?

Lý Hà rót một chén rượu, từtừ nhấm, trong mắt lóe lên ánh kỳ dị, chậmrãi nói:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Chúng ta đều là người lớn, không cần phải làm hai đứa trẻ chơi trò trốn tìm. Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta cũng không muốn chơi trốn tìm. Lý Hà ngắm Lục Tiểu Phụng:

-Namnhân ở xứ này, toàn là phường quê mùa vừa hôi vừa dơ, mấy tháng chưa tắm một lần, tôi nhìn đến là phát ngán, nhưng công tửthì khác ... Công tử chẳng những nhìn trẻ hơn tôi tưởng, màthân mình còn chắc chắn lắm.

Vẻ mông lung trong mắt Lý Hà càng nhiều thêm, hơi thở cũng trởnên gấp rút:

- Tôi muốn điều gì, công tử còn không hiểu sao ?

- Ta không hiểu gì cả! Lý Hà cắn môi, nói:

- Tôi cũng là nữ nhân, nữnhân cũng không thể thiếu nam nhân, ...

Ðang nói, Lý Hà đột nhiên nhào đếnđưa tay nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng, đến độ móng tay cũng bấu vào thịt chàng. Trên mặt Lý Hà lấm tấm mồ hôi, đôi con ngươi nở lớn, ánh mắtươnướt ...

Lục Tiểu Phụng bấtđộng. Chàng đã thấy qua cảnh này, chỉ trong lúc thật đặc biệt trênmặt nữnhân mới lộ ra phảnứng này, mà lúc này Lý Hà đang nắmtay chàng. Chàng bỗng hiểu ra tại sao Lý Hà cùng Ðinh lão đại bỏ trốn, rồi lại lấy Lam Hồ Tử. Lý Hà hẳn là một nữ nhân có nhu cầu tính dục cao, lại rơi đúng vào tuổi sung mãn của nữnhân. Bà tuy không đẹp, nhưng vẫn có sức thu hút kỳ dị, nhất là đôi môi dầy, dễ làm các nam nhân nghĩđến những ý tưởng tội lỗi.

Lý Hà lúc này ôm chặt lấy Lục Tiểu Phụng, chàng tưởng nhưkhông thởnổi. Ðột nhiên "binh" một tiếng, tấm bản gỗphía trên bịtung ra, có tiếng người la lớn:

-Ðểta vào! Ta phải vào! Ai chận đường, ta giết luôn kẻ đó!

Lục Tiểu Phụng giựt mình, Lý Hà buông chàng ra, vừa đúng lúc một nữnhân từphía trên nhảy xuống, gương mặt tròn đầy vẻphẩn nộ, Lục Tiểu Phụng cơhồkhông nhận ra nàng là cô gái đứng dưới tấm bản "Thái Bạch di phong", muốn dụ các nam nhân đến cho nàng hành hạ.

Lý Hà đứng phắt lên nổi giận nói:

-Là ngươi! Ngươi đếnđây làm gì ? Mau cút đi! Ðường KhảKhanh trừng mắt nhìn Lý Hà, cười nhạt nói:

- Tôi không đi, tại sao tôi không đến chốn này được ? Ðại thơkhông cho tôi kề cận nam nhân, tại sao chính đại thơ lại cùng một gã nam nhân ở trong này hưởng lạc ?

Lý Hà càng giận dữ, gằn giọng nói:

-Ngươi không có quyền nói, bất luận ta làm chuyện gì ngươi cũng đừng hòng xen vào. Ðường KhảKhanh kêu lên:

- Ai nói tôi không xen vào được, đại thơ chỉ có thuộc vềtôi màthôi, tôi không cho đại thơkiếm nam nhân khác.

Lý Hà bỗng xông đến tát vào mặt Ðường Khả Khanh một bạt tai thật mạnh, dấu ngón tay lập tức hiện rõ trên mặt nàng. Ðường Khả Khanh cũng nhào đến ôm chặt Lý Hà, mặc cho bà vung quyềnđánh tới tấp vào thân mình nàng:

-Ðại thơđánh chết tôi, tôi cũng không buông, tôi cũng đâu kém gì bọn nam nhân, đại thơbiết mà, tại sao ...

Lục Tiểu Phụng không muốn nghe thêm nữa, càng không muốn chứng kiến thêm nữa, chuyện này khiến chàng cảm thấy buồn, vừa buồn cười, lại buồn nôn. Chàng len lén bỏ đi, trong tâm đã rõ tại sao Ðường KhảKhanh hận nam nhân, muốn hành hạ nam nhân.

Ðêm chợt buông xuống.

Lục Tiểu Phụng chẳng để ý trời tối lúc nào, cũng chẳng trởvề Thiên Trường tửu lâu. Chàng ghé vào một quán rượu bên đường mua một vò rượu lớn, ra đây ngồi uống một mình. Chàng cảm thấy chán nản cực độ, tâm tình thất ý còn hơn đêm qua, bởi vì tuy chàng biết cuộc sống con người vẫn có một

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

mặt trái gớm ghiếc, nhưng chàng không muốn nhìn thấy.

Chỗ này là một căn nhà gỗ nhỏkhông người ở, nằmbên bờ sông, chủ nhân căn nhà hẳn đã dọn vào băng trấn, cửa nhà bỏ lâu bị băng tuyết phủ đầy. Gió lạnh từbên ngoài thổi vào, lạnh như dao cắt, mà Lục Tiểu Phụng như chẳng cảm thấy gì. Chàng chỉ hy vọng Lý Hà giữ đúng lời hứa, sáng sớm mai sẽ đemLa Sát bài trao cho chàng, chàng lấy xong là đi. Lúc mới đếnđây, chàng cảm thấy nơi này quả là huy hoàng đẹp đẽ, đếnđâu cũng có những điều mới lạkích thích. Nhưng bây giờ chàng chỉ muốn mau đi về, càng mau càng tốt.

Trên chiếc bàn gỗ cũkỹ còn để cây đèn, đèn hình nhưvẫn còn chút dầu. Nhưng Lục Tiểu Phụng không muốn thắp đèn, chàng cũng không hiểu sao hai hôm nay chàng bỗng trởnên buồn chán nhưvậy, đếnđộ chàng muốn kiếm Cô Tùng lão thách uống rượu một phen nữa. Ðiều kỳ lạ là đến nơi đây Tuế Hàn TamHữu bỗng biến mất, không thấy bóng dáng.

Từxa trông vào, băng trấn vẫn thắp đèn sáng huy hoàng, nơi đây trời tối sớm, bây giờtrời chưa khuya, còn cảmột khoảng thời gian dài mới đến sáng mai. Ðêm trường đăng đẳng làm gì cho mau qua?

Lục Tiểu Phụng cầmvò rượu lên, lại đặt xuống, chàng bỗng nghe những tiếng chân bước trên mặt băng rất khẽ từbên ngoài vọng lại. Giờphút này còn ai tìm đến đây nữa ?

Cửa sổbỗng nhiên bị đẩy bật ra, một người nhảy vào. Cửa ra vào đã bị băng đóng chặc, Lục Tiểu Phụng lúc nãy cũng nhảy qua cửa sổvào đây.

Ánh tuyết phản chiếu, mập mờtạm nhận ra được người này choàng áo ấm vừa dài vừa rộng, tay cầm một bọc lớnđặt "bình" một tiếng xuống bàn. Y lục trong bọc ra đá lửa mồi sáng cây đèn dầu trên bàn, sau đó quay đầu lại đối diện với Lục Tiểu Phụng, mỉm cười nói:

- Tôi đoán không sai, công tử quả nhiên là ở đây!

Mặt của nàng lạnh đến trắng bệch, mũi đỏ hồng, nét cười dịu dàng nhưhoa mùa xuân, chính là Trần Tịnh Tịnh.

Lục Tiểu Phụng chẳng ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi:

- Làm sao cô đoán biết ta ra đây ?

- Tôi thấy công tử ôm vò rượu lớn đi về phía này, quanh đây cũng chỉ có chỗ này tạm trú để tránh gió, tuy tôi không thông minh nhưng cũng không đến nỗi quá dốt.

- Cô cốý đến tìm ta ư ?

-Phải!

- Cô tìm ta làm gì ?

Trần Tịnh Tịnh chỉ vào cái bọc trên bàn, nói:

- Tôi đemrượu và thức ăn đến cho công tử. Nàng mỉm cười mởbọc ra, nói:

- Công tửvẫn là khách của chúng tôi, nên đâu thể bỏ đói công tử được. Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh cười nhạt:

- Cô không nên đếnđây.

- Tại sao không nên ?

- Vì ta là một con quỉ háo sắc, bộ cô không sợta ...

Trần Tịnh Tịnh không để chàng dứt lời, mỉm cười cắt ngang:

-Nếu sợthì tại sao tôi đến đây ?

Câu nói này nếu do Ðinh Hương Di nói ra, nhấtđịnh sẽ hàm ý khiêu gợi, nếu như do Sở Sởnói ra, lại ẩn chứa ý khiêu khích. Nhưng thái độ của Trần Tịnh Tịnh rất bình thản, bởi vì nàng chỉ phản ảnh sự thực: "tôi biết công tử là một quân tử, bởi thế tôi đến đây, tôi cũng biết công tửnhấtđịnh sẽ lấy lượng quân tử mà đối đãi với tôi."

Trong trường hợp thông thường, một nữnhân dùng cách này đối phó với nam nhân thì có thể coi đây là một phương thức khôn ngoan, chỉtiếc là Lục Tiểu Phụng lúc này không được bình thường lắm. Lúc này chàng chán nản cùng cực, lại bực tức vô cùng, chẳng những chàng giận Sở Sở, giận Lý Hà,

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðường KhảKhanh, mà còn giận cả chính mình. Chàng cảm thấy hai ngày nay những chuyện chàng làm đều không đến đâu cả, trong người khó chịu khôn tả.

Trần Tịnh Tịnh lại nói:

- Tôi đemthịt rừng lại để nhấm rượu, công tử cũng nên ăn thử một chút! Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, chậmrãi nói:

- Ta chỉ muốn một thứ. Trần Tịnh Tịnh hỏi:

- Công tử muốn ăn thứgì ?

- Ta muốn ăn cô!

Trần Tịnh Tịnh không phản kháng, không trốn tránh, thậm chí cũng không cựtuyệt, nhưthể nàng đã chuẩn bị chấp nhận mọi chuyện xảy ra sau đó. Phảnứng của nàng không quá mức nhiệt tình, nhưng không thiếu những phảnứng thông thường khi nam nữ gần nhau. Mọi chuyện xảy ra rất tựnhiên, rất đơn giản.

Sau cơn kích động, Trần Tịnh Tịnh trở dậy chỉnh lại y phục, bất chợt nàng quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng cười nói nhỏ:

-Bây giờ công tử muốn ăn thứgì ? Lục Tiểu Phụng cũng cười:

-Bây giờthứ gì ta cũng muốn ăn, cô đemđến cả con trâu ta cũng nuốt được.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, một chuyện vốn có thể làm người ta hối hận chán ghét, bỗng trở nên một niềm vui. Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh, trong lòng ngoài cảmgiác thưthái an vui còn có thêm niềm cảmkích. Bao nỗi khó chịu trong người tan biến mất, ảnh hưởng của nữ nhân đối với nam nhân đôi lúc giống như một phép lạ.

Trong mắt Trần Tịnh Tịnh như cũng có niềmvui kỳ diệu ấy:

-Bây giờtôi đã rõ ra mộtđiều. Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Ðiều gì ?

-Ðồ ăn dù tươi tốt cách mấy mà không có gia vịthì rất khó ăn.

- Chắc chắn là khó ăn vô cùng.

-Namnhân cũng thế. Lục Tiểu Phụng không hiểu:

-Namnhân cũng thế là sao ? Trần Tịnh Tịnh nói:

-Bất luận nam nhân tốt cỡnào, nếu không có nữ nhân, cũng sẽ trởnên xấu tính, thật xấu.

Mặt nàng đỏ hồng, rạng rỡnhư ánh hoàng hôn đầu hạ. Lục Tiểu Phụng bất giác đưa tay cầm lấy tay nàng.

Lần này Trần Tịnh Tịnh khẽ tránh sang bên, bỗng nghiêm mặt nói:

- Thật ratôi đếnđể nói cho công tửnghe một chuyện. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Sau lúc nãy cô không nói ?

-Bởi vì tôi nhận thấy công tửkhông vui, nên không dám nói.

-Bây giờ có thể nói được chứ ?

Trần Tịnh Tịnh gật đầu, nàng dĩnhiên cũng thấy là bây giờtâm tình chàng đã ổn định hơn nhiều.

- Tôi chỉ mong là công tửnghe xong đừng sốt ruột quá!

- Cô nói mauđi, ta không nổi nóng đâu!

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Lục Tiểu Phụng đã nôn nóng trong bụng. Trần Tịnh Tịnh thở dài đáp:

-KhảKhanh chết rồi, chết bởi tay Lý đại thơ. Lục Tiểu Phụng nhíu mày hỏi:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Lý Hà giết cô ấy ? Tại sao ?

- Tôi cũng không biết.

- Cô không hỏi bà ấy sao ?

- Tôi không hỏi được vì đại thơ lại đi đâu mất, lần này là biến mất thật, bọn tôi tìm hoài mà không thấy đâu cả.

Nàng chưa nói dứt lời, Lục Tiểu Phụng đã nhảy dựng lên.

- Tôi cũng biết công tửnghe xong sẽ nhảy dựng lên, vì trừđại thơra không ai khác biết đại thơ giấu La Sát bài ở đâu. Mười hai chiếc rương kia cũng đã bị đại thơ cho người đemđi, giấu mất rồi! Lục Tiểu Phụng kêu lớn:

- Chuyện nhưvậy sao bây giờ cô mới nói cho ta hay ? Trần Tịnh Tịnh cười gượng:

-Bây giờtôi nói, mà công tử đã nhưvầy, nếu tôi nói lúc nãy chắc là đã bị đánh gãy mũi cũng có! Lục Tiểu Phụng ngồi xuống im lặng.

- Vì nghe tôi mà công tử mới đưa hết mấy chiếc rương ấy cho đại thơphải chăng ?

-Phải.

-Bây giờrương mất, đại thơ cũng biến luôn, biết làm sao ? Lục Tiểu Phụng lãnh đạmđáp:

- Cô đã nghĩra cách tốt nhấtđể bịt miệng ta rồi. Trần Tịnh Tịnh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói nhỏ:

-Nếu công tử nghĩlà tôi xử sựnhưthế chẳng qua để bịt miệng công tửthì công tử lầm rồi, nếu tôi sợcông tửkiếmtôi đòi nợ, tôi cũng có thểtrốnđi mà.

Mắt nàng rướm lệ, Lục Tiểu Phụng lại mềm lòng, đứng dậy nói:

- Cô đừng lo, bà ấy không trốnđi xađâu. Trần Tịnh Tịnh hỏi:

- Công tử có chắc tìm được đại thơkhông ?

-Lần trước ta tìm được bà ấy, thì lần này cũng có thể tìm được.

Tuy nói thế như chàng cũng không chắc sẽ tìm được. Chàng nói chỉ để an ủi nàng.

-Bà ấy giết Ðường Khả Khanh xong, chắc trong bụng không khỏi lo sợnên mới trốnđi. Lúc đó cô cũng có mặt tại sòng bạc Ngân Câu, cô không thấy bà ấy đi hướng nào sao ?

- Tôi không thấy, tôi chỉ nghe tiếng kêu thét của Khả Khanh, lúc chạy xuống xem thì đại thơđã biến mất.

-Người khác cũng không thấy bà ấy ? Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nói:

- Ở đây hễ trời tối, ai nấy đều trốn trong nhà, vả lại tối nay đặc biệt lạnh, lúc ấy nhằm giờ cơm. Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc:

-Nhưng ta biết có một người lúc nào cũng ở ngoài trời, bất kể trời lạnh cỡnào.

- Công tửnói ai ?

- Là Lão Sơn Dương.

- Lão quái vật trú trong bồn nước lớn đó ư ? Lục Tiểu Phụng gậtđầu, nói:

- Cô cũng thấy qua bồn nước rồi sao ?

-Lúc tôi đến đây, có thấy phía bên bồn nước có ánh lửa, giống như nhà có đốt lửa. Lục Tiểu Phụng nhíu mày:

-Nhưng bên đó không có phòng nào khác, màbồn nước không đốt được.

- Thế nên tôi cũng không hiểu là chuyện gì.

-Vậy chúng ta mau sang bên ấy xem sao.

Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh chưa nhìn thấy bồn nước lớn, đã ngửi thấy mùi rượu nồng theo

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

gió lan đến. Mũi của Lục Tiểu Phụng lạnh cóng, nhưng vẫn ngửi ra được mùi rượu, chàng lập tức nhíu mày nói:

-Hỏng rồi!

Trần Tịnh Tịnh hỏi:

- Chuyện gì hỏng ?

-Nếu rượuđã được uống vào bụng thì không bay mùi thơmxa nhưvậy. Trần Tịnh Tịnh lại hỏi:

-Nếu lấy rượu đốt lên thì mùi thơm có bay xa không ? Lục Tiểu Phụng gật đầu nói tiếp:

-Nhưng Lão Sơn Dương chắc chắn không xài rượu phí nhưvậy, rượu của lão thường chỉ dùng để uống.

Trần Tịnh Tịnh nhíu mày hỏi:

- Công tử nghĩlà có người dùng rượu để châm lửa đốt bồn nước của lão sao ?

- Cho dù bồn nước không đốt được, nhưng người lão vẫn có thểbị lửa thiêu chết.

-Ai muốn giết lão ? Tại sao muốn thiêu lão chết ?

-Bởi vì lão biết nhiều bí mật quá!

Lửa lúc này đã tàn. Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh hối hả xem, chỉ thấy bồn nước bị nung đen thui, chung quanh bồn nước những thanh củi đã cháy chất cao thật cao. Trong gió vẫn nồng mùi rượu. Nhìn đống củi cao nhưvậy, nếu tưới thêm rượu vào hẳn là ngọn lửa không nhỏ, đừng nói trong bồn nước chỉ có Lão Sơn Dương, cho dù có thêm bảy, tám con trâu nước cũng bị nấu chín hết.

Trần Tịnh Tịnh nói:

-Mùi rượu chưa tan, chắc là ngọn lửa mới tàn chưa lâu. Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta leo vào xem thử, cô hãy đứng chờbên ngoài. Chàng phóng mình leo lên, đột nhiên lại nhảy phắt xuống. Trần Tịnh Tịnh hỏi:

- Sao công tửkhông vào ? Lục Tiểu Phụng đáp:

- Ta không vào được, vì bên trong đóng đầy băng. Trần Tịnh Tịnh nhíu mày:

- Ở nơi đây nấu được chút nước nóng đemra ngoài thì lập tức đóng băng ngay, chẳng ai có thể đổ đầy nước trong một bồn lớn nhưthế, vậy bên trong bồn nước làm sao đóng băng ?

- Có trời mới biết ...

Chàng chưa nói dứt câu, bỗng nghe "rắc" một tiếng, bồn nước nứt ra mộtđường, kế tiếp lại "rắc" thêm tiếng nữa, thêm một đường nứt mới, chẳng mấy chốc cảbồn nước lớn bị bể ra, bốn, năm mảnh bể cỡto hơn cái bàn rớt xuống bể vụn. Bồn nước tuy đã bể, nhưng khối băng bên trong vẫn còn nguyên, trong ánh đêm mờmờnhìn giống như một tòa núi băng đứng sừng sửng, bên trong lớp băng dường như có hình thù gì không rõ.

Lục Tiểu Phụng hỏi Trần Tịnh Tịnh:

- Cô có mang theo đá lửa không ?

Trần Tịnh Tịnh vội đưađá lửa cho Lục Tiểu Phụng. Chàng lấy một que củi mồi lửa, ánh lửa sáng lên, cả hai bỗng cảm thấy chới với, Trần Tịnh Tịnh gần như đứng không vững, đến Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy cảnh nào kinh hoàng quỉ dị nhưthế!

Dưới ánh lửa lập lòe, khối băng sơn trông tựa nhưmột khối thủy tinh trắng trong, kỳ ảo diễm lệ. Nhưng giữa khối băng lại có hai con người trần truồng, mộtđứng thẳng, một giốc ngược đầu, người có thân hình ốm nhom chính là Lão Sơn Dương, người còn lại có bộ ngực to, đùi nở, hiển nhiên là Lý Hà! Mắt của họ như lồi ra, một trên một dưới nhìn về phía Trần Tịnh Tịnh và Lục Tiểu Phụng.

Trần Tịnh Tịnh kinh hãi kêu lên rồi ngất đi. Khi nàng tỉnh lại đã thấy mìnhđang nằmtrong phòng

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

ngủtại sòng bạc Ngân Câu. Trong phòng bày biện rất thanh nhã, mỗi một món đồ chừng như được chủ nhân bỏ công chọn lựa kỹ lưỡng, nên nhìn chung mọi thứ rất hài hòa. Trên một chiếc ghế trong góc có phủ một tấm lông gấu vừa to vừa dày.

Trần Tịnh Tịnh tỉnh dậy đã lâu, mà Lục Tiểu Phụng hình nhưđang ngủ, không thấy động tịnh gì cả. Trong phòng đèn thắp sáng, cảnh tượng bên bồn nước lúc nãy giống nhưmột cơn ác mộng trong đêm tối. Trần Tịnh Tịnh khẽ thở dài:

- May màtôi ngấtđi, nếu nhìn hai người ấy lâu thêm chút nữa, chắc tôi sợđến chết mất! Lục Tiểu Phụng vẫn im lặng, không có phảnứng gì.

Trần Tịnh Tịnh nhìn chàng hỏi:

- Công tửđang nghĩgì vậy ? Lục Tiểu Phụng từtốn nói:

- Trong bồn không có nước nên không thể đóng đầy băng, vậy nước từ đâu ra ? Trần Tịnh Tịnh hỏi:

- Công tửphải chăng đã nghĩra câu trả lời ? Lục Tiểu Phụng không đáp, lại hỏi tiếp:

- Hôm qua lúc ta đi gặp Lão Sơn Dương, thấy bên kia bờ sông tuyết chấtđống thật cao, nhưng hôm nay không thấy nữa, đống tuyết này biến đi đâu rồi ?

Trần Tịnh Tịnh chớp mắt:

- Có phải đã vào hết trong bồn nước ? Lục Tiểu Phụng gậtđầu nói:

-Nếu nổi lửa bên ngoài bồn nước, tuyết bên trong phải chăng sẽ tan thành nước ? Trần Tịnh Tịnh trong ánh mắt lóe lên tia sáng:

-Bên ngoài lửa vừa dập tắt, nước bên trong bồn sẽ mau chóng đóng băng. Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

- Ngay lúc nước chưa kết băng, Lý Hà và Lão Sơn Dương đã bị ném vào bồn. Trần Tịnh Tịnh cắn môi nói:

-Ðại thơsau khi giết Ðường Khả Khanh, chắc là đi kiếmLão Sơn Dương, bởi vì hai người họ vốn là bạn cũ, nên ...

Lão Sơn Dương tuy tuổi tác cao, nhưng thân thể hãy còn tráng kiện, Lý Hà đang gặp lúc cần nam nhân. Những điều này nàng không nỡnói ra, nhưng Lục Tiểu Phụng cũng thừa hiểu.

Lục Tiểu Phụng cũng than dài:

- Có lẽ họ bị hạ sát trong lúc đó.

-Ai giết họ ? Tại sao phải giết ? Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta nghĩkhông ra là ai, nhưng chắc chắn người này cũng vì La Sát bài.

-Nhưng giếtđại thơrồi, cũng chưa chắc lấy được La Sát bài. Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Có thểy không lấy được, cũng không muốn cho ta lấy được.

- Tôi cũng không nghĩra, y đã giếtđại thơ, tại sao lại phí công đốt tuyết tan thành nước, bỏvào bồn nước làm gì ?

- Có thểy vốn muốn dọa Lý Hà, đem bà bỏvào bồn nước để ép bà đưa ra La Sát bài.

-Nhưng đại thơ chắc cũng biết, dù có đưa được La Sát bài ra cũng sẽ chết, nên ...

- Thế nên La Sát bài vẫn nằm ở một chỗ bí mật.

-Rất tiếc bây giờđại thơchết rồi, bí mật này không còn ai biết nữa.

Lục Tiểu Phụng đứng dậy nhìn ánh đèn một lúc lâu không nói gì, sau cùng chàng chậm rãi lên tiếng:

- Ta có một người bạn, đã từng nói với ta là nơi đây chỉ có hai người có thể tin được, một là Lão Sơn Dương, người kia chính là cô.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Trần Tịnh Tịnh ra vẻ kinh ngạc hỏi:

-Bạn của công tử là ai ? Y cũng biết tôi sao ?

- Cô ấy cũng là bạn cô, hơn nữa là bạn quen từ nhỏ đến lớn. Trần Tịnh Tịnh giựt mình mởto mắt hỏi:

- Công tửnói là Ðinh Hương Di à ? Làm sao công tử quen được Hương Di ? Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Ta chỉ hy vọng cô biết ta là bạn của Hương Di, chuyện khác tốt hơn cô chớhỏi. Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn chàng, gậtđầu nói:

- Tôi hiểu ý công tử, tôi cũng mong công tửhiểu là, bạn của Hương Di cũng là bạn của tôi. Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cho nên cô quyết không khi nào gạt ta ?

- Không khi nào!

-Nếu cô biết La Sát bài giấu ở đâu, chắc chắn sẽ nói cho ta biết chứ ?

-Nhưng thôi thật sựkhông biết mà! Lục Tiểu Phụng thởra một hơi dài:

-Bởi vậy Lý Hà vốn không đáng chết, càng không đáng chết thảm nhưvậy, ta cứnghĩchỉ có kẻ điên mới nghĩra phương pháp giết người quái gởnhưvậy, mànơi này lại có một kẻ hơi khật khùng.

-Ai ?

-Lý thần đồng.

Trần Tịnh Tịnh thất kinh hỏi:

- Công tửnghĩhắn dám hạ độc thủvới thơthơ của hắn sao ?

Lục Tiểu Phụng chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên có một người chạy vào, vỗ tay cười nói:

-Rốt cuộc nàng bằng lòng làm vợta rồi, ta rốt cuộc cũng có vợ, các ngưòi mau đi uống rượu mừng với ta!

Người này dĩnhiên là Lý thần đồng, gã vẫn còn mặc áo bào rộng màuđỏ, trên đầu vẫn đội cái mũ xanh có chóp cao, trên mặt tô thêm một lớp phấn, trông càng giống kẻ điên hơn lúc trước, nhưng chẳng biết gã điên thật hay giả ?

Trần Tịnh Tịnh hỏi:

-Aibằng lòng làm vợngươi ? Lý thầnđồng đáp:

-Dĩnhiên là tân nương tử của ta.

- Tân nương tử của ngươi đang ở đâu ?

- Thì ở chỗ động phòng chứ ở đâu! Gã lẩm bẩm tiếp:

- Hôm nay ta động phòng, mọi người phải vui chung, tân nương đẹp vô cùng, ta yêu tân nương

lắm, ....

Gã vừa vỗ tay hát lớn, vừa bỏ chạy ra ngoài. Trần Tịnh Tịnh hỏi Lục Tiểu Phụng:

- Công tửmuốnđi xem tân nương của hắn không ?

-Ði!

Trong phòng ngủ của Lý thầnđồng có thắp đôi nến đỏ, trên giường quả có một tân nương mình mặc áo đỏ, trên đầu phủkhăn đỏ che mặt. Tân nương ngồi tựađầu giường, Lý thầnđồng đứng bên cạnh hát mải, hát rất khó nghe.

Trần Tịnh Tịnh nhíu mày nói:

- Chúng ta không phải đến nghe ngươi hát, ngậm miệng lại dùm! Lý thầnđồng vẫn cười hì hì nói:

-Nhưng tân nương tử của ta đẹp lắm, các người có muốn xem không ? Trần Tịnh Tịnhđáp:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Muốn.

Lý thầnđồng đưa tay định lấy khăn che mặt của tân nương, bỗng thu tay lại, nói nhỏ nhỏ:

- Ta phải hỏi trước xem nàng có bằng lòng gặp các người không.

Gã cúi xuống nói nhỏbên tai tân nương mấy câu, tân nương xem ra không có phảnứng gì cả, nhưng gã lại nhảy lên cười nói:

-Nàng đồng ý gặp các người, còn đòi các người phải uống chén rượu mừng chúng ta. Nói xong gã đưa tay lấy tấm khăn che mặt tân nương xuống.

Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh thêm một phen giựt mình kinh hãi. Mặt của tân nương được thoa một lớp phấn dầy, nhưng đôi mắt mởtrừng trừng, rõ ràng một đôi mắt của người chết.

Trần Tịnh Tịnh kêu thất thanh:

- Tiểu Khanh! Ðường Khả Khanh.

Lý thầnđồng vẫn cười toe toét, rót rabốn chén rượu, đưa cho Trần Tịnh Tịnh, Lục Tiểu Phụng mỗi người một chén, nói:

-Ðây đây, cô một chén, hắn một chén, ta một chén, tân nương cũng có một chén.

Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh cầm chén rượu màtrong bụng cảm thấy tội nghiệp cho gã, xem ra gã điên thật rồi!

Lý thầnđồng đến bên đầu giường ngồi xuống, đưa chén rượu cho tân nương của gã, cười nói:

- Chúng ta cùng uống chén rượu ngọt này, uống rồi ta sẽ đuổi mấy người kia ra ngoài! Tân nương dĩnhiên chẳng đưa tay đón lấy chén rượu của Lý thần đồng, gã trợn mắt nói:

- Tại sao nàng không chịu uống, hay là nàng đổi ý không chịu lấy ta làm chồng nữa ? Trần Tịnh Tịnh không nhịnđược nói lớn:

-Ngươi không thấy nàng đã chết rồi sao ? Tại sao còn ép ... Lý thầnđồng bỗng đứng phắt dậy, la to:

- Ai nói nàng đã chết ? Ai nói ?

- Ta nói đó.

Lý thầnđồng trừng trừng nhìn Trần Tịnh Tịnh, gằn giọng nói:

- Tại sao cô phải nói vậy ?

-Bởi vì nàng đã chết thật rồi, nếu ngươi thật sựthương nàng, hãy để cho nàng yên nghỉ mới

phải!

Lý thầnđồng gào lên:

- Nàng không chết, nàng là tân nương tử của ta, nàng không thể chết được!

Gã nắm chặc vạt áo Trần Tịnh Tịnh kéo mạnh, Trần Tịnh Tịnh sợxanh mặt vội tát vào mặt gã một bạt tai.

Tiếng bạt tai vang lên, mọi tiếng kêu gào bỗng im bặt. Lý thầnđồng đứng sửng bấtđộng, bỗng thấy hai dòng lệtrong khóe mắt gã chảy xuống, thấm qua lớp phấn trên mặt gã. Nước mắt nhòe phấn hồng, biến thành màu đỏ tươi nhưmáu. Gã ngây dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, đôi mắt nửa thất thần, nửa khổ sở. Trần Tịnh Tịnh bất giác lùi lại hai bước, rùng mình sợhãi.

Lý thầnđồng nói:

-Ðúng vậy, nàng chết rồi, ta còn nhớrõ ai đã giết nàng. Trần Tịnh Tịnh nói:

- Là .. là ai ?

-Là cô, đúng là cô! Chính mắt ta trông thấy cô dùng một chiếc vớxiết cổ nàng cho đến chết! Lý thầnđồng bỗng quay qua vạch cổ áo Ðường Khả Khanh, để lộ ra một vết bầm trên cổ, gã chỉ vào nói:

- Cô nhìn đây, tác phẩm của cô đây, cô muốn chối cũng không được đâu! Trần Tịnh Tịnh vừa hoảng vừa tức run người:

-Ngươi điên rồi, điên nặng rồi, may màkhông có ai tin lời một gã điên nhưngươi!

Lý thầnđồng không để ý đến Trần Tịnh Tịnh, bỗng ôm chầm lấy Ðường Khả Khanh, la to:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 12

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Nàng biết vì sao ta đi theo đại thơ chăng ? Vì ta thầm thương nàng, vẫnước muốn lấy nàng làm vợ, tuy ta không có tiền, nhưng LamHồ Tử có hứa cho ta ba vạn lượng bạc. Cũng vì ba vạn lượng bạc này ta không nhận cả đại thơ, nhưng nàng ... nàng tại sao phải chết ?

Lục Tiểu Phụng lặng lẻ bỏ đi ra, chàng sợ ở đó thêm nữa chắc chàng cũng phát điên. Có phải người ta không nên yêu một người nào quá mức, nếu quá sâu đậm, dễ tạo nên thảm kịch chăng ? Tại sao đời có lắmbi kịch nhưthế ?

Bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh, Lục Tiểu Phụng bước ra hít thởvài hơi thật sâu, bỗng cúi gập mình xuống nôn mửa.

Ðêmđã khuya. Lục Tiểu Phụng một mìnhđi trên đường, nhìn thấy từng ngọn đèn tắtđi, băng trấn tối dần. Chàng chẳng biết mình đi đã bao lâu, cũng không rõ tại sao mình dừng lại, lúc chàng ngửng đầu lên, mới biết mình lại đến trước cửa tiệm thuốc của Lãnh Hồng Nhi. Bên trong vẫn còn ánh đèn lọt qua khe cửa, Lục Tiểu Phụng đứng ngoài ngẩn người một lúc, thầm hỏi chính mình:

"Có phải ta muốn tìm nàng chăng ? Nếu không sao lại dừng ngay đúng cửa nhà nàng ?"

Câu hỏi này chàng cũng không trả lời được. Sâu thẳmtrong nội tâm của mỗi người, thường có một vài điều bí mật chính mình cũng không biết, có thể chẳng phải thật sựkhông biết, mà chẳng qua là không dám phơi bày ra màthôi.

Lục Tiểu Phụng gõ cửa. Cửa chỉ khép hờ, chàng đẩy nhẹthì cửa mởra, bên trong có đèn nhưng không thấy người. Lục Tiểu Phụng chợt có linh cảmđiều gì bất tường, vội vã bước vào đi vòng hết gian trước gian sau, vẫn không thấy một bóng người.

Phía sau bếp có một cánh cửa nhỏ cũng chỉ đóng hờ, bị gió thổi kêu kẻo kẹt. Lãnh Hồng Nhi phải chăng lại mất ngủ, nên đi ngõ sau ra ngoài mé sông chờxemgấu ? Con gấuđen chợt hiện ra, chợt biến mất trong đêm tối trên băng hà thần bí.

Lục Tiểu Phụng rảo bước trong đêmgió lộng, không hiểu đêm nay còn chuyện gì xảy ra nữa ? Chàng không biết đi đâu tìm Lãnh Hồng Nhi, nhưng chàng nhất quyết không thể để nàng biến mất theo đêmtối. Nàng ở đâu ? Con gấu đen ở đâu ?

Bỗng có tiếng thét kinh hoàng từxa vọng lại, nghe ra là tiếng của nữnhân. Lục Tiểu Phụng hối hả chạy về phía tiếng kêu. Ði được một lúc, ánh sao đêm chiếu trên băng hà, phảng phất nhưthấy được dấu máu. Men theo từng giọt máuđọng trên băng, được hai ba chục bước, chàng nhìn thấy Lãnh Hồng Nhi đang nằm co quắp bấtđộng trên mặt băng.

Thân hình nàng đã bị đông cứng, trên mặt máu thịt lẫn lộn, hãy còn dấu móng vuốt, vết thương trí mạng nhưvậy, hẳn là do bàn tay của một con gấu rất mạnh gây ra. Ðiều kỳ lạ là tại sao con gấu đói lại không động đến xác của Lãnh Hồng Nhi ? Nhìn tưthế của nàng, không giống nhưbị gấu vồ mà ngã xuống, nhưng lại giống nhưnàng cố bò đi. Tại sao nàng phải cố hết sức lết ra đếnđây ? Thân hình nàng tuy co quắp, đôi tay lại dang về phía trước, ngón tay đãđâmvào mặt băng cứng, tựa nhưđang cố đào bới. Chẳng lẽ dưới lớp băng này có bí mật gì sao ?

Những ngôi sao đêm cũng lặn dần, cảkhoảng băng hà rộng mênh mông chìmvào bóng tối trầm trầm. Ðây chính là lúc trời tối nhất trước khi đến bình mình, nhưng lúc Lục Tiểu Phụng ngửng đầu lên, trong mắt có tia sáng như ánh sao.

_______________竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 9

Ham Lợi Chuốc Họa

Thời điểm tối tăm nhất trong một ngày chính là lúc trước khi trời sáng. Ðời người cũng thế, khổ tận tất chuyển cam lai.

Ánh nắng đầu tiên trong ngày chiếu xuống Lục Tiểu Phụng, dịu dàng như sóng mắt tình nhân. Ánh mắt Sở Sởvà Trần Tịnh Tịnh cũng đang dịu dàng nhìn Lục Tiểu Phụng, chỉkhác là trong ánh mắt của họ như có thêm nhiềuưu buồn và hoang mang. Hai nàng không hiểu tại sao mới sáng sớm Lục Tiểu Phụng đã kéo hai người ra chỗ này.

Dưới ánh dương quang, băng hà trông huy hoàng tráng lệ, thi thể của LãnhHồng Nhi đã được dời đi, nhưng cảnh tượng cảba người đã chứng kiến rất khó quên được. Trần Tịnh Tịnhđứng tựa bên Lục Tiểu Phụng, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, đến lúc này mới thởra một hơi, nói nhỏ:

- Tôi đã từng nghe nơi này có gấu, nhưng không ngờ chúng hung dữnhưthế! Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cô nhận ra được Lãnh Hồng Nhi chết dưới móng vuốt gấu à ?

- Chỉ có gấu mới có sức lực mạnh nhưvậy, trong các loài dã thú, chỉ có gấu mới đứng thẳng lên nhưngười, dùng bàn chân trước vồ người!

Lục Tiểu Phụng gật gù:

- Cũng hữu lý!

-Nếu không nhờ công tửmay mắnđếnđây đúng lúc, thì bây giờ sợ chẳng còn xác của Lãnh Hồng Nhi nữa, trong bốn người chúng tôi, chỉ có tôi nói chuyện hợp với Hồng Nhi ...

Trần Tịnh Tịnh nghẹn lời, hai mắtđỏ hoe, bỗng tựa vào vai Lục Tiểu Phụng khe khẽkhóc.

Lục Tiểu Phụng bấtgiác đưa tay choàng qua eo nàng. Giữa nam và nữkhi đã có quan hệ thân mật, khó lòng che mắt người khác được.

Sở Sởtrừng mắt nhìn hai người, đột nhiên cười gằn:

- Ta đến đây không phải để xem hai người diễn tuồng, cáo từ!

Nói xong Sở Sởbỏ đi ngay. Lục Tiểu Phụng chờ Sở Sởđi khá xa, mới nói lớn:

- Cô không muốn nhìn thấy La Sát bài sao ?

Câu nói này giống như một sợi dây thừng cột ngay chân Sở Sở:

- La Sát bài ? Công tửđã tìm được La Sát bài sao ? Nó nằm ở đâu ?

-Nằm ở ngay đây!

Ngay đây tức là ngay chỗ Lục Tiểu Phụng phát hiện ra xác của Lãnh Hồng Nhi, cũng chính là chỗ đôi bàn tay Hồng Nhi cào cấu xuống mặt băng. Băng đóng dầy mười trượng, cứng nhưthép, tay của Hồng Nhi dĩnhiên không thể nào chọc thủng được, chẳng những thế dùng gậy sắtđâm xuống chưa chắc đã xong.

Sở Sởhỏi:

- Ý công tửnói là lệnh bài nằm dưới mặt băng ?

-Ðúng vậy, dưới mặt băng trong vòng chu vi một trượng.

-Mắt công tử nhìn thấu qua lớp băng sao ?

Chỗ này cách bờ sông rất gần, màu băng vì thế có phầnđen hơn một chút, mắt người thường đương nhiên không có cách gì nhìn xuyên qua được, tuy nhiên có thể thấy mộtđoạn cây khô lộ trên mặt băng hà, hẳn là thân cây này đã ngã xuống lúc dòng sông mới bắt đầuđóng băng. Cành cây không biết bị ai đốn bằng ngang, nhưng thân cây vẫn lộ một phần trên mặt băng, nhìn giống nhưbăng ghế gỗ. Ngồi trên băng ghế này nhìn vô bờthì thấy ngay một ngôi miếu cổ và dãy núi phủ đầy tuyết ở xa xa.

Lục Tiểu Phụng nói:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Ta tuy không thấy được sâu trong lòng băng, nhưng có thể cảm thấy được. Sở Sở lạnh nhạt cười:

-Nói nhưthế cũng bằng thừa, cho dù La Sát bài có ở dưới đó chăng nữa, công tử cũng không có cách gì đào lên!

Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

- Tatừ lúc nhỏ có nghe được hai câu nói rất hữu dụng, một là "trong thiên hạkhông có chuyện gì là khó, chỉ sợ lòng người không đủ", câu thứhai là "muốn làm được việc, phải có dụng cụ sắc bén".

Sở Sởhỏi:

-Vậy dụng cụ sắc bén của công tử đâu ?

- Chút nữa cô sẽ biết.

Dụng cụ sắc bén của Lục Tiểu Phụng hóa ra là mười mấy que trúc và một cái bình con. Chàng cẩn thận mởbình ra, từtừrắc chất bột màu vàng nhạt xuống mặt băng. Bột vừa chạm mặt băng, lập tức phát ra tiếng "phù phù", một làn khói xông lên, nhìn lại mặt băng cứng nhưthép kia đã có những lỗ nhỏ. Khói chưa kịp tan, Lục Tiểu Phụng liền cắm que trúc xuống, và cứthếvừađi vừa rắc bột, chàng cắm hết mười mấy que trúc xuống mặt băng, tạo nên một vòng tròn có chu vi một trượng. Mỗi que trúc có cột một sợi chỉ dài cỡhai, ba thước. Lục Tiểu Phụng đốt một cây nhang, nhanh chóng mồi hết mười mấy sợi chỉ, vội hô:

-Lui! Tất cả lui mau!

Ba người vội vả lùi ra xa ngoài năm trượng, liền nghe "ầm" một tiếng nổ long trời, hằng ngàn vạn mảnh băng vụng bay ra rớt nhưmưa, thân cây khô cũng bị hất văng. Ngay lúc ấy, có một vật màuđen bịvăng lên từ dưới băng hà, tung ra xa rớt xuống mặt băng, phát ra tiếng "keng", nhìn kỹthì ra là một cái ống đồng. Mở ống ra xem, có một miếng ngọc bài lọt ra, quả nhiên đúng là La Sát bài.

Sở Sở sững sờđứng nhìn, Trần Tịnh Tịnh cũng há hốc miệng đứng nhìn, những mảnh băng vụn rớt trên mình họ cũng chẳng biết.

Lục Tiểu Phụng thởra một hơi dài, mỉm cười nói:

-Nhịvị thấy dụng cụ sắc bén của ta thế nào ? Sở Sở cười gượng:

- Chỉ có công tử mới nghĩra cách kỳ lạ này. Lục Tiểu Phụng đáp:

-Nếu không có thuốc nổ của Giang NamPhích Lôi Ðường, thì có cách cũng thúc thủ!

- Công tửkiếmđâu ra hỏa dược ?

- Tatrộmđược trong bồn nước của Lý Hà.

Lúc phát hiện ra thi thể của Lãnh Hồng Nhi, Lục Tiểu Phụng đã hoài nghi là La Sát bài được giấu tại đây, nhưng chàng không chắc chắn lắm.

-Ðến lúc ta tìm được hỏa dược ở chỗ Lý Hà, mới tin là mình đoán đúng, bởi vì Lý Hà làm việc rất chu đáo, nếuđã giấu lệnh bài dưới mặt băng, thì nhất định phải có phương pháp lấy ra được. Thuốc nổ dùng để phá núi, dĩnhiên cũng phá băng được.

Sở Sởbỗng than:

- Thiếp muốn nói mỉa công tử, nhưng bây giờthì thật sựbội phục công tử! Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Kỳ thực ta cũng rất bội phục chính mình. Sở Sở chớp chớp mắt:

-Nhưng nói cho ngay thì bản lãnh của công tử cũng chưa thật giỏi, nếu công tửtìmra hung thủ giết chết Lý Hà thì mới thật sự là tài.

Lục Tiểu Phụng cười đáp:

- Ta không cần người khác khen bản lãnh của mình, lại càng không muốn giúp người khác truy tìm hung thủ, ta chỉ muốn tìm La Sát bài.

Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng, chợt lên tiếng:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Bây giờ công tử đã tìm được lệnh bài, có phải đãđến lúc đi ? Chỉ một câu hỏi có mấy chữ, nhưng đượmđầy ý thương cảmu oán. Lục Tiểu Phụng không dằn được tiếng thở dài, chậm rãi đáp:

- Có lẽta nên đi sớm hơn nữa!

Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng mỉm miệng:

- Dù gì tôi cũng là chủnhân nơi đây, trưa hôm nay tôi xin chuẩn bịtiệc tiễn biệt, các vị nhấtđịnh phải ghé đến.

Sở Sởxen vào:

-Lục công tửnhất định sẽ ghé, nhưng tôi nhấtđịnh không ghé, vì trong đồ ăn của cô nương chắc chắn có vị chua nhiều, ăn chua quá nhiều tôi sợbị đau bụng.

Sở Sởthởra một hơi, liếc nhìn Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

- Chẳng những đau bụng, màtim cũng đau, cho nên không đi là hơn.

***("ăn chua"đồng nghĩa với "ghen")

Vừa về đến Thiên Trường tửu lâu, Lục Tiểu Phụng ngã lăn ra giường ngủvùi. Tuy nhiên, chàng tự dặn mình chỉ được ngủhai giờ, nên không đầy hai giờ chàng lại tỉnh dậy. Lúc chàng mở mắt ra, Sở Sở đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn chàng:

- Thiếp chờ công tửđã lâu lắm rồi! Lục Tiểu Phụng dụi mắt hỏi:

- Cô chờta làm gì ?

- Chờtừbiệt công tử!

- Từbiệt ? Cô địnhđi bây giờ ? Sở Sởbình thảnđáp:

- Công tửđã tìm được La Sát bài, kể nhưthiếp đã trả xong món nợvới công tử. Công tửmuốnđi uống rượu, nhưng thiếp không muốnđi theo vướng bận, vậy không từbiệt đi còn chờđến lúc nào nữa? Sở Sởkhông chờLục Tiểu Phụng mởmiệng, nàng hỏi tiếp:

- Thiếp chỉ lấy làm lạ là công tửvới Trần Tịnh Tịnh tại sao bỗng nhiên trởnên thân mật như vậy? Chắc là đã có qua lại ?

Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Ðiều này có gì lạ đâu, rấtđơn giản, chỉ vì ta và Trần Tịnh Tịnhđều là những người khỏe mạnh bình thường.

Sở Sởhỏi:

- Còn thiếp thì sao ?

- Cô cũng khỏe mạnh bình thường, hơi quá mức bình thường một chút nữa!

Sở Sở chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng, đột nhiên nhào đến giỡmền chui vào nằmđè lên người chàng.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Cô lại muốn gì đây ?

- Thiếp muốn cho công tửbiết là chỉ cần thiếp chịu, thì những gì cô ả làm được, thiếp cũng làm được, có khi còn hơn nữa!

Tấmthân nóng hổi của Sở Sở di động trên mình Lục Tiểu Phụng, nàng cắn vào vành tai chàng, thở nhẹ nói:

-Lúc trước thiếp đồng ý mà công tửkhông chịu, bây giờ có hối hận không ?

Lục Tiểu Phụng than dài, chàng không khỏi công nhận là cô gái này thật là một tiểu yêu chết người. Sở Sởđứng phắt dậy bỏ chạy ra ngoài, miệng nói lớn:

- Công tử cứ một mình nằmđó từtừhối hận đi!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng cũng không nằmtrên giường thêm bao lâu, vì Sở Sởvừađi, Trần Tịnh Tịnh lại đến. Nàng đemtheo hai chén rượu nhỏvà một bình rượu, mỉm cười hỏi:

-Vị cô nương thích ăn chua nhưng sợđau bụng kia vì sao bỏ đi trước ? Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Cô ấy màkhông đi, thì ta mới bị đau đầu còn nặng hơn cô ấy đau bụng nữa.

- Tôi cũng thu xếp xong mọi chuyện tại sòng bạc Ngân Câu, nên đến tiễn công tử.

- Chỉ tiếc là cô mang đến ít rượu quá, chỉ đủ để ta nhấm sơ sơ. Trần Tịnh Tịnh nhỏ nhẹ đáp:

-Rượu tuy không nhiều, nhưng đầy chân tình thành ý, thì một chén phải chăng cũng đủ ? Lục Tiểu Phụng đáp:

-Phải lắm, cô rótđi, ta uống!

Trần Tịnh Tịnh từtừrót ra hai chén rượu, buồn buồn nói:

- Tôi kính công tử một chén gọi là tiễn biệt, chúc công tửnhất lộthuận phong, công tử cũng uống cho tôi một chén tống tiễn, từnay hai ta mỗi người mỗi ngã.

- Cô cũng bỏ đi à ? Trần Tịnh Tịnh than:

- Cả nhóm chúng tôi có năm người cùng đến đây, bây giờ chỉ còn lại mình tôi, thì còn lưu lại nơi đây làm gì ?

- Cô ... cô chuẩn bị đi đâu ?

- Tôi có chỗ đi mà!

-Ðằng nào chúng ta cũng phải đi, tại sao không đi chung ? Trần Tịnh Tịnh cười gượng đáp:

- Vì tôi biết công tửkhông thật tâm muốnđemtôi đi, tôi biết công tử có nhiều nữ nhân bên cạnh, mà đã là nữ nhân thì ai màkhông ghen, tôi cũng là nữnhân, tôi ...

Trần Tịnh Tịnh không nói hết câu, nàng nhấm một ngụm rượu, từtừđể chén rượu xuống, quay lưng bước ra. Nàng không quay đầu lại, chừng như sợ quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.

Lục Tiểu Phụng không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Trần Tịnh Tịnh bước ra, trên mặt chàng có vẻ nhưvừa uống phải một chén rượuđắng.

Vừa lúc ấy chàng bỗng nghe bên ngoài có người nói:

- Chúc mừng ngươi đại công cáo thành!

Tiếng nói của người già, dĩnhiên người vừa đến là Tuế Hàn tam hữu. Lục Tiểu Phụng chưa nhìn thấy họ, đã thấy trước một bàn tay đưa ra.

-Ðemrađây!

Cô Tùng lão chưa bước qua cửa đã đưa tay ra bảo:

-Ngươi mauđưa vật ra đây, xong việc là tự do đi, ân oán giữa chúng ta từnay hóa giải. Lục Tiểu Phụng không lên tiếng, đứng bất động, chỉ nhìn tam lão cười như một kẻ ngớngẩn. Cô Tùng lão sa sầmnét mặt:

- Ta nói ngươi không hiểu à ? Lục Tiểu Phụng đáp:

- Tại hạ hiểu chứ!

-Vậy La Sát bài đâu ?

-Mất rồi!

Cô Tùng lão biến sắc nghiêm giọng hỏi:

-Ngươi nói gì ? La Sát bài không có trên mình ngươi sao ?

-Ban đầu thì có nhưng bây giờđã bị người trộm mất rồi!

-Bị ai lấy trộm ?

-Bị một người lúc nãy đè lên mình tại hạ, lăn tới lăn lui.

- Có phải là nữnhân đến cũng với ngươi chăng ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Dĩnhiên là nữ nhân, nếu là nam nhân đè trên mình tại hạ lăn lung tung, thì tại hạ chắc ngất đi

quá!

Cô Tùng lão giận dữnói:

-Ngươi đã biết ả lấy trộm La Sát bài, tại sao còn để cho ả đi ?

- Tại hạphải thả cô ấy đi, vì La Sát bài cô ấy lấy được là đồ giả.

Gió lạnh vần vũ, màu trời ảm đạm, trên con đường phủtuyết, có một nữ nhân cô độc cỡi một con lừa ốm yếu, xa xa phảng phất vọng lại tiếng tiêu thê lương giữa không gian u ám không tiếng người. Nơi nàng đang đi kể như gầnđến chân trời, tâm của nàng hẳn còn xa hơn thế nữa.

"Nhân sinh tịch mịch, nẻo đời dài thăm thẳm, nhìnđường chân trời nối bất tận, biếtđâu là chốn về?..."

Nàng cho lừa đi rất chậm, chốn về cũng chẳng biết, hà tất phải đi nhanh làm chi ?

Bỗng nhiên trên đường xuất hiện một cỗ xe ngựa lớn tiếnđến gần, đại hán đánh xe đầuđội mũ da, tay cầmroi dài. Khi xe đến gần bên nàng, đại hán nởnụ cười chào.

Nàng cũng mỉm cười đáp lễ. Cũng cùng là những kẻthiên nhai luân lạc, gặp nhau hà tất phải biết nhau, cười chào một cái cũng chẳng mất gì. Ðại hán đánh xe bỗng hỏi:

- Cô nương có lạnh không ? Trần Tịnh Tịnhđáp:

-Lạnh!

- Cô nương lên xe ngồi thì sẽ bớt lạnh ngay.

- Tôi biết!

-Vậy sao cô nương còn chưa lên xe ?

Trần Tịnh Tịnh ngẫmnghĩxong, từtừ leo xuống con lừa, cỗ xe dừng bên cạnh chờnàng leo lên. Ðại hán đánh xe chờnàng leo lên xe xong, liền giơroi quất vào mông lừa. Con vật trúng roi bị đau nên phóng chạy mất nhưtên bắn. Ðại hán cho xe tiếp tục đi, miệng vừa mỉm cười vừa hát mấy câu:

"Tùng Hoa Hao La, cô nương xinh đẹp sao Nàng đemgia tài đến gửi trao

Ta ôm nàng trọn một vòng eo

Chẳng phải vì tiền màvì nàng đáng yêu!"

Tiếng ca vang vọng trên vùng băng tuyết nhưđem đến niềmvui cho cảvùng. Chiếc xe ngựa dần dần đi xa.

Hao La là tên của một thịtrấn khác cũng gần Tùng Hoa giang, tuy không phải một thành thị lớn, nhưng kể ra không đến nỗi quá nhỏ ở vùng biên giới hoang sơ lạnh lẽo này.

Ðộ một giờ sau, cỗ xe ngựa đã đến Hao La, đi băng qua hai con đường lớn, quẹo vào một ngõ hẻm nhỏ, dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ. Ðại hán đánh xe quay đầu lại mỉm cười nói:

-Ðến nhà tôi rồi, cô nương có muốn vào chơi không ? Một lúc sau mới nghe tiếng Trần Tịnh Tịnh đáp:

-Ðãđến rồi, thì vào ngồi một chút cũng chẳng sao.

Trần Tịnh Tịnh vừa xuống xe, cánh cửa nhà bằng gỗ đã cũ mục bỗng mởtoang ra, mộtđứa nhỏ trông bẩn thỉu, mặt ngớngẩnđứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng há hốc miệng cười. Trần Tịnh Tịnh không biểu lộ gì trên mặt, nàng phủi bụi trên người, chậm rãi bước vào nhà.

Bên trong căn nhà là một gian phòng khách rấtđơn giản, chính giữa có thờtượng thầntài cầmđĩnh vàng, bên cạnh có cửa dắt ra phía sau. Trên cửa treo một tấm mànbằng vải bố màu xanh lam, tấm màn đã bị giặt nhiều lần đếnđộbạc trắng, lại thêm một chữ "hỉ" to tướng màu đỏ được dán chồng lên màn. Ai bước vào đây cũng có thể thấy ngay chủ nhân chắc chắn là một kẻ nghèo mạt, cảngày mơmộng phát tài.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Một kẻ nghèo mạt, cộng thêm mộtđứa nhỏ dơbẩn, ở trong một căn nhà hai gian chật hẹp có cửa mục hư. Trong nhà chỉ có bốn, năm băng ghế gỗ xiêu vẹo, chữ "hỉ" dán trên cửa nhìn kiểu nào cũng thấy không thuận mắt. Ðến một chỗ nhưvậy, đúng lý Trần Tịnh Tịnh một khắc cũng không chịu nỗi. Nàng thích sạch sẽ, trong phòng trần thiết những vật thanh nhã tinh tuyển, thế nhưhiện tại nàng không tỏ vẻ gì gớmghiếc cả. Không lẽ nàng không còn chỗ nào khác để đến sao ?

Gã đánh xe vẫn nhìn Trần Tịnh Tịnh cười, trên mặt nàng vẫn không biểu lộ ý gì. Nàng nhìn quanh tứphía, đẩy cánh cửa treo tấm mànvải bố bước vào phòng ngủ nhà người. Trong phòng ngủ dĩnhiên có kê giường ngủ, giường rất lớn mà xem ra mới nữa, những chăn nệmtrên giường cũng mới, có thêu bằng chỉ đỏ hình bốn loại hoa bốn mùa và mộtđôi uyên ương giỡn nước.

Phía sau giường chất chồng bốn, năm chiếc rương gỗ mới, lại có cảbàn trang điểm với gương soi. Bốn bên tường được quét vôi trắng xóa, xem ra căn phòng này nhưđược chuẩn bị cho tân lang và tân nương.

Trần Tịnh Tịnh nhíu mày, trong mắt lộvẻ chán ghét, nhưng khi ánh mắt nàng chuyển đến chồng rương gỗ thì lập tức sáng lên. Sau đó, nàng làm một chuyện không thể ngờ. Nàng trèo lên giường, lấy trong mình ra một xâu chìa khóa, mởkhóa chiếc rương trên cùng và giỡnắp ra.

Bỗng nhiên ánh kim quang sáng chói hiện ra, thì ra trong chiếc rương gỗ chứa đầy những đĩnh vàng nặng ký. Ánh kim quang soi mặt nàng sáng rỡ, nàng nởmột nụ cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ từng đĩnh vàng được xếp ngăn nắp, giống nhưbàn tay người mẹ vuốt ve đứa con mới sinh của mình. Ðoạt được mớvàng này đích thực không phải là chuyện dễ, có thể nói so ra còn gian khổ hơn chuyện mẹ sinh con. Nhưng bây giờtất cảmọi khổ cực đã qua, Trần Tịnh Tịnh thởra một hơi thỏa mãn. Ngửng đầu lên, nàng nhìn thấy gã đánh xe ung dung bước vào mỉm cười nói:

- Tài diễn tuồng của ta nàng thấy nhưthế nào ? Trần Tịnh Tịnh cười:

- Hay, hay quá chừng! Quảkhông hổ danh thiên hạ đệ nhất thần đồng.

Gã đánh xe cười lớn, lấy chiếc mũ che sụp ngang mi xuống, để lộ ra một gương mặt hơi có nét trẻ con, hiển nhiên là Lý thầnđồng. Bỏ chiếc áo hoa hòe giả điên ra, con người này xem ra chẳng điên chút nào, mà cũng không xấu trai chút nào.

Trần Tịnh Tịnh ngắmgã, trong mắt lộ nét cười dịu dàng:

- Hai ngày thật là làm khổ chàng! Lý thầnđồng cười nói:

-Khổ cũng không sao, chỉ có chút lo ngại, bởi gã khốn kiếp bốn chân mày đó thật khó ăn! Gã bỗng hỏi tiếp:

- Lúc nàng từbiệt đi, hắn có hỏi gì về ta chăng ? Trần Tịnh Tịnh lắc đầu nói:

-Hắn tưởng chàng điên thật rồi, nên đâu để ý! Lý thầnđồng cười nói:

- Thế cho nên vẫn bị nàng qua mặt. Trần Tịnh Tịnhđáp:

-Là nhờ chàng cả đấy, lúc chàng giảđiên đến tôi cũng tưởng nhưthiệt!

- Cái đó cũng không khó, ta chỉ việc tưởng tượng Tiểu Khanh là nàng, những điều ta nói là nói cho nàng nghe đấy.

Lý thầnđồng si dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, giống như một đứa trẻ chờmẹ cho sữa bú, qua một lúc lâu, bỗng nhiên gã cười nói:

-Nàng thấy ta xếp đặt căn phòng này được chăng ?

-Ðược quá đi chứ, giống y như chỗ động phòng!

Trần Tịnh Tịnh mỉm cười nằm xuống, ngay trên đôi uyên ương giỡn nước, nàng dùng một ánh mắt ươnướt nhìn Lý thần đồng, khẽ nói:

- Chàng nhìn tôi có giống tân nương tử chăng ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lý thầnđồng nuốt nước miếng ừng ực, đột nhiên nhào đếnđè lên mình Trần Tịnh Tịnh, thởhổn hển nói:

- Ta cần nàng, ta nhớnàng muốn phát điên lên được, lần trước đến nay đã ba tháng rồi ...

Gã vừa nói vừađưa tay kéo y phục Trần Tịnh Tịnh. Nàng không chống cự, đưa tay choàng qua cổ Lý thầnđồng, thổi nhẹvào tai gã.

Lý thầnđồng vừa thởvừa nói đứt quãng:

- Mau ... mau, ... ta không chờđược ....

Bỗng nhiên "rắc" một tiếng, nghe nhưtiếng xương bị bẻ gãy, Lý thầnđồng bỗng dựng dậy, nhưng đầu gã đã ngoẹo sang một bên, cả người đổ nhào xuống đất tắt thở.

Trần Tịnh Tịnh không thèm nhìn gã nửa mắt, nàng yên lặng nằmtrên giường nhắm mắt lại.

Lúc này bên ngoài chợt vang lên một chuổi cười khanh khách, có tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân, vừa vỗtay vừa cười nói:

- Hay quá là hay! Chẳng trách tiểu Ðinh Ðinh từ nhỏ đã nói tỉtỉ là nữ nhân có tâm địa ác nhất! Trần Tịnh Tịnh biến sắc mặt, nhưng khi nàng đứng dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng:

- Tâm của ta tuy ác, nhưng cũng chưađến nỗi quá tối đen, tâm của muội muội thì sao ?

- Tâm của muội đã bị sói ăn mất từ lâu rồi!

Một cô gái đầuđội mũ da, mặc áo choàng thêu hoa, bước vào nhà. Nụ cười của nàng nhưhoa tươi mới nởngày xuân, đúng là nàng Sở Sởmê nhân. Sau lưng Sở Sở còn có ba người, một người áo đen đeo kiếm, một người tay chân nhẹ nhàng nhưvượn, một người tóc bạc trắng phau.

Trần Tịnh Tịnh bước ra chào:

- Ta không ngờmuội muội lại đến, nếu biết trước ta đã chuẩn bịvài món muội vẫn thích ăn, uống cùng muội vài chén Mai Quế Lộ!

Nụ cười của Sở Sởcàng tươi hơn:

được.

dám.

-Không ngờtỉ tỉvẫn còn nhớmuội thích ăn món gì, uống thứgì ?

- Chúng ta sống chung từnhỏ đến lớn, dù muội có quên ta, ta cũng không làm sao quên muội

- Thật không tỉ ?

- Thật chứ, mấy ngày nay ta muốn gặp muội nói chuyện mà cứ sợngười khác nghi ngờnên chưa

-Muội cũng vậy, cái tên tửu, sắc quỉ bốn chân mày đó thật là chẳng phải dễ qua mặt. Hai người nhìn nhau mỉm cười đầy tình thân ái.

-Muội trông chẳng khác chút nào!

- Tỉ cũng vậy!

-Mấy nămnay tỉ nhớmuội lắm.

-Muội cũng nhớtỉ lắm.

Cả hai cùng đưa tay bước đến gần nhau, như muốn ôm nhau tỏtình thân. Nhưng chưa đến gần nhau, nụ cười của Trần Tịnh Tịnh chợt biến mất, ánh mắt dịu dàng bỗng trởthành đằng đằng sát khí. Tay nàng biến thế, vươn ra như móng chim ưng nhanh như chớp chụp vào mệnh môn của Sở Sở, tay kia chụp vào vai tả của Sở Sở. Chiêu này rất ác hiểm, thủpháp giống như "phân cân thoát cốt thủ" của Lãnh Hồng Nhi, nếu Sở Sởbị chụp trúng chắc chắn sẽ chết ngay.

Nhưng Sở Sởxuất thủmau hơn nàng một bước, Trần Tịnh Tịnh vừa xuất chiêu, bỗng nghe "ting" một tiếng khẽ, hai đạo ánh sáng nhỏ xíu bay ra từtay Sở Sở. Trần Tịnh Tịnh cảm thấy đầu gối nhưbị muổi cắn, sau đó tê rần, toàn thân lập tức mất hết khí lực, nàng khuỵu xuống quì ngay trước mặt Sở Sở.

Sở Sở lại cười khanh khách:

- Chúng ta là chị em lâu năm rồi, tỉtỉ đâu cần phải đa lễ ?

Giữa tiếng cười trong trẻo, mộtđiểmhàn tinh lại xẹt ra, điểmvào "tiếu" huyệt của Trần Tịnh Tịnh.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Trần Tịnh Tịnh bật cười, cười khanh khách hoài không dứt, nhưng trong mắt nàng chẳng có ý cười, gương mặt xinh đẹp kia hiện rõ nét đau đớn, mồ hôi nhỏ giọt.

Sở Sở chớp mắt cười nói:

-Muội biết rồi, chắc là tỉbiết có làm điều gì không phải với muội cho nên muốn tạ lỗi, nhưng tỉ đâu cần phải quì xuống nhưvậy ? Chỉ cần đemvật ra trao là muội bỏ qua liền!

Trần Tịnh Tịnh vừa cười đổ mồ hôi, khó khăn lắm mới lên tiếng:

-Vật ... vật gì ?

- Tỉ tỉkhông biết à ?

Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nàng cười đến độ cả người mệt lả, cả cái lắc đầu cũng khó khăn. Sở Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp:

- Chúng ta dù là chị em cũng phải tính toán sòng phẳng. GiảLạc Sơn xuất ra bốn mươi vạn lượng vàng để mua La Sát bài của Lý Hà, tỉtỉ đã đồng ý với muội là chỉ cần muội đưa ra mười vạn lượng là tỉ sẽ đưa La Sát bài cho muội, đúng không ?

-Nhưng ... nhưng La Sát bài chẳng phải đã bị gã nam nhân muội dắt theo lấy đi rồi sao ? Sở Sở lấy trong mình ra một miếng ngọc bài:

- Tỉ tỉ nói là vật này ? Trần Tịnh Tịnh gậtđầu.

Sở Sởbước đến, đột nhiên tát mạnh vào mặt Trần Tịnh Tịnh, cười gằn nói:

-Ngươi tưởng ta không biếtđấy là đồ giả sao ?

Nàng cầm ngọc bài gõ mạnh vào đầu Lý thần đồng nói tiếp:

-Ngươi xem gã như của quí, cứtưởng đồ gã giả mạo là có thể lừa được người khác, thực chất những hình thiên mathiên tướng của gã khắc, cái nào nhìn cũng giống TrưBát Giới!

Trần Tịnh Tịnh cắn chặt môi muốn ngưng cười, nhưng nàng cắnđến rách môi vẫn không sao dừng được.

-Kỳ thực ta đã nghi ngờngười từban đầu. Ngươi biết rõ La Sát bài là bảo vật vô giá, làm sao chịu bán cho kẻkhác, nên ta bảo Tân lão nhịtheo dõi ngươi lâu rồi!

-Ngươi ... ngươi tưởng La Sát bài thậtđã bịta lấy đi ?

- Lý Hà lúc chưa đemLa Sát bài giấu dưới băng hà, nhất địnhđã bị ngươi dùng đồ giảtráo đổi, mặc dù chúng ta đã định trước ...

Kế hoạch của hai người vốn như sau: Sở Sở chỉ cần đưa ra một phần tư sốvàng của Giả Lạc Sơn, cho nên trong mười hai rương vàng, thực chất chỉ có ba cái là có vàng thiệt, còn lại bảy cái kia dùng gạch vụn thay thế. Vì người kiểmhàng là Trần Tịnh Tịnh, khi nhận hàng nàng liền báo cho Lý Hà hay. Lý Hà vốn tín nhiệm Trần Tịnh Tịnh nên đâu biết bên trong có âm mưu, vốnđịnh ngày hôm sau dùng hỏa dược phá băng để lấy La Sát bài. Lý Hà chỉ cần vàng và nam nhân, chẳng có hứng thú gì đối với chuyện trởthành Tây Phương Ma giáo giáo chủ.

-Nhưng ngươi cũng biết Lý Hà nếu phát giác ra La Sát bài bị mất chắc chắn sẽ nghĩngay chỉ có ngươi đánh cắp, bởi vì trừ Lý Hà và ngươi ra, không ai khác biết chỗ giấu La Sát bài. Cho nên ngay đêmđó ngươi hạ sát Lý Hà, lại cốý đem xác bà cùng với xác Lão Sơn Dương bỏ chung vào bồn nước, để đánh lạc hướng kẻ khác. Âm mưu của ngươi ta đã biết hết, còn giả ngơ làm gì ?

Trần Tịnh Tịnh toàn thân co quắp đauđớn, chẳng những đổ mồ hôi chảy nước mắt, thậm chí quần cũng ướt cả, đầu gối nhưbị dao cứa, nhưng nàng vẫn cười nhưtượng thầntài để bên.

-Ngươi còn chưa chịuđưa ra à ? Ngươi có biết cười hoài nhưvậy có hậu quảgì không ? Trần Tịnh Tịnh cố hết sức nghiến chặc răng, nhưng nàng muốn ngậm miệng cũng không nổi.

-Ban đầu ngươi chỉbị đổ mồ hôi chảy nước mắt, bây giờnghĩchắc tiểu tiệnđại tiện gì cũng xuất hết, một hai giờsau, toàn thân ngươi sẽ cười nhão ra, các khớp cũng lỏng ra, lúc ấy ai mà gõ vào bất cứ khớp nào, ta bảo đảm ngươi sẽ kêu thét lên nhưheo bị chọc tiết!

Trần Tịnh Tịnh lắp bắp:

-Ngươi ... ngươi ...

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ðừng tưởng ta không nhẫn tâm hạ độc thủ, cũng như Giả Lạc Sơn không thể ngờta giết y! Y vừa có tiền, vừa có thế lực, tuổi tuy không trẻ, nhưng rất tráng kiện, đối với ta rất trântrọng chiều chuộng, nhưng không ai ngờta dám giết y! Cho nên có chuyện gì màta không dám làm ?

Trần Tịnh Tịnh bỗng thu hết sức lực nói:

- La Sát bài nằmtrong quần lót của ta, ngươi hãy tha cho ta!

Tiếng cười đã dứt, Trần Tịnh Tịnh cũng giống như con rối bèo nhèo nằm lảngười dưới đất.

La Sát bài nằmtrong tay Sở Sở, nàng cầm ngọc bài giơ lên ngắm nhưthể nhà vua ngắm vật quí vừa tìm được, vừa cao hứng vừa kiêu ngạo đắc ý, không dằn được nàng cất tiếng cười lớn.

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một ngọn roi dài bay vút vào không phát ra tiếng động nào, đầu roi cuộn lại cướp lấy miếng ngọc bài trong tay Sở Sở xong liền cuộn trởranhưthân rắn.

Sở Sở im bặt, nhưthể bị người cắt ngang cuống họng. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng cười nói:

- Các vịkhông cần đuổi theo ra ngoài, vì ta sắp vào đây, cô nương giúp ta lấy lại La Sát bài, ta phải vào cảm tạ mới phải!

Sở Sởnghiến răng:

- Ta biết chỉ có ngươi ...

Nàng chưa nói hết câu, Lục Tiểu Phụng đã cười hì hì bước vào, một tay cầmroi dài, một tay cầm ngọc bài.

Sở Sởbỗng cười nói:

-Không ngờ công tử cũng sử dụng nhuyển tiên pháp thuần thục đến thế!

- Cái này ta trộmđược đấy, roi thì lấy trong xe ngựa bên ngoài, tiên pháp thì đánh cắp của "vô ảnh thần tiên", nếu luận bản lãnh ăn trộm, ta tuy không bằng gã thâu vương kia, nhưng so với cô nương thì hơn nhiều.

Sở Sởthan dài:

-Kỳ thực thiếp cũng biết công tửbiết trộmđồ, cảtimthiếp cũng gần bị công tử lấy đi, huống hồ thứkhác ?

Lục Tiểu Phụng cười hỏi:

- Tim của cô chẳng phải đã bị sói ăn từ lâu rồi sao ? Sở Sởmởto mắt:

- Thì ra công tử đến từ sớm! Làm sao công tửbiếtđược ?

- Chỉvì ta nằm một mình trên giường suy nghĩnhiều thứ quá, cho nên mới nghĩra được nhiều chuyện.

- Công tửnghi ngờtừ lúc nào ?

- Từ lúc gạch vụn trong rương bị đổ ra. Tuy ta chưa từng thử hành nghề đạo tặc, nhưng vẫn phân biệtđược rương làm bằng sắc hay bằng vàng.

Trong giới hắc đạo, các cao thủ cướp của chỉ cần nhìn bao nhiêu bụi bốc lên đằng sau một cỗ xe, là có thể đoán biết trên xe chởhàng gì, có đáng cướp hay chăng.

Sở Sở chắt lưỡi than:

uổng!

- Chẳng ngờ công tử cũng biết trò này, một người như công tửkhông đi làm cường đạo thật là

- Có lúc ta cũng thấy uổng, mấy lầnđịnh đổi nghề!

- Công tửnếu thật đổi sang nghề đánh cướp, thiếp nhấtđịnh sẽ làm áp trại phu nhân. Lục Tiểu Phụng cười đáp:

- Ta mà làmbang chủ, nhất định sẽ mời cô làm đường chủ cảba phân đường, cũng giống như Ðinh Hương Di, bạn thân của cô đó!

Sở Sởngạc nhiên:

- Công tử cũng nhận ra thiếp biết Hương Di à ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Bởi vì cô vừa đến Lao Sô, thì giống nhưthể về đến nhà, chỗ nào cô cũng tỏvẻ quen thuộc, nên ta mới hoài nghi có thể cô cũng sống ở vùng này từnhỏ, có thể đã quen Trần Tịnh Tịnh và Ðinh Hương Di từ lâu.

Sở Sởnhìn Lục Tiểu Phụng chăm chú:

- Công tửđã biết tiểu Ðinh Ðinh, chắc phải có giao tình với cô ả, thiếp biết tính cô ả lắm, gặp người như công tử, cô ả nhất định không bỏ qua!

Lục Tiểu Phụng không chối mà cũng không nhận. Sở Sở dẩu môi nói:

- Trong ba người, công tử lại thân với hai ả kia, sao không ngó ngàng đến thiếp ?

Lục Tiểu Phụng và Sở Sở cười cười nói nói, vờmắng nhau mà chẳng để ý đến ai khác, nhưng ba người đứng phía sau lưng Sở Sởđã bước lên bao vây Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng chừng như lúc này mới để ý thấy ba người, mỉm cười hỏi:

-Lần trước ba vị chưa đấuđã lui, lần này còn muốn thử sao ? Lão già tóc bạc lạnh lùng đáp:

-Lần trước đúng ra chúng ta phải giết ngươi mới phải. Tân lão nhị tiếp lời:

- Chúng ta bỏ qua chưa bắt ngươi, chỉvì Sở Sởmuốn dùng ngươi làm con rối! Lục Tiểu Phụng cả cười:

-Nếu ta là con rối của Sở Sở, vậy ba vị là gì ? Ta chỉ cần gậtđầu một cái là nàng đi theo ta, còn các vị có làm được nhưvậy chăng ?

Cảba người sắc mặt trởnên rất khó coi, họ quay đầu nhìn Sở Sở. Sở Sở lúc này đứng ra một bên, nhưthể chuyện này với nàng không có liên hệ gì.

Lục Tiểu Phụng nói:

-Kỳ thực từ lâu ta đã nghe danh "nhất chỉthông thiên" Hoa Ngọc Khôn môn hạphái Hoa Sơn, Giang Bắc võ lâm cao thủ "Ða Tý Tiên Lang" Hồ Tân, và danh gia "Ô Y Thần Kiếm" Ðỗ Bạch. Chẳng ngờba vị danh môn tửđệ nhưthế mà lại đi làm nô tài cho một nữnhân.

Cảba người sắc mặtđổi xanh đổi trắng, họ không ngờLục Tiểu Phụng nhận ra lai lịch của họ. Lão già tóc trắng từtừđứng thẳng người, vòng tay nói:

-Ðúng vậy, ta chính là Hoa Ngọc Khôn, xin mời!

- Các hạ muốn một chọi một với ta ?

-Nếu ngươi chẳng biết lai lịch thân phận của ta, thì chắc chắn ba người chúng ta sẽ liên thủđối phó với ngươi, nhưng bây giờ ...

Thần thái của lão đột nhiên trởnên nghiêm trang:

- Riêng ta có sống chết vinh nhục cũng không nói đến, nhưng thanh danh của Hoa Sơn phái không thể bị chính ta hủy hoại!

Hoa Sơn phái chẳng phải là Thái sơn bắc đẩu của võ lâm, nhưng trước nay danh tiếng môn hộthanh cao, đệ tửrất hiếm người làm chuyện bại hoại, càng không hề có những kẻ hèn nhát ỷ đông hiếp ít! Thần sắc Lục Tiểu Phụng cũng trởnên nghiêm trang.

- Nghe danh Linh Tê chỉ của Lục đại hiệp là thiên hạđệ nhất chỉ công, tại hạ cũng luyện môn này, nay muốn thỉnh giáo!

-Ðược lắm!

Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi, cất kỹ ngọc bài, để trường tiên xuống. Chỉ nghe "veo" một tiếng, Hoa Ngọc Khôn vung chỉ điểmvào huyệt Kiên Tỉnh ở hai bên vai tả hữu của Lục Tiểu Phụng. Lão vừa xuất thủ một chiêu thànhhai thức, kình lực nhưvũbão, quảkhông hổ danh môn tử đệ.

Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng đã nhận ra rằng Hoa lão mặc dù công lực thâm hậu, nhưng chiêu thức thiếu biến hóa tùy cơ, nên chàng tin rằng có thể khống chế lão trong vào ba chiêu. Nhưng chàng không khỏi thầmnghĩ có nên làm lão mất mặt chăng ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ý niệm vừa thoáng qua, đầu ngón tay của Hoa Ngọc Khôn chỉ còn cách huyệtđạo của Lục Tiểu Phụng không đầy nửa thước, kình phong bức người xuyên qua lớp áo, chàng chẳng còn chỗ suy nghĩ nữa.

Lục Tiểu Phụng vội đưa tay, nhanh như chớp chỉ vào ngón tay của Hoa Ngọc Khôn. Hoa lão chỉ cảm thấy một luồng sức nóng chuyền qua đầu ngón tay, kình lực của lão đột nhiên tiêu tan. Môn "đàn chỉthần thông" của phái Hoa Sơn vốn là một trong thấtđại tuyệt kỹ trong võ lâm, Hoa lão khổ luyện môn này đã trên bốn chục năm, nhưng bây giờ công lực của lão đột nhiên bị giải hóa, khiến lão không khỏi giựt mình.

Lục Tiểu Phụng bỗng lui lại hai bước, cười gượng:

-Hoa Sơn thần chỉ, quả nhiên danh bất hưtruyền! Hoa Ngọc Khôn ngạc nhiên:

-Nhưng tại hạ .. tại hạ đã bại!

- Các hạkhông thua, ta tuy tiếp đưọc các hạ một chiêu, chỉ nhờra tay mau hơn các hạ, nhưng so về công lực thì các hạ cao thâm hơn nhiều ...

Chưa nói hết câu, bỗng "keng" một tiếng, mấy chục điểmhàn tinh bắn ra theo kiểu "mãn thiên hoa vũ" từphía sau lưng Lục Tiểu Phụng. Sau lưng chàng làm gì có tay mắt để ứng biến ? Hoa Ngọc Khôn thất sắc, còn ánh mắt Sở Sởvụt sáng lên.

Ngay lúc ấy, Lục Tiểu Phụng đột nhiên né người sang một bên, mấy chục điểm hàn tinh bay xớt ngang bụng chàng, ghim cảvào lồng ngực của Hoa Ngọc Khôn. Hoa lão dang hai tay ra phía trước, trợn mắt nhìn Hồ Tân, bước tới từng bước một. Hồ Tân biến sắc, thụt lùi từng bước.

Hoa Ngọc Khôn bước được hai bước, đột nhiên ở khóe mắt, lỗ mũi, mép miệng, cùng ứa ra máu tươi.

Hồ Tân thởphào nhẹ nhõm lên tiếng:

- Ta ...

Mới thốt ra một chữ, lồng ngực họ Hồbỗng có máu tươi chảy ra, một lưỡi kiếmđâmxuyên suốt từ phía sau ra trước ngực. Hồ Tân kinh hãi nhìn mũi kiếm, nhưkhông thể tin chuyện vừa xẩy ra là thật, miệng y cũng ứa máu, bỗng y rống lên một tiếng, ngã nhào về phía trước, không còn cử động nữa. Sau lưng y chính là Ðỗ Bạch, tay còn cầm kiếm, mũi kiếm còn vấy máu tươi.

Hoa Ngọc Khôn nhìn Ðỗ Bạch, cố gượng cười:

-Ðatạ!

Ðỗ Bạch cười miễn cưỡng, nhưng không nói gì. Hoa Ngọc Khôn quay qua nhìn Lục Tiểu Phụng:

- Càng cảm ơn các hạnhiều hơn!

Ðỗ Bạch giúp Hoa lão báo thù, Lục Tiểu Phụng thì bảo toàn thanh danh của lão. Báo thù và giữ danh tiếng là hai việc được coi như rất quan trọng trong giới võ lâm.

Hoa Ngọc Khôn nhắm mắt lại, mép miệng phảng phất như có nét mỉm cười, nụ cười cuối cùng của

lão.

Bên ngoài gió lạnh thổi, nhưng hơi lạnh hình nhưtừ sâu trong đáy lòng nổi dậy. Qua một hồi lâu, Lục Tiểu Phụng thở dài lẩm bẩm:

- Vì cái gì ? Tất cả những chuyện này để làm gì ? Ðỗ Bạch không biểu lộ gì cả, chậm rãi đáp:

- Các hạphải biết là vì gì, vì sao nhưthế, chính ta cũng biết.

Dục vọng! Dục vọng bao trùm tất cả, tiền tài, thế lực, danh vọng, ham muốn xác thịt! Tất cả những đau khổ và tai họa của con người có phải bắt nguồn từ những dục vọng này chăng ?

Lục Tiểu Phụng bất giác than thầm, quay qua hỏi Ðỗ Bạch:

- Các hạ có muốnđấu với ta chăng ? Ðỗ Bạch lãnh đạm trả lời:

- Tại hạkhông phải địchthủ của các hạ!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng nởnụ cười thê lương, khoát tay bảo:

-Vậy thì các hạ đi đi.

Máu tươi trên mũi kiếm đã khô, Ðỗ Bạch từtừtra kiếmvào vỏ. Y bước đến trước mặt Sở Sở, nói:

- Chúng ra đi thôi! Sở Sởhỏi:

- Ði à ? Ngươi muốn ta đi theo ngươi ?

-Ðúng vậy, ta muốn cô đi theo ta!

Sở Sởbỗng phá ra cười, ôm bụng cười ngặt nghẻo, cười đến chảy nước mắt. Nhìn Trần Tịnh Tịnh cười lúc nãy, Lục Tiểu Phụng mới biết có lúc cười còn khổ sởhơn khóc. Nhìn Sở Sở cười lúc này, chàng mới biết thêm nụ cười đôi khi còn dễ đả thương người khác hơn kiếmbén trâm nhọn.

Ðỗ Bạch mặt không còn chút sắc hồng, đôi tay vốn rấtđiềm tĩnh bắtđầu run run, nhưng y vẫn chưa hết hy vọng, lại hỏi:

- Cô không muốnđi ?

Tiếng cười của Sở Sởđột nhiên im bặt, nàng lạnh lùng nhìn y, nhưnhìn một người xa lạ, sau một lúc lâu, mới nói:

- Cút đi!

Chữnày giống nhưngọn roi vô tình quất vào trái tim của Ðỗ Bạch. Y cúi đầu quay đi, không nói gì nữa. Sở Sởbỗng rượt theo, rút kiếm trên lưng Ðỗ Bạch đâmvào lưng y.

Ðỗ Bạch chẳng né tránh, để lưỡi kiếm xuyên thấu tâm lộ ra phía trước ngực. Nhưng y chưa ngã xuống, mà lại quay lại đối diện với Sở Sở, lạnh lùng nhìn nàng.

Sở Sở cũng biến sắc mặt, cười gượng:

- Ta biết ngươi không thể mất ta, cho nên cho ngươi chết là tốt nhất. Ðỗ Bạchứa máu ra khóe miệng, gậtđầu nói:

-Ðược ... được lắm ...

Giữa câu nói y bỗng nhào lên phía trước, ôm chặt lấy Sở Sở. Mũi kiếmnhô ra trên ngực y cũng xuyên qua lồng ngực Sở Sở, máu của y cũng chảy qua vết thương nơi lồng ngực Sở Sở.

Sở Sởngã đầu bên vai Ðỗ Bạch, đôi mắt như lồi ra, hơi thởmỗi lúc thêmngắt quãng, nàng cảm thấy thân thể đang ôm nàng cũng dần dần lạnh bớt, nhưng đôi tay vẫn không nới lỏng. Nàng cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng rực, bỗng nhìn Lục Tiểu Phụng cười:

- Sao công tử chẳng ngó ngàng đến thiếp ? Tại sao ... Ðó cũng là câu nói cuối cùng của Sở Sở.

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 10

Ðịch Thủ Lợi Hại

Trần Tịnh Tịnh chưa chết, nàng vẫn tỉnh táo. Trong tình huống này, sựtỉnh táo đối với bản thân nàng thật là một nỗi thống khổ không thể chịu nổi. Xa thẳmtrên cao, dường như có một vịthần cầm cân công lý cho thế nhân, vị thần ấy đang cốý giày vò nàng. Lục Tiểu Phụng tuy đã bồng nàng đi một chỗkhác để nàng nằm nghĩtrên giường, nhưng nỗi thống khổ của nàng vẫn chưa kết thúc, có lẽ chỉ có cái chết mới giải thoát được mọi nỗi đau của nàng.

Khi nỗi đau của con người lên đến mức không thể chịu nổi, tựnhiên cái chết trởnên không còn đáng sợ chút nào! Trần Tịnh Tịnh muốn chết, thật sự muốn chết! Nàng chỉ hy vọng Lục Tiểu Phụng mau giải thoát cho nàng. Nhưng Trần Tịnh Tịnh tuyệt nhiên chẳng biểu lộý gì ngoài mặt, vì nàng đã học được một bài học đắt giá từthuởnhỏ. Mình càng muốn chết, kẻ khác càng muốn mình sống. Mình không muốn chết, lại có kẻ nhất định muốn hạ sát mình. Trần Tịnh Tịnh đã từng chứng kiến rất nhiều người không muốn chết màbị chết, cũng đã từng thấy qua những kẻ tưởng nhưkhông sống được mà vẫn sống, vì nàng vốn sinh trưởng trong cảnh gian khổ.

Lục Tiểu Phụng tuy im lặng ngồi cạnh đầu giường, nhưng Trần Tịnh Tịnh nhìn thấy được tâm chàng thiếu bình an. Bất cứ ai đã chứng kiến những thảm cảnh kinh hồn, trong lòng không khỏi khó chịu.

Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng nhếch môi cười:

- Tôi không ngờ công tử cũng tìm đến đây, nhưng chắc hẳn công tửnghi ngờtôi từtrước. Lục Tiểu Phụng không phủnhận.

- Tôi cứtưởng mình xếp đặt rất hoàn hảo. Nếu Sở Sở cũng cẩn thận chút, đừng để gạch vụn trong rương đổ ra, thì có lẽ công tửkhông nghi ngờtôi đâu!

Lục Tiểu Phụng im lặng một lúc lâu, mới từtừ đáp:

- Trong rương chứa gạch vụn mà cô vẫn nhận, Sở Sởvới cô vốn quen nhau từnhỏ, lại cố giảvờ không biết nhau. Hai điểm này tuy khiến ta cảm thấy khả nghi, nhưng vẫn chưa phải điểm mấu chốt. Trần Tịnh Tịnh hỏi:

- Thế điểm mấu chốt nằm chỗ nào ?

- Chính ở chỗ con gấuđen!

- Con gấuđen ?

-Ðúng vậy! Lãnh Hồng Nhi nghĩlà cô ấy nhìn thấy một con gấuđen, kỳ thực đó chẳng qua là một người trùmbộ da gấu giả dạng màthôi. Bởi vì người này cần làm một chuyện rất bí mật, lại sợbị kẻ khác nhận diện nên phải khoác bộ da gấuđể che mắt người ta. Bất kỳ ai nhìn thấy một con gấuđen, chắc chắn đều sợmàtránh xa, không dám nhìn kỹ.

lúc!

- Công tử cho là tôi chính là người đó ?

-Phải!

- Vì công tửnhìn thấy tấm da gấu trong phòng tôi ?

-Ðúng thế! Dĩnhiên cô không thể nào ngờđược ta lại đến phòng cô, chuyện đó xẩy ra thật đúng

Trần Tịnh Tịnh thở dài:

-Phòng của tôi từtrước đến nay đúng là chưa bao giờ cho người lạ mặt vào, điểmnày công tử nhận xét không sai. Công tử có thể vào phòng tôi được, chẳng phải vì tôi ngất xỉuđúng lúc, mà là vì thật sựtôi không bị ngất!

Giọng Trần Tịnh Tịnh tuy yếu ớt, nhưng mỗi câu nói rất rõ, vì nàng đang tựkiềm chế cơn đau, trên thế gian này tưởng như hiếm có ai có thể tựkiềm chế nhưnàng.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Tôi để cho công tửvào phòng tôi, chỉ vì lúc công tử ôm tôi, bất chợt tôi có một cảm giác mà từ trước đến nay chưa hề có, tôi ... tôi cũng không ngờLý thần đồng đột nhiên xông vào phòng.

Lục Tiểu Phụng cũng cười gượng:

-Nếuđổi là ta, ta cũng sẽ bất thần xông vào phòng!

- Thật ra có đến hai bộ da gấu, tôi giữ một bộ, còn một bộ của Lý Hà.

- Cái hôm cô và Lý Hà đi chôn La Sát bài, phải chăng mỗi người khoác một bộ da gấu ?

-Lúc ấy trời đã khuya, tôi và đại thơkhông ngờHồng Nhi còn ngồi sững bên bờ sông. Tôi nhìn thấy Hồng Nhi, dĩnhiên Hồng Nhi cũng nhìn thấy tôi.

-Nhưng cô ấy chẳng nhìn kỹ, cô ấy cứtưởng cô là con gấu đen thật sự! Trần Tịnh Tịnh cười gượng:

- Dù gì thì tôi cũng không an tâm, nữnhân thường đa nghi nhiều!

-Bởi thếtối hôm qua khi cô thấy Hồng Nhi lại ra phía đó, cô liền hạ sát cô ấy để bịt miệng! Trần Tịnh Tịnh thừa nhận:

-ÐinhHương Di vẫn bảo là người có tâm địa ác nhất là tôi!

-Hồng Nhi tuy không biết bí mật của cô, nhưng khi cô ra tay giết cô ấy, thì rốt cuộc cô ấy lại nhận ra cô!

Trần Tịnh Tịnh thở dài:

- Có lẽ cảđời tôi cũng không quên được ánh mắt của Hồng Nhi lúc nhận ra tôi!

-Lúc ấy trong thâm tâm cô không khỏi có chút sợhãi, nên hạthủ xong cô lập tức bỏ đi.

- Vì tôi biết Hồng Nhi chỉ có nước chết!

-Nhưng cô không thể nào ngờđược, ngay trước lúc chết, chính là lúc con người sáng suốt nhất trong đời.

Trần Tịnh Tịnh không nói gì, trong lòng cảm thấy chua xót vì bây giờnàng cảm thấy rất sáng suốt. Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

-Bởi vậy trước khi chết, Hồng Nhi hẳn đã liên tưởng đến con gấuđen cô ấy nhìn thấy lần trước nhấtđịnh là cô, và cũng nghĩra là cô chắc hẳnđi giấu La Sát bài, cho nên Hồng Nhi mới gắng gượng bò ra đến chỗ cô xuất hiện lần trước.

gì?

-Nhờvậy công tử mới biết chúng tôi giấu La Sát bài ở đâu.

-Không sai!

Trần Tịnh Tịnh bỗng cười gằn:

-Nói nhưvậy, nhờ cái chết của Hồng Nhi mà công tửđược lợi, vậy công tử còn buồn bực nỗi

Lục Tiểu Phụng tính nói nhưng lại nín thinh.

- Chuyện không đáng thì công tửbuồn bực, chuyệnđáng bực thì công tử lại cao hứng. Lục Tiểu Phụng im lặng, để cho Trần Tịnh Tịnh nói hết.

- Tối hôm trước tôi đến tìm công tử, chẳng phải đemrượu và đồ nhấm cho công tử, càng không phải vì tôi lo lắng cho công tử, hay vì tôi thích công tử. Tôi tìm đến chỉvì muốn giữ chân công tử, để Lý thầnđồng đemxác Lý Hà nhận vào bồn nước. Bởi thếtôi ráng chịu đựng công tử làm nhục tôi, kỳ thực công tửđụng đến tôi là tôi phát tởm!

Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười:

- Ta hiểu ra rồi! Cô muốn mau chết.

- Tại sao công tử nghĩvậy ?

-Bởi vì cô cốtình chọc giận ta, để ta nổi xung lên giết cô. Trần Tịnh Tịnh cười khẩy:

- Tôi biết công tửkhông dám làm, công tử chỉ nhìn người khác hạthủ, chứ chính mình không dám ra tay!

Lục Tiểu Phụng lại cười nhẹ, chàng quay lưng bỏ đi ra ngoài. Trần Tịnh Tịnh kêu thất thanh:

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Công tửbỏ đi đâu ?

- Ta đi lấy xe!

-Lấy xe làm gì ?

-Bởi vì cô không cỡi ngựađược, cũng không đi bộ được!

- Công tử ... công tửđịnh đemtôi đi ?

- Tuy ta không có cách gì lấy ra những ám khí nằm trong huyệtđạo của cô, nhưng ta biết có người có thể lấy ra được.

- Tại ... tại sao .. công tửkhông chịuđể cho tôi chết ? Lục Tiểu Phụng đáp:

-Bởi vì hôm nay đã có quá nhiều người chết rồi! Nói xong chàng bước ra ngoài không quay đầu lại.

Trần Tịnh Tịnh nhìn theo Lục Tiểu Phụng, nước mắt từtừ chảy xuống, sau cùng nàng òa khóc, chẳng hiểu vì đau khổ ? Hối hận ? Hay vì cảmkích ?

Một người khi muốn khóc mà có thể tự do tha hồ khóc một trận, hẳn cũng đỡ lắm. Lục Tiểu Phụng dĩnhiên nghe thấy tiếng khóc của Trần Tịnh Tịnh. Chàng vẫn mong nàng có thểkhóc được, để bao nhiêu nỗi thống khổ hối hận trôi theo giòng nước mắt, để sau khi khóc có lẽ nàng sẽ không muốn chết nữa.

Ánh nắng đã tắt, gió càng thêm lạnh. Ðứa nhỏ trông ngớngẩn bẩn thỉu kia vẫn đứng đó cười ngu ngơ, nước mũi chảy lòng thòng. Những chuyện bi thảm xảy ra lúc nãy dường nhưhoàn toàn chẳng có ảnh hưởng gì đến nó.

"Người đời cười nó ngố, nhưng biếtđâu nó sống vui sướng hơn nhiều kẻ khác."

Lục Tiểu Phụng vừa nghĩvừa thầmthan, chàng mỉm cười vỗ nhẹ vào đầuđứa nhỏ, bảo:

-Ngươi giúp ta trông chừng a di trong phòng, dì có nhiều tiền lắm, sẽ muakẹo cho ngươi ăn! Ðứa nhỏ ngố chừng như hiểu lời Lục Tiểu Phụng, chạy vào trong, miệng la:

- Con muốn ăn kẹo, thật là nhiều kẹo!

Lục Tiểu Phụng vừa bước ra khỏi cửa, lại thấy một bàn tay đưa ra. Chàng không ngạc nhiên lắmvì chàng đãđoán biết thế nào Tuế Hàn Tam Hữu cũng chờ sẳn bên ngoài.

Cô Tùng tiên sinh lên tiếng:

-Ðưa đây!

Lục Tiểu Phụng chớp chớp mắt hỏi lại:

- Tiên sinh muốn lấy tiền, hay muốn đòi cơm ? Cô Tùng tiên sinh giận xanh mặt, lạnh lùng đáp:

- Có thể lần này ta muốn lấy tính mạng của ngươi. Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

-Ðòitiền đòi cơmthì không có, nhưng đòi mạng thì có một mạng đây. Cô Tùng tiên sinh giận dữ nói:

-Không lẽ ngươi muốn ta đánh què chân ngươi mới chịu đưa La Sát bài hay sao ?

- Tiên sinh có đánh gãy chân tại hạ cũng không đưa La Sát bài ra đâu. Cô Tùng tiên sinh biến sắc hỏi:

-Ngươi nói vậy là ý gì ?

- Tại hạ đang tính hỏi tiên sinh sao lại đòi ngang nhưvậy ? Tại hạ chỉ hứađemLa Sát bài đưa cho Lam Hồ Tửmàthôi.

-Ngươi nhấtđịnh phải đemgiao cho Lam Hồ Tử sao ? Tại sao ?

-Nhất định nhưthế, vì tại hạmuốn đổi lấy một thứ!

- Thứ gì ?

-Ðổi lấy sựvô tội của tại hạ.

Cô Tùng tiên sinh nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chăm, từtừ nói:

- Không lý ngươi chưa bao giờcó ý niệm chiếm hữu La Sát bài hay sao ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Tại hạ có nghĩđến.

-Bây giờngười còn nghĩ chăng ?

- Còn!

Cô Tùng tiên sinh lại biến sắc mặt. Lục Tiểu Phụng điềmnhiên nói tiếp:

- Tại hạ nghĩđến rất nhiều chuyện. Có lúc tại hạ muốn làm hoàng đế nhưng sợbuồn cô đơn, muốn làm tể tướng lại sợphải lo nhiều việc, muốn phát tài rồi sợbị người lấy trộm. Cũng có lúc tại hạ nghĩđến chuyện cưới vợnhưng sợvướng rắc rối, muốn nấu đồ ăn mà lười rửa chảo. Thậm chí có lúc tại hạ muốnđánh tiên sinh một chưởng nhưng sợ chuốc họa vào thân!

Lục Tiểu Phụng chưa nói hết lời, Cô Tùng tiên sinh đã không nhịnđược bật cười, nhưng ngay sau đó lão lại nghiêm mặt nói:

- Thành ra ngươi nghĩthì nhiều mà làm chẳng bao nhiêu! Lục Tiểu Phụng cười trừ:

-Ai sống trên đời này hình như đều nghĩthật nhiều, làm thật ít, nào phải chỉ riêng mình tại hạ ? Ánh mắt Cô Tùng tiên sinh bỗng như nhìn về xa xăm, chừng như lão đang tự hỏi mình từng nghĩgì, làm gì ? Mọi người sống trên đời đều nhấtđịnh có một kết cuộc nào đó, nếu nhưmỗi người đều thực hiện những điều mình muốn làm, không biết thế giới này sẽbiến ra nhưthế nào ?

hạ!

Một lúc lâu sau, Cô Tùng tiên sinh mới thởnhẹ một tiếng, khoát tay bảo:

-Ngươi đi đi!

Lục Tiểu Phụng thởphào nói:

- Tại hạ cứtưởng lần này tiên sinh chắc không cho tại hạ đi, ngờđâu tiên sinh vẫn tin tưởng tại

Cô Tùng tiên sinh lạnh lùng đáp:

- Ðây là lần cuối!

Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

- Tiên sinh muốn uống say cứviệc tìm đến tại hạbất cứ lúc nào.

Lục Tiểu Phụng vẫy tay chào, định bước ngang qua chỗ ba người đứng để đi ra, bỗng nghe Hàn Mai lão lên tiếng:

- Chờmột chút!

Lục Tiểu Phụng dừng lại hỏi:

- Tiên sinh có gì chỉ giáo ? Hàn Mai lão đáp:

- Ta muốn xem ngươi! Lục Tiểu Phụng bật cười:

- Tiên sinh cứviệc xem, có nhiều người nói tại hạtrông cũng khá. Hàn Mai lão không đổi sắc mặt, lạnh lùng đáp:

- Ta không muốn xembản thân ngươi, cái ta muốn thấy là tài nghệ của ngươi! Nụ cười của Lục Tiểu Phụng trởnên gượng gạo:

- Tại hạkhuyên tiên sinh nhìn mặt tại hạ được rồi, chứ công phu của tại hạ chắc chắn nhìn không đẹp mắt nhưvầy đâu.

Hàn Mai lão không thèm nhìn Lục Tiểu Phụng, đột nhiên xoay mình bảo:

-Ngươi theo ta đi.

Lục Tiểu Phụng chần chừ, nhìn Thanh Trúc và Cô Tùng hai lão, chỉthấy mặt họkhông biểu lộ gì cả. Chàng thởra, đành đi theo Hàn Mai lão, miệng lẩm bẩm nói nhỏ nhỏ:

- Tiên sinh định dắt tại hạ đi đâu ? Uống rượu đánh bạc thì tại hạ sẳn sàng hầu tiếp, nhưng nếu đánh nhau thí mạng thì tại hạ sẽ bỏtrốn.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hàn Mai lão không trả lời Lục Tiểu Phụng, lão cứđi trước, quanh quẹo vài bận thì ra đến một con đường lớn. Trên đường có một tửu lâu rất khang trang, ngoài cửa có mười mấy tiêu xa dừng bên cạnh. Lại thấy một cây tiêu kỳ màu tía dựng bên cửa, lá cờtrương lên trong gió, có thêu hình một con rồng vàng cuốn quanh chữ Triệu thật to.

Lục Tiểu Phụng biết lai lịch lá cờ này. KimLong tiêu cục chiếmđịa bàn xa tận quan ngoại, phần lớn khách hàng là những người đến Trường Bạch Sơn đi hái nhân sâm. Tuy thế tiêu cục này cũng có tiếng tại quan nội vì tiêu sư Hắc Huyền Ðàn Triệu Quân Võ, năm xưa vốn là một tiêu sưnổi tiếng, cách đây không lâu mới được Kim Long tiêu cục ra giá rất cao, mời về chấp chưởng công việc.

Lúc này Triệu Quân Võ đang ngồi trên lầu uống rượu, một người có danh tiếng địa vị nhưthế, đương nhiên không kém phần oai vệ. Hàn Mai lão vừa bước lên lầu liền bước đến trước mặt Triệu Quân Võ, lạnh lùng nhìn y hỏi:

-Ngươi là Hắc Huyền Ðàn Triệu Quân Võ ?

Họ Triệu chưng hửng, đưa mắt lên xuống nhìn lão già không giống tăng, chẳng giống tục, cũng không phải đạo nhân, nhãn lực của y không đến nỗi tệ, nhưng vẫn không nhận ra lão già này là ai ? Y đành gật đầuđáp:

-Phải!

-Ngươi biết ta là ai chăng ? Triệu Quân Võ lắc đầu:

-Xinthỉnh giáo lão trượng ?

- Ta là Hàn Mai tiên sinh, một trong Tuế Hàn Tam Hữu trên đỉnh Côn Luân, cũng là hộ pháp trưởng lão trong Tây phương Ma giáo.

Hàn Mai lão nói từng chữrất chậm, nghe đến bốn chữ Tuế Hàn Tam Hữu, mặt Triệu Quân Võ như chảy dài ra, nghe thêm bốn chữ Tây phương Ma giáo thì trán y đổ mồ hôi hột.

-Bây giờngươi đã rõ ta là ai chưa ?

Triệu Quân Võ lập tức đứng dậy cuối mình chào:

-Vãnbối có mắt không tròng, không biếtđạo tiên trưởng giá lâm ...

Y tiếp tục nói, nhưthể có bao nhiêu ngôn từ cung kính tân nghinh đều tuôn ra, nhưng Hàn Mai lão đã quay lưng, bước đến trước mặt Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Ngươi biết hắn là ai chăng ?

- Tại hạ có nghe qua!

-Hắn cũng có danh, võ công không tệ, nhưng gặp ta hắn rất mực cung kính, nhưng ngươi đối với chúng ta thì chẳng có lễ độ gì cả.

Lục Tiểu Phụng cười nhẹ:

- Chắc hẳn từ nhỏ Triệu huynh có gia giáo đầy đủ nên so ra có phần lễ phép hơn.

- Còn ngươi ?

- Tại hạ là một cô nhi.

- Cho nên ngươi không đủ gia giáo ?

- Chẳng có gì cả!

-Nếu vậy ngươi cầnđược giáo huấn.

Hàn Mai lão bỗng quay qua Triệu Quân Võ, chỉvào Lục Tiểu Phụng hỏi:

-Ngươi có biết hắn là ai chăng ? Triệu Quân Võ lắc đầu.

-Ngươi không cần biết, ta chỉ cần ngươi giúp ta giáo huấn hắn một phen. Triệu Quân Võ lộ vẽ khó xử:

-Nhưng giữa y và tại hạkhông có xích mích gì, làm sao ... Hàn Mai lão ngắt lời y:

- Ta không ép ngươi, ngươi có thể lựa chọn, một là ra tay giáo huấn hắn, hai là ta ra tay giáo huấn ngươi!

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hàn Mai lão vừa nói vừa cầmbình rượu bằng thiếc trên bàn, nhẹ nhàng bóp nắn thành một khối, lại kéo ra thành cây gậy.

Triệu Quân Võ biến sắc mặt, đột nhiên vọtđến nhưtên bắn, đánh một chưởng thật mạnh vào sau gáy Lục Tiểu Phụng, chưởng này ra tay thật hiểm ác không chút nương tay.

Lục Tiểu Phụng đứng bấtđộng không tránh né, chịu ngay một chưởng của Triệu Quân Võ. Phía sau gáy bên tả có một động mạch lớn, cũng là điểm trọng yếu trong người, Triệu Quân Võ mặc dù không luyện qua nội gia chưởng lực, nhưng đôi tay cứng nhưđá của y đánh một chưởng không phải nhẹ, Lục Tiểu Phụng nếu không bị đánh chết, cũng phải ngấtđi.

Nào ngờLục Tiểu Phụng vẫnđứng đấy, chẳng đổi sắc mặt. Triệu Quân Võ vả mồ hôi trên mặt, đột nhiên lại vung quyền đấm vào bụng Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng lại chịu thêm mộtđấm của y, không lên tiếng gì cả. Triệu Quân Võ mồ hôi toát ra nhưmưa, y xuất thủhai lần, rõ ràng đánh không hụt nhưng lại có cảmgiác như đã hụt, vì y chỉ cảm thấy đối phương nhưkhông có thực, đấmvào không thấy lực cản gì cả. Y chuẩn bị xuất thủ lần thứba, tay nắm thật chặc nhưng không tài nào xuất thủ!

Lục Tiểu Phụng như đang chờ lãnh thêm vài chưởng, đợi một lúc sau chàng bỗng cười hỏi:

- Các hạ có phải giáo huấnđủ rồi chăng ?

Triệu Quân Võ cũng muốn cười nhưng cười không nổi. Lục Tiểu Phụng quay đầu nhìn Hàn Mai lão hỏi:

-Bây giờtại hạ đi được chứ ?

Sắc mặt Hàn Mai lão trởnên rất khó coi, nhưng chưa kịp trả lời, Thanh Trúc lão đã xen vào:

-Ngươi có thể đi!

-Ðatạ!

Lục Tiểu Phụng phủi áo, cầm một bình rượu còn nguyên trên bàn chưa bị bóp méo, ngửa cổ đổ rượu uống cạn, rồi rảo bước ngang qua Hàn Mai lão đi ra ngoài.

Nhưng chàng chưa kịp xuống lầu, phía dưới bỗng có một gã chạy việc phóng lên, trong tay cầm một phong thư, lớn tiếng hỏi:

-Vị nào là Lục Tiểu Phụng Lục đại hiệp ? Lục Tiểu Phụng chỉ vào mũi mình cười nói:

- Ta là Lục Tiểu Phụng, nhưng không phải là đại hiệp, vì đại hiệp chỉ có đánh người, chứkhông bị người đánh.

Mặt Lục Tiểu Phụng còn điểm nụ cười, chàng không giận bởi vì chàng biết trên thế gian này người khiếp nhược hèn yếu khá nhiều, những người tệ hơn Triệu Quân Võ gấp mười lần lại càng không ít, đây chỉ là một trong những nhược điểm của người đời.

Lục Tiểu Phụng yêu thích thế nhân, yêu thích cuộc sống, đối với những chuyện này chàng không chấp. Nhưng khi đọc xong bức thư, chàng cảm thấy nổi giận thật sự, vừa giận vừa lo.

Thưviết:

"Tiểu Phụng đại hiệp nhã giám:

Món quà huynh gửi tặng đệ không dám nhận nên chuyển tặng Trần Tịnh Tịnh cô nương, lại sợ huynh đi đường vướng bận không tiện, nên thu dùm mấy rương đồ, nay báo cho huynh rõ. Chúc huynh mọi việc thuận lợi."

Bên dưới ký tên Phi Thiên Ngọc Hổ!

Tuế Hàn Tam Hữuđứng nhìn Lục Tiểu Phụng đọc thư, họkinh ngạc vì chưa bao giờthấy sắc diện Lục Tiểu Phụng trởnên đáng sợnhưvậy. Vì thế khi Lục Tiểu Phụng xông ra ngoài, họ cũng chạy theo ra, bỏ lại Triệu Quân Võ một mìnhđứng ngẩn ngơ, vẻ mặt như muốn tìmxó nào đập đầu chết cho rãnh! Y không ngờngười y mới "giáo huấn" qua là Lục Tiểu Phụng nổi tiếng chốn giang hồ. Lục Tiểu Phụng tuy không chấp chuyện y làm, nhưng coi như đã dạy y một bài học.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng tựtrách mình, chàng vốn không nên rời xa Trần Tịnh Tịnh, càng không nên rời xa căn nhà đó! Khi chàng quay trở lại, căn nhà đã biến thành một biển lửa.

Cũng may trời lạnh, đấtđóng băng khắp nơi, nên lửa không lan xa, số nhà bị cháy không nhiều, nhưng cũng không khỏi liên lụy đến một số người vô tội khác.

Thân thể kiều diễm của Trần Tịnh Tịnh hẳn là đã bị đốt thành tro.

Lục Tiểu Phụng đến nơi thì đã quá trễ! Lửa nóng làm ửng đỏ gương mặt của chàng, đỏ cả mắt, nhưng tay chân chàng rất lạnh, trong lòng cũng giá lạnh nhưbăng.

Cảnh tượng trong hẻm thật hỗn loạn, các nam nhân chạy tới chạy lui lấy nước chữa lửa giữa tiếng nữ nhân và trẻ nhỏkêu khóc. Cuộc sống của họ vốnđơn giản, trầm lặng, họ chưa từng làm hại đến ai, nhưng bây giờ lại bị lãnh họa vô cớ.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên quay lại trừng mắt nhìn Hàn Mai lão gằn giọng nói:

-Lão thấy chưa ? Ðây là tai họa do lão gây ra!

Hàn Mai lão im lặng, trong lòng cũng không khỏi khó chịu.

-Bây giờ lão còn muốn xem tài nghệ của ta chăng ?

- Lúc nãy ta đã thấy rồi.

- Lúc nãy chỉ là công phu chịu đòn, bây giờ lão có muốn xem công phu đánh người chăng ?

Lục Tiểu Phụng trước giờ chưa từng thẳng thừng khiêu khích ai nhưvậy, thái độ của chàng tuy bình tĩnh nhưbàn thạch, nhưng đó là một sựbình tĩnhđáng sợhơn cả sựphẩn nộ. Khi con người giận đến cực điểmđôi khi lại trởnên bình tĩnh khác thường.

Hàn Mai lão nét mặt hầm hầm, mặt lão trắng bệch, đến môi cũng trắng bệch. Từtrước đến nay chưa có ai dám khiêu khích lão nhưthế. Lão không sợngười trẻ tuổi trước mặt, từtrước đến nay lão chưa hề sợ ai, nhưng trong một giây thoáng qua, lão bỗng cảm thấy hồi hộp lạthường, đếnđộ hơi thởmuốn ngừng lại. Bởi vì trước nay lão chỉ chiếm thượng phong, lão quen dùng danh tiếng và địa vị của mình đi trấn áp người khác, nhưng nay là lần đầu tiên lão cảm thấy được áp lực của người khác.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi:

-Lão muốn xem chăng ?

Hàn Mai lão chưa kịp trả lời, Thanh Trúc lão bỗng lên tiếng:

-Lão ấy không muốnđâu! Cô Tùng lão lập tức tiếp lời:

-Lão ấy chỉ muốn nhìn thấy La Sát bài, ta cũng thế.

Cô Tùng lão đứng chắn ngang trước mặt Lục Tiểu Phụng, để Thanh Trúc lão kéo Hàn Mai lão đi, rồi từtừ nói tiếp:

-Bởi vậy ngươi tuyệtđối không thể để chúng ta thất vọng.

Cô Tùng lão không quay lưng, mặt đối diện Lục Tiểu Phụng bước lui dần, sau đó lão khoác ống tay áo một cái, lướt nhẹ đi mất.

Lục Tiểu Phụng đứng bất động, không rượt theo cản trở. Một lúc sau chàng thởra một hơi, bỗng có cảm tưởng mìnhđã nhún nhường quá lâu đối với ba lão già này, bây giờđến lúc họ nhường một bước. Ðây là lần đầu chàng phản công lại, tuy không hề xuất thủnhưng kể như cũng có thắng lợi. Nhưng chàng cũng biết họkhông đi xa, nếu họ lại đến nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì ?

Lục Tiểu Phụng không nghĩtiếp nữa. Lửa vẫn chưa tắt, bây giờ chàng lo chữa lửa trước, những câu hỏi kia chờ lúc khác suy nghĩ.

Lục Tiểu Phụng xăn tay áo xông vào sát đám cháy, dành lấy một thùng nước từtay một người, nhảy lên bờtường tạt nước xuống dập tắt lửa. Ðộng tác của chàng dĩnhiên mau hơn người khác rất nhiều, sức một mình chàng ít nhất cũng bằng năm người khác. Tuy nhiên bên cạnh chàng còn có một người động tác cũng nhanh nhẹn không kém chàng, thậm chí còn gắng sức hơn, có một lần người này nhảy lên một phần tường đã bị lửa đốt cháy sắp sụp, suýt chút đã ngã vào hỏa lò.

Băng tuyết bịtan, thấmướt những cây gỗ đương cháy, cộng thêm sức của mọi người đồng tâm hiệp lực chữa cháy, ngọn lữa cuối cùng bị dập tắt.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng thởphào, dùng tay áo lau mồ hôi, trong lòng cảm thấy đã lâu chưa được thoải mái như lúc này. Người bên cạnh vừa thởvừa cười nói:

-Huynhđài xách tổng cộng là bảy mươi ba thùng nước, tại hạ chỉ thua huynh sáu thùng.

Lục Tiểu Phụng ngửng đầu lên, mới biết người bên cạnh cùng chung vai chữa lửa với chàng, chính là Hắc Huyền Ðàn Triệu Quân Võ.

Triệu Quân Võ cười sảng khoái:

- Lúc nãy tại hạ muốn tông đầu vào tường chết cho rồi, nhưng bây giờ lại muốn sống thêm vài năm nữa, càng lâu càng tốt!

Lục Tiểu Phụng mỉm cười, không hỏi tại sao vì chàng đã biết câu trả lời. Nếu mình cảm thấy mình là người hữu dụng cho người khác, thì đâu còn muốn chết làm gì, bởi vì cuộc sống của mìnhđã có giá trị, nên mình mới cảm thấy sinh mạng của mình đáng quý. Nếu mình chịu giúp người khác thì mình chắc chắn là một người hữu dụng.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười vỗvai Triệu Quân Võ:

- Tại hạbiết Triệu huynh lúc nãy gắng sức hơn ai cả, lúc huynh đánh tại hạmà cũng giốc toàn lực nhưkhi chữa lửa, thì chắc tại hạ chịu không nổi mấy chưởng của huynh rồi!

Triệu Quân Võ đỏ mặt:

- Tại hạ đánh người chắc chắn không xài hết sức, vì đánh người không phải là một chuyện thoải mái, mà tại hạ lại sợđau tay!

Cảhai người cùng phá cười lớn. Sau đó cả hai mới để ý thấy những người chung quanh cũng nhìn họ cười, trong mắt những người này chứa đầy niềm cảmkích và kính phục. Một cô bé tóc thắt thành hai bím dài, bỗng chạy đến nắm lấy tay hai người, để vào lòng bàn tay mỗi người một viên kẹo, mặtđỏ hồng nói:

-Kẹo này là thứ cháu thích ăn nhất, nhưng cháu nhường lại cho hai thúc thúc, vì hai thúc thúc là người tốt bụng, mai mốt cháu lớn lên cũng sẽ noi gương các thúc thúc, nhà người ta bị cháy, cháu cũng sẽ đi giúp chữa cháy.

Lục Tiểu Phụng xoa đầu cô bé, muốn nói nhưng chợt cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Triệu Quân Võ nhìn cô bé, nước mắt chực rơi xuống, y cảm thấy nếu lúc nãy lỡbị lửa thiêu chết cũng xứng đáng.

Ngay lúc đó, bỗng có một cái đầu đen nhỏ từtrong một ống cống thoát nước giơbẩn chật hẹp ở bên cạnh chui ra, chỉvào Lục Tiểu Phụng lớn tiếng nói:

- Thúc thúc không phải người tốt, thúc thúc gạt con, a di không có cho kẹo cho con ăn.

Một bóng nhỏthó đen thui từtrong rãnh thoát nước chui ra, thì ra là thằng nhỏ ngố. Nó không chết, có thể không phải là may, chỉvì nó ngớngẩn, chứ chẳng ai khác chịu chui vào ống cống giơbẩn để trốn. Tuy nhiên nó có mắt, mà lúc nãy nó có mặt trong phòng Trần Tịnh Tịnh, bây giờkể như nó là người duy nhất có thể kể lại chuyện gì xẩy ra lúc ấy!

Lục Tiểu Phụng mắt sáng rực lên, lập tức bước ra đón, đứa nhỏ này không chắc có thể miêu tả hung thủ, nhưng chàng vẫn hy vọng.

Ðột nhiên trong đámđông có người la lớn:

-Hắn tuy giúp chữa cháy, nhưng người phóng hỏa cũng là hắn, mọi người đừng để bị hắn gạt. Có vài người la lên nhào đếnđánh Lục Tiểu Phụng, làm loạn cả lên. Tuy rằng có người không tin, nhưng cũng có người hoài nghi, những khổ chủ nhà bị cháy rụi, càng không phân rõ trắng đen, cũng nhào đến níu kéo Lục Tiểu Phụng. Bọn họ vốn là những người đầu óc đơn giản không suy nghĩnhiều, thấy nhà mình bị cháy tiêu tan, đã tức đỏ cả mắt chỉ muốn kiếm người thí mạng.

Lục Tiểu Phụng không trách họ, càng không muốnđộng thủvới họ, rất may có Triệu Quân Võ bên cạnh đónđỡ. Tuy bị trúng mấy đấm, nhưng chàng rốt cuộc cũng xông ra được, nhưng thằng nhỏ kiađã biếnđâu mất.

Bên cạnh rãnh thoát nước hãy còn vài dấu chân ướt, đống tro tàn vẫn còn bốc khói. Lục Tiểu Phụng nghiến răng, bỗng xông vào bãi đất đã cháy.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðámthủ hạ của Triệu Quân Võ cũng đã đến trấn áp đámngười muốn nổi loạn. Triệu Quân Võ dùng danh tiếng của mình để đảm bảo là Lục Tiểu Phụng lúc nãy vẫnđi cùng với y, không phải là hung thủ. Mọi náo động lắng xuống, y mới hỏi lúc nãy ai là kẻ phát ngôn đầu tiên thì chẳng ai biết cả.

Lúc này Lục Tiểu Phụng vẫn còn lưu lại trong bãi đất đã cháy, chẳng ai biết chàng đi tìm cái gì ?

Sau khi rời khỏi nơi phát hỏa, Triệu Quân Võ không dằnđược lên tiếng hỏi:

- Lúc nãy huynh đi tìm gì vậy ?

Lục Tiểu Phụng không đáp. Trong mắt chàng có ánh kỳ dị, không biết chàng đang suy nghĩvề một nan đề, hay đã tìm ra câu trả lời rồi.

Triệu Quân Võ không hỏi nữa, y cũng suy nghĩmột lúc rồi nói:

- Lúc nãy kẻvu oan cho huynh nhấtđịnh là kẻphóng hỏa, muốn mượn huynh gánh tội cho hắn! Lục Tiểu Phụng im lặng khá lâu, mới từtừ nói:

-Bọn họkhông phải muốn giá họa cho tại hạ, mà là để bịt miệng. Triệu Quân Võ hỏi:

-Bịt miệng ai ? Bịt miệng thằng nhỏ ngố từtrong cống chui ra hay sao ? Lục Tiểu Phụng gậtđầu.

Triệu Quân Võ nhíu mày:

-Nó ngớngẩn ngu đần nhưvậy, có biết gì đâu ? Lục Tiểu Phụng than dài:

-Bọn họ đúng ra không cần phải làm nhưvậy. Triệu Quân Võ cũng than:

- Dù sao, chuyện đã qua rồi, chúng ta đi uống rượu cho thống khoái.

- Triệu huynh muốn rủtại hạuống rượu, chỉ sợphải chờmột thời gian.

- Tại sao vậy huynh ?

Lục Tiểu Phụng nắm chặt hai tay, từtừđáp:

- Không tìm ra Phi Thiên Ngọc Hổ, thì từnay tại hạ sẽkhông uống một giọt rượu nữa.

- Tại hạ giúp gì cho huynh được chăng ?

-Ðược chứ!

-Huynh cứnói. Lục Tiểu Phụng đáp:

- Chuyện này chắc Triệu huynh rành hơn tại hạ ...

Chàng bỗng hạthấp giọng như sợ có người nghe được, vì chàng đã phát hiện ra thế lực và tai mắt của Phi Thiên Ngọc Hổ đáng sợhơn chàng nghĩnhiều.

Chờ chàng nói xong, Triệu Quân Võ lập tức nói:

- Chuyện này tại hạ nhấtđịnh sẽ giúp huynh, có tin tức rồi, tại hạ làm sao thông báo cho huynh ?

- Triệu huynh đã đến sòng bạc Ngân Câu đánh bạc bao giờ chưa ? Triệu Quân Võ cười đáp:

- Chẳng những đã đến nơi đó, mà còn đánh với lão rậm râu ấy mấy lần, ăn được của lão mấy trăm lượng bạc!

-Nửa tháng sau, chúng ta gặp mặt tại nơi đó, ai đến trước thì chờ, không gặp không về! Triệu Quân Võ nhìn Lục Tiểu Phụng, bỗng nói:

- Cảm ơn huynh!

Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Triệu huynh giúp tại hạ, tại hạ còn chưa cảm ơn, sao huynh lại cảm ơn tại hạ ?

- Thì bởi vì huynh không cảm ơn tại hạ, nên tại hạ mới cảm ơn huynh!

-Làthế nào ?

Ánh mắt Triệu Quân Võ sáng lên:

-Vìtại hạbiết huynh nhấtđịnh xem tại hạ là bằng hữu.

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Bằng hữu! Hai chữnày thật sáng, thật đẹp!

Lục Tiểu Phụng được người ngưỡng mộ tôn kính, vì chàng có tấm lòng nhẫn nại và nhân ái, đó chính là sức thu phục nhân tâm đích thực, chứ chẳng phải bạo lực của võ công. Muốn làm điều này không phải dễ, ngoài tấm lòng rộng rãi, còn cần phải có rất nhiều can đảm!

---------------

Trong phòng bày biện thanh nhã tươm tất, khổ giấy trên cửa sổ mới được thay mang màu trắng tinh. Bên ngoài khí trời trong sáng, ánh nắng chan hòa, trên song cửa có để chậu thủy tiên và hoa mai. Ðinh Hương Di đã ngồi dậy được, trên gương mặt trắng bệch của nàng đã có sắc hồng, tựa nhưmột nụ hoa khô héo bỗng hồi sinh.

Nhìn thấy Hương Di nhưthế, Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy dễ chịu hơn mấy ngày trước.

- Ta đã hứa với cô, nhấtđịnh ta sẽ trở lại thăm cô. Trên mặt Ðinh Hương Di hiện ra nụ cười dịu dàng:

-Embiết! Em biết chàng nhất định sẽtrở lại!

Nàng ngồi tựađầu giường, trên giường trải chăn mới. Nàng mặc một chiếc áo rộng trông ấm áp, vạt áo rất dài, ống tay áo cũng rất dài, che đi phần chân tay bị cụt. Ánh dương quang xuyên qua lớp giấy trắng tinh trên khung cửa sổ soi sáng trong phòng, nhìn Hương Di vẫn đẹp nhưthuởnào.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

- Ta có đemmột vậtđến cho cô xem!

Ánh mắt Ðinh Hương Di sáng lên, nàng thất thanh kêu lên:

- La Sát bài ?

Lục Tiểu Phụng gậtđầu:

- Ta hứa với cô chuyện gì, nhất định phải làm được, không hề gạt cô! Ðinh Hương Di chớp chớp mắt hỏi:

- Chẳng lẽ em lại dối gạt chàng ?

Lục Tiểu Phụng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nói:

- Cô nói với ta là Trần Tịnh Tịnh là bạn tốt của cô, ta có thểtin cô ấy được! Ðinh Hương Di thừa nhận.

- Cô ấy có thực là bạn tốt của cô chăng ? Cô thật sựtin cô ấy sao ?

Ðinh Hương Di quay mặtđi tránh ánh mắt của Lục Tiểu Phụng, hơi thởbỗng trởnên gấp rút, dường nhưnàng đang cố gắng khống chế chính mình, qua một lúc lâu sau, nàng nhưkhông dằnđược nên lên tiếng:

- Trần Tịnh Tịnh là một con điếm! Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Thế mà cô bảo ta đi tin lời một người nhưvậy! Ðinh Hương Di quay mặt lại cười gượng:

- Vì em là nữ nhân, nữ nhân thường nhờnamnhân đi làm những chuyện chính họkhông muốn

làm!

Lý do này thật không đúng lắm, nhưng Lục Tiểu Phụng xemra thỏa mãn với cách giải thích này. Chàng cho rằng bảo nữnhân nói lý, cũng khó nhưbắt con lạc đà chui qua lỗ kim.

Ðinh Hương Di vụt hỏi:

- Trần Tịnh Tịnh phải chăng đã chết ? Lục Tiểu Phụng đáp:

-Phải!

Ðinh Hương Di thởra nhè nhẹ, trên mặt có vẻ nhưvừa nhổ ra một bãi đàm. Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, bỗng hỏi:

- Làm sao cô biết cô ấy đã chết ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðinh Hương Di lại quay mặtđi, ho nhẹ hai tiếng, từtừđáp:

-Emkhông biết chuyệnđó, chỉ đoán thếthôi.

- Tại sao cô lại đoán nhưvậy ?

- Lúc nãy chàng hỏi về Trần Tịnh Tịnh nhưthế, đủ chứng tỏ cô ấy nhất địnhđã làm chuyện không phải với chàng, người đối với chàng không phải hẳn chẳng sống lâu được!

Lối giải thích này cũng không ổn, nhưng Lục Tiểu Phụng không hỏi gì thêm.

- Dù sao thì ta cũng lấy lại được La Sát bài, kể nhưkhông phí công chuyến đi này!

Nghe đến ba chữ La Sát bài, mắt Ðinh Hương Di sáng ngời, nàng nhìn Lục Tiểu Phụng đưa tay vào trong áo lấy ra miếng ngọc bài, mắt nàng bỗng rơi lệ.

Lục Tiểu Phụng rất hiểu tâm tình của Hương Di lúc này. Vì miếng ngọc bài này, nàng không còn nhà ở, thân thể trởthành tàn phế, đánh mất hạnh phúc mộtđời. Miếng ngọc bài này dù là một bảo vật vô giá, nhưng cái giá của hạnh phúc lại càng không thể so sánh được. Những chuyện nàng đã làm có đáng chăng ? Bây giờ có phải nàng đã hối hận ?

Lục Tiểu Phụng bất giácthan thành tiếng:

-Nếu vật này là của ta, ta nhất định sẽ tặng cho cô, nhưng bây giờ ... Ðinh Hương Di ngắt lời Lục Tiểu Phụng:

-Emhiểu ý chàng, chàng không cần giải thích, bây giờ chàng có cho em thì cũng vô dụng thôi, em đâu còn xài nó được nữa!

Nước mắt nàng tuôn rơi, nàng nói tiếp:

-Bây giờ em chỉ ước được ngắm, được sờmiếng ngọc bài thì trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi! Lục Tiểu Phụng cũng hiểu cảmgiác này, chàng lập tức đưa La Sát bài ra. Vẻ mặt Ðinh Hương Di càng thêm phần đau khổ, nàng không có bàn tay nên không thể đưa tay đón lấy. Nàng đã không tiếc, hy sinh mọi thứ để có được La Sát bài, bây giờtuy miếng ngọc bài nằm trước mặt, nàng cũng không có cách gì cầm lấy nó.

Lục Tiểu Phụng ngần ngại nói:

- Ta để ngọc bài trên người cô nhé, ít ra cô có thể ngắmnó rõ hơn!

Ðinh Hương Di gật đầu, nhìn Lục Tiểu Phụng để ngọc bài trên ngực nàng, đôi mắt đẩm lệ chợt lộ vẻ gì không diễn tả được, không rõ là cảmkích ? An ủi ? Hay bi thương ?

Ánh nắng tràn qua cửa chiếu trên ngọc bài, ánh ngọc dịu êm, nhưtỏa hơi ấm. Ðinh Hương Di cúi đầu xuống đặt môi hôn nhẹ ngọc bài, nhẹ như chiếc hôn đầu tiên của người tình.

- Cảm ơn chàng, cảm ơn ...

Nàng không ngớt lập đi lập lại câu nói, nàng dùng hai cổtay cụtđưa ngọc bài lên áp sát vào mặt. Lục Tiểu Phụng không nỡnhìn Ðinh Hương Di, chàng còn nhớbàn tay của nàng nhu nhuyển rất đẹp, móng tay thường sơn màu hoa hồng nhạt, nên nhìn cảbàn tay nàng tựa nhưnụ hoa hồng đương nở. Nhưng bây giờnụhồng đã bị cắt ngang một cách tàn nhẫn, chỉ còn lại cành trơtrụi.

Nụhồng bị ngắt đi, sang năm còn mọc lại được, còn đôi tay của nàng ...

Lục Tiểu Phụng đứng dậy quay lưng, bỗng nghe "phóc" một tiếng, một vật xuyên lủng giấy cửa sổ, bay ra ngoài, lại nghe "thịch" một tiếng, một vật từ ngoài xuyên cửa bay vào. Chàng lập tức quay lại, miếng ngọc bài trong đôi cổ tay cụt của Ðinh Hương Di đã biến mất, trên ngực nàng chảy ra một dòng máu tươi. Gò má hồng hào của nàng đã trởnên trắng bệch, mắt và khóe miệng nàng nhấp nháy, trông nửa như đang cười, nửa như đang khóc. Nếu là đang cười, thì nụ cười của nàng thật là thê lương, tuyệt vọng.

Ðinh Hương Di nhìn Lục Tiểu Phụng, đôi mắt sáng đã biến thành mờđục, nàng cố sức nói:

- Sao ... sao chàng không đuổi theo ?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu, trên mặtđầy vẻ tội nghiệp và thông cảm, chẳng có vẻ kinh ngạc hay giận dữgì cả. Dường như chàng đã liệu trước Ðinh Hương Di sẽ làm nhưvậy, qua một lúc lâu chàng mới buồn bã hỏi:

- Cô lại bị người gạt nữa phải chăng ?

Lục Tiểu Phụng đệ tứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tác giả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Tiếng nói của Ðinh Hương Di rất yếu:

-Em lừa dối chàng, rồi đến hắn lừa dối em, mỗi người chúng ta hình nhưđều bị kẻkhác lường

gạt, chàng thấy đúng không ? Ðúng không ? ....

Tiếng nói của nàng rất nhẹ, rất chậm, giọng nói bình thản, không còn đau khổ nữa. Ngay phút lâm chung, nàng bỗng hiểu được một triết lý vừa phức tạp, vừađơn giản, là cuộc sống con người vốn là nhưthế.

Tại sao con người thường phải đến lúc sau cùng, mới thấu hiểuđược những chuyện màđúng ra họ phải hiểu từtrước ?

________________ 竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðêmđông.

Hồi 11

Thật Giả Khó Phân

Con hẻm dài tăm tối, yên tĩnh không bóngngười, chỉ có một ngọn đèn. Chiếc lồngđènmàu trắng cũ đến độ đã trởthành màu xám, đượctreo trênkhungcửa hẹp ở tận cuối hẻm. Bên dưới chiếc lồng đèn có đính một chiếcngân câu, giốngnhư loại móc câu của ngư phủ dùng để câu cá. Ngân câuđong đưatronggió lạnh, tiếng gió chừngnhư thanthở, "tại sao trênthếgian lại có lắm kẻ ngu muội, tình nguyện bị chiếc câu này dẫn dụ" ?

Từ bên ngoàităm tối, sươnglạnh ẩmướt, PhươngNgọc Phi bướcvào sòngbạcNgân Câu huy hoàng ánh sáng. Chàngcởi áo choàngmàu trắng, để lộ ra bộ y phục rất vừathânmình, làmbằnghàng ngânđoạn cựctinh xảo.

Ngày nào cũngthế, đến lúc này làPhươngNgọc Phi cảm thấy sảngkhoáinhất, đặc biệt làhômnay, bởivìLục Tiểu Phụngđã về. Lục Tiểu Phụngvốn làmột bằnghữuđược chàngyêu mến vàkính trọng nhất.

Lục Tiểu Phụngdĩnhiên càngsungsướnghơn, vì chàngđã trởvềtừ vùng đất băng giá lạnh lẽo kia. Ðại sảnhtrangtrí lộnglẫy, trànđầy hơi ấm, đầy cảmgiáchoan lạc, hươngrượu hòalẫn hươngphấn sáp,tiếngbạc rơi tạo ra nhữngâmthanh trongtrẻo vui tai, trênthế gian chắckhông có thứ âmnhạc nào quyến rũhơn nhữngâmthanh này.

Lục Tiểu Phụngthích nghe nhữngthanh âmnày, vì cũngnhư đạiđa số người khác trên đời, chàng thích ăn xàihưởngthụ. Ðặc biệt là lúc này. Trải qua bao nhiêu ngày giábuốt ở quan ngoại, bây giờtrở lại nơiđây, chàng giốngnhư một đứa trẻbị lạcđườngmànay trởvề căn nhà ấm cúng, trởvềvòngtay thươngyêu của người mẹ. Lần này chàngvẫn sốngsót trởvề, thật không phải chuyện dễ.

Lục Tiểu Phụngvừa tắm rửa, thay y phục mớixong, xemratinh thần phấn chấn, vẻmặt sảngkhoái. Trongđại sảnh có vàinữ nhân đangliếc nhìn chàng, tuy họ đều thuộc tuổitrungniêntrởlên, nhưng Lục Tiểu Phụngvẫn mỉm cườiđáp lễ, vì làm cho ngườikhácvuimàmình chẳnglỗthì chàngkhông ngại làm.

Nhìnthấy nụ cười của Lục Tiểu Phụng, cảPhươngNgọc Phi cũngvui lây, chàng mỉm cười nói:

- Xemrangươi rất thích nơinày. Lục Tiểu Phụngđáp:

-Nhữngngười thích nơinày, xemra mỗi ngày một nhiều thêm.

-Nơinày quả làkhôngthiếu ngườivào, có thể chỉvìbây giờkhítrời còn lạnh, đa số ai cũng rảnh rỗi, chỉ muốn trốn trongnhàđánh bàiuốngrượu.

Lục Tiểu Phụng cười hỏi:

-Phải chăngcũng có nhiều nữ nhânđặc biệt đến ngắm ngươi ?

PhươngNgọc Phi cười lớn. Chàngđúnglàmột namnhân khábảnh, mày râu nhẵn nhụi, trangphục khéo chọn, thânhình giữ gìn rất tốt,tuy đôi lúc chàngcó vẻkiểu cách màu mè, nhưngđúng làmẫu người mà các nữ nhân ở lứa tuổitrungniênrất ưathích.

Lục Tiểu Phụnghạ giọngnói:

- Tanghĩngươi chắcđã dụ đượckhôngít nữ nhân ở đây! PhươngNgọcPhikhôngphủnhận, mỉm cười nói:

-Nhữngngườihay đến sòngbạc đánh bạc, có mấy kẻ là ngườiđứngđắn ? Lục Tiểu Phụnghỏi:

-Vậy chủnhân sòngbạc thì sao ? Có phải cũng ...

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðột nhiên chàngngưngbặt, vì chàngnhìnthấy một ngườitrongtay cầm một con dao nhọn, từphía sau nhào đến đâmvào méhôngbên trái của PhươngNgọcPhi. PhươngNgọc Phi làm sao nhìnthấy, sau lưngchàngđâu có mắt màthấy được ?

LúcLục Tiểu Phụngnhìn thấy thì dao của người này đã cách thân PhươngNgọcPhikhôngđầy một thước. Ngay lúc ấy PhươngNgọc Phi bỗnglạngngười sangmột bên, trởtay bắt lấy cổtay của người cầmdao, chỉnghe "cong" một tiếng, con dao nhọn rớt xuốngđất. Người cầmdao lớn tiếngchưởi, nhưngvừa thốt rađược một tiếngđã bịbịt miệng, có haiđạihán bỗng xuất hiện sau lưngy, đem y tống ra ngoài.

PhươngNgọc Phi mặt khôngđổi sắc, mỉm cười:

-Ở đây hay xảy ra chuyện như vậy! Lục Tiểu Phụnghỏi:

-Tại sao y muốn giết ngươi ? PhươngNgọc Phiđiềmnhiênđáp:

-Chẳngphải uốngsay, thì cũnglàthuaquáhóa cuồng! Lục Tiểu Phụng cười:

-Biết đâuy chỉvìtứcđiên lên màthôi!

-Tại sao tức ?

- Vìngười cắm sừng lên đầu y!

PhươngNgọc Phi phá cười lớn. Ðối với chàng, có thể cắm sừnglênđầu người là một chuyện đáng hãnh diện, khôngcần phải mangmặc cảm tội lỗi. Lục Tiểu Phụngnhìn PhươngNgọc Phi như thể lần đầu tiênmới thấy rõ con ngườinày.

Sự kiện lúcnãy xảy rarất bất ngờ, và kết thúc cũngbất ngờ, nhưngcũng gây ramột chút xáo động, nhất lànhữngbàn gần chỗ xảy ra chuyện, phần lớn khách đánh bạcđều rời khỏi chỗ đứng xa xa bàn tán xôn xao.

Chỉ có một người vẫn ngồi tại chỗ, chăm chúđến xuất thần, nhìn hai con bàitrước mặt, xemray sắp thắnglớn với canh bạcnày, nếu không thì cũnglà sắp thuakhôngít. Người này đầu đội mũ lông chồn, mình mặc áo darộng, trên mặt để râu rậm, hiển nhiên làmột kháchđi hái nhân sâm vừa từ vùng quan ngoại trởvề. Chiếc hầu bao đeo bên hông của y hẳn chứađầy nhữngđồngtiền mày phải cực khổ đổ mồ hôi chảy máu mới kiếmđượctrongnửa nămqua, nhưngchuẩn bịđem rađánh bạc hết nộitrong đêmnay.

PhươngNgọc Phi hạ giọngnóinhỏ:

- Coi bộ ngươi rất muốn bước qua đánh ăn gãmột phát! Lục Tiểu Phụng cười nói:

-Chỉ có tiềnđánh bài ănđược xàimới thật đã tay, có cơhội như vậy ta làm sao bỏ qua được ?

-Nhưngmàmuộiphu của taởbên trongchờđãlâu lắm rồi, ba lão quáivật kianghenói cũng đến từ sớm rồi.

-Họ có thể chờthêmchút nữa, chứ món tiền trênmình gã này có thể mất bất cứ lúc nào, không thể chờđược.

PhươngNgọc Phi cười bảo:

- Có lý!

-Bởi vậy tốt hơn hết ngươi hãy đibáo cho họbiết, chút nữa ta sẽvào.

Lục Tiểu Phụngkhông chờPhươngNgọc Phi có đồngý hay không, liền bước qua ngồivào bàn, đúngngay bên cạnh ngườikháchhái sâmcó hàmrâu rậm kia. Chàngmỉm cười nói:

?

- Ngoàiphần đặt cuộc vớinhà cái, hai chúngtađánh cávớinhaumột phenthắngbạiđược chăng

Ngườirâu rậm lập tứcđồngý, đáp:

-Ðược, trước nay tađánh bạc cànglớn càngsướngtay, các hạmuốnđặt bao nhiêu ? Lục Tiểu Phụngtrảlời:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Muốn đánh phảiđánh cho đã, các hạđặt bao nhiêutatheo bấy nhiêu.

PhươngNgọc Phiđứng xanhìnhaingười, mỉm cười lắc đầu, bất chợt đôibàn tay cũngcảm thấy ngứa ngáy.

ÐợikhiPhươngNgọc Phiđãđivào trong, Lục Tiểu Phụngđột nhiên lần dướibàn nắm lấy tay ngườirâu rậm ...

-----------------

Lam Hồ Tử đangngắmbàntay củamình. Bàn tay của y được chăm sóc rất kỹ, móngtay cắt dũa sạch sẽ, ngón tay dàithanh tú. Ðôitay này trôngrất đẹp, màchắc chắn cũngrất nhạy cảm.

Lam Hồ Tử để tay trênbàn, PhươngNgọc Hương, kể cảbalão Cô Tùng, Thanh Trúc, Hàn Maiđều ngắmđôitay ấy. Họ nhìn cùngmột đôitay, nhưngmỗibên suy nghĩhoàntoànkhông giốngnhau. PhươngNgọc Hươngkhôngkhỏi thừa nhận làđôibàn tay này trôngrất đẹp, rất sạch sẽ, nhưngcó ai biết đượcđôitay này đãlàmbao nhiêu chuyện dơbẩn ? Hạsát bao nhiêungười ? Lột áo củabao nhiêu thiếu nữ ? Nànglại nghĩđến lầnđầu tiênđôitay này vuốt nhẹtrênthânthể củanàng, đôimábỗngửng đỏ. TuếHàn TamHữu thìđangtự hỏi: đôibàn tay này ngoại trừ dùng để ve vuốt nữ nhân và xoabài, thì còn làm được cái gìkhác nữa ?

Ðôibàn tay này nhìn không giốngnhư tay của người luyện võ, thếnhưngbàn tay của Lục Tiểu Phụngnhìn cũngnào có giống ? LamHồ Tửtrongbụngđangnghĩ gì ? Hình như từtrước đến nay chẳngcó aibiết rõ.

PhươngNgọc Phi bướcvào đã lâu, chàngkhôngnhịn đượcho nhẹ lên tiếng:

-Yđãđến rồi. PhươngNgọc Hươnghỏi:

-Y ở đâu ? Sao chưa thấy vào đây ? PhươngNgọc Phi mỉm cười:

-Bởivìy tình cờnhìn thấy một con mồibéo bởđangchơi bài.

Nhữngngười mê đánh bạc, thường ít chịu bỏ qua một chuyện như thế, dù cho vợnhàsắp sinh cũng mặc.

Hàn Mai lão cười nhạt:

- Thìrahắn chẳngnhữngđammêtửu sắc, màcòn hambàibạc. PhươngNgọc Phi nói:

-Nhữngngười ham rượu háo sắc, màkhôngmêbàibạc chắckhôngcó nhiều. PhươngNgọc Hươnglườm chàng một cái:

-Ngươi chắc chắn hiểu rất rõ hạngngườiđó, vì chính ngươi cũnglà một! PhươngNgọc Phi lên tiếngthan:

-Trên đờinày con vịt đennào cũngtối như nhau, bọn namnhân chúngtavốn chẳngcó ai là người tốt cả.

PhươngNgọc Hươngbật cười, nàng xem ralà một cô em gái rất khả ái, đối với anh trairất thân mật yêu mến.

Lam Hồ Tử bỗngcất tiếnghỏi:

- Con mồibéo bởkialàmột người như thếnào ? PhươngNgọc Phiđáp:

- Làmột khách hái sâmtừ quan ngoại trởvề, tên làTrươngBân.

- Có phải y có để hàmrâu rậm chăng?

- Ðúngrồi!

Lam Hồ Tử lạnh nhạt nói:

-Nếuđúnglàcó râu, thìngươi lầm rồi! PhươngNgọc Phi hỏi:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Talầm chỗ nào ?

-Chỗ nào ngươi cũnglầm cả, ngườinày không phải là kháchhái sâm, cũngkhôngphải tên TrươngBân, y hành nghềbảo tiêu, họ Triệu, tên Quân Võ!

PhươngNgọcPhi suy nghĩmột chút rồi hỏi:

vậy ?

- Có phải là Hắc Huyền Ðàn Triệu QuânVõ chăng?

-Chỉ có một Triệu QuânVõ màthôi!

- Lúctrước y có đến sòngbạc chưa ?

-Nhữngtiêu đầuđi qua vùngnày, mười người hết chín đềuđã ghé quađây!

- Lúctrước y đã từngđườngđườngchính chính vào đây, lần này tại sao lại giấuđầu lòiđuôinhư

- Sao ngươikhônghỏi y ?

PhươngNgọc Phi im lặng, trong mắt lộ vẻkỳ dị. Lục Tiểu Phụngrốt cuộc cũngvào đến mật thất.

Lúc này Lam Hồ Tử đãthutay xuống, nhưngCô Tùnglão lạiđưa tay ra:

-Ðưađây!

Lục Tiểu Phụng cười nhẹnói:

-Nếu tiên sinhđòitiền thìkhôngphải lúc rồi, tại hạvừa mớithuasạchtúi! Cô Tùnglão khônglộ sắc giận, chỉ lãnh đạm nói:

- Tatưởngngươi muốnđánh bài ăn tiền của người khác! Lục Tiểu Phụngthanthở:

-Cũngtạivìtại hạmuốn thắngnên mớithuasạch, nhữngngườithua sạchthườnglànhững người hamđánh bài ăn kẻkhác!

lại.

Cô Tùnglão cười nhạt:

- Khônglẽngươiđểthua luôn La Sát bài ?

-Nếu như La Sát bài có trongtay, không chừngtại hạ cũngđểthualuôn mất!

-Ngươikhông giữ La Sát bài sao ?

-Tại hạvốn có giữ, nhưngbây giờkhôngcó trongtay nữa.

Cô Tùnglão nhìn Lục Tiểu Phụng, trên mặt không biểu lộvẻ gì, nhưngđôi con ngươi bỗngthu nhỏ

Lục Tiểu Phụng lại cười nói:

- La Sát bàituy đã mất, nhưngtại hạvẫn cònđây chưa chết.

-Tại sao ngươikhôngđi chết đi ?

-Bởivìtại hạ còn đangchuẩn bị giúp tiên sinh trongphút chốc sẽtìm lại La Sát bài. Cô Tùnglão bất giácthay đổinét mặt:

-Ngươi có thểtìm lạiđược ? Lục Tiểu Phụng gật đầu nói:

-Nếu tiên sinh nhất định muốn lấy, bất cứ lúcnào tại hạđều có thểtìm lạiđược, chỉ có điều ...

-Ðiều gì ?

-Tại hạkhuyêntiên sinh không nên lấy làm gì, vì lấy lạiđược ngọcbài, tiên sinh nhất định sẽ rất tức giận!

- Vì sao ?

-BởivìLa Sát bàiđó cũnglàđồ giả!

Bàn tay LamHồ Tử lại chốnglên bàn, bàn tay Cô Tùnglão cũngthế.

- Tính ra tại hạtìmđượcđến hai La Sát bài, rất tiếc cảhaiđều làđồ giả! Mọi người lắngnghe chờLục Tiểu Phụng giải thích.

-Lần đầu tại hạ lấy được ngọc bài từ dưới băng, tạm gọiđó làBănghàbài, lần thứ haitại hạ dùng roi ngựa cướp đượctrongtay kẻkhác, tạm gọiđó là Thần tiênbài, vì kẻ ấy cũngnóinhuyễn tiên pháp của tại hạrất thần kỳ!

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Cô Tùnglão nói:

-Thần tiênbài làdo Lý Hàtrộmđược, bị Trần Tịnh Tịnh dùng Bănghàbàiđánh tráo, rồi lại lọt vào tay ngươi.

- Hoàntoànđúngvậy!

-Như vậy không thểnào là giảđược.

-Tại hạ cũngnghĩkhôngthể nào được, nhưngrõ ràngngọc bài ấy làđồ giả!

- Làmsao ngươinhìn ra La Sát bài ấy làthật hay giả ?

-Tại hạđúng lý không nhìn ra được, nhưngrất may tại hạcó một người bạn tên làChu Ðình, mà Thần tiênbài lạiđúng làđồ mô phỏng của y làm ra!

-Bạn của ngươi có phải có ngoại hiệu làÐại lão bản đó chăng ?

- Tiên sinh cũngbiết y à ?

- Tacó nghe qua!

-Ngườinày mặc dù lười có tiếng, nhưnglại là một thiêntàihẳn hoi, bất luận vật kỳ lạ cổ quái đến đâu, y đều làm rađược, riêngvề chuyện ngụy tạo nhữngnghệphẩm bằngngọc thì y kểnhư là thiên hạđệnhất hảo thủ.

Nóiđến Chu Ðình, Lục Tiểu Phụngbất giác mỉm cười. Chu Ðình chẳngnhữnglàbạn già của chàng, lại là bạn tốt, trongvụ "Ðơn Phụngcôngchúa", nếu khôngnhờChu Ðình, chắcđến bây giờ chàngcũngcòn bịnhốt tronghangnúiphíasau Thanh Y Lâu.

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

-Nếu không phải tại y, thì bây giờtại hạkhôngvướngvào những chuyện phiền phứcnày, những rắc rối do y manglại cho tại hạ còn nhiều hơn tất cảnhữngbằnghữu khác.

- Y cũnglàbạn của ngươi ?

-Phải!

-Thần tiênbài ấy là do aimướn y chếtạo ? Ngươi có hỏi thử y chưa ?

-Chưa hỏi!

-Tại sao ?

-Bởivìtại hạkhông gặp y nói chuyện ít ra cũnghainăm rồi.

-Ngươi với y là bạn, màđôibên khôngnói chuyện vớinhau sao ? Lục Tiểu Phụng cười gượng:

-Tạivìy làmột tênkhốn, tại hạhình như cũngkhôngkém! Cô Tùnglão cười nhạt:

-Nếu có ngườitin lời của ngươi, thì mới thật làmột kẻ ngu dại!

- Tiên sinh không tin à ?

- Khôngcần biết Thần tiênbài ấy làthật hay giả, tamuốn tận mắt xemthử.

-Tại hạđãnóinếu tiên sinh nhất định muốn xem, tại hạsẽtìm lại ngay!

-Tìmởđâu ra?

-Ngay ở đây!

- Ngay trongcăn phòngnày ?

- Bây giờcó thể chưa có, nhưngchờthổi tắt đèn, niệm vài câu thần chú, đốt đèn lên lại, thì ngọc bàinhất định sẽnằmtrênbàn.

Lam Hồ Tử bật cười, PhươngNgọc Phi cũngcười, chuyện hoangđườngnhư vậy có mamới tin được.

PhươngNgọc Hươngcũngbật cười nói:

- Công tử thật sự nghĩrằngcó ngườitin những lời ma quỉnhảmnhíđó à ? Lục Tiểu Phụngđáp:

- Ít nhất cũngcó một ngườitin.

- Là ai ?

Cô Tùnglão bỗngnhiênđứngdậy, thổi tắt một ngọnđèn, miệngnói:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Làta!

Trongphòngthắp ba ngọnđèn, vừa thổi tắt cảba, căn phòngvìnằm dướiđất nên giờtốiđennhư mực, đưabàn tay trước mắt cũngkhôngthấy.

Trongbóngtối, chỉnghe Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm mấy câu, giốngnhư niệm thần chú, nhưngnghe kỹ thìgiốngnhư đanglập đi lập lại một địadanh:

"Ở cửa sông, ÐồngÐức Ðường, tiệm của Bằng gia, lão mùBằngnhị ..."

Bất kểLục Tiểu Phụngniệm thứ gì, trongbóngtối tiếng của chàngquảthựcngherất thần bí quái dị. Mọi ngườingheđược tiếngtimđập củanhau, có người timđập mỗi lúc một nhanh, tựa nhưtrởnên hồi hộp hơn, rất tiếctrongphòngquátốinên không đoánđược ngườinày là ai.

Nhịp timcàngđập nhanh, Lục Tiểu Phụngcàngniệmnhanh, niệm tới niệm lui chẳngbiết bao nhiêu lần, đột nhiên chànghô lớn:

-Ðốt đèn!

Ánh lửa lóe lên, một ngọn đènđược thắp sáng, dưới ánh đèn quảnhiên có một miếngngọcbàinằm trênbàn. Ánh ngọctrôngrất dịu, trongkhimặt ngườinào người nấy đều táixanh cả. Trongmắt mỗi ngườiđều lộ vẻkinh ngạc.

Lục Tiểu Phụngđắc ý mỉm cười nhìn mọi người, đột nhiênnói:

- Bây giờcác vị có phảiđãtin nhữnglời ma quỉ của tại hạ? PhươngNgọc Hươngthởramột hơi:

- Ðúngratôiphảitin côngtử, vì côngtử đúnglà một quỉ sống! Cô Tùnglão lạnh lùngnói:

-Nhưngngọcbàinày không phải quỉ, chẳngthểnào từ bên ngoàibay vào được. Lục Tiểu Phụngđáp:

-Dĩnhiên làkhông.

-Vậy làm sao ngọc bài xuất hiện ? Lục Tiểu Phụng cườiđáp:

-Chuyện nàytiên sinh không cần biết, nếu tiên sinh hỏinhiều quá, khôngchừngngọcbài lại bỗngnhiênbay mất!

Ngọcbài dĩnhiên chẳngthểnào tự bay đi, cũngnhư khôngthểnào tự bay vào, nhưngCô Tùnglão cũngkhônghỏithêm. Lão đòingọc bài, giờđã có thì cần gì hỏi thêm chi nhiều. Cô Tùnglão chăm chú nhìn ngọcbàitrênbàn, nhưngvẫn chưađưa tay đụngđến.

Ngọcbàinày được trao từtay Ngọc Thiên Bảo cho LamHồ Tử, bịLý Hàtrộm mất, lại bị Trần Tịnh Tịnh đánh tráo, sauđó qua tay Sở Sở, Lục Tiểu Phụng, và Ðinh HươngDi, đến cuối cùngkhôngbiết lọt vào tay ai ? Dưới ánh đèn, màu ngọc vẫn tinh khiết tươi sáng, nhưngkỳ thựcnó đãnhuốm máu tươi, máu của mười mạngngười, nhữngkẻnày vì ngọc bài mà chết, có đángchăng?

Cô Tùnglão bất chợt thởramột hơi dài:

-Nhữngkẻkia xemrachết oan mạngquá! Lam Hồ Tử hỏi:

-Nhữngkẻ nào ?

-Nhữngkẻ chết vì muốn sởhữu La Sát bài.

-Ngọcbàinày làthật hay giả?

-Làđồ giả!

Cô Tùnglão chậm rãi nóitiếp:

-Nét điêu khắc trênmặt ngọcbàituy rất giốngthật, nhưngchất ngọc thì kém vật thật rất xa. Lam Hồ Tử im lặngrất lâu, mới quay qua chămchú nhìn Lục Tiểu Phụnghỏi:

- Ðây có đúnglàngọc bài màcôngtử đoạt từ tay Trần Tịnh Tịnh ? Lục Tiểu Phụng gật đầu.

Lam Hồ Tử thởdài, nói nho nhỏ:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Trần Tịnh Tịnh còn trẻthế, lại rất thôngminh, đúngranànghãy còn một tươnglai rất tốt, chỉvì mónđồ giảkhôngđáng một xu mà mất mạng, có được gìmànàngphải làm vậy ?

Lục Tiểu Phụng lêntiếng:

-Trần Tịnh Tịnh làmnhư thế chỉvìnàngkhônghềnghĩlàLa Sát bàinày lại là đồ giả. Lam Hồ Tử đồngý.

Lục Tiểu Phụngnóitiếp:

-Trần Tịnh Tịnh làmột người rất cẩn thận tỉmỉ, nếu như có chút nghingờthìnàngquyết chẳng mạo hiểm. Lần này nàngchẳngchút hoàinghi, vìnàngbiết ngọcbàinày là do Lý Hàtrộmđược của các hạtạiđây, lúc ấy có thểnàngcũng có mặt.

Lam Hồ Tử cất tiếngthan:

-NhưngTrần Tịnh Tịnh lại quên mất làchính Lý Hàcũng làmột người rất cẩn thận tỉmỉ. Lục Tiểu Phụnghỏi:

- Các hạcho làchính Lý Hàcũngđã tráo ngọcbài sao ?

-Chứ côngtử nghĩkhôngphải à ?

- Tachỉbiết Ðinh HươngDivà Trần Tịnh Tịnh từ nhỏ đã ở vớiLý Hà, không aihiểu rõ Lý Hà hơn họ, ý tứ củaLý Hàdĩnhiênhọ không thểđoán sai.

-Họbiết ý Lý Hàthế nào ?

- Lý Hàchỉbiết tiền và namnhân, đối với nhữngthứ kháckhông mấy hứngthú, cho nên quyết chẳngmạo hiểmrao bánđồ giảmà gây thêmphiền phức.

- Nóinhư vậy côngtử cho làLa Sát bàimà Lý Hà lấy trộmđã là đồ giả ?

- Ðúngvậy!

-Nếu vậy đồ thật ở đâu ? Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

-Ðơn giản như vậy mà các hạkhôngbiết sao ? La Sát bàitrongtay Lý Hàlàđồ giả, của Trần Tịnh Tịnh cũnglàđồ giả, vậy thìđồ thật dĩnhiên còn nằm trongtay các hạ.

Lam Hồ Tử bật cười. Y là một ngườinho nhã nên lúc cười cũngrất thanh lịch, chỉ có điều khi cười, lúcnào y cũng chỉnhìn vào đôitay của mình chứ khôngnhìn kẻkhác. Ðôitay củayphải chăngcũng giốngnhư ngọcbàitrênbàn ? Bềngoàituy trắngtrẻo sạch sẽ, nhưngthực chất đãđẫm máu người ? Lục Tiểu Phụngnóitiếp:

- Các hạcốý tạo ra cơhộiđểLý Hàđánh cắp ngọc bài giả ... Lam Hồ Tử mỉm cười ngắt lời Lục Tiểu Phụng:

-Tại sao tại hạphải làm như vậy ?

- Ðây chính làmấu chốt quan trọngnhất trongkếhoạch của các hạ, Lý Hàcó mắc mưu thìkế hoạch của các hạmới có thểthực thi từngbước một.

Trênbàn có để bình rượu. LamHồ Tử rót đầy một chén rượu, cầm gọn trong lònghaibàn tay để làm ấm rượu trongchén, sauđó mới từ từ nhắm từngchút. Mỗi cử chỉ của y đều rất tao nhã,phongthái ung dung, tựa như đangnghengười khác kể một câu chuyện lý thú.

- Các hạđã chán ghét Lý Hàtừ lâu bởivìbàấy giàrồi, lại có nhu cầu gần namnhân quánhiều, nên các hạlợi dụngcơhội này để khiến bà ấy tự bỏ đi xathật xa màvĩnh viễn sẽkhôngdám gặp các hạ, đây làbước thứ nhấttrongkếhoạch của các hạ.

Lam Hồ Tử hớp nhẹ một ngụm rượu, than nhẹ:

-Rượu ngon!

- Các hạđã biết liên hệ giữaLý HàvàÐinh HươngDi, biết chắcLý Hànhất định sẽđi tìm HươngDi, đây cũng làmột phần kếhoạch, bởi vì các hạđã từ lâu nghingờHươngDi ngoạitình, nên nhận cơhộinày dò xét nàngđểtìmra gianphu làai.

Lam Hồ Tử bật cười:

-Tại sao tại hạphải dò xét HươngDi ? Nàngđâuphải vợcủa tại hạ! Lục Tiểu Phụng cười hỏi ngược lại:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Chẳngphải sao ?

-Chồngnàng làPhi Thiên Ngọc Hổ, đâuphải là tại hạ.

Lục Tiểu Phụng chăm chú nhìn LamHồ Tử, nói từngchữ một:

- Phi ThiênNgọc Hổ là ai ? Phải chăng là cáchạ ?

Lam Hồ Tử cườihahả, như thể chưabao giờnghe một chuyện tức cười như thế, y cườiđến độ sặc văng cảrượu ra.

Lục Tiểu Phụng chậm rãi tiếp tục:

- Phi ThiênNgọc Hổ là một nhân vật có dã tâmrất lớn, khôngmuốn chiathiên hạvới Tây PhươngLa Sát giáo, thếnhưng lần này y không thèmnhúngtay vào việc tranh đoạt La Sát bài, vì y đã biết La Sát bàimà mọi ngườiđangtranh dành làđồ giả.

Lam Hồ Tử vẫn còn cười, nhưngbỗngnhiên chén rượu trongtay kêu "rắc" một tiếng, đã bịbóp nát

vụn.

- Ðinh HươngDikhônghềbiết Phi ThiênNgọc Hổ chính làLamHồ Tử, vì bộ mặt LamHồ Tử mànàngnhìn thấy làbộ mặt của một đạihán rậmrâu. Trướcnay nàngkhôngnghingờ gì, vì cũng nhưngđa sốthiên hạ, ai cũngnghĩrằng LamHồ Tử đươngnhiên có để râu, nếu khôngtại sao gọi là Lam Hồ Tử ?

Lục Tiểu Phụng âmtrầmnóitiếp:

-Người biết đượcbímật của các hạ có lẽ chỉ có mình PhươngNgọc Hương, mà có thểmãi về sau này cô ấy mới khám phá rađược.

PhươngNgọc Hươngchẳngtỏ vẻgìkhác lạ, nàngtừ từ đứnglên lấy trongchiếc tủkêphía sau ra một chénrượu bằngvàng, dùngmột chiếc khăn lụa trắng muốt lau chén sạch sẽ, sauđó mới rót rượu vào chén đưacho LamHồ Tử. LamHồ Tử khẽ cầm lấy tay nàng, ánh mắt bỗngdịu trởlại.

- Các hạđội lốt LamHồ Tử, đúngrarất khó bị lộ chântướng. KhiPhươngNgọc Hươngbiết được sự thật, các hạvốn có thể giết cô ấy bịt miệng, nhưng các hạkhôngnỡ xuốngtay bởivì cô ấy quả thật rất đẹp. Các hạlại sợcô ấy ganh tức rồi tiết lộbímật của các hạ, nên chỉ có cách cho bốn nữ nhân kiađi hết.

PhươngNgọc Phi tự nãy giờvẫnđứngbên cạnh yên lặnglắngnghe, lúcnày đột nhiên xen vào hỏi một câukhôngnên hỏi:

-Cảngươi cũngthừa nhận cái lốt LamHồ Tử của y là một cách che giấu rất tàitình, vậy ngươi làmsao phát hiện ra được ?

Sắc mặt LamHồ Tử biến hẳn, PhươngNgọc Phi hỏi câu này, chẳngkhác nào thừa nhận y cũngbiết Lam Hồ Tử và Phi Thiên Ngọc Hổ làmột người.

Lục Tiểu Phụng cười nhẹtrảlời:

-Một kế hoạch dù kínđến đâu cũngkhó tránh có chỗ sơhở. ÐúngraPhi Thiên Ngọc Hổ không nên bảo ngươivàPhươngNgọc Hươngđi bắt Ðinh HươngDi, nếu nàng chẳngphải là vợy, y chẳng bao giờbảo ngươi hạđộc thủvớinàngnhư thế.

Trongmắt PhươngNgọc Phi bỗnghiện lên nỗiđaukhổ, y từtừ cúiđầu không nói gì. Lam Hồ Tử bất chợt cười nhạt:

-Tại sao côngtử cho làtại hạbảo hắn đi ? Sao côngtử biết chắc Phi ThiênNgọc Hổkhôngphải

là hắn ?

Câutrảlời của Lục Tiểu Phụngrất đơn giản nhưngrõ ràng:

-Bởivìtại hạvàhắn làbạn lâu năm. Lam Hồ Tử làmthinh.

Lục Tiểu Phụngbỗngnởnụ cười:

-Tại hạ còn có một người bạn, cáchạ cũngbiết ngườiđó, hình như các hạđã từngthuangườiđó mấy trăm lượngbạc.

Lam Hồ Tử hỏi:

- Ý côngtử nói là Triệu QuânVõ ?

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lục Tiểu Phụng gật đầu:

- LamHồ Tử mày nhìn thấy, cũnglàmột đại hánđểrâuđầy mặt, ngườikhác nhìn thấy cũng giốngnhư vậy.

Lam Hồ Tử lạnh lùngtiếp lời:

-NhưngLamHồ Tử màcôngtử nhìn thấy lạikhông có râu.

-Bởivì các hạ cũngbiết, có một số người có mắt rất tinh, một hạt cát cũngkhông giảđược, huốnghồ làcả một hàmrâu giả.

- Công tử là loại người này ?

-Chẳngphải chính các hạcũngthuộc loại người này ? Lam Hồ Tử lạnh lẽo cười.

-Chẳngnhữngcác hạđã biết Ðinh HươngDi có tư tình, mà còn biết cảtình nhân củanàng làai. Các hạlàmnhư thế, không nhữngmượn dịp hạsát bọn họ, mà còn chuyển mục tiêu của kẻkhác.

Cô Tùnglão đột nhiên xen vào:

-Ngươinóikẻkhác, đươngnhiên là chúngta. Lục Tiểu Phụngđáp:

- Chính thế! Cô Tùnglão hỏi:

- Còn ngươi ?

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

-Tại hạ chẳngqua làmột con rối bịy lợi dụngđểmúa may, cũng giốngnhư một số ngườikhiđi săn chồn thườngcốý thảramột conthỏ.

Ngườinào tự ví mình làmột conthỏ nhử mồi, dĩnhiêntronglòngbực tức lắm. Bất kể là ai, khi phát giácra chính mình bịngười lợi dụng, hẳn khó chịu vô cùng.

Cô Tùnglão nói:

- Con thỏ chạy loạn xạphíatrước, bất kể là chạy hướngnào, con chồn cũngđuổitheo phíasau. Lục Tiểu Phụngtiếp lời:

- Tiên sinh thấyy phí cônglàmbao nhiêuviệc, chỉ là để nhờtại hạđithu hồiLa Sát bài dùmcho y, nhưthế dĩnhiêntiên sinh sẽkhôngnghingờlà La Sát bài lại nằmtrongtay y.

Cô Tùnglão gật đầu.

-Tại hạ có thu hồiđược La Sát bàihay không, lệnh bàithu hồi lại có là đồ thật hay giả, những chuyện này chẳngcan dự gì đến y, vì y đãđổ mọitrách nhiệm lên đầu tại hạ.

Cô Tùnglão nói:

-Nếu La Sát bài có bị mất, hay làđồ giả, thì dĩnhiên người mà chúngtatìm là ngươi, chứ không phải là y.

Lục Tiểu Phụngthan dài:

- Chúng tađi mất một vòng thật xa, trên đườngđi hứng gió tây bắc lạnh thấu xương, trongkhiđó y lại ngồi ở đây chờbên lò sưởi ấmáp sungsướng, chờđến quangày mồngbảy thánggiêng, lúc ấy dù có người biết đượcbímật của y thì cũngtrơmắt màngó thôi!

Cô Tùnglão tiếp:

- Vì lúc ấy y đã trởthành tân giáo chủ củaTây phươngLa Sát giáo. Lục Tiểu Phụngnói:

-Lúc đó, y vừa là giáo chủ La Sát giáo, vừa là tổngbangchủHắc Hổbang, rất tiếc là ... Cô Tùnglão lãnh đạm nói:

-Rất tiếc bây giờy chưa là gì cả. Bây giờy chỉ làmột con cámắc lưới. Lam Hồ Tử bỗngthởdài:

-Thật làđángtiếc, quáđángtiếc! Lục Tiểu Phụnghỏi:

- Các hạcảm thấy tiếcđiều gì ?

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lam Hồ Tử nói:

-Tại hạtiếc là chúngtađều đuimắt cả.

- Chúng ta?

- Ý tại hạmuốn nói chúngtalàtại hạvà côngtử.

- Làta ?

-Chỉ có ngườiđui mới chọn lầm bạn.

- Tachọn lầm bạn ?

-Lầm to!

- Còn các hạ ?

-Tại hạ càngmù quánghơn côngtử, vì chẳngnhữngchọn lầm bạn, mà còn cưới lầm vợnữa! Chưanói dứt mấy chữ "cưới lầm vợ", LamHồ Tử đã vươn tay nhanh như chớp chụp lấy cổtay PhươngNgọc Hương, gằn giọngnói:

-Ðưađây!

Gươngmặt xinhđẹp của PhươngNgọc Hươngvì sợquátrởnên tái xanh:

-Thiếp không biết La Sát bàithật ở đâu, làmsao đưacho phu quânđược ? Lam Hồ Tử nói:

- TakhôngđòiLa Sát bài, tacần ...

- Phu quân cần gì ?

Lam Hồ Tử không đáp, không mở miệng, thậm chíhơi thởcủa y cũngngừnglại, tựa như bỗng nhiên có một đôitay vô hình bóp chặt cổ họngcủa y. Gươngmặt vốn rất thản nhiên của y, bỗngco rút nhăn lại, hiện lên một màu xanh xámkinh dịkhó diễn tảđược.

PhươngNgọc Hươngkinh hãinhìn LamHồ Tử, lắp bắp:

- Phu quân .... chàng... chàng cần gì ?

Lam Hồ Tử mím chặt môi, mồ hôituôn ra như mưa.

Ánh mắt của PhươngNgọc Hươngđầy vẻ dịu hiền, thương xót:

-Thiếp làvợchàng, chàng cần gìthiếp đưa, đừng giận dữ như thế!

Lam Hồ Tử trừngtrừngnhìn PhươngNgọc Hương, khóe mắt đột nhiênbật ứamáu, máu từ khóe miệng, mũi, tai cùngchảy ramột lúc. Máu tươi mới chảy ra, nhưng chẳngphải màu máu đỏ, mà là một màu xanh xámquái dị. Cảthân người y ngồikhôngvững, ngãchúiraphíasau.

PhươngNgọc Hương giựt nhẹtay, thoát khỏivòngtay của Lam Hồ Tử, PhươngNgọc Phi cũngvội bước đếnđỡlấy LamHồ Tử.

-Ngươi làm sao vậy ? Ngươi ...

Haingười ngưngtiếnghỏi, vìhọbiết người chết không trảlờiđược.

Một LamHồ Tử mới xuất thủnhanh như chớp lúcnãy, bỗngchốc biết thànhmột xác chết. Thế nhưngđôimắt trợn trừngcủay, như vẫn còn trừngtrừngnhìn PhươngNgọc Hương, ánh mắt như hàm chứađầy nỗi oán hận.

PhươngNgọc Hươngnhìn LamHồ Tử, lui dần từngbước, lệtuôn như suối:

- Chàngtội gìphải làm như vậy ? .. tộigì ... ? Giọngcủanàngnghethật ai oán:

-Mọi chuyện chưa ngã ngũ, chàngtộigìphải tự tìm cái chết ?

Trongphòngkhông có tiếngai khác, chỉ có tiếngkể lể nho nhỏ của PhươngNgọc Hương. Mọi ngườiđều chưnghửng. LamHồ Tử giờđã chết, diễn biến này quảngoài sức tưởngtượngcủa mọi người. Ðiều kỳ lạ làLục Tiểu Phụng xemrachẳngngạcnhiên, thậm chí chẳngtỏ vẻkinh ngạc gì cả. Người tỏvẻkhó chịu làCô Tùnglão, lão nóinhỏ nhỏ:

- La Sát bàithật còn nằmtrongtay y, nhất định lày giấu ở một nơi rất bí mật, chỉ có mình y biết thôi, nhưngbây giờy chết rồi ...

Lục Tiểu Phụngbỗng lêntiếng:

- Y có chết hay không cũngchẳngsao. Bímật của y chẳngphải chỉ mình y biết.

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Cô Tùnglão hỏi:

- Còn aikhácbiết ?

Lục Tiểu Phụngđiềm nhiênđáp:

- Còn tại hạ!

Cô Tùnglão vụt đứngdậy, lại từ từ ngồi xuống, thần sắc trấn định lại, chậm rãi nói:

mình.

-Ngươi biết y giấu La Sát bài ở đâu ?

- Y là một người âm trầm nham hiểm, người như vậy thườngrất đanghi, cho nên y chỉtin chính

- Ý ngươinói La Sát bàinằmtrênmìnhy ?

-Chắc chắn làthế!

Cô Tùnglão vụt đứngdậy bước tới phía xác Lam Hồ Tử. Lục Tiểu Phụngbỗngnóitiếp:

- Bây giờtiên sinh có tìmtrênmình y cũngkhôngcòn nữa. Cô Tùnglão nói:

-Nhưngngươi lúc nãy mới nói là La Sát bài chắc chắn có trênmình y.

- Lúc nãy làlúcnãy, bây giờlàbây giờ, trongmột khoảnh khắc cũngcó thể xảy ra nhiều chuyện.

- Cho nên lúcnãy La Sát bàituy có trên mình y, nhưngbây giờkhông còn nữa!

-Chắc chắn không còn nữa!

-Vậy thìbây giờLa Sát bài ở đâu ?

Lục Tiểu Phụngđột nhiên quay qua nhìn PhươngNgọc Hương, từ từ đưa tay ra:

- Cô mau đưađây!

PhươngNgọc Hươngcắnmôi căm hận nói:

-Cảmạngsốngphu quân tacũngbịngươi lấy đi, ngươi còn muốn lấy gìnữa ?

- Lúc nãy y bảo cô đưara, không phải là đưaLa Sát bài, bởi vì lúc ấy La Sát bàivẫn còn nằm trên mìnhy. Cái mà y đòi là giải dược.

-Giải dược ?

Lục Tiểu Phụng cười nhẹ, cầm lấy chén rượu bằngvàngmàLamHồ Tử lúcnãy đã uống, nói:

- LamHồ Tử vốn làmột người rất cẩn thận, bất cứ ai muốn hạđộcy không phải dễ, nhưnglần

này ...

PhươngNgọc Hươnghỏi:

-Lần này chẳnglẽphu quân tabịhạđộc chết sao ? Lục Tiểu Phụng gật đầuđáp:

-Bởivìy quên mất một điều. Y quênrằngchén rượu này làdo cô đưa cho y, lại dùngkhăn của cô lau qua một lần.

Lục Tiểu Phụngnhìn chiếc khăn lụa của PhươngNgọc Hương, chậm rãi nói tiếp:

- Y quên rằngtrongrượu tuy không có độc, trongchéntuy không có độc, nhưngtrên chiếc khăn của cô có tẩm chất độc.

PhươngNgọc Hươngimlặng, một lúc lâu sau nàngmớinóinhỏ: - Ta chỉmuốn hỏi ngươi một điều, một người như Phi ThiênNgọc Hổ có đáng giết chăng?

Lục Tiểu Phụngđáp:

-Ðáng giết!

-Nếu vậy tagiết y cũngkhông có gìđáng cho ngươitrách.

- Takhôngcó ý trách cô, ta chỉmuốn cô đưađồ thôi.

-Ðưa cái gì ?

-ÐưaLa Sát bài!

- La Sát bài ? Ta có giữ La Sát bàibao giờ ?

- Ðúngrathì quảthật cô không có giữ, nhưngbây giờthì có đấy! Tamuốn phiến ngọc bài mà lúc nãy cô vừa mới lén lấy đượctrênmình LamHồ Tử.

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

PhươngNgọc Hươngimlặng một lúc, bèn thởdài:

- XemraLục Tiểu Phụngquảkhônghổ danh Lục Tiểu Phụng, bất cứ chuyện gì cũngkhó qua mặt ngươiđược.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

-Cũngcó lúc mắt tại hạ cũngnhư mù, nhưngmay làthôngthườngthìvẫn sáng. PhươngNgọc Hươngcắn môi, nhìn Lục Tiểu Phụng, lạinhìn Tuế Hàn TamHữu, cuối cùngnàng dậm chânnói:

-Ðượcthôi, đưa thìđưa, giữ vật này chỉthêmxui!

PhươngNgọc Hươngquảthật đưa ramột phiến ngọc bài trắngbóng, chất ngọc cao hơn phiến ngọc kiarất nhiều.

Ngọcbàivừa rớt xuốngbàn, Cô Tùnglão phất ốngtay áo cuốn ngangthu lấy ngay. Lục Tiểu Phụng mỉm cườinhìn Cô Tùnglão nói:

- Bíchngọc hoàn cố chủ, may màkhônghỏngviệc. Cô Tùnglão đáp:

- Ân oán từtrướcnay, bíchngọc này giảihóa. Lục Tiểu Phụngnói:

- Ðatạ!

Cô Tùnglão đáp lễ:

- Ðatạ!

PhươngNgọc Hươngsasầm nét mặt, lạnh lùngnói:

- Phi ThiênNgọc Hổ đã chết, La Sát bàiđãhoàn lại các người, sao các người chưađi ? Lục Tiểu Phụnghỏi:

-Cô đuổi chúngtađi à ? PhươngNgọc Hươngcắnmôi nói:

-Chẳng lẽ ngươi còn muốnđòithứ khác, đòi cảngười của taà ? Lục Tiểu Phụng cườiđáp:

-Muốn thì dĩnhiên làmuốn, nhưngtại hạ có một câu hỏi.

-Hỏi gì ?

- Cô có thật làngười chăng?

PhươngNgọc Hươngbật cười, Lục Tiểu Phụngcũngcười. Chàngphá cười lớn bước rangoài, bỗng lại quay đầu lại vỗvaiPhươngNgọc Phi, nói:

-Trần Tịnh Tịnh làmột cô gáirất thôngminh, ngươiđã thích cô ấy thìnên chăm sóc cho cô ấy

đầy đủ.

PhươngNgọc Phi hỏi:

-Trần Tịnh Tịnh ? Trần Tịnh Tịnh nào ? Lục Tiểu Phụngđáp:

-Dĩnhiên làTrần Tịnh Tịnh màchúngtađều biết!

-Nếu vậy ngươi cũngphải biết lànàngđã chết trongvụ cháy nhà rồi!

- Nàngkhôngchết! Trongđám lửa quảthật có một bộ xương của nữ nhân, nhưngkhôngphải là Trần Tịnh Tịnh!

- Khôngphải sao ?

-Trần Tịnh Tịnh bịtrúngbamũi thấu cốt châm của SởSở, màtrên xươngcủa nữ nhân đó không có mũi châmnào cả. Khônglý khi ngươiphónghỏađốt chết người, còn có thời gian lấy ámkhírahay sao ?

PhươngNgọc Phi gượng cười:

- Takhôngcó khảnăngđó!

-Bởi vậy người bị chết cháy không phải là Trần Tịnh Tịnh. PhươngNgọc Phi miễn cưỡnghỏi:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 12

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Người chết khôngphải là Trần Tịnh Tịnh, vậy nàngđiđâurồi ? Phải chăngđược ai đemđi ? Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Thìngươiđemnàngđi chứ ai! PhươngNgọcPhi làmthinh.

- Ðúngratakhôngnghingờđiểmnày, nhưngngươiđã làm một việc dư thừa, ngươikhôngnên giết chết thằngnhỏ ấy.

PhươngNgọc Phi cúiđầu nhìn bàn tay củamình.

-Dĩnhiên ngươi cũngbiết đứabé ấy thuộc loại ngố, chắc chắn khôngnhận diện ngươiđược, nhưngngươi vẫn mạo hiểm giết nó bịt miệng, vì ngươi sợnó sẽ nói cho tabiết là a di chưa chết, tuy nó ngố, nhưngvẫn có thểnhận biết điều này.

PhươngNgọc Phi hỏi:

-Ngươi bắt đầu nghingờtừ lúc ấy ?

- Tanghingờnên mớivào tìm, mới biết bộ xươngnữ nhân kia chẳngphải là Trần Tịnh Tịnh!

-Nhưngngươikhôngthể chứngminh được là tađã mangTrần Tịnh Tịnh đi!

- Vìthếtamới nhờTriệu QuânVõ đi dò xét một chuyện.

-Chuyện gì ?

-Lúc ấy Trần Tịnh Tịnh bịthươngkhánặng, ngươi muốn cho nàngsốngđược, thì phảiđem nàngđi trịthương, thầy thuốc chữađược loại thươngtích củanàngkhông có mấy người! PhươngNgọc Phi nói:

- Trongvòng mấy trăm dặmquanhđây, có lẽ chỉ có một người! Lục Tiểu Phụngđáp:

-Chắc chắn chỉ có một người, ở cửa sông, ÐồngÐứcđường, tiệm của Bằng gia, lão mù Bằng nhị. Ðiềuđặc biệt làvì lão mù nên dĩnhiênkhôngnhận diện ngươiđược.

PhươngNgọc Phi thản nhiênđáp:

- Có lẽnhờđiểmđó màlão còn sốngsót.

-Nhưngrất tiếc loại thấu cốt châm mà Trần Tịnh Tịnh bịtrúngphải là một loạiđộcmôn ámkhí rất hiếm. Cho nên Triệu Quân Võ đi dò lathử làbiết ngay được mọi chuyện. Do đó có thểnói, Ðinh HươngDibịngươi hạsát, màtình nhân củanàng cũngchính làngươi.

- Sao ?

-Bởivìphiến ngọc bài mà tađưacho Ðinh HươngDi xem, đã rơivào tay ngươi, nên khi nãy ta nói đến lão mù Bằngnhị, làngươi chịu đưa ngọcbàirangay.

Lục Tiểu Phụng mỉm cườinóitiếp:

- Taniệm câu thần chú đó, đối với người khác chẳngcó cônghiệu gì, nhưngđối với ngươi lại là một sự đe dọa.

PhươngNgọc Phi nói:

-Cứu người vốn là một việc tốt không phải chuyện mất mặt, tại sao taphải sợngươi hăm dọa ?

-Bởivìngươi sợ có người biết chuyện.

- Ta ... tasợaibiết ?

Lục Tiểu Phụng cười nhẹ, quay sangnhìnPhươngNgọc Hương. Mặt PhươngNgọc Hươngtái xanh.

Lục Tiểu PhụngvỗvaiPhươngNgọc Phi mỉm cười nói:

- Lúc nãy tađãnói, Trần Tịnh Tịnh quảlàmột cô gáirất dễthương, chẳngnhữngthôngminh xinhđẹp, lại dịu dàngbiết điều, ngươiđã mạo hiểm cứu nàng, thìphảiđốiđãiđànghoàngvớinàng, có đúngkhông?

-Ðúng, đúngquáđi!

PhươngNgọc Phi cười, Lục Tiểu Phụng cũngmỉm cười, nhưnghainụ cười chẳng giốngnhau chút

nào!

Lục Tiểu Phụngvừa bước đi ra, PhươngNgọc Hươngđột nhiên lớn giọngkêu:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 13

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ngươikhoanđi! Lục Tiểu Phụngdừnglại.

-Ngươi còn quên một chuyện.

- Sao ?

-Ngươi còn quên tặngcho hắn một thứ.

PhươngNgọc Hươngnói "hắn" tức là PhươngNgọc Phi. Nàngđangnhìn PhươngNgọc Phi, lúc trước mỗikhinhìn y, ánh mắt nàng lúc nào cũngcó vẻ cười ngọt ngào thân mật, nhưngbây giờtrong mắt nàng chỉ chứađầy đaukhổ, ghentuông, oán hận, một thứ tình cảm ghen hờnđiên dại. PhươngNgọc Hươngnóitừng chữ:

-Ngươi còn quên tặngcho hắn một cáitrungtiện!

Ánh đèntrongphòngbỗngyếu đi, khôngkhí imlặngngột ngạt như tronghầm mộ.

PhươngNgọc Phiđứngđấy bất động, mặt vẫn thản nhiênkhôngchút tình cảm, nhưng chẳnghiểu sao gươngmặt vốn trôngrất anhtuấn của y giờtrởnên âmtrầmđángsợ. Ngay cảPhươngNgọc Hương giờ cũngkhôngdámnhìny. Nàngquay sangLục Tiểu Phụng, nói:

- Tabiết ngươiđãnói, ngươi sẽtặng cho hắn! Lục Tiểu Phụngđáp:

- Tacó nói!

-Chắckhông?

-Nhất định!

PhươngNgọc Hươngđột nhiênbật cười lớn một cáchđiên loạn, cườiđến chảy nước mắt. Nàng cầm chiếc khăn lụa lau mắt:

- Tathàmù mắt, chứ không thể nào nhìn thấy ngươiđitheo con điếmấy! Nànglakhản tiếng, khóe miệngrướm máu, lại dùngkhăn lụa chùimiệng:

-Thật rata cũnghiểu ngươi chỉ lợi dụngta, nhưngtakhôngthểngờngươi lại mê cô ả! Nàngbắt đầu ho:

-Ngươi vẫn giấu ta, chỉvì sợtatiết lộbímật của ngươi, chờđến khi kế hoạch xong xuôi, thìta

kể như chết không đất màchôn, bởivìtabiết quá nhiều bí mật của ngươi, quánhiều ....

Nàngcòn muốn nói thêmnữa, nhưng cổ họngcủanàngtựa như bịbóp nghẹt. Bỗngchốc gươngmặt xinhđẹp củanàngco quắp lại, nhữngdòngmáu màu xanh xámbắt đầu chảy ra.

Nàngngã xuống, trúngtrênthânmình của Lam Hồ Tử.

_______________竹葉桃

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Hồi 12

Kế Trung Chi Kế

PhươngNgọcPhinhìn PhươngNgọc Hươngngã xuống, y vẫn bất động, sắc mặt thản nhiên. Lục Tiểu Phụngkhôngnén được tiếngthởdài, lẩm bẩm:

- Có nhữngchuyện tavốn chẳngnên nói, chỉtiếc ... PhươngNgọc Phi bỗngcắt ngang:

-Chỉtiếc ngươiđãnghingờtatừ lâu! Lục Tiểu Phụng gật đầu:

-Ngươi mớiđíchthực là Phi ThiênNgọc Hổ, LamHồ Tử chẳngqua cũngchỉ là một con rối bị ngươi lợi dụng.

PhươngNgọc Phi nói:

-Ngươi cũngbiết từ lâu là cô ấy không phải em gái ta. Lục Tiểu Phụngnói:

- Sở Sở, Trần Tịnh Tịnh, Ðinh HươngDi, cảbangườivàPhươngNgọc Hươngđều sốngvới nhau từ nhỏ đến lớn, nhưngta chưa hềnghe họ nhắc đến chuyện PhươngNgọc Hươngcó một người anh trai!

-Ngươi rất tinhtế.

-Ngươi biết đượcLa Sát bàinằmtrongtay LamHồ Tử nên bảo Trần Tịnh Tịnh xúiLý Hàđánh cắp ngọcbài, sauđó dùngPhươngNgọc Hươnglàm mồi dụtamắc câu, lại lợi dụngLý Hàđểkéo Giả Lạc Sơn ra mặt, cuối cùng còn bắt LamHồ Tử thếmạngcho ngươi, như vậy toànbộtài sản của họ đươngnhiên sẽ lọt vào tay ngươi.

PhươngNgọc Phiđiềmnhiên nói:

-Ngươi cũngbiết ta tiêuxàirất nhiều, phảinuôinhiều nữ nhân, mànữ nhân nào cũngbiết phí tiền, nhất là loạithôngminh xinhđẹp.

Lục Tiểu Phụngđáp:

-Nhữngnữ nhân này quảthật ngườinào cũngthôngminh, nhưngđối với ngươi, họ chẳngqua chỉ là ...

PhươngNgọc Phi tiếp lời:

-Chỉ làmột bầy chó cái!

- Dùgì, ngươi có thể lợi dụngnhiều nữ nhân như thế, bản lãnh kể cũngkhôngthấp, chỉtiếc một

điều ...

PhươngNgọc Phi ngắt lời Lục Tiểu Phụng:

- Ðángtiếc là rốt cuộc tavẫn bịnữ nhân hại!

-Người thật sự hại ngươi chẳngphải PhươngNgọc Hương.

- Khôngphải cô ấy thì là ai ?

- Là Trần Tịnh Tịnh. Chỉ có nàngmới có khảnănghại ngươi, bởivìngươi chỉthật lòngđối với nàng, nếu khôngphảivìnàng, làmsao ngươi lạiđể lộ ra nhiều bí mật như vậy ?

PhươngNgọc Phi lặngthinh, mặt y tuy không tỏ lộvẻgìkhác lạ, nhưng có thểnhìn ra được y đang cố gắngtự kiềm chế.

Lục Tiểu Phụngnóitiếp:

-Bằngvào một chút thậttâmnày của ngươi, tasẽ cho ngươi một cơhội. PhươngNgọc Phi hỏi:

-Cơhội gì ?

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 1

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ðối với nhữngkẻ như ngươi, takhôngcần nói đếnđạo nghĩa gianghồ . Trongphòngnày chúngtacó bốn người, nếu cảbốn chúngtađồng xuất thủthìngươi chết là cái chắc! PhươngNgọcPhikhôngphủnhận điều này.

Lục Tiểu Phụng lại nói:

-Nhưngbây giờtamuốn cho ngươi một cơhội quyết đấu côngbình. PhươngNgọc Phi hỏi:

-Chỉ có ngươiđấu với ta ?

- Ðúngvậy! Tađấu với ngươi, một chọi một!

-Nếutathắngngươi thì sao ?

-Nếu ngươi thắngđượcta, thìta chết, ngươi tự do đi! PhươngNgọcPhinhìn qua TuếHàn TamHữu.

Cô Tùnglão lạnh nhạt đáp:

-Nếu ngươi thắngđược hắn, thìhắn chết, ngươi tự do đi!

-Ngươikhôngthay đổi chứ ? Lục Tiểu Phụngđáp:

- Taquyết chẳngnuốt lời! PhươngNgọc Phi chợt cười lên:

- Tabiết vì sao ngươi muốn làm như vầy. Ngươi muốn chính tay ngươi giết ta chết. Lục Tiểu Phụngkhôngphủ nhận.

PhươngNgọc Phi mỉm cười:

-Ngươi tính sai rồi! Lục Tiểu Phụngnói:

lần.

- Tathườnglàmnhiều chuyện sai lầm, nhưngmay làđôi lúc ngẫu nhiên cũngđúngđược một

-Nhưnglần này ngươi lầm rồi, lầm rất taihại.

- Sao ?

-Ngươikhôngthắngnổi tađâu, chỉ cần ngươiđộngthủ làsẽ chết chắc! Lục Tiểu Phụngbật cười.

PhươngNgọcPhinóitiếp:

- Tabiết rất rành võ côngcủa ngươi, Linh Tê chỉ của ngươi dùngđể đốiphó với takỳ thực chẳng có hiệu lực gì cả, nhưngtalại có phươngpháp đốiphó với ngươi.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười, imlặnglắngnghe.

PhươngNgọc Phi bỗngquay đi, một chút sau y quay lại, trêntay có thêmmột đôibao tay lấp lánh ánh bạc. Trên mặt đôibao tay chẳngnhữngcó đầy gainhọn tuatủa, mà còn congcongnhư móngvuốt hổ.

PhươngNgọc Phi nói:

- Ta chếravật này đặc biệt để đốiphó với ngươi, ngón tay của ngươi chỉ cần chạm nhẹvào, bước chưađầy ba bước là ngươi sẽngã lăn ra chết ngay!

Lục Tiểu Phụng cười hỏi:

- Ta có thểnào không chạmvào nó chăng?

- Khôngthểnào! Cách dùngngón tay tiếp võ khí của kẻđịchđãthành thói quen của ngươi, một tập quán lâu năm nhất thờikhôngthể sửađược, nhất là lúcđốiđầu với nhữngchiêu hiểmác. Tabảo đảm ngươi sẽphảiđốiđầu với những chiêuhiểm ác.

Lục Tiểu Phụngnhìnbao tay bạctrongtay PhươngNgọc Phi, một lát sau chàngthan dài:

- Nóinhư vậy,taxemra chết chắc rồi. PhươngNgọc Phi nói:

-Ngươi vốnđã chết chắc rồi.

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 2

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Giọngnóivàtháiđộ của PhươngNgọc Phi trànđầy tựtín, cao thủkhigiao đấu, có lòngtự tínthì như có thêm một võ khí rất đángsợ, thậm chíđángsợhơnđôibao tay bạc kỳ dị của y nữa.

Nụ cười trênmôi Lục Tiểu Phụngđã tắt.

Ngay lúc ấy PhươngNgọc Phi xuất thủ. Ánh ngân quanglóe sángđến hoa mắt Lục Tiểu Phụng. Nhữngchiêu thức quỉ dị cơhồ như quấn chặc tay chàngkhiến chàngchẳngthểxuất thủ. Căn phòng này không rộng lớn nên Lục Tiểu Phụng gần như không có đườngthối lui.

Trên đời này chẳng có ngườinào làvĩnh viễn bất bại. Lục Tiểu Phụng cũnglàngười. Hôm nay có phải chàngsẽbại tại nơiđây ?

Cô Tùnglão chắp haitay sau lưng, đứngxa xatrong góc lãnhđạmquan sát, đột nhiên lão hỏi Thanh Trúc lão:

-Ngươi xemhắn phải chăngchắc chắn phải bại ? Thanh Trúc lão trầm ngâm:

-Ðại ca thấy sao ?

- Taxemhắn sẽphải bại! Thanh Trúc lão thannhẹ:

-Thật không ngờ Lục Tiểu Phụngcũngcó ngày bịngườiđánh bại. Cô Tùnglão đáp:

- Tanóingười bại chẳngphải Lục Tiểu Phụng, màlàPhươngNgọc Phi. Thanh Trúc lão kinh ngạc:

-Nhưngmàhiện tại gã họ Phươngđangchiếm thượngphong.

-Chiếm thượngphongtrước chỉ làrasức lúc ban đầu, chứ cao thủ giao đấu phânthắngphụ ở chiêu tối hậu.

-NhưngxemraLục Tiểu Phụngkhông còn khảnănghoànthủ được.

-Hắn chẳngphảikhông còn khảnăng, màlàkhôngmuốn.

-Tại sao ?

-Hắnđang chờ.

-Chờcơhội tối hậu, để xuất chiêu tối hậu ?

- Nóinhiều tất dễthất ngôn, kẻtận chiếm thượngphongsớm muộn gì cũngsẽđến lúc sơ xuất.

-Ðến lúc ấy chính là lúc Lục Tiểu Phụng có cơhội xuất thủ ?

- Ðúngvậy!

- Cho dù có một cơhội như thế, cũng chỉthoángquatrongnháy mắt!

-Dĩnhiên!

-Ðại ca nghĩrằnghắn sẽkhônglỡcơhội ?

-Tađoán hắn chỉ cần xuất một chưởnglàtrúng.

Hàn Mai lão vẫn im lặnglắngnghe, trongmắt lão phảngphất có ý cười chế nhạo, lúcnày lão chợt cười nhạt nói:

-Rất tiếc mỗi ngườiđều có lúcđoán sai.

Ngay lúc HànMai lão vừa lên tiếng, PhươngNgọc Phiđã dồn Lục Tiểu Phụngvào góc có ba lão đangđứng.

Khôngaitưởngtượngđược tốcđộ đườngkiếm củaHàn Mai lão, chẳngaithấy rõ độngtácvung kiếm của lão, chỉthấy ánh kiếmlóe lên nhanh như chớp đâm thẳngvào lưng Lục Tiểu Phụng.

Thật làmột đòn trímạng!

Lục Tiểu Phụngphíatrước mặt đã bịbứckhônghoàn thủ được, có lẽ chẳngngờđược đòn trímạng thật sự lạiđến từphíasau lưng.

Ngay phút sinh tử ấy, Lục Tiểu Phụngbỗngrùn mình lại, cảthânhình như đột nhiên rút lại. Kiếmquangnhư phitiêu, một khi phát ra không thểthu hồi. Ánh kiếm xớt qua lủngáo Lục Tiểu Phụng, nhưng chưatrúnglưngchàng, màtiếp tụcbay raphíatrước đâmđến PhươngNgọc Phi.

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 3

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

PhươngNgọc Phiđập haitay vào nhau, kẹp chặc thânkiếm. Y không có kịp tránh né, chỉ có nước xuất tuyệt kỹ này để tự cứu. Rất tiếcy quên làđối thủ củay không phải Hàn Mai lão, mà là Lục Tiểu Phụng.

Trongchớp mắt Lục Tiểu Phụng lướt đến sát PhươngNgọc Phi. Khôngaithấy rõ chàng xuất thủ như thếnào, nhưngmọi ngườiđều nhìnthấy giữađôimiPhươngNgọc Phi có thêm một lỗ nhỏ, máu tươiứa ra chảy xuống.

Cảngười PhươngNgọc Phiđứngsữngcứngngắt, trên ngực có cắm một thanh kiếm. Kiếm củaHàn Mai lão!

Ðòn trímạngthật sự chẳngphải nhất chỉ diệu tuyệt thiên hạcủa Lục Tiểu Phụng, mà là mũi kiếm này. Lục Tiểu Phụngđiểmtrúngmitâmcủa PhươngNgọc Phi, y vộibuôngtay chận kiếm, thếkiếm chưa hết nên tiếp tụcxuyên lủngngực.

Hàn Mai lão dườngnhư cũngđứngsữngnhư hóa đá, mỗi ngườiđều có lúctính sai, nhưnglần này ngườitính sai chính là lão.

Một kết thúcthật ngoài sức tưởngtượng!

Lục Tiểu Phụngnhìnvết thươngnơi mi tâm của PhươngNgọc Phi, chậm rãi nói:

-Tađãnóitasẽ làm được!

PhươngNgọc Phi lờđờnhìn chàng, đôimắt sắcbén như chimưngđãhóa mờđục, y nhếch môi cười, cố gắngnói:

- Tavốn rất ngưỡngmộ ngươi, vì ngươi có bốn chân mày ... nhưngbây giờngươikhôngbằngta ... vì tacó thêmmột lỗ giữa hai chân mày nữa ...

Y bỗngcất tiếngcười lớn, bước luirasau, mũi kiếm vừathoát khỏi lồngngực, máu tuôn xối xả. Tiếngcười của y ngưngbặt. Lúcy tắt thở, mũi kiếmtrongtay HànMai lão vẫn còn nhỏ máu.

Sắc mặt HànMai lão tái hẳn. Máu vấy trên mũi kiếm, tựa như không chỉriêng của PhươngNgọc Phi, mà của cảchính lão nữa. Lão khôngdámngước mặt nhìn hai lão Cô TùngvàThanh Trúc, nhưng họ thìnhìn lão chằm chằm.

Cô Tùnglão chợt than:

-Ngươinóikhôngsai, mỗi ngườiđều có lúcnhìn sai sự việc, tađãnhìn lầm ngươi. Thanh Trúc lão cũngthan:

-Tại sao ngươi lại cấu kết với con ngươi nham hiểmnày ? Tại sao ngươi có thểnào chuyện này

được ?

HànMai lão đột nhiên lalớn:

- Vìtakhôngcamlòngmột đời chịu nhịn dưới tay các ngươi. Thanh Trúc lão nói:

-Chẳng lẽ ngươi lại cam tâm chịu ở dưới trướngPhươngNgọc Phi ? Hàn Mai lão cười gằn:

-Việcnày nếu thành công, tasẽ là giáo chủLa Sát giáo, PhươngNgọc Phi làm chủvùngquan nội, ta làm chủvùngquanngoại, La Sát giáo cùngHắc Hổ Ðườngliênkết, tất sẽvô địchthiên hạ.

- Khônglý ngươi quên mất tuổi tác củamình rồi sao ? Chúngta ẩn cư trênđỉnh Côn Luân đã hai mươi năm, chẳnglẽvẫn chưa gột rửađược lòngtham của ngươihay sao ?

-Cũngvìtađã giàrồi, mấy chục năm qua chỉ sốngnhữngngày thángchánngắt, cho nên ta muốn nhân lúctacòn mạnh khỏe, làm một việc chấn độngthiên hạ.

Cô Tùnglão lãnh đạm nói:

-Rất tiếc việc của ngươiđãkhôngthành. Hàn Mai lão cười nhạt:

-Bất kểtathành cônghay thất bại, từ naytasẽkhôngchịu nhịn dưới tay các ngươi nữa. Người chết dĩnhiênkhôngcần nhịn ainữa.

------------------------------

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 4

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Ðêmtối.

Con hẻmdài âmu, sươngmùthê lươnglạnh giá.

Lục Tiểu Phụngtừ từ bước đi, hai lão Cô Tùng, Thanh Trúc chậm rãiđibên cạnh chàng. Ánh sao tắt dần như rơi rụngkhỏi nền trời.

Tâmtình của cảbangười rất nặngtrĩu. Thành côngđôi lúckhôngthểđem lại niềm vuiđíchthực. Tuy thếthành côngso với thất bại cũngđỡhơn.

Ðirakhỏi con hẻm, bên ngoàivẫn một màn tốiđen. Cô Tùnglão bỗnghỏi:

-Ngươiđãđoán trước sẽ có chiêukiếm từ phíasauđâm tới à ? Lục Tiểu Phụng gật đầu.

-Ngươiđã sớm biết lão ấy cấu kết cùngPhươngNgọc Phi ? Lục Tiểu Phụng lại gật đầu đáp:

-Tại hạbiết đượcvìhọ đãđi sai một bước. Hômđó, Hàn Mai lão đúnglý không nên bức bách Triệu QuânVõ đấu với tại hạ, lão làmnhư thể cố ý tạo cho PhươngNgọc Phi có cơhội.

-À!

- Khimột người bịkẻkhácnóihết âmmưu của mình, đến lúc cùngđường, vốn khôngthể có vẻ tựtínnhư PhươngNgọcPhikhinãy, trừphihắn còn có hậu thuẩn khác.

- Cho nên ngươi cố tìnhđặt mình vào tử địa, để làmlộ chỗ hậu thuẩn của hắn.

-Mỗi người chúngtanên có lòngtự tín, nhưngtựtín quá mứckhôngphải là chuyện hay.

-Cũngvìhắn cho làngươi chắc chắn phải chết, cho nên mớikhôngchết. Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Khingười ta gần sắp thành công, chính là lúchọthiếu cẩn thận nhất. Cô Tùnglão tiếp lời:

-Bởivìhắn cho rằngchỉđưatay ra làthành công, nên thiếu cảnh giác, trởnên tự đại.

-Thế cho nên trênthếgian này nhữngngười thật sự thành côngkhông có nhiều. Cô Tùnglão trầm mặc một lúc lâu, bỗnglại hỏi:

- Tacòn một chuyện chưathông.

- Tiên sinh cứ nói.

-Ngươi chưa từngthấy La Sát bàithật phải chăng ?

-Tại hạ chưa từngthấy.

-Nhưngngươi nhận ra đượcđồ giả ?

- Ðó lànhờtay nghề củaChu lão bản, y làbạn của tại hạnên tại hạbiết cốtật của y.

-Tật gì ?

-Mỗikhi Chu Ðình táitạo nghệphẩm, thườngthíchđể lại một vết tích cho người khácđi tìm.

-Dấu vết gì ?

- Ví dụnhư khi ngụy tạo ngựa nướcHàn, y cố ý vẽ hình con bọ nhỏ lẫn trongbờm ngựa.

- Y ngụy tạo La Sát bàithìđể lại vết tích gì ?

-Mặt trái củaLa Sát bài, khắc hình chư thần chư ma, trongđó có một hình làthiên nữ tản hoa.

- Ðúngvậy!

-Tại hạnhận ra gươngmặt củathiên nữ tản hoa trên ngọc bài giả.

- Làmsao nhận ra?

-Vìđó là gươngmặt của vợ lão Chu.

Cô Tùnglão sắc mặt xám xanh, nóitừngchữ:

- Vìvậy dĩnhiên ngươi cũngnhận ra được là ngọc bài mà PhươngNgọc Hươnglấy được trên mình Lam Hồ Tử cũnglàđồ giả.

Lục Tiểu Phụngthan dài:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 5

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Tại hạvốn không muốn nhìn, nhưng lạikhôngnhịn được lỡnhìn thấy nó trướckhitiên sinh thu hồi, cho nên ... bây giờtại hạ sắp bị xui xẻo.

- Xuixẻo gì ?

- Xuixẻo kiểu Hàn Mai lão.

Cô Tùnglão âmtrầmnhìn Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụngnóitiếp:

- HànMai lão làm như thế, chỉvìkhôngchịu phục các vị, không muốn anphận tịch mịch, còn các vịthì sao ?

Cô Tùnglão nín thinh khôngmuốn trả lời.

- Haivịnếu quảthật là ẩn sĩ cam sốngthanh bần, tại sao lại gianhập La Sát giáo ? Nếu haivị không có dãtâmlàm giáo chủ La Sát giáo, tại sao phải giết Ngọc Thiên Bảo ?

Thanh Trúc lão biến sắc, gằn giọng:

-Ngươinói gì ?

Lục Tiểu Phụngđiềmnhiên nói:

-Tại hạ chỉnóiramột việc rất đơn giản. Nếu haivịtận trungcùng La Sát giáo, tại sao không giết tại hạđểbáo thù cho con trai của giáo chủ quí giáo ?

Chàng mỉm cười tự trảlời:

-Bởivìhaivị cũngbiết Ngọc Thiên Bảo chẳngphải bịtại hạ giết chết, tại hạchưa hềthấy y, thật sự là aihạ sát y, haivịhẳn tự biết lấy.

Thanh Trúc lão lạnh nhạt nói:

-Nếu ngươi là kẻthông minh thìkhôngnên nói ranhững lờiđó.

-Tại hạnói, vì khôngnói cũngsẽbị xui xẻo. Tại hạđã lỡbiết được ngọc bài kia là đồ giả, haivị nếu muốn dùngngọcbàinày đoạt lấy ngôibáu giáo chủLa Sát giáo, chỉ có nước hạ sát tại hạđểbịt miệng.

Chàng lại thởra:

- Bây giờbốn bềkhông có ai, đúng là cơhội tốt để haivịratay, TùngTrúcthần kiếm, songkiếm hợp bích, tại hạdĩnhiên chẳngphảiđối thủ củahaivị.

Cô Tùnglão lạnh lùngnhìn Lục Tiểu Phụng, bỗngnói:

nữa.

-Ngươiđã cho PhươngNgọc Phi một cơhội, tacũngcó thể cho ngươi một cơhội.

-Cơhội gì ?

- Bây giờngươi có thểtrốnđi, chỉ cần lần này ngươi trốnđược, thì chúngtasẽkhôngtìmngươi

-Tại hạtrốn cũngkhôngthoát!

Cô TùngThanh Trúchai lão ra vẻnhư tùy tiện đứngđấy, nhưngchỗ đứngcủa mỗi người lạikhéo như haigọngkềm hãm Lục Tiểu Phụngvào giữa. Gọngkềm bây giờchưakhép lại, nhưngđã rõ thế, bất luận làai cũngkhôngcách gìthoát được.

Lục Tiểu Phụngthấy rõ, nhưngchànglại cười thoải mái:

-Tại hạbiết mìnhtrốn không được, nhưngcó một điều haivị chưa biết.

-Ðiều chi ?

- Dùtại hạcó trốn thoát được cũngmuốn khôngtrốn, dù haivịđuổi tại hạđi, tại hạcũngkhông muốnđi.

Cô Tùnglão hỏi:

-Ngươi muốn chết à ?

-Cáiđó càngkhông muốn!

Cô Tùnglão khônghiểu, Thanh Trúc lão càngkhôngthông. Việc làm của Lục Tiểu Phụng, vốn chẳngcó mấy người hiểu được.

Lục Tiểu Phụngnói:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 6

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Trongvòngsáu nămqua, tại hạtính ra ít nhất có sáu mươi lầnđúng lý phải chết, màđến bây giờtại hạvẫn còn sốngđây, haivịbiết tại sao chăng ?

-Ngươinóithử!

- Ðó lànhờtại hạcó rất nhiều bằnghữu, trongsố đó cũngcó một vàingười biết sử dụngkiếm. Chàngvừanóiđến chữ "kiếm", Cô Tùnglão lập tức cảm thấy sau lưngnhư có một luồngkiếmkhí lạnh lẽo. Lão vội quay đầu lạinhìn, nhưngkhôngthấy kiếm, chỉthấy một người. Kiếm khí lạnh lẽo toát ra từthân ngườinày, cảcon người y tựa như sắcbén còn hơn cảkiếm nữa.

Sươngđêm mỗi lúc một dày đặc hơn. Ngườinày đứnggiữavùngsươngtrắngmônglung, tỏakhí lạnh băng, như thểy đãđứngđấy từ xaxưa, lại tựa như vừa kết tụ nên giữa vũngsươngmù. Tuyy toát ra vẻ sắcbén hơn cảkiếm, nhưnglại có vẻ hư ảo phiêu phiêu.

Hai lão khôngnhìn rõ được mặt y, chỉthấy một thân áo trắngnhư tuyết của y. Kiếm thủtuyệt thếvô songdù khôngcầm kiếmtrongtay, chỉ cần có mặt, dù kiếm chưarakhỏi vỏ, cũngtạo được kiếm khí áp đảo kẻkhác.

Cô Tùng, Thanh Trúc hai lão nheo mắt lại. "Tây MônXuy Tuyết! "

Cô Tùng, Thanh Trúc hai lão chưa thấy mặt ngườinày, thật rahọ cũngchưa thấy mặt Tây MônXuy Tuyết, nhưngngay lúc này họ có dự cảmcon ngườinày nhất định phải làTây Môn Xuy Tuyết!

Thiên hạđệnhất kiếm, độc nhất vô nhị Tây Môn Xuy Tuyết!

Tây MônXuy Tuyết không hề di động, khônghềmởmiệng, cũngchưa thấy cầm kiếm, trên mình y vốn không có mangkiếm!

Lục Tiểu Phụngđangmỉm cười.

Cô Tùnglão khôngnhịnđược lên tiếnghỏi:

-Ngươiđi tìm y đến đây từ lúc nào ?

-Tại hạkhôngđi tìm, nhưngtrongsốbằnghữu của tại hạ, may có vàingười chịuđi tìm dùm.

-Kểrangươi tìmđúngngườiđấy! Thanh Trúc lão lạnh lùngnói:

- Ðãtừ lâu chúngtamuốn hội kiến Tây Môn Xuy Tuyết, vì đãnghe danh kỳ tích "đêm sáng trăngtrênđỉnh Tử Cấmthành, nhất kiếm phá Phi Tiên".

Lục Tiểu Phụngnói:

-Bởi vậy nếu tại hạkhôngtìmy đến đây, haivị sớm muộn gì cũngsẽđi tìm y. Thanh Trúc lão cười nhạt.

Tây MônXuy Tuyết đột nhiên lên tiếng:

- Các hạđã lầm! Thanh Trúc lão hỏi:

-Lầmchuyện gì ? Tây MônXuy Tuyết đáp:

-Kiếm pháp của BạchVân thành chủthanh thoát như mây trắngtrên nền trời xanh, khôngchút tì vết, chẳng có ai phá nổi chiêuthức "ThiênNgoại Phi Tiên" ấy.

- Các hạcũngkhông làmđược sao ?

- Khôngthểđược.

-Nhưngrõ ràng các hạđã phá chiêuthức ấy.

-Người phá chiêu ấy chẳngphải làta, màchính làDiệp thành chủ.

Thanh Trúc lão không hiểu, Cô Tùnglão cũngkhônghiểu, lờinói củaTây MônXuy Tuyết chẳng có mấy ngườitrênthếgiannày hiểuđược.

Tây MônXuy Tuyết nói tiếp:

-Kiếm pháp của Diệp thành chủtuy không chỗ sơhở, nhưngtâm của y thì có. Ánh mắt Tây MônXuy Tuyết ngời lên, y chậm rãi nóitiếp:

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 7

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

-Ðiểmtinhtúy của kiếmkhínằm ở chỗthành tâmchánh ý, nếu tâmcòn vọngđộngthì làm sao tránh khỏi bịbại ?

Thanh Trúc lão bỗngcảm thấy một luồngkiếmkhí áp lại, nhữnglờinóinày thật sắcbén, hầu như hơn cảchính lưỡi kiếm. Lão có cảm giácnày, phải chăngvìtrongtâm lão cũng có chỗ sơhở ?

Tây MônXuy Tuyết tiếp tục:

- Trongtâmcó tật, thìkiếm tất yếu thế đi ...

Thanh Trúc lão không nhịn được ngắt lời Tây MônXuy Tuyết, gằn giọnghỏi:

-Kiếm của các hạđâu ? Tây MônXuy Tuyết đáp:

- Tacó kiếm!

-Kiếm nằm ở đâu ?

-Chỗ nào cũngcó!

Câu nói này cũngkhó hiểu, nhưngThanh Trúc lão và Cô Tùnglão đã hiểu. Cả con người Tây Môn Xuy Tuyết đã hợp thành nhất thểvới kiếm, y chính là kiếm, chỉ cần có y làmọi vật chungquanh đều có thểbiến thành kiếm.

Ðây chính làcảnh giới tối cao trongkiếm pháp. Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Xemra sau trậnđấu với Diệp Cô Thành, kiếm pháp của ngươiđã tiến thêmmột bực. Tây MônXuy Tuyết im lặngkhôngnói gì, một lát saumới từ từ đáp:

- Còn có một điều ngươi chưa hiểu rõ.

- Sao ?

Ðôimắt sángngời củaTây MônXuy Tuyết bỗngbiến ra vẻmônglungnhư sương mù, như ẩn chứa chút ưu tư:

- Tadùngthanh kiếm ấy đánh bại Bạch Vân thành chủ, thử hỏi trên đờinày còn ai xứngđểta dùng đến thanh kiếmđó nữa!

Thanh Trúc lão cười nhạt:

- Ta ...

Tây MônXuy Tuyết không để Thanh Trúc lão xen vào, y lạnh lùngnóitiếp:

- Các hạcàngkhông xứng, nếu phải dựavào songkiếmliênthủ mới phá chiêuthắngđịch, thì loại kiếmấy chỉđángđi tỉahoa cắt vải!

Bất chợt "soạt" một tiếng, kiếmđã xuất khỏibao. Làkiếm của Thanh Trúc lão! Ánh kiếmbay vút lên khôngđến mười trượng.

Tây MônXuy Tuyết vẫn bất động, không hềvungkiếm. Trongtay y không có kiếm, vậy kiếm của y nằmđâu ?

Ðột nhiên có tiếng "keng" trongtrẻo, kiếmquang lóe lên tứ phía, có bóng người nhập vào, rồi lại phân ra.

Giữavùngsương mù dầy đặc có hai ngườiđứngđối diện nhau, mũi kiếm củaThanh Trúc lão đang nhỏ máu ...

Kiếm của lão, máu cũnglàcủa lão. Thanh kiếmkhôngcòn trongtay lão nữa, mà đãđâm xuyên qua ngực lão, mũi kiếmnhô ra đằngsau lưng. Lão kinh hãinhìn Tây Môn Xuy Tuyết, chừngnhư không tin nổiđây là sự thật.

Tây MônXuy Tuyết lạnh lùngnói:

- Bây giờchắc các hạđã biết kiếm của tanằmởđâu. Thanh Trúc lão muốn nói, nhưngchỉho được vài tiếng.

-Kiếm của tanằm trongtay các hạ, kiếm của các hạchính làkiếm của ta.

Thanh Trúc lão gầm lên rút kiếmra, máu tươitronglồngngực lão cũngphun ra như tên bắn.

Tây MônXuy Tuyết đứngbất động. Máu tươiphun đến trước mặt y liền rơi xuốngnhư mưaphùn, mũi kiếmđến trước mặt y cũngrơi xuốngđất.

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 8

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Lúc Thanh Trúc lão ngã xuống, Tây MônXuy Tuyết không thèmnhìnđến. Y đangnhìn Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụngbất giác chắt lưỡithan, Cô Tùnglão thìnhư ngưngcảhơi thở. Tây MônXuy Tuyết lêntiếng:

-Ngươi kiếm người gọi tađến đây. Tađãđến! Lục Tiểu Phụngnói:

- Tabiết ngươi sẽ đến!

-Bởivìtanợngươi chút ântình. Lục Tiểu Phụngđáp:

- Khôngphải, làvìngươi là bạn của ta.

- Dù chúngtalàbèbạn, nhưngđây là lần cuốitagiúp ngươi.

-Lần cuối à ?

Tây MônXuy Tuyết lạnh nhạt đáp:

-Tađã trảxongnợcho ngươi, nên khôngmuốn mangnợnữa, càngkhôngmuốn ngươi thiếu nợ ta, cho nên ...

Lục Tiểu Phụng cười gượng:

- Cho nên lần sau nếu ngươi có thấy ta sắp bịkẻkháchạ sát, ngươi cũngquyết không xuất thủ

nữa.

Tây MônXuy Tuyết lạnh lẽo nhìn Lục Tiểu Phụng, khôngphủnhận lời của chàng. Sau đó y bỗng biếnđi mất trongsương gió, cũngbất ngờthần bí như lúc y xuất hiện.

Cô Tùnglão đứngbất độngthật lâu, tựa như đãhóathành một cây cổ tùng.

Hơi sươnglan tỏachungquanh, chẳngbao lâu kể cả xác củaThanh Trúc lão nằmđằngkia cũngbị che mất, đừngnói chiđến bóng củaTây MônXuy Tuyết đã biến mất từ lâu.

Cô Tùnglão thởdài:

-Người này chẳngphải người nữa!

Lục Tiểu Phụngtuy không phản đối, mà cũngkhôngđồngý.

Kiếm pháp nếuđãđến mức xuất thần nhập hóa, phải chăng chínhbản thânkiếm thủ cũng gần như là thần ? Bản thâny chính làkiếm củay, kiếm của y trởthành linh hồn của y!

Trongmắt Lục Tiểu Phụngbất chợt hiện rõ nỗiưu tư, thươnghại. Cô Tùnglão chừngnhư hiểu được, lêntiếnghỏi:

-Ngươi tội nghiệp cho hắn à ?

-Tại hạkhôngtội nghiệp cho y. Y đã lấy vợsinh con, tại hạnhữngtưởngy đã trởthành một ngườibình thường.

-Nhưnghắn không thay đổi. Kiếm làvật bất biến, nếu hắnđã luyện mình thành kiếm, làm sao còn thay đổi nữa ?

Lục Tiểu Phụngthởdài. Vĩnh viễn bất biến, kiếm lúc nào cũngđảthươngkẻkhác được. Cô Tùnglão nói tiếp:

-Nếu phải làm vợcủa một thânkiếm hẳn khôngdễ chịu chút nào.

-Dĩnhiên!

- Vìthế ngươi thươnghại cho vợhắn. Giữa ngươivàhắn hẳn có rất nhiều chuyện ... Chưanói dứt câu, kiếm của lão đãvungranhanh như chớp đâm thẳngvào yết hầu của Lục Tiểu Phụng. Lão chờđúnglúctâmtình Lục Tiểu Phụngnhu nhược nhất mà xuất thủ!

Kiếm của Cô Tùnglão so với Thanh Trúc lão càngnhanh hơn, lão đứngcách Lục Tiểu Phụng không xa lắm, nên chiêu kiếmnày quả làmột chiêutrímạng. Cô Tùng lão xuất thủ lần này rất tự tin, thếnhưngđối thủ củalão làLục Tiểu Phụng, chẳngphải kẻkhác!

Ánhkiếm sánglạnh. Ngay lúc ấy Lục Tiểu Phụngvươn haingón tay ra kẹp chặc mũi kiếm. Chỉ một độngtácđơn giản nhưngvô cùngthần tốc, cơhồ như vượt quá giới hạn bình thường. Hàn quangtụ lại một điểm, kiếmđã ngưng lại, bịhaingón tay của Lục Tiểu Phụngkềm lại.

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 9

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

Cô Tùnglão lạivungkiếm, nhưngkiếmkhôngdiđộng. Cảngười lão run lên, đột nhiênbuôngtay, lộn nhào lên khôngtrung, phóngrangoàinăm trượng. Thânthủ củalão nhanh khôngthểtưởng. Tiềm lực của con người lúc cầu sinh nhiều lúckhôngthểngờđược.

Lục Tiểu Phụngkhôngđuổitheo.

Chàngbỗngphát hiện ra trongvùngsươngmù dầy đặc có một bóng người xuất hiện. Một bóng người phảngphất như mờnhạt hơn sươngmù, hư ảo không nắm bắt được, dù khôngtin bóng ấy làmột u linh nhưngcũngkhó tinđó làmột người thật.

Cô Tùnglão đangbay trênkhôngtrungbỗngngừnglại rơi xuống. Chânkhí của lão tựa như trong phút chốcđột nhiên mất hẳn, bởivì lão vừanhìn thấy bóng ngườinày, một bóng không giốngngười cũngkhông giốngquỉ. "Bình" một tiếng, một vị cao thủkhinh côngdiệu tuyệt trongchốn võ lâmđã rớt xuốngđất như một tảngđá, khôngcòn cử độngnữa.

Xemra chẳngnhữngkhí lực củaCô Tùng lão hoàn toàn mất hẳn, màtính mạng củalão cũngmất luôn. Sự việc bất ngờchẳnglẽ chỉvì lão nhìnthấy người vừa xuất hiện này ? Khônglẽ con ngườinày có khảnăngkhiến người chết đi ? Hay chínhy là tử thần ?

Sươngchưatan, ngườitrongsương mù cũngchưađi, hình như y đangđứngđằng xanhìn Lục Tiểu Phụng, chàng cũngnhìn lạiy, chàngnhìn thấy đôimắt củay. Khôngaitưởngtượngđượcđôimắt ấy kỳ dịđến mứcnào. Ðôimắt của y dĩnhiên nằm trênmặt y, nhưngcảgươngmặt y chìmtrongsương mù, mắt y sáng, nhưngsángđục y như màn sươngmù đangbao phủ chungquanh. Lục Tiểu Phụngtuy nhìn thấy đôimắt của y nhưngcũng giốngnhư nhìn thấy một màn sương. Ngườitrongsươngbỗnghỏi:

-Lục Tiểu Phụng ? Lục Tiểu Phụnghỏi lại:

- Các hạbiết ta ? Ngườitrongsươngđáp:

-Chẳngnhữnghân hạnh được biết, mà còn rất cảmkíchngươi.

-Cảm kích ?

-Cảmkíchhaiviệc. Một làngươiđã giúp tatrừ đi nhữngphảnđồ của bản giáo, hai làrất may ngươikhôngphải kẻthù của ta.

Lục Tiểu Phụnghít vào một hơi sâu, hỏi:

- Các hạlà ...

- TahọNgọc.

Lục Tiểu Phụngthởranhènhẹ:

-HọNgọc ? Làchữ ngọc của bảo ngọc ?

-Bảo ngọckhôngtìvết, bảo ngọc bất bại.

-Bất bại cũngđồngnghĩa bất tử chăng?

-Ngọc củatâyphươngvĩnh viễn trườngtồn giữa trờiđất. Lục Tiểu Phụng lại thởra:

- Các hạchính làTây phươngNgọc La Sát ? Ngườitrongsươngđáp:

- Chính làta.

Màn sươngmàu trắng xám, y cũngcùngmột màu, khói sươngbay chầm chậm, bóngy cũngmông lungnhư có như không. Làngườihay quỉ ?

Lục Tiểu Phụngbỗng mỉm cười lắcđầu, nói:

-Thật ratại hạphảinghĩralúcđầu rồi mới phải! Cái chết của giáo chủ chỉ làmột thủđoạn. Ngọc La Sát hỏi:

-Tại sao taphải dùng thủđoạnđó ?

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 10

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Vì Tây phươngLa Sát giáo do một tay giáo chủ sáng lập, dĩnhiên giáo chủ hy vọngcơnghiệp củamình được trườngtồnmãi mãi.

NgọcLa Sát thừa nhận.

-Nhưngtổ chức quí giáo thật ra quá lớn, lẫn lộn nhiều phần tửphức tạp, ngày nào giáo chủ còn sốngthìkhông ai dámtạo phản, nhưngmột khi chết đi thì nhữngngườinày có còn một lòngtrung thành với con hoặc cháukếvị giáo chủ hay chăng?

NgọcLa Sát lãnh đạm nói:

- Ngay cảloạivàngthuần chất nhất cũngkhó tránh khỏi còn lẫn tạp chất, huốnghồ con người ? Lục Tiểu Phụngnói:

- Giáo chủ đã biết trướctronggiáo hẳn có người bất trungnên phải tìm cách dò cho ra.

- Lúc ngươi nấu cơm, phải chăng cũngphải lựa hết ra nhữnghạt kê lẫn lộn trong gạo ?

-Nhưnggiáo chủ cũngbiết đây không phải chuyện dễ, có nhữnghạt kê cũngcùngmàutrắng như gạo, khó phânbiệt, trừphi chờđến lúcbọn họkhôngcòn úy kỵ giáo chủnữa, còn khôngthìbọn họ chắc chắn sẽkhônglộ chântướng.

Ngọc La Sát đáp:

-Trừphita chết đi, còn không bọn chúngkhôngbao giờdámvọngđộng! Lục Tiểu Phụng mỉm cười:

- Cho nên giáo chủ mới giảchết! Bây giờmưu đồ của giáo chủ đã thành công, có phải giáo chủ thật sự cảm thấy rất hài lòng chăng?

Tuy chàngđang cười, nhưng giọngnói chứađầy ý mỉa mai. Ngọc La Sát dĩnhiênhiểuđược, bèn

hỏi:

-Tại sao takhôngthểhài lòngđược ?

- Dùgiáo chủđã bảo vệ cơđồvữngchắc cho hậu duệ, nhưng con trai của giáo chủthì sao ? Ngọc La Sát bỗngbật cười. Tiếngcười của y cũng giốngnhư con người y, âm trầmbímật, không nắm bắt được, giọngcười của y cũng chứađầy ý mỉa mai.

Lục Tiểu Phụngkhônghiểu sao y vẫn còn cườiđược. Ngọc La Sát vừa cười vừa nói:

đấy!

-Nếu ngươi tưởng làkẻ chết trongtay bọn chúnglà con traita, thìngươi xemthườngtaquámức

?

-Bọn họ đãđi theo giáo chủnhiều năm, khônglẽđến contrai giáo chủ làai cũngkhôngbiết sao

- Con của takểtừ ngày sinh ra đờiđãkhôngphải là con tanữa. Lục Tiểu Phụngkhônghiểu.

-Chuyện này ngươikhônghiểu đâu, vì ngươikhôngphải là giáo chủ. Một người ở địa vịnhư ta phải lo quá nhiều việc, làmsao có giờ giáo dưỡng con traitađầy đủ được ?

Giọngcủa y bỗngtrởnên thươngcảm:

-Mẹ nó đã chết khi mới sinh ra nó, nếu một đứa trẻđược sinh ra để thừa kế chức vịgiáo chủ, mà không có chamẹ dạy dỗ nghiêmtúc, thìtươnglainó sẽtrởthành người như thế nào ?

Lục Tiểu Phụngđáp:

-Một người giốngnhư Ngọc Thiên Bảo.

-Một người như vậy có đángkếthừa sự nghiệp của tachăng?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu, thởdài. Chàngbỗnghiểura làm một giáo chủ đãkhôngphải chuyện dễ, muốn dạy con cho nên người càngkhó hơn.

NgọcLa Sát nói tiếp:

-Bởi vậy khi con tarađờiđược bảy ngày, tađãgiao nó cho ngườitatín cẩn nhất để chăm sóc giáo dưỡng, cũngkểtừ ngày hôm đó, tanhận con của kẻkhác làmcon traita, bí mật này đến nay vẫn chưa ai biết.

-Tại sao bây giờ giáo chủnói cho tại hạnghe ?

Lục Tiểu Phụngđệtứtruyền kỳ 11

Ngân Câu Ðổ Phường Tácgiả: Cổ Long Chuyển ngữ: Trúc Ðào

- Vìtatin ngươi.

-Nhưngchúngtachẳngphải bạn bè củanhau.

- Chính vì chúngtakhôngphải hai kẻthù địch, cũngkhôngphải bằnghữu, cho nên tamới tin

ngươi.

Ðôimắt đục như sươngcủa NgọcLa Sát hiện ra ý mỉa mai:

-Nếu ngươi là La Sát giáo chủngươi sẽhiểu ý tamuốn nói gì.

Lục Tiểu Phụngđã hiểu. Có nhữngngười so với kẻthù còn đángsợhơn. Chẳngqua chàngtuy đã có kinh nghiệmđaukhổ này, nhưngtrước nay chưa hềmất lòngtinđối với bằnghữu củamình. Chàng không hammuốn làm giáo chủLa Sát giáo, bất kể là giáo pháinào chàngcũngkhôngthèm, dù có ngườikhiên kiệuđến rước, chàngcũngkhôngđi.

Lục Tiểu Phụngvẫn là Lục Tiểu Phụng.

Ánh mắt của Ngọc La Sát phảngphất như xuyên qua lớp sươngmù chiếu thẳngvào tâmLục Tiểu Phụng, vì đột nhiêny cười nói:

- Tuy ngươikhôngphải là giáo chủ La Sát giáo, nhưngtabiết ngươi hiểu takhárõ, cũngnhư ta tuy không phải là Lục Tiểu Phụng, songta cũnghiểu ngươi rất nhiều.

Lục Tiểu Phụngkhôngkhỏi thừa nhận điều này. Tuy chàngkhôngnhìn rõ được mặt của conngười này, nhưnggiữa hai ngườirõ ràngcó sự thấu hiểu và tôn kính lẫn nhau màngườikháckhôngbao giờ hiểu nổi. Một sự tươngkính giữa haiđối thủđáng gờm. Lục Tiểu Phụngbiết Ngọc La Sát ý tứ thâm trầm cẩn thận chu đáo, có viễn kiến rất xa, đấy lànhữngđiều chính chàngkhó lòngtheo kịp. NgọcLa Sát hình như hiểu thấu tưtưởngcủa Lục Tiểu Phụng, chậm rãi nóitiếp:

- Tacảmkíchngươikhôngphải kẻthù của ta, chỉvìtaphát hiện ra được một điềuđángsợ.

-Chuyện gì ?

-Ngươi làmột kẻ đángsợnhất màtađã từng gặp trongđời, trongsố nhữngchuyện ngươi làm được, có rất nhiều chuyện takhônglàmđược, cho nên lần này tađến đây vốn có chủý hạ sát ngươi. Nhưngbây giờta chỉ muốn hỏi ngươi một điều.

- Giáo chủ cứ hỏi.

-Hiện tại, chúngtakhông làbằnghữu, cũngchẳngphải kẻthù, còn sau này thì sao ? Lục Tiểu Phụngđáp:

- Sau này tại hạvẫn mongđược giốngy như vầy.

- Có thật ngươihy vọngnhư thế chăng?

-Thật thế!

-Nhưngmuốn giữ quan hệnhư vậy không dễđâu.

-Tại hạbiết.

-Ngươikhônghối hận ? Lục Tiểu Phụngbật cười nói:

chủ!

-Tại hạmonglà giáo chủ hiểu cho một việc.

-Ngươinóiđi!

-Trongđời tại hạ, đã từnggặp qua nhiều nhân vật đángsợ, nhưngchưa có aiđángsợbằng giáo

Ngọc La Sát cũng cười. Y nởnụ cười thì người vẫn còn đứng giữamàn sương, nhưngđến khi Lục Tiểu Phụngnghe dứt tiếngcười thì y đã biến mất. Y đến và điđều đột ngột giữa sương mù lãngđãng.

Lục Tiểu Phụngbỗng có cảm giác chính mình cũng lạctrongvùngsươngmù. Chàngđã thành công hay thất bại ? Cảchính chàngcũngkhôngrõ nữa ...

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro