Thuần Khiết Vô Ngần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝜜uthor: trenval.lofter.com/post/2025c066_2b8b6f766

𝑺ummary: Modern AU, đoản văn nhẹ nhàng tình cảm, chó điên bật mode làm nũng bám dính vợ, chọc vợ giận xong khóc, bị vợ chê phiền cũng khóc.

𝜜rtist: aijidadiotuan.lofter.com/post/308e5d4f_2b6e0c076


ϟ

Dạo gần đây, Alva bỗng cảm thấy vitamin mặt trời rực rỡ của y cực kỳ đeo bám, những khi bọn họ không thể gặp mặt, cứ cách một giây hắn lại inbox《 Alva, tôi nhớ thầy, thầy đang làm gì vậy, có nhớ tôi không? 》, đến tận thời điểm có thể gặp mặt, hắn tức khắc dính chặt lấy y như keo chó, hết ôm ấp rồi hôn hít, hết hôn hít sẽ liếm cắn, tiếp theo, ưm... bí mật.

Alva không rõ hắn bắt đầu mắc bệnh từ lúc nào, cuộc sống mỗi ngày vẫn tiếp diễn đúng quỹ đạo: đuổi học trò ngủ chảy dãi ra khỏi phòng như thường lệ, ăn sáng như thường lệ, lên lớp như thường lệ, nghiên cứu khoa học như thường lệ, đuổi học trò đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng trong khi làm nghiên cứu khoa học như thường lệ... Luca trở nên giống hệt con chó to xác đáng thương sợ bị chủ ruồng bỏ, hắn lẽo đẽo theo sau y, mếu máo chu mỏ đòi hôn y, và nếu y không chấp thuận, mắt hắn sẽ ầng ậng nước khiến Alva chẳng đành lòng từ chối mong muốn của hắn. Điều này cho Luca lý do được đà lấn tới, hắn ngang nhiên đến nhà Alva hằng đêm, rồi thế này thế nọ khiến sáng nào mông eo y cũng ê ẩm.

"Lucas, cậu gây ảnh hưởng đến chất lượng tiết học của ta.", Alva nhẹ nhàng búng trán hắn.

"Nghỉ dạy làm vợ tôi đi, tôi nuôi.", Luca nắm bàn tay Alva đưa lên môi, hắn chân thành hôn từng đốt ngón tay trắng nõn thường ngày cầm phấn, trông có vẻ vô cùng thuần khiết nếu không nhìn xuống đũng quần căng phồng của hắn.

"Không được.", Alva nhàn nhạt nói, sau đó sẽ xuất hiện con chó tội nghiệp mắt long lanh ngấn nước vẫy đuôi ôm chặt eo y, và Alva thầm nhắc nhở bản thân đừng bao giờ nên xót thương hắn trong lúc bị vác vào phòng ngủ rồi ném xuống giường.

Một lần nọ, Luca quá mức đổ đốn và coi yêu cầu dừng lại của Alva như gió thoảng, mặc dù hắn cũng biết điều kiềm chế tí xíu, nhưng chỉ tí xíu mà thôi. Sáng hôm sau, Alva trầm mặc nhìn chằm chằm cần cổ đầy dấu cắn hôn bầm tím của mình trong gương rồi lẳng lặng cài thêm chiếc khuy áo trên cùng. Cả ngày hôm đó Luca chính thức được trải nghiệm cảm giác bị vợ hắt hủi, dẫu hắn có khẩn thiết van nài thế nào thì y vẫn lạnh lùng khước từ. Vậy nên hắn bắt đầu giở trò cụp tai chó co ro ngồi ôm đầu gối trong góc và rơm rớm nước mắt nhìn Alva.

"Thầy, tôi biết lỗi rồi.", Luca mếu máo trình bày.

Alva tiếp tục đọc đề tài luận văn của học trò, "Giải thích."

"Lẽ ra đêm qua tôi nên nghe lời thầy, không nên chơi thầy quá thô bạo, cũng không nên cắn cổ thầy, tôi cam đoan lần sau không cắn cổ mà sẽ cắn mông———"

Alva hoảng sợ dùng tay bịt miệng Luca, sao hắn có thể thản nhiên kể hết ra như thế chứ! Sau đó, chó liếm ướt lòng bàn tay Alva, đè cơ thể y xuống sofa khiến chiếc laptop trên đùi y suýt gãy đôi, vì vậy để hành sự thuận tiện hơn, laptop tạm thời được dời lên bàn.

Luca đan tay mình vào tay Alva, xoa nắn từng khớp ngón tay, rồi ấn chặt cổ tay y xuống đệm. Hắn đặt môi lên hõm cổ nơi những dấu vết được cẩn thận che giấu, kế tiếp xoay mặt Alva lại để duyện hôn cánh môi hé mở, chóp mũi cọ nhẹ gò má, thật mong manh và ngọt ngào bên dưới hắn. Lưỡi tách làn môi, chậm rãi, trước khi thưởng thức chúng lần nữa, hơi thở ấm nóng phả qua những sợi lông tơ rất mỏng trên làn da trắng mịn. Nụ hôn nồng nhiệt, nhưng cũng dịu dàng, đầu lưỡi nóng ran cuộn xoắn càn quét khắp vòm họng Alva làm y có cảm giác mình sắp ngất vì thiếu dưỡng khí.

"Cái miệng nhỏ xinh này chẳng bao giờ ngậm được hết của tôi nhỉ?", ngón tay cái Luca miết vệt ẩm mờ nhạt trên môi Alva, hắn cau mày ngẫm nghĩ rồi kéo tay y vòng qua cổ, nhấc cả cơ thể y đặt lên đùi, như thể không muốn y tiếp xúc với bất cứ tạo vật nào khác ngoài hắn, hắn nỉ non khe khẽ, "Thầy Alva..."

"Sao vậy?", nhịp tim đập ổn định của Luca đem lại cho Alva cảm giác an toàn và bình yên, y lùa ngón tay qua mái tóc nâu sẫm rối bời, kiên nhẫn chờ đợi hắn nói tiếp.

"Alva, tôi thích thầy."

"Ừm."

"Alva, tôi yêu thầy."

"Ừm, ta cũng yêu Lucas."

Alva có thể cảm nhận được niềm bất an trong lòng Luca, nhưng y chẳng hiểu nổi tại sao, cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường, mỗi ngày hoà thuận, sự nghiệp suôn sẻ, và Alva băn khoăn rằng phải chăng gia đình không trọn vẹn mồ côi cả cha lẫn mẹ của Luca khiến nỗi lo được lo mất cứ ám ảnh hắn. Nhưng hắn không nói, và y cũng sẽ chẳng bao giờ biết.

Bụng Alva rạo rực nóng cháy như dung nham lấp đầy, từng thớ tế bào trở nên cực kỳ nhạy cảm, Luca mơn trớn đùi y, hắn chậm rãi rút ra, rồi thật nhẫn nại đẩy vào. Luca âu yếm hôn giọt nước chảy tràn trên gò má rạng đỏ của Alva, phía dưới siết chặt đến phát đau, nhưng vô cùng mềm mại, vô cùng ướt đẫm, răng nanh sượt qua cần cổ nhưng không cắn xuống mà chỉ nhấm nháp mút nhẹ.

Sau khi đút chó ăn no, toàn thân Alva đau nhức rã rời và tất cả những gì y cần là nhắm mắt ngủ. Bỗng học trò của y vòng tay ôm chặt eo y làm y không thở nổi, y xoay người nằm đối diện Luca, ngón trỏ trắng nõn mân mê gò má ấm áp của hắn, "Ngủ đi, khuya rồi."

"Alva, đừng bao giờ bỏ rơi tôi, tôi không chắc bản thân sẽ sống nổi nếu lạc mất thầy."

𝑭in



B𝝄nus ꒰ᐢ⸝⸝•༝•⸝⸝ᐢ꒱
Artworks repost, translate & edit chưa có s cho phép của artist, vui lòng đng mang bất c th gì ra khỏi đây ( ˘̩̩̩ε˘̩ƪ )

𝜜rtist: meitiandouzaishuijue06352.lofter.com/post/77a879c6_2bad62838

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro