09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi đã cơm no rượu say, đột nhiên nhân tuấn thấy buồn buồn liền chạy qua nhà vệ sinh.

cd buổi mãi chẳng thấy ra, húc hi phải đi tìm cậu.

“nhân tuấn..? ”

“ở đây... ”

“giờ ra quán bar mới tách nhóm, sau đó sẽ đến KTV, có muốn đi không, mà em ổn chứ? ”

“không sao... ”

“vậy anh chờ em. ”

“không phải, cái cửa này, em không biết khóa... “

húc hi phì cười, thì ra suốt cả tối nhóc con cứ lăn tăn xem xét cái cửa.

hắn đẩy cửa buồng vệ sinh bước vào.

một buồng vệ sinh không lớn, nhân tuấn bị dồn vào nên phải tránh sang bên, húc hi nghiêng người đóng cửa lại, nói: “khóa cửa hơi kì quặc xíu, em bẻ như này thì sẽ chốt được cửa. ”

húc hi xoay đầu lại, cúi xuống mỉm cười nhìn nhân tuấn.

bất thình lình hắn khom người về phía trước, nhân tuấn không kịp đề phòng, sợ tới nỗi nhắm tịt hai mắt.

“ở đây có miếng lót bồn cầu này. ” hắn rút ra một miếng giấy từ phía sau nhân tuấn.

“à... ” nhân tuấn chớp chớp mắt, cúi đầu che giấu đôi má hồng.

“anh chờ em bên ngoài, cứ từ từ giải quyết. ”

dứt lời húc hi mở khóa bước ra ngoài.

chị trịnh đứng hút thuốc ở khu vực cho phép cách đó không xa, vẫy tay gọi húc hi, hỏi: “vợ nhỏ nhà chú đâu, chưa xong hả? ”

húc hi cũng châm một điếu, tựa vào lan can hút thuốc đối diện chị trịnh. “người ta có tên có tuổi, đừng có suốt ngày vợ nhỏ dâu bé, dễ khiến người khác hiểu lầm. ”

“ai mà không biết là đùa chứ. ”

“đùa kiểu vớ vẩn, riết rồi mất tự nhiên đi. ”

“được rồi, giờ vào chuyện chính, cô nhóc lần trước chị giới thiệu cho chú, nói chuyện thế nào rồi? ”

“cũng có nói chuyện trên WeChat, đợt này mà không bận thì cũng gặp nhau rồi. ”

“vậy chú phải giữ chặt đấy. ”

“biết rồi biết rồi. ”

thực tế nhân tuấn chẳng buồn giải quyết nữa rồi, rửa sạch tay rồi đi ra, vừa lúc đó nghe thấy hết cuộc trao đổi giữa hai người.

cậu vốn đã hơi hụt hẫng, nghe xong những lời này lại càng khó chịu, ngồi xổm một lát ở hành lang mới đi ra, trông thấy húc hi liền nói: “em về trước. ”

“sao thế? về á? không muốn đi bar hay khó chịu ở đâu? để anh đưa về nhé!. ” nói xong vươn tay định xoa đầu cậu.

húc hi lùi về sau một bước, đáp: “không cần, tự em về được. ”

“anh về cùng em. ”

“không cần thật mà, các anh cứ đi chơi đi! em không sao đâu. ”

nhìn nhân tuấn bất ngờ ủ rũ, trong lòng húc hu cũng không thoải mái, nhưng nhân tuấn nhất định giữ ý, nên hắn và chị trịnh đành tiễn cậu lên taxi còn hai người lái xe đến quán bar.

về đến nhà nhân tuấn liền ngồi gục cạnh sô pha, tựa đầu lên ghế, bàn tay nắm chặt ngực áo.

vô cùng khó chịu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro