Em đến bất ngờ trong một đêm mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luca ho một hơi và đẩy nhanh tốc độ của mình, một tay siết chặt vết thương đang rỉ máu ở bụng trong khi tay kia giữ thăng bằng cho toàn bộ cơ thể dựa vào bức tường gần nhất. Những bước chân của hắn nặng nề một cách khó khăn mặc dù hắn đã sử dụng gần hết chút sức lực còn lại.

Hắn nheo mắt khi nhìn những ngọn đèn chao đảo nhấp nháy, chiếu sáng bóng tối trong con hẻm lạnh lẽo giữa một màn đêm buồn ngủ. Mọi thứ trông thật mờ ảo và mí mắt hắn cứ như muốn sụp xuống vậy, nhưng hắn không thể bỏ cuộc. hắn cần phải tỉnh táo lâu hơn một chút. Hắn chỉ cần đi bộ thêm một chút nữa là đến chỗ bốt điện thoại gần nhất, chỉ cách nơi hắn đang đứng vài bước chân nữa thôi.

Luca cần phải sống sót. Hắn không thể chết như thế này được; cô độc, khốn khổ, gánh trên vai trăm sự trông đợi và hy vọng. Có rất nhiều điều hắn ta muốn làm, rất nhiều người hắn ta muốn gặp, và ー

Một chàng trai mặc chiếc tạp dề màu tím lướt qua trong tâm trí hắn, mùi cà phê nồng ấm chào đón các giác quan của hắn và tiếng cười khúc khích như tiếng chuông leng keng vang vọng trong ký ức.

Cái lạnh giội lên hoàn toàn bộ phận cơ thể của hắn.

Shu.

━━━━━━━━━━━

Shu Yamino.

Một chàng trai gần bằng tuổi hắn. Một thường dân, có lẽ ít hiểu biết về cách tự vệ, chủ của một cửa tiệm cà phê nhỏ ấm cúng, cách trụ sở của hắn ta vài cây số.

Người nọ có thể nói rằng anh ta chỉ là một người khác mà người ta có thể gặp trong cuộc chạy bộ hàng ngày và rồi ngay lập tức quên mất tên và khuôn mặt của anh ta. Người kia có thể nói rằng Shu chỉ là một người khác để gặp gỡ, chia sẻ một nụ cười lịch sự trước khi ra đi với nghĩa vụ và trách nhiệm của nhau, dần dần quên đi những ngày trần tục như một người quên giấc mơ khi thức dậy.

Nhưng với Luca thì không. Nếu phải miêu tả khoảnh khắc đó, có lẽ điều gần gũi nhất mà hắn nghĩ đến được là 'cuộc gặp gỡ định mệnh'; nghe có vẻ hơi sáo rỗng.

Đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thật sự. Bằng một cách nào đó, vì một lý do nào đó, vào ngày mà hắn đang trên đường trở về sau một cuộc họp dài dẳng, Luca cảm thấy mình thèm hương vị của một ly cà phê thơm ngon, cà phê mới pha mà không phải là của Starbucks.

Nó đã diễn ra khi hắn đi ngang qua tiệm cà phê đó. Một tiệm cà phê giản dị, tươi sáng, được quản lý bởi không ai khác ngoài chàng trai trẻ mang chiếc tạp dề màu tím đáng yêu kia.

Thành thật mà nói, nội thất không phải là thứ gì đó gây ấn tượng hay thất vọng; nó tầm thường là tốt nhất, nhưng lại có cảm giác ấm áp như vậy, Luca không thể không lưu luyến nơi này. Khách hàng không nhiều nhưng hầu hết đều là khách quen; một số bị thu hút bởi những món đồ ngọt trông ngon mắt trong thực đơn, một số trân trọng bầu không khí yên tĩnh nhưng giống như ở nhà để thư giãn, một số bị quyến rũ bởi sự ấm áp của tiệm cà phê và cả chủ tiệm.

Luca thấy bản thân hắn đã rơi vào tình trạng thứ ba.

"Chào mừng quý khách! Tên tôi là Shu Yamino. Tôi có thể giúp gì được cho anh?"

Phải mất một lúc Luca mới nhận ra rằng câu hỏi đó là dành cho mình. Hắn chớp mắt thật nhanh rồi đảo mắt tránh khỏi cặp mắt màu tím đang dò hỏi, không muốn bị bắt gặp nhìn chằm chằm quá lâu.

"...Uh, ừmー cho tôi.. một ly cà phê."

"Vâng. Anh có thể cho tôi biết tên của anh được không?"

"Kaneー," Hắn dừng lại. "Khoan,"

Hắn nở một nụ cười nhỏ. "Luca. Chỉ Luca thôi. Hãy gọi tôi như vậy."

(Ở đây, hắn ta không nhất thiết phải là Kaneshiro.

Chỉ là Luca thôi.)

"Được thôi!" Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Shu, và trong một khoảnh khắc, Luca có thể thề rằng có một vầng hào quang trên đỉnh đầu anh ta. "Rất vui được gặp anh, Luca! Đổi lại, anh có thể gọi tôi là Shu."

"Shu... Shu," Luca thì thầm với bản thân và hắn thích cái cách nó được phát âm trên lưỡi mình. "Đó là một cái tên đẹp."

Một tiếng cười khúc khích nhỏ vang lên sau đó là một màu đỏ của sự ngại ngùng hiện rõ lên trên má Shu. "Aw, cảm ơn anh."

Luca thấy mình không thể mở lời đáp lại, mắt mở to kinh ngạc và tim đập thình thịch đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Không có từ nào có thể hình thành được trong đầu hắn ta, vì tất cả những gì hắn có thể nghĩ là Shu thật sự trông đáng yêu như thế nào khi anh ấy cười.

Hắn ta đã chính thức phải lòng anh.

━━━━━━━━━━━

Nghe có vẻ xấu hổ, nhưng Luca phải thừa nhận rằng hắn ta bị quyến rũ bởi người chàng trai đứng ở sau quầy, người dường như luôn thích thú với những câu chuyện của mọi người. Với tiếng cười khúc khích khiến hắn nhớ đến tiếng chuông leng keng và nụ cười đủ sáng ngời để mời gọi một cảm giác ấm áp trong lồng ngực hắn, Luca đã rơi xuống vực thẳm.

Và do đó, hắn ta quay trở lại đó. Một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa. Đôi khi hắn đi cùng với những người đáng tin cậy nhất, đôi khi hắn lén trốn công việc và đến một mình, cùng một điều cứ lặp đi lặp lại.

Hắn muốn quay lại tiệm cà phê đó một lần nữa. Niềm an ủi duy nhất của hắn. Nơi duy nhất mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ trong vài phút, hắn chỉ là Luca: một người đàn ông đơn giản với niềm ao ước được nấu ăn nhà làm và là một trò đùa tốt để lắng nghe.

Hắn muốn gặp lại người đó. Hắn ta muốn lắng nghe giọng nói của anh, những câu chuyện của anh, tiếng cười lanh lảnh của anh, sự trấn an của anh ấy. Có rất, rất nhiều điều hắn muốn nói với anh. Quá nhiều điều không thể nói ra được vì sự hèn nhát của hắn, rất nhiều điều không thể nói vì sự khác biệt giữa địa vị của họ.

Nhưng vẫn còn, nhưng vẫn còn!

Luca cố hít thêm một ngụm khí, dọc đường ho ra máu. Bước chân hắn bắt đầu loạng choạng và ánh mắt hăn dao động. Cơn đau trở nên khó để chịu nổi nhưng Luca không thể hét lên; hắn không chịu khuất phục bởi cái bóng tối lạnh lẽo. Tất cả những gì hắn có thể làm là nghiến răng và bước thêm một bước nặng nề.

Thêm một bước. Thêm một bước.

Thêm mộtー

Luca thậm chí còn không nhận ra đôi chân của mình cuối cùng đã bỏ cuộc từ khi nào, cơ thể đổ sụp xuống nền đất ẩm ướt lạnh lẽo và lòng bàn tay đẫm máu sượt qua bức tường để lại dấu vết. Phải mất một lúc hắn mới cảm nhận được vị đất kết hợp với dư vị sắt của máu trên đầu lưỡi. Hắn cố gắng đứng dậy, dồn hết sức lực vào lòng bàn tay và đôi chân, nhưng trọng lực vẫn không hề thuyên giảm. Dù hắn ta có vùng vẫy thế nào thì cơ thể hắn cũng không hề nhúc nhích được gì thêm. Cơn đau ở bụng nhức nhối theo từng cử động của cơ bắp, không chịu nguôi ngoai đi cho dù hắn có cố gắng đè nó xuống như thế nào với khả năng chịu đau của hắn sau bao năm rèn luyện để hình thành nên.

Ah, aaaahhh.

Điều này là không được. Luca phải tiếp tục di chuyển; hắn phải tiếp tục. Bốt điện thoại chỉ cách đó có vài bước chân. Hắn phải sống sót. Hắn không thể chết như thế này được. Hắn không thể...!

"Luca, mừng anh quay lại!"

"Một ngày tốt lành, Shu! Như mọi khi, cảm ơn oh, có phải là điểm đặc biệt của hôm nay đúng không? Pog! Cậu có thể thêm chúng vào được không?"

"Tất nhiên, tất nhiên. Bất cứ thứ gì cho khách hàng yêu quý của tôi."

"Pog! Cảm ơn cậu, Shu!"

Luca vội vàng chớp mắt để xua đi cơn buồn ngủ đang xâm chiếm lấy cơ thể hắn. Không không! Hắn không được bất tỉnh! Hắn biết người của hắn đang điên cuồng tìm kiếm hắn; hắn chỉ cần thông báo cho họ biết hắn đang ở đâu! Hắn ta chỉ cần tìm kiếm sự giúp đỡーai đó, bất cứ ai! Hắn không muốn chết như thế này!

"Luca, ngày hôm nay của anh thế nào?"

"Shu, nghe này! Cậu thấy đó, hôm nay tôi. . ."

"Haha, tệ đến thế sao?"

"Tôi biết ngay mà, đúng chứ? Không thể tin được là họ thực sự đã làm điều đó! Unpog!"

Hắn vẫn muốn nghe tiếng cười của anh! Giọng nói nhẹ nhàng của anh mỗi khi anh đưa ra lời khuyên! Tiếng cười khúc khích nhỏ của anh mỗi khi ai đó nói đùa!

Luca không thể chết như thế này được! Bởi vì, bởi vìー

Tôi, Luca nghiến răng, những giọt nước mắt thất vọng đọng lại trên khóe mắt. Tôi vẫn chưa nói với Shu về tình cảm của mình...!

Ai đó, làm ơn...!



"Anh đây rồi, Luca. Xin lỗi vì đã đến muộn."

Một giọng nói quen thuộc đập vào tai hắn. Luca theo bản năng mà nhìn lên rồi nheo mắt cố nhìn xem đó là ai qua hình bóng mờ ảo, nhưng vô ích. Hắn ta không thể nhìn thấy gì; mọi thứ đã quá mơ hồ. Tất cả những gì hắn biết là giọng nói đó rất, rất quen thuộc đến nỗi nó ngay lập tức xoa dịu thần kinh của hắn.

Hắn cảm nhận cơ thể mình được đặt ngồi dựa lên bức tường gần nhất. Người này chắc chắn thực sự rất khỏe, Luca tự hỏi; ngay cả khi Luca đang ở trong tình trạng suy yếu, cơ thể của hắn ta vẫn được tạo thành từ cơ bắp và xương chắc khỏe. Họ cũng biết tên hắn. Có phải người này là đối tác kinh doanh của hắn không? Hoặc ai đó đến từ phía thế giới ngầm?

Luca nghi ngờ điều đó. Chỉ có những kẻ ngu mới không tận dụng cơ hội này để loại bỏ người đứng đầu gia tộc Kaneshiro và chiếm lĩnh toàn bộ thành phố nơi đây. Người này không phải là người thuộc thế giới ngầm được.

"Ơn trời, nó tệ hơn tôi nghĩ... Đợi chút."

Luca không biết người này đang làm gì, nhưng hắn có thể cảm thấy cơn đau bắt đầu giảm bớt. Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có thể nạp đầy oxy vào phổi mà không thấy lồng ngực nặng trĩu.

Mí mắt hắn bắt đầu nặng trĩu. Luca phải chớp mắt để xua đi, cố gắng lấy lại ý thức lâu hơn một chút. Hắn ta muốn xem người này là ai? Động cơ của họ là gì?

Như thể nhận thức được ý muốn của Luca, người đó bắt đầu huyên thuyên.

"Người của anh đang hoảng loạn tìm kiếm anh. Họ suýt nữa đã bị cảnh sát bắt nếu tôi không can thiệp. Nghiêm túc mà nói, anh thực sự có những người theo đuôi tuyệt vời..."

Luca không thể ngăn nụ cười toe toét xuất hiện trên miệng mình. Họ đã là vậy, phải không? Đôi khi một số người trong số họ có thể quá nóng nảy và liều lĩnh, nhưng Luca đều trân trọng người của mình như nhau. Đổi lại, những người đàn ông của hắn tôn trọng hắn ta và thề trung thành với máu và xương của họ.

Người này có thể đang gian dối, nhưng thành thật mà nói, Luca có thể thấy người của mình đã làm những điều đấy. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm ầm ĩ với cảnh sát và chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.

Luca chậm rãi chớp mắt, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư vô. Hắn cảm thấy buồn ngủ khi cơn đau nhức giảm dần, nhưng hắn biết mình phải tỉnh táo. Ít nhất, hắn phải cảm ơn vị cứu tinh của mình. Đáng buồn thay, hắn lại cảm thấy quá mệt mỏi; quên mở miệng, ngay cả việc nhấc một ngón tay cũng không thể ở thời điểm này.

Đôi mắt hắn lướt sang một bên, liếc nhìn bóng dáng của vị cứu tinh kia trong khi chậm rãi chớp mắt. Người đó di chuyển đầu của họ, nhận thấy cái nhìn chằm chằm của hắn ta, và cho hắn một cử động đầu nhỏ.

"Không sao đâu, anh sẽ không chết, tôi cam đoan."

Luca chắc chắn không hỏi về nó, nhưng hắn đánh giá cao sự trấn an. Cách người này nói với sự tự tin như vậy đã cho hắn ta một niềm hy vọng mới. Nếu hắn còn một chút nghi ngờ nào, chắc chắn giờ nó đã bị cuốn trôi đi rồi.

Tôi sẽ sống sót, Luca hạ mi mắt xuống. Nó nặng nề đến nỗi anh không thể chống lại nó nữa. Tôi sẽ...

Điều cuối cùng mà hắn cảm nhận được là một cái chạm nhẹ như lông tơ trên má hắn, ngón cái đeo găng vuốt ve khuôn mặt hắn khi giọng nói nhẹ nhàng ru hắn vào giấc ngủ không mộng mị.

"Ngủ ngon, Luca."

Thật là một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, Luca tự hỏi bản thân mình, buông mình vào bóng tối. Bằng một cách nào đó, nó đã làm anh nhớ đến người đó...

━━━━━━━━━━━

Nếu bạn nói với một pháp sư, thầy phù thủy hoặc bất kỳ người sử dụng ma thuật nào trong khu phố rằng Shu Yamino sẽ mở một tiệm cà phê nhỏ để kinh doanh, Shu chắc chắn rằng họ sẽ cười bạn như một kẻ điên như thể đó là trò đùa vĩ đại nhất trên trái đất.

Rất có thể họ sẽ nói những điều như: "Ngươi đang nói về Shu Yamino! Người thừa kế thiên tài của gia tộc Yamino danh giá nhất! Anh ta không phải là người bình dân như ngươi đâu, người nhà quê!"

hoặc,

"Một thành viên Yamino mở tiệm cà phê? Tiệm cà phê?! Ngươi bị điên sao?!"

...Vâng. Shu có thể tưởng tượng ra những điều đó.

Đó là nguyên nhân tại sao anh ấy chọn mở công việc kinh doanh của mình ở thị trấn này. Anh muốn tránh mặt đám người sử dụng ma thuật phiền phức đó bằng mọi giá; không có nhiều người trong số họ sẽ đến một tiệm cà phê tầm thường như của anh, nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Bằng bất cứ giá nào, anh ta muốn thoát xa ra khỏi cái xã hội sử dụng ma thuật và sống hoàn toàn bình thường, như một người bình dân (từ của họ không phải của anh), làm chủ tiệm cà phê nhỏ.

Như là, thôi nào! Ngay cả cha mẹ anh ấy cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào anh! Anh hoàn toàn nhận thức được tài năng của mình với tư cách là một pháp thủy bậc A ー hoặc có thể hơn thế nữa nếu anh để tâm đến nó, nhưng anh đã quá mệt mỏi khi phải đóng vai một anh hùng chết tiệt rồi! Anh chỉ muốn bảo vệ những người thân yêu của mình, không tham gia vào cuộc chiến trường kỳ nào cả!

Shu đau khổ mà thở dài khi nhớ về tuổi hơ của mình. Anh ấy đã lôi rất nhiều trò hề Deus Ex Machina* ra khỏi sự khó chịu với những điều xảy ra trong cộng đồng người sử dụng ma thuật, bằng cách nào đó, giờ đây anh ấy gần-như được tôn thờ và bị thúc ép phải cưới cái này, cưới cái kia, dạy cái này, cái này và cái này, v.v. Anh phát ốm vì mọi thứ.

(*Deus Ex Machina: một thuật ngữ có nguồn gốc từ các vở kịch Hy Lạp cổ đại. Nghĩa đen của nó là "vị thần đến từ cỗ máy" nhằm ám chỉ một loại cần trục (machina) được dựng sau sân khấu để nâng các diễn viên đóng vai các vị thần (deus). Nghĩa bóng ám chỉ con người bị những "dây rối" của người khác điều khiển hành động của mình để đóng vai như một vị chúa/thần thánh trong lòng mọi người.)

Em vẫn còn ở tuổi đôi mươi đó! Shu đã từng khóc trên điện thoại khi người anh em song sinh của anh, Hikarino, nghe ở đầu dây bên kia và cười khúc khích một cách ngượng nghịu. Em còn quá trẻ cho tất cả những điều đó! Em muốn tận hưởng cái trò chơi của mình trong hòa bình, không phải kết hôn với một người lạ ngẫu nhiên!

Anh đã hơi ghen tị với người anh song sinh của mình, người đã chạy trốn thoát khỏi áp lực của cộng đồng người sử dụng ma thuật và giờ đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Thật tốt cho y, tất nhiên, có xét đến những cái khó khăn mà anh ấy đã phải đối mặt khi đó ở trên thế giới không thể tha thứ này, nhưng nghiêm túc mà nói tôi, cũng vậy, cũng chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình trong yên bình...

Và do đó, bởi vì thất vọng và khát khao tự do mãnh liệt, Shu quyết định dùng tiền tiết kiệm của mình để mua một địa điểm và mở một tiệm cà phê tinh tế trong khu phố này. Anh có nghe nói về sự nguy hiểm ở đây và thỉnh thoảng xảy ra những cuộc chiến giữa các mafia, khiến mọi thứ trở nên không thể hoàn hảo hơn.

Miễn là Shu không vượt khỏi con đường của anh mà tới nhầm nhóm, anh sẽ đảm bảo ổn. Cho dù anh ta có thấy mình đang ở trong một tình thế ngặt nghẻo, thì một câu ma pháp kiểm soát tâm trí đơn giản sẽ luôn có ích. Điều đó trái với quy tắc đạo đức của anh, chắc chắn là vậy, nhưng đôi khi anh phải tự mình băng qua sông. Anh sẽ không để cho cuộc sống yên bình của mình vị xáo trộn bởi một con người đơn thuần được trang bị súng và cơ bắp.

Nhưng bây giờ... Shu tự hỏi liệu bản thân mình có đang làm đúng điều không.

Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào cái bóng dáng đang ngủ trên giường anh. Người đàn ông kia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi anh băng vết thương cho hắn. Thật đáng kinh ngạc khi trong bao lâu đó hắn ngoan cố tỉnh táo với mọi loại vết thương như thế; không chỉ bị nhiễm trùng mà còn mất khá nhiều máu, đối với người thường thì có thể ngất xỉu hoặc thậm chí là tử vong.

Luca Kaneshiro thực sự là một người rất đặc biệt.

Shu không thể không bật ra một tiếng cười khúc khính. Đúng như mong đợi từ thủ lĩnh nổi tiếng của gia tộc Kaneshiro; họ khó bị giết kể cả khi đã đối mặt với cửa tử ở trước mắt. Đó cũng là một trong điều đáng để khen ngợi, ít nhất là vậy.

Chàng trai thầm mỉm cười trong lòng khi shikigami của anh kéo tấm chăn khác đến chỗ Luca đang ngủ và đắp lên. Anh ta đã ra lệnh cho chúng tìm kiếm thông tin liên quan đến quyền sở hữu lãnh thổ và những thứ khác để tránh sự để ý không mong muốn và vô tình bị cuốn vào giữa các cuộc chiến chiếm các vùng. Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của anh khi phát hiện ra rằng anh đang sống trong vùng lãnh thổ được bảo vệ bởi không ai khác ngoài gia tộc Kaneshiro nổi tiếngーcùng là một tổ chức được điều hành bởi nhân viên mới nhất của hắn thường xuyên lui lại trong cửa hàng của anh.

Đúng là một thế giới nhỏ bé.

Nhưng biết được chỉ là một chuyện, ngón tay Shu gõ nhịp lên cánh tay, môi mím lại thành một đường cong mỏng. Mình vẫn không ngờ rằng tên trùm đáng sợ nhất trong khu vực này lại... điển trai như thế.

Shu như thấy mặt mình nóng rực lên. Thật sự xấu hổ muốn chết đi được, nhưngー thôi nào! Nhìn anh ta mà xem! Hãy nhìn vào bộ ngực khủnーuh, khối tài sản của ảnh! Những nét đẹp điển trai của ảnh! Cả cái tính cách đáng yêu như cún con ấy nữa! Cho nên, bạn đang bảo với hắn rằng anh đây sẽ không bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?!

Lạy trời, mình thật là một mớ hỗn độn, Shu che mặt mình lại. Có quá nhiều thứ khiến anh buộc phải suy nghĩ đến nhưng anh vẫn ở đây, bối rối như một thiếu nữ ở tuổi học trò đang si tình. Có lẽ điều trên mô tả rất đúng về con người của anh, trừ cái thiếu nữ tuổi học trò ra. Nhưng một lần nữa, anh đã từng nghe những lời bàn tán lướt qua về việc mọi người thường nhầm anh ấy thành một cậu học sinh trung học bởi trông anh còn rất trẻ, và ừ, dừng ngay đi não ơi, mình bị làm sao thế này.

Shu ngồi phịch xuống ghế, anh cảm thấy thực sự rất mệt mỏi. Mệt mỏi đến mưc anh rất muốn đấm vào chiếc ghế sofa (chiếc giường vốn đã bị Luca chiếm lấy và Shu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tạo ra kịch bản 'hai người đàn ông chung một giường'; nó quá nguy hiểm cho trái tim của anh và anh không muốn làm khổ Luca phải hứng chịu bởi những quyết định tồi tệ của anh trong cuộc sống), anh vẫn phải nghĩ cách để nói với Luca như thế nào khi hắn tỉnh dậy, để thông báo cho gia tộc Kaneshiro như thế nào về tình trạng ông trùm của bọn họ mà không bị ai đó chọc thủng hộp sọ của anh, và chưa kể đến việc kinh doanh tiệm cà phê của anh nữa cơ...

Shu đành thở dài trong đau khổ.

Hôm nay sẽ là một ngày dài đây.

—— End ——

Bonus:

Luca, nhảy waltz vào tiệm cà phê: chào người đẹp
Shu, suýt nữa vấp chân mà té: ôi trời xin chào

Luca: tôi đang chảy máu, unpog
Shu, hoàn toàn không sử dụng đến hàng trăm shikigami giấy chỉ để tìm kiếm Luca ở đâu: chào nhé, tôi chỉ đang đi ngang qua và ồ wow anh đang chảy máu unpog, được rồi chàng trai to xác, tôi sẽ giúp anh

Shu, vừa nhận ra rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tham gia vào giới mafia mặc dù anh vừa mới trốn thoát khỏi cộng đồng ma thuật, và có hàng tấn hỏn lọn sau khi đưa một trong những ông trùm lớn của tập đoàn mafia về nhà: lạy hồn Luca đang ngủ trên giường của mình với một nửa thân hình bị trần trụi, ôi chúa ơi mình nên làm gì đây

-

Đôi lời từ translator: Sau khi nhìn nhận mình trans/edit đọc khá dở dở ương ương nên đang dần dần mất hứng với nghề hmu இ௰இ. Fic này mình ngâm giấm cũng tầm 2 - 3 tháng rồi, vả lại trans sắp hết nên mình chạy lẹ để cho mọi người đọc, do đó nó chưa được beta, thông cảm giúp mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro