Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Lộc trở về ký túc xá vào đêm hôm đó, Ôn Mạn đưa cô về xong thì đi ngay. Ngày hôm sau là chủ nhật, Bạch Lộc không có tiết học cho nên ngủ dậy có hơi muộn một chút, 8 giờ rưỡi mới chịu dậy. Vốn tưởng rằng cô là người dậy trễ nhất, ai ngờ Trì Dĩnh và Trần Lâm cũng còn chưa chịu dậy nữa. Bạch Lộc rửa mặt xong, thay áo ngủ rồi đi ra ngoài ăn sáng.

Nhà ăn ở đại học Hải Thành vào thứ bảy vẫn mở cửa, cơm sáng trưa chiều gì cũng đều có cả.

Vừa ăn sáng, vừa nhìn điện thoại, Trần Diệu trải qua một đêm lại bắt đầu thêm cô.

Trần Diệu: “Chào bạn học Bạch.”

Trần Diệu: “Bạn học Bạch thêm bạn tốt đi.” Trần Diệu: “LuLu ~~~~”

Tên thân mật phía sau khiến Bạch Lộc muốn nổi đầy cả da gà. Gần như là khi cô từ chối, đối phương sẽ thêm lại giống như luôn đứng canh điện thoại ấy.

Trần Diệu xác thật vẫn luôn canh điện thoại, cậu ta còn đi dạo dưới khu ký túc xá của sinh viên tự do nữa kìa.

Phạm Thừa Thừa đang ở lầu sáu ký túc xá cách vách, mặc chiếc quần đùi với áo màu đen, chống tay ở lan can nhìn xuống dưới.

Chu Thành đứng ở bên cạnh Phạm Thừa Thừa: “Trần Diệu sáng sớm sao lại thế này? Thích mấy chị gái ở khu sinh viên tự do đấy à ?”

Cùng ký túc xá, một người nữa là Hứa Du cũng thích chị gái Ôn Mạn, trong lòng Chu Thành cũng tồn tại chút tâm tư nhỏ với Bạch Lộc, còn Trần Diệu này thích ai đây?

Phạm Thừa Thừa không hề hé lời.

Còn bên này, Bạch Lộc ăn sáng xong cũng mang theo hai phần đồ ăn sáng trong tay, đón nhận ánh sáng mặt trời và đi về phía ký túc xá. Hôm nay cô mặc một chiếc quần short đen lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, dưới chân lại mang một đôi dép lê màu trắng rất sạch sẽ.

Mắt Chu Thành cũng sáng lên.

Mà Trần Diệu ở dưới lầu lập tức xoay người vẫy tay về phía Bạch Lộc.

“Bạn học Bạch.” Mặc dù kêu lên không lớn nhưng có thể đoán được qua khẩu hình miệng.

Vốn dĩ Bạch Lộc hơi phiền khi từ chối yêu cầu thêm bạn của cậu ta ở WeChat, ai ngờ tới cầu thang ký túc xá còn gặp phải, cô tươi cười rồi đến gần hỏi: “Sớm như vậy sao?”

Đôi mắt xán lạn từ trước tới nay của Trần Diệu đều tràn ngập ý cười,“Đúng vậy, WeChat… Cậu thêm tớ với.”

Người cũng đã đến trước mặt thúc giục rồi, Bạch Lộc cũng không thể nào trực tiếp cự tuyệt được nữa. Cô chần chờ rồi nhẹ giọng hỏi: “Nhất định phải thêm sao?”

Khi cô nói chuyện, vừa vặn có một cơn gió thoảng qua thổi trúng những sợi tóc trên khuôn mặt cô, như ẩn như hiện, đôi mắt trong suốt kia lại lần nữa ánh lên.

Cổ họng Trần Diệu lại lần nữa thắt lại, cái miệng luôn huyên thuyên nói chuyện thiếu chút nữa đã không còn nói được gì.

“Phải, đúng vậy, bởi vì chúng ta cũng là bạn học nhiều năm mà.” Trần Diệu nói lắp bắp.

Bạch Lộc lại cười cười.

Cái gì mà bạn học nhiều năm.

Thời điểm cô theo đuổi Phạm Thừa Thừa, bọn Trần Diệu chẳng phải cười đùa trêu cô đấy sao.

Trần Diệu bị cô cười, đầu óc ngay lập tức ngừng trong một giây đồng hồ.

Loại cảm giác động lòng này thật không thể ngăn lại được.

“Thêm đi mà.” Trần Diệu giơ điện thoại ra, mặt trên là mã QR.

Bạch Lộc thở dài, biết là không thể cự tuyệt lần nữa đành lấy điện thoại quét qua, thành công thêm bạn.

Lông mày của Trần Diệu hạ xuống, thần thái rực rỡ lúc trước lại lần nữa xuất hiện, “Bạn học Bạch, cậu làm cơm ngon dễ sợ.”

“Thật không? Cảm ơn đã khích lệ, tôi lên lầu nhé.” Bạch Lộc chỉ vào cầu thang ở phía sau cậu ta. Trần Diệu mới vừa thêm bạn xong cho nên không dám nói nhiều nữa nên đứng sang một bên nhường chỗ.

Bạch Lộc đi lên cầu thang. Lúc nhấc chân giẫm lên bậc thang, cô ngừng lại một chút, tầm mắt nhìn về phía bên cạnh.

Ở cầu thang ký túc xá bên cạnh, Phạm Thừa Thừa đang ôm cánh tay dựa vào vách tường, nhướng mày lại rồi nhìn qua. Đôi mắt sâu như biển kia nhìn không ra một tia cảm xúc nào.

Bạch Lộc nhìn anh rồi xoay người bước lên lầu.

Sau khi Trần Diệu nhìn bóng dáng của Bạch Lộc bước lên lầu thì xoay người đi về phía Phạm Thừa Thừa. Lúc đến gần, nhìn thấy Phạm Thừa Thừa cười như không cười nhìn cậu, Trần Diệu vội cất điện thoại đi rồi giả bộ tự nhiên, “Cậu xuống dưới đây làm gì thế? Ê, ngay cả quần dài cũng không mặc, muốn khoe chân dài à?”

Đôi chân dài của Phạm Thừa Thừa rất là khỏe khoắn và săn chắc, tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ.

Anh hờ hững: “Xuống dưới xem phim.”

Tuy rằng hờ hững nhưng Trần Diệu lại cảm thấy có chút áp lực.

Cậu cười hắc hắc.

Giấu đầu lòi đuôi.

Phạm Thừa Thừa nhìn chỗ Bạch Lộc đứng vừa nãy rồi xoay người lên lầu.

*

Sau khi Bạch Lộc về ký túc xá, Trì Dĩnh và Trần Lâm cũng đã dậy. Bữa sáng cô mang theo thật vừa vặn, Trì Dĩnh ôm Bạch Lộc gọi một tiếng chị em tốt, Bạch Lộc cười rồi đẩy đầu cô ấy ra.

Sau khi mở máy tính, điện thoại liền vang lên.

Phạm Thừa Thừa: “Giữa trưa trực tiếp tới đây, dì mua đồ ăn rồi.”

WeChat vào ba phút trước.

Dường như là nhắn lúc ở dưới lầu.

Bạch Lộc không trả lời anh.

Má Lưu nhà anh đã về hưu, hiện tại mời một dì giúp việc mới đến, lúc dì qua dọn dẹp nhà cửa thì sẽ thuận tiện giúp Phạm Thừa Thừa mua thức ăn.

Chỉ thỉnh thoảng khi dì không có thời gian thì cô mới mua thức ăn cho Phạm Thừa Thừa.

*

Hôm nay ở trường học không có chuyện gì nhưng Hội Học Sinh lại có chút việc. Họp xong, Phạm Thừa Thừa cũng phải đi, Trần Diệu bám lấy xe anh, một hai phải đuổi kịp cho bằng được. Tay Phạm Thừa Thừa đang kẹp điếu thuốc đặt ở trên cửa sổ, đầu ngón tay thon dài ấn chặt xuống rồi nhìn Trần Diệu một cái.

Trần Diệu cười, “Cơm trưa cũng chưa ăn nữa, đi theo cậu ăn ké thôi.”

Phạm Thừa Thừa bóp điếu thuốc trên tay, lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta tựa như nhìn thấu hết thảy nhưng chả thèm nói.

Xe khởi động một đường trở về nhà.

Việc vệ sinh trong phòng vừa mới làm xong cho nên phảng phất một mùi hương tươi mát nhè nhẹ. Trần Diệu đã tới rất nhiều lần lại quen cửa quen nẻo, thay đôi dép lê là lắc lư vào phòng bếp. Cậu hỏi thăm Phạm Thừa Thừa: “Nơi này đặt một bộ dụng cụ cắt gọt, là của Bạch Lộc sao?”

Phạm Thừa Thừa thay quần áo ở nhà, mặc thêm áo khoác che đi vòng eo săn chắc của mình, ừ một tiếng.

Khóe môi Trần Diệu chợt cong lên, ở trong phòng bếp hết sờ trái lại sờ phải.

Phạm Thừa Thừa không đến phòng khách nằm đo ra như thường lệ mà lại kéo ghế ăn ra ngồi xuống, ôm lấy hai cánh tay, hai chân dài chồng lên nhau và nhìn vào bếp.

Lúc trước khi má Lưu nấu cơm, phòng bếp là cấm địa của bà. Bà ấy có riêng một bộ nồi, chén, bây giờ đổi thành Bạch Lộc nấu cơm, trong phòng bếp cũng có thêm những thay đổi mới.

Cô sẽ trồng tỏi bên cạnh tủ lạnh. Dụng cụ cắt gọt của cô rất nhiều, càng nhỏ cũng có đều được gắn trên vách tường. Muối và bột ngọt và gia vị linh tinh theo thói quen của cô mà đều đặt ở bên tay trái.

Vô tình, căn phòng bếp này không còn cách bài trí lúc trước của má Lưu nữa mà ngược lại trở thành địa bàn của Bạch Lộc.

Phạm Thừa Thừa nhíu mày, đứng lên vào phòng bếp rồi túm lấy cánh tay Trần Diệu, “Đi ra ngoài chơi game.”

Trần Diệu còn chưa thưởng thức xong, đột nhiên bị túm lại mới sửng sốt hai giây.

“Chơi.. Chơi game gì?”

“Tớ nói là, chơi game, đấu hạng, được không?” Phạm Thừa Thừa nhăn mặt.

Trần Diệu bắt gặp ngay ánh mắt tức giận của anh.

Cả buổi trôi qua.

Cậu bĩu môi, thành thật mà đi theo anh ra ngoài.

“Cậu chính là vương giả, còn cần tớ mang cậu đấu hạng, có thật không vậy?” Phạm Thừa Thừa không hé răng, cầm điện thoại mà ra hiệu cho cậu ta.

Trần Diệu ngồi xuống, một lúc sau cũng bị mấy thứ trong điện thoại hấp dẫn. Nhưng trước khi chơi game, ánh mắt lại nhìn Phạm Thừa Thừa vô cùng suy tư.

Hai người.

Giữa hai người này chắc chắn là có cái gì đó.

Chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng mở cửa. Trần Diệu còn đang uể oải muốn bò ra sàn thì ngay lập tức ngồi thẳng dậy, cố tỏ ra nghiêm chỉnh, lại ra vẻ sờ đông sờ tây. Phạm Thừa Thừa lười nhác dựa vào tay vịn sofa, hung hăng đạp cậu ta một cái.

Cửa vừa mới mở ra, Bạch Lộc bước vào đã nhìn thấy Trần Diệu ngã lăn quay giữa sàn nhà.

Phạm Thừa Thừa vẫn đang cầm bật lửa, nhìn qua.

Trần Diệu la oai oái, chật vật bò dậy, ai ngờ đâu “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, eo lại đụng phải bàn trà, đau đến mức thiếu chút nữa là cậu đã chửi thề. Khi nhìn thấy Bạch Lộc vừa đến, cậu cố gắng tươi cười. “ Bạch.. Bạch.. Lộc, bọn tớ chờ cậu lâu lắm rồi.”

Bạch Lộc hơi khó hiểu nhìn cậu, một lúc sau mới rặn ra được một câu, “Vất vả cho cậu rồi.”

Ngã sóng soài ra như vậy, chậc.

Cô chỉ quét mắt nhìn hai chàng trai ở sofa một cái, sau đó đi thẳng vào phòng bếp.

Ánh mắt không dừng lại quá lâu, cũng không quan tâm Trần Diệu bị quăng ngã thành cái dạng gì.

Cửa kính phòng bếp mới vừa đóng lại.

Trần Diệu lại nhìn về phía Phạm Thừa Thừa.

“Cậu cố ý đúng không hả?”

Phạm Thừa Thừa vẫn đang chơi điện thoại, giọng điệu hơi lạnh nhạt, “Chỉ là không cẩn thận thôi.”

“Tớ con mẹ nó không tin cậu!” Trần Diệu thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng nhìn Phạm Thừa Thừa từ khi Bạch Lộc vào cửa cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Lộc một cái, Trần Diệu cuối cùng cũng không thể hiểu nổi Phạm Thừa Thừa đá mình ngã nhào như vậy là có ý gì.

Cậu xoa xoa khóe môi, quyết định không so đo với tên Phạm Thừa Thừa nữa.

Anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ lại vì những chuyện như thế này mà đánh nhau một trận?

Thôi quên đi, quân tử không thèm chấp nhất kẻ tiểu nhân.

Ăn cơm Bạch Lộc nấu mới là quan trọng.

Đồ ăn lần này là do dì giúp việc mua trước, lại còn vô cùng nhiều. Bạch Lộc đứng ở trong phòng bếp suy đi tính lại, cảm thấy chừng này thức ăn tối nay còn có thể nấu thêm vài món nữa vì thế cô sơ chế thịt bò trước, ướp gia vị đầy đủ rồi cất vào tủ lạnh để dành buổi tối ăn.

Giữa trưa Bạch Lộc dự định chỉ xào mấy món đơn giản thôi, không làm món chính nữa.

Chỉ có duy nhất một điều khiến cô luôn cảm thấy bực bội đó chính là cái tên Trần Diệu kia đã rất nhiều lần chui vào đây hỏi cô, “Có cần giúp đỡ hay hỗ trợ gì không đấy?”

Bạch Lộc đã nói không cần rồi, thế mà một lúc sau cậu ấy lại vào hỏi nữa.

Cô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể làm lơ cậu.

Sau khoảng một tiếng, đồ ăn cuối cùng cũng đã làm xong. Bạch Lộc hít một hơi thật sâu mới kéo cửa kính thông khí ra. Vừa nhìn thấy cô mở cửa, Trần Diệu lại thò đầu qua bên này, ra vẻ lấy lòng hỏi: “Cần tớ giúp gì không?” Bạch Lộc lau mồ hôi trên trán, gật gật đầu: “Ừ.”

Trần Diệu mang theo vẻ mặt vui sướng mà đi vào phòng bếp, bưng đồ ăn đi ra ngoài.

Bạch Lộc đi theo sau, mang tiếp hai đĩa khác ra.

Sau khi các món ăn được mang ra hết, lại mang thêm canh ra, một đĩa nhỏ thịt ba chỉ xào, một phần đậu phụ Ma Bà, ngoài ra còn có thêm một phần canh rau xanh và bí đao nấu với thịt bằm. Khắp nhà đều toàn là hương thơm của thức ăn, Trần Diệu không thể nhịn được nữa mới cầm lấy đũa gắp thịt ăn. Thịt mới vừa vào trong miệng thì cậu đã liến thoắng khen ngợi tài nấu nướng của Bạch Lộc khiến cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Sau khi thấy Phạm Thừa Thừa đang chăm chú ăn thịt xào, cô mới xoay người treo tạp dề lên mắc.

Ai mà biết được vừa ra khỏi cửa phòng bếp, cô đã bị Trần Diệu ngăn lại, cậu một hai bắt cô phải ở lại cùng ăn cơm.

Bạch Lộc cảm thấy bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ về nhà ăn sau, cơm nấu không nhiều lắm, chỉ đủ cho hai người các cậu ăn thôi.”

“Ở lại đi mà, cùng nhau ăn này, bây giờ cậu đi về thì làm gì còn chỗ nào bán đồ ăn nữa.” Trần Diệu chơi xấu, cố tình đứng thẳng tắp ở trước mặt Bạch Lộc.

Bạch Lộc: “……”

Cô nhìn về phía Phạm Thừa Thừa.

Phạm Thừa Thừa vươn đầu lưỡi liếm khóe môi hồng, nhướng mày nhìn lại đây.

Tầm mắt hai người giao nhau, ý tứ trong mắt Bạch Lộc không cần nói cũng biết.

Tầm mắt Phạm Thừa Thừa dời đi, nhìn qua Trần Diệu nhưng đôi mắt không có chút cảm xúc gì. Bạch Lộc chờ anh mở miệng, ai ngờ anh lại trực tiếp ngồi xuống, lại lần nữa gắp đồ ăn.

Bạch Lộc: “……”

Cuối cùng, cô đành phải ở lại ăn cơm với bọn họ.

Ăn cơm xong, Bạch Lộc thuận tiện thu dọn bàn, Trần Diệu một hai phải giúp đỡ cho bằng được, cả căn phòng chỉ toàn nghe được tiếng Trần Diệu vẫn luôn ở một bên lấy lòng Bạch Lộc, giống như là khổng tước xòe đuôi theo đuổi con cái và muốn được phối ngẫu vậy.

Phạm Thừa Thừa ôm cánh tay ngậm thuốc lá, bình thản không lên tiếng mà nhìn họ.

Sau khi giao nhiệm vụ rửa chén cho Trần Diệu cần mẫn, Bạch Lộc đi vệ sinh một chút. Rửa mặt sạch sẽ, cột tóc tai lại gọn gàng. Nhìn gương mặt phiếm hồng trong gương, cô xoa xoa trán, sửa soạn lại, xong xuôi đâu đó mới rời đi, kết quả… Cửa đã bị khóa lại, kéo không ra.

Cô kinh ngạc.

Dùng sức kéo mà vẫn kéo không ra, Bạch Lộc chợt luống cuống. Cô gõ gõ cửa, kề miệng sát cửa, “ Phạm Thừa Thừa?”

Giọng nói có hơi khô một chút.

Một lúc lâu, giọng Phạm Thừa Thừa trầm thấp vang lên từ bên ngoài, “Nghĩ ra được gì chưa? Cầu xin tôi đi.”

Bạch Lộc: “…..”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thu