Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao tính được số trời, chỉ sau một ngày yên bình, trung tâm chỉ huy của tòa tháp đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ phía bắc. Tin nhắn ngắn gọn súc tích - "Cần dẫn đường, nhanh tới hỗ trợ."

Tin nhắn càng ngắn, tình huống càng khẩn cấp, khi Lưu Thăng Ngạn đang ngủ nghe thấy tin nhắn khẩn cấp do Phác Kiền Húc chuyển đến, y ngơ ngác đứng dậy khỏi giường, vội vàng trả lời "Đã nhận", sau đó mặc đồng phục mở điện thoại liên lạc Chương Hạo ở trong phòng.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe địa hình phóng nhanh vượt qua màn mưa dày đặc và hướng về phía bắc.

"Thật xin lỗi. Những người dẫn đường còn lại trong tháp không có nhiều kinh nghiệm. Đây là trường hợp khẩn cấp. Thiếu tá Phác hiếm khi gửi tin nhắn cứu viện mà không giải thích tình hình."

"Không có gì, khẩn cấp cũng có thể hiểu được." Chương Hạo với mái tóc có chút lộn xộn, đôi mắt ngái ngủ, khoát tay lần thứ ba để đáp lại lời xin lỗi của đối phương.

Kim Khuê Bân ngồi ở hàng ghế đầu nhìn chằm chằm vào cần gạt nước ngoài cửa sổ ô tô rồi đong đưa mắt theo nó, cố gắng không để thính giác của mình bị ảnh hưởng bởi tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ ô tô.

Khi nhận nhiệm vụ, cậu rất phấn khích, là một tân binh gần đây đã được cử ra tiền tuyến nhiều lần, việc được bổ nhiệm nhiều lần cũng đủ chứng tỏ giá trị của cậu trong mắt tòa tháp. Huống chi Lưu Thăng Ngạn còn nói dẫn đường nước C cũng sẽ đi, cậu cũng tưởng tượng mình có thể lợi dụng sự thuận tiện trong công việc để liên lạc với tiểu dẫn đường mới của mình.

Đáng tiếc người tới lại là Chương Hạo, lại không phải người cậu nghĩ tới. Giữ vững thái độ không nên bắt nạt "vợ" bạn bè, cậu cứng cổ nghe hai người phía sau nói chuyện, đang nghĩ cách giải thích với Hàn Duy Thần khi quay về rằng cậu vừa cao hứng bừng bừng đi ra ngoài lại không thu được lợi phẩm.

Người lái xe là một tài xế giàu kinh nghiệm trong tháp, mặc dù dọc đường liên tục va chạm và mưa phủ kín mặt đất khiến việc lái xe trở nên khó khăn hơn nhưng anh ta có kinh nghiệm phong phú và đã đến căn cứ nước K ở phía bắc vào lúc bình minh.

Lưu Thăng Ngạn nhét áo mưa ở ghế sau cho Chương Hạo đang đứng ở một bên, y quay lại liếc nhìn Kim Khuê Bân rồi dẫn Chương Hạo vào bên trong căn cứ.

Khung cảnh trước mắt tràn ngập sự áp bức,  như tấm màn đen phía trên đầu che phủ mặt đất, cảm giác ngột ngạt dâng lên lồng ngực người xem cùng với tiếng rên rỉ trên cáng, tiếng gầm điên cuồng của người lính gác vang lên có thể mơ hồ nghe được từ xưởng tạm ở xa xa. Không có gì khác hơn ngoài cảnh tượng địa ngục này.

Không khí tràn ngập mùi hôi thối ghê tởm, mùi mưa trộn lẫn với mùi xác chết bị vứt bỏ do dịch bệnh, nhờ có Chương Hạo tiếp tục ở bên cạnh an ủi tinh thần nên khứu giác của y tạm thời bị chặn lại, khiến y cảm thấy tốt hơn nhiều.

Kim Khuê Bân đã tự mình đi sang một bên giúp vài lính gác bên đường khiêng xác. Lưu Thăng Ngạn và Chương Hạo cũng vội vàng đi về phía phát ra tiếng động ở cabin, ủng quân mã của bọn họ dính đầy bùn đất, cũng không thèm để ý.

Người lính gác ở cửa nhìn thấy hai bóng người liền háo hức ôm lấy họ như thể đang nhìn thấy một vị cứu tinh.

"Thiếu tá Phác đang canh gác bên trong. Dẫn đường Kim Thái Lai bị thương bởi những người bị bệnh và ảo giác. Không có người dẫn đường nào khai thông cho hai lính gác mất kiểm soát. Chúng tôi phải mất sáu người mới trấn áp được họ." Người lính gác trẻ tuổi nhanh chóng tóm tắt lại tình huống này, đồng thời mở cửa sắt cabin đưa Lưu Thăng Ngạn cùng Chương Hạo đi vào.

Chương Hạo đi theo phía sau, im lặng nghe Lưu Thăng Ngạn dặn dò tên lính gác phía trước, nhận thấy gân xanh trên đỉnh đầu tên lính gác sắp nổi lên, liền tiếp xúc tinh thần để an ủi hắn.

Lính gác giữ cửa đứng ngây ra một lúc, nhìn khuôn mặt không chút bối rối của Chương Hạo, sau đó cung kính gật đầu cảm ơn.

Khoảnh khắc cánh cửa sắt đóng lại, tiếng gầm vang lên kèm theo tiếng sấm sét đã bị nhốt vào trong phòng, sợi xích sắt đã trói chặt hai người lính gác đã mất tự chủ. Bị vỡ vụn tinh thần trong môi trường khắc nghiệt, họ hoàn toàn tách biệt khỏi suy nghĩ của con người, giống như những con thú vừa bị kiềm chế, cho dù móng vuốt của họ bị loại bỏ, bản chất động vật trong xương của họ cũng không thể bị tiêu diệt.

Chương Hạo lạnh lùng nhìn tên lính gác vẫn đang điên cuồng xé quần áo của mình dù tay chân đã bị khống chế, không thèm liếc nhìn những người khác trong góc, chậm rãi bước tới, ngồi xổm bằng một chân giữa hai tên lính gác dưới sự thuyết phục của Lưu Thăng Ngạn.

Tiếp xúc tinh thần đã đi vào thế giới tinh thần của hai người khi anh dùng tay chạm vào vai họ. Tốc độ quá nhanh khiến những người lính gác có mặt bất giác nín thở. Tiếp xúc cơ thể đương nhiên là cách dễ dàng nhất để trực tiếp đi vào thế giới tinh thần của lính gác, tuy nhiên, trên thế giới hiếm có người dẫn đường nào có thể tìm được khoảng trống thích hợp để xâm nhập vào hai thế giới tinh thần nhanh chóng như vậy.

Trường hợp xấu nhất, đối phương là kẻ dẫn đường hắc ám.

Những người lính gác đã ở trong tháp lâu và nghe nói về sự tồn tại của người dẫn đường hắc ám bắt đầu suy đoán rằng loại người này quá hiếm, như đã không xuất hiện ở nước K trong mười năm qua. Và đúng lúc này, trong căn nhà gỗ chật hẹp này, một người nước ngoài bị nghi ngờ là người dẫn đường hắc ám xuất hiện trước mặt họ.

Bầu không khí thoải mái vừa yên tĩnh bỗng trở nên nặng nề trở lại.

Toàn bộ quá trình an ủi thuận lợi đến lạ thường, đôi má tím tái của hai người cuối cùng cũng lộ ra chút màu vốn có do hưng phấn, lồng ngực dao động dần dần ổn định, đồng phục trên người bị xé nát thành từng mảnh do giãy dụa đã lỏng lẻo bám vào cơ thể.

Chương Hạo lau mồ hôi trên đầu, quỳ gối đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, sau đó truyền tinh thần lực cho những lính gác tinh thần không ổn định khác đang có mặt.

Khứu giác và thính giác có tác dụng rõ rệt trong việc ngăn chặn những thông tin nhạy cảm và gợi lên những cảm xúc tích cực, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng dịu xuống.

"Đúng như mong đợi về dẫn đường cấp S+ của Quốc gia C. Xin chào, tôi là Phác Kiền Húc, và tôi đã ngưỡng mộ tên của anh từ lâu." Người đàn ông vừa ngồi xổm sang một bên để trấn áp một trong những lính gác mất kiểm soát bằng cả hai tay đứng thẳng và duỗi thẳng bàn tay phải còn lại về phía Chương Hạo.

Mấy tên lính gác phía sau thấy tình hình đã dịu bớt liền bước tới đỡ hai lính gác đang quỳ dưới đất ra khỏi cabin.

Lúc này Chương Hạo mới chú ý tới tên lính gác mà anh vừa nhìn qua có thân hình vạm vỡ như thế nào, trên bộ quân phục màu đen có một chút máu, có lẽ là trong quá trình chế ngự, nhưng vết máu trên mặt lại càng khó bỏ qua hơn, vẻ ngoài vốn đã cứng cỏi của gã lại càng trở nên dữ tợn hơn. Nếu không phải trên môi gã tươi cười, có lẽ người khác sẽ cho rằng gã muốn chiến đấu với Chương Hạo.

Tuy nhiên, trong tình huống này, Chương Hạo không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, "Chương Hạo, xin chào Thiếu tá Phác, xin hãy chỉ giáo cho tôi." Không có dư thừa tự giới thiệu, nhưng những người đứng ngoài bao gồm cả Lưu Thăng Ngạn đứng sang một bên đều chú ý đến hai người, trước mặt họ có một luồng hào quang ngầm.

"Anh Thái Lai bị thương trong một vụ tai nạn, vốn dĩ với năng lực của mình thì thừa sức xử lý tình huống ở đây rồi. Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp những biến hóa, mấy ngày nay vẫn cần có thủ lĩnh Chương trợ giúp ổn định tình hình." Phác Kiền Húc tiếp tục nói, nắm tay anh, tay Chương Hạo không cử động nữa mà vẫn giữ chặt lòng bàn tay đối phương.

Chương Hạo thu hồi bàn tay có phần nóng bừng của mình, trên mặt mỉm cười nói: "Cứ gọi tôi là Chương Hạo. Tôi đến nước K để trao đổi chỉ nhằm hỗ trợ công việc chứ không có cấp bậc quân hàm cố định. Tình hình của những người lính gác khác như thế nào?" Bây giờ anh chỉ muốn tập trung giải quyết vấn đề và quay lại ngủ bù sau khi tan làm.

"Để bọn họ đưa anh về căn cứ. Hiện tại, những người bị thương về cơ bản đã được tái định cư, những người chết vì bệnh tật không tính, những người còn sống nói chung đều trong tình trạng bình thường. Chúng tôi ở chỗ này ngây người hơn hai tháng, mỗi ngày làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, cho dù bọn tôi là lính gác thân thể khoẻ mạnh cũng chống đỡ không nổi." Dù sao gã cũng là thiếu tá chỉ huy một đại đội, khi nói chuyện không khỏi lộ ra vẻ lo lắng về những người anh em vào sinh ra tử.

"Đừng lo lắng, những nhiệm vụ khó khăn hơn cậu đã giải quyết được, việc còn lại cứ giao cho tôi." Nói xong, anh giơ tay lên vỗ nhẹ vai Phác Kiền Húc.

"Thiếu tá Phác và tôi vẫn còn chuyện muốn nói. Phiền đem dẫn đường Chương đến căn cứ trước." Lưu Thăng Ngạn tiếp lời và đưa Chương Hạo ra ngoài ngay khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện. Phác Kiền Húc cũng theo vài người ra khỏi cabin.

Một vài người mặc áo mưa chạy dưới cơn mưa lớn dần dần biến thành một vài bóng đen gần như không nhìn thấy được ở phía xa.

"Tháp vẫn bình thường chứ?" Phác Kiền Húc sau một lúc lâu mới hỏi lại.

"Có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi sự việc đó nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn."

"Tôi không thể nhúng tay sâu vào sự việc bên trong tòa tháp, có một số người sẽ che giấu lời nói và hành động của mình, điều này không tốt cho việc giải quyết vụ án của cậu, cậu không thể tự mình đào quá sâu, chúng ta có thể đợi cho đến khi Thẩm tiền bối trở về."

Lưu Thăng Ngạn không ngờ rằng đối phương sẽ ngay lập tức chạm tới điểm đau khổ của y.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Nhưng y không có ý định kể chi tiết vụ án cho Phác Kiền Húc quá nhiều, đối phương và Kim Địa Hùng đều vào tháp sớm hơn y, và họ lại không cùng phe trong gia tộc với y. Mặc dù thành tích đối ngoại và khả năng lãnh đạo vượt trội của Phác Kiền Húc được khen ngợi trong những năm gần đây nhưng khả năng và sự liên kết phe phái là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

"Nhân tiện, không phải trong tháp đã nói rằng cậu và Chương Hạo rất hợp nhau sao? Tôi chưa thấy cậu chủ động." Lưu Thăng Ngạn dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay của Phác Kiền Húc với vẻ trêu chọc. Mặc dù họ không biết tháp lấy được thông tin di truyền của Chương Hạo từ đâu, nhưng nếu họ có thể giữ một người dẫn đường mạnh mẽ như vậy ở nước K thì cũng chẳng có hại gì cho họ.

"Tôi đang giao lưu với anh ấy, không phải vừa rồi sao." Phác Kiền Húc mỉm cười, chỉnh lại mũ áo mưa và chạy về phía căn cứ mà không quay đầu lại.

chap cuối năm 🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro