#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Luffy, có thể đến đây với tôi một lát được không?"- Robin gọi Luffy khi cậu đã thức
Có vẻ như Luffy đã thức dậy trở lại sau một giấc ngủ ngắn.  Cứ thế tiếp tục mỗi khi anh ta thức dậy.  Luffy quay sang nguồn gốc của giọng nói, sau đó cậu ấy ngay lập tức tiến lại gần.
"Cô không ngủ sao, Robin?" 
"Tôi đã đi ngủ, nhưng có thứ gì đó trong phòng. Tôi muốn đọc trong thư viện cho đến giờ ăn sáng," Robin trả lời. 
"Cái gì đó? Một con ma?"  Luffy nhướng mày. 
Robin mỉm cười, rồi bước đến thư viện: "Cứ vào đi sẽ biết." 
Luffy đoán xem mấy giờ rồi.  Có vẻ là khoảng bốn giờ sáng.  Anh vội vã vào phòng nữ vì biết Sanji chưa thức dậy.  Suốt thời gian qua Sanji luôn cấm đàn ông vào phòng nên có lẽ đây là cơ hội tốt cho Luffy vì Robin cũng cho cậu vào.  Luffy đang ở chế độ chờ.  Như Robin đã nói, có một thứ gì đó trong căn phòng này.  Nếu có thứ gì đó là một sinh vật độc đáo, cậu sẽ ngay lập tức bắt nó làm thú cưng
Khi cậu bước vào, sự hào hứng của cậu ngay lập tức tan biến khi cậu nhìn thấy Nami đang khóc trong giấc ngủ của mình. 
"Bellmere-san ..." cô ấy nói với đôi mắt nhắm nghiền nhưng ngấn nước.
"Lại khóc trong giấc ngủ?"Luffy nghĩ
"Cảm ơn vì đã cho tôi biết, Robin". Cậu thì thầm.
Luffy tiến lại gần cô gái với mái tóc cam đang say ngủ, sau đó nắm lấy một tay cô ấy. 
“Mọi chuyện đều ổn, Nami” cậu thì thầm vào tai cô.  Luffy bỏ mũ ra, sau đó để Nami ôm lấy chiếc mũ. Cậu cũng nhẹ nhàng vò tóc Nami để cô bình tĩnh lại. Nước mắt của Nami cuối cùng cũng dừng lại. Cô lại đi ngủ như thường lệ.  Luffy mỉm cười.  Một lần nữa cơ thể cậu tự di chuyển để hôn lên trán cô.  Đây là lần thứ hai.
“Shimatta… Tôi sẽ làm lại lần nữa,” Luffy vỗ trán, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì Nami đã bình tĩnh lại. 
"Giấc mơ tuyệt vời, Nami," Luffy thì thầm một lần nữa trước khi cuối cùng rời khỏi phòng và trở lại giấc ngủ.
Nami vừa thức dậy sau giấc ngủ của mình. Môi cô nở một nụ cười khi tìm thấy chiếc mũ của Luffy trên tay mình vào lúc này. 
“Arigato, Luffy" Co khẽ lẩm bẩm khi hôn nhẹ lên chiếc mũ.  Sau đó cô liền lấy khăn tắm đi tắm.  Sau khi vệ sinh cơ thể, cô lập tức mặc quần áo và không quên đội mũ của Luffy rồi bước vào bếp. 
Khi bước vào bếp, cô gái ngạc nhiên khi thấy chỉ có Luffy ở đó, đang ngồi trên ghế và thưởng thức một miếng thịt lớn trên tay.
"Nami, ohayo! Luffy cười thích thú khi thấy hoa tiêu của mình đang đến.
Nami vẫn còn hơi khó xử khi gặp thuyền trưởng của mình.  Cô xoay người, đóng cửa phòng bếp chọn đi vào phòng vẽ. Luffy suy nghĩ một lúc:"Cậu ấy vẫn không muốn nói chuyện với mình à? "
Cậu khẽ thở dài.  Có lẽ cậu sẽ cho Nami thời gian một thời gian. Nhưng không hiểu sao Luffy lại cảm thấy khó chịu với nó. 
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa bếp lại mở ra.  Robin bước vào với cốc cà phê rỗng của mình: "Lại nghĩ đến Nami sao, Luffy?" 
"Đoán xem Robin, cô ấy chưa muốn nói chuyện với tôi,” Luffy cắn nhẹ vào da tay của mình một cách khó chịu. 
Robin cười nhạt.Cô lại pha cà phê, sau đó ngồi xuống trước mặt Luffy.  "Nhưng có vẻ như cậu không muốn cố gắng nói chuyện với em ấy nữa." 
"Làm sao có thể nói chuyện nếu cô ấy cứ tránh tôi?"  Luffy chống cằm bằng một tay. "Cô biết gì đó đúng không? Sao cô không nói cho tôi biết?"
Robin lại mỉm cười. Người đội trưởng này hoàn toàn vô tội và vô cảm.  Có lẽ nó sẽ không đau nếu anh ấy giúp một chút.  “Tôi chắc rằng Nami hơi thất vọng về cậu,thuyền trưởng à” Robin nói.
"Thất vọng? Thất vọng tại sao?"  Luffy nhớ rằng cậu ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì với hoa tiêu của mình. 
"Cậu có nhớ khi cậu bảo Nami không theo cậu vào rừng nữa không?"  Robin
Luffy gật đầu. 
"Nghĩ lại đi, Luffy. Tại sao Nami lại đi theo cậu?" 
Luffy nghĩ, và nó khiến đầu cậu bốc khói mà không thể tìm ra câu trả lời.  Robin đã cười một chút về điều đó.
"Em ấy chỉ lo lắng cho cậu thôi, Luffy."
"Lo lắng?"  Luffy vô tư hỏi
Robin gật đầu: "Tôi nghĩ những lời của bạn làm cho ngày hôm đó hơi tàn nhẫn với em ấy. Em ấy chỉ lo lắng cho cậu bởi vì cậu thường làm những điều bất cẩn, và cậu ngăn cản em ấy đi theo cậu một lần nữa." 
"Tại sao? Tôi chỉ muốn cô ấy an toàn thôi" Luffy cau mày. 
"Nami cũng muốn cậu đừng làm những điều bất cẩn. Một ví dụ nhỏ là khi chiếc mũ của cậu bị hỏng vì hành vi ngu ngốc của cậu. Đó chỉ là một ví dụ nhỏ thôi, Luffy. Nếu cậu nhận ra thì Nami là người lo cho cậu nhiều nhất trong tất cả các thuyền viên của chúng ta. Cậu không nhận ra điều đó sao.? " 
Luffy nghĩ một lúc." Tại sao cô ấy lại lo lắng cho mình?  Tôi mạnh mẽ mà
?".
Robin thực sự lặp lại điều đó:" Vâng, cậu rất mạnh, Luffy.  Thậm chí rất rất mạnh.  Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể gặp rắc rối.  Bạn đã bao giờ nghe thuật ngữ 'Phía sau một người đàn ông tuyệt vời nhất định phải có một người phụ nữ tuyệt vời luôn đồng hành cùng anh ta'?  ở đâu đó? "
" Hừm ... không, "Luffy trả lời một cách ngây thơ,
Robin cười." Cậu hoàn toàn vô tội.  Có lẽ vì cậu hiếm khi tìm kiếm những thông tin nhỏ như vậy. "
" Ví dụ? "
"Ví dụ như ... ai đọc báo thường xuyên hơn Nami. Khi đó em ấy sẽ kể cho cậu nghe chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này. Nếu em ấy không nói với bạn, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ biết được điều gì dù cậu là thuyền trưởng", Robin giải thích.
"Ý cô là..Nami quan tâm đến tôi. Ý cô là vậy sao, Robin?"
Robin vỗ tay: "Chính là như vậy, thuyền trưởng! Vì vậy, những điều nhỏ nhặt mà Nami làm cho cậu là điều chứng tỏ rằng cô ấy quan tâm đến bạn. Kể cả khi cô ấy la mắng hay đánh cậu khi cậu ngu ngốc. Cậu cũng có thể cảm thấy sự khác biệt khi em ấy phớt lờ cậu , không được sao? "
Luffy gật đầu.
"Vậy thì anh muốn làm gì bây giờ?"  "Xin lỗi Nami?"
"Cậu nên làm điều đó vài ngày trước. Hãy đến gặp em ấy, Luffy."
Luffy ngay lập tức gật đầu.  "Arigato, Robin!"
Nói xong, Luffy lập tức đi ra khỏi bếp.  Anh nhắm mắt lại một lúc.
“Nami đang ở trong phòng vẽ,” anh lẩm bẩm.  Chân anh ngay lập tức bước tới đó.  Không gõ cửa trước, anh ta lập tức vào trong và khóa cửa lại.  Anh thấy Nami đang ngồi nhìn chằm chằm trong góc phòng và ôm chiếc mũ của mình.  Và khuôn mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh.  Nami đột nhiên căng thẳng.  Co nàng chỉ muốn chạy khỏi nơi này, nhưng Luffy chắc chắn sẽ bắt được cô nếu cô làm vậy.
"Nami!"  Luffy gọi khi cậu ấy đến gần cô. 
Nami chọn cách hất mặt và vẫn lạnh lùng với thuyền trưởng của mình.  Luffy kéo một chiếc ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô:"Cậu không muốn nói chuyện với tớ sao, Nami?"
Ngừng một lúc rồi cậu lại nói tiếp:"Cậu không cần tớ nữa phải không?"
"Sao cậu lại ở đây?"  Nami đáp, vẫn ngẩng mặt lên.
Luffy lại suy nghĩ nhiều.  Đoán xem phải làm gì khi con gái giận dữ như thế này?  Tiền bạc?  Vâng, nó chắc chắn hoạt động.  Vấn đề bây giờ là Luffy không bao giờ để anh ta nghèo mặc dù anh ta là một thuyền trưởng.  Thật là buồn cười.  May mắn thay, có Sanji luôn muốn cho cậu ăn mỗi ngày.  Và khẩu phần ăn luôn là năm lần một ngày chứ không phải ba lần. 
Nami khẽ thở dài. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đội chiếc mũ của Luffy lên đầu thuyền trưởng của mình và chuẩn bị rời đi.  Nhưng trước đó, Luffy đã bất ngờ kéo cô lại. Cậu kéo Nami ngồi vào lòng mình.  Rồi vòng qua eo cô gái bằng cả hai tay và đặt cằm lên vai cô: "Đừng như vậy nữa mà, Nami!"

~~~~~~~~
Vì truyện hay quá nên tui đã quyết định đăng thêm 1 chap nữa hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro