Violin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta chia tay đi"

Từng lời nói nhẹ nhang nhưng như thắt chặt tim người đối diện. Lui nhìn mở to đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, không tin những gì bản thân vừa nghe được liền cất tiếng hỏi lại.

"Em nói gì vậy, nếu anh có làm sai..."

"chúng ta kết thúc rồi"- Ánh mắt Shu lộ rõ sự kiên quyết trong những điều vừa nói. Em ấy đang thực sự nghiêm túc.

Lui chỉ đứng đó, không thể động đậy, sự sợ hãi tràn ngập tâm trí hắn. Cơn lạnh bao lấy cơ thể, hắn sợ, sợ mối quan hệ hiện tại sẽ biến mất, sợ việc Shu rời bỏ hắn, sợ sau tất cả hắn sẽ chỉ còn lại một mình. Hắn nhìn thẳng vào đối phương, tiến lại nắm vào bàn tay nhỏ bé ấy, kéo người kia sát vào người mình cảm nhận hơi ấm trong vô vọng.

"Tại sao chứ? Có phải do anh không."

"Không, chỉ là tôi không còn yêu anh nữa"-Shu đẩy người kia ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn.

Cái cự tuyệt của Shu khiến Lui giật mình, cớ sao em ấy lại như vậy, có phải do anh không đủ tốt cho em. Nhưng anh không thể sống nếu thiếu em, làm ơn đừng nói vậy mà, đừng bỏ rơi anh. Đôi mắt Lui như thể hiện rõ sự tuyệt vọng giữ chặt tay Shu.

"Làm ơn, chúng ta không thể kết thúc thế này"

"Không chúng ta kết thúc thật rồi"-Shu nghiêm giọng, nhìn hắn với ánh mắt buồn thẳm- "Thả ra đi"

Lui vẫn không nghe, nắm chặt hơn. Dồn hết sức lực giữ lấy bàn tay mềm mại sợ rằng chỉ cần nới lỏng chút thì nó sẽ biến mất.

"Đừng rời đi mà."

"Buông tay em đi, chúng ta không thể tiếp tục được nữa"-Cậu nói từng chữ rõ ràng khiến người kia giật mình nới lỏng bàn tay.

Shu thu tay lạ, cự tuyệt hắn. Hắn không còn cảm nhận được cái ấm của em nữa. Không ngờ được người như em cũng có lúc tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm làm trái tim hắn tan vỡ như vậy. Sự đau đớn làm hắn đông cứng chỉ mong đây chỉ là cơn mơ, cầu mong thoát khỏi giấc mộng này. Nhưng đôi tay em đã buông xuôi rồi, em rời đi rồi, em không cần hắn ở bên nữa, không cần thứ tình yêu của hắn nữa.

"Làm ơn đi, điều này sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta."-Em quay mặt đi, không nhìn vào hắn nữa- "Vì thế từ nay về sau đừng liên lạc với tôi nữa."

"Nhưng anh vẫn yêu em mà, em không thể cứ thế bỏ đi được."

"Xin lỗi, tình cảm của tôi dành cho anh hết thật rồi."

Câu nói của em khiến hắn sụp đổ hoàn toàn, những lời yêu thương, hẹn ước em từng trao thì sao, bây giờ nỡ phũ phàng gạt bỏ hết kia chứ. Tình cảm sau cùng cũng sẽ tàn phai mà thôi, không có gì là mãi mãi cả.

"Thực sự như vậy sao."-Hắn cúi đầu xuống, không muốn đối mặt với sự thật.

Tâm thế của em vẫn giữ nguyên, đôi mắt vẫn không chút lay chuyển thẳng thừng đáp:

"Đúng vậy."

Cuối cùng thì em vẫn quyết định quay đầu rời đi, bỏ tôi lại đó chỉ một mình. Thậm chí em không thèo quay lại tiếc nuối lấy một lần.

Nhưng anh vẫn còn yêu em mà....

.....

Đã một năm từ ngày đấy, cái ngày em chia tay hắn, hắn không thể phủ nhận hắn vẫn còn yêu em rất nhiều.

"Địt mẹ đời"- Lui ngồi trên ghế, thở dài, chống tay lên cằm ngắm nhìn cảnh bên ngoài xe. Hiện tại hắn đang được mời đi dự tiệc của thằng đối tác nào đó nó đéo quen để giữ mối quan hệ đối tác làm ăn. Dù không muốn nhưng hắn vẫn đang trên đường đến đó, hắn ngầm nguyền rủa thằng nào tổ chức tiệc vào hôm thời tiết âm u thế này chết mẹ đi. Thời tiết xấu thức sự khiến tâm trạng hắn tệ đi rất nhiều so với thường ngày.

Sau cái ngày đó thì Lui lao đầu vào làm việc, kiếm tiền để quên đi nỗi đau sau cơn thất tình. Nhờ thế mà giờ hắn nhảy vọt lên chức chủ tịch tập đoàn nhưng dù thế hắn vẫn không có được người hắn yêu. Cũng sau hôm đó Shu cũng không liên lạc với hắn nữa, em như biến mất hoàn toàn vậy. Thậm chí em còn chuyển nhà đi và chặn hắn trên mọi mạng xã hội, có lẽ em ấy thực sự căm ghét hắn. Thời tiết âm u thế này, thực sự khiến người ta nhớ đến mấy chuyện không vui mà.

Sau khoảng 1 giờ đồng hồ xe cũng dừng lại, hắn bước xuống xe, tay vò lấy mái tóc rối, mặt nhăn nhó càu nhau. Liếc nhìn căn biệt thự trắng trước mặt, căn biệt thự thực sự rộng lớn và sang trọng nhưng tất nhiên tuổi bằng nhà hắn rồi.

" Thật vinh dự khi được chào đón ngài đến dự bữa tiệc hôm nay của chúng tôi"- một chàng trai bước đến với cử chỉ lịch thiệp, niềm nở mà chào đón hắn. Thoáng nhìn thì tên này có vẻ là quản gia ở nơi này, có vẻ là người lịch thiệp. Nhìn mấy tên như này thực sự làm hắn ngứa mắt mà.

"Ngươi nói ít thôi, lôi chủ nhân mày ra đây nói chuyện nhanh đi còn để bố mày về"-Lui lên giọng nói với người đối diện.

"Ngài vội vàng quá đó, tôi rất mong chúng ta có thể cùng nhau bàn về công việc sau khi yến tiệc kết thúc"

Lui lao đến giựt lấy cổ áo đối phương.

" Luôn bây giờ hoặc bố mày về, đéo tiệc tùng gì hết"

Người kia

"Nếu ngài bỏ về hôm nay se ảnh hương nhiều đến công ty đó, vì thế mong ngài hãy ở lại đến khi tiệc tàn."

Hắn buông áo ra, tên kia nói đúng nếu bỏ đi thì cũng không có lợi gì cho hắn. Vì vậy chẳng còn cách nào ngoài việc tốn đống thời gian đến dự bữa tiệc chết tiệt này, hắn rủa thầm người đối diện rồi theo bước tiến vào trong.

Đúng như hắn nghĩ bên trong thực sự rộng lớn đầy ắp những vị khách ăn mặc lộng lẫy trò chuyện vui vẻ trong âm vang của những khúc đàn du dương. Rượu ngọt và bàn đồ ăn thịnh soạn cũng tiếng cười nói huyên náo. Còn hắn thì như trong bao bữa tiệc xã giao khác, chui vào góc không có ý định tiếp xúc với những người khác khác và có vẻ họ cũng không dám mở lời với hắn.

Hắn biết ơn vì lũ đó không tiến tới bắt chuyện, nếu chúng làm thế thì hắn sẽ phiền tới chết mất. Lướt nhìn qua những kẻ tham gia bữa tiệc này thì bao gồm con trai nhà chính trị, diễn viên, hầu hết là mấy người có tầm ảnh hưởng... Nhưng bỗng đôi mắt của hắn dừng lại trước một dáng người.

Một hình dáng nhỏ bé uyển chuyển lướt qua đám đông, mái tóc trắng tuyết bồng bềnh lướt thước lướt qua, sắc đỏ rực rỡ đó sao hắn. Hắn đứng hình, đó là em ấy, thực sự là em ấy, thướt tha trong chiếc váy đen làm tôn lên làn da trắng của em. Khuôn mặt thon gọn cùng đôi mắt lấp lánh, sâu thẳm hút hồn khi hắn nhìn vào. Hắn để lộ rõ vẻ bàng hoàng, mắt mở to ra, đôi vai run lên rõ rệt, nhịp thở nhìn có vẻ bị loạn nhịp. Giây phút nãy tầm nhìn hắn chỉ thu lại còn mỗi hình bóng người kia, thời gian như dừng lại, không gian xung quanh hắn bị hút hết vào đôi mắt em. Hắn cứ nhìn nhau mãi cho đến khi nhận lại ánh nhìn của người kia. Em ấy đã nhận ra sự tồn tại của hắn. Giờ em sẽ làm gì đây?

Shu nhìn người kia đầy sợ hãi, em run rẩy mà tránh đi ánh nhìn của hắn, không muốn đối mặt với người kia. Hắn thực sự khó chịu khi em làm thế, cứ thế biến mất rồi bây giờ lại xuất hiện, không nói chuyện rõ ràng với hắn. Em cứ chạy trốn mãi hắn như thế sao?

Cổ họng hắn như đau thắt lại không thể cất tiếng lên được, chỉ muốn chạy đến ôm chặt em vào lòng. Nhưng hắn là gì với em mà có thế làm thế chứ, suy cho cùng bây giờ họ chỉ là người dưng thôi. Shu cắt chặt môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn quay lưng rơi đi, hòa vào đám đông.

Sau khi thoát khỏi cơn thất thần khi thấy em, giờ hắn mới suy nghĩ về việc tại sao Shu lại xuất hiện ở đây. Nếu em cố tình làm vậy để khích hắn thì chúc mừng, hắn thực sự giận rồi đó. Từ sau cuộc gặp tình cờ của hắn với Shu, tâm trạng của hắn chuyển từ tệ sang siêu tệ, hắn tự nghĩ cuộc đời đúng là trêu đùa hắn mà, gặp lại người yêu cũ nhưng em lại tránh mặt mình, giờ hắn cảm thấy mệt mỏi thực sự. Mọi chuyện đã quá tệ với hắn rồi, chắc chắn sẽ không còn chuyện gì tệ hơn đâu.

...

Mọi chuyện thực sự còn có thể tệ hơn đó, buổi tiệc đã diễn ra 3 tiếng và không có dấu hiệu dừng lại, hắn thực sự muốn đấm chết mẹ thằng nào ngu tổ chức bữa tiệc này đấy. Mắc gì tổ chức lâu thế này chứ, hắn đã chán ngấy việc ngồi đây ngắm nhìn đám người xung quanh đi lòng vòng rồi.

"Nếu không phiền thì tôi xin phép ngồi cạnh cậu nhé"

Nghĩ lại rồi, hắn không chán việc ngắm nhìn đám người đi lòng vòng đâu, định mệnh trêu ngươi hắn. Hắn ước mình chưa từng nghĩ vậy.

Hắn ngẩng đầu lên, và tuyệt vời chưa, đó là người yêu cũ hắn. Lui đã phải dừng động não vài giây trước khi kịp xử lý việc vừa diễn ra, Shu đang muốn bắt chuyện với hắn. Hắn không biết nên mừng hay không nữa, hắn có hằng nghìn chuyện muốn hỏi em nhưng đồng thời cũng không biết phải nói ra sao nữa.

Shu ngồi xuống, đối diện với hắn. Mặt đối mặt, hắn bây giờ có thể thấy rõ biểu cảm của người kia rồi, tràn đầy sự bình tĩnh đối mặt với hắn. Đôi mắt không hề giao động khi nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn chó chút phấn khích khi nhìn vào.

Không khí im lặng, đầy sự ngại ngùng bao chùm giữa hai người một khoảng thời gian dài, tới khi Lui lên tiếng.

"Dạo này ngươi thế nào rồi"

"Tôi vẫn ổn, còn cậu thì sao?"-Shu nhìn về phía hắn, xem xét tình hình một cách thận trọng đáp lại.

"Cũng thế thôi"

Giờ hắn biết chắc cuộc trò chuyện này không đi đến đâu rồi.

Shu bắt đầu nhìn qua những chai rượu trên bàn, những chai rượu đặt tiền đã bị hắn nốc gần hết bên cạnh đó còn li rượu đang uống được một nửa.

"Có vẻ cậu uống hơi nhiều rồi đó nhỉ"- Em tiện tay nhấc lên một chai rượu, xem xét nhãn hiệu của nó một cách chăm chú.

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến người"- Hắn nhăn mày tỏ vẻ khó chịu, việc gì em phải quan tâm đến hắn lúc này chứ. Cứ gieo cho hắn hi vọng rồi dập tắt nó.

"Đúng vậy..."- Đôi mắt Shu hơi trìu buồn, đầu hơi cúi xuống không nhìn vào hắn nữa. Tay định trả lại chai rượu về nơi cũ thì liền bị giật mạnh, khiến em ấy ngơ ngác trong vài phút. Chai rượu bây giờ đã yên phận trên tay người kia, hắn ta dốc phát tu sạch chai rượu trước sự khó hiểu của Shu.

" Đéo uống thì đưa đây "- Hắn quát lên, nhìn em với sự tức giận. Shu giật mình trước cái phản ứng từ Lui, em thu tay lại ngây người nhìn hắn. Khuôn mặt thiu thiu buồn của em khiến hắn có chút tự trách bản thân khi lớn tiếng, để tiếp túc cuộc trò chuyện hắn đành chuyển chủ đề

"Không biết đứa nào dở hơi đi tổ chức bữa tiệc nhàm chán thế này chứ?"

Shu căng mắt nhìn sang bên hắn. - "Xin lỗi nhưng đây là tiệc của tôi đó."

Hắn đơ người thật rồi, lẽ ra hắn phải tìm hiểu trước khi đến đây chứ, giờ thì rõ lí do em ở đây rồi. Khoan thế chẳng phải em cũng là đối tác của hắn à. Nếu thế chẳng phải lúc nữa họ sẽ có cuộc nói chuyện riêng sao, thực sự sẽ khá áp lực đó. Hắn bỗng nhiên muốn hủy hợp đồng thế nhỉ? Giờ bỏ về còn kịp không?

" Này"-Shu lên tiếng phá vỡ sự im lặng

"Sao, bây muốn nói mẹ gì thì nói đi"- Hắn trầm lặng liếc sang nhìn dáng vẻ có chút lúng túng của Shu hắn có chút bực tức. Dựa lưng vào ghế.

"Cậu có thể đến phòng tôi vào đêm nay không."

Hắn đơ người xem xét lại từng câu chữ em vừa nói.

"Bây thèm chịch hay gì?"- Lui dò hỏi, nếu em muốn thì hắn cũng không phiền tình một đêm đâu. Em ngỏ lời gạ gẫm hắn thì ngu gì hắn không nhận chứ?

Trước câu nói của người kia, má em chuyển sang đỏ nhẹ lật tức hét lên

"C...CẬU NGHĨ GÌ VẬY HẢ, TÔI CHỈ MUỐN GỌI CẬU TỚI NÓI CHUYỆN THÔI."

Sự kích động của em, thu hút những ánh mắt xung quanh, nhận ra việc vừa làm em điều chỉnh thu nhỏ giọng nói lại. Ủa bộ hắn nói sai à, rủ nhau đến phòng vào đêm khuya thì ngoài việc đó ra thì em muốn gì nữa? Tính cách của em vẫn kì cục như vậy, luôn làm quá mọi việc lên.

Hắn liếc nhìn qua Shu, đôi mắt em ấy vẫn phát sáng như thế hắn tự hỏi nếu đôi mắt đó ngậm tràn sắc dục thì sẽ thế nào. Từ góc độ này hắn hoàn toàn thấy được phần cổ em, đầy gợi cảm, nõn nà như thôi thúc hắn lao tới đánh dấu lên nó vậy. Hắn muốn tàn phá cơ thể xinh đẹp của em ấy, khiến em ấy bất lực vặn vèo nằm dưới thân hắn rên rỉ cầu xin. Thật là, hắn không nên có những suy nghĩ dâm dục như vậy, nhất là với người yêu cũ chứ.

Lúc còn hẹn hò với nhau thì chỉ họ mới dám hôn thôi, Shu luôn tránh né khi nói đến mấy chuyện như tình dục. Thế nên hắn cũng phải nhịn chứ, hắn không muốn em ấy chịu đau chỉ để thỏa mãn nhu cầu ích kỉ của bản thân thôi. Tuy đã nhiều lần gạ gẫm, đụng chạm nhưng họ vẫn chưa thực sự tiến tới. Hắn thực sự muốn đụ em mà.

"Đừng nhìn tôi như thế, tôi biết cậu đang nghĩ gì đó" Em nhìn hắn đầy khinh bị, như thể hắn là tên tệ hại muốn đè em ra đụ ý.

"Ta lại thèm ngươi quá cơ, đừng tưởng mình ngon lắm"- Hắn nhếch mép cười che giấu sự khó chịu trước lời buộc tội của em dù nó đúng là sự thật đi chăng nữa thì mắc gì nói? Em có vẻ không thoải mái trước câu trả lời của hắn nhưng quyết định không nói gì nữa. Chỉ lặng lẽ đứng dậy xin phép rời đi. Bây giờ chưa phải lúc hắn xử lý mọi chuyện với em, đợi một lúc nữa mọi chuyện sẽ được giải quyết, tất cả sẽ kết thúc trong đêm nay.

Cuối cùng bữa tiệc này cũng tàn, đám đông dần rời đi bỏ lại một đống hỗn độn xơ xác cần dọn dẹp. Người quản gia ban nãy xuất hiện dẫn lối cho hắn đi đến phòng làm việc chính. Trong đầu hắn tràn ngập những suy nghĩ về em, việc họ sẽ nói chuyện như thế nào, liệu em sẽ trả lời những câu hỏi của hắn? Hắn dừng lại trước cửa một căn phòng, có vẻ đây là đích đến của hắn. Nắm chặt tay nắm cửa, đẩy cánh cửa mở ra, hắn mong chờ được thấy khuôn mặt em nhưng lại không có ai ở trong phòng cả.

"Vì một số lí do mà chủ nhân bên tôi sẽ không thể tiếp đón ngài hôm nay"- Người quản gia phía sau hắn lên tiếng.

Lui thực sự điên tiết rồi, em lại bỏ trốn hắn, một lần nữa. Bắt hắn chờ đợi cho đã rồi lại biến mất như gió vậy, chơi đùa cho chán rồi vụt qua đời hắn. Bao nhiêu kiên nhẫn dành cho em không biết còn đó nữa không, hắn đã ngoan ngoãn chờ em như một con cún. Nhưng sau cùng nêu em cứ như thế chú cún này sẽ biến thành một con sói có thể tấn công em đó. Sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, sao em có thể bỏ đi khi chưa đưa cho hắn câu trả lời thỏa đáng chứ? Hắn đã tìm em rất lâu, giờ thì em đã ở đây, hắn sẽ không dễ dàng để em thoát khỏi móng vuốt này đâu. Em sẽ phải trả giá cho nhưng tổn thương đã gây ra cho hắn chứ. Em biết hắn đã phải sống trong sự cơ cự và khốn khổ bao ngày qua như thế nào không?

ĐÙNG ĐÙNG.....

Tiếng sấm chớp vang lên, trời mưa rồi, thời tiết tệ thật. Không đây là cơ hội của hắn, ông trời đang cho hắn cơ hội gặp em. Hắn không thể đánh mất cơ hội gặp em được. Hắn nói với kẻ đang đứng ngoài cửa:

"Trời mưa rồi, ta sẽ ở lại đây đêm nay. Chủ nhân của ngươi không tồi tệ đến mức bắt khách của mình dầm mưa về đâu nhỉ"- Ánh mắt sắc thép cùng giọng điệu dữ dằn khiến người kia suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Tôi sẽ sắp xếp phòng cho ngài rồi báo với chủ nhân sau"

Đúng như hắn muốn, mọi chuyện sẽ diễn ra trôi chảy như những gì hắn dự định, thần may mắn đang đứng về phía hắn. Không gì có thể cản hắn đến gặp em đêm nay, hắn cố giữ thái độ lạnh lùng trong suốt chuyến đi, giấu đi những suy nghĩ muốn hành hạ em. Hắn nghĩ đến dáng vẻ đau đớn khóc lóc van xin của em, đúng là làm hắn nứng chết mà.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Lui được đưa đến một căn phòng cho khách, căn phòng sang trọng có đầy đủ trang thiết bị nhưng hắn không mấy để tâm. Suy cho cùng thi đêm nay hắn cũng đâu ở đây. Lui ngồi lên chiếc ghế được đặt giữa căn phòng, mắt dán chặt vào đồng hồ tren trên tường. Một tiếng nữa, đúng một tiếng nữa em sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn.

Em hãy chuẩn bị tinh thần đi

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngẫm mình xuống nước, bồn nước ấm thoải mái đầy dễ chịu lấy đi bao sự mệt mỏi trên cơ thể em. Hơi nước nóng mờ ảo bốc lên, che phủ đi dáng người manh thảnh đang đắm chìm trong bể nước. Mùi hương thơm nhẹ của xà phòng cùng sữa tắm phảng phất khắp căn phòng.

"Đúng là vẫn phải gặp nhau thôi"- Người đang giấu mình dưới làn nước kia nói

Shu đang rất rối trí, em không biết tại sao Lui lại ở đây. Em luôn muốn gặp lại người kia nhưng đột ngột gặp lại thế này làm em quá bất ngờ, em chưa sẵn sàng. Em có rất nhiều chuyện muốn nói với gã nhưng em không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Đúng vậy, em vẫn còn yêu Lui, còn yêu rất nhiều là đằng khác nhưng em sợ hắn hết yêu em rồi. Họ nên có cuộc nói chuyện rõ ràng nhưng em sợ việc đối mặt với hắn, em không không đủ dũng khí làm việc đó. Khi nãy lúc gặp Lui, có vẻ hắn rất căm ghét em, cũng đúng thôi ai lại thích người đã bỏ rơi mình chứ.

Việc chia tay xong bỏ đi luôn thực sự không ổn mà, em nhớ lại về ngày đấy. Sau khi nói lời chia tay với Lui, em đã khóc liền mấy tuần, còn bỏ ăn nhiều bữa thậm chí còn kiệt sức đến nhập viện. Em ghét gia đình mình, họ bắt em phải rời xa người em yêu, còn tự ý quyết đinh cuộc sống của em. Em muốn chạy trốn khỏi nơi này, đến nơi thật xa, nơi chỉ có hai người họ, nơi không bị ràng buộc bởi mọi thứ. Chỉ có anh và em.

Trong sự yêu tĩnh, chỉ nghe tiếng nhỏ giọt của những hạt nước chảy trên người, những màn sương đọng lại trên gương khiền không gian xung quanh em đầy yên tĩnh, mơ hồ. Em quyết rồi, em sẽ gặp người kia, dù bị từ chối thì em cũng muốn một lời rõ ràng với hắn. Tiện hơn là Lui vẫn rời nơi đây, em có thể đến phòng hắn vào sáng mai rồi nói chuyện. Tràn đầy quyết tâm, em lao khỏi bồn tắm, lau người,nhanh chân ra khỏi phòng. Bước ra ngoài, em định mặc quần áo nhưng đừng lại phân vân nên mặc gì. Quần áo em không phải ít, phải nói là quá nhiều là đằng khác, nếu ngày thường thì em sẽ quấn tạm cái gì đó hoặc khỏi mặc gì rồi leo lên giường nhưng mai em phải gặp Lui. Em muốn chuẩn bị mọi thứ phải thật đặc biệt.

Shu xem xét những bộ quần áo mà em có, bớt tung cả tủ đồ ra. Đủ thể loại quần áo trong đó, từ đồ ngủ đến đồ dạ tiệc, nhiều không đếm xuể thậm chí còn có nhiều món đồ kì lạ em không hiểu sao lại xuất hiện ở đây. Có những bộ em chưa thấy bao giờ chứ đừng nói là mặc. Em để ý đến chiếc váy ren mỏng trong góc, nó thực sự gợi cảm làm em chỉ nhìn cũng phát ngại rồi. Trông cái váy ấy thực sự gợi dục quá mức, mặc chẳng khác nào em đang cố quyến rũ hắn, em không muốn vậy. Em muốn hắn yêu em chứ không phải cơ thể em. Lui không phải loại người như thế, em biết rõ, nhưng họ đã không gặp nhau lâu rồi, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Trong sự ngẫm nghĩ em giơ chiếc váy lên, nó là một chiếc váy đen ngắn cùng viền ren, tệ nhất là nó mỏng tới mức gần như có thể nhìn xuyên qua được. Nó làm em ngại đến mức không dám nhìn thẳng vào, nhưng em cũng chút tò mò Lui sẽ thích nó chứ? Lật tức bỏ đi suy nghĩ đó, em sẽ không bao giờ làm thế, nêu phải gặp Lui trong bộ dạng đó thì em thà chết còn hơn. Nhưng dù gì thì nó cũng trong tủ đồ của em, nếu không mặc thì phí phạm quá ít nhất cũng nên mặc thử một lần rồi hẵng vứt đi chứ. Em sẽ chỉ thử một chút thôi.

.....

"Thực sự mình phải vứt nó đi"

Chiếc váy bó sát cơ thể làm tôn lên dáng em, màu đen của váy càng làm nổi lên nước da trắng sáng. Đáng sợ hơn nó hoàn toàn vừa với vặn như thể nó sinh ra để dành cho em vậy. Shu tự hỏi tại sao nó lại ở đây, nghĩ thôi cũng đủ làm rùng mình mà. Ngắm nhìn mình trong gương, không thể phủ nhận rằng nó rât đẹp nhưng đáng tiếc em sẽ sớm quăng nó đi thôi.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Shu giật mình, bây giờ đã khuya rồi lẽ ra mọi người đã ngủ hết vậy ai lại đến phòng em chứ? Chợt em nhận ra bộ dạng hiện tại của mình, nếu bị người khác nhìn thấy thì chẳng phải nhục đến độn thổ sao. Trong cơn hoảng loạn em vớ tạm chiếc áo khoác, mặc vội vào rồi đi ra mở cửa.

Shu cứ nghĩ chỉ là người hầu đến dọn phòng nhưng khi mới mở cửa ra, một thân hình to lớn lật tức ép em vào tường. Người kia giữ chặt tay em khiến nó đau rát, sau khi hoàn hồn em mới nhận ra đối phương. Lui, người em không muốn đối mặt lúc này nhất, đang hầm hực như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy. Thấy dáng vẻ đáng sợ của người kia, em giật mình mau chóng đóng cửa lại nhưng chưa kịp thì kẻ kia đã nhanh hơn em một bước. Cánh cửa bị lực tay của người kia giữ chặt không tài nào di chuyển được, dù kéo mạnh đến mức nào thì cũng không động đậy.

"Mở ra"- Tiếng gầm gừ của người kia mới nghe thôi cũng đã đủ làm em sởn gai ốc mà, hắn nghĩ hắn là ai mà có quyền ra lệch cho em chứ. Đợi đã, chẳng phải em cũng đang muốn nói chuyện với hắn sao, đây liệu có phải ông trời tạo thời điểm thích hợp để họ có thể nói chuyện không. Câu trả lời tất nhiên là không, thứ nhất em đang mặc một món đồ ren rất gợi cảm bên dưới lớp áo này, thứ hai cái vẻ hung tợn đầy tàn bạo kia làm em cả kinh hãi mà. Và thứ ba, giữa đêm hôm khuya khoắt mò đến đây thì chắc chắn không có gì tốt đẹp.

"Cậu về phòng mình đi, nếu có chuyện thì để ngày mai hẵng nói"- Shu hăng giọng cố gắng đe dọa người kia. Nắm chặt cửa không dám thả ra chỉ sợ lỡ buông lỏng cảnh giác thì con thú kia sẽ xông vào xé xác mình. Trước sự chống cự của em, hắn càng phẫn nộ đập mạnh cửa.

"Ra đây hoặc ta sẽ phá cửa vào trong"

"Còn lâu tôi mới mở"

Nghĩ gì chứ, nếu giờ em mở cửa cho hắn thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Mở thì chết mà không mở ít ra em còn câu được chút thời gian. Nhưng sức em có giới hạn, chỉ giữ được một rồi cũng bị đuối sức, cánh cửa bật tung ra. Con sói săn mồi hung tợn kia chỉ đợi cửa mở lật tức vồ lấy, đói khát cắt mút đôi môi đỏ thắm kia.

( a thì chắc tiếp theo chúng nó sẽ vờn nhau)

-------------------------------

Lui giữ chặt lấy vai em đè nó xuống đất, cái cơ thể to lớn ép em trong lòng, tiếng thở dồn dập phả vào người đối phương. Hắn ôm chặt em, mãnh mẽ chiếm lấy đôi môi căng mọng kia, chiếc lưỡi thành thạo của người kia quấn chặt lấy khiến em ko thở được, chỉ có thể bất lực chống cự trước sức tấn công dồn dập. Tay Lui giữ lấy cái eo nhỏ nhắn, ép cơ thể em lại gần hắn hơn, từng ngón tay sắc nhọn ghim sâu xuống lớp da em chạm tới tật xương làm em đau phát khóc. Cái hôn đầy mạnh mẽ và mãnh liệt đó khiến Shu không thở được, đầu óc em quay cuồng cảnh báo em đã đạt tới giới hạn, em cố thoát ra khỏi hắn nhưng tên kia vẫn ko tha. Em đập mạnh vào vai hắn nhưng kẻ kia vẫn mê mẩm đắm chìm không nhả, trước kia họ cũng từng hôn nhưng nụ hôn này khác nó sâu đậm hơn rất nhiều còn mang đầy tính chiếm hữu.

Đến mức sắp không thở nổi nữa, em đành cắn lấy môi kẻ kia khiến máu chảy ra thì hắn mới chịu buông tha. Vừa thoát khỏi hắn, em liến ho sặc sụa, cố gắng hít thở không khí. Tên kia thấy cũng điều chỉnh lại nhịp thở, lau đi vết máu Shu vừa cắn hắn. Hắn lườm, em biết nó vẫn chưa đủ với hắn.

" Tha ra"-Shu vẫn cố gắng thoát ra khỏi người hắn, em dùng hết sức gỡ bàn tay kia ra khỏi người mình

"Thế này là quá đủ rồi"-Em không ghét bỏ hắn nhưng nhìn Lui bây giờ làm em thấy sợ, cái cách hắn vồ vập đầy thèm muốn đó.

"Lần này thì không"- Em nghĩ một cái hôn sẽ bù đắp đủ tổn thương em đã làm cho hắn sao. Hắn đã đợi, đợi rất lâu. Hôm nay em phải trả giá cho những việc mình đã làm, mọi chuyện đều do em cả thôi. Qua đôi mắt em có thể thấy người kia đang tràn ngập ham muốn trần tục, dựa theo những gì em phán đoán thì có vẻ đêm nay em không thoát được rồi.

Hắn nhấc em lên một cách nhẹ nhàng, mặc em kêu gào thảm thiết vùng vẫy cố thoát ra, hắn vẫn mặc nhiên kéo em vào phòng. Ném mạnh em xuống giường xong quay ra khóa chặt cửa lại, nhận thấy tình hình càng không ổn em càng hốt hoảng hơn.

"Này cậu đang làm gì thế thả tôi ra đi"

Dù em nói gì thì kẻ kia có vẻ bỏ hết ngoài tai, Lui bắt đầu tiến lại giường, nắm lấy cổ tay đè mạnh nó xuống, dí sát mặt lại gần khiến em bất ngờ lùi lại. Em càng tránh né bao nhiêu thì người kia càng tiến đến.

" Ngươi sẽ phải bị trừng phạt" giọng điệu giận dữ của người kia khiến Shu run mình. Tìm cách thoát khỏi. Nhưng trước sức mạnh của người kia cậu thực sự chẳng làm được gì.

" Mau thả ra, đừng có làm bậy"

Kẻ kia dễ gì tha cho cậu chứ, dám tự ý làm mọi thứ mà không hỏi ý kiến của hắn. Trong từng ấy thời gian, hắn luôn mong chờ ngày này, em ấy sẽ phải lãnh đủ. Dù kêu gào thế nào hắn cũng sẽ không tha thứ đâu.

"Im lặng đi"- Hắn dùng một tay khóa chặt hai tay cậu lên, giữ nó phía trên, lại hùng hồn bắt đầu chiếm lấy bờ môi em một lần nữa. Lại một nụ hôn nữa, chiếc lưỡi điêu luyện của hắn vờn đùa lần mò khắp khoan miệng em đầy mạnh bạo. Lần này hắn chú ý đến người kia hơn chút, ko muốn em ngất xỉu trước khi mọi chuyện mới bắt đầu. Đến khi thấy người kia có dấu hiệu hết hơi, hắn mới dứt ra. Để lai trên môi em những sợi chỉ trắng mỏng đầy cám dỗ. Thấy em thở hồn hền, hắn lại càng hứng thú đưa tay bóp lấy cằm em, nâng lên.

"Nhìn xem bộ dạng của em bây giờ ra sao đi"-Hắn vừa nói vừa di chuyển ngón tay dần xuống bên dưới. Từ cổ em, lướt xuống phần ngực, phần bụng rồi dừng lại ở nơi đó-"không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta chơi em ngay bây giờ nhỉ".

"Dừng lại, tôi không muốn, bỏ ra "-Shu sợ hãi, em lắc đầu không muốn như thế, vẫy vùng nhưng ko thể thoát khỏi kẻ săn mồi phía trên, đã vậy còn khiến nó siết chặt hơn. Giờ nhìn em lộ rõ vẻ hoảng sợ kìa, đôi mắt kia mở to như sắp khóc đến nơi, đôi tay run run lên đầy yếu đuối.

Hắn mặc kệ, bắt đầu gỡ bỏ lớp áo khoác bên ngoài ra chuẩn bị thưởng thức. Vứt chiếc áo khoác qua một bên, người kia dừng lại nhìn chằm chằm vào bộ đồ em đang mặc. Trong ánh đèn mập mờ, em thấy Lui đang nhếch mép cười, đầy hưng phấn, di móng trên bộ đồ ngược theo chiều từ dưới lên như con thú đang kiểm tra miếng mồi của mình vậy. Luồn tay xuống lớp ren dưới váy, mới chạm nhẹ vào thôi mà em đã giật nẩy lên rồi. Từng ngón tay kẻ kia bắt đầu chạm đến nơi tư mật em.

" Ta không ngờ người lại có sở thích hư hỏng thế này"

"Không"- Em nhắm chặt mắt lại, giọng nói yếu ớt rên rỉ, nước mắt trào ra rơi lã chã từng giọt xuống ướt thẫm gỗi. Thân mình lúc nãy còn giãy giụa, chống đối hắn giờ đây chỉ run rẩy, ngoan ngoãn nằm yên để hắn làm gì thì làm. Có vẻ hắn nhận ra mình hơi quá đáng khi làm thế. Liền hôn nhẹ lên tóc em an ủi, muốn nhẹ nhàng hết sức chuẩn bị kĩ càng, không để em chịu thiệt. Nhưng khi thấy hắn chuẩn bị làm, em càng hoảng hơn, những âm thanh ù ù bao trọn tai em. Nhịp tim đập mạnh thôi thúc em trốn thoát khỏi Lui. Em nhân lúc hắn cúi xuống, đạp mạnh vào mặt hắn, tên kia bị tấn công bất ngờ ko kịp xoay sở liền lãnh trọn cú đá. Lui đau đớn ôm chặt mặt mình, em nhân cơ hội thoát khỏi người kia định đứng dậy bỏ trốn thì bị người kia nắm lấy chân kéo mạnh lại. Sau một hồi đấu tranh dữ dội thì em lại yên vị bên dưới hắn, giờ em xác định toang rồi. Hắn vốn định từ từ với em nhưng hành động vừa rồi chứng tỏ em không cần sự thương hại đâu nhỉ?

Kẻ kia nhìn em tức giận ko nói không rằng, dùng cà vạt trói chặt hai tay lại, cố định trên đầu giường. Bây giờ em hoàn toàn không thể chạy trốn khỏi hắn được rồi, cổ tay bị trói chặt sưng đỏ lên, đau phát điếng nhưng e rằng sắp tới em sẽ còn phải chịu nhiều đau đớn hơn.

"Nếu ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ nhẹ nhàng hết mức"

"Ngươi nghĩ ngươi sẽ yên ổn sau tất cả việc này ư?"- Em vẫn cứng miếng, dù nước mắt đang rưng rưng, nấc từng tiếng nghẹn ngào.

"Em vẫn chưa rõ tình hình hiện tại cả mình nhỉ?"- Lui liếm môi, nhe móng vuốt, nhìn xuống phía dưới bắt đầu lần mò. Bàn tay lạnh ngắt của hắn chạm vào nơi tư mật của em, ép nơi nhỏ bé ấy nới rộng ra. Từng ngón tay thâm nhập đầy khó khăn vào bên trong, đủ chậm rãi để em có thể tiếp nhận nó. Một ngón rồi hai ngón dần dần tiến hết vào, từng cú chạm đầy mẫm cảm làm em khó nhọc. Em cố gắng giấu đi tiếng rên rỉ của bản thân làm hắn khó chịu mà lạnh lùng ra lệch, trong khi vẫn đưa đẩy cái lỗ nhỏ của em làm nó đủ sẵn sàng.

"Đừng kiềm chế nữa"

Nhưng em cứ chịu đựng, cố chấp không làm theo, cắn chặt môi có chết cũng không mở ra khiến người kia càng điên tiết hơn đành bóp lấy khoang miệng em, ép nó phải mở ra. Bị dồn ép, em rên rỉ dưới lực tay mạnh mẽ của người kia. Hòa trong tiếng rên của em là tiếng thở dồn dập của hắn, hòa nhịp cùng từng cú chạm mạnh. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi lần mò đến phần ngực em mà đụng chạm vào nhưng nơi nhạy cảm. Người kia tiến tới hai hạt nhũ ngọc hồng hào kia vừa nghịch một bên vừa nhiệt tình cắt mút đầu còn lại. Em khó chịu khi cứ bị hắn vờn đùa qua lại như vậy. Bộ đồ của em bị người kia phá hỏng hoàn toàn, vứt sang một góc bây giờ em hoàn toàn loãng thể trước hắn.

Tiếp đó hắn tới vùng cổ mềm mại của em, đánh dấu lên nó những dấu vết chiếm hữu. Như muốn chứng minh cho mọi người em thuộc về một mình hắn, chỉ mình hắn mà thôi. Những nơi hắn tiến tới đều để lại những vết bầm tím có khi là những vết cắn đỏ sâu đầy sở hữu. Hắn lại lần mò vành tai em khiến nó kích thích ứng đỏ lên. Thỉnh thoảng cắn nhẹ xuống làm em rí lên, tay kia chuẩn bị chu đáo cho em, khiến nó nới lỏng ra sẵn sàng đối mặt với con quái vật của hắn. Em cứ thế bị trêu đùa qua lại cho đến khi không nhịn được mà ra bên dưới tay hắn.

"Hah hah ng-ngươi đi chết đi"

Hắn nhìn lại em bây giờ, khuôn mặt lần đầy rẫy nước mắt, đôi mắt mơ màng mệt mỏi sau sự việc vừa rồi. Mà càng hứng hơn, càng muốn tàn phá em.

" Bình tĩnh đi, mọi chuyện mới bắt đầu thôi"

Đúng bây giờ trò chơi mới bắt đầu, hắn bỏ lại em trên giường, cởi quần áo ra, để lộ con quái vật to lớn có thể giết chết em. Thấy Lui cởi đồ ra em bất giác lùi lại, có vẻ đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, người yêu cũ định thịt em thật đó hả?

"Làm ơn, dừng lại" Em ấy sợ hãi, cầu xin người kia tha cho em. Nhưng tên như hắn đã làm đến đây rồi thì sao bỏ được. Mặc kệ những lời cầu xin khấn thiết hắn vẫn tiếp tục tiến đến, càng đến gần mặt em càng ứng đỏ nhiều hơn. Vẻ khiếp sợ của em làm hắn có chút xót xa nhưng quyết không mềm lòng trước em, vẫn tiếp tục cuộc vui. Hắn đổi tư thế bắt em quỳ xuống, ép khuôn miếng xinh đẹp ẩm ướt của em mở ra. Hắn ra lệnh

"Ngậm nó đi" Hắn giơ phần thân cường cứng đó trước mặt em, em có cảm nhận hơi nóng phà phà vào mặt. Nó to lớn, nổi lên những gân xanh đầy mạnh mẽ, em bất giác giật mình lo ngại ngước lên nhìn hắn.

"nhanh"

Em giật nẩy người trước từng câu nói gã, hắn muốn em phải xử lý thứ này sao. Hắn có phải con người không vậy, sao độc ác quá, em không thể nào làm nó được. Tên kia thấy em quá lề mề, không có ý định bắt đầu liền đe dọa

"Nếu ngươi không tự thân vận động thì ta sẽ phải giúp ngươi đó"

Cái "giúp" mà gã ta nói chắc chắn sẽ là ép em thỏa mãn hắn mà. Với kẻ như Lui thì nếu em không nhanh thì kiểu gì hắn cũng làm thật. Tạm bỏ qua lòng kiêu hãnh sang một bên, con sói kia có vẻ sắp phát rồ vì đói rồi, em chậm rãi cho phần đầu của di vật vào miệng.

Chiếc miếng nhỏ như mèo của em chỉ biết ngoan ngoãn bú liếm cố gắng làm thỏa mãn con quái vật kia. Em cố thỏa mãn thứ quá cỡ kia cho một cách khó khăn, tuy nhiên đó là không đủ cho hắn. Thấy tiến độ làm việc của em quá mất thời gian, hắn sốt ruột ấn mạnh toàn bộ phần thân dưới vào miệng em, bắt toàn bộ khoang miệng nhỏ bé ấy nhận lấy vật quá cỡ kia. Em sặc sụa trước việc khoang miệng bị lấp đầy một cách đột ngột, hắn thì cứ ép thứ to lớn kia vào sâu trong họng em khiến thiếu khí mà ho ra.

Thứ nhỏ bé kia cố gắng đưa đẩy, vì em ko thể theo kịp, thỉnh thoảng cạ răng vào nó. Khác với mong đợi em, hắn càng hưng phấn khi thấy em ngoan ngoãn nghe lời, liền xoa đầu khen ngợi em. Lui vứa sướng vừa ngứa khi được em hầu hạ nhiệt tình như vậy. Nhưng tiếng dâm dục vang lên trong màn khẩu giao làm em càng ngượng ngùng hơn.

"Giỏi lắm"- Lui luồng tay lên tóc em, vuốt ve mái tóc đã rối dính đầy mồ hôi.

Sau một hồi đưa đẩy thì hắn khé gầm lên rồi bắt hết vào miệng em. Toàn bộ đống tinh dịch nóng hổi tràn vào khắp khoang miệng nhỏ nhắn đó. Thậm chí còn tràn cả ra ngoài, em định nhè hết đống trong miệng ra thì bị hắn bóp chặt miệng.

"Nuốt hết, cấm nhả ra"- Chất giọng đanh thép, tay cứ giữ chặt thứ đó ở miệng cậu, ko thả ra khiến em nghẹn thở. Em mệt dã dời không muốn làm nữa nhưng người kia không buông ra, đành phải nuốt trọn đống đó vào. Nó mặn và đắng ngắt, còn dính dính nhớt nhớt nữa, em ghét nó. Người kia có vẻ vui vẻ khi nhìn em khổ nhọc trong đống tinh dịch kinh tởm của hắn kìa. Thật tàn nhẫn mà, không thương xót chút nào với em.

Thấy em có vẻ đã kiệt sức, gục hai chân xuống, ngã lưng xuống dưới giường. Nhìn chú mèo con đã khóc nãy giờ giờ còn đang nóng như phát sốt thâm tâm có chút không nỡ.

"Ta yêu ngươi nhiều lắm"-Tên kia vừa xoa đầu vừa thủ thỉ với em

"Em cũng thế"- em mơ màng trong cơn mê nói

Em ấy vừa nói yêu mình đúng không? Hắn nhìn xuống thứ đang cuộn trong lòng mình, không thể lường trước việc em nói thế.

"Nhưng ngươi từng bảo không yêu ta mà"

"Nói dối đó"- em nói trong tiếng thở nặng nhọc

Hắn phải làm gì với em đây, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại quyết định tiếp tục. Dù sao đây cũng là hình phạt của em, nếu không mạnh bạo chút thì em sẽ không nhận ra được lỗi lầm mình. Đó là nghiệp của em phải gánh thôi, đừng lo hắn sẽ nhẹ nhàng hết mức.

Những cử chỉ nhẹ nhàng cũng những lời làm em thả lỏng mà dựa vào hắn. Khi sự cảnh giác của em vừa hạ xuống thì ngay là tức sự đau đớn ập đến. Thứ di vật quá cỡ đó đang đi dần vào trong em. Em đau đớn khóc thút thít, van xin, tiếng rên đầy vô vọng, phần bụng đau nhức bởi nó.

" Đ-Đau đauu cho nó ra đi"

" Đừng có gồng lên"-Hắn đã cho vào được một nửa, nó khít hơn hắn tưởng, việc xoay sở để người kia bình tĩnh lại còn khó hơn.

" Không tôi sẽ chết mất"

"Ta bảo đừng có cuống, không ta thực sự sẽ làm ngươi tới chết đấy"- Mới bắt đầu thôi mà người kia đã kêu gào thảm thiết rồi, hắn phải cố dỗ em thả lỏng người ra.

""Ngoan nào đừng sợ"

Cơn đau làm em không nghĩ được gì nữa, cào cấu vào người kia trong sự bất lực, chiếc miệng nhỏ không kìm được mà rên rỉ từng tiếng đứt quãng. Ít nhất hắn vẫn phải an ủi em khiến em thả lỏng ra một chút. Nước mắt em rơi lã tã, từng tiếng vang rên la nhỏ dần, cố gắng làm theo lời người kia. Thấy em bắt đầu nới lỏng ra, hắn mới bắt đầu di chuyển.

Từng cú thúc chậm trãi để em làm quen theo kịp hắn, rồi từ từ đẩy nhanh tốc độ. Gương mặt em ướt đẫm, ánh mắt chứa sắc dục, bờ môi đã sưng lên vì hôn quá nhiều làm kẻ kia càng phấn khích muốn cậu nhiều hơn. Nhận thấy em đã thoải mái hắn quyết định mạnh bạo hơn. Như con chó lên cơn dại vậy, hắn dần mãnh liệt thô bạo hành hạ nơi ấy, kẻ con thú nhỏ bị giằng xé ko chút thương tình. Trước sự tấn công bất ngờ kia em cong người, chiếc miệng nhỏ nhắn ko thể làm gì ngoài phát ra những âm thanh gợi dục, làm cho tên kia nứng hơn.

"Ch-Chậm thôi" Mặc kệ lời em nói hắn càng làm mạnh hơn, cú đẩy của hắn như chạm đến tận cùng bên trong em, làm cơ thể em mềm nhũn sau mỗi cú đập. Một lớp màn che mắt làm mờ đi, em có thể ngất lịm bất cứ lúc nào trước sức tấn công dồn đập của người kia. Điều này thật nhục nhã, con thú kia cứ thô bạo làm bụng em đau thiếc, lặp đi lặp lại dần chỗ ấy dần trơn tru hơn, cơn đau của em dần mất đi thế vào đó là sự khoái cảm làm em đắm chìm. Những cú đưa đẩy từng làm em khổ sở giờ nhịp nhàng làm thoải mái đến kì lạ. Em muốn nữa, em cuối cùng cũng chịu thua trước những khoái cảm mà người kia mang lại, em muốn tình yêu của hắn.

"Ngươi có vẻ đang tận hưởng nó nhỉ?"-Hắn nhận thấy em đã ngừng phản kháng, ngoan ngoãn để hắn tùy tiện chơi đùa với cơ thể. Em bỏ ngoài tai lời nói của kẻ kia, chìm đắm trong tình yêu của hắn, tất cả những gì em muốn bây giờ là người kia. Thân thể mềm mại đó nằm im, không rõ đang cảm giác bây giờ là sao nữa, mở rộng nơi ấy ra cho con thú kia xâm nhập. Chiếc lỗ thèm khát mà mút chặt di vật của người kia hơn

"Không thể ngờ người như ngươi lại đang làm tình với người yêu cũ, ngươi thích nó chứ"- Hắn dỗi hơi dù đang hành sự vẫn không quên trêu chọc em.

"Im đi"

Em tức giận trước những lời buộc tội dâm dục của hắn, vẻ mặt đầy tự tin của hắn khiến em bực bội muốn đấm hắn phát. Em thề với chúa, sau tất cả những chuyện hắn bắt em chịu đựng đêm nay, em phải kiện chết mẹ hắn. Tống hắn vô tù, cho hắn chết mòn trong ấy, tội ác của hắn phải chung thân là nhẹ. Nếu không muốn vậy, tốt nhất hắn nên thỏa mãn em đi.

Tốc độ của hắn bỗng nhanh dần, như muốn đâm chết em vậy. Cự vật đâm sâu vào trực tràng làm em rên rỉ, phát ra tiếng mời gọi người kia. Tay hắn bấu chặt vào hông em, kéo mạnh, đập chiếc lỗ nhỏ vào phần thân dưới. Hắn có vẻ đến giới hạn rồi, phần thân cường cứng, sẵn sàng ra bên trong em bất cứ lúc nào. Thấy ngươi kia đang mải mê trong dục vọng, hắn hỏi

"Ta bắn vào trong ngươi nhớ"

"Vâng"

trong cơn mê sản em không suy nghĩ đươc gì nữa. Đến khi nhận ra điều mình vừa nói em mới hốt hoảng

" không đợi đã"

Muộn rồi tên kia đã ra bên trong em, dòng tinh dịch nóng rát chảy hết vào trong cơ thể cậu. Tiểu huyệt của em chứa đầy nóng dát tinh dịch của gã. Sự kích thích bất chợt làm em cũng ra luôn rồi. Tâm trí em mù mịt, gục xuống gối, tất cả sinh lực em đã cạn kiệt rồi. Tên kia thấy em có vẻ sắp ngất, liền thúc mạnh vào.

"Tỉnh dậy, chúng ta chưa xong đâu"

Sự đau đớn kéo em tỉnh lại, hắn có vẻ vẫn chưa tha cho em, bằng chứng là vật cứng cáp đó vẫn chà vào người em. Em mệt lắm rồi, nếu làm nữa em sẽ chết mất. Hắn lại tiến đến giơ cự vật còn cường đó ra tiếp tục buổi trừng phạt, dù em đã lắc đầu tỏ ý không muốn. Nhưng hắn dễ gì đống ý chứ. Căn phòng lại vag đầy những âm thanh tình dục, tiếng cọ xát, va chạm, rên rỉ ngập tràn nơi. Đôi mắt em mờ dần, tiếp đó họ lại đắm chìm trong nhục dục.

Hắn sau khi chơi em đến phát ngất liền bế ẻm đi tắm xong đem lên giường ôm ngủ.

Xin lỗi, ta yêu ngươi nhiều lắm

Lui biết sau cũng em sẽ không yêu hắn, những lời em nói đều là giả dối. Sau những gì hắn đã làm liệu em sẽ tha thứ cho kẻ si tình này chứ.

Ánh sáng len vào, mặt trời đã sáng, Lui tỉnh khỏi cơn mê có vẻ đêm quá hắn đã hăng quá rồi. Nhìn xuống em, giờ đang nằm an tĩnh bên cạnh hắn, trên người còn đầy rẫy dấu hôn nồng cháy. Mái em tóc lộn xộn lên cả bù xù, mềm mại như bông phất phơ trong nắng. Cơ thể trơ trụi không có lấy mảnh vải che thân, nước mắt đã cạn khô rồi. Khoảng khắc bình yên này rồi sẽ kết thúc, em rồi sẽ rời đi, một lần nữa.

Hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo, dời giường. Đến lúc phải đi thôi. Trước khi đi hắn cúi xuống, chạm vào má em, cẩn thận nâng những sợi tóc em lên thơm nhẹ, vén mảng tóc sang một bên để lộ vết sẹo. Ngắm nhìn đắm đuối khuôn mặt đang say giấc đó. Lui hôn lên vết sẹo do chính hắn tạo ra, nó đầy ấm áp khác với bàn tay lạnh của hắn, rồi đặt một nụ hôn lên trán.

"Tạm biệt"- Hắn nói trong lòng có chút chua xót không cất lên được, không nỡ rời xa em

"Anh khùng à?"- Em mở mắt nhìn lên, liếc nhìn anh một cái. Shu di chuyển ngồi sát lại hắn, vươn hai tay kéo hắn vào lòng. Ôm chầm lầy hắn mà kéo cả hai ngã ầm xuống giường.

"Anh định chơi em chán rồi bỏ đi thế ư?"- Em nũng nĩu, cọ đầu vào người hắn

Hắn ngơ ngác trước lời em vừa nói, ngay lập tức vùi đầu vào cổ em mà thở dài

"Đừng bao giờ đi đâu nữa."

"Nhưng gia đình em không cho..."- Shu phồng má nói

"Chuyện đó anh mua lại bên em rồi, hôm qua anh định nói chuyện đó với em" Hắn khẽ cười, xoa xoa người em đầy ôn nhu.

Trước lời đôi phương vừa nói em ngước lên nhìn hắn, đồng tử mở to, nhíu mày đầy khó hiểu, đẩy hắn ra xa.

"Đợi đã, anh làm cái đéo gì cơ"

"Giờ em phải cưới anh hoặc phá sản, chọn đi"- Gã mỉm cười, nắm lấy bàn tay em, nâng nó lên mà cắn nhẹ vào ngón áp út. Em giờ sẽ không thể chạy trốn khỏi hắn được nữa, chỉ thuộc về hắn mà thôi.

Trước những hành động của hắn em chỉ thở dài, ôm đầu. Hắn nghĩ gì vậy chứ? Nhỡ đâu em không thích hắn thì em hoàn toàn có quyền kiện chết mẹ hắn đó. Hắn nên biết ơn vì em vẫn còn yêu hắn đi. Giờ lại lấy công việc ra dọa nạn em nữa, em thật muốn giết người em yêu mà.

"Anh bị điên rôi"- Em mệt mỏi nhìn gã

"Điên vì em đó, giờ kết hôn không"- Hắn mỉm cười, hôn lên gương mặt em, ôm ngã xuống giường lần nữa.

Thấy người kia ôm hôn em điên cuồng không thả em mới khẽ nói

"Có lẽ để sau"

#Hồi trẻ mình điên vl tận 8k chữ, giờ vẫn thế nhưng điên ngầm. 

#Nếu có gì sai xót hãy cứ coi là sai lầm tuổi trẻ đi vì mình lười sửa lắm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro