Lụm Ngươi Về Là Ta ( Chương 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lụm Ngươi Về Là Ta
Chương 1

Khi Tiêu Chiến về đến nhà, giữa mùa đông nên vừa chạng vạng trời đã tối đen, tuy không có gió, nhiệt độ giảm mạnh cũng có thể khiến người ta đông cứng toàn thân.

Y bọc kín áo nhung trên người, cúi thấp đầu khẩn trương bước nhanh, trước khi rẽ vào ngõ còn không quên ghé hiệu bánh màn thầu Vương Ký bên đường mua hai cái bánh bao nhân thịt, mặc dù trời rất lạnh.

Vừa rẽ vào trong hẻm, một luồng gió xốc thẳng vào mặt khiến y hận không thể co cả đầu vào trong áo. Chạy từng bước nhỏ vào trong ngõ, đèn đã hỏng, trên đường ánh sáng hắt xuống loang loang lổ lổ, dọc theo đường đi không biết y bị vấp bao nhiêu lần, cuối cùng cũng mò về đến cửa nhà mình - một toà nhà năm tầng đã xập xệ, cũ nát.

May mà nhà y ở tầng một, mò mẫm qua mấy bậc thang là tới. Vừa đến trước cửa, y ngạc nhiên thấy cửa sổ mở ra, chẳng lẽ sáng sớm mình ra ngoài quên đóng lại? Mà cũng chẳng sao, y không sợ có kẻ trộm mò vào, tới lúc đó cũng chưa biết chắc ai sẽ cướp của ai đâu.

Mở cửa vào nhà, y móc ra điếu thuốc trong túi bị ép tới quăn queo mà châm lửa, rít một hơi thật sâu, cả người run cầm cập một hồi mới lấy lại được sức.

"Mẹ kiếp! Thời tiết lạnh thế này còn có để cho người ta sống hay không." Lại mắng thêm hai câu,Tiêu Chiến móc bánh bao ra ăn, nhân thịt bên trong đều sắp đông thành cục, cả một ngày y chưa được miếng cơm vào bụng, đói đến cồn cào, y nhét luôn cả hai cái bánh vào miệng, nuốt xuống.

Nhưng bánh còn chưa nuốt xong, y chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền im lặng dỏng tai lên, chốc lát y nghe thấy có tiếng lục cục trong bếp, âm thanh trong phòng nhỏ vang ra đặc biệt rõ ràng.

Phắc! Không lẽ có trộm thật hay sao?

Tiêu Chiến nheo mắt lại, móc từ trong túi quần ra con dao Thụy Sĩ, nắm trong lòng bàn tay rồi thuần thục vẩy khẽ, thả nhẹ bước chân lặng lẽ bước tới bếp, càng tới gần y càng khẳng định trong đó tuyệt đối không phải mèo lạc hay chó hoang gì. Trong bếp không có cửa sổ, vì vậy nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối đen như mực.

Một tay y nắm dao, một tay đưa đến cạnh cửa định ấn vào công tắc đèn điện, nhưng ngay lúc y sắp đụng tới công tắc thì đột nhiên một cánh tay trong bóng tối duỗi ra túm chặt lấy cổ tay y.

Tiêu Chiến bị dọa, chửi một tiếng "phắc", y lập tức ấn xuống công tắc đèn đồng thời nhanh chóng huơ dao đâm về phía trước, ai biết đối phương phản ứng so với y còn nhanh hơn gấp bội, dao của y còn chưa đụng tới ngực đối phương, tay của hắn đã luồn xuống phía dưới nhấn lên eo y.

Tiêu Chiến không dám di chuyển, run lập cập rút dao lại, ngoan ngoãn giơ hai tay lên, hiện tại y còn không biết trên eo mình là thứ đồ chơi gì thì quả là cuộc đời làm lưu manh mười mấy năm qua thật đã bị mù.

Ha ha, đại ca, tôi là người dễ nói chuyện, anh trước tiên buông vật này ra đã, nhỡ may cướp cò thì thật chơi không vui chút nào..." Nam nhân trước mặt có thân hình cao lớn, so với Tiêu Chiến 1m75 thì cao hơn y nửa cái đầu, một nửa mặt hắn vấy máu, mái tóc ngắn bị dòng máu thấm vào dính nhơm nhớp - rũ ở trên trán, có mấy sợi kết thành khối, phía sau lấp ló một đôi mắt hung ác nhìn y chằm chặp.
Tiêu Chiến dù là kẻ không sợ trời không sợ đất lúc này cũng bị nhìn chăm chú đến lạnh xương sống, đây nào phải tên trộm bình thường, đây rõ ràng chính là kẻ liều mạng nha.

Nam nhân chăm chú nhìn y một lúc, không nói lời nào, mãi đến tận khi Tiêu Chiến vã mồ hôi ra, hắn mới giật giật môi, phun ra độc một chữ: "Đói."

"Hả?" Tiêu Chiến há hốc mồm, nòng súng bên hông lập tức nhích lên, y hoảng sợ vội kêu to: "Có... có đồ ăn, trong bếp có đồ ăn."

Nam nhân dường như không nghe thấy y nói, nôn nóng nhìn xung quanh, sau đó hung hăng quay đầu lại trừng y: "Tôi muốn ăn."
Tiêu Chiến không có cách nào khác đành đưa tay chậm rãi chuyển qua kệ bếp trước mặt, lấy ra nồi cơm điện.Chút cơm ngày hôm qua sớm đã ăn sạch sẽ, tủ lạnh thì rỗng tuếch, gạo cũng không còn, may mà còn lại chút mì sợi, không phải vậy thì y quả thật không biết lấy cái gì mà nấu. Sợ vị sát thần phía sau đợi không kịp, nước còn chưa sôi, y vội vã ném mì sợi vào,
sau đó đập thêm một quả trứng gà, cầm đôi đũa tùy tiện quấy hai cái.

Đại khái là ngửi thấy được hương vị, bụng nam nhân phía sau liền phát ra một tiếng kêu kháng nghị cực kỳ vang dội, khiến Tiêu Chiến bị chọc cười, ở phía nam nhân không nhìn thấy, y trộm nhếch lên khoé miệng, sau đó vớt mì sợi ra.

Rõ ràng chỉ là một bát nước dùng với mỳ tôm trứng gà, hành thái cũng chẳng có, nhưng nam nhân kia ăn rất ngon lành, vừa xơi vừa liếm hai cái lên bát. Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn, nguyên bản cái bụng chưa được lấp đầy của y lại thấy đói, tiếng bụng réo so với nam nhân vừa nãy còn vang dội hơn, nhưng mà lúc này y chỉ có thể nhìn. Thấy nam nhân vội vàng ăn, y liền bắt đầu tính kế, làm cách nào mới có thể thoát thân.

Tiêu Chiến lén quan sát nam nhân từ trên xuống dưới, trên người hắn trùm một cái áo bông rách rưới, vừa nhìn chính là nhặt được ở bãi rác, cũng không biết mặc mấy ngày rồi, một mùi hôi hám bốc lên, vừa nãy y căng thẳng nên không chú ý, hiện tại vừa ngửi thấy liền suýt nữa thì ngất. Chân hắn cũng chỉ xỏ một cái dép mùa hè, còn chân kia cứ như vậy để trần, đèn huỳnh quang chiếu xuống, rõ ràng có thể nhìn thấy da chân bị sưng đỏ nứt nẻ. Hắn mặc một cái quần tây, so sánh với cái áo liền thấy hoàn toàn không phù hợp, Tiêu Chiến coi như không biết dùng hàng hiệu, chí ít cũng có thể nhìn ra được chiếc quần kia may bằng loại vải cực tốt.

Chẳng qua mấu chốt nhất vẫn là nam nhân này ăn mỳ vội vàng thế nào đi chăng nữa thì tay hắn vẫn nắm chặt lấy khẩu súng, Tiêu Chiến lăn lộn nhiều năm như vậy, từng gia nhập vài bang phái, cũng không thật sự dùng qua súng, cùng lắm cũng chỉ cầm ở trên tay trêu đùa dọa người. Y gặp nhiều nhất là loại súng lục Colt M1911 - nho nhỏ nhưng uy lực vô cùng, khẩu súng này của nam nhân vừa nhìn liền biết không phải, chắc là hàng ngoại.

Tiêu Chiến không nhịn được lại liếc nhìn gò má nam nhân một cái, bụng nghĩ cái tên này tuyệt đối không phải kẻ có thân phận tầm thường.

Sự chú ý của đối phương lúc này hoàn toàn đặt ở trong cái bát trước mặt, hồng hộc mà ăn, thỉnh thoảng còn chậc chậc lưỡi. Tiêu Chiến lặng lẽ lui lại một bước, mò ra sau ngăn tủ có đặt chai bia, loại người nào y cũng từng gặp, tình huống nguy hiểm nào y cũng đã trải qua, từng bị một đám người cầm dao truy sát, lúc này y không tin là không thể khống chế được nam nhân trước mắt nhìn qua như kẻ thần kinh này.

Một phát tóm được cái chai, Tiêu Chiến không hề do dự, lập tức ra tay, y nhắm đầu nam nhân đập tới, chuyện này y đã làm nhiều rồi, sức mạnh vừa phải, đủ đem người đập ngất chứ không đập chết.

Chai bia nện thẳng vào gáy nam nhân, "choang" một tiếng, máu đỏ tươi phun ra, chai thủy tinh vỡ nát, suýt chút nữa miếng thủy tinh vỡ bắn vào mặt Tiêu Chiến . Lực đập đủ mạnh, chỉ có điều nam nhân kia sau khi rên khẽ một tiếng, lại không ngất đi, hắn quay phắt đầu lại, liếc nhìn y.
Tiêu Chiến trong lòng lộp bộp một tiếng, rõ ràng sự việc đã không thể cứu vãn, lần này mạng nhỏ toi rồi, sớm biết thế liền đem hắn đập chết so với bây giờ còn tốt hơn.

Nam nhân kia đột nhiên đứng dậy bước tới, y liền theo bản năng mà giơ tay lên che đầu, trong lòng đã sẵn sàng chuẩn bị nhận một đòn hung hăng sắp nện xuống, nhưng không nghĩ tới người đối diện đột nhiên bẹp bẹp miệng, kêu lên oan ức: "Đau", khi y còn đang trợn to mắt chưa kịp phản ứng, hắn đã tức tưởi mà oa oa khóc rống lên.

... Oát đờ phắc! Tình huống gì đây?

Tiêu Chiến hút thuốc, buồn bực xoa tóc rối tung một hồi, khuôn mặt phức tạp y nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn sang nam nhân vẫn còn đang khóc ở bên cạnh.

Cũng không biết là trước đây vẫn ngốc hay bị mình đập đến ngốc, cũng có thể là hắn cố tình giả ngây giả dại để đánh lạc hướng chăng? Có điều... chính bản thân y cũng chỉ là tên côn đồ cắc ké, tiền không có, vẽ tiền ra mà nuôi hắn chắc?

"Khóc khóc khóc. Khóc cái rắm. Còn khóc nữa thì đến đồn cảnh sát mà khóc." Tiêu Chiến vốn định đi tới cho nam nhân kia một cước, nhưng kiêng kỵ khẩu súng trên tay hắn nên chỉ dám mở miệng mắng hai câu. Nam nhân một dòng nước mũi hai dòng nước mắt, cả khuôn mặt nhìn qua càng nhem nhuốc, lôi thôi lếch thếch khiến Tiêu Chiến càng ghét bỏ tránh ra hai bước, một nam nhân cao lớn khóc hờn hệt như một thiếu nữ, y ngẫm nghĩ liền cảm thấy một trận buồn nôn.

Nam nhân kia nghe y mắng chửi liền dừng lại một chút, vô cùng đáng thương, lén lút liếc y một cái rồi đổi thành nhỏ giọng nức nở.Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, Tiêu Chiến muốn kiểm tra nam nhân này là bị ngốc thật hay là giả bộ, y cầm lấy nửa chai bia đã vỡ trên bàn, một lần nữa đập tới, chai bia dừng lại cách huyệt thái dương nam nhân khoảng 3cm, mà nam nhân kia sửng sốt sau hai giây mới đột nhiên né tránh, hoảng sợ nhìn chai thuỷ tinh sắc bén đã vỡ nát kia, lại nhìn Tiêu Chiến , môi run run, nói: "Đau..."

Dáng dấp này, thực sự là đủ thảm.

Tiêu Chiến vò đầu bứt tóc, hiện tại không biết phải làm sao, nếu như hắn là người bình thường thì y liền không thèm đếm xỉa mà liều mạng, nhưng hắn lại là một tên ngốc. Động thủ cùng một tên ngốc thì chẳng khác gì mình cũng ngang như kẻ thần kinh, huống hồ, vừa rồi cái kẻ này lại vô tình chạm vào lòng trắc ẩn của y.

Nhược điểm trí mạng của Tiêu Chiến chính là ăn mềm không ăn cứng, nếu kẻ nào cho y một cái tát, y có mất đi nửa cái mạng cũng phải tát lại một cái, nhưng nếu kẻ đó giả bộ đáng thương, vậy y sẽ không thèm so đo tính toán, dĩ nhiên tiền đề là kẻ đó phải không đi tìm y để gây sự. Tiêu Chiến này nhìn qua trung thực, trên thực tế rất giảo hoạt, suy nghĩ của y không mấy ai có thể nắm bắt được, y có thể xoay người, bất thình lình cho kẻ nào đó một ám côn, vừa nhanh vừa độc, đánh cho kẻ đó chỉ có thể đem máu lẫn răng mà nuốt vào bên trong bụng. Cho nên anh em thân thiết đều nói với y sớm muộn có một ngày sẽ chết vì sự mềm lòng của mình, nhưng duờng như tính cách đó đã ăn sâu vào máu, không thể bỏ được.

Phun ra một hơi khói thuốc cuối cùng, y cầm mẩu thuốc lá còn lại di di trên bàn hai cái, lại cầm chai bia nát dí vào yết hầu nam nhân, nói:: "Thế này đi, anh đưa khẩu súng cho tôi, tôi liền dẫn anh đi khâu lại vết thương trên đầu."

"Súng?" Nam nhân lẩm bẩm, ánh mắt đờ đẫn, đột nhiên cả người lung lay như muốn gục xuống.

"... Chết tiệt!" Tiêu Chiến cả kinh, lúc này mới chú ý tới dưới cái ghế nam nhân đang ngồi máu đã tí tí tách tách - nhỏ xuống thành một vũng, y hốt hoảng đem khăn mặt ấn vào gáy nam nhân bịt chặt miệng vết thương, sau đó trực tiếp đoạt lấy súng trong tay hắn.

Ai biết nguyên bản nam nhân còn ngoan ngoãn ngồi yên, đột nhiên phản kháng mãnh liệt, tay giữ chặt khẩu súng, ánh mắt trở nên hung ác, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Tiêu Chiến hoảng sợ vội buông tay, chỉ lo sơ ý bị cướp cò: "Được được được, tôi không lấy súng của anh... anh đừng kích động... Trước tiên tôi dẫn anh đi gặp bác sĩ được chứ, nếu còn tiếp tục ngồi đó anh sẽ mất mạng đấy."

Nam nhân thở hổn hển, nửa ngày mới trấn định, sau đó lại khôi phục cái dáng dấp thê thảm kia.Tiêu Chiến thật cẩn thận bước đến cạnh hắn, hỏi: "Trên người có đau chỗ nào không?"

Nam nhân lắc lắc đầu: "Đau đầu..."

"Vậy anh đem vật này bỏ vào trong túi quần hay túi áo đi, đừng để bị người nhìn thấy sẽ đoạt mất."

Nam nhân nghe vậy liền ngoan ngoãn đem khẩu súng bỏ vào trong túi áo bông.

Hoá ra vẫn nghe hiểu được tiếng người à? Tiêu Chiến có chút nghĩ không ra, y còn tưởng rằng những kẻ thần kinh đều giảng không thông.

Từ trong tủ giầy y tìm ra một đôi giày lót bông không biết đã mua từ năm nào, xỏ vào cho nam nhân, sau đó cầm chiếc mũ màu đen cẩn thận đội lên đầu hắn, rồi dẫn hắn đi tới một phòng khám nhỏ y vẫn thường hay lui tới mà không cần phải giấy tờ tuỳ thân.

Bác sĩ ở phòng khám chui này là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, cùng Tiêu Chiến quen biết đã hai năm, y làm lưu manh, thỉnh thoảng vẫn bị đâm chém nên không thể quang minh chính đại đi bệnh viện khám, chỉ có thể tìm những phòng khám bệnh nhỏ này. Thường xuyên qua lại, Tiêu Chiến cũng giới thiệu một vài anh em của mình đến đây, hiện tại phòng khám bệnh còn chưa đóng cửa có một nửa công lao của y, vì lẽ đó bác sĩ đối với y vẫn rất săn sóc.

Lúc này nhìn Tiêu Chiến đỡ một người có vết máu loang lổ đi vào, bác sĩ cũng không kinh sợ, chỉ khi xốc chiếc mũ đen ra nhìn, hắn ta vẫn là nhịn không được hô khẽ một tiếng: "Ai nha! Làm sao lại bị thương trùng hợp như vậy. Tới hai vết thương cùng một chỗ?"

"Được rồi được rồi, anh đừng nói nhảm nữa, mau mau cứu người trước, tôi thấy anh ta vừa nãy sắp ngất đi." Tiêu Chiến ngồi xuống chà xát đôi tay lạnh như băng, lúc này mới nhớ tới cái bụng đói: "A, chỗ anh còn gì ăn không? Tôi sắp chết đói."

"À, bên phòng Tiểu Dĩnh còn ít bánh bích quy, cậu ăn tạm đi."

Tiểu Dĩnh là y tá ở phòng khám này, làm ở chỗ này được một năm, là cô gái xinh đẹp mà lá gan cũng lớn, nhìn thấy Tiêu Chiến cũng không ngạc nhiên, hai người còn được cho là bạn bè, thỉnh thoảng cũng cùng nhau đi uống rượu hát karaoke, ai không biết còn tưởng cô là bạn gái của y. Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến mặt mày xám xịt, cô cười nhạo y hai tiếng rồi lấy bánh bích quy từ trong ngăn kéo ra cho y, còn thân thiết đứng dậy rót một chén trà sữa.

Tiêu Chiến một bên đùa giỡn người đẹp, một bên nhìn bác sĩ thanh lý vết thương cho nam nhân. Trên đầu nam nhân là hai đạo vết thương rất lớn, một là bị y đập, còn có một vết hung hiểm hơn, hệt như một cái hố, máu kết thành vảy, phỏng chừng là bị thương vào hai ngày trước, trước tiên bác sĩ cạo tóc xung quanh vết thương của hắn đi, sau đó dùng kim khâu lại, trong lúc đó nam nhân kia một tiếng cũng không rên, chỉ có đôi vai thỉnh thoảng run lên vài lần.

Chờ xử lý xong vết thương, Tiêu Chiến nhìn thấy gáy nam nhân có hai chỗ da đầu trơ trọi màu xanh, liền toét miệng cười không ngừng, Dương Tiểu Dĩnh lườm y một cái, mắng y làm sao không biết thông cảm như vậy, kết quả mắng xong quay đầu nhìn lại thì chính cô cũng không nhịn được cười.

"Lòng thông cảm là cái gì, có thể đem mà ăn được không? Ai nha bác sĩ, trông hắn có vẻ là một người tốt lại gặp phải sự cố, anh xem có thể chữa khỏi hay không, chụp phim hay phẫu thuật gì đó."

"Phẫu thuật với chụp phim cái lông hả. Chỗ của tôi làm gì có đủ dụng cụ? Tốt nhất ngày mai cậu mang hắn đi bệnh viện mà khám, không cẩn thận có khi bị chấn thương sọ não rồi."

"Ha ha, tôi quên đây là phòng khám bệnh chui... Đi nào ngốc!" Tiêu Chiến không để ý bác sĩ tức giận đến thổi râu trừng mắt, cùng Dương Tiểu Dĩnh đang cười đến không còn hình tượng mà đi ra cửa, nam nhân kia thấy y vừa đi, lập tức bám theo, làm cho bác sĩ cùng Dương Tiểu Dĩnh khóe môi co rút, có thật hắn là một kẻ thần kinh hay không nhỉ?

"Đúng rồi! Cậu về nhớ mua chút gan heo, trứng gà cho hắn bồi bổ nhé!" Bác sĩ chạy tới cửa hô to.

Bẵng đi vài giây, trong đêm tối mới truyền đến tiếng của Tiêu Chiến : "Bồi bổ cái mẹ gì chứ!"

"Còn nhớ tên mình không?"

Tiêu Chiến rít một hơi thuốc, đây đã là điếu thứ ba trong tối nay, ánh đèn huỳnh quang tối tăm chiếu lên mặt y, nhìn qua còn trắng bệch hơn so với nam nhân bị mất rất nhiều máu kia.

Nam nhân lúc này đang ngồi đối diện với y, trên đầu quấn băng vải, vẻ mặt mỏi mệt, hắn cau mày nghĩ đến nửa phút rồi lắc đầu.

"Tôi... là..." Tiêu Chiến uể oải vuốt mặt một cái, đột nhiên đạp một cước lên chân ghế của nam nhân: "Vậy thì còn nhớ ra cái gì đều nói hết đi."

Nam nhân bị hắn lớn giọng quát thì sợ hết hồn, vội rụt vai lại, nhích ra sau, nửa ngày thưa thưa dạ dạ chán mới dám mở miệng: "Đều đã quên..." hắn nói xong lại sợ hãi, thật cẩn thận nhìn lén y.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, ở trong lòng tự nhủ mình cần phải bình tĩnh, bình tĩnh...

Vốn lúc nãy đi khám bệnh y đã nghĩ tới việc đem nam nhân này tống khứ đi, không nghĩ tới người này cứ quyết tâm bám lấy y, muốn bỏ rơi cũng không được, cứ thế theo y một đường trở về.Nếu không vì chuyện mới cứu được hắn từ tay Diêm vương ra, Tiêu Chiến hận không thể đập cho hắn một trận, người ta vẫn nói đại nạn không chết tất có phúc về sau, kết quả chính mình lại thành cái "phúc" kia.

Nghĩ tới việc ngày mai sẽ đem hắn ném ra ngoài, rốt cuộc Tiêu Chiến vẫn mang người về nhà.

"Quên đi, ngày mai tính tiếp. Mau đi tắm rửa đi! Hôi muốn chết..."

Nam nhân ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên: "Hả?"

"Hả cái đầu mà hả!" Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, kéo người hắn lên hai, ba bước liền đẩy vào WC, sau đó tùy tiện tìm một cái khăn mặt vô dụng trên giá ném cho nam nhân: "Quần áo bẩn cứ vứt ngoài cửa, quần áo sạch chốc nữa tôi sẽ đưa vào sau cho, còn có, ngoại trừ xà phòng thì đừng đụng vào các đồ vật khác cho tôi."

Không chờ nam nhân trả lời, y liền đóng sầm cửa lại, thở phì phò trở về phòng tìm quần áo. Đáng thương là ngay cả chính y đều không có quần áo mà mặc, lục tung tùng phèo mọi thứ rồi tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm thấy một bộ tạm ổn, nhưng chỗ mông quần đã bị mài ra một lỗ hổng, quần sịp cũng không có cái nào mới, y liền cầm chiếc quần sịp đã giặt sạch của mình, đau lòng lấy ra một chiếc áo len cao cổ màu xám trong ba cái áo len còn lại.

Nhưng y còn chưa kịp thương tiếc cho sự ra đi của cái áo thì từ trong WC một trận ầm ầm vang lên, y mắng to một tiếng, vội vọt vào.

Thấy bộ quần áo rách nát của nam nhân nằm ở cửa, Tiêu Chiến đá một cái bay ra ngoài, mở cửa ra, người bên trong thân thể trần trụi, đang luống cuống ngồi chồm hỗm trên mặt đất một tay nhặt vội mấy cái chai lọ bị rơi xuống, tay kia cầm vòi hoa sen đang phun nước, hắn ngẩng đầu lên thấy y đi vào liền lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi... tôi không đụng vào..."

"Cmn bị ngốc à? Dùng nước lạnh mà tắm hả?" Tiêu Chiến đóng nước, nhanh chóng đem đồ vật nhặt hết lên, quay về phía nam nhân chửi ầm lên, y mắng thoải mái xong thì hai, ba cái liền đem quần áo của mình thoát ra: "Đến con cẩu còn thông minh hơn."

WC rộng chưa tới hai mét vuông cùng một lúc chứa hai người đàn ông thực sự chen đến không di chuyển được, Tiêu Chiến run lập cập điều chỉnh nước ấm, phun lên người mà tắm rửa một hồi, chờ tới khi cả người ấm lên, y mới xát xà bông, rồi quay về phía nam nhân đang núp sát ở trong góc chỉ trỏ: "Lại đây, xả nước."

Nam nhân ngây ngốc đi tới, vụng về xoa xoa cánh tay. Tiêu Chiến cầm bọt biển cọ ở bên cạnh thực sự nhìn không nổi, liền cầm cục xà bông xoa cho hắn, vừa xoa một cái, nước chảy xuống đều biến đen, bùn còn rơi xuống một lớp, có thể thấy được có bao nhiêu là bẩn.

Thời điểm tắm rửa, Tiêu Chiến phát hiện thân thể người này rất cường tráng, cánh tay to khỏe, bắp đùi rắn chắc, bụng bởi vì đói mà hơi xẹp, nhưng vẫn có thể thấy hình dáng cơ bụng, ngay phía dưới là cái thứ kia... thật khiến cmn làm tổn thương lòng tự trọng người ta. Vừa nổi giận, tay y liền có chút mạnh, tận lực chà xát khiến cho nam nhân kêu lên một tiếng, mặt nhăn thành một cục.

"Quay qua đây, rửa mặt."

Trên đầu nam nhân còn đeo băng, Tiêu Chiến chỉ có thể dội nước tẩy sạch phần tóc phía ngoài lộ ra ngoài băng vải, chờ khi máu trên mặt sạch sẽ, y rốt cục mới nhìn rõ ràng bộ mặt đối phương. A! Đúng là không nhìn ra. Y vốn cho rằng hắn là một dạng nam nhân thô ráp, kết quả nhưng lại là một soái ca. Nhìn khuôn mặt này hẳn là so với y còn nhỏ hơn vài tuổi. Dáng dấp kia hoàn toàn không giống kẻ xuất thân nghèo hèn, không biết vì sao lại lưu lạc đến đây, sẽ không phải là tiểu thiếu gia bị người bắt cóc đi chứ?

Tiêu Chiến nghĩ một chút, vẫn là quyết định không giao du với kẻ này, không phải phiền phức nào y cũng đều trêu tới.

Nam nhân mở to mắt, nhìn Tiêu Chiến trầm mặc, sợ hãi nhích lùi ra một chút: "Lạnh..."

"Lạnh cái đầu cậu ấy. Còn nói nhảm nữa thì mau biến ra ngoài. Lãng phí nước nóng." Tiêu Chiến tâm tình khó chịu, vỗ lên đầu nam nhân một phát, sau đó đem nước nóng rửa đi bọt trên người, nước đã có chút lạnh, không tắm nhanh liền chết cóng.

Nam nhân bị đánh trúng vết thương cũng không dám kêu đau, đứng nghiêm chỉnh chờ Tiêu Chiến tắm xong mới dám tắm tiếp, lúc này nước đã không còn nóng nữa.

Tiêu Chiến lau khô người rồi mặc quần áo, run lập cập đi ra ngoài, nhìn thấy đống quần áo rách rưới thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, y lẳng lặng đi tới lật qua lật lại:

"Này ngốc, súng để đâu rồi?"

Nam nhân mới vừa mặc xong quần sịp, đang xỏ áo qua đầu, Tiêu Chiến thấy quần sịp mặc ở trên người hắn có chút nhỏ, bó vật khổng lồ kia thành một cục ở phía trước, nhìn qua thật chặt. Nghe được y hỏi, hắn liền xoay người từ chiếc khăn giấy trên két nước bồn cầu rút ra khẩu súng lục kia.

"... Được rồi, được rồi, nhanh mặc quần áo vào đi!" Rốt cuộc não hắn có chỗ nào bị hỏng? Này rõ là khôn khéo mà. Tiêu Chiến tức giận trở về phòng, chui vào chăn, suy nghĩ một chút, lại lôi từ trong tủ ra một cái chăn bỏ xuống nền nhà.

Nam nhân lúc tiến vào đang định ngồi lên giường, bị một cước của y đá văng ra, hắn lúng túng nhìn y.

"Nhìn cái lông ấy. Cmn cậu còn muốn ngủ trên giường? Xuống dưới nằm cho tôi!" Tiêu Chiến cơm không được ăn no, lại bị nam nhân này đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu một buổi tối, tâm tình phi thường bực bội, y kéo chăn xoay người hướng vào phía tường mà ngủ. Kỳ thực cũng không thể trách y, nhà y tổng cộng có hơn ba mươi mét vuông, một chiếc giường đơn để y ngủ thì thừa sức, nhưng thêm một người nữa thì nửa người phải dán vào tường, sô pha thì không có, có thể chừa ra nền nhà mà ngả lưng là đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi.

Nam nhân thấy thế cũng lẳng lặng cầm lấy cái chăn mỏng có chút bẩn trước tiên trải ra trên nền, sau đó bò vào trong chăn rồi co lại như một con nhộng. Mấy đêm trước hắn phải ngủ ở trong ngõ hẻm thông gió, chăn chiếu đều không có, so với hiện tại đã quá hạnh phúc, hắn nhìn một chút bóng lưng nhô lên trên giường, lại sờ sờ tấm chăn mềm mại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Chỉ có điều so với hắn, Tiêu Chiến ở trên giường lại không ngon giấc như vậy, lăn qua lộn lại cứ thế một đêm không ngủ. Y bị bệnh mất ngủ ư? Nhìn đi! Có một tên ngốc cầm súng hiện tại đang ngủ ngay dưới giường y, y dám ngủ chắc? Quả thực ngang với bom hẹn giờ, ai mà biết được liệu nửa đêm kẻ ngốc này có đột nhiên phát rồ mà cho y một viên đạn hay không chứ?

Cứ trái lo phải nghĩ như thế, Tiêu Chiến đáng thương mở mắt trừng trừng nhìn vách tường một đêm, rốt cuộc lúc trời tờ mờ sáng y không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro