Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    - Tôi là Kamui Gakupo, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp này.
  Lại thêm một chàng trai soái ca nữa bước chân vào ngôi trường này, nhưng không phải là 1 cậu học sinh, mà là một ông thầy... không, 1 "anh" thầy khoảng chừng 23 tuổi nếu theo như tôi đoán. Thân hình đồ sộ, to cao, giọng nói trầm trầm đầy nam tính nhưng tóc thì dài khủng khiếp, lại còn cột cao ra sau, chẳng khác gì ái nam ái nữ mà mấy đứa con gái ầm ĩ lên đòi xin chữ kí, hotboy kiểu này chắc tôi đi chết chứ khỏi thèm cưới. Cái lớp này toàn bọn ham giai đẹp... Hắn bỗng lại gần tôi, gần thật gần, có khi khoqngr cách chỉ chừng 3cm là cùng, lấy mấy ngón tay cứng dơ bẩn nhẹ nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt tím chói lòa đến mù.
     - Ủa, em không có hứng với tôi à? Có vẻ như sự ngại ngùng ấy khiến tôi chú ý tới em rồi đó.
     - .... Làm như em có hứng ấy.
     - Đúng là sự bất ngờ, làn đầu tiên có người không bị tôi hớp hồn, nhìn em thực sự quen... nhưng mà thôi, cùng bắt đầu vào bài học.
   Mọi nữ sinh trong lớp bắt đầu bàn tán, xì xào, rằng "cô ấy may mắn lắm đấy" rồi "Cô ấy bỏ lỡ cơ họi lớn rồi" và bla bla, nhưng tôi không quan tâm tới ông ấy chút nào, bỏ ngoài tai mấy lời lẽ đó và cứ thế lao đầu học.
      Vâng, khi tới trưa nắng gắt, tôi lại chạy vụt lên tầng ba chỉ để kiếm senpai thôi, bất chấp cả gịt mồ hôi trên người, vừa mới đặt chân thì va đụng phải cái gì đó mềm mềm và nặc mùi hương ngất ngây, hình như không đau mấy, mà thấy ấm... CHẾT!! Tôi va phải Senpai rồi... Tôi làm senpai bị thương rồi, làm sao giờ, tôi thật là tồi tệ mà, lúng ta lúng túng một thời suy nghĩ.
         - Mi-chan, chị không sao, đừng làm quá như vậy.
         - Em đã làm Senpai đau, sao em lại không quan tâm tới nó được?
         - Đó, chị đứng dậy rồi, em đừng lo.
         - Thiệt tình, đi ăn trưa cùng em nhá!
         - Ừ, chị đi.
   Sau mấy hồi nhé đủ các thứ vào bụng, chúng tôi nằm dài ra đằng sau trường để chơi, tận hưởng bóng cây xanh cộng làn gió mát mẻ thổi vù qua, chị nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc và bình yên trông mà chỉ muốn ôm, chỉ là trời đang nắng chói chang như thế này sợ chị ấy đổ nóng nhiều nên vì lợi ích, chỉ cần chị thấy vui là tôi thấy vui rồi, kéo cánh tay dài ấy lại gần rồi thưởng cho chị một nụ hôn tình yêu đỏ chót vì đã chiếm được trái tim tôi, còn chị thì chỉ biết đỏ mặt ngoắt ra sau, nhưng tôi vẫn không chịu thua và dựa vào lưng của chị.
          - Mà sao em lại chọn sau trường để chơi?
          - Cái thứ nhất là em biết chị rất yêu thiên nhiên nên đây là nơi thích hợp, cái thứ hai là em muốn chị gợi mọi kỷ niệm của anh Kaito ở đây.
          - Chà... chị có nhiều lắm... - Đôi mắt đong đầy những giọt lệ rồi nó chảy xuống dần, chị nhìn lên bầu trời xanh nở 1 nụ cười lẫn lộn cả sự xót xa vì người chị quý không còn, nhưng cũng có chứa niềm vui vì người bạn ấy được giải thoát dù có chết thảm.
    Định mệnh, chị còn thương xót cái thằng chuẩn bị làm chị khổ sở và bắt chị thuộc một trong số đám nô lệ hầu cận để phục vụ những dục vọng của 1 người đàn ông bừa bãi thế sao, nếu là em thì em đã quên tiệt hắn đi rồi. Tất cả chỉ là sự lừa dối của hắn, em nhìn thấu được bên trong, hắn yêu chị chỉ cho vui chứ không có 1 tình yêu vĩnh viễn, em đã ép hắn phải rời khỏi chị mãi mãi, chị vẫn cứ để ý tới hắn, hãy cứ nghe em, tất cả là dối trá hết, chẳng chút trung thực, là dối trá đó, LÀ DỐI TRÁ!!
      Nhìn chị khóc, tôi gạt nhẹ dòng nước mắt ấy đi, xoa dịu bằng cú dụi đầu vào ngực chẳng khác gì 1 đứa bé đang nũng nịu, nịnh nọt với 1 bà mẹ, một việc mà tôi thường làm nên chị ấy chẳng có gì là xa lạ, khác thường, thay vào đó chị vuốt ve mái tóc mượt của tôi và ôm lấy tôi vào lòng.
         - Vậy chị có những kỉ niệm gì đẹp với anh ấy vậy?
         - Ah... chỉ lầ mấy kỉ niệm thường thôi, lúc chị 5 tuổi, anh ấy rủ chị ra công viên chơi vui lắm, ngồi trên con cá cứ gọi mình là vui của biển cả đến phát cười. Lúc 13 tuổi, anh ấy sang nhà chị cùng sinh nhật, kết quả là suýt bỏng tay vì cái tội cứ hay vung vẩy cái pháo... toàn mấy kỉ niệm mà cười muốn chết. - Senpai 1 tay che miệng lại, 1 tay cứ ôm bụng mà cười khúc khích nhìn moe dữ. - Miku thì sao, em twngf là tình cũ của Shion-kun mà, có gì hay hơm?
         - À không... cũng chỉ bình thường thôi....
  Hắn tởm lợm, độc ác, thích phá đám, lúc nào cũng giở trò đồi bại ra với em, hắn khiến em sợ hãi, hắn tra tấn em, ở gần hắn là em bất động. Hắn là 1 con quỷ dữ, em luôn cần chị ở bên thì hắn chiếm cái vị trí ấy, em sợ hắn lắm, mặc dù em đã giết hắn, nhưng những ác mộng cứ quay trở về ám ảnh em. Đây là lúc mà em thực sự cần chị ở bên đó, làm ơn hãy hiểu cảm giác này, làm ơn.
          - Mày có nghe không, quỷ cái?
          - Làm ơn, đừng, em xin lỗi... hức hức... Em mới có 13 tuổi... em van xin anh....
          - Khóc cái đầu, van xin vô ích, mày chỉ là con súc sinh, dùng miệng mày liếm nó NHANH!!
          - Em không muốn.... Luka-nee, cứu em với.... Luka-nee....
          - Tao bảo mày LIẾM đi! Này Miku, Miku....
          - Miku, em đang khóc kìa!! Em có thực sự làm sao không?!
          - AAH!! Không, em không làm sao, em thề... Thôi chúng ta về lớp đi... - Gạt đi dòng nước mắt của mình, tôi âm thầm mang nỗi đau này về lớp. Trên cầu thang, tôi chạm trán phảo ông thầy chủ nhiệm mới của tôi, Gaku... Gaku gì đó. Ông lại chào tôi bằng cái giọng khó chịu đấy.
          - Ô hô, đây có phải trò Hatsune, còn chị bên cạnh... Megurine-san hả?
          - Sao ông biết tên tôi?
          - Quan trọng, thôi em hãy đi theo tôi, còn Hatsune thì cứ đi về lớp trước.
          - Nhưng tại sao... - Chưa kịp nói xong thì Senpai đã bị ông ấy kéo đi, làm tôi có cảm giác nất an trong người. Không chần chừ, tôi rón rén đi theo sau, theo ông ta đi vào góc nhà kho nhỏ, tôi càng bất an hơn nữa. Một tiếng thét vang lên từ ngôi nhà kho, chắc hẳn Luka-senpai đang có chuyện rồi.
          - Ông tính làm... Uhm.
          - Sgh... rồi em sẽ thuộc về tôi....
     Không thể nào, ông ta dám chạm cái môi dơ bẩn ấy vào môi của Senpai, rồi bắt đầu giở trò dâm với chị, ông ta dám lấy tay chạm vào những nơi cấm kỵ mà chỉ có tôi với Luka-senpai mới được sử dụng, ông ta đã khiến chị ô nhiễm và nồng nặc mùi hôi hám ấy, không được! Tôi mở rầm cửa kho hét to một tiếng NÀY để ông ta phải co chân mà chạy tới bến, còn senpai vì quá mệt nhoài nên đã ngất xỉu, khó thể tỉnh lại được. Khi đưa vào phòng y tế, tôi nghe thấy văng vẳng tiếng người đàn ông với cái điện thoại ở một nơi nào. Tôi tiếp tục lẻn theo tới đuôi trường, nhưng tai tvaanx có thể nghe thấ được kế hoạch của ông anh biến thái đó.
      Kế hoạch á? Cái con nhãi đó bỗng xen vào cái kế này, nhưng dù sao tôi cũng đã chiếm được trái tim Megurine Luka rồi, khi tôi cưới được nó thì kiểu gì số tài sản của người mẹ hoa hậu ấy sẽ sớm thuộc về tôi thôi, tôi vừa nổi tiếng vì có cô con gái của nhà hoa hậu nổi tiếng và vì giàu sang, hahahahaha.......
       Vậy là ngươi tính cưới Senpai của tôi, hơi quá sớm để chị ấy phải cưới sao hả. Mi cưỡng hôn cô ấy rồi ép cưới cô ấy chứ không phải tự nhiên mà vậy đâu, đồ súc vật. Mi giả vờ thân thiện với vẻ bề ngoài nhưng bên trong còn thâm độc hơn cả tôi rồi. Được, xem ra ta lại khổ đêm nay rồi, bởi vì hắn sẽ là

                     MỤC          TIÊU         TIẾP           THEO
      
     ----------TO BE CONTINUE---------

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro