10. Say rượu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Kim Mân Thạc ngày hôm nay đặc biệt sốt ruột, bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi sống lại cậu lấy thân phận con người xuất hiện  trước mặt người khác. Lộc Hàm về nhà đã thấy Kim Mân Thạc ôm gối lăn lộn trên giường.

"Còn chưa thay quần áo chỉnh tề sao? Sắp phải chuẩn bị đi rồi," Lộc Hàm vừa thay quần áo vừa hỏi.

"Tôi khẩn trương... Nha! Thay quần áo cũng phải nói một tiếng chứ!" Kim Mân Thạc ngẩng đầu đã thấy tấm lưng trần của Lộc Hàm.

"Không phải đã thấy qua rồi sao, còn xấu hổ gì nữa," Lộc Hàm chuẩn bị cởi quần.

"Giở trò lưu manh a!" Kim Mân Thạc đem mặt vùi vào gối đầu.

Lộc Hàm thay xong quần áo, vỗ vỗ cái mông vểnh của Kim Mân Thạc nói, "Nhanh lên thay quần áo, tôi chờ em ở ngoài."

"Lưu manh!" Kim Mân Thạc cả khuôn mặt đỏ bừng lấy tay che mông.

"Vậy chỉ lưu manh với em thôi, nhanh lên một chút!" Lộc Hàm theo thói quen xoa xoa đầu Kim Mân Thạc.

Đợi Lộc Hàm rời khỏi, Kim Mân Thạc nhắm hai mắt lại, một hồi ánh sáng dìu dịu qua đi. Cậu mở mắt, nhìn mình trong gương, đôi tai người, nhéo nhéo, biết đau, với tay sờ sờ, đuôi đã không có! Ô ô ô ~ hê hê ~ Ta rốt cục đã hoàn chỉnh là người! Cảm khái một hồi, Kim Mân Thạc mặc xong y phục Lộc Hàm chuẩn bị cho cậu.

Nhìn Kim Mân Thạc từ trong phòng đi ra, Lộc Hàm tự tay giúp cậu chỉnh sửa quần áo một chút, dùng ngón tay sửa lại một chút mái tóc rối, tự nhiên ôm chầm lấy eo cậu, "Đi thôi."

Lúc này Trương Nghệ Hưng ngồi trong phòng VIP của quán rượu tại gia mở cuộc họp, nhân viên tham dự có Kim Chung Đại, Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao.

"Nhớ kỹ, ngày hôm nay nhất định phải chuốc say Lộc Hàm, Lộc Hàm hắn không say, ta sẽ không bỏ qua!" Trương Nghệ Hưng nắm nắm tay.

"Lộc ca biệt hiệu ngàn chén không say, Nghệ Hưng ca ngươi sẽ say trước ấy chứ, vẫn là dẹp ý niệm này đi a!" Hoàng Tử Thao đang ăn bánh ga-tô liền chém cho Trương Nghệ Hưng một đao.

"Ta không muốn lại nhìn thấy người nào đó say khướt đâu," Ngô Diệc Phàm lại cắm thêm một đao.

"Không sao, anh có thể ngủ sô pha," Kim Chung Đại bổ một đao cuối cùng.

"Các ngươi có còn là đồng bọn của ta không! Còn có thể hay không chơi với nhau nữa rồi!" Trương Nghệ Hưng khóc lóc.

Đúng lúc này, Lộc Hàm ôm Kim Mân Thạc đẩy cửa phòng ra, "Lộc gia ngươi đến muộn! Phạt ba chén rượu!" Trương Nghệ Hưng chớp lấy cơ hội.

Lộc Hàm nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Cách thời gian hẹn còn có 30 giây." Ngụ ý, đến trễ cái mông a!

"Chào mọi người," Kim Mân Thạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại chào hỏi. Nhớ lúc đó cậu vừa mới chết còn là một tân sinh viên năm nhất đại học, đang chuẩn bị hào hứng hưởng thụ đời sống đại học nhiều màu sắc, thời điểm bị ép trọng sinh thành một con chuột đồng, cái gì karaoke, cái gì rượu, cái gì em gái chân dài đều không có duyên với cậu rồi. Hiện tại, cậu rốt cục bước chân vào quán bar trong mộng, lại còn là hạng sang, chỉ tiếc là không có em gái.

"Mân Thạc tới a, đến đây, bên này có bánh ga-tô, còn có hoa quả, uống đồ uống gì?" Trương Nghệ Hưng nhiệt tình chào hỏi Kim Mân Thạc.

"Cảm tạ Trương Nghệ Hưng... ca ca," là bằng hữu của Lộc Hàm, vậy hẳn là lớn hơn mình, gọi ca ca sẽ không sai đi. Kim Mân Thạc nghĩ như vậy, Lộc Hàm nghe được xưng hô này mặt đều đen rồi. Trương Nghệ Hưng ngao ô một tiếng qua ôm Kim Mân Thạc đi không buông tay, trong lòng nghĩ "Dương xuân bạch tuyết cỡ này, làm sao lại rơi vào tay tên lưu manh Lộc Hàm vậy!"

*Dương xuân bạch tuyết: là ca khúc nổi tiếng của nước S thi Xuân thu Chiến quốc, ý chỉ tuyệt phẩm nhân gian

"Chung Đại, ngươi thực sự không suy nghĩ bỏ hắn đi?" Lộc Hàm âm trầm hỏi.

"Ân, dường như phải suy tính một chút rồi," Kim Chung Đại cười híp mắt nói.

Trương Nghệ Hưng nhanh chóng thả Kim Mân Thạc ra, nhào tới trên người Kim Chung Đại sống chết không buông tay, "Anh đối với em thiên địa chứng giám! Không nên vứt bỏ anh."

Một phen ầm ĩ sập nhà này cũng coi như quen thuộc. Lộc Hàm và Ngô Diệc Phàm là cùng tuổi, hai người cùng trường khác hệ. Trương Nghệ Hưng nhỏ hơn bọn hắn một tuổi, cùng hệ với Lộc Hàm. Kim Chung Đại so với Trương Nghệ Hưng nhỏ hơn một lớp, là niên đệ của Ngô Diệc Phàm. Mà Hoàng Tử Thao là Ngô Diệc Phàm quen biết khi kiến nghĩa dũng vi, lúc đó Hoàng Tử Thao cho rằng Ngô Diệc Phàm là lưu manh đùa giỡn gái nhà lành, đi tới xuất ra một gậy, hai người cứ như vậy không đánh nhau thì không quen biết.

*kiến nghĩa dũng vi: kiểu "gia đường thấy chuyện bất bình chẳng tha" của Lục Vân Tiên đó

"Mân Thạc ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Trương Nghệ Hưng hỏi.

" 21." Thời điểm bị xe đụng chết là ở tuổi này.

"Lộc ca ngươi quả nhiên trâu già gặm cỏ non," Hoàng Tử Thao thạch phá kinh thiên thở ra một câu như vậy.

"Quản tốt gấu nhỏ nhà ngươi!" Lộc Hàm quay đầu đối với Ngô Diệc Phàm nói.

"Lộc Hàm, bái phục rồi," Ngô Diệc Phàm khó có được cười đến hở lợi.

Lộc Hàm đã 28, Hoàng Tử Thao nhỏ tuổi nhất cũng 23 rồi, Kim Mân Thạc chỉ có 21, không phải trâu già gặm cỏ non thì là cái gì. Trước đây lần đầu tiên mắt thấy Kim Mân Thạc cho rằng hắn vẫn còn là học sinh trung học năm hai, Trương Nghệ Hưng vì thế còn ngầm phê bình Lộc Hàm nói hắn làm hại mầm non tổ quốc, hiện tại sao, 21 rồi, đã qua tuổi trưởng thành, cho nên... "Mân Thạc a, biết uống rượu không?"

"Biết chút chút," Kim Mân Thạc trong lòng vui vẻ, tới quán bar mà không uống còn nói làm gì.

Trương Nghệ Hưng phân phó phục vụ đi pha chế vài loại rượu cocktail đủ mọi màu sắc xếp thành một hàng bưng đến trước mặt Kim Mân Thạc, cường điệu nhấn mạnh đây là rượu nồng độ cồn thấp. Lộc Hàm không yên lòng nếm vài ngụm, ân, vị nước trái cây thật nồng, nhìn Kim Mân Thạc mang vẻ mặt chờ mong, mới xua tay đồng ý.

Trương Nghệ Hưng kiên định áp dụng kế hoạch chuốc say Lộc Hàm. Có lẽ là bởi vì có Kim Mân Thạc ở đây, Lộc Hàm lúc uống rượu không có nghĩ ngợi gì, ai đến cũng không cự tuyệt, để chừa cho Trương Nghệ Hưng không ít sơ hở. Ba người còn lại nhìn thấy hấp dẫn, nhao nhao gia nhập vào đội ngũ Trương Nghệ Hưng, dùng lời Ngô Diệc Phàm nói chính là, có thể chứng kiến Lộc Hàm uống say một lần cũng coi như đời này sống không còn gì tiếc nuối.

Ầm ĩ đến nửa đêm, người đầu tiên ngã xuống là Kim Mân Thạc, cậu đánh giá quá cao tửu lượng của mình, người thứ hai là Hoàng Tử Thao, hắn đã mệt lả, người thứ ba là Trương Nghệ Hưng, hắn vẫn thua trong tay Lộc Hàm.

Còn duy trì tỉnh táo chỉ có Kim Chung Đại cùng Ngô Diệc Phàm, biệt hiệu ngàn chén không say Lộc Hàm cũng ở trạng thái nửa tỉnh nửa say. Kim Chung Đại là một giọt rượu cũng không động tới, trước tiên đem Trương Nghệ Hưng sắp xếp ở phòng nghỉ tầng hai, sau giúp Ngô Diệc Phàm đem Hoàng Tử Thao đã buồn ngủ đỡ lên xe, cuối cùng lái xe đem Lộc Hàm cùng Kim Mân Tích về nhà.

Trở lại phòng nghỉ Kim Chung Đại ngạc nhiên phát hiện Trương Nghệ Hưng cư nhiên không có đang ngủ, "Anh không có say?" Kim Chung Đại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Nghệ Hưng.

"Lộc Hàm đêm nay nhất định sẽ làm chuyện xấu! Anh cá 500 khối!" Trương Nghệ Hưng nghiêm túc nói, nói xong cũng phịch một tiếng ngã xuống giường. Kim Chung Đại dùng sức lắc lắc, Trương Nghệ Hưng mí mắt không chút sứt mẻ.

"Ai... Cho nên nói ta ghét nhất Hưng Hưng ca khi uống say, lại muốn cả đêm lảm nhảm đoán già đoán non với ta, không biết lần này đánh cuộc tiền thu được có thể hay không đỡ lỗ như lần trước..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro