17. Ly khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Kim Mân Thạc là bị B đánh thức.

[ Còn một giờ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? ]

Nghĩ kỹ rồi, ta lựa chọn trở về.

[ Còn có thể sống là tốt rồi, ái tình... Chỉ có thể nói các ngươi không có duyên phận. ]

E là vậy, ta có thể nhờ ngươi làm giúp một chuyện không?

[ ngươi muốn làm gì? ]

Có thể hay không, tạm thời giữ cho Lộc Hàm ngủ say, ta sợ hắn lại đột nhiên tỉnh lại.

[ Ta cứ nghĩ, ngươi sẽ muốn gặp mặt hắn một lần cuối. ]

Chỉ thêm đau xót mà thôi, không cần, giúp cho hắn sau khi tỉnh lại lại giống như cũ, coi như ta chưa từng xuất hiện, tốt cho cả hắn và ta.

[ Ngươi chắc còn nhiều việc phải làm, 1 phút cuối cùng ta lại tới tìm ngươi. ]

Cám ơn nhiều.

Kim Mân Thạc nằm nghiêng, cẩn thận nhìn Lộc Hàm, tựa như là muốn đem hắn mãi mãi khắc ghi ở trong trí nhớ, "Hàm, em tên là Kim Mân Thạc, năm nay 21 tuổi, cung Bạch Dương, hiện là sinh viên năm nhất đại học. Em không phải là yêu quái gì hết, em chỉ là một linh hồn rất may mắn, sau khi chết lấy thân phận chuột đồng đi tới thế giới này, lại có thể gặp được anh."

Kim Mân Thạc dùng ngón tay miêu tả lấy đường nét khuôn mặt Lộc Hàm, "Lúc đầu em cảm thấy anh rất chảnh a, cư nhiên chướng mắt em đáng yêu như vậy. Bất quá anh cuối cùng có thể đem em về nhà, kỳ thực em thật cao hứng. Em thừa nhận là nhìn anh dáng vẻ rất có tiền, mới có thể đem em nuôi tốt, sự thực chứng minh, anh nuôi thực sự tốt, em đều không thể rời xa anh được nữa."

Ngón tay từ lông mày dời đến mũi Lộc Hàm, "Rõ ràng dự định biến thành người sau liền mỗi người một ngả, anh là tên khốn kiếp cư nhiên thần không biết quỷ không hay liền trộm đi trái tim em... Nói cho cùng em rõ ràng là thích nữ nhân thành thục xinh đẹp, làm sao mà lại thành ra coi trọng anh."

Ngón tay cuối cùng dừng lại trên môi, "Xin lỗi, em phải bỏ anh mà đi rồi, xin lỗi, em không có biện pháp kết hôn với anh rồi, xin lỗi... Sau khi em rời đi, anh cũng phải sinh hoạt thật tốt a, không được cứ lạnh lùng như vậy, khiến cho người ta cách xa ngàn dặm, kỳ thực anh cười lên đẹp như ánh dương vậy, cười thật nhiều nhé, em thích anh cười."

"Hàm, quên em đi, sau đó đừng nghĩ tới em, mau tìm người khác a! Tuy là em rất ích kỷ không muốn để cho anh thuộc về một người nào khác, em lại càng không muốn nhìn anh cô đơn một mình."

[ Đã đến một phút đồng hồ cuối cùng rồi. ] Hệ thống rất phiền muộn, cái này tệ hại thật không phải là làm việc tốt.

Kim Mân Thạc xoa xoa nước mắt, để lại trên môi Lộc Hàm một nụ hôn cuối cùng.

B. Ta có thể biết tên của ngươi không?

[... Quy định là không cho phép, bất quá ngươi sẽ bị tiêu trừ ký ức, ta đây cũng không sao, BAEKHYUN, tên của ta, ngươi có thể gọi là Bạch Hiền. ]

Bạch Hiền, cám ơn ngươi.

[ Ơn cái nỗi gì, ta nhưng là đồng lõa khiến cho ngươi và Lộc Hàm phải chia lìa! ]

Không có ngươi ta ngay cả Lộc Hàm là ai cũng không biết.

[ Nói không lại ngươi, còn có 10 giây, chuẩn bị xong chưa? ]

Ân.

Kim Mân Thạc mở ra bảng, nhấn nút "trở về", thân thể dần dần trở nên trong suốt, nhìn Lộc Hàm ngủ say trên gường, một chốc sắp biến mất, Kim Mân Thạc hé môi tựa như là muốn nói gì đó.

Kim Mân Thạc hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, trong phòng những vật có liên quan đến cậu toàn bộ cũng biến mất, tựa như Kim Mân Thạc chưa từng xuất hiện.

Đợi mọi thứ đều trở về như cũ, Lộc Hàm từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, duỗi người, giống như thường ngày rửa mặt ăn điểm tâm xuất môn đi làm, quỹ đạo sinh hoạt giống như thường ngày, chưa từng có cải biến, chỉ là Lộc Hàm không biết, ở trong một góc phòng hẻo lánh của anh, có một chiếc nhẫn lóe lên một đạo quang mang chói mắt.

Kết cục

Đại học, ký túc xá nào đó

"Ta ra ngoài ăn cơm trưa, mấy đứa các ngươi có muốn mua cái gì không?" Kim Mân Thạc vừa mang giày vừa hỏi ba thẳng bạn cùng phòng đang vùi đầu chơi game.

"Gà chiên."

"+1"

"+ 2"

"Có thể ăn cái gì khác không? Bọn ngươi hôm qua cũng ăn cái này!"

"Thêm nước tương!"

"Thêm hành!"

"Nửa nửa!"

"Phục các ngươi rồi." Kim Mân Thạc liếc mắt, xuất môn đi ăn cơm.

Ngày mùa hè sau giờ ngọ ánh mặt trời phơi người buồn ngủ, Kim Mân Thạc ăn uống no đủ mang theo gà chiên híp mắt tránh né ánh mặt trời chói mắt, chờ đèn xanh sáng lên, Kim Mân Thạc giơ chân lên chuẩn bị chạy, bị kéo áo lại.

"Vị bạn học này, tiệm chúng ta khai trương bán hạ giá, đây là tờ rơi của chúng ta, ngươi là sinh viên đại học à, còn có thể rút thăm trúng thưởng một lần a!"

Kim Mân Thạc nhìn người vừa kéo mình, là một tiểu nam sinh trắng trẻo ôm cái hộp, xem bộ dáng chắc là đang làm thêm. Kim Mân Thạc không biết lúc mình xoay người, phía sau một chiếc xe có rèm che chạy như bay qua.

"Bạn học, rút thử một lần đi," tiểu nam sinh trắng trẻo cười thúc giục.

"A, được," Kim Mân Thạc thuận tay rút một lá đưa tới.

"Ân, may mắn nha, chúc mừng," tiểu nam sinh trẻo đưa cho Kim Mân Thạc một cái cái hộp nhỏ, "Cầm chắc. Xin nhớ nhất định phải ghé tiệm chúng ta ah."

"A, được, cảm tạ," Kim Mân Thạc đem hộp nhét vào trong túi, hướng tiểu nam sinh trắng trẻo cáo từ xong tiếp tục đi, bỏ lại phía sau ánh đèn xanh đèn đỏ.

Nhìn Kim Mân Thạc qua đường cái đi vào trường học, tiểu nam sinh trắng trẻo cười đến nở hoa, bên cạnh hắn chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một nam sinh dáng vóc cao lớn, "Xong rồi?"

"Ân."

"Vậy trở về đi, nóng quá."

"Cầm!" Tiểu nam sinh đem cái hộp lớn ném cho nam sinh cao lớn, hai người cứ như vậy biến mất tại chỗ, nhưng không ai thấy.

Trở lại kí túc xá Kim Mân Thạc đem gà chiên ném cho tổ ba người xong, ngồi ở trên giường móc ra cái hộp nhỏ. Trong hộp lặng lặng nằm một chiếc nhẫn chế tác tinh xảo.

"Ca ngươi kết hôn rồi?" Kim Chung Nhân trong miệng nhét đầy gà chiên, mắt sắc liếc tới chiếc nhẫn trong tay Kim Mân Thạc.

"Có hay biết thưởng thức hay không, cái này rõ ràng là nhẫn đôi tình yêu! Đúng không, ca?" Ngô Thế Huân ôm hộp gà chiên cũng bu lại.

"Ca ngươi hẹn hò khi nào vậy?" Độ Khánh Tú vừa hỏi vừa nghiêm khắc đánh rớt bàn tay Kim Chung Nhân đưa tới trộm gà.

"Không phải, ta là rút thăm ngẫu nhiên trúng thưởng mà," Kim Mân Thạc đeo nhẫn vào, ngắm tay của mình, ân, vừa khít lại thật hợp.

"Gạt người, cái này vừa nhìn đã biết chính là bạch kim, đồ rút thăm miễn phí mà đắt như vậy? Ngươi không tin ta gọi Tuấn Miên ca tới, xem hắn nói như thế nào!" Ngô Thế Huân không tin, còn lấy điện thoại cầm tay ra muốn gọi điện thoại cho ca ca hàng xóm của hắn.

"Đừng quấy rầy Tuấn Miên ca nhà ngươi, hắn rất bận rộn," Kim Mân Thạc trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nhấc tay đầu hàng, ngoan ngoãn gặm gà chiên của mình.

Câu chuyện chiếc nhẫn cứ như vậy chìm xuống, tối hôm đó Kim Mân Thạc có một giấc mơ rất kỳ quái, cậu mơ thấy mình ở trong một cái hộp bốn phương là kính, sau đó bị xách lên bỏ vào trong một bàn tay, Kim Mân Thạc ngẩng đầu nhìn một người đang cẩn thận nhu nhu chính mình, thế nhưng khuôn mặt kia quá mức mờ nhạt, Kim Mân Thạc nỗ lực muốn nhìn rõ tướng mạo người kia, nhưng vô ích, duy nhất rõ ràng, chỉ có đôi mắt kia.

Kim Mân Thạc bị chuông báo đánh thức, ngồi dậy thanh tỉnh một chút, Kim Mân Thạc ngạc nhiên phát hiện mình cư nhiên đem cảnh trong mơ nhớ rất rõ ràng, rõ ràng trước đây nằm mơ tỉnh dậy là đảo mắt liền quên.

"Ca hôm nay ngươi không đúng a, cư nhiên không có gọi bọn ta sớm tỉnh!" Độ Khánh Tú duỗi người nói.

"Ngươi dậy rồi so với hai đứa đang ngủ vùi đầu kia thật tốt, mau kêu bọn họ rời giường!" Kim Mân Thạc nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

Sau khi gian khổ gọi hai tên nhóc kia rời giường, một nhóm bốn người hướng căng tin đi tới.

Lúc Ngô Thế Huân ăn sáng thấp giọng nói, "Các ngươi nghe nói không?"

"Cái gì?" Kim Mân Thạc cắn bánh bao hỏi.

"Ca ngươi có thể không biết, chính là lớp bên cạnh chúng ta có một tên, người kia tên gì nhỉ? Nói chung là một người rất lạ, quái gở, trầm mặc ít nói, luôn mang cặp mắt kiếng to đùng, trễ đến đây này!" Ngô Thế Huân chỉ chỉ cái mũi của mình, "Nghe nói ngày hôm qua lúc hắn đang làm thí nghiệm thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi bệnh viện, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh."

"Sau đó thì sao?" Kim Mân Thạc ăn xong bánh bao chờ đợi đoạn tiếp theo.

"Không có," Ngô Thế Huân buông tay.

"Óe ~" Ngô Thế Huân thu được ba cái ngón giữa.

Chuyện này cũng giống như nhiều chuyện bình thường, ngoại trừ đồng tình với vị bạn học kia, dường như cũng chẳng thể làm gì.

Tối hôm đó Kim Mân Thạc mơ tiếp giấc mộng kia, chính mình vẫn ở trong lồng như trước, thế nhưng nơi ở dường như thay đổi, cậu đứng lên nỗ lực hướng ra phía ngoài xem, thấy được góc nghiêng của một nam nhân. Hắn lười biếng ngồi trên ghế sa lon vừa uống cà phê vừa đọc báo, Kim Mân Thạc biết, hắn là người nam nhân ngày hôm qua kia. Kim Mân Thạc liền nhìn hắn như vậy, thẳng đến khi nam nhân kia buông tờ báo đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm người xuống dường như nói gì đó, Kim Mân Thạc không nghe được, vẫn như cũ chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt sáng người của người nọ.

Sáng nay Kim Mân Thạc vẫn bị thanh âm đồng hồ báo thức đánh thức, Độ Khánh Tú xoa mắt tỉnh lại, nhìn Kim Mân Thạc mới thức dậy cùng lúc với mình, trêu ghẹo nói, "Ca, đồng hồ sinh học của ngươi dường như hỏng rồi a."

"Vậy cũng vẫn tốt hơn hai cái người kia!"

------------------------

Không có ngược nhất, chỉ có ngược hơn :'<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro