LUFFY VÀ NAMI CÓ MỐI QUAN HỆ BÍ MẬT(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn:https://www.deviantart.com/xxxstrawhatraikanxxx/art/OP-Luffy-and-Nami-Forms-A-Secret-Relationship-921484964
-----------------------*------------------------------

Đã gần một tuần kể từ khi Luffy và băng Mũ Rơm bước vào Tân Thế Giới và tiếp tục hành trình dài tìm kiếm One Piece và thực hiện ước mơ của mình. Nghĩ mà xem

Luffy và những người bạn của mình cuối cùng cũng đoàn tụ sau hai năm xa cách và được huấn luyện. Có vẻ như mọi thứ vẫn như trước. Tuy nhiên, bản thân thuyền trưởng băng Mũ Rơm vẫn đang phải chịu đựng những ký ức kinh hoàng về anh trai mình, Ace chết trước mặt cậu sau khi tên khốn đó, Akainu, đấm xuyên qua ngực anh trong khi Fire Fist cố gắng cứu em trai mình. Luffy đôi khi gặp ác mộng về chuyện đó, cậu nghĩ rằng sau hai năm luyện tập với Rayleigh trên Rusukaina, cậu sẽ vượt qua được chúng, nhưng nỗi đau và sự ra đi của người anh trai đã để lại một vết sẹo sâu trong tâm hồn cậu mà không thể nào lành lại được.

Trong lúc này, Luffy đang nằm trên giường, trằn trọc, mồ hôi túa ra khắp cơ thể từ đầu đến chân, và nói mớ trong lúc ngủ.

"Ace... Ace... Không... không... đừng đi!" cậu rên rỉ trong cơn buồn ngủ.
Những chàng trai như Usopp, Chopper và Sanji bị đánh thức bởi điều này khi họ vẫn nằm trên giường, lắng nghe cẩn thận giấc ngủ không yên của Luffy. Họ biết rõ thuyền trưởng tội nghiệp đang mơ về điều gì.
Nhưng họ không phải là những người duy nhất có thể nghe thấy.

Trong Phòng ngủ của nữ, cả Nami và Robin đều bị đánh thức bởi tiếng nói trong lúc ngủ của Luffy.

Giống như những người khác, họ lo lắng cho cậu ấy, đặc biệt là Nami.
"Luffy......" Nami thì thầm, nhìn chằm chằm vào bức tường nơi cô có thể nghe thấy giọng nói của cậu bị bóp nghẹt.

Luffy thở hổn hển, tỉnh dậy và quăng mình lên cao khi cậu thở hổn hển và đổ mồ hôi rất nhiều. Cậu nhìn quanh mọi khu vực trong phòng ở của nam và cậu chắc rằng cậu đã đánh thức mọi người và bây giờ họ chỉ đang giả vờ ngủ. Luffy thở dài khi cậu cẩn thận trèo ra khỏi giường và đi đến bếp… không chỉ để ăn thịt như cậu thường làm… không… chỉ để lấy nước.

"Tại sao những cơn ác mộng này cứ ám ảnh mình suốt vậy?" Cậu tự hỏi, rót đầy ly nước bên bình nước.

Sau khi uống hết nước, cậu quyết định mình nên dành chút thời gian một mình, Luffy đi dạo qua boong tàu và hướng đến chỗ ngồi yêu thích thường ngày của mình là đầu tàu Sunny. Luffy không biết rằng, Nami đang ở trên ban công nhìn cậu, nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã hối lỗi nhất mà cô từng thể hiện trên khuôn mặt khi cô nhìn thuyền trưởng của mình ngồi đó một mình, ngắm bầu trời đêm.

"Lại liên quan đến anh trai cậu ấy nữa rồi, đúng không?" Robin hỏi cô, trong lòng cũng lộ ra vẻ thương cảm.

"Những cơn ác mộng của Luffy ngày càng tệ hơn, ngay cả khi đã hai năm trôi qua và cậu ấy vẫn bị ám ảnh bởi chúng.

"Ước gì mình có thể làm gì đó để giúp Luffy," Nami nói thêm, không ngừng nhìn thuyền trưởng của mình, đang ngồi một mình. "Giá như có ai đó có thể an ủi nỗi đau của cậu ấy."

"Có lẽ cậu là người có thể." Robin giơ một cánh tay ra và đẩy nhẹ Nami. " Cậu là người duy nhất mang lại cho Luffy nhiều sự thoải mái và an ủi thuyền trưởng của chúng ta." Robin tặng cô một nụ cười tinh quái và nháy mắt với cô.

"Tôi ư?!" Nami khẽ quở trách. "R-Robin... Tôi..." Người hoa tiêu cố gắng phản đối điều này, nhưng nhà khảo cổ học vẫn tiếp tục đẩy cô về phía trước.
Không mất nhiều thời gian để Nami cuối cùng cũng chịu thua và thở dài.
"Được rồi, tôi sẽ đến chỗ cậu ta."
Robin cười khúc khích.

"Tôi sẽ cho hai người một chút thời gian riêng tư."

Nói xong, cô quay lại phòng ngủ, để Nami một mình.

Nami hít một hơi thật sâu và lặng lẽ tiến đến gần Luffy.

"Luffy?" Nami thì thầm để thu hút sự chú ý của cậu, khiến Luffy giật mình một chút, nhưng vẫn giữ bình tĩnh khi quay lại nhìn hoa tiêu xinh đẹp của cậu.

Cậu bé đội mũ rơm đã nhớ khuôn mặt đó rất nhiều kể từ khi họ xa nhau trong hai năm dài. Thực tế là khi nhìn thấy cô ấy lớn hơn, mái tóc màu cam dài ra và cơ thể cô ấy hấp dẫn hơn bao giờ hết, ngay cả ngực cô ấy cũng phát triển hơn.

Nhưng điều quan trọng nhất mà cậu nhớ nhất là đôi mắt nâu của Nami sáng lên dưới ánh trăng. Luffy chưa bao giờ nghĩ trong đời mình sẽ nhìn thấy đôi mắt như vậy ở một cô gái mà cậu đã quen biết lâu như vậy, cậu bắt đầu tự hỏi tại sao mình không nhận ra điều đó sớm hơn.

"Ồ, Nami..." Luffy nhìn đi chỗ khác bằng vành mũ rơm và che mắt.

"Tớ có đánh thức cậu không..." Luffy nói bằng chất giọng hối lỗi nhất.

"Ồ! Không, không hề." Cô lắc đầu.

"Tốt." Luffy không nhìn cô vẫn nhìn chằm chằm về phía chân trời.

"Vậy, cậu đang làm gì ở đây?" Nami hỏi khi cô từ từ ngồi xuống cạnh cậu.

"Không có gì..." Luffy nói dối, Nami có thể nói rằng cậu là một người nói dối tệ, ngay cả đối với những người ủng hộ Usopp.

"Cậu đang nói dối, phải không?" Nami nghiêm khắc nói. "Tớ có thể biết cậu đang giữ điều gì đó cho riêng mình.”

"Chỉ là... cần một chút thời gian riêng tư, vậy thôi." Luffy cố gắng tránh Nami.

Cô thở dài khi cô dịch chuyển đến gần cậu hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách để vai cô không chạm vào vai cậu.

Họ im lặng một lúc cho đến khi Nami quyết định phá vỡ sự im lặng.

"Bầu trời trông đẹp quá, phải không?"

"Ừ."là điều duy nhất Luffy có thể nói.

"Luffy, nếu có chuyện gì không ổn, cậu có thể nói với tớ. Chúng ta là bạn mà."

"Nami, tớ biết..." Luffy vẫn không nhìn Nami khiến cô quyết tâm hơn để nắm lấy má cậu bằng cả hai tay và mạnh mẽ quay đầu cậu lại đối mặt với cô, nhìn cậu với vẻ nghiêm nghị như thể cô đang nói 'Đừng tránh mặt tôi nữa!'

"Luffy, nói cho tôi biết chuyện gì vậy." Cô nhẹ nhàng yêu cầu. "Cậu bắt đầu làm bọn tớ lo lắng, tớ rất lo cho cậu. Làm ơn hãy nói cho tớ biết điều gì đã làm phiền tâm trạng cậu?
Luffy thở dài.

"Tôi-nó-" Anh do dự.
"Ace?" Nami đột ngột nói. "Lại là về anh trai cậu, Ace, đúng không?"

"Đúng, là về anh ấy." Luffy cúi đầu, để vành mũ che mắt.

"Tớ hiểu rồi," Nami buông Luffy ra khi cô ôm chặt đầu gối vào ngực, cảm thấy thương và đồng cảm trong lòng.

"Tớ hiểu là cậu đã gặp những cơn ác mộng về Ace, đúng không? Tớ biết đã hai năm trôi qua kể từ khi anh ấy mất, nhưng tớ bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng về vô số cơn ác mộng mà cậu đã gặp trong hai tuần qua. Luffy, tớ biết cậu nhớ anh ấy sâu sắc, Nhưng tớ chắc rằng tất cả chúng ta đều vậy." Nami cẩn thận đặt tay lên vai Luffy.

"Tớ biết..." Luffy thở dài.

Bàn tay Luffy run rẩy, và đầu cậu cúi xuống thấp hơn bao giờ hết.

"Thật tệ!" Luffy gầm gừ.

"Tớ biết là thật tệ, nhưng chúng ta cần phải chấp nhận điều đó." Nami cố gắng hết sức để trấn tĩnh cậu.

"Tớ ghét điều này!" Anh hét lên. "Tớ nghĩ rằng tất cả những gì tớ đã trải qua trong hai năm luyện tập sẽ giúp tớ vượt qua được nỗi đau đó, nhưng dù tớ có cố gắng ngủ đến đâu, những cơn ác mộng vẫn cứ lởn vởn trong đầu tớ!" Luffy đập tay xuống trong cơn giận dữ. "CHẾT TIỆT TẠI SAO?! Cậu gầm gừ giận dữ khi nước mắt bắt đầu chảy dài trên khóe mắt.

"Luffy..." Nami rên rỉ khi cô cũng bắt đầu rơi nước mắt khi cô nhìn đi hướng khác, khịt mũi. "T-tớ xin lỗi... Tớ..."

"C-cứ, ĐI ĐI!" Luffy hét vào mặt cô, quay đi.

"Thế thôi sao?!" Nami mắng, khịt mũi với nước mắt chảy dài trên má. "Chỉ như vậy thôi sao?! Và sau cùng, tớ đã cố gắng giúp cậu trở nên tốt hơn và đây là cách cậu trả công cho tớ?!"
Cảm xúc của Nami lẫn lộn giữa tức giận và buồn bã.

"Cậu nghĩ chỉ cậu đã phải chịu đựng khó khăn sau hai năm sao? Còn tớ thì sao?! Cậu nghĩ tớ đã cảm thấy thế nào sau khi chờ đợi hai năm trời chỉ để được gặp lại cậu và những người bạn của chúng ta?!"

Nami túm lấy cổ áo và kéo Luffy lại gần mặt mình. "Tớ cảm thấy thế nào sau khi tớ mơ thấy khuôn mặt ngốc nghếch của cậu đang buồn, đang khóc! Cậu có biết tớ đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn không? CÓ BAO GIỜ NGHĨ VỀ ĐIỀU ĐÓ KHÔNG?!" Cô hét lên như thể cô sẽ đánh thức cả đoàn chết tiệt dậy, nhưng may mắn thay, Robin đã kịp bịt tai họ lại để chắc chắn.

Luffy chỉ ngồi đó, nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng.

"Thế à? Vậy thì được!!!"

Cô tức giận định dậm chân bỏ đi cho đến khi tay Luffy nắm lấy cổ tay cô, và cô giật mình vì cơn đau dữ dội khi cậu siết chặt.

"Ối! L-Luffy thả tôi ra!" Cô hét lên, cố gắng thoát khỏi tay cậu. "Luffy thả tôi ra mau!"

"Không..." Luffy nói một cách nghiêm túc với một chút buồn bã trong giọng nói. "Tớ sẽ không mất cậu... không bao giờ nữa."

"Luffy?" Nami nhìn xuống Luffy với vẻ bối rối.

"Tớ không muốn mất cậu như cách tớ đã mất anh trai mình," Luffy thì thầm nhưng giọng cậu như thể đang nghẹn ngào vì nức nở. "Kể từ khi trở về Sabaoby... khi gã gấu đó chia cắt cậu và bạn bè chúng ta... ngay cả tớ cũng nghĩ rằng hắn đã giết tất cả mọi người. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí mình, tớ nhận ra rằng không phải vậy..."

Khi những ký ức kinh hoàng ùa về, Luffy bất lực nhìn từng thành viên phi hành đoàn lần lượt biến mất khỏi sức mạnh của Quả Paw-Paw của Kuma, Zoro, Usopp, Sanji, Robin, Franky và Brook đều biến mất chỉ bằng cú vuốt của Kuma.
------------------------------*------------------------
Đoạn sau tớ thấy hơi khó hiểu nhưng tớ sẽ cố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro