Những điều không nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi khi cô cũng thèm cảm giác được yêu một ai đó, được chiều chuộng, được nũng nịu và được ai đó vòng tay ôm thật chặt. phải chăng cô đơn quá lâu, cô thèm một cảm giác mới?

Cô cũng chẳng biết nữa. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhoi mà cô góp nhặt hoài cũng chẳng được. Và khi không có được con người ta càng khao khát đến nổi tự ngộ nhận điều gì đó. Cô cũng không biết nên đợi chờ điều gì từ cậu, một lời tỏ tình chăng? Cô sẽ đồng ý ư? Không, cô còn chưa chắc chắn bản thân muốn gì nữa. Cô thấy cậu thân thuộc, mọi chuyện trên đời cô đêu muốn nói cùng cậu, cả chuyện vui hay buồn, nhiều khi là chuyện có anh chàng nào đó đang có ý định gì đó với cô... Cô thấy nhẹ nhõm mỗi khi nói với cậu, cô cũng chẳng muốn giấu cậu điều gì cả nhưng cô không biết thực sự với cô cậu là ai? Nhiều lúc cô cũng muốn một mối quan hệ rõ ràng, một điều gì đó chắc chắn hơn. Nhưng cô lại chần chừ, liệu cô có muốn cùng cậu đi chung một con đường dài? Cô không thích sự ràng buộc, cô chỉ muốn hai đứa quan tâm nhau như thế này. Cô liệu có nghĩ lỡ một ngày cậu rời xa, cậu có cô gái khác cần quan tâm hơn, không còn những lần dỗi hờn vô cớ, những cuộc gọi bất chợt, những câu chuyện chẳng đâu vào đâu, chẳng còn ai cho cô than thở, kể lễ,... cô có buồn chăng? Có những lúc nhìn cậu online, trả lời comment của người khác mà chẳng thèm nhắn cô một cái tin, rồi lúc nhắn tin là lúc cậu đi ngủ, cô bực bội vô cớ, muốn cậu quan tâm cô hơn. Mà hẳn là cậu vô tâm hơn cô nghĩ, nhiều khi cậu không biết cô nghĩ gì, cô đang giận hay đang bực bội, cậu chỉ biết khi cô thể hiện ra mặt bằng những câu nói cộc lốc hoặc không nói chuyện nữa. Phải chăng do cậu thực sự đơn giản hay thực sự chẳng đủ quan tâm cô như cô muốn. Có thể vì vậy mà cô chỉ muốn mối q uan hệ như hiện tại chẳng muốn bước them bước nào nữa. Hoặc chăng cô đang tìm một mẫu người hoàn hảo để yêu?

Cô không biết.

Cô luôn nghĩ về cậu, cô cũng để ý đến những hành động của cậu nhưng lại vờ như chẳng hề quan tâm. Rồi lại tủm tỉm cười mỗi khi cậu có vẻ hờn dỗi, bảo cô nào có quan tâm gì cậu. Ừ, cô vẫn giả bộ ngây thơ như thế, giả bộ vô tâm để nhìn khuôn mặt phụng phịu đáng yêu của cậu. Tuy cô hơn cậu một tuổi nhưng lúc nào cô cũng thấy cậu như một đứa con nít cần chở che, dôi khi cũng chỉ muốn cậu như đứa trẻ như thế, cứ đáng yêu như thế, cô sẽ bệu má, trêu cậu suốt ngày... Có lẽ cô yêu cậu mất rồi. Hay chăng yêu cái nét trẻ con của cậu.

Nhưng...

Lại luôn là những từ nhưng. Cô cần một người chở che, một người biết quan tâm cô đúng mực, biết cô muốn gì, cần gì chứ không phải lúc nào cô cũng là người phải nói mình như thế nào, cậu phải thế nào. Như thế chẳng có gì lãng mạn và rung động cả. Mọi thứ như mình đang nắm rõ vấn đề. Cô lại muốn cuộc sống phải có nhiều sự bất ngờ, nhiều điều thú vị. Có lẽ cậu cũng đang cố gắng hiểu cô, cố gắng tập nhớ những gì cô nói, những điều cô thích, những điều nhỏ nhặt mà cô hay làm.

Cô có thói quen áp chai nước lạnh vào mặt, cảm giác thích thú và sảng khoái lắm. Hôm cô với cậu cùng đi leo núi, cậu mua chai nước suối lạnh dưa cho cô và theo thói quen, cô vẫn làm vậy. Quay lại nhìn cậu, cô lén áp chai nước vào mặt cậu. Giật mình quay lại, thấy cô cười thích thú, có lẽ cậu đã muốn ôm chầm lấy cô, cắn lên má cô một cái rõ đau... nhưng cô với cậu là gì chứ. Đôi khi cậu ghét cái mối quan hệ c hẳng biết là gì như thế này, muốn nắm tay cô đi trên mỗi đoạn đường, muốn ôm cô vào long mỗi khi cô dỗi hờn hay đơn giản chỉ nói những câu yêu thương,... Cậu không làm được, nhiều lúc muốn lấy hết can đảm để nắm lấy đôi tay ấy mỗi khi đi bên nhau nhưng rồi cậu sợ, sợ cảm giác cô vội buông tay rồi rời xa cậu mãi mãi. Thế nên cậu chọn cách vẫn im lặng, vẫn kề bên, vẫn chuyện trò mỗi đêm, vẫn âm thầm buồn mỗi khi cô nhắc tên người con trai khác với những lời ngọt ngào. Cậu có thể làm gì khác đây? Cậu chẳng giỏi thể hiện tình cảm, cũng chẳng biết phải nói gì với cô, những lời lẽ hoa mĩ, sến súa có lẽ cô không thích. Cô lại luôn chối từ những hi vọng vừa chợt hé của cậu. Phải chăng cô cũng chỉ xem cậu như một đứa em trai, một đứa bạn chỉ để tâm sự?

Cậu không hiểu cô như thế nào.

Cô cũng không biết cậu nghĩ gì về mối quan hệ này.

Cả hai cứ thế, cạnh nhau, quan tâm nhau, song song nhau, chỉ sợ cắt nhau một lần sẽ rời nhau mãi.

Rồi cũng có lúc cả hai tự rẽ bởi hai con đường hoàn toàn khác nhau với cái lí do muôn thưở "Có là gì của nhau đâu". Cô cười nhạt, nghe quen quá nhỉ? Những con người lướt qua cuộc đời cô cũng như thế. Những cách làm quen thú vị, những lời hứa, câu hẹn, những điều đã nói cùng nhau, chúng ta để đâu mất rồi? Chỉ mỗi cô luôn nhớ, nhắc đến ai đó, cô cũng chỉ biết cười, mọi thứ vẫn còn rõ mồn một như mới hôm qua. Nhiều người bảo cô  không nên sống tình cảm quá, con người ngày càng thực tế, cảm tính dôi khi chỉ khiến bản thân cô mệt mỏi hơn, tự dằn vặt hơn trong k hi ngoài kia người ta vẫn vui vẻ, không để tâm đến những điều ở quá khứ, những lời đã nói,, đã từng hứa. Mọi thứ thật sự kết thúc khi người ta bước đi. Thế sao cô vẫn còn vương vấn? Để làm gì đâu? Chỉ càng thêm mê muội mà thôi.

Hẳn rồi một ngày nào đó cậu cũng thế nhỉ!

Cô cũng từng nói với cậu những điều cô trăn trở như thế, cậu chỉ bảo cô xàm, không có chuyện đó đâu, không phải ai cũng như vậy đâu. Ừ, ai cũng nói câu đó trước khi người ta bỏ đi chẳng vì lí do gì thôi.

Cô sợ mất cậu chăng?

                                                                                                    ''Sài Gòn, ngày... tháng... năm...

Thực ra thì tôi đã để ý đến em rồi phải không?

Phải chăng tôi cũng ngu ngơ nhận được sự quan tâm nào đó từ phía em? Mộc mạc, chân thành, đôi chút trẻ con. Nhưng tôi lại né tránh ánh mắt em dành cho tôi, hời hợt với những lời quan tâm của em... tôi sợ mọi thứ diễn ra quá nhanh sẽ có cái kết chẳng mấy tốt đẹp. Có thể do tôi dễ nói chuyện, dễ để tâm sự nên vô tình tạo cho em cảm giác có một cơ hội, một dấu hiệu nào đó, hoặc chăng mọi sự chẳng có gì ngoài sự suy diễn của tôi. Sẽ đi được tới đâu? Tôi chẳng biết, nhưng tôi sẽ vẫn trân quí khoảng thời gian của chúng ta như thế này, những lát cắt không vẹn nguyên đôi khi sẽ là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tuổi trẻ...

04h,..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro