Chương 5: Hy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Hai tuần sau_
Sau đêm hôm đó chuyến bay bị hủy và gia định cô vẫn sẽ sinh sống ở Hà Nội. Chỉ có điều đó lại không phải là một cái kết có hậu...
Sau khi chính mắt mình nhìn thấy anh rút súng ra bắn thẳng vào tim mình rồi ngã xuống với cái áo sơ mi trắng đẫm máu tươi, cô ngất lịm đi ngay lập tức. Cũng từ khi đó cuộc sống của cô hoàn toàn chìm trong bóng tối...cô trong phút chốc đã gần như là mất đi tất cả... mất đi ánh sáng và mất cả anh.
Thật không ngờ rằng đó lại là kế hoạch của anh để thoát khỏi RED, tại sao? Tại sao anh lại lựa chọn cách đó?
Mất anh cô chẳng còn muốn sống nữa. Từ khi tỉnh dậy cô lúc nào cũng đập phá đồ đạc và la hét như một kẻ điên vậy. Cô ném cả bình hoa vào người Minh làm anh phải khâu 17 mũi ở tay vì bình hoa khi va vào tay anh thì vỡ tan. Cô không hề biết rằng mình làm anh bị thương vì khi nghe thấy tiếng vỡ cô cứ ngỡ rằng mình ném trúng vào tường...
“Win đâu?” ngày nào cũng vậy, cô luôn mơ mơ hồ hồ hỏi anh đâu? Cô không tin là anh đã chết dù cho chính mắt mình đã chứng kiến cái cảnh tượng ấy, cái cảnh mà anh từ từ ngã xuống rồi khép mắt lại...
Đến khi không thấy ai trả lời cô lại tự bật cười như một con điên:
“À, quên mất, Win chết rồi, chết rồi con đâu. Anh ghét em nên anh bỏ đi rồi mà, tại anh ghét em mà...”
Rồi cô lại khóc, nhìn thảm thương vô cùng, cái cảm giác của cô bây giờ tưởng như là chết đi có khi còn hạnh phúc hơn...
“Win, chết rồi sao? Ai bảo thế chứ? Ai dám bảo anh chết rồi chứ? Không phải... Mẹ? Mẹ ơi! Sao lại vậy? Mẹ nói là không phải đi sao Win của con lại chết được? Anh ấy đã hứa là sẽ bảo vệ cho con mà.... Bây giờ ai bảo vệ con đây?... Con sợ lắm..., không có Win con sợ lắm...” mẹ cô không biết làm gì ngòai việc ôm ngực khóc nức nở. Minh thì phải giữ người cô lại thật chặt để cô khỏi đập phá đồ đạc rồi tự làm mình bị thương...Lâm Anh cũng đứng nhìn cô như vậy, không cầm được lòng cô cũng khóc...Tuy Hùng không khóc nhưng không có nghĩa là anh không đau và không biết thương em gái mình...
Cô còn quá nhỏ để chịu đựng những tổn thương, mất mát như này...
***
Tất cả mọi người đều thực sự hoảng sợ khi bệnh của cô ngày một nặng... và bác sỹ đã nói rằng cô có biểu hiện của bệnh tâm thần do bị tổn thương tâm lí quá nặng và quá đột ngột. Kiểu như là phát điên để trốn tránh với sự thật tàn nhẫn này vậy...
“Tôi nghĩ gia đình nên để bệnh nhân...”
“KHÔNG! Không phải! Con gái tôi không điên, nó không bị điên. Không ai được đưa nó vào viện tâm thần... không ai được phép!” mẹ cô hét ầm lên rồi chậy ra ôm chặt lấy cô như sợ rằng có người sẽ bắt con gái của bà đi vậy.
“Mẹ đưa con về nhà, mẹ con mình cùng về!”
“Ừ, về nhà. Đi về thôi! Về nhà có Win đang đợi. Phải về nhà với Win...”
...
“Không chịu đâu! Không ở nhà này đâu! Nhà này đâu có Win!” cô lại bắt đầu la hét lên khi mà mọi người đưa cô về nhà, cô muốn đến nhà của Win. Nhưng cuối cùng sau một hồi dỗ dành ddue kiểu cô cũng chịu ở nhà mình...
“Con nằm đây ngủ một lát để mẹ đi nấu cơm con ăn nha?!” cô ngoan ngãn nằm xuống ngủ như một đứa trẻ con vậy... đưa tay lên nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ mình và khóc, nước mắt cô rơi thấm đẫm gối...
Cô tin, nhất định anh sẽ trở về trong một sớm ban mai...

Người ta nói:
Tình đầu mỏng manh lắm đấy!
Dù thế nào cũng có lúc vỡ tan...
Nhưng...
Nó cũng bền lâu lắm đấy!
Dù thế nào ta vẫn trong trái tim nhau..

***
Hùng có việc bận nên hôm nay không đến thăm cô được, anh gọi điện cho mẹ cô để xem tình hình của cô thế nào nhưng gọi mãi không được. Anh thấy lo lo nên chuyển sang gọi vào máy ở nhà, thấy điện thoại cô nghe máy nhưng lại không nói gì...
“Alo? Linh An? Phải em không?” vì không thấy ai nói gì ở đầu giây bên kia nên anh đoán ngay được là cô nghe máy...
“Cà phê! Cà phê!” cô chỉ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại hai từ đó rồi cúp máy... mặc dù đang bận lắm nhưng lại thấy lo nên anh phải tạm hoãn lại công việc của mình để đến nhà cô xem sao.
Trên đường đi anh có ghé qua tiệm mua cho cô một cốc cà phê:
“Cà phê của em đây!” cô ngồi im không nói gì, anh nhẹ nhàng đặt cốc cà phê vào tay cô thì bị cô hất ngay đi:
“Cà phê, cà phê cơ!”
Anh không hiểu cô muốn cà phê gì cho đến khi Minh tới. Vì rất thân với Win cho nên anh biết cô đang muốn gì...
“Để em đưa An ra ngoài một chút nhé?”
Hùng gật đầu rồi nhờ Minh chăm sóc cho cô vì anh thật sự là đang rất bận...
***
Anh đưa cô đến quán cà phê và để cô ngồi vào bàn cạnh cửa sổ. Cô cảm nhận được cái vị quen thuộc của quán, vị của gió và hương thơm của mọi thứ nơi đây...
Khẽ nở nụ cười cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt bàn, có chút lành lạnh. Cô cười mà nước mắt cứ rơi mãi. Quá khứ hạnh phúc xen lẫn hiện tại đau thương khiến cho trái tim cô...lạnh ngắt. Cái lạnh của đau thương, của tuyệt vọng...
Minh chỉ lặng im nhìn cô. Nhìn những cảm xúc của cô đang rơi ra từng chút một, từ hạnh phúc đến bi thương...cười, rồi nụ cười chan nước mắt
Bất chợt anh có một ước mơ thật buồn cười, ước rằng anh là Win, à không, ước rằng cô yêu anh như yêu Win, dù chỉ là một ngày hay chỉ là một thời điểm nào đó trong cuộc đời sắp hết hạn này...
Lấy ra một chiếc khăn tay anh lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nắm lấy bàn tay ấy:
“Em có thể mỉm cười một lần được không? Xin em đấy! Một nụ cười cuối cùng dành cho anh!” anh nói như đang thì thầm một câu chua chát, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe và cô hiểu...Cô im lặng thật lâu, thật lâu...anh biết cô đang suy nghĩ.
Chắc anh sẽ chẳng thể được thấy cô cười đâu...
Và...
Cô mỉm cười, nụ cười dành cho anh. Cố gắng lưu giữ lại hình ảnh này vào trái tim mình rồi anh cố gắng nói thêm một câu nữa. Từng tiếng nghẹn ngào vì anh đang sắp khóc, mà không, anh đã khóc rồi, anh đã khóc từ rất lâu trước đó rồi cơ, chỉ là nước mắt chưa rơi ra ngoài thôi...
“Anh...hôn em...được chứ? Bạn thôi cũng được...” câu hỏi của anh tràn đầy hy vọng. Anh không dám mong là cô sẽ đồng ý nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ hy vọng, dù là mong manh...giống như mong một tia nắng trong ngày đông lạnh lẽo...anh thấy mình cô đơn...
Cô không trả lời. Anh hiểu, cố gắng nở một nụ cười an ủi chính mình anh đứng dậy toan bước đi...
Cô kéo anh lại, khẽ gật đầu. Thật khó có thể diễn tả được hết cảm xúc của anh lúc này. Cố gắng kìm nén cảm xúc của mình anh quỳ gối xuống và nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn... rất nhẹ...chỉ như một cánh hoa đào rơi xuống mà thôi...
Lau nhanh giọt nước mắt vừa rơi anh vội bỏ đi, anh biết mình không thể ở lại đây thêm một giay phút nào nữa. Vì...nếu ở lại bên cô dù chỉ một giây nữa thôi, anh sợ mình sẽ không đủ can đảm để rời đi.
Với lại cũng có người khác chăm sóc cho cô rồi. Anh ở bên thì cũng chỉ làm con bù nhìn mà thôi...
***
“Cảm ơn em!”
“Tất cả những gì em làm không phải vì anh mà là vì em và vì người con gái mà em yêu thôi. Đừng làm An buồn thêm một lần nào nữa, bằng không thì em sẽ chẳng ngại đánh nhau với anh đâu” Minh mỉm cười, nhưng liệu đó có được coi là một nụ cười hay không khi mà anh chỉ có cảm giác là mình đang nhe răng ra thôi...
“Em nghĩ là em có thể thắng được anh sao?” đúng là để đánh nhau mà thắng được anh thì thật là khó bởi điều đó từ nhỏ anh đã được rèn luyện rồi... tuy cũng là cháu của ông nhưng vì là cháu ngoại nên Minh không được ông “quan tâm đặc biệt” như Win, hồi nhỏ thì anh thấy rất ghen tị với Win nhưng khi lớn lên rồi và khi cũng bắt đầu được học cách để làm một con quỷ anh đã thương anh mình biết bao, anh muốn được sống một cuộc sống bình thường như bao người khác...
“Được rồi, em không thể thắng nhưng nếu anh mà làm cho An buồn một lần nữa thì chẳng khác gì anh tự thua chính bản thân mình đâu...”
“Được rồi mà! Em yên tâm đi...”
“Em sẽ không chúc anh hạnh phúc vì em không muốn nói ra thứ ngược với suy nghĩ của mình...” nói xong không kịp để Win trải lời Minh đã vội quay đi. Tất cả những lời anh vừa phải nói thật sự làm cho anh đau lắm, nhưng, thà anh chịu đau nghìn lần còn hơn là để cô phải đau một lần...hơn nữa anh còn làm gì khác được sao khi mà anh chỉ là người thứ ba xen ngang cuộc tình của họ, và chỉ là yêu đơn phương thôi...
Nghe tiếng mở cửa, biết là Minh quay lại cô vội vàng lau nước mắt. Cô không muốn chỉ vì mình mà mọi người phải khổ nữa, cô biết trong thời gian qua cô đã làm mọi người phải lo lắng cho mình... cô sẽ học cách đối diện với hiện thực:
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Muốn yêu em, anh yêu em rồi thì em cũng yêu anh nhé?”
Cô sững sờ, trái tim loạn nhịp. Có phải bệnh của cô nặng lắm rồi không? Có phải cô đang gặp ảo giác không? Giọng nói, hơi ấm...sao quen thế? Là anh sao?
Cô biết mình không thể nhầm lẫn được vì cô vẫn luôn tin tưởng là anh còn sống mà, cô vẫn luôn tin là anh sẽ trở về mà...
“Vậy anh nghĩ là đã có giây phút em ngừng yêu anh ư?” cô nói xong thì nước mắt đã rơi từ bao giờ, những giọt nước mắt hạnh phúc...
Anh mỉm cười kéo tiến về phía trước rồi kéo ghế ngồi đối diện với cô. Cô sợ hãi đưa tay quơ quơ trong không chung, cô sợ anh sẽ biến mất cũng với giấc mơ...
Anh không biết cô đã từng rơi vào trạng thái của người tâm thần và cũng không biết mắt cô không còn thấy gì nữa nên giây phút thấy cô hoảng loạn tìm anh như vậy anh thấy hoảng sợ, nắm lấy tay cô thật chặt anh lắp bắp:
“Mắt, mắt của em sao vậy? Sao, sao vậy được?”
“Nói với em đây không phải là giấc mơ đi anh! Hãy nói rằng anh đã về với em đi!” cô vẫn không dám tin vào mọi chuyện, cô sợ bệnh của mình đã quá nặng đến mức mơ mà cứ ngỡ là thật.
“Không phải mơ. Anh về rồi...về bên em rồi...”
***
_Đêm hôm đó_
“Bà nội?” Win giật mình quay lại khi thấy bà nội bước vào.
Đảm bảo không có ai có thể nghe được rồi bà mới bắt đầu nói:
“Vì không có nhiều thời gian nên cháu hãy nghe bà nói và đừng thắc mắc gì thêm nhé! Bà đọc được ý định bây giờ trong đầu của cháu và bà không muốn cháu phải hành động như vậy. Ta không muốn bi kịch một lần nữa lại xảy đến. Ta đã mất bố cháu và bây giờ ta không muốn mất luôn cả cháu...”
Bà đã nên kế hoạch cho anh tự sát trước tất cả mọi người trong tổ chức để cho họ tin rằng anh đã chết nhưng thực ra anh chỉ dùng súng bắn vào bên cạnh tim của mình, vì anh có kĩ thuật dùng súng rất tốt nên việc xác định vị trí mình sẽ bắn là việc đơn giản...sau đó sẽ có người bí mật đưa anh đi để cấp cứu, tất nhiên trước đó bà cũng chuẩn bị một người khác đã qua chỉnh hình cho giống hệt anh để thay thế...
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, khi mà ông nội của anh còn đang rất tức giận bà tiến vào phòng:
“Ông thực sự là một con quỷ đáng sợ nhất từ trước đến nay, trước cái chết của cả con trai lẫn cháu trai ông ông đều không có chút cảm xúc gì...”
Thực ra kế hoạch hôm nay của bà cũng là do học được từ ông mà ra, từ ngày bố Win tự sát vì mất vợ ông đã không hề mảy may quan tâm mà đưa ngay một người khác lên thay thế (tất nhiên là đã qua chỉnh hình giống hệt bố của anh để anh không bị mất vị trí thủ lĩnh của RED sau này, cha truyền con nối), kể từ ngày hôm đó bà vẫn luôn căm hận ông...
“Bà vẫn còn hận tôi trước cái chết của thằng con vô dụng kia sao? Tất cả những thằng đàn ông mà phải ngã quỵ trước tình yêu với một con đàn bà đều là những thằng vô dụng, bất tài...” nghe ông nói đến đây thì bà đã vô cùng kích động, dù biết ông chưa một phút yêu bà thật lòng nhưng trước tới giờ ông chưa bao giờ nói ra điều đó, vậy mà... bao năm qua chưa bao giờ bà ngừng yêu ông nhưng cũng chính ông là người biến tình yêu ấy thành lòng thù hận và đến hôm nay...
“Bà...bà...bỏ gì vào trong rượu?” ông ôm ngực mình rồi dần quỵ xuống, cái chết nhanh chống nhưng đầy đau đớn khi từng mạch máu trong tim bị đứt ra, cái chết không thể cứu vãn được.
Trước đó bà bã nén bỏ vào rượu của ông loại thuốc độc mà RED mới nghiên cứu ra, loại thuốc không có thuốc giải. Thời gian từ khi trúng độc đến lúc chết kéo dài hai tiếng và cơn đau chỉ bắt đầu và kéo dài 5s trước khi chết khi đồng loạt các mạch máu trong tim đều bị đứt ra. Bà không muốn ông phải quá đau đớn trước khi chết vì bà vẫn yêu ông...ông cũng khá nhanh nhạy khi đoán ra mình đã bị trúng độc khi uống rượu trong bữa tiệc đó...
***
“Một người như Minh sẽ không bao giờ chịu tiếp quản RED đâu vì thế mà chắc chắn vị trí đó sẽ thuộc về cậu, vị trí và cậu luôn mơ ước. Nhưng cậu sẽ chỉ có được vị trí đó nếu như cậu đảm bảo sẽ làm theo những gì tôi nói...”
Bà đứng nhìn Nguyên mặt lạnh tanh và anh cũng vậy.
“Được, đáng để trao đổi lắm chứ! Bà cứ nói!”
“Giữ bí mật về cái chết giả của Win. Bí mật đưa xác của tôi và ông nội Win về Đức và nói chúng tôi đã quay lại đó. Tất cả những tài liệu được người của ông ta gửi tới cậu hãy dùng tài khoản của ông ta ở Đức để phê duyệt rồi gửi lại... đến một thời điểm thích hợp hãy cho công bố cái chết của chúng tôi...”
Mặc dù anh đã chờ đợi vị trí này rất lâu rồi và nay coi như đã đạt được, vậy sao anh vẫn không thấy có cảm giác gì gọi là vui? Chẳng lẽ cái anh muốn không phải vị trí này mà chỉ là tranh đấu với Win thôi sao? Hay là khi không có thì ao ước đến khi có rồi thì lại thấy nó thật nhàm chán? Hay anh đang muốn cái gì khác, quan trọng hơn cả vị trí này?
***
Sau khi xếp xong tất cả mọi việc bà đến bên ông rồi nắm lấy tay ông:
“Ông phải dừng lại thôi, ác như vậy là đủ rồi. Sống như vậy thì vất vả lắm, để tôi với ông cùng đi xuống địa ngục. Chúng ta phải tự giải thoát cho mình...đến lúc nghỉ ngơi rồi...” sau khi nói xong bà khóc và nằm xuống cạnh ông, bà cũng đã uống loại thuốc độc đó...
***
Mắt của cô sau khi được phẫu thuật ghép giác mạc đã nhìn lại được, cô sống một cuộc sông bên Win và gia đình của mình nhưng cô và anh vẫn biết để đổi lại cuộc sống hạnh phúc ấy là sự hy sinh đáng tiếc của bao nhiêu người vô tội.
...
Anh nắm chặt trong tay chiếc khăn thấm đẫm những giọt nước mắt của cô. Anh không đủ can đảm để sống mà nhìn người con gái đó hạnh phúc với người khác nhưng cũng không lỡ rời xa cô...
Nhắm mắt thật chặt anh thả lỏng người, khẽ mỉm cười với suy nghĩ: “Anh thua em rồi nhé, bây giờ em sẽ luôn theo sát An, hơn cả anh nữa...”
Có người ngã xuống từ tầng 18. Máu chảy. Mọi người không một ai gọi xe cứu thương vì họ biết rằng anh đã chết... hình ảnh và nụ hôn của cô sẽ theo anh mãi mãi...
Không ít những cô gái trẻ đi đường phải đứng lại thốt lên đầy tiếc nuối vì anh quá đẹp. Và họ không biết rằng anh còn là người vô cùng si tình nữa...
Cảnh sát tìm được trên người anh mảnh giấy viết vội:
“Sau khi chết tôi muốn tặng lại đôi mắt của mình cho....”
Dù phải chết nhưng chắc chắn một điều rằng Minh sẽ không bao giờ hối hận vì tình yêu mình đã trao đi...

Yêu em, anh không hề sợ chết
Chỉ sợ thấy giọt buồn trên mắt em
Yêu em, anh sẽ cho đi tất cả
Chỉ cần môi em giữ mãi nụ cười
     
Tình yêu là thứ ngọt ngào nhất nhưng ngược lại nó cũng là thứ đắng cay nhất. Tận cùng của đau khổ không phải là cái chết mà là nhìn người mình yêu đau. Bất kì một câu chuyện tình yêu nào cũng có những lúc thật đẹp...nó là một câu chuyện dài vô tận, không bao giờ có kết thúc. Vì vậy đừng xem đây là một cái kết buồn cho Minh...
Hãy nhớ rằng mọi thứ luôn có tương lai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh