Chương 1: Đột nhiên bộc phát bệnh cấp tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ, tôi bị bệnh! Có phải rất nặng không?"

"Cô tên là Vân Hiệu đúng không?"

"Đúng vậy, tôi tên là Vân Hiệu."

"Tên gọi của cô đặc biệt, hơn nữa bây giờ tinh thần của cô rất tốt, cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"

"Tôi cảm thấy mắt của tôi có vấn đề, tôi luôn nhìn thấy những vật kỳ lạ."

"Vật kỳ lạ? Vậy mắt cô có bị đau không?"

"Không đau!"

"Ừ, tôi đã nhìn tờ xét nghiệm của cô, tất cả thông số trên tờ giấy xát nghiệm cho thấy tất cả đều bình thường. Nếu không thì cô có thể nói cụ thể tình trạng của cô, giống như cô nhìn thấy vật kỳ lạ gì đi."
"Nó đều là những cái bóng như ẩn như hiện, có lúc dáng vẻ của nó giống như động vật, có lúc giống như con người, tôi không thể nói rõ rằng về điều này. Biểu cảm của chúng đều rất dữ tợn, hơn nữa phần lớn màu sắc của chúng là màu trắng, cũng có màu đen, a đúng rồi, vừa nãy tôi nhìn thấy một con màu đỏ ở trước cửa bệnh viện. Chúng nó..."
"Đợi một chút!" Bác sĩ trực tiếp đánh gãy lời nói của cô, cả người không khỏi nổi hết cả da gà, anh ta quét mắt nhìn người đối diện, "Làm sao tôi cảm thấy ý cô muốn nói là... cô gặp quỷ?"

Vân Hiệu dừng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu như không có căn cứ giải thích khác thì chỉ còn nguyên nhân này!"
"Nói vớ vẩn!" Ngay lập tức, bác sĩ cảm thấy sau lưng hơi lạnh, ngay sau đó mười phần không đồng ý nhìn cô, "Tôi nói cô này, không được quá mê tín dị đoan! Tôi nhìn thấy tuổi của cô còn rất trẻ, nhìn dáng vẻ này chắc là hơn hai mươi tuổi đi, tại sao cô có thể tin những đồ vật gạt người này." Nói xong, anh ta nhìn tuổi tác bên trên hồ sơ người bệnh, hai mươi tám tuổi, xem ra còn rất trẻ.

"Bác sĩ, những gì tôi nói đều là sự thật, cho nên tôi mới đến đây khám bệnh." Vẻ mặt Vân Hiệu không thay, ngay cả con mắt cũng không nháy một lần, vẫn là dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc như cũ.

"Tôi nhìn thấy bệnh của cô cũng không nhẹ!" Bác sĩ bị dáng vẻ cố chấp của cô làm cho tức giận, trực tiếp bị tức cười, nhẹ a một tiếng, "Được rồi, cô thực sự cho mình gặp phải quỷ, vậy thì cô nói một chút xem ngoài trừ màu sắc của những con quỷ kia đặc biệt thì dáng dấp của chúng ra sao?"

"Phần lớn dáng dấp của chúng rất xấu, có con bị chặt mất đầu, máu ở trên cổ phun ra ngoài như suối; có con bị gãy tay, gãy chân chỉ có thể bò trên mặt đất, vết máu bị in một đường dài mấy kilomet; có thân thể bị móc mất mắt, gió đi qua có thể thổi bay; còn có con máu me be bét, giống như một đống thịt băm... Nói tóm lại, dáng vẻ của chúng rất khó coi." Vân Hiệu bình tĩnh miêu tả, giống như là đang thảo luận một cuộc thi thời trang mà không phải đang miêu tả các loại ác quỷ.

"..." Ngay lập tức bác sĩ cảm thấy sau lưng càng lạnh hơn, đáy lòng dâng lên một cỗ khí lạnh mà từ trước đến giờ chưa từng có, ngay cả khi uống vài ngụm nước nóng cũng không thể làm dịu.

"A, đúng rồi!" Dường như cô đột nhiên nhìn thấy cái gì, cô nghiêng đầu nhìn chén nước giữ nhiệt mà tay phải của bác sĩ đang cầm rồi nói: "Hình như con quỷ đứng ở bên tay trái anh đã từng làm phẫu thuật, nó đem ruột non và đại tràng của mình để lên tay anh, tôi đoắn rằng chắc nó nghĩ muốn phơi ruột."

Ngay lập tức tay của bác sĩ run lên một cái khiến cái chén rơi loảng xoảng xuống đất, nó lăn ùng ục ra ngoài, nước rơi xuống đầy đất.

Bác sĩ vô thức quay người muốn đi nhặt, thì lại nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh, không hề ngập ngùng của Vân Hiệu ở phía đối diện, "Ai nha, ruột rơi xuống rồi."
"..." Ngay lập tức cái tay bác sĩ định nhặt chén cứng đờ, làm sao cũng không dám xoay người nhặt lên, giống như trước mắt đột nhiên xuất hiện một vũng máu đỏ.

CMN người bệnh này quá dọa người!

Hết lần này đến lần này đều là dáng vẻ vô cùng đứng đắn và nghiêm túc, ngay cả giọng nói đều rất ổn định, trong mắt không hề có tia cô ý hay chơi ác, ngay cả anh ta cũng không được tin tưởng đối phương thực sự gặp quỷ.

Không không không! Bác sĩ dùng sức lắc đầu mình, kéo về tư tưởng sắp trở về thời phong kiến cổ hủ của mình. Trong lòng lại nhẩm một lần, dân giàu nước mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...

Anh ta dùng sức xoa bóp tay trái của mình đang nổi da gà, lúc này hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Là một người bác sĩ, anh ta nhất định phải tin tưởng khoa học, không được tin tưởng mê tín dị đoan, không được!

Nếu như em gái Vân Hiệu này không nói dối thì nhất định cô ta bị xuất hiện ảo giác, đúng, không sai tất cả đều là ảo giác. Nếu như là ảo giác thì chuyện này không liên quan đến khoa mắt của bọn họ rồi.

"Khụ khụ, cái kia... Cô Vân, nơi này là bệnh viện, cô nên nghiêm túc một chút, đừng dọa người như vậy!"

"Tôi nói rất nghiêm túc!" Vân Hiệu trả lời.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn mặt của cô, cô nói hoàn toàn chính xác, từ đầu đến cuối ánh mắt của cô chưa từng thay đổi, hoàn toàn không có dáng vẻ nói đùa, khiến cho người ta muốn kiếm cớ cũng không được. Đột nhiên bác sĩ nhớ đến cái gì đó, anh ta hít sâu một hơi, uyển chuyển đề nghị, "Tình huống của cô tương đối phức tạp, phương diện thuộc vè phạm trù tinh thần, chúng tôi là khoa mắt. Tôi cảm thấy cô nên tìm một bác sĩ chuyên nghiệp để kiểm tra, vậy thì cô có thể đi ra ngoài rồi rẽ trái, đi lên tầng ba để đăng kí kiểm tra." Rõ rằng đầu óc của người này có bệnh nha.

"Ý anh muốn nói là khoa tâm thần sao?" Vân Hiệu hỏi.

"Nha... Đúng vậy." Làm như vậy thì quá lộ liễu đi.

"Không cần." Vân Hiệu lắc đầu từ chối, dáng vẻ không có nửa phần tức giận. "Vừa rồi tôi đi từ trên tầng ba xuống, bác sĩ chủ nhiệm ở đó nói tinh thần của tôi bình thường, nên đề cử tôi đến khoa mắt."

"..." ĐM, hóa ra cái nồi này là do tầng ba đẩy xuống.

Khóe miệng bác sĩ khoa mắt co giật một chút, con mắt dao dộng ngay lập tức, lại đổi giọng nói, "Tôi thấy trật tự nói chuyện của cô rõ rằng, có lẽ không phải là vấn đề do phương diện tinh thần, nếu không cô có thể đổi bác sĩ tâm lý..."

Anh ta vẫn chưa nói xong, thì Vân Hiệu trực tiếp nói: "Bác sĩ tâm lý của tôi đề cử tôi đến khoa tâm thần của bệnh viện các người." Nói xong, cô móc ra hai tấm danh thiếp, một tờ giấy đề cứ tâm lý ** và một tờ giấy viết khoa tâm thần của bệnh viện **.

Bác sĩ: "..." CMN, đây là hai tầng nồi đi?

"Bác sĩ, bệnh này của tôi có trị được không?"

"Chuyện này... Chuyện này..." Bệnh này có thể trị được mới là lạ, hắn chữa mắt không phải bắt quỷ nha!

Bác sĩ khoa mắt biểu thị, 'Phương' đến một cái, nửa ngày sau không nói gì, ánh mắt ngắm trái rồi ngắm phải, anh ta liếc nhìn tờ giấy xét nghiệm ở trên bàn, ánh mắt sáng lên ngay lập tức.

"Cái kia khụ khụ... Cô Vân." Bác sĩ ho một tiếng, nghiêm túc nói, "Với tình huống này của cô, dựa vào nói không thì không phán đoán ra căn bệnh cụ thể, ta nghi ngờ trong con mắt của cô mọc ra cái gì khiến cô nảy sinh ảo giác. Cái này cần tiến hành làm thêm một bước kiểm tra mới có thể ra kết quả. Mà phần cuối liên quan đến loại hình giải phẫu."

"..." Rốt cuộc sắc mặt của Vân Hiệu hơi thay đổi, nhíu mày lại, giống như đang nghiêm túc cân nhắc lời nói của đối phương.

Bác sĩ thấy có hi vọng, càng nói hăng say, "Cho nên, tôi đề nghị cô nên đi khoa ngoại nhìn xem, sau này khi tra ra nguyên nhân, có thể trị hết căn bệnh của cô, vừa hay cô có thể tiết kiệm thời gian, cô thấy thế nào?"
"Khoa ngoại..." Vân Hiệu nghiêng đầu nhìn bác sĩ trẻ ở phía đối điện, nhíu mày sâu hơn, "Anh chắc chắn không?"

"Chắc chắn, chắc chắn." Bác sĩ dùng sức gật đầu, chỉ cần khoa ngoài không dọa người thì cái này đẩy tới đó được. Phải biết rằng có khảo sát tiêu chuẩn về độ hài lòng của người bệnh đối với các phòng bệnh của bệnh viện, anh ta quyết tâm không được để phòng của anh ta bị trừ điểm: "Cô mau đi kiểm tra đi, ở ngay tầng sáu, đừng chậm trễ việc kiểm tra bệnh."

"Là như thế này." Cô đột nhiên hít sâu một tiếng, nhưng không đứng dây, ngước lại cầm cái túi ở bên cạnh, vừa mở ra vừa nói, "Thật ra... Tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến khoa ngoại, bởi vì tôi là một bác sĩ ngoại khoa, thuộc chuyên khoa não." Nói xong, cô quay người móc một đống chứng chỉ ra từ trong túi, để từng quyển lên bàn rồi nói, "Đây là giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ của tôi, giấy chứng nhận hành nghệ dược sĩ, giấy chứng bác sĩ chủ nhiệm, bằng tiến sĩ tốt nghiệp của viện y học Hardvard và giấy chứng nhận làm việc ở một bệnh viện cấp thành phố... Tôi sợ anh không tin, cho nên tôi mang tất cả đến đây."
Bác sĩ: "..."

CMN cô lại làm khó con hổ béo như tôi!

(╯°Д°)╯︵┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ng#sung