Chương 7: Là bạn gái của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù Nam Ca không cảm giác được đau đớn, nhưng mà đối với sự biến hóa của thân thể vẫn là rất nhạy cảm .

Âm thanh vỡ vụn rõ ràng của xương truyền tới đại não , cô thật sự hận không thể cắn chết người này.

Hiện cô thấy may mắn nhất , không phải là không có bị lửa đốt ,mà là... May mắn nàng đã chết rồi , phất tay.

Sau động đất, nhà lầu không đổ vốn là so với đã sụp đổ nguy hiểm hơn nhiều, sau lưng nhà lầu còn trải qua trận lửa lớn, sớm liền kiên trì không nổi .

Hồi nãy Lệ Sâm thật sự không có muốn cho Nam Ca rơi xuống đất trước, bất quá bây giờ không phải là thời điểm nói đến vấn đề này, anh ổn định tốt thân thể . Sau đó, nhặt lên Nam Ca, liền hướng về phía bên ngoài của cư xá , chạy đến.

Những thây ma khác sợ lửa, cũng không dám vây lại đây, trả lại con đường cho anh, xem như vô cùng may mắn.

Nam Ca bị anh kẹp ở trong khuỷu tay, tựa như món hàng hóa, hai chân còn lung lay vài cái .

Cô quay đầu lại xem, ầm ầm, tòa nhà lớn kia, liền như thế sụp đổ ở trong một mảnh biển lửa. Giống như có một vật gì đó đánh thẳng vào nội tâm kiên trì của cô.

Nam Ca cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến cái xương sườn rạn nứt của cô , cô chẳng qua là cảm thấy con mắt rất chua xót, mặc dù cô không khóc được nữa .

Bất đắc dĩ cúi đầu xuống thấp, Nam Ca trầm mặc hơn so với mấy ngày trước.

Lệ Sâm đi một đường không có dừng lại, mang cô để trực tiếp vào xe, nhà lầu sụp đổ, khả năng sẽ hấp dẫn những thây ma ở địa phương khác, nơi đây không thể ở lâu .

Còn người Nam Ca muốn tìm , không biết còn sống hay đã chết , hay đã biến thành thây ma rồi.

Anh đem cô để lên ghế phụ, chính mình mở cửa chính ngồi vào, lúc chẩun bị nổ máy xe, cùng Nam Ca nói: "Cô không cần lo lắng, hoặc là bọn họ đã chạy trốn rồi ."

Nam Ca không biết cái gì gọi là lo lắng, cô chính là không muốn nói chuyện.

Aaaa, vốn là nói chuyện cũng đã chậm rồi, cô ghét bỏ tiếng nói của chính mình .

Đưa tay sờ sờ xương sườn, cô quyết định về sau sẽ cùng này người đàn ông này tính sổ.

Lúc đầu , thân thể cô vốn rất tốt , cũng chỉ tại người đàn ông này gây ra cho cô bao nhiêu vết thương.

XE chạy về hướng con đường nhỏ, chờ chạy khỏi binh đoàn thây ma , Lệ Sâm mới dừng xe đi xuống.

Vừa mới thật sự là quá nguy hiểm , anh chỉ chậm lại một chút , cả hai đều sẽ bị chôn vùi .

Tắt máy xe, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Ca, do dự một hồi lâu mới hỏi: "Cô còn đau không? Thời điểm rơi xuống, tôi cũng không phải là cố tình muốn làm vậy."

Nam Ca quay đầu chậm lại, cô cảm thấy mình điều dưỡng tâm tình quá tốt , mặc dù ở trong lòng cô đã sớm liền cầm dao đem người đàn ông này chém ra từng mảnh vụn .

"Không phải là. . Anh.. . . Cố tình, Anh. . . Là. . . Cố ý." Nam Ca kiên trì biểu lộ rõ ràng ý tưởng của chính mình.

Lệ Sâm kỳ thật đối với nàng cũng không có nhiều cảm giác áy náy. Dù sao cô là thây ma, không cảm giác được mệt mỏi, không có cảm giác, coi như là mới vừa từ trên lầu té xuống, chỉ cần cô có thể bảo vệ tốt đầu của chính mình, chỉ sợ vẫn có thể tiếp tục đi đi lại lại đi?

Nhưng không biết rõ vì cái gì, nghe được lời bình tĩnh không gợn sóng của Nam Ca, anh thế nhưng cảm nhận ra được oán giận của cô.

Thật đúng là thú vị.

Vì vậy Lệ Sâm nhịn không được, ở trong xe liền ngửa mặt mà cười .

Hai tay Nam Ca còn bị anh ta trói đây, trong bóng tối chửi rủa anh ta vài câu, kéo cái cổ tới muốn đi cắn hắn.

Cánh tay Lệ Sâm dài, động tác cũng mau, nhẹ nhàng dùng sức đem mặt Nam Ca đè ở trên cửa sổ xe.

"Thật tức giận ?"

Giọng nói của anh ta nghe ra còn rất thành khẩn .

Nhưng mà! Có dạng người xin lỗi như vậy sao? Anh ta còn nhấn đầu của chính mình đây nè! Khốn kiếp!

Nam Ca thật rất nhớ những câu mắng chửi người nha! Loại người ưa dùng vũ lực này! Thời điểm tôi có thể nói chuyện lưu loát , nhất định sẽ đem anh ra mắng ba ngày ba đêm mới thôi!

Anh trả tôi trái tim! Trả tôi xương sườn mau!

Con mắt của cô lại trở nên đỏ tươi lên, rõ ràng là dấu hiệu muốn nổi giận .

Lệ Sâm một chút cũng không sợ cô, kỳ thật thấy cô tức giận, tổng so với bộ dáng cô trầm lặng , không khí tốt hơn rất nhiều .

Vì vậy hắn nở nụ cười sáng lạn trên mặt .

"Nếu cô dám gọi, đem những thây ma khác đưa tới, tôi về sau liền dùng băng dán dính lên miệng của cô, cô liền vẫn luôn nói không được ." Lệ Sâm trần trụi uy hiếp cô.

Ha ha, anh ta nghĩ cô sẽ nghe theo à? .

Cuối cùng Nam Ca đem miệng ngậm lại , để ngăn tiếng gào thét sắp sửa ra khỏi miệng.

Nhưng mà trong lòng cô nửa điểm chưa từng khuất phục ! Sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến cho người đàn ông này đẹp mặt!

Đang trong công tác chuẩn bị, dùng ngôn ngữ mắng chửi tinh luyện được , thời điểm chuẩn bị mắng hắn, đột nhiên bàn tay đang che miệng cô lại lập tức buông ra , lập tức mở cửa xe, đi đến phía bên cô, dùng quần áo gói kỹ cô lại, chỉ lộ cái đỉnh đầu bẩn thỉu của cô.

Nam Ca không hiểu vì sao anh ta phải làm như vậy.

Lẽ nào con người đều thích động kinh?

"Không cần phát ra bất kỳ thanh âm nào, nếu không tôi liền dán miệng cô" Lệ Sâm sắc mặt khác nghiêm túc, rõ ràng là tình huống phát sinh thay đổi.

Nam Ca lại bị một người dọa tới nổi sững sờ ! Miệng đóng lại so với lúc nãy còn chặt hơn.

Rất nhanh, cô liền biết vì sao Lệ Sâm lại có phản ứng này , bởi vì cô nghe được âm thanh của trực thăng!

Thây ma mặc dù bây giờ tiến hóa , nhưng đại đa số thây ma đều là cứng ngắc , chỉ số thông minh cũng thấp, Nam Ca nghĩ thầm, thây ma thông minh như cô chắc chắn trên thế giới chưa tới vài con, như vậy nói cách khác, trên máy bay trực thăng , là con người!

Nếu vừa rồi Lệ Sâm không cho cô mở riệng , cô còn có chút phản kháng nhưng hiện giờ có chết cô cũng không muốn hé răng.

Con người hẳn là rất biến thái! Chỉ một mình Lệ Sâm cô còn ứng phó không được nữa, huống chi là đến người khác?

Bọn họ nhất định sẽ giết mình, tựa như là lúc trước Lệ Sâm quả quyết đối chính mình nổ súng !

Vì vậy Nam Ca đem đầu của mình hướng trong váy áo mặt giấu đi, xuyên qua khẻ hở của quần áo nhìn ra phía ngoài .

Trên máy bay trực thăng, xuống mấy người đàn ông, toàn bộ đều là người quân đội mặc trang phục rằn ri.

Bọn họ trang bị hoàn mỹ, bên hông đều đụng súng.

Lệ Sâm đã đem cửa xe đóng kỹ , không biến sắc ngăn cản cửa sổ xe phía trước, ngăn cách ánh mắt Nam Ca.

Lúc nãy cô bị Lệ Sâm đè đầu ở cửa kính xe , hiện tại cô chủ động đem lỗ tai dán lên cửa xe.

Vài người quân nhân kia sẽ không nghĩ ở bên trong này gặp người sống, hơn nữa bọn họ nhìn một cái liền nhận ra này chiếc xe rất tốt, hiện tại trong quân doanh, trừ những vị quan lớn, không có vài người có thể sử dụng được chiếc xe dạng tốt này.

Trên người đàn ông này còn mặc một thân trang phục rằn ri, khí độ xuất chúng, không thể không khiến người có cảm giác hoài nghi.

Có một ít người, đều im lặng không lên tiếng mò súng ở bên hông.

Một người như là đội trưởng , đối với Lệ Sâm làm lễ: "Xin chào, chúng tôi là căn cứ cứu hộ , xin hỏi một chút, chỉ có một mình anh thôi sao?"

LÀ một quân nhân , bất kỳ thời điểm như thế nào, cũng sẽ bảo tồn thực lực cường đại , cũng như vậy, trách nhiệm trên người cũng rất lớn.

Hiện tại là mạt thế, khả năng hiện tại conngười thay đổi còn không rõ ràng, thời điểm cùng nhau chạy trối chết, còn có thể chiếu cố người già và trẻ nhỏ , nhưng sau một tháng , một năm sẽ như thế nào?

Thây ma trong thành phố nhiều như thế , lên kế hoạch cứu người cũng chỉ có quân đội.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi không ở lại Thành Bắc, " Lệ Sâm không có cùng đối phương giải thích rỏ ràng , càng không nói rõ ra chân tướng: "Tôi muốn mang ta bạn gái ra khỏi thành."

Nếu muốn ra khỏi thành , vậy cũng phải biết rằng những nơi khác đã bị thây ma chiếm lĩnh , cũng chỉ có Thành Bắc là được dọn dẹp chừa cho người còn sống.

Đội trưởng mặc dù vẫn chưa tin, nhưng xem Lệ Sâm vẻ mặt bình thản, hắn cũng không muốn hỏi tiếp, chỉ là nói: "Nếu đã là muốn ra khỏi thành, chúng ta muốn kiểm tra một chút rương phía sau của anh, anh kêu bạn gái anh xuống xe."

Nam Ca nghe đến đó, quả thực dọa muốn xỉu!

Bọn họ lại muốn mở cửa xe! Vậy khẳng định sẽ nhìn đến mình! Sẽ phát hiện mình là thây ma, nhất định sẽ nhân cơ hội giết mình!

Cô một chút cũng không dám trông cậy vào Lệ Sâm, dù sao hắn cũng chưa từng đối chính mình lưu tình nha!

Tối thiểu anh ta còn giữ lại được cái mạng... Hiện thời bọn họ như châu chấu đá xe.

Lệ Sâm ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống.

Trong xe có cái gì, anh đương nhiên rõ ràng biết rõ nhất.

Bị phát hiện , đừng nói là ra khỏi thành, nói không chừng sẽ bị mấy người này giết chết.

Hiện thời quân đội là lớn nhất, nghe ý tứ của bọn họ ,hình như đã thành lập khởi một cái căn cứ. Chính mình chỉ có một người, sẽ không có biện pháp cùng bọn họ chống lại .

Vài quân nhân kia thấy Lệ Sâm không động, sinh lòng cảnh giác, đem tay để ở trên súng.

Chỉ cần Lệ Sâm có hành động khả nghi, bọn họ lập tức liền nổ súng bắn chết.

Lệ Sâm cũng đang nghĩ biện pháp.

Anh không thể ở bên trong này ngã xuống.

Từ từ đem tay phóng tại trên cửa xe, hắn còn giống như vô tình cùng mấy người người kia nói : "Chúng tôi một đường vừa mới lại đây, một người cũng không thấy, các người xác định bên trong này có người sống sót sao?"

Nếu như bọn họ thật sự trốn ở nơi nào đó, nói không chừng Nam Ca người bận tâm ... Cũng sẽ ở trong đó.

Những quân nhân kia hiển nhiên không có chuẩn bị cùng Lệ Sâm nói nhảm, chỉ là lạnh lùng thúc giục: "Chúng ta ngày hôm qua được truyền tín hiệu. Ngươi mau một chút, chúng tôi còn sốt ruột đi cứu người."

Nam Ca mặc dù xem không hiểu Lệ Sâm muốn làm gì, nhưng cũng cảm thấy anh ta không phải là một người có thể dễ dàng đối phó. Cô suy đoán , cửa xe vừa mở ra, nói không chừng anh ta liền ra tay trước tiên.

Dù sao cô cũng đã được chứng kiến thân thủ của anh ta, đem mấy người này giết chết , hẳn là không có việc gì khó.

Vì vậy Nam Ca gắt gao ngậm miệng của chính mình lại, đảm nhiệm vị trí không làm ảnh hưởng gì tới anh ta.

Cửa xe cuối cùng cũng mở ra với ánh nhìn soi mói của máy người kia . Cảnh tượng tiếp theo cũng ngoài dự liệu của mấy người, Lệ Sâm liền mãnh liệt ôm lấy Nam Ca hướng về phái anh.

Cũng may động tác của Nam Ca quá chậm, thân thể cô nặng nề bị đặt trên cửa xe , khó trách hiện tại không thể thu về được.

Mà càng làm cho cô sợ hãi là lúc cô ngã xuống, quần áo khoác ở ngoài cũng thuận thế tuột xuống , gò má nửa bên mặt đều lộ ra ngoài!

Cô biết chính mình có bao nhiêu khủng bố, một mảnh tím xanh, nhất định sẽ bị người ta phát hiện ra manh mối!

Nam Ca lo láng mình sẽ chết , không ngừng tự hỏi mình, làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Nàng sẽ phải chết !

Mấy người đàn ông kia vừa nhìn thấy Nam Ca ngã xuống, rất nhanh liền rút súng ra, có lẽ phản ứng của Lệ Sâm so với bọn họ nhanh hơn, âm thanh của anh khàn khàn, bi thống hỏi: "Em yêu , em như thế nào rồi ! Em lại không thoải mái sao! Em chờ một chút, anh lập tức liền mang em ra khỏi thành!"

Nam Ca mất một lát mới định hình được, ai là em yêu của ngươi hả, thật không biết xấu hổ mà.

Đáng tiếc cô bị kinh sợ , không dám nói một lời nào, liền ở trong lòng anh ta biến mình thành đà điểu.

Trên người của cô có mùi người chết, chỉ sợ mấy người kia cũng nghe thấy được , cộng thêm việc cô vừa mới bị lộ mặt ra nên làm cho những người kia buông vũ khí xuống .

Xem ra bạn gái của hắn ta , bệnh thật nặng nha.

Lệ Sâm sít sao ôm lấy Nam Ca, ánh mắt muốn bi thương có bao nhiêu bi thương .

.Ut:4"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mạtthe