Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời không nằm trong suy đoán, đồng tử Bùi Mẫn co rụt lại : "Cậu không sợ tôi xảy ra chuyện, sẽ có người tố cáo cậu à?"

"Sợ cái gì? Tố cáo đi. Tố cho người của cha tôi nghe được, nhiều lắm cha tôi mắng tôi một trận vì tội chơi nam nhân." Hướng Nam không ngại nói cho Bùi Mẫn biết sau lưng hắn có người.

Quả nhiên là người có núi lớn vững chắc để dựa. Bùi Mẫn tâm tình có vài phần phức tạp, "Được rồi, tôi đồng ý."

Bùi Mẫn từ tầng dưới đáy nỗ lực một đường tới tầng cao này, tạo lập cơ nghiệp, cũng không nên quá ngạnh xương cốt, đôi lúc con người cũng phải biết thức thời một chút.

"Thông minh." Hướng Nam nhẹ nhàng khen Bùi Mẫn một câu, cậu thật cao hứng, cuối cùng cũng chọn được một người không tồi. Nhưng mà giây tiếp theo nụ cười của cậu liền biến mất, trong lòng gào thét, Đcm.

<nhiệm vụ một đã hoàn thành. Nhiệm vụ hai: Trong 15 ngày thao đối tượng nhiệm vụ, làm hắn tới cao trào.>

Lời khen của Hướng Nam khiến Bùi Mẫn nhất thời cảm thấy phức tạp, sau đó hắn cười giễu cợt. Quả nhiên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, tôi vậy mà lưu lạc đến mức bán cúc thoát thân, quá nực cười. Trương Khuê, mày cứ chờ đó, tốt nhất là còn sống tới lúc tao ra ngoài, thù này không báo tao sẽ tức chết.

"Còn thất thần làm gì, xem diễn chắc? Đều cút hết cho tôi." Hướng Nam trong lòng tức giận, quay đầu không kiên nhẫn nói với đám phạm nhân :"Nhớ đi lĩnh phạt."

Long ca mang theo một đống người xám xịt mà chạy, hiện trường chỉ còn lại Hướng Nam với Bùi Mẫn.

Bùi Mẫn cử động cơ thể, nơi nơi đều phát đau, hắn hỏi Hướng Nam, "Cậu tính ở chỗ này thao tôi?"

Hướng Nam biểu tình ngẩn ra, rồi nói, "Anh đùa gì vậy? Người anh dơ như vậy."

Bùi Mẫn ngẩn người, phản ứng của Hướng Nam có chút ngoài ý muốn của anh.

"Nhưng vẫn là kiểm tra một chút đi." Hướng Nam chưa từng làm qua nam nhân bao giờ, cậu cảm thấy mình trước tiên nên thích ứng một chút nam nhân cúc hoa.

"Lộ ra cúc hoa cho tôi nhìn xem" Lời nói đúng tình hợp lý, Bùi Mẫn nghe được ngạc nhiên.

Một lúc sau Bùi Mẫn mới phản ứng lại tâm tình phức tạp mà nằm ngửa trên mặt đất, tách ra chân, bẻ ra kẽ mông.

Hướng Nam lại bắt đầu ghét bỏ, "Anh nằm bò đi, đem mông nâng lên cho tôi xem, thế này tôi xem không thấy rõ lắm"

Nếu trước kia có người dám nói chuyện với Bùi Mẫn mà vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, Bùi Mẫn chắc chắn sẽ bị đánh gãy răng, cắt lưỡi.

Nhưng hiện tại Bùi Mẫn chỉ có thể ngoan ngoãn, Hướng Nam nói gì đành làm đó.

Anh chầm chậm xoay người, quỳ rạp trên mặt đất, chu mông lên.

Bởi vì trên người anh có rất nhiều vết thương, chân lại gãy xương, rất đau, Bùi Mẫn phá lệ chậm, lại bị Hướng Nam ghét bỏ :"Anh thật chậm chạp."

Bùi Mẫn phải cố nén cơn đau trên đùi quỳ sát trước mặt Hướng Nam, đôi mắt anh vì đau đớn mà đỏ ngầu, những giọt mồ hôi rơi xuống trên đất, cánh tay và cổ nổi đầy gân xanh, trong lòng càng căm hận tên Trương Khuê đã phản bội mình. Anh muốn đem tên đó ném xuống biển cho cá mập ăn, không, phải đánh gãy tay chân hắn, để người thay phiên luân gian hắn rồi đem ném xuống biển.

Cặp mông to lớn màu đồng cổ xuất hiện trước mặt Hướng Nam, có chút mượt mà mông thịt, ngoài dự đoán cảm giác cũng không tệ lắm, Bùi Mẫn hậu huyệt có chút sắc tố trầm tích, đỏ thẫm còn có chút đen, rất nhỏ, có rất nhiều nếp uốn, còn có một ít lông mu màu đen hơi xoắn.

Hướng Nam cảm thấy mình bị lừa, tuy rằng nhìn có chút gợi cảm, nhưng cùng trong tưởng tượng chênh lệch rất nhiều truyện người lớn cúc hoa không phải đều là màu hồng nộn nộn, mềm mại có thịt mum múp sao, sao nhìn xấu như vậy.

Nên không...... "Anh bị bao nhiêu người thao qua?" Hướng Nam hơi ghét bỏ hỏi Bùi Mẫn.

Cậu cảm thấy từ hồng nhạt đến đỏ thẫm và đen, này cúc hoa chắc là thân kinh bách chiến, bị không ít người thao qua.

Bùi Mẫn tức giận tới nắm tay đều siết chặt, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, sau khi ra ngoài, người này hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng giọng điệu vẫn có chút lạnh lùng gay gắt :"Chưa bị ai thao qua, cậu yên tâm, tôi rất sạch."

Hướng Nam buồn bực, "Nhưng cúc hoa của anh màu rất thâm, tôi xem người ta đều là màu hồng nhạt"

"Đó là sắc tố trầm tích, rất nhiều nam nhân đều là màu này. Cậu chưa thao qua nam nhân?" Bùi Mẫn ngữ khí hơi châm chọc, anh khó thở, màu sắc của người ta, người này rốt cuộc xem qua bao nhiêu người.

"Không thao qua, anh là người đầu tiên." Hướng Nam thừa nhận cực kỳ thản nhiên, hắn ý xấu nói, "Anh hẳn là xem như nam nhân đầu tiên tôi sắp thao đi, tôi kỹ thuật không tốt, thao đau, anh cũng phải nhịn."

Bùi Mẫn trái tim đập lỡ một nhịp, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn Hướng Nam liếc mắt một cái, anh thấy Hướng Nam vẻ mặt nghiêm túc đánh giá cúc hoa mình. Biểu tình Hướng Nam nghiêm túc lại ngoan ngoãn, như là ở nghiên cứu nan đề.

Bùi Mẫn nghĩ, người này nói chuyện không dễ nghe, nhưng gương mặt thật đẹp.

"Anh cúc hoa co rút một chút, anh muốn sao?" Hướng Nam nói chuyện có chút chay mặn không kỵ.

Bùi Mẫn nghe được lời này mặt lúc đỏ lúc trắng, đầu óc ong ong ong vang, anh không trả lời Hướng Nam.

"Nhìn thế nào, tôi đều cảm thấy thoạt nhìn không quá sạch sẽ." Hướng Nam lẩm bẩm, cậu có chút khó tiếp thu, cậu rất quan tâm tới vẻ ngoài, này cúc hoa thoạt nhìn có chút xấu xấu, cậu không hạ thủ được.

( Lời tác giả: Nói thật, cậu xác định mình là thẳng nam? Thẳng nam sẽ có hứng thú nghiên cứu cúc hoa của một người nam nhân như vậy? )

Bùi Mẫn nhắm mắt lại, hít sâu, lại chậm rãi mở to mắt, người phía sau nói chuyện làm anh có xúc động muốn bóp chết, "Cậu cảm thấy tôi không sạch sẽ, có thể để tôi nằm trên, tôi thao không ít nam nhân, kỹ thuật cũng không tệ lắm."

Hướng Nam trợn mắt xem thường, "Anh nghĩ thật đẹp, phạm nhân còn tưởng có chuyện tốt như vậy."

Ánh mắt cậu hướng lên từ Bùi Mẫn kẽ mông đến trên eo, rắn chắc nhỏ hẹp, dọc cột sống hơi lõm xuống, hai bên là cơ bắp rắn chắc hữu lực, thoạt nhìn rất là đẹp.

Hình xăm màu đỏ pha đen lộ ra một nửa, kết hợp với eo lưng săn chắc mang vẻ đẹp hoang dã đến lạ.

Hướng Nam kéo áo Bùi Mẫn đẩy lên vai, một con rắn xuất hiện trước mắt Hướng Nam.

Đuôi rắn từ xương cùng uốn lượn lên trên, cuối cùng dừng trên lưng Bùi Mẫn, con rắn độc màu đen xen đỏ quấn lấy đầu lâu trắng, thân ngẩng cao, miệng mở to, chiếc răng nanh dài, đôi mắt màu đỏ tươi, tựa như muốn từ sau lưng Bùi Mẫn lao tới cắn Hướng Nam.

Hình xăm này nhìn có chút dọa người, cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nó.

Ngón tay Hướng Nam đặt trên đôi mắt đỏ tươi ngoan độc của con rắn trên lưng Bùi Mẫn, thân thể Bùi Mẫn cứng đờ, cảm giác ấm áp vô cùng rõ ràng, làm cả người anh không được tự nhiên.

"Con rắn này nhìn cũng không tệ lắm. Khá đẹp." Nói cách khác, nó rất hợp với thẩm mỹ của Hướng Nam.

Trong lòng Bùi Mẫn run lên, cậu ta thế mà khen đẹp, chẳng lẽ cậu không biết đây là biểu tượng của băng đảng Kiêu sao? Người gặp người sợ, cậu thế mà khen nó đẹp. Bùi Mẫn rất tức giận.

Tuy rằng cúc hoa người này có chút khó coi, nhưng mặt đẹp dáng người cũng không tệ, làm người không thể quá đòi hỏi. Hình xăm này cũng không tồi, chờ sau này hỏi anh xăm chỗ nào, mình cũng đi xăm một cái. Tốt đẹp.jpg.

Hướng Nam nhìn trời, không còn sớm nữa, nên trở về ngủ trưa, "Anh mặc quần áo vào đi, rồi đi phòng y tế xử lý vết thương trên người."

Bùi Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát, làm trò lộ cúc trước mặt Hướng Nam đối với Bùi Mẫn như tra tấn.

Hướng Nam nghĩ nghĩ lại nói một câu, "Tuần sau anh tới văn phòng của tôi. Tôi nhớ rõ số của anh rồi, 19726, không được chơi trò khôn vặt. Nếu anh không tới, trong ngục giam còn thiếu cái vách tường mông."

Bùi Mẫn đứng dậy từ trên mặt đất, nhặt quần lên, ngẩn người, quần lót bị mấy tên khốn đó xé rách, không thể mặc, xem ra chỉ có thể không mặc.

"Sẽ không làm trò khôn vặt. Nơi này là ngục giam địa bàn của cậu, ngục trưởng ai có thể ở dưới mí mắt cậu chơi khôn vặt đâu." Bùi Mẫn nói lời này mang theo vài phần châm chọc.

Hướng Nam nghe hiểu, lại lười đến cùng anh so đo, "Anh biết là được."

Nhìn Bùi Mẫn khập khiễng, run run rẩy rẩy đi về phía phòng y tế, Hướng Nam tâm tình sảng khoái. Nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, cố lên Hướng Nam cậu là giỏi nhất.

Lấy được thuốc trị thương anh lại khập khiễng đi trở về phòng giam, nhờ có đàn em chuẩn bị nên anh ở phòng đơn.

Mới vừa vào phòng, Bùi Mẫn liền biết được từng có người vài phòng. Anh cảnh giác mà mở đen, chỉ thấy trên có một số dụng cụ, dụng cụ súc ruột.

sắc mặt Bùi Mẫn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngục trưởng thật là chu đáo."

Bùi Mẫn vọt đi tắm nước lạnh, rồi ngồi trên giường, ném dụng cụ súc ruột xuống giường, tắm nước lạnh vào cuối thu đặc biệt không tốt với người bị thương, nhưng trong ngục giam, phạm nhân chỉ được tắm nước lạnh.

Bùi Mẫn sờ cái chân bị thương, phòng y tế không ai chữa trị, vì người phía trên đã ra lệnh, không được chữa trị cho anh, nếu không có lệnh của Hướng Nam, nhiều khi thuốc trị thương họ đều không cho, bọn họ ước gì mình chết trong tù.

Ánh mắt Bùi Mẫn tràn ngập dã tâm cùng dục vọng, ác ý muốn giết người, biểu cảm âm trầm làm anh trông có vẻ tàn nhẫn, anh nghĩ, nếu đều phải dâng mông ra, nên dứt khoát dỗ dành ngục trưởng chữa chân cho mình, anh không nghĩ trở thành người tàn tật cả đời.

Trong cốt truyện gốc, hôm nay Bùi Mẫn sẽ gặp được vai chính thụ, sau đó được vai chính thụ cứu, vai chính thụ là bác sĩ, cậu còn chữa chân của Bùi Mẫn. Nhưng ai biết nhảy ra Hướng Nam, phương hướng cốt truyện không thể kiểm soát được chạy như điên.

Nếu Hướng Nam biết được thân phận của Bùi Mẫn, không biết cậu có thể khiêng xe lửa suốt đêm chạy trốn.

Đáng tiếc Hướng Nam cậu không biết, cậu nếu biết mình mệnh không tốt đi dạo một vòng liền muốn đè vai chính công. Tấ cả đều do gia hỏa này lúc xem thế giới cốt truyện thời điểm chỉ xem cốt truyện quan trọng thôi, không ngờ tới thịt còn có rất nhiều thông tin mấu chốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro