Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đất ơi!

Tả Ý sau đó trốn về văn phòng mình ở tầng 21, ảo nảo chết được, hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

Trước đây, Tả Ý vừa đến Đường Kiều không bao lâu, cùng Dương Vọng Kiệt trở thành bạn tốt với Chu Bình Hinh đang tìm mua căn hộ tân hôn.

Có một lần, áo sơ mi mới của Bình Hinh hơi chật một tí, chẳng dè vừa giơ tay, nút áo trước ngực bung ra. Làm cho hai đồng nghiệp nam ở đó, tim đập mạnh và loạn xạ một lúc lâu, qua một hồi mới phản ứng, xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

Bình Hinh đỏ bừng cả mặt trốn vào toilet, Tả Ý nhanh chóng tìm kim chỉ đến cho cô. Sau khi đơm nút lại xong, Bình Hinh nhất định không chịu rời toilet, khóc như mưa, nói mình không còn mặt mũi nào gặp mọi người.

“Bình Hinh, chuyện này có gì đâu. Mỗi người đều có lúc bị mất mặt, qua rồi thì thôi.” Tả Ý khuyên cô.

“Sau này làm sao còn mặt mũi gặp đồng nghiệp nữa, mình lớn ngần này vẫn chưa hề xấu hổ đến thế.”

“Sao? Vậy cậu may mắn quá rồi. Mình từ nhỏ đã là quỷ con, cứ phải xấu hổ suốt.”

“Không thể nào, Tả Ý cậu cứ đùa mình.” Trong mắt Chu Bình Hinh, Tả Ý là người giỏi giang.

“Mình nhớ hồi trung học, có lần mặc một cái váy mới đến trường.” Tả Ý sợ vẫn chưa kể chi tiết rõ ràng, nói thêm, “Là kiểu váy ngắn xoè ấy, tiết ngữ văn giáo viên gọi mình trả lời câu hỏi, kết quả lúc đứng lên, váy bị cái gì đó trên ghế móc lại, nếu đứng thẳng váy sẽ tuột xuống. Lúc đó mình đành khom người trả lời. Vào tuổi đó mình rất hướng nội, không dám nói với bạn học. Sau khi tan học phải ngồi đơ trên ghế, đến khi bạn trực nhật lo vệ sinh lớp không ai để ý mới dám gỡ ra.”

Thấy sắc mặt Bình Hinh tốt hơn, Tả Ý tiếp tục nói:

“Còn một chuyện nữa, là vào năm lớp Mười. Mình đến lớp luyện thi toán. Trong lớp có một học trưởng đã tốt nghiệp, là mục tiêu thương thầm của mình hồi trung học, cho nên lựa chỗ ngồi kế bên anh ấy cách có lối đi. Bữa đó, vừa hay anh ấy đến muộn, từ ngoài cửa vào đã thấy mình đang ngắm anh ấy, vì thế anh ấy cũng vừa đi vừa nhìn mình chăm chú. Đến khi ngồi xuống, thỉnh thoảng còn liếc qua chỗ mình một cái, lúc đó lòng mình phấn khởi vô cùng.”

“Rồi sao nữa?” Bình Hinh tò mò hỏi.

“Để mình uống miếng nước thấm giọng rồi kể tiếp cậu nghe.” Tả Ý dẫn cô rời toilet.

Ở phòng trà nước, Tả Ý kéo cô ngồi xuống, nói tiếp: “Lòng mình lén reo hò, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chăm chú nghe giảng. Không nghĩ rằng mấy phút sau, anh bạn đó thừa lúc giáo viên đang viết bảng, đã rất nghiêm túc chuyền tờ giấy đến chỗ mình. Mình lúc ấy phải đè trái tim đang đập loạn xà ngầu, cẩn thận mở tờ giấy ra, trên giấy viết một câu.”

“Viết câu gì?” Bình Hinh vội vàng hỏi.

“Gởi bạn: bạn mặc đầm trái rồi.”

Hai tiếng cười bật ra, không biết người nào đó đi ngang qua và Chu Bình Hinh cùng lúc bật cười.

“Tả Ý, cậu là vua kể chuyện.” Chu Bình Hinh nói.

“Chuyện này của mình đều là thật đó.”

“Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, con nít có mắc cỡ cũng không khổ sở cho lắm.”

“Con nít á? Ở tuổi đó chỉ một lần bị xấu hổ trước mặt người mình thích, ngay cả can đảm sống cũng rơi đâu mất.”

“Vậy bây giờ anh bạn đó đâu?”

“Không biết,” Tả Ý mím miệng, “Mặt mày với tên tuổi không biết sao đều không nhớ ra, nhưng vẫn có ấn tượng.”

Chu Bình Hinh cười.

Chuyện này đến bây giờ Tả Ý nhớ đến vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, nhưng mà khi nói với Chu Bình Hinh đúng là không phải chuyện của mình nên mới mạnh miệng. Ví dụ như bây giờ, thật sự cô không muốn xuất hiện trước mắt Lệ Trạch Lương nữa.

Như vậy không được, người đó sẽ hiểu lầm cô thích theo dõi.

Không biết sáng nay bị ma xui quỷ khiến cái gì, lại đi theo anh ta làm chi.

Tả Ý buồn bực day day thái dương, thì đụng đầu tóc rối bù của mình.

Cô không thích để tóc mái, chỉ cột đuôi ngựa đơn giản phía sau ót, mà tóc cô cứng bẩm sinh, tóc vừa mọc ra đã nhiều lại còn cứng còng lỉa chỉa không chịu nằm yên, không cột chặt một chút sẽ không yên.

Thế nên, ngày nào cô cũng chẳng ngần ngại sửa sang đầu tóc ba bốn lần.

Tả Ý trải qua buổi sáng chật vật leo cầu thang chẳng những mặt mũi bóng dầu, ngay cả áo sơ mi cũng dính mồ hôi. Trong thời tiết tháng Tư này, cô phải chịu đựng đến khi tan làm là khốn khổ đến cỡ nào.

Nhưng mà, có còn cách nào đâu.

4.

Cuối tuần, Tả Ý với Chu Bình Hinh đi xem nhà.

Bình Hinh đã đính hôn, chưa đến ngày cưới nhưng đi kiếm nhà trước, xem mấy căn ở đối diện bờ sông thấy hài lòng, nhưng giá tiền lại khiến người ta chắt lưỡi hít hà.

Hai cô ấn nút xuống gọi thang máy thì gặp hai người từ trong thang máy đi ra, Tả Ý lịch sự dịch sang phải hai bước nhường đường.

“Tả Ý? Thật trùng hợp.” Một trong hai người đàn ông cao lớn nhìn thấy hỏi.

“Dương tiên sinh.” Là Dương Vọng Kiệt, Tả Ý cười cười, bắt chuyện chào hỏi.

“Hai người đến xem nhà?”

“Tôi đi theo bạn.”

Dương Vọng Kiệt gật đầu.

Tả Ý không tiện ở lâu, định ấn nút thang máy lần nữa rồi tạm biệt, không ngờ Dương Vọng Kiệt xoay sang hỏi Bình Hinh, “Cô thích chỗ ở thế nào?”

“Toà nhà C tầng này.”

“Vừa đúng lúc công ty chúng tôi trong đây nắm được giá cả.”

Bình Hinh nghe thấy thế thì vui vẻ, nhìn qua Tả Ý dò hỏi, vì anh là bạn của cô mà.

“Có được không?” Tả Ý không nghĩ anh lại nhiệt tình như vậy.

“Không thành vấn đề, nhà này là hạng mục của công ty chúng tôi mà.”

Kết quả nhờ Dương Vọng Kiệt giới thiệu, Bình Hinh vui mừng phấn khởi kí hợp đồng.

cdcd

Cuối tuần, Dương Vọng Kiệt lại hẹn Tả Ý, ngại chuyện lần trước nên cô không thể kiếm cớ từ chối.

“Trên trán em có vết sẹo?” Đang ăn cơm, Dương Vọng Kiệt lơ đãng nhìn thái dương Tả Ý.

“Hm?” Tả Ý bất ngờ nên không kịp phản ứng.

Lát sau, cô mới nhớ anh đang nói cái gì, giơ tay sờ vết sẹo, nói: “Có hơi xấu nhỉ.”

Thái dương bên phải có một vết sẹo hồng hồng kéo dài đến mép tóc, cũng chẳng bất ngờ gì mấy nên Tả Ý không có ý để tóc mái che đi.

Dương Vọng Kiệt bỗng thấy mình như đang xúc phạm, có chút ngượng ngùng.

Tả Ý lại chẳng lưu tâm mà cứ há to miệng ăn tự nhiên.

“Hợp với khẩu vị của em là tốt rồi, nhà hàng này nấu ăn được lắm. Vậy mà chị họ tôi cứ chê nhiều dầu mỡ, sau khi chị ấy sinh con thì ăn chay luôn.”

“Là chị Ngô có phần có số. Chúng ta nếu không ăn thịt, sẽ không có sức lực bán mạng cho người ta để kiếm tiền mưu sinh.”

“Anh rể ở nhà hay nói em tài giỏi, nhưng không ngờ em có ý nghĩ chân thật thế này.”

Sau khi ăn xong, Tả Ý đi rửa mặt, có hai cô gái vừa đi vào toilet vừa trò chuyện.

“Thời đại bây giờ, quả phụ còn nổi tiếng hơn mấy cô gái trẻ nữa.”

“Không đúng à, có tài sản còn từng trải. Không cần già trẻ, chỉ có hồi môn đáng giá thôi.”

“Không sợ ông chồng trước từ quan tài bò ra, giết cô ta à.”

“...”

Lảm nhảm không dứt, Tả Ý không muốn nghe nữa. Vừa quay về đại sảnh, thì thấy vài người đang tranh cãi.

“Bà hèn hạ, dám đem tiền của ba tôi đi nuôi trai!” Có người gào lớn.

Tả Ý quay qua, thì phát hiện người bị cản đường là Mạnh Lê Lệ, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đỏ ửng, xắc tay nhỏ bị mười ngón tay bấu chặt.

Người đàn ông đi cùng cô ta, thân hình cao lớn lại ẩn mình đằng sau, không hề có ý định lên tiếng giúp cô. Tả Ý mới chợt nhớ ra, người hai cô khi nãy nói là Mạnh Lê Lệ.

Anh em họ Hoàng được chú ý nên không định buông tha, nói càng lúc càng to tiếng.

“Gia Huỷ, về nhà rồi nói.” Mạnh Lê Lệ cố lắm mới thốt ra được mấy chữ.

Hoàng Gia Huỷ từ nhỏ đã được nuông chìu, vừa thấy Mạnh Lê Lệ luôn yếu đuối dám cãi cô ta, tức giận càng tăng, “Giờ này bà vẫn muốn giữ thể diện à, nhà họ Hoàng chúng tôi đã mất từ sớm rồi.”

Dứt rồi, cô ta liền vung tay lên tính tát vào mặt Mạnh Lê Lệ, thì Tả Ý xông lên chắn ở giữa. “Chát──” cái tát đó đương nhiên là đánh trúng cổ Tả Ý.

“Luật sư Thẩm!”

“Tả Ý!”

Hai người Mạnh, Dương đồng loạt kêu lên, chấn động cả phòng.

Dương Vọng Kiệt lập tức chạy đến đỡ cô.

“Cô─” Hoàng Gia Huỷ ít nhiều hối hận.

Quản lí nhà hàng nghe chuyện chạy tới, đưa mấy người đó đi ra phía sau vào phòng làm việc. Nhưng anh em họ Hoàng lại rời khỏi từ cửa sau.

Tả Ý cầm túi chườm đá phục vụ đưa, phát hiện bạn trai trước khi xảy ra chuyện của Mạnh Lê Lệ, chẳng biết biến đâu mất. Cô liền quay đầu tìm quanh, thấy Dương Vọng Kiệt vẫn ở đây, trong lòng cảm thấy có chút an ủi.

Tuy cô không có ý với anh về mặt kia, nhưng có anh đứng ngay sau thì đỡ thấy trơ trọi hơn.

Mạnh Lê Lệ xấu hổ giải thích: “Tôi chỉ là... một mình có hơi cô đơn. Con người ai cũng có lúc cô đơn mà.”

Tả Ý cười cười, không trả lời.

Không.

Cô đơn là kết quả sau khi cơm no áo ấm. Nếu một người làm việc cả tuần bảy ngày, mỗi ngày làm mười hai tiếng, vì kế sinh nhai mà đấu tranh đến sứt đầu mẻ trán, làm sao còn dư thời gian mà cô đơn.

Cô đơn, là bệnh của nhà giàu.

cdcd

Dương Vọng Kiệt lái xe đưa Tả Ý về nhà.

“Còn đau không?”

“Không đau.” Chỉ một cái tát mà thôi, cô không mỏng manh đến vậy.

“Em quá để ý đến chuyện cô Mạnh kia rồi.”

Tả Ý cười cười, “Là tôi xen vào việc của người khác.”

“Có điều, tôi cảm giác có lẽ em đang bảo vệ cô Hoàng.”

“Cô ta không biết cái tát này mà trúng Mạnh Lê Lệ thì sẽ có bao nhiêu tin đồn.” Tả Ý sờ sờ năm dấu tay trên gò má, cô vì lúc đó bị đau mà môi nhếch lên lộ ra hàm răng trắng tinh, lấp lánh.

Ngay lập tức, Dương Vọng Kiệt càng có tình cảm tốt với cô gấp bội.

Trời nhá nhem tối, Tả Ý sau khi làm thêm giờ đã về nhà trọ, ngồi phịch trên ghế sofa, tay chân mỏi đến mức muốn rời khỏi cơ thể. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy không hiểu nổi vì sao cô chắn tát tai thay người ta. Nhưng cô làm là có lí do của mình.

Tả Ý gọi điện thoại đường dài đến thành phố B, “Đông Quyến, là em.” Cô nói.

cdcd

Nói chuyện điện thoại xong, vừa bỏ quần áo vào máy giặt, lại nghe tiếng chuông di động reo không ngừng. Cô quay lại phòng khách bắt máy, là Dương Vọng Kiệt.

“Tả Ý! Mau xem ti vi! Bản tin 10 giờ!!”

Anh cho đến giờ chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện bao giờ, vô cùng gấp gáp, nên Tả Ý không hỏi nhiều, vội vàng nghe theo.

“Nhân chứng kể, sau khi xảy ra tai nạn xe, chiếc xe gây tai nạn đã phóng đi rất nhanh. Sau khi cảnh sát điều tra biển số xe đã xác nhận đó là biển số giả...” Bản tin phát hình ảnh tai nạn xe, một chiếc Lamborghini màu vàng tông vào lan can an toàn trên đường cao tốc, đứng bên cạnh chiếc xe là cô gái kinh hoàng đang bị cảnh sát thẩm vấn. Ống kính chuyển đến chính diện, Tả Ý thấy mặt cô gái trên màn hình ─ Hoàng Gia Huỷ.

Vẻ kiêu căng ngang ngược mới khi nãy của cô ta hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tái xanh vì sợ trong ánh chớp tắt của đèn giao thông, cực kì khó coi.

Tả Ý sửng sốt che cái miệng đang há hốc.

“Biết cô ấy ở bệnh viện nào không?”

“Em chờ chút.” Dương Vọng Kiệt nói.

Năm phút sau, anh lại gọi đến, đọc địa chỉ bệnh viện cho Tả Ý.

“Em thật muốn đến à?”

“Ừ.” Tả Ý đáp.

“Tôi đi với em.”

Nửa tiếng sau, họ vào phòng cấp cứu gặp Hoàng Gia Huỷ.

Cô ấy ngồi trên giường bệnh săn sóc đặc biệt, mặc áo màu hồng nhạt nhăn nhúm, toàn thân run rẩy từng cơn, trợ lí riêng và người làm sắp xếp đồ đạc, lo thủ tục, nói chuyện với bác sĩ, nhưng không ai nhớ đến việc nói chuyện với cô, làm cô bình tĩnh.

“Cô Hoàng.” Tả Ý đi đến gọi cô.

“Luật sư Thẩm,” Cô ta ngẩng lên, “Bà ta định giết tôi ư?”

“Không, không thể.” Mạnh Lê Lệ không cần thiết phải làm thế.

“Đúng mà, bà ta nhất định thầm hận tôi tận xương tuỷ.”

“...” Tả Ý không biết trả lời cô ta thế nào, người một nhà đến mức này, thật làm người khác kinh ngạc không nói nên lời.

Vừa lúc đó, Dương Vọng Kiệt từ chỗ bác sĩ trực ban về, Tả Ý đi ra ngoài.

“Bác sĩ nói cô ta không sao, chỉ bị thương ngoài da.”

Tả Ý nghe vậy, thở ra nhẹ nhõm, lập tức hỏi: “Thật sự chỉ là ngoài ý muốn à?”

Dương Vọng Kiệt nhún vai, “Có lẽ thế, nhưng cho người ta cảm giác như là đe doạ.”

Hôm sau, Tả Ý ngồi ở bàn làm việc đọc tin tai nạn chiếm hết trang đầu tờ báo. Bài báo phân tích, cô con gái duy nhất nhà họ Hoàng vừa được thừa kế di sản, nhận được rất nhiều của hồi môn. Theo các dấu hiệu trên sự việc có vẻ giống như bị kẻ thù thị uy, cảnh cáo vân vân. Hoàng Gia Huỷ cũng được xem là cô gái có tiếng tăm, những lời đồn vặt vãnh thế này đương nhiên chìm lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro