1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi yêu cậu hơn bất cứ điều gì!"

Mệt...

Đây là từ hay nhất để tổng hợp những ngày này, lịch trình làm việc dày đặc và dư luận luôn khiến mọi người khó thể đến phát điên.

Tôi nói rằng công viễ của một tiểu thần tượng là như thế này:

Tôi phải chấp nhận tất cả những người thích tôi và cả những người không thích tôi, tôi coi những người thích tôi như báu vật và hết sức trân trọng mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Tôi luôn cố gắng, cố gắng hết sức để làm mọi việc một cách hoàn hảo nhất.

Cá nhân tôi luôn hài lòng nhưng vẫn luôn có những người có nhịp điệu lớn đổ thêm dầu vào đống lửa để ngọn lửa ngày một bùng lớn lên.

Tôi không nói nên lời. Nhưng trái tim tôi luôn bị những lời này níu kéo. Giống như nước dần dần dâng lên trong phòng kín, ngập qua ngực và mắt tôi nhắm chặt vào nhau.

Khi Tả Tịnh Viện mở rèm cửa ra, thế giới này dường như trở nên sáng sủa hơn, ánh nắng chiều ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cũng ấm áp và trong trẻo như cậu ấy vậy.

Do một số áp lực, tôi và Tả Tịnh Viện đều phải cố gắng hết sức trên sân khấu đồng thời phải thật cẩn thẩn giữ khoảng cách trên sân khấu. Mặc dù mỗi lần như vậy cậu ấy liền khóc và nói với tôi rằng cậu ấy không muốn như thế này, không muốn giữ cái khoảng cách chết tiệt này trên sân khấu, nhưng tại sao chúng tôi phải giữ khoảng cách trên sân khấu. Một khoảng cách quá mệt mỏi để ngang nhiên bay qua trước gió.

Đó hẳn là một cuộc chiến lớn của tôi và Tả Tịnh Viện. Cậu ấy đã phải trả giá quá nhiều cho tôi và đồng thời phải chịu đựng quá nhiều từ dư luận.

Tình yêu là trách nhiệm chung của hai người, trách nhiệm với nhau thay vì làm tổn thương vì sự bốc đồng tự trọng cao của chính mình.

"Bảo bảo không sao a, gần đây tớ không thể tương tác với cậu nhiều được, tuần này chỉ cần ngoan ngoãn cũng đừng khóc nữa"

Tôi ôm cậu ấy vào lòng, hôn lên đôi môi có chút sưng tấy của cậu ấy, lần nào cũng ngân nga an ủi cậu ấy một chút. Môi có chút màu đỏ, rất đáng yêu, giống như một chú chó con đang vẫy đuôi, nũng nịu đòi chủ nhân của mình ôm ấp vào lòng.

"Mọi người hỏi tớ rằng có phải cãi nhau rồi chia tay với cậu không. Tại sao tớ lại lạnh lùng như vậy ? Hừ..."

Tả Tịnh Viện nhẹ nhàng nói, có lẽ cậu ấy vừa khóc xong, giọng điệu cũng có chút nhẹ nhàng hơn.

"Họ đã nói gì vậy...? Chúng ta không ổn sao..."

Tôi kiên nhẫn an ủi cậu ấy, có lẽ sư tử rất nhạy cảm và quan tâm tới lời nói của người khác khi không thể thể hiện tình yêu ấm áp và hào phóng của mình.

Tôi hôn lên khoé mắt cậu ấy và lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Khoảng khắc bắt gặp đôi mắt cún con của Tả Tịnh Viện, tôi không khỏi hoảng sợ và khao khát đến mức dù thế nào đi nữa tôi cũng muốn được ở bên cậu ấy. Phải mất rất nhiều khoảng khắc chúng ta mới nhìn nhau, trái tim tôi sẽ luôn ngừng đập trong một giây.

Tôi không khỏi hôn lên môi cậu ấy, có lẽ để an ủi Tả Tịnh Viện nhạy cảm như vậy, hoặc là khẳng định về mối quan hệ vô tận của chúng tôi.

Khi chúng tôi bắt đầu chọn bài hát, hai chúng tôi giống như những con ruồi không đầu trên sông, chọn từ rất nhiều thư viện âm nhạc.

Cho đến ngày tôi đi ăn với Tả Tịnh Viện, cậu ấy nghiêm túc và rất nghiêm túc hỏi tôi rằng có thể chọn bàn hát "Nhân Ngư" không. Lúc đầu tôi chỉ tưởng cậu ấy nói đùa và nhéo tai cậu ấy bản cậu ăn trước, nhưng cậu ấy đã nắm lấy tay tôi và giữ chặt, nói rằng cậu ấy rất muốn chọn bài hát này.

"Không phải mọi người đều nói bài hát Nhân Ngư có lời nguyền sao ? Tại sao cậu lại chọn bài hát này ?"

Tôi hỏi, tôi đang muốn biết cậu ấy nghĩ gì. Tôi sợ cậu ấy chọn bài hát này một cách bốc đồng thiếu suy tiền.

"Không a bảo bảo, tớ không đùa. Tớ chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy chỉ cần cậu ở cạnh bên tớ thì không có bài hát lời nguyền nào cả."

Cậu ấy tự tin nói, khoảng khắc này, bàn tay đan vào tay tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Từ sự bàng hoàng khi nghe tên bài hát đến sự hiểu biết bây giờ, Tả Tịnh Viện chỉ muốn mọi người biết rằng chúng tôi là người quan trọng của lẫn nhau và sẽ không bao giờ chia cắt dù sân khấu có lớn tới đâu và cũng không có vấn đề gì về áp lực dư luận.

Nhìn cậu ấy với ánh mắt chân thành và với khao khát, sau đó xoa nhẹ mái tóc xù của cậu ấy và nói:

"Được rồi, tất nhiên là chúng ta sẽ không chia tay!"

Từ bài hát đầu tiên "Nhân Ngư" đến bài hát thứ hai "Hắc Miêu Dạ Hành", Tả Tịnh Viện đã dàn dựng bài hát một cách hoàn hảo nhất, dù mệt đuến mức giọng cậu ấy bị rớt xuống hai lần, dù lần nào cậu ấy cũng lo lắng về việc di chuyển.

Cậu ấy có vẻ như vậy lúc có cơ hội ở bên cạnh tôi, vẫy đuôi trước mặt tôi sau khi về nhà. Cậu ấy muốn tôi tắm nước nóng trước, sau đó nằm trên giường đợi cậu ấy. Cho Huhu với tiểu phúc ăn trước, nữa đêm cậu ấy sẽ rời giường và nấu bánh bao Xiaozuopai cho tôi chỉ vì tôi hơi đói.

Nếu Tả Tịnh Viện là một đầu bếp, thì tôi sẽ mãi mãi là chuột bạch của cậu ấy,  luôn ở bên cạnh cậu ấy và luôn để cậu ẩy thử những thứ mới mẻ.

Tả Tịnh Viện cho rằng một tiểu thần tượng không thể bốc phát ra bên ngoài. Vậy thì cậu ấy thuộc về tôi và có thể thể hiện tất cả sự hỗ trợ mong manh trước mặt tôi.

Một bài hát thì có gì hay ? Chúng ta sẽ chứng minh chỉ cần có tình yêu thì sẽ không ngại ngàn núi vạn sông.

Sau một ngày dài làm việc, chúng tôi quay về nhà tắm rửa và nghỉ ngơi. Hai chúng tôi nằm dưới chiếc đèn bàn màu ấm và chơi game một lúc hoặc xem lại video vũ đạo trong phòng tập dường như xuyên đêm. Ở thành phố này, tôi luôn có thể tìm được vị trí thoải máu nhất khi bên cạnh Tả Tịnh Viện . Chiếc đèn bàn nhỏ này mang lại cảm giác ấm áp như Tả Tịnh Viện. Tôi thích ôm Tả Tịnh Viện vào giấc ngủ cùng với mùi hương hoài cổ đặc biệt thích và sự yên tâm của cậu ấy...

Đây có thể là ý nghĩa của cả cuộc đời. Có rất nhiều người thích bạn, hiểu và ủng hộ bạn hết mình. Bạn có hai chú mèo dễ thương và một mái nhà ấm áp luôn có người chờ đợi bạn bên trong.

Tôi tên là Trần Vũ Tư, tôi tin rằng sẽ không có gì có thể so sánh được với tình yêu.

Như Tả Tịnh Viện đã nói từ rất lâu:

"Tình yêu này thật tuyệt vời khi có cậu ở canh bên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro