luqi's oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

luqi's oneshot

ngày nắng

lowercase ; normal life

trả test cho team @justluqi_

dựa trên câu chuyện có thật của cô giáo mình và đã thêm bớt vài chi tiết

author : beujamess

vũ kỳ ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời hiếm hoi trong suốt hai tháng qua. bàn tay bé nhỏ giơ lên che đi sự chói sáng của nắng. thường thì em sẽ ghét ngày nắng lắm, nó quá chói chang, vốn dĩ không phù hợp với cô gái ngày mưa như em. nhưng có lẽ đây là lần ngoại lệ đầu tiên của vũ kỳ, vì anh của em hứa, khi ánh nắng được ông mặt trời chiếu rọi, đó là ngày anh về với em.

anh của em, người em yêu nhất, là hoàng húc hi. người đời tôn vinh anh như một anh hùng dân tộc vĩ đại nhất, còn em, chỉ là cô gái nông thôn từ nhỏ đã đem lòng tương tư anh. tống vũ kỳ khi còn cái tuổi đang học lớp mầm, đã nằng nặc đòi người mẹ làm nghề nhà giáo của mình sau này nhất định phải gả húc hi cho vũ kỳ. vào cái thời bao cấp ngày ấy, nào có ai để tâm tình lên chuyện yêu đương vớ vẩn, nên mẹ vũ kỳ cũng chỉ qua loa nói lời đồng ý với con gái mình. nhưng bà đâu biết, vũ kỳ vì lời hứa ấy mà mười năm đem lòng tương tư chàng trai kia.

cô gái ngày mưa trót yêu chàng trai ngày nắng.

nhưng mưa và nắng, là không thể nào.

đó là lời húc hy nói với em. tấm lòng của anh vốn không đặt lên em, mà là đặt lên nền độc lập của dân tộc. hoàng húc hy sinh ra, là để chiến đấu vì chính nghĩa, để mang lại tự do cho các đồng hương đang khốn khổ bởi chiến tranh. anh của em, sinh ra nào phải để nếm trải mọi dư vị tình yêu. anh của em, là anh hùng của dân tộc, không phải của riêng em.

khi vũ kỳ lên mười sáu, húc hy đột ngột ngỏ lời có muốn làm vợ anh không. vũ kỳ nào có lý do để từ chối, chỉ là em không hiểu, tại sao anh lại đột nhiên ngỏ lời muốn cưới em. đến tận một tháng sau, em mới biết lý do. thầy u của anh đã đến tuổi rồi, húc hy thì không thể ở bên họ chăm sóc được, anh còn bận đi lính kia mà. nên anh vội vàng đi tìm một nàng dâu, để vợ anh thay anh làm tròn chữ hiếu với bậc sinh thành, đúng không?

vũ kỳ biết là thế, nhưng em vẫn vờ như chẳng hay chuyện gì.

mỗi sáng cứ canh năm là mắt vũ kỳ lại mở ra chẳng cần ai đánh thức. em chăm chỉ nấu cháo khi nhà chồng đang nằm trong chăn trong mền say giấc nồng, vũ kỳ chỉ vội ăn vài ba hạt ngô để chống đói, rồi em mời từng người trong nhà ra ăn. cuộc đời em sau khi lấy chồng, có lẽ chỉ có căn bếp làm bạn. còn chồng em? anh bận đến căn cứ riêng của tổ chức, anh bận suy nghĩ làm thế nào để cứu đất nước. anh của em bận lắm, nên anh không còn thời gian để nghĩ đến em.

bát cháo trắng em để trên bàn, anh chưa từng đụng tới. quần áo của anh em giặt, anh lại tưởng u anh là người giũ. đêm tân hôn anh bận không thể về, anh đi cứu người đồng đội của mình trong đêm khuya. và vũ kỳ không thể nào trách anh. em không có quyền, phận làm nữ nhi chân yếu tay mềm, chỉ biết lo chuyện bếp núc, em không được phép than phiền về người chồng của mình. nhất là khi anh đang làm một người lính, đang mang trọng trách quan trọng trên vai, dân làng bảo, em nên tự hào về anh mới phải.

cái gì rồi cũng phải đến, ngày vũ kỳ không mong muốn nhất, cuối cùng cũng xảy ra. chiến tranh bắt đầu. và húc hy bắt buộc phải lên ra quân chiến đấu, trước khi đi, anh có nói khi ánh nắng được mặt trời chiếu rọi, đó là ngày anh về với em. đó là lần đầu tiên húc hy nhìn em với ánh mắt như vậy, ánh mắt muốn đền đáp tất cả thiếu sót trước kia của em.

hôm ấy, trời mưa rất to. ông trời phải chăng đang khóc thương thay cho cô gái trẻ này, khóc cho số phận của em?

ròng rã hai tháng, chẳng hôm nào là em không nghe thấy tiếng súng vang lên dữ dội, chẳng hôm nào em không thấy cảnh bà con xung quanh chạy trốn đi di dân đến nơi khác, nhưng em vẫn cố chấp ở lại đây. thầy u bảo, phải ở, nhất định phải ở, không là thằng hy về rồi nó không biết mình ở đâu mà tìm, tội nó lắm!

đúng rồi, em phải ở lại chứ. em chờ một ngày nắng, em chờ ngày anh về.

và vũ kỳ đã chờ được ngày ấy, ngày ánh nắng được chiếu rọi lên cánh đồng vẫn còn tanh mùi máu. ngày đất nước em đánh đuổi được quân giặc, ngày anh của em trở về. nhìn cảnh các anh chiến sĩ vội vã chạy vào lòng của người thân mình, em cũng mừng lây cho họ. mặt mày ai cũng lấm lem nước mắt, người thì bị thương ở chân, thậm chí là gãy tay, mất đi con mắt của mình. nhưng họ vẫn nở trên môi nụ cười của hạnh phúc, nhìn nụ cười ấy mà em càng nôn nóng được gặp lại húc hy.

dòng người cứ thế đi qua, tiếng cười lẫn tiếng khóc xen kẽ trong tai vũ kỳ. mặt trời sắp xuống núi, ánh nắng đã không còn, anh của em vẫn chưa về. em đã chờ đợi bóng dáng của một người đàn ông bước đến bên em, nói với em, anh về rồi.

một giờ đồng hồ sau đó, quả thực đã có một người đàn ông bước tới. nhưng vũ kỳ mong ước làm sao, người con trai ấy thà đừng lại gần em, để em không phải đau khổ như bây giờ. hắn là đồng đội của anh, hắn nói, húc hy đã hy sinh trên chiến trường rồi.

hắn đưa em ba lá thư, hai cái cho thầy u, một cái cho em.

xin chào vợ của anh.

anh là hoàng húc hy đây, vũ kỳ thấy lạ lắm nhỉ? anh chưa từng gọi vũ kỳ là vợ của anh bao giờ cả. không phải là anh không muốn, mà là anh không dám gọi em ạ!

vũ kỳ nghĩ thử xem, cháo em nấu anh không ăn, đồ em giặt hay u giặt anh cũng không biết, đêm nào cũng canh một mới về tới nhà. anh biết tối em thức muộn chờ anh về, sáng em dậy sớm nấu cháo cho anh ăn. nhưng anh chưa bao giờ đối xử đúng mực với em, vũ kỳ chưa từng được đỗi đãi đúng với chữ 'vợ'. anh xin lỗi vợ nhé!

anh đã nói với chỉ huy rồi, sau trận này anh về, anh không làm bộ đội nữa. húc hy anh sẽ 'về hưu' sớm hơn người đời một tý, cho em vui. anh biết chứ, làm vợ bộ đội như anh khổ lắm em à, mà vũ kỳ đã khổ như vậy rồi, anh đâu nỡ để em khổ thêm lần nào nữa?

lần này anh về, trời không nắng cũng không sao, anh sẽ về làm ánh nắng cho vũ kỳ, em nhé!

còn nếu như em đang đọc bức thư này, thì anh xin lỗi. hoàng húc hy có lẽ không thể làm tròn nghĩa vụ của người chồng rồi.

đừng gọi anh là chồng, vì anh không xứng đâu em!

đừng khóc khi nhớ về anh, vì nước mắt em quý giá lắm!

tống vũ kỳ ơi, kiếp sau anh sẽ không đòi làm chồng em nữa đâu. cho anh cơ hội làm ánh nắng lau khô giọt mưa đọng trên mắt em nhé?

một người muốn được yêu em thêm kiếp nữa,

hoàng húc hy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#luqi