29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân Tống Vũ Kỳ  thiếu chút nữa cũng bị âm thanh cổ vũ dời núi lấp biển này dọa sợ đến mức không thể đứng vững.

Xưa nay sự cổ vũ của các fan boys trong giới fan vẫn luôn là một sự tồn tại đáng sợ.  Mặc dù số lượng người hâm mộ đến sân vận động cổ vũ cho Tống Vũ Kỳ  hôm nay không được xem là quá nhiều so với những nhà khác, hơn nữa còn có một nhóm vận động viên nam đến xem cuộc thi đấu lần này, tất cả mọi người đều tập trung lại gào thét, thậm chí tiếng la hét chói tai muốn rách cả cuống họng của các fans girls toàn sân vận động dường như cũng bị lu mờ ảm đạm thất sắc.

Trên khán đài của bộ môn ném đĩa ngày hôm qua vẫn còn quạnh quẽ vắng ngắt lúc này tựa như sắp cử hành một trận chung kết môn điền kinh hấp dẫn của thế vận hội Olympic.

Tống Vũ Kỳ  đưa mắt nhìn lên những người hâm mộ liên tục giơ cao bảng hiệu led với chữ “Yên” màu xanh lá cây và biểu ngữ trên khán đài, sau đó lại nhìn Tưởng Quyên cũng đến đây thật sớm để chuẩn bị tranh tài đang đứng cách đó không xa.

Tưởng Quyên đứng đưa lưng lên phía cô, đang ngửa cổ uống nước, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy bóng lưng ấy dường như có chút cô đơn.

Tống Vũ Kỳ  mím môi.

Tưởng Quên là một nghệ sĩ hài nhưng cũng không phải là một nghệ sĩ hài  nổi tiếng trong làng giải trí này, những người thường xuyên hóa trang thành các vai hề tạo tiếng cười cho khán giả gần như không có fan trung thành của riêng mình. Hôm qua bầu không khí lạnh ngắt trên khán đài là của chung hai người bọn họ thì thôi đi, nhưng hôm nay bỗng nhiên có nhiều người hâm mộ đến đây cổ vũ cho cô như vậy, những âm thanh “Tống Vũ Kỳ  vô địch” vang dội đến mức toàn bộ sân vận động cũng có thể nghe được, thay đổi vị trí ngẫm nghĩ một chút, có lẽ nghe thấy những lời này, trong lòng Tưởng Quyên chắc sẽ xấu hổ lắm.

Hôm qua Tưởng Quyên cũng đã thi đầu bằng chính năng lực thực sự của mình, nghe nói cô đã âm thầm luyện tập rất lâu mới có được thành tích ấy.

Tống Vũ Kỳ  vẫy vẫy tay với Khương Mộc ra hiệu cho hắn qua đây, sau đó ghé sát bên tai thì thầm cười nói chuyện gì đó, cuối cùng Khương Mộc nhanh như chớp chạy vụt đến khán đài của sân thi đấu.

Tưởng Quyên uống nước xong,  lập tức sẽ đến lượt cô bước lên sàn thi đấu, ngay khi cô đang làm mấy động tác kéo thân vận động thì đột nhiên, trên khán đài lại vang lên một tiếng hò hét cỗ vũ hùng hậu có lực kia, vang dội đến mức muốn điếc cả màng nhĩ, dường như muốn lật bay cả mái nhà của sân vận động này.

.

Chỉ là nội dung của màn cổ vũ lần này có hơi khác so với vừa rồi…

“Tưởng Quyên Tưởng Quyên cố lên, Tưởng Quyên Tưởng Quyên chiến thắng, Tưởng Quyên, Tưởng Quyên tôi yêu cô!’’

Tưởng Quên hơi sửng sốt, sau đó không thể tin được nhìn về phía khán đài.

Người hâm mộ trên khán đài đã tạm thời thu biểu ngữ hay biển hiệu led có chữ “Yên” lại, thấy Tưởng Quyên nhìn về phía này lại càng khuơ tay múa chân lớn tiếng hò reo vang dội hơn.

Tống Vũ Kỳ  ra sức vẫy vẫy tay với người tổ chức màn cổ vũ cho Tưởng Quyên trên khán đài – Khương Mộc.

Đạn mạc dưới video phát sóng trực tiếp cũng là một bầu không khí hài hòa.

[Mẹ ơi, fan của Tống Vũ Kỳ  ấm áp quá đi!]

[Tôi đang nghĩ Tưởng Quyên nhìn thấy khán đài đông đúc nhưng không có lấy một người cổ vũ cho mình sẽ cảm thấy xấu hổ đến nhường nào, vả mặt.]

[Đây mới thực sự là tinh thần thể thao chân chính chứ!]

[Vừa rồi Tống Vũ Kỳ  đã để cho fan mình cũng cổ vũ cho Tưởng Quyên đấy, cô ấy rất tốt bụng!]

[Trước đây tôi chẳng có cảm giác gì với Tống Vũ Kỳ  cả, cảm thấy cô ấy chỉ có ngoại hình xinh đẹp một chút mà thôi, bây giờ lại có cảm giác trái tim cô ấy rất ấm áp.]

[Người qua đường tuyên bố chuyển phấn.]

Cứ như vậy, gần như sự chú ý của tất cả mọi người trong sân vận động này đều tập trung hết vào sân thi đấu môn ném đĩa, không chỉ là fan của nhà nào đó mà còn có rất nhiều idol sáng nay không tham gia tranh tài đều chạy đến đây xem cuộc thi đấu, hơn nữa trong lòng còn tính toán lần tới nếu được mời thì có giành giật đến sứt đầu mẻ trán cũng phải tham gia vào môn ném đĩa này.

Một hạng mục ít được quan tâm không có tiếng tăm gì trong “Đại hội thể thao idol” hai mùa trước bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của muôn người.

Số lượng khán giả đang ngồi trước màn hình xem phát sóng trực tiếp cũng không ngừng tăng lên.

Hôm nay Tưởng Quyên vẫn phát huy ổn định, duy trì được lợi thế sức mạnh riêng của mình, ưu thế về kỹ năng của Tống Vũ Kỳ  vẫn vượt trội, động tác ném đĩa đơn giản được thực hiện trên người cô bỗng trở nên đẹp mắt hơn bao giờ hết.

Điểm số của hai người vẫn luôn theo đuổi nhau đến sít sao, khi trận đấu đã đi đến vòng ném cuối cùng,  tổng thành tích của Tống Vũ Kỳ  còn kém Tưởng Quên 2.5m.

Nếu như Tống Vũ Kỳ  muốn giành chiến thắng chung cuộc thì ở trong vòng ném cuối cùng này cô buộc phải ném xa hơn Tưởng Quên 2.5m, căn cứ vào thành tích mấy lần trước của cô mà nói, Tống Vũ Kỳ  muốn lật ngược thế cờ  là chuyện gần như không thể.

Tưởng Quyên là người ném đầu tiên, đĩa sắt xoay tròn trên không trung tạo ra một đường parabol đẹp mắt rồi rơi xuống cách đó rất xa.

Trọng tài thổi còi tuyên bố thành tích: “Tưởng Quyên, 40.56 mét!”

Trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng nồng nhiệt.

Thành tích tốt nhất của Tống Vũ Kỳ  trong mấy vòng trước cũng chỉ tầm 40m, Tưởng Quyên dường như đã chạm một tay vào chiếc huy chương vàng quán quân.

Tống Vũ Kỳ  dẫm lên áp lực khổng lồ bước ra sân thi đấu, trong tay nắm đĩa  đứng ở khu vực ném.

Bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả các fan vẫn không ngừng hò reo cổ vũ cũng trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, căng thẳng hồi hộp chờ đợi Tống Vũ Kỳ  thực hiện ném đĩa một lần cuối cùng.

Nhưng lúc này  đạn mạc dưới video phát sóng trực tiếp lại tỏ ra vô cùng phấn khích.

[Mẹ kiếp, tại sao cả thảy cũng chỉ có hai cá nhân tham gia tranh giải nhưng tôi lại có một cảm giác khẩn trương như đang xem thế vận hội Olympic thế này.]

[Đúng vậy, đúng vậy, quả thực rất khẩn trương. Cười khóc.jpg]

[Tống Vũ Kỳ  cố lên!]

[Vũ Kỳ  à, cho dù có thua đi chăng nữa cũng không sao đâu, cô đã rất tuyệt trong mắt người hâm mộ rồi!]

[Các hạng mục khác phải cạnh tranh vô cùng khốc liệt, nhưng cái này chỉ cần tham gia thôi thì đã nắm chắc được ngôi á quân trong tay rồi.]

Trong khu vực thi đấu, Tống Vũ Kỳ  hít một hơi thật sâu, thả lỏng tinh thần.

Cô khẽ quay đầu lại nhìn các fan Nanh sói đến đấy cổ vũ cho mình trên khán đài, tất cả bọn họ đều đang yên lặng để không làm ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của cô, chỉ có biểu ngữ với chữ “Yên” màu xanh lá cây trên tay vẫn được giơ thật cao.

Tống Vũ Kỳ  hiểu rõ nhược điểm của mình so với Tưởng Quyên chính là vấn đề thể lực, cho dù kỹ năng có vượt trội hơn đi chăng  nữa, nhưng rõ ràng một người chỉ nặng chín mươi cân đứng trước mặt Tưởng Quyên vẫn cảm thấy vô cùng mong manh yếu đuối.

Đối mặt với  sự chênh lệch một trời một vực trong điều kiện bẩm sinh này, nếu có thể đột nhiên vùng nổ thì tuyệt biết bao nhiêu.

Tống Vũ Kỳ  nghĩ thầm, cô quay đầu nhìn về phía Khương Mộc vẻ mặt căng thẳng đang đứng sau hậu trường.

Tống Vũ Kỳ  đột nhiên kêu tạm dừng.

Trong sân nhất thời hơi xôn xao, mọi người đều châu đầu ghé tai khẽ xì xào bàn tán.

Đạn mạc:

[Chuyện gì xảy ra vậy?]

[Hu hu nhất định là Tống Vũ Kỳ  Tuấn của chúng ta quá căng thẳng.]

[Kỳ Anh Tuấn , thực sự chị không cần phải có áp lực lớn đâu,  chúng em cũng không vì chị chơi đến đĩa tốt mới thích chị.]

[Nha, đừng nói cái gì mà không thèm để ý đến thắng thua, từ nhỏ Tống Vũ Kỳ  đã luyện tập chuyên nghiệp trong một ngôi trường thể thao, đôi khi người bình thường như chúng ta sẽ không thể nào hiểu được tín ngưỡng của một người đã từng là vận động viên chuyên nghiệp đâu.]

……

Tống Vũ Kỳ  trực tiếp đi đến bên cạnh Khương Mộc.

Khương Mộc lo lắng hỏi: “Sao vậy, sao vậy? Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?’’

“Không có.” Tống Vũ Kỳ  lắc đầu, cô nhìn Khương Mộc, nói, “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, anh có chuyện gì mà có thể kích thích khiến tiểu vũ trụ trong tôi bùng nổ* không?’’

(Tiểu vũ trụ trong tôi bùng nổ: Là một câu nói xuất phát từ truyện tranh “Saint Seiya” của  họa sĩ truyện tranh Nhật Bản Masada Masami. Trong một cuộc chiến đấu, Saint Seiya đột nhiên tự mình giác ngộ, tạo thành năng lượng bùng nổ, rồi đánh ngã các đối thủ, sau khi đánh xong thì sức mạnh lại trở về bình thường. Thường để chỉ người nào đó bị kích thích mà bộc phát, tương tự như các câu nói “thỏ nóng nảy sẽ cắn người” hoặc “chó nóng nảy có thể nhảy tường”.)

“Tốt nhất là những chuyện trong ba năm bị mất trí nhớ kia.’’

“Chuyện này…”  Khương Mộc gãi gãi đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Vũ Kỳ , “Cô đang muốn tự kích thích bản thân mình một chút để xem có thể phát huy tiềm lực lớn nhất được không ư?’’
“Ừ.’’ Tống Vũ Kỳ  gật đầu. Khi còn nhỏ những lúc phải luyện tập vất vả cực khổ, những lúc chán nản muốn khóc, muốn từ bỏ không tập luyện nữa, trong đầu cô đều nghĩ nếu mình từ bỏ tất cả không huấn luyện nữa thì sẽ bị nhà trường đuổi ra khỏi nơi này, sau đó sẽ không có nhà để về để kích thích bản thân mình, cứ thế cô đã chịu đựng vượt qua được khoảng thời gian đau khổ nhất của cuộc đời kia.

Nhưng bây giờ cô không thể nghĩ ra được chuyện nào có thể kích thích hơn chuyện khi còn nhỏ chính mình không có nhà để về nữa.

“Vậy chờ tôi suy nghĩ một chút đã.’’ Khương Mộc vò đầu nhìn lên trời.

“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.’’ Tống Vũ Kỳ  thúc giục, thời gian tạm dừng trong quá trình thi đấu rất ngắn.

Khương Mộc nhìn Tống Vũ Kỳ , một Tống Vũ Kỳ  đánh mất trí nhớ ba năm vô cùng vui vẻ ly hôn với Hoàng Húc Hi , từ một nữ diễn viên Phật hệ tuyến mười tám an phận thủ thường biến thành Tống Vũ Kỳ  tựa như một hỏa tiễn ý chí chiến đấu sôi sục.

Lúc này muốn kích thích cô ấy, chỉ có thể tùy theo tài năng đến đâu mà dạy thôi.

“Vậy tôi nói nhé.’’ Khương Mộc còn hơi do dự.

“Nói nhanh, nói nhanh.’’ Tống Vũ Kỳ  cười.

“Tôi nói thật nhé.’’ Khương Mộc  dây dưa dây cà.

Tống Vũ Kỳ  sốt ruột muốn chết: “Nhanh lên đi.’’

Khương Mộc một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái*: “Thực ra thì có một chuyện tôi vẫn không nói cho cô biết, cô và Hoàng Húc Hi  chỉ mới ký vào giấy thỏa thuận ly hôn mà thôi, còn chưa đến Cục Dân Chính làm thủ tục đâu.’’

(*Trong  "Tả Truyện" Trang Công thập niên có viết: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

“Cho nên nói cách khác.’’ Khương Mộc cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Vũ Kỳ , “Bỏ qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia đi, trên phương diện pháp luật, cô và Hoàng Húc Hi  vẫn còn là quan hệ vợ chồng.’’

……

……

……

Tống Vũ Kỳ , hóa đá ngay tại chỗ.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình trở về khu vực ném đĩa như thế nào nữa,  cho đến khi cô kịp phản ứng lại thì trong tay đã nắm chặt chiếc đĩa sắt.

Tống Vũ Kỳ  ngơ ngác nhìn chiếc đĩa sắt trong tay mình.

Tất cả những gì ngổn ngang quanh quẩn trong đầu cô lúc này đều là những thứ như ly hôn, giấy thỏa thuận ly hôn, Hoàng Húc Hi , Cục Dân Chính, phương diện pháp luật, thủ tục.

Cuối cùng Tống Vũ Kỳ  cũng hoảng hốt phát hiện ra một sự thật.

Cho nên  cô và Hoàng Húc Hi , vẫn chưa, chính thức ly hôn thành công???

Mẹ nó!!

A a a a!!!

Trên khán đài, mọi người chỉ thấy toàn thân Tống Vũ Kỳ  tỏa ra một khí thế hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy, tựa như một con quay bị châm lửa, điên cuồng xoay tròn mấy vòng,  sau đó vèo một cái, chiếc đĩa sắt trong tay cô tựa như một ngôi sao chổi Halley nhanh chóng lướt qua trong bầu trời đêm rồi bay xa ra ngoài.

Thành tích cuối cùng của Tống Vũ Kỳ  đã có.

45.8m, thành công lội ngược dòng  lật ngược thế cờ lấy được ngôi vị quán quân bộ môn ném đĩa của “Đại hội thể thao idol” trong tay Tưởng Quyên! Đồng thời phá vỡ kỷ lục thành tích tốt nhất của hai quán quân các mùa trước!

Tiếng vỗ tay trên sân thi đấu vang dội tựa như sấm rền, các Nanh sói cũng vô cùng vui mừng.

Bên dưới video phát sóng trực tiếp cũng là bầu không khí phấn khích.

[A a a a Tống Vũ Kỳ , Tống Vũ Kỳ , tôi yêu em a a a a!!!]

[Hu hu hu, Vũ Kỳ  vất vả rồi, Vũ Kỳ  chỉ nặng bằng một nửa Tưởng Quyên thôi.]

[Tưởng Quyên cũng rất giỏi, nhưng mà vẫn phải chúc mừng Tống Vũ Kỳ !]

[Kỳ Anh Tuấn , tôi muốn sinh khỉ con cho em!]

[Kỳ Anh Tuấn , tôi yêu em!] ( Tất cả đều đến từ các fan boys đang gào thét.)

Tưởng Quyên cũng mỉm cười đi đến, ôm lấy Tống Vũ Kỳ  sau khi tạo ra thành tích bùng nổ vẫn còn ngây người, thật lòng nói: “Chúc mừng, chúc mừng!’’

Tống Vũ Kỳ  bị một đám người vây quanh đẩy lên bục nhận thưởng.

Các nhà lãnh đạo của ban tổ chức đại hội thể thao này đích thân đến đây trao giải, trước tiên treo một tấm huy chương vàng lên cổ Tống Vũ Kỳ , sau đó tặng cho một một “ giấy chứng nhận đạt giải quán quân hạng mục ném đĩa của “Đại hội thể thao idol’’’’.

Ống kính máy quay vẫn không ngừng hướng về Tống Vũ Kỳ .

Trên màn hình lớn ở sân vận động và video phát sóng trực tiếp tất cả đều là vẻ mặt dễ thương tựa như còn chưa thể phản ứng lại sau khi giành được quán quân của Tống Vũ Kỳ .

Một rắm cầu vồng thổi vào mặt.

Tống Vũ Kỳ  nhận lấy giấy chứng nhận vinh dự vào tay mình, nhìn một cái, sau đó không hiểu tại sao tờ giấy kia lại bỗng nhiên biến thành giấy thỏa thuận ly hôn mà cô và Hoàng Húc Hi  đã ký xong.

Cái gì gọi là thiếu kinh nghiệm cuộc sống, thiếu kiến thức pháp lý, chính là cô cho rằng, cô cho rằng chỉ cần ký tên mình vào bản thỏa thuận ly hôn sau đó đăng một bài viết Weibo thì hai người bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa.

Làm sao bây giờ,

Thật muốn khóc mà.

Thực sự rất muốn khóc mà.

Thế là dưới ống kính máy quay có độ nét cao, khán giả có mặt trong sân vận động và trước màn hình chỉ thấy Tống Vũ Kỳ  cúi đầu nhìn giấy chứng nhận trong tay mình, vành mắt đỏ bừng, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

Khóc đến hoa lê đái vũ như vậy, nhìn thấy mà thương.

Các phóng viên có mặt ở đây lập tức lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím phát tin tức.

“Hạng mục thi đấu môn ném đĩa của “Đại hội thể thao idol” năm nay trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết, Tống Vũ Kỳ  lội ngược dòng vượt qua đối thủ xuất sắc giành ngôi vị quán quân, lúc lên bục nhận thưởng hạnh phúc đến rơi nước mắt.’’
30 chap 30

Tống Vũ Kỳ  trên cổ đeo huy chương vàng, không ngừng khóc nức nở suốt cả quãng đường từ sân vận động về nhà, cuối cùng hai mắt sưng húp cả lên.

Sau đó lên mạng nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc lên bục nhận thưởng thương tâm lau nước mắt đến thế nhưng lại bị giới truyền thông hiểu nhầm thành mình hạnh phúc đến mức rơi lệ, mấy bức ảnh còn bị chèn thêm dòng chữ “Tiên nữ khóc nỉ non”, cô càng đau lòng bật khóc to hơn.

Tại sao không một ai có thể nhìn thấu được nỗi khổ trong lòng cô.

Khương Mộc thấy Tống Vũ Kỳ  vẫn đang không ngừng lau nước mắt, cảm thấy hối hận muốn chết: “Sớm biết như vậy tôi đã không nói cho cô, chỉ vì muốn cô đạt được giải nhất, haizzaaa.’’

Tống Vũ Kỳ  ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được rằng cuộc hôn nhân của mình vậy mà vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Kể từ lúc đặt bút ký vào bản thỏa thuận ly hôn ấy cũng đã được một thời gian rồi nhưng Hoàng Húc Hi  lại không hề nhắc nhở cô chuyện phải đến Cục Dân Chính làm thủ tục, cô không biết chuyện sau khi ký còn phải đi làm thủ tục chính thức, chẳng lẽ Hoàng Húc Hi  cũng không biết sao?

Rốt cuộc người đàn ông thối tha kia có ý gì đây?

Rõ ràng khó khăn lắm cô mới có dũng khí buông bỏ cuộc hôn nhân đầu tiên của mình, chuyện này đối với người có tuổi thơ bất hạnh trong quá khứ như cô mà nói là một chuyện không dễ dàng, nhưng tại sao cuối cùng lại thành ra như vậy?

Loại cảm giác này giống hệt như vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, bài tập hè bạn còn chưa làm xong, ngày này qua ngày khác điên cuồng hoàn thành nó. Cuối cùng khi chỉ còn hai ngày nữa sẽ bắt đầu đi học lại, bạn đã giải quyết xong tất cả các bài tập được giao, hạnh phúc thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hai ngày còn lại có thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần vui chơi, thì ngày hôm sau bỗng nhiên có một người bạn học đi ngang qua nhà bạn nói rằng, thầy giáo còn giao một bài tập vô cùng khó cho cả lớp, cảm giác tuyệt vọng và sụp đổ đó…

Khương Mộc rút ra mấy tờ khăn giấy trên bàn trà nhỏ đưa cho Tống Vũ Kỳ : “Xin lỗi, là tôi không đúng, hay là ngày mai…Ngày mai tôi đưa cô đi tìm Hoàng Húc Hi , bảo anh ta đi với cô đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn?’’

Tống Vũ Kỳ  nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, ngẫm nghĩ những lời nói của Khương Mộc một chút rồi không còn lưu luyến cuộc đời vô lực nằm trên ghế sô pha: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta…’’

Khương Mộc không hiểu: “Tại sao? Cô đi tìm hắn để làm thủ tục ly hôn chứ đâu phải đi tỏ tình, chẳng lẽ còn sợ lòng tự trọng của mình bị làm nhục?’’ Hơn nữa Tống Vũ Kỳ  sau khi mất trí nhớ lá gan lớn đến nhường nào, còn dám đứng trước mặt người ta khiêu chiến tôn nghiêm của người đàn ông nói anh ta không được cơ mà.

Lúc Tống Vũ Kỳ  nghe được hai chữ “Tỏ tình” trong lòng giống như có mười ngàn con ngựa con lao nhanh qua, nhìn về phía Khương Mộc: “Tôi còn nợ anh ta tám trăm vạn đấy, anh vẫn muốn giúp tôi sao…’’

Bây giờ Tống Vũ Kỳ  thực sự vô cùng hối hận,  lúc cô khách khí nói “Tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho anh”, không phải người bình thường đều từ chối nói không cần, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi sao, tại sao cái tên Hoàng Húc Hi  lại có thể sảng khoái mà thốt ra hai chữ “Được thôi” chứ.

Khương Mộc: “…” Qủa nhiên đồng tiền vẫn có uy lực mạnh mẽ.

Trong lòng Khương Mộc chỉ muốn hung hăng dựng hai ngón tay giữa với Hoàng Húc Hi .

*****************

Bây giờ chỉ cần nhìn đến lượng fanboy vẫn luôn hoạt động  sôi nổi trong “Nanh sói tụ hội”, trong lòng Tống Vũ Kỳ  cảm thấy tội lỗi của mình càng thêm sâu sắc.

Làm sao có thể nói cho mấy người đó biết rằng, Tống Vũ Kỳ  mà bọn họ vẫn luôn yêu thích, một Tống Vũ Kỳ  được bọn họ ôm hình liếm màn hình* mỗi ngày, một Tống Vũ Kỳ  vẫn luôn được bọn họ gọi bằng cái tên thân mật “Vũ Kỳ  nhà tôi”, lúc này về mặt pháp luật mà nói không phải là người độc thân, vẫn là người vợ hợp pháp của Hoàng Húc Hi .

(*Một hành động để bày tỏ sự yêu thích của bản thân với một người nào đó.)

Cô là một người xấu, cô đang lừa dối các fan của mình.

Tống Vũ Kỳ  cho rằng những fanboy mới lọt hố trong đội ngũ cổ vũ đều là nhiệt độ ba phút, chưa đến hai ngày sẽ tự động thoát phấn mà thôi. Nhưng cô lại không nghĩ đến những fanboy như thế này ở trong giới người hâm mộ từ trước đến nay vẫn là một sự tồn tại thần kỳ, là mục tiêu mà các idol nữ đều đang đỏ mắt lăm le tranh giành, vì để thu hút được một fanboy nào đó quả thực không phải là chuyện dễ dàng,  nhưng một khi đã thành công hút vào thì không thoát ra được, hơn nữa loại sinh vật mang tên fanboy này không chỉ mang đến một nghi thức tiếp ứng theo kiểu quân đội rộn ràng mà còn có một năng lực thực thi vô cùng hùng mạnh, thậm chí đôi khi mười fangirl cũng không bằng một fanboy.

Tống Vũ Kỳ  chột dạ phát hiện số fanboy trong fanclub “Nanh sói tụ hội hội” của mình không những không ít, mà còn tăng nhanh mỗi ngày, đã vượt qua số lượng fangirl, bây giờ thậm chí còn lập riêng một nhóm nhỏ có tên là “Nhánh nhỏ của Nanh sói tụ hội” tập hợp các fanboy.

Tống Vũ Kỳ  nhìn những fanboy sôi nổi kia, cảm thấy như mình đang cầm trên tay một củ khoai lang nóng đến phỏng tay, lại như cõng trên lưng một quả bom hẹn giờ.

Nếu như một ngày bọn họ biết được chuyện cô còn chưa ly hôn với Hoàng Húc Hi , hẳn là sẽ thoát phấn điên cuồng dẫm đạp trở về. Không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng kia sẽ mưa tanh gió máu đến nhường nào, không ăn tươi nuốt sống cô mới lạ là.

Gánh nặng tâm lý trong lòng Tống Vũ Kỳ  càng lúc càng đè nặng, cuối cùng không thể chịu nổi cảm giác tra tấn về mặt tinh thần này được nữa, cô liền dùng tài khoản chính đi vào “Nhánh nhỏ của Nanh sói tụ tập.’’

Thông báo nhắc nhở trong “Nhánh nhỏ của Nanh sói tụ tập’’, “Vũ Kỳ  yêu thương” đang online.

[Mẹ kiếp, mẹ kiếp, Vũ Kỳ , Vũ Kỳ  đang online.]

[A a a a, từ khi lọt hố đến nay đây là lần đầu tiên tôi được thấy Vũ Kỳ  online đấy, làm sao bây giờ, tôi hồi hộp quá đi mất.]

[Vũ Kỳ  mau nhìn xem, chính chủ địa khu Nanh sói XX đang thổ lộ với cô đấy!]

[Mấy người có thể dè dặt một chút được không! Đừng dọa Vũ Kỳ  phải sợ như thế chứ!]

[Hoàn nghênh Vũ Kỳ  thường xuyên đến fanclub này chơi (*^^*)】

So với biệt danh “Kỳ Anh Tuấn ” của các fangirl, fanboy vẫn thích gọi cô bằng cái tên thân mật “Vũ Kỳ ” hơn.

Tống Vũ Kỳ  phiền não nhìn những người hâm mộ trong nhóm này, bọn họ càng nhiệt tình, cô càng cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Tống Vũ Kỳ  rũ mắt, chăm chú bấm mấy chữ trên điện thoại di động.

“Vũ Kỳ  yêu thương’’: [Chào mọi người.]

Phía dưới đều là những câu trả lời vô cùng đồng nhất:

[Chào Vũ Kỳ .]

[Chào Vũ Kỳ .]

[Chào Vũ Kỳ .]

“Vũ Kỳ  yêu thương: [Chuyện là… Tôi muốn nói cho mọi người biết một việc.]

Nanh sói:

[Chuyện gì vậy?]

[Ngoan ngoãn ngồi chờ. Jpg.]

[Vũ Kỳ  khách khí như vậy làm gì?]

[Khoan đã, tại sao tôi lại có cảm giác có điểm gì đó là lạ, ngữ khí này của Vũ Kỳ , là có chuyện gì quan trọng cần nói sao?]

Tống Vũ Kỳ  yên lặng bấm chữ, chỉnh sửa lời văn của mình thật cẩn thận, cô do dự mím chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định gửi đi.

“Vũ Kỳ  yêu thương”: [Tôi muốn xin mọi người… Đừng thích tôi nữa.]

Tất cả các nanh sói phía dưới đều khiếp sợ:

[???]

[Sao lại thế này? Vũ Kỳ  bị sao vậy?]

[Vũ Kỳ , cho chị thời gian ba giây để xóa tin nhắn này.]

[Vũ Kỳ , có phải tài khoản của chị bị hack rồi không? Rốt cuộc có phải do chính chị đã viết ra những lời này không?]

[Thích chị là chuyện cả đời này, sao có thể nói không thích thì sẽ không thích được! Mặt gầm thét.jpg.]

[Chị, người phụ nữ hư hỏng này,  nhanh nhanh nói rõ ràng ra xem rốt cuộc chuyện này là thế nào?]

[Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Vũ Kỳ ? Chị không thể vô duyên vô cớ nói những lời này được.]

Để chứng minh tài khoản của mình không bị

hack, Tống Vũ Kỳ  dứt khoát gửi một tin nhắn thoại vào trong group chat.

“Tống Vũ Kỳ  yêu thương”: [Tôi là Tống Vũ Kỳ , tài khoản của tôi không bị hack, vừa rồi tôi nói với các bạn đừng thích tôi nữa cũng là sự thật.] Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, giọng nói cũng lộ rõ sự cô đơn, [Bởi vì tôi cảm thấy, bản thân không xứng đáng với yêu mến của các bạn, hay là mọi người… Giải tán đi.]

Tống Vũ Kỳ  nói xong, tiếp tục mím chặt môi.

Cô không có tác phẩm xuất sắc nào thì thôi đi, bây giờ còn là một người phụ nữ đã lập gia đình.

Chẳng qua là mãi mới có được nhiều fan hâm mộ như bây giờ, nói giải tán là giải tán, bảo cô không đau lòng là chuyện không thể nào.

Lúc đầu các fan nhìn thấy Tống Vũ Kỳ  online trong group đều tỏ ra vô cùng phấn chấn, còn tưởng rằng có thể thấy Tống Vũ Kỳ  trò chuyện một hai câu, kết quả chẳng ai ngờ được cô vừa mở miệng lại là một tin tức lớn gây sốc như vậy.

Tất cả các Nanh sói đầu tiên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng là tình cảm quần chúng sục sôi.

[Người phụ nữ này, cho chị thời gian ba giây để xóa bỏ tin nhắn thoại này!]

[Ai bắt nạt chị, lão tử sẽ đi theo hắn liều mạng!]

[Vũ Kỳ , rốt cuộc là làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?]

[Chị xứng đáng với sự yêu mến của chúng tôi! Trên thế giới ngày ngoại trừ chị ra thì chẳng còn người nào xứng đáng nữa cả!]

[Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, bờ vai vững chãi của chúng tôi nguyện vì chị mà gánh vác tất cả.]

[Vũ Kỳ , đừng đau lòng, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chúng tôi vẫn luôn ở bên cô.]

[Tống Vũ Kỳ , mong cô nghe kỹ cho tôi, đời này cô đừng nghĩ đến chuyện có thể vứt chúng tôi đi!]

Tống Vũ Kỳ  cảm thấy bản thân mình lúc này giống như “trà xanh” một chân đạp hai thuyền,  vừa dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng không cắt đứt sạch sẽ với một người, đồng thời còn chiếm đoạt trái tim của một người khác.

Cô cũng không thể nói rõ những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình lúc này là cảm động hay đau lòng, chỉ cần nghĩ đến tình hình dư luận bên ngoài bây giờ và tất cả mọi người đều cho rằng cô và Hoàng Húc Hi  đã hoàn toàn ly hôn, nghĩ đến nghĩ lui vẫn không dám nói rõ chân tướng sự việc cho fans biết, chỉ là hy vọng bọn họ đừng quan tâm yêu thích cô như vậy nữa.

“Vũ Kỳ  yêu thương”: [Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi mọi người, các bạn hãy quên tôi đi, tôi thực sự thực sự cảm ơn sự yêu mến của tất cả mọi người, Tống Vũ Kỳ  này không có gì để báo đáp.]

Nanh soi:

[Còn chưa nói rõ ràng mọi chuyện đã muốn chúng ta quên cô đi? Tại sao người phụ nữ này  có thể tàn nhẫn đến thế chứ!]

[Nói nhanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]

[Cô khóc cái gì mà khóc, sợ cái gì mà sợ, cô cho rằng chúng tôi đều là người chết sao!’’

[Đừng nói cái gì mà không có gì để báo đáp, cô cho tôi thêm hai tấm ảnh tự sướng thật đẹp đã là sự báo đáp tôi nhất rồi.]

Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa hay làm những chuyện phạm pháp, khó khăn lớn thế nào cũng đã có chúng tôi lo liệu.]

Tống Vũ Kỳ  thấy phản ứng điên cuồng của các fan trong group thì hơi sửng sốt một chút,  trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, cô đột nhiên online nói muốn giải tán fanclub này chắc chắn sẽ khiến các fan nhất thời không thể tiếp nhận được, khó đảm bảo sẽ không làm ra các hành động điên cuồng nào, vì thế nói: [Rất xin lỗi, cô dừng một lát, [Gần đất tinh thần của tôi thực sự không được tốt cho lắm, tâm trạng cũng rất tệ, rất sợ mang đến năng lượng tiêu cực cho mọi người.]

[Là ghét bỏ các Nanh sói chúng tôi không được đẹp trai ư?]

[Cút, Vũ Kỳ  của chúng ta không phải là loại người chỉ biết quan tâm đến ngoại hình như vậy.]

[Lại bị loại mẹ như quỷ hút máu người Trần Tuyết Vân tìm đến ư?]

[Không thể nào, bà ta đã chủ động đoạn tuyệt quan hệ mẹ con rồi, cho dù có tìm đến thì tại sao lại muốn chúng ta không thích mình nữa. Chỉ cần nghĩ đến Vũ Kỳ  có một người mẹ như vậy, tôi đau lòng muốn chết.]

Sau đó một tài khoản có tên là “Nanh sói của Yên” đột nhiên nói:

[Vũ Kỳ , không phải mấy ngày nay... Cái kia của chị đến đấy chứ?]

Lập tức có rất nhiều người tỏ vẻ khó hiểu:

[Cái kia? Cái kia là cái nào?]

[… … …]

[Một đám thẳng nam ngu xuẩn, cái kia chính là cái kia đấy!]

[Hình như tôi đã hiểu ra rồi.]

[Đúng, đúng, đúng, mỗi lần em gái tôi đến cái kia thì tâm trạng sẽ trở nên rất tệ, đánh nhau với tôi, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với tôi nữa.]

[Mẹ kiếp, tại sao càng nói càng cảm thấy giống với tình cảnh này vậy?]

[Chuyện này…Tống Vũ Kỳ , phải uống nhiều nước nóng màu nhé. Xấu hổ.jpg.]

Tống Vũ Kỳ  không thể ngờ được fan lại có thể đoán ra được những lý do như thế này, nhìn giao diện trò chuyện mà xấu hổ đến mặt đỏ tới tận mang tai, cầm lấy điện thoại di động đứng dậy dậm chân.

Ai, ai, con mẹ nó đến cái kia chứ !

Tống Vũ Kỳ  cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên khuôn mặt mình, thở hổn hển, đề tài câu chuyện bỗng nhiên bị kéo đến chuyện này, vì thế bàn tay Tống Vũ Kỳ  vô thức đặt lên bụng mình, suy nghĩ gì đó.

Tống Vũ Kỳ  hơi nghi hoặc chớp chớp mắt.

Sau đó cả người tựa như bị điện giật, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tống Vũ Kỳ  đột nhiên phát hiện ra một sự thật.

Cô cô cô…

Bao lâu rồi cô chưa đến cái kia!

*************

Hokkaido, studio chụp ảnh tạp chí.

Sau khi kết thúc buổi chụp hình, các nhân viên công tác vội vàng chuyển dụng cụ cần thiết đến địa điểm ngoại cảnh tiếp theo.

Trong phòng nghỉ ngơi của nghệ sĩ, Hoàng Húc Hi  ánh mắt thâm trầm nhìn mấy bức ảnh « Tiên nữ khóc nỉ non » lúc lên sân khấu nhận thưởng của Tống Vũ Kỳ  đã được chuyển đến trang chủ của anh.

Sau đó là video Tống Vũ Kỳ  chơi ném đĩa ở ‘’Đại hội thể thao idol’’.

Cùng với đó là nghi thức tiếp ứng theo kiểu quân đội của các fanboy.

Các nhân viên làm việc đang không ngừng bận rộn đi qua đi lại sau lưng, không hiểu tại sao Hoàng Húc Hi  lại cảm thấy hơi chột dạ, quay đầu nhìn lại, sau đó đưa điện thoại đến gần ngực của mình, đảm bảo người khác sẽ không thể nhìn thấy được nội dung trên màn hình di động nữa.

Hoàng Húc Hi  nhìn những cây đèn led, biểu ngữ màu xanh lá cây đủ loại đủ kiểu dáng, khẽ híp mắt.

Đây là màu sắc tiếp ứng cho Tống Vũ Kỳ ?

Thật con mẹ nó xanh* nha !

(*Ý bạn Lục của chúng ta là xanh trong từ đội nón xanh ý ạ!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro