C32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trở về mặt đất, bàn chân Vũ Kỳ mềm nhũn đứng không vững, chỉ dựa vào người Hoàng Húc Hi cô mới cảm thấy mình sống lại lần nữa, mọi người bên cạnh thấy bọn họ nhảy xuống bất giác vỗ tay, một vài cặp tình nhân bị họ ảnh hưởng mà nóng lòng muốn thử xem.

Sinh lực cuối cùng trên người Vũ Kỳ đã dùng hết, lại còn bị người nào đó ôm chặt hôn sâu kiểu Pháp, cô thở hổn hển, đợi khi lên xe cô lập tức ngồi phịch trên chỗ ngồi, ngay cả sức lực nói chuyện với Hoàng Húc Hi cũng không có. Hoàng Húc Hi nhìn người bên cạnh thật sự mệt mỏi rã rời, anh tìm chỗ dừng xe, rồi ôm cô đến ghế sau, chỉnh lại điều hoà, đắp chăn cho cô, lúc này mới tiếp tục chạy xe.

Khi đến dưới lầu nhà trọ của Vũ Kỳ thì đã tám giờ tối, nhưng hai người đều chưa ăn cơm, thấy dáng vẻ hiện tại của Vũ Kỳ đoán chừng chẳng muốn ăn mà chỉ muốn ngủ thôi, nhưng chơi nửa ngày trời toàn thân đổ đầy mồ hôi, thế thì khẳng định ngủ không thoải mái. Nghĩ lại dù thế nào cũng phải đánh thức cô, Hoàng Húc Hi nhìn người đang ngủ say, anh khoá xe vào trong tiệm cơm ngoài nhà trọ mua hai phần cháo trứng muối thịt nạc đóng gói về, lúc này anh mới trở lại trong xe bồng Vũ Kỳ. Haiz, em ngủ nhiều một lúc đi.

Vũ Kỳ mơ màng cảm thấy mình về nhà trọ, cô nằm lì trên sofa, Hoàng Húc Hi đem đồ ăn còn thừa bữa trưa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, rồi đổ cháo vừa mua về ra, đang bận rộn thì một đôi tay từ phía sau quấn lấy anh, Vũ Kỳ ôm anh cụng đầu sau lưng anh, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo —— "Cháo ở đâu thế?" Âm thanh mơ màng.

"Anh mua dưới lầu." Anh kéo cô về phía trước, hôn lên gương mặt còn buồn ngủ kia, "Mau đi tắm rửa."

Vũ Kỳ nửa híp mắt tìm áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Chờ Hoàng Húc Hi hâm nóng đồ ăn xong thì vừa lúc Vũ Kỳ đi ra, Hoàng Húc Hi bảo cô ăn trước còn mình cầm quần áo cũng đi tắm. Vũ Kỳ mới ăn nửa bát cháo thì Hoàng Húc Hi đã tắm xong, trước sau chỉ mười phút.

Đàn ông tắm rửa luôn nhanh hơn phụ nữ. Cô suy nghĩ.

Kỳ thật Hoàng Húc Hi chỉ tắm qua loa, cả người đầy mùi mồ hôi anh không chịu được, lát nữa về nhà anh sẽ ngâm nước tắm lần nữa.

Đợi Vũ Kỳ ăn xong thì Hoàng Húc Hi đưa cô về phòng.

"Anh thì sao?" Vũ Kỳ hỏi.

"Rửa bát xong anh trở về."

Đôi mắt nhỏ của Vũ Kỳ ai oán: "Không muốn."

Hoàng Húc Hi nhướng mày: "Hoàng phu nhân muốn anh ở lại?"

Vũ Kỳ gật đầu.

"Xảy ra chuyện em phụ trách?"

"Em tin anh."

"Nhưng anh không tin Hoàng lão nhị."

Vũ Kỳ: "............."

Cuối cùng Hoàng Húc Hi vẫn ở lại. Đương nhiên, Hoàng lão nhị và...bàn tay của Hoàng phu nhân lại tiến hành một đợt gặp gỡ thân mật.

Hôm sau Hoàng Húc Hi lái xe đưa Vũ Kỳ đi làm, chờ cô đi vào toà cao ốc anh mới lái xe đi. Hoàng Húc Hi bận rộn nhiều việc, rất nhiều rất nhiều, bận đến nỗi ngay cả thời gian trả lời máy của Vũ Kỳ cũng chẳng có, cũng không thể nói không có, Hoàng Húc Hi là một người khi làm việc thì sẽ hoàn toàn tập trung, thương trường như chiến trường, vừa thất thần nhoáng trong giây lát là thua hơn trăm ngàn vạn, tuy rằng công ty là của anh, thua lỗ một tí không có ảnh hưởng gì lớn đến anh, nhưng trong công ty có nhiều nhân viên như vậy, người ta cũng có vợ con, anh không lo cho mình nhưng cũng phải lo cho nhân viên chứ? Trước đó Vũ Kỳ còn nhịn gọi điện thoại mà chỉ gửi một vài tin nhắn, sau khi bị "lạnh nhạt" cô từ bỏ, huống hồ cô cũng không rảnh rỗi, tuy rằng công việc không nhiều lắm nhưng vẫn nên hoàn thành với chất lượng cao.

Lúc ăn trưa cô nhận được điện thoại của cô bạn Thẩm, một câu "a lô" còn chưa nói xong thì bên kia đã nói, "Vũ Kỳ, tớ mang thai rồi!"

Giọng điệu của từ "rồi" nhẹ nhàng lại sáng sủa, rõ ràng cao giọng, âm thanh còn mang theo ý cười không thể nào che giấu —— à, xem ra Hoàng Nam Thành có cùng tâm trạng với Thẩm Thanh Vãn.

"Cậu phát hiện khi nào thế?" Biểu tình của Vũ Kỳ rất phức tạp kỳ lạ.

"Vừa làm kiểm tra xong." Thẩm Thanh Vãn hình như nhớ tới gì đó, âm thanh mềm nhẹ mang theo vẻ sửng sốt, "Không thể nào cậu...còn chưa thích ứng?"

"Ừ." Vũ Kỳ rầu rĩ đáp.

Bên kia thở dài một hơi: "Hoàng Húc Hi bằng lòng với cậu không cần con cái ư?"

"Ừm." Nói đến đây Vũ Kỳ rất buồn bực. Haiz, bạn thân mang thai rõ ràng là chuyện tốt, sao lại bị cô làm mất không khí chứ?

Thẩm Thanh Vãn kinh hãi. Hoàng Húc Hi lại bằng lòng cho cô nàng này gây rối như thế?! Nói không cần con cái thì không cần con cái?! Thẩm Thanh Vãn còn định nói gì nữa thì di động bên tai bị Hoàng Nam Thành cầm lấy, anh ta nhíu mày, không phải vừa rời khỏi có hai giây sao, lúc nào cũng nhìn thấy nhau, Thẩm Thanh Vãn uất ức: "Em đang gọi điện cho Vũ Kỳ đấy..."

"Có chuyện gì anh nói với cô ấy, di động có phóng xạ, không tốt cho cơ thể."

Thẩm Thanh Vãn trầm lặng. Cô lẩm bẩm, anh nói gì với cậu ấy chứ? Nói chuyện về chu kỳ bà dì nhãn hiệu băng vệ sinh bắp đùi giảm béo gầy nhỏ chuyện riêng tư sao?

Vũ Kỳ láng máng nghe được tình huống bên kia, chỉ chốc lát sau âm thanh của Hoàng Nam Thành vang lên: "Vũ Kỳ, có rảnh qua đây."

Bên kia Thẩm Thanh Vãn nói: "Hầy...đừng bảo cậu ấy qua đây..."

Hoàng Nam Thành nhìn vợ yêu.

Thẩm Thanh Vãn nói thật: "...Vũ Kỳ có bóng ma tâm lý đối với phụ nữ có thai..."

"Cậu ấy đã bắt đầu lộ thai chưa?" Vũ Kỳ hỏi, Hoàng Nam Thành nghe vậy liền nhíu mày, "Còn chưa, thêm một tháng nữa mới nhìn ra."

Vũ Kỳ như rút được gánh nặng mà thở ra một hơi —— cũng được.

"Hôm nay tan tầm tôi sẽ đi qua thăm cậu ấy."

"Ừ." Hoàng Nam Thành cúp máy. Hy vọng "bóng ma tâm lý đối với phụ nữ có thai" của Vũ Kỳ không phải là vừa thấy bà bầu liền phát cuồng, mặc dù anh ta cảm thấy mình suy nghĩ nhiều nhưng chuyện có liên quan đến an toàn thân thể của Thẩm Thanh Vãn, sau khi đưa người về nhà Hoàng Nam Thành vẫn dặn thêm vài câu với người giúp việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro