Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu Kim Thái Hanh tham gia kiểu hội nghị này. Trong phòng họp có máy quay phim, phóng viên và rất nhiều người cậu không hề quen biết.

Trước khi đi, Điền Chính Quốc không nói với cậu về tính nghiêm túc của cuộc họp này, làm cậu cứ tưởng chỉ là gặp mặt nói chuyện bình thường thôi.

Thế nên sau khi vào cửa, Kim Thái Hanh liền ghé sát Điền Chính Quốc, nhỏ giọng hỏi: "Lát nữa em ngồi ở đâu ạ?"

Đối phương cũng nhỏ giọng trả lời: "Ngồi cạnh anh."

Kim Thái Hanh đảo mắt nhìn thử. Trên bàn có rất nhiều bảng tên, tên của Điền Chính Quốc đặt chính giữa, cạnh đó là một chỗ trống không có bảng tên nhưng lại có ghế ngồi.

Cậu biết mình sẽ ngồi ở đâu rồi đó.

Đi theo Điền Chính Quốc một đoạn, cậu suy nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi: "Em ngồi đây có thích hợp không ạ? Hay em đi dạo quanh trường nhé, chờ xong việc anh hãy gọi cho em."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn cậu: "Sao lại không thích hợp?"

Kim Thái Hanh nhỏ giọng đáp: "Anh ủng hộ tiền xây dựng trường thì có liên quan gì đến em đâu."

Điền Chính Quốc không đồng ý: "Em là chồng anh, anh ủng hộ cũng là em ủng hộ."

Kim Thái Hanh âm thầm vui vẻ, lập tức tiếp thu: "Dạ."

Sau đó, mọi người dùng một tiếng đồng hồ để vượt qua cuộc họp này.

Căn cứ theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, bớt nói bớt sai, suốt cả quá trình, Kim Thái Hanh đều im lặng, ngồi ngay ngắn bên cạnh Điền Chính Quốc.

Nhưng cuộc họp này cũng không long trọng như cậu tưởng tượng.

Có lẽ vì đều là người một nhà nên mọi người nói chuyện khá tự nhiên, chỉ là mọi thứ hơi bị trình tự hóa và hình thức hóa lên đôi chút.

Hơn nửa thời gian của cuộc họp đều dùng vào việc chụp ảnh.

Ký tên – chụp ảnh, bắt tay – chụp ảnh, bưng trà – chụp ảnh, giới thiệu tòa nhà cũng chụp ảnh...

Hơn nữa, trong những trường hợp thế này, các nhân vật quan trọng đứng lên phát biểu cũng nói năng vô cùng chậm chạp.

Rõ ràng trên tay có bản nháp, nhưng họ vẫn ngắt một câu thành nhiều mẩu nhỏ, thong thả chậm rãi đọc lên, vô cùng dông dài, vô cùng buồn ngủ.

Thật sự là Kim Thái Hanh cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng vì mặt mũi của Điền Chính Quốc, cậu vẫn cố gắng tươi cười, ngoan ngoãn lễ độ từ đầu đến cuối.

Cuối cùng cuộc họp cũng chấm dứt. Kim Thái Hanh đứng lên theo mọi người, vỗ một tràng pháo tay vang dội nhất.

Mọi người vui vẻ cùng nhau ra ngoài, Kim Thái Hanh đi ở phía trước cùng Điền Chính Quốc nên xấu hổ không dám vươn vai, chỉ đành cúi đầu, lén bẻ khớp tay và hoạt động khớp vai một chút.

"Mệt à?" Điền Chính Quốc đột nhiên hỏi cậu.

Kim Thái Hanh gật đầu: "Em hơi buồn ngủ."

Điền Chính Quốc: "Anh cũng buồn ngủ."

Kim Thái Hanh bị câu nói của anh chọc cười.

Thì ra ai cũng tỏ vẻ đường hoàng nghiêm túc, nhưng sự thật là đã buồn ngủ như sắp sửa lạc đến cõi tiên rồi.

Kim Thái Hanh nhân cơ hội oán giận một câu: "Em mỏi hết cả lưng."

Nói xong câu ấy, cậu cảm thấy tim mình đập thật nhanh. Đây là lần đầu tiên cậu nói ra một câu gần như làm nũng với Điền Chính Quốc.

Vì phía sau còn có một đám người nên cậu nói rất nhỏ, thành ra âm thanh phát ra nghe hết sức mềm mại và êm tai.

Dứt lời, Kim Thái Hanh điên cuồng niệm chú trong lòng: Điền Chính Quốc để ý đến em đi, để ý đến em đi, để ý đến em đi.

"Chỗ nào? Đây à?" Ngay sau đó, Điền Chính Quốc vươn tay ấn nhẹ vào thắt lưng cậu.

Kim Thái Hanh bỗng cảm thấy không còn mỏi mệt nữa, cậu gật đầu: "Vâng."

Điền Chính Quốc lại ấn mạnh hơn một chút: "Những lúc ngồi quá lâu, anh sẽ thấy mỏi ở đây."

Kim Thái Hanh liền hỏi anh: "Thế giờ anh có mỏi không ạ?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không."

Khi nói chuyện, anh vẫn luôn dùng ngón tay cái day day thắt lưng cậu, nặng nhẹ luân phiên, chưa từng gián đoạn.

Kim Thái Hanh thoải mái cả thể xác lẫn tâm hồn.

"Giám đốc Điền."

Vừa ra khỏi cửa, Hiệu trưởng đã đi tới, cười hỏi: "Tiếp theo cậu có kế hoạch gì không? Hay bây giờ chúng ta đi tham quan trường học một chút, tối nay cùng ăn một bữa cơm?"

Điền Chính Quốc xin miễn: "Xin lỗi Hiệu trưởng, bữa chiều tôi đã có kế hoạch rồi."

Hiệu trưởng: "Vậy chúng ta đi dạo một chút, đã lâu Giám đốc Điền không trở lại trường rồi."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Đúng là đã rất lâu rồi."

Dứt lời, anh quay đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Em có phải đi ngay không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Dạ không."

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Đi dạo nhé?"

Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, không đồng ý, cũng chẳng từ chối, chỉ mỉm cười với anh.

Thực ra cậu chỉ muốn đi riêng với Điền Chính Quốc thôi, có nhiều thầy cô đi theo như thế, cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.

Thế nhưng ở đây cậu chẳng là gì cả, đương nhiên cũng không tiện mở lời từ chối, lại càng không thể vui vẻ đồng ý, nên đành nở nụ cười thay cho đáp án của mình.

Tất nhiên, nếu Điền Chính Quốc có thể hiểu được ý cậu, vậy thì tốt quá rồi.

"Tôi và Kim Thái Hanh tự đi dạo thôi."

Điền Chính Quốc quay đầu cười với Hiệu trưởng, khách sáo nói: "Chắc các thầy đều rất bận, không cần đi cùng chúng tôi đâu."

Nói xong, anh quay lại nhìn Kim Thái Hanh, thoáng mỉm cười với cậu.

Kim Thái Hanh thầm hô "Yeah" một tiếng, sau đó lộ ra đôi mắt cong cong như con nai nhỏ, thầm nghĩ: Không ngờ anh ấy lại hiểu ý mình!

Hiệu trưởng cũng không gượng ép: "Thôi được."

Điền Chính Quốc gật đầu, bắt tay với ông, nói: "Sau này hai bên sẽ thường liên hệ."

Hiệu trưởng gật đầu, đang định khách sáo vài câu, lại thấy Dương Trí Minh đang đứng bên cạnh mình bất chợt bước lên.

"Kim Thái Hanh." Hắn nhìn bả vai Kim Thái Hanh, nói: "Chờ chút."

Kim Thái Hanh hạ thấp vai, liếc mắt sang, nhưng vì tầm nhìn có hạn nên cậu không thấy được gì.

Tuy nhiên Điền Chính Quốc đã phát hiện có một con nhện nhỏ đang bám trên vai cậu.

"Cái gì thế ạ?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc đứng ra sau lưng cậu, đáp: "Không có gì."

Dứt lời, anh vươn tay vỗ phần áo xung quanh con nhện, muốn đuổi nó đi. Nhưng dù anh vỗ thế nào, con nhện vẫn không động đậy.

Kim Thái Hanh muốn quay đầu nhìn, nhưng Điền Chính Quốc vỗ nhẹ đầu cậu, bảo: "Đừng nhìn, anh sẽ xử lý nhanh thôi."

Nói xong, anh quay sang phía các giảng viên, hỏi: "Có ai mang khăn giấy không?"

Một giảng viên nữ vội vàng đi tới, lấy khăn giấy trong túi mình ra, đưa cho Điền Chính Quốc. S

au khi nói cảm ơn với đối phương, anh nhanh chóng đặt tờ giấy lên trên con nhện, nhẹ nhàng tóm lấy nó.

Kim Thái Hanh vẫn hoài nghi, hơi kéo áo: "Trên áo em có gì à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không có gì, ổn rồi."

Kim Thái Hanh lại hỏi: "Là cái gì thế ạ?"

Câu "không có gì" của Điền Chính Quốc còn đang treo ngay cửa miệng, Dương Trí Minh đã đột nhiên nói: "Một con nhện nhỏ thôi."

Nghe được hai tiếng "con nhện", Kim Thái Hanh liền cảm thấy tóc gáy dựng thẳng lên, lại nghĩ vừa rồi thứ đó còn bám trên áo mình, cậu không khỏi nổi hết da gà, lông tơ toàn thân cũng bắt đầu dựng đứng.

"Nhện!" Kim Thái Hanh cất cao giọng, nhảy cẫng ra phía sau Điền Chính Quốc bất chấp cả hình tượng của mình.

Điền Chính Quốc nhìn Dương Trí Minh bằng ánh mắt lạnh lùng khiến đối phương giật mình kinh hãi.

Anh vỗ nhẹ lên tay Kim Thái Hanh: "Không sao, để anh vứt nó đi."

Vẻ mặt Kim Thái Hanh rất khó coi, mãi đến khi Điền Chính Quốc cầm cục giấy bọc con nhện kia ném vào thùng rác, cậu mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Trở về, Điền Chính Quốc vỗ nhẹ đầu Kim Thái Hanh: "Sợ thế cơ à?"

Nghe anh hỏi, cậu lại nhớ đến chuyện vừa rồi, không khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, gật gật đầu.

Đã không còn chuyện gì nữa, Điền Chính Quốc dắt Kim Thái Hanh tới bắt tay với vài vị giảng viên, sau đó mọi người liền giải tán.

Chờ các thầy cô đi hết, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mới dắt nhau đi theo một con đường khác.

Cuối cùng cũng được thả lỏng, Kim Thái Hanh ngửa đầu, giang hai tay làm động tác duỗi người.

Điền Chính Quốc hỏi: "Lưng còn mỏi không?"

Kim Thái Hanh đỡ thắt lưng mình: "Không ạ."

Cậu mỉm cười với anh: "Tay nghề của thầy Điền rất tốt."

Điền Chính Quốc lắc đầu, đứng đắn nói: "Tay nghề của anh không tốt, nếu em thường xuyên bị như vậy, anh sẽ đưa em đi gặp một bác sĩ chuyên về đấm bóp."

Kim Thái Hanh cười rộ lên.

Thính không dính, vẫn là thính không dính.

"Thôi, em không bị thường xuyên đâu."

Nói xong, Kim Thái Hanh lại hỏi: "Anh hay bị đau lưng lắm à?"

Điền Chính Quốc không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Thỉnh thoảng, anh có chuyên viên mát xa riêng."

Kim Thái Hanh đáp "dạ", đột nhiên đổi ý: "Nếu có dịp, anh đưa em đi trải nghiệm cùng với nhé."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Được."

Kim Thái Hanh hỏi: "Chuyên viên mát xa là nam hay nữ thế?"

Điền Chính Quốc: "Nam."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc hỏi: "Sao?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không có gì, em chỉ đang nghĩ nam mát xa hẳn sẽ mạnh hơn nữ."

Điền Chính Quốc hỏi: "Em thích mạnh hay nhẹ?"

Kim Thái Hanh: "Mạnh ạ, mạnh một chút càng thoải mái, em thích mạnh."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Anh cũng thích mạnh."

Kim Thái Hanh: "Làm như anh cũng được rồi, dùng sức một chút."

Điền Chính Quốc: "Thoải mái không?"

Kim Thái Hanh: "Thoải mái chứ."

Bỗng nhiên, Kim Thái Hanh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Ê, bọn họ... đang nói chuyện gì đây?

Nghe cứ bậy bạ thế nào ấy nhỉ.

Kim Thái Hanh cẩn thận liếc Điền Chính Quốc, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường. Được rồi, là cậu nghĩ nhiều thôi.

Đi thêm vài bước, Kim Thái Hanh đột nhiên nở nụ cười, vừa rồi đầu óc cậu toàn là mấy thứ linh tinh gì đâu không.

Khụ khụ mấy tiếng, cậu xấu hổ đút tay vào túi áo.

Đi thêm vài bước nữa, cậu bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện về sự chung thủy trong hôn nhân với Điền Chính Quốc vào chiều qua.

Lúc ấy không có nhiều thời gian nên bọn họ chẳng bàn bạc được mấy. Hôm nay vừa vặn gặp phải Dương Trí Minh, Kim Thái Hanh nghĩ, có lẽ nên tranh thủ giải thích thêm.

Kết hôn lâu như vậy, Điền Chính Quốc vẫn luôn là người dẫn dắt, là người chủ động nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ hôn nhân, còn cậu chỉ đóng vai trò bị động phối hợp.

Cho nên hiện giờ, Kim Thái Hanh thấy hẳn là mình cũng nên tỏ thái độ.

Trước tiên phải phủ đầu cái đã.

Kim Thái Hanh: "Bây giờ em và đàn anh Dương Trí Minh là hai người hoàn toàn xa lạ."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn cậu.

Kim Thái Hanh tiếp tục: "Không trách anh lại hiểu lầm, đúng là hồi Đại học có một số người rất thích gán ghép em với anh ta, nhưng em đã tốt nghiệp bốn năm rồi, việc này chẳng cần nhắc tới, thậm chí cũng không cần nghĩ đến làm gì nữa."

Điền Chính Quốc khẽ "ừ" một tiếng.

Được rồi, vào vấn đề chính thôi.

"Cũng may anh đã nói ra."

Kim Thái Hanh quay đầu, cười với Điền Chính Quốc: "Nên nếu sau này lại nghe được chuyện không hay về em, nhất định anh phải hỏi em ngay, tuyệt đối không được giấu trong lòng đâu nhé."

Vì bản thân thật sự hay để bụng, im lặng vài giây rồi mới gật đầu: "Ừ."

Kim Thái Hanh tiếp tục: "Anh muốn biết gì, em sẽ nói cho anh, giữa chúng ta không nên xảy ra những hiểu lầm không đáng có."

Điền Chính Quốc cười: "Được."

Nói đến đây, giọng cậu bỗng nhỏ đi: "Thế còn anh?"

Điền Chính Quốc giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Anh cũng vậy, cũng không hy vọng chúng ta có hiểu lầm."

Kim Thái Hanh cười, gật đầu.

Tâm trạng của Điền Chính Quốc bỗng tốt lên trông thấy.

Đôi mắt nai con mà Kim Thái Hanh dùng để gửi ý cười tới anh hệt như một mảnh trăng xinh đẹp, chìm xuống đáy mắt anh, trôi vào đáy lòng anh.

Điền Chính Quốc không hề nhận ra, giờ phút này trái tim mình đã rơi mất mấy nhịp rồi.

Anh không rời tay khỏi đầu Kim Thái Hanh mà nhẹ nhàng trượt xuống, sau đó hơi nắm cằm cậu, khẽ nâng nó lên, hỏi: "Sao em lại ngoan như vậy?"

Kim Thái Hanh vốn đã ngừng cười, nghe anh nói vậy, khóe miệng cậu cong lên.

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Còn ai nói em ngoan nữa không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Có ạ, rất nhiều người khen em ngoan."

Điền Chính Quốc thản nhiên "ồ" một tiếng: "Là ai?"

Kim Thái Hanh: "Bạn của mẹ em, cô dì chú bác và cả bà ngoại nữa."

Điền Chính Quốc buông tay, gật đầu: "Khen rất chính xác."

Kim Thái Hanh cười rộ lên: "Chính xác này bao gồm cả thầy Điền nữa."

Điền Chính Quốc: "Đúng thế."

Kim Thái Hanh cứ cảm thấy Điền Chính Quốc có một sự hài hước hơi khác lạ, thỉnh thoảng những lời nói đàng hoàng của anh lại khiến người nghe phải bật cười.

Bản thân anh không ý thức được sự khôi hài này, nhưng cậu lại thường xuyên bị trúng chiêu.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Kim Thái Hanh cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu vừa bắt đầu thưởng thức hoa cỏ ven đường, vừa cảm thán kết hôn với Điền Chính Quốc thật tốt.

Tính ra thì từ khi tốt nghiệp đến nay, cậu chưa từng quay lại thăm trường. Mở văn phòng xong, cậu cũng chỉ gọi điện cho thầy Trương một lần, sau đó liền không liên lạc nữa.

Cho nên Kim Thái Hanh mới hỏi Điền Chính Quốc: "Ngoài năm nay ra, anh có về thăm trường lần nào nữa không?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Có về một lần. Vào năm Phi Vân thành lập, Hiệu trưởng có mời anh tới tham gia hội thảo."

Kim Thái Hanh kinh ngạc: "Anh còn mở hội thảo nữa ạ?"

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Người thành đạt quả nhiên không tầm thường.

Lúc trước, khi cậu tự mở văn phòng, dù thầy Trương rất vui song cũng chỉ nói cậu có rảnh thì về trường truyền lại ít kinh nghiệm cho đám đàn em.

Nhưng kiểu truyền đạt kinh nghiệm này đơn giản là vào lớp giao lưu một chút, hoặc chọn vài sinh viên có tiềm năng ra ngoài ăn uống trò chuyện mà thôi.

Vì thế, Kim Thái Hanh liền cảm thán: "Điền Chính Quốc à, anh thật là lợi hại."

Có lẽ đã quen với việc được khen nên đối phương vô cùng bình tĩnh: "Ừ."

Kim Thái Hanh tính toán một chút: "Anh hơn em bốn khóa, khi em vào trường thì anh đang chuẩn bị tốt nghiệp, thế chẳng phải rất có khả năng chúng ta đã từng gặp nhau sao."

Điền Chính Quốc nghiêm túc suy nghĩ: "Có khả năng, viện của chúng ta vừa khéo lại là hàng xóm."

Kim Thái Hanh cười rộ lên.

Nhưng nếu có gặp thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu.

Vì kể cả khi đã tốt nghiệp rồi, người này vẫn được nhắc tới với danh hiệu đóa hoa thanh cao lạnh lùng mà.

Nhận thấy sắp sửa đi đến dưới tán cây, Kim Thái Hanh không khỏi nhớ đến con nhện trên áo mình lúc nãy.

Cậu kéo tay Điền Chính Quốc: "Chúng ta sang bên kia đường đi."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Sao thế?"

Kim Thái Hanh chỉ vào tán cây trên đầu: "Em sợ nhện lại rơi xuống nữa."

Đối diện là bãi cỏ, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Điền Chính Quốc không có ý kiến. Cả hai quan sát xe cộ đang di chuyển rồi cùng nhau qua đường.

"Em sợ nhện từ bé à?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh gật đầu: "Sợ lắm ạ, hồi nhỏ, có một hôm em đang ngủ trưa, vừa tỉnh dậy liền thấy một con nhện đang bò ngay trên gối."

Cậu cười rộ lên: "Từ đấy liền hình thành bóng ma tâm lý luôn."

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Có thể nhắc tới nhện không?"

Kim Thái Hanh: "Có thể ạ, không đến nỗi không thể nhắc tới đâu anh."

Điền Chính Quốc suy nghĩ: "Có những ai biết em sợ nhện?"

Kim Thái Hanh: "Cũng chẳng có ai ạ, mỗi anh và mẹ em thôi."

Điền Chính Quốc hơi ngẩng đầu, mỉm cười: "Tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro