Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu "khó quá" này của Điền Chính Quốc như kích thích Triệu Tín. Chưa đến nửa phút sau, cậu ta đã gửi tới hơn mười tin nhắn, tích tích tích tích, cả căn phòng đều bị tiếng thông báo WeChat nhấn chìm.

Triệu Tín: Từ từ mà tiến đi anh.

Triệu Tín: Giờ mới bắt đầu thôi

Triệu Tín: Hơn nữa anh lại là người mới, vừa nhận nhiệm vụ mà.

Triệu Tín: Còn nữa, anh à

Triệu Tín: Em không biết trước mặt anh dâu anh sẽ thế nào

Triệu Tín: Nhưng với bọn em anh quá kiệm lời.

Triệu Tín: Như thế sẽ khiến người ta cảm thấy anh không thích và không muốn gần gũi với người ta.

Triệu Tín: Đối với anh dâu, anh phải dịu dàng một chút.

Triệu Tín: Nói chuyện đừng cứng nhắc như vậy.

Triệu Tín: Anh phải cho anh dâu thấy anh đối xử với anh ấy khác hoàn toàn với mọi người.

Điền Chính Quốc dựa vào bàn, tay cầm một cốc nước, nghiêm túc đọc tin nhắn Triệu Tín gửi. Chỉ vài dòng như thế nhưng anh đã nhìn một lúc lâu, còn suy nghĩ lại nhẹ nhàng trôi tới một nơi xa xôi.

Mấy phút sau, anh giơ cốc nước lên uống một ngụm, trả lời Triệu Tín: Ừ.

Điền Chính Quốc: Cảm ơn.

Phía phòng tắm vang lên tiếng động, anh hơi ngẩng đầu, thấy Kim Thái Hanh đang chầm chậm bước ra. Để điện thoại ở chế độ im lặng rồi cất vào trong túi, anh quay đầu rót cho cậu một cốc nước.

"Anh vào tắm đi ạ." Kim Thái Hanh đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc, nhận lấy cốc nước anh đưa.

Điền Chính Quốc sờ tóc cậu, nói: "Lại không sấy tóc rồi."

Kim Thái Hanh cười: "Chờ anh tắm xong nó khô là vừa."

Điền Chính Quốc không đi tắm ngay mà đứng tại chỗ nhìn Kim Thái Hanh uống nước. Cậu ngửa đầu, yết hầu chuyển động khi nuốt nước vào, khiến tầm mắt anh cũng dịch chuyển theo. Chờ khi cậu uống xong, buông cốc xuống, anh mới hơi hoàn hồn.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không đi vào phòng tắm vì chẳng thể rời mắt khỏi giọt nước đang rung rinh sắp rơi khỏi môi dưới của cậu.

Thấy Kim Thái Hanh hơi hé miệng, chuẩn bị liếm giọt nước lóng lánh kia đi, Điền Chính Quốc vội giữ lấy đầu cậu, tranh thủ lúc cậu chưa kịp hành động, cướp lấy nó trước.

Vẫn còn chưa đủ.

Kim Thái Hanh nhanh chóng nhắm hai mắt lại, cái cốc cậu cầm trên tay cũng bị người nọ lấy đi. Trong không khí vang lên tiếng va chạm của đáy cốc với mặt bàn, ngay sau đó, tay cậu liền bị đối phương nắm chặt.

Không chỉ một bàn tay, Điền Chính Quốc còn nắm luôn cái tay đang đặt ở mép bàn của Kim Thái Hanh, vòng chúng ra sau lưng cậu.

Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc trói buộc một lần nữa. Thân thể cậu mềm nhũn ra, không thể động đậy.

Điền Chính Quốc dùng một tay nắm hai cổ tay cậu, tay còn lại đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, rồi anh chầm chậm tới gần, ra sức hôn lên môi cậu.

Kim Thái Hanh không thể lùi về phía sau, chỉ đành ngồi thẳng lên mặt bàn.

Cảm nhận được sự biến đổi độ cao của cậu, Điền Chính Quốc rời môi cúi đầu nhìn, sau đó nhanh chóng hôn tới, đồng thời đẩy cậu ngồi vào sâu hơn.

Điền Chính Quốc đứng cạnh bàn, để chừa khoảng trống cho anh, Kim Thái Hanh buộc phải ngồi với tư thế vô cùng xấu hổ.

Vì vừa uống nước xong, môi lưỡi cậu ướt mềm, cực kỳ ngon miệng. Điền Chính Quốc gặm cắn một lúc mới hơi thỏa mãn. Anh chầm chậm rời môi, nhịp thở của Kim Thái Hanh đã khá dồn dập. Có lẽ vì đoán nụ hôn kết thúc rồi nên cậu khẽ mở mắt ra, đôi mắt nai con không cười vẫn hơi híp lại này cũng thật ưa nhìn.

Làm với Kim Thái Hanh rất nhiều lần, hiển nhiên Điền Chính Quốc có thể nhận ra, lúc này lửa tình trong cậu đã được khơi lên rồi. Vì thế, anh cúi xuống... Kim Thái Hanh đang mặc một chiếc quần thể thao không dày, mắt anh sáng quắc, mục tiêu hết sức rõ ràng.

Kim Thái Hanh nhanh chóng phát hiện tầm mắt của anh, vành tai thoáng chốc đỏ bừng, người cũng hơi co lại.

Điền Chính Quốc cười khẽ, ôm lấy thắt lưng cậu, không cho cậu cử động: "Không sao, anh cũng thế mà."

Kim Thái Hanh: "..."

Lời an ủi của anh ngay lập tức có tác dụng, Kim Thái Hanh đỏ mặt tại trận.

Điền Chính Quốc thu ánh mắt lại, khi đối diện với cậu thì khẽ hất cằm: "Em ngẩng đầu lên."

Kim Thái Hanh nghe lời, cậu thấy anh cúi đầu, cũng cảm nhận được anh đang nhẹ nhàng hôn lên yết hầu trên cổ mình.

Sau đó, anh ghé vào tai cậu, nói: "Lên giường chờ anh."

Điền Chính Quốc đã rời đi, nhưng Kim Thái Hanh vẫn ngồi trên bàn trong trạng thái tay mềm chân nhũn thật lâu.

Ngày trước cậu cứ oán giận vì sao Điền Chính Quốc không bắn chút tín hiệu mờ ám với mình mà luôn trực tiếp ra tay. Nhưng giờ cậu biết mình đã oán giận sai rồi. Bởi vì cách anh ám chỉ chẳng những không thể giúp cậu khá hơn, mà còn khiến cậu thêm căng thẳng.

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn nằm trên giường hệt như phi tử chờ lâm hạnh thời cổ đại. Nghe tiếng nước loáng thoáng truyền ra từ phòng tắm, cậu cố ổn định hơi thở của mình.

Toàn thân cậu nóng lên, suy nghĩ trong đầu cũng dần hỗn loạn, trái tim đang đập mạnh nhưng vô cùng có quy luật. Kim Thái Hanh ngơ ngác nhìn lên trần nhà, vô thức nghĩ tới vô số hình ảnh khiến người ta xấu hổ, nơi nào đó trên cơ thể cũng càng lúc càng trống rỗng, càng ngày càng khao khát được lấp đầy.

Trong khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, Kim Thái Hanh giật mình đến mức run lên nhè nhẹ.

Điền Chính Quốc đang xỏ dép lê, bên này Kim Thái Hanh nắm chặt mép chăn, giương mắt ngây ngốc nhìn anh. Hai giây sau, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng lắm. Tuy cậu rất nghe lời ngoan ngoãn chờ anh ở trên giường, nhưng cũng đâu cần nghe đến trăm phần trăm như vậy.

Cũng nên làm những chuyện khác chứ...

Di động để trong túi áo khoác, giờ đi lấy chắc là không kịp. Kim Thái Hanh vội liếc nhìn đầu giường, tiện tay lấy một quyển sách nhỏ ở trên đó, vừa giả vờ đọc, vừa nghe ngóng động tĩnh của người kia.

Điền Chính Quốc đi ra, mang theo một luồng hương thơm và khí nóng. Từ khóe mắt, Kim Thái Hanh thấy anh không lập tức lên giường mà đi đến chỗ bọn họ vừa hôn môi, uống một cốc nước rồi mới đi tới.

Kim Thái Hanh vội vàng thu mắt lại, nghiêm túc đọc chữ trên quyển sách nhỏ.

"Đói à?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu: "Không ạ."

Điền Chính Quốc: "Thế em xem cái đó làm gì?"

Bấy giờ Kim Thái Hanh mới phát hiện, quyển sách mình cầm trên tay chính là thức đơn của khách sạn này.

"..." Cậu đành đóng sách lại, đáp: "Em chán quá nên tùy tiện xem một chút thôi."

Điền Chính Quốc không quá quan tâm vấn đề này, chờ Kim Thái Hanh cất thực đơn đi, anh liền vén chăn lên giường.

Khách sạn mở hệ thống sưởi hơi nên không cần đắp chăn cũng đủ ấm. Vì thế, một lúc sau, Điền Chính Quốc cảm thấy vướng víu, trực tiếp đá tung chăn.

Sau khi mặt đối mặt, anh liền vươn tay vuốt tóc Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc đang muốn làm gì: "Khô rồi ạ."

Ánh mắt anh bỗng trở nên hết sức dịu dàng, bàn tay cũng chuyển xuống vuốt ve vành tai cậu.

Kim Thái Hanh đoán Điền Chính Quốc không định bắt đầu ngay. Lần trước cậu thật hưởng thụ cảm giác tán tỉnh trước khi làm tình, có lẽ Điền Chính Quốc cũng vậy.

Lúc này, anh đang nhìn cậu vô cùng nghiêm túc.

Kim Thái Hanh bị nhìn thật lâu, yết hầu không khỏi hơi chuyển động.

Điền Chính Quốc hỏi: "Em nuốt nước bọt à?"

Kim Thái Hanh chớp mắt: "Vâng."

Không biết Điền Chính Quốc học theo cậu hay thế nào, Kim Thái Hanh vừa trả lời xong, yết hầu của anh cũng lập tức chuyển động lên xuống. Sau đó, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chồng nhỏ."

Tay chân Kim Thái Hanh nhũn ra trong chớp mắt, toàn thân bắt đầu tê dại. Cậu không kiềm chế được, lại nuốt nước ực một cái rồi mới đáp: "Dạ."

"Bánh kem." Điền Chính Quốc tiếp tục gọi, nghĩ một chút, anh lại bổ sung một tiếng: "Bánh kem nhỏ."

Kim Thái Hanh chớp mắt nhìn anh: "Gì ạ?"

Điền Chính Quốc không sờ vành tai Kim Thái Hanh nữa mà bắt đầu vuốt ve lông mày cậu: "Tạm thời anh mới nghĩ ra hai cách gọi này." Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cậu, giọng nói càng thêm dịu dàng, thậm chí nghe như đang dụ dỗ: "Thích anh gọi em là gì? Chồng nhỏ? Hay Bánh kem nhỏ?"

Kim Thái Hanh bị thính đến nỗi vừa mềm vừa cứng. Khi nói những lời này, Điền Chính Quốc đều chú ý cao giọng ở âm cuối mỗi cái tên. Giọng điệu ấy thật chẳng khác nào chiếc móc câu, móc thẳng vào tim cậu.

Vì thế, cậu đáp: "Cái nào cũng được ạ."

Điền Chính Quốc lắc đầu, không tán thành cho lắm: "Nếu chỉ được chọn một cái thì sao?"

Kim Thái Hanh suy nghĩ, hỏi lại: "Anh thích cái nào hơn?"

Điền Chính Quốc nhíu nhẹ lông mày, xem ra rất khó để quyết định: "Anh thích cả hai."

Kim Thái Hanh đặt tay lên vai anh, giọng nói mềm mại như đang làm nũng: "Vậy anh gọi cả hai có được không?"

Điền Chính Quốc lập tức đồng ý: "Được."

Kim Thái Hanh tiếp tục: "Anh gọi cái đầu tiên đi."

Điền Chính Quốc nhìn đôi mắt cong cong như mảnh trăng giữa trời của Kim Thái Hanh, hơi hé môi, thấp giọng gọi: "Chồng nhỏ."

Kim Thái Hanh lại làm nũng: "Còn cái kia."

Điền Chính Quốc rất phối hợp: "Bánh kem nhỏ."

Kim Thái Hanh trượt bàn tay đang đặt nhẹ trên vai Điền Chính Quốc lên trên một chút, nhưng khi sắp chạm tới cổ anh, anh lại chợt quay đầu nhìn chằm chằm vào tay cậu. Kim Thái Hanh không dám động đậy nữa. Trên phương diện mơn trớn và âu yếm, số lần cậu chủ động ít đến gần như không có, toàn là Điền Chính Quốc dẫn dắt, còn cậu đóng vai trò phối hợp theo, cuối cùng bị anh trêu mệt nghỉ.

Trong ý thức của Kim Thái Hanh, hành vi hiện giờ đã có thể tính là rất chủ động rồi. Thế nên cậu cảm thấy ánh mắt của Điền Chính Quốc rất lạ. Lại nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, cậu mở to đôi mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.

Nhưng đối phương cũng không có biểu cảm gì khác lạ, còn nhanh chóng đối diện với tầm mắt cậu. Kim Thái Hanh dần yên tâm, tiếp tục lướt tay lên cổ anh.

Cậu vừa thăm dò, vừa bắt chước đặt tay trên cằm Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh.

Ánh mắt của Điền Chính Quốc tràn ngập động viên và cổ vũ, hệt như đang nói với Kim Thái Hanh rằng, em làm vậy khiến anh rất vui. Vì thế Kim Thái Hanh liền lớn mật hơn, chậm rãi di chuyển ngón cái, đặt nó lên khóe miệng anh.

Điền Chính Quốc hiếm khi được hưởng thụ sự chủ động của Kim Thái Hanh nên không khỏi hưng phấn hẳn lên. Anh vươn tay ra sau gáy cậu, nhéo nhẹ hai cái, sau đó thấp giọng nói: "Hôn anh."

Kim Thái Hanh đặt tay lên vai Điền Chính Quốc một lần nữa, nắm lấy, dùng sức rướn người nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương.

Khi đặt lại lưng xuống giường, cậu bỗng phát hiện bàn tay đang đặt sau gáy mình càng thêm ra sức. Giọng Điền Chính Quốc cũng đã khác đi: "Không đủ."

Kim Thái Hanh lại rướn người, lần này, cậu chạm môi anh khoảng một giây đồng hồ.

Điền Chính Quốc đã mụ mị vì sự chủ động của người trước mặt, anh cúi đầu, tới gần cậu hơn, gọi "Kim Thái Hanh" rồi lại sửa thành: "Cục cưng, hôn thêm cái nữa."

Lần này anh gọi "cục cưng" hết sức tự nhiên. Mà Kim Thái Hanh, vì đã nghe đủ loại danh xưng trước đó nên không còn lạ lẫm. Hiện giờ, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập mỗi lúc một điên cuồng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Vì thế, cậu vui vẻ tiếp thu, nghe lời rướn người lên thêm lần nữa.

Điền Chính Quốc không để nụ hôn này kết thúc, anh giữ chặt gáy Kim Thái Hanh, đuổi theo môi cậu, ra sức hôn đáp lại.

Kim Thái Hanh cũng đáp lại anh bằng tất cả nhiệt tình.

Cục cưng.

Cậu là cục cưng của Điền Chính Quốc.

Cậu là chồng nhỏ của Điền Chính Quốc.

Cậu là bánh kem nhỏ của Điền Chính Quốc.

Cậu là của Điền Chính Quốc.

Không khí trong phòng ngày càng nóng. Kim Thái Hanh cũng cảm thấy ngọn lửa lan tràn trên thân thể mỗi lúc một bùng cháy mạnh mẽ hơn. Cậu ôm chặt bả vai Điền Chính Quốc, sự hưng phấn khó kìm làm đầu óc cậu càng thêm mụ mị.

Một nụ hôn dài thấm đẫm tình ý kết thúc, Kim Thái Hanh tóm áo người phía trên, tinh thần đã không còn tỉnh táo.

"Điền Chính Quốc, thầy Điền, chồng." Cậu gọi lung tung, hỏi: "Em là gì?"

Điền Chính Quốc lập tức nói ra đáp án cậu muốn nghe một cách vô cùng ăn ý: "Bánh kem nhỏ của anh."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, thốt ra lời cầu khẩn: "Ăn em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro