Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh xách theo mấy túi đồ quay về phòng khách.

Cậu không biết Điền Chính Quốc gọi cậu lại làm gì, chỉ thấy biểu cảm của anh hơi lạ.

Hình như anh đang rất vui.

Điền Chính Quốc đẩy cái cốc vào bên trong một chút, sau đó đặt mấy túi đồ trên tay Kim Thái Hanh lên bàn.

Kim Thái Hanh bối rối: "Sao vậy ạ?"

Điền Chính Quốc ôm lấy eo cậu, nửa đẩy nửa đỡ để cậu ngồi lên bàn ngay trước mặt mình.

Sau đó, anh đặt tay lên hai đầu gối của Kim Thái Hanh, tiến về phía trước.

Kim Thái Hanh chớp mắt, có hơi hoảng hốt: "Em... chúng ta... bây giờ luôn sao? Em còn... còn chưa tắm nữa."

Điền Chính Quốc cong ngón tay, gõ nhẹ một cái lên trán cậu: "Không phải."

Kim Thái Hanh: "... Dạ. Sao vậy ạ?"

Chỉ thấy anh cúi đầu nhìn tay cậu, nói: "Mở ra."

Kim Thái Hanh cúi đầu, nhìn đồ vật trong lòng bàn tay mình: "Kẹp cà vạt, có chuyện gì sao anh?"

Điền Chính Quốc như cười như không nhìn Kim Thái Hanh, ghé lại gần cậu thêm chút nữa, hỏi: "Em vừa làm gì với nó?"

Kim Thái Hanh chưa kịp phản ứng: "Dạ?"

Điền Chính Quốc hơi hất cằm về phía bức tường, ý bảo Kim Thái Hanh nhìn theo. Thế nhưng biểu cảm ngơ ngác của cậu chứng tỏ cậu vẫn chưa hiểu gì.

Cuối cùng, anh đành nhắc nhở: "Nhảy nhót rồi hôn, anh đều nhìn thấy cả."

Kim Thái Hanh: "..."

Kim Thái Hanh: "..."

Kim Thái Hanh: "..."

Từ góc này, tầm nhìn đúng là rất tuyệt, có thể thấy hết mọi chuyện xảy ra trên hành lang.

Đậu má...

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn bức tường kia, cảm thấy không thể bình tĩnh nổi.

Cậu không dám đối diện với Điền Chính Quốc, nhưng anh lại nắm lấy cằm cậu, kiên quyết bắt cậu đối mặt.

Kim Thái Hanh vừa thẹn lại vừa xấu hổ. Để Điền Chính Quốc không thấy được vẻ mặt của mình, ngay khi vừa quay lại, cậu liền cúi đầu nhào vào ngực anh.

Điền Chính Quốc cười ra thành tiếng.

Cả người Kim Thái Hanh nóng bừng lên. Cậu cảm thấy màu đỏ trên mặt đã lan vào bên trong cơ thể rồi.

Bên tai như vang vọng tiếng cười trêu ghẹo của Điền Chính Quốc: Kim Thái Hanh, em như vậy khiến anh thật bất ngờ.

Kim Thái Hanh khó khăn nuốt nước miếng, vai cậu bị nắm chặt, cứ như Điền Chính Quốc đang dùng sức kéo cậu ra khỏi lồng ngực anh vậy. Cậu liền túm chặt lấy áo khoác của anh: "Đừng mà, anh để em nằm yên một chút đi."

Điền Chính Quốc buông tay, cười nói: "Được."

Kim Thái Hanh nhắm mắt. Những hành động khi nãy của cậu đều làm theo bản năng. Tưởng rằng không ai nhìn thấy, cậu cho phép bản thân được bay cao và thể hiện niềm hạnh phúc một cách đầy khoa trương.

Giờ nghiêm túc nghĩ lại, chính cậu cũng phải cảm thán, vừa rồi mình đã làm gì vậy?

Còn bị Điền Chính Quốc nhìn thấy nữa chứ.

Trong khi Kim Thái Hanh đang cố bình tĩnh lại, Điền Chính Quốc vẫn luôn sờ gáy, đùa nghịch mái tóc cậu.

Nhịp thở của Kim Thái Hanh dần ổn định, giờ này, ngoài xấu hổ chấp nhận ra, cậu không còn cách nào khác.

"Điền Chính Quốc." Giọng Kim Thái Hanh rất rầu rĩ.

Điền Chính Quốc đáp lời cậu: "Hửm?"

Kim Thái Hanh: "Anh không cười nữa, em sẽ ngẩng đầu lên."

Điền Chính Quốc vừa cười vừa nói: "Không cười em."

Kim Thái Hanh: "..."

Thôi.

Cậu cũng cảm thấy bản thân rất đáng cười.

Mặc kệ khuôn mặt còn đang đỏ bừng, cứ nằm úp sấp như vậy cũng không phải là cách giải quyết. Hơn nữa, Điền Chính Quốc đã từng nhìn thấy cậu đỏ mặt không biết bao nhiêu lần, chắc anh cũng quen rồi, chỉ là chừa mặt mũi cho cậu nên không nói mà thôi.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, nhìn Điền Chính Quốc bằng vẻ mặt cam chịu.

Điền Chính Quốc vừa bảo không cười, nhưng lúc này, anh lại không thể kiềm chế được nụ cười nơi khóe miệng.

Kim Thái Hanh ủ rũ: "Em biết ngay là anh đang cười mà."

Điền Chính Quốc hắng giọng: "Không cười." Anh vỗ đầu cậu, hỏi: "Vừa nãy em vui vì điều gì?"

Chuyện đã đến nước này, Kim Thái Hanh đành khai báo rõ ràng: "Anh tặng kẹp cà vạt cho em nên em rất vui, có thể đeo kẹp cà vạt đôi với anh cũng khiến em thật hạnh phúc."

Được chưa hả ngài Điền thích cố đấm ăn xôi?

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ bật cười, xoa gáy cậu: "Thế sao giờ lại ủ rũ như vậy?"

Kim Thái Hanh hậm hực: "Quá mất mặt."

Điền Chính Quốc: "Không mất mặt."

Kim Thái Hanh không hề cảm thấy được an ủi.

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Sao em không thể hiện niềm vui đó cho anh xem, chỉ lén lút vui vẻ một mình?"

Kim Thái Hanh nghẹn lời.

Hỏi thật hay!

Cậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành lắc đầu không nói.

Cả hai đều im lặng, bầu không khí bỗng trở nên thật yên tĩnh.

"Ngồi thẳng, nhìn vào mắt anh." Vài giây sau, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nghe lời ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn anh.

Điền Chính Quốc lại đặt hai tay lên đầu gối Kim Thái Hanh, nhìn chăm chú vào mắt cậu: "Em có nghe lời anh không?"

Thấy anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Kim Thái Hanh lập tức gật đầu: "Có ạ."

"Những chuyện anh làm cho em, thích, không thích hay chán ghét, em đều phải thể hiện cho anh thấy, không được giấu, không được lén lút vui vẻ một mình, lén lút chán ghét một mình, nghe chưa?"

Anh ngừng lại một chút, đợi Kim Thái Hanh nói lên quan điểm của mình.

Kim Thái Hanh gật đầu: "Vâng ạ."

Điền Chính Quốc: "Con người là sinh vật sống theo cảm xúc. Anh cần thông qua biểu cảm của em để đoán được vui, buồn, hờn giận của em, nếu em giấu anh, anh sẽ rất dễ đoán sai, em hiểu không?"

Kim Thái Hanh rũ mắt: "Em biết rồi."

Giọng đối phương rất nhỏ, Điền Chính Quốc phát hiện sau khi nghe anh nói xong, khóe miệng cậu như hơi cong lên.

Anh nghiêng đầu nhìn. Kim Thái Hanh có vẻ như đang tủi thân, khóe miệng cậu trễ xuống, cánh môi hơi chu ra. Biểu cảm của cậu không quá rõ ràng như cậu trai trong nhà hát khi nãy, nếu không để ý có lẽ sẽ không nhận ra.

Điền Chính Quốc chớp mắt, tim vừa ngứa vừa đau. Kim Thái Hanh như vậy khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, hệt như có một sợi dây buộc ở đầu trái tim đột nhiên bị Kim Thái Hanh kéo nhẹ.

Anh giữ lấy đầu đối phương, hôn nhẹ lên trán cậu.

Lúc này, Kim Thái Hanh mới ngẩng đầu nhìn anh.

Cậu nghe thấy Điền Chính Quốc hỏi: "Sao thế? Sao đột nhiên lại không vui?"

Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Sau đó, cậu bất chợt kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, chỉ vào anh, nói: "Anh thật dữ."

Điền Chính Quốc ngừng lại: "Anh dữ sao?"

Thật ra cũng chẳng có chuyện gì. Chủ yếu do còn chưa hết xấu hổ, cậu đã ngay lập tức bị Điền Chính Quốc phê bình, dáng vẻ khá nghiêm túc của anh khiến cậu bất ngờ đến ngẩn ngơ.

Rõ ràng cậu không sai nhưng lại bị trách mắng, đương nhiên sẽ cảm thấy tủi thân.

Cũng may khả năng hồi phục của Kim Thái Hanh rất tốt, chẳng mấy chốc cậu đã bình thường trở lại, khoác tay lên vai Điền Chính Quốc, ôm lấy anh.

Ghé sát vào tai Điền Chính Quốc, cậu nói nhỏ: "Sau này khi giảng đạo lý, anh có thể dịu dàng hơn chút được không ạ?"

Điền Chính Quốc khựng lại một chút.

Sau đó anh nhớ ra, đúng là từng có rất nhiều người nói anh không dễ tiếp xúc.

Có cảm giác xa cách.

Lạnh lùng cao ngạo.

Không dám tới gần.

Rất dọa người.

...

Rất nhiều cụm từ người khác từng dùng để nói về anh hiện lên trong đầu.

Điền Chính Quốc ôm lấy Kim Thái Hanh: "Xin lỗi em, anh sẽ xem lại."

Kim Thái Hanh bối rối "vâng" một tiếng.

Nếu đã nhắc tới chuyện này, thái độ của anh lại không tệ lắm, Kim Thái Hanh liền không khách sáo nữa: "Không phải chỉ hôm nay đâu, rất nhiều lần luôn ấy ạ."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Anh sẽ sửa."

Sau đó, anh không quấn lấy cậu nữa, để cậu đi tắm.

Trong lúc Kim Thái Hanh đang tắm, Điền Chính Quốc liền lấy điện thoại ra, bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu về sự diu dàng.

Dịu dàng là gì?

Dịu dàng là như thế nào?

Làm thế nào để trở nên dịu dàng với một người?

...

Anh tìm kiếm rất nhiều, đọc cũng rất nhiều.

Hóa ra Kim Thái Hanh thích như vậy.

Đơn giản thôi.

Chờ Kim Thái Hanh bước ra, Điền Chính Quốc cũng đi vào phòng tắm.

Để tránh xảy ra tình huống xấu hổ ngồi ngẩn người chờ được lâm hạnh như đêm qua, Kim Thái Hanh mang theo di động lên giường xem trong lúc chờ đợi.

Nhưng lướt điện thoại một lát, cậu lại bắt đầu ngẩn người.

Ngẩn người rồi lại tự hỏi.

Hình như mọi chuyện đang trở nên sai sai.

Không, là mọi chuyện đang đúng đắn dần mới phải.

Một lát sau, Điền Chính Quốc cũng đi ra khỏi phòng tắm. Bấy giờ Kim Thái Hanh mới hết ngẩn người, chăm chú nhìn vào điện thoại.

Cậu thấy anh uống hết nửa cốc nước, đi vòng sang bên kia giường, xốc phần chăn bên cạnh cậu lên rồi nằm xuống.

Còn chưa đến mười giờ nữa.

Bọn họ có rất nhiều thời gian.

Đêm dài đằng đẵng.

Kim Thái Hanh nghĩ xong liền để điện thoại qua một bên, vừa mới rút tay lại, cả người cậu đã bị Điền Chính Quốc kéo qua.

Còn chưa kịp nói gì, anh đã cúi đầu cọ chóp mũi vào cổ cậu.

Kim Thái Hanh bị anh ghẹo đến ngứa râm ran, cậu đẩy anh, sau đó liền bật cười không kiềm chế nổi: "Ha ha, Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu nửa giây, sau đó lại cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cậu. Điểm dừng đầu tiên của nụ hôn này không phải là môi Kim Thái Hanh mà bắt đầu từ sống mũi, lướt qua chóp mũi rồi mới chậm rãi di chuyển xuống đôi môi.

Anh không quấn riết lấy môi cậu, chỉ hôn một chút rồi ngừng lại. Kim Thái Hanh mở to mắt nhìn anh. Còn Điền Chính Quốc vẫn đang chăm chú gặm nhấm đôi môi cậu. Nhìn qua có vẻ anh đang hôn rồi ngừng, ngừng rồi hôn theo một tiết tấu nào đó, nhưng thật ra anh đang hôn một cách ngẫu hứng không hề có nhịp điệu.

Dường như mỗi lần hôn, anh lại nếm ra được một hương vị thơm ngon mới từ đôi môi Kim Thái Hanh.

Vậy nên Điền Chính Quốc hôn rất nghiêm túc, cũng không kém phần dịu dàng.

Đúng, là dịu dàng.

Có lẽ vì nếu không dịu dàng, anh sẽ bỏ qua một hương vị tuyệt vời nào đó.

Bơ sẽ mềm khi gặp nhiệt độ cao rồi chầm chậm tan ra.

Bơ tan rồi, nhân bánh và trái cây bọc trong lớp bơ được lộ ra một cách trọn vẹn, cho người ta cơ hội được nhấm nháp một hương vị mới.

Dư vị của kem bơ hoàn toàn tan biến, hoa quả bên trong dần bộc lộ mùi vị đặc trưng của mình, căng mọng, thơm ngon hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Mềm mềm dính dính, mơ mơ màng màng.

Chăn bị đá đến cuối giường, Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh, bắt đầu thực hiện tư thế thứ nhất theo phân đoạn bức màn trắng của vở kịch.

Tiếng trống ngực rộn ràng trong khi xem kịch vài giờ trước như được tái hiện ở phòng ngủ.

Theo tiết tấu của hai người, âm thanh ấy liền vọng ra bốn phía, từng chút, từng chút một.

Vang đến nỗi trái tim Kim Thái Hanh cũng dần đập theo nhịp điệu ấy.

Nhịp điệu của Điền Chính Quốc rất chậm, chậm hơn nhiều so với trước kia.

Kim Thái Hanh bị treo giữa không trung, tay cậu sờ soạng lung tung nhưng lại chẳng bắt được gì.

Cậu há miệng hít thở, miệng không ngừng gọi tên Điền Chính Quốc.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng chịu buông cậu ra, để cậu nằm xuống.

Cánh tay mềm nhũn của Kim Thái Hanh vẫn đặt trên vai Điền Chính Quốc, cậu nhìn anh bằng vẻ mặt còn tủi hờn hơn khi nãy.

Điền Chính Quốc hỏi: "Sao vậy?"

Kim Thái Hanh không biết nên nói ra yêu cầu của mình như thế nào. Cậu nghĩ, có lẽ cuộc thảo luận về sự dịu dàng trước đó đã kích thích Điền Chính Quốc.

Suốt khoảng thời gian vừa rồi, anh làm chậm đến mức như đang dằn vặt cậu.

Thấy Kim Thái Hanh không nói gì, còn cau mày bĩu môi, Điền Chính Quốc dịu dàng hỏi: "Sao vậy cục cưng?"

Kim Thái Hanh: "Em... anh..."

Đối phương cúi đầu nhìn, kiên nhẫn chờ cậu nói hết.

Kim Thái Hanh nhắm mắt, dáng vẻ như không còn gì để luyến tiếc nữa. Cậu cắn răng nói lớn: "Điền Chính Quốc, anh dữ dội hơn một chút đi."

Điền Chính Quốc nhìn cậu, đơ mất nửa giây mới hiểu được cậu đang nói gì.

Anh cười khẽ, ghé sát bên tai Kim Thái Hanh: "Là ai muốn anh dịu dàng?"

Kim Thái Hanh rất khó chịu: "Là em."

Điền Chính Quốc ngân giọng: "Ồ, giờ không muốn nữa sao?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Em đầu hàng, anh nhanh một chút, dữ với em một chút đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro