Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chạy về phía ngoại ô thành phố Q, đúng 12 giờ 55 dừng lại tại lối vào của hội trường.

"Đây là khu nghỉ dưỡng ạ?" Sau khi xuống xe, Kim Thái Hanh làm bộ tự nhiên hỏi Điền Chính Quốc, sau đó nắm lấy tay anh.

Điền Chính Quốc "ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn qua rồi nắm tay cậu đút vào túi áo.

Anh trả lời Kim Thái Hanh: "Phong cảnh nơi này rất đẹp, từ chỗ chúng ta đang tới có thể thấy cả biển. Có điều bây giờ đang là mùa đông, ở biển không nhiều thứ để chơi cho lắm."

Kim Thái Hanh hỏi: "Anh có biết bơi không?"

"Có." Điền Chính Quốc hỏi lại cậu: "Em thì sao?"

"Chỉ biết một chút thôi, em bơi không giỏi." Kim Thái Hanh dịch lại gần anh hơn: "Khi nào có thời gian thầy Điền dạy em nhé."

"Được." Anh đáp: "Điềng ba nhà chúng ta có một mảnh sân. Anh định làm thành một cái bể bơi nho nhỏ, sau đó vì bận quá nên vẫn chưa tiến hành."

Nói xong, anh liền nhướng mày với Kim Thái Hanh.

Cậu ngay lập tức nhận được ám chỉ, búng tay trả lời: "Em không bận đâu!"

Điền Chính Quốc cười: "Giao cho em."

Kim Thái Hanh: "Không thành vấn đề."

Cửa hội trường đã ở ngay trước mắt, mà Hứa Kính vẫn đang đi sau bọn họ một quãng khá xa.

Nếu đã bắt đầu tán tỉnh nhau, Kim Thái Hanh liền bất chấp xấu hổ, tiếp tục thính anh: "Chỉ một chút nữa thôi là có thể bơi lội cùng thầy Điền rồi, em chờ mong quá đi."

Con ngươi Kim Thái Hanh đảo trái liếc phải, lúc nhìn đằng trước, chốc lại liếc ra phía sau, sợ Hứa Kính đột nhiên đi tới, cũng sợ anh ta nghe được lời cậu nói.

Sau câu nói đó, giọng cậu càng nhỏ và gấp hơn: "Lúc về em sẽ đi mua quần bơi, em biết cả kích cỡ của anh mà."

Điền Chính Quốc bật cười.

Thính được người ta hay không thì không biết, nhưng mặt cậu đã đỏ hết lên rồi.

"Hiểu rõ anh như vậy sao?" Điền Chính Quốc hỏi nhỏ.

Hôm nay không mang mũ, Kim Thái Hanh chỉ biết cúi đầu, dùng giọng điệu xoắn xuýt nhất để nói ra lời trêu ghẹo tẩm nhiều thính nhất: "Có chỗ nào của thầy Điền mà em không biết chứ?" Cậu suy nghĩ, lại bổ sung một câu: "Dù sao em cũng mê chơi kẹp cà vạt mà."

Điền Chính Quốc bật cười lần nữa, anh rút tay ra khỏi túi áo, xoa nhẹ đầu Kim Thái Hanh, sau đó ôm lấy, khẽ nhéo eo cậu.

Kim Thái Hanh hít một hơi: "Đau quá."

Điền Chính Quốc buông cậu ra, nhìn về phía thắt lưng của cậu: "Sao vậy?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn anh: "Bị anh làm hỏng rồi."

Điền Chính Quốc nhướng mày.

Kim Thái Hanh: "..."

Cậu đang nói gì thế này?

Thế này có phải là quá không biết xấu hổ rồi không?

Điền Chính Quốc lại đặt tay lên eo cậu, khẽ xoa xoa: "Để anh bảo Hứa Kính mua thuốc, tối nay sẽ thoa cho em."

"Không cần làm phiền đến Hứa Kính đâu ạ." Kim Thái Hanh nhìn hướng Hứa Kính đang thảnh thơi đi phía sau: "Em không cần bôi thuốc đâu, đau kiểu này chỉ mấy hôm nữa là hết thôi mà."

Điền Chính Quốc hối lỗi: "Tối anh sẽ nhẹ nhàng."

Kim Thái Hanh: "... Dạ."

Thính, cậu lại bị thả thính.

Chịu không nổi, lại là cậu chịu không nổi.

Kim Thái Hanh à, rốt cuộc mày có thể làm gì hả?

Hứa Kính đi phía sau hai người, càng lúc càng tụt xa hơn. Anh nhìn mây, chốc chốc lại nhìn cỏ, nhìn cây, rồi lại nhìn hoa.

Động tác "nhỏ" của hai vị đằng trước lớn đến nỗi không thể nhắm mắt làm ngơ.

Còn có...

Họ đang nói chuyện gì vậy trời?

Tuy rằng không nghe được hết, nhưng có vài từ vẫn loáng thoáng lọt vào tai anh.

Kích cỡ? Làm? Nhẹ chút? Đau? Mê chơi?

Hừm.

Là lời người khác nên nghe sao?

Hứa Kính lại tiếp tục đi chậm hơn.

Mấy người bọn họ vừa vào bên trong, Giám đốc của dự án liên doanh đã tới đón. Điền Chính Quốc giới thiệu qua các bên, mọi người nói nói cười cười đi vào.

Vì là buổi họp mặt nửa công việc, nửa vui đùa, Kim Thái Hanh không thể cứ đi bên cạnh Điền Chính Quốc. Cậu và anh đi dạo quanh hội trường một lúc, anh đã được thông báo sắp tới thời gian họp.

"Thật sự không vào cùng anh à?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh nhớ tới lần cười đến cứng cơ mặt ở trường, hơn nữa eo cậu còn đang âm ỉ đau: "Không đâu, em sẽ chờ anh ở ngoài và đi dạo xung quanh một chút."

Điền Chính Quốc cất di động, không miễn cưỡng cậu: "Ở đây em có thể chơi bất cứ thứ gì em thấy."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Vâng ạ."

Điền Chính Quốc: "Anh họp không lâu lắm đâu, chỉ tầm một tiếng là xong. Sau đó anh sẽ đợi em ở mặt cỏ bên kia, em tới đó tìm anh nhé."

Kim Thái Hanh: "Dạ."

Điền Chính Quốc: "Có cần tìm một người chơi với em không?"

Kim Thái Hanh hỏi: "Có không ạ?"

Nếu bắt buộc phải tìm một người cũng không khó. Nhưng Điền Chính Quốc lại nghĩ, chồng nhỏ nhà anh thật sự rất dễ kết bạn. Chỉ cần nói chuyện hai, ba câu, cậu đã có thể trở thành bạn tốt với bất cứ ai.

Cuối cùng, người lẻ loi chỉ còn mình anh.

Thế nên, Kim Thái Hanh ở một mình cũng không sao đâu.

Điền Chính Quốc: "Không có."

Kim Thái Hanh: "..."

"Không có sao anh còn hỏi em?" Kim Thái Hanh cười nói.

Điền Chính Quốc vẫn hỏi thêm: "Em ở đây một mình được chứ?"

Kim Thái Hanh: "Được mà, không sao đâu. Anh cứ đi làm việc đi, không cần để ý em, lát nữa gặp lại."

Điền Chính Quốc gật đầu, đi vào họp cùng Hứa Kính.

Cứ như vậy, Kim Thái Hanh bị để lại một mình trong hội trường.

Hiện giờ không phải mùa du lịch, du khách trong khu nghỉ dưỡng không quá đông, người trong hội trường lại càng ít.

Kim Thái Hanh ra ngoài đi dạo một lát, chụp vài tấm ảnh biển đăng lên trang xã hội rồi quay về.

Điềng hai của hội trường có khu trải nghiệm 3D, trong phần giới thiệu có liệt kê nhiều khung cảnh khác nhau, có không gian ngoài vũ trụ, có núi tuyết, có lâu đài, vân vân... Mỗi trải nghiệm sẽ kéo dài bốn mươi phút.

Đúng là rất phù hợp với người đang muốn giết thời gian như Kim Thái Hanh. Cậu chọn bừa trải nghiệm không gian ngoài vũ trụ rồi đi vào.

Giống như đang xem một bộ phim ngắn, Kim Thái Hanh vào vai một người ngoài hành tinh, chiến đấu ác liệt với một nhóm sinh vật đến từ ngoài vũ trụ, sau đó chung sống hoà bình với nhau.

Cuối cùng, sau khi mọi người cùng nhau hát vang, trải nghiệm này liền kết thúc.

Khi đi ra, Kim Thái Hanh duỗi thắt lưng. Tính toán thời gian, có lẽ Điền Chính Quốc đã họp xong, cậu bước đến bên cửa sổ sát đất.

Quả nhiên, mặt cỏ ban nãy không có một bóng người giờ đã xuất hiện rất nhiều người, còn xếp cả bàn để phục vụ rượu, đồ uống và đồ tráng miệng.

Là người nổi bật nhất trong mắt Kim Thái Hanh, dường như ngay từ ánh mắt đầu tiên, cậu đã tìm thấy chồng mình. Anh đang trò chuyện với một người đàn ông cậu chưa từng gặp.

Kim Thái Hanh không đi xuống ngay mà đứng bên cửa sổ ngắm nhìn anh một lúc lâu.

Đây là Điền Chính Quốc trong lúc làm việc.

Anh vẫn như vậy, không nói quá nhiều, nụ cười khách sáo hiện trên môi. Nhìn từ xa, thậm chí Kim Thái Hanh còn có thể hình dung ra giọng điệu nói chuyện của anh.

Một lát sau, người đàn ông mặc đồ Âu kia bắt tay với Điền Chính Quốc, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi tách ra.

Hứa Kính đang nói chuyện ở một bên, thấy Điền Chính Quốc chỉ còn lại một mình, Kim Thái Hanh đang định đi xuống. Nhưng sau đó, cậu lại nhìn thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang chậm rãi tiếp cận anh.

Ban đầu Kim Thái Hanh không chú ý tới cô gái này. Bây giờ nghĩ lại, nãy giờ cô đứng ở kia, hóa ra là để chờ đến khi Điền Chính Quốc đứng một mình.

Hừ!

Làm gì thế không biết!

Kim Thái Hanh xoay người đi xuống, vòng qua hai cánh cửa, rất nhanh đã ra ngoài bãi cỏ.

Trong khoảng thời gian đó, cô gái kia đã lấy di động ra, cúi đầu thao tác. Điền Chính Quốc cũng đang cầm di động, trên tay anh còn có một chiếc ly chân dài, giống hệt chiếc trên tay cô gái kia.

Cầm di động làm gì vậy?

Còn cả rượu nữa, vừa rồi còn chưa thấy anh cầm, hiện giờ, không phải ly rượu này là do cô gái kia đưa cho anh chứ?

Kim Thái Hanh vội vàng đi tới, chỉ lát sau đã đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc.

Anh ngẩng đầu nhìn cậu "Lại đây."

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Điền Chính Quốc cất điện thoại: "Anh đang định nhắn tin cho em."

Cô gái kia cũng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trước mắt bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.

Người này vừa tới đã gần gũi với Giám đốc Điền, hơn nữa còn liếc mắt nhìn cô một cái đầy ý tứ.

Sau đó, đoạn đối thoại của hai người bọn họ diễn ra như sau.

Giám đốc Điền: "Em đi đâu thế?"

Người tới: "Điềng hai có khu trải nghiệm 3D, em lên đó chơi một lúc."

Giám đốc Điền: "Chơi rất vui sao?"

Người tới: "Cũng không tệ lắm."

Giám đốc Điền: "Thắt lưng còn đau không?"

Nói xong anh còn khẽ nhéo eo người kia, cô nàng nhìn thấy hình ảnh đó liền ngẩn người.

Đáng ngạc nhiên hơn, sau khi Giám đốc Điền đưa ly rượu trái cây vừa uống ban nãy cho người kia, cậu ta liền trực tiếp uống luôn.

Cô nàng yên lặng cất điện thoại.

"Vẫn ổn ạ, thi thoảng sẽ hơi đau một chút, nhưng không ấn sẽ không đau." Kim Thái Hanh trả lời, nói xong, cậu nở nụ cười vô cùng khách sáo, hỏi anh: "Vị này là?"

Điền Chính Quốc cũng quay đầu nhìn cô gái trước mặt: "Đúng rồi, cô là ai?"

Cô gái: "..."

"Tôi là... em gái của Giám đốc Trương."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Cô còn có việc gì không?"

Em gái Giám đốc Trương: "... Không có việc gì."

Nói xong em gái Giám đốc Trương vô cùng hiểu chuyện rời đi, Kim Thái Hanh hài lòng nhìn bóng lưng cô.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã cảm thấy không còn hài lòng nữa.

Lẽ ra cậu nên tự giới thiệu một chút, xin chào, tôi là chồng Giám đốc Điền.

Kim Thái Hanh lắc lắc cái ly trước mắt Điền Chính Quốc: "Đây là rượu cô gái kia đưa cho anh ạ?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Người phục vụ đưa."

Kim Thái Hanh méo miệng: "Hai người vừa nói chuyện gì thế?"

Điền Chính Quốc: "Cô ta tới hỏi anh về phần mềm mới ra mắt tháng trước."

Kim Thái Hanh "a" một tiếng thật dài.

Móa, đúng kịch bản thật.

Cậu nói tiếp: "Em thấy cô ta lấy di động ra, hai người thêm WeChat nhau à?"

Điền Chính Quốc: "Không."

Kim Thái Hanh gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu trái cây.

Điền Chính Quốc chăm chú nhìn cậu. Chờ Kim Thái Hanh uống xong, anh đột nhiên nói: "Có thể thêm WeChat không? Cô gái kia có vẻ rất muốn."

Kim Thái Hanh ngay lập tức đáp: "Đương nhiên là không được!"

Anh nhướng mày: "Vì sao? Cô ta là em gái Giám đốc Trương mà."

Kim Thái Hanh suy nghĩ, hỏi lại: "Anh và cô ta có liên quan gì về công việc không ạ?"

Điền Chính Quốc: "Có liên quan với Giám đốc Trương."

Kim Thái Hanh: "Thế là không liên quan tới em gái Giám đốc Trương rồi."

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Nghe anh nói thế, là gan của Kim Thái Hanh cũng lớn hơn. Cảm thấy bản thân có lý, cậu liền đặt ly rượu xuống, mạnh bạo nói: "Không liên quan thì không thể thêm." Sau đó, cậu hơi cau mày: "Anh nhìn mà không đoán ra cô ta có ý đồ gì sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không nhìn ra."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hít một hơi, lại nói tiếp: "Mắt của cô ta như sắp mọc trên người anh rồi ấy."

Nhìn từ xa cậu đã nhận ra, ánh mắt ấy, biểu cảm mến mộ sùng bái ấy, rất rõ ràng.

Kim Thái Hanh cảm thấy bản thân đang hơi to gan, cậu cắn răng tiếp tục nói: "Sau này gặp những người không liên quan đến công việc mà chưa đầy hai câu đã muốn thêm WeChat, anh không thể thêm, họ là đang có ý đồ quấy rối anh."

Điền Chính Quốc cười như không cười nhìn Kim Thái Hanh: "Vì sao?"

"Vì..." Kim Thái Hanh liếc nhìn, xung quanh không có ai, cậu tới gần anh hơn một chút, tim nhảy loạn vì câu sắp nói: "Vì chỉ mình em mới có thể phát sinh quan hệ thân mật không liên quan đến công việc với anh, chỉ mình em mới có thể có ý đồ không rõ ràng với anh, anh chỉ có thể là của mình em thôi."

Nói xong, Kim Thái Hanh lui lại một bước, cảm thấy mình sắp đỏ mặt, cậu nhanh chóng đứng vào góc khuất tầm mắt của Điền Chính Quốc.

Nói ra mấy lời thế này thật kích thích quá đi.

Kim Thái Hanh nuốt nước bọt, hình như cậu vừa nghe thấy Điền Chính Quốc cười một tiếng.

A a a!

Một lúc sau, khi Kim Thái Hanh đã bình tĩnh lại, Điền Chính Quốc lên tiếng hỏi cậu: "Vậy còn em? Em đã thêm WeChat của bao nhiêu người không rõ lai lịch rồi?"

Kim Thái Hanh lập tức đáp: "Em nào có ạ."

Điền Chính Quốc: "Không phải chiều hôm qua mới có một người sao?"

Kim Thái Hanh nghẹn lời.

Cậu suy nghĩ, tìm sự khác biệt: "Không giống mà, em gái kia vừa nhìn đã biết là muốn tán tỉnh anh."

Điền Chính Quốc: "Làm sao em xác định được những người em biết không phải như vậy?"

Kim Thái Hanh: "Em..."

Cậu quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, vẻ mặt anh như đang nói, chính em còn như vậy, sao có thể trách anh.

Kim Thái Hanh nói nhỏ: "Em biết rồi."

Điền Chính Quốc thầm cười trong lòng.

Anh vươn tay dùng sức xoa đầu Kim Thái Hanh: "Anh cũng biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro