Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới tờ mờ sáng, Kim Thái Hanh đã bị tiếng gió kỳ lạ đánh thức.

Mở mắt, kéo chiếc chăn đã che mất nửa khuôn mặt mình xuống, dỏng tai lắng nghe, đúng là tiếng gió – không phải tiếng gió ngày thường, bình thường đều là vù vù, hôm nay lại thành "hấp hấp".

Ngẩng mặt nhìn hoa văn khắc trên đỉnh giường suy nghĩ xem đây là tiếng gì, nghĩ thông rồi thì liền ngồi dậy, vén chăn, khoác áo, đi giày nhanh ra ngoài vô cùng dứt khoác.

Lúc ra đến cửa do vội quá còn tuột cả giày, nhày lò cò mấy cái trở về nhặt giày rồi ôm lấy chạy ra cửa viện.... Qủa nhiên! Tiếng này truyền đến từ sân bên cạnh.

Vừa chạy đến cửa viện, nhìn vào trong một cái liền nhoẻn miệng cười, mắt cũng cong lên.

Bên cạnh chính là chỗ của Điền Chính Quốc.

Lúc này mới tờ mờ sáng mà thôi. Điền Chính Quốc cầm trong tay một thanh trường đao, đang luyện công.

Kim Thái Hanh đứng ở sau cửa viện, nhìn trộm.

Hôm qua Điền Chính Quốc mĩ mãn ngăn được mấy tiếng đàn quấy rầy người ta ngủ kia, ngủ no giấc rồi đương nhiên sáng sớm muốn luyện đao giãn gân, chỉ tiếc cái sân này nhỏ xíu chẳng thể nào thi triển được công phu của hắn, lát nữa lại còn phải đi học, muốn cưỡi ngựa cũng phải chờ đến tận chợp tối.


Kim Thái Hanh chưa từng thấy người ta luyện công thực sự bao giờ, cùng lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng thấy đại ca luyện kiếm một chút mà thôi, nhưng mà cũng không có được cái khí phách như của Điền Chính Quốc lúc này.

Đừng nhìn Điền Chính Quốc cao lớn như vậy, thân pháp của hắn lại cực nhanh, cứ như biết bay vậy. Đao pháp thì vô cùng lưu loát, nhìn đẹp hơn tư thế giao chiến của mấy vũ sinh trong hí văn nhiều.

Còn đang chuyên tâm nhìn, lại nghe thấy có người hỏi bên tai mình: "Dậy sớm vậy sao? Tại sao ngay cả tóc cũng chưa chải mà đã chạy ra ngoài rồi?".

Thái Hanh giật mình, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Kim Nam Tuấn, trên mặt thoắt cái đỏ bừng.

Kim Nam Tuấn có chút bất ngờ, nhìn Điền Chính Quốc đang luyện công trong sân một chút, hơi nheo mắt nhìn tiểu đệ của mình: "Sao vậy?".

"Không có.... Không thấy Điền Điền đâu, đệ tới tìm nó thôi.". Kim Thái Hanh mượn cớ.

Kim Nam Tuấn nhìn nàng một lúc lâu, chỉ ra sau nàng


Thái Hanh quay đầu lại thì thấy cún yêu đang ở sau nàng, còn ngẹo đầu nhìn nàng nữa.

"Ai cha, Điền Điền, mày ở đây à, tao tìm mày mãi.". Thái Hanh vội vàng ôm cún chạy mất, nhanh chóng trở về chải đầu, lúc này cậu đã nhớ tới còn có chuyện quan trọng khác cần làm nữa.

Kim Nam Tuấn thấy Kim Thái Hanh chạy, cảm thấy khá thú vị, từ hôm qua tiểu đệ y đã là lạ rồi.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc cũng nghe được tiếng hai anh em nhà này nói chuyện với nhau, hắn cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục luyện đao.

Kim Nam Tuấn nhìn một lúc cũng phải âm thầm gật đầu – Điền Chính Quốc không hổ danh Đệ nhất mãnh tướng vương triều, công phu giỏi, đao pháp cũng giỏi, khí phách càng khỏi cần phải nói.

Luyện đã nghiền rồi, Điền Chính Quốc mới thu đao lại, ném đao sao bên cạnh một cái, hỏi ngoài cửa: "Hai huynh đệ các ngươi cũng dậy sớm nhỉ.".

Kim Nam Tuấn đi từ ngoài vào, khẽ mỉm cười: "Điền Tướng quân cũng dậy rất sớm.".

Điền Chính Quốc nhún vai một cái: "Thói quen.".


Kim Nam Tuấn cũng không khách khí nữa, đi vào trong nhìn cây trường đao kia của Điền Chính Quốc.

Thanh đao này có chút giống với thanh Long Yển Nguyệt Đao năm đó của Quan Nhị gia, toàn thân đen nhánh như được chế tạo bằng thép.

Kim Nam Tuấn cầm đao vung thử một vòng – Qủa nhiên là đao tốt.

Tra lại đao vào vỏ, Kim Nam Tuấn quay đầu lại thì thấy Điền Chính Quốc rửa mặt xong rồi, đang khoanh tay có chút bất ngờ nhìn hắn.

Kim Nam Tuấn khẽ cười, nhắc nhở hắn: "Đừng tới trễ giờ học buổi sáng đó.". Nói xong chậm rãi dời đi.

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng Kim Nam Tuấn rời khỏi sân viện, cười nhạt – Thì ra Kim Nam Tuấn này thâm tàng bất lộ, thanh đao kia không nhẹ chút nào, thư sinh bình thường không thể nhấc nổi vậy mà Kim Nam Tuấn lại có thể nhẹ nhàng cầm lên, con vung thử một vòng, người này biết võ công nhưng người ngoài không biết mà thôi.

Điền Chính Quốc cũng chẳng cảm thấy có gì bất ổn, có võ công còn tốt hơn là không có.... chẳng thèm quan tâm nữa, đi ăn điểm tâm trước đã.

Vừa mới ra khỏi viện đã thấy một tiểu nha đầu bưng một đĩa có hai cái bánh bao chạy đến: "Điền Tướng quân, điểm tâm của ngài.".

Điền Chính Quốc nhìn nàng một chút, hỏi: "Bánh bao nhân gì đấy?".

"Thịt heo.".
Tiểu nha đầu trả lời, rất căng thẳng: "Vì chúng ta không biết Tướng quân muốn ăn gì cho nên chỉ làm đồ giống chúng ta...".

Điền Chính Quốc có vẻ không hứng thú lắm, bánh bao bé tẹo thế kia, phải ăn bao nhiêu cái mới no chứ, liền hỏi: "Chỉ có bánh bao à?".

"Còn có cháo nữa.". Tiểu nha hoàn trốn sang bên cạnh, trong lòng thầm lo lắng, không biết Điền Chính Quốc này có nổi giận mà giáng cho mình một chưởng chết tươi không đây?

Khóe miệng Điền Chính Quốc co giật – Cháo ăn càng đói hơn, chết tiệt! Vậy mới nói tốt nhất đừng ở chung với thư sinh, sớm hay muộn cũng bị đói chết cho xem.

"Ta ra ngoài ăn.". Điền Chính Quốc chắp tay sau lưng định đi ra ngoài.

"Bên ngoài cửa hàng cũng chưa mở đâu, phải đến phố thật xa mới có đồ ăn đó.". Tiểu nha đầu thấy Điền Chính Quốc không giận, mạnh dạn nói: "Hay là hôm nay Tướng quân cứ ăn thêm mấy cái bánh bao nữa đi, ngài muốn ăn gì cứ nói cho ta biết, sang sớm mai ta bảo trù nương làm cho ngài.".

Điền Chính Quốc cau mày nhìn bánh bao chỉ dành cho trẻ con ăn này, lầm bầm: "Sáng sớm ta thích ăn mỳ, mỳ nước ấy, bánh bao ăn không no, đói chết!".

"Ăn mỳ ạ....".Tiểu nha hoàn bị hắn chọc cười, người này rất thân thiện mà, đâu có đáng sợ chứ, nói tiếp: "Lát nữa ta sẽ bảo trù nương, sáng mai sẽ có.".

"Ừm...". Điền Chính Quốc nhìn bánh bao, nói: "Hay là ngươi cứ đi ăn đi, ta đến trù phòng xem còn cái gì ăn nữa không.".

"Tướng quân muốn ăn gì, ta lấy cho ngài?".


"Có tay có chân thì tự mình đi là được, nói qua nói lại phiền chết.".
Điền Chính Quốc bảo tiểu nha hoàn cứ đi lo chuyện của mình đi, hắn chắp tay sau lưng đủng đà đủng đỉnh đi đến trù phòng.

Tiểu nha hoàn cứ nghĩ Điền Chính Quốc là Đại tướng quân nên sẽ rất khó chiều, ai ngờ lại dễ phục vụ đến thế. Xem ra là bữa sáng muốn tự mình đến trù phòng ăn mỳ, dễ phục vụ hơn mấy vị Hoàng tử cẩm y ngọc thực kia nhiều.

Cúi đầu nhìn hai cái bánh bao trong tay mình, nàng ăn một cái, còn một cái khi đi ra đến cửa viện lại nhìn thấy con cún con đáng yêu của tiểu thư nhà nàng, liền ngồi xuống đút cho nó ăn, vừa đút vừa cười chọc nó: "Ăn ngon không? Là Sách Tướng quân cho ngươi đấy!".

Bởi vậy, trời còn chưa sáng hẳn, bách tính toàn thành đã đón bình mình bằng một tin đồn nóng hổi...

"Nghe chưa?".

"Sao?".
Bà con lối xóm vừa ngáp vừa hỏi.

"Sáng nay Điền Chính Quốc còn vứt cả bánh bao nhân thịt trù phòng làm cho hắn cho chó ăn đấy.".

"Làm càn quá, tên này sao vậy!".

"Chậc".

***

Điền Chính Quốc vừa đi đến cửa trù phòng, trong lòng thầm nghĩ, cứ thương lượng mấy câu với trù nương chắc là sẽ có mỳ ăn nhỉ.

Nhưng còn chưa vào đến cả đã thấy Trịnh Hạo Thạc miệng ngậm bánh bao thịt, tay sửa sang lại bản thảo chậm rãi đi ra. Tử Khiêm vừa ngẩng đầu thấy hắn, cầm lấy bánh bao, hỏi: "Đến đây làm gì?".

Điền Chính Quốc khoanh tay, nhìn vào trù phòng: "Trù nương có ở đây không?".

"Ngươi đến hóng hớt à?". Trịnh Hạo Thạc buồn bực lắc đầu: "Vô dụng thôi, ta đã hỏi lâu lắm rồi mà trù nương cũng không biết tình nhân trong mộng của Kim Thái Hanh là ai.".

Điền Chính Quốc có chút cấm ngữ nhìn hắn: "Tìm trù nương đương nhiên là vì muốn ăn rồi, chỉ có ngươi mới muốn tìm nàng để hóng hớt thôi.".

"Nàng về rồi.". Trịnh Hạo Thạc nói một câu chẳng khác nào dội cho Điền Chính Quốc cả thùng nước lạnh.

Điền Chính Quốc thất vọng: "Không phải chứ? Lơ là chức trách à?".

"Người ta là đầu bếp chứ không phải là binh lính trong quân, chỉ cần đến nấu ba bữa sáng trưa chiều mà thôi, những lúc khác đều ở nhà." Nói xong Trịnh Hạo Thạc tiếp tục ngậm bánh bao đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc thở dài, nghĩ hay là mình cứ ăn tạm bánh bao vậy.... Đang mất hứng thì từ trong trù phòng một mùi hương bay ra.

Điền Chính Quốc sờ mũi, hình như đang nấu mỳ thịt bò nha!

Hương thơm này chắc chắn truyền từ trù phòng ra.... Điền Chính Quốc nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang bận rộn cạnh bếp lò.

Nhìn dáng vẻ thì hình như là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không hiểu, chẳng phải nàng là Thiên kim tiểu thư sao, vậy mà cũng xuống bếp à?

Lúc này, Kim Thái Hanh đang vớt những sợi mỳ nóng hổi từ trong nồi ra, rắc thịt bò, rót xì dầu lên, còn có cả hành lá thái nhỏ, lạc và lòng trắng trứng nữa.

Điền Chính Quốc cảm thấy bụng mình đang sôi sùng sục.

Kim Thái Hanh đúng lúc quay đầu đầu lại, liếc Điền Chính Quốc một cái, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có ăn mỳ không?".

Điền Chính Quốc sửng sốt, nhìn sau lưng một cái – Không có ai mà! Quay đầu lại hỏi: "Ta á?".

"Ừ.... Ta đột nhiên muốn ăn mỳ, nhưng nấu nhiều quá.". Kim Thái Hanh vừa nói vừa bưng một tô mỳ rắc đầy thịt bò rộng mênh mông màu lam lên, hỏi: "Ngươi ăn chứ?".

"Ăn.". Điền Chính Quốc quá vui mừng, chạy lên nhận lấy, lại nhìn thấy bên cạnh còn có một bát nhỏ chỉ có chút cháo trắng bên cạnh.

Điền Chính Quốc nhìn bát cháo hạt sen ngân nhĩ, hỏi: "Đây là cái gì?".

"À.... Ta làm xong mỳ thịt bò rồi thì đột nhiên lại không muốn ăn nữa.". Kim Thái Hanh bưng bát cháo đến bên bàn ngồi xuống, lấy chút đồ ăn thanh đạm bỏ vào bát cháo của mình.

Điền Chính Quốc nhìn mỳ trong bát mình một chút, lại nhìn Kim Thái Hanh đang cầm thìa bạc, nhã nhặn múc cháo ăn kia.

Cũng đi tới cạnh bạn ngồi xuống, Điền Chính Quốc đột nhiên hỏi: "Nàng đặc biệt nấu mỳ cho ta hả?".

"Khụ khụ...."
Kim Thái Hanh bị sặc cháo, vừa vuốt ngực vừa nói: "Nấu nhiều quá!". Vẻ mặt cực nghiêm túc.

Điền Chính Quốc cười, gật đầu: "À, nấu nhiều a.".

Cũng không nhiều lời nữa, hắn soàn soạt ăn một ngụm mỳ, vỗ bàn một cái, giơ ngón tay khen: "Ngon lắm!".

"Tất nhiên, mỳ thịt bò là món tủ của đại nương mà.". Kim Thái Hanh đắc ý nói nhỏ.

"Vậy sao? Rất đủ lửa nữa, hẳn là phải ninh đến mấy canh giờ rồi.". Điền Chính Quốc có vẻ rất am hiểu về mỳ thịt bò.

"Còn gì nữa, ninh cả ngày hôm qua rồi, vậy bò mới ngon.".

"Từ hôm qua nàng đã muốn ăn mỳ bò rồi sao?".

"Đúng vậy!". Kim Thái Hanh khiên quyết gật đầu.

Điền Chính Quốc lắc đầu cười mãi không thôi.

Thái Hanh vừa ăn cháo vừa liếc hắn, Điền Chính Quốc cười lên sẽ xuất hiện hai đường tiếu văn nhàn nhạt từ cánh mũi kéo đến hai bên khóe miệng nữa.

Cúi đầu có chút buồn buồn, Thái Hanh nhìn chằm chằm bát cháo của mình hồi lâu, đúng lúc này lại thấy có một miếng thịt bò được đặt bào bát cháo của mình.

Thái Hanh ngẩng đầu nhìn.

Điền Chính Quốc húp hết giọt nước mỳ cuối cùng rồi. Đặt bát mỳ trống không xuống, Điền Chính Quốc đặt một tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng: "Đa tạ.".

Thái Hanh mím môi phất tay: "Tiện tay thôi.".

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ừ, tiện tay.".

"Đừng quên mài mực.". Kim Thái Hanh vờ nghiêm túc dặn dò.

Điền Chính Quốc vừa đi ra ngoài vừa gật đầu: "Tuân lệnh, Tiểu phu tử!".

Kim Thái Hanh hài lòng tiếp tục ăn cháo, vừa nhai thịt bò vừa nghĩ – Qủa nhiên ngon quá! Lúc Điền Chính Quốc không nói tục chửi bậy, không chống đối mình, đúng là rất dễ thân cận.

***

Trước giờ học buổi sáng, dân chúng Hoàng thành đều rất bận, có người ra ngoài mua đồ ăn, có người bắt đầu dậy sớm làm việc, nhưng tất cả lại cùng nghe được tin đồn thứ hai trong ngày hôm nay – Lại còn có hẳn hai dị bản!

Bản thứ nhất nói Điền Chính Quốc cướp mỳ của Kim Thái Hanh ăn.

Bản thứ hai nói cho rằng Kim Thái Hanh dậy sớm nấu mỳ cho Điền Chính Quốc ăn.

Đúng là một hòn đá ném chết ba con nhạn, nếu như bản thứ nhất là thật, vậy có nghĩa là Điền Chính Quốc đã bắt nạt Kim Thái Hanh, không thể tha thứ! Nhưng nếu bàn thứ hai là thật, Điền Chính Quốc cũng không thể tha thứ, ai mà chẳng biết Kim Thái Hanh nổi tiếng khó gần, sao lại có thể vì Điền Chính Quốc mà rửa tay nấu canh chứ? Đừng nói là nấu mỳ, dù chỉ là nấu bát canh nhạt cũng đã vinh dự nhường nào rồi.

Vì vậy, mới sáng sớm mà người dân toàn thành đã bị vấn đề này làm cho nghĩ mãi không thông.

Trịnh Hạo Thạc vừa mới rời khỏi cửa chính thư viện đã bị một cao thủ đại nội túm lấy, vác vào trong cung.

Hoàng thượng nghiêm túc dặn dò hắn: "Nhất định phải tra rõ, rốt cuộc là Kim Thái Hanh nấu mỳ cho Điền Chính Quốc hay là Điền Chính Quốc cướp mỳ của Kim Thái Hanh, chuyện vô cùng khẩn cấp đó!".

***

"Hắt xì...."

Điền Chính Quốc đang nghiêm túc mài mực đột nhiên xoa mũi – Lần thứ hai hắt hơi rồi! Hôm qua đã xui xẻo lắm rồi, chẳng lẽ hôm nay lại còn xui xẻo hơn nữa sao? Sáng sớm đã rất thuận lợi rồi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro