Chương 7: Xuống núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ hai, năm người xuống núi khởi hành đi Lộc Đài sơn. Mặt khác những nhân vật quan trọng của bốn phái khác đã cáo từ, chỉ chờ hái hoa trở về, đại hội trâm hoa chính thức bắt đầu.

Lại nói vào thời điểm xuất phát, chúng đệ tử đều tiễn đến sơn môn, duy chỉ có Linh Lung không tới. Bởi vì Chử Lỗi phạt nàng không thể ra hậu viện nửa bước, nàng liền thực dỗi không thèm ra. Chỉ khổ cho Hà Đan Bình, một mặt lo lắng vì tiểu nữ nhi, một mặt lại đau lòng đại nữ nhi, còn phải lo lắng vất vả cho sự kiện đại hội. Quả nhiên hiền thê lương mẫu thật khó làm.

Bởi vì Toàn Cơ cùng Chung Mẫn Ngôn còn chưa biết ngự vật phi hành, Sở Ảnh Hồng và Đông Phương Thanh Kỳ mỗi người mang một đứa, bay vừa nhanh lại ổn. Chung Mẫn Ngôn thì khá tốt, vì chính hắn đã vụng trộm luyện qua phi hành, còn Toàn Cơ hoàn toàn là lần đầu tiên. Sở Ảnh Hồng còn lo lắng cô gái nhỏ này sợ hãi, hai tay ôm chặt con bé, một mặt lại an ủi: "Đừng sợ, Hồng cô cô ở đây, tuyệt đối không ngã được."

Bà cúi đầu nhìn Toàn Cơ, chỉ thấy ánh mắt của con bé trừng thật to, tò mò nhìn mây mù lững lờ trôi như tấm lụa mỏng dưới chân, trên mặt chẳng có chút sợ hãi nào.

Thâm tâm bà âm thầm lấy làm kỳ lạ, sớm biết rằng chưởng môn có hai người con gái, một động một tĩnh, tính tình khác nhau rất lớn. Linh Lung bà cũng quen thuộc một chút, mỗi ngày quấn quít lấy bà nói chuyện luyện công, là một cô gái nhỏ hiếu động cởi mở, cũng rất có thiên phú luyện công. Còn Toàn Cơ bà dường như chưa từng tiếp xúc qua, thường xuyên nghe thấy chưởng môn vì sự lười biếng vô lại của con bé mà nổi giận, bà chỉ nghĩ nó là một nha đầu điêu ngoa chán ghét, ai ngờ tự mình tiếp xúc qua, sự việc lại hoàn toàn không phải như vậy.

Bà thấy Toàn Cơ nhìn say sưa, liền cười nói: "Con không sợ sao? Lần đầu tiên bay cao như vậy a."

Toàn Cơ lắc đầu, nói: "Người sẽ không để cho con té xuống."

Sở Ảnh Hồng đối với vẻ ông cụ non lại kết hợp chút tính trẻ con của đứa nhỏ này cảm thấy rất thú vị, liền đùa nàng: "Con chắc chắn như vậy sao? Ta cũng không phải là cha mẹ con a."

Toàn Cơ cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn dãy núi xanh mướt dưới chân nhấp nhô vụt qua, mây mù màu trắng sữa bao phủ phía trên, phảng phất như tấm lụa mỏng trên người mỹ nhân.

Sở Ảnh Hồng im lặng đánh giá nàng, chợt nhớ tới có lần các sư huynh đệ tụ họp uống rượu cùng nhau, Hoàn Dương sư đệ ước chừng là uống nhiều quá, vỗ tay cười nói: "Mấy người suốt ngày nói đại nữ nhi Linh Lung của Chử sư huynh là một thiên tài trăm năm khó gặp, theo ta thấy nha, cũng không nhất định! Có ai đã gặp qua tiểu nữ nhi Toàn Cơ kia chưa? Không nói thêm, một thân gặp biến không hãi, bất luận trước mắt, dự đoán chính là người làm đại sự!"

trước kia bà chỉ cho đây là lời nói trong lúc say, cũng không để tâm, mà bây giờ, bà nhớ tới tám chữ "Gặp biến không hãi, bất luận trước mắt", lại ngoài ý muốn cảm thấy chuẩn xác.

Sở Ảnh Hồng bỗng nhiên nở nụ cười, nắm chặt lấy tay Toàn Cơ đang không rõ chuyện gì, đặt ở trước ngực, cười nói: "Này, có muốn chơi đùa không?"

Nói xong, bà cũng không chờ trả lời, chân trái hướng về phía trước dùng sức một chút, Thôn Vân kiếm dưới chân tựa như con ngựa hoang được thoát khỏi cương, lồng lên nhảy xuống, cuối cùng đột nhiên buông lỏng, từ trên trời ngã thẳng xuống dưới. Mắt thấy sắp té ngã trên mặt đất, thân kiếm tựa như giao long, nhẹ nhàng ngăn lại, tà tà bay lướt qua ngọn cây sát đỉnh núi, nhánh cây cùng lá cây bị cắt đứt bay đầy trời phía sau đuôi kiếm.

Một con chim sơn ca đang nghỉ ngơi trên tán cây không kịp trốn, vừa mới đập cánh, liền bị Sở Ảnh Hồng phất tay áo một cái, nhẹ nhàng linh hoạt chộp trong tay.

"Cho con. Vui không?" Bà cười cười nhét chim sơn ca vào trong tay áo Toàn Cơ, một mặt khống chế Thôn Vân kiếm, khiến cho nó bay sát vào ngọn cây, lá cây vừa gặp phải kiếm khí lợi hại, ‘rào’ một tiếng liền bị đẩy lui ra hai bên, giống như ngọn sóng xanh biếc cuộn lên. Hai người tựa như rẽ sóng trên ngọn cây mà tiến về phía trước, cành lá dày đặc chính là biển khơi bọt sóng.

Toàn Cơ cảm thấy hết thảy đều thực mới mẻ.

Ngự kiếm phi hành, từ trên cao nhìn xuống cảm giác gió từ bốn phương tám hướng không hề che chắn thốc vào mặt, còn có cảm giác chim sơn ca trong tay áo mềm mại run rẩy, mang theo sự kinh hoàng và non nớt tiểu sinh linh. Trước mắt nàng hết thảy đều rộng mở trong sáng, ngay cả sợi tóc mai cũng có thể cảm nhận được hương vị của tự do. Hoàn toàn khác với cảm nhận cả ngày vây ở biệt viện phía sau núi Thiểu Dương Phong, nàng cảm giác mình giống như hiểu rõ hơn một vài chuyện, nhưng cụ thể là cái gì, nàng lại không nói rõ được.

Cho nên lúc Sở Ảnh Hồng hỏi nàng có thích chơi đùa như vậy hay không, nàng không chút do dự gật đầu. Sở Ảnh Hồng vuốt đầu nàng, cười nói: "Nếu con thích, thì chính mình phải tự học bay. Chỉ có tự mình bay, mới có thể hiểu được điều kì diệu trong đó."

Toàn Cơ hồ đồ gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm giác được, cho dù luyện công cũng không còn phiền nữa. Nàng lần đầu tiên có ý tưởng muốn học ngự vật phi hành.

Nàng thích cảm giác tự do này, cái cảm giác hết thảy đều thẳng thắn mở ra, tự do vô câu vô thúc(*).

(*)Vô câu vô thúc: không bị quản thúc hay kiềm chế, tự do tự tại.

Đương nhiên, nàng cũng không biết, buổi chiều lúc nghỉ ngơi ở khách điếm, Sở Ảnh Hồng tìm Chử lỗi, cầu ông cho mình một người.

"Chưởng môn, muội muốn cho Toàn Cơ đến Ngọc Dương đường theo muội học tập, ý huynh như thế nào?"

Sở Ảnh Hồng đề xuất yêu cầu này khiến cho Chử Lỗi vừa kinh lại vừa hỉ. Kinh vì bà lại có thể chọn trúng Toàn Cơ, ông vốn tưởng rằng vị sư muội này sẽ thu nhận Linh Lung làm đồ đệ. Hỉ vì bà là một cao nhân tài hoa hơn người, kiến thức uyên bác, Toàn Cơ đi theo bà tất nhiên có thể học được rất nhiều chuyện.

Ông lập tức liền cười nói: "Như thế này thật sự là may mắn của tiểu nữ. Chỉ là Toàn Cơ từ nhỏ đã rất bại hoại, mong rằng sư muội đốc thúc nhiều hơn, không nghiêm không đủ để thành tài."

Sở Ảnh Hồng lại nghiêm mặt nói: "Chưởng môn sư huynh, có những đứa nhỏ là cần phải nghiêm khắc mới có thể thành tài, nhưng có những đứa cũng không thể cứng rắn. Mọi người đều có biện pháp tu luyện của họ. Muội thấy Toàn Cơ cũng rất tốt, đợi một thời gian, tất nhiên có thể thành đại tài."

Chử Lỗi biết sư muội này kỳ lạ cổ quái, giải thích nhiều như vậy, nhưng mặc dù trong lòng ông không cho là đúng, lại cũng không phản bác, chỉ nói: "Tiểu nữ liền giao cho sư muội đến dạy. Ta đi gọi con bé lại đây tiến hành lễ bái sư đi?"

Sở Ảnh Hồng vội vàng cười ngăn lại: "Không vội. Chờ qua đại hội trâm hoa rồi nói sau."

Trong nội tâm bà đều đã suy tính một phen, Toàn Cơ, đứa nhỏ này, tính tình chây lười, lại cực kỳ thông minh. Người như thế tuyệt không thể ép nó làm chuyện gì, nó đều tự có chính kiến, chỉ có thể dẫn đường cho con bé, dụ dỗ nó, khiến nó sinh ra hứng thú đối với chuyện luyện công. May là Toàn Cơ tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa, thì càng khó quản giáo. Lúc này nếu làm rõ chuyện thu nó làm đồ đệ, ngược lại con bé sẽ sinh ra tâm lý nghịch phản, cần phải thả lỏng một chút.

Lúc Sở Ảnh Hồng cùng Chử Lỗi ở trên lầu thương thảo chuyện bái sư, nhóm ba người Toàn Cơ đang ở dưới lầu uống trà. Đông Phương Thanh Kỳ lôi kéo tiểu nhị một hơi liệt kê hơn mười món ăn, thế này mới vỗ vai Chung Mẫn Ngôn, cười nói: "Hài tử này không tồi nha, “sống” đến bây giờ, không dễ dàng ."

Chung Mẫn Ngôn bị đại chưởng của ông vỗ vào, cả người liền nện ở trên bàn, không động đậy nổi nữa. Toàn Cơ thấy sắc mặt hắn biến thành màu đen, còn “khổ” hơn khổ qua, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Huynh không thoải mái sao?"

Hắn lắc lắc đầu, còn chưa nói gì thì Đông Phương Thanh Kỳ đã cười nói: "Cho hắn thử một chút kỹ năng đặc biệt - Nhẹ Tựa Lông Hồng - của Phù Ngọc đảo, cũng khó cho hắn. Ta có một đồ đệ tuổi còn lớn hơn tên này nhiều, vừa gặp phải chiêu số này liền ngất đi đấy! Tiểu tử này rất không đơn giản!"

Toàn Cơ nháy mắt, nàng nghe không hiểu.

Chung Mẫn Ngôn hữu khí vô lực nói: "Đông Phương đảo chủ mang theo ta lúc cao lúc thấp lúc trái lúc phải, cuối cùng tại chỗ một trăm lẻ tám vòng... Ta... Ọe... Ta sắp chết..."

Toàn Cơ đồng tình nhìn hắn, nói: "Vậy huynh đi ngủ nhanh đi. Ngày mai còn phải đi nữa đấy."

Chung Mẫn Ngôn lắc đầu: "Đã chống đỡ được đến lúc này rồi. Ta liền ngồi ở chỗ này một chút là được..."

Đông Phương Thanh Kỳ cười ha ha: "Có cốt khí! Ta thích! Có thể chống đỡ đến bây giờ, không dễ dàng a! Đồ đệ của Chử lão đệ thật khác người thường, so với những đồ đệ vô dụng kia của ta thì tốt hơn nhiều! Nếu không thì con theo ta trở về, làm đệ tử Phù Ngọc đảo chúng ta đi? Ta sẽ nói với Chử lão đệ."

Chung Mẫn Ngôn nghe vậy liền khẩn trương, đang nghĩ ngợi phải cự tuyệt như thế nào, lại nghe phía sau truyền đến tiếng cười của Chử Lỗi, nói: "Đông Phương đại ca thích nói giỡn, đệ tử Phù Ngọc đảo là nhân trung long phượng, làm sao đệ tử bất hảo của ta có thể so sánh được.”

Nói xong, ông và Sở Ảnh Hồng cùng tiến lại, cười cười ngồi xuống, nói: "Đã đợi lâu, thật có lỗi."

Đông Phương Thanh Kỳ lại nói: "Chử lão đệ thật may mắn nha. Thiếu Dương phái nhân tài xuất hiện lớp lớp, thật khiến cho lão ca ta đỏ mắt."

Chử Lỗi và ông là sinh tử chi giao, người này nói chuyện luôn phóng khoáng thẳng thắn như thế, ông sớm đã thành thói quen, liền cười nói: "Nói gì vậy! Người trên đảo nhà huynh còn thiếu sao? Riêng hai người Phiên Phiên cùng Ngọc Trữ, liền đủ cho huynh khoe khoang rồi. Thời gian trước còn nghe nói hai người bọn chúng trảm yêu làm chuyện ác ở Lam Điền rất dã man, còn khóc than với ta sao? Lần đại hội trâm hoa này, bọn chúng có đến không?"

Đông Phương Thanh Kỳ nghe ông nhắc đến hai đệ tử đắc ý nhất của mình cũng không khỏi tự hào, gật đầu thở dài: "Há có đạo lý không tham gia đại hội trâm hoa... Hai đứa nhỏ này, quả thật là mầm non tốt nha. Ngày sau giao Phù Ngọc đảo cho bọn chúng, huynh cũng an tâm."

Dứt lời hắn lại vỗ vỗ khuôn mặt tái xám của Chung Mẫn Ngôn, nói: "Đứa nhỏ này không tồi! Tuổi còn nhỏ, lại có thể chịu đựng được Nhẹ Tựa Lông Hồng của ta. Không đơn giản! Lần đại hội trâm hoa sau chính là lứa bọn hắn làm náo động đây! Chử lão đệ cũng không cần giả mù sa mưa khóc than cùng lão ca ngươi!"

Mọi người cười ha hả, lại nghe ‘rầm’ một tiếng, thì ra Chung Mẫn Ngôn vẫn không thể nào chống đỡ được, cắm đầu xuống đất ngất đi.

Sở Ảnh Hồng vội vàng dìu hắn lên lầu nghỉ ngơi, để cho Toàn Cơ ở trong phòng chăm sóc hắn, dặn dò kĩ lưỡng một phen, mới đi xuống lầu.

Dưới lầu truyền đến thanh âm mọi người cười đùa, mùi rượu Tập Nhân thoang thoảng. Toàn Cơ ngồi trên ghế nửa ngày, trong bụng đói cồn cào, lại ngứa ngáy muốn đi xuống nghe bọn họ kể vài mẩu chuyện xưa. Quay đầu nhìn Chung Mẫn Ngôn, thấy hắn đang ngủ say ở trên giường, chỉ là sắc mặt tái nhợt, nói vậy cái ngự kiếm thuật gọi là Nhẹ Tựa Lông Hồng thật sự là thực đáng sợ.

Nàng đói bụng đến nỗi trước mắt đều biến thành màu đen, hên là trên bàn có một ít đồ ăn, là Sở Ảnh Hồng để dành cho hai người bọn hắn. Nàng không đợi Chung Mẫn Ngôn tỉnh lại được, liền cứ thế bắt đầu ăn.

Chính lúc đang ăn được một nửa, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Toàn Cơ vừa quay đầu lại, chỉ thấy mắt Chung Mẫn Ngôn mở thật to, nhìn chằm chằm nàng. Nàng nuốt thức ăn vào, chần chờ hỏi: "Huynh... Muốn ăn một chút sao?"

Chung Mẫn Ngôn lại bị nàng nói trúng tâm sự, đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đầu ta choáng váng, mình ngươi ăn đi."

Toàn Cơ "A" một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn.

Chung Mẫn Ngôn thấy thức ăn đều bị nàng ăn gần hết, nhịn không được lại nói: "Cái kia... Một mình ngươi có thể uống hết canh sao..."

Toàn Cơ rốt cục hiểu được ,thật ra là hắn muốn ăn cơm, đành phải thở dài một hơi: "Muốn ăn sao lại không nói thẳng. Nơi này còn có một chút đồ ăn, đừng so đo, đến ăn đi."

Chung Mẫn Ngôn vốn không chịu bỏ xuống mặt mũi, thừa nhận muốn ăn, nhưng vừa rồi choáng váng đầu, thứ có thể ói đều ói hết ra, lúc này hắn đã đói quá mức, đành phải đẩy chăn ra bước xuống giường. Ai ngờ bàn chân mềm nhũn như bông, không có nửa điểm khí lực, đạp trên mặt đất sẽ ngã sấp xuống. Hắn ngây người nửa ngày, bỗng nhiên xoay người lại nằm xuống giường, giọng buồn bực nói: "Ta không đói bụng, không ăn."

Vừa dứt lời, giống như cố ý làm ngược lại lời nói của hắn, bụng của hắn kêu lên thực vang dội, phát ra tiếng ‘ọc ọc’ kéo dài .

Hắn cứng lại rồi.

Toàn Cơ ngây dại.

Sau một lúc lâu, nàng đi đến bên giường, đẩy đẩy hắn, nói: "Này, ăn cơm đi."

Chung Mẫn Ngôn giả bộ ngủ, không để ý tới nàng.

Nàng lại đẩy: "Ăn cơm. Ngày mai còn phải đi nữa."

Khiến cho hắn đầy một bụng tức giận, vọt ngồi dậy la lên: "Không ăn!"

Vừa quay đầu lại, đã thấy trong tay Toàn Cơ bưng một chén lớn, bên trong là cơm canh, mặt trên còn có một chút rau xanh. Nàng ngồi ở bên giường, dùng thìa múc cơm, nói: "Ta đút huynh ăn, há miệng." Nàng múc một thìa cơm canh, đưa tới bên miệng hắn.

Chung Mẫn Ngôn kinh ngạc nhìn cái thìa kia, giống như nó là yêu ma quỷ quái gì đó, hắn trợn tròn hai mắt, sát khí đầy người.

"Há miệng." Toàn Cơ giống như dỗ con nít.

Mặt Chung Mẫn Ngôn lập tức đỏ như tôm luộc, cảm thấy vừa thẹn vừa giận, vừa giận vừa mắc cỡ, chính mình lại sa sút đến nỗi phải để một tiểu nha đầu đút cơm. Càng thật thảm thương chính là hắn cư nhiên bị mùi đồ ăn kia hấp dẫn, không khống chế được há mồm nuốt vào.

Ưm, ngon quá.

Nhưng vấn đề không ở chỗ này!

Hắn trút hết bực bội lên người Toàn Cơ, hung tợn trừng nàng, hung tợn nuốt cơm, giống như có cừu oán với chúng nó.

"Ăn ngon không?" Toàn Cơ thực trì độn, căn bản không phát hiện ánh mắt giống như muốn giết người ở đối diện, rất tốt tính hỏi hắn.

Chung Mẫn Ngôn không để ý nàng, nhét đầy trong miệng, ăn càng dữ đội. Mị lực của thức ăn thật sự rất lớn, hắn hiện tại cư nhiên cảm thấy bộ dạng nha đầu kia cũng khá là ôn nhu khả ái, khả năng là bởi vì ăn no, cảm thấy mỹ mãn.

Hắn phát hiện lông mi của nàng rất dài, giống như hai cây quạt nhỏ, vừa dày vừa đậm, trên gương mặt trắng đến trong suốt của nàng có hai bóng mờ hình cung. Lông mày nàng cong cong, tựa như trăng non, nghe nói những người vô ưu mới có lông mày dạng này, cũng đúng, nàng giống như suốt ngày cũng không có phiền não gì, tư tưởng vĩnh viễn cũng không tập trung.

Nàng và Linh Lung là tỷ muội song sinh, hai người có ngoại hình rất giống nhau, nhưng nếu so sánh thì Linh Lung chói mắt hơn nàng ta nhiều, cũng sôi nổi hơn nhiều. Đối với Toàn Cơ, hắn trước kia cơ hồ không có ấn tượng gì, nếu không phải có một ngày nghe lén lời bình luận của các sư huynh về nữ đệ tử này, có thể đến bây giờ nhận thức của hắn đối với nàng ta đều là giấy trắng.

Những sư huynh đó nói Linh Lung giống như hoa hồng, tiên diễm quyến rũ, trưởng thành nhất định là mỹ nhân, hơn nữa còn là mỹ nhân có gai, thích đâm người khác.

Sau lại nói về mấy nữ đệ tử, đều là những mỹ nữ nổi danh trong môn phái. Cuối cùng không biết là ai nhắc đến Toàn Cơ, nói nàng: đó mới là mỹ nữ, loại phong cách và khí chất này, qua hai năm nhất định người thấy người yêu. Ta nói các ngươi này, cần phải biết mỹ nhân chân chính là phải tinh tế và nhã nhặn. Linh Lung sư muội là đóa hoa hồng, Toàn Cơ sư muội chính là Lưu Ly mỹ nhân, cần cẩn thận thưởng thức mới có thể thấy được.

Lưu Ly mỹ nhân.

Hắn nhìn hai má trong suốt sáng long lanh của nàng, lần đầu tiên cảm thấy danh xưng này dùng để gọi nàng thật sự là rất chính xác. Đương nhiên, nếu tính tình chây lười cố chấp của nàng có thể sửa đổi, thì càng tốt hơn.

Toàn Cơ đút ngụm cơm cuối cùng vào trong miệng hắn, chợt phát hiện mặt hắn đỏ bừng, không khỏi hỏi: "Huynh không thoải mái sao? Có phải phát sốt rồi hay không? Ta gọi cha lên xem một chút!"

Nàng vứt chén, định đi xuống lầu gọi người, lại bị hắn một phát bắt được cổ tay, còn vội vàng la lên: "Không cần!"

Tay hắn nóng như bàn ủi, Toàn Cơ thầm giật mình, chỉ có thể mờ mịt trừng mắt nhìn hắn.

Chung Mẫn Ngôn rụt tay về rất nhanh, tựa đầu lên gối thấp giọng nói: "Ta tốt lắm, muốn ngủ một lúc. Ngươi đi xuống đi, đừng để sư phụ lo lắng về ta."

Toàn Cơ biết hắn luôn là lúc lạnh lúc nóng, cảm xúc hay thay đổi, cũng không nói gì, tự ý thay hắn thổi tắt nến liền xuống lầu.

Quả nhiên ngày hôm sau Chung Mẫn Ngôn tựa như chưa có chuyện gì phát sinh, đối với nàng thậm chí còn lãnh đạm hơn so với trước kia, nếu Chử Lỗi không xuống, chỉ sợ là hắn ngay cả chào hỏi cũng không nguyện ý.

Toàn Cơ chỉ sợ Đông Phương đảo chủ lại dùng cái gì Nhẹ Tựa Lông Hồng tới thử hắn, cũng chú ý nhìn một hồi. Vừa vặn Sở Ảnh Hồng đang nói đến chuyện yêu ma Lộc đài sơn, lực chú ý của nàng hoàn toàn bị hấp dẫn qua.

"Liên tục hai ngày nay, Lộc Đài sơn lại bị ăn thịt năm người. Ta không tin hai yêu ma kia lợi hại như vậy!" Sở Ảnh Hồng nói ra tin tức tình báo buổi sáng mới thu được, ở bên bàn, ba đại nhân nhìn nhau không nói gì.

Thật lâu sau, Đông Phương Thanh Kỳ mới nói: "Chi bằng gia tăng tốc độ truy đuổi, nếu không người bị ăn thịt sẽ càng nhiều."

Chử Lỗi ừ một tiếng, nói: "Như vậy liền không cần đi Chương Đài sơn nữa, trước thẳng hướng Tây đến Lộc Đài sơn. Ảnh Hồng... Để lần sau lại đi thăm thẩm thẩm muội ."

Sở Ảnh Hồng gật đầu nói: "Trừ yêu ma mới là đại sự hàng đầu nên làm."

Lập tức mọi người lại thương lượng phân công công việc một chút, ăn điểm tâm xong đang muốn rời đi, đã thấy một nhóm khách quan mặc áo bào xanh ở cửa khách điếm từ từ tiến vào, trên mặt mỗi người đều đeo một cái mặt nạ Tu La, đúng là người của Ly Trạch cung.

Toàn Cơ thấy cách phục trang này thì sửng sốt, cảm thấy giống như đã gặp qua ở đâu đó.

Mọi người không nghĩ tới lại gặp người của Ly Trạch cung ở chỗ này, không khỏi có chút kinh ngạc. Lại thấy một một vài khách quan mặc áo bào xanh tiến vào trong khách điếm, trước dùng khăn mặt lau sạch sẽ bàn ghế trong góc, lại tự lấy ra một bộ trà bằng sứ trắng, một bộ uống rượu màu xanh trúc, hai cái chén bằng bạch ngọc, một đôi đũa bạc đặt lên bàn. Loại hành động phô trương dị thường này khiến cho mọi người trong khách điếm nhìn bọn họ chằm chằm, nhưng bọn họ dường như cũng không chú ý đến.

Lát sau, lại có người kêu: "Phó cung chủ đến."

Chỉ thấy ngoài cửa, bốn lữ khách mặc áo bào xanh nâng một chiếc ghế tựa bằng trúc đã đi tới, một người ngồi phía trên, tóc dài như mây, vóc người thon dài gầy yếu, lại đúng là phó cung chủ Ly Trạch cung ngày ấy đã chỉ điểm bọn họ tróc nã yêu ma ở đỉnh núi Thiểu Dương.

Đoàn người Chử Lỗi thấy tình thế này, muốn giả bộ làm như không phát hiện, tự mình chạy đi cũng là không thể rồi, đang định đi qua bái kiến, đã thấy hai tiểu đồng áo xanh đâm đầu đi tới trước mặt, cùng kêu lên nói: "Chử chưởng môn, Đông Phương đảo chủ, Sở Đường chủ, Chung tiểu hiệp, Chử tiểu thư. Phó cung chủ cho mời." Rành mạch như vậy, chỉ rõ danh tính năm người bọn họ.

Mọi người liền theo tiểu đồng đi qua, phó cung chủ kia đã sớm đứng ở bên cạnh bàn chờ, thấy bọn họ đến đây, liền chắp tay cười nói: "Thất lễ thất lễ, không nghĩ tới có thể gặp chư vị ở nơi này. Bổn cung vốn định lặng lẽ trở về."

Chử Lỗi hoàn lễ, nói: "Phó cung chủ chẳng lẽ là có việc gấp phải về Ly Trạch cung?"

Phó cung chủ thở dài một hơi, nó: "Theo lý thuyết bổn cung hẳn là nên ở Thiếu Dương Phong hỗ trợ xử lý công việc đại hội trâm hoa, chỉ là hôm qua bỗng nhiên nhận được văn kiện khẩn cấp trong cung, có chút việc riêng không thể không vội vàng trở về xử lý. Bổn cung đã chào từ giã với quý phu nhân, vạn mong Chử chưởng môn bỏ qua cho. Một khi bổn cung xử lý công việc hoàn tất, liền lập tức quay về Thiếu Dương Phong, tuyệt không dám chậm trễ."

Tất cả mọi người nói: "Không có gì trở ngại, chuyện của cung chủ quan trọng hơn."

Sau lại hàn huyên một phen, phó cung chủ cực lực mời bọn họ ở lại uống rượu. Sở Ảnh Hồng thấy sắc trời đã gần tới giờ tỵ, liền đứng dậy cười nói: "Chúng ta phải gấp rút lên đường đi Lộc đài sơn trừ yêu, chỉ sợ không thể bồi cung chủ tận hứng. Đại hội trâm hoa ngày sau, chắc chắn sẽ bồi cung chủ uống ba chén sảng khoái!"

Phó cung chủ nghe nói, liền không níu kéo nữa, chỉ cười nói: "Được! Bổn cung có chuyện quan trọng trong người, nếu không cũng đi cùng các vị. Như vậy đi, tiểu đồ Tư Phượng cũng có chút bản lĩnh, tinh thông phương pháp trị yêu, chư vị mang theo hắn cùng lên đường, chuyện hái hoa sẽ làm là làm chơi mà ăn thật. Tuyệt không đến nỗi vướng chân mọi người."

Chử Lỗi vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến tính tình cổ quái của phó cung chủ từ trước đến nay, dứt khoát cự tuyệt hảo ý của hắn như vậy, đến lúc đó ngược lại sẽ mang phiền toái, liền đáp ứng .

Phó cung chủ vỗ vỗ tay, nói: "Tư Phượng, ngươi theo nhóm người Chử chưởng môn đi bắt yêu. Sau khi xong việc trực tiếp quay về Thiểu Dương Phong, không cần về Ly Trạch cung."

Tiếng nói vừa dứt, mọi người hoa mắt, chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu mặc áo bào xanh không biết từ chỗ nào chui ra, nửa quỳ ở trước mặt phó cung chủ, cúi đầu nói: "Đệ tử tuân mệnh."

Toàn Cơ chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Tư Phượng... Tư Phượng... Rốt cục đã nghe qua ở nơi nào đây? Nàng thực cố gắng hồi tưởng, chợt thấy thiếu niên kia xoay người lại, chắp tay thi lễ với phụ thân, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ Tu La, trên lưng giắt một túi da có hoa văn mạ vàng. Bộ dáng kia làm cho nàng nghĩ ngợi một chút, không khỏi chỉ vào hắn "A" một tiếng, nói: "Là ngươi nha!"

Phó cung chủ cười nói: "Chử tiểu thư biết liệt đồ? Chắc là hắn từng đắc tội người. Liệt đồ tính tình cổ quái, tiểu thư không cần so đo với hắn."

Toàn Cơ lắc lắc đầu, nói: "Không, cũng không phải..."

Tư Phượng hơi hơi vái chào nàng, khẽ gật đầu, không nói gì. Bộ dáng hữu lễ lãnh đạm kia khác biệt rất lớn với lần trước, làm cho Toàn Cơ cảm giác mình rất có thể là nhớ lầm người.

Bên này phó cung chủ lại nói hai câu khách sáo, lúc này mọi người mới cáo từ xuất môn, ngự kiếm bay về hướng Lộc Đài sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro