Chương 36 +37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Vong Khước Tam Sinh (Lục)

“Hai đứa nghịch ngợm”. Ông cười nói, vỗ vai Toàn Cơ, quay đầu lườm Linh Lung: “Người có mang cũng theo hồ nháo. Vừa rồi Mẫn Ngôn đi rừng phong tìm con, gấp đến độ quay như chong chóng vậy, con còn không mau quay về?”.
Linh Lung hừ một tiếng, dẩu môi nói: “Để chàng ấy sốt ruột đi. Có thể sốt ruột chết được sao? Từ sáng đến tối bắt con cái này cái nọ, phiền chết được”.
Chử Lỗi trừng mắt liếc nàng một cái: “Hồ nháo”. Quay đầu nói với Vũ Tư Phượng: “Tư Phượng, con theo ta, sắp xếp phòng khách cho con”.
Vũ Tư Phượng đáp một tiếng, chậm rãi đi ra, Chử Lỗi cố ý đi rất chậm dường như cố ý lưu lại cho hai người nói với nhau mấy câu, Linh Lung bọn họ cũng tránh ra phía sau. Vũ Tư Phượng cười dài nhìn Toàn Cơ, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng một câu, sau đó nâng tay sờ sờ đầu nàng, thuận tay vuốt gọn lọn tóc giúp nàng rồi mới quay người đi.
Linh Lung không nhịn được vội chạy ra, kéo tay áo nàng liên thanh hỏi: “Hắn nói cái gì vậy?”.
Toàn Cơ sương mù đầy đầu, lẩm bẩm nói: “Huynh ấy nói ngày mốt xem trò hay... Muốn muội chuẩn bị tốt”.
Ý gì vậy? Trò vui cái gì? Hoàn toàn nghĩ không ra. Cả Sở Ảnh Hồng cũng không rõ trong hồ lô của thiếu niên này rốt cuộc bán thuốc gì.
Vấn để này khiến Toàn Cơ cả đi ngủ cũng suy nghĩ, nhưng vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là ý gì. Ngày mốt là đại hôn, y muốn tại đại hôn làm trò hay gì? Ôi trời ơi, thật là nghĩ đến nỗi não cũng muốn trướng. Nàng dứt khoát không nghĩ nữa, dựa vào đầu giường đọc sách một lúc, kéo xuống phượng quan trên tủ sách nghịch một lúc, không dễ gì mới ngủ thiếp đi.
Trong cơn hoảng loạn, dường như cảm thấy bản thân nhập vào ảo cảnh, xung quanh có ánh sáng xanh kỳ quái không thể gọi tên. Chính mình biến thành La Hầu Kế Đô, ở trên giường bị Bạch Đế dùng chủy thủ trảm thủ, mổ bụng lấy tim bỏ vào chén lưu ly. Nàng vừa kinh hãi vừa giận, bằng mọi giá vùng vẫy nhưng một chút cũng không thể động đậy. Lại thêm một lần hoảng hốt, bản thân như bị bỏ vào chén lưu ly không cách nào động đậy. Hai tay Bạch Đế giống như vuốt ve tình nhân, nhẹ nhàng sờ chén ngọc lưu ly, âm thanh nhu hòa quanh quẩn bên tai: “Làm lưu ly mỹ nhân đi...”.
Nàng chỉ cảm thấy cổ họng khô ráp, gần như gào khóc.
Nàng cái gì cũng không phải, không phải người, không phải thần, không phải tu la, ngay cả súc sinh cũng không phải. Nàng chỉ quái vật đắp thành từ ngọc lưu ly mà thôi, lưu đày ở lục đạo lại chỉ nghĩ muốn làm phàm nhân bình thường.
Xung quanh dường như có hỏa diễm thiêu đốt, trong hỏa diễm hiện ra một bóng người, cả người đều là máu sớm đã nhìn không ra dung mạo, chỉ có trên trán điểm trứ kim ấn. Người nọ thấp giọng nói: “Ta đã biết rõ bản thân phạm sai lầm lớn, lúc đó tâm ma xâm chiếm, phạm phải tội trạng này, tội không thể tha. Nàng hiện giờ hỷ nhạc bình an, ta rất an ủi. Thiên Đế từng nói: “Người có tâm, phàm trần cũng là thiên đường. Nàng có thể thay đổi thành người có tâm, lưu ly cũng là máu thịt. Bảo trọng”.
Lời vừa dứt, trong ánh lửa dường như có tu la dữ tợn bắt hắn cào cấu, ăn tươi nuốt sống. Tu la đó ánh mắt sáng quắc, cực kì oai hùng, nhìn dung mạo này có tám phần giống La Hầu Kế Đô.
Toàn Cơ chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, bất ngờ tu la đó ngẩng đầu nhìn về phía nàng, chưởng lớn giơ lên, lửa lớn xung thiên hướng phía nàng tập kích, Toàn Cơ quá sợ hãi, cả người rét run, mở mắt ra mới phát giác chỉ là một giấc mộng. Cả người nàng ướt sũng một tầng mồ hôi nóng mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt cả xiêm y.
Là mộng? Không phải mộng? Đó là cảnh tượng ở địa phủ của Bạch Đế và La Hầu Kế Đô sau khi chết.
Toàn Cơ hoảng sợ bật dậy, lúc này tia nắng đã chiếu ra, một đêm đã trôi qua như thế. Tim đập rất loạn, nàng lấy tay đè lại, nghĩ tới Bạch Đế nói: “Người có tâm, ngọc lưu ly cũng là máu thịt, không khỏi xúc động, tựa ở đầu giường cảm khái vạn lần”.
Sau giờ ngọ Linh Lung lại tìm nàng nói chuyện, Toàn Cơ liền hỏi nàng: “Tỷ hiện tại còn gặp ác mộng không?”.
Linh Lung ngẩn ra, suy nghĩ nửa buổi mới phản ứng lại nàng hỏi cái gì. Nàng trên mặt chợt hồng, thấp giọng nói: “Đã sớm không còn rồi. Muội nói đúng, là chính tỷ không tự giải thoát được cho nên mỗi ngày đều mơ thấy... người đó. Hiện tại cuộc sống an nhàn, lại có hài tử, tỷ rốt cuộc không nghĩ tới hắn nữa”.
Nàng nhìn Toàn Cơ không nói, lại hỏi: “Đã là quá khứ, mặc kệ là thiên đại sự tình gì, khi ấy chúng ta cảm thấy rất khó khăn, căn bản không vượt qua được, nhưng có một ngày, đột nhiên chậm rãi nghĩ lại lúc đó mới phát hiện đã sớm đem chuyện kia vứt ở sau đầu.
Không sai, thời gian chậm rãi trôi đi, thiên đại sự tình gì cũng bị cơn sóng của thời gian đập thành mảnh vỡ, rốt cuộc tìm không thấy vết tích nữa. Hôm nay cười, ngày mai khóc, ngày mốt cảm thấy sống khong nổi, hết thảy đều phiền toái như vậy, bình thản như vậy mới chính là đời người.
“Ai không có chuyện khắc cốt ghi tâm chứ? Bất quá khắc cốt ghi tâm đến đâu, quay lại sẽ có một ngày lại quên mất”. Linh Lung như vậy nói.
Toàn Cơ đột nhiên phát hiện bản thân đối với vị tỷ tỷ này phải nhìn bằng con mắt khác, tỷ tỷ quả nhiên là tỷ tỷ, tỷ ấy hiểu được đạo lí còn là đạo lí chân chính nữa.
“Linh Lung, muội phát hiện tỷ càng ngày càng giống lão đầu nhìn xa trông rộng rồi”.
Lão đầu nhìn xa trông rộng là một thầy bói xem tướng số dưới núi, nghe nói trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, kì môn độn giáp, cửu cung bát quái, nhân văn phong tục, gần như không gì là không biết, cho nên trong lòng người khác đều được nói ông ta nhìn xa trông rộng lại còn thân thiết khôi hài.
Linh Lung giận tái mặt, tóm bím tóc của Toàn Cơ, vội la lên: “Nói lung tung. Tỷ làm sao lại giống lão đầu có nốt ruồi to tướng đó chứ”.
Toàn Cơ cười như hoa nở, kêu lên: “Là khí chất, khí chất đó”.
“Hắn có khí chất gì chứ. Dám so bì cùng bổn tiểu thư”.
Hai người đang trên giường nháo đến không dừng được, bỗng nghe Chung Mẫn Ngôn ngoài cửa la hét như mất mẹ, la lên: “Linh Lung, nàng không được động loạn. Cẩn thận va chạm”.
Vừa nói hắn vừa vội vã đẩy cửa tiến vào, vội vã không thôi muốn đem nàng đỡ xuống giường, Linh Lung gấp đến độ kêu lên: “Ta cũng chỉ ở trên giường nằm ngủ sao? Oa nhi này sinh ra còn có ý nghĩa gì? Muốn ta giống như đầu gỗ nằm mười tháng phải không?”.
“Nàng chịu nằm là tốt nhất, hại đến thai khí cũng không phải chuyện nhỏ. Việc của hài tử là việc nhỏ, hại đến thân thể nàng mới là việc lớn”.
Chung Mẫn Ngôn kể từ lúc biết mình làm cha, tính khí nóng nảy thay đổi không ít. Trước đây cùng Linh Lung gây gỗ, bây giờ đối với nàng bách y bách thuận, không hợp lí cũng không để ý cứ vậy cưng chiều nàng, nâng niu như trân chân đặt trong bàn tay mà bảo hộ.
Toàn Cơ căn khăn tay cười, nói: “Tỷ phu không dứt khoát dùng dây đem Linh Lung trói bên tay lại có điểm không an tâm”.
Chung Mẫn Ngôn trước đây nhìn đến Toàn Cơ là không có hảo khí, không biết phải nói gì, hiện tại loại tâm tư trước đây cũng được hóa giải, thái độ tự nhiên rất nhiều, trừng nàng liếc một cái nói: “Muội còn cười. Đợi lúc muội làm mẹ thì sẽ biết lợi hại”.
Linh Lung bị hắn nói đến không có biện pháp, đành bỏ giường chạy lấy người, thở dài nói: “Hiện tại thật sự là đảo loạn rồi, chàng trở thành một lão thái bà, so với mẫu thân ta còn nói nhiều hơn. Đi đây, đi đây, khiến muội muội chê cười rồi”.
Chung Mẫn Ngôn hài lòng đỡ lấy thê tử đi về, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói: “Toàn Cơ, chưởng môn bảo ta đến hỏi muội một tiếng, chuyện thất phong trưởng lão, muội thật sự không xem xét một chút sao? Hiện tại Thiếu Dương Phái đang là lúc thu nạp tân đệ tử, đệ tử cũ vẫn không đủ năng lực đảm đương, Thanh và Hoàng không tiếp nhận nổi, muội thật sự ở bên cạnh bàng quang không quan tâm sao?”.
Toàn Cơ lắc lắc đầu: “Muội không muốn làm trưởng lão. Ai nói Thiếu Dương Phái không có nhân tài, những sư huynh có chữ Đoan sao lại không có năng lực đảm đương? Là phụ thân cảm thấy bọn họ tập võ không tinh, nhưng luận về kinh nghiệm họ mạnh hơn ta gấp trăm ngàn lần, cũng không phải tuyển ai lợi hại nhất”.
Chung Mẫn Ngôn sợ run một lúc, thở dài nói: “Ta nghe nói rồi, Tư Phượng là tính vài năm nữa sẽ không làm cung chủ Ly Trạch Cung, các người muốn rời khỏi trung thổ sang hải ngoại. Sau này thật sự không tính trở về sao?”.
Toàn Cơ cười nói: “Hai người bọn muội đều là kẻ lười, chơi đùa một trận liền mệt rồi, khẳng định sẽ tìm một nơi để dừng chân, nghỉ ngơi du ngoạn. Sao lại nói sẽ không trở về? Ở đây là nhà của chúng ta, muội đi đâu cũng không thể bỏ nhà của mình”.
Chung Mẫn Ngôn nhẹ nói: “Như vậy thật tốt, cũng đừng khiến chưởng môn bọn họ lo lắng. Bất quá ta thấy muội, đi rồi chắc chắn sẽ không trở về”.
Toàn Cơ cả kinh, chỉ nghe hắn nói: “Muội từ nhỏ chính là như vậy, đi đâu, làm gì, đều tự mình quyết định. Đi âm gian, đi núi Côn Lôn, muội cũng không báo một tiếng. Tật xấu này nên sửa lại”.
Không thể tưởng tượng được, sư huynh này ngày thường đối với mình không có hảo cảm, lại hiểu rõ mình nhất. Kỳ thật, nàng thật sự định rời khỏi trung thổ, xa lánh quá khứ, an an tĩnh tĩnh cùng Vũ Tư Phượng, hai người sống qua ngày. Hóa ra nói một hồi thật hay, không muốn người nhà lo lắng, ai nghĩ lại bị Chung Mẫn Ngôn nhìn thấu.
Nàng cười cười nói: “Huynh đều biết rồi, hà tất lại nói. Muội sẽ quay lại thăm, cũng không phải ngày mai liền triệt để biến mất”.
Chung Mẫn Ngôn thở dài một tiếng, lắc đầu nói một tiếng bảo trọng, lúc này mới dẫn Linh Lung trở về sân nhỏ của mình.
Bọn họ đều đã không còn là thiếu niên ngây thơ với những cảm xúc lo lắng phức tạp, sợ hãi trước kia nữa. Hiện tại đều đã thành gia lập thất, sinh sinh tử tử từng thề vĩnh viễn ở cùng một chỗ vẫn còn trong tai, hôm nay sẽ chia biệt; đã từng là vấn đề thống khổ, bối rối, hiện giờ đã thành mây mù trong mắt.
Vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ - đúng là một câu đùa của hài tử.
Toàn Cơ tự mình rót một chén rượu, nhớ tới sự việc thời niên thiếu: lần đầu tiên ở Lộc Đài Trấn làm anh hùng, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo Vũ Tư Phượng, lần đầu tiên đối với thiếu niên động tâm, lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên... Rất nhiều lần đầu tiên, sau mỗi lần đầu tiên đó đều giống như chuỗi hạt trân châu mĩ lệ xâu chuỗi hồi ức. Sau khi lớn lên không bao giờ còn loại mầm non manh động đó nữa, chỉ còn có thể nhớ da diếc về nó.
Người có tâm, ngọc lưu ly cũng là máu thịt - nàng đối với khoảng không nâng cao chén rượu, một hơi uống cạn.
Nàng cất giữ nhiều như thế, kỳ vọng nhiều như thế, ai còn dám nói nàng không phải người nữa?

Chương 37: Vong Khước Tam Sinh (Thất)

Toàn Cơ sớm biết Vũ Tư Phượng sẽ cho nàng một màn hay.
Vào ngày đại hôn, Toàn Cơ mặc y phục và trang điểm xinh đẹp, lúc được mọi người đón ra khỏi hậu viện, chỉ nghe trên không trung một trận phách phách bạch bạch cực lớn đến nỗi vải đỏ trên đầu tân nương tử cũng rơi xuống, ngẩng đầu nhìn đã thấy một chuỗi pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời cũng tối dần, trên không trung chỉ thấy lúc thì là một con chim phượng hoàng đang giương cánh, lúc lại là chim khổng tước, biến hóa khôn lườn, huyền ảo đầy màu sắc, quả thật là cảnh tượng ngàn năm có một.
Toàn Cơ nhìn đến ngây người, cúi đầu thấy khăn che đầu rơi xuống đất, Hà Đan Bình và Linh Lung dùng tay vội giúp nàng đội lên lại, bỗng ở phía trước đoàn người truyền đến một trận hò hét, âm thanh như đá nứt ra kinh thiên động địa lại chỉnh tề vô cùng: “Bách niên hảo hợp. Bạc đầu giai lão”. Vừa nhìn, một tiểu cô nương trong đoàn người đã sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã che lỗ tai lại.
Toàn Cơ nghe bọn họ rống đến vừa tức khí vừa buồn cười, xa xa nhìn đến Vũ Tư Phượng đang cưỡi một con tuấn mã đi lên triền dốc, Hà Đan Bình vội vã thay nàng che kín đầu, Linh Lung và Chung Mẫn Ngôn đã sớm chạy tới cùng y vừa nói vừa cười, thật hiếm khi gặp được cảnh tượng nghênh thân như vậy. Vũ Tư Phượng cười nói: “Điều thú vị vẫn còn ở phía sau, chỉ là khó tránh sẽ càn gỡ một chút, nhưng đành phải vậy thôi”.
Linh Lung sẽ chờ náo nhiệt, liên thanh hỏi y rốt cuộc còn có cái gì vui hơn, Vũ Tư Phượng chỉ cười không đáp, tiếp tục đi tới bên cạnh Toàn Cơ, lúc này mới xuống ngựa, Hà Đan Bình mang lụa đỏ đưa cho y, thấp giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng làm ra âm thanh ồn ào gì nữa, tân nương tử không được bị dọa sợ”.
Vũ Tư Phượng cười coi như đáp, trong lòng lại nghĩ chỉ sợ Toàn Cơ là tân nương tử duy nhất trên đời không bị dọa sợ, việc càng cổ quái nàng sẽ càng vui vẻ, những lởi lẽ gió mây vĩnh viễn không dùng được trên người nàng.
Y cầm chặt lụa đỏ, một đoàn người xung quanh hi hi ha ha cười toe toét, hướng vào lễ đường mà đi. Lụa đỏ trong tay đong đưa, đầu bên kia tấm lụa đỏ chính là dẫn thiếu nữ đó, có một loại ấm áp lan tỏa ra. Tự đáy lòng Vũ Tư Phượng đột nhiên sinh ra một cổ hương vị yêu thương, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến đại hôn của bọn họ. The tử của y rốt cuộc là mong manh cũng tốt, dũng mãnh cũng được, khoảnh khắc này chính là độc nhất vô nhị, cả đời chỉ một lần như thế, không được lỗ mãng, không được nóng vội, không được qua loa, chậm rãi dắt trứ lụa đỏ, vô cùng trịnh trọng mà đi, sau này bất luận chuyện gì, cả hai đều phải ở cùng nhau, không bao giờ chia cách.
Thật nhanh chóng đã bái thiên địa và phụ mẫu, lễ thành, Chử Lỗi và Hà Đan Bình cười đến gương mặt cũng rạng rỡ, kéo hai người đến dặn dõ một hồi. Đến lúc hành lễ với Đông Phương Thanh Kỳ, ông lại trêu hai người họ: “Tiểu Toàn Cơ này, quay về cũng không oán trách cha con bất công sao? Gả cho lang quân như ý, ngày sau con sẽ vui vẻ hạnh phúc”.
Toàn Cơ đầu bị che kín mê man, buồn bực vô cùng, bên tai nghe mọi người bên ngoài ha hả cười nói, cực kì náo nhiệt, nàng ngay cả đầu cũng nâng lên không nổi, trong lòng ngàn vạn lần muốn đem cái này vung lên. Lúc đang buồn bực, bỗng nghe bên ngoài có người báo tặng lễ vật, lần đại hôn này của nàng, nói thế nào cũng là ái nữ của chưởng môn, các môn phái sớm đã đưa đến một đống lễ vật, kì trân lợi khí, phi cầm dị thú, quả thật khiến cho tất cả mọi người đều mở man tầm mắt, cho nên nghe đến hai chữ tặng lễ vật, Toàn Cơ không có phản ứng gì cả.
Nói đến trong những vật phẩm đó, nàng thích nhất là con vượn trắng của Đông Phương Thanh Kỳ đưa đến, nghe nói máu của nó có năng lực ghê gớm, trị được bách bệnh, nhưng con vượn trắng này cứ kêu ê a suốt, hình dạng vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, ai cũng không nỡ làm nó bị thương, biến thành sủng vật để nuôi dưỡng. Dung cốc chủ Điểm Tinh Cốc như cũ tặng thần binh lợi khí, một đôi chủy thủ uyen ương, chủy thủ đực trên thân đen nhánh, ảm đạm không phát sáng, nhưng thổi lông chặt tóc, thoáng tới gần một chút liền cảm thấy hơi lạnh bức người, thật là vũ khí hiếm có khó tìm; chủy thủ cái lại hoàn toàn tương phản, trên thân phấn hồng, dường như dung thạch anh và mã não chế tạo thành, hoa lệ lộng lẫy dị thường, nhưng có dùng được hay không còn phải chờ xem xét kiểm chứng.
Chử Lỗi nghe đến có người tặng lễ vật, vội vàng ra lệnh mời vào, trong lòng cũng có chút ngờ vực, lễ bái thiên địa cũng đã thành, cư nhiên còn có khách chưa tơi đủ, thật sự chưa từng gặp qua.
Qua một lúc, Đỗ Mẫn Hành cầm một hộp gỗ đàn hương vội vã đi vào, nói: “Sư phụ, dưới chân núi có một tiểu hài tử nói được người phó thác mang lễ vật đến tặng, đệ tử hỏi không được người tặng là ai, cũng không dám tự ý mở ra, vẫn xinh sư phụ tự định đoạt”.
Chử Lỗi “a” một tiếng, tiếp lấy hộp gỗ đàn, cầm trên tay chỉ cảm thấy nặng trịch, trên hộp nạm vàng khảm ngọc, khắc trứ cá chép chơi đùa dưới lá sen và hoa sen rất kì diệu, công phu cực kì cao siêu. Trên hộp còn tản phát ra một cổ hương thơm nhàn nhạt, rất hiển nhiên, bản thân chiếc hộp cũng là một bảo vật quý giá.
Chử Lỗi không biết là người nào tặng lễ vật, nhất thời cũng không biết có nên mở ra hay không, sợ có dối trá nên liền hỏi: “Hài tử đó đâu rồi?”.
Đỗ Mẫn Hành nói: “Chính là tiểu tử khách điếm dưới núi, hỏi hắn nửa buổi rốt cuộc là ai tặng lễ vật đến, hắn nói đại thúc bán rượu trấn bên cạnh đưa đến, cũng là được người khác ủy thác”.
Chử Lỗi lại “a” một tiếng, nỗi băn khoăn trong lòng lại lớn hơn, cúi đầu nhìn chiếc hộp, khóa nhỏ bằng vàng xinh xắn, đáy hộp có mấy câu thơ đúng là khẩu quyết để mở. Loại khóa này đã rất lâu đời, thịnh hành ở những nhà quyền quý cũ, là thứ quan trọng cơ mật dùng để truyền lại, bởi vì kĩ thuật chế tạo hết sức rườm rà, sớm đã thất truyền, không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy.
Ông chiếu theo câu thơ bên trên đem khóa xoay trái ba vòng, phải hai vòng, trên dưới được khai mở, chỉ nghe “ca” một tiếng chiếc hộp chầm chậm mở ra, Chử Lỗi đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu trong hộp có cơ quan lợi hại gì ông cũng sẽ khôngbị một chút thương tổn.
Ai biết chiếc hộp mở ra, bên trong không có độc dược hay độc châm gì, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vật trong hộp phát ra ánh sáng nhu hòa, sáng đến nỗi mặt Chử Lỗi cũng muốn phát quang. Hóa ra trogn hộp không còn đồ gì khác, chỉ có mười viên trân châu lớn bằng hạt đậu, kiến thức mọi người cũng rộng rãi, đặc biệt là Vũ Tư Phượng, Ly Trạch Cung của y bảo vật gì mà chưa thấy qua, hơn nữa càng là trân châu bảo ngọc thì đếm không xuể, nhưng trân châu sáng trong oánh nhuận như vậy thì chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời mọi người đều bị châu quang bảo khí làm cho hít thở không thông, phần lễ vật này cũng tính là bảo vật vô giá, chỉ sợ có nhiều tiền cũng không thể có được thứ mĩ lệ như thế.
Chử Lỗi lấy ra những viên trân châu này, nhìn dưới đáy hộp có một bức thư màu lam, trên đề bốn chữ Thân Gửi Toàn Cơ, liền biết ngay là nữ nhi bên ngoài kết giao với bằng hữu cổ quái nên tặng đến, ông đem bức thư giao cho Toàn Cơ, cười nói: “Con xem xem là ai”.
Toàn Cơ tìm được lí do đem khăn che đầu gỡ xuống, đón lấy bức thư, vừa nhìn đến bút tích viên nhu bên trên, hàng hàng chữ viết tay: “Vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu không rời. Nàng được mĩ mãn, ta cực kì an ủi”. Mặt sau không có đề tên, nhưng Toàn Cơ đã biết là ai đưa đến.
Nàng đem hộp gỗ kia cẩn thận nâng trên tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những viên trân châu mĩ lệ, chỉ cảm thấy xúc cảm ôn nhuận, trong lòng cảm thấy vạn lần cảm khái.
“Là Đình Nô”. Nàng thấp giọng nói, cầm một viên trân châu bỏ vào tay Vũ Tư Phượng: “Biết đây là cái gì không?”.
Vũ Tư Phượng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nước mắt của giao nhân”.
Toàn Cơ không khỏi nhớ tới bọn họ sau khi từ núi Côn Lôn trở về, chính mình từng chạy đến bến Đông Hải, hi vọng tìm được Đình Nô, xem y có thật sự bình an vô sự hay không? Chính là liên tiếp đi năm sáu lần đều thủy chung tìm y. Hiện giờ nghĩ lại, là y cố ý tránh né. Đình Nô ngày trước cảm mến chiến thần, nói không rõ được. Y vẫn như vậy ôn nhu nhìn nàng, chờ đợi nàng, chắc chắn cũng xem Toàn Cơ như người nữ tử lạnh lùng khi ấy.
Bất quá nàng hiện tại đã không phải chiến thần, cũng không phải tu la, nàng là một cô gái phàm nhân tên Chử Toàn Cơ, ngày hôm nay kết hôn. Sở dĩ y tránh né, vì y không muốn nhìn thấy. Nhìn thấy thì có ý nghĩ gì chứ? Giống như y đến cũng không có gì báo trước, hiện giờ y đi cũng không nói lời nào.
Chỉ là Đông Hải mênh mông, vào đêm trăng tròn, ánh sáng tản phát trên mặt biển, giao nhân này có thể du ngoạn bên rạng san hô, tóc dài giống như tảo biển tích nước, khẽ ngâm nga hát xướng loại ca dao chỉ có y mới nghe được. Giống như âm thanh ngày đó, nàng đời này kiếp này cũng nghe không được.
Toàn Cơ đem chiếc hộp nhẹ nhàng đóng lại, yên lặng không nói. Vũ Tư Phượng cười nói: “Đến lúc rồi, đi thôi”.
Toàn Cơ vội vã gật đầu, nâng tay đem khăn trên đầu buông xuống, tân nương tử yêu kiều xấu hổ, Vũ Tư Phượng ha ha cười: “Không cần. Che mặt làm sao huynh nhìn thấy muội”.
Y cầm tay Toàn Cơ đi ra đại sảnh, sắc trời đã tối, tà dương chỉ còn lưu lại một chút ánh sáng, Hà Đan Bình nhẹ nhàng phân phó chúng đệ tử thắp sáng đèn lồng, Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: “Không cần”.
Lời vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, dường như dưới lòng đất trồi lên bảy tám mặt trời lớn, sáng quắc, không thể không nhìn kĩ. Từ trên mặt đất tung mình lên, cả không trung lay động. Tập trung nhìn chỉ thấy không trung một cổ xe dài màu đỏ hồng đang dừng ở đó, màn trướng lay động theo gió tung bay, xung quanh xe là tám kim sí điểu đang bay, trường cảnh kim sí trên không phát ra tiếng kêu như châu ngọc.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, tuy nói mọi người của Ly Trạch Cung đều là kim sí điểu cũng không phải là bí mật lớn gì, nhưng ở nơi đông người hiện nguyên hình quả nhiên là kinh thế hãi tục, đến những khách nhân lão đầu tử kia cũng cứng đờ, từ lâu đã bắt đầu nghị luận ríu rít. Chử Lỗi cũng vô cùng ngoài ý muốn, há miệng muốn hỏi, không đề phòng con rể này quay lại chỉnh tề bái lạy, cung kính đối vơi phu thê họ hai bái ba cúi đầu.
Vũ Tư Phượng trong trẻo nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, phu thê chúng con xin bái biệt”.
Chử Lỗi lúc này mới kêu một tiếng sợ hãi, ông còn nghĩ đôi con gái con rể này phải ở lại Thiếu Dương Phái mấy ngày mới đi, ai nghĩ rằng mới vừa thành lễ đã muốn rời khỏi, kể cả phụ mẫu tâm lí chuẩn bị cũng không có. Ông vội nói: “Tư Phượng, các con không cần vội vàng như vậy...”.
Linh Lung bước tới vừa khóc vừa kêu to: “Sao lại đi sớm như vậy? Muội muội tốt xấu cũng ở lại vài ngày, có nhiều lời còn chưa nói hết”.
Toàn Cơ cười dài, lắc đầu nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Đến đây cũng rất tốt rồi. Cha, mẹ, Linh Lung, tỷ phu, đại sư huynh... Chúng ta sẽ còn trở về, không nên lo lắng”.
Nói xong xoay người liền đi, chân nhẹ nhàng bước, nháy mắt đã ra đến đại sảnh. Mọi người vội vã đuổi theo, Đỗ Mãn Hành thần sắc phức tạp, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tiểu sư muội”.
Toàn Cơ quay đầu nhìn hắn vẫy tay, vẻ mặt đó nghiễm nhiên là dáng điệu lúc nhỏ, cười đến vô tâm vô phế. Trong lòng hắn đau xót, trong mắt chậm rãi ướt đẫm.
Lửa, lửa từ mặt đất đột ngột bốc lên cao một trượng giống như một đóa hoa sen nở rộ. Toàn Cơ được hỏa diễm nâng trứ, nhẹ như bông tiến vào trong xe. Vũ Tư Phượng ngự kiếm bay lên xuyên qua hỏa diễm hừng hực, lúc hiện thân phía sau lưng đã thấy ánh sáng kim sí lộng lẫy, đoạt đi thần hồn. Tám kim sí điểu dục hỏa bay lên, nháy mắt liền biến mất trước mặt mọi người, chỉ lưu lại ánh lửa vụn vặt oánh oánh liên miên, nhắc nhở mọi người mới vừa rồi ở đây xuất hiện mỹ cảnh có một không hai.
Vũ Tư Phượng nói một tràng trò hay, hóa ra chính là như vậy. Y là yêu, nàng là tu la, ai cũng không cố kị thân phận này, thoải mái mà hiện ra, lúc này mới chính là thành lễ trong đại hôn.

※※※

Trong ba năm sau đó, phu thê Toàn Cơ mỗi năm đều trở về Thiếu Dương Phái một lần, thăm viếng người thân.
Trực giác Linh Lung xuất hiện sai lầm, nàng sinh ra là một nữ nhi thần sắc xinh đẹp, không phải nhi tử. Nữ nhi tám phần giống nàng, rất ít khi khóc nháo. Vui nhất là lúc nó cười hi hi nhìn mọi người đến đùa với nó. Chung Mẫn Ngôn yêu thương đến lộn xộn, chỉ muốn đem bảo bối ngậm trong miệng. Vũ Tư Phượng thay đứa nhỏ đặt tên: Chung Văn Quân. Cách năm Linh Lung lại sinh một nhi tử, gọi là: Chung Hi Quân.
Ba năm sau, Vũ Tư Phượng đem vị trí cung chủ Ly Trạch Cung truyền cho Đường trưởng lão, chính mình dẫn Toàn Cơ, hai tay nải, không vật ngoài thân rời Ly Trạch Cung, băng qua đại dương, mới đầu còn liên lạc tin tức, dần dần bặt vô âm tín, nhoáng cái bốn năm trôi qua.
Vào một ngày nào đó, tháng nào đó của năm nào đó, tại hải ngoại ở một trấn nào đó của một quốc gia nào đó, thật là phong hòa nhật lệ, Vũ Tư Phượng đóng cửa dược xá, cùng với Toàn Cơ đem dược vật phơi trên sàn trúc. Vượn trắng trên nóc nhà chầm chậm cười, cũng không biết nó bắt được thứ tốt gì, cười đến vô cùng vui vẻ. Dược thảo phơi được phân nửa, Toàn Cơ liền lười biếng, thân thể xiêu vẹo dứt khoát nằm trên sàn trúc phơi nắng, quanh thân ánh dương ấm áp, chỉ muốn ngủ một giấc.
“Tư Phượng, chúng ta bao lâu rồi chưa về, huynh còn nhớ không?”. Thanh âm của nàng cũng lười biếng uể oải.
Vũ Tư Phượng thấy nàng lười, bản thân mình cũng muốn lười, ngồi bên cạnh nàng đáp: “Đại khái... cũng ba bốn năm rồi”.
Toàn Cơ vỗ vỗ cái bụng của mình, ngẩng đầu hỏi: “Huynh xem cái này, chúng ta hãy tìm thời gian trở về để phụ mẫu vui vẻ một chút”.
Vũ Tư Phượng nắm tay nàng, nhíu mày nói: “Cái gì mà cái này, đây là tiểu hài nhi. Muội đập như vậy, nó làm sao chịu ra”.
Toàn Cơ dứt khoát tựa lên đùi y, tựa như ngủ nhưng không ngủ, lẩm bẩm nói: “Văn Quân năm nay chắc đã bảy tuổi, Hi Quân cũng sáu tuổi. Hài tử này của chúng ta vẫn còn trong bụng mẹ, sau này gặp lại Linh Lung không biết tỷ ấy sẽ đắc ý thế nào đâu? Nói không chừng vài năm nay tỷ ấy lại sinh thêm em bé... Ai, hai người bọn họ cũng thật có năng lực”.
Vũ Tư Phượng cười ra tiếng, nói: “Vẫn chờ hài tử sinh ra, rồi mang về gặp ông bà ngoại. Muội đang có mang, không nên bôn ba đường xa tránh động thai khí”.
“Huynh nói thai khí rốt cuộc là thứ gì, nói động liền động? Tiểu hài tử ở trong bụng đợi thật tốt. Làm sao hoạt động một chút liền động cái gì thai khí?”.
Vũ Tư Phượng không phản ứng lại vấn đề lộn xộn của nàng. Buổi chiều lười nhác này, đúng là nói chuyện cũng là lời thừa, tốt nhất là ngủ một giấc. Ngày tháng du nhàn này là thứ hai bọn họ yêu thích. Vài năm này, bọn họ thường đến những nơi mới ở lại vài tháng, Vũ Tư Phượng làm ít thảo dược đem bán đổi lấy lộ phí đi đường, thỉnh thoảng cung giúp hàng yêu phục ma... Chờ đến khi chán rồi liền sẽ phủi mông rời khỏi, sau đó đến một nơi khác để du ngoạn, chơi đủ rồi lại cư ngụ lại.
Nếu không phải lần này phát hiện Toàn Cơ có mang, bọn họ liền về Thiếu Dương Phái thăm người thân, bốn năm không liên lạc, lão nhân gia khẳng định lo lắng lắm.
Hai người nói một hồi toàn lời thừa thải, Vũ Tư Phượng cũng nhịn không được nằm lệch trên sàn trúc uể oải buồn ngủ.
Toàn Cơ đột nhiên chuyển động một chút, mắt mở lớn lắng nghe. Vũ Tư Phượng ngạc nhiên nói: “Làm sao thế?”.
Nàng nghe một hồi, đột nhiên triển nhan cười, bay nhảy lên, cười nói: “Có người trở về rồi”.
Có người trở về? ngoài hai người bọn họ còn có ai muốn “trở về”? Vũ Tư Phượng theo đó bò dậy, hai người cùng nhau mở cửa, ngoài cửa là một mảnh ruộng đồng mênh mông, xanh biếc, gió thổi phần phật giống như có vô số làn sóng đang trở mình.
Trên bờ ruộng có một người đội nón đang đi, gió thổi sóng xanh cũng thổi bay mái tóc dài màu trắng bạc của hắn. Hắn cao giọng ca hát: “Thiên bất khả dự lự hề, đạo bất khả dự mưu; trì tốc hữu mệnh hề, yên thức kỳ thời. Thư thiên vi lô hề, tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề, vạn vật vi đồng...”.
Hai người cùng nhau ghé vào cửa nhìn, cùng cười. Tình cảnh này vô cùng quen thuộc. Toàn Cơ cười nói: “Cuối cùng đợi được hắn rồi, cái tên bại hoại này”.
Người nọ đi đến trước mặt, tháo nón xuống, tóc dài màu bạc theo gió vũ động, đầu ngẩng cao, ngông cuồng tự đại mà nói: “Lão tử muốn ăn cơm”.
Toàn Cơ kéo tay áo hắn, gắt gao kéo hắn lại, Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng đóng cửa lại, con vượn trắng trên nóc nhà kêu chi chi.
Hôm nay lại là một hồi đoàn tụ.

[Lưu Ly Mỹ Nhân Sát - Chính Văn - Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro