batdiettt2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 394: Tôi Không Phải Bị Bắt Tới Đây

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Thạch Lệ đối với tòa thành Thiên Thạch hiểu cũng không nhiều, phần lớn nói ra những chuyện trong đoạn thời gian sau khi gặp Thạch Thiên ở tại. Helen không nói một câu, nghe rất chăm chú, chờ sau khi Thạch Lệ nói xong, mới thở dài nói: “Thật nghĩ không ra, người thân mấy trăm năm chưa từng liên lạc lại thông qua một viên đá nhỏ này mà có thể nhận ra được, hơn nữa còn có thể quý trọng sự thân tình với mọi người như thế.”

Thạch Lệ lúc đầu cũng thấy tình thân của Thạch Thiên đối với hai chị em nàng có chút đặc biệt, hiện tại đương nhiên đã biết chị em mình trong mắt Thạch Thiên cũng không chỉ là người thân ngẫu nhiên gặp được, đối với Thạch Thiên mấy trăm năm không có gặp người thân mà nói, đột nhiên nhìn thấy hậu đại cũng không biết có tồn tại hay không của mình, sự vui mừng trong đó so với người thân xa cách lâu ngày gặp lại còn lớn hơn rất nhiều, Thạch Lệ tại tòa thành Thiên Thạch biết được chân tướng tâm tình cũng làm cho nàng cả đời khó quên, cười cười: “Có lẽ là bởi vì Thạch gia chúng tôi ít người, cho nên so với người thường càng quý trọng hơn một ít.”

Trải qua hơn một tiếng nói chuyện với nhau, mặc dù chỉ là Thạch Lệ nói Helen nghe, nhưng không khí đã trở lên dễ dàng hơn rất nhiều, vô hình chung đã kéo gần khoảng cách hai người lại. Helen tò mò hỏi: “Thạch Thiên tuổi còn trẻ như vậy mà đã kế thừa tòa thành Thiên Thạch, hẳn là có rất nhiều truyện cần hắn đi làm mới đúng, hắn sao lại chạy đi HongKong, vừa đi học vừa làm bảo an?” Đi học thì còn được đi, đi học được vài ngày lại đi tạp chí làm bảo an khiến cho Helen cảm thấy khó tin. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thạch Lệ mỉm cười nói: “Tổng thống Helen, không phải tất cả mọi người đều giống như cô đâu, có lý tưởng cùng mục tiêu cao xa, đại đa số người ta lý tưởng chỉ là cuộc sống vui vẻ vô ưu vô tư, so với cô chỉ có thể dùng từ ích kỷ để hình dung bọn họ.” Có lẽ là do Thạch Lệ nhiệt tình, nên Helen mơ hồ đã đem nàng thành bạn bè có thể chuyện trò, nghe vậy cười hỏi: “Cô thật không cảm thấy tôi là nhân vật chính trị không từ thủ đoạn sao?”

Thạch Lệ nói: “Từ những gì cô phát biểu cùng những biểu hiện một năm gần đây, không giống như là người nói một đằng làm một nẻo. Ồ,… Tôi cũng không có tư cách bình luận về cô, xin đừng để ý.”

Helen vui vẻ nói: “Đương nhiên là không ngại, có được đánh giá về tôi như vậy, so với phần trăm người ủng hộ còn làm cho tôi có cảm giác thành tựu hơn nhiều. Bất quá một năm này cũng cho tôi càng them rõ ràng khoảng cách giữa lý tưởng cùng sự thật, thật sự làm cho người ta khổ não, thậm chí là tuyệt vọng.”

Thạch Lệ nói: “Hy vọng sẽ không làm cho cô thay đổi, có lẽ mọi người cảm thấy Thạch Thiên phi thường đặc biệt, thật ra hắn là một người rất đơn giản, tối thiểu hắn chỉ muốn một cuộc sống vô cùng đơn giản, cho nên mới rời khỏi tòa thành Thiên Thạch đi HongKong, không biết cô có tin hay không, là bởi vì em tôi tìm một công việc tại tạp chí, Thạch Thiên mới có thể đi tạp chí làm bảo an, chính là muốn bảo vệ cho nó.” Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Helen kinh ngạc nói: “A, cái này…”

Thạch Lệ gật đầu nói: “Đúng vậy, cô có lẽ cảm thấy trong tòa thành Thiên Thạch người nhiều như vậy, lại có tiền như vậy, loại chuyện nhỏ này căn bản không cần Thạch Thiên phải tự mình đi làm. Nếu như cô ở cùng Thạch Thiên một đoạn thời gian sẽ biết, hắn mặt ngoài đối với bất cứ chuyện gì cũng hăng hái không nổi, nhưng thực có chuyện gì lại không muốn người khác làm thay.” Helen được ở cùng Thạch Thiên một đoạn thời gian thì trên mặt không khỏi đỏ lên, Thạch Lệ nói tiếp: “Thạch Thiên làm việc dường như trực tiếp, điều này làm cho người ta cảm thấy hắn rất xúc động, thật ra cũng không phải là người xấu, tôi không biết hắn sao lại đưa cô mang về đây, bất quá hắn nếu muốn thương hại cô mà nói, thì cũng không cần phiền toái đưa cô về đây như vậy. Một lát nữa tôi sẽ khuyên hắn, để cho hắn phái người đưa cô trở về.”

Helen cười khổ nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải bị Thạch Thiên bắt về, tôi là được hắn cứu trở về.”

Lấy sự tỉnh táo của Thạch Lệ cũng không khỏi lấy làm kinh hãi nói: “Hả… Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Helen nói: “Xin lỗi, nguyên nhân cụ thể tôi không thể nói. Thạch Thiên cùng Braid có lẽ đã đoán được một ít, tôi hy vọng Thạch Lệ cô có thể thay tôi nói bọn họ tạm thời giữ bí mật được không?”

Thạch Lệ nhất thời đoán ra việc này có liên quan đến chính đàn nước Mỹ, rất có thể là một hồi sóng gió chính trị, mình không tiện hỏi nhiều, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nếu đã rõ Helen không phải Thạch Thiên bắt cóc đến đây, mà là Thạch Thiên tại Mỹ làm những chuyện như vậy cũng đã không thể thay đổi, lo lắng nhiều cũng là dư thừa, Thạch Lệ vì vậy đứng dậy cáo từ, để cho Helen nghỉ ngơi.

Tới tối khi Thạch Thiên cùng Kim Hinh xuống lầu dung cơm, Braid hướng tới Thạch Thiên giới thiệu ba người mặc quân trang nọ, tên phân biệt là Samuel, Sidney cùng Stuart, thân phận là ông chủ của ba công ty bảo an. Thạch Thiên nhìn qua bọn họ một cái, cũng không quá để ý. Thạch Lệ cũng từ khí thế cùng cử chỉ của ba người mà đoán ra bọn họ quá nửa là thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê, nàng biết đại đa số tổ chức lính đánh thuê đều phất cờ hiệu công ty bảo an mà làm ăn, nếu không thì ông chủ của các công ty bảo an này cũng sẽ không mặc quân phục như vậy, bất quá ánh mắt ba người này nhìn Thạch Thiên tràn ngập kính ý, cùng với những người của tòa thành Thiên Thạch như Braid, cũng không phải dùng tiền là mời tới được.

Helen ở trên giường một ngày một đêm cũng không xuống, cho đến sáng sớm hôm sau mới rời giường, bất quá bởi vì chuyện phiền lòng còn nhiều, thời gian chính thức ngủ say cũng không tính là dài. Trong phòng có toilet rộng rãi, dụng cụ đều mới, thông với toilet là phòng thay đồ với đầy đủ các loại quần áo, đều tương tự loại bình thường nàng hay mặc. Sau khi rửa mặt thay quần áo, phát hiện trên bàn bên ngoài đã có bữa sáng, Helen bụng kêu vang, quả thật là đói bụng.

Ăn qua loa vài miếng, đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, gió biển mát lạnh đập vào mắt, tinh thần cũng sảng khoái, trong tai mơ hồ truyền đến khẩu hiệu thao luyện, theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy ước chừng hơn ba trăm binh lính chia làm ba đội chạy bộ trên bờ cát. Helen trong lòng thầm than, nghĩ không ra tòa thành Thiên Thạch lại một mình tổ chức quân đội ở trong nước Mỹ, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ vì một người nữ minh tinh, mà không tiếc lấy lực lượng vũ lực một gia tộc đối kháng với một quốc gia có lực lượng quân sự cường đại nhất toàn cầu sao? Cái này cũng không phải không có khả năng, trên thực tế Thạch Thiên đã làm như vậy, hơn nữa hắn một mình đã làm cho quốc gia cường đại nhất này không biết ứng đối như thế nào, nếu là tòa thành Thiên Thạch dốc toàn bộ lực lượng, lấy tài lực vật lực của bọn họ, sẽ mang đến cho nước Mỹ bao nhiêu phiền toái? Quả thực khó có thể tưởng tượng…

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Helen đóng cửa sổ, xoay người lại nói: “Mời vào.”

Ảnh Ma

04-08-2011, 10:33 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 395: Hành động bị hủy bỏ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đi vào là Braid, phía sau còn đi theo ba người, đúng là Samuel, Sidney cùng Stuart mặc quân phục, sự chú ý của Helen nhất thời bị ba người này hấp dẫn, đoán thân phận của ba người bọn họ cùng với ba trăm binh lính trên bờ cát có quan hệ. Samuel, Sidney cùng Stuart cũng chủ động tự giới thiệu, vẫn là trên danh nghĩa công ty bảo an.

Helen đương nhiên cũng biết công ty bảo an thực tế là làm cài gì, sau khi mời mọi người vào ngồi xuống, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Mấy trăm binh sĩ trên bờ cát hẳn là người của công ty bảo an các ngài? Dẫn bọn họ đến Mỹ muốn làm cái gì?”

Ba người Samuel thong dong cười cười, nhìn về phía Braid. Braid mặt mang nụ cười tiệp lời: “Cô Helen, không nói gạt cô, từ ngày hôm trước khi Washington truyền ra tin tức chủ nhân chúng tôi gặp nạn, chúng tôi liền triệu tập tất cả người có thể dùng, chuẩn bị cùng nước Mỹ đồng quy vu tận.” Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Helen nghĩ thầm mình suy nghĩ quả nhiên không sai, cau mày nói: “Các người can đảm tôi rất bội phục, cũng không hoài nghi năng lực của các người, nhưng mấy trăm người đã nghĩ đi đối kháng với một cường quốc quân sự, không khỏi… Quá cẩu thả, quá xúc động.”

Braid cười nói: “Đồng quy vu tận quả thực là nói có chút khoa trương, nhưng chỉ là cấp cho nước Mỹ chút phiền toái mà thôi.”

Stuart hiển nhiên không phục, không nhịn được nói: “Cái này không phải như các ngươi đánh Iraq, chiến trường là chính quốc nội của Mỹ, đều là trong các thành phố lớn, tôi cũng không tin quân đội Mỹ dám phóng tên lửa vào các thành phố này, chỉ bằng cảnh sát cùng đám binh lính mới tập cầm súng này… Hừ hừ…” Lời còn chưa dứt, Samuel ngồi bên cạnh hắn đã đá một cước ngăn lại, đành phải ngậm miệng hừ hai tiếng, bất quá ai nấy đều thấy được đến, hắn căn bản không đem năng lực tác chiến của cảnh sát cùng binh lính Mỹ để vào mắt.

Samuel thản nhiên nói: “Stuart thẳng tính, tổng thống xin không nên để ý, bất quá chúng tôi có cuồng vọng, cũng không đến nỗi cho rằng mấy trăm người có thể đối kháng với quân đội Mỹ. Ba trăm người trên đảo này là ngày hôm qua tôi tạm thời điều động từ Los Angeles lại đây để bảo vệ cho tổng thống. Những thành viên khác còn đang ở trong Los Angeles, đám người của Stuart thì ở San Francisco, người của Sidney thì ở Sacramento. Đương nhiên cũng không chỉ nhắm vào California, người mà ba người chúng tôi dẫn đến chỉ là một phần nhỏ tham dự vào hành động lần này.”

Helen hít một hơi khí lạnh, trừng mắt nói: “Các ngươi… Các ngươi vì tiền mà có dũng khí làm như vậy sao? Chẳng lẽ không sợ bị quy vào phần tử khủng bố. Tương lai còn nơi nào để cho các người dung thân chứ?” Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Samuel vẫn thản nhiên nói: “Chúng tôi không phải vì tiền, ít nhất tôi không có lấy tiền.”

Sidney cùng Stuart đồng thanh nói: “Tôi cũng vậy.” Nói xong ba người nhìn nhau mà cười ha hả, trong tiếng cười mang theo sự tự hào khó có thể che dấu, phảng phất như tham gia vào hành động lần này là một vinh hạnh lớn lao. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Helen trong lòng lúc này chỉ còn lại sự khiếp sợ, nghĩ không ra tòa thành Thiên Thạch còn có lực hiệu triệu lớn như vậy, hơn nữa chỉ là tại California đã vận dụng ba tổ chức lính đánh thuê. Nếu thật ở tại các thành phố quan trọng đều ẩn nấp một đội lính đánh thuê, như vậy chẳng phải cả trăm đơn vị lính đánh thuê sao? Lại nhìn Braid hỏi: “Ngài rốt cuộc đã mời bao nhiêu lính đánh thuê đến Mỹ?”

Lấy thống kê tình báo của Mỹ, hiện tại tổng cộng tổ chức lính đánh thuê toàn cầu chỉ có hơn ba trăm nhà. Bất quá có thể lấy danh nghĩa công ty bảo an công khai mời chào làm ăn chỉ có hơn một trăm nhà, nhân số cũng không giống nhau, từ mấy trăm người tới mấy ngàn người. Một bộ phận tổ chức lính đánh thuê trong đó sau lưng có quốc gia ủng hộ, thậm chí là quân đội của quốc gia đó âm thầm thành lập, nước Mỹ hàng năm cùng các tổ chức lính đánh thuê hợp tác chi phí cũng lên tới hơn mười triệu đôla. Helen tin tưởng lính đánh thuê có bối cảnh quốc gia khẳng định sẽ không tham gia vào hành động của tòa thành Thiên Thạch nhằm vào nước Mỹ, nhưng trừ những tổ chức này ra, thì tổ chức lính đánh thuê còn lại chẳng phải là gần nửa số đều bị bọn họ triệu tập đến? Nếu như đồng thời tại các thành phố lớn của Mỹ phát khởi hành động, đem hệ thống thông tin, giao thông, tài chính tất cả đều phá hỏng. Nước Mỹ lập tức sẽ lâm vào tê liệt. Stuart nói một điểm cũng không sai, lính đánh thuê đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ ở trong ngọn lửa chiến tranh rèn luyện ra, hơn nữa đều là dạng liều mạng, bọn họ thích chiến tranh, thậm chí say mê chiến tranh, cảnh sát cùng binh lính bình thường sao có thể là đối thủ của bọn họ, nhưng bọn họ đem chiến trường vào trong thành phố đông dân cư, vũ khí hạng nặng, vũ khí có tính chất sát thương lớn của quân đội Mỹ cùng không quân cơ hồ không có chỗ dụng võ, chỉ có thể trợn mắt mà nhìn bọn họ không kiêng nể phá hoại.

Braid nghe Helen âm thanh hơi chút phát run, lúng túng nói: “Bởi vì thời gian vội vàng, cũng không phải tôi phụ trách liên lạc với bọn họ, hiện tại còn không rõ ràng cụ thể có bao nhiêu người tham dự hành động lần này, đại bộ phận trong đó dùng biện pháp lén nhập cảnh. Bất quá cô Helen không nên lo lắng, hiện tại chủ nhân đã không sao trở về, cô Kim Hinh cũng đã được thả ra, hành động hiển nhiên cũng hủy bỏ, nếu không cũng tuyệt đối không tiết lộ cho cô Helen biết.”

Helen thở phào ra một hơi nói: “Nếu đã hủy bỏ, hy vọng các người lập tức cho những người này rút lui, miễn khiến cho cảnh sát cùng quân đội chú ý, phát sinh xung động không cần thiết.”

Braid gật đầu nói: “Tôi đã cho người liên lạc với bọn họ, chưa nhập cảnh thì tạm thời chờ tin tức, đã nhập cảnh thì cũng đừng coi thường vọng động, rút lui cũng không cần phải gấp gáp, có lẽ cô Helen còn dung được.” Hắn dẫn ba người Samuel tới gặp Helen, đúng là vì dụng ý này.

Helen nào dám lợi dụng lính đánh thuê giúp mình, nếu sử dụng vũ lực, thì lại là thế lực nước ngoài, cho dù thành công lấy lại quyền lực thuộc về mình, cũng sẽ bị đảng phái phản đối mượn điều này án cho các loại tội danh, thậm chí là tội phản quốc, mơ tưởng ngồi ổn ở vị trí tổng thống, vội vàng lắc đầu nói: “Không! Cảm ơn ý tốt, tôi không muốn phiền toái bọn họ, ngài Braid nếu như thực muốn giúp tôi, thì lập tức đưa tôi đi Los Angeles.”

Samuel nói: “Tôi rõ ràng tổng thống lo lắng cái gì, bất quá chúng tôi chỉ muốn bảo vệ ngài an toàn, sẽ không tham dự vào tranh chấp của các người, sau đó cũng tuyệt không tranh thủ lợi ích với ngài, điểm này tôi có thể đảm bảo.”

Helen mới vừa lại muốn cự tuyệt, đột nhiên nhớ tới bởi vì chuyện này mà lâm vào nguy hiểm tuyệt đối không chỉ một mình mình, không thể không vì sự an toàn của bọn họ mà lo lắng, mình cũng phải liên lạc với những người thân tín này, suy nghĩ một chút, trước mắt cũng chỉ có dựa vào những người này để thay mình hoàn thành, liền hỏi: “Như vậy… Có thể giúp tôi liên lạc với một số người hay không, hơn nữa bảo vệ an toàn cho bọn họ, bọn họ hiện tại có thể đã bị người giám sát, phải bí mật tiến hành.”

Ảnh Ma

04-08-2011, 10:34 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 396: Ánh mắt phức tạp

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Mặc dù là Thạch Thiên đã đáp ứng phải trợ giúp Helen, bất quá bởi vì thẹn trong lòng, khi cùng Helen ở cùng một chỗ làm cho hắn cảm thấy không quá thoải mái, hơn nữa cũng nhìn ra được Helen cũng không quá tình nguyện để hắn hỗ trợ, cho nên tối hôm qua đem nhiệm vụ này chuyển giao cho Braid. Braid hiển nhiên không dám chậm trễ, nghĩ mọi biện pháp cũng phải giúp Helen.

Thấy Helen rốt cuộc đồng ý tiếp nhận trợ giúp, cũng đưa ra yêu cần cụ thể, Braid thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Không thành vấn đề, bọn họ vốn chính là công ty bảo an có giấy phép, công việc vệ sĩ chính là một trong nghiệp vụ quan trọng của bọn họ. Tôi lựa chọn mấy công ty bảo an tương đối sạch sẽ phụ trách việc này, cam đoan không để cho cô Helen lưu lại hậu hoạn.” Tuy nói là như vậy, trong lòng lại đối với năng lực bảo vệ của tổ chức đánh thuê không quá yên tâm, dù sao đối phó cũng không phải trộm cắp tầm thường, thầm nghĩ cũng cần từ Thiên Thạch đồng minh chọn lựa một nhóm tinh anh sắp đặt vào trong mấy công ty này mới được. Bất quá điểm này cũng không cần phải nói cho Helen, Thạch Thiên hiện tại trong mắt chính phủ Mỹ cho dù không phải phần tử khủng bố, thì cũng kém không bao nhiêu, Helen khẳng định không hy vọng người của tòa thành Thiên Thạch trực tiếp giúp nàng. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Helen thấy Braid lo lắng chu đáo, cũng không nói gì thêm nữa, thật ra nàng đồng ý tiếp nhận trợ giúp của Braid còn có một nguyên nhân khác, cũng như nàng đã bất đắc dĩ yêu cầu Thạch Thiên bảo vệ mình, cùng với làm cho mấy vạn lính đánh thuê như hổ như sói ở trong ngoài nước Mỹ mắt nhìn chằm chằm, chi bằng lợi dụng bọn họ làm việc cho mình, nhiều ít có thể có chút tác dụng ước thúc. Vì vậy đem danh sách nhân viên muốn lien lạc giao cho Braid. Nàng trở thành tổng thống mới một năm, nội các đều dưới sự trợ giúp của Otis mà tổ chức, người chính thức có thể làm cho nàng tuyệt đối tín nhiệm cũng không nhiều lắm, trên danh sách đại đa số là trợ thủ cùng chỗ dựa của nàng tại nhà Trắng. Cũng không phải nhân vật có thực quyền, chủ yếu là vì sự an toàn của bọn họ.

Dưới yêu cầu của Helen, Braid đáp ứng chiều sẽ đưa nàng đi Los Angeles, Samuel cũng ba trăm lính đánh thuê hắn mang tới giả trang, chia làm vài nhóm quay về Los Angeles trước, giúp Helen an bài chỗ đặt chân. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Giữa trưa Thạch Lệ lại tới phòng Helen, cùng nàng ở trong phòng dùng cơm, thức ăn phi thường phong phú, bất quá hai người đều có tâm sự, nên ăn cũng không bao nhiêu, cũng không trao đổi câu nào, không khí quái dị.

Dùng hết cơm trưa, Helen mới mở miệng nói: “Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, những sự phá hoại của Thạch Thiên đối với quốc gia chúng tôi đều không thể tha thứ.”

Thạch Lệ bình tĩnh nói: “Tôi hiểu, nhưng tất cả cũng không thể thay đổi.”

Helen nói: “Đương nhiên, tôi cũng không hy vọng quốc gia của mình có kẻ địch như Thạch Thiên, nếu như tôi còn có thể làm được, thì sẽ đem hết mọi biện pháp để dẹp yên sự kiện lần này.”

Thạch Lệ trong mắt lộ ra vẻ cảm kích nói: “Chờ án của Kim Hinh chấm dứt, tôi sẽ lập tức khuyên Thạch Thiên rời nước Mỹ.”

Helen thở dài nói: “Kim Hinh nói rất đúng. Nàng phải được xin lỗi chứ không phải thẩm phán, người nên đứng trước pháp đình không phải nàng ta.”

Thạch Lệ nói: “Bất quá việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác, chờ nàng tỉnh táo lại hẳn có thể rõ ràng khổ tâm của cô. Sáng ngày mốt tôi sẽ khuyên nàng đi pháp đình.”

Lúc này Braid gõ cửa tiến vào nói: “Cô Helen, phía Los Angeles đã an bài thỏa đáng, bây giờ có thể xuất phát.”

Helen lẩm bẩm: “Có lẽ… Còn có biện pháp tốt hơn…” Rồi đứng dậy đi về phía Braid, khi đi tới cửa thì dừng bước, hỏi Braid: “Có thể cho tôi vài phút không? Tôi muốn gặp Kim Hinh một lần.” Braid nói: “Đương nhiên có thể.” Trong mắt lại lộ ra vẻ khó xử. Thạch Lệ đi ở phía sau Helen thấy vậy nói: “Hay là để tôi đưa tổng thống Helen đi gặp.” Braid nhất thời gật đầu cảm kích. Kim Hinh cùng Thạch Thiên cả ngày dính cùng một chỗ, cơ hồ không ra khỏi phòng, hắn cũng không dám đi quấy rầy, vội nói: “Được rồi, tôi xuống trước cho trực thăng chuẩn bị sẵn sàng.”

Phòng của Thạch Thiên cùng Kim Hinh so với phòng Helen thì cao hơn một lầu, cũng là đỉnh của tòa nhà. Thạch Lệ cùng Helen khi lên lầu, cửa phòng mở rộng, hai người hầu xinh xắn đang thu thập bàn ăn. Thạch Lệ tiến lên hỏi, biết được Thạch Thiên cùng Kim Hinh sau khi dùng cơm thì lên hoa viên trên nóc.

Tuy nói là hoa viên, nhưng trên đảo gió lớn, cũng không có hoa cỏ gì, trong hoa viên có một cái hồ bơi lớn, Thạch Thiên ở trần nằm trên một chiếc ghế bên cạnh bể bơi phơi nắng, Kim Hinh mặc váy ngủ ngồi trên đùi Thạch Thiên, vạt áo trước ngực để hở, có thể nhìn thấy nội y bên trong, đang đem hoa quả cắt thành mảnh nhỏ đưa vào miệng Thạch Thiên, thần thái mập mờ đến cực điểm.

Nhìn thấy Thạch Lệ cùng Helen đột nhiên xuất hiện, Kim Hinh trên mặt nhất thời đỏ lên, lưu luyến không rời mà từ trong lòng Thạch Thiên đứng lên, để ý tới quần áo, lúng túng nói: “Tới tìm Thạch Thiên sao, mọi người cứ nói chuyện, tôi… tôi đi đổi lại quần áo…” Rồi vội vã chạy vào trong phòng.

Thạch Thiên thân là trưởng bối, cũng không thể không biết xấu hổ ở trước mặt Thạch Lệ mà chỉ mặc cái quần lót, nên phủ thêm áo ngủ rồi nói: “Ngồi đi, tìm ta có chuyện gì?”

Helen nói: “Tôi tìm Kim Hinh.” Rồi liếc nhìn Thạch Thiên một cái, xoay người đi theo phía sau Kim Hinh.

Thạch Lệ chờ bóng lưng Helen biến mất, thì ngồi xuống bên cạnh Thạch Thiên nói: “Ánh mắt Helen nhìn người có chút trách móc, hình như có chút hận người.”

Thạch Thiên đỏ mặt lên nói: “Lão tử đốt nhà của nàng ta, hận ta không phải rất bình thường sao?”

Thạch Lệ lắc đầu nói: “Không phải đơn giản như vậy, ừm… cảm giác lại không hoàn toàn là hận, con nói không rõ ràng được, tóm lại ánh mắt nàng nhìn người rất quái lạ.”

Thạch Thiên đỏ mặt vì Thạch Lệ phân tích, liền nói: “Lão tử mặc dù đốt nhà của cô ta, nhưng lại cứu cô ta, cô ta đại khái suy nghĩ không biết nên hận lão tử hay là nên cảm kích lão tử chắc… Ừm… Khẳng định là như thế này. Đừng nói về cô ta nữa, Hiểu Mẫn hiện tại thế nào, có đem tình huống của ta nói cho nó không?”

Thạch Thiên mặc dù sống hơn ngàn năm, nhưng tính cách lại không thể che dấu, Thạch Lệ sao không nhìn ra hắn nói không thật, bất quá cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Đây là đại sự, con đương nhiên không thể gạt nó.”

Thạch Thiên khẩn trương hỏi: “Nó tin sao?”

Thạch Lệ thấy Thạch Thiên khẩn trương về phản ứng của Thạch Hiểu Mẫn như thế, trong lòng cũng thấy ấm áp, cười nói: “Từ nhỏ đến lớn con chưa từng gạt nó, Hiểu Mẫn có đôi khi không nghe con nói, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện không tin lời nói của con. Yên tâm đi, hơn nữa người vốn thần kỳ đến khó tin, cho dù con nói người là Tôn Ngộ Không hạ phàm, nó cũng sẽ tin.”

Thạch Thiên thấy rốt cuộc ở trong lòng hai chị em Thạch Lệ cũng đã định vị trí tổ tông của mình, cũng không bị các nàng xem thành tiểu đệ đệ mà đối đãi, trong lòng nhất thời vui vẻ, cũng không để ý tới Thạch Lệ giễu cợt hắn như con khỉ, cười đến toe toét ra.

Ảnh Ma

04-08-2011, 10:35 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 397 : Vĩnh viễn bảo vệ em

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Tiếp theo Thạch Thiên liền hỏi Thạch Lệ, Thạch Hiểu Mẫn khi biết mình là tổ tông của nàng thì phản ứng như thế nào, có đau lòng nhức óc hay không, hối hận lúc đầu không chịu kính trọng tổ tông hay không, hay là cầu để tổ tông tha thứ. Thạch Lệ che miệng cười cười, nói cho hắn, chờ khi nhìn thấy Thạch Hiểu Mẫn sẽ biết, làm hại Thạch Thiên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn lập tức bay đến trước mặt Thạch Hiểu Mẫn, thể hiện bộ dáng tổ tông giảng giải tổ huấn.

Thạch Lệ định thừa dịp lúc này hỏi Thạch Thiên khi nào trở về, thì đã thấy Kim Hinh thay đổi quần áo, một mình trở lại, liền hỏi: “Tổng thống Helen đâu? Cô ta không phải muốn tìm chị nói chuyện sao?”

Kim Hinh nhún vai nói: “Chỉ nói hai câu rồi đi.”

Thạch Thiên trong lòng vẫn rất quan tâm tới Helen liền hỏi: “Nói cái gì vậy?”

Kim Hinh nói: “Nàng nói tôn trọng quyết định của em, còn nói sẽ cho em một câu trả lời, sau đó lại nói lời xin lỗi rồi đi mất.”

Thạch Lệ cau mày hỏi: “Tôn trọng quyết định gì của chị?”

Kim Hinh ngồi xuống bên cạnh Thạch Thiên, kéo cánh tay Thạch Thiên nói: “Em quyết định không thượng đình, bọn họ muốn phán thế nào thì phán, anh nói có được hay không?”

Thạch Thiên cười nói: “Được! Được! Phụ nữ của lão tử bộ bọn hắn muốn thẩm vấn là thẩm vấn sao, muốn phán là phán sao!” Hắn vốn đối với chuyện Kim Hinh phải lên pháp đình tiếp nhận thẩm phán cảm thấy buồn bực, chỉ là cảm thấy Helen nói có chút đạo lý, không muốn hại Kim Hinh vĩnh viễn lưng đeo tội danh, mới miễn cưỡng đồng ý. Bất quá hiện tại nếu Kim Hinh đã hạ quyết tâm không thượng đình, hắn hiển nhiên sẽ đồng ý.

Kim Hinh cười hì hì, trong mắt lóe ra vẻ giảo hoạt, ghé vào bên tai Thạch Thiên thì thầm nói: “Bất quá bọn họ nếu phán em tội danh thành lập, em sẽ trở thành tội phạm truy nã, anh cần phải vĩnh viễn bảo vệ em đó!” Cái này hiển nhiên mới là mục đích chính để nàng không thượng đình.

Thật ra với tội danh mang theo vật phẩm cấm của Kim Hinh, cho dù pháp đình phán nàng tội danh thành lập, cơ bản cũng chỉ là xử phạt hành chính, đóng tiền phạt là xong. Hơn nữa nàng là người nước ngoài, cho dù có không đóng tiền bỏ trốn, xem rẻ tội danh pháp đình, thì nhiều nhất cũng chỉ xem nàng như người không được hoan nghênh, sau này cấm nhập cảnh vào Mỹ.

Thạch Thiên từ xưa đến nay, không có bất cứ pháp quy gì có thể ước thúc được hắn, tự nhiên hoàn toàn không để ý, nghe vậy nhất thời tức giận nói: “Bọn chúng có dũng khí phán em có tội, lão tử sẽ đốt pháp đình bọn chúng! Em cũng không cần lo lắng, lão tử sẽ phụ trách an toàn đối với em, sẽ không để cho người ta đem em bắt đi.”

Tính ra Thạch Thiên đối với Kim Hinh so với Helen bị hắn cường bạo càng áy náy hơn. Kim Hinh sở dĩ gặp phải quan tòa, lại bị người giam nhiều ngày, tất cả đều là vì hắn. Bởi vậy cho dù Kim Hinh không nói thì Thạch Thiên cũng sẽ phụ trách an toàn của Kim Hinh sau này.

Kim Hinh mừng rỡ vạn phần, liên tục gật đầu, không quản Thạch Lệ ở bên cạnh mà hôn Thạch Thiên một cái.

Thạch Lệ thấy thế có chút không chịu được, muốn đứng dậy chạy đi, lại bị Kim Hinh kéo lại nói: “Chị là chị của Thạch Thiên, hắn vừa mới rồi nói sẽ phụ trách cả đời với em chị cũng nghe được, nên vì em mà làm chứng.” Thạch Lệ không nhịn được khẽ cười nói: “Chị sẽ không thật tưởng rằng mình là most wanted của Mỹ chứ? Yên tâm đi, án của chị cũng không đến mức truy nã đâu.”

Kim Hinh nhìn ra tâm tư của mình bị Thạch Lệ nhìn rõ, đỏ mặt lên nói: “Em không yên tâm, bọn họ rõ ràng là đang hãm hại em, còn có chuyện gì mà làm không được.”

Thạch Lệ cười nói: “Cái đó cũng không hẳn là cần Thạch Thiên bảo vệ chị, vì hiện tại hắn mới là most wanted của Mỹ. Chị càng xa hắn thì càng an toàn. Chị nếu sợ hãi, thì sau này em sẽ cho cảnh sát HongKong bảo vệ chị.”

Kim Hinh nghĩ không ra tìm người hỗ trợ lại tìm ra một trở ngại, hận đến nghiến răng, ôm ngang eo Thạch Lệ nói: “Hay lắm, chị của Thạch Thiên cũng chính là chị của em, chị cũng có trách nhiệm bảo vệ em, có đúng không, chị Thạch Lệ!” Mặc kệ mình so với Thạch Lệ còn lớn hơn vài tuổi, làm mặt dày mà gọi là chị.

Thạch Lệ nhất thời toàn thân nổi da gà, nghĩ thầm Kim Hinh nếu đi theo Thạch Thiên, tính quan hệ thì mình ngược lại phải gọi là ‘bà cố Kim Hinh’ còn chưa xứng. Tuy nàng sẽ không so đo loại quan hệ phức tạp này, cũng không có ý định đem quan hệ Thạch Thiên cùng chị em mình chính thức công khai, nhưng vô luận thế nào cũng không thể để cho Kim Hinh gọi mình là chị Thạch Lệ, vội vàng nói: “Chị thích tìm ai bảo vệ thì tìm, em không dám làm chị của một đối tượng bị truy nã.” Nói xong tránh khỏi Kim Hinh, lấy cớ rời đi, lúc này trực thăng chở Helen vừa vặn bay qua phía trên bọn họ.

Người của tòa thành Thiên Thạch đến đảo Crue vốn không nhiều lắm, Helen đi rồi, đại bộ phận người cũng đều rời đảo đi Los Angeles, chỉ còn lại có mười mấy người Braid, Saji, thêm Thạch Thiên, Thạch Lê cùng Kim Hinh, bữa cơm được dùng trong một căn phòng, giống như một cung điện vậy.

Khi dùng cơm, Braid bắt đầy hướng tới Thạch Thiên hỏi thăm tình hình Helen bị người ta ám sát, Thạch Lệ nhớ tới Helen từng nhắc đến chuyện này, vội vàng lên tiếng ngăn trở, nói Helen hy vọng Thạch Thiên cùng Braid giữ bí mật chuyện của nàng.

Braid nghe vậy bảo những người làm lui hết xuống, chỉ còn lại người của tòa thành Thiên Thạch thì nói: “Chúng ta không phải rảnh rỗi mà xen vào chuyện của chính phủ Mỹ, bất quá nếu muốn bảo vệ Helen an toàn, tốt nhất là có thể tra ra ai hại cô ta. Hơn nữa khi bọn họ công khai đưa tin Helen bị hại, vu hãm Helen là do chủ nhân sát hại, rõ ràng là muốn giá họa cho chủ nhân, bằng điểm này, cũng không thể bỏ qua kẻ phía sau màn này.”

Thạch Lệ vốn không muốn Thạch Thiên cùng tòa thành Thiên Thạch lại đi gây chuyện, nhưng Helen đáp ứng sẽ đem hết mọi biện pháp để dẹp yên việc này, cho nên nàng cũng hy vọng Helen bình an vô sự, tiếp tục nắm giữ chính phủ Mỹ. Braid nói không sai, nếu tra ra người nào muốn giết Helen, hiển nhiên rất có lợi đối với việc bảo vệ cô ta. Từ tình huống trước mắt mà thấy, cũng đảm bảo Helen tính mạng an toàn, nếu không tội danh sát hại tổng thống quá nửa sẽ tính lên trên người Thạch Thiên.

Nghĩ tới đây, Thạch Lệ nhìn về phía Thạch Thiên hỏi: “Người chứng kiến người giết Helen sao?”

Thạch Thiên gật đầu nói: “Lão tử vừa mới tiến vào Nhà Trắng, thì một đám binh lĩnh Mỹ đang nhằm vào nàng ta mà bắn, khi đó còn không biết nàng ta là tổng thống, thấy nàng có chút đáng thương, đã đem nàng cứu sống về đây.”

Thạch Lệ cau mày nói: “Chẳng lẽ là quân đội muốn giết cô ta?”

Braid nói: “Cái này cũng có thể, Helen khi là thành viên nghị sự đã mãnh liệt phản đối nước Mỹ dùng binh đối ngoại, sau khi thành tổng thống lại bổ nhiệm Villard theo phái hòa bình làm bộ trưởng bộ quốc phòng, quân đội đối với nàng cũng có người không thích.”

Thạch Thiên cười nói: “Ta thấy không cần phải đi đoán, chỉ cần biết người nào giết Helen thì được chỗ lợi lớn nhất, thì quá nửa chính là tiểu tử này làm.”

Ảnh Ma

04-08-2011, 10:35 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 398 : Nàng rất thiện lương

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, lập tức có người nói: “Chẳng lẽ là phó tổng thống Otis? Helen nếu chết, hắn chính là tổng thống, hình như người nào cũng không có chỗ tốt bằng hắn.”

Một đệ tử của tòa thành Thiên Thạch hàng năm ở Mỹ phân tích: “Trong đảng Tự Do cạnh tranh người ứng cử tổng thống thì Helen cùng Otis quả thật là đối thủ, bất quá sau đó hai người hợp tác thành đồng bọn, hơn một năm nay cũng không truyền ra bọn họ có mâu thuẫn gì, người lại Helen rất nhiều chuyện cũng dựa vào Otis, cho phó tổng thống này quyền hạn rất lớn, hắn hẳn là không cần phải giết Helen. Ta thấy quân đội có khả năng cao hơn, hoặc là đảng Cộng Hòa ở sau lưng tính kế, đảng Cộng Hòa sức ảnh hưởng trong quân đội so với đảng Tự Do lớn hơn nhiều.”

Mọi người hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm của Thạch Thiên, nhưng sau khi thảo luận một phen, thì đối tượng hoài nghi lại càng ngày càng nhiều, nghe ra hình như chỉ cần Helen chết, thì người nào cũng có thể có chỗ tốt.

Thạch Lệ trầm mặc một hồi, chờ mọi người nghị luận dần dần đi xuống mới nói: “Ám sát Helen nếu là binh lính Mỹ, ít nhất chứng minh có người của quân đội tham dự, bất quá chủ mưu hẳn là người khác. Helen thân là tổng thống, người ủng hộ cùng phản đối nàng không phải ít, còn có rất nhiều chuyện bí ẩn mà người ngoài chúng ta không biết, hiện tại kết luận còn quá sớm.” Braid cũng hiểu được thảo luận như vậy không ra kết quả, gật đầu nói: “Đại tiểu thư nói rất đúng, đấu tranh trên chính trị rất phức tạp, chân tướng đến tột cùng là như thế nào không phải bằng vào suy đoán của chúng ta là có thể biết được.”

Thạch Thiên đột nhiên hỏi: “Tiểu tử tên Otis kia là dạng người gì?”

Người đệ tử mới vừa rồi cho rằng Otis không cần phải giết Helen vội vàng đứng lên, giải thích cho Thạch Thiên: “Otis chính là người hiện giữ phó tổng thống Mỹ, sau khi truyền ra tin tức Helen ngộ hại, trước mắt là người tạm thời đảm nhiệm vị trí tổng thống. Hắn làm chính trị nhiều năm, trong đảng Tự Do uy vọng rất cao, Helen mặc dù khôn khéo và có khả năng, nhưng căn cơ cùng năng lực chính trị còn kém hắn rất nhiều, nghe nói Helen có thể được chọn làm tổng thống toàn bộ đều dựa vào Otis ủng hộ.”

Thạch Thiên quả quyết nói: “Không cần đoán, lão tử khẳng định chuyện của Helen cùng với tiểu tử này có liên quan.”

Saji ngồi ở phía dưới Braid nói: “Tôi cũng thấy Otis là hiềm nghi lớn nhất. Hồi trưa khi cô Helen đi, tôi thấy bộ dáng cô ta tựa hồ có chút tâm tàn ý lạnh, có thể là cô ta đã biết là ai muốn giết mình rồi?”

Thạch Lệ suy nghĩ một chút tình hình khi ở bên cạnh Helen, quả thật giống như lời Saji nói, liền hỏi: “Những người mà cô ta muốn bảo vệ là những ai?”

Braid vỗ mạnh bàn, kích động nói: “Đúng rồi, trong danh sách của cô ta chỉ có mười mấy người, đều là trợ thủ cùng chỗ dựa bên cạnh cô ta, không có quan viên quan trọng, lại yêu cầu chúng ta bí mật cùng họ liên lạc.”

Thạch Lệ gật đầu nói với Thạch Thiên: “Xem ra quan điểm của ngài là đúng, ít nhất Helen đã hoài nghi Otis, nếu không khẳng định sẽ cùng hắn liên lạc, cũng không cần phải để người ngoài đi bảo vệ những người nọ. Bất quá ngài căn cứ theo điểm nào mà khẳng định là Otis?”

Thạch Thiên cười đắc ý nói: “Helen là người rất thiện lương, hơn nữa ngày đó lão tử bất quá hủy đi một cây cột, nàng lại có dũng khí chỉ vào mũi lão tử mà mắng lớn, không một chút nào sợ chết, nói rõ tiểu cô nương này còn rất xúc động, trong đầu quá nửa chỉ có một cán cân. Các ngươi nói loại người một thân chính khí như thế có thể đi làm tổng thống không? Trên đời người nào cũng có thể sợ, chính là không cần sợ người tốt. Lão tử nếu như là đối thủ chính trị của nàng, mới không đi giết nàng. Nếu đổi lại là một người giảo hoạt không khéo thì lại là chuyện khác. Cho nên muốn giết nàng khẳng định là người một nhà.”

Các đệ tử của tòa thành Thiên Thạch nhất thời than thở phát ra từ đáy lòng, chưa từng nghĩ đến chủ nhân trừ thần công cái thế, còn có thể từ góc độ nhân tính mà phán đoán ra chân tướng. Thạch Lệ tiến hành công tác trinh sát nhiều năm, đối với nàng mọi việc đều lấy chứng cớ làm trọng, mặc dù cảm thấy Thạch Thiên chắc chắn là Otis có chút võ đoán, nhưng cũng thừa nhận Thạch Thiên nói có chút đạo lý, cũng cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bất quá tất cả mọi người đều rõ ràng ‘cây cột’ trong miệng Thạch Thiên chính là bia kỳ niệm Washington, Helen thân là tổng thống Mỹ, dưới sự tức giận chỉ trích Thạch Thiên cũng không thể xem như là biểu hiện quá xúc động, nhưng từ danh sách Helen muốn Braid đi liên lạc đã có thể nhìn ra, Otis hiềm nghi quả thật rất lớn, cho nên cũng không ai đi sửa sơ hở trong lời của Thạch Thiên. Về phần Thạch Thiên làm thế nào đoán được nàng rất thiện lương lại càng không ai hỏi tới, Helen vốn là do chính Thạch Thiên mang về, nhìn ra nàng thiện lương cũng rất bình thường. Bọn họ đương nhiên không ai có thể nghĩ đến, Helen ở bên hồ hiểu lầm Thạch Thiên tuyệt khí, vì cứu tính mạng của hắn mà nổi thiện tâm, bất kể xung khắc mà sử dụng hô hấp nhân tạo với hắn, lại bị Thạch Thiên đem oán báo ân, chịu cường bạo. quan trọng nhất là, Helen sau khi bị Thạch Thiên đoạt đi tấm thân xử nữ cũng không có khóc lóc, cũng không có thà chết dây dưa, Thạch Thiên hiển nhiên cảm thấy nàng thiện lương, là một người rất tốt.

Người bình thường gặp phải vấn đề trọng đại, đều tận lực lo lắng ổn thỏa chu toàn, không buông tha một chi tiết nào, mặc dù là một vấn đề đơn giản, cũng sẽ nghĩ rất phức tạp. Mà Thạch Thiên lại mặc kệ là chuyện gì đều suy nghĩ phi thường đơn giản, nếu đụng việc nhỏ, hắn nghĩ cúng không muốn nghĩ, hoàn toàn dựa vào cảm giác của mình mà làm việc. Trong mắt người bình thường tính mạng ngắn ngủi, có lẽ cảm thấy cuộc sống của Thạch Thiên đi qua rất hỗn độn không chịu nổi, quả thực là đang lãng phí tính mạng, nhưng đối với Thạch Thiên đã sớm chán sống mà nói, phương thức xử sự như vậy ít nhiều có thể làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút. Bất quá nói lại, năng lực phân tích của Thạch Thiên bởi vì trường kỳ không cần mà hơi có thoái hóa, nhưng hắn dựa vào cảm giác mà sống hơn một ngàn năm, nhiều ít so với người bình thường cảm giác tinh chuẩn hơn một chút, thường thường có thể thu được một ít kỳ hiệu.

Braid lập tức dặn dò đệ tử tòa thành Thiên Thạch đang ngồi, đem hoài nghi đối với Otis báo cho người phụ trách bảo vệ Helen cùng người bảo vệ của Helen biết, mặt khác cũng an bài người đi theo dõi chặt chẽ Otis, bất quá mục đích chỉ là muốn bảo vệ tốt cho Helen, mà không tham dự vào đấu tranh giữa Helen và Otis. Trên thực tế bọn họ rõ ràng Helen cũng không hy vọng bọn họ tham dự vào. Về phần Helen cùng Otis cuối cùng ai thắng ai bại, tất cả mọi người không phải lo lắng, bởi vì chỉ cần Helen còn sống, thân phận thay mặt tổng thống của Otis sẽ không thành lập, quyền lực sớm muộn sẽ trở lại trên tay Helen, đến lúc đó chân chính công khai, Otis sẽ thân bại danh liệt.

Đương nhiên, trên đời cũng không có chuyện gì là tuyệt đối…

Huyết Thủ

04-16-2011, 06:06 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 399

Cấp cho nàng mặt mũi

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: YangDao - Lương Sơn Bạc

Đệ tử tòa thành Thiên Thạch có người đi gọi điện thoại, có người trực tiếp rời đảo, trong khoảnh khắc chỉ còn Thạch Thiên, Thạch Lê, Kim Hinh cùng với Braid, Saji năm người. Braid xin chỉ thị Thạch Thiên khi nào rời Mỹ, Thạch Thiên nếu dùng thân phận của mình mua vé máy bay xuất cảnh khẳng định lại sinh ra chuyện, bởi vậy hắn muốn sớm an bài.

Ở phía Washington từng công bố tin tức Thạch Thiên cùng Lầu Năm Góc ‘đồng quy vu tận’, bởi vì Alex nghĩ rằng hắn đã bị chôn trong mật thất dưới Lầu Năm Góc, cho nên yêu cầu Otis phong tỏa Lầu Năm Góc, để tổ chức bọn họ phái người phụ trách dọn dẹp đống đổ nát, do tốc độ dọn dẹp khá chậm, trước mắt vẫn chưa biết Thạch Thiên còn sống. Đương nhiên, cho dù đám người Otis phát hiện Thạch Thiên vẫn còn sống tốt, trước khi tìm biện pháp đối phó, thì trong lòng cũng mong hắn đi càng xa càng tốt. Nhưng hành vi phạm tội của Thạch Thiên tại Mỹ tuyệt đối không thể tha thứ, dù chỉ là diễn trò cho dân chúng xem, chính phủ Mỹ cũng không thể không có phản ứng, để cho Thạch Thiên nghênh ngang về Mỹ.

Thạch Thiên vốn muốn chờ án của Kim Hinh kết thúc thì rời Mỹ, Kim Hinh nếu đã không đi pháp đình, thì lập tức đi cũng không ảnh hưởng.

Thạch Lệ hỏi: “Có nghĩ tới quay về đại lục không? Nếu như ngài muốn quay về đại lục, con có thể lập tức cùng về Bắc Kinh, cùng Hiểu Mẫn cùng nhau đưa ngài đi khắp nơi một chút.”

Thạch Thiên đối với việc đi nơi nào vốn không thành vấn đề, tại loại thành thị huyên náo như HongKong ở lâu cũng chán, nghe Thạch Lệ đề nghị không khỏi có chút động tâm, bất quá cảm giác được Thạch Lệ rõ ràng còn có ý khác, tựa như đang lo lắng chuyện gì, cũng không đem ý nghĩ chân chính của nàng nói ra, lại hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn ta quay về đại lục? Theo ta trở về cũng không cần công tác nữa sao?”

Thật ra Thạch Lệ sở dĩ chạy tới Mỹ tìm Thạch Thiên, trừ bản thân lo lắng cho Thạch Thiên ra, trên người còn có nhiệm vụ của Bộ Quốc an giao. Đối với siêu năng lực của Thạch Thiên, Bộ Quốc an của Trung Quốc cùng Cục an toàn quốc gia của Mỹ đều cảm thấy hứng thú, cũng tổ chức một đội ngũ chuyên gia phân tích Thạch Thiên. Chi tiết Thạch Thiên đại náo Mỹ hiển nhiên đã sớm thông qua nhân viên tình báo ẩn nấp tại Mỹ truyền về Trung Quốc. Lúc này đương nhiên lại càng không đi trêu chọc hắn, nhưng thật muốn mời Thạch Thiên về nước, sau đó cảm hóa hắn, khiến cho hắn chủ động đem công năng đặc dị này mở ra cho quốc gia nghiên cứu, phát dương quang đại.

Thạch Lệ đương nhiên biết mục đích của Bộ Quốc an, bất quá theo nàng thấy vì nước nhà xuất lực cũng không có gì là không đúng, huống chi cha mẹ sau khi qua đời chị em nàng từ nhỏ được Bộ Quốc an chiều cố, nhiệm vụ lần này chính là giao tận tay cho nàng. Bởi vậy nàng hoàn toàn tin tưởng Bộ Quốc an sẽ không làm khó Thạch Thiên.

Hơn nữa Thạch Thiên lần này hành động lớn như vậy, nước Mỹ cũng phải truy nã toàn cầu Thạch Thiên, làm ra bộ dáng không tha Thạch Thiên. Nếu như Thạch Thiên trở lại HongKong, chính phủ Mỹ khẳng định sẽ đối với chính phủ HongKong đưa ra kháng nghị, gây áp lực. Thạch Thiên vô tâm vô phế đương nhiên không quan tâm cái này, chính phủ HongKong cũng không dám động tới Hỗn Thế Ma Vương này, nhưng Thạch Lệ cũng không muốn bởi vì người thân mình mà làm cho HongKong gặp phiền toái lớn.

Tình huống này Thạch Lệ cũng không muốn nói ra, nàng biết Thạch Thiên mặc dù sống được so với bất cứ ai cũng lâu hơn, nhưng tính cách cũng rất đặc biệt, tâm lý nghịch phản so với con nít càng sâu hơn. Bất quá Thạch Thiên nếu mở miệng hỏi nàng, nàng cũng không thể không trả lời, vì vậy đem sự lo lắng có câu trả lời với Bộ Quốc an nói ra.

Thạch Thiên quả nhiên giận dữ nói: “Bọn chúng còn dám đi HongKong tìm lão tử?”

Thạch Lệ giải thích: “Trước khi tìm được biện pháp đối phó ngài, bọn họ hẳn sẽ không thật sự phái người đi HongKong bắt ngài, nhưng vì vãn hồi mặt mũi quốc gia, khẳng định sẽ gây áp lực cho chính phủ HongKong, truy nã ngài trên phạm vi toàn cầu.”

Thạch Thiên cười lạnh nói: “Mặt mũi? Được! Như vậy cho bọn hắn mặt mũi. Lão tử không đi.”

Thạch Lệ vội nói: “Ngài trước đứng nóng giận, thật ra bọn họ cũng đoán chắc HongKong chính phủ không có năng lực bắt ngài, nên mới có thể làm như vậy. Ngài cho dù không vì HongKong mà nghĩ, chẳng lẽ không vì Helen suy nghĩ một chút sao? Nàng hiện là tổng thống Mỹ, mặc dù hiện tại phát sinh chút ngoài ý muốn, nhưng tin tưởng sẽ rất nhanh qua đi, đến lúc đó cho dù bản thân nàng không muốn cũng ngài đối đầu, nhưng vì quốc gia của nàng, cũng không thể không làm như vậy. Ngài nếu như ở lại nước Mỹ, như vậy sẽ rất khó xử…”

Thạch Lệ thật cũng không rõ ràng quan hệ hiện tại giữa Thạch Thiên và Helen là gì, không giống kẻ địch cũng không như bằng hữu, lúc này dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là đem Helen đẩy ra, nhưng lại vừa lúc đánh trúng điểm yếu của Thạch Thiên.

Thạch Thiên lửa giận trong lồng ngực không khỏi bị kiềm hãm, nghĩ thầm mình đã có lỗi với người phụ nữ này, hơn nữa đã đáp ứng sẽ giúp nàng. Nếu ngược lại còn làm khó nàng, quả thật không thể nói nổi, đành xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Helen thì thế nào? Chẳng lẽ lão tử sợ nàng?” Tiếp theo mặt đỏ lên, lại chuyển lời: “Bất quá, nàng cũng đáng thương, ngay cả người một nhà cũng không quản được, lão tử thật ra… Thật ra không có ý khi dễ nàng ta… Các ngươi nói đúng không?” Sau khi lập ra bậc thang để đi xuống, ánh mắt nhìn về phía đám người Thạch Lệ, Braid, để cho bọn họ kéo mình xuống đài, đồng thời trong lòng oán hận Helen, thân là một phụ nữ, không chịu lập gia đình sinh con, lại đi làm tổng thống gì đó, hại lão tử phải hi sinh mặt mũi của mình, cấp cho quốc gia này mặt mũi.

Đám người Thạch Lệ hiển nhiên theo lời Thạch Thiên nói, liên thanh nói: “Đúng.”

Thạch Thiên thở dài nói: “Lão tử nể nàng đáng thương, mà cấp cho nàng mặt mũi, miễn cho người khác nói lão tử khi dễ kẻ yếu, ném đá xuống giếng.”

Thạch Lệ thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy ngài nguyện ý về nước sao?”

Thạch Thiên hỏi: “Bọn họ muốn lão tử trở về làm gì? Muốn học công phu Thạch gia chúng ta, ta không phải đã đáp ứng cho con dạy bọn họ sao?”

Braid cũng cau mày hỏi: “Chính phủ Trung Quốc không sợ ảnh hưởng đến quan hệ với Mỹ sao?”

Đệ tử của tòa thành Thiên Thạch cũng lớn lên tại phương tây, không có khả năng như Thạch Lệ tín nhiệm chính phủ Trung Quốc, hơn nữa chính phủ Trung Quốc không tiếc ảnh hưởng quan hệ cũng Mỹ mời Thạch Thiên về nước, nếu nói không có mục đích, tuyệt đối không có người tin tưởng. Braid đương nhiên sẽ không phản đối ý kiến của Thạch Lệ, nhưng thân là người hầu của Thạch Thiên, bọn họ đều phải chuẩn bị sẵn sang cho mọi trường hợp phát sinh.

Huyết Thủ

04-16-2011, 06:07 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 400

Xây dựng quân đội

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: YangDao - Lương Sơn Bạc

Thạch Lệ kiên nhẫn giải thích, nội gia tâm pháp mặc dù tại Trung Quốc cũng cơ hồ tuyệt tích, nhưng dù sao cũng từng tại đây phát dương quang đại, Trung Quốc đối với nội gia tâm pháp hiểu rõ cùng năng lực tiếp nhận cũng không phải các quốc gia khác có thể so sánh, Bộ Quốc an mời chuyên gia tới đã đem siêu năng lực của Thạch Thiên quy về loại nội công siêu đặc biệt, cũng không giống nước Mỹ đem trở thành quái vật mà nghiên cứu.

Mục đích đương nhiên là có, bất quá nếu Thạch Thiên đã đáp ứng nàng thay mặt truyền tâm pháp cho quốc gia, bọn họ cũng sẽ không cần phải quấy rầy Thạch Thiên, cho dù có chuyện cũng chỉ thông qua nàng mà nhắn nhủ. Trên thực tế Trung Quốc hiện tại đã đem Thạch Thiên xem thành quốc bảo, chỉ cần Thạch Thiên nguyện ý về nước, đừng nói là ảnh hưởng quan hệ quốc tế, cho dù phát động chiến tranh cũng sẽ không tiếc.

Nói xong tình huống này, Thạch Lệ không nhịn được thở dài một tiếng, thật ra nàng so với bất luận kẻ nào cũng hy vọng Thạch Thiên có thể sống cuộc sống của người bình thường, hiện tại cái này đã không có khả năng, Thạch Thiên mặc kệ xuất hiện ở nơi nào, cũng tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, nước Mỹ khẳng định sẽ dốc hết toàn lực nghiên cứu biện pháp đối phó Thạch Thiên, quốc gia khác cũng sẽ đối với việc Thạch Thiên xuất hiện mà cảm thấy bất an. So ra chỉ có trở lại Trung Quốc là thích hợp với Thạch Thiên, ít nhất Bộ Quốc an đã có lời hứa, đáp ứng sẽ không quấy rầy cuộc sống của Thạch Thiên.

Thạch Lệ cười khổ nói tiếp: “Hơn nữa quan hệ Trung Quốc cùng Mỹ vốn không địch không bạn, vẫn ngầm chống đối, hàng năm đều có vô số kháng nghị cùng tranh cãi, đương nhiên, cũng có vô số hợp tác cùng trao đổi. Cho dù chính phủ Mỹ biết Thạch Thiên đi Trung Quốc, bất quá cũng chỉ thêm một kháng nghị với Trung Quốc mà thôi, chẳng lẽ thật hy vọng Thạch Thiên trở lại Mỹ đại náo một lần sao?”

Braid nghĩ thầm cũng đúng, gật đầu nói: “Đại tiểu thư nói không sai, xem ra đi Trung Quốc quả thật thích hợp nhất.”

Đối với Mỹ sẽ làm ra phản ứng gì, Braid nghĩ cùng Thạch Lệ không sai biệt lắm, biết Mỹ trước khi chưa tìm được biện pháp đối phó Thạch Thiên sẽ không coi thường vọng động, nhưng khẳng định cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua. Các quốc gia khác cho dù không ra mặt như Mỹ, cũng nhìn trộm năng lực cường đại huyền bí của Thạch Thiên, tuy lúc này vẫn không dám đối với Thạch Thiên có biểu hiện gì.

Tòa thành Thiên Thạch mặc dù phú khả địch quốc, nhưng trong mắt chính phủ mỗi nước dù sao cũng chỉ là một gia tộc, hùng mạnh cũng không thể so với một quốc gia, càng đừng nói là so với Mỹ.

Kể từ đó, chỉ sợ không có quốc gia nào sẽ mạo hiểm đắc tội với Mỹ mà hoan nghênh cho chủ nhân đi vào, bằng không không những không chiếm được chỗ tốt, còn phải lo lắng quốc gia mình lọt vào sự phá hoại của Thạch Thiên, cho dù bọn họ không dám xua đuổi Thạch Thiên, nhưng cũng sẽ xuất ra rất nhiều cách đề phòng, hoặc phái người giám thị, cái này tất nhiên sẽ làm cho Thạch Thiên không hài lòng, khó tránh khỏi lại gây chuyện.

Từ khi Thạch Thiên ‘trở lại nhân gian’, tòa thành Thiên Thạch từ già đến trẻ tất cả mọi người đều hy vọng được cống hiến ra sức, nhưng Thạch Thiên trong lòng không có chí lớn, chỉ thích tới lui một mình, đã hơn một năm đến cũng chỉ để cho họ chi tiền làm chút việc nhỏ, thật vất vả gặp chuyện lớn của Kim Hinh, Thạch Thiên lại một mình hành động, đem bọn họ ném sang một bên.

Tất cả đệ tử của tòa thành Thiên Thạch đã sớm bức bối, Braid nói tiếp: “Bất quá sản nghiệp của tòa thành Thiên Thạch trải rộng toàn cầu không có khả năng cần Trung Quốc che chở mà sinh tồn, vừa lúc lần này chúng ta có thể lợi dụng lực lượng cơ bản tập trung lại, dứt khoát thành lập một quân đội của chính mình…”

Thạch Lệ giật mình nói: “Hả… Thành lập quân đội?”

Braid nghiêm mặt nói: “Tất nhiên, chỉ có lực lượng cường đại của chính chúng ta, mới có thể bảo vệ được lợi ích của chính chúng ta, đây là năm đó chủ nhân nói cho tổ tiên của chúng ta, cũng là phương châm của tòa thành Thiên Thạch hơn một trăm năm qua, bằng không sẽ không có tòa thành Thiên Thạch hôm nay.”

Braid cùng Saji nhìn về phía Thạch Thiên, trong mắt bắn ra ánh sang nóng bỏng, vẻ mặt phấn khởi. Thạch Lệ nghe vậy cũng không nhịn được nhìn về phía Thạch Thiên, tưởng tượng phong thái của Thạch Thiên khi nói những lời này mấy trăm năm trước. Chỉ có Kim Hinh không có phản ứng gì, nàng đương nhiên nghĩ không ra chủ nhân của tòa thành Thiên Thạch hơn trăm năm trước cũng là Thạch Thiên trước mắt, còn tưởng rằng là tổ tiên của Thạch Thiên.

Thạch Thiên lại đang suy nghĩ: “Lão tử trước kia có nói qua lời này sao…” Thời gian quá dài, đã không nhớ rõ nhiều. Hắn đối với việc thành lập quân đội đương nhiên không có hứng thú, bất quá những lời này nếu là do chính mình nói, cũng không tiện lên tiếng bác bỏ.

Thạch Lệ quay đầu lại nhìn Braid cùng Saji vẫn đang hưng phấn, cau mày nói: “Thành lập quân đội không phải chuyện nhỏ, sẽ khiến cho toàn bộ thế giới chú ý. Hơn nữa… Cái này cũng không phải chuyện dễ làm?”

Braid tự tin nói: “Một chút cũng không khó, chỉ cần đem các tổ chức lính đánh thuê chúng ta có thể khống chế xáp nhập cùng một chỗ, lập tức đã có một đội bộ đội đặc chủng hơn ba vạn người. Đương nhiên, lính đánh thuê phức tạp, phẩm chất không đồng nhất, phải loại ra một bộ phận, bất quá có thể từ trong Thiên Thạch đồng minh điều động một bộ phận bổ sung, nhân số vẫn có thể đạt tới hơn ba vạn. Từ năng lực đơn độc chiến đấu mà nói, hơn ba vạn người này tuyệt đối là bộ đội đặc chủng trong bộ đội đặc chủng, bằng tài lực cùng con đường của chúng ta, trang bị vũ khí cho bọn hắn cũng không kém với bất cứ quốc gia nào, hắc hắc… Nếu phát động đánh bất ngờ, đánh vào nước Mỹ cũng không thành vấn đề!” Đột nhiên phát hiện sắc mặt Thạch Lệ càng ngày càng ngưng trọng, vội nói: “Ồ… Đại tiểu thư yên tâm, đây chỉ là ví dụ thôi, cũng không phải thật đối với Mỹ phát động chiến tranh, tôi biết hiện tại chiến tranh không phải chỉ dựa vào năng lực chiến đấu của binh lính là đủ. Bất quá dù sao hiện tại tòa thành Thiên Thạch muốn ẩn dấu cũng đã không thể, cho dù cái gì cũng không làm, cũng đã khiến cho thế giới chú ý, không bằng xây dựng một nhánh quân đội cường đại, để ngừa vạn nhất, cái này có thể cho một ít người hoặc quốc gia dụng tâm kín đáo không dám coi thường vọng động, ngược lại có thể tránh được rất nhiều chuyện phát sinh.”

Thạch Lệ giật mình nói không ra lời, nàng đến nay đối với tòa thành Thiên Thạch hiểu rõ cũng không phải là nhiều, không nghĩ tới tòa thành Thiên Thạch ẩn giấu thực lực phân tán toàn cầu lại khổng lồ như thế, tùy tiện là có thể xây dựng một đội quân mấy vạn người. Nàng đương nhiên cảm thấy tòa thành Thiên Thạch làm như vậy không ổn, cái này quả thực là loạn càng thêm loạn, nhưng nàng dù sao cũng là đại tiểu thư của tòa thành Thiên Thạch, việc này quan hệ đến sự tồn vong cùng phát triển của cả tòa thành Thiên Thạch, nhất thời cũng không dám dễ dàng đưa ra phản đối.

Thật ra đây là Braid cam đoan quân đội có chất lượng cùng trung thành, không đem các sát thủ, đả thủ, già trẻ của các gia tộc hắc bang dưới sự khống chế, thậm chí là các lưu manh giang hồ đều tính vào, nếu không thì có cả đại quân trăm vạn hùng binh cũng không phải không có khả năng.

Huyết Thủ

04-16-2011, 06:08 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 401

Đế quốc Thiên Thạch

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: YangDao - Lương Sơn Bạc

Tòa thành Thiên Thạch trải qua trăm năm cố gắng, tài phú tích lũy cơ hồ đã đạt tới đỉnh điểm, hiển nhiên đã làm cho đệ tử của tòa thành đời này đối với chuyện kiếm tiền cũng không có gì hứng thú. Bọn họ vốn không có dã tâm gì, nhưng hiện tại có kẻ địch cường đại, lại có Thạch Thiên như thần thống lĩnh, nhất thời khơi dậy đấu chí cùng ngạo khí vốn chôn sâu trong đáy lòng, tuy việc thành lập quân đội rất có thể sẽ rước lấy sự đối địch của đại đa số các nước trên thế giới, cũng không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Braid cũng mới vừa sinh ra ý niệm này trong đầu, chưa kịp làm ra kế hoạch chi tiết, thấy Thạch Lệ cau mày, lo lắng nàng sẽ trực tiếp phản đối khiến cho suy nghĩ này bị quẳng đi, lấy lui làm tiến nói: “Đương nhiên, xây dựng quân đội không phải việc nhỏ, khi vạn bất đắc dĩ mới đi tới bước này, ta trước tiên triệu tập người trong tòa thành thương nghị việc này có được hay không, lên kế hoạch rồi mới đi làm. Chủ nhân cùng đại tiểu thư đi Trung Quốc trước, việc này giao cho chúng tôi là được.”

Nếu đã đến tình huống vạn bất đắc dĩ, tòa thành Thiên Thạch mới có thể đi tới bước này, Thạch Lệ lúc này cũng không thể cho ý kiến phản đối.

Thạch Thiên nghe Braid nói xong trách mắng: “Lão tử đáp ứng sẽ về Trung Quốc sao? Lão tử cần để người khác tới bảo vệ sao?” Hắn mặc dù không phản đối quay về Trung Quốc, nhưng lại không tình nguyện với phương thức quay về như Thạch Lệ nói, mặc kệ chính phủ Trung Quốc thật có ý tốt hay không, hắn cũng sẽ không tiếp nhận người khác tới bảo hộ mình.

Saji tròng mắt chuyển động nói: “Tôi biết một chỗ tốt, không biết chủ nhân có nguyện ý đi hay không?”

Thạch Thiên nói: “Nói nghe xem.”

Saji nói: “Tây Thái Bình Dương có một đảo quốc gọi là vương quốc Colo Shrike, tiểu quốc này mặc dù không giàu có, nhưng quốc vương Colo Shrike lại là một tên xem đánh bạc như mạng, tại sòng bạc ở Florida của chúng ta trước sau thua cả triệu USD, bởi vì không có tiền trả, đã đem mấy hòn đảo của hắn gán nợ cho sòng bạc, bây giờ kỳ hạn đã qua…”

Thạch Thiên vỗ mạnh bàn, cả giận nói: “Ngu xuẩn!”

Saji nhất thời sợ run cả người, run giọng giải thích: “Chủ nhân, sòng bạc của chúng ta phi thường công bằng, tuyệt đối không có xếp đặt hãm hại hắn…”

Thạch Thiên trừng mắt nói: “Lão tử có trách ngươi sao? Theo cách nói của ngươi, đảo kia bây giờ là của lão tử?”

Saji ngẩn ra vội vàng nói: “Đúng vậy, chuẩn xác mà nói có hơn bảy mươi đảo, bất quá đại bộ phận đều là hoang đảo rất nhỏ, chỉ có hai đảo lớn nhất là có người ở, một đảo tên là Colo, một đảo tên là Shrike, hai đảo này cũng chỉ có chừng hơn một trăm cây số vuông, dân cư nghe nói không tới bốn ngàn. Bởi vì chuyện quốc vương đánh bạc thua cả quốc gia chưa bao giờ phát sinh. Loại chuyện này rất kinh thế hãi tục, chúng ta cũng không muốn đem chuyện này làm lớn gây ảnh hưởng đến danh dự sòng bạc, hơn nữa cảm thấy mấy đảo này cũng không có nhiều tác dụng, cho nên vẫn chưa có nghĩ đến đi lấy...”

Thạch Thiên Nhà Trắng cũng đốt, cũng sẽ không đi quản việc này có kinh thế hãi tục hay không, cũng không cảm thấy thắng quốc gia của người khác có gì không đúng, hắn mấy trăm năm trước khi trà trộn cũng thường xuyên cùng người đánh cuộc, hơn nữa đánh cuộc rất lớn, chưa từng thiếu ai, hiển nhiên cũng hận nhất những kẻ đánh bạc không trả tiền, không đợi Saji nói xong liền tức giận nói: “Có sức chơi thì có sức chịu, nếu đảo đã thua cho chúng ta, thì hắn dựa vào cái gì mà ở địa bàn của lão tử mà đòi làm quốc vương?”

Braid mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Chủ nhân nói quá đúng. Hắn muốn làm quốc vương là chuyện của hắn, dựa vào cái gì mà ở địa bàn của chúng ta mà đòi làm quốc vương, vương quốc Colo Shrike sau này đương nhiên phải để người của chúng ta làm quốc vương, ta thấy quần đảo Colo Shrike cũng có thể sửa lại gọi là quần đảo Thiên Thạch, quốc gia... Thì gọi là Đế quốc Thiên Thạch. Ha ha, có quốc gia của mình thì thành lập quân đội chính là chuyện đương nhiên, ít nhất sẽ không trở thành võ trang phi pháp.”

Braid cùng Thạch Thiên tiếp xúc cũng nhiều, đối với tính cách vô câu vô thúc của hắn ít nhiều có chút hiểu rõ, rõ ràng nếu trực tiếp đưa ra đề nghị Thạch Thiên làm quốc vương, quá nửa sẽ bị dăn dạy một trận. Cho nên chỉ nói để cho người một nhà làm quốc vương, chỉ cần đem quốc gia cùng quân đội thành lập. Đến lúc đó cho dù Thạch Thiên không muốn làm quốc vương, có nhiều ‘chủ mẫu’ như vậy cùng Thạch Thiên cùng ở một chỗ, sau này cũng sinh ra mấy ‘tiểu chủ nhân’, hơn nữa không phải còn có đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư sao. Tâm tư của Saji cùng Braid cũng không sai biệt lắm, nghe hắn nói xong nhất thời cũng hiểu được, hiển nhiên lớn tiếng nói tốt.

Thạch Lệ thì trợn mắt há hốc mồm, nghĩ không ra mới vừa rồi chỉ là lên tiếng thành lập quân đội, bây giờ ngay cả lập nước cũng đề ra, bây giờ bởi vì quan hệ với Thạch Thiên, tòa thành Thiên Thạch cùng Mỹ cơ hồ đã là thế bất lưỡng lập, đem lực lượng phân tán các nơi trên thế giới, nước Mỹ có lẽ còn nhiều băn khoăn, nhưng nếu như đem lực lượng tập trung, hơn nữa tự mình thành lập quốc gia, chẳng khác nào cho Mỹ một mục tiêu rõ ràng, một khi Mỹ tìm được biện pháp đối phó Thạch Thiên, lập tức sẽ phát động hành động trả thù, đến lúc đó một đảo quốc nho nhỏ làm sao cùng lực lượng quân sự cường đại như Mỹ mà đối kháng?

Kim Hinh ngồi bên cạnh Thạch Thiên lúc này tâm tình càng thêm phức tạp, cũng không hưng phấn như đám người Braid, cũng không có loại lo lắng như Thạch Lệ. Nàng mới đầu chỉ đem Thạch Thiên trở thành một đoạn diễm ngộ khó quên, mặc dù thời gian càng dài càng cảm thấy mình không thể rời khỏi hắn, nhưng Thạch Thiên đối với nàng thái độ không lạnh cũng không nóng, bên người phụ nữ lại càng ngày càng nhiều, khiến cho nàng cũng không hy vọng xa vời có thể chính thức trở thành người yêu của Thạch Thiên. Nhưng chuyện phát sinh tại Mỹ lần này Kim Hinh trong suy nghĩ nhiều ít nổi lên chút biến hóa, lúc này nghe nói muốn lập nước, nghĩ thầm quốc vương tự nhiên là Thạch Thiên, như vậy Thạch Thiên thân là quốc vương có nhiều vương phi cũng không có quan hệ gì, mình có thể trở thành một vương phi trong đó hay không? Trong lúc nhất thời trong lòng ngọt ngào, lâm vào trong ảo tưởng.

Thạch Thiên thật ra chỉ căm tức người khác ở địa bàn của mình mà xưng vương xưng bá, không nghĩ tới thành lập quốc gia, bất quá thấy Saji cùng Braid phấn khởi như thế, cũng không muốn nói lời phản đối. Lần này sống lại có thể được nhìn thấy Laurent cùng bọn tử tôn của tòa thành Thiên Thạch, đã cho Thạch Thiên cảm xúc rất lớn, đương nhiên cũng hy vọng cuộc sống của bọn họ giàu có tốt đẹp, trên thế giới này có được tất cả quyền lực cùng tài phú mà bọn họ muốn. Nhìn tới Thạch Lệ đột nhiên nghĩ đến, đã biết sau một lần sống lại mà gặp gỡ thật sự là khó được, tiếp qua hai trăm năm sau lần sống lại kế tiếp còn có thể gặp được thế hệ sau của mình không? Nếu như còn, đến lúc đó mình lại đi nơi nào mới có thể tìm được bọn họ?

Thạch Thiên nguyên vẻ không cho là đúng trên mặt dần lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt lóe sáng, bĩu môi nói: “Ừm... Quần đảo Thiên Thạch... Đế quốc Thiên Thạch...” Rồi đột nhiên đứng lên, cười ha ha nói: “Được! Cấp cho các ngươi một Đế quốc Thiên Thạch!”

Huyết Thủ

04-16-2011, 06:09 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 402

TỚI NHÀ ĐÒI NỢ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: princecharming - Lương Sơn Bạc

Nếu Thạch Thiên làm chủ, chuyện thành lập quốc gia cùng quân đội hiển nhiên sẽ không cần phải cùng những người khác trong tòa thành thương lượng, trực tiếp quyết định xuống. Đêm đó Braid cùng Saji đem chuyện lập nước thông báo cho mỗi đệ tử trong tòa thành Thiên Thạch, đối với bản thân sắp có được quốc gia của mình, tất cả đệ tử tòa thành Thiên Thạch nghe xong tin tức này đều cảm thấ phấn chấn dị thường.

Sáng sớm hôm sau, mấy người Thạch Thiên đi trực thăng rời khỏi đảo Crue bay đến phi trường Florida, một đệ tử của tòa thành Thiên Thạch mang theo giấy nợ của Colo Shrike VII cùng hơn trăm tinh anh của Thiên Thạch đồng minh đã ở tại phi trường chờ bọn họ, mọi người sau khi hội hợp thì ra phi trường, trực tiếp leo lên một chuyên cơ, đi tới Philippines.

Cùng lúc này, Laurent kích động từ Honkong chọn lựa hơn trăm người, đi trước một bước tới Philippines, sau đó đổi sang du thuyền, đi tới quần đảo Colo Shrike còn chưa đổi tên.

Quần đảo Colo Shrike nằm ở tây Thái Bình Dương, có khí hậu nhiệt đới, do bả mươi ba cái núi lửa cùng san hô, phân bố trong diện tích hơn ba trăm km, trong đó chỉ có hai đảo là có cư dân ở, chính là đảo Colo cùng đảo Shrike.

Đảo Colo cùng đảo Shrike diện tích tương đương, nhưng trên đảo Colo chỉ có hơn ba trăm người ở, hơn nữa đại bộ phận đều là thành viên vương tộc, vương cung, pháp viện, cùng với quân đội phụ trách an ninh quốc gia đều tại đảo Colo, có thể xem như là trung tâm chính trị , tư pháp, quân sự của vương quốc Colo Shrike. Bất quá quân đội tổng cộng chỉ có hơn ba mươi binh lính, toàn bộ là những nam nhân thân thể khỏe mạnh, từ mười sáu đến sáu mươi tuổi trong vương tộc tạo thành, Tổng tư lệnh là bản thân quốc vương Colo Shrike VII, thật ra chính là vệ sĩ của hắn. Ngoài ra trong vương cung, còn có Vương phi, vương tử, công chúa các loại

Vào giữa trưa, một chiếc du thuyền xa hoa cập vào bến tàu hoàng gia đảo Colo, Laurent dị thường hưng phấn dẫn theo hơn trăm người lên đất liền, đi thẳng đến vương cung, dọc theo đường đi không hề bị ngăn trở.

Binh lính canh giữ ở ngoài vương cung chứng kiến một ông lão tóc bạc dẫn theo một đám người đi tới, thoạt nhìn không giống cư dân nước mình, cũng không giống du khách, không khỏi nhìn nhau, tưởng là có người muốn đi thăm vương cung. Một binh lính tiến lên đón hỏi: “Đứng lại, các người là ai? Đi thăm vương cung trước tiên phải được công tước Colo Jacques thân mời, nếu không thì không thể vào”.

Vương quốc Colo Shrikes kinh tế chủ yếu xuất phát từ ngư nghiệp cùng du lịch, công tước Colo Jacques là em của Colo Shrike, phụ trách tiếp đãi du khách nước ngoài tới. Bất quá phong cảnh quần đảo Colo Shrike mặc dù không tệ, nhưng quốc gia quá nhỏ, lại không có phi trường, hơn nữa bốn phía đều là những quốc gia đảo quốc, cho nên du khách đến đây du ngoạn cũng không nhiều, vì vậy để tăng doanh thu, bất đắc dĩ cả vương cung cũng liệt vào hạng mục du lịch.

Laurent cười nói: “Tham quan cái gì? Vương cung này sớm là của chúng ta” Vung tay lên, phía sau có bốn năm người đem hai binh lính chế phục, tháo vũ khí của bọn họ xuống, sau đó có người mở cửa vọt vào vương cung, có người trực tiếp từ tường cao mà nhảy vào, giống như hổ đói vậy.

Vương cung Colo Shrike cũng không xa hoa, bất quá diện tích rất lớn, trừ gia đình của quốc vương, hơn trăm thành viên của vương tộc cơ bản đều ở đây, hơn ba mươi binh lính trong nháy mắt đều bị người Laurent dẫn đến chế phục, đem tất cả mọi người trong vương cung khống chế không tới nửa giờ.

Colo Shrike VII đang cùng người nhà dùng cơm, nhìn tháy nhóm “cường đạo” này vọt vào cũng choáng váng, Vương phi, công chúa đều thét lên chói tai.

Laurent thoải mái ngồi xuống bàn ăn của gia đình Colo Shrike VII đang dùng cơm, chậm rãi nói: “Đừng sợ, chúng tôi sẽ không gây thương tổn cho các người” Thanh âm không lớn, nhưng lại hết sức rõ rành lọt vào tai mỗi người, tiếng thét chói tai nhất thời cũng im xuống.

Laurent hỏi: “Ai là quốc vương Colo Shrike?”

Một người da ngăm đen, ước chừng năm mươi tuổi mập mạp lảo đảo đứng lên, run giọng nói: “Tôi … chính là tôi, các người muốn cái gì? Tôi cũng cho các người… đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu?”

Laurent ngạc nhiên nói: “Ngươi còn có tiền?”

Colo Shrike VII vội vàng nói: “Có, bản thân quốc vương này, quốc gia xinh đẹp này đều là của tôi, đương nhiên là có tiền, chỉ cần các người không thương tổn chúng tôi, muốn bao nhiêu tôi cũng đáp ứng”.

Laurent cười đến thiếu chút nữa thở không nổi, một hồi lâu mới nhịn cười nói: “CHúng tôi không phải là cường đạo, không cần tiền của ngươi, cũng không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, chúng tôi hôm nay chỉ lấy cái gì thuộc về chúng tôi”.

Colo Shrike VII nghe vậy nhìn đám người Laurent một chút, mặc dù đám người tuy uy vũ hung hãn, nhưng không đem theo vũ khí, thoạt nhìn quả thật không giống như là đến cướp của giết người, nhất thời trấn định rất nhiều, thở phào nhẹ nhỏm nói: “Các người có lộn không, tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp các người, nơi này sao lại có đồ của các người? Đương nhiên, tôi là người rất hào phóng, nếu như các người nhìn trúng cái gì, cứ việc đem đi, coi như là tôi tặng cho các người”.

Hắn cũng không phải ra vẻ hào phóng, trên thực tế vương quốc Colo Shrike trải qua Tây Ban Nha cùng Nhật Bản hai lần chiếm lĩnh trừ vương cung này không bị cướp đi thì đã không còn bao nhiêu thứ đáng gia gì, mà vài thập niên gần đây thuế thu vào đều đã bị hắn thua sạch sẽ, cho nên cho dù Laurent đem vương cung vét sạch, tổn thất cũng không lớn.

Laurent mỉm cười lắc đầu nói: “Ngươi sai lầm rồi, quốc gia này không thuộc về ngươi nữa”.

Colo Shrike VII kinh hãi nói: “Cái gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ…”

Laurent cười ha hả nói: “Ngươi thật hài hước, không nhớ chính ngươi đã sớm đem quốc gia xinh đẹp này thua bạc rồi sao?”

Thân thể mập mạp của Colo Shrike VII lảo đảo, mềm nhũn ra ngã ngồi lên trên ghế

Huyết Thủ

04-16-2011, 06:10 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 403

KHÔNG PHẢI ĐỂ LỰA CHỌN

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: princecharming - Lương Sơn Bạc

Hơn ba mươi binh sĩ xưng là mãnh hổ đội của hoàng gia lúc này tất cả đều ngồi xổm ở góc tường vương cung, lạnh run giống như con mèo nhỏ bị thương. Các thành viên vương tộc Colo Shrike khác bị tập trung tại đại sảnh lớn nhất của vương cung, khi biết được quốc vương Colo Shrike VII đã đem cả quốc gia đi thua bạc, các thành viên vương tộc nhất thời phẫn nộ, lớn tiếng kháng nghị hành vi bức nợ của đám ngời Laurent, còn có mấy thành viên dường như lớn tuổi của vương tộc thì trực tiếp trách mắng đối với Colo Shrike VII

Hiển nhiên tại tiểu vương quốc gia tộc này, quốc vương quyền uy cũng không có bao nhiêu lớn, bất quá vài tên đệ tử của toàn thành Thiên Thạch giơ súng hô quát vài tiếng, thì tất cả đều đàng hoàng ngậm miệng. Hơn một trăm người Laurent mang đến vốn không mang theo vũ khí, súng trên tay là từ mãnh hổ vệ đội hoàng gia Colo Shrike lấy được, đại đa số ngay cả băng đạn cũng chưa từng đụng đến.

Colo Shrike VII vẻ mặt xấu hổ cùng bất an, hổn hển nói: “Lão tiên sinh… cái này… ta quả thật nợ tiền sòng bạc, bất quá… bất quá… các người làm như vậy cũng không thích hợp…”

Laurent tiến lên cau mày nói: “Vậy ngươi nói đi, như thế nào mới thích hợp?”

Colo Shrike VII thấy Laurent đồng ý thương lượng, ngồi xuống nói: “Mặc dù ta là quốc vương, nhưng quốc gia không phải của một mình ta, là của cả gia tộc chúng ta cùng sở hữu, ta không có quyền đem quốc gia giao cho các ngươi…”

Laurent ngắt lời nói: “Dựa theo hiệp nghị vay nợ của ngươi, quần đảo Colo Shrike một tháng trước đã không thuộc về ngươi, về phần những người khác của gia tộc ngươi nghĩ như thế nào, cũng không phải là chuyện của chúng ta, tự ngươi nghĩ biện pháp giải quyết”.

Colo Shrike vẻ mặt đau khổ cầu xin nói: “Ta đáp ứng hoàn lại tiền có được không? Mấy ngày này ta đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, ta lấy danh nghĩa quốc vương thề nhất định sẽ trả lại cho các ngươi tiền”.

Laurent lắc đầu: “Quá muộn rồi”.

Colo Shrike vẫn không chịu buông tha nói: “Nhưng… nhưng quần đảo Colo Shrike cũng không có giá trị buôn bán khai phát, đối với các ngươi mà nói căn bản không đáng giá một triệu USD”.

Laurent gật đầu, cười nói: “Ta biết không giá trị, ta còn biết vương quốc Colo Shrike nợ ngân hàng quốc tế cùng mấy quốc gia tổng cộng hơn ba triệu USD nữa” Rồi đưa tay móc ra một chi phiếu, cổ tay nhẹ nhành vung ra, chi phiếu vững vàng bay đến trước mặt Colo Shrike, trầm giọng nói: “Hai triệu USD này là phí thu dọn cho gia đình các ngươi, các ngươi trừ việc đem quần đảo Colo Shrike giao ra đây, còn phải đem tất cả quyền lợi của vương quốc Colo Shrike chuyển lại cho chúng ta, đương nhiên kể cả các khoản nợ quốc gia này”.

Colo Shrike VII cuối cùng hiểu được những người này căn bản không cần hắn hoàn lại tiền, mà là muốn mưu đoạt quốc gia hắn. Quần đảo Colo Shrike giá trị buôn bán có lẽ không đáng giá một triệu USD, nhưng là một quốc gia có chủ quyền độc lập, có phiếu bầu tại Liên Hợp Quốc, làm cho hắn đi bất cứ quốc gia nào cũng có thể được đãi ngộ cấp bậc nguyên thủ, sao có thể dùng tiền mà cân nhắc giá trị được?

Colo Shrike VII lúc này thậm chí hoài nghi mình tại sòng bạc Florida thua bài là cái bẫy, tức giận nói: “Ta nếu không đáp ứng?”

Laurent trầm mặt xuống, đột nhiên vỗ một chưởng xuống cái bàn khá dày, chỉ nghe phàn một tiếng, một vết rách dài gần hai thước từ dưới tay hắn kéo dài đến trước mặt Colo Shrike VII, Colo Shrike VII sợ đến cả người run lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi hột rơi xuống từng giọt.

Laurent hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Đây không phải để ngươi lựa chọn!” Nói xong rời khỏi ghế ngồi, khi xoay người thì trên mặt đã thay bằng nụ cười hiền lành, nói với Li ở phía sau: “Đi thôi, đưa tổ gia gia đi xem nhà mới của chúng ta một chút, ài… vương cung này quá cũ nát, sao mà xứng với chủ nhân, phải dỡ xuống xây cái mới thôi”.

Đám người Thạch Thiên đến tối mới đến quần đảo Colo Shrike. Trước bọn họ đã có chừng năm trăm lính đánh thuê lên đảo, tiếp quản đảo Colo cùng đảo Shrike, cũng tạm thời đưa ra giới nghiêm. Mà Thạch Lệ trực tiếp từ Philippines chuyển máy bay đi Bắc Kinh. Nàng muốn đem quyết định của Thạch Thiên báo cáo lại với trong nước.

Thạch Thiên hiện tại là nhân vật toàn bộ thế giới đều biết, chuyện hắn tại Mỹ sớm đã thông qua các loại truyền thông truyền khắp toàn cầu, thành viên vương tộc Colo Shrike vố có mấy người không đồng ý Colo Shrike VII chuyển giao quốc gia, nhưng chứng kiến Thạch Thiên đi vào trong vương cung, bọ họ chợt lạnh cả người, cũng không ai dám nhiều lời phản đối một câu.

Colo Shrike VII lập tức cầm lấy bút ký hiệp nghị chuyển nhượng, đêm đó đã lên du thuyền rời đảo Colo, hiển nhiên một giây cũng không nguyện ở lại hòn đảo vốn thuộc về bọn họ. Theo bọ họ thấy, một người có dũng khí đem Nhà Trắng thiêu hủy, thì còn có chuyện gì không làm được? Quốc gia có quan trọng cũng không quan trọng bằng tính mạng. Dù sao tính ra cũng không phải lần đầu tiên bị người khác chiếm lĩnh, vương quốc Colo Shrike gần hai trăm năm trong lịch sử cũng bị chiếm đóng mà.

Vương cung Colo Shrike mặc dù không xa hoa, nhưng dù sao cũng là vương cung, Kim Hinh hưng phấn cả đêm không ngủ, ngày hôm sau lại quấn quít lấy Thạch Thiên lên du thuyền, cùng Thạch Thiên du lịch toàn cảnh tiểu đế quốc này.

Đồng thời Laurent dẫn theo đám người Braid, trên đảo Shrike chủ trì mở đại hội toàn dân đế quốc Thiên Thạch lần thứ nhất, tuyên bố quần đảo Colo Shrike đổi tên thành quần đảo Thiên Thạch, vương quốc Colo Shrike đổi tên thành đế quốc Thiên Thạch. Cư dân trên đảo nguyện ý lưu lại thì từ nay về sau chính là công dân đế quốc Thiên Thạch, trong ba năm không cần đóng thuế, không muốn lưu lại thì có thể rời đi, hơn nữa bồi thường mỗi người 100.000 USD, xem như là mua lại bất động sản của họ.

Quần đảo Colo Shrike trừ đánh cá thì không có tài nguyên gì, người hơi có chút tiền đều di ra nước ngoài sống, còn lại cơ hồ đều là người nghèo, 100.000 USD đối với bất kỳ ai trong bọn họ mà nói cũng là một con số không nhỏ, một nhà bốn khẩu là có thể có 400.000 USD, di các quốc gia phụ cận cũng đủ để sinh sống, nào còn có người nguyện ý lưu lại. Hơn nữa cả đêm giới nghiêm đã làm cho hơn 3000 cư dân trên đảo trong lòng sinh khủng hoảng, nếu có cơ hội, cho dù không cho tiền cũng khẳng định sẽ lên thuyền chạy trốn, càng đừng nói có 100.000 USD nữa. Vì vậy cơ hồ tất cả mọi người không chút do dự mà lựa chọn rời đi, có một số ít muốn ở lại thì dưới sự khuyên bảo của người thân, lại nhìn thấy lính đánh thuê như hung thần ác sát, sau khi do dự vài giây cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn tương tự.

Huyết Thủ

04-16-2011, 06:11 PM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 404

DỜI DÂN 842

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: princecharming - Lương Sơn Bạc

Theo Thạch Thiên thấy, lập nước bất quá là chiếm một phương, sau đó tuyên bố quốc gia thành lập là được, mục đích chỉn là vì tử tôn hậu đại của mình cùng tử tôn hậu đại tòa thành Thiên Thạch có một chỗ của riêng mình.

Nhưng đối với đám người Laurent mà nói là chuyện lớn nhất của tòa thành Thiên Thạch trong trăm năm nay, không thể không cẩn thận.

Đế quốc Thiên Thạch thay thế vương quốc Colo Shrike chỉ cần thời gian nửa ngày, nhưng muốn làm cho toàn bộ thế giới thừa nhận Đế quốc Thiên Thạch tồn tại không phải dễ dàng như vậy, hống chi thế giới này chính là theo lời nói của những nước lớn đứng đầu như Mỹ, mà tòa thành Thiên Thạch trong mắt nước Mỹ cơ hồ chính là tổ chức khủng bố, đối với hành động lập nước của bọn họ tuyệt không thể ngồi yên không để ý đến.

Sau Chiến tranh thế giới thứ hai Mỹ đã xác lập quyền lãnh đạo tại khu quân sự Thái Bình Dương, mặc dù diện tích quần đảo Colo Shrike quá nhỏ, nhưng cách căn cứ quân sự quan trọng của Mỹ tại Thái Binh Dương chỉ chừng ngàn km, chính phủ Mỹ sao có thể cho phép một quốc gia đối nghịch với Mỹ tồn tại ở vị trí quan trọng này. Có thể tưởng tượng khi biết Vương quốc Colo Shrike bị đế quốc Thạch Thiên thay thế, nước Mỹ khẳng định sẽ lợi dụng vị thế tại Liên Hợp Quốc đem Đế quốc Thạch Thiên hóa thành quốc gia theo chủ nghĩa khủng bố, thậm chí lợi dụng lý do ổn định khu vực Đông Nam Á, cổ động các quốc gia khác cùng Mỹ và lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc, dùng thủ đoạn võ lực tiêu diệt quốc gia mới thành lập này.

Có lẽ không bao lâu, hạm đội gìn giữ hòa bình khổng lồ của Liên Hợp Quốc sé bao vây quần đảo Thiên Thạch, Đế quốc Thiên Thạch giờ khắc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mỗi người 100.000 USD, để tất cả người dân trên đảo rời đi, không muốn liên lụy những người vô tội này. Hơn nữa diện tích quân đảo Thiên Thạch thực sự quá nhỏ, cỡ kiến thiết lại kém. Đem dân dời đi có thể tạm thời giải quyết nơi ở cho lính đánh thuê, tương lai sau khi thế cục ổn định thì mới đem mai hòn đảo nhỏ này hoàn toàn cải tạo, xây dựng lại, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của dân ở đây, không bằng dời bọn họ đi trước, miễn cho đến lúc đó vướng chân vướng tay.

Đệ tử của tòa thành Thiên Thạch cũng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng chịu ảnh hưởng của Thạch Thiên quá sâu, tuy việc thành lập quốc gia mới cũng không cấp thiết, nhưng cho dù cùng toàn bộ thế giới là địch, thì cũng không tiếc.

Công việc tiến hành phi thường thuận lợi, 100.000 USD đối với hơn ba ngày người dân trên đảo thực sự là gia tài từ trên trời rớt xuống, dừa theo nhà cửa lớn nhỏ trên đảo, còn gia tăng thêm chút tiền bồi thường, càng làm cho bọn họ vui mừng. Đối với tòa thành Thiên Thạch mà nói bất quả chỉ là bốn triệu USD mà thôi, đối với sản nghiệp của tòa thành Thạch Thiên mà nói, căn bản không phải là vấn đề.

Đến lúc này, cho dù không hạn chế thời gian di dân, người dân nhận được tiền bồi thường đều lập tức thu thập đồ đạc, không thể chờ đợi mà lên thuyền rời khỏi cố hương của mình, hiển nhiên là sợ đêm dài lắm mộng lo lắng quốc vương mới sẽ hối hận, đem tiền bọn họ đã cầm tới tay mà đòi về. Thạch Thiên cùng Kim Hinh vòng quanh quần đảo Thiên Thạch một ngày, khi trở về thì thấy ngư dân của đảo Shrike bốn phương tám hướng tới các quốc gia xung quanh chạy đi. Khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, người không biết nội tình chứng kiến cảnh tượng này khẳng định bọn họ đang chạy trốn, bất quá nới tới gần một chút, sẽ phát hiện ra đám người chạy trốn này trên mặt đều lộ ra nụ cười hạnh phúc, duy nhất làm cho bọn họ buồn bực chính là hận trong nhà mình người quá ít.

Đệ tử của toàn thành Thiên Thạch chạy tới quần đảo Thiên thạch đã hơn ba mươi người, phần lớn là nhân viên quản lý Thiên Thạch đồng minh, Quỹ TS của Pirnie. Lúc này tiền đền bù đã phát xong, công việc di dân giao cho lính đánh thuê phụ trách, đệ tử tòa thành Thiên Thạch cùng mấy vị thủ lĩnh đánh thuê được Laurent triệu tập tới đại sảnh vương cung, đang thảo luận két hoạch cải biến cùng phòng ngự quần đảo Thiên Thạch.

Thấy Thạch Thiên trở về, mọi người lập tức tạm dừng hội nghị đi đón, Thạch Thiên cùng Kim Hinh sau khi ngồi tại ghế salon ở giữa sảnh, Laurent tiến lên báo cáo: “Chủ nhân, Đế quốc Thiên Thạch hiện tại xem như đã thành lập, ngài xem lúc nào thì cả hành nghi thức lên ngôi, hướng tới toàn bộ thế giới chính thức tuyên bố tin tức này”.

Thạch Thiên nói: “Lên ngôi? Tuyên bố cái gì?”

Laurent rõ rành Thạch Thiên không thích lễ tiết nhiều, vội nói: “Chủ nhân nếu ngại phiền, nghi thức có thể không cử hành, bất quá tin tức quần đảo Colo Shrike đổi tên là quần đảo Thiên Thạch, cùng với chủ nhân ngài trở thành quốc vương Đế quốc Thạch Thiên cũng phải tuyen bố ra”.

Thạch Thiên khoát tay nói: “Lão tử không có hứng thú làm quốc vương, ta thấy… để ngươi làm đi”.

Laurent thất kinh nói: “Laurent đến chết cũng chỉ nguyện ý làm người hầu của chủ nhân, quyết không… quyết không thể làm quốc vương của Đế quốc Thiên Thạch này”.

Thạch Thiên thấy Laurent sắc mặt đỏ bừng, nhìn phi thường dọa người, vội nói: “Ngươi không muốn thì thôi, không cần cấp bách, không bằng… không bằng…” Nhìn chung quanh một vòng, thấy đám người Braid, Pirnie cùng ánh mắt hắn mới vừa tiếp xúc, liền cúi đầu, hiển nhiên giống như Laurent đồng ý tiếp tục làm người hầu của mình, cau mày nói: “Nếu không thì để cho Thạch Lệ đảm đương quốc vương này? Nàng khôn khéo có khả năng, lão tử thấy thích hợp”.

Laurent nhất thời cũng thở phào nhẹ nhỏm nói: “Trừ chủ nhân, Đại tiểu thư đương nhiên là thích hợp nhất, bất quá hiện tại thời cơ không đúng…” Tiếp theo liền đem trở ngại cùng áp lực khi đế quốc Thiên Thạch thành lập có thể sẽ gặp phải giải thích cho Thạch Thiên biết, sau đó nói: “Lão bộ đoán nước Mỹ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội lần này, huy động quan hệ đồng minh với quốc gia quanh ta đồng thời phát binh đối phó với đế quốc Thiên Thạch, phỏng chừng chúng ta thời gian kế tiếp sẽ có xung đột vũ lực. Đại tiểu thư thiện lương giống như thiên sứ, đối mặt với tình huống này khẳng định sẽ làm nàng phi thường thống khổ, hơn nữa Đại tiểu thư nguyên có thân phận nhân viên của chính phủ Trung Quốc, cũng sẽ làm cho tình huống càng thêm phức tạp”.

Thạch Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy Laurent lo lắng không phải là không có đạo lý, mâu thuẫn mà đế quốc Thiên Thạch đối mặt cùng với mình đại náo nước Mỹ có liên hệ rất lớn, đã biết làm tổ tông không thể không phụ trách, đem phiền não lưu lại cho người khác, gật đầu nói: “Vậy lão tử làm quốc vương vài ngày, xem ai dám đến gây chuyện”.

Lúc này điện thoại vệ tính của Braid vang lên, sau khi tiếp điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Helen… cô ta tuyên bố muốn từ chức Tổng thống…”

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 406: Dụng tâm lương khổ.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Trên quần đảo Thiên Thạch đừng nói là đài truyền hình, ngay cả một tòa soạn báo cũng không có, công cụ tuyên truyền duy nhất là loa truyền thanh ở lầu hai vương cung, trước đây chỉ dùng khi quốc vương Colo Shrike hướng tới hơn ba nghìn quốc dân khi ngẫu nhiên phát hành quốc sách gì đó. Bất quá trên nóc vương cung cũng có lắp đặt chảo tiếp sóng vệ tinh, có thể thu được đài truyền hình nước ngoài.

Hiện tại chỉ cần mở TV ra, cơ hồ tất cả đài truyền hình đều đang phát lặp đi lặp lại nội dung án của Kim Hinh cùng cuộc họp báo của Helen tại Los Angeles.0

Kim Hinh xem suốt một ngày, cho đến khi cảm thấy hai mắt phát cay, mới buông remote TV trong tay ra, kinh ngạc một hồi mới thở dài nói: “Thật sự làm cho người ta khó mà tin được, tổng thống Helen thật sự trả lại cho ta một câu trả lời” Rồi dựa vào lòng Thạch Thiên hỏi: “Cảm giác rất áy náy, em ngày đó đối với nàng… đối với nàng có phải rất không tốt hay không?”

Thạch Thiên an ủi nói: “Em áy náy cái gì, vốn chính là bọn hắn gây ra, bây giờ trả lời như vậy là phải mà. Bất quá cũng không phải nàng cho người hãm hại em, không cần phải từ chức” Hắn chứng kiến Helen đồng ý trên pháp đình vạch trần chân tướng cũng có chút kinh ngạc cùng cảm động, càng không nghĩ tới Helen lại vì chuyện này mà ngay cả tổng thống cũng không làm, không khỏi thầm nghĩ mình đốt Nhà Trắng của nàng có chút quá đáng.

Laurent, Pirnie cùng Braid ba người cũng ngồi ở một bên xem tin tức. Braid nghe vậy nói: “Có lẽ Helen biết Mỹ sẽ không từ bỏ ý đồ đối với chúng ta, bản thân cô ta lại không muốn làm kẻ địch với chúng ta, cho nên dứt khoát từ chức tránh né”.

Laurent mấy ngày này mặc dù không có ở Mỹ, nhưng thông qua đám người Braid, đối với chuyện của Thạch Thiên cùng Kim Hinh tại Mỹ đã đại khái hiểu rõ, lắc đầu nói: “Ta thấy không phải đơn giản như vậy, nàng kiến thức thần uy của chủ nhân, bây giờ lại hiểu rõ thực lực mà tòa thành Thiên Thạch nắm trong tay, đương nhiên biết muốn diệt trừ chúng ta không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy dứt khoát đem chân tướng án của Kim Hinh tiểu thư công khai. Lấy điều này hóa giải oán hận hai bên. Làm như vậy mặc dù sẽ làm danh dự của chính phủ Mỹ chịu ảnh hưởng, nhưng lại có thể làm cho chính phủ bọn họ khi vội vàng muốn trả thù chúng ta để vãn hồi mặt mũi cũng có điều băn khoăn, mà Helen tiểu thư một mình gánh trách nhiệm cũng vì cái này mà từ chức, cử động này nhiều ít có thể dời đi tầm mắt của người khác, vì quốc gia của nàng vãn hồi một ít danh dự. Ài… dụng tâm lương khổ! Làm một chính khách, có thể vì quốc gia mà hy sinh như thế, thậm chí không tiếc đem quyền lực tặng cho người muốn mưu sát nàng kia, thật sự làm cho người ta kính nể”.

Mọi người nghe Laurent phân tích xong cũng cảm thấy hết sức có lý. Hiện ra vẻ chợt hiểu kính nể. Ngay cả Thạch Thiên cũng không khỏi biến sắc, cảm thấy tổng thống Helen này làm thật có chút đáng thương, vốn tưởng rằng nàng sau khi không làm tổng thống Mỹ, mình sẽ không khách khí với Mỹ nữa. Nhưng nguyên nhân Helen từ chức nếu thật dụng tâm lương khổ như Laurent nói, hắn làm sao còn ý tứ làm gì nữa, dù sao Helen đi tới bước này, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Buổi tối đám người Samuel lại gọi điện thoại cho Braid, nói Bộ trưởng Bộ quốc phòng Mỹ Villard tự mình dẫn theo một nhóm người tới Los Angeles bảo vệ Helen. Bản thân Helen cũng muốn phiền toái bọn họ nữa, hỏi có đem công việc bảo vệ Helen giao cho đám người Villard hay không.

Braid nghĩ thầm nếu bản thân Helen cũng có ý này, nói rõ nàng đối với Villard tín nhiệm, bây giờ nàng đã đem chuyện mình bị người mưu sát công bố ở buổi họp báo, mặc dù chưa nói ra là ai muốn giết nàng, nhưng người muốn mưu sát nàng nói vậy cũng không dám động thủ lúc này, huống chi Helen đã chuẩn bị từ chức tổng thống. Vì vậy đồng ý Samuel đem Helen giao cho Villard, bất quá để cho đám người Samuel tiếp tục ở lại Mỹ âm thầm quan sát, để ngừa vạn nhất.

Quần đảo Colo Shrike đã đổi tên thành quần đảo Thiên Thạch, đảo Colo cùng đảo Shrike đương nhiên cũng phải đổi tên. Đám người Laurent không dám tự tiện làm chủ, hướng tới Thạch Thiên xin chỉ thị đổi thành tên gì, Thạch Thiên lại không muốn đặt tên, thuận miệng nói: “Hai đảo một nam một bắc, gọi là đảo nam đảo bắc đi” Vì vậy tên đảo đã định xuống, thật ra hết sức dể nhớ.

Một đội thuyền lớn của mấy công ty kiến trúc nổi tiếng cũng lục tục đi tới quần đảo Thiên Thạch, mười mấy kỹ sư thiết kế bắt đầu khảo sát địa hình, ra tay cải tạo hai đảo nam bắc. Đối với cải tạo như thế nào Thạch Thiên căn bản không quan tâm, để cho đám người Laurent tự mình làm chủ. Laurent cũng không có quá làm khó kỹ sư thiết kế này, đưa ra yêu cầu rất đơn giản, hơn nữa chỉ có một: đem nơi này biến thành hòn đảo đẹp nhất trên thế giới!

Hoàng cung Đế quốc Thiên thạch đương nhiên muốn kiến tạo lại, cả nam đảo đều bị quy hoạch trong phạm vi hoàng cung, vương cung Colo Shrike lại biến thành trở ngại, bất quá phải đợi hoàng cung mới xây xong mới có thể hủy đi. Đảo Bắc là để quân đội đóng quân là chính, nhưng yêu cầu cũng phải kiến tạo đẹp như vậy, nhà dân trên đảo chỉ tạm thời giữ lại một bộ phận cho hơn một ngàn công nhân ở, còn lại tất cả đều hủy đi.

Tin tức đế quốc Thiên Thạch thành lập đã thông báo cho các tổ chức lính đánh thuê ẩn nấp trong nước Mỹ, bọn họ cơ hồ tất cả đều nguyện ý gia nhập đế quốc Thiên Thạch, giản lược thống kê chỉ số lượng lính đánh thuê đã gần bốn vạn. Mặt khác một ít gia tộc hắc bang sau khi nghe được tin tức, cũng đều đưa ra ý nguyện muốn gia nhập, bị Braid uyển chuyển cự tuyệt, bất quá dưới sự khẩn cầu của bọn họ, đã đồng ý sau này để cho thành viên của gia tộc bọn họ gia nhập quốc tịch đế quốc Thiên Thạch.

Quân đội chỉ là thành lập trên danh nghĩa, cũng không có tiến hành tuyển dụng cùng bổ nhiệm, lúc này cũng không có thể đem gần bốn vạn lính đánh thuê nọ triệu tập đến quần đảo Thiên Thạch mà đóng quân, thái độ của Mỹ hiện tại còn chưa rõ, nếu như đối kháng khó có thể tránh, cơ hồ không có phương tiện phòng ngự ở trên hai hòn đảo nhỏ này, cho dù đóng trăm vạn hùng binh cũng ngăn cản được hạm đội hải quân cường đại của Mỹ cùng phi cơ tên lửa oanh tạc, đem quân đội tập trung ngược lại dễ dàng để cho người ta một lưới bắt hết, thật muốn đánh thì phải đem chiến trường chuyển qua nước Mỹ, mới có thể làm cho lính đánh thuê này phát huy tác dụng. Cho nên Braid hạ lệnh lưu lại hơn một vạn lính đánh thuê tiếp tục ẩn nấp tại Mỹ, các tổ chức lính đánh thuê khác thì trở lại địa bàn của bọn họ.

Lính đánh thuê đã đến quần đảo Thiên Thạch cũng vượt qua một ngàn, nhưng lại mang đến một chiếc quân hạm cho Nga chế tạo, nghe nói chiếc quân hạm này là do Liên Xô khi giải thể quân đội đã bán ra, trước kia một tổ chức lính đánh thuê tại Phi Châu đã mua để đả kích hải tặc, bây giờ đơn vị lính đánh thuê này đã gia nhập đế quốc Thiên Thạch, liền đem quân hạm theo tới đây. Hơn một ngàn người này một bộ phân ở tại vương cung đảo Nam, còn lại ở tại du thuyền cùng quân hạm.

Huyết Thủ

04-17-2011, 06:54 AM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 407: Diệt khẩu.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Nhà Trắng bị Thạch Thiên phá hư, lại bị hỏa thiêu không còn bộ dáng, may là vệ tinh sớm phát hiện Thạch Thiên đến Washington, các vật phẩm cùng văn kiện quan trọng trong Nhà Trắng đã chuyển dời đến nơi an toàn. Helen sau khi án của Kim Hinh án kết thúc đã đi AirForce1 trở lại Washington, địa điểm làm việc tạm thời đặt ở tòa nhà quốc hội, tường trình của nàng đã nộp lên quốc hội, bất quá cho dù quốc hội thông qua đơn từ chức của nàng, cũng còn phải tiến hành chuyển giao quyền lực, cho nên nàng hiện tại vẫn là tổng thống Mỹ.

Ngày đầu tiên làm việc tại tòa nhà quốc hội, Helen cảm giác là ngày bận rộn nhất kể từ khi mình trở thành tổng thống, các cao quan nội các cùng nghị viên hai viện đều đến đây, mục đích đều không giống nhau, bất quá biểu hiện phần lớn đều đối với quyết định từ chức của nàng tỏ vẻ tiếc hận, hy vọng nàng thu hồi, trong đó kể cả phó [tổng thống] Otis. Thật vất vả mới tiễn người cuối cùng, không đợi Helen thở một hơi, Rudolph cùng Villard đi đến.

Villard cơ hồ đem cả biệt đội SEAL điều tới tòa nhà quốc hội, do Bộ trưởng Bộ quốc phòng hắn tự mình chỉ huy, phụ trách bảo vệ an toàn Helen, cho nên hắn muốn tìm Helen thật ra không cần hẹn trước, chỉ cần phòng làm việc của Helen không có ai, Rudolph sẽ trực tiếp dẫn hắn vào.

Mặc dù Villard cùng Otis đều do Helen bổ nhiệm, nhưng Otis cùng Helen có thể nói chỉ là hợp tác trên chính trị, mà Villard thì khác. Helen khi mới trở thành tổng thống đối với cao tầng quân đội cũng không quen thuộc, cho nên khi bổ nhiệm Villard đảm nhiệm Bộ trưởng Bộ quốc phòng, đối với phẩm hạnh của hắn đã điều tra kỹ, vào thời kỳ phi thường đương nhiên sẽ cảm thấy hắn so với những người khác đáng tin hơn. Bất quá ba ngày qua Villard bảo vệ nàng như bảo vệ người nhà, cũng làm cho Helen thật không ngờ, nhìn hai mắt đầy tơ máu của Villard, không khỏi cảm động, tự mình đi pha cà phê cho Villard.

Rudolph xông về phía trước, đưa tay tiếp ly cà phê trong tay Helen nói: “Để tôi”.

Helen lắc đầu cười nói: “Anh ngồi xuống đi, để tôi làm, chứ sau này tôi cũng không mời nổi trợ thủ như anh đâu”.

Rudolph đành phải ngồi xuống sa ***, nhìn Helen rất không chuyên nghiệp vì bọn họ pha cà phê, rồi nhìn Villard, trong lòng đều cười cười. Không biết là bởi vì Helen xem bọn họ là bằng hữu, hay là vì tự mình pha cà phê cho bọn họ, mà trong lòng đều có cảm giác tự hào.

Villard tiếp nhận cà phê uống một ngụm, trên mặt cũng giãn ra nói: “Tôi đến để báo cáo, Cục điều tra đã tìm được Peter Rick, bất quá hắn đã không thể mở miệng nói chuyện nữa”.

Helen cau mày hỏi: “Đã bị giết?”

Villard giọng căm hận nói: “Sau khi kiểm nghiệm thi thể kết quả là tự sát, hơn nữa đã chết ngoài bốn ngày, nhưng ta thấy quá nửa là bị người diệt khẩu, hắn cũng không giống như người có dũng khí tự sát, các binh sĩ lực lượng Delta ngày đó hộ tống ngài đi Nhà Trắng còn sống sót cũng đều mất tích, kể cả người trọng thương nằm ở bệnh viện, hơn nữa cũng vừa vặn phát sinh vào bốn ngày trước, sao có thể trùng hợp như vậy”.

Helen kinh ngạc nói: “Bốn ngày trước?” mặc dù đã đoán trước khi Otis phát hiện nàng còn sống, tất nhiên sẽ dùng một ít thủ đoạn cắt đứt đầu mối, nhưng nàng là ba ngày trước mới công khai lộ diện tại Los Angeles.

Villard từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động đặt ở trước mặt Helen hỏi: “Tổng thống Helen, cái điện thoại di động này cô hẳn là nhận ra?”

Helen thấy cái điện thoại di động trước mắt cùng với cái điện thoại di động của mình giống nhau như đúc, vội vàng kiểm tra, kinh ngạc nói: “A! Đây là điện thoại của tôi… ngài làm sao tìm được?” Lại nhớ tới mình sau khi trúng đạn được Thạch Thiên cứu tới một tòa cao ốc, lúc ấy sau khi tỉnh lại từng muốn điện thoại cho Rudolph, bất quá bởi vì lo lắng sẽ liên lụy Rudolph, cho nên không gọi nữa, mà điện thoại hình như tiện tay đặt ở trên cửa sổ, vội hỏi: “Ngài tìm được ở cao ốc nọ sao?”

Villard từng hỏi qua Helen mất tích như thế nào, Helen cũng không giấu diếm, trừ khúc bị Thạch Thiên cường bạo ra, thì những cáo khác đều kể lại rõ chi tiết cho hắn cùng Rudolph biết, bởi vậy Villard cùng Rudolph là người rõ ràng nhất nguyên nhân Helen từ chức.

Villard nói: “Tôi dựa theo miêu tả của ngài, tìm được cao ốc nọ cũng không khó, chủ căn phòng nọ sau khi thấy máu tươi cùng quần áo dính máu của ngài trên giường lập tức báo án, đồ vật cũng giao cho cảnh sát, điện thoại này là tôi lấy từ chỗ cảnh sát. Không biết là có người cố ý đè án này xuống, hay là cảnh sát hiện tại do vội vàng khôi phục trật tự Washington, cho nên không lo lắng tra án này, không biết điện thoại cùng quần áo kia của ngài. Bất quá Otis là người muốn nhìn thấy thi thể của ngài nhất, khẳng định sẽ ở trong cảnh sát Washington sắp đặt người của hắn, bọn họ không có khả năng bỏ qua đầu mối quan trọng như thế, người khác không biết đây là điện thoại riêng của ngài, nhưng Otis khẳng định biết, cho nên hắn đã sớm biết hoặc hoài nghi ngài còn sống, sớm đem Peter Rick cùng các binh lính kia diệt khẩu cũng rất bình thường”.

Helen trên mặt hiện ra vẻ chợt hiểu, nghĩ đến lúc ấy trần như nhộng bị Thạch Thiên mang đi, ở trong đống đồ kia còn có cả nội y của nàng, lại không khỏi nghĩ đến chuyện hoang đường phát sinh đêm hôm đó, trên mặt nhất thời đỏ lên.

Rudolph thấy Helen nghe Villard nói xong thần sắc khác thường, còn tưởng rằng nàng bị hành vi giết người diệt khẩu của Otis mà cảm thấy tức giận, thở dài nói: “Tôi cùng Bộ trưởng Villard so với ngài càng tức giận hơn, bất quá ngài nếu đã quyết định không đem ảnh hưởng của chuyện này mở rộng, thì cũng nên để bọn chúng chó cắn chó, những người này vốn nên chết”.

Villard cũng thở dài nói: “Thật làm cho người ta không cam lòng, ài… bất quá ngài đã quyết định bản thân hy sinh, tôi sẽ không khuyên nữa, dù sao từ sau khi chuyện ngài bị mưu sát lộ ra, không ít người đã bắt đầu hoài nghi Otis chính là người phía sau màn, hắn muốn thuận lợi lên làm tổng thống cũng không dễ dàng như vậy”.

Helen cười cười nói: “Tôi cũng không cảm thấy có bao nhiêu hy sinh, ngược lại cảm thấy được giải thoát, Rudolph từng phê bình tôi là người quá chủ nghĩa lý tưởng, không thích hợp làm chính trị, bây giờ ngẫm lại, anh ta nói cũng đúng”.

Huyết Thủ

04-17-2011, 06:55 AM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 408: Lý do xuất binh.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Villard trừng mắt nhìn Rudolph một cái, trách mắng: “Anh biết cái gì? Hừ! Không phải Helen không thích hợp làm chính trị, mà là ngài không thích hợp cùng những người đó cùng làm chính trị!”

Rudolph có chút ủy khuất giải thích: “Thật ra… thật ra tôi chính là ý này”.

Helen nói: “Trên thực tế chúng ta cũng không có chứng cứ đi hoài nghi Otis, cho dù hắn trở thành tổng thống, tôi tin tưởng hắn cũng sẽ đem ích lợi quốc gia đặt lên trên hết”.

Villard không cho là đúng nói: “Chứng cứ? Ngài vừa rời Lầu Năm Góc, Otis đã đột nhiên xuất hiện cướp đi quyền khống chế, rõ ràng là có dự mưu, còn cần gì chứng cứ? Ài… ngày đó ngài quay về Nhà Trắng cùng Thạch Thiên giao thiệp, cũng làm cho người xuất thân quân nhân như tôi cảm thấy xấu hổ, sau đó Peter Rick trở về nói ngài bị Thạch Thiên sát hại, tôi thật hối hận lúc ấy không có ngăn cản ngài, nếu không phải Otis dẫn theo hai nhà khoa học đến công bố nắm chắc tiêu diệt Thạch Thiên, tôi sẽ cùng Thạch Thiên liều mạng! Nghĩ không ra… nghĩ không ra sự thật hoàn toàn trái ngược, lại là Thạch Thiên cứu ngài, thật sự là thế sự khó liệu… Đúng rồi, tôi xem xét qua áo khoác ngài bị trúng đạn xuyên qua, trước sau tổng cộng là ba mươi hai phát súng, Thạch Thiên làm sao cứu sống ngài…”

Rudolph không thể tin được nhìn về phía Helen nói: “Cái gì… ngài trúng ba mươi hai phát súng?”

Helen nhớ tới cũng còn thấy sợ, nhún vai nói: “Tôi cũng không đếm, hẳn là không sai biệt lắm, chỉ cảm thấy mình hình như đã chết một lần, không biết làm thế nào mà sống trở lại, sau khi tỉnh lại thì trên người ngay cả vết thương cũng không có”.

Villard cảm khái nói: “Hắn thật sự quá thần kỳ! Hy vọng ngài đem chân tướng án của Kim Hinh công khai thật có thể hóa giải cừu hận hai bên, lính đánh thuê này ta cũng không để trong mắt, nhưng thiếu niên này quả thật đáng sợ, còn có tòa thành Thiên thần bí của hắn, bên trong tựa hồ cũng không phải người bình thường, chỉ là tài phú hắn nắm giữ cũng không thể xem thường”.

Helen hỏi: “Mới vừa rồi ngài nói Otis tìm đến hai nhà khoa học đối phó Thạch Thiên là ai?”

Villard cười lạnh nói: “Hình như gọi là Alex, người kia là con gái hắn. Hừ! Chỉ biết nói mạnh miệng, sập Lầu Năm Góc, Thạch Thiên chẳng phải vẫn sống tốt sao” Trong Lầu Năm Góc văn kiện bí mật, tài liệu cùng các loại số liệu tư liệu thật sự rất nhiều, rất nhiều thứ đều là một mình giữ, nếu như người giữ không có ở đây, thì sẽ không có biện pháp dời đi, mặt khác còn có rất nhiều thiết bị khổng lồ cũng không kịp dời đi. Lầu Năm Góc sau khi bị hủy mặc dù không làm cho hệ thống phòng ngự của Mỹ tê liệt, nhưng tạo thành tổn thất cũng không thể đánh giá, so với Nhà Trắng bị hủy tạo thành tổn thất nghiêm trọng không chỉ gấp trăm lần, ảnh hưởng cũng lớn hơn nữa.

Helen nói: “Có lẽ hai người này thật có biện pháp đối phó Thạch Thiên. Thạch Thiên khi mang ta rời Washington, quả thật bị thương”.

Villard đổi sắc nói: “Ồ….” bởi vì Thạch Thiên cứu Helen, nên hắn đối với Thạch Thiên cảm tưởng cũng biến hóa, nhưng trong ý thức vẫn xem Thạch Thiên là một kẻ địch đáng sợ, làm Bộ trưởng Bộ quốc phòng, đương nhiên hy vọng có thể có biện pháp đối phó Thạch Thiên, gật đầu nói: “Vạy là ta xem thường bọn họ, bất quá cảm thấy Alex này thần bí, nghe nói hắn đã mất tích nhiều năm, không giống như nhà khoa học chân chính, bọn họ đến đối phó Thạch Thiên hiển nhiên còn có mục đích khác, Otis đem công việc dọn dẹp đống đổ nát Lầu Năm Góc giao cho bọn họ, tôi thật muốn xem một chút khi bọn hắn phát hiện dưới đống đổ nát căn bản không có thi thể Thạch Thiên thì có vẻ mặt gì”.

Otis sau khi rời tòa nhà quốc hội thì trở lại phòng làm việc của mình, Alex đã sớm ở trong phòng làm việc chờ hắn, nhìn thấy Otis trở về, sắc mặt trầm trọng nói: “Thạch Thiên không có ở trong tầng hầm, hắn có thể còn sống”.

Otis đối với tin tức này không biểu hiện kinh ngạc, chỉ nghiêm mặt đi tới trước bàn của mình, cầm lấy một tờ báo cùng một phần văn kiện, đưa đến trước mặt Alex, lạnh giọng nói: “Đây là sáng nay tổng bộ Liên Hợp Quốc truyền tới, còn có báo của Philippines ngày hôm qua” đi tới tủ rượu rót một ly rượu mạnh, sau khi ngửa cổ uống cạn thì đem ly rượu hung hăng ném trên mặt đất, xoay người nói: “Ông không phải nói hắn khẳng định đã chết sao? Hắn ta đã sớm ra ngoài ngàn dặm rồi”.

Liên Hợp Quốc truyền tới nội dung là Colo Shrike VII tố cáo đảo quốc của mình bị người dùng thủ đoạn dã man chiếm lĩnh, nhân dân cả nước đều bị khu đuổi, đối tượng tố cáo đúng là Thạch Thiên cùng một sòng bạc ở Florida. Mà báo Philippines nội dung vừa vặn chứng thực lời tố cáo của Colo Shrike VII, trên báo nói mấy ngàn người Colo Shrike đột nhiên đi thuyền tập thể tới Philippines, có người xin di dân, có người đi máy bay hoặc lên thuyền đi các nước khác như Indonesia, Malaysia, bất quá trên báo miêu tả những người này cũng không giống như dân chạy nạn bị khu đuổi, bộ dáng nhìn không ra một điểm bi thương, không ít người đã dùng đô la mua nhà xe ở địa phương.

Alex sau khi xem hết, thì ngạc nhiên nói: “Bọn họ đoạt đảo quốc này làm gì?”

Otis giọng căm hận nói: “Đám đáng chết này, Helen sau khi trúng đạn chính là được Thạch Thiên mang đi, khẳng định cũng được hắn cứu sống”.

Alex cười lạnh nói: “Peter Rick đã chết, ai có thể chứng minh mưu sát Helen là ngài làm? Chờ sau khi cô ta từ chức, vị trí tổng thống sớm muộn cũng là ngài. Chân chính tổn thất là tôi, ngài biết vì đối phó Thạch Thiên, chúng tôi đã mất đi vật quan trọng thế nào không? Vật nọ… ngài cũng không thể tưởng tượng !”

Otis ánh mắt sắc bén bắn về phía Alex, lạnh giọng hỏi: “Thật sự không ai có thể chứng minh sao? Các người an bài đám lính đặc chủng Alpha ở đâu?”

Alex nói: “Cái này ngài không cần lo lắng, bọn họ rất nhanh sẽ ngay cả mình là ai cũng quên mất, nếu như thí nghiệm thành công, bọn họ tương lai sẽ trở thành lực lượng cường đại nhất trong tay ngài. Điểm này thật ra cũng phải cảm tạ Thạch Thiên sau khi xuất hiện giúp cho tổ chức chúng ta nghiên cứu ra thành tựu mới, bất quá hắn cùng tòa thành Thiên Thạch đối với ngài và ta mà nói đều là nguy hiểm tồn tại, nhất định phải nghĩ biện pháp tiêu trừ hoạ ngầm này”.

Otis cau mày nói: “Helen đã đem chân tướng công khai, bây giờ đại bộ phận dư luận đang khiển trách Mỹ, lúc này lại phái binh đối phó bọn họ không thích hợp, hơn nữa quái vật này căn bản giết không chết, chẳng lẽ ngươi muốn ta cũng như Helen bị ép từ chức sao?”

Alex lắc đầu nói: “Tôi khẳng định hắn tại Lầu Năm Góc đã bị thương, bằng không lấy tính cách của hắn, sẽ không rời Mỹ trốn tới đảo trên Thái Bình Dương, về phần lý do xuất binh…” cầm lấy phần báo cáo của Liên Hợp Quốc đặt vào tay Otis, trầm giọng nói: “Đây không phải lý do tốt sao? Giúp quốc vương đáng thương này một tay!”

Huyết Thủ

04-17-2011, 06:56 AM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 409: Hạt cát trong mắt.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Mặc dù đại bộ phận thành viên quốc hội đối với việc Helen từ chức tỏ thái độ giữ lại, nhưng đơn từ chức cũng rất nhanh được bọn họ thông qua, trước khi tuyển ra tổng thống mới, thì vẫn do Otistạm đảm nhận chức tổng thống.

Chuyện Thạch Thiên cùng tòa thành Thiên Thạch cưỡng chiếm Quần đảo Colo Shrike lúc này cũng khiến cho toàn cầu chấn động, khăn che mặt thần bí của tòa thành Thiên Thạch đã từ từ bị xốc lên, mặc dù mọi người đối với nó hiểu rõ vẫn rất nhỏ, nhưng đã trở thành việc mà mọi người đều biết. Mà chính phủ Mỹ bởi vì từng tuyên bố đã diệt trừ Thạch Thiên, cho nên Thạch Thiên xuất hiện làm cho nước Mỹ lần nữa trở thành đối tượng châm chọc của giới truyền thông. Hơn thế đồng thời, dưới sự đề nghị của Liên Hợp quốc tại các nước Mỹ, Anh, do Hội đồng bảo an tổ chức tổ điều tra đặc biệt điều tra đối với tố cáo của Colo Shrike VII.

Tổ điều tra đặc biệt rất nhanh tra ra Colo Shrike VII từng tại Florida nợ bạc một khoản lớn, cũng đã đem Quần đảo Colo Shrike gán nợ cho sòng bạc, tổ điều tra lại tìm được sòng bạc này thật ra là một trong các sòng bạc do Thiên Thạch đồng minh khống chế tại Florida, nhưng điều này chỉ có một số ít người trong Thiên Thạch đồng minh cùng trong sòng bạc biết, tuy nhiên tổ điều tra phải thừa nhận Colo Shrike VII quả thật bởi vì nợ bạc quá lớn đã đem quần đảo Colo Shrike gán nợ cho bọn hắn, bởi vì kỳ hạn đến mà vẫn không tới trả lại, nên đã đem nợ của Colo Shrike VII toàn bộ chuyển tặng cho tòa thành Thiên Thạch, cũng đưa ra hiệp nghị chuyển nhượng. Mặt khác thành viên điều tra phái tới Philippines cũng truyền lại kết quả điều tra, mấy ngàn người Colo Shrike ai rời đi mỗi người đều được tòa thành Thiên Thạch cấp cho 100.000 USD phí đền bù, cơ bản đều là tự nguyện rời khỏi quần đảo Colo Shrike.

Đế quốc Thiên Thạch lúc này chỉ theo ý của đám người Thạch Thiên mà thành lập, cũng chưa hướng ra thế giới tuyên cáo, cho nên mọi người còn không biết có một quốc gia mới thành lập, bởi vậy sự kiện tòa thành Thiên Thạch cướp lấy quần đảo Colo Shrike trong mắt tổ điều tra đặc biệt chỉ có thể tính là tranh chấp nợ, nếu nói xâm lược thì không khỏi quá gượng ép. Liên Hợp Quốc chỉ có thể hướng tới vương tộc Colo Shrike tỏ vẻ lực bất tòng tâm, bất quá vẫn đang thừa nhận quần đảo Colo Shrike là quốc thổ của vương quốc Colo Shrike.

Các thành viên vương tộc Colo Shrike chỉ có thể tìm biện pháp khác, đem tòa thành Thiên Thạch, sòng bạc, còn có quốc vương Colo Shrike VII của bọn họ kiện lên tòa án quốc tế, nói Colo Shrike VII mặc dù là quốc vương, nhưng vương quốc Colo Shrike là tài sản của cả vương tộc cùng nhân dân Colo Shrike. Colo Shrike VII không có quyền một mình đem quốc thổ cầm cố, yêu cầu tòa án phán hợp đồng mượn nợ của Colo Shrike VII cùng sòng bạc không có hiệu quả, mặt khác tố cáo hành vi tòa thành Thiên Thạch cưỡng chiếm quần đảo Colo Shrike là phi pháp, yêu cầu hoàn lại quốc thổ cho bọn họ, đồng thời bồi thường tổn thất kinh tế cùng tinh thần.

Tòa án quốc tế thág chín bắt đầu tiếp nhận án này, quyết định ngày 1 tháng mười mở tòa thẩm lý, lập tức hướng tới tòa thành Thiên Thạch phát ra giấy gọi. Nhân viên tới quần đảo Colo Shrike truyền giấy trở về miêu tả, trên đảo chỉ phái người tại bến tàu tiếp đãi bọn họ, nhưng không có hồi đáp gì, mà trên hai đảo chính của quần đảo Colo Shrike đang tiến hành cải tạo với quy mô lớn.

Colo Shrike VII cùng vương tộc hắn hiển nhiên tự họa tự xướng, hắn sau khi trở thành bị cáo lập tức đau lòng mà thừa nhận mình không có sự đồng ý của tất cả thành viên vương tộc thì quả thật không có quyền đem quần đảo Colo Shrike cầm cố, khoản nợ đánh bạc là do hắn phụ trách, hứa hẹn sẽ nhanh chóng hoàn lại khoản nợ này, cùng với bồi thường lợi tức, hy vọng có thể lấy lại quần đảo Colo Shrike, đồng thời tỏ vẻ nguyện ý không ràng buộc đối với quốc thổ và hải quyền để làm giá, hướng tới các nước lớn để xin tài trợ.

Liên Hợp Quốc cùng Mỹ đối với điều này rất phối hợp, đầu tiên là Liên Hợp Quốc phát ra nghị quyết, chỉ ra vương quốc Colo Shrike là một trong thành viên của Liên Hợp Quốc, nên quốc gia lẫn quyền lợi đều được Liên Hợp Quốc bảo vệ. Mỹ thì đứng ra tỏ vẻ nguyện ý cấp cho vương quốc Colo Shrike tài chính mười triệu USD không hoàn lại, trợ giúp bọn họ trả nợ.

Thật Otis cũng không phải mưu cầu danh lợi trợ giúp vương quốc Colo Shrike trả nợ, trong kế hoạch của hắn cùng Alex, là muốn lợi dụng lần này cổ động quốc hội cùng Bộ quốc phòng ủng hộ hắn tiếp tục sử dụng vũ lực đối phó Thạch Thiên cùng tòa thành Thiên Thạch. Quần đảo Colo Shrike quốc thổ diện tích tuy nhỏ, nhưng nó ở cạnh Philippines cùng Ấn Độ, lại gần căn cứ quân sự quan trọng của Mỹ tại Thái Bình Dương, vị trí địa lý khá quan trọng. Trước kia vương quốc Colo Shrike chỉ có mấy chục binh sĩ, còn không nhiều hơn nhân viên bảo an của một hộp đêm. Đối với bố trí quân sự của Mỹ tại Thái Bình Dương đương nhiên không có bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng một khi bị các quốc gia đối địch hoặc có quan hệ cạnh tranh giữ lấy, giống như là trong mắt lẫn vào hạt cát, uy hiếp tương đối lớn.

Những năm gần đây từ khi kinh tế Trung Quốc phát triển, gây cho Mỹ áp lực rất lớn, bốn năm trước đã đem trọng tâm chiến lược từ Đại Tây Dương hướng sang Thái Bình Dương. Vì thế, quân Mỹ gia tăng trên diện rộng ở ngoài vùng biển Thái Bình Dương cùng chiến hạm chủ lực tác chiến, bố trí sáu hàng không mẫu hạm, cùng hơn bốn mươi tàu ngầm, chiếm hơn 60% lực lượng hải quân của Mỹ. Thông qua cùng Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan, các nước đồng minh ở Đông Nam Á như Philippines, Ấn Độ hợp tác, đem Trung Quốc phong tỏa tại bờ tây Thái Bình Dương, để xác lập quyền lãnh đạo quân sự của Mỹ ở Thái Bình Dương.

Nhưng hiện tại quần đảo Colo Shrike đã rơi vào tay Thạch Thiên, mà Thạch Thiên là người Trung Quốc, mặc dù không phát hiện bản thân Thạch Thiên hoặc tòa thành Thiên Thạch cùng chính phủ Trung Quốc có quan hệ gì lớn, nhưng quan hệ cùng Mỹ lại dùng chữ “ác liệt” cũng không đủ hình dung. Nếu như sau này quần đảo Colo Shrike bị Trung Quốc lợi dụng, chẳng khác nào không cần cố sức đã phá tan sự phong tỏa do Mỹ kinh doanh nhiều năm mới có, hơn nữa sau lưng tuyến phong tỏa chiếm cứ điểm đặt chân trực tiếp uy hiếp đến các cơ sở trú quân, tương lai một khi phát sinh xung đột, hậu quả không cần phải nghĩ.

Cho nên Otis tự tin được Quốc hội cùng Bộ quốc phòng ủng hộ, không nghĩ tới chính phủ cùng quân đội Mỹ lần này đều bị Thạch Thiên làm cho sợ, tuy rõ ràng Otis sầu lo rất có đạo lý, nhưng cũng tỏ vẻ không thể coi thường vọng động.

Bộ trưởng Bộ quốc phòng Villard khi thảo luận đã hết sức trịnh trọng nhắc nhở: “Lấy thực lực hải quân chúng ta, muốn đánh hạ quần đảo Colo Shrike hẳn là dễ dàng, nhưng vũ khí của chúng ta có thể giết chết Thạch Thiên sao? Nếu như lại chọc quái vật này đến Mỹ, chúng ta hiện tại có biện pháp đối phó hắn sao?”

Huyết Thủ

04-17-2011, 06:57 AM

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 410: Âm thầm ủng hộ.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Villard nói làm cho ai cũng không khỏi túa mồ hôi lạnh, đều nghĩ Thạch Thiên vì một người phụ nữ mà tới phá hủy Nhà Trắng cùng Lầu Năm Góc, còn bình yên rời Mỹ đi Thái Bình Dương, lực lượng quân sự khổng lồ của Mỹ đối với hắn lại không hề có biện pháp. Nếu lại đi sử dụng vũ lực đối với Quần đảo Colo Shrike, phỏng chừng Thạch Thiên vẫn khó có thể bị tiêu diệt, nhưng lại khó tránh khỏi sẽ giết chết người thân, bằng hữu bên cạnh hắn. Khi đó hắn tức giận lên còn không đem cả nước Mỹ thiêu hủy đi? Vì vậy đều cho rằng hẳn là phải thận trọng, tỏ vẻ trước tiên để cho người của mình ra mặt cho vương tộc Colo Shrike, dùng phương thức đàm phán để lấy lại quần đảo Colo Shrike.

Otis lúc này trong lòng thật cũng không chắc lắm, Alex hứa hẹn sẽ xuất ra biện pháp đối phó Thạch Thiên, hắn mới đồng ý dùng võ lực đối với Thạch Thiên, nhưng Alex sau khi dẫn đám bộ đội đặc chủng kia đi thì không còn tin tức, đến nay cũng không có đem phương pháp đối phó Thạch Thiên lấy ra. Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của đám người Villard, bất quá yêu cầu quân đội sớm làm tốt bố trí quân sự xung quanh quần đảo Colo Shrike, để ngừa vạn nhất.

Bộ quốc phòng Trung Quốc thông qua quan hệ với Thạch Lệ, thật ra sớm đã biết trên Thái Bình Dương có một quốc gia tên là đế quốc Thiên Thạch, cũng bởi vậy mà sinh ra tranh luận kịch liệt.

Nhất bộ phận cho rằng đây là cơ hội tốt để gia tăng lợi thế quân sự của Trung Quốc tại Thái Bình Dương, tuyệt đối không thể bỏ qua, hẳn là nên nhanh chóng cùng đảo quốc mới này thành lập quan hệ hữu hảo.

Một bộ phận khác thì cho rằng mặc dù Trung Mỹ tại quân sự có quan hệ cạnh tranh, nhưng có trao đổi cùng hợp tác, ít nhất biểu hiện thoạt nhìn coi như lạc quan, không nên vào lúc này mà làm ra hành động ảnh hưởng tới quan hệ hai nước. Hơn nữa Thạch Thiên sau khi lập nước xưng “đế quốc”, cùng với tư tưởng chính trị của Trung Quốc luôn luôn phản đối chủ nghĩa đế quốc không hợp, từ tình huống trước mắt xem ra, đế quốc Thiên Thạch rất khó được Liên Hợp Quốc thừa nhận. Nếu như tạo quan hệ sẽ có rất nhiều chỗ xấu hổ.

Quốc vụ viện sau khi tổng hợp ý kiến hai bên, chỉ ra thực lực trên phương diện quân sự mới là mấu chốt để Trung Mỹ có thể hợp tác trao đổi công bằng, quần đảo Colo Shrike quả thật là lợi thế quan trọng để Trung Quốc trong tương lai tại Thái Bình Dương cùng Mĩ Quốc đối kháng, cơ hội ngàn năm khó gặp này không thể bỏ qua.

Đế quốc Thiên Thạch đột nhiên xuất hiện ở giữa Thái Bình Dương, hiển nhiên có thể đem lực chú ý của Mĩ Quốc cùng các nước Đông Nam Á hấp dẫn qua, vì thế sẽ hoà hoãn cục diện tại Nam Hải, đối với Trung Quốc cũng rất có ích .

Cuối cùng Quốc vụ viện cho ra quyết định, hiện tại thời cơ cùng đế quốc Thiên Thạch lập quan hệ hiển nhiên còn chưa thành thục, nhưng có thể âm thầm ủng hộ, giúp đỡ đế quốc Thiên Thạch đứng vững gót chân. Dù sao Mỹ bán vũ khí cho Đài Loan cũng không xin ý kiến Trung Quốc, cho dù sau này bị nhận ra, cũng không sợ bọn họ đem việc này ra làm gì được.

Thạch Lệ sau khi từ đại lục trở lại Hongkong, ngày đầu tiên mới vừa đi làm liền nhận được công văn từ Bộ công an truyền tới, thông báo nàng được lên chức Phó Giám đốc bộ phận kỹ thuạt hình sự, bảo nàng sớm chấm dứt công việc tại Hongkong, lập tức quay về Bắc Kinh nhận chức. Nàng biết lúc này điều nàng về Bắc Kinh, quá nửa có liên quan cùng Thạch Thiên, gọi điện thoại đặt vè máy bay xong, liền tới tổng bộ tại HongKong chào từ biệt.

Một năm làm chung, mọi người cũng đã tiếp nhận bề ngoài lạnh như băng của Thạch Lệ. Hơn nữa đối với năng lực làm việc của nàng hết sức kính nể, chúc mừng nàng lên chức đồng thời cũng biểu hiện ra một ít không nỡ, đề nghị sau khi tan sở sẽ đãi tiệc tiễn nàng. Thạch Lệ không thể bất kính, chỉ có thể cười đáp ứng, lộ ra nụ cười khó được nhất thời làm cho không ít nam đồng sự tim đập thình thịch.

Thạch Lệ khi về đến nhà thì đã khuya, thấy Thạch Hiểu Mẫn ôm gối ngồi ở trong phòng khách xem TV, liền ngồi xuống bên cạnh nói mình phải về Bắc Kinh làm việc.

Thạch Hiểu Mẫn mở to mắt nói: “A… em mới vừa thích ứng hoàn cảnh ở Hongkong, lại phải đi rồi sao?”

Thạch Lệ nói: “Cũng không cần em quay về Bắc Kinh, em cũng không phải là đứa nhỏ, hẳn là có thể tự mình lo lắng, chẳng lẽ đời này cứ đi theo chị sao? Thích Hongkong thì cứ lưu lại, chị lần này trở về Bắc Kinh cũng thường xuyên phải đi công tác, sẽ thường xuyên đến Hongkong thăm em”.

Thạch Hiểu Mẫn không thuận theo nói: “Em không nỡ xa chị mà, lãnh đạo của chị thật là, không phải nói ở tại Hongkong làm ba năm sao, còn muốn chờ chị dẫn em đi gặp Thạch Thiên cùng chị Kim Hinh, ha ha ha ha… hắn thật là trâu mà, ngay cả Nhà Trắng cũng dám đi phóng hỏa, quá cool!”.

Thạch Lệ liếc nhìn nàng nói: “Thời gian trước em còn nói hắn là người điên, không muốn sống, lại còn khóc nữa mà”.

Thạch Hiểu Mẫn đỏ mặt lên, trách mắng: “Cũng không phải một mình em khóc, chị Samantha cũng khóc, đều do nước Mỹ thổi phồng, nói cái gì đem Thạch Thiên tiêu diệt, em nếu có bản lãnh như Thạch Thiên, không đi Mỹ đem đài truyền hình của bọn họ đốt thì không thể, xem bọn hắn còn dám thổi phồng không!”

Thạch Lệ không nhịn được cau mày thở dài, nghĩ thầm Thạch Hiểu Mẫn thật ra cùng tổ tông Thạch Thiên này tính cách cũng giống nhau, đều thích gây chuyện, liền nói: “Sau này đối với Thạch Thiên phải lễ phép, không thể giống như trước được”.

Thạch Hiểu Mẫn vẻ mặt quái dị ừ một tiếng, ảo não nói: “Vậy xưng hô hắn là gì? Gọi là tổ gia gia giống như người trong tòa thành Thiên Thạch gọi lão gia gia Laurent sao? Ai dà… rất không được tự nhiên, em trước kia vẫn xem hắn là đệ đệ, hắn sao lại không mọc ra tóc bạc, vậy cũng làm cho người ta trong lòng dễ chịu một chút, như bây giờ làm cho không biết gặp mặt thế nào… Trời ạ! Sao lại có loại sự tình này, mà lại phát sinh trên đầu của em nữa…”

Thạch Lệ nghiêm mặt nói: “Khi có người ngoài đương nhiên không thể biểu hiện ra, việc này chỉ có thể chúng ta tự mình biết, nếu truyền ra, không biết lại sẽ gặp phải phong ba gì nữa”.

Thạch Hiểu Mẫn thấy Thạch Lệ nói nghiêm túc, vội vàng gật đầu đáp ứng. Thạch Lệ lại dặn dò vài câu về sinh hoạt hàng ngày, liền trở về phòng mình, nàng bình thường vẫn thường xuyên đem việc chưa làm hết về nhà làm, trước khi rời Hongkong đương nhiên muốn đem văn kiện sửa sang lại rồi mới đem tới tổng bộ HongKong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro