Chương 30 Lục Yến uống sấy đến nhà tìm Ôn Hướng Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Giản hỏi địa chỉ, Ôn Hướng Thư báo địa chỉ của khu dân cư, anh bèn lái đi.
Phương Giản thấy không khí trong xe ngột ngạt, mở chuyện:" Anh không có thời gian về quê, cũng đã lâu không về. Anh định về nhìn xem, không biết quê mình giờ đã thay đổi như nào?"
Ôn Hướng Thư:" Khá tốt. Mấy năm nay đang phát triển, tốt hơn nhiều so với trước lúc anh đi. Bây giờ cái gì cũng tiến bộ, địa điểm vui chơi cũng rất nhiều. Em không biết khi nào anh sẽ về, đến lúc đó lại xem đi."
Phương Giản tiếp tục:" Vậy em định bao giờ kết hôn? Dù sao bụng sẽ lớn. Ở thị trấn nhỏ của chúng ta, bị bắt gặp chưa lấy chồng đã có thai, đoán chừng sẽ ảnh hưởng không tốt. Tốt nhất em nên kết hôn trước khi bụng to hơn."
Ôn Hướng Thư không đáp, có lệ cho quá:"Em sẽ xem lại."
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Phương Giản nhìn cô:"Hướng Thư, em không nói thật với anh đúng không? Thật ra em và Lục Yến đã chia tay, hai người không còn ở bên nhau. Anh nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ ở bệnh viện, hai người họ rất thân mật. Cô ta đã sinh con, không phải là con của anh ta chứ? Anh thấy anh ta đối xử với đứa bé khá tốt."
Ôn Hướng Thư theo bản năng giải thích rõ ràng:" Không phải. Đứa nhỏ không phải con anh ấy, là con của một người anh em. Người phụ nữ kia cũng không phải vợ anh ấy, là bạn gái của người anh em kia. Anh ta xảy ra chút chuyện nên anh ấy mới chăm sóc thay."
Phương Giản nghe giọng điệu của cô lập tức im miệng:"Anh hiểu rồi. Có người nói hai người đã chia tay, nhưng nghe giọng điệu của em thì không giống vậy, chắc do anh nghĩ nhiều. Nhưng anh ta vĩ đại thật! Anh ta mặc kệ con mình, không đi khám thai với em, nhưng có thời gian đi với người phụ nữ khác."
Ôn Hướng Thư giận đến nói không nên lời, nghẹn một bụng. Lúc sắp xuống xe, cô cởi dây an toàn, dặn anh:"Phương Giản, em chỉ kể chuyện mang thai với một mình anh, vẫn chưa có ai khác biết, bao gồm cả anh ấy. Nếu sau này gặp anh ấy, anh đừng nhắc chuyện em có thai, cảm ơn anh."
Ôn Hướng Thư nói xong một hơi thì cởi dây an toàn, mở cửa xe muốn đi xuống, Phương Giản gọi cô, " Hướng Thư, chờ chút. Anh có thứ này cho em."
Ôn Hướng Thư dừng lại trước mặt anh. Phương Giản xuống xe, đi đến sau cốp lấy một ít quà, nói với cô:" Anh mua cho em ít đồ dinh dưỡng và sữa bột các thứ, đều dành cho bà bầu và tốt cho cơ thể. Anh nhờ bạn mang từ nước ngoài về và đã hỏi bệnh viện, bác sĩ nói có thể ăn và cũng tốt cho cơ thể."
Ôn Hướng Thư nhìn bao lớn bao nhỏ thì muốn từ chối, Phương Giản nói:"Hướng Thư, không cần từ chối, coi như đây là một phần tấm lòng của anh. Anh rất xin lỗi vì chuyện năm đó, anh vẫn áy náy bao năm qua nên có thể đối xử tốt với em thì sẽ đối xử tốt, cứ xem như anh muốn bù đắp đi."
Ôn Hướng Thư duỗi tay muốn nhận và nói cảm ơn. Phương Giản không đưa cho cô, giữ chặt:" Bây giờ em là thai phụ, xách mấy thứ này không tiện. Anh mang lên giúp em chứ xách nhiều thế này sẽ đau lưng. Những món còn lại anh cũng sẽ đem lên giúp."
.....

Phương Giản đưa đồ đến cửa, Ôn Hướng Thư không cho anh đi vào,"Được rồi, anh đem đồ để đây thôi, lái xe về cẩn thận."
Phương Giản nhìn vào bên trong:" Anh có thể đi nhờ nhà vệ sinh và uống một cốc nước không?"
Ôn Hướng Thư từ chối:" Không nên đâu, tốt hơn hết là chúng ta nên giữ khoảng cách."
Phương Giản sửng sốt:" Được, vậy anh về trước, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh."
Ôn Hướng Thư mở cửa đi vào. Lúc xoay người ấn thang máy, thấy thang máy còn chưa đến, Phương Giản lấy điện thoại tắt tiếng, mở máy ảnh chụp một tấm hình bóng lưng của Ôn Hướng Thư.
Phương Giản không có wechat của Lục Yến nhưng có của Tô Bình. Anh và Tô Bình là họ hàng cực kỳ xa, mấy năm trước kết bạn wechat. Anh vẫn luôn theo dõi mỗi động thái Tô Bình nên biết Tô Bình còn sử dụng wechat này.
Khi ra khỏi thang máy, Phương Giản đăng bài lên vòng bạn bè, chỉ một mình Tô Bình có thể thấy.
Tô Bình vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc người phụ nữ kia và đứa bé. Gần đây, Lục Yến bận chuyển sòng bạc và người anh em bị bắt, hắn muốn cứu người ra ngoài.
Lúc nhàm chán ngồi ở bên ngoài, Tô Bình nhìn thấy bài đăng của Phương Giản, một bóng lưng mà hắn biết.
Ôn Hướng Thư.
Phương Giản chú thích: [Trùng phùng. May mà mọi thứ vẫn như ban đầu.]
Giọng văn rất mập mờ, nhưng phàm là mỗi người nhìn thấy đều sẽ đoán có phải hai người tro tàn lại cháy, gương vỡ lại lành hay không.
Tô Bình vội chụp cho Lục Yến xem.
Bên phía Lục Yên không biết có thấy không, cũng không có tin gì.
Thời gian gần đây, Lục Yến uống rượu không cần mạng, ăn tiệc xã giao và liên tục nhờ vả người khác vì muốn mau chóng cứu người anh em bị bắt ra, chỉ cần đưa ra được thì sẽ không còn nhiều chuyện như vậy. Người phụ nữ kia dạo này rất phiền phức, vẫn luôn uy hiếp hắn. Hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi mớ hỗn độn này. Điều duy nhất có thể làm là vội vã xin người khác giúp. Hắn có thể bình yên vô sự bao năm qua vì có người ở trên chống lưng. Hắn có một vài mối quan hệ nên bây giờ chỉ có thể bỏ tiền và uống rượu.
Lúc đang rót rượu cho khách, Lục Yến nhận được một tin nhắn wechat. Sau khi tùy ý xem, hắn bỏ điện thoại xuống, tiếp tục mở một chai rượu ra sức uống.

......

Buổi tối sau khi tắm rửa, Ôn Hướng Thư chuẩn bị chăm sóc da. Cô chợt nhớ bây giờ mình đang mang thai, hầu hết mỹ phẩm của cô là sản phẩm dưỡng da hiệu quả cao, sợ không tốt cho bé nên không định bôi lên mặt. Sau khi thoa Toner tinh khiết dưỡng ẩm cho da, cô đi ra ngoài xem tivi và ăn trái cây.
Dạo này cô toàn xem phim hoạt hình, làm tốt thai giáo cho em bé.
Lúc đang coi say mê, chuông cửa đột nhiên vang lên. Một cô gái độc thân ở nhà, nghệ chuông cửa reo rất sợ hãi. Vậy nên, khi có người ấn chuông, cô cảnh giác nhìn sang và hỏi:"Ai vậy?"
Bên ngoài vang lên giọng của Tô Bình:" Chị dâu, là em. Em có chút việc muốn tìm chị, chị có thể mở cửa nói chuyện không?"
Hai người đã quen nhau nhiều năm nên nghe giọng là biết.
Ôn Hướng Thư tự hỏi làm sao anh ta lại tìm tới đây? Cô đứng dậy đi mở cửa, kết quả bất thình lình có người ôm lấy cô vào lòng.
Ôn Hướng Thư bị doạ, nhìn Lục Yến uống say như chết cứ vậy mà ôm cô, cả người dán vào cô.
Tô Bình nhìn Ôn Hướng Thư, vô cùng áy náy:"Chị dây, thật sự không còn cách nào cả. Đại ca uống thành cái dạng này, miệng liên tục gọi chị. Em đưa về nhà, nhưng anh ấy không chịu, say khướt nói phải gặp chị, chỉ làm ơn chăm sóc anh ấy."
Tô Bình nói xong liền vội vàng xoay người rời đi, Ôn Hướng Thư có kêu anh ta cũng không thể kêu được.
Người trong lòng nồng nặc mùi rượu khiến cho mũi cô bị sặc. Với lại, một người cao một mét tám tám cứ dựa vào cơ thể này, cô căn bản không đỡ hắn dậy nổi, không còn cách nào ngoài việc kéo hắn vào, đóng cửa rồi lại ném người lên sofa.
Ôn Hướng Thư nhìn hắn say bí tỉ, tức giận duỗi chân đá hắn:"Lục Yến, anh tỉnh lại đi. Đừng giả say, mau dậy về nhà đi."
Lục Yến vẫn ngủ say như cũ, không trả lời. Bên hắn nhiều năm, dù say thật hay giả, cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Mặt hắn đỏ như vậy, nôm có vẻ uống say thật.
Ôn Hướng Thư hít sâu một hơi, đi vào bếp nấu canh giải rượu cho hắn, còn có cả khăn nóng. Tên khốn này để thai phụ phục vụ hắn, thật không biết xấu hổ.
Ôn Hướng Thư mang đồ ra tới, đi đến sofa ngồi xổm xuống, đắp khăn cho hắn rồi đút hắn canh giải rượu,"Lục Yến, há miệng uống canh giải rượu đi. Làm gì mà uống nhiều vậy chứ?" Lục Yến ngủ đến choáng váng, nghe được giọng của vợ liền mở to mắt, cho là đã nhìn lầm. Sau khi thấy Ôn Hướng Thư, hắn phản ứng kịch liệt, một tay ôm eo cô ấn cô vào lòng, ép cô lên sofa. Hắn vùi đầu vào cổ cô, mút ra vài vết dâu tây, hít vào mùi hương trên người cô. Mùi hương này, hắn đã nhớ rất lâu.
Ôn Hướng Thư bị đối xử như vậy, tức giận véo tai hắn, một đẩy hắn ra:"Lục Yến, Anh làm gì vậy? Thả em ra, anh làm gì vậy? Anh muốn rượu phát điên cái gì?"
Lục Yến nghe xong rời khỏi cổ cô, đè cô lại, tư thế nam trên nữ dưới nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu:"Vợ ơi, anh rất nhớ em."
Ôn Hướng Thư sững sờ. Ngay sau đó, Lục Yến cúi đầu hôn cô, chặn ở cánh môi dùng sức hôn. Ban đầu Ôn Hướng Thư vẫn chống cự muốn đẩy hắn ra, nhưng sau khi bị hắn dùng đầu lưỡi cạy hai cánh môi ra, đi vào trong hút lấy đầu lưỡi của cô, cô liền không kìm được. Không biết sau đó xảy ra chuyện gì, cô bắt đầu hôn lưỡi với hắn. Hai đầu nỗi quấn lấy nhau, họ hôn nhau say đắm.
Tay Ôn Hướng Thư yếu ớt làm lấy lưng hắn, cô sắp bị hắn hút lên. Cơ thể như không còn sức lực, chỉ có thể đủ để giữ lưng hắn, theo hắn ôm hôn. Lục Yến hôn cô bất chấp, bàn tay sờ lên đùi cô, lòng bàn tay liên tục chạm vào đó, Ôn Hướng Thư mặc váy ngủ, lúc ngã trên sofa, váy đã vén lên, đùi bị hắn vuốt ve suốt liền chảy nước.
Lục Yến vừa hôn vừa sờ chân cô, hai người nhắm mắt hôn nhau. Ôn Hướng Thư không thể nhớ nổi bất cứ điều gì, cô chỉ muốn hôn hắn. Cô bị hôn đến đầu óc mơ màng, đầu lưỡi tê dại. Trong miệng toàn là hương vị của hắn, còn cả mùi rượu. Lục Yến mút đầu lưỡi cô thật mạnh, hận không thể nuốt hết nước miếng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro