CHƯƠNG III: ĐỘNG ĐÌNH TỬU, THẤY TA ĐỘNG TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


●●●●●●●●●●●●●●●
Tiểu nhị nhìn thấy hai vị khách ăn mặc bình dị nhưng không tầm thường, còn toát lên vẻ trang nhã oai phong, bên người có nhiều túi đồ đạc mới mua, liền sớm xởi lởi đem trước một đĩa màn thầu cùng hai tách trà đến.

"Khách quan, nhị vị muốn dùng gì ?"

"Thứ gì ngon nhất ở chỗ các ngươi.."

"Hảo, hảo.."

"Mang một nửa ra đây."

Tiểu nhị một phen cạn lời.
Nhìn vị cô nương trước mặt vẻ mặt thực nghiêm túc nói tới, không giống như đang trêu đùa hắn, hắn không trả lời mà gật gật đầu rồi nhanh chóng tháo đi. Thiếu Hoàng ở đối diện nàng nhấp một ngụm trà che đi tiếu ý của hắn.

"Đừng tưởng ta không biết huynh đang cười."

Hắn cũng không giả vờ nhịn nữa.

"Tiểu thư, ít như vậy, liệu có đủ no không ?"

"Tên hỗn đản nhà huynh, ý nói ta ăn nhiều a ?!" - Bảo Giang bĩu môi, nhướn lên đôi mày lá liễu, vẻ mặt oán trách nhưng thực ra có hơi tươi cười mắng hắn.

"Không dám, không dám."

Thế nhưng Thiếu Hoàng thành thật gật gật đầu.

Đây là điểm thứ hai hắn khiến nàng tức chết trong ngày.

Một cỗ thức ăn được tiểu nhị dọn ra. Nói sơn hào hải vị thì thật có quá thanh cao, nhưng cũng không phải rau hẹ xào cải trắng giống nhau bình dân hạ phẩm. Trang trí đơn thuần tinh túy, bên này đùi gà rưới mật vàng, vừa vặn hai cái một cặp. Nói là món ngon một nửa, liền là tùy tiện chọn một nửa những món ngon nhất mà dọn lên. Hai người cũng không có nề hà so sánh, giữa trưa thì cảm thấy đói bụng, cứ tự nhiên đồng thời cầm đũa lên mà dùng. Tiểu nhị hắn một bên vừa cho thêm màn thầu trên dĩa xong, lại hỏi một câu :

"Khách quan có muốn thử rượu bổn tiệm ?"

Vương Bảo Giang nàng không có uống rượu. Hình như có lần vô tình trộm được một chén trong nhà bếp, kề môi uống thử liền nhanh chóng phun ra tới. Thiếu Hoàng hắn coi như là biết thưởng rượu, nhưng không có quý rượu, cư nhiên là không ham mê cái này tửu.

"Là của Đông Đỉnh Quán Động Đình Xuân tửu a, hôm nay là vò mới rượu cũ, khách quan đã tới hào phóng như vậy nên thưởng thêm chút rượu xuân bổn tiệm"

Khá khen này tiểu nhị miệng lưỡi khéo léo, hắn dẻo ngọt quảng bá hắn sản phẩm tiệm mà trên mặt tươi cười như gió xuân, khiến người ta lấy làm thoải mái.

"Thế thì hôm nay ung dung một chút." - Vương Bảo Giang gật gật, khẩu khí lại giống như một nam nhân mạnh dạn nói. Bề ngoài cô nương liễu yếu đào tơ lại phát ra cái này khí lực, không khỏi có chút buồn cười cảnh tượng. Ngược lại Thiếu Hoàng hắn trầm ổn thấp giọng hỏi mà ân cần :

"Tiểu thư không biết uống rượu, ung dung cái gì a ?"

Một phen lại đánh trúng yếu điểm cao hứng của nàng. Khẩu khí trên miệng như lạc diệp rơi xuống đất, chạm đáy nỗi đau.

"....Nhưng huynh uống được, liền uống đi !. Không thử sẽ rất phí a..."

Chung quy nàng vẫn là muốn thử một lần cái gì gọi là rượu ngon, không biết chuyện thế gian sẽ thật là nhàm chán. Thiếu Hoàng cũng bình thường quen nàng cá tính nên không có nhiều lời, dễ dãi buông thả mà nói :

"Được, một vò Động Đình Xuân."

Tiểu nhị câu được hai mồi cá xong hai mắt sáng quắc, nhanh chóng chạy đi lấy một vò rượu.
Rượu mang tới.
Vương Bảo Giang vẫn là ở đó run rẩy địa, lần này có chuẩn bị lại không giống như lần đầu tiên vô tình uống phải cay đắng rượu trong nhà bếp. Rượu này ủ thực thơm, không biết uống vẫn là có vài phần câu dẫn ra mùi nồng cháy.

"Khách quan yên tâm, rượu này thơm nồng nhưng thực nhẹ, cô nương uống sẽ không nhanh như vậy thấy cay mau say." - Tiểu nhị ca lần nữa nở nụ cười hạ nhiệt.

Nghe hắn nói xong Thiếu Hoàng cảm thấy có chút yên tâm. Hắn rót ra một chén đầy cho hắn, nửa chén còn lưng đẩy qua cho nàng.

"Mau thử" - Hắn đơn giản mời.

Sau đó đưa chén lên trước mặt, thỉnh nàng một cái, rồi khoái hoạt nuốt vào một ngụm, toàn bộ rượu mấy giây hết sạch.

"Hảo tửu." - Hắn lại đơn giản cười cười nói

"Thực sự rất ngon ?" - Vương Bảo Giang một tay vân vê miệng chén, cúi người phía trước rất kĩ càng quan sát hắn cử động hành vi, đôi mắt to chớp chớp hỏi.

"Nếu nàng quen sẽ có thể nhận biết khẩu vị. Rượu này không tệ, so với nam tử bình thường là rất nhẹ, có thể sẽ uống được a"

Bảo Giang nghe nói thực sự cảm thấy vui mừng.
Nàng không nhanh không chậm hai tay cầm lên chén, thăm dò đưa miệng chén lên môi, cẩn thận nhấp một cái.
Một vị ngọt. Sau đó tê, cay. Nhưng không mạnh.

"So với hạ cấp mễ tửu uống nhầm trong nhà bếp, quả nhiên là dễ uống dễ ngửi hơn rất nhiều nha ~"

Nàng đối với vị này có chút không quen, nhưng cảm thấy rất thú vị. Một ngụm rồi lại một ngụm nữa thử, đôi mắt liền sáng lên như thấy đuốc !.
Nàng nửa chén dễ dàng bay hơi. Sau đó tự mình rót thêm một chén rồi một chén, thử cho quen dần. Thiếu Hoàng trước mắt nhìn thấy nguy cơ tiểu thơ Vương học sĩ biến thành tửu nữ quỷ, liền dứt khoác một tay chặn lại trên nắp vò rượu. Hắn thấp giọng nói :

"Tiểu thư, ăn trước."

Vương Bảo Giang bị loại này thái độ của hắn làm cho giật mình. Đương nhiên nàng muốn cãi nhưng không cãi, ngoan ngoãn gật gật cầm đũa xúc cơm. Hai người trong lúc ăn cơm cũng nói rất nhiều chuyện, tại gia dùng cơm cấm không ai được phép nhiều lời nói chuyện ngoại trừ Vương lão gia, theo quy củ lễ nghĩa rất im lặng từ tốn mà ăn, tại đây phóng khoáng tự do, liền muốn nói cái gì đều sẽ nói.

"Huynh phải hay không Hoa Đăng Hội không muốn có cái gì nguyện cầu ?"

Vương Bảo Giang lần nữa gợi lên chuyện này hỏi.
Thiếu Hoàng vốn định trả lời như trước, ước cho tiểu thư mong muốn thành sự thật, thế nhưng hắn vừa chịu một hậu quả làm nàng tức tưởi, không nói nữa.

"...."

"Trả lời ta đi !"

"Ta cũng sẽ ước lương duyên tốt đẹp."

Bảo Giang ngập ngừng một chút.

"Cầu mong sẽ tìm được người tốt đẹp a ?"

Hắn sắc mặt lạ kì là không có thay đổi, nhẹ lắc đầu ôn nhu nói :

"Cầu mong người tốt đẹp và ta mãi mãi bên nhau."

"Người tốt đẹp" này, hẳn là chỉ rõ hắn đã có đối tượng. Vương Bảo Giang có chút nghi hoặc, có chút lo lắng, có chút phấn khởi, có chút chờ mong, nàng chống lại một cơn rùng mình ngứa ran trong ngực, muốn hỏi người đó là ai. Thiếu Hoàng lại tiếp lời :

"Mong người và ta, phận duyên không đứt. Mãi mãi như thế này thì thật là tốt !"

Vương Bảo Giang nàng bây giờ nhìn thẳng hắn cũng không nổi nữa. Câu này...câu này....là ý nói chúng ta hay sao a !!??. Gương mặt nàng không biết là xấu hổ hay lúc nãy uống quá nhiều rượu, một phen nhiễm hồng. Nàng giả vờ cúi đầu gật gù ậm ừ, tỏ vẻ đã hiểu, không quan tâm lắm.
Phía bên kia sau lưng Thiếu Hoàng cách một dãy bàn hướng mười giờ, là một thân tử y nhân chống cằm, đôi mắt lờ đờ vẻ chán nản từ lúc hai người bước vào đã rất kĩ càng quan sát.

"A....tuổi trẻ, thật khiến người ta tối buồn nôn a~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro