CHƯƠNG 6: HẠC MỘNG KHÓ TÌM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Náo loạn đến nửa đêm, trăng đã lặn nghiêng bờ hồ, bầu trời sắp sáng.

Bùi Diễm bước ra cửa sân, thấy An Trừng khoanh tay đứng ở bên ngoài viện . Gió lạnh thổi qua mặt, trong đầu hắn dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, suy nghĩ một lát, nói: "An Trừng".

"Vâng, Tướng gia."

"Kiểm tra Minh Nguyệt giáo chủ, tập trung ở những người ta quen thuộc, người ta lui tới hàng ngày."

An Trừng sửng sốt, cúi đầu nói: "Tướng gia, xin thứ cho thuộc hạ đần độn."

Bùi Diễm hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu nha đầu chưa từng thấy chân dung của y, chỉ từng nghe thấy giọng của y, y vẫn muốn đến giết nàng diệt khẩu, tất nhiên không phải sợ bị tiểu nha đầu nhận ra dung mạo."

An Trừng nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Y sợ Giang cô nương nhận ra tiếng của y, Giang cô nương hiện tại sống ở trong tướng phủ, y nhất định thường cùng tướng gia giao thiệp, người quen thuộc tướng gia, cho nên mới lo lắng Giang cô nương bắt gặp và nhận ra y, vạch trần thân phận thực sự của y."

Bùi Diễm gật gật đầu: "Hôm nay chiến đấu kịch liệt, chiêu thức của y mới lạ, rõ ràng là che giấu võ công thực sự, hơn nữa y cố ý đông lắc tây lư (đung đưa, lắc lư) cũng là sợ ta thông qua hình dáng nhận ra y. Chỉ hận lúc y và tiểu nha đầu nói chuyện trước đó, chúng ta cách quá xa, không nghe rõ tiếng nói của bọn họ." Hắn tạm ngừng rồi nói: "Đem những người trong phủ biết ta mang tiểu nha đầu đi Lãm Nguyệt Lâu, còn có người ở Lãm Nguyệt Lâu tối nay, hết thảy điều tra một lần, người này tin tức linh thông như vậy, nếu không tìm được y sớm sẽ là tâm phúc đại họa."

Hắn chắp tay nhìn đường chân trời lờ mờ, nhàn nhạt nói: "Ta thực sự càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người này, y rốt cuộc là ai đây?"

An Trừng lại chờ một lúc, không thấy Bùi Diễm nói chuyện, nhẹ giọng hỏi: "Tướng gia, vậy lai lịch của Giang cô nương..."

"Không cần điều tra nàng ta tiếp, nàng ta đã hao phí hết tâm tư chạy trốn, chắc chắn không phải là mật thám, chỉ là một nha đầu hoang dã mà thôi. Chỉ là ta vẫn cần dùng nàng, tạm thời bố trí ở chỗ này đi."

Thôi Lượng kê phương thuốc, lệnh An Hoa trước đi bốc dược nấu thuốc, lại cầm ngân châm châm vài kim lên mặt nàng và trên cánh tay nàng. Giang Từ đau đớn ngứa ngáy dần dừng lại, chỉ là toàn thân mệt lả, giống như đóa hoa bị héo khô trong sương giá , gục đầu ngồi bên giường.

Thôi Lượng nhìn trên cổ nàng quấn băng vải, trên vải vết máu thành từng vòng, mở ra nhìn một chút, nhăn mày nói: "Làm sao mà bị thương rồi?"

Giang Từ uể oải đáp: "Bị vuốt mèo cào bị thương."

Thôi Lượng tiến lại gần nhìn tỉ mỉ một chút, nghi ngờ nói: "Không giống là mèo cào bị thương, trái lại giống như bị binh đao đâm vào."

Giang Từ nghiêng người ngã xuống giường, đầu vừa khít đập vào gối sứ, đau đến ngồi thẳng dậy. Nhớ lại tối nay bị một cua một mèo đùa giỡn giữa lòng bàn tay, lại vô cớ chịu cực khổ, trong lòng cực kì tức giận, la to lên "A" một tiếng, ngã ra phía sau.

Thôi Lượng đang thu thập kim châm vào túi, nghe thấy trong tiếng kêu Giang Từ tràn đầy sự nhục nhã tức giận, biết nàng vẫn còn mấy phần tâm tính trẻ con, cười nói: "Đừng tức giận nữa, lần sau chú ý đừng lại chịu khổ nhiều như vậy nữa."

An Hoa bưng chén thuốc tiến vào phòng, cười nói: "Giang cô nương, vẫn nên dậy uống thuốc thôi."

Giang Từ không nhúc nhích.

"Vẫn không uống thuốc, đợi lát nữa sẽ ngứa đó."

Giang Từ vẫn không nhúc nhích.

Thôi Lượng cảm thấy có hơi không thích hợp, bước nhanh đến bên giường. An Hoa vội đặt chén thuốc xuống, cúi người đỡ Giang Từ dậy, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt xanh đen, khí tức yếu ớt, đã hoàn toàn bất tỉnh.

Trăng lặn sao khuất, sương sớm giăng khắp nơi.

Bùi Diễm chỉ ngủ hơn một canh giờ đã tỉnh lại, hắn nhớ ra một việc, đang muốn đến Điệp viên xin ý kiến của mẫu thân, thấy ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh xám tối mờ mờ, biết canh giờ còn sớm, nhưng ngủ lại cũng không được, dứt khoát đứng dậy ra sân luyện kiếm.

Thôi Lượng bước vào Thận Viên, thấy bóng trắng múa kiếm giữa sân, kiếm khí dọc ngang, gió lạnh vi vu, điểm từng điểm hàn quang, uốn lượn như bạch long trong không trung lượn vòng, lại như băng tuyết trên bãi cỏ điên cuồng cuộn xoắn.

Lúc Bùi Diễm nhảy lên nhìn thấy Thôi Lượng đứng dưới mái hiên, nhẹ kêu một tiếng, một chiêu Tuyết lạc trường dã, sương sớm đầy viện như đều ngưng tụ trên mũi kiếm của hắn, rồi thẳng hướng cây quế trong sân tản ra, lập tức vang lên tiếng "Rắc", cành cây quế ào ào đứt gãy, rơi ào ào trên mặt đất.

Bùi Diễm thu kiếm mà đứng, xoay người cười với Thôi Lượng: "Sao Tử Minh hôm nay canh giờ này đã đến tìm chỗ ta vậy?"

Thôi Lượng mỉm cười nói: "Kiếm pháp của tướng gia thật tốt, Thôi Lượng có phúc được nhìn, thực sự mở rộng nhãn giới."

Gã sai vặt bước lên nhận lấy thanh kiếm của Bùi Diễm, dâng lên khăn thơm, Bùi Diễm lau mặt, ném lại vào khay, xoay người đi vào phòng: "Mời Tử Minh vào nói chuyện."

Hai người ngồi xuống ở phòng khách phía tây, tỳ nữ dâng lên trà xanh và muối sạch, Bùi Diễm hớp vài ngụm nhỏ, nhổ vào trong bồn súc miệng, tỳ nữ lại nhận lấy quần áo luyện võ mà hắn cởi ra, giúp hắn thay áo choàng vải gấm thêu màu sắc xanh nhạt.

Bùi Diễm vẫy tay cho mọi người lui ra. Hắn cầm trà sâm lên uống một ngụm, ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt hơi mang theo thần sắc chần chừ của Thôi Lượng, cười nói: "Tử Minh có lời nói thẳng, giữa chúng ta không cần khách sáo."

"Thôi Lượng mạo muội, không biết tướng gia đã từng nghe qua trong cung có một vị thuốc kỳ lạ, tên là "Tiên Hạc Thảo" không?"

Bùi Diễm gật đầu: "Đã từng, nội y các trong cung có vị thuốc này, nhưng số lượng ít ỏi, là chuyên dùng luyện chế đan dược cho thánh thượng. Tử Minh hỏi cái này để làm gì?"

"Giang cô nương bị trúng độc, tính mệnh gặp nguy hiểm." Giọng của Thôi Lượng ẩn chứa sự lo lắng.

Tay cầm chén trà của Bùi Diễm đình trệ trong không trung, nhìn Thôi Lượng hỏi: "Sao có thể trúng độc?"

"Là vết thương trên cổ muội ấy gây ra, trên chủy thủ kia có độc dược."

Bùi Diễm khẽ cau mày: "Nghe ý tứ của Tử Minh, độc nàng trúng phải dùng 'Tiên Hạc Thảo' mới giải được?"

"Đúng vậy." Thôi Lượng ngẩng đầu lên: "Tướng gia, không biết ngài có đồng ý cứu Tiểu Từ một mạng?"

"Tiểu Từ?" Bùi Diễm nhìn Thôi Lượng một cái, hắn nghĩ một lát, thong thả ung dung uống mấy ngụm trà, cuối cùng mở miệng nói: "Chuyện này chỉ sợ rất khó làm. Trong cung Tiên Hạc Thảo chỉ dư lại ba gốc, Thánh thượng thích đan dược, Tiên Hạc Thảo này lại là thuốc tốt để luyện đan, muốn từ trong tay thánh thượng cầu một gốc, ta thấy vô cùng khó khăn. Lại nói, ta và Giang cô nương không thân không thích, nếu như thánh thượng hỏi, ta cũng không dễ nói chuyện."

Thôi Lượng im lặng không nói, thật lâu hạ thấp giọng nói: "Ta cũng biết cực kỳ khó khăn, nhưng Tiểu Từ nàng..."

"Không có phương pháp khác cứu nàng ta sao?"

Thôi Lượng lắc đầu: "Chính là Thần Nông Tử tiền bối đến đây, cũng chỉ có dược này mới có thể cứu muội ấy."

Bùi Diễm đặt chén trà xuống, cau mày nghĩ một lúc, chỉ nghe Thôi Lượng lại nói: "Tướng gia, Tiểu Từ muội ấy chỉ có mười bảy tuổi, ngài nếu như có thể cứu, Thôi Lượng cầu..."

Bùi Diễm giơ tay phải lên, ngăn cản lời nói của Thôi Lượng, chắp tay đi tới đi lui trong phòng mấy vòng, ngẩng đầu nhìn Thôi Lượng: "Tử Minh có việc muốn cầu, ta sẽ tận lực thử xem, còn về việc có cầu được thánh thượng khai ân hay không, thì xem nàng có phúc không."

Ánh mắt Thôi Lượng sáng lên, đứng lên lạy dài nói: "Thôi Lượng tạ ơn Tướng gia!"

Bùi Diễm vội đi qua đỡ cánh tay phải hắn lên, cười nói: "Tử Minh đừng hành lễ trọng như vậy với ta, lại nói, cần tạ cũng nên là tiểu nha đầu kia đến tạ ta, lẽ nào lại có lý để Tử Minh thay nàng tạ chứ!"

Thôi Lượng hơi mỉm cười, đang định nói tiếp, Bùi Diễm đã kéo cánh tay hắn đi đến sảnh phụ phía đông, vừa đi vừa nói: "Tử Minh nhất định bụng còn đói, đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng, ta đang có chút việc, muốn Tử Minh giúp ta xem xét cho ý kiến."

Thôi Lượng ngẩn người, vẫn im lặng đi theo Bùi Diễm hướng sảnh đông mà đi.

Giang Từ thong thả tỉnh lại, thấy trước mắt một mảnh đen kịt, không khỏi lẩm bẩm nói: "Sư phụ, người lại không thắp đèn, cứ ngồi trong tối đen như mực như vậy, có ý gì chứ."

Thôi Lượng đang ngồi ở đầu giường, dựa vào cột giường chợp mắt, trong mơ hồ nghe thấy tiếng của Giang Từ, giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện đèn trên bàn đã sắp tắt. Hắn vội đi qua thắp sáng ngọn đèn, xoay đầu nhìn Giang Từ đang mở to mắt nhìn mình, cười nói: "Muội tỉnh rồi!"

Giang Từ hồi lâu mới khôi phục thanh tỉnh, nhớ ra bản thân đã ở trong tướng phủ, nàng cố gắng nghĩ lại những việc trước đây, mê mang nói: "Thôi đại ca, muội làm sao vậy? dường như đã ngủ rất lâu."

"Vết thương trên cổ muội có độc, hôn mê hai ngày rồi, may mà tướng gia giúp muội tìm được kỳ dược, hiện tại muội đã tỉnh lại thì chứng minh độc đã giải, không sao rồi." Thôi Lượng ngồi bên giường ôn hòa nói.

Giang Từ nhìn nhìn: "An Hoa đâu?"

"Nàng trông coi muội hai ngày hai đêm, ta thấy nàng mệt mỏi rã rời, để nàng đi ra gian ngoài nghỉ ngơi."

Giang Từ nhìn Thôi Lượng mấy lần, thấy huynh ấy hơi ốm một chút, đôi mắt vốn dĩ sáng như trăng cũng hơi u ám, không khỏi gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Thôi đại ca, đều là muội không tốt."

Thôi Lượng cười cười: "Nói cái gì đó! Muội lại không làm sai cái gì."

Giang Từ nghĩ rồi ngẩng đầu lên: "Cũng đúng, muội không làm sai cái gì. Muội chẳng phải chỉ leo lên cây một lần, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, bọn họ muốn đấu, bản thân tự đi mà đấu ngươi sống ta chết là được rồi, vì sao muốn đem muội lôi vào, một người hai người đều không phải là người tốt gì!"

Thôi Lượng đã được Bùi Diễm kể lại mọi chuyện, ôn hòa nói: "Muội mới tỉnh, đừng nghĩ nhiều như vậy. Tướng gia đang nghĩ biện pháp bảo vệ muội, hắn đã hao tổn tâm cơ để cầu được Tiên Hạc Thảo, cứu mạng này của muội, muội đừng oán hận hắn nữa."

Trong lòng Giang Từ vẫn hận không dứt "Con cua to", càng không tin tưởng hắn có ý định tốt, chỉ là không nên phản bác lời của Thôi Lượng, nhưng sắc mặt vẫn đầy giận dữ.

Thôi Lượng thấy nàng sắc mặt tràn đầy giận dữ, cười lắc đầu, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: "Tiểu Từ, muội nghỉ ngơi trước, từ ngày mai khoảng thời gian này, ta phải đi ứng mão (đi làm, công nhân viên chức nhà nước ngày xưa)."

Giang Từ ngẩn người, nhìn đồng hồ cát trong phòng, nói: "Sao lễ bộ soạn ký lục điểm danh sớm như vậy? Huynh trước đây hình như giờ Thìn mới đi mà."

Thôi Lượng mỉm cười, không hề trả lời, đi đến trước cửa lại xoay người nói: "Nhớ đầu giờ Thìn uống một lần thuốc. Nếu như có thể đi lại được thì đến nói một tiếng cám ơn với tướng gia đi."

Hoàng cung, điện Hoằng Thái.

Buổi triều hôm nay định ra quy tắc chi tiết bản hòa ước ba ngày sau ký kết với Hoàn Quốc.

Viên chức Lễ bộ lấy quy tắc chi tiết sao lục và hòa ước trình lên Hoàng đế, Thái tử, Trang Vương và Tĩnh Vương, lại phát một phần cho thừa tướng, đại học sĩ Long đồ các, các bộ thượng thư và Đô ngự sử và các vị Giám sát ty.

Tĩnh Vương mở sổ con ra nhìn một lần, khen ngợi nói: "Thể chữ Khải viết rất tốt!"

Hoàng đế nghe thấy cũng mở sổ con ra tỉ mỉ nhìn, cũng hơi hơi gật đầu: "Rất tốt, kết cấu chữ chặt chẽ mà không thiếu sự mượt mà, bên trong mạnh mẽ mà bên ngoài khoáng đạt, tinh hoa hàm súc, trang trọng tuyệt đẹp, thật là chữ tiểu Khải tinh tế khó gặp. Hoàng đế nhìn Lễ bộ thượng thư Vương Nguyệt Hùng: "Ai là người chấp bút soạn ra sổ con này?"

"Bẩm Hoàng thượng, chấp bút soạn thảo quy tắc chi tiết chính là lễ bộ biên soạn ký lục Thôi Lượng, người Bình Châu, từng trúng giải nguyên. Ngày hôm qua vì người ở chỗ Phương Thư Trình đại nhân thiếu hụt, đã mượn vi thần người này điều đi đến Phương Thư Xứ giúp đỡ."

Hoàng đế mỉm cười gật đầu: "Hóa ra là Bình Châu giải nguyên, khó trách chữ viết rất tốt. Ở chỗ lễ bộ của ngươi làm người chấp bút xác thực cũng tủi thân cho hắn, điều đến Phương Thư Xứ rất tốt, như vậy đi, mỗi ngày trẫm có thể nhìn thấy diệu bút của giải nguyên Thôi Lượng này."

Hắn xoay qua Tĩnh Vương ôn hòa nói: "Tĩnh Vương, hôm trước trẫm còn khen thể chữ của ngươi có tiến bộ nhưng so với vị Thôi Lượng giải nguyên này mà nói còn phải kém một chút."

Tĩnh Vương khom người nói: "Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng giáo huấn!"

Trang Vương bên cạnh ẩn giấu vẻ khó chịu, hừ một tiếng nhỏ khó nghe thấy.

Lễ bộ thị lang đọc to chi tiết quy tắc hòa ước một lần, giọng nói vừa mới thốt ra, hữu tướng Đào Hành Đức sải bước lên phía trước hành lễ nói: "Hoàng thượng, thần có ý kiến nghị."

"Đào Khanh cứ nói đừng ngại."

Đào Hành Đức liếc khuôn mặt Bùi Diễm đang mỉm cười một cái, nói: "Hòa ước lần này vẫn là Bùi Tướng dốc sức thúc đẩy, thần và các vị cũng là hôm nay mới biết đến quy tắc hòa ước . Theo lý mà nói, Bùi tướng mấy năm gần đây xử lý tất cả công việc quân sự chính trị với Hoàn Quốc, thần không nên đa nghi nhưng trong hòa ước này có một điều thần thực sự hơi nghi hoặc."

Hoàng đế sắc mặt hòa nhã: "Đào khanh có cái gì không rõ, Bùi khanh giải thích nghi hoặc tỉ mỉ kỹ càng đi."

Bùi Diễm cúi đầu nói: "Thần tuân chỉ." Hắn lại xoay người cười với Đào Hành Đức vô cùng khiêm tốn nhã nhặn: "Đào tướng mời nói thẳng."

Đào Hành Đức mở sổ con trong tay, nói: "Trong hòa ước đề cập đến vấn đề thuộc về dãy núi Nguyệt Lạc. Từ khi Hoa triều ta lập quốc đến giờ, dãy núi Nguyệt Lạc luôn là di địa (vùng đất ở bên ngoài đất nước) phụ thuộc triều ta, một tộc Nguyệt Lạc hơn trăm năm nay, cũng luôn có thân phận tộc di (dân tộc ở vùng đất phụ thuộc ở bên ngoài đất nước) phụ thuộc, mỗi năm tiến cống cho triều đình.

"Nhưng trong bản hòa ước dự Bùi tướng lần này dự định cùng Hoàn Quốc đem dãy núi Nguyệt Lạc chia làm hai, lấy sông Đồng Phong làm ranh giới, phía bắc quy về Hoàn Quốc, phía nam thuộc về triều ta. Như vậy, chẳng phải là cắt di địa phụ thuộc triều ta một nửa cho Hoàn Quốc sao, càng chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận triều ta là bên bại trận ở những lần chiến sự trong quá khứ vì dãy núi Nguyệt Lạc. Bản tướng thực sự hơi không rõ, còn mời Bùi tướng giải thích."

Trang vương gật đầu nói: "Lời của Đào tướng có lý, năm ngoái chiến sự của triều ta và Hoàn Quốc là triều ta chiến thắng, thực không đáng như vậy, còn mời Bùi tướng giải thích."

Nhìn hữu tướng và Trang vương đều nói lời này, các bộ thượng thư và các vị ngự sử đại nhân cũng nhỏ giọng nghị luận, trong điện âm thanh vo ve.

Khuôn mặt Bùi Diễm treo lên nụ cười, không hoảng không vội nói: "Trong hòa ước vì cái gì chia dãy núi Nguyệt Lạc làm hai, hai nước mỗi nước giữ một nửa, có ba nguyên nhân: Thứ nhất, phía bắc sông Đồng Phong của dãy núi Nguyệt Lạc địa hình chính là đá núi lửa, điền sản nghèo túng, trong dân gian vốn có câu nói 'Bắc Đông Phong, tam xích tiêu, đồng trĩ tử, song lệ thùy'; mà phía nam sông Đông Phong, sản vật phong phú, đất đai màu mỡ. Cho nên nhìn thì có vẻ như chia làm hai, thật ra là bỏ phần bạc màu mà lấy phần giàu có đông đúc, triều ta không chịu thiệt. Thứ hai, Phía bắc Đông Phong vì của cải nghèo túng mà gây nên đạo tặc hoành hành, hỗn loạn không ngừng. Tộc trưởng Lạc Nguyệt vì dẹp yên rối loạn, nhiều năm nhiều lần thỉnh cầu triều đình phái binh chi viện trấn áp. Nhưng đám đạo tặc này cực khó đối phó, từ hòa ước ba năm trước đến nay, số người chết ở quân đội trú đóng lên đến hơn ngàn người trong cuộc chiến quét sạch thổ phỉ, triều đình không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Phen này lấy phía bắc sông Đông Phong quy về Hoàn Quốc, thật chất là ném củ khoai lang nóng vào tay Hoàn Quốc, chí ít có thể kiềm chế hơn vạn binh lực của Hoàn Quốc. Thứ ba, tộc Nguyện Lạc nội bộ tranh đấu mấy năm gần đây có xu thế trầm trọng hơn. Minh Nguyệt Giáo chủ ở trong tộc thế lực dần lớn, giáo này quyết chí thề xây dựng nước Nguyệt Lạc, thoát khỏi địa vị tộc di phụ thuộc triều ta. Lần này triều ta và Hoàn Quốc chia dãy núi Nguyệt Lạc làm hai nửa, mà trong hòa ước đường biên cương phân chia biên giới hai nước đúng lúc đi qua thánh địa Minh Nguyệt Giáo, có thể làm suy yếu thế lực của họ miễn cho thế lớn làm loạn. Cân nhắc ba điểm tổng hợp ở trên, lấy dãy núi Nguyệt Lạc phân làm hai, lấy sông Đông Phong làm biên giới, đối với triều ta có lợi không hại. Còn vấn đề thể diện quốc gia mà Đào tướng nói trên, hơn trăm năm trở lại đây tộc Nguyệt Lạc tuy mỗi năm tiến cống, tuy nhiên triều đình luôn chưa hạ chiếu phong hào thuộc địa, không hề tồn tại thuyết cắt nhượng lãnh thổ, nỗi nhục mất nước chủ quyền."

Bùi Diễm đĩnh đạc nói ra từng câu đều có lý, hơn nửa quan viên trong điện ào ào gật đầu, nhỏ giọng phụ họa, chỉ những quan viên có quan hệ với hữu tướng Đào Hành Đức im lặng không lên tiếng, tầm mắt đều hướng về hữu tướng và Trang Vương.

Trang Vương chăm chú nhìn Đào Hành Đức, Đào Hành Đức nhất thời không nói ra được lời nào bắt bẻ Bùi Diễm, trong lúc nóng lòng nói: "Bùi tướng trái lại đắm chìm trong mộng tưởng, lẽ nào quân thần Hoàn Quốc chính là ngốc tử, nhìn không ra hòa ước đối với bọn họ không hề có lợi sao?"

Nụ cười của Bùi Diễm càng sâu: "Quân thần Hoàn Quốc không phải là đồ ngốc, họ tự có mục đích của bọn họ."

"Mời Bùi tướng nói"

"Hoàn Quốc chịu cùng triều ta ngừng chiến ký hòa ước này, phía đông trả lại cho Kỳ Châu, mà lấy bắc Nguyệt Lạc thực sự có ý với sông Đông Phong."

"Giải thích như thế nào?"

"Hoàn Quốc nằm ở lãnh thổ phía bắc, sông ngòi thưa thớt, không thể bảo đảm đủ nước dùng tưới tiêu nông lâm toàn quốc, cho nên dễ hạn hán mùa màng mất mùa, người dân đói kém. Hoàn Quốc nhiều năm nay chiến tranh nhiều lần với triều ta, nhìn có vẻ như có nguyên nhân khác nhưng căn bản vẫn là vì tranh đoạt thủy vực. Lần này sau khi ký hòa ước, triều ta sẽ không trú quân phía bắc sông Đông Phong, Hoàn Quốc có thể tu sửa kênh mương, dẫn nước sông Đông Phong vào lãnh thổ của họ giải quyết sầu lo thiếu nước nhiều năm."

Đào Hành Đức cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, vậy vì sao Bùi Tướng vẫn muốn chắp tay nhường sông Đông Phong cho người khác? chẳng phải là để Hoàn Quốc được lợi, thế lực càng lớn sao?"

Bùi diễm hơi mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một bản sớ, khom người dâng lên, nội thị lấy đi sổ con, lại dâng lên cho Hoàng đế.

Hoàng đế mở bản tấu đọc cẩn thận, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tán thành, đóng bản tấu nói: "Bùi khanh có kế sách hay! Như vậy xảy ra, Hoàn Quốc tuy được thượng lưu sông Đông Phong, nhưng lại bị đê điều xây dựng ở thượng du nước ta cản trở, tuyệt diệu!"

Bùi Diễm khom eo nói: "Tạ Hoàng thượng! Thần cung thỉnh hoàng thượng chuẩn hộ bộ hướng công bộ chi ra bạc công, trưng thu công nhân trị thủy có kinh nghiệm ở thượng du sông Đông Phong lựa chọn vị trí ẩn khuất để xây dựng đê điều."

Hoàng đế cười nói: "Chuẩn, Bùi khanh xem mà làm đi, hộ bộ, công bộ tất cả đều nghe khanh sai phái, không được có sai lầm."

Bùi Diễm lại hành lễ nói: "Thần vẫn còn một chuyện cần bẩm tấu hoàng thượng."

"Nói."

"Lần này hòa ước cùng Hoàn quốc, trên thực tế là đưa cho Hoàn Quốc một cái thòng lọng. Hoàn Quốc phải dẫn nước sông Đông Phong, nhất định ở dước bắc hạ du tu đào kênh mương, mở rộng ruộng điền. Cho nên việc triều ta xây dựng đê điều ở trên thượng du nhất định phải âm thầm, phải thập phần bảo mật, đợi mùa xuân Hoàn Quốc sau khi tiêu hao thật lớn sức lực, mở rộng mương máng, ruộng đất mới tiến hành việc này, thời gian này không được để lộ một chút tiếng gió nào hết. Còn thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ, người trong điện hôm nay không được tiết lộ để đề phòng Hoàn Quốc không hề bị mắc lừa.

Sắc mặt Hoàng đế nghiêm túc: "Các khanh nghe chưa, chuyện định ra ngày hôm nay nếu có người để lộ, chém cửu tộc!"

Chúng thần biết sự việc trọng đại, đều vội quỳ xuống dập đầu: "Chúng thần cẩn tuân thánh dụ!"

Đào Hành Đức và Trang Vương nhìn nhau, bất lực dập đầu xuống.

Bùi Diễm từ điện Hoằng Thái đi ra, đã gần chính ngọ. Tầng mây trên trời dày đặc, gió thu thổi cuốn lá rơi, tay áo lạnh lẽo. Hắn đứng bên cạnh cột đá Bàn Long bằng ngọc, nhớ lúc nãy cùng với Hữu tướng Đào Hành Đức tranh cãi kịch liệt, nhịn không được cười lạnh một cái.

Tiếng bước chân vang lên, âm thanh vui vẻ của Tĩnh Vương bên tai vang lên: "Thiếu Quân vất vả rồi!"

Bùi Diễm hơi hơi ngẩng đầu, nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, im lặng thật lâu, nói: "Cuối cùng cũng nổi gió rồi!"

Tĩnh Vương cũng chắp tay nhìn chân trời, gật đầu: "Phải, trong xanh lâu như vậy rồi, hạn hán ở phủ Nam An cũng không phải là chuyện tốt. Xem thử trận mưa này có thể giải quyết được sự tình hạn hán không?" Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Thiếu Quân, chuyện Minh Nguyệt Giáo không được kéo dài nữa, nhìn tình hình trong triều hôm nay, chỉ sợ giáo phái này đang có thế lực thâm nhập vào kinh."

"Vâng, Tiêu Vô Hà nhiều năm trù tính, lần này nhất định không cam tâm căn cơ của y bị phân chia làm hai, chỉ sợ thủ đoạn phản kích thập phần kịch liệt, ta phải thật nhanh tìm ra y, mới có thể an tâm."

Tĩnh Vương thấp giọng nói: "Vậy vì sao Thiếu Quân hôm nay còn muốn trên triều đường công khai diệu kế xây dựng đê điều của ngươi? Không sợ trong đám quan thần có người của Minh Nguyệt Giáo thâm nhập à?"

Bùi Diễm hơi mỉm cười, không hề trả lời, xoay người chắp tay: "Vương gia, ta đi trước một bước. Ngày mốt thọ thần bốn mươi tuổi của mẫu thân ta, bà vốn là người không thích nơi ồn ào náo nhiệt, nhưng ta vẫn muốn thay bà lo liệu đôi chút, vẫn mong Vương gia có thể cho ta vài phần thể diện, bớt chút thời gian quá bộ đến, trở về ta sẽ lệnh người gửi thiệp mời."

Tĩnh Vương ngạc nhiên: "Hóa ra ngày mốt chính là thọ thần (sinh nhật) của lệnh đường, Thiếu Quân tại sao không nói sớm, bản vương cũng dễ chuẩn bị thọ lễ. Đến ngày, bản vương nhất định sẽ tự mình đến chúc thọ cho phu nhân."

Bùi Diễm lại chắp tay, bước xuống cầu thang mà đi. Tĩnh Vương nhìn bóng dáng đi xa của Bùi Diễm, trong lúc đang xuất thần, đầu vai bị đập một cái, hắn vội xoay người hành lễ nói: "Đại ca!"

Trên khuôn mặt tròn vo của Thái Tử hơi hiện lên nụ cường gượng gạo: "Tam đệ ngươi cũng quá nhạy bén rồi, không quay đầu mà biết là đại ca ta."

Tĩnh Vương vội cúi đầu cong eo nói: "Người dám trực tiếp vỗ lên vai đệ, nhất định là đại ca hoặc nhị ca, nhị ca hai ngày này đang tức giận đệ, tuyệt đối không thể phản ứng với đệ."

"Nhị đệ tên ngốc này rốt cuộc vì sao tức giận với đệ?" Thái Tử cười vui vẻ, hoàn toàn không có phong phạm của huynh trưởng.

Tĩnh Vương gượng cười một tiếng: "Hôm trước phụ hoàng triệu đệ và nhị ca thi so công khóa, khen đệ hai câu, tâm lý nhị ca ghen tị, nhìn thấy đệ là liếc mắt."

Thái Tử nghe thấy bốn chữ "So thi công khóa", lạnh run một cái, vội nói: "Không được, huynh phải khẩn trương trở về chuẩn bị." nói rồi vội vàng đi.

Đợi Thái tử đi xa, Tĩnh Vương mới ngẩng đầu cười khinh rẻ.

Bùi Diễm trở về tướng phủ, gió thổi càng mạnh hơn cùng với mưa rơi lất phất. Hắn rời kiệu, tùy tùng vội bung ô giấy dầu. Bước vào cửa chính, đi qua sảnh, xuyên qua hành lang dài, bước vào Thận Viên, đang chuẩn bị cởi áo choàng ra, lại bước lui hai bước, nhìn thấy Giang Từ đang ngồi trên lan can hành lang, hơi mỉm cười, cũng phớt lờ nàng bước vào trong phòng.

Giang Từ vui vẻ cười theo hắn đi vào. Bùi Diễm sai tỳ nữ giúp hắn cởi áo choàng ra, thay lễ phục, mặc y phục lụa màu tím nhạt, trường bào vải lụa áo choàng xanh nhạt. Lại có tỳ nữ nhẹ tay giúp hắn lấy xuống mũ quan, tóc đen búi lên buộc lên dây lụa tím nhạt, lau trán, càng hiện rõ sự phong thần tuấn tú, khí độ sáng sủa.

Bùi Diễm không hề để ý đến Giang Từ, nằm xuống ghế dựa (ghế lắc được), lấy quyển sách "Thanh Trần Tập" đọc tỉ mỉ, thong thả lắc lư. Bốn tỳ nữ thanh lệ đứng đằng sau lưng hắn, hoặc cầm khăn, hoặc bưng trà, hoặc quạt gió, hoặc thêm hương.

Trong lòng Giang Từ khinh bỉ một trận, thanh thanh cổ họng, bước đến trước ghế Bùi Diễm hành một lễ, nghiêm túc nói: "Giang Từ tạ ơn tướng gia cứu mạng."

Bùi Diễm từ sau quyển sách liếc nàng một cái, trong mũi hừ một tiếng, không hề nói chuyện.

Trên mặt Giang Từ nở ra một nụ cười xán lạn, tự mình chuyển một băng ghế đến bên cạnh Bùi Diễm ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn thử sách trong tay Bùi Diễm, cười nói: "Tướng gia quả nhiên có học vấn, quyển "Thanh Trần Tập" này đánh chết ta cũng không xem được."

Bùi Diễm vẫn không để ý, chỉ chuyên tâm đọc sách.

Giang Từ tiếp tục bắt chuyện với hắn, nhưng hắn luôn là một tiếng "Ồ", hoặc là "Uhm", không hề để ý đến việc tiếp chuyện với nàng.

Không lâu sau có tỳ nữ tiến vào bẩm báo: "Tướng gia, cơm đã chuẩn bị xong, mời tướng gia dùng bữa." Bùi Diễm đứng lên, cũng không nhìn Giang Từ, đi đến sảnh phụ phía đông.

Giang Từ giơ nắm tay vào sau bóng lưng của hắn, chưa kịp thu tay, Bùi Diễm đã quay đầu lại: "Cô nương đã đến rồi, cùng dùng bữa với ta đi."

"Tạ tướng gia." Giang Từ vô cùng cao hứng bước đi theo hắn.

Nàng vừa bước vào sảnh phụ, tận mắt nhìn thấy trên bàn gỗ lim đang bày một đĩa ghẹ hấp, bỗng thấy toàn thân ngứa ngáy, trong bụng cũng hơi đau đớn, thấy Bùi Diễm đang ngậm miệng cười nhìn về phía mình, vội lắc lắc tay nói: "Tướng gia, ta không đói bụng, trước khi đến đây đã ăn no rồi, ta vẫn là hầu hạ người dùng bữa đi."

Bùi Diễm cười cười, ngồi xuống nói: "Đều đi ra ngoài đi." Các tỳ nữ chỉnh tề đáp một tiếng, hành lễ lui ra đằng sau.

Bùi Diễm thấy Giang Từ ngẩn ngơ tại chỗ, ngẩng đầu nói: "Cô nương không phải nói muốn hầu hạ ta dùng bữa sao? như thế nào vẫn còn ngây ngẩn? Tối đó nói muốn lưu lại tướng phủ của ta, làm nô làm tỳ, lấy thân báo ơn, hóa ra đều là lời nói dối!"

Trên mặt Giang Từ trưng ra nụ cười, đi qua cầm lấy đũa bạc, chuyển vào trong tay Bùi Diễm, lại múc cho hắn chén canh, đặt xuống trước mặt hắn, nhưng tay hơi nghiêng, chén canh bị lệch.

Mắt thấy nước canh đổ ra ngoài chén sứ, bắn lên áo choàng ngoài của Bùi Diễm, nàng vội lấy vải lụa cúi xuống giúp hắn lau, vừa lau vừa nói: "Giang Từ là dã nha đầu thô lỗ từ nông thôn, không biết hầu hạ người khác, tướng gia ngàn vạn lần đừng trách tội."

Bùi Diễm ha ha cười, bỏ đũa bạc trong tay xuống, đột nhiên giơ tay quấn lấy eo của Giang Từ, lật người nàng một cái, Giang Từ "A" lên một tiếng, ngã xuống trên đùi của hắn, dưới lúc bức thiết hai chân đá loạn, nhưng bị khuỷu tay phải Bùi Diễm nhấn xuống, không cử động được.

Giang Từ tức giận, buột miệng mắng to: "Con cua to đáng chết, đừng có mơ ta giúp ngươi nghe tiếng nhận người!"

Bùi Diễm sửng sốt chuyển sang cười lớn, ấn Giang Từ xuống không buông, thong thả nói: "Cô nương ngược lại không ngốc, biết hiện tại chỉ có giúp ta nghe tiếng nhận người mới là con đường sống duy nhất."

Giang Từ lành lạnh nói: "Bùi tướng gia, thỉnh buông móng vuốt của ngài ra một chút."

Bùi Diễm cười nói: "Giang cô nương, cô nương không biết sao? Càng cua nếu kẹp cái gì rồi thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông ra." Vừa nói vừa ấn chặt Giang Từ hơn một chút.

Giang Từ cười với Bùi Diễm: "Tướng gia, ta dường như có việc chưa từng nói cho ngài biết."

"Chuyện gì?"

Giang Từ vừa híp mắt cười vừa nghiêng đầu ngoáy tai: "Bản cô nương đây, có lúc tai cũng không tốt lắm, không thể bảo đảm bản thân nhất định có thể nhận ra tiếng của người kia. Nói không chừng, sẽ nhận sai người, cũng nói không chừng sẽ nghe tiếng của rất nhiều người đều giống Minh Nguyệt Giáo chủ, lỡ như vu oan mấy người như vương gia hầu gia nào đó thành giáo chủ tà giáo, vậy thì đó là tội lớn rồi!"

"Phải không?" Bùi Diễm hừ nhẹ một tiếng, tay phải hắn đặt trên giữa eo Giang Từ bỗng dùng lực, Giang Từ đau đến la lên một tiếng. Bùi Diễm cúi đầu nhìn vẻ mặt nàng đau đớn của nàng, cười nói: "Giang cô nương chắc hẳn là không hiểu rõ bản tướng gia, bản tướng gia đây chưa từng giao chiến mà không nắm chắc, cho nên tuyệt đối sẽ không để cô nương nhận sai người."

Hắn thả lỏng tay phải, Giang Từ vội lật người mà đứng dậy, nhưng lại bị Bùi Diễm thò tay ra bóp chặt yết hầu, miệng há lớn đã bị hắn nhét vào một viên đan dược, vào miệng lập tức lạnh buốt, xuôi theo cổ họng đi xuống. Giang Từ ngửi được viên đan dược này có một luồng mùi tanh của sắt, biết là luyện chế độc dược cần có "Thiết Tinh Thảo", nhất định là độc dược không thể nghi ngờ, cấp bách cúi người xuống nôn ra.

Bùi Diễm cười nói: "Vô dụng thôi, đây là độc dược bí chế của sơn trang Trường Phong ta, vào cổ họng lập tức tan, thuốc này ba tháng sau phát tác, trên thế gian này chỉ có bản tướng gia mới có giải dược."

Hắn thong thả ung dung gắp một đũa thịt cừu, bỏ vào miệng nhai kỹ, thấy Giang Từ lạnh mặt từ dưới đất bò lên, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Cô nương nghe đây, ta đã lệnh người đưa ra tiếng gió, nói cô nương đã độc phát thân vong, thả lỏng cảnh giác của người kia. Ngày mốt tướng phủ sẽ vì mẫu thân ta tổ chức thọ yến, phàm là quan cao quý nhân ta quen biết đều sẽ đến tướng phủ chúc thọ. Đến lúc đó ta sẽ lệnh người giúp cô nương hóa trang dịch dung, cô nương cứ theo sau lưng ta, cẩn thận phân biệt tiếng mọi người, không được rời ta nửa bước. Cô nương nếu dám giở thủ đoạn gì, ta có thể tha cho cô nương, thuốc độc này cũng sẽ không tha cho cô nương."

Giang Từ liếc hắn nói: "Vậy nếu người kia không đến thì sao?"

Bùi Diễm hừ một tiếng: "Người dám không đến tham gia thọ yến của tướng phủ ta đã ít lại càng ít, vậy ta cứ đặt mục tiêu kiểm tra trên người mấy người thiểu số đó, còn sợ kiếm không ra y sao?"

Giang Từ lành lạnh nhìn Bùi Diễm, không nói chuyện nữa im lặng cúi đầu đi ra ngoài phòng. Chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa, bỗng nghe Bùi Diễm lại nói: "Từ từ!"

Giang Từ tạm ngừng bước chân không hề quay đầu, Bùi Diễm nhàn nhạt nói: "Từ hôm nay bắt đầu cô nương đến Tây viên phục vụ Tử Minh, nơi đó của huynh ấy không có nha hoàn. Cô nương đừng nói là ta phái cô nương qua đó, cứ nói là tự nguyện, để báo ân cứu mạng của huynh ấy. Không phải mệnh lệnh của ta, cô nương không được bước ra khỏi Tây viên một bước. Đợi cô nương nhận ra người, hầu hạ Tử Minh thật tốt, ta lại suy xét chuyện giải độc này cho cô nương."

Giang Từ dùng lực giậm giậm chân phải, mặc kệ mà đi.

Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, cười lạnh nói: "Dã nha đầu, ngươi coi tướng phủ của ta là nơi để cho ngươi làm càn sao?"

Trận mưa thu này mưa suốt đến lúc hoàng hôn mới từ từ dừng lại, đèn mờ leo lét sương mù xuất hiện, màn đêm buông xuống, trên mặt Thôi Lượng mang theo mệt mỏi rã rời trở về Tây viên.

Vừa mới bước vào cửa viện, Thôi Lượng liền sửng sốt, chỉ thấy trong phòng ánh nến đã sáng tỏ, còn ẩn ẩn loáng thoáng âm thanh Giang Từ ngâm hát hý khúc. Giang Từ nhìn thấy Thôi Lượng tiến vào, cười nói: "Thôi đại ca, làm sao muộn như vậy mới trở về?" vừa nói vừa đến giúp Thôi Lượng cởi ra áo choàng."

Thôi Lượng bước vào phòng trong, thay xong y phục mới bước ra: "Tiểu Từ, muội sao lại ở đây?"

"Muội bức bối đến nhàm chán, nghe An Hoa nói huynh nơi này không có người hầu hạ, huynh lại là người có ân cứu mệnh muội, muốn đến giúp huynh làm một số việc, nếu không trong lòng muội thập phần không yên tâm được." Nàng vừa nói vừa đổ nước nóng trong nồi đồng ra, giúp Thôi Lượng giặt khăn nóng.

Thôi Lượng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nghiêng đầu qua, chôn mặt vào trong khăn nóng, thật lâu mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Tiểu Từ, những chuyện của người hầu muội đừng làm nữa. Ta quen sống một mình, nếu như muốn hầu hạ, tướng gia tự sẽ phái người qua đây rồi."

"Ta nhàn rỗi quá, chỉ cần Thôi đại ca không ghét bỏ muội là được. Đúng rồi, Thôi đại ca, sao huynh trở về muộn như vậy? Thời gian trước, muội thấy huynh rất thanh nhàn, chỗ lễ bộ ký lục bây giờ bận rộn lắm à?"

"Bây giờ ta không ở lễ bộ nữa, vào Phương Thư xứ trong cung làm chức quan nhỏ."

"Phương thư xứ? là làm cái gì? Bổng lộc có cao hơn lễ bộ nhiều không? Sáng đã đi từ sớm, muộn thế này mới về, phải nhiều bổng lộc hơn mới được."

Thôi Lượng nhàn nhạt nói: "Là bộ phận nhàn tản nơi báo cáo tài liệu cùng với chỉnh lý tấu chương, hồ sơ và sách giúp triều đình, bổng lộc so với lễ bộ cao hơn một chút, ngược lại cũng không quá vất vả, chỉ là khoảng thời gian này sẽ có chút bận."

Đang nói chuyện Giang Từ đã bày biện xong chén đũa, cười nói: "Thôi đại ca, huynh đến thử trù nghệ của muội xem."

Thôi Lượng đi đến bàn ngồi xuống, nhìn món ăn độc đáo tinh tế, ngạc nhiên nói: "Đây là muội làm sao?"

Giang Từ gật đầu: "Đúng đó, tài nấu ăn của muội cũng có tiếng mười dặm xung quanh, nếu không Đặng đại thẩm bọn họ mới sẽ không đối xử với muội tốt như vậy, ngày ngày có trái cây tươi rau quả ngon đều tặng cho muội, chỉ muốn lúc muội tâm tình tốt sẽ làm cho bọn họ một bữa ăn ngon."

Lúc hai người đang nói chuyện, một người bước vào phòng.

Thôi Lượng ngẩng đầu cười nói: "Tướng gia đến thật đúng lúc, Tử Minh đang muốn cùng tướng gia uống mấy ly đây."

Bùi Diễm lúc này đã thay áo lụa màu tím nhạt, áo choàng bằng bông màu đen, thắt lưng dùng dải lụa ngọc bích, phong lưu văn nhã toàn thân, khuôn mặt đầy thanh tuấn xuất trần. Hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn món ăn trên bàn, lắc đầu nói: "Trở về ta phải bắt Bùi Dương hỏi thử đám nha đầu phòng bếp, có phải ham mê ngưỡng mộ nhân phẩm Tử Minh hay không mà món ăn của Tây Viện này làm so với Thận viên của ta ngon hơn."

"Tướng gia nói đùa rồi, đây là Tiểu Từ làm."

Bùi Diễm liếc mắt nhìn Giang Từ đang cầm chén đũa, im lặng ngồi trên bậc cửa vùi đầu ăn cơm: "Phải không? Giang cô nương còn có tay nghề này, thật sự nhìn không ra, trái lại là kỹ năng tốt của người hầu hạ, cô nói đúng ko, Giang cô nương?"

Giang Từ ngồi trên bậc cửa không hề quay đầu, không vui đáp một tiếng.

Thôi Lượng không rõ xích mích giữa hai người nhưng cũng cảm thấy hơi khác thường, muốn tách hai người này ra, vội nói: "Tiểu Từ, làm phiền muội đi lấy chén đũa và bình rượu tới đây."

Giang Từ đứng lên, cầm chén cơm đặt xuống bàn: "Tướng gia, thực sự ngại quá, ta không lường trước được tướng gia sẽ đại giá quang lâm, bữa cơm này sao, chỉ chuẩn bị đủ phân lượng cho hai người. Lại nói tiếp, trong tướng phủ này người muốn hầu hạ tướng gia còn đang xếp hàng, phải xếp hàng tới con đường 'Ô Quy các' phía sau tướng phủ đợi nịnh bợ ngài, tướng gia còn đến nơi khác ăn sao."

Thôi Lượng cười lớn nói: "Tiểu Từ nói bừa, cái gì mà 'Ô Quy các', đó là 'Ô Tuần Các'. Trích từ 'Hà Phi Triều Sinh Yểm Kim Ô, Vọng Đoạn Thiên Nhai Thán Tuế Tuần', tương ứng với 'Lộ Vọng Đình' của Nam Thành. Thể thơ tứ tuyệt này chính là kiệt tác của tướng gia, mau thừa nhận lỗi sai đi."

Giang Từ cười ngọt ngào với Thôi Lượng: "Hóa ra đây là chữ 'Tuần', muội lại lấy nó gắn bên cạnh chữ 'Ô', coi thành một con rùa đen lớn rồi!" Vừa nói vừa tập trung nhìn vào áo choàng đen trên người Bùi Diễm.

Bùi Diễm nghe thấy tiếng cười thập phần khoái chí: "Thì ra Giang cô nương còn có lúc nhận sai chữ, ta tưởng cô nương chỉ có lúc ăn nhầm đồ ăn thôi chứ!"

Giang Từ bị nghẹn, cũng biết nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cùng với "Hổ mặt cười" này đấu tiếp cũng không có chỗ tốt gì, chỉ đành xoay người đến phòng bếp nhỏ lấy chén đũa ly rượu, giúp hai người rót đầy rượu, đi ra sân ngồi xuống băng ghế đá xanh.

Hai tay nàng chống trên ghế, hai chân đong đưa, nhìn lên mấy ngôi sao sáng trên bầu trời tối đen, thời khắc này nàng nhớ nhung sư thúc, sư tỷ mãnh liệt, còn có mấy người lớn nhỏ của Đặng Gia trại.

Hốc mắt nàng dần ẩm ướt, trước đây lúc ở Đặng Gia trại một lòng muốn nhìn trời đất bên ngoài, luôn muốn vụng trộm chuồn xuống núi, thoát khỏi sự kìm kẹp của sư tỷ. Mãi đến khi chân chính bước chân vào giang hồ, một người cô độc dạo chơi, đặc biệt là bị lôi cuốn vào trong phong ba của võ lâm và triều đình, đứng trước cửa tử, chuyện gặp được không phải bị truy sát thì là tính kế, mới hiểu rõ sâu sắc được lòng người hiểm ác, thế sự gian nan.

Có lẽ, từ lúc xuống núi đến nay, trong những người gặp được chỉ có một mình Thôi đại ca mới thật tâm đối tốt với nàng thôi thì phải?

Nếu có thể thuận lợi giải độc, vẫn nên trở về thật sớm, sư tỷ khẳng định lo lắng lắm. Giang hồ này, thiên hạ này chung quy chỉ có nơi đó mới là nhà của mình.

Lúc này đã là cuối thu, ban ngày lại đổ xuống một trận mưa thu, trong sân đêm lạnh lẽo sương mù dày đặc. Giang Từ dần cảm thấy da thịt thấm lạnh, đang muốn đứng lên, có tiếng bước chân vang lên Thôi Lượng ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tiểu Từ, muội có tâm sự phải không?"

Giang Từ gục đầu xuống, ấp úng nói: "Không có, chỉ là nhớ nhà thôi."

"Ồ, đợi tướng gia giúp muội kết thúc sự việc Minh Nguyệt Giáo chủ này, muội lập tức có thể về nhà rồi." Thôi Lượng khuyên giải an ủi.

Giang Từ không muốn Thôi Lượng cứ nói tiếp chuyện này, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng: "Con ..., Tướng gia đi rồi? nhanh như vậy?"

"Ừ, Tướng gia bận việc, ngày mốt là thọ thần của phu nhân, người trong phủ vội đến chân không chạm đất, nhiều việc cần tướng gia quyết định. Đến ngày đó còn mời đoàn kịch của Lãm Nguyệt Lâu, Tiểu Từ có thể lại nhìn thấy Tố đại tỷ."

Nhớ đến Tố Yên, tâm trạng Giang Từ trở nên tốt hơn, nhìn quần áo màu đỏ thẫm trên người, cười nói: "Thật tuyệt, muội đang muốn mang y phục của Tố đại tỷ trả lại cho tỷ ấy nữa."

Nhắc đến y phục, nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc giả trang say rượu ở Lãm Nguyệt Lâu tối hôm đó, nghe thấy tất cả lời nói của hai tỳ nữ, liên hệ với cuộc đối thoại của "Con cua to" và Tĩnh Vương, lòng hiếu kỳ nổi lên, nghiêng đầu hỏi: "Thôi đại ca, Tam Lang là người như thế nào?"

Thôi Lượng lấy làm lạ một lúc lâu, chầm chậm nói: "Tiểu Từ hỏi cái này làm gì?"

Giang Từ cười vui vẻ: "Không có gì, chỉ là hiếu kỳ thôi. Muốn biết người Tố Yên tỷ tỷ ngưỡng mộ là dáng vẻ gì, tương lai cũng dễ giúp Tố Yên tỷ tỷ kéo chỉ hồng, làm mai làm mối các thứ."

Thôi Lượng cho dù biết Giang Từ là người trong giang hồ, không giống nữ tử khuê các bình thường, nhưng cũng không lường được nàng mạnh dạn nói những lời như vậy, mãi một lúc mới nói: "Muội đừng có làm loạn, Tố đại tỷ tuy có quan hệ rất tốt với Tam Lang, nhưng những lời như vậy tuyệt đối đừng nhắc tới."

"Vì sao?"

Thôi Lượng không biết nên diễn đạt như thế nào, nghĩ một lúc lâu nói: "Tam lang, là chỉ huy sứ của Quang Minh Ty, Vệ Chiêu Vệ đại nhân, mọi người gọi là 'Vệ Tam Lang'. Nhưng chỉ nói ở sau lưng, có thể trực tiếp xưng hô trước mặt y là 'Tam Lang' chỉ có hoàng thượng, Thái tử, hai vị Vương gia và hai vị Tướng gia, trừ những người đó nếu như trực tiếp kêu y 'Tam Lang', chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết."

Giang Từ rùng mình một cái: "Đáng sợ như vậy? Lẽ nào người xúc phạm y tất thảy đều phải chết không nghi ngờ gì? Y chẳng qua cũng chỉ là một chỉ huy sứ thôi, lẽ nào có thể vượt qua vương pháp sao?"

Thôi Lượng nhớ ra ngày mốt thọ yến ở tướng phủ, Vệ Tam Lang nhất định sẽ xuất hiện, nếu như Giang Từ không biết trời cao đất dày, đắc tội đến y, thực sự là hậu hoạn vô cùng. Hắn nghiêm túc nói: "Tiểu Từ, Vệ Chiêu võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt, mà tính cách tàn nhẫn, hỷ nộ vô thường. Nhưng rất được long ân của Hoàng thượng, được phó thác một chức chỉ huy sứ Quang Minh Ty, vừa gánh vác trọng trách bảo vệ hoàng cung, lại có thể do thám bí mật tất cả quan lại trong triều, trực tiếp bẩm báo với Hoàng Thượng. Bậc quan của y dù thấp, còn không can dự vào sự vụ quân sự và chính trị, không thể tham chính (tham gia công việc chính trị), nhưng thực quyền rất lớn (quyền cao chức trọng), chính là hồng nhân chạm tay có thể bỏng. Kể cả tướng gia cũng không dám tùy tiện đắc tội y. Muội nếu như nhìn thấy y, thì đi đường vòng tuyệt đối đừng đi chọc giận y."

Giang Từ cười nói: "Hóa ra trên thế gian này còn có người làm con cua..., à không, người làm tướng gia sợ hãi, muội trái lại thật muốn nhìn thử, diện mạo của y trông như thế nào."

"Dáng vẻ của y, muội không thấy cũng được." Thôi Lượng cười khổ một tiếng, nói nhỏ.

Giang Từ càng hiếu kỳ: "Thôi đại ca nói nhanh, y lớn lên có dáng vẻ như thế nào, muội nghĩ nhất định là tuấn tú lịch sự."

Thôi Lượng nhìn Giang Từ nói năng không kiềm chế như thế này, trong lòng thầm thở dài, thấp giọng ngâm khẽ:

"TÂY CUNG HỮU NGÔ ĐỒNG DẪN LAI PHƯỢNG HOÀNG TÊ;

PHƯỢNG HOÀNG NHẤT ĐIỂM ĐẦU HIỂU NGUYỆT VŨ THANH PHONG;

PHƯỢNG HOÀNG NHỊ ĐIỂM ĐẦU LƯU VÂN QUYỂN HÀ HỒNG

PHƯỢNG HOÀNG TAM ĐIỂM ĐẦU KHUYNH QUỐC HỰU KHUYNH THÀNH

PHƯỢNG A PHƯỢNG A, NẠI HÀ BẤT LẠC QUÂN CHI DUNG!"

Dịch thơ:

"Tây cung có cây ngô đồng, dẫn phượng hoàng đến đậu;

Phượng hoàng gật đầu một cái, trăng sớm nhảy múa trong gió mát;

Phượng hoàng gật đầu hai cái, mây trôi dạt cuốn màn sương đỏ;

Phượng hoàng gật đầu ba cái, khuynh quốc lại khuynh thành;

Phượng hề phượng hề (Phượng hoàng a, phượng hoàng a), nhưng mà vì sao sắc mặt của quân không vui!"

Ngâm xong, Thôi Lượng hạ thấp giọng nói: "Bài ca dao này, dung nhan được ngâm xướng chính là của Tam Lang, chỉ là..." Trầm mặc một lúc rồi đứng lên: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, muội quay trở về nghỉ ngơi sớm chút đi."

Giang Từ ngẩng đầu cười nói: "Thôi đại ca, ta sống tại Tây viên của huynh được không?"

"Tiểu Từ, ta và muội nam nữ có khác biệt, đây..." Thôi Lượng ngẩn người.

Giang Từ níu lấy tay áo của hắn lắc lắc nói: "Thôi đại ca, An Hoa là tướng gia phái đến giám thị muội, nhất cử nhất động của muội, nàng ta đều sẽ báo cáo với An Trừng. Cùng An Hoa ở bên nhau, muội ngủ không được, ăn cũng không ngon, huynh cứ để muội sống ở chỗ này đi, quay trở về viện kia sống tiếp, muội sợ muội sẽ bực bội chết mất."

Thôi Lượng nhè nhẹ kéo tay áo ra, xoay người đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, một lúc sau nhẹ giọng nói: "Được thôi, muội ngủ ở tây sương phòng, ta đến phòng kề ngủ."

Giang Từ vui vẻ: "Cảm ơn Thôi đại ca, vậy muội đi thu dọn chén đũa." Nói xong nhanh như chớp chui vào trong phòng.

Thôi Lượng nhìn bóng dáng linh động của nàng, đứngngây ngốc tại chỗ rất lâu, nhắm đôi mắt, tay phải nắm chặt, bỗng đập mạnh lênvai, cất bước vào phòng.

HẾT CHƯƠNG 6 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro