24 - 25 - 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap24

  Khu chung cư Nhi ở, lúc này cả ba cô đều tụ tập trong phòng Nhi.

  Cùng ngồi cạnh nhau trên ghế sôpha dài, Bích nói "Chị ấy có vẻ nghi ngờ mày đấy Nhi ạ, suốt buổi trò chuyện cứ lén quan sát mày mãi." Di bảo "Không có bằng chứng thì nghi ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi." Nhi dựa đầu vào thành đệm sôpha đằng sau, nhắm mắt thở phù, nói "Tao biết chứ. Ít nhất thì cho đến hiện tại họ vẫn chưa có đủ cơ sở rõ ràng để bắt tao, chỉ cần mình hành sự kỹ càng hơn thì sẽ an toàn thôi." Di nghiêm túc nói "Bất cứ ai uy hiếp đến mày, tao sẽ khử ngay lập tức. Cần thiết thì nhờ chị tao." Nhi mở mắt nhìn bạn, khẽ cười xoa xoa đầu Di và nói "Ngốc ạ. Chưa tới mức đó đâu, tao cao số lắm. Qua bao nhiêu hoạn nạn vẫn sống khỏe re." Bích với tay lấy cái giẻ trên bàn lau qua chút bụi bám, nói "Hy vọng là thế. Mà bọn mày không định đến viện viếng thăm thằng ngã cầu thang để giải quyết dứt điểm à, nhỡ đột nhiên nó tỉnh thì rách việc lắm." Nhi nhếch môi, đứng dậy đáp "Đi chứ. Nó là thằng súc vật mà, đến xem bao giờ nó chết thôi nhỉ."

  Dù khác lớp nhưng chỉ cần gọi điện hỏi cô giáo hoặc bạn bè là biết địa chỉ viện lẫn số phòng ngay. SH - Atila - Yamaha rời khỏi chung cư phóng bon bon.

  ...

  Bệnh viện đa khoa trung ương, nơi chuyên tiếp nhận mọi ca cấp cứu nặng nhất, các bác sĩ chuyên ngành giỏi nhất, cả những ca bệnh không nặng lắm ở vùng nông thôn họ cũng cố mò đường xa lên tận đây điều trị cho chắc chắn an tâm dù chi phí cao. Sạch sẽ, kiến trúc hạ tầng rộng rãi thông thoáng, đội ngũ y tá thân thiện, đúng là nơi rất đáng vào khi mình bị bệnh.

  Gửi xe ở bãi trông giữ, Nhi xách túi đựng hai cân cam vừa mua ngoài chợ xong ba nàng cùng thong thả tiến vô viện, đi thăm người cấp cứu cũng không nên đi tay không huống chi họ lại là ba nữ sinh giỏi giang ngoan ngoãn lương thiện.

  Bích nhanh nhẩu hỏi một y tá ở quầy trực, cô ấy chỉ cho họ đi đường này khu nọ tầng kia.

  Theo lời hướng dẫn, ba nàng đến được căn phòng 301, cửa để mở. Đi vào trong thì thấy hơn chục giường nằm, bệnh nhân lẫn người thân chăm nom tổng cộng gần ba chục, toàn những thương tích tai nạn nặng nhẹ khác nhau. Tại chiếc giường cuối cùng bên góc phải chính là thằng đô con côn đồ láo toét bị Di đạp té xuống cầu thang ở trường học, đầu nó băng bó kín mít chỉ hở khuôn mặt xước tùm lum đã được sát trùng sơ qua, mấy loại máy móc thiết bị dây dợ gắn tùm lum ở vùng đầu vùng ngực nó. Vẫn hôn mê sâu, không một ai ở bên cạnh hết ngoài một cô y tá đang thay ống chuyền dịch mới cho, cắm đầu kim vô mạch ven phần giữa cánh tay.

  Ba nàng bước lại gần giường thằng chó ghẻ, Nhi đặt túi cam lên bàn, các cô biết thằng côn đồ này vì thường ngày ác ôn láo lếu nên phần lớn giáo viên bạn bè đều căm ghét chỉ mong sao cho nó chết nhanh nhanh để người tốt không bị nó hại nữa. Di hỏi y tá tình hình sức khỏe thằng kia thì cô y tá lắc đầu ngao ngán bảo rằng bác sĩ đã chẩn đoán dẫu tỉnh lại được cũng chịu di chứng nặng, một là bại liệt hai là hỏng hệ thần kinh trở thành ngớ ngẩn. Giải đáp thắc mắc xong cô y tá liền đi chỗ khác ngay, công việc của cô phải chăm cả đống người mà.

  Gần đó là một giường khác của một ông già bị gẫy chân đã bó bột đang ngủ, cạnh ông là cô con gái cũng lớn tuổi ngồi trông cha. Cô ta cũng mau mồm, thấy ba nàng xinh xắn vô là thao thao bất tuyệt kể lể cậu học trò đó đáng thương quá, bà mẹ vừa vào đóng viện phí xong đã vội đi ngay chả ngồi với cậu con chút nào. Vốn gia cảnh nhà nó cũng phức tạp, bố thì quanh năm rượu bia cờ bạc không quan tâm vợ con, mẹ thì thường xuyên cặp kè với trai trẻ hoặc trai già để có tiền ăn chơi và bao nuôi chồng con, bà ta cũng chả tha thiết cái gia đình rách nát cả cha con đều là thứ cặn bã đấy, lúc nẫy còn ở đây nhưng nhận được cuộc điện thoại của nhân tình thì té luôn.

  Cô con ông lão giường bên hỏi "Các cháu là bạn cậu ta hả?" Nhi lễ phép trả lời "Dạ. Tuy ngày thường cậu ấy hơi cộc cằn khó tính nhưng tụi cháu rất quý cậu ấy, ai cũng lo lắng lắm." Cô kia nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa nên chào ba nàng, tất tả đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn trưa cho cha.

  Nhi - Di - Bích quan sát xung quanh, ai nấy đều tập chung chăm sóc người nhà chứ ít khi quan tâm giường khác bởi đâu phải ruột thịt gì. Quay lại nhìn mặt thằng chó ghẻ nằm im lìm, cả ba cô đều nhếch môi khinh bỉ,  họ cùng ngồi xuống giường cạnh nó.

  Nhi với tay kéo tấm chăn lên cao phẩy phẩy rồi đắp tới cổ cho thằng khốn, ngụy trang rằng mình đang chỉnh chăn cho ngay ngắn giúp bạn đỡ lạnh vì điều hòa 24/24 của bệnh viện, nhân lúc không ai để ý thì Nhi tranh thủ đấm một phát trúng mồm nó, một cái răng cửa lung lay rỉ máu bên trong, mồm bên ngoài thì vẫn ngậm im chỉ hơi tấy đỏ chút.

  Phòng bệnh nào cũng lắp camera giám sát để đảm bảo tính khách quan cho việc khám chữa bệnh, đơn cử là nếu bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu tới mức mất mạng thì còn có chứng cứ đội ngũ y bác sĩ điều trị đúng hay sai hoặc đề phòng có hiện tượng bất ổn an ninh thì còn kịp thời báo với lực lượng chức năng tránh ảnh hưởng tới lợi ích chung. Nhi hiểu chuyện ấy nên vừa nẫy cô đấm ở vị trí khuất máy quay và nhờ cái chăn che dùm hành động của mình, cô khẽ cúi đầu xuống thầm thì vô tai thằng khốn "Địt mẹ mày thằng súc vật! Để mày sống thì sẽ có các học sinh ngoan ngoãn lương thiện bị mày trấn lột bắt nạt, thực sự là đéo thể dung cho mày tồn tại được. Dù gì thì mày cũng sống dở chết dở nhưng đề phòng vẫn tốt hơn." Trong mắt một số người thì đều nghĩ Nhi đang động viên cổ vũ tinh thần cho bạn mau qua khỏi tai ương.

  Ba nàng bí mật tăm tia khắp chốn trong đây, chờ đợi cơ hội thuận tiện sẽ tạm thời rút vài cái dây thiết bị gắn trên người nó, chỉ cần một hai phút đảm bảo tình trạng nó cũng khốn nạn, tất nhiên ba cô tính toán kỹ lưỡng lắm, Di - Bích đứng che chắn cho Nhi làm việc.

    Căn thời điểm chuẩn bị ra tay thì người tính không bằng trời tính, các thiết bị máy móc phát liên tục ra tiếng "Tít tít tít tít tít..." cảnh báo thương thế của người nằm trên giường đang có tín hiệu xấu, xung quanh ai nấy đều chú ý tới. Lát sau từ ngoài cửa phòng có hai bác sĩ và hai y tá đẩy theo xe chứa các vật dụng cần thiết để khám chữa xồng xộc chạy vào, lập tức tiến hành cấp cứu như kích nhịp tim, đẩy huyết áp, tăng điện tâm đồ, bơm thêm dưỡng khí vào não bộ...chả ai để ý ba cô gái của chúng ta đã lẳng lặng rời đi từ lúc nào, túi cam trên bàn cũng mất tích luôn, thằng súc vật có ăn được đâu mà để lại.

  ...

  Nhi - Di - Bích tươi tỉnh vui vẻ bước đi nơi hành lang (túi cam là Nhi xách) Di nói "Đúng là may thật, đỡ tốn công bọn mình."

  Nhi cười khoái chí đưa túi cam lên trước mặt cả ba, nói "Ăn vitamin C luôn đi bọn mày ơi, thằng chó đấy chắc sắp ăn đất rồi không có phúc hưởng đâu."

  Họ rời khỏi khu viện ra ngoài khoảng sân rộng rãi, vừa có bãi trông giữ xe vừa có khu nhà ăn to tướng. Kiếm ghế đá trống ngồi xuống, thong thả thư thái bóc cam ăn (loại cam không cần bổ dao nhé) Ngọt và ngon ghê, căng mọng nước.

  Có thùng rác bự ngay gần đó, ăn xong Nhi gói ghém vỏ cam lẫn túi vứt vô. Họ vẫn ngồi lại đây nhìn ngắm khung cảnh im ắng, người ra người vào triền miên với những dáng vẻ buồn bã lo âu.

  Bất chợt có tiếng cãi vã chửi bới cất lên giữa sự yên tĩnh nơi đây, nguyên do là từ trong cửa ra vào của khu phòng bệnh có một gã đàn ông mắt sếch gian trá, dáng vẻ hung tợn tay nắm tóc người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân, tay kéo tai đứa bé gái tầm mười tuổi, lôi xềnh xệch.

  "Địt mẹ chúng mày về giặt giũ nấu cơm cho tao ngay! Nằm ở đây cho tốn tiền à!"

  "Tha cho mẹ con em anh ơi! Em sẽ về nhà làm mọi việc mà! Đừng đánh mẹ con em nữa!"

  "Đau tai con bố ơi! Hu huuu...Bố ác lắm suốt ngày đánh mẹ...Mẹ ở nhà bị bố đánh phải nhập viện mà bố cũng không tha...Hu huu...Các cô các chú ơi cứu mẹ con cháu với!...Về ông ấy giết mẹ con cháu mất!...Mẹ ơi con đau tai quá!..."

  "Tha cho con đi anh ơi! Anh cứ đánh em đi!..."

  Xung quanh đông đúc nhưng dường như chả ai dám can thiệp, hay nói đúng hơn là không muốn vì ngại phiền phức, dẫu sao cũng đâu phải chuyện nhà mình, lỡ làm ơn mắc oán thì lại dở hơi.

  Khoảng cách không quá xa nên Bích nhận ra ngay đó chính là thằng khốn lái taxi đâm mình lúc mà cô vội phóng Yamaha đi cứu Nhi, do tâm trí quá rối bời bất an không còn để ý tới trước sau chứ bình thường Bích tránh được dễ dàng.

  Trừng mắt đứng dậy, Bích nói "Địt mẹ thằng chó kia là đứa chạy taxi đâm trúng tao đấy!" Thù cũ hận mới, trông thấy con bé kia bị kéo tai đến mức chảy máu thì Bích đếch chịu nổi định xông ngay tới thì Nhi kéo tay lại bảo "Từ từ. Lúc này đông người, mày thì đang nóng dễ quá tay lắm. Để tao, hai đứa mày ra lấy xe trước đi, đợi nó cút khỏi đây rồi bám theo, biết nhà thì bọn mình cũng dễ hành động."

  Nhi nói có lý nên Bích đành hạ hỏa, nhìn sang Di thì Di cũng gật đầu đồng tình nên đành nghe Nhi vậy. Bích vừa đi về bãi giữ xe vừa ấm ức, cô thề sẽ không để thằng súc vật côn đồ bạo hành vợ con như nó sống đến ngày mai!

  Nhi đứng dậy, bước mau tới chỗ cãi vã.
  😠😠😠😠

    XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap25

  Không nói nhiều, cứ sút một phát trúng đùi phải thằng súc vật đã.

  Bị Nhi cô nương tung cước, nó tru lên "Á..." vì đau, nhăn nhó buông vợ con mà ngồi khụy xuống hai tay ôm đùi. Ngước mặt lên vừa định chửi thì Nhi nhà ta làm một cú lên gối trúng mõm chó của nó, răng lợi thằng súc vật chảy máu rồi kìa.

  Nằm lăn lộn dưới đất la ó ăn vạ thảm hại "Á! Địt mẹ mày! Giết người rồi! Bà con ơi nó giết tôi!..." Nhi căm ghét nói "Cút con mẹ mày đi. Loại như mày đéo đáng làm con người đâu!"

  Xung quanh ai nấy đều theo dõi sự vụ náo nhiệt, có đứa còn cười vì được xem đánh nhau, độc đáo ở chỗ lại là con gái đánh con trai, cô này xinh thế mà giữ giằn khỏe mạnh đấy bởi đối phương ít nhất cũng cao hơn cô nửa cái đầu lại đô con nữa.

  Thằng súc vật láo lếu ác ôn nhưng vẫn biết suy nghĩ thiệt hơn, tình hình này là đụng nhầm dân nhà võ rồi, đành nhịn nhục nhất thời đã. Đứng lên quẹt máu mồm, nó trừng trừng nhìn Nhi như muốn xé xác, nghiến răng nghiến lợi.

  Nhi quát một câu khiến nó sun vòi "Địt con cụ mày! Mày còn dám nhìn bà à!" và bước tới. Thằng súc vật hoảng quá vội lật đật quay lưng chạy cà nhắc cà nhắc do đùi vẫn còn đau, một mạch về cổng viện mà không hề ngoái lại, vừa chạy vừa sủa "Địt mẹ con đĩ! Mày nhớ mặt bố đấy!"

  Khi thằng súc vật khuất bóng, Nhi quay sang nhìn hai người kia. Người mẹ gương mặt khắc khổ thâm tím sưng mắt sưng mồm, mái tóc rối bù vì bị chồng nắm dứt, đôi tay thô kệch cuốn bông gạc run run, tâm trạng hoang mang vừa biết ơn ân nhân vừa sợ lúc nào về nhà sẽ bị tên vũ phu khốn kiếp đánh đập nặng hơn. Đứa con gái tóc dài quá vai trông cũng dễ mến, tay cứ ôm một bên tai vẫn rỉ máu mà khóc lóc thực đáng thương.

  Nhi thật lòng nói "Để cháu giúp cô đưa bé vào băng bó tai." Dứt lời cô đi tới quay lưng lại đứa bé và bảo leo lên, nó còn do dự nhìn mẹ chờ ý kiến thì Nhi đã quơ tay ra sau túm lấy hông nó bế lên xong đi lẹ vô cửa khu viện. Người mẹ cảm nhận Nhi là người tốt nên mới để cô cõng con mình như vậy, bà ta im lặng bám theo sau với ánh mắt cảm kích coi Nhi như chỗ dựa đáng tin cậy.

  Dân chúng xung quanh giải tán ai đi đường nấy không săm soi tò mò nữa.

  ...

  Nhi cõng nhóc con đi thoăn thoắt, gặp bảo vệ là cô hỏi ngay nơi có thể giúp cháu bé, bảo vệ cũng tốt nhiệt tình dẫn đường luôn đưa ba người đến phòng sơ cứu tạm thời có hai y tá trực tại đó.

  Vết rách tai của cô bé không nghiêm trọng lắm, y tá sát trùng xíu rồi cuốn bông băng vòng qua coi như đã ổn và căn dặn cần nghỉ ngơi một vài hôm, hạn chế dính nước vô tai. Nhi móc 100.000 trong túi quần ra gọi là tiền bồi dưỡng, được biếu tiền thì ai chẳng vui vẻ tiếp nhận.

  Xong xuôi Nhi còn đi cùng hai mẹ con về phòng bệnh của người mẹ bởi không an tâm và đồng thời cũng muốn giúp gì đó.

  Cũng như bao phòng bình dân khác, mấy chục bệnh nhân nằm mệt mỏi với người thân tụ tập chăm nom. Họ thấy người mẹ và đứa con quay lại thì một vài người cũng hỏi han này nọ bởi ban nãy gã chồng hung tợn vừa đi vào đã tát đánh hai mẹ con, những người khác can ngăn thì hắn chửi rất tục tĩu thậm chí còn dọa dẫm, cả mấy bảo vệ khi ấy cũng chỉ ngăn kiểu cho có rồi mặc kệ hắn tàn nhẫn dứt tóc vợ kéo tai con, sợ vạ lây mà.

  Việc nhà khổ sở chẳng hay ho gì nên người mẹ chỉ trả lời qua loa rằng chồng mình vốn tốt tính chỉ hơi cục thôi, anh ấy đã bình tĩnh lại về nhà trước rồi.

  Nhi nghe mà lắc đầu chán nản. Loại chồng khốn nạn thế mà vẫn còn bao che tội cho nó, lý do vì con cái nên không muốn ly dị thật quá ấu trĩ sai lầm, toàn tự lao đầu vào nguy hiểm chứ có ai bắt ép đâu.

  Khi màn hỏi đáp sai sự thật chấm dứt thì ai lo phận nấy chả bận tâm với người dưng làm gì nữa.

  Mẹ con ngồi giường, Nhi ngồi chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Trên bàn là túi đựng hai cái bánh mỳ chuột cùng hai chai nước lọc dung tích 320ml, đứa con lấy ra chia cho mẹ, họ ăn bữa đáng thương quá.

  Nhi nhẹ nhàng hỏi sự tình thì bà mẹ mệt mỏi kể lại vắn tắt : lúc mới cưới thì không vấn đề nhưng chỉ một thời gian sau hắn đã bộc lộ bản tính vũ phu lêu lổng côn đồ, ngày nào cũng uống rượu và cờ bạc, hứng lên là đấm là tát vợ, khi có con hắn càng hung hăng hơn, toàn viện lý do mình phải lái taxi từ sáng đến tối mà về nhà cũng không được yên với tiếng khóc của con bé. Nhà có bao nhiêu tiền hắn tiêu xài hết cho bản thân rồi còn hành vợ làm nọ làm kia. Vất vả đi rửa bát thuê tại các quán lớn nhỏ kiếm chút tiền nuôi con gái ăn học và còn phải cung phụng chồng như vua nữa...

  Nhi càng nghe càng tức, cụ nội nhà mày thằng chó, chờ đấy! Nhi bảo "Cháu nghĩ cô nên chấm dứt với thằng khốn đó nhanh đi, nếu không sớm muộn gì nó cũng cầm dao chém chết cô và con thôi. Còn em nữa bé à, loại bố súc vật như thế không đáng để em tôn trọng đâu, hãy cố gắng học tập để sau này có tiền có quyền quay lại đập vỡ mặt thằng bố chó. Với bất cứ ai em cũng có thể tha thứ nhưng loại bố chó đó thì không. Hiếu thảo với người tốt xứng đáng chứ đừng hiếu thảo với súc vật côn đồ, nhớ điều quan trọng nhất giúp em sống yên ổn trong xã hội là làm người lương thiện. Thôi, cháu bận chút việc, xin phép cô cháu về. Chị về nhé bé." Dứt lời đứng lên bước đi dứt khoát, đôi mắt nàng Nhi chất chứa đầy sát ý.

  Mẹ lẫn con nhìn bóng dáng phía sau của cô gái kiên cường, nghe mấy câu cô ấy nói mà cứ như được tiếp thêm cho lòng dũng cảm vậy, họ mơ màng cố tiêu hóa triệt để lời khuyên đúng đắn ấy.

  ...

  Bên ngoài cổng viện, Nhi vừa leo lên yên Atila ngồi là nhạc chuông vang "🎵Khi màn đêm buông xuống🎵..." Móc máy, là Di gọi. Nhi bấm nút nghe "Alô."

  "📱Biết mật khẩu rồi nhớ, có gì tối bọn tao qua nhà mày, chúng mình cùng chơi xếp hình.📱"

  (Họ trò chuyện kiểu mật mã đấy cho nó an toàn tránh phiền phức ai đó lại tình cờ nghe được. Chơi xếp hình nghĩa là kế hoạch tiêu diệt)

  Nhi đáp "📱Ô kê. Chơi vui vẻ. Thôi nha.📱" xong tắt máy nhét túi quần. Định chạy thì chợt thấy bên kia đường có một cô gái khoảng chừng mười lăm mười sáu bó bột chân trái phải chống nạng vất vả, đang ngó trước ngó sau muốn sang đường mà khó khăn quá, trạm đèn xanh đèn đỏ thì tít tận bẩy trăm mét nữa mới có điểm.

  Nhi lập tức khóa xe, gạt chân trống, bước xuống nhìn trái phải thật cẩn thận chắc chắn xong mới sang đường để giúp dìu đỡ cô gái đó.

  Đặt bản thân mình vào trường hợp bị bó bột chống nạng thử xem, lúc ấy mới thấm thía cái gọi là tình người ra sao và quý trọng những người như Nhi biết chừng nào.

  ...
  Di - Bích tập chung tại căn cứ chung cư của Nhi từ 21 giờ 20 phút tối.

  Nhi đứng gần bệ bếp cầm chiếc rẻ trắng sạch lau chùi con dao bầu sắc nhọn, cũng chả nhớ nó nhuốm máu bao nhiêu đứa ác ôn rồi nữa (thằng trẻ trâu nào đấy cầm dao bầu thì là thằng mất dậy, Nhi cô nương vung dao bầu thì là thiên thần của lẽ phải nhé)

  Lau sạch bong xong đút vô vỏ rồi ra ghế sôpha cùng hai bạn.

  Trận này Bích là người khí thế hăm hở nhất, nghĩ tới cảnh cô bé bị thằng súc vật véo tai kéo chẩy huyết mà cô sôi máu, thanh mã tấu huyền thoại nằm im trong cốp xe cũng hưng phấn chờ chủ nhân sử dụng. Di thì đôi tay chống cằm dựa trên chuôi kiếm Nhật, mắt lim dim tĩnh tâm loại trừ tạp niệm, cần thanh thản trước khi thanh trừ thằng khốn nạn khỏi cuộc đời.

  Nhi nói "Nhớ là phải nhanh gọn nhé bọn mày. Giờ xuất phát thôi."

  Di dùng một mớ giấy dán tường in hình mèo Hello Kitty để bọc ngoài vũ khí, trông chả ai nghĩ bên trong lại là thứ chết người. Ba nàng xuống tầng hầm lấy xe máy, dắt ra tới cổng gần phòng nhỏ dành cho bảo vệ. Hiện nay đã có bảo vệ mới là một anh chàng béo tên Độ lúc nào cũng tươi cười, tuy mới đến nhưng cũng dễ tính thân thiện quen thân khá nhanh với nhiều hộ dân nơi đây.

  Bằng lý do đi hóng mát và ăn nem chua rán chân gà nướng ở cái tuổi phơi phới sức trẻ thì chẳng ai nghi ngờ gì hết, anh Độ bảo vệ còn nói đùa bảo về thì mang cho anh mấy miếng, nhóm Nhi vâng dạ qua loa xong đội mũ bảo hiểm rồ ga tốc độ vừa phải rời khỏi cổng chung cư.

  Nếu đi giờ muộn thì dễ bị nghi nên ba cô mới đi sơm sớm, tất nhiên là họ sẽ vi vu đâu đấy đợi giờ thiêng hành động.

  Độ bảo vệ không còn tươi cười nữa, anh ta mở ngăn kéo bàn, bên trong là ảnh chụp từng người Nhi - Di - Bích. Lấy từ túi da bọc điện thoại ở thắt lưng ra chiếc Oppo đời cũ, anh ta bấm vô danh bạ gọi cho một người.

  Đầu dây bên kia cất lên giọng nhẹ nhàng dễ nghe của phụ nữ "📱Alô.📱"

  Độ nói "📱Báo cáo đội trưởng Ngọc. Vừa xong cả ba người Nguyễn Nhật Nguyệt Nhi - Lê Tuyệt Như Di - Hoàng Kiêu Hùng Bích đã ra ngoài cùng nhau...📱"

  ....

    XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap26

  Như bao cô gái khác, nhóm bầu tấu kiếm cũng thích ăn vặt, từ nãy đến giờ cầy qua bốn quán rồi. Bánh xèo, miến ngan, ngô nướng, cháo tía tô...ngon ơi là ngon, nhắc mà thèm ghê.

  Hiện tại họ đang nhâm nhi ở quán thứ năm để ăn chè thập cẩm nhiều đá, tất nhiên đi ăn cũng phải chọn nơi đảm bảo vệ sinh thực phẩm nhé, chứ mấy quán ruồi bu đầy thì miễn ghé dù chỉ một lần.

  Di cầm thìa xúc miếng thạch dừa cho vào miệng, nhai ngon lành xong nói "Bọn mày có cảm thấy gì không?" Nhi - Bích nhìn Di, thấy ánh mắt bạn liếc về phía bàn khác cách chỗ họ chưa tới 10 mét, một nam một nữ có vẻ là người yêu đang thưởng thức món chè đậu đen và trò chuyện gì đó khá là vui vẻ. Các nàng nhìn phía ấy trùng hợp hai người kia cũng nhìn họ, lập tức đôi tình nhân lại cặm cụi ăn.

  Bích khẽ nhếch môi bảo "Có hai nhóm luân phiên theo dõi bọn mình chứ gì. Tao nhận ra từ trước mày rồi, nhóm khác là hai gã đàn ông mặc quần áo thể thao đi con Wave Victoria, cứ nhằm lúc bọn mình ngồi ở quán nào là thay đổi cho nhau bám đuôi. Bọn mày còn nhớ lúc nãy tao dừng xe để kiểm tra xăm lốp mà bọn mày cằn nhằn sao không đẩy ra quán chứ hả? Thực ra có bị gì đâu, khi đấy tao nhìn gương chiếu hậu thấy hai gã đàn ông cũng chạy chầm chậm dừng cách chỗ bọn mình không quá xa, tao cố tình kiểm tra thật lâu thì nhóm đó chần chừ chút xong phóng qua bọn mình luôn như thể chỉ là người vô tình lướt qua nhau. Lát sau thôi cặp đôi nam nữ kia xuất hiện và cũng dừng đỗ phía sau bọn mình, vờ vịt nói chuyện điện thoại mãi tới khi mình đến quán chè này thì họ cũng theo vô ngay." Nhi mỉm cười khâm phục sự quan sát tỉ mỉ ấy, giơ tay lên khẽ chọc chọc ngón trỏ vào má bạn, trêu "Bé Bích tài quá! Chị thương bé!" Di cũng cười chọc ngón tay vào má kia của Bích, nói giỡn "Chả thế mà nó học giỏi nhất nhóm mình. Tao với mày còn phải làm đàn em cho nó dài dài Nhi ơi." Bích béo má lại hai bạn và vui vẻ đùa cợt "Không được hỗn. Chị hiếp tụi bay bây giờ."

  Giỡn chơi với nhau thêm vài phút thì họ mới nghiêm túc như ban đầu, Di nói "Bọn chúng muốn gì nhỉ?" Bích vét miếng chè cuối cùng ăn nốt, bình thản đáp "Một là giang hồ thù oán gì đó, hai là bọn biến thái, ba là cảnh sát." Nhi - Di cùng im lặng nghe Bích phân tích. Bích nói tiếp "Trường hợp một thì tao nghĩ là không khả năng vì những vụ trước bọn mình làm đều triệt tận gốc không bỏ xót đứa súc vật nào, người thân hay họ hàng bạn bè chúng nó không thể biết được. Trường hợp hai thì dễ giải quyết nhưng cũng không giống, nhìn họ tao cảm giác có tổ chức có kế hoạch đàng hoàng, cho dù là biến thái trình độ cao thì cũng hiếm lắm. Tao lo là trường hợp ba kìa, sáng nay có cảnh sát hình sự tìm gặp con Nhi, bề ngoài hỏi han bình thường nhưng thực chất lại ngầm thử phản ứng của mày. Tao trông dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng của chị Ngọc đó thì cũng đoán được phần nào thân thủ phải thuộc loại giỏi, người như vậy chẳng thể chỉ là lính thông thường, chí ít cũng cấp bậc đội trưởng trọng án trở lên, ra lệnh cho thuộc cấp giám sát con Nhi là điều dễ hiểu." Nhi gật gù cho rằng bạn nói quá hợp lý. Di hỏi Bích "Vậy mày tính thế nào?" Nàng tấu xầm xì nhỏ mấy câu, cô bầu và chị kiếm ghé tai lại nghe cho rõ.

  Bốn phút sau ba người đồng loạt đứng lên bước về phía quầy thanh toán để trả tiền xong đi ra khỏi quán. Vừa lúc đó cặp nam nữ kia cũng tức khắc đứng dậy.

  Tại chỗ trông giữ xe cho khách ngoài quán chè, Nhi - Di đi lấy Atila - SH trước, Bích thì nấn ná bắt chuyện với anh chàng trông xe, giả vờ hỏi các địa điểm ăn chơi phố nọ đường kia để anh ta lơ đễnh cho Nhi dễ bề hành động. Khi Di - Nhi dắt hai cục cưng ra, Nhi nháy mắt với Bích báo hiệu hoàn thành nhiệm vụ. Bích lịch sự chào anh trông xe và đi lấy Yamaha của mình.

  Cặp đôi kia không chậm trễ bước mau ra lấy con xe Jupiter V đời 2002 mầu đỏ, yên vị trên yên cao su, người nam đề máy, rồ ga thì đột ngột vang lên tiếng "Xì ì ì ì ì..." báo hiệu lốp xe xịt hơi xẹp lép, hóa ra ban nẫy chị Nhi nhà ta nghịch ngợm rút "nhầm" cái van ở lốp xe máy đối phương khiến bao nhiêu hơi căng thoát sạch.

  Cặp nam nữ đủ tỉnh táo phán đoán mình bị giở trò, người nữ tức khắc gọi điện thoại thông báo cho nhóm khác hỗ trợ. Vài chục giây sau có con Wave Victoria của hai người đàn ông mặc đồ thể thao phóng vụt qua quyết không để mất dấu ba cô gái tài sắc.

  ...

  Hiện tại là 22 giờ 24 phút, tầm này giao thông tuy không ùn tắc nhưng vẫn còn khá tấp nập.

  Xe của hai người đàn ông cứ bám theo xe của ba cô gái ở một khoảng cách đủ xa nhất định.

  Bình thường được vài phút thì ba nàng bắt đầu giảm tốc, phóng xe chậm hết mức, bởi thế mà xe phía sau cũng phải chậm theo. Hai người đã cảm thấy sốt ruột, nếu tiếp tục chạy chậm thì chắc chắn sẽ bại lộ, chạy thẳng thì nhiệm vụ thất bại về ăn mắng, chưa biết nên quyết định thế nào nữa. Vốn dĩ họ chỉ muốn truy bắt trấn áp tội phạm chứ chẳng muốn theo dõi chán phèo như này, tại đội trưởng Ngọc tài ba xinh đẹp hạ lệnh rằng cô gái tên Nhi đi Atila có thể là một mắt xích quan trọng biết điều gì đó trong vụ trọng án xác không đầu mất tích (chị Ngọc không hề bảo với họ Nhi là nghi can), nhất cử nhất động đều phải theo sát.

  Ba cô chạy xe ủn ỉn thêm một lúc thì thấy ven đường có nhóm năm cảnh sát giao thông đi môtô đứng đó lập chốt bắt lỗi vi phạm. Nhi - Di - Bích tấp lại gần rồi dừng đỗ, Bích tỏ vẻ hoảng hốt vừa nói vừa chỉ tay ra đằng sau "Các chú ơi cứu chúng cháu với! Hai thằng lưu manh kia cứ đi theo dọa nạt quấy rối bọn cháu í, bọn nó còn không đội cả mũ bảo hiểm nữa kìa."

  Giúp người đẹp là điều ai ai cũng thích thú tình nguyện, thấy đối phương chỉ mỗi hai người thì cũng dễ xử lý nên một đồng chí liền thổi còi chỉ dùi cui vẫy vẫy ra hiệu hãy lại gần.

  Hai chàng kia đoán chừng hành tung đã lộ, lại thấy ba cô gái rồ ga chạy tiếp, định đuổi theo thì bị cả năm đồng chí giao thông ùa ra bao vây giữ chặt xe không cho đi đâu. Loáng thoáng nghe được tiếng hát của Bích vọng lại "🎵Hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng🎵..." Thế là chẳng mấy chốc nhóm bầu tấu kiếm xa dần xa dần khuất luôn tầm mắt.

  Một đồng chí nói "Có công dân báo các anh giở trò quấy rối họ, yêu cầu cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ."

  Tiến thoái lưỡng nan, hai hình sự chỉ còn biết chửi thề "Chết tiệt!" và lôi thẻ ngành công tác ra.

  ...

  Ngọc mặc bộ đồ da màu đen trông thân hình thật đẹp và quyến rũ, tựa lưng vào một thân cây ngắm khung cảnh đèn đường giữa trời đêm, hiện cô đang đứng ở nơi bờ hồ gió mát, mái tóc thi thoảng phất phới.

  Vừa nhận được cuộc gọi đến từ lính của mình báo họ đã bị phát hiện mất dấu ba cô gái mà Ngọc chả chút phản ứng chau mày khó chịu tí nào, cô cứ bình thản ra lệnh rút lui về nghỉ ngơi tựa như đã đoán trước được kết quả.

  Cầm điện thoại Samsung Galaxy J2 Prime trong tay, mở khóa hiển thị, màn hình là ảnh chụp của chính cô mặc lễ phục tốt nghiệp, đội cái mũ lệch tươi cười. Ngọc bấm vô bộ sưu tập, mục video. Cô tốn bao công sức tâm tư mới lần ra được manh mối này.

  [Trong đoạn phim ngắn hai phút rưỡi ấy là đang chiếu cảnh Nhi - Bích đóng giả gái hư hỏng bước đến ngồi gần một gã đàn ông, tiếp cận làm quen nhanh chóng. Họ nói chuyện được mấy câu thôi thì gã đó đã hí hửng rạng rỡ, cả ba cùng đứng dậy bước ra khỏi quán bar.
  Gã đàn ông đó chính là Hùng, đây cũng là lần cuối người ta thấy mặt hắn.]
  😠😠😠😠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lxhyn