luumanhkiemkhach 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Chướng Thụ rừng rậm thuộc đại phận tỉnh phía đông bắc của Mạt La đế, nằm ở trong một rừng núi vắng vẻ biên giới phía đông bắc, cách khoảng trăm dặm. Trong rừng toàn là những chướng thụ cao lớn, cành lá xanh tốt

Lá của Chướng thụ có thể tỏa ra những chướng khí có độc bao phủ cả một vùng. Những chướng khí này tích tụ quanh năm, nặng đến nỗi các loài chim cũng không dám bay ngang qua.

Nguy hiểm không chỉ có như thế, mà còn tồn tại một thiên nhiên mê cung ở đó. Tuy trong rừng có không có chướng khí, nhưng bất luận là người hay thú đề không thể dễ dàng tiến vào trong rừng đó!

Phất Lan Khoa - Ni Cổ Lạp Tư, thất giai vong linh vu sư, tóc xanh ngang vai, tướng mạo anh tuấn, thân người bình thường. Do phải tu luyện vong linh ma pháp, cho nên sắc mặt của lão rất tái nhợt, nhìn không có một chút máu. Con người thì hung tàn độc ác, tiếng xấu đồn xa bởi việc biến người sống trở thành vong linh sinh vật. Lão là mục tiêu truy sát của Quang Minh giáo hội!

Ba tháng trước đây, Phất Lan Khoa vô tình phát hiện ở trong phòng ma pháp một bản đồ về một bảo tàng bí mật. Lão cảm thấy cái này chắc không phải đồ giả, cũng đang lúc rảnh rang. Vì thế lão xuất tiền ra, dùng bản đồ để đi tìm Chướng Thụ rừng rậm!

Bởi vì gặp khó khăn do thiên nhiên mê cung ở Chướng Thụ rừng rậm gây ra, Phất Lan Khoa phải lưu lại ở Hỗn Loạn hoang nguyên này. Lão ta bỏ tiền ra mua một tên phong tinh linh đẹp trai làm phục vụ, đồng thời cũng làm người dẫn đường cho lão!

Tại Quang Minh đại lục tinh linh trừ cái tai nhọn ra, hình thể cũng tương tự với người thường, nhưng lại chia làm nhiều chủng tộc, tất cả bảy hệ bao gồm: quang, ám, thủy, hỏa, điện, phong, thổ. Mỗi hệ đều có năng lực ánh mắt trời sinh cũng như khả năng cảm ứng nguyên tố hệ. Phất Lan Khoa mua tên phong tinh linh này bởi vì gã là một hành giả rừng rậm. Gì chứ mê cung rừng rậm nào đều không thể làm gã bị khốn được!

Hoàng hôn xuống, bầu trời chỉ còn dư lại vài tia sáng yếu ớt, Phất Lan Khoa mặt một bộ pháp bào màu xám rộng thùng thình, rồi mang theo một trăm tên tử vong kỵ sĩ gọi từ ' Minh giới', rồi để tên phong tinh linh dẫn đường tiến vào khu Chướng Khí rừng rậm, theo bản đồ để tìm kiếm bảo tàng!

Ở bên ngoài Chướng Thụ rậm rậm thật dày đặt cây cối, nhưng bên trong thì không phải vậy, chỉ có những cây thụ thân to lớn hơn, cành lá tươi xanh thôi!

Tử Vong kỵ sĩ, tứ giai vong linh sinh vật, cả người những tên kỵ sĩ này cùng với chiến mã đều là những bộ xương khô. Chỉ có một điều bình thường duy nhất là trong tay bọn chúng đều cầm một thanh thiết thương dài ba thước.

Tại Minh Giới tất cả vong linh sinh vật đều giống nhau, chỉ có tử vong kỵ sĩ là sở hữu tư duy trí tuệ, tất cả tuyệt đối tuân lệnh những điều khiển của Vong Linh Vu sư nào gọi bọn chúng đến. Bọn chúng còn có khả năng sử dụng vong linh khí, ai mà bị bọn chúng giết, thì sinh linh sẽ bị vong linh khí đồng hóa, biến thành vong linh sinh vật, bị điều khiển bởi chúng!

Tại Quang Minh đại lục, vong linh ma pháp có thể nói là cưc mạnh, cũng rất khó khăn để đạt đến cấp ma pháp này. Thật vậy, với thực lực của Phất Lan Khoa, thất giai vong linh vu sư, nếu cho lão thời gian thoải mái, chỉ cần một năm lão có thể gọi về một vạn tử vong kỵ sĩ, thành lập một tử vong kỵ binh đoàn

Tuy nhiên lão không có cơ hội như vậy, do Quang Minh giáo đình nhất định truy sát lão, nếu có một lượng lớn vong linh sinh vật tồn tại thì thế nào cũng bị để mắt tới. Hơn nữa nếu lão kiếm một nơi bí mật rồi dùng vài năm thời gian liên tục gọi tử vong kỵ sĩ, một khi xuất thế, cũng không thể tránh được việc bị Quang minh giáo đình cùng các đại đế quốc tiêu diệt!

Ngoài bìa Chướng thụ rừng rậm nà, Mạt Lạ hoàng gia Tư Lược đoàn do Diệp đại đoàn trưởng dẫn đầu, hắn dẫn theo toàn bộ đi ngang qua nơi này rồi dừng lại.

Do bởi hắn cảm thấy được trong rừng này có một cổ ma khí rất mạnh, cũng chính là cái nguyên tố đen sẫm đang tràn ngập. Từ lúc bắt đầu tu luyện Thiên Địa Chí Tôn công, hắn với chánh - ma, nhị khí rất mẫn cảm.

Khi người tu luyện đấu khí, thì tất cả đều ở trạng thái tĩnh, không có muốn phát tán ra ngoài để bị phát hiện. Diệp phong có thể khẳng định đây không phải do người phát ra, nhưng nó là cái gì ?

Chẳng lẽ trong rừng rậm này lại có một con hắc ma thú cường đại? Diệp Phong chăm chăm nhìn vào khu rừng, rất không chịu được và tò mò.

Khải Đặc mặc một trường y dài màu đỏ, trên người trang bị giáp sắt, tay thì cầm một trường thương sắt dài ba thước, thấy được Diệp Phong lúc này, tò mò hỏi:" Lão đại, người cho đội ngũ dừng lại quan sát khu rừng này để làm gì?"

Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Ba Nhĩ, Ai Đức, La Phi, Lạp Phỉ Nhĩ cùng một trăm tên Liệt Diễm kỵ sĩ tất cả đều không rõ tại vì sao Diệp Phong lại hạ lệnh dừng lại, rồi chăm chăm nhìn về phía Chướng Thụ rừng rậm!

" Bên trong khu rừng này có một cỗ hắc ám nguyên tố rất mạnh, ta muốn vào trong đó xem thử!" Diệp Phong biểu tình trầm tư.

" Hả? Hắc ám nguyên tố?" mọi người nghe vậy ai nấy đều giật nẩy người. Đặc biệt là U Nguyệt Nhi, là người bất ngờ nhất, nàng không thể tin được tên Diệp Phong này lại có thể cảm nhận được hắc ám nguyên tố.

" Lão Đại, khu rừng rậm này có mê cung, đi vào đó rất nguy hiểm a. Hơn nữa trong đó có hắc ám nguyên tố, nói không chừng trong đó có người của Ma tộc, không vào có được không?" Ai Đức lo lắng nhìn về phía U Nguyệt Nhi để nhắc nhở. U Nguyệt Nhi là Ma tộc hỗn huyết nhân, việc này Diệp Phong đã nói cho mọi người biết.

" Ma tộc không có thể ở địa phương này, nhưng mê cung này cũng thật tình khó vượt qua!" Diệp Phong gãi gãi đầu rồi nói.

" Chi chi..." tiếng của hầu tử vang lên, đó là của Ky Linh hầu bị Lộ Lộ gọi là tiểu Hắc. Nó nhảy đến trước mặt Diệp Phong, rồi chỉ về chính nó sau đó chỉ về hướng khu rừng, rồi nhảy loạn lên.

" Tiểu Hắc đi chỗ khác chơi, không được kêu loạn." Diệp Phong gạt tay một cái bảo tiểu Hắc tránh chỗ. Tiểu Hắc vẫn không chịu rồi tiếp tục chỉ vào nó và khu rừng đó rồi kêu loạn.

Diệp Phong cảm thấy có chút nghi hoặc, liền hỏi:" Chẳng lẽ ngươi biết cách tiến nhập mê cung của khu rừng này?"

" Chi chi...." Đầu tiểu Hắc như cái dùi đánh trông liên tục gật xuống, rồi chuyển người chạy về hướng khu rừng

" Chúng ta đi theo!" Diệp Phong nhìn thấy rất cao hứng, rồi ra lệnh cho mọi người đi theo Tiểu Hắc tiến vào khu rừng. Trong lòng hắn rất vui sướng, vì tên tiểu tử kia dù không biết tiếng người, rốt cuộc cũng có một chút hữu dụng.

Để lại xe ngưa hào hoa bên ngoài, hơn một trăm người cùng tiến vào khu rừng. Do Diệp Phong cảm thấy ma khí ở đây, rồi thêm có tiểu Hắc dẫn đường, tất cả đều tiến vào rừng để tìm nguyên nhân phát ra ma khí này!

" Các kỵ sĩ nên lưu ý, nơi này tất cả đều là chướng thụ, không thích cho các ngươi công kích bình thường. Khi có việc xảy ra, nếu không thể phát huy, thì nên lập tức xuống ngựa. Ta dạy cho bọn ngươi năm chiêu, so vơi việc sử dụng ngựa không thua kém!"

Đi từ từ, Diệp Phong quan sát địa hình chung quanh, rồi lên tiếng nhắc nhở những tên kỵ sĩ thủ hạ nên cẩn thận.

"Lão Đại yên tâm, khi có địch nhân, Liệt Diễm kỵ sĩ chúng sẽ sẽ cho bọn chúng thưởng thức tư vị năm chiêu đó!" Khải Đặc tự tin nói to, bộ dạng giống như đang đùa giỡn. Chỉ có U Nguyệt Nhi mắt đang trừng trừng!

Do chú tâm dạy cho mọi người võ học Trung Hoa, Diệp Phong dừng tốc độ tiến tới lại, cũng vì quá bận rộn, không để ý đến U Nguyệt Nhi. Thêm nữa, là do đã ở chung một tháng, từ tỉnh Đông Bắc trung bộ đến biên giới này.

Trải qua thời gian ở chung, bọn người Diệp Phong đã hiểu được cá tính Lạp Phỉ Nhĩ không chủ động nói chuyện với ai, và cũng đã biết thân thế của y, cùng với Lam Lam gặp nhau ở tại một nới. Ai nấy đều than thở vì vận khí của y thật tốt!

Bây giờ ngoài U Nguyệt Nhi ra, tất cả đều được Diệp Phong dạy những miếng võ học Trung Hoa.

Lạp Phỉ Nhĩ, Khải Đặc cùng một trăm tên Liệt Diễm kỵ sĩ đều thống nhất học thương pháp để thích hợp phát huy trên chiến trận, tất cả có năm thức.

La Phi được Diệp Phong dạy đao pháp và côn pháp, hợp thành một tam thức kinh hoàng. Việc sử dụng đại trụ thì đối với linh ngưu chiến sĩ rất thích hợp, vì thế La Phi trên đường đã chọn một cây đại trụ rộng 20 ly, dài khỏang hai thước làm vũ khí.

Trên công pháp, Diệp Phong chỉ có thể từ Thiên Địa Chí Tôn mà có được "Băng hỏa cửu trọng thiên", chia làm hai phần " Huyền Băng Quyết" và " Liệt Diễm công"

Lạp Phỉ Nhĩ luyện tập " Huyền Băng Quyết", do trong cơ thể đã có băng sương đấu khí, nên có thể chuyển hóa thành huyền băng chân khí, cuối cùng có thể tiến đến cấp bảy của " Huyền Băng Quyết"

Khải Đặc và bọn người khác thì luyện " Liệt Diễm công", cũng tương tự với Liệt Diễm đấu khí, chuyển lửa thành chân khí, tiến đến cấp bốn " Liệt Diễm công"!

Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên còn có thương pháp " Băng hỏa cửu thức", Diệp Phong cũng muốn để dành sau này truyền lại cho Lạp Phỉ Nhĩ và Khải Đặc để huấn luyện những kỵ sĩ mới.

Do thú nhân không thích hợp để luyện đấu khí, La Phi chỉ còn cách tốt nhất là luyện " Hiên Viên Chí Tôn công". Sự tiến bộ có thể nói là hơi chậm.

Cũng như Khải Đặc, Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi bọn người này, Ai Đức được lão Đại thuyết phục từ bỏ thân phận cực điện kiếm sĩ, để tiến hành tu luyện lôi đình quyết và tam thức lôi đình đao pháp, dùng đấu khí chuyển lôi đình trở thành chân khí.

Lộ Lộ thì chỉ học được bộ vô ảnh vô tung và thuật điểm huyệt, tiến bộ rất nhanh, chỉ để phòng thân. Diệp Phong không muốn nàng phải cùng địch nhận chém giết!

Còn Ba Nhĩ, Diệp Phong phát hiện y trời sinh là một âm hờn thể, thích hợp với việc luyện linh hồn đả giao đạo. Không để bị lãng phí, hắn dự định dạy cho y " Hỗn thế hunh linh công"

Nhưng mà công pháp mới mẻ này mặc dù rất mạnh mẽ nhưng lại cũng tà ác cực độ. Nếu Quang Minh giáo đình mà biết được, thì thế nào cũng bị phiền toái. Thế là Diệp Phong chỉ để y luyện Hỗn Thế hung linh côn, còn về phần công pháp thì nói mai này khi thích hợp sẽ truyền dạy y!

Ở trung tâm của khu rừng rậm, có một mảnh đất trống, diện tích khoảng năm mẫu. Nơi này không có cây cối, trên mặt đất phủ đầy hoa cỏ dại, thọat nhìn rất đẹp, nhưng ở giữa lại có một tòa mộ phần không tên, trông rất đáng sợ!

Kiệt Nã Tư - Lao Luân vô cùng anh tuấn, hình dáng thì nhìn rất nổi bật tóc màu xanh lá tai nhọn, là ** đãi thanh niên phong tinh linh. Khi đuổi tới mảnh đất trung ương, thấy tình cảnh ở đó, cảm thấy thập phần ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có người được an táng ở chỗ này!

"Hắc hắc, xem ra tàng bảo đồ là thật, nếu không thì dưới phấn mộ này chôn cái gì chứ?" Phất Lan Khoa cả hai mắt nhìn chằm chằm mộ phần, lộ ra thần sắc tham lam, trong miệng tự nói thì thào.

Kháo, thì ra lão ta là một tên trộm mộ? Phong chi nữa thần, vạn lần xin người đừng trách phạt ta vì đã dẫn lão đến đào mộ! Tay chân của Kiệt Nã Tư đều bị trói lại, trừng mắt nhìn lão vong linh vu sư kia, trong lòng liên tục chửi thầm lão cho đỡ tức.

Phất Lan Khoa quan sát ngôi mộ rồi ngó qua Kiệt Nã Tư. Lão muốn cho tên phong tinh linh này đến đó dò xét xem có cạm bẫy không, nhưng mà y lại không tự nguyện, thêm nữa nếu có chuyện gì xảy ra, lão một mình muốn rời khỏi khu rừng này cũng rất khó khăn. Cuối cùng, lão ra lệnh cho hai tên tử vong kỵ sĩ đến bên chung quanh phần mộ để dò xét

Hai tên tử vong kỵ sĩ ở bên xung quanh cái mộ đi vòng một lúc, không thấy xuất hiện cơ quan gì. Phất Lan Khoa liền ra lệnh cho mười tên tử kỵ sĩ tiến đến đào cái mộ lên!

Mắt và lỗ tai của linh tinh rất nhạy cảm, Kiệt Nã Tư khi thấy bọn tử vong kỵ sĩ đang cố gắng đào bới cái mộ, thì bất chợt nghe được phía bên trái của khu rừng xuất hiện tiếng vó ngựa!

Không lẽ còn có người khác ở trong khu rừng này? Kiệt Nã Tư biểu tình nghi hoặc khó hiểu, mắt hướng về phía bên trái, để muốn xem mấy người đó là ai.

Trong khu rừng yên tĩnh này, khi có tiếng động rất dễ bị người khác phát hiện. Không bao lâu, Phất Lan Khoa cũng nghe được tiếng vó ngựa. Lão cũng cảm thấy khó hiểu, liền lập tức ra lệnh cho vong linh kỵ sĩ núp vào chờ cơ hội. Bởi vì lão lo lắng bọn Quang Minh kỵ sĩ đã tìm ra tung tích của lão rồi!

Khi Diệp Phong cùng một trăm người theo Tiểu Hắc chạy đến vì đất trống ở trung tâm, nhìn thấy Phất Lan Khoa, Kiệt Nã Tư và một trăm tên tử vong kỵ sĩ, tất cả đều lộ thần sắc kinh ngạc.

Phất Lan Khoa nhìn thấy bọn người mới tới không phải là Quang Minh kỵ sĩ của Quang minh giá đình, trong lòng cũng tạm yên, và cùng không để cái đội kỵ sĩ này trong mắt nữa.

"Lão đại, người xác định là người phát hiện ra ma khí? Không phải đám tử vong kỵ sĩ này à?" Ai Đức nhìn vào đám bộ khô lâu chiến mã và khô lâu kỵ sĩ, nghi hoặc hỏi. Những người khác cũng đều trong tình trạng không thể giải thích được.

Diệp Phong nhìn vào người trung niên dễ nhìn bận pháp bào màu xám, rồi tiếp đó là tên tinh linh anh tuấn bị xiềng xích, sau cùng là ở đầu trên của ngôi mộ, khẽ nói với mọi người bên cạnh: "Ma khí được ngôi một này xuất ra. Bọn người đó có lẽ là những tên đào trộm mộ!"

Trong mộ phát ra ma khí? Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, hướng về phía ngôi mộ quan sát lần nữa. Chỉ có Tiểu Hắc cùng Lam Lam ở phía sau đám người đùa giỡn với nhau.

"Mấy tên tiểu tử, nói cho ta biết các ngươi tới đây có mục đích gì!" Phất Lan Khoa thấy mỗi người đều nhìn chằm chằm vào phần mộ, nhíu mày nhàn nhạt hỏi. Lão đã động sát khí, không thể buông tha cho những người trước mặt.

Ác danh của vong linh vu sư ở Quang minh đại lục không ở dưới Ma tộc. Khải Đặc liếc nhìn Phất Lan Khoa, nói:" Trước khi hỏi người khác, trước hết nên nghĩ đến thân phận của mình, vong linh vu sư tiên sinh!"

Phất Lan Khoa nhìn Khải Đặc hừ một tiếng, hung hăng nói:" Tên ngu ngốc không biết sống chết, dám đối với một vong linh vu sư vĩ đại nói những lời như vậy. Hôm nay ta nhất định biến các ngươi thành ** phó của ta!"

"Bằng ngươi? Vong linh vu sư vĩ đại?!" Ai Đức cùng Khải Đặc chỉ vào Phất Lan Khoa ha ha cười lớn.

"Tên ngu ngốc ti vi, bằng các ngươi từng ấy nhân mã đã dám cuồng vọng. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, hậu quả của việc trêu vào một vong linh vu sư!" Phất Lan Khoa cắn răng cười độc ác, ra lệnh cho tử vong kỵ sĩ tiêu diệt địch nhân trước mắt.

"Đây thật là con mẹ nó xú thí (rắm thối)! Diệp Phong trong lòng không thoải mái thầm mắng, vẫy tay ý bảo Khải Đặc dẫn liệt diễm kỵ sĩ động thủ!

"Các huynh đệ, mở cánh, để mấy bộ xương khô này thử trận chiến ngũ thức chúng ta mới học!" Khải Đặc vung cương thiết trong tay, trương cuồng đích khiếu hiêu.

Một trăm liệt diễm kỵ sĩ nghe tiếng nhanh chóng phân tán, mỗi kỵ sĩ cách nhau ba thước, lập thành hình chữ nhất. Theo Khải Đặc hét to một tiếng "Lên", toàn bộ nhằm hướng tử vong kỵ sĩ.

Lấy Khải Đặc ở chính giữa làm trung tâm, một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ quất ngựa tốc độ có nhanh có chậm. Kỵ sĩ ở hai cánh tốc độ nhanh nhất, Khải Đặc mấy người ở giữa tốc độ chậm nhất.

"Lũ ngu xuẩn, số lượng kỵ sĩ bằng nhau xông lên theo cánh sẽ phân tán hành động. Tưởng bằng đơn lẻ mấy tên kỵ sĩ đánh ngã một trăm tử vong kỵ sĩ?" Phất Lan Khoa nhìn hành động của Liệt Diễm kỵ sĩ, miệng khinh thường.

Kiệt Nã Tư đang đứng ngoài nhìn vào, không hiểu đám khinh trang kỵ sĩ này rốt cuộc muốn làm gì. Với sức chịu đựng tuyệt vời của tử vong kỵ sĩ, rất có thể chống lại được tứ giai kỵ sĩ a!

Sáu người Diệp Phong, Lộ Lộ, Ba Nhĩ, Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi thấy vong linh pháp sư không chỉ huy đám tử vong kỹ sĩ phân tán ra, trên mặt đều hiện nét cười cợt. Còn U Nguyệt Nhi chỉ lắc đầu, nàng đã từng xem qua diễn tập của các kỵ sĩ này.

Tất cả các Liệt Diễm kỵ sĩ, cơ hồ cùng một lúc lập thành đội hình vây quanh, bao lấy cánh quân trước và hai cánh tả hữu của đám tử vong kỵ sĩ.

"Đệ nhất thức, Hoành tảo thiên quân!"

Khải Đặc hét lớn một tiếng, toàn quân Liệt Diễm kỹ sị cùng cao giọng hét theo, cương thương trong tay xuất hiện ngọn liệt diễm hung dũng quét ngang ra. Nhất thời kình phong nổi mạnh mẽ, nhiệt lưu cuồn cuộn, tiền dực và hai bên tả hữu đều bị ngọn liệt diễm trên cương thương nướng cháy, nghiền nát tan tành

"Thu!"

Khải Đặc lớn tiếng hạ lệnh. Toàn bộ Liệt Diễm kỵ sĩ không xuất thêm một thương nào nữa, toàn bộ thúc ngựa quay đầu. Đám tử vong kỵ sĩ không quan tâm đến sống chết này lập tức truy kích, không hề dừng lại.

"Đệ nhị thức, Hồi mã quán nhật!"

Chứng kiến tử vong kỵ sĩ đánh sâu vào, trong lòng Khải Đặc chợt thấy hưng phấn. Tất cả Liệt Diễm kỵ sĩ lập tức quay đầu vung thương, cương thương hòa với liệt diễm trông như một con hỏa xà đâm thẳng vào tiền quân của tử vong kỵ sĩ, đầu thương chất nát toàn bộ bọn chúng!

"Trùy hình!"

Chiêu thức tung ra đã thành công. Khải Đặc cao hứng hạ lệnh, Liệt Diễm kỵ sĩ lập tức thúc ngựa tập hợp thành trận thức Trùy hình. Từ phía Khải Đặc, mệnh lệnh lại phát ra:" Đệ tam thức, trùng phong phá trận!". Liệt diễm nhanh chóng hướng về chưa đến tử vong kỵ sĩ còn lại tấn công.

Một trăm tên chống không lại, hai mươi tên thì càng hết rồi. Tử vong kị sĩ vừa cùng với trùy hình của Liệt Diễm kị sỹ đối diện, liền bị Liệt Diễm kỵ sĩ cầm liệt diễm cương thương xoắn cho thất tinh bát lạc.

Trước sau không tới năm phút, thấy một trăm tử vong kị sĩ của mình toàn bộ bị diệt, Phất Lan Khoa hai mắt đăm đăm nhìn Liệt Diễm kỵ sĩ, thần sắc đều là khó có thể tin được.

Kiệt Nã Tư cũng là giật mình tột đỉnh. Cái miệng khô mở ra đến không thể mở lớn hơn được, hai mắt nhìn chằm chằm Liệt Diễm kỵ sĩ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại xung đột vừa rồi.

Ân, phối hợp hoàn toàn ăn ý, đáng tiếc chỉ dùng thương để ra chiêu. Nếu như dùng kích mà nói thì hiệu quả rất tốt. Diệp Phong nhìn bọn người Khải Đặc gật đầu hài lòng, thầm nghĩ đến tạo ra cây kích mà tận khoái, cũng như Ai Đức có thế dùng trường đao

"Minh thần vĩ đại cao quý, người hầu trung thành nhất của ngài, Phất Lan Hoa-Ni Cổ Lạp Tư, hướng tới ngài thỉnh cầu hiện ra cửa U minh. Cầu xin ban cho ta vong linh chi lực cường đại..."

Phất Lan Khoa lo lắng một trận nên sốt ruột vội vàng niệm xuất chú ngữ. Trong nháy mắt bầu trời chợt tối sầm, mây đen dày đặc, điện quang phát ra. Một đạo chính cao rộng cỡ mười thước tạo hình thành khí môn màu tro, xuất hiện ngay trước thân của Phất Lan Khoa. Bọn người Diệp Phong nhìn thấy được mắc trừng miệng ngây ngốc.

"Hiện ra đi, Thâm uyên lĩnh chủ!" Phất Lan Khoa đối diện khí môn quát lớn một tiếng. Lập tức từ trong đó đi ra một con quái vật cự đại cao cỡ sáu thước.

Thâm Uyên lĩnh chủ, thất giai vong linh sinh vật, thân cao sáu thước, trên đầu một đôi sừng màu xám, mắt lồi, mũi tẹt, tướng mạo xấu xí, toàn thân xích lỏa, lớp da trên thân thể thối rữa, phát tán xú khí. Trên vai vác một thiết trụ lớn, đường kính nửa thước, độ dài đạt tới ba thước.

Ai Đức nhát gan nhìn nhìn Thâm Uyên lĩnh chủ thân hình cao lớn, chỉ hướng Phất Lan Khoa, khẩn trương nói:" Thảm rồi, lão ta là thất giai vong linh vu sư Phất Lan Khoa, nổi tiếng độc ác . Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Ngươi nha, tiểu tử nhát gan, cho lão tử một chút thể diện!" Diệp Phong không có tức giận vung quyền hướng gõ đầu Ai Đức, nhìn nhìn Thâm Uyên lĩnh chủ rồi mở miệng nói:" Không nhìn ra có cái gì đặc biệt cả, cũng là một khối đầu so với chúng ta lớn hơn mà thôi!"

"Ha ha ha...' La Phi, Ba Nhĩ, Khải Đặc cùng một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ nghe xong lời của đòan trưởng, đều cười to. Lộ Lộ cũng che miệng lộ ra tiếu ý.

Ai Đức bị lão đại gõ đầu giáo huấn, lại thấy mọi người cười, lập tức xấu hổ ngây ngô cười theo vài tiếng.

"Hừ, đúng là trò hề hèn hạ, lần này các người chắc hẳn phải chết không sai!" Phất Lan Khoa nổi giận hung hăng nhìn bọn người Diệp Phong, trầm giọng quát: "Ra đi, Tham cật thi ma (ma tham ăn)!"

Tiếng quát vừa dứt, trong nháy mắt, từ cửa thoát khí màu xám lao ra mười tham ăn thi ma!"

Tham cật thi ma, ngũ giai vong linh sinh vật, cao đến ba thước, da thịt toàn thân thối rữa, đầy răng nanh, đầu óc đại ngốc, không tóc, trong tay cầm lang nha bổng bằng thép dài hai thước.

"Ngươi, thần lực hơn cả địa tinh, thế nhưng có thể có khả năng gọi được Thâm Uyên lĩnh chủ cộng với mười Tham cật thi ma, thật không đơn giản chút nào!" Diệp Phong thô lỗ khen Phất Lan Khoa, có phần khâm phục thần lực của lão.

"Đồ sâu bọ đê tiện, ta nhất định sẽ khiến thằng hề xấu xí nhà ngươi biến thành một vong linh sinh vật!" Phất Lan Khoa chỉ vào Diệp Phong mắng to: "Thâm uyên lĩnh chủ, lập tức xé xác tên sâu bọ đê tiện này cho ta!"

"Ngao!"

Thâm Uyên lĩnh chủ ngẩng đầu rít lên một tiếng, tay vung cây đại thiết trụ dài ba thước, chân bước về phía bọn Diệp Phong. Mặt đất bị đại cước của hắn từng bước đạp xuống liền có dấu chân lún sâu, rung động không ngừng.

Mười Tham Cật thi ma theo sát phía sau Thâm Uyên lĩnh chủ, không dám bước ngang hàng, nhìn mấy con mồi phía trước, từ miệng nước dãi tham lam chảy ra.

Kiệt Nã Tư tay chân bị xiềng khóa, thấy hai bên chuẩn bị hành sự, vội chạy đến vùng chướng thụ tránh né. Để tránh tai vạ.

"Ta đối phó Thâm Uyên lĩnh chủ, kỵ sĩ phụ trách lũ tham cật thi ma. Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi đến giết tên rắm chó Phất Lan Khoa. Ai Đức, Ba Nhĩ bảo vệ Lộ Lộ, xem chừng nữ nhân của ta. Tất cả theo ta cẩn thân hành động, không được làm theo ý khác!"

Diệp Phong từ không gian giới chỉ lấy ra Quang Minh chi kiếm, nhanh chóng mở lời phân phối mục tiêu, rồi lao về phía Thâm Uyên lĩnh chủ.

Những người còn lại lập tức triển khai hành động theo mệnh lệnh của đoàn trưởng đại nhân. Ai Đức cùng Lộ Lộ mang theo U Nguyệt Nhân đang buồn bực và Tiểu Hắc bắt đầu lùi về phía sau.

Phất Lan Khoa tuy tinh thần lực đã có chút duy trì, nhưng thấy đối phương là một kỵ sĩ anh tuấn cưỡi bạch mã cùng La Phi xông về phía mình, đành phải triệu hồi một lục giai vong linh sinh vật, vong linh cự long, để nghênh địch.

Vong linh cự long toàn thân do xương ghép thành, dài đến mười thước, tuy nhiên so với cự long bình thường thì lực công kích chỉ bằng một nửa. Long tức chỉ có thể phun ra vong linh khí, cũng không có lực phòng ngự vật lý và ma pháp cường hãn.

Bất quá cho dù như thế, nó đột nhiên xuất hiện cũng làm Phỉ Nhĩ và La Phi bị dọa cho giật mình, không thể tiếp tục tiến về phía Phất Lan Khoa, phải chuyên tâm đối phó tên gia hỏa to lớn này.

"Truy phong cuồng long toản!".

Khoảng cách Diệp Phong và Thâm Uyên lĩnh chủ không quá mười thước, hắn liền sử dụng tuyệt chiêu, xuất bạch long đầu đương đầu với sự tiến đến của nó. Đáng tiếc là khi Thâm Uyên lĩnh chỉ đưa tả thủ lên đối kháng với tuyệt chiêu của hắn, chỉ một chút lực đã đẩy hắn ra ngoài. Lộ Lộ trông thấy thất thanh la lên, nhìn thiếu gia mà lo lắng!

Truy phong cuồng long toàn chỉ oanh toái đi hủ nhục ở tay trái của Thâm Uyên lĩnh chủ, đối với vong linh sanh vật không sợ đau đớn mà nói, đó căn bổn không tính là thương tích!

"Hay thật, khí lực của ngươi không tệ" Diệp Phong bị Thâm Uyên lĩnh chủ làm choáng vắng mặt này, hừ một tiếng, rồi lập tức thi triển Tiêu Diêu kiền khôn bộ. Cả người quay tròn, chân khí từ trên tay phát một đạo Toàn Long Chỉ!

"Ngao!"

Thâm Uyên lĩnh chủ không thể theo kịp tốc độ khoái tiệp của Diệp Phong, tức tối đến nỗi phải hét oa oa lên, ôm cây sắt cuồng đập, đập tới mức ổ gà đầy đất, đất cát bay mù mịt.

Mười tên Tham cật thi ma, căn bản không phải là đối thủ của Liệt Diễm kỵ sĩ. Mấy tên Liệt Diễm kỵ sĩ chỉ dùng hai chiêu "Hoàng Tảo thiên quân" và "trùng phong phá trận" đã chế trụ toàn bộ bọn chúng!

Diệp Phong đang đối đầu cùng Thâm Uyên lĩnh thủ, nhưng vẫn chú ý tình hình chiến sự chung quanh, thấy bọn Liệt Diễm kỵ sĩ đã giải quyết được mục tiên, liền ra lệnh:" Khải Đặc, ngươi mau thủ tiêu cái lão Vu sư cho má đã gọi cái vong linh sinh vật này cho ta!"

"Vâng!" Khải Đặc cùng bọn Liệt Diễm kỵ sĩ cùng đồng thanh tuân lệnh, phóng ngựa nhằm về phía Phất Lan Khoa mang theo sát khí kinh người.

Thật là đáng hận, cái đồ súc sinh ấy vậy mà lại có võ công ghê gớm đến như thế, còn đám kỵ sĩ này ít ra thực lực cũng vào hàng tứ giai. Trong chiến trận thực tế, tứ giai lại càng trở nên lợi hại. Con bà nó, đồ biến thái!

Phất Lan Khoa thấy võ công kinh người của Diệp Phong, cùng với việc Thi cật tham ăn bị Liệt Diễm kỵ sĩ nhanh chóng tiêu diệt, nên trong lòng đang thóa mạ. Mắt thấy Liệt Diễm kỵ sĩ đang phóng về hướng của mình, lão vội khai mở U Minh môn, triệu hồi vong linh cự long đến để chở lão chạy đi. Lão thà đối mặt với chướng khí còn hơn là đối mặt với Liệt Diễm kỵ sĩ.

Đứng trên lưng cự long, Phất Lan Khoa nghĩ việc đã tới được rừng sâu đầy chướng khí rồi mà không cách nào thấy được bồi táng phẩm ở trong mộ, thì cảm thấy cay đắng trong lòng, liền căm hận chỉ vào Diệp Phong ở dưới mà mắng: "Tiểu tử đáng hận kia, món nợ này Phất Lan Khoa ta nhất định sẽ tìm ngươi thanh toán. Ngươi hãy chờ xem."

"Chờ con bà ngươi!" Diệp Phong tức giận lớn tiếng mắng trả lại lão. Từ trong tay bắn ra sáu đạo chân khí Long Chỉ công, nhắm thẳng vào Phất Lan Khoa mà bay tới.

"A...thật là khả ố, tên hỗn đãn này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi....." Mông của Phất Lan Khoa bị một đạo chỉ kình bắn trúng, máu thịt văng tứ tung. Lão đau đến nỗi phải kêu gào lên, rồi vội lấy tay áo che lấy miệng để không phải bật ra tiếng rên. Sau đó thì giục cự long rời khỏi rừng sâu đầy chướng khí.

Vong Linh vu sư đã bỏ chạy, đối phương không còn nhân thủ có khả năng bay được nữa, Lạp Phỉ Nhĩ, Khải Đặc và các kỵ sĩ đều muốn tới trợ giúp Đoàn Trưởng đối phó với Thâm Uyên lĩnh chủ.

"Tổ cha nó, các ngươi mau tránh ra. Hắn là của lão tử, các ngươi không có phần!"

Đông người thế này mà vẫn để cho tên vu sư cẩu trệ chạy thoát được, Diệp Phong bực dọc quát lớn. Người hơi lui về sau một chút, hai tay cầm kiếm vận hành chân khí rót vào thân kiếm, quát lên một tiếng, sử xuất chiêu "Thiên Kiếm Quyết" thức thứ hai, kiếm khí tỏa sáng thật kinh nhân!

Chân khí toát ra từ cơ thể Diệp Phong cực nhanh, xoay tròn chung quanh thân kiếm rồi đột nhiên trong nháy mắt lại tăng vọt lên. Quang mang bắn ra bốn phía thật là chói mắt, hình thành một luồng kiếm khí màu trắng dài mười thước, nương theo kiếm của Diệp Phong, khí thế mạnh mẽ vô cùng, nhằm ngay đầu Thâm Uyên lĩnh chủ chém thẳng tới.

"Bang!" Một tiếng trầm đục vang lên. Thâm Uyên lĩnh chủ gào lên một tiếng thảm thiết, thân người bị chẻ làm hai trầm trọng rơi xuống, khiến cho bụi đất bay lên tứ tung.

"Má ơi, lão đại rốt cuộc là có bao nhiêu chiêu thức cường hãn thế nhỉ? Kiếm khí thật là ghê gớm!" Khải Đặc liếm liếm môi, tự lẩm bẩm một mình, còn những người khác cũng lắc đầu cảm khác, thốt không ra lời.

Đặc biệt là U Nguyệt Nhi, sắc mặt lại thập phần khó coi, càng lúc càng cảm thấy Cầm Thú Nam Tước thật là đáng sợ. Hắn lúc nào cũng xử dụng những chiêu thức cường hãn để đối địch, thật khiến người ta phải giật mình!

"Mẹ nó, nếu chân khí của lão tử có thể cường thịnh trở lại thì thật là tốt." Diệp Phong thu kiếm vào Không Gian Giới chỉ, lẩm bẩm không hài lòng chút nào. Bọn Khải Đặc nghe được lời này thì cứ đứng đực ra đó mà trơ mắt trắng dã nhìn hắn.

"Thiếu gia, người không việc gì chứ? Có phải là đã bị thương rồi không?" Lộ Lộ chạy đến gần thiếu gia, quan tâm hỏi.

"Yên tâm đi, không có đâu!" Diệp Phong bỏ mặc chúng nhân ở bên cạnh, âu yếm hôn chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Lộ Lộ, rồi ra lệnh: "Khải Đặc, mau dẫn người tới khai quật phần mộ cho ta. Lão tử phải xem coi bên trong rốt cuộc có cái gì hấp dẫn hay không!"

"Tuân lệnh!" Khải Đặc nghe vậy, lập tức ứng thanh lĩnh mệnh, gọi mười tên Liệt Diễm kỵ sĩ đi đến khai quật phần mộ.

Trời đất, lão tử hình như có chút may mắn a? Diệp Phong đang suy nghĩ, rồi nhìn sang ở cây chướng thụ mà tên Kiệt Nã Tư đang đứng, quay đầu ra lệnh:" Lạp Phỉ Nhĩ, mang tên tinh linh dễ nhìn đó mở trói cho gã đi!"

"Tuân lệnh!" Lạp Phỉ Nhĩ chỉ đáp một tiếng đơn giản, rồi bước đến bên cạnh Kiệt Nã Tư giơ thương lên đánh gãy những xiềng gông trên người gã.

"Đa tạ, đa tạ các người đã cứu. Ta tên là Kiệt Nã Tư - Lao Luân. Rất vinh hạnh được quen biết với các vị!" Kiệt Nã Tư hướng tới Diệp Phong gửi lời cảm ơn rồi tự động giới thiệu mình.

Diệp Phong gật gật đầu tự giới thiệu qua loa một chút, rồi lười biếng ngáp một cái, để Lộ Lộ điểm cho mình một căn thanh sảng tiêu hồn, hướng Kiệt Nã Tư Luân hỏi:" Chàng tinh linh dễ nhìn, có biết Phất Lan Khoa muốn đào cái gì hay không?"

Tinh linh dù là nam hay nữ đều đẹp, Kiệt Nã Tư cũng rất anh tuấn nhưng cũng tự phụ. Hai lần y nghe Diệp Phong gọi mình là dễ nhìn, trong lòng cũng có chút cao hứng:" Ta nghe lão nói rằng, có vậy gì gọi là bồi táng phẩm!"

"Bồi táng phẩm? Hắc, ta cũng thật là có duyên với mấy loại này!" Diệp Phong tức cười lắc đầu thì thầm.

Bọn người Khải Đặc từ cái mộ đã đào ra mộ cái quan tài dài chường hai thước, mở ra xem, lập tức reo lên:" Lão Đại, người qua xem đi, trong quan tài có một thanh kiếm!"

"Kiếm?" Diệp Phong bây giờ chỉ quan tâm đến kiếm hơn là mỹ nữ và kim tiền, nghe vậy hắn liền bước tới xem xét. Những người khác cũng cùng đến xem.

Trong quan tài là một bộ xương khô, trang phục cho thấy đó là một nam nhân. Trên người có một thanh kiếm màu đen dài bốn xích, dày hai thốn, chuôi kiếm thì có khắc đầu một con cự long, nhưng lại không biết do cái gì tạo nên, lại có rất nhiều sát khí!

Khải Đặc muốn đến cầm thành kiếm lên, nhưng tay trái vừa tiếp xúc đến liền bị đánh bật ra. Từ tay trái bứt ra một cổ hắc khí!

"Trên thân kiếm này cũng có nguyên tố hắc ám?!" Khải Đặc lay động tay trái không thoải mái, nhìn trường kiếm màu đen nhíu mày nói thầm. Chung quanh gã, mấy người cũng nhìn thấy tình huống ấy, đều nhíu mày nghi hoặc.

Nguyên tố hắc ám có thể ăn mòn năng lực của thân thể sinh linh, và Khải Đặc vừa mới trải qua xong, sợ đến mức phải vận khí tương kì bức ra, mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm!

Diệp Phong trong lúc đi tới nhìn thấy Khải Đặc bị ma khí ăn mòn. Hắn đi qua đó thì nhìn thấy trường kiếm màu đen, xác định chính nó là căn nguyên của ma khí, tò mò đưa tay xuống cầm lấy và nhấc lên, cẩn thận quan sát!

Khải Đặc vốn định mở miệng nhắc nhở, nhưng phát hiện lão đại một chút tổn thương đều không có, cảm thấy không hiểu trong đầu tự hỏi, không rõ vì cái gì chính mình lại bị nó ăn mòn, lão đại cũng cầm nó nhưng lại không có việc gì!

U Nguyệt Nhi buồn bực đi tới bên cạnh phần mộ, đã thấy trường kiếm màu đen trong tay Diệp Phong, đôi mắt phượng xinh đẹp nhất thời giật mình trợn lên, bật thốt kinh hô: "Hắc ám ma kiếm!?"

"Cái gì? Đây là hắc ám ma kiếm??" Mọi người nghe vậy đều kinh hô, mở to hai mắt nhìn trường kiếm màu đen trong tay Diệp Phong.

Quang minh, hắc ám, vong linh, huyền băng, liệt diễm, thiểm điện, tật phong, tất cả đều là đại thần khí, là giấc mộng mà tất cả các cường giả ở Quang Minh đại lục luôn theo đuổi. Gần ngàn năm về trước vô số sinh linh vì chúng mà mất mạng!

Hắc ám ma kiếm, chí bảo của ma tộc, một trong những bảo vật hắc ám, có thể kết hợp với hắc ám đấu khí cùng với hắc ám ma pháp thì uy lực sẽ tăng lên gấp đôi. Từ năm trăm năm trước ma tộc xâm lấn quang minh đại lục bị bại thì đã để lại cho đời sau. Một truyền thuyết, nếu đem tất cả bảo vật hắc ám tập hợp lại, thì thực lực chính mình có thể tương đương với của Hắc Ám ma thần!

Năm trăm năm qua, từng có mấy cường giả có được hắc ám ma kiếm, cuối cùng đều bị quang minh giáo đình đuổi giết, và không có được kết cục tốt.

Hắc ám giáo đình một mực cố gắng tìm thanh kiếm này, nhưng thủy chung vẫn không có kết quả. Hôm nay U Nguyệt Nhi vì đã từng thấy nó, nên thật sự bị kích động không thôi, vì thế mới bật thốt lên kinh hô.

Nếu là bình thường, U Nguyệt Nhi hiện tại khẳng định sẽ hối hận nói ra tên của Hắc Ám ma kiếm. Nhưng lúc này lại cũng kinh ngạc nhìn Diệp Phong, khó tin nói:" Ngươi, ngươi tu luyện Quang Minh nguyên tố, cầm Hắc Ám ma kiếm mà không sao? Làm sao có khả năng?!"

"Đúng vậy lão đại, vừa rồi ta cầm Hắc Ám ma kiếm lập tức bị ám hắc nguyên tố ảnh hưởng, người cầm như thế nào lại không sao?" Khải Đặc cũng hiếu kì hỏi, lập tức nghi hoặc nói: "Thi thể trong phần mộ này là ai? Sao lại có Hắc Ám ma kiếm?"

"Ta cũng không biết tại sao ta cầm kiếm lại không có chuyện gì. Thi thể này cũng không cần đoán hắn là ai. Quan trọng nhất là hắn cho ta cơ hội có được Ma tộc chí bảo, ta thật rất cảm tạ hắn, ha ha..." Diệp Phong cao hứng giả ngốc cười to.

Ảnh hưởng của ám hắc nguyên tố đối với lực lượng đồng dạng thì là con số không. Hắn có ma khí tự nhiên không chịu ảnh hưởng. Bất quá, đối với việc chính mình có ma khí, hắn tạm thời không muốn để lộ, bởi vì nếu để Quang Minh giáo đình biết được khẳng định sẽ tìm hắn làm phiền. Với thi thể trong phần mộ, xác thật không cần nghĩ tới. Muốn xác nhận thân phận của người chết, đơn giản là thần kinh có vấn đề!

"Cũng đúng, so đo với một thi thể làm gì...ha ha ... Nghe nói Hắc Ám ma kiếm chém sắt như bùn, cùng Quang Minh thánh kiếm là sắc bén nhất thế gian. Lão đại sau này không biết tên nào hưởng cái xui xẻo đây!" Ai Đức, Khải Đặc, Ba Nhĩ ba người đều cao hứng chúc mừng.

U Nguyệt Nhi đối với thi thể trong mộ không có hứng thú. Mi phượng mĩ lệ nhìn Diệp Phong cùng Hắc Ám ma kiếm, không hiểu Diệp Phong vì sao không chịu ảnh hưởng. Nghĩ đến chính mình đem lai lịch của Hắc Ám ma kiếm nói cho lũ tham lam bại loại này, thật muốn cắt mấy cái miệng đó!

Nghe nói thần khí có thể tích huyết nhận chủ, mà chưa có tên nào lại muốn thử. Đáng tiếc tạm thời không thể sử dụng Hắc Ám ma kiếm, nếu không khẳng định sẽ bi Quang Minh giáo đình tìm tới làm phiền.Cái giáo đình đó thật thích quản chuyện không đâu. Trong đầu Diệp Phong đang suy tính, đáng tiếc là không có kế nào khả thi, bèn đi tới gần thiết trụ của thâm uyên lĩnh chủ, tuỳ ý vung kiếm chém một phát, liền dễ dàng cắt thành một khối: "Ha ha, Hắc Ám ma kiếm này qua nhiên chém sắt như bùn, bảo bối tốt!"

Khải Đặc cùng thành viên Tư Lược đoàn, đều hâm mộ nhìn Hắc Ám ma kiếm trong tay đoàn trưởng. Có hảo kiếm này, cùng người chém giết tuyệt đối thêm trợ lực lớn!

Diệp Phong ảo não nhìn U Nguyệt Nhi, tỉnh ngộ rằng hoặc là nhốt hoặc là thu phục nàng, không thể thả đi. Nếu không để nàng trước mặt người khác, đem chuyện mình có Hắc Ám ma kiếm nói cho bọn chúng. Náo nhiệt này có thể to lắm đây!

Đem Hắc Ám ma kiếm thu vào không gian giới chỉ, Diệp Phong nhìn nhìn Kiệt Nã Tư, mỉm cười hỏi:" Tinh linh suất ca, ngươi như thế nào bị bắt làm nô đãi?"

"Nhân vì hai tháng trước ta đang trên đường đi đến Ải nhân vương quốc thì **ng độ với bọn người buôn bán nô lệ, rồi bị bọn chúng bắt đi."

"Vậy à? Tại sao không chống trả bọn chúng? Ngươi là tinh linh xạ thủ, hay là tinh linh pháp sư?" Diệp Phong tò mò hỏi.

Kiệt Nã Tư ngạo nghễ nói: "Ta là ngũ giai Tật Phong xạ thủ. Nếu không phải bọn buôn nô lệ cậy vào thế đông người, bọn chúng căn bản là không có khả năng **ng được đến ta!"

Diệp Phong chịu khó hỏi han Kiệt Nã Tư là vì muốn xem thử coi giá trị của gã có đáng cho hắn thu dụng hay không. Nếu không đáng giá thì để tránh gã tiết lộ bí mật, chỉ có cách là bắt nhốt hoặc hạ thủ gã ngay. Bây giờ vừa nghe thấy gã là ngũ giai Tật Phong xạ thủ, liền gật đầu nói: "Kiệt Nã Tư, ngươi là người biết hiểu chuyện. Vậy ta cũng không cần nói lời thừa thãi, Hắc Ám ma kiếm là bí mật tuyệt đại, không thể tiết lộ ra ngoài. Nngươi có muốn gia nhập Hoàng Gia Tư Lược đoàn của ta chăng?"

Hoàng Gia Tư Lược đoàn? Hà, ta vừa thoát khỏi miệng hùm thì lại rơi vào thuyền đạo tặc... Kiệt Nã Tư buồn bực nghĩ bụng. Gã không phải là kẻ ngu đần, nếu nói không muốn gia nhập thì gã tất phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Vì vậy, chỉ đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý gia nhập.

Kỳ thật vừa trải qua cuộc chém giết, Kiệt Nã Tư đối với võ công kinh nhân của bọn Diệp Phong, gã đã sinh ra hứng thú, lại thêm cá tính tò mò. Nếu bọn Diệp Phong để cho gã đồng hành trong vài ngày, gã sẽ có thể tìm ra lai lịch của bọn họ. Điều đáng tức cười đó là bây giờ gã không chỉ có hòa nhập trong vài ngày, mà là cả đời.

"Các huynh đệ, việc của Hắc Ám ma kiếm ngày hôm nay, tuyệt đối không được tiết lộ cho ngoại nhân biết, hiểu chưa?" Diệp Phong ngưỡng cổ lên nhắc nhở đám thủ hạ.

"Vâng!" Tất cả đồng thanh, kể cả Kiệt Nã Tư trong đó, mọi thành viên trong Tư Lược đoàn đều lĩnh mệnh. Chỉ có U Nguyệt Nhi ngậm miệng đứng một bên, trong lòng rầu rĩ, không thể nào lý giải nổi tại sao Cầm Thú Nam Tước lại không bị ảnh hưởng bởi Hắc Ám ma kiếm.

Diệp Phong hài lòng nhìn qua Tư Lược đoàn một lượt, cuối cùng nhìn về phía U Nguyệt Nhi đang im lặng đứng kế bên, phát ra cái loại ánh mắt lưu manh nhìn khắp người nàng.

Tại hoàng cung Mạt La đế quốc, Lao Nhĩ bệ hạ được mật thám báo tin, biết được Cầm Thú Nam Tước dẫn Tư Lực đoàn, tại tỉnh Đông Bắc đã tiêu diệt được một toáng dã lang cương đạo, cũng cướp được những vật khác để trang bị cho kỵ binh cùng một tên tinh linh. Y cảm thấy có chút hứng thú. Tại đại điện, quần thần đều không ngớt ca ngợi tài năng của Cầm Thú Nam Tước, đúng là có khả năng trời ban để làm đoàn trưởng Tư Lực đoàn!

Quốc Vương đang cùng quần thần tán dương đứa cháu của mình, Lạc Khắc tể tướng trong lòng như nở hoa, đôi mắt cũng không quên hướng về Uy Nhĩ nguyên soái để thị uy. Trước đây khi quốc vương tán dương Phỉ Long, Uy Nhĩ cũng làm như lão ta vậy. Hôm nay lão ta cũng đã có cơ hội trả thù, làm sao có thể bỏ lỡ được?

Uy Nhĩ thấy cái phong thái đắc ý của Lạc Khắc, trong lòng lão cực kỳ căm giận, nhưng cũng không thể làm gì, bởi vì quốc vương đang tán dương không phải là Phỉ Long cháu lão. Lão phải nghĩ kế hoạch để đả kích Lạc Khắc và Lôi Ân, không thể để cho địa vị của bọn họ trong lòng bệ hạ càng ngày càng tăng!

Lạc Khắc tể tướng trong lòng tuy cũng vui mừng, nhưng xác định rõ là quốc vương có phái người giám thị đứa cháu của mình. Cho nên lão cũng cần phải phái người thân tín để báo với cháu mình hành động nên cẩn thận. Không làm những việc quá quyền, chọc giận đến quốc vương, nếu không không biết hậu quả như thế nào!

Quả thật Lao Nhĩ bệ hạ từ tên mật thám truyền báo lại không chỉ có việc này. Y còn biết được vũ cơ mà Phỉ Long đang ra sức tìm kiếm, U Nguyệt Nhi - Thước Lạp, đang cùng ở chỗ bọn người Lôi Ân. Nhưng mà y không để ý đến sự việc này, coi như không biết gì, để cho Phỉ Long vì ả vũ cơ này mà tìm tên Lôi An gây phiền toái, khiến hai lão Lạc Khắc vào Uy Nhi tranh đấu kịch liệt!

Tại Quang Minh đại lục căn bản có tám quốc gia, vị trí bao gồm: Tinh Linh vương quốc ở phía tây phương bắc, Ải Nhân vương quốc ở phía bắc, Thú Nhân vương ở đông bắc, Thiên Vũ đế quốc ở phương tây, Mạt La đế quốc ở phía tây nam, Quang Minh đế quốc ở phương nam, Cự Nhân vương quốc ở đông nam, Dực Nhân vương quốc thì ở phương đông.

Tại trung ương đại lục, biên giới tám nước chính là Hỗn Loạn hoang nguyên. Nơi này rất hỗn tạp, có thể cho là một tỉnh đông bắc của Mạt La đế quốc.

Năm trăm năm trước, các tộc ở đại lục liên hợp cùng nhau để đánh bại Ma tộc. Sau khi phân chia thì lại cố kỵ về Hỗn Loạn hoang nguyên ở Trung ương. Bởi ở đấy ma thú cao cấp đều tập trung trong ma lâm. Cho nên chỗ này trở thành nơi hoang vu, tiện lợi những phần tử phạm tội trốn đến đây để ở!

Trải qua năm trăm năm phát triển, Hỗn Loạn hoang nguyên mặc dù vẫn bị đám ma thú hoành hành, nhưng cũng không còn là một hoang nguyên như trước. Sự phồn vinh phát triển một cách rất nhanh chóng, đây cũng là một thiên đường. Có thể nói nguy cơ cùng tài phú cùng nhau tồn tại.

Hồ Lô cốc, cách Mạt La đế quốc biên cảnh hướng đông bắc khoảng một trăm trượng, bên ngoài Hỗn Loạn hoang nguyên hướng tây nam. Chiếm diện tích không lớn, nhưng sơn cốc cao cũng tới ngàn thước, từ không trung nhìn xuống, cả sơn cốc như một cái hồ lô lớn ở trên mặt đất, thập phần thú vị!

Cửa vào sơn cốc rất nhỏ hẹp, dài khoảng một trăm thước, rộng chỉ có mười lăm thước. Trong cốc phân ra trước sau, phần sau có diện tích lờn gấp đôi phần trước. Còn có một thủy đàm, là do một cái tuyền nhãn hình thành. Trên mặt đất đầy cỏ dại, hoa dại. Cả sơn cốc có thể cho cả vạn người ở!

Chỉ đáng tiếc, nơi này quá gần Mạt La đế quốc biên cảnh đông bắc, phu cận tương đối hoang vu, lực lượng lớn thì không để vào mắt, lực lượng nhỏ thì không dám đến. Nếu không nơi này đã bị người ta chiếm lâu rồi!

Vào mùa đông giá rét, lúc hoàng hôn, Diệp Phong hai ngày trước đã rời đi khỏi khu rừng rậm, dẫn theo các thành viên Tư Lược đoàn tiến vào Hô Lô cốc, chuẩn bị tá túc nghỉ ngơi, ngày mai tiến đến Thiết Huyết học viện.

Đi một vòng trong sơn cốc, Diệp Phong ngạc nhiên phát hiện nơi này rất thích hợp để Tư Lược đòan ở lại. Núi cao ngàn thước, cửa vào nhỏ hẹp, có thể nói là dễ thủ khó công, chỉ cần chuẩn bị đủ lương thảo, cho dù có đại quân vây quanh cũng không sợ!

Diệp Phong sớm đã chuẩn bị tại Hỗn Loạn hoang nguyên làm lớn một chuyến, có loại địa phương tốt thế này sao có thể bỏ qua. Lúc này ở phía trước sơn cốc gọi mọi người tập hợp, hắn chánh sắc tuyên bố:" Ta vừa rồi nhìn qua địa thế nơi này, cảm giác mười phân thích hợp làm căn cứ cho Tư Lược đoàn. Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta ở phía trước sơn cốc trồng tinh linh chủng tử. Sau này nơi đây là căn cứ của chúng ta!"

"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể không còn bôn ba chịu khổ nữa. Có một nơi dừng chân thì có thể tại Hỗn Loạn hoang nguyên đại triển quyền cước, để cường đạo nơi này thử xem sự lợi hại của chúng ta!" Ai Đức mập mạp hưng phấn cười to.

Ở trên đường, Diệp Phong đã đem quyết định việc tại Hỗn Loạn hoang nguyên làm lớn một chuyến, nói cho mọi người. Sở dĩ mọi người trước đã có chuẩn bị tâm lý, nên nghe hắn nói xong cũng không có kinh ngạc, ngược lại đều rất cao hứng.

Bởi vì không người nào thích tác chiến ở đây trong mùa đông, huống chí Tư Lược đoàn là do Diệp Phong một tay nắm quyền, hắn nói làm sao thì phải làm như vậy, không ai phản đối!

Tinh linh suất ca Kiệt Nã Tư, sinh tại một thôn ở đông nam biên giới Tinh Linh vương quốc. Gia đình gã thuộc tầng lớp tinh linh phổ thông. Hàng năm gã đều ra ngoài đi đâu đó không về nhà. Phụ mẫu gã cũng không có biện pháp với gã!

Trải qua hai ngày ở chung, Kiệt Nã Tư đã thấy thoải mái, đi theo và thấy đám người hỗn độn của Khải Đặc có chút quen thuộc, và đem mọi chuyện của chính mình nói cho mọi người nghe. Cũng từ miệng Khải Đặc biết được võ công của mọi người kêu là võ học Trung Hoa, đều là do đoàn trưởng chỉ dạy. Nhất thời gã nảy sinh ra ý niệm muốn học ngay trong đầu, hạ quyết tâm theo đoàn trưởng này khắp nơi để có thể tập luyện tốt võ học Trung Hoa.

Cướp được bốn mươi lăm hạt giống của tinh linh, thổ nhưỡng ở mặt đất sơn cốc rất tốt, thích hợp để trồng trọt.

Diệp Phong từ không gian giới chỉ lấy ra hạt giống, chọn được ở phía dưới sườn núi bên trái của phía trước sơn cốc, xếp thành một hàng, đưa ba mươi hạt thụ ốc cùng năm hạt thụ thính, bỏ vào trong đất và tưới nước. Hạt giống tinh linh thần kỳ liền lập tức bắt đầu phát triển sinh trưởng mầm mống, phá thổ ra nhanh chóng lớn lên!

"Trời, nhanh như vậy sao? Thần kì như vậy sao?" Diệp Phong giật mình khi nhìn thấy hạt giống phát triển nhanh chóng, suy nghĩ một chút, hướng sang phía Kiện Nã Tư hỏi: "Tinh linh các ngươi là từ chỗ nào mà thu được các hạt giống tinh linh này?"

Kiện Nã Tư nhìn thấy hình dáng của đoàn trưởng giật mình mỉm cười đáp:" Nói chính xác là không phải từ địa phương nào thu được, mà do chọn lựa cây cối đặc dị. Trải qua sanh mệnh chi tuyền xâm nhập vào mà hình thành!"

Sanh mạng chi tuyền thập phần trân quý, có thể cứu giúp mạng sống sanh linh lúc yếu ớt, nâng cao sức mạnh của sinh linh cùng với tốc độ sinh trưởng của thực vật. Đây là hiểu biết rất bình thường tại Quang Minh đại lục. Diệp Phong tự nhiên biết, nghe xong Kiệt Nã Tư nói, suy nghĩ một chút rồi hỏi:" Kiệt Nã Tư, sanh mệnh chi tuyền tại tinh linh vương quốc các ngươi có bán hay không?"

Kiệt Nã Tư nhún nhún vai, lắc đầu đáp:" Không có, thành thị cùng với kinh đô đều do sanh mệnh tuyền nhãn cũng với tinh linh tuyền nhãn kiến tạo, mỗi một tuyền nhãn đều do trọng binh trấn giữ. Gần như tinh linh không được tới gần, trừ quan thương mới có thể bán cho ngươi thôi!"

"Kháo, Tinh Linh vương quốc các ngươi quả thật là rất độc đoán, không có một điểm dân chủ nào cả!" Diệp Phong than phiền những điều không tốt đó, rất muốn kiếm được sanh mạng chi tuyền trân quý đó, như vậy sau này muốn trồng cái gì, sẽ không cần phải chờ đợi. Đáng tiếc chúng lại không có được bán!

Kiệt Nã Tư cũng vì chính sách của Tinh Linh vương quốc mà bất mãn. Bất quá không phải gã có thể quản được chuyện này, nghe xong đoàn trưởng nói, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua!

Ba mươi lăm hạt giống đã được nhanh chóng thành hình. Lộ Lộ vẫn nhìn một cách ngạc nhiên, nhìn thấy thụ ốc thành hình, lập tức đi vào trong quan sát, tiểu Hắc cùng với Lam Lam thì chạy tán loạn khắp nơi!

Để Kiệt Nã Tư ở lại bên ngoài canh gác, Diệp Phong cùng các thành viên của Tư Lược đoàn tiến vào thụ ốc xem xét, vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm của cây cối tươi tốt. Ai nấy đều có thần sắc tò mò nhìn ngó khắp nơi, cảm nhận được sự thần kỳ của thụ ốc và thụ thính.

Mỗi gian thụ ốc đều cao độ sáu thước, không gian ở bên trong rộng chừng năm mươi thước. Mỗi gian thụ thính cũng cao mười thước, không gian rộng vừa chẳn một trăm thước. Mặc dù nơi đây trống rỗng không có bàn ghế, giường chiếu hay cửa sổ gì cả, nhưng những điều này cũng không khó giải quyết chút nào.

Diệp Phong sai Khải Đặc dẫn theo một số Liệt Diễm kỵ sĩ đi đến rừng cây nhỏ tại sơn cốc ở phía tây nam, đốn một số gỗ đem về, làm vài cánh cửa và cửa sổ đơn giản. Sau đó, hắn lấy ra một số vải vóc từ Không Gian Giới Chỉ phân phó cho mọi người đi bố trí khắp nơi trong thụ ốc.

Chỉ mất một lúc là mọi chuyện bố trí ổn thỏa ngay. Lúc này màn đêm đã phủ xuống, Diệp Phong chọn một gian thụ ốc cho mình, rồi sai người đưa chiếc xe ngựa lộng lẫy cùng với U Nguyệt Nhi đang bị điểm huyệt vào trong đó, lại cấp cho nàng Cực Lạc Tiêu Hồn thủy. Đêm nay chính là thời khắc mà hắn sẽ xử lý U Nguyệt Nhi.

Đứng ở trước ba mươi gian thụ ốc, nhìn hàng cây cao lớn xanh biếc, cành lá tươi tốt, Diệp Phong đưa hay tay khoanh ngực, hài lòng gật đầu, nói với những người đang đứng bên cạnh: "Các huynh đệ, để chúc mừng có được chỗ trú chân tốt, đêm nay chúng ta hãy tận tình ca hát cho thật thống khoái!"

Mọi người nghe vậy liền vui vẻ hoan hô, rồi phân nhau ra bắt tay vào việc chuẩn bị, đặc biệt là tên nghiện rượu Linh Ngưu chiến sĩ La Phi lại càng hoan hỉ hơn ai hết, bởi vì trong suốt khoảng thời gian đi theo đoàn trưởng, gã những tưởng là đã phải cai rượu rồi. Tửu lượng lúc trước của gã mỗi ngày có thể uống tới mấy vò.

Lò lửa được thắp lên, bao nhiêu thức ăn đều được đem ra nấu nướng thơm lừng, dưới bầu trời đêm, ai nấy đều vui vẻ thù tạc.

Lúc này nhờ đã chọn được nơi trú chân khá tốt nên tâm tình của Diệp Phong cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn, đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi đột nhiên muốn đồ nướng. Vì vậy hắn lại lấy từ Không Gian Giới Chỉ ra các loại dụng cụ và gia vị cần thiết đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Nhìn các món rau quả ngay trước mắt, hắn gọi Lộ Lộ đến, rồi tự mình động thủ động cước, vừa xiên các miếng thịt đan kẻ với rau quả vừa giảng dạy lại cho Lộ Lộ. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn làm việc với vẻ đầy thắc mắc, thật không biết là hắn muốn làm gì.

Độ khoảng một, hai giờ sau, Diệp Phong rốt cuộc cũng làm xong các món đồ nướng khoái khẩu của mình là thịt nướng chua ngọt, thịt bò chiên, lại còn có cả cà chua chiên với trứng và các món rau quả khác.

Mọi người trong Tư Lược đoàn từ trước tới giờ chưa hề thấy qua các món ăn này, nên ai nấy đều lộ vẻ tò mò, nhưng sau khi nếm thử thì lại tán dương không ngớt.

Trước nay mọi người chưa bao giờ được ăn đồ nướng, giờ đây được nếm món này lần đầu, dĩ nhiên đều cảm thấy ngon. Kỳ thật thì Diệp Phong cũng tự biết đối với tài nấu nướng của cha hắn thì bản thân mình chẳng đáng là gì cả.

"Thiếu gia, người làm sao mà lại nấu những món này ngon như vậy?" Ba Nhĩ lúc này đang nhai những miếng thịt trong miệng, không nhịn được nên lên tiếng hỏi. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy qua thiếu gia làm bếp.

"Đồ ngốc, ngươi có bao giờ thấy được món ăn thế này chưa? Tất cả những điều này đều do Trung Hoa thần dạy cho ta ở trong mộng đấy!" Diệp Phong thuận miệng đáp bừa, vì không muốn đề cập đến vấn đề này nữa nên bảo mọi người cùng nâng ly tiếp tục nhậu nhẹt.

Chúng nhân đã nghe qua việc đoàn trưởng đã được Trung Hoa thần dạy cho võ công trong mộng, nên đối với việc hắn cũng học được những thứ khác ở trong mộng cũng không nghi ngờ gì. Khi thấy đoàn trưởng chúc rượu, tất cả đều cao hứng cạn chén.

"Lão đại, chúng ta bây giờ đã có nơi trú thân, vậy sau này sẽ phát triển như thế nào? Khi nào sẽ tấn công bọn cường đạo ở hoang nguyên?" Khải Đặc sau khi uống xong một ngụm Mạt La quả tửu liền hỏi với giọng đầy hưng phấn.

"Ta đã nghĩ đến vấn đề này, đợi sau khi hội họp với phó đoàn trưởng thì đó chính là thời khắc mà chúng ta sẽ chính thức phát triển Tư Lược đoàn. Bây giờ thì mọi người cứ việc tận tình uống cho say!" Diệp Phong đáp với vẻ nghiêm chỉnh, rồi lại tiếp rượu với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro