luumanhkiemkhach 51-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phong thống lĩnh Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang ba trung đội đi tiên phong, giống như cuồng long xuất hải, trở lộ bình thường đều bị bọn họ nhanh chóng quét sạch. Cho nên dọc đường bọn họ căn bản không bị công kích, ngăn cản nào đáng kể.

Ở hậu phương thiết huyết học viên cùng thương đoàn hộ vệ đang kịch liệt chém gié một đám lớn hắc hung lang, nhìn thế công bọn họ tịnh không quá kinh ngạc bởi vì có linh ngưu trung đội cùng bạch lang trung đội đối phó với hắc hung lang tự nhiên không khó. Bất quá nhìn thấy bọn họ qua khỏi đám hắc hung lang trực tiếp chạy sâu vào trong rừng, đều không nhịn được cảm khái muốn chết.

Xem ra không cần tự mình phái người, Lôi Ân có thể tự mình hại chết mình. Bảo La nhìn tiền phương không ngừng điên cuồng công kích Tư Lược đoàn, trong lòng có chút khinh thường, cảm giác bản thân không thể hành hạ Lôi Ân đến chết trong lòng có chút tiếc nuối.

Chẳng lẽ ta xem sai rồi sao? Hắn như là thằng ngốc không có lý trí? Tuyết Lị trên không hạ xuống dưới dần đi tới Tư Lược đoàn, nghĩ không ra trưởng đoàn muốn làm gì!

Tật phong cự lang, ngũ giai ma thú phong hệ, hình thể vượt qua chó sói bình thường thậm chí gần bằng chiến mã, toàn thân lông màu xám, răng nanh móng vuốt đều hung tàn, có thể phát ra ngũ giai phong hệ ma pháp.

Cũng giống với nó, lục giai phong hệ ma thú tật phong lang vương là loại đặc biệt của loài tật phong cự lang. Hình thù cơ bản giống tật phong cự lang, chỉ có trước ngực có dải lông màu vàng, có thể phát ra lục giai hạ phong hệ ma pháp.

Giải đất trung tâm phía bên phải của Tạp La sâm lâm là khoảng đất trống, phía đông có một dòng suối nhỏ. Tật phong cự lang dưới sự chỉ huy của tật phong lang vương đang nghỉ ở nơi này.

Kiệt Nã Tư dẫn tinh linh trung đội ngăn cản ở đây, triển khai để đấu với tật phong cự lang. Bởi vì đoàn trưởng muốn bắt sống ma thú này, bọn họ không dám sử dụng tiễn thuật trên diện rộng, chỉ dùng "Thần tiễn tam thức" - thức thứ nhất "Tật tiễn vô ảnh" bắn thương tật phong cự lang.

"Sưu sưu" tiếng xé gió không ngừng vang lên, mũi tên lao đi với vận tốc cực nhanh, chân khí nhiều màu sắc nhanh chóng lóe ra, tật phong cự lang bị bắn tức giận dị thường, tru lên liên tục.

Bất quá tật phong cự lang có tốc độ rất nhanh, lại còn phóng ra phong hệ nhị giai ma pháp "toàn phong hộ thuẫn" bảo vệ chính mình. Cho nên Kiệt Nã Tư cùng tinh linh không thể nhanh chóng bắt chúng, lại bị chúng phóng thích ma pháp phản kích.

Ttam giai ma pháp "tật phong chi thỉ", tứ giai ma pháp "phong nhận tật vũ", ngũ giai ma pháp "long quyển phong bạo", ba loại ma pháp công kích cùng lúc phóng ra tại giải đất trung tâm của sâm lâm. Gió làm cản sức bay của tên, gió liên tục nổi lên, tạo thành một cái vòi rồng cao hơn mười thước. Kình phong cuồng dũng, thổi gãy cả cây to, cành rung lá rụng. Tại giải đất trung tâm một ít hắc hung lang đều rời xa tránh né.

Khổ nỗi ma sủng của Kiệt Nã Tư cùng chúng tinh linh không có ma pháp công kích, đành lệnh chúng cấp chính mình "quang minh thần tốc", "quang minh phòng ngự" và "quang minh thần lực" ba loại ma pháp phụ trợ, nhằm tăng gấp bội gia tốc công kích lẫn phòng ngự!

"Kỳ quái, giải đất trung tâm như thế nào lại có mãnh liệt kình phong vậy?"

Tuyết Lị cùng chúng dực nhân trên bầu trời phía nam của sâm lâm đang phụ trợ phía dưới đồng bạn công kích hắc hung lang, giật mình phát hiên trung tâm sâm lâm có hiện tượng kỳ lạ.

"Thiên nột, các ngươi nhìn đám Quang Minh bạch vũ điêu, phía trên hình như có kị sĩ!" Một dực nhân thiếu nữ thấy từ trong sâm lâm, Kiệt Nã Tư cùng chúng tinh linh đang tránh né tật phong cự lang ma pháp, giật mình kêu to.

"Quang Minh nữ thần tại thượng, chẳng lẽ Quang Minh bạch vũ điêu là ma sủng của đám người ấy? Hơn một trăm con lục giai ma thú a!"

"Rất khó có thể tin, thế nhưng có nhiều lục giai ma sủng, chẳng lẽ bọn họ là vương bài không quân?"

Phần đông dực nhân đệ tử bàn tán sôi nổi như cãi nhau. Trên trăm chủng loại lục giai phi hành, sợ rằng chỉ có quốc gia mới có thực lực này. Tuyết Lị thấy tình huống này, nhíu mày bay tới đạo sư bẩm báo một tiếng, dẫn đầu dực nhân đệ tử bay về phía giải đất trung tâm của sâm lâm, muốn xem rốt cuộc sao lại thế này.

"Ha ha ha, Kiệt Nã Tư, tinh linh trung đội các ngươi như thế nào mà với đám quần lang đều thu thập không được a?"

Diệp Phong mang theo Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang ba trung đội, một đường chém giết thẳng đường hắc hung lang, thuận lợi tới trung tâm giải đất, thấy được thế trận song phương, Khải Đặc ha ha cười to.

"Mới sáng ra Khải Đặc ngươi lại ở đó đánh rắm, mau nhanh hỗ trợ!" Kiệt Nã Tư học tập khẩu khí của đoàn trưởng, tại không trung cười mắng.

"Lên, nhanh chóng giải quyết trận chiến, chúng ta rời khỏi nơi đây!" Diệp Phong nghiêm sắc hạ lệnh, ý bảo cả ba trung đội hành động.

Kiệt Khắc cùng bạch lang chiến sĩ với đám La Phi cùng linh ngưu chiến sĩ nghe xong mệnh lệnh của đoàn trưởng, nhất thời gào lên một tiếng, huy động cương côn cùng thiết trụ lao lên, chuyên dùng đánh vào đầu tật phong cự lang, để đánh ngất mà bắt sống toàn bộ!

Từng đạo hồng sắc quang mang loé lên. Liệt Diễm tiêu phong vương cùng một trăm Liệt Diễm tiêu phong mã được Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ gọi ra, nhanh chóng xuất hiện. Liệt Diễm kỵ sĩ cùng Liệt Diễm chiến mã, trông uy thế hung mãnh vô cùng, lúc đó tật phong cự lang cũng hợp lại ngao ngao tru lên. Toàn trường thật hỗn loạn!

Diệp Phong vẫn đứng tại chỗ khoan khoái quan sát, nhìn Liệt Diễm kỵ sĩ anh tư uy phong lẫm liệt, trong lòng thập phần cao hứng, là đội thân tín sớm nhất của hắn!

"Vô tình tứ tuyệt côn, thức thứ nhất, côn ảnh cuồng đào!"

Kiệt Khắc dẫn đám bạch lang chiến sĩ san bằng đám tật phong cự lang đang hỗn loạn. Y cao giọng hạ lệnh, liền tất cả bạch lang chiến sĩ đồng thời giơ cây côn lên mà công kích cự lang. Côn thế thật mãnh liệt, tràn ngập vô hạn. Côn ảnh như một con lốc muốn là tê liệt cả thiên địa, bảo phủ cả vạn vật!

"Ngao!"

Hơn một nửa số tật phong cự lang bị tuyệt chiên của bọn bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc đánh trúng, kêu thảm rồi ngã xuống đất. Số thì trọng thương số thì bị hôn mê, toàn bộ năng lực chiến đấu cũng mất đi, kể cả con tật phong lang vương ở giữa.

"Tuyệt, tuyệt, chiêu thức thật tuyệt. Chờ đến khi chân khi trong người các ngươi mạnh mẽ, thì chiêu này khẳng định sẽ càng thêm hung mãnh!" Diệp Phong đứng yên một bên mà vỗ tay khen.

Gần đây bọn bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc và bọn linh ngưu chiến sĩ mới đã luyệt thành thục các chiêu thức, nhưng mà chân khí lại quá ít, cho nên tiến bộ không thể nhanh được.

La Phi thấy bọn Kiệt Khắc được đoàn trưởng tán thưởng, cũng muốn đem đám linh ngưu chiến sĩ ra sử dịch Kinh hồn tam thức, nhưng mà cái ý nghĩ này có điểm không ổn. Khí lực của linh ngưu chiến sĩ thì cường đại hơn so vơi bạch lang chiến sĩ, nếu dùng thiết trụ mà sử chiêu vào đầu đám tật phong cự lang này, không chừng tất cả bị nát bấy. Đến lúc đó khích lệ còn không có nữa, chỉ có bị bọn Khải Đặc giễu cợt thôi!

Vừa thấy địch nhân mạnh mẽ như vậy, những con tật phong cự lang còn lại muốn cứu con lang vương đang hôn mê để thoát đi. Diệp Phong thấy thế liền cười lớn: "Nhanh, mau chóng giải quyết toàn bộ đám cự lang con lại cho lão tử!"

Thành viên bốn trung đội liền lĩnh mệnh, rồi đồng thời tiến lên, luân phiên công kích đám tật phong cự lang còn lại. Đám bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc hiểu được tiếng cười tham lam và cái ánh mắt đó của đoàn trưởng, lập tức chạy tới tật phong lang vương và cự lang mà thực hiện thiêm ước. Thấy vậy bọn linh ngưu chiến sĩ La Phi đều đâm ra hâm mộ. Bây giờ bốn trung đội chủ lực, thì chỉ còn có một mình bọn họ là chưa có ma sủng...

"Trời ơi, đây là Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn? Bọn họ thế nào không có tử thương lại đến tận trung tâm sâm lâm? Còn bắt sống nhiều tật phong cự lang như vậy?!"

"Ô.. Quang minh nữ thần trên cao, các người nhìn xem toạ kỵ của kỵ sĩ bọn họ, thế nào lại là Liệt Diễm tiêu phong vương cùng tiêu phong mã. Còn có Quang Minh bạch vũ điêu của mấy tinh linh mĩ nữ. Thiên nột, đây là giá trị gì? Đội ngũ này quả thực là quá giàu!"

Phần đông dực nhân học viên đi theo Tuyết Lị, trên không trung nhìn thấy thành viên Tư Kược đoàn trên không và mặt đất, đều kinh ngạc, luôn miệng bàn luận. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ cùng vẻ đố kỵ!

Xem ra mấy người này không phải đi tới hỗ trợ, mà sớm đã có dự mưu muốn thừa dịp loạn bắt sống tật phong cự lang, thật giảo hoạt. Tuyết Lị nhìn phía dưới tên Diệp Phong vô lại đang ung dung thả khói thuốc, trong lòng tức giận. Nhiều người như vậy lại bị người này lừa, hơn trăm tật phong cự lang là giá trị bao nhiêu a?

"Kháo, thế này là quá không công bình rồi, chúng ta liều sống liều chết đồ sát hắc hung lang, tiện nghi bọn họ tới bắt sống tật phong cự lang, đâu có loại chuyện tốt như vậy?"

"Tuyết Lị, chúng ta nên tới tìm bọn họ nói chuyện!" Mang lòng đố kị, mấy dực nhân học viên bắt đầu có vẻ bất mãn.

Tuyết Lị trong lòng cũng không yên bình, nghe chúng đồng bạn nói, liền dẫn bọn họ bay tới chỗ bọn người Diệp Phong, muốn cùng bọn họ nói chuyện.

Diệp Phong cặp mắt tặc lưu lưu, sớm đã thấy siêu cấp mĩ nữ mấy ngày trước cùng hắn giao dịch, dẫn một đám dực nhân từ phía nam bay tới. Hắn thấy bọn họ đang nghị luật, lại mang sắc mặt bất duyệt hướng mình bay tới, lập tức minh bạch là chuyện gì. Rồi hắn để bạch lang chiến sĩ đem ma sủng thu vào trong người, ra hiệu Kiệt Nã Tư chuẩn bị dẫn tinh linh trung đội, đem năm mươi hai tật phong cự lang hôn mê trên mặt đất chuyển đi.

Tuyết Lị dẫn chúng dực nhân bay tới đối diện Diệp Phong, nhìn hắn khẽ mở môi anh đào, nhàn nhạt nói: "Lôi Ân đoàn trưởng, ngươi thật sự là đã tính a, thế nào đánh tới hỗ trợ giết hắc hung lang, đến bắt tật phong cự lang!"

"Dực nhân tiểu thư xinh đẹp, ngươi nói vậy là không đúng rồi, ta xác thật là tới hỗ trợ giết hắc hung lang, chẳng nhẽ ngươi không thấy Tư Lược đoàn của ta mạo hiểm trùng sát ở tiền phương ư? Cho nên gặp được tật phong cự lang này chỉ có thể xem ngoài ý muốn. Có cơ hội thu phục ma sủng ta cũng không thể bỏ qua a!" Diệp Phong một chút cũng không đỏ mặt nói!

Tư Lược đoàn quả thật mạo hiểm trùng sát vào tối hôm trước, lại cũng không có ai chịu bỏ qua không thu lấy ma sủng. Tuyệt Lị nghe Diệp Phong nói xong, nhất thời xấu hổ nhìn hắn, không thể nói ra được lời phản bác nào.

Diệp Phong thấy thế liền truy tới cùng, thong thả cười nói: "Dực nhân tiểu thư, lần trước ta muốn có Liệt Diễm Tiêu Phong mã, nhưng nàng nói nó là vật săn của các nàng, cho nên ta phải dùng quang hệ lục giai ma tinh mà trao đổi. Lần này, nếu nàng muốn có Tật Phong Cự Lang, ta hiện đang có năm mươi hai con, chỉ cần nàng có ngũ giai ma tinh nhiều hơn số đó thì ta có thể trao đổi với nàng, xem như trả lại một mối nhân tình!"

Đối với mỹ nữ há có thể nói chuyện lưu manh như thế? Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, thì chẳng biết phải nói lời gì cho tốt. Nàng chỉ tức giận liếc hắn một cái. Trong lòng cảm thấy người này quả là giảo hoạt, có ai lại mang năm mươi hai viên ma tinh trên người trong một lúc chứ?

Chúng dực nhân đệ tử thấy Tuyết Lị không còn lời phản bác với đối phương, vừa định dùng cường từ đế nói lý với hắn, chợt lại thấy Diệp Phong nói: "Ai ai cũng biết, dực nhân là chủng tộc cao quý tối thượng, ta nghĩ các người sẽ không vì việc ta thu phục được một trăm năm mươi ba con tật phong cự lang mà định động thủ với ta đó chứ?"

Vừa nghe xong những lời này, chúng dực nhân đều tức giận đến nói không ra lời. Giờ đây đạo lý đều ở về phía đối phương, bọn họ căn bản là không có lấy một lý do để lên tiếng, lại càng không thể động thủ trong lúc này. Nếu không, tất sẽ hủy đi cái mỹ danh cao quý của chủng tộc.

"Ta biết được dực nhân đều là những người quý phái và hiểu đạo lý, những ưu điểm này lại càng được thể hiện rất rõ trên người của chư vị!" Diệp Phong chỉnh sắc, làm ra vẻ rất thành thật mà lên tiếng tán thưởng, rồi nhìn Tuyết Lị cười cười nói: "Tiểu thư dực nhân mỹ lệ, hiện giờ còn rất nhiều hắc hung lang còn chưa bị giết, ta phải đem Tư Lược đoàn đến phía tây để săn chúng, gặp lại sau!"

Nói xong, hắn liền phất tay một cái, vui vẻ thống lĩnh Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang ba trung đội tiến về hướng rừng rậm ở phía tây. Kiệt Nã Tư để tinh linh mỹ nữ hạ lệnh cho Quanh Minh bạch vũ điêu cắp lấy Tật Phong Cự Lang mang đi, theo sát sau lưng đoàn trưởng đại nhân cũng tiến về hướng tây.

Tuyết Lị nhìn bóng lưng của Diệp Phong đang cao hứng, trong lòng nhớ tới khuôn mặt tươi cười của hắn, thầm thở dài, gặp phải loại người như thế chỉ có thể xem là vận xúi.

Chúng dực nhân đệ tử dù không cam lòng để cho tật phong cự lang bị mang đi hết, chỉ vì không có lấy một biện pháp để đối phó với đối phương, nên chỉ đành buồn bực trong lòng mà không dám làm gì.

Sau khi thống lĩnh các đồng môn trở về nơi sư phụ, Tuyệt Lị liền đem mọi sự tình kể lại rất tường tận. Sau khi nghe xong thì mọi người lập tức chấn động, không ngờ rằng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn chẳng những không chết, mà còn có thể nhanh chóng tiến tới trung tâm của sâm lâm để đuổi bắt tật phong lang vương và một trăm năm mươi hai con tật phong cự lang. Điều khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là hiện nay hắn đang sở hữu ba chi ma sủng trung đội. Đây không phải là một lực lượng nhỏ trong chiến đấu a.

Đáng giận, Lôi Ân, tên hỗn đãn này thật sự may mắn. Ta nhất quyết phải tiêu diệt ngươi. Bao La trong lòng đang thầm thề độc.

Tây Khoa cũng đồng thời giật mình. Tại Thiết Huyết học viện, mọi người một chủ ý với cái tình huống trên, gã liền nói vài lời, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm đoàn trưởng, đem hết sự việc này tường trình lại, rồi bày mưu lúc này nên tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn. Một mặt có thể diệt trừ hậu hoạn, mặt khác đó là hơn ba trăm năm mươi ma sủng!

Với cái khế ước chủ phó, chủ nhân chết, thì ma sủng sẽ được tự do. Tây Khoa cảm thấy cái việc này tốt vô cùng, nhưng mà khi gã nói cho Bố Lỗ Tư, liền triệu tập nhân thủ đi tìm Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, thì đã không còn thấy bóng dáng của một ai!

Bố Lỗ Tư vốn muốn để Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn ở phía tây để phát triển. Nhưng hiện tại biết được bọn họ có hơn ba trăm năm mươi ma sủng các loại, Bố Lỗ Tư liền nổi lòng tham. Hắn dự định trở về chuẩn bị nhân lực rồi lập tức tiến đến tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn!

Thiết Huyết học viện và Uy Liêm thương đoàn vẫn tiếp tục tiến hành săn hắc hung lang. Bọn họ hành động rất mau lẹ, đám ma sủng ở giữa khiến bọn họ thèm muốn không thôi. Hai thế lực lớn cùng hành động, thì chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ hắc hung lang trong rừng đều bị giết sạch.

Khi lão viện trưởng Nặc Đốn biết được Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn đắc thủ được hơn ba trăm năm mươi ma sủng, thì ngây ngốc cả nửa ngày, lại thêm một tiếc nuối về tật phong cự lang, để cho Tư Lược đoàn chiếm tiện nghi!

Nhưng mà cao thủ thì có cái suy nghĩ của cao thủ. Một lúc sau Nặc Đốn trở lại bình thường, vì với nhân số của Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn hiện nay, cho dù có được hơn ba trăm ma sủng, thì lão cũng không để vào mắt. Hơn nữa Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn phát triển tại Hỗn Loạn hoang nguyên, lại không gây chuyện gì làm ảnh hưởng đến Thiết Huyết học viện cả!

Bố Lỗ Tư tại Tạp La sâm lâm không tìm được Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, bởi vì Diệp Phong nhanh chóng dẫn thành viên Tư Lược đoàn rời khỏi vùng đất trung tâm chém giết ngoài sâm lâm. Hắn nói với Tuyết Lị là đến phía tây giết hắc hung lang, căn bản chỉ là cái cớ để rời đi. Hắn không nghĩ đến chuyện chờ cho hai bên thế lực đều biết việc hắn bắt sống bọn tật phong cự lang rồi đến gây phiền phức cho hắn.

Sáng sớm, tại phía trước Hồ Lô sơn cốc, đoàn trưởng đại nhân khải hoàn trở về, bắt sống toàn bộ tật phong cự lang, nhất thời làm cho toàn bộ thành viên còn lại trong cốc cao hứng lên tiếng hoan hô.

Tĩnh Hương biết Kiệt Khắc cùng bạch lang chiến sĩ đã thu tật phong lang vương cùng một trăm lẻ một tật phong cự lang làm ma sủng, liền đếm số tật phong cự lang còn lại, quay người về phòng ghi chép sổ sách.

Diệp Phong nhìn bóng lưng của Tĩnh Hương, nghĩ đến nàng quay về để ghi lại thu nhập của hắn, rồi đoạt đi một phần mười, trong lòng vô cùng buồn bực. Nếu nàng không phải là đạo sư của Liên Na công chúa, không phải là tử tước được quốc vương tín nhiệm, Diệp Phong thật muốn làm "bá vương ngạnh thượng cung", cường bạo chiếm lấy nàng.

"Đoàn trưởng, còn thừa năm mươi hai tật phong cự lang không cần làm ma sủng, không bằng lấy ra ma tinh để chúng ta chế tạo ma pháp vũ khí?" Lạc Tư có chút kích động hướng về đoàn trưởng đại nhân đề nghị.

"Không gấp, đem ma thú còn sống lấy ra ma tinh chế tạo vũ khí thì quá lãng phí, sau này tìm ma tinh chế tạo cũng không muộn." Diệp Phong mỉm cười trả lời, an ủi để Lạc Tư không lo lắng, rồi để Kiệt Khắc đem hai mươi tật phong cự lang, cấp cho hai mươi bạch lang chiến sĩ phụ trách tuần tra đêm làm ma sủng.

Kiệt Khắc thấy đoàn trưởng chiếu cố bạch lang chiến sĩ như vậy, trong lòng mười phần cảm kích, chọn ra hai mươi tật phong cự lang tốt nhất cho hai mươi bạch lang chiến sị phụ trách tuần tra đêm làm ma sủng. Bọn họ là bạch lang chiến sĩ sau khi có tọa kỵ là ma sủng trở thành bạch lang kỵ sĩ.

Lạc Tư nhìn bộ dạng cao hứng của Kiệt Khắc, thoáng cảm thấy mất mát. Diệp Phong thấy thế bảo Lộ Lộ đi về thụ ốc, mang tới hai viên băng thổ ngũ giai ma tinh mà lúc trước lấy được khi tiêu diệt Bỉ Nhĩ thương đoàn, đem giao cho Lạc Tư. Không ngờ Tiểu Hắc đang chạy giỡn dưới chân mọi người lại đột nhiên nhảy lên đoạt lấy hai viên ma tinh trong tay hắn.

"Trời, tốc độ ngươi cũng nhanh thật!" Diệp Phong không cẩn thận bị Tiểu Hắc đoạt mất ma tinh, bực bội cười mắng, vẫy vậy tay nói: "Tiểu Hắc đừng làm loạn, đưa ma tinh cho ta!"

"Chi chi"

Tiểu Hắc lắc đầu kêu vài tiếng, không chỉ một ngụm đã nuốt thổ hệ ma tinh vào bụng mà còn đem băng hệ ma tinh trong tay ném cho Lam Lam mập mạp.

"Nha, Tiểu Hắc, ngươi làm thế nào lại nuốt ma tinh? Mau nhả ra!" Lộ Lộ lo lắng Tiểu Hắc ăn ma tinh sẽ gặp nguy hiểm, dùng tay nhấc nó lên vội vã thúc giục.

Một viên ma tinh đáng giá hơn hai vạn kim tệ lại bị con khỉ ăn mất. Diệp Phong vỗ vỗ đầu định lên tiếng thì bên kia Lam Lam cũng nuốt băng hệ ma tinh vào bụng, khiến cho Lạp Phỉ Nhĩ đang yên lặng cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, mở miệng bảo Lam Lam mau nhả ra.

"Chi!"

Tiểu Hắc bị Lộ Lộ chụp trúng, nên đầu choáng mắt hoa, kêu lớn một tiếng, hai tay cố dùng lực để tháo gỡ đôi tay của Lộ Lộ rồi nhảy xuống đất.

Bọn người Diệp Phong thấy vậy thì đều kinh hãi, không ngờ ngày Tiểu Hắc suy nhược là thế, vậy mà hôm nay lại có thể tháo gỡ hai tay nắm chặt của Lộ Lộ.

"Ha, lão tử hiểu ra rồi, Tiểu Hắc là tam giai ma thú, khi ăn vào ma tinh thì có thể tăng cường lực!" Diệp Phong giật mình tỉnh ngộ, vỗ tay một cái, nói.

Đối với ma thú mà nói, bọn chúng có thể ăn được ma tinh. Ma tính của viên ma tinh mà chúng nuốt chửng, có thể đạt được phân nửa lực lượng của ma tinh nguyên chủ. Còn nếu ma thú nào ăn được loại ma tinh có cùng chất ma tính với nó, tất sẽ đạt đuợc phân nửa lực lượng của ma tinh nguyên chủ, đồng thời cũng gia tăng năng lực của ma tính.

Điều này vốn là một kiến thức cơ bản nhưng lại không thu hút sự chú ý của người ta. Giờ đây nghe Diệp Phong nhắc tới, mọi người tại trường đồng thời nghĩ tới điểm đó, lặp tức thấy lời đó rất chính xác.

"Đoàn trưởng, Lam Lam mọc sừng rồi!" Lạp Phỉ Nhĩ ôm Lam Lam, nhìn đỉnh đầu của nó đang mọc ra một đôi sừng nhỏ, liền cao hứng hô lớn.

"Không thể nào! Cự long ăn đồng chúc tính ma tinh liền khai mở tiềm năng bẩm sinh sao?" Mọi người đều nhìn thấy đôi sừng nhỏ trên đầu Lam lam, liền lớn tiếng nghị luận.

"Ha! Ăn một viên ngũ giai băng hệ ma tinh thì có thể mọc sừng rồng sao? Hắc hắc, nếu ma tinh đối với cự long có tác dụng khai mở tiềm năng. Vậy đợi đến khi Lam Lam lớn lên và trở thành Băng Sương Cự Long rồi đem làm thịt, vậy chẳng phải lão tử sẽ có nhiều cao thủ siêu cấp cường hãn sao?" Diệp Phong gật gù đầy vẻ khoan khoái, nghĩ thầm trong đầu.

"Ha ha, nếu có thể ăn thịt của Lam Lam sau khi trở thành Băng Sương Cự Long, vậy Lạp Phỉ Nhĩ không phải sẽ trở thành một siêu cấp Long kỵ sĩ rất hiếm có ư?" Bọn ba người Khải Đặc, Ai Đức, và Ba Nhĩ đều nhìn Lạp Phỉ Nhĩ với nụ cười bại hoại.

Điều đó làm cho Lạp Phỉ Nhĩ có cảm giác dở khóc dở cười, chỉ là trong lòng cũng rất mong chờ cho Lam Lam có thể sớm trở thành Băng Sương Cự Long, bởi vì uy danh của Long kỵ sĩ quả thật rất mê người. Y muốn thử xem cái mùi vị cưỡi trên lưng Lam Lam bay lượn đến chân trời góc biển sẽ như thế nào.

"Chi chi!"

Tiểu Hắc đang dùng hai tay ôm lấy ngọn Phương Thiên họa kích của Khải Đặc ở trên đất, quơ loạn lên để diệu võ dương oai, muốn phô trương khoe khoang khí lực của mình, tựa hồ như đang tức giận mọi người vì không thèm để ý đến nó.

"Xem ra tiểu thí hầu đã ăn phải thổ hệ ma tinh nguyên chủ, khí lực cũng không nhỏ à nha." Diệp Phong nhìn Tiểu Hắc rồi cao hứng cười to. Phương Thiên họa kích của Liệt Diễm kỵ sĩ nặng hơn trăm cân. Sau khi Tiểu Hắc hấp thụ phân nửa lực lượng của ma tinh nguyên chủ liền có thể huy động họa kích. Điều đó đủ chứng minh lực lượng của ma tinh nguyên chủ quả là không kém.

Tĩnh Hương vừa hoàn tất ghi chép, liền rời khỏi thụ ốc. Từ miệng chúng nhân mà biết được việc Tiểu Hắc và Lam Lam ăn ma tinh, nên cũng không khỏi thập phần tò mò.

Diệp Phong vốn muốn cấp ma tinh cho Lạc Tư để chế tạo vũ khi ma pháp, lại không ngờ tới hai tên gia hỏa tiểu Hắc và Lam Lam, nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này sẽ cấp băng hệ ma tinh cho Lam Lam. Nhìn về phía Tĩnh Hương đi tới, gia hỏa này lại muốn thay đổi số thu nhập mà không được, liền buồn bực than: "Bây giờ sổ sách của Tĩnh Hương phó đoàn thật là giá trị a!"

"A, đây đều là bản lãnh của đoàn trưởng đại nhân. Nếu người không có bản lãnh như vậy, thì ta làm gì có cơ hội tính sổ sách?" Tĩnh Hương nhìn hình dạng buồn bực của Diệp Phong, mỉm cười đáp lại. Nàng hiểu được hắn đang buồn rầu về chuyện hoạch sổ thu nhập.

Diệp Phong nghe Tĩnh Hương nói như vậy, mặt lại sầu thêm. Hắn để lại mọi người xử lý sự vụ, rồi chính mình dẫn Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi về thụ ốc.

"Thiếu gia, thiếp muốn ngài chinh phục ả Tĩnh Hương kia, để cho ả ta khỏi phải làm ngài mất hứng hoài!" U Nguyệt Nhi cười cười rồi đi đến ngồi xuống trên đùi của Diệp Phong đang ngồi ở trên giường.

"Kháo, bổn thiếu gia sớm muộn gì cũng thực hiện, đáng tiếc là nàng ta lại quá khó tính!" Diệp Phong thì thầm, bàn tay heo thì xuyên qua áo rồi đặt lên bộ ngực phong mãn của U Nguyệt Nhi, rồi quay người ôm nàng đặt lên giường, cười hắc hắc: "Thiếu gia ta muốn cùng nàng ngoạn ngoạn...."

Ốc Mễ sâm lâm nằm trong trung tâm giải đất tây nam Hỗn Loạn hoang nguyên. Cây cối trong rừng cao lớn nhưng không dày đặc. Trung tâm giải đất thì trống trải, dã thú vẫn thường xuất hiện tại nơi này. Nhưng mà sau khi đám ma thú bị săn bắt quá độ, hiện nay dấu vết của đám dã thú cũng ít đi!

Ngũ giai băng sương xạ thủ Tây Khoa - Bành Lạp là đại đội trưởng của năm đại đội tạp hệ xạ thủ, người mà Bố Lỗ Tư tính nhiệm nhất. Đêm hôm nay gã được Bố Lỗ Tư ra lệnh dẫn hai đại đội tạp hệ xạ thủ, hai đại đội tam giai tạp hệ kỵ sĩ, một chi đại đội băng sương kỵ sĩ trang bị hạng nặng, tiến vào Ốc Mễ sâm lâm mà nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Liệt Đoàn!

Bố Lỗ Tư với Kì Mễ - Khắc Đặc tướng quân đóng ở đông bắc biên cảnh Mạt Lạ đế quốc, có một ít giao tình. Trước khi hắn phái Tây Khoa đi, thì cũng có tìm hiểu qua chuyện của Kì Mễ, biết được Kì Mễ và tể tướng Lạc Khắc có chút bất hòa. Hắn liền biếu cho Kì Mễ một phần hậu lễ, và nói cho y biết là mình muốn đánh Lôi Ân- Pháp Lôi Nhĩ, hi vọng Kì Mễ đừng gửi quân tiếp viện cho hắn!

Kì Mễ được làm tướng quân đều nhờ sự đề bạt của Uy Nhĩ. Y có thể nói là hết mực trung thành với Uy Nhĩ. Vì đã sớm hận Lôi Ân về cái việc hắn đả thương Phỉ Long, nhưng mà do ngại thân phận nên không thể trả thù. Khi thấy Bố Lỗ Tư muốn đánh Lôi Ân, y dĩ nhiên mừng rỡ, muốn mượn đao giết người, liền tỏ ra thái độ nhất quyết không gửi quân tiếp viện.

Có được sự tiếp tay của Kì Mễ, Bố Lỗ Tư liền lập tức lên kế hoạch tiêu diệt Tư Lược đoàn. Sau ba ngày chuẩn bị, hắn liền ra lệnh cho Tây Khoa xuất quân, tránh những khu mà ma thú tụ tập, để đến Hồ Lô sơn cốc mà tiêu diệt Tư Lược đoàn.

Gió bắc thổi trong mùa đông, đêm xuống, vì muốn đảm bảo đám quân, Tây Khoa cho mọi người trú lại để tránh bão tại Ốc Mễ sâm lâm. Hiện nay gã cùng bốn đội trưởng của bốn đại đội cùng đi vừa uống rượu vừa bàn luận trong trướng nội!

"Lần này đoàn trưởng ra lệnh ta lãnh đội tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, bốn vị lão huynh cố gắng hỗ trợ ta, để cho huynh đệ ta hoàn thành tốt việc được giao!" Tây Khoa giơ chén rược lên, rồi cao hứng nói với bốn gã đại đội trưởng, cùng nhau uống cho thỏa thích!

"Ha ha, Tây Khoa đại ca quả khách khí. Các huynh đệ chúng ta đã sống chung nhiều năm rồi, vô luận đoàn trưởng để ai thống lĩnh đội, thì tất cả mọi người đều toàn lực góp sức!" Bốn gã đại đội trưởng đều uống rất vui vẻ!

"Lần này đoàn trưởng phái đến năm đại đội chúng ta để chỉ đối phó một Tư Lược đoàn nhỏ bé, thật sự giống như dùng dao mổ trâu để giết gà, quả nể mặt địch nhân a!" Trọng trang băng sương kỵ sĩ đại đội trưởng lắc đầu, căn bản là không để Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn trong mắt.

"Đúng vậy, Tư Lược đoàn chỉ vỏn vẹn bốn trăm người, cho dù chúng có ba trăm ma sủng, cũng không cần phái đến năm đại đội chúng ta hành động!" Hai gã đại đội trưởng của tạp hệ kỵ sĩ đại đội lên tiếng phụ họa.

"Đoàn trưởng mười phần coi trọng ma sủng của Tư Lược đoàn, lần này mục đích lớn nhất của chúng ta là bắt sống lũ ma sủng này. Cho nên nhân thủ nhiều cũng không phải là chuyện xấu. Các huynh đệ tiếp tục uống rượu, sáng sớm mai lên đường gấp, đến chiều phải đến Hồ Lô sơn cốc nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng!" Tây Khoa nâng chén biểu thị rất cao hứng.

"Đúng đúng, huynh đệ hôm nay ăn uống thống khoái trước, tiêu diệt Tư Lược đoàn xong chúng ta lại tổ chức tiệc mừng. Nghe nói trong cốc của bọn chúng có không ít mỹ nữ, đến lúc đó chúng ta bắt về cho huynh đệ cùng vui vẻ a!" Bốn tên đội trưởng còn lại dâm tiếu phụ họa.

Cả bàn năm người đều không để Tư Lược đoàn vào mắt.

Ngoài năm dặm phía tây Ốc Mê sâm lâm, trên một đồi đất nhỏ, Diệp Phong mặc y phục quý tộc màu đen bó sát người, khoác lên cái áo khoác màu đen mà hắn thích nhất do chính Lộ Lộ mua, miệng nhả khói thuốc, nhìn vào ánh lửa lập lòe trong Ốc Mê sâm lâm, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị.

Hôm nay hắn để tinh linh trung đội trên không trung dò xét tình huống, dù không thể giám thị cả hoang nguyên nhưng thừa sức giám thị khu vực phía tây nơi bọn người kia ở. Có ưu thế này, cộng thêm bạch lang chiến sĩ tuần tra, tại khu phía tây chỉ có hắn đánh lén người khác, còn lại không ai có thể mơ tập kích lén hắn được.

Từ Uy Liêm thương đoàn xuất ra năm đại đội mở đường. Kiệt Nã Tư cùng tinh linh liền nghiêm mật điều tra, từ trong lời nói của một ít hộ vệ lúc tán chuyện, biết được bọn họ muốn tiêu diệt Tư Lược đoàn của mình.

Diệp Phong là loại người mà ngươi không động chạm hắn, hắn còn có thể tùy lúc mà tìm ngươi gây sự, vốn đã thành bản sắc. Hắn mấy ngày nay không làm phiền người khác, đã là rất an phận. Bây giờ biết có người muốn mạo phạm Tư Lược đoàn của hắn, có trong tay bốn trung đoàn chủ lực lại thêm ba trăm ma sủng, hắn há có thể ngồi chờ chết?

Do thế, khi tinh linh trung đội do thám thấy đội ngũ địch nhân trú trong Mê Ốc sâm lâm, Diệp Phong đầy một bụng xấu xa đã nghĩ ra một kế hoạch diệt địch tàn nhẫn ---hỏa công!

"Đoàn trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Khi nào chúng ta hành động?" Kiệt Nã Tư đi đến phía sau Diệp Phong hỏi.

Bốn trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn đang đội ngũ chỉnh tề yên tĩnh đứng phía sau đoàn trưởng đại nhân, không có triệu hồi ma sủng. Do mối quan hệ gần gũi về chủng tộc, bạch lang chiến sĩ phối hợp với tật phong cự lang mười phần thuận lợi. Trong mấy ngày ngắn ngủi đã dễ dàng cưỡi tật phong cự lang, thực lực tăng lên rất nhiều.

Diệp Phong nghe Kiệt Nã Tư hỏi, tính toán thời gian, xoay người về phía mọi người nói: "Bây giờ bắt đầu hành động, chú ý không để xuất hiện rò rỉ. Bên ngoài sâm lâm phải rải đều dầu hỏa đen!"

"Vâng!" Các thành viên của chủ lực tứ trung đội đồng thanh nhận lệnh rồi phân tán ra khắp sâm lâm. Trong tay mọi người đều mang theo một túi dầu đen được làm từ một loại gỗ. Loại nhiên liệu này có thể tăng cường thế lửa, cháy liên miên và không thể dập tắt.

Tây Khoa ở bên ngoài rừng rậm, để xạ thủ đi tuần tra đêm. Chúng nấp ở giữa rừng để giám thị tình huống bên ngoài. Bất quá chúng không qua được khứu giác cùng thính giác cực kì linh mẫn của bạch lang chiến sĩ, tất cả bọn xạ thủ đều bị bọn họ vô thanh vô tức lấý đi tính mệnh.

Trong rừng bọn Tây Khoa đã ngủ, Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang tam trung đội ở ngoài rừng đã rải dầu hắc xong, giờ đã đến rạng sáng. Cả rừng rậm ngoại trừ tiếng rít của gió bắc không nghe được bất kì tiếng gì khác!

Kiệt Nã Tư cùng tinh linh vô thanh vô tức xuất hiện, Quang Minh bạch vũ vương cùng với Quang Minh bạch vũ điêu mang theo các thùng gỗ mau chóng bay lên không, hướng về phía đoàn trường bên kia.

Diệp Phong thấy bọn họ bay trên không trung, biết là ba trung đội kia cũng đã rải dầu xong, tay trái duỗi ra chỉ lên trời thả một đạo toàn phong chỉ.

Đoàn trưởng vừa phát ra tín hiệu, Kiệt Nã Tư lập tức dẫn tinh linh trung đội, xung quanh khoảng rừng rậm, rải dầu đen xuống dưới. Dầu đen rơi xuống như là mưa phùn, chảy vào trong rừng, nơi quân địch đang đóng trại, cùng với lên những cây cao chung quanh.

Lập tức, hai mươi danh hỏa tinh linh lắp cung bắn tên, mũi tên có liệt diễm chân khí bắn trúng hai mươi cây dính dầu, nhất thời dấy lên trận lửa lớn. Cơn gió bắc thổi. Làm thế lửa càng ngày lan qua những cây khác, tốc độ cực nhanh. Tại bên ngoài sâm lâm nơi Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ, cũng chỉ huy ma sủng, hướng những chỗ dầu lan mà phóng hỏa hệ ma pháp, làm cho cả sâm lâm biến thành một biển lửa lớn ngập trời!

"Má ơi, không tốt rồi, đã bắt lửa. Mọi người mau cứu hỏa a!"

Thương đoàn hộ vệ còn đang ngủ, trước sau đều bừng tỉnh,p hát hiện chính mình đã bị lửa lớn bao vây, lập tức kinh hoàng hô to. Một ít hộ vệ không may bị thiêu đốt toàn thân ngập trong biển lửa. Khắp nơi đều nghe thấy tiếng la hét, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn!

"Sao lại thế này? Tại sao đột nhiên lại có lửa cháy?" Tây Khoa lao ra khỏi doanh trướng, quan sát tình hình xung quanh rồi cả kinh thất sắc, qua sang hỏi các hộ vệ.

Song, những hộ vệ này cũng mới tỉnh dậy, vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa rõ chuyện gì. So với gã càng kinh hãi hơn, không biết giải thích thế nào, mà cũng chẳng biết tại sao lại có lửa cháy, nhất thời không thể trả lời hắn.

"Tây Khoa đại ca, chúng ta hãy chạy ra khỏi rừng càng sớm càng tốt, nếu không tất sẽ bị thiêu chết!" Bốn gã đội trưởng trước sau chạy đến trước mặt Tây Khoa, lớn tiếng nhắc nhở.

"Ta cũng biết là phải chạy ra khỏi rừng, nhưng nơi nơi đều có lửa cháy, phải chạy theo hướng nào mới được chứ?" Tây Khoa nhìn thế lửa đang cháy khắp nơi, rồi nói với đám hộ vệ, trong lòng rất hối hận vì đã vào rừng trú chân.

"Không cần phải lo lắng điều đó, tất cả sẽ do trọng trang băng sương kỵ kĩ dẫn đường, phá vây chạy về phía tây!" Đại đội trưởng của trọng trang băng sương kỵ sĩ gấp rút kêu lên, lớn tiếng hô hào đám thủ hạ phá vây. Bọn Tây Khoa bốn người cũng theo đó mà động thân.

Dầu đen lan đầy trong rừng, lửa cháy cực lớn. Tây Khoa cùng năm người kia tập hợp lại. Đã có rất nhiều thương đoàn hộ vệ bị hãm trong biển lửa, bị ngọn lửa vô tình thiêu cháy cả. Bọn họ sĩ khí đã mất, hiện giờ chỉ còn có cách tập hợp lại số ít trọng trang băng sương kỵ sĩ làm hộ vệ, rồi cùng bọn họ nhằm về hướng tây mà phá vòng vây!

Quang Minh nữ thần, vì cái gì lửa tự nhiên lại bốc lên? Còn chưa đến Hồ Lô sơn cốc, mà năm đại đội chỉ còn lại không quá một ngàn người. Ta làm sao có thể trở về nói công đạo với đoàn trưởng đây?! Vừa phá vòng vây ra ngoài rừng, Tây Khoa nhìn đám thành viên mà trong lòng uể oải suy nghĩ.

Bầu trời bên ngoài sâm lâm, Kiệt Nã Tư dẫn trung đội tinh linh xạ thủ quan sát tình hình trong sâm lâm. Thấy địch quân đã theo hướng tây mà phá vòng vây để chạy đi, thì lập tức về bẩm báo với đoàn trưởng!

Diệp Phong lần này thừa dịp địch nhân sai lầm khi dựng trại nơi này, dĩ nhiên cũng có phần góp sức của cơn gió bắc kia, mà tiến hành kế hỏa thiêu doanh trại. Hắn cũng đã tính tới việc đối phương phá vòng vây. Sau khi nghe bẩm báo xong, hắn liền lập tức xuất lĩnh Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang ba trung đội đến mai phục bên ngoài phía tây sâm lâm, để chờ đối phương chạy khỏi biển lửa mà phục kích, khiến bọn chúng không kịp trở tay!

Hỏa thế trong sâm lâm càng lúc càng lớn, bởi sự hung mãnh vô tình của đám lửa xung quanh, Tây Khoa cùng với bốn gã đại đội trưởng cũng phải nhằm hướng tây mà thoát ra. Đáng tiếc bọn họ lại bị phục kích tổn thất them nhân mã.

Hiện giờ trọng trang băng sương kỵ sĩ chỉ còn lại chín trăm người, tạp hệ kỵ sĩ và xạ thủ tính chung cũng chỉ đến một trăm. Tổn thất có thể nói là cực kỳ thảm trọng!

"Năm đại đội, giờ còn lại không đến một đại đội, ta làm sao có thể giải thích với đoàn trưởng đây...." Đứng ở bìa sâm lâm, Tây Khoa đang đếm số nhân mã còn lại, trong miệng thì thầm.

"Đám cháy này bắt lên từ khi nào, sao đám xạ thủ tuần tra của chúng ta không lên tiếng báo động?" Vừa thoát khỏi hiểm cảnh, đại đội trưởng của trọng trang băng sương kỵ sĩ nghi hoặc.

"Đúng vậy, cái này quả thật có chút quái lạ!" Ba gã đại đội trưởng khi cũng phụ họa theo.

"Thành viên Tư lược đoàn nghe lệnh, giết hết bọn tạp toái này cho lão tử!" Hiện tại bốn gã đại đội trưởng có ý nghi ngờ, Liệt Diễm kỵ sĩ ẩn mình trong bóng tối, phía trước là Diệp Phong đang cúi người đột nhiên đứng dậy hét lớn.

Vì ẩn tàng mai phục mà Liệt Diễm kỵ sĩ phải thu hồi ma sủng. Vừa nghe đoàn trưởng ra mệnh lệnh,đầu tiên chiêu xuất ma sủng phóng hỏa hệ ngũ giai ma pháp "Hỏa diễm liên đạn" nhắm đối phương triển khai một vòng ma pháp oanh tạc, sau đó lập tức lên ngựa phi đến. Linh ngưu chiến sĩ bên trái, cùng lúc ở bên phải ma sủng của bạch lang kỵ sĩ phóng ra phong hệ tứ giai ma pháp "Phong nhận tật vũ", đồng thời từ hai bên nhằm phía quân địch!

"Tư Lược đoàn?!"

Bọn người Tây Khoa đã thấy ba trung đội của Tư Lược đoàn, cùng với ma sủng tập kích phóng ra hỏa cầu và phong nhận để tập kích, đều kinh hãi thất sắc, rồi cố gắng tránh né. Lúc này bọn chúng hiểu được vụ hỏa hoạn lớn này chắc chắc có quan hệ quân địch. Bây giờ bọn họ vừa mới chạy ra biển lửa, người ngựa đều đã mệt mỏi không chịu nổi, căn bản không có khả năng cùng Tư Lược đoàn đối địch!

"Giết chủ soái trước. Các huynh đệ, bắt được đoàn trưởng quân địch thì chúng ta mới có đường sống, lên..." Tây Khoa cất cao giọng hét. Chúng hộ vệ thương đoàn nghe vậy dấy lên hi vọng, khơi dậy tinh thần cùng theo gã hướng về phía trước, để có thể bắt được đoàn trưởng quân địch.

"Giết!"

Khải Đặc ra lệnh, Liệt Diễm kỵ sĩ hình thành trận thế bao vây, kết hợp với linh ngưu chiến sĩ cùng bạch lang kỵ sĩ gầm lên làm hạ sĩ khí địch, rồi anh dũng nhảy vào quân địch, chém giết không ngừng!

"Dát .... dát..."

Trận trận tiếng điêu vang lên, Kiệt Nã Tư dẫn theo tinh linh trung đội từ trên không hạ thấp xuống. Khi quân địch đã vào cự li bắn, thì các mũi tên chân khí mang nhiều màu sắc được bắn ra cực nhanh nhưn mưa trúc. Đồng thời cũng lệnh mỗi thành viên để các ma sủng phóng ra quang hệ tam giai ma pháp "quang minh thần tốc",tứ giai ma pháp "quang minh thần hộ",ngũ giai ma pháp "quang minh thần lực". Gia tốc, gia phòng, gia công làm cho thế công của mỗi thành viên đều nanh hơn mạnh mẽ hơn!

Khi bọn thương đoàn hộ vệ nhìn thấy tinh linh xạ thủ xuất hiện trên không thì trong lòng càng thêm hoảng loạn. Tây Khoa cùng năm tên đại đội trưởng ra sức hạ lệnh, vất vả lắm mới tập hợp được một số băng sương kỵ sĩ làm tiên phong, bọn tạp hệ kỵ sĩ và xạ thủ ở phía sau phụ trợ, hy vọng có thể đột phá vòng vây, để tiến lên trước mà bắt đoàn trưởng của địch nhân!

Đáng tiếc, thứ mà băng sương kỵ sĩ đối mặt chính là ngũ thức trận, triển dực trận, của Liệt Diễm kỵ sĩ cưỡi trên Liệt Diễm tiêu phong mã. Mặc dù có trọng kỵ khải giáp trên người nhưng cũng chịu được những đòn mạnh mẽ từ phương thiên họa kích của Liệt Diễm kỵ sĩ. Huống chi khi bọn họ vừa mới thoát li biển lửa, cả người lẫn chiến mã đều mệt mỏi đến cực độ, còn phải chống lại sự quần công và ma pháp hỏa diễm liên đạn của Liệt Diễm tiêu phong mã!

Cũng là sử dụng cương thiết chế vũ khí, nhưng khi Liệt Diễm kỵ sĩ toàn lực thi triển, phương thiên họa kích hoàn toàn có thể phá hỏng trọng kỵ khải giáp của băng sương kỵ sĩ, gây nên vết thương trí mạng.

"Phách địa thức!"

La Phi dẫn linh ngưu chiến sĩ phân tán bao vây địch nhân, cao giọng hạ lệnh, sử dụng "kinh hồn tam thức", đệ nhị thức, "phách địa thức". Tất cả linh ngưu chiến sĩ hai tay nắm chặt thiết trụ, dụng toàn thân khí lực cùng với một ít chánh khí đã tu luyện nâng thiết trụ lên cao quá đỉnh đầu, liên tục hướng về phía địch nhân mà điên cuồng phóng tới. Trụ ảnh chớp động, xác địch ngã xuống, mặt dất vỡ tan, bụi đất tứ tung, thanh thế kinh người!

"Cuồng mãng xuất động!"

Kiệt Khắc ở cánh bên phải của địch nhân, thấy linh ngưu chiến sĩ đã tấn công, lập tức hạ lệnh sử dụng "Vô Tình Tứ Tuyệt Côn" đệ nhị thức "Cuồng mãnh xuất động". Tất cả bạch lang kỵ sĩ liền nhanh chóng múa động tam tiết cương côn, hợp với tốc độ như gió của tọa kỵ, lại sử dụng thêm một ít ngự phong chân khí. Tay phải vũ lộng tam tiết côn xoay tít trên thân tọa kỵ, làm phát tán ra rất nhiều kình phong mãnh liệt, tạo thành một cơn xoáy cuồng mãnh bao lấy quanh thân tọa kỵ, xông thẳng vào bên trong để lấy tính mạng địch nhân!

Trên không có tinh linh xạ thủ bắn tên xuống, phía trước có Liệt Diễm kỵ sĩ thi triển triển dực trận cùng với hỏa hệ ma pháp của Liệt Diễm tiêu phong mã oanh tạc, lại thêm hai bên có linh ngưu chiến sĩ và bạch lang kỵ sĩ đột nhiên sử dụng võ công và đấu khí công kích.

Đối mặt bốn trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn đang toàn lực tung sát chiêu, bọn trọng trang Băng Sương kỵ sĩ và gần một trăm tạp hệ kỵ sĩ cùng xạ thủ cơ bản không thể đột phá vòng vây, bị chém giết đến toàn quân tan rã, kinh hoàng thất thố. Đám tạp hệ kỵ sĩ và xạ thủ không bao lâu toàn bộ bị giết chết!

"Thế này, thế này, làm thế nào có thể? Cương côn của lang nhân sao biến thành tam tiết côn? Thú nhân chẳng phải không thể tu luyện đầu khí sao? Tại sao chúng có võ công mạnh mẽ như vậy, lại còn có thể sử dụng đấu khí?" Tây Khoa cùng bốn gã đội trưởng còn lại, vốn đã từng kiến thức được sự lợi hại của Tư Lược đoàn. Nay lại thấy linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ xuất ra tuyệt chiêu, tất cả đều lộ ra thần sắc khó có thể tin.

"Chúng ta căn bản không phải là đối thủ của chúng, mau chạy đi!"

Dưới sự tấn công điên cuồng của thành viên Tư Lược đoàn, cũng không biết ai đã hô lên như thế, những trọng trang băng dương kỵ sĩ đều kinh hoảng thi nhau bỏ chạy, không dám tiếp tục cùng địch nhân chém giết.

Năm người bọn Tây Khoa giật mình khi thấy tình huống này, đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều hiểu đại thế đã mất, đành phải thừa dịp hỗn loạn trốn khỏi đây, sau này sẽ tìm địch quân báo thù!

Tuy nhiên, Diệp Phong luôn thèm muốn những trọng trang của kỵ binh nên không thể buông tha chúng. Liệt Diễm kỵ sĩ nhanh chóng bao vây bắt sống năm tên đầu sỏ. Bạch lang kỵ sĩ và linh ngưu chiến sĩ chia ra giải quyết toàn bộ băng sương kỵ sĩ chạy trốn.

"Ây da, vị này không phải lúc trước đã gặp tại Tạp La sâm lâm. Vị đại đội trưởng của xạ thủ đại đội đã rất xem thường chúng ta đó sao?" Diệp Phong đi đến sát bên Tây Khoa, lúc này bị Liệt Diễm kỵ sĩ ấn chặt trên mặt đất không thể nhúc nhích, ra vẻ giật mình cười khẽ. Kỳ thật hắn đã sớm thấy Tây Khoa, chỉ là có cơ hội liền châm chọc hắn.

"Lôi Ân, con mẹ ngươi bớt nói nhảm đi, là nam nhân thì cho lão tử chút thống khoái!" Tây Khoa nhíu mắt nhìn Diệp Phong, phẫn nộ hừ lạnh một tiếng

"Ha ha, ngươi thật sự cũng có phong cách đó!" Diệp Phong gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, sắc mặt bỗng biến đổi, trong mắt lóe ra một tia hàn quang, nhấc chân phải đá mạnh vào mắt trái Tây Khoa. Nghe hắn đau đớn kêu gào, cười lạnh nói: "Khải Đặc, giao cho ngươi xử lý, để hắn trước khi chết biết là không phải ai cũng có thể đắc tội."

"Hắc hắc, lão đại, loại sự tình này người yên tâm đi, ta nhất định dạy dỗ hắn cẩn thận, rồi đưa hắn đi gặp Minh Thần sau!" Khải Đặc nhìn Tây Khoa cười ác độc.

Diệp Phong hừ lạnh gật đầu, ra lệnh những người còn lại tháo lấy những trang bị của trọng kỵ binh trên người bọn băng sương kỵ sĩ. Lửa lớn ngút trời bao lấy sâm lâm, với sức lửa thế này trang bị bên trong khẳng định đã bị tiêu hủy. Bất quá xét đến việc còn lại đến chín trăm bộ trang bị của trọng kỵ binh ở đây, có thể nói hôm nay cầm thú nam tước chỉ một đòn đánh đã phát tài to.

Do bởi Quang Minh Bạch Vũ Vương, Liệt Diễm Tiêu Phong Vương, Tật Phong Lang Vương đã trở thành ma sủng của Tư Lược Đoàn, vì thế ba loại ma thú Quang Minh bạch vũ điêu, Liệt Diễm tiêu phong mã, tật phong cự lang còn lại đều ngoan ngoãn ở sơn động đằng sau sơn cốc.

U Nguyệt nhi từ khi biết được Quang Minh bạch vũ điêu còn lại bị bắt về được nuôi dưỡng đằng sau sơn động, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ muốn cùng quang minh bạch vũ điêu lập thiêm ước, rồi sắp xếp kế hoạch cưỡi điêu trốn đi. Bởi vì nàng phát hiện vô luận chính mình dùng cách nào để lấy lòng cầm thú nam tước, hắn vẫn luôn còn cảnh giác đối với nàng, căn bản không tín nhiệm nàng!

Cho nên nàng không muốn ở lại tiếp tục lấy lòng. Trước tiên nàng chuẩn bị trốn thoát miệng hổ, sau đó về Hắc Ám giáo đường thỉnh giáo hoàng tự phái người đến cướp lấy Hắc Ám ma kiếm, vì nàng báo thù. Mặc dù thân thể hắc ám trời sanh cùng Quang Minh bạch vũ điêu lập thiêm ước, sẽ làm cho thực lực chủ phó song phương sẽ giảm đi, nhưng bản thân nàng lại không có thực lực, căn bản không quan tâm điểm ấy, khả năng chạy trốn mới là đều quan trọng nhất!

Tính tình Lộ Lộ thật sự rất tốt, đối với người nào chưa bao giờ nổi nóng. Mặc dù Diệp Phong để cho nàng coi giữ U Nguyệt Nhi, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không gây khó khăn cho U Nguyệt Nhi. Để cho U Nguyệt Nhi thân mật tới gần nàng lấy lòng, nhằm tìm hiểu về thói quen và tính cách của nàng.

Lộ Lộ rất thích tự mình lo lắng cuộc sống hàng ngày của thiếu gia. U Nguyệt Nhi gần đây bắt đầu hiểu rõ Lộ Lộ mỗi lần bận rộn lo cho cầm thú nam tước, là lúc không chú ý chính mình. Nàng mang theo thức ăn lấy được tới sơn động nuôi dưỡng Quang Minh bạch vũ điêu, tìm cách làm thân với bọn điêu.

Đêm qua, cầm thú nam tước mang theo bốn trung đội chủ lực của Tư Lược Đoàn, chống cự lại trận tập kích của Uy Liêm Thương Đoàn. Lộ Lộ và Tĩnh Hương tương đối lo lắng, không thể ngủ yên. U Nguyệt Nhi liền nhân cơ hội này liền mời Tĩnh Hương tới thụ ốc mà nàng cùng cầm thú Nam Tước và Lộ Lộ ở. Lộ Lộ đang cùng Tĩnh Hương nói chuyện này chuyện kia. Trong khi nhị nữ không chú ý, nàng liền lấy lọ cực lạc tiêu hồn thủy ở đầu giường cầm thú nam tước, rồi hòa vào trong nước trà. Sau đó nàng dựa vào lý do trời sáng cần uống trà để tỉnh táo, nên mời nhị nữ uống.

Dược tính cực lạc tiêu hồn thủy vừa lên, lập tức sẽ dục hỏa phân thân không thể tự kềm chế, hơn nữa toàn thân vô lực. Lộ Lộ và Tĩnh Hương cảm giác có chút khác thường, không biết được chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt mơ màng chỉ nhìn thấy U Nguyệt Nhi dùng gậy đập vào đầu mình, rồi ngã xuống mê mang.

Trên đường trở về Hắc Ám giáo đường cần ăn uống và nghỉ ngơi, U Nguyệt Nhi vui mừng khi kế hoạch khởi đầu thành công. Nhìn nhị nữ ôm nhau trên giường, biết rõ Lộ Lộ trên người không có tiền, từ túi áo giữa của Tĩnh Hương lấy được mười đồng tiền vàng, cùng với số thức ăn đã bí mật lấy được. Nàng lừa được bọn họ rồi rời khỏi thụ ốc, thừa dịp bốn gã bạch lang kỵ sĩ trong cốc đổi ca trực với bạch lang kỵ sĩ ngoài cốc, lặng lẽ lẽn tới sơn động đằng sau sơn cốc chứa bạch vũ điêu. Nàng lập khế ước chủ phó với một con bạch vũ điêu thân nhất, nhân lúc không ai phát hiện, liền trong lòng vui mừng rồi nhanh chóng bay ra khỏi Hồ Lô sơn cốc!

Cùng lúc đó, phía chân trời đã bắt đầu có những tia sáng yếu ớt, U Nguyệt Nhi đã bay đi không bao lâu, Diệp Phong cưỡi chiến mã thống lãnh bốn trung đội chủ lực đang mang theo trang bị thu hoạch được, nặng nề về tới sơn cốc !

Tây Khoa cùng đồng bọn của hắn bị Khải Đặc giết, rồi đem ném vào trong biển lửa ở Ốc Mễ sâm lâm!

Lạp Phỉ Nhĩ, Ai Đức, Ba Nhĩ cùng với bọn ải nhân Lạc Tư nghe được tiếng tru cao hứng của bạch lang kỵ sĩ, hấp tấp mặc y phụ rồi chạy ra nghênh đó. Bọn họ thấy đoàn trường đại nhân cưỡi chiến mã trở về, còn mang theo nhiều cương thiết chế trọng trang bị như vậy, rối rít cao hứng hỗ trợ chuyển vào phía sau sơn cốc!

Kỳ quái? Lộ Lộ hôm nay như thế nào không đợi ta? Chắc là đang ngủ? Diệp Phong nhìn thấy mọi người bận rộn, không có nhìn thấy Lộ Lộ cảm giác có chút kỳ quái. Bởi vì bình thường hắn xuất ngoại chiến tranh, sau khi về cốc Lộ Lộ nhất định dẫn đầu chạy ra xem xét hắn có bị thương hay không!

Phỏng chừng Lộ Lộ nàng quá mệt mỏi đang ngủ. Diệp Phong nhớ lại Lộ Lộ mỗi lần chạy đến bên cạnh chính mình lo lắng xem xét với thái độ quan tâm, không nhịn được, lộ ra mỉm cười hạnh phúc. Rồi hắn ra lệnh cho bọn người Khải Đặc xử lý sự tình bên này, cuối cùng cất bước về thụ ốc của mình.

Tuy nhiên khi hắn mới vừa vào thụ ốc thì đen thui không có ngọn đèn, đã nghe bên trong một âm thanh khiêu gợi. Bởi vì dược tính của cực lạc tiêu hồn thủy đang hành hạ Lộ Lộ và Tĩnh Hương, khiến hai nàng đã tỉnh giấc, nhưng không nhịn được dục hỏa cùng ôm nhau rên rỉ ở trên giuờng và vuốt ve đối phương.

Ai nha? Chẳng lẻ Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi không nhịn được dục hỏa?

Bởi vì không có ánh đèn, gian thụ ốc tối thui, Diệp Phong chỉ biết là trên giường giữa chăn mềm là hai nữ nhân, vì vậy đương nhiên tưởng là Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi. Hơn nữa âm thanh rên rỉ của Lộ Lộ trong trẻo rõ ràng, hoàn toàn làm lu mờ tiếng rên dịu dàng của Tĩnh Hương, vì thế hắn căn bản không có chú ý điểm khác thường ấy.

"Hắc hắc, vậy Lộ Lộ bảo bối hôm nay lại có hứng thú, thiếu gia sẽ chìu theo ý nàng mà hảo hảo!" Lộ Lộ biểu hiện không nhịn được dục hỏa, chính lần đầu Diệp Phong thấy được, bẻn nở một nụ cười dâm đãng, nhanh chóng lên giường chui vào giữa trong chăn mềm.

Nhị nữ đang bị cực lạc tiêu hồn thủy hành hạ không chịu đuợc, Lộ Lộ mơ màng nghe ra âm thanh thiếu gia của nàng, lập tức xích gần muốn cọ xát nhẹ nhàng cầu hoan. Tĩnh Hương tự nhiên cũng khó nhịn dục hỏa xích lại gần Diệp Phong.

Nhị nữ đồng thời xích gần lại, Diệp Phong sảng khoái, mỉm cười xấu xa y phục của nhị nữ bị xé rách ngỗn ngang trong chăn mềm. Thân thể đặt ở giữa nhị nữ, hết thảy hai tay hắn trái phải ôm gọn bộ ngực nhị nữ, hung hăng xoa bóp.

Chao ôi, bộ ngực của Nguyệt Nhi hình như lớn rất nhiều? Hắc hắc, cảm giác thật sảng khoái ...Tay phải Diệp Phong ôm trọn một bên ngực Tĩnh Hương, cảm giác đầy đặn to lớn, săn chắt mềm mại, thập phần thỏa mãng nên phát ra tiếng cười dâm, mà không có phát giác khác thường. Cả thân thể nằm trên thân người lỏa thể mềm mại của Tĩnh Hương, hai tay phân biệt mà nắn bóp bộ ngực, tận tình hưởng thụ nhục cảm. Miệng giữ chặt môi anh đào của Tĩnh Hương, nạy mở hàm răng, tham lam chọc cái lưỡi thơm tho trơn tru.

Tĩnh Hương đột nhiên thân thể khao khát được vuốt ve, hoàn toàn mất đi lý trí, hai tay mềm mại ôm lấy cổ của Diệp Phong, hai đùi ngọc thon dài trắng nõn cặp vào hai bên hông hắn, cái lưỡi thơm tho nhiệt tình hưởng ứng cùng hắn!

Thiếu gia đột nhiên không vuốt ve chính mình, Lộ Lộ nhất thời không nhịn được xích lại gần êm ái dẫn dụ. Diệp Phong phát giác Lộ Lộ xích lại gần, lập tức vươn cánh tay trái choàng lấy ôm nàng vào lồng ngực, ngẩng đầu cùng với nàng hôn hít, nuốt lấy cái lưỡi thơm tho. Tĩnh Hương mất đi cái miệng hôn, gắt gao quấn quít lấy Diệp Phong không tha. Môi anh đào cuống quít hôn hít trước ngực của hắn.

Diệp Phong bị Tĩnh Hương hai chân quấn chặt vào hông, vừa vặn chân nàng hình thành tư thế nam trên nữ duới. Tay trái ôm Lộ Lộ hôn hít vuốt ve mạnh mẽ, tay phải dọc theo đùi đẹp thon dài bóng loáng của Tĩnh Hương, đụng đến ngọc đồn đầy đặng to lớn của nàng, bắt đầu xoa hưởng thụ nhục cảm cực độ, thập phần thỏa mãng, căn bản không có để ý điểm khác thường, hắc hắc cười dâm. Tiểu hòa thượng bên duới tà ác cứng cáp, với tư thế nam trên nữ duới, mãnh liệt tiến vào cấm địa của Tĩnh Hương.

Diệp Phong khi hoan hỉ đối với U Nguyệt Nhi luôn luôn dũng mãnh. Nhưng mà lần này khi hắn vừa mới tiến vào lập tức có cảm giác không đúng, đồng thời một âm thanh kêu đau của Tĩnh Hương vang lên. Vì thế hắn hoàn toàn mới biết được duới thân mình không phải của U Nguyệt Nhi!

Bởi vì U Nguyệt Nhi trưóc đã bị hắn phá thân, căn bản không có khả năng lại để cho hắn phá một lần nữa...

"Trời, Nguyệt Nhi đang ở đâu? Bên duới ta là ai??" Diệp Phong nghi hoặc la lớn, nắm lấy tấm chăn ở trên người bị nạn xốc lên, thấy rõ duới thân tướng mạo của nàng ấy, nhất thời hai mắt trợn tròn, sợ hãi nhảy lên!

Không thể nào? Tĩnh Hương như thế nào đã ở trên giường ta? Còn một bộ hình dáng không nhịn được dục hỏa? Chẳng lẻ ... Diệp Phong nhíu mày ngẫm nghĩ, đưa tay đến đầu giường sờ sờ, phát hiện lọ cực lạc tiêu hồn thủy quý báu bình thường dùng để du hí với U Nguyệt Nhi, cho nàng trợ hứng, đã biến mất. Trong lòng đoán rằng hẳn Tĩnh Hương và Lộ Lộ các nàng đã uống cực lạc tiêu hồn thủy, nên mới có thể trở nên bị dục hỏa kích thích.

"Mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nguyệt Nhi cái cô tiểu nương bì kia đang ở đâu? Sau khi Tĩnh Hương tỉnh lại không thể không liều mạng với ta?"

Diệp Phong nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, nghi hoặc nói thầm. Cảm giác sự tình không bình thường, muốn làm sáng tỏ càng nhanh càng tốt rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra các nàng. Nhị nữ uống cực lạc tiêu hồn thủy, muốn cho các nàng tỉnh lại dò hỏi tình huống đã qua, ngoại trừ chờ đợi, không thể cùng các nàng làm tình. Bây giờ lại chẳng biết U Nguyệt Nhi đi địa phương nào. Hắn vốn không có thời gian cùng nhị nữ làm tình, chỉ muốn tìm U Nguyệt Nhi trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro