Luyện công vì sao không tăng công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luyện công vì sao không tăng công

Luyện công vì sao không tăng công? Khá nhiều người có lối

nghĩ như thế này: Mình luyện công chẳng được chân truyền,

ông thầy nào giảng cho mình mấy tuyệt chiêu, rồi vài thủ pháp

cao cấp, [thì] công của mình tăng ngay. Hiện nay có đến 95%

người có lối nghĩ như thế; tôi thấy rằng điều ấy thật đáng cười.

Tại sao đáng cười? Bởi vì khí công không phải kỹ năng nơi

người thường; nó hoàn toàn là những điều siêu thường; nó phải

được dùng những [Pháp] lý tại cao tầng để đánh giá. Tôi giảng

cho mọi người rằng, công không lên được cao có nguyên nhân

căn bản là: hai chữ "tu luyện", người ta chỉ coi trọng chữ

'luyện' mà chẳng coi trọng chữ 'tu'. Chư vị hướng ngoại mà cầu, thì cầu thế nào cũng không được. [Với] thân thể người

thường kia, bàn tay người thường kia, và tư tưởng người

thường kia của chư vị; chư vị muốn [từ] vật chất cao năng

lượng diễn hoá trở thành công? [Công] tăng trưởng lên? Nói

chuyện sao dễ vậy! Theo tôi thấy là chuyện đáng cười. Cũng

tương đương với hướng ngoại mà cầu, hướng ngoại mà tìm,

vĩnh viễn không tìm được.

Nó không giống kỹ năng nơi người thường chúng ta: chư vị

trả một số tiền, học một số kỹ thuật, là chư vị có được nó trong

tay. Nó không như thế; nó là điều vượt xa khỏi tầng của người

thường; vậy nên phải dùng [Pháp] lý siêu thường để yêu cầu

chư vị. Yêu cầu đó là gì? Chư vị phải hướng nội mà tu, không

thể hướng ngoại mà tìm. Bao nhiêu người cứ hướng ngoại mà

cầu, nay cầu cái này, mai cầu cái khác, lại còn ôm giữ tâm chấp

trước truy cầu công năng, và đủ loại mục đích [khác nhau]. Có

người còn muốn làm khí công sư, còn muốn chữa bệnh kiếm

tiền! Tu luyện chân chính là tu thẳng cái tâm của chư vị, gọi là

'tu tâm tính'. Ví dụ như, chúng ta trước mâu thuẫn giữa người

với người, trước thất tình lục dục của cá nhân, [và] các thứ dục

vọng, ta [đều] coi nhẹ. Trong khi chỉ vì lợi ích cá nhân mà tranh

mà đấu, chư vị lại muốn tăng công, nói chuyện sao dễ vậy! Chư

vị nào có khác chi người thường? Chư vị làm sao có thể tăng

công? Vậy phải coi trọng tu luyện tâm tính, [thì] công của chư

vị mới có thể tăng, tầng [của chư vị] mới có thể đề cao lên được.

'Tâm tính' là gì? Tâm tính bao gồm có đức ('đức' là một thứ

vật chất), gồm có Nhẫn, gồm có ngộ, gồm có xả, xả bỏ các thứ

dục vọng tâm chấp trước trong người thường; còn cả khả năng

chịu khổ v.v., bao gồm nhiều thứ phương diện [khác nhau]. Cần

phải đề cao [tất cả] các phương diện tâm tính con người; như

vậy chư vị mới có thể thật sự đề cao lên; đó là nguyên nhân

then chốt bậc nhất để đề cao công lực.

Có người nghĩ: 'Vấn đề tâm tính mà ông nói đến ấy, nó là

điều trong hình thái ý thức, là chuyện [về] phương diện cảnh

giới tư tưởng của con người; nó không [liên quan đến cái] công

mà chúng tôi luyện'. Không liên quan là sao? Lịch sử xưa nay

trong giới tư tưởng học vẫn luôn có vấn đề rằng vật chất là đệ

nhất tính hay tinh thần là đệ nhất tính; nghị luận mãi, tranh

luận mãi về vấn đề ấy. Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, vật chất và tinh thần chúng là nhất tính. Trong nghiên cứu khoa

học [thân] thể người, hiện nay các nhà khoa học đều nhận định

rằng tư duy xuất phát từ đại não chính là vật chất. Như vậy nó

là một thứ tồn tại vật chất, nhưng chẳng phải nó [cũng] là thứ ở

trong tinh thần con người hay sao? Chẳng phải là nhất tính là

gì? Cũng như vũ trụ mà tôi giảng, nó có tồn tại vật chất, đồng

thời nó có tồn tại đặc tính. Đặc tính Chân Thiện Nhẫn trong vũ

trụ kia, người thường không cảm nhận được sự tồn tại của nó,

bởi vì toàn thể người thường cùng ở trên mặt của một tầng này.

Khi chư vị siêu xuất khỏi tầng của người thường, thì có thể

quan sát được. Quan sát như thế nào? Bất kể vật chất nào trong

vũ trụ, bao gồm tất cả toàn thể những vật chất tràn đầy trong

toàn vũ trụ, chúng đều là những linh thể, chúng đều có tư

tưởng; chúng đều là những hình thái tồn tại của Pháp vũ trụ tại

các tầng khác nhau. Chúng không cho phép chư vị thăng hoa

lên; chư vị muốn đề cao, nhưng đâu có đề cao được, chúng

không cho phép chư vị nâng cao lên. Vì sao không cho phép chư

vị lên cao? Bởi vì tâm tính của chư vị chưa đề cao lên. Mỗi một

tầng đều có tiêu chuẩn khác nhau; muốn đề cao tầng, chư vị

nhất định phải vứt bỏ những tư tưởng không tốt và đổ đi những

thứ dơ bẩn, [và] đồng hoá với yêu cầu tiêu chuẩn của tầng ấy;

có như vậy chư vị mới có thể lên đó.

Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh

biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của

thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi. Biến đổi gì? Những truy

cầu chấp trước những thứ xấu của mình, chư vị sẽ quẳng chúng

đi. Lấy một ví dụ, một chiếc chai đựng đầy thứ dơ bẩn, xiết nút

thật chặt; ném nó xuống nước, thì nó chìm ngay đến đáy. Chư

vị đổ những thứ bẩn đi, càng đổ nhiều ra thì nó lại càng có thể

nổi lên cao hơn; [nếu] đổ hết [thứ bẩn] ra ngoài, [thì] nó nổi hẳn

lên trên. Trong quá trình tu luyện chúng ta cần gạt bỏ những

thứ không tốt tồn tại nơi thân người của mình, [thì] mới có thể

thăng hoa lên trên được; đặc tính của vũ trụ chính là có tác

dụng ấy. [Nếu] chư vị không tu luyện tâm tính của mình, chuẩn

mực đạo đức của chư vị không đề cao lên trên, tư tưởng xấu và

vật chất xấu không bị quẳng đi, [thì] chúng chẳng cho phép chư

vị thăng hoa lên trên; chư vị nói rằng chúng không phải nhất

tính là gì? Chúng ta thử nói một chuyện đùa, ví như có người kia từ chốn người thường thất tình lục dục đầy đủ cả, lại được

thăng thượng lên làm Phật, mọi người thử nghĩ xem có thể sẽ ra

sao? Không chừng thấy một Đại Bồ Tát quá đỗi khả ái, vị ấy

liền phát sinh tà niệm. Bởi vì tâm tật đố chưa bỏ được, vị ấy lại

phát sinh mâu thuẫn với các vị Phật; những chuyện như thế có

được phép tồn tại không? Cần xử lý sao đây? Chư vị nhất định

phải từ chỗ người thường mà vứt bỏ hết tất cả các chủng tư

tưởng không tốt, [rồi] chư vị mới có thể đề cao lên được.

Vậy cũng nói, chư vị phải coi trọng việc tu luyện tâm tính,

chiểu theo đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ mà tu luyện;

vứt bỏ [hết] những dục vọng, tâm không tốt, ý định hành động

xấu ở người thường. Chỉ một chút đề cao cảnh giới tư tưởng,

[thì] đã có những thứ xấu trong thân chư vị được loại bỏ bớt

rồi. Đồng thời chư vị phải chịu khổ một chút, chịu tội một chút,

[thì] nghiệp lực nơi thân chư vị được tiêu trừ một phần; qua đó

chư vị có thể thăng hoa lên một chút; tức là, lực mà đặc tính vũ

trụ khống chế chư vị không còn lớn [như trước]. Tu tại tự kỷ,

công tại sư phụ. Sư phụ cấp cho chư vị một cái công [để] tăng

công; [khi] cái công này phát huy tác dụng, [thì] đức, một dạng

vật chất, quanh thân chư vị sẽ được diễn hoá trở thành công.

[Khi] chư vị không ngừng đề cao, không ngừng tu lên, [thì cột]

công trụ của chư vị cũng không ngừng đột phá lên. Là người tu

luyện, [thì] ngay nơi hoàn cảnh người thường mà tu luyện bản

thân, mà 'ma luyện' chính mình; các tâm chấp trước những thứ

dục vọng đều dần dần vứt bỏ. Điều mà nhân loại chúng ta

thường cho là tốt, thì từ cao tầng mà xét lại thường thấy là xấu.

Vậy nên điều mà người ta cho là tốt ấy, ở nơi người thường thì

lợi ích cá nhân càng nhiều thì cho là càng sống tốt, [nhưng] các

Đại Giác Giả lại thấy rằng cá nhân ấy là càng xấu. Xấu chỗ

nào? Vị ấy được càng nhiều, thì vị ấy càng làm tổn hại người

khác; [để] đạt được những thứ lẽ ra không được, vị ấy sẽ [coi]

trọng danh lợi, như thế vị ấy mất đức. Chư vị muốn tăng công,

[nhưng nếu] chư vị không chú trọng tu luyện tâm tính, [thì]

công của chư vị hoàn toàn không tăng lên được.

Giới tu luyện chúng ta giảng rằng, nguyên thần của con

người là bất diệt. Trước đây nói đến nguyên thần của con

người, là có thể có người nói đó là mê tín. Mọi người đã biết

rằng vật lý học nghiên cứu [thân] thể con người chúng ta có phân tử, proton, electron, nghiên cứu tiếp xuống nữa thì có hạt

quark, neutrino, v.v. [Mới] đến bước đó, [mà] kính hiển vi đã

không thấy được rồi. Nhưng nó còn quá xa mới đến được bản

nguyên của sinh mệnh, bản nguyên của vật chất. Mọi người đều

biết rằng về phân rã nguyên tử hạch, cần một năng lượng va

chạm rất lớn cũng như một nhiệt lượng rất lớn mới có thể tổng

hợp, mới có thể phân rã hạt nhân. Vào lúc con người chết,

những hạt nguyên tử trong thân thể có thể tuỳ tiện chết theo

không? Vì vậy chúng tôi phát hiện rằng khi con người chết rồi,

thì chỉ tại tầng không gian của chúng ta, thành phần phân tử ở

tầng thô nhất mới bị tuột ra; còn tại các tầng không gian khác

thì các thân thể không hề bị huỷ. Mọi người thử nghĩ xem, dưới

kính hiển vi thân thể người trông ra sao? Toàn bộ thân thể con

người luôn vận động; chư vị đang ngồi kia bất động, [nhưng]

toàn bộ thân thể lại vận động, các tế bào phân tử cũng đang vận

động, toàn bộ thân thể rất lơi lỏng, giống như những hạt cát

ghép thành. Dưới kính hiển vi thân thể người trông như vậy, so

với thân người dưới tròng mắt này của chúng ta quả nhiên sai

biệt rành rành. Đó là vì cặp mắt này của con người đã tạo

thành cho chư vị một loại giả tướng như vậy, không cho phép

chư vị thấy những thứ ấy. [Khi] thiên mục khai [mở], thì có thể

phóng đại những thứ ấy mà nhìn; nguyên nó chính là bản năng

của con người, hiện nay lại gọi là công năng đặc dị. Nếu chư vị

muốn xuất hiện công năng đặc dị, thì phải phản bổn quy chân,

vãng hồi tu.

Chúng ta hãy thuyết về 'đức'. Giữa chúng có quan hệ liên

đới cụ thể nào? Chúng tôi sẽ phân tích để giảng giải. Con người

chúng ta trong rất nhiều không gian đều có một thân thể tồn

tại. Hiện nay chúng tôi xem các thành phần của thân thể, [thì]

phần to nhất là các tế bào, đó chính là nhục thân của chúng ta.

Nếu như chư vị tiến nhập được vào [không] gian [giữa] tế bào

và phân tử, [không] gian [giữa] phân tử và phân tử, [thì] chư vị

sẽ thể nghiệm được việc tiến nhập vào không gian khác rồi.

Hình thức tồn tại của thân thể ấy ra sao? Tất nhiên chư vị

không thể dùng khái niệm của không gian hiện hữu này để lý

giải [không gian bên kia] được đâu; thân thể của chư vị phải

đồng hoá theo những yêu cầu tồn tại của không gian ấy. Tại

không gian kia thân thể vốn có thể thành lớn thành nhỏ, lúc ấy chư vị sẽ phát hiện rằng nó là không gian mênh mông vô tỷ.

Đây chỉ nói đến một hình thức tồn tại đơn giản của không gian

khác, đồng thời ở cùng một chỗ có tồn tại không gian khác. Con

người tại rất nhiều các không gian khác đều có một thân thể

chuyên biệt; và trong một không gian nhất định, thì có một

trường bao quanh thân thể. Là trường gì vậy? Trường ấy chính

là cái mà chúng tôi gọi là 'đức'. Đức là một loại chất màu trắng;

nó không phải là thứ mà trước kia chúng ta cho rằng chỉ là điều

[thuộc về] tinh thần, điều ở trong con người [với] hình thái ý

thức; nó hoàn toàn là dạng tồn tại vật chất; vậy nên những

người già trước đây thường nói nào là tích đức, nào là tổn đức;

những lời nói ấy hết sức đúng. [Chất] đức ấy ở chung quanh

thân thể người, nó hình thành một trường. Trước đây Đạo gia

giảng rằng sư phụ tìm đồ đệ, chứ không phải đồ đệ tìm sư phụ.

Ý nghĩa là sao? Vị ấy cần xét xem thân thể đồ đệ mang theo

thành phần đức có nhiều không; nếu nhiều thì người ấy dễ tu;

nếu ít thì người ấy khó tu, người ấy sẽ rất khó tăng công lên

cao.

Đồng thời tồn tại còn có một loại vật chất màu đen, ở đây

chúng tôi gọi là 'nghiệp lực'; trong Phật giáo gọi đó là 'ác

nghiệp'. Vật chất màu trắng cùng vật chất màu đen, hai loại vật

chất ấy tồn tại đồng thời. Giữa hai loại vật chất ấy có quan hệ

thế nào? Loại vật chất đức là khi chúng ta chịu khổ, bị đánh

đập, làm việc tốt thì được nó; còn vật chất màu đen là khi người

ta làm việc xấu, làm việc không tốt, hiếp đáp người khác, thì

nhận được loại chất màu đen. Bây giờ không chỉ có những kẻ

chỉ chạy theo lợi, mà còn có những kẻ không điều ác nào mà

không làm, chỉ vì tiền mà không việc gì là không làm: giết

người hại mệnh, thuê giết người, đồng tính luyến ái, hút hít ma

tuý, v.v. việc gì cũng có. Trong khi làm những việc xấu thì người

ta bị tổn đức. Tổn ra sao? Khi một cá nhân [nhục] mạ người

khác, cá nhân ấy chiếm được tiện nghi, và thấy giải toả [hả

giận]. Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, gọi là 'bất thất giả bất

đắc, đắc tựu đắc thất', chư vị chẳng mất, [nó] cưỡng chế chư vị

phải mất. Ai có tác dụng ấy? Chính là đặc tính vũ trụ có tác

dụng ấy; vậy nên chư vị muốn chỉ có được [mà không mất] thì

không thể được. Nó xảy ra như thế nào? Trong khi vị này

[nhục] mạ, hiếp đáp người khác, vị này chính là đã lấy đức cấp cho người kia; đối phương là bên chịu ép uổng, chịu thiệt, chịu

khổ, vậy nên mới được bồi thường. Vị này [nhục] mạ người kia

ở bên này, thì theo cái lời [nhục] mạ ấy vào lúc đó trong phạm

vi không gian của mình đã có một khối đức bay mất đi, và lọt

vào thân của người ta. Vị này càng nhục mạ nặng nề, thì lại cấp

càng nhiều đức cho người ta. Đánh người, hiếp đáp người khác

cũng lại giống như thế. Vị kia đánh người một đấm, đá người

một cước, thì tuỳ theo cú đánh mạnh đến đâu mà đức bị chuyển

sang lớn đến đó. Người thường không thấy được cái [Pháp] lý ở

tầng này; khi chịu hiếp đáp, vị ấy chịu không được: 'Ông đánh

tôi, tôi đánh trả ông'. "Păng" một đấm trả lại, và cái đức kia lại

quay về; hai người chẳng được gì mất gì. Vị ấy có thể nghĩ:

'Ông đánh tôi một, tôi đánh ông hai, nếu không thì không hả

được cái khẩu khí này'. Vị ấy lại đánh nữa, và từ mình một

khối đức lại bay ra sang bên đối phương.

Đức được coi trọng là vì sao? Chuyển hoá của đức có quan

hệ thế nào? Trong tôn giáo giảng rằng: có đức ấy, đời này

không được đời sau được. Họ được gì? Đức của họ mà lớn, thì

có thể làm đại quan, [hoặc] phát đại tài, muốn gì được nấy; cái

tác dụng hoán đổi của đức là như thế. Trong tôn giáo còn giảng:

nếu người kia chẳng có đức, rồi sẽ 'hình thần toàn diệt'.

Nguyên thần vị ấy rồi bị tiêu huỷ; vị ấy trăm tuổi [lâm chung]

là toàn bộ chết hết, chẳng còn gì. Còn giới tu luyện chúng tôi

giảng rằng đức có thể trực tiếp diễn hóa trở thành công.

Chúng tôi bây giờ sẽ giảng về đức diễn hoá trở thành công.

Trong giới tu luyện có câu rằng: "tu tại tự kỷ, công tại sư phụ".

Có người giảng về 'an đỉnh thiết lư, thái dược luyện đan', hoạt

động ý niệm, họ cho rằng [điều ấy] rất quan trọng. Tôi nói với

chư vị rằng, chẳng quan trọng chút nào; chư vị mà nghĩ nhiều

thì đó là tâm chấp trước. Chư vị mà nghĩ nặng [về nó], thì

chẳng phải chư vị chấp trước truy cầu là gì? Tu tại tự kỷ, công

tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà

chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn

toàn không làm được. Thân thể người thường của chư vị, liệu

có thể diễn hoá thành thể sinh mệnh cấu thành từ vật chất cao

năng lượng không? Hoàn toàn không thể được, nói ra chỉ là

chuyện cười thôi. Quá trình diễn hoá [thân] thể con người tại các không gian khác rất huyền diệu, rất phức tạp; chư vị hoàn

toàn làm không nổi việc này đâu.

Sư phụ cấp cho chư vị những gì? Cấp cho chư vị một công

[để] tăng công. Bởi vì đức ở bên ngoài [thân] thể con người,

công chân chính của người [tu luyện] là từ đức mà sinh thành.

Tầng của một người cao thấp ra sao, [và] công lực lớn đến đâu,

tất cả là từ đức mà sinh thành. Ông [sư phụ] diễn hoá đức của

chư vị trở thành công, tăng trưởng thẳng lên trên dưới dạng

xoáy ốc. Công quyết định một cách chân chính tầng cao thấp

của cá nhân được tăng trưởng lên bên ngoài [thân] thể, cuối

cùng theo xoáy ốc trên đỉnh đầu mà hình thành một cột công

trụ. Công của một người cao bao nhiêu, chỉ cần nhìn xem công

trụ của vị ấy cao đến đâu [là biết], nó chính là tầng của vị ấy, là

'quả vị' được giảng trong Phật giáo. Có người khi đả toạ thì

nguyên thần có khả năng rời khỏi thân, lập tức đến một mức

cao nào đó; có hướng lên nữa cũng không lên được, cũng chẳng

dám lên. [Nguyên thần] người ấy ngồi trên công trụ của mình

mà lên, [nên] người ấy chỉ lên cao đến vậy. Bởi vì công trụ của

người ấy cao đến đó thôi, có lên cao hơn cũng không được; đây

là vấn đề quả vị trong Phật giáo.

[Để] đo tâm tính cao đến đâu, còn có một cái xích độ. Xích

độ và công trụ không tồn tại trong cùng một không gian, mà

đồng thời tồn tại. Tâm tính chư vị tu lên rồi; chẳng hạn như tại

nơi người thường, người khác [nhục] mạ chư vị một câu, chư vị

chẳng nói gì, tâm chư vị thật thản nhiên; đánh chư vị một đấm,

chư vị cũng chẳng nói chi, chỉ mỉm cười, bỏ qua; [đó là] tâm

tính chư vị đã lên rất cao. Như vậy chư vị là người luyện công,

chư vị đáng được gì? Chẳng phải được công là gì? Tâm tính

của chư vị đề cao rồi, thì công của chư vị cũng tăng cao lên

theo. Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý

tuyệt đối. Trước đây có người tại công viên luyện công cũng

vậy, ở nhà luyện công cũng vậy, rất dùng tâm luyện, rất cung

kính, luyện được rất khá. Nhưng một khi ra khỏi cửa đã không

phải là người ấy rồi, lại hành xử như bản thân xưa kia, nơi

người thường lại vì danh lợi mà tranh mà đấu; hỏi công người

ấy có thể tăng trưởng được không? Hoàn toàn không thể tăng

được; bệnh người này cũng không lành được, cũng lại vì lý do

ấy. Vì sao có người luyện công một thời gian lâu mà bệnh vẫn chẳng hết? Khí công là tu luyện, là điều siêu thường, không

phải là môn thể thao nơi người thường; cần phải coi trọng tâm

tính thì mới có thể lành bệnh hoặc tăng công.

Có một số người cho rằng an đỉnh thiết lư, thái dược luyện

đan, rằng cái đan ấy là công; không phải thế. Đan chỉ tồn trữ

một bộ phận năng lượng, nó không phải toàn bộ năng lượng.

Vậy đan ấy là cái gì? Mọi người đã biết, chúng ta còn có một

phần khác để tu mệnh, thân thể cũng có thể xuất công năng, và

còn rất nhiều các thuật loại khác. Hầu hết những thứ ấy đều bị

khoá lại, không cho phép chư vị lấy ra sử dụng. Có rất nhiều

công năng, trên vạn loại công năng; hình thành cái nào là khoá

cái ấy. Tại sao không cho xuất ra? Mục đích là không cho chư

vị tuỳ ý sử dụng nơi xã hội người thường; [chư vị] không được

phép tuỳ tiện can nhiễu đến xã hội người thường, cũng không

được tuỳ tiện thể hiện bản sự của chư vị tại xã hội người

thường; bởi vì làm thế là phá hoại trạng thái của xã hội người

thường. Có nhiều người đang tu trong ngộ, chư vị hiển hiện

[công năng] cho họ, người ta thấy điều ấy là sự thật, tất cả đều

đến tu; [cả] những kẻ thập ác bất xá cũng đến tu; điều này

không được. Không cho phép chư vị hiển thị [công năng] như

thế; chư vị lại cũng dễ làm điều xấu, bởi vì chư vị không thấy

hết được quan hệ nhân duyên của nó, [và] chư vị không thấy

hết được bản chất của nó; chư vị cho rằng đây là việc tốt,

nhưng có thể đấy là việc xấu; vậy nên không cho chư vị dùng.

Bởi vì một khi làm việc xấu, tầng sẽ bị rớt, tu như chưa có tu;

do vậy rất nhiều công năng bị khoá. Làm sao đây? Đến ngày

khai công khai ngộ, cái đan ấy chính là quả bom, nó nổ tung

khai mở tất cả công năng, tất cả khoá trong thân, và trăm khiếu

[huyệt]; chấn động "păng" một cái là chấn động mở hết; [đan]

có tác dụng ấy. Hoà thượng trăm tuổi [lâm chung] rồi hoả táng

lại có xá lợi tử; có người bảo đó là xương, hoặc răng. Vậy hỏi

người thường sao chẳng có? Đó chính là cái đan kia đã khai nổ;

năng lượng của nó đã phóng thích ra ngoài; bản thân nó cũng

bao hàm một lượng lớn vật chất không gian khác. Rốt cuộc nó

cũng là dạng tồn tại vật chất, nhưng nó chẳng còn công dụng gì

nữa. Con người hiện nay coi nó trân quý lắm; nó có năng

lượng, lấp lánh ánh sáng, rất cứng; nhưng nó chỉ là vậy thôi.Không tăng công còn có một nguyên nhân nữa, chính là [vì]

không biết Pháp tại cao tầng, [thì] không thể tu luyện lên được.

Nghĩa là sao? Như tôi vừa nói trước đây, có một số người đã

học rất nhiều công pháp; tôi nói rằng chư vị có học nhiều nữa

cũng vô dụng, vẫn chỉ là học sinh tiểu học, là học sinh tiểu học

trong [giới] tu luyện; [chúng] toàn là những [đạo] lý ở tầng

thấp. Chư vị lấy những [đạo] lý tầng thấp để tu luyện lên tầng

cao, thì không có tác dụng chỉ đạo. Đến đại học mà lại đọc sách

tiểu học, thì chư vị vẫn là học sinh tiểu học thôi; dẫu học nhiều

nữa cũng vô dụng, kết cục lại càng hỏng việc. Các tầng khác

nhau có các Pháp tại các tầng khác nhau. Pháp tại các tầng

khác nhau có tác dụng chỉ đạo khác nhau; vậy nên chư vị mà

lấy [Pháp] lý của tầng thấp [thì] không thể chỉ đạo tu luyện lên

cao tầng. Những gì tôi nêu rõ sau đây đều là [Pháp] lý tu luyện

tại cao tầng; tôi kết hợp những điều tại các tầng khác nhau vào

bài giảng; vậy nên trong quá trình tu luyện của chư vị từ nay

trở đi, [chúng] sẽ có tác dụng chỉ đạo [cho tu luyện]. Tôi có một

số sách, băng tiếng, băng hình; qua đó chư vị sẽ nhận thấy

rằng, chư vị xem qua, nghe qua một lượt; qua một thời gian

xem lại, nghe lại, đảm bảo nó [lại] có tác dụng chỉ đạo đối với

chư vị. Chư vị không ngừng đề cao bản thân, [thì nó] không

ngừng có tác dụng chỉ đạo đối với chư vị; đây chính là Pháp.

Vậy luyện công chẳng tăng công có hai nguyên nhân [nói] trên:

không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không

hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công.

Đó chính là hai nguyên nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro