Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kì một kết thúc, một học kì suôn sẻ và đạt được nhiều thành tích đối với tôi. Tôi mỉm cười khi trên tay mình là bảng điểm cao chót vót mà tôi đã rất cực khổ mới có được. Nhưng cái giá để có nó chưa bao giờ là dễ dàng, tôi mỉm cười thêm lần nữa vì vô cùng tự hào và hài lòng.

Giọng cô chủ nhiệm sinh hoạt:

"Kết quả học kì này đã có, có những bạn học rất tốt nhưng có những bạn học rất rất tệ và có thể sẽ phải thi lại, ở lại năm nay, cô mong rằng trong học kì tới các em sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong học tập. Giúp một cách tích cực và cả hai bên cùng phát triển nhé! Thế nên, cô quyết định đổi chỗ một vài bạn. Thừa, em còn học kém, em qua ngồi chung với Hương đi, Trung qua ngồi chỗ của Thừa, còn Dũng qua ngồi với Khởi. Khánh, em lên ngồi chỗ Trung nha! Sáng thứ hai bắt đầu học chính thức. Hiện tại là vậy, cô chúc các em học kì mới suôn sẻ! Lớp nghỉ!"

Tiếng trống vang lên báo hiệu tan học. Dứt lời, tôi đứng dậy chào cô rồi lần lượt ra về. Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào cặp rồi nối đuôi nhau. Lan Hương chạy theo tôi kêu to:

"Khởi! Chờ tao với coi! Mày làm gì đi nhanh quá vậy?"

"Không phải tao đi nhanh mà tại do mày đi quá chậm!"

"Tao phải đứng chờ để trả sách cho con Nga nữa,nãy ta kêu mày chờ rồi. Mà trả sách cho nó cũng lâu nữa, ý là trả đó mà cũng phải năn nỉ nó mới chịu lấy."

"Chắc nó không cần, đồ nó cho mượn là đồ nó không cần dùng tới nữa, bỏ vào nặng cặp, để ở nhà chật nhà!? Con nhà đại gia mà!" Chúng tôi vừa đi vừa nói.

"Công nhận! Mày đi với tao qua Thu Cúc (nhà sách có bán đĩa mà chúng tôi thường hay đi) không? Mua đĩa Mỹ Tâm về nghe, hôm bữa nghe được một bài của bả hay lắm, ghiền luôn, với lại đổi mấy cuốn truyện nữa, đọc xong hết rồi."

"Ừ tao cũng muốn mua cái gì đó, mà mày nghe ở đâu?"

"Nhạc của Mỹ Tâm hả? Hôm tao đi chơi net á! Anh chủ tiệm đẹp trai lắm đó mày, nhìn là mày ghiền liền!" Nát mặt Lan Hương bỗng rực rỡ khi nhắc đến anh chàng ấy.

"Đẹp trai thiệt không?"

"Thiệt! Đi coi hông?"

"Nghỉ học đi!"

"Dữ hé! Nghỉ học đi coi trai luôn hé!"

"Tao nói mày nghỉ học đi!"

"Chi?"

"Lấy chồng, sinh con. Mày tới mùa động dục rồi." Tôi chọc Hương.

Hương đanh tôi, trề môi phản bác lại.

"Đừng có mà suy bụng ta ra bụng người!"

"Haha."

Hương đề cập đến một vấn đề khác.

"Khởi, tự dưng cô đổi chỗ thằng Thừa qua chỗ tao. Tao không có thích thằng đó chút nào!"

"Tao cũng có khác mày đâu! Mày nghĩ tao thích thằng Dũng ngồi chung với..." Câu nói của tôi bị cắt ngang vì một ai đó tông lên từ sau. Cậu ấy đang bị bạn gái rượt đuổi không có mắt nhìn về phía trước nên tông phải tôi. Chắc rằng khi cậu ấy quay lại phía trước thì đã nhận thấy nếu cậu ấy không dừng lại ngay lúc này thì cậu ấy sẽ tông vào tôi và cả hai cùng ngã, cậu ấy nằm đè lên tôi giữa đường, đẩy bạn học nên đã tích tăc đưa hai tay về phía trước để nó chóng vào tôi và để cậu kịp thắng lại nhưng điều đó cũng bằng nghĩa rằng tôi là người rất khó coi vì bị ngã.

Và đúng là như thế, tôi giật mình vì có một lực mạnh từ phía sau ép tới khiên mình ngã xuống đất. Cố gắng để né cái mặt nhưng có biết rằng lại làm ra một hành động rất khó coi.

Mọi thứ tất cả dừng lại vài giây, mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi. Cậu bạn ấy cũng không chạy tiếp, cô bạn ấy cũng không thèm đuổi nữa.

"Có sao không?" Hương phụ đỡ tôi đứng dậy.

Tôi phủi tay lên đầu gối cho sạch cát bụi và nhanh nhẹn đứng dậy. Định sẽ cai nghiến tên đó thật sâu nặng thì cậu ấy đã tiếp tục chạy và cô bạn ấy thấy vậy nên cũng đuổi tiếp.

Chiếc quần thể dục bị rách hai bên đầu gối một vài lỗ nhỏ, tay khá nát và bị chà xát nhẹ với nền xi măng. Tôi bực càng thêm bực vì không nói được một lời xin lỗi đã vô tình lại thiếu trách nhiệm mà bỏ đi. 

Hóa ra đó lại là người quen, là người mà đầu từ thư hai tôi sẽ gọi là bạn cùng bàn.

Hương bức xúc:

"Kiểu mất dạy ghê! Làm người ta té không hề đỡ dậy cũng không nói một cẫu xin lỗi mà bỏ đi như chưa có chuyện gì. Mày hiền đó, gặp tao là tao nắm đầu nó đánh lại rồi!" Nhỏ đưa tay múa chân

"Ví dụ như tao có đánh với nó thì cũng đâu có đánh lại đâu!"

"Mà bởi người ta nói mà đâu có tin, thứ không cha mà."

"Ấy, không nên nói như vậy đâu mày, vậy là xúc phạm nặng lắm đó!"

"Đã học dốt mà nhân cách không có thì tôn trọng làm gì! Tao ghét nó trước rồi. Làm ra vẻ anh hùng để cuối cùng mình là người bị đánh túi bụi. Bộ làm vậy là hay? Là cao thượng hả? Mày nhớ chuyện đó không?

"Thôi! Thôi! Lấy xe đi rồi đi nè!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory