Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cô nương.” Khuất Dận Kỳ bỗng

không tiếng động xuất hiện bên

cạnh nàng.

“Công – công tử lại đi theo làm gì

vậy!” Nô Nhi lùi lại một bước,

buồn bực hỏi.

Khuất Dận Kỳ nhún nhún vai, lơ

đãng nhìn vườn sau vắng vẻ.

Tốt quá! Không có người nào,

đúng là một địa điểm tốt để dốc

bầu tâm sự sau khi cách biệt gặp

lại, vừa vặn có thể ‘tha hồ phát

huy’, tiểu nữ nhân của hắn thật

sự rất biết chọn chỗ.

“Chúng ta vẫn còn chưa nói rõ

ràng, sao cô nương có thể vứt bỏ

ta vậy chứ.” Khuất Dận Kỳ nói,

giọng điệu kia cực kỳ giống oán

phụ bị vứt bỏ.

“Chúng ta nào có chuyện gì để

nói?” Giọng điệu của Nô Nhi tỏ

vẻ không cho là đúng.

“Làm sao không có được? Cô

nương là thiếu nữ xinh đẹp Bồ

Tát đã ban tặng cho ta, cô nương

quên rồi sao?”

“Ai…… ai là thiếu nữ xinh đẹp

của công tử?” Nô Nhi lắp bắp.

“Cô nương chứ ai!” Hắn trả lời

như lẽ đương nhiên.

Trong lòng Nô Nhi chua xót đau

khổ.

Hắn vẫn không thay đổi sao?

Thấy nữ nhân thì đều thích đùa

một phen, nhìn người khác vì

hắn mà ý loạn tình mê, sau đó

mới cảm thấy vừa lòng?

“Mong công tử tự trọng!” Trừ câu

này ra, nàng không biết nàng còn

có thể trả lời lại như thế nào

nữa.

“Ta rất tự trọng nha! Xem đi,

ngay cả một ngón tay của cô

nương ta cũng chưa đụng tới,

nếu là trước kia, ta đã sớm trực

tiếp kéo cô nương lên giường

rồi.” Ham muốn đã nhịn hơn

bốn tháng, tuyệt đối phải bắt

nàng chịu! [NV: ca ca này vô lý

quá, tự làm tự chịu còn đổ cho

người ta~~~]

Lời nói của hắn làm cho sắc mặt

Nô Nhi lúc đỏ lúc trắng.

Lời nói này mà gọi là ‘tự trọng’

đó sao? Vậy mà hắn vẫn còn mặt

mũi nói mình là ‘chính nhân

quân tử’!

“Ngươi…… không được làm

bậy……” Nàng theo bản năng lùi

một bước. Không có cách nào,

quá hiểu tính tình của hắn, hơn

nữa hắn nói ra những lời này……

Nàng rất khó không phản ứng

như vậy.

Nhưng, Khuất Dận Kỳ chỉ là vô

tội chớp mắt mấy cái. “Ta vẫn

chưa làm gì mà cô nương đã chờ

mong vậy ư? Nếu đã như vậy –”

Hắn ‘thuận theo ý dân’ sải bước

đến gần nàng — “Không được!”

Nô Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng,

lập tức nhảy ra.

“Nàng cẩn thận một chút!” Hắn

buột miệng thốt lên, đưa tay ôm

lấy nàng.

Nàng không muốn sống nữa ư!

Đang mang thai trong người mà

còn dám nông nổi như vậy.

Nô Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

Là nhìn lầm ư? Sao nàng lại cảm

thấy — hắn dường như rất khẩn

trương vậy? Đó có được xem là

quan tâm không?

Giờ khắc này, nàng đột nhiên có

cảm giác rất kỳ quái, không phải

là hắn đã sớm nhận ra nàng rồi

đó chứ?

Ngay lập tức, Nô Nhi lại lắc đầu

mắng chính mình ngu ngốc. Trên

mặt nàng có che khăn, làm sao

hắn có thể nhận ra được?

Đẩy hắn ra, nàng liên tục lùi vài

bước, cách ra một cự li an toàn,

làm cho đầu óc mình có thể giữ

tỉnh táo một chút.

Khuất Dận Kỳ cũng không ngăn

cản hành động của nàng, nhưng

con ngươi đen của hắn lại không

hề chớp mắt mà nhìn nàng, sau

đó nói ra lời làm người ta kinh

ngạc — “Ta đã quyết định rồi, ta

muốn lấy nàng!”

Hắn lớn tiếng tuyên bố, lại làm

Nô Nhi sợ tới mức ngây ngốc.

Hắn, hắn, hắn…… điều này sao có

thể! Khuất Dận Kỳ là một người

khinh bỉ hôn nhân nhất, cho dù

là trêu đùa, cũng sẽ không nói

lời ấy ra khỏi miệng.

Nô Nhi đã sắp không phân biệt rõ

được người bị bấn loạn tinh

thần là hắn hay là nàng nữa rồi.

“Tôi – không xinh đẹp đâu.” Nàng

cúi đầu nói.

Trước kia, hắn luôn thích trêu

đùa gọi nàng là ‘Nô Nhi xấu xí’

còn gì. Nếu như hắn biết, nàng

trước mắt, là nữ nhân mà hắn

từng vứt bỏ như đôi giày cũ

không còn tác dụng, không thèm

nhìn đến một cái thì không biết

sẽ có phản ứng thế nào?

“Không sao cả.” Hắn thản nhiên

nói.

Đúng vậy! Hắn đương nhiên là

không sao cả, chỉ cần mùi vị nếm

lên đủ mất hồn là được rồi,

không phải sao?

Nô Nhi đau buồn nghĩ, vẫn chưa

quên mỗi một câu nói tàn khốc

đến nhỏ máu của hắn.

“Tôi — có thai trong người, công

tử không thấy sao?”

Trong phút chốc ánh mắt Khuất

Dận Kỳ nhìn đến bụng hơi nhô

lên của nàng, một tia sáng phức

tạp khác thường xẹt qua trong

con ngươi, nhưng lại chợt biến

mất. “Vậy thì thế nào? Ta cũng

không để ý.”

Câu trả lời như vậy, làm nàng

ngạc nhiên.

“Nhưng tôi đã có người trong

lòng rồi, tôi chỉ yêu mình người

đó, không ai có thể thay thế

được.” Không trông cậy vào hắn

có thể nghe hiểu, nhưng dù thế

nào…… Nàng chính là một người

ngốc, chỉ cần có thể sử dụng

cách thức của mình để nói ra hết

tình ý, liền thấy vô cùng thỏa

mãn, ít nhất, thế này sẽ không

cần phải đối mặt với sự tàn nhẫn

trào phúng cùng xem thường của

hắn.

“Thật không? Nàng yêu hắn –”

Khuất Dận Kỳ như suy ngẫm mà

nói nhỏ, chăm chú nhìn nàng.

“Đến nay vẫn thế chứ?”

Đó là loại ánh mắt gì vậy? Trong

mắt của hắn chứa đầy cảm xúc

mà nàng không thể đọc ra, Nô

Nhi vô cơ chấn động tinh thần!

Vì sao nàng lại cảm thấy, giống

như từ đầu hắn đã nhìn thấu

nàng rồi vậy? Ánh mắt sâu tối

như thế…… đến cùng là đang

biểu đạt cái gì?

Nếu đầu óc tiếp tục mê muội nữa

nàng sợ sẽ suy nghĩ sâu xa hơn,

cũng không dám chạm đến đáp

án mình nghĩ, nên ý muốn duy

nhất trong đầu, chính là mau

chóng thoát khỏi — Khuất Dận

Kỳ cũng không tiếp tục dây dưa

nữa, yên lặng nhìn theo bóng

dáng nàng đi xa, mặc cho nàng

tìm về không gian để nghỉ tạm.

Nhưng, đó chỉ là tạm thời. Chỉ có

trong lòng hắn, mới là nơi dừng

chân cuối cùng của nàng, hắn sẽ

khiến nàng trở lại bên cạnh hắn

lần nữa.

Kiếp này, nàng cũng không thể

trốn khỏi.

※※※

Màn đêm buông xuống bao phủ

khắp nơi, mọi âm thanh đã

không còn, lòng Nô Nhi lại khó

mà bình tĩnh.

Nhớ lại từng việc lúc ban ngày,

nỗi lòng kích động chạy chồm,

gợi lên vui buồn máu và nước

mắt mà nàng vẫn cật lực che

giấu cho tới nay.

Nàng không phải người kiên

cường, trái lại, nàng còn có một

trái tim vừa chạm vào liền vỡ

vụn. Lúc trước rời khỏi hắn,

nàng đã dùng hết hơi sức cả đời

mới có thể làm được, tại khoảnh

khắc đó, linh hồn như đã chết đi

một lần.

Nàng thậm chí không thể nhớ

lại, đoạn ngày kia, nàng rốt cuộc

là đã trải qua như thế nào. Cả

ngày đều cảm thấy trống rỗng

phù phiếm, giống như du hồn,

nghĩ đến, nhớ nhung, chỉ toàn là

mỗi một ngày hắn cùng nàng

chung sống, có cười vui, có ngọt

ngào, có chua xót, cũng có đau

khổ đến tận xương tủy…… Thật

không biết vị, ngủ không ngon

giấc, suốt ngày suốt đêm, thậm

chí ở trong mơ, cũng đầy ắp

hình ảnh của hắn, tiếng nói trầm

thấp say mê của hắn, nàng suýt

chút nữa còn cho rằng, nàng sẽ

vì tưởng nhớ cùng bi thương quá

độ mà chết đi.

Ngay vào lúc đó, nàng biết được

mình có thai.

Phảng phất như một luồng lực

sinh mệnh hoàn toàn mới rót

vào trong cơ thể, nàng có

phương hướng để sống tiếp, đôi

mắt trống rỗng, lại lần nữa hội

tụ ánh sáng.

Đây là đứa con của nàng, cũng là

của hắn.

Hà! Kinh ngạc vui mừng ngoài

dự đoán. Trong bụng nàng đang

mang cốt nhục của hắn! Có lẽ,

‘nó’ khi lớn lên sẽ rất giống, rất

giống hắn nha!

Như là có được vật báu tối cao,

Nô Nhi vạn phần quý trọng với

mọi thứ mà hắn đã ban cho

nàng, cũng bởi vì vậy, nàng đã

gắng gượng đối mặt.

Vốn tưởng rằng, đời này nàng sẽ

là như vậy, lại không ngờ, lúc

còn sống, nàng còn có thể gặp lại

hắn một lần.

Hôm nay vừa gặp, khiến cho nhớ

nhung điên cuồng, lại như cỏ

dại lan tràn một lần nữa, Nô Nhi

không thể không thừa nhận,

nàng kỳ thực rất nhớ hắn, lại

vẫn luôn đè nén nó xuống sâu

dưới đáy lòng, không dám chạm

đến.

Hôm nay thiếu gia…… sao lại nói

như vậy? Làm cho nàng cảm

thấy, giống như có chỗ nào

không giống lắm.

Vẻ mặt phóng đãng, cuồng ngạo

cười tà, những thứ đó cũng

không thay đổi, chỉ là, ở sâu

trong đôi mắt thăm thẳm, tựa

như có thêm tia thật lòng.

Thật lòng? Điều này sao có thể?

Hắn đối với nữ nhân không bao

giờ thật lòng.

“Nhớ tình lang sao?” Tiếng nói

trầm thấp, vang lên trong căn

phòng yên tĩnh.

Suy nghĩ của Nô Nhi rối loạn,

chưa nghĩ đã nói theo bản năng:

“Tiểu thư, người lại giễu cợt

muội –”

Nhưng mà, nàng vừa quay

người, lại đối diện với khuôn

mặt anh tuấn hàm chứa cười

đùa kia, nàng sợ tới mức mặt

ngây ra.

“Giọng của ta giống nữ nhân lắm

sao? Nàng tổn thương lòng ta

quá rồi?” Hắn vẫn luôn tự nhận

là rất có khí khái nam tử nha.

“Thiếu…… thiếu gia……” Khiếp sợ

quá độ, làm cho Nô Nhi chỉ kém

không ngất đi.

“Không tệ lắm! Còn nhận ra ta.

Ta còn cho rằng nàng vô tình đã

sớm quên ta không còn một

mảnh rồi chứ!” Cực kỳ không

biết được cái gì gọi là khách khí,

người họ Khuất nào đó đảo

khách thành chủ, một bộ dáng

nhàn nhã ngồi xuống, còn tự

động rót nước cho mình.

“Tôi……” Ngay lập tức, toàn bộ

đầu óc Nô Nhi đông cứng lại,

không nói được câu nào.

Hắn, hắn, hắn…… làm sao có thể

xuất hiện ở đây? Lại còn là nửa

đêm…… “Ta nói Nô Nhi này, đừng

dùng ánh mắt đói khát như vậy

nhìn ta, ta sẽ thẹn thùng mất.”

Khuất Dận Kỳ nhàn nhạt ném ra

một câu.

Đói…… khát? Thẹn thùng?

Người uống nước là hắn, nhưng

người thiếu chút nữa bị sặc chết

lại là nàng.

“Ta có nói sai sao? Nô Nhi nha!

Không phải ta muốn nói nàng,

chúng ta một đêm phu thê trăm

ngày ân ái, vậy mà nàng có thể

vờ như không biết ta như vậy

sao? Mỗi tiếng ‘công tử’, gọi mà

lòng ta đều tan nát.”

“Thì ra……” Nàng cứng họng. “Từ

đầu người đã biết tôi là ai?”

Chả trách hắn lại trêu đùa nàng

như vậy!

“Có nhất thiết phải bất ngờ như

vậy không?” Vẻ mặt hắn rõ ràng

đang đùa cợt sự ngạc nhiên của

nàng. “Toàn thân trên dưới, mỗi

tấc da thịt của nàng ta còn không

quen thuộc sao? Nếu ngay cả nữ

nhân của mình cũng không nhận

ra thì ta không phải là tên ngốc

rồi sao?”

Lời nói có ẩn ý khác, Nô Nhi

nghe được mà gò má xinh đẹp

ửng hồng.

“Tôi…… mới không phải nữ nhân

của người.”

“Nàng lặp lại lần nữa xem.” Âm

điệu đột nhiên hạ xuống, Khuất

Dận Kỳ đi từng bước tới gần Nô

Nhi, ngay lập tức, nàng luống

cuống bị dồn đến sát tường.

“Nàng cũng thật đáng khen nha!

Tự mình thong dong vui vẻ rời

khỏi, muốn đi cũng không báo

một tiếng, quá không đem ta để

vào mắt rồi!”

Chẳng lẽ, hắn đến là để khởi

binh hỏi tội sao?

Nô Nhi khẽ cắn môi, cảm thấy

oan ức.

Rõ ràng là hắn không cần nàng

trước, sao hắn có thể đến chỉ

trích ngược lại nàng, còn nói hệt

như nàng có lỗi với hắn rất

nhiều ấy.

“Vậy — nếu tôi cầu xin thiếu gia

buông tha cho tôi, thì người có

bằng lòng không?”

“Ta sẽ cân nhắc, sẽ cân nhắc.”

Hắn thuận miệng thoải mái đáp

lại, không dấu vết hít vào một

hơi, hương thơm đã lâu không

được ngửi.

Vẫn chỉ có nàng, là có thể vừa

khớp với tâm linh của hắn nhất

nha…… “Vậy…… người định cân

nhắc trong bao lâu?” Nô Nhi cúi

khuôn mặt nhỏ nhắn đau buồn

xuống. Vẫn luôn như vậy, hắn

chưa từng để nàng ở trong lòng,

thì làm sao để ý được?

Khuất Dận Kỳ liếc nhìn nàng một

cái, đột nhiên có chút hờn giận.

“Thế nào? Nàng vội vã muốn

chạy trốn khỏi ta như vậy ư?”

“Tôi……” Nàng có khổ mà không

thể nói.

“Có dễ dàng như vậy sao?” Hắn

cười lạnh, tầm mắt dời xuống,

dừng tại bụng nhô lên của nàng.

“Giữa chúng ta còn rất nhiều

liên quan, trong lòng nàng cũng

biết rõ ràng, nếu muốn một lần

tính hết, chỉ sợ không phải

chuyện dễ dàng như vậy.”

Dưới ánh nhìn sáng rực chăm

chú kia, cả người Nô Nhi không

duyên cớ mà mềm nhũn ra, vì

một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện

mà hoảng hốt. “Người…… người

muốn lấy đứa trẻ này?”

Khuất Dận Kỳ nhíu mày. Hắn

muốn một vật nhỏ mềm nhũn,

cái gì cũng không biết, chỉ biết

khóc làm người ta phiền đến

chết làm cái gì?

“Tùy nàng nói thế nào. Tóm lại,

ta và nàng đã định là có liên

quan với nhau rồi, đến chết cũng

không hết!” Nếu chỉ như vậy mới

có thể giữ chân nàng được, hắn

cũng không từ thủ đoạn.

“Không được!” Nô Nhi sợ hãi gào

lên, đáy mắt trào lên nước mắt

sợ hãi.

Nàng cái gì cũng không có, đứa

trẻ trong bụng là vật báu duy

nhất còn lại của nàng, sao hắn

có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả

hy vọng duy nhất của nàng cũng

muốn cướp đoạt? Chẳng lẽ hắn

thật sự muốn bức chết nàng sao?

“Van xin người, đừng cướp đi

con của tôi, tôi…… tôi……”

Ai muốn cướp đi con của nàng?

Cái hắn muốn cướp, là thân thể

của nàng, trái tim của nàng!

“Trong mắt, trong lòng nàng chỉ

có đứa trẻ này thôi ư? Còn ta thì

sao? Không quan trọng gì có phải

hay không?” Hắn chính là cảm

thấy vô cùng tức giận, khó chịu

đến cực điểm.

Nha đầu kia căn bản là không

xem hắn ra gì mà!

Nô Nhi chớp chớp mắt ngập

nước, bỗng chốc không hiểu

được hắn rốt cuộc là đang kích

động cái gì cho lắm.

Chết tiệt! Nàng còn dám cố tình

tỏ vẻ vô tội? Quả thực là đáng

đánh đòn!

“Nhìn ta này, Nô Nhi! Ta muốn

tất cả tâm tư của nàng đều chỉ

được chứa một mình ta, chỉ được

nhìn một mình ta!” Khuất Dận Kỳ

nói, không phải hỏi ý kiến hay

yêu cầu, mà là trực tiếp bá đạo

tuyên thệ.

“Việc đó có gì khác biệt sao?” Nô

Nhi hỏi lại, đối với một nữ nhân

bị hắn chán ghét mà vứt bỏ thì

việc có quan tâm đến hắn hay

không có gì khác biệt chứ? Nàng

nghĩ thế nào cũng không ra.

Sẽ không phải là…… tôn nghiêm

nam tử bị tổn thương chứ?

“Không khác biệt ư?” Hắn cắn

răng gầm nhẹ. “Vậy câu nói hôm

nay của nàng thì tính làm sao?”

“Câu nào cơ?” Nàng nói rất

nhiều nha! Ai biết được hắn

muốn ám chỉ câu nào.

Còn câu nào sao?

Khuất Dận Kỳ hít sâu vài hơi,

thiếu chút nữa đã nghiến nát

răng.

“Nàng nói nàng yêu ta, không

người nào có thể thay thế được.”

Bị một câu vạch trần tâm sự, Nô

Nhi cảm thấy càng quẫn bách

gấp bội.

Hắn lại muốn cười nhạo nàng

sao? Lại một lần nữa dùng lời

nói tàn nhẫn mà khinh miệt, bóp

vụn trái tim của nàng nữa sao?

Không, nàng không muốn lại

chịu đựng những thứ đó lần

nữa.

“Tôi cũng chưa nói…… người đó

là người……”

“Không phải sao?” Ngoài ý muốn,

vẻ mặt Khuất Dận Kỳ trái lại dịu

đi rất nhiều.

“Nếu không còn có thể là ai?”

“Tôi không cần phải nói với

người.”

Khuất Dận Kỳ nhìn nàng chăm

chú.

Nàng tự phòng bị bản thân mãnh

liệt bao nhiêu, tình cảm đối với

hắn sâu đậm bao nhiêu, điểm ấy,

hắn làm sao không rõ.

“Nàng vẫn không học được che

giấu tâm sự.” Hắn tuôn ra một

tiếng thở dài không mấy nghe

được.

“Vì sao phải nói dối? Thừa nhận

vẫn yêu ta như trước, có khó

khăn như vậy sao?”

“Tôi không có, tôi thật sự không

có……” Nô Nhi nói vừa hoảng

vừa vội, phảng phất như nói

thêm mấy lần nữa thì sẽ có lực

thuyết phục hơn.

“Nô Nhi!”

“Tôi không yêu người, tôi đã

không còn yêu người lâu rồi……”

Sợ nghe thấy lời miệt thị lạnh

lùng của hắn, nàng che lỗ tai lại,

trốn vào lớp vỏ bảo vệ của mình.

Khuất Dận Kỳ mở miệng muốn

nói, lại giật mình nhìn thấy

nước mắt chớp động trong mắt

nàng.

Hắn im lặng, không cần phải

nhiều lời nữa, cũng không ngăn

cản nàng, mặc cho nàng rỗng

tuếch kêu gào, rồi lẩm bẩm, hắn

cúi người, khe khẽ dịu dàng hôn

lên nước mắt của nàng.

Nàng kinh ngạc hơi mở miệng

nhìn hắn, nhất thời quên mất

đang ở đâu.

Hắn…… lúc nào thì trở nên dịu

dàng như vậy?

“Đang đợi ta hôn nàng sao?”

Khuất Dận Kỳ vẫn không thay

đổi thói quen đùa cợt, nhưng

khác biệt là, trong đó ẩn chứa

sủng nịch khó có thể phát hiện.

“Không phải!” Nô Nhi vừa nghe,

lập tức dùng hai tay bịt chặt môi

lại.

Nàng không bao giờ muốn chìm

đắm trong tình cảm dịu dàng tàn

khốc của hắn nữa, cũng tuyệt

không cho phép chính mình chìm

đắm, rất sợ lại để hắn làm tổn

thương như vậy thêm lần nữa,

thì nàng thật sự sẽ chết trong tay

hắn mất.

Chậc! Đây là thái độ gì vậy?

Giống như muốn liều chết để giữ

gìn trinh tiết vậy.

Khuất Dận Kỳ bất mãn nhìn

hành động của nàng. “Yên tâm,

ta cũng không cưỡng bức nữ

nhân, trừ phi nàng cam tâm tình

nguyện đưa đến miệng.”

“Tôi sẽ không đâu……”

“Sẽ không sao? Cứ chờ xem! Tiểu

nữ nhân.” Nói xong, hắn kéo tay

nàng xuống, lấy tốc độ người ta

không kịp trở tay mà hôn lên

môi nàng, sau đó, vút qua cửa sổ

mà đi, biến mất trong màn đêm u

tối, Nô Nhi chỉ kịp cảm nhận một

chút ấm áp, nhàn nhạt lướt nhẹ

qua bờ môi.

Nhìn màn đêm thăm thẳm không

một bóng người, nàng xoa xoa bờ

môi vẫn còn vương chút hơi thở

như có như không kia, trong

lòng biết, hôm nay lại là một đêm

không ngủ.

※※※

Sau hôm đó, Khuất Dận Kỳ lúc

nào cũng xuất hiện trước mắt

nàng, hơn nữa đều chọn những

lúc nàng ở một mình.

Hỏi hắn vào bằng cách nào, thì

hắn luôn cợt nhả nói với nàng:

“Quả dưa ngốc! Đương nhiên là

trèo tường rồi, chẳng lẽ còn

quang minh chính đại đi vào phủ

đệ của Thừa tướng đương triều

trộm hương sao?”

Nô Nhi đột nhiên kinh hãi.

“Người không sợ bị xem là trộm

sao!”

Sau đó, hắn sẽ tràn đầy ngông

cuồng trả lời nàng: “Có được

quan tâm của nàng, chết cũng

đáng giá!”

Nô Nhi chỉ có thể thở dài. Nàng

thật không biết phải nói hắn thế

nào mới tốt.

Cả ngày lẫn đêm, bóng dáng của

hắn cứ thỉnh thoảng lại xuất

hiện trước mắt nàng, ngay đến

trong mơ, hắn cũng không từ bỏ

ý định mà đi theo làm phiền……

Như vậy bảo nàng làm sao bình

tĩnh đây?

Nô Nhi thật sự không rõ Khuất

Dận Kỳ rốt cuộc là nghĩ cái gì,

hắn rõ ràng có đủ mỹ nhân làm

bạn, hẳn sẽ không có nhiều thời

gian dây dưa không rõ với nàng

như thế chứ? Nhưng vì sao lại

muốn làm như vậy?

Cứ thế, hai tháng trôi qua, nàng

vẫn không có đáp án như cũ.

Đang suy nghĩ thì một tiếng vang

rất nhỏ từ cửa sổ truyền đến,

nàng ngay cả nghĩ cũng không

nghĩ, người vào lúc đêm hôm

khuya khoắt đến thăm hương

khuê của nàng, chỉ có hắn.

Nô Nhi chợt nhắm mắt lại, nàng

cho rằng có lẽ hắn thấy nàng đã

ngủ, sẽ ‘biết điều’ rời đi.

Nhưng mà, nàng đã quên một

chuyện — Khuất Dận Kỳ kia tám

đời cũng không hiểu cái gì gọi là

‘biết điều’!

Vẫn theo cách cũ, hắn thoải mái

nhảy từ cửa sổ vào, lại thoải mái

đi đến bên giường, cuối cùng lại

thoải mái ngồi xuống.

Ngủ rồi sao? Vậy thật đúng lúc.

Hơn hai tháng nay, nàng luôn

đem hết khả năng có thể mà

kháng cự hắn, thật sự rất không

đáng yêu, nếu giờ đã ngủ vừa lúc

có thể mặc hắn muốn làm gì thì

làm.

“Ai bảo tính cảnh giác của nàng

thấp, không thể trách ta nha!”

Khuất Dận Kỳ nói nhỏ, nghiêng

người cúi xuống, lưỡi nóng ẩm

ướt khẽ liếm môi đỏ mọng của

Nô Nhi.

Không thể nào? Hắn không có

đạo đức như vậy sao?

Nô Nhi đều sắp bị hù chết. Nàng

nhớ rõ hắn không phải đã nói,

hắn không cưỡng bức nữ nhân

sao?

A! Không được, nàng không có

cách nào suy nghĩ được nữa,

cảm giác nóng nóng tê dại, đã từ

cánh môi tràn ra, khi môi ấm áp

của hắn áp lên nàng, ngọn lửa

hừng hực từ lâu đã làm đầu óc

rơi vào trạng thái trống rỗng.

Khuất Dận Kỳ khẽ nhếch lông

mày, cười tà một cái rồi dán bốn

cánh môi vào nhau. Tách đôi môi

thơm mềm mại kia ra, hắn không

khách khí xâm nhập thăm dò,

đầu lưỡi trêu ghẹo đinh hương

mềm mại.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây

giờ? Nô Nhi bị nụ hôn nồng

nhiệt này làm hơi thở rối loạn,

nhất thời không biết làm sao cho

phải.

Thật sự có thể chống đỡ ư!

Khuất Dận Kỳ khẽ cười, bàn tay

ma quỷ đặt lên bộ ngực sữa đẫy

đà của Nô Nhi, tùy ý nắn bóp

chơi đùa.

‘Ầm’ một tiếng, tựa như sấm

đánh, làm tê liệt đến tận xương

của nàng, Nô Nhi khẽ bật ra

tiếng thở gấp.

Khuất Dận Kỳ cũng không nhịn

được nữa, buồn cười lên tiếng.

“Nàng còn muốn giả vờ bao lâu

nữa? Nếu không mở mắt ra, ta sẽ

bắt đầu cởi y phục của nàng đó!

Đến lúc ‘thất thân’ thì đừng

khóc sướt mướt oán trách ta

đấy.”

Nô Nhi bỗng nhiên mở mắt ra.

“Người đã biết từ đầu rồi sao?”

Hắn nhún nhún vai. “Ta cũng

không phải nàng, dại dột đến

trời đất cùng thương xót.”

Người này mở miệng luôn luôn

đáng ghét như thế!

“Người — tránh ra ! Đừng đè lên

người tôi.” Nàng sợ hãi sự thân

mật như vậy, phảng phất như

sắp không giữ được trái tim

chính mình nữa.

“Ta không tránh.” Khuất Dận Kỳ

càng thêm thân mật mà dán sát

vào nàng, nhưng cẩn thận không

để trọng lượng của mình trở

thành gánh nặng của nàng, đồng

thời tránh đi cái bụng càng lúc

càng lớn của nàng.

“Ta đến thăm con của ta cũng

không được sao?”

Nô Nhi không nói được gì.

Nàng có thể cự tuyệt gần gũi của

hắn, nhưng không có quyền cự

tuyệt hắn gần gũi con của hắn.

“Người — có muốn nó không?”

Nàng cho rằng, hắn không quan

tâm đến bất cứ cái gì cả.

“Nàng muốn thì ta cũng muốn.”

Đây là câu trả lời gì thế? Vậy

nếu nàng không muốn thì sao?

Hắn cũng không muốn ư?

“Nàng có tin không? Từ sau khi

nàng rời đi, ta không hề đụng

chạm đến bất kỳ nữ nhân nào

nữa.” Hắn thấp giọng, hôn nhẹ

lên vành tai, gáy, cằm của nàng,

rồi trườn xuống dưới. “Bởi vì ta

không cảm thấy, còn ai có thể

phù hợp với ta hơn nàng.”

Nô Nhi hỗn loạn, nghe đoạn nói

của hắn mà tâm trí bay vút.

Phù hợp? Hắn đang chỉ cái gì?

Thỏa mãn dục vọng sao? Đối với

hắn mà nói, có phải nàng chỉ

còn giá trị lợi dụng như vậy thôi

không? Một nữ nhân trút dục

vọng kiêm công cụ sinh con?

Một tay mở vạt áo trước của

nàng, môi lưỡi khẽ liếm mút,

dùng tất cả quý mến hạ xuống

dấu ấn liên tiếp ở trước ngực

nàng.

“Nàng cũng đang chờ ta phải

không? Thân thể nàng quen

thuộc với ta, cũng hệt như

không ai quen thuộc với nàng

hơn ta vậy.” Khuất Dận Kỳ nói,

mơn trớn mỗi một tấc da thịt

mẫn cảm của nàng, chấn động

run rẩy kia, hô ứng lên sóng

triều đã tưởng niệm bấy lâu nay.

Trong tiềm thức, nàng vẫn đang

đợi hắn sao? Không, nàng cũng

không biết.

Nhưng mà, thân thể như lửa, cứ

nóng dần lên.

“Vậy đừng kháng cự nữa, nàng

biết khát vọng của ta đối với

nàng, chưa bao giờ giảm bớt một

phân nào mà.” Khuất Dận Kỳ dời

xuống từng chút, bàn tay to dừng

lại ở bụng tròn trịa của nàng

một lát, mới lại đi xuống tiếp, đi

vào giải đất đẹp đẽ mất hồn.

Khát vọng…… hắn đối với nàng,

cái có chỉ là ‘khát vọng’ mà thôi.

Nô Nhi thì thào nói với mình.

Đúng vậy! Bằng không nàng còn

chờ mong cái gì, một người

không biết yêu, có thể cho nàng

cái gì?

Nàng khẽ hít một ngụm khí, vì

hắn càng lúc càng làm càn trêu

chọc mà cả người mềm nhũn,

tình dục quen thuộc chìm xuống

đã lâu, giống như sóng triều,

từng đợt lại từng đợt kéo tới, tạo

nên khoái cảm không nén được,

Nô Nhi cuối cùng cũng bật ra

tiếng rên rỉ.

Việc rõ ràng đã biết được từ

sớm, nhưng phản ứng của nàng,

nhiệt tình của nàng, vẫn luôn

luôn mang theo hồn nhiên, phải

chăng, chính vì khí chất như

vậy, mới có thể làm hắn trầm

luân sâu sắc, mê luyến khó có

thể tự kềm chế?

“Rất lâu, rất lâu rồi…… ta chưa

từng quên, hương vị của nàng

một khắc nào.” Khuất Dận Kỳ hạ

người xuống, đôi môi áp lên nơi

bí mật nóng ấm run run của

nàng, dùng đầu lưỡi gợi ra càng

nhiều sóng triều khó đè nén của

nàng hơn, cảm nhận luồng nhiệt

rung động kia…… “Ta muốn

nàng, rất muốn, rất muốn……”

Từ ngày đầu tiên gặp lại, hắn đã

muốn làm thế này.

Bảy tháng! Suốt bảy tháng không

gần nữ sắc, đã sớm làm hắn

nhịn đến mức tận cùng rồi, một

khi tìm được nhuyễn ngọc ôn

hương phù hợp, hắn thế nào

cũng không khống chế nổi!

Đêm nay nếu không muốn nàng,

hắn sẽ phát cuồng!

Đây là mục đích của hắn! Hắn

chỉ là muốn thân thể của nàng

mà thôi, sau khi đã chán ghét,

hắn vẫn sẽ vô cùng tuyệt tình mà

thương tổn nàng, sau đó vứt

nàng đi thật xa…… Nàng không

muốn! Không muốn lại giống

như con búp bê vải đã hỏng bị

hắn vứt bỏ một lần nữa, nàng

không thể chịu đựng được đau

thương trí mạng lần thứ hai

nữa, đến lúc đó, nàng sẽ không

còn dũng khí sống tiếp!

“Không muốn!” Nô Nhi sợ hãi hét

lên, kháng cự mà khép hai chân

lại, ngăn hắn xâm chiếm sâu

hơn.

Khuất Dận Kỳ mấp máy môi. “Đã

sắp làm mẹ trẻ con rồi, nàng vẫn

còn không biết sao? Loại chuyện

này không phải nói ngừng là

ngừng được đâu.”

Hắn cho rằng nàng đang giở tính

trẻ con, không để hành động của

nàng ở trong lòng, kéo chân của

nàng ra, bàn tay to dò xét vào

trong đó, xoa nhụy hoa ẩm ướt

nóng nóng của nàng, kích thích

nàng mau tràn sóng dục ra.

“Không –” Nô Nhi bấn loạn trong

lòng, vội la lên: “Người nói

người sẽ không miễn cưỡng tôi

mà!”

“Ta là từng nói, nhưng –” Hắn

kéo dài giọng, ngón tay dài lại

bất ngờ đâm vào, làm nàng yêu

kiều thất thanh. “Nàng nghĩ một

đằng nói một nẻo.”

“Không…… tôi không muốn……

người đừng như vậy nữa……”

Nhìn ra hắn cố ý quyết tâm đoạt

lấy, Nô Nhi luống cuống.

Thân đã trầm luân, nàng biết

chính mình không kháng cự

được trêu chọc của hắn; Mà

lòng…… nàng nên làm gì bây giờ?

Lại như thiêu thân lao đầu vào

lửa một lần nữa? Lại thương

tích đầy mình một lần nữa sao?

Nàng vì hắn chịu khổ, rơi lệ

chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều sao?

Vì sao hắn phải tàn nhẫn như

vậy chứ?

Vì sao cứ nhất định không buông

tha cho nàng…… cảm giác được

nàng im lặng khác thường, thân

thể mềm mại run nhè nhẹ, mà

lại không phải vì tình cảm mãnh

liệt, Khuất Dận Kỳ hơi ngẩng đầu

lên, mới phát hiện nàng đã rơi lệ

đầy má.

“Làm sao vậy?” Hắn chợt buông

tay, kéo nàng vào trong lòng.

“Người…… không thể tìm người

khác được sao?” Nàng nghẹn

ngào khóc thút thít. Tuy rằng

nghĩ tới hình ảnh hắn cùng

người khác triền miên, tim sẽ rất

đau rất đau đến rỉ máu, nhưng ít

ra nàng còn có thể chịu được,

bởi vì nàng không bao giờ muốn

nếm trải nỗi khổ thê lương cùng

cực của mấy tháng trước đây

thêm lần nào nữa.

Khuất Dận Kỳ trầm mặt. “Nàng

có biết nàng đang nói cái gì hay

không?”

“Tôi…… biết.” Dưới cái nhìn

chăm chú kia, Nô Nhi không có

lý do mà co rúm lại.

“Nàng thật hào phóng đấy!” Vậy

hắn vì nàng ‘thủ thân như ngọc’

nửa năm thì là gì đây? Nàng xem

là trò cười sao?

Lời nói lạnh nhạt của hắn, lại

làm cho vành mắt nàng đọng đầy

hạt châu, từng viên một rơi

xuống. “Tôi cũng không muốn

ngăn cản… chỉ là…… chỉ là……”

Đều là bản thân hắn không tốt,

hắn còn trách nàng.

Vừa thấy nước mắt của nàng, dù

có lửa giận tận trời, cũng hoàn

toàn hóa thành một vũng nước

mềm nhũn.

“Đừng khóc nữa!” Khuất Dận Kỳ

có chút vụng về lau nước mắt

trên mặt nàng. “Ta không chạm

vào nàng nữa.”

“Thật sao?” Nô Nhi bất ngờ mà

mở to mắt.

Nàng rõ ràng đã cảm giác được

tình dục của hắn không khống

chế được, hắn cho tới bây giờ

cũng không phải một người sẽ tự

bạc đãi chính mình, làm sao có

thể lại vì nàng mà thiệt thòi bản

thân mình được? Cảm thụ của

người khác, hắn luôn không để ý

mà.

“Nửa năm còn nhịn được, còn sợ

thêm đêm nay sao? Cùng lắm thì

cắn răng chịu đựng cho qua đi

thôi.” Hắn tự đánh trống lảng mà

cười khổ, ôm nàng vào trong

lòng hôn một cái.

“Đừng nhúc nhích!” Vào trước

lúc nàng giãy dụa, hắn thấp

giọng uy hiếp. “Ít nhiều cũng

phải cho ta chút an ủi chứ, nếu

không ta thật sự sẽ nổi thú tính

đấy.”

Lời vừa nói ra, nàng quả nhiên

không dám động đậy nữa, mặc

hắn nhẹ nhàng hôn khẽ lên mắt,

lông mày, chóp mũi, cùng môi đỏ

của nàng.

“Nói cho ta biết, Nô Nhi, nàng

đang sợ cái gì?”

“Tôi…… không có!”

“Không có mà lại khóc thành

như vậy sao? Quỷ mới tin nàng.”

Hắn giữ chặt cằm xinh xắn tinh

tế của Nô Nhi, bắt nàng nhìn

thẳng hắn. “Cùng ta lên giường

không đáng sợ như vậy chứ? Ta

nhớ rõ trước kia nàng không

phải như thế, nàng rất nhiệt

tình, rất……”

“Đừng nói nữa!” Nô Nhi càng

nghe càng xấu hổ cực kỳ. Loại

chuyện này có gì hay mà nói

chứ?

“Vậy nàng có nói hay không?”

Nô Nhi hơi nhếch môi, không

nói.

“Thật bướng bỉnh!” Vốn tưởng

rằng hắn sẽ tức giận, ai ngờ, hắn

chỉ là thấp giọng cười.

Không sao cả, hắn có tính nhẫn

nại rất cao, nàng muốn dây dưa

cả đời, hắn cũng có thể tháp

tùng đến cùng.

Khuất Dận Kỳ đỡ lấy thắt lưng,

hắn đơn giản nằm xuống giường,

nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nô Nhi hơi kinh ngạc nhìn hắn,

một lúc lâu mới lấy lại tinh

thần, đưa tay đẩy đẩy hắn.

“Thiếu gia, người không thể ngủ

ở đây được.”

“Im lặng, ta mệt muốn chết.”

Nàng chẳng lẽ không biết, bị lửa

dục dày vò đối với một nam nhân

mà nói, là rất tổn hại sức khỏe

sao.

“Nhưng mà……” Nô Nhi muốn nói

lại thôi, để người ta nhìn thấy,

nàng phải giải thích thế nào đây?

“Nàng mà còn ồn ào hại ta không

còn buồn ngủ nữa, chúng ta sẽ

tìm chuyện khác để ‘làm’ đấy.”

Không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ

tìm nàng để ‘làm’ cái ‘chuyện’ gì.

Vậy, Nô Nhi ngược lại ngây ngốc

nhìn hắn, không biết làm sao cho

phải.

Ánh sáng dư thừa ở khóe mắt

Khuất Dận Kỳ liếc nhìn nàng một

cái, không khỏi thở dài, chỉ

đành đưa tay kéo nàng vào lòng.

“Thiếu –”

“Im lặng! Ngủ đi, nữ nhân mang

thai không nên nói nhiều như

vậy.” Cũng không phải lần đầu

tiên ôm nhau ngủ, còn cứ như

hoàng hoa khuê nữ vậy, thật

không chịu nổi nàng.

Vừa tựa vào bờ ngực dày ấm của

hắn, lòng vốn muốn kháng cự,

toàn bộ đều hóa thành không tự

chủ được mà không nỡ dứt ra.

Biết rõ là đầm rồng hang hổ bất

cứ lúc nào cũng có thể khiến

nàng không toàn thây, nhưng

nàng vẫn là trầm mê sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro